1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64.4


      Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ dắt , người này lại có ý định buông tay. Tư Mộ biết cố tình giả bộ thân mật trước mặt người lớn hai nhà. Nhưng cũng cần nhập vai như vậy chứ, cũng ngồi vào chỗ rồi nhưng vẫn chịu buống tay.

      Tư Mộ giãy dụa hai lần, nhưng sức lực của quá lớn, rút tay ra được. Cũng dám làm ra độn tác quá lớn, nên mặc cho nắm. Trong lòng nghĩ thầm có phải mới vừa rồi cãi nhau với người tình bé của , nên giờ mang tôi ra làm bia đỡ đạn ?

      Lúc này lại nhìn thấy Vưu Ưu ôm Vưu Ngư tới, lập tức nắm chặt cơ hội, cười : "Hoa đồng vừa xinh đẹp vừa đáng của chúng ta làm sao vậy? Mắt hồng hồng còn có nước mắt nữa. Bảo bối đến đây với dì, cho dì nghe ai bắt nạt con? Có phải bé trai vừa rồi ? Dì trừng trị nó thay con."

      Tư Mộ vừa như vậy, liền muốn rút tay ra ôm Vưu Ngư.

      Trước mặt nhiều người như vậy, Ngôn Mặc Bạch cũng làm khó , tròng mắt đen nhánh nhìn cái. Sau đó nhìn Tư Mộ rút tay ra khỏi tay , còn thở phào nhõm nữa chứ, vừa trợn mắt nhìn Tư Mộ vừa hừ lạnh tiếng rồi quay đầu .

      Ôm Vưu Ngư vào ngực dụ dỗ, nhưng vẫn yên lòng, mắt khẽ liếc đánh giá những người xung quanh.

      Ngôn Mặc Bạch vừa quay mặt sang nhìn thấy ba người em nhìn mình như nhìn quái vật, trong lòng cũng đoán được nguyên nhân.

      Nhìn người phụ nữ bên cạnh giọng dỗ đứa bé, hình ảnh này rất ấm áp, khắc sâu vào lòng Ngôn Mặc Bạch. mỉm cười nghĩ: Sau này tốt nhất họ nên sinh con , bé đáng hơn so với Vưu Ngư.

      Thu lại nụ cười nhận chén súp mà phục vụ đưa lên, chậm rãi uống thìa, mới hỏi Cố Khuynh: " hai đâu? phải ấy hôm nay đến sao, sao giờ vẫn chưa thấy người?"

      hai Lâu Diệc Sâm có số việc phải xử lý, nhưng mà em kết hôn, dù có việc lớn đến đâu nữa cũng bớt chút thời gian đến dự.

      Cho nên khi Ngôn Mặc Bạch vừa xong, nhìn thấy đoàn người vào đại sảnh. Phương thức ra sân như vậy rất hay thu hút chú ý của người khác, khách mời rối rít rỉ tai nhau thầm, người này giống như là đại ca xã hội đen, nhưng cũng giống vương tử quý tộc, rốt cuộc ta là ai có thân phận gì?

      Lôi Ngạo quay đầu nhìn người mà tạo ra gió, lộ vẻ ngang ngược đó chính là hai nhà mình, liền huýt sáo, chậc lưỡi : " hai lúc nào ra sân cũng luôn... kiêm tốn!" Khiến ba người còn lại cũng bệt cười.

      Lâu Diệc Sâm cũng rất muốn khiêm tốn ra sân, nhưng điều kiện cho phép!

      Thử nghĩ xem luôn có bảy tám người cường tráng mặc áo đen theo sau, đâu cũng khiến người khác chú ý. Thân là người đứng đầu tổ chức thần bí, vì an toàn của các nhân nên luôn có người theo bảo vệ.

      Ngôn Mặc Bạch ngoắt ngoắt tay với đại ca, lôi kéo Tư Mộ đứng dậy chào. Chuẩn bị chính thức giới thiệu dâu của mình cho ha biết.

      Lâu Diệc Sâm cũng biết Ngôn Mặc Bạch bị thương rất nặng, nên thấy Ngôn Mặc Bạch đứng dậy, bước nhanh đến, đè Ngôn Mặc Bạch xuống, giọng có chút bất đắc dĩ và trách cứ: "Tiểu Bạch, chưa bao giờ biết em là người hiểu lễ nghi như vậy đó."

      Tư Mộ chưa từng gặp Lâu Diệc Sâm, thầm cảm thán Lâu Diệc Sâm đẹp trai, đúng là vật hợp theo loài người chia theo nhóm. Trai đẹp cũng thích tụ tập với trai đẹp. Ngôn Mặc Bạch nắm lấy bả vai , giới thiệu: "Đây là vợ em, Phó Tư Mộ."

      Lâu Diệc Sâm khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, toát ra khí thế vương giả, khiến người khác sợ hãi.

      Ngôn Mặc Bạch cúi đầu với Tư Mộ: "Đây là hai , mau chào ấy ."

      Tư Mộ sớm bị cái khí thế người Lâu Diệc Sâm làm sợ hãi, ngoan ngoãn gọi hai, giọng dịu dàng mang theo sợ hãi và xấu hổ.

      Tư Mộ run rẩy trái tim bé chịu được chuyện này, nghĩ hai chính là vách đá dựng đứng trong xã hội đen, hơn nữa lại là người đứng đầu trong giới xã hội đen.

      Vưu Ngư ở trong ngực lộ ra cái đầu, cặp mắt to đen đen lúng liếng nhìn quanh vòng, hưng phấn kêu to: "Chú đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt!"

      Nhất thời người bàn cũng kinh ngạc nhìn Vưu Ngư, đặc biệt là bốn người bọn Ngôn Mặc Bạch, thầm nghĩ, sao hai lại biết bé này?

      Bình thường hai luôn có dáng vẻ lạnh lùng, mấy năm nay cũng thấy có phụ nữ bên cạnh, phải con riêng của hai chứ?



      thể nào, mẹ người ta còn ở đây đó!

      Mẹ…

      Mọi người đồng loạt quay đầu tìm mẹ đứa bé, kinh ngạc phát , Vưu Ưu biết rời từ lúc nào?

      “Ngày đó ở sân bay con có gặp chú đẹp trai, chú có nhớ ?” Vưu Ngư chớp mắt nhìn Lâu Diệc Sâm, cố gắng muốn nhìn thấy đáp án khuôn mặt đẹp trai, nhưng Lâu Diệc Sâm chỉ mím môi, trong mắt nhanh chóng lên tia kinh ngạc, nhanh đến nỗi ai thấy cả.

      Vưu Ngư thất vọng nhìn Lâu Diệc Sâm, gương mặt tròn trịa rất oan ức: “Chú nhớ con sao? Lúc đó con và mẹ gặp chú ở sân bay. tin chú có thể hỏi mẹ.”

      Nhưng mà Vưu Ưu còn ngồi ghế nữa. Khiến bé càng oan ức, nước mắt thi nhau rớt xuống.

      Tư Mộ ôm Vưu Ngư ngồi xuống, dỗ bé: “Ngoan, Vưu Ngư đừng khóc nữa. Chắc mẹ rửa tay, quay lại ngay thôi.”

      Nhậm Phẩm kéo cái ghế bên cạnh ra, mời hai ngồi xuống, sau đó cười như cười nhìn Lâu Diệc Sâm trêu ghẹo: “ hai ơi hai, mị lực của rất lớn đó, ngay đứa bé cũng bị mê hoặc!” Lại còn sợ chết, giơ ngón tay cái lên với Lâu Diệc Sâm.

      Lâu Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn , Nhậm Phẩm lập tức câm như hến. Im lặng nghĩ muốn tự vả miệng, ai bảo mày miệng rộng!

      Nếu hai tức giận, phái mình Châu Phi, vậy cuộc đời coi như xong.

      Các châu lục khác còn đỡ, chứ Châu Phi da đen thui, chút kích tình cũng có.

      Mấy phù dâu len lén nhìn chăm chú vào Lâu Diệc Sâm, hai mắt nổi lên trái tim màu hồng, mê mẩn nhìn Lâu Diệc Sâm. Sở Kỳ cũng cho rằng đâu là đại ca xã hội đen, rất khí phách!

      Người đàn ông này rất đẹp trai!

      Sở Kỳ đá chân Tư Mộ, ý bảo ra ngoài chuyện.

      Tư Mộ nhận được ám hiệu, ôm Vưu Ngư đứng dậy với Ngôn Mặc Bạch: “Các cứ ăn trước , em đưa bé tìm mẹ.”

      Người đàn ông sao, ở trước mặt em rất sĩ diện, Tư Mộ biết điều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn động lòng người, cho Ngôn Mặc Bạch đủ sĩ diện.

      Mặc dù Ngôn Mặc Bạch hơi bất mãn với vợ vì hai vừa đến lại rời khỏi bàn, nhưng nghe lời giải thích dịu dàng lại hợp tình hợp lý, cho nên gật đầu đồng ý: “ nhanh về nhanh đó!”

      Tư Mộ mỉm cười gật đầu, trong lòng kinh thường hừ hừ, còn thêm. Tôi nhanh trở về đó, cho tức chết!

      Vưu Ngư giùng giằng muốn , bé thiện cảm với chú đẹp trai này, bé muốn ở chung với chú đẹp trai. Nhưng thấy mẹ đâu, bé muốn tìm mẹ.

      Cho nên bé rất rối rắm, trơ mắt nhìn Lâu Diệc Sâm, lẩm bẩm cái gì đó, để mặc Tư Mộ ôm .

      Tư Mộ vừa , ba người phù dâu cũng đứng dậy. Lấy lý do như nhau, “Xin lỗi, xin lỗi tiếp đón được, tôi rửa tay. Mọi người từ từ dùng.”

      Những người khác dĩ nhiên có lý do gì để giữ người.

      Mấy người chạy như điên lên lầu, khi vào phòng nghỉ của Tư Mộ lúc sáng quả nhiên thấy Vưu Ưu lại lại trong phòng, nôn nóng bất an, bối rối, giống như gặp vấn đề khó giải quyết.

      Vưu Ngư vừa nhìn thấy mẹ của mình, liền giãy giụa đòi xuống đất, chạy về phía mẹ mình.

      “Mẹ, sao mẹ gọi Vưu Ngư cùng? Con tưởng rằng mẹ bỏ con lại bỏ trốn cùng người khác rồi chứ, ô ô ô…” Vưu Ngư ôm bắp đùi mẹ mình khóc lóc kể lể, lên án mạnh mẽ hành động của mẹ.

      Tư Mộ khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa liếc nhìn Vưu Ưu, mặt viết vài chữ to “Thẳng thắn được khoan hồng

      Ba người theo phía sau cậu câu mình câu.

      “Vưu Ưu, cậu rời khỏi bàn khi nào?”

      “Tại sao lại chạy?”

      “Có phải cậu trốn ai ?”

      Mồm năm miệng mười hỏi Vưu Ưu tới tấp, khiến đau cả đầu.

      Cuối cùng nhìn thấy tư thế của bốn người chị em kia biết nếu nhận tội họ thi hành bạo lực với , vô cùng buồn bực : “Người kia, rất giống với người đàn ông trước đây của mình.”

      “Người nào? Đại ca xã hội đen vừa nãy sao?” Bốn người đồng thời hoảng sợ, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

      Tư Mộ tới gõ đầu Vưu Ưu, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt thành thép cao giọng quát lớn: “Cái gì rất giống? Người đàn ông của cậu cũng nhận ra? Trả lời chắc chắn! Yes or not đây là dạng đề thi lựa chọn.”

      Vưu Ưu buồn bã nhìn Tư Mộ, lại liền: “Nếu ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch mà cậu có khí thế như vậy, mình liền phục cậu!”

      Tư Mộ lập tức ỉu xìu.

      Sở Kỳ thấy tuyển thủ đầu tiên bại hoàn toàn, vô cùng đau đớn khinh bỉ nhìn Tư Mộ, rất thô lỗ vỗ bả vai Vưu Ưu mấy cái, ép hỏi: “Đừng đổi chủ đề, nghiêm túc , nên thành khai báo.”

      Vưu Ưