1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66 (3)

      Chỉ có người ngu mới nghĩ như vậy!

      Ở trong phòng tắm đọc kinh Ba La Mật phải có hiệu quả, Ngôn Mặc Bạch thể làm mặt lạnh biểu bản thân rất bình tĩnh. thuận tay cầm chiếc chăn mỏng đắp lên người Tư Mộ. : “Đừng để bị lạnh.”

      Tư Mộ ôm chăn kinh ngạc nhìn Ngôn Mặc Bạch, đôi mắt hơi ướt, có chút uất ức ngập ngừng: “Chúng ta ngủ sớm !”

      Ngôn Mặc Bạch bất đắc dĩ thở dài, xem ra hôm nay ngủ cùng tha!

      tới cạnh giường, kéo chăn chui vào. Tư Mộ vẫn ngồi im nhúc nhích.

      Chăn cùng gra giường đều là màu đỏ thẫm, làm nổi bật khuông mặt phấn hồng của Tư Mộ, mê hoặc ngon miệng. Ngôn Mặc Bạch ở trong chăn nắm chặt tay, muốn đè này dưới thân đoạt lấy.

      Ngôn Mặc Bạch vội vã nhắm mắt, thể nhìn, được nhìn, nhìn nhiều khiến cơ thể nổ tung!

      Tư Mộ muốn đạp phát vào người đàn ông này.

      Lên giường liền nhắm mắt ngủ, hấp dẫn chút nào sao? Người khác nhìn cũng nảy sinh chút dục vọng nào sao?

      Tư Mộ nắm chặt tay, ưỡn ngực. Thầm nhủ trong lòng xem ra phải dùng chiêu cuối cùng rồi!

      im lặng lên tiếng, nhàng chui vào trong chăn, rất tự nhiện nhích lại gần Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch lại giả vờ vô tình quay người, đưa lưng về phía , tiếp tục nhắm mắt.

      Mặc dù giả bộ để ý nhưng dù sao cũng có chút hoảng loạn, khó tránh khỏi động tác hơi mạnh, đụng vào vết thương khiến đau đến thở mạnh.

      Tư Mộ đặt tay lên hông , đỉnh đầu liền vang lên tiếng nghiến răng cùng tiếng khẽ quát: “Tốt nhất em nên có chừng mực! Nếu .......”

      Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ làm sao để dọa nhóc này, Tư Mộ liền mở miệng, nháy đôi mắt vô tội hỏi: “Nếu sao?”

      Ngôn Mặc Bạch suýt chết vì sặc!

      này lại dám lớn lối như vậy.

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ cho kiểm nghiệm chút là đàn ông!

      Vì vậy cố nén cơn đau ở bụng, quay người đè dưới thân, tay nắm mặt , đôi môi khẽ nở nụ cười, liếc nhìn người phụ nữ dưới thân : “Em cứ như vậy thể chờ được muốn em sao? Hử?”

      Giọng “Hử” kéo hơi dài, lại có chút bất cần nhưng Tư Mộ cảm thấy giọng đó vô cùng mê hoặc.

      Mặc dù bị những lời của làm cho mặt ửng đỏ nhưng trong đôi mắt thẹn thùng lại có sợ hãi muốn rút lui.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn mắt , sâu, sâu.......sau đó thất bại nhắm mắt.

      Người phụ nữ này mấy ngày trước ở khách sạn còn có sức chống cự lại chơi đùa của , mấy ngày sau lúc nhìn cũng vẫn chỉ là khuôn mặt e thẹn, tại sao bây giờ lại xem ra gì?

      Người phụ nữ này lại giám đùa bỡn ?

      Quá khinh người!

      Đường đường là người đàn ông lại bị ép đến thể nhẫn nhịn!

      Vì vậy Ngôn Mặc Bạch nắm chặt tay , nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, giống như con sói chuẩn bị ăn thịt thỏ trắng, cúi sát bên tai : “Ăn mặc như vậy là đặc biệt quyến rũ sao?”

      Lúc nãy ở thế chủ động nhưng bây giờ quyền chủ động bị đoạt mất, tâm trí và cơ thể Tư Mộ liền mất bình tĩnh.

      Chưa hết kích động lại đến hoảng hốt.
      Tư Mộ khẩn trương, hai tay nắm chặt, đôi môi khẽ run.

      Nhưng Tư Mộ muốn kiềm nén lâu, kiếm củi ba năm đốt giờ, vì vậy cố nén lại sợ hại, cương cổ : “Đúng, như vậy sao?”

      Ngôn Mặc Bạch nhìn người dưới thân cười!

      Đôi mắt hơi ướt tràn đầy sợ hãi, ánh mắt hoảng hốt, sợ sệt nhìn , tuy nhiên lại cực kỳ quật cường chịu cúi đầu, muốn nhìn thấy đôi mắt sợ hãi, cố gắng quát to với .

      Giờ phút này con thỏ bị con sói xám bắt sống. Lúc sói xám ra hàm răng trắng, ánh mắt tỏa sáng sớm
      hoảng sợ nhưng vẫn quật cường biết sống chết rướn cổ khiêu khích: “ dám thử ăn tôi xem?”

      Lúc nhìn thấy cương cổ quát to Ngôn Mặc Bạch cảm giác khiêu khích.

      ra sớm khoái chí bởi đôi mắt ướt, long lanh trong suốt của . Nghĩ tới mất máu quá nhiều mà chết cũng đáng, hận thể hung hang vồ lấy .

      Đôi mắt đen láy u tối lại long lánh như viên đá nhìn chằm chằm càng thêm mập mờ.

      khẽ cười: “Đừng vội, tối khiến em thỏa mãn.”

      Hơi thở đầy nam tính ập tới khiến cả người Tư Mộ ửng hồng.

      Tư Mộ nghe thấy lời vừa ảo não vừa thẹn thùng, khuôn mặt dần trở nên đỏ.

      Vừa rồi còn có thể tà ác nghĩ: “Tối nay muốn làm tôi thỏa mãn sao? Thỏa mãn sao chứ? phải đồng tính sao?”

      Ngôn Mặc Bạch ảo não thừa nhận mọi chuyện đều thoát khỏi tầm kiểm soát của . Bản thân bị thương rất nặng, làm gì cũng thuận tiện, thể quá sức. Thế nhưng ngược lại, ăn mặc gợi cảm trước mặt , trắng trợn quyến rũ , mặc dù ánh mắt vẫn có chút hoảng sợ cùng ngượng ngùng nhưng hành động lại rất lớn mật.

      Giống như khiêu chiến với !

      Buổi tối lúc ở bữa tiệc em ngừng nhắc nhở , cho dù là động phòng hoa chúc cũng phải chú ý vết thương người, phải biết kiềm chế, đừng vì nhất thời vui mừng mà ngay cả mạng sống cũng cần, vậy phải quá lỗ sao. Hơn nữa lấy vợ rồi còn nhiều thời gian, cần gì phải nóng lòng?

      Lúc đó gật đầu đồng ý. Nghĩ tới bản thân cũng phải người sống trong nhục vọng, dù gì cũng giữ gìn hai mươi năm, động phòng cũng sao!

      Nhưng bây giờ mới biết sao mới lạ!

      Ngày tốt, cảnh đẹp, đêm xuân hữu tình, mỹ nữ trong lòng, làm sao có thể kiềm chế?

      Được, người cuồng hãn tự chủ như miễn cưỡng vẫn có thể kiềm chế. Nhưng mỹ nữ trong lòng ngừng quyến rũ biết làm sao? Nếu như còn có thể kiềm chế vậy khiến người khác nghi ngờ: “ là gay sao?”

      Nam nữ đều khinh thường !

      Cánh đàn ông khinh thường, ngừng đập bàn gào thét chỉ vào mắng: “Mẹ kiếp, cậu làm mất mặt cánh đàn ông! phẫu thuật thẩm mỹ chuyển thành phụ nữ được rồi!”

      Giới phụ nữ càng thêm đau lòng ném gối vào đầu giường gào to: “ phải là đàn ông! nhanh! Đến Thái Lan phát triển nghề nghiệp thôi!”

      Vì vậy con mãnh thú trong thể chịu được nữa: “Ngôn Mặc Bạch, mẹ kiếp mày còn chờ gì nữa? Đừng kiềm chế nữa!”

      Ngôn Mặc Bạch có nhiều kinh nghiệm lắm, lại càng biết thương hoa tiếc ngọc, ra tay đều rất ác độc.

      Tư Mộ đau đến nỗi cắn vào bả vai Ngôn Mặc Bạch, giống như gặm cái đùi gà lớn. Nhưng mùi vị giống nhau, Tư Mộ lập tức buông ra. Thiếu chút nữa muốn xem có rớt chiếc răng nào hay .

      Ngôn Mặc Bạch cảm thấy Tư Mộ công kích, cơ thể theo bản năng căng thẳng, tự động buông lỏng. Các bắp thịt cơ thể như tường đồng vách sắt, cứng như đồng. Tư Mộ dùng miệng cắn thiếu chút nữa gãy răng, nhưng đối với Ngôn Mặc Bạch lại bằng cù lét, có lực sát thương.

      khẽ cười, hơi thở mập mờ, Tư Mộ cảm giác bị mê hoặc, : “ ngờ em chính là con mèo hoang.”

      vừa xấu hổ vừa tức giận.

      thầm hối hận trong lòng, người đàn ông này dù đồng tính ta vẫn là đàn ông! Hơn nữa là người đàn ông hạ lưu. Phó Tư Mộ mày quá dễ dãi rồi!

      Chỉ là muốn đè xuống, muốn hạ lưu hơn . Hơn nữa vì mục tiêu lấy tinh cuối cùng cũng bỏ xuống tôn nghiêm của bản thân.

      Vì vậy Phó Tư Mộ thẹn thùng nhìn , giọng nũng nịu đầy quyến rũ: “Có sướng hay thử chút biết! Nhưng mà chút…..”

      Giọng ôn nhu như nước chảy nhưng hơi thở của nóng rực, vì vậy hơi thở cùng lời nũng nịu này đập vào đầu óc của nhất thời Ngôn Mặc Bạch cảm giác như bị sét đánh, tia chớp lóe lên, đầu óc trống rỗng.

      ôm chặt người dưới thân, khẽ thở dốc. cũng thể chịu được nữa, ngay cả bọn họ phải kiềm chế sợ rằng làm được rồi!

      Mẹ kiếp, làm sao có thể kiềm chế?

      Lúc bạn đói bụng dạ dày cũng muốn dính lại, trước mặt lại bày ra vô số thức ăn tỏa ra mùi thơm nức làm sao bạn có thể chịu được? Lại còn phải kiềm chế? Chỉ sợ là ngay lập tức nhào tới luôn.

      Cho nên giờ phút này làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể kiềm chế? hận thể đem người dưới thân lăn lộn qua lại. Vết thương người có là gì, tại cũng có thời gian suy nghĩ vết thương bị rạn nứt hay !

      Nhưng mà lúc “Chồng à, chút…..” bỏ ba chữ phía sau chỉ nghe thấy hai chữ “chồng à” đầy mê hoặc.

      Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch giống như con mãnh thú, đôi mắt sáng đỏ nhìn chằm chằm con mồi nằm dưới, giống như hận thể ngay lập tức xé rách, cằn nuốt .

      Tư Mộ sợ hãi rùng mình cái.
      Last edited: 13/12/14
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66 (4)

      Đây là người sao? Giống như ma quỷ vậy!

      Khiến Tư Mộ lại nghĩ đến người đàn ông đoạt đêm đầu tiên của .

      Bọn họ đều có khí thế giống nhau, giọng lạnh lẽo giống nhau, đôi mắt khát máu giống nhau.......

      Vừa nghĩ như vậy cơ thể Tư Mộ càng run hơn, trong đầu đều là cảnh tượng đêm hôm ấy.......

      đắm chìm vào ánh mắt người ở phía , đột nhiên nảy sinh ý muốn phản kháng. Sức lực bời vì động tình mà mất đột nhiên lại quay lại, tay đấm chân đá, dùng cả tay chân, hận thể cước đạo bay , trước khi đạp bay lại muốn đấm mấy cái cho hả giận.

      Ngôn Mặc Bạch bị hành động của làm cho khó hiểu, biết tại sao đột nhiên nóng nảy như con mèo điên. Sức lực của rất đối với là gì.

      Nhưng người có vết thương.

      Dù có là người dũng mãnh thế nào nhưng chỉ cần đâm vào điểm yếu người, cách nào chịu được.

      Vì vậy biết là chân trái hay chân phải, biết là vô ý hay cố ý, biết là dùng hết toàn bộ sức lực hay mà Tư Mộ liền đá trúng miệng vết thương người Ngôn Mặc Bạch.

      Nhất thời Tư Mộ chỉ thấy người luôn có khuôn mặt lạnh lùng, chuyện cũng luôn lạnh lùng kêu đau, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, khuôn mặt toát đầy mồ hôi.


      Cơ thể sắt đá của Ngôn Mặc Bạch bị đạp ngay giữa vết thương, liền kiềm nén được, lập tức la đau.

      Vốn dĩ Ngôn Mặc Bạch đè người Tư Mộ, kết quả bị đạp, đau đến nỗi lăn xuống, ở giường còn lăn hai cái thiếu chút nữa rớt xuống giường.

      Ngôn Mặc Bạch cắn chặt răng, có gắng chịu đựng nỗi đau, chỉ sợ kiềm chế được cơn giận đạp chết người nằm bên cạnh. Nhắm mắt chặt cũng có thể cảm nhận được có luồng khí nóng từ trong cơ thể chảy ra.

      Khẽ mắng trong lòng, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, Ngôn Mặc Bạch hơi mở mắt, đôi mắt vẫn luôn sắc bén giờ phút này trở nên tan rã, lu mờ nhìn Tư Mộ, cắn răng lúc lâu nên lời.

      Lúc Tư Mộ phục hồi tinh thần thấy Ngôn Mặc Bạch lăn xuống giường, vẻ mặt khổ sở, lập tức bối rối.

      để ý cú đạp vừa rồi, vội vàng hỏi: “ làm sao vậy?”

      yếu ớt như vậy chứ? chỉ đạp cái! Sao có thể khiến bị thương như vậy?

      Trời ơi, từ khi nào trở nên có lực sát thương kinh người như vậy chứ?

      Bây giờ phải là lúc suy nghĩ về điều này, phải nhanh xem Ngôn Mặc Bạch bị thương thế nào.

      Trong đêm tân hôn, nếu có việc hay xảy ra với bị mọi người trong thành phố biết được có thể đoán tiêu đề trang báo ngày hôm sau là: “Đêm tân hôn, chú rể bị thương nặng.”

      Người bị tình nghi nhiều nhất chính là !

      Trước tiên đến việc có bị tất cả mọi người mắng chửi hay , người đầu tiên tha cho chính là Ngôn Diệu Thiên! Thậm chí có thể liên lụy đến người nhà .

      Vừa nghĩ như thế Tư Mộ càng thêm sợ, càng thêm lo lắng, nước mắt trực rơi nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch lại dám chảy xuống, chỉ có thể kiềm nén.

      Tư Mộ cắn môi, bộ dáng cực kỳ uất ức, ấp úng mở miệng: “ em cố ý, xin lỗi!”

      giọng xin lỗi , bộ dáng sợ hãi, đáng thương nhìn : “ để em xem vết thương ở đâu? Em lấy thuốc bôi cho .......”

      Tư Mộ muốn khóc, nhìn đôi môi Ngôn Mặc Bạch từ từ trở nên trắng bệch, khuôn mặt xanh mét còn giọt máu, vẫn còn đổ mồ hôi, xem ra rất đau.

      ra Tư Mộ cũng hy vọng khổ sở chịu đựng như vậy, thà tức giận bò dậy đánh trận, như vậy còn chứng minh sao còn có thể tức giận.

      Nhưng bây giờ nhìn với dáng vẻ khổ sở nằm giường, Tư Mộ hận thể chặt hai tay hai chân ra tạ tội!

      hối hận, nên động thủ với , nếu như có chuyện gì vậy chết chắc rồi!

      Nhưng lúc đó là do bản năng thể khống chế được bản thân, cũng phải do cố ý!

      Hơn nữa lúc trước vẫn là muốn quyến rũ , kết quả ỡm ờ, khiến làm bị thương, làm sao có thể để ý chứ!

      Tối nay là đêm tân hôn, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, mọi việc đều là hợp pháp! Hơn nữa vẫn luôn là chủ động.

      Ngôn Mặc Bạch từ từ mở mắt nhìn .

      ra đôi mắt mơ hồ, nhìn thái độ của Tư Mộ. Nhưng bên tai vẫn vang lên tiếng nức nở xin lỗi.

      Vốn dĩ muốn xoadịu cơn đau người, thế nhưng người phụ nữ này lại động tay động chân muốn động tới quần áo của , muốn xem vết thương củaanh thế nào.

      vội vã mở mắt nhìn chằm chằm , cắn răng : “Gọi điện thoại cho Cố Khuynh...”

      Mặc dù cố gắng chịu đựng nhưng Tư Mộ vẫn có thể nghe thấy nghiến răng.

      Tư Mộ nghe thấy lời lập tức bò xuống giường tìm điện thoại.

      Động tác vô cùng hỗn loạn.

      càng cuống quýt mọi thứ càng loạn. Ở trong phòng tìm mấy vòng cũng thấy điện thoại đâu, thiếu chút nữa phát điên.

      Ngôn Mặc Bạch khổ sở nghiêng đầu nhìn chằm chằm điện thoại cùa mình đầu giường, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi : “Em, mẹ kiếp, rốt cuộc em tìm cái gì?”

      Tư Mộ nắm tóc, vẻ mặt đưa đám: “Em tìm thấy điện thoại của em đâu cả.”

      Thiếu chút nữaNgôn Mặc Bạch bịcô làm tức chết, dường như dùng chút sức lực cuối cùng, đưa ngón tay chỉ vào điện thoại di động của mình : “Gọi!”

      Chỉ đơn giản ra lệnh như vậy, chỉ có động tác, ngay cả chủ ngữ cũng bị loại bớt.

      thể nhiều, nghĩ nếu như còn sức nhất định cầm điện thoại đập vào đầu , xem trong đầucô chứa những gì? ràng bảo gọi cho Cố Khuynh, tìm điện thoại của mình làm gì? Điện thoại của có số của Cố Khuynh sao? Hay làcô nghĩ vẫn còn sức để đọc số của Cố Khuynh cho gọi?

      Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa hết giận nghĩ hay là đập vào mắt côcũng được, mắt khác mù là mấy. Hôm nay đưa mật mã cho rồi, hoàn toàn có thể dùng, dù sao điện thoại của đầu giường, với tay liền có thể lấy. Thế nhưng ngốc nghếch này mắt cứ như mù vậy. Còn tìm điện thoại của mình khắp nơi, sau đó tìm thấy dường như muốnphát điên làcó ý gì? Cố ý trì hoãn thòi gian sao?

      Lúc Tư Mộ chạy tới chỗ Ngôn Mạc Bạch cầm điện thoại chỉ trong giây nhưng trong đầu có vô số ý nghĩ.

      Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch thầm nguyền rủa . hiểu ý NgônMặc Bạch, hoàn toàn tỉnh ngộ lập tức chạy tới. Lúc này run run cầm điện thoại của Ngôn Mặc Bạch, trong lòng lo lắng làm sao để mở khóa.

      Cũng may buổi chiều Ngôn Mặc Bạch đưa dấu tay vào, cho nên bây giờ chỉ cần chạm vào màn hình, bànphím tự động mở ra.

      Tư Mộ khẽ thở dài, sau đó mở mục tìm số của Cố Khuynh.

      Điện hoại của NgônMặc Bạch ngoài chế độ bảo vệ ra còn lại đềugiống như điệnthoại bình thường. Cho nên khó để Tư Mộ dùng.

      Rất nhanh tìm được số điện thoại của Cố Khuynh, ấn phím gọi, lúc lâu cũng có ai nghe.

      ra Tư Mộ rất khẩn trương, tim đập nhanh.

      Hơn nữa đêm còn phải gọi điện thoại cầu cứ tình địch, người đầu dây bên kia chắc rất đau lòng! Người kết hôn, đêm tân hôn ở cạnh dâu mà mình ta phải đối diện vớinỗi đơn càng đau khổ, làm sao có thể chịu được!

      Nếu như giờ phút này gọi điện thoại cho ta biết Ngôn Mặc Bạch bị làm bị thương, ta hận chừng nào? Chỉ sở muốn tìm đánh trận cho hả giận.

      Tư Mộ thơ dài, chết thìchết vậy! Dù sao nếu Ngôn Mặc Bạch có chuyện gì cũng thoát khỏi tội chết.

      Ở nơi khác Cố Khuynh nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo khoảng phút mới bắt máy.

      Tư Mộ đợi ta mở miệng lập tức mọi chuyện .

      quá nhanh lại còn nứcc nở nên lời ràng, căn bản Cố Khuynh nghe được gì, chỉ nghe ngừng : “Xin lỗi, phải tôi cố ý. ..”

      Cố Khuynh cũng bắt đầu lo lắng, sắc mặt khó coi.

      Lật người xuống giường, liếc nhìn người phụ nữ bị trói giường, nhanh chóng mặc quần áo, nghiêng đầu kẹp điện thoại, gắng từ từ : “Đừng vội, từ từ , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mặc Bạch có chuyện gì sao?”

      ta chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn, nàng này sức lực vô cùng lớn, ta phải mất rất nhiều sức mới có thể đưa lên giường, ta phải mất rất nhiều sức mới có thể đưa lên giường, ngờ lúc lên giường vẫn vật lộn với ta, nếu phải ta mau chóng trói giường biết có thể gây ra chuyện gì.

      Đúng lúc ta chuẩn bị ăn điện thoại lại vang lên. ta muốn nhận!

      Nhưng điện thoại vẫn ngừng vang lên.

      thể làm gì đành bỏ lại mỹ nữ đứng dậy nghe điện thoại.

      Nhìn thấy màn hình là Ngôn Mặc Bạch gọi tới, ta chửi tục. Vốn dĩ muốn mở miệng mắng người nhưng nhìn thấy số điện thoại ta lại muốn cười.

      Tên này đêm tân hôn lại gọi điện thoại cho ta chẳng lẽ muốn học hỏi kinh nghiệm sao?

      Cố Khuynh rất đắc ý bắt máy, trong đều đều là những kiến thức mà ta định lát nữa áp dụng, thuận tiện có thể chê cười Ngôn Mặc Bạch phen.
      Last edited by a moderator: 15/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương sáu mươi bảy: Cần phối hợp.

      Điện thoại vừa thông liền nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ khóc nức nở, đùng đùng đoạn dàu kèm theo hơi thở , sau đó ngừng xin lỗi ta.

      Lúc đầu Cố Khuynh vẫn còn chưa hiểu, sau khi sắp xếp những câu đứt quãng kia trong đầu, ta liền cười nữa lập tức đứng lên.

      Bởi vì nghe thấy người phụ nữ ở đầu dây bên kia : “Ngôn Mặc Bạch đau đến nỗi hôn mê!”

      Mặc dù tiếng tăm của Ngôn Mặc Bạch , quả người khiến cho nhiều người nể phục, bị đám sát thủ đuổi giết cũng hoảng loạn, lúc trúng đạn mặt cũng biến sắc nhưng bây giờ đau đến nỗi hôn mê?

      Sắc mặt Cố Khuynh lập tức thay đổi, nghĩ đến nhất định vết thương xảy ra vấn đề. Cũng muốn ăn thịt nữa, bỏ lại người giường lập tức chạy ra ngòai.

      đường còn liên lạc với ba em kia.

      Bây giờ sợ rằng Ngôn Mặc Bạch rất nguy hiểm, vết thương nằm ở nơi nguy hiểm, lúc gắp viên đạn ra rất khó khăn vô cùng, sau khi nằm giường nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng có thể thấy thể chất có phần tốt lên, kết quả lại cậy mạnh kết hôn, trong lúc đó còn khiến vết thương nứt ra chảy máu nhiều lần.

      Lần này đoán chắc bung ra rồi, vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

      Tiểu Trang cũng nhận được điện thoại thông báo của Cố Khuynh liền phái Tiểu Cửu cùng mấy em đến bệnh viện tân tiến nhất thành phố A, sắp xếp phòng phẫu thuật. Mà yên lòng ông chủ của mình vì vậy cũng lái xe đến nhà Ngôn Mặc Bạch.

      Khi đến Cố Khuynh cùng mấy người nữa cũng đến, tập họp ở dưới lầu, sắc mặt mọi người đều tốt gật đầu chào nhau, lúc Tiểu Trang gật đầu chào những đại ca kia ngay cả người có tính cách ồn ào nhất là Liên Bình cũng chỉ hơi gật đầu với .

      biết ông chủ của mình chắc chắn bị thương rất nặng rồi cũng thêm gì yên lặng theo phía sau các đại ca.

      Tư Mộ ở trong phòng lúc nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch ngất liền cầm được nước mắt.

      từ từ đến gần Ngôn Mặc Bạch, sau đó đưa tay nhàng vén áo của Ngôn Mặc Bạch nghĩ muốn xem chỗ đau của .

      Ngôn Mặc Bạch mặc áo ngủ màu trắng, thắt lưng nhuộm mảng máu đỏ thẫm.

      Bây giờ vết thương của khẳng định phải do mấy quả đấm hoặc mấy cái đá của tạo ra nhưng cũng biết máu này là do đá nên chảy ra.

      có tò mò vì sao lại có vết thương đó, biết nên hỏi nhiều.

      Động tác của rất nhàng cởi áo của , may đây chỉ là áo ngủ, chỉ cần cởi thắt lưng ra là có thể tháo ra dễ dàng. Khi chiếc băng gạc màu đỏ tươi đập vào mắt Tư Mộ giật mình.

      bị thương ở nơi nguy hiểm lại còn


      rất nghiêm trọng. Máu chảy rất nhiều, bây giờ vẫn còn chảy.

      Tư Mộ lo lắng, nếu cứ chảy như vậy có thể cần đợi Cố Khuynh tới, chết vì mất máu quá nhiều, thể nhìn người lần cuối cùng, chắc chắn chết nhắm mắt!

      run rẩy đưa tay, chịu đựng e ngại trong lòng, che vết thương của nghĩ thầm có lẽ như vậy có thể tạm cầm máu được, xem như thể hoàn toàn ngừng chảy máu nhưng ít nhất có thể khiến máu chảy chậm chút, có thể kéo dài thời gian chút.

      vừa mới để tay lên miệng vết thương của Ngôn Mặc Bạch theo bản năng mở mắt ra, cảnh giác nhìn .

      Đây là loại bản năng tự vệ, khi người của rơi vào trạng thái bất tỉnh hôn mê, độ cảnh giác của lại càng cao. Càng bất tỉnh lại càng ép bản thân phải tỉnh táo chút.

      Cho nên khi Tư Mộ đến gần, đánh hơi được có hơi thở xa lạ mà lại quen thuộc đến gần, vì vậy bắt buộc bản thân mở mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.

      Lúc Tư Mộ cắn răng muốn tiếp tục đột nhiên cảm thấy ánh mắt nóng rực nhìn mình.

      ngẩng đầu, bị ánh mắt của dọa sợ. giọng giải thích: “ chảy máu nhiều quá… em muốn giúp ngăn lại, có thể ép chút, tối thiểu chảy nhanh như vậy.”

      xong liền dám nhìn , cúi gầm mặt, hận thể chôn mặt xuống đất.

      thấy Ngôn Mặc Bạch trả lời, Tư Mộ vừa sợ vừa xin lỗi, nước mắt lại tràn ra: “ phải em cố ý, xin lỗi… chờ khỏe lại, em để đánh lại…”

      Ngôn Mặc Bạch nhìn vợ mình cúi gầm mặt, dường như quên hết đau đớn, bật cười, giọng trầm thấp: “Đây chính là em với đấy?”

      Tư Mộ vội vàng giơ tay bảo đảm: “Em lời giữ lời! Chờ khỏe lại, em để đánh em… em bảo đảm phản kháng, dám đánh trả!”

      Đôi mắt Tư Mộ ửng đỏ lại còn đọng nước, lông mi ướt nhẹp giống như cánh bươm bướm bị dính nước, bập bùng vẫy đạp. Bộ dáng đáng thương giống như con thỏ khiến người khác thương.

      Bộ dáng này của khiến Ngôn Mặc Bạch thể nào tức giận, trong lòng mềm nhũn. Cho dù vết thương người đau gần chết cũng muốn trách cứ .

      Chỉ là tại sao bộ quần áo người lại như vậy?

      Mới bị xé mấy cái, giày xéo phen, bây giờ người nhìn hơi loạn, càng tăng thêm cảm giác dụ hoặc vô cùng.

      Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào cái ngực trắng như tuyết của , cứng rắn nghiêm mặt sang bên, dám nhìn nữa, thầm mắng bản thân tự mình hại mình!

      ho khan hai tiếng, che giấu bối rối của mình, kết quả Tư Mộ lập tức khẩn trương : “Sao vậy, khó chịu chỗ nào sao? Sao lại ho như vậy?”

      cúi người đến gần càng dễ thấy hai bờ ngực mềm mại, quả là lộ liễu khiêu khích đôi mắt của . còn biết sống chết bò tới gần.

      Ngôn Mặc Bạch nắm chặt tay, khắc chế bản thân muốn đưa tay giày xéo , trong lòng ngừng thúc giục Cố Khuynh nhanh tới.

      nhắm hai mắt làm ngơ. liếm đôi môi hơi khô : “Thay quần áo .”

      Lúc này Tư Mộ mới chú ý tới quần áo mà mình mặc là gì, lúng túng luống cuống, cả mặt ửng đỏ, bỏ lại Ngôn Mặc Bạch, chạy như bay ra cửa.

      Ngôn Mặc Bạch bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ tối nay sợ rằng bị dọa sợ đến ngu người.

      Quả nhiên sau vài giây, Tư Mộ lại cúi mặt nắm chặt tay vào.

      Từ từ đến tủ quần áo lấy quần áo của mình ra.

      Nhưng tất cả quần áo này đều là do Ngôn Mặc Bạch cho người chuẩn bị, buổi tối nhân lúc Ngôn Mặc Bạch tắm thay bộ quần áo mê hoặc người mở tủ ra mới phát .

      Lúc Tư Mộ đến đây chỉ cầm theo bộ đồ. cho rằng ngủ ở khách sạn nên để đồ ở quán rượu, buổi tối khi quay về quên lấy.

      may là trước hôn lễ, Ngôn Mặc Bạch giúp chuẩn bị tủ quần áo, tất cả đều là hàng hiệu, phong cách đối với quần áo thường ngày mà hay mặc cũng khác nhiều.

      Cầm bộ quần áo mặc ở nhà, cúi đầu thấp vào phòng tắm.

      Mới vừa to gan lớn mật mặc bộ quần áo hở hang như vậy dụ hoặc , bây giờ cũng dám thay quần áo trước mặt sao? Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh, thầm mắng quá kiểu cách.

      Chờ Tư Mộ thay quần áo bình thường ra chuông cửa vang lên. Cố Khuynh cùng những người kia tới.

      ra Cố Khuynh muốn ấn chuông cửa, nhấc chân đạp cửa.

      Bọn họ cũng chưa từng đến đây, chỉ nghe Ngôn Mặc Bạch qua có mua nhà ở đây.

      Lâu Diệc Sâm đưa tay ngăn ta lại: “Ấn chuông! Cửa này cậu có dùng thuốc nổ cũng mở được, cậu có dùng chân đạp cũng vô dụng.”

      Cố Khuynh thầm le lưỡi, trong lòng thầm là địa bàn của Ngôn Mặc Bạch an toàn là điều kiện đầu tiên!

      Vì vậy đàng hoàng ấn chuông cửa.

      Tư Mộ nghe thấy tiếng chuông cửa lập tức ra mở cửa.
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67 (2)

      Khi nhìn thấy những người đứng ở bên ngoài tối sầm mặt, dọa hoảng sợ. Đặc biệt là ánh mắt của Cố Khuynh giống như là muốn giết !

      Tư Mộ lập tức đứng sang bên, ngoan ngoãn nhường đường cho bọn họ vào.

      “Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng.”

      Tư Mộ khẽ mở miệng, tim cũng muốn rớt ra ngoài.

      Lâu Diệc Sâm dẫn đầu vào, đám người theo phía sau, tất cả đều nhìn xem giống như khí để qua bên.

      Chưa tới phút Ngôn Mặc Bạch nằm băng ca được đưa ra ngoài, Tư Mộ theo phía sau muốn theo xem tình hình Ngôn Mặc Bạch thế nào.

      Nhưng vừa mới lên liền bị Cố Khuynh thô lỗ đẩy ra, lui về phía sau mấy bước, cơ thể chịu được lực lớn như vậy, ngã ngồi mặt đất. Đau đến nỗi nhe răng trợn mắt muốn chửi người.

      chưa kịp mở miệng nghe thấy Cố Khuynh lạnh giọng : “ tốt nhất cùng nếu .... ...”

      Ánh mắt Cố Khuynh nhìn Tư Mộ lạnh lùng như tảng băng dày. Giọng lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng chính là có ý cảnh cáo.

      Tư Mộ biết ta oán trách mình nên dám gì, chỉ giọng : “ tôi cố ý, xin lỗi.... ...”

      Cố Khuynh nhìn bộ dáng khiếp sợ của , lập tức nóng giận “Xin lỗi có tác dụng gì ? Nếu như Mặc Bạch có chuyện gì nghĩ cũng đừng nghĩ có kết quả tốt!”

      Tư Mộ rất uất ức trong lòng nhưng lại dám oán trách nửa câu, cũng dám coi thường ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Cố Khuynh. ta nghiêng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch được đưa rất lo lắng.

      Lâu Diệc Sâm cũng nhìn Cố Khuyn cái với ánh mắt cảnh cáo, sau đó ra ngoài.

      Lôi Ngạo cùng Nhâm Phẩm thở dài theo phía sau đại ca. Cố khuynh hừ lạnh nhanh chóng đuổi theo. ta phải phẫu thuật cho Ngôn Mặc Bạch, thể trì hoãn thời gian, càng kéo dài, máu chảy càng nhiều đến lúc đó càng phiền toái.

      Bởi vì loại máu của Ngôn Mặc Bạch thuộc vào loại hiếm, lần trước bị thương tốn ít tài lực để tìm máu. Lần này chỉ có thể hy vọng trong kho máu của bệnh viện có loại máu này.

      Chờ cho sau khi bọn họ ra Tiểu Trang sau cùng.

      Tư Mộ kéo Tiểu Trang giọng gần như cầu xin: “Tôi có thể chung với ?”

      Tiểu Trang hơi bối rối, vừa rồi thái độ của Cố rất ràng nếu như đưa cùng thế nào cũng bị mắng xối xả!

      Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng kia của Tư Mộ lại biết phải mở miệng thế nào, là làm khó ta!

      Tư Mộ nhìn sắc mặt ta hình như phải thương lượng. Vì vậy vội vàng : “Tôi đảm bảo ngoan ngoãn đứng ở bên, làm phiền mọi người. Tôi

      chỉ muốn xem tình hình Ngôn Mặc Bạch có nghiêm trọng hay ."
      Giọng trầm thấp cùng đôi mắt sáng nhìn ta, đảm bảo đặc biệt rất chân thành.
      Vì vậy Tiểu Trang liền mềm lòng.
      : "Được rồi, tôi đưa cùng. Nhưng được chọc tức Cố."
      Tư Mộ biết ta ai, cũng biết tại sao ta lại lo lắng như vậy. Nghĩ cho cái mạng của , có cho mười cái mạng Tư Mộ cũng dám trêu chọc Cố Khuynh.
      Vì vậy hai người quyết định rồi cùng nhau lên xe.
      Trong tiềm thức Tư Mộ đem Tiểu Trang trở thành người bạn thân. Bơi vì lần đó gặp lưu manh cũng là Tiểu Trang giúp giải vây, sau đó lại lái xe đưa về. Hơn nữa vẫn nhớ lúc ấy trước khi ta có đùa câu: " phải tôi tôi là Lôi Phong! Lôi Phong làm chuyện tốt cần báo đáp. cần phải lấy thân báo đáp!"
      Mặc dù lúc những lời này dáng vẻ ta bất cần đời nhưng cũng lộ cảm giác thân thiết.
      Vì vậy Tư Mộ liền xem Tiểu Trang như người bạn thân của mình, có thể trong lòng nghĩ như vậy....
      xe đem tất cả mọi chuyện kể cho Tiểu Trang nghe. Sau khi nghe thấy ông chủ mình bị vợ ngồi bên cạnh đạp cho cước khiến vết thương chảy máu, khóe miệng khẽ nhếch trong đầu tưởng tưởng ra hình ảnh lúc đó, trong lòng khỏi trộm cười. Cứ nghĩ đến dáng vẻ ông chủ của mình bị đá ta lại cảm thấy rất buồn cười.
      Giờ phút này Tư Mộ tìm người để bày tỏ nỗi lòng.
      dám gọi điện thoại cho bạn bè, dù có tìm bọn họ cũng thể giúp gì, chỉ càng làm thêm phiền não mà thôi. Vì vậy mà Tiểu Trang liền vinh quang trở thành thùng rác của , lúc lái xe vừa chú ý nhìn đường vừa nghe đứt quãng về chuyện của Ngôn Mặc Bạch, chuyện hợp đồng giữa và Ngôn Mặc Bạch, cũng chuyện hợp đồng giữa và Ngôn Diệu Thiên, dĩ nhiên chuyện sinh con bị giấu , dám .
      Phần lớn Tiểu Trang chỉ gật đầu, thỉnh thoảng chỉ chen ngang câu, ra trong lòng cười trộm.
      Rốt cuộc cũng đến bệnh viện Tiểu Trang liền thở phào nhõm.
      Biết càng nhiều lại càng phiền toái. Nếu như ngày nào đó cẩn thận lỡ miệng trước mặt đại ca, biết đại ca trị ta thế nào, chỉ cần tưởng tượng thôi ta liền run rẩy.
      Hai người xuống xe vào trong bệnh viện, hàng người đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Lâu Diệc Sâm yên lặng ngồi ghế, sắc mặt thay đổi. Nhâm Phẩm cùng Lôi Ngạo mắt nháy nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, nỗ lực muốn dùng mắt tạo thành hai cái lỗ cửa, xem tình huống bên trong thế nào.
      Cố Khuynh vào tự mình phẫu thuật.
      Ở bên ngoài có hộ vệ của Lâu Diệc Sâm, cũng có thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch.
      Tư Mộ nghiêm túc nhìn, thấy Ngôn Diệu Thiên, đoán chừng còn chưa biết.
      nghiêng đầu về phía Tiểu Trang, cầu xin : "Có thể đừng đem chuyện này với ba Ngôn Mặc Bạch được ?"
      Tiểu Trang vô cùng nhức đầu, xoa chân mày: "Sợ rằng biết."
      Hả?
      Tư Mộ hơi hoảng sợ trợn to mắt, miệng cũng há to.
      Làm thế nào?
      Ngôn Diệu Thiên biết!
      Nếu như ông ta đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu , rút tiền về vậy phải làm sao?
      Tư Mộ nhức đầu nhíu mày, còn cách nào chỉ có thể cầu nguyện Ngôn Mặc Bạch bình an vượt qua kiếp nạn này. Nếu tình hình Ngôn Mặc Bạch trở nên tốt, đảm bảo về sau ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng như nước, bao giờ dùng bạo lực với Ngôn Mặc Bạch nữa!
      Nếu như Ngôn Mặc Bạch xảy ra chuyện gì vậy biết Ngôn Diệu Thiên chỉnh thế nào, đoán chừng chỉ đơn giản là rút hết tiền.
      Tư Mộ thấp thỏm lo âu tới lui trong hành lang. Tiểu Trang nhìn chịu được, lên tiếng khuyên : "Ngồi chút ! cứ tới lui như vậy cũng có tác dụng gì."
      Tư Mộ cũng biết có tác dụng gì, đầu cũng choáng váng nhưng thể ngồi xuống, thể ngừng lo lắng, trong lòng rối tung, đầu như muốn nổ tung.
      biết qua bao lâu, có lẽ khi cắn móng tay đến nỗi sắp chảy máu, khi kéo tóc rụng bớt mấy phàn cửa phòng phẫu thuật mở ra.
      Trợ thủ của Cố Khuynh hốt hoảng chạy ra ngoài, bị những người khác vây quanh, ta đẩy mọi người tới trước mặt Lâu Diệc Sâm, cố gắng kiềm chế giọng run rẩy của mình: "Đại ca, Ngôn mất máu quá nhiều, dùng hết máu dự trữ trong kho nhưng vẫn đủ."
      Người này là người lần trước phẫu thuật cho Ngôn Mặc Bạch, vì vậy liền trở thành trợ thủ của Cố Khuynh, bây giờ ở bệnh viện này làm chủ nhiệm khoa nội, là bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng.
      Bọn họ cũng ràng máu của Ngôn Mặc Bạch là loại hiếm thấy, trong kho có ít để dùng là tốt rồi. Nhưng Ngôn Mặc Bạch mất máu quá nhiều, mặc dù dùng nhưng vẫn đủ.
      Last edited: 17/12/14
      AnAn thích bài này.

    5. AnAn

      AnAn Active Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      27
      Truyen hay wa, tks ban nhe!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :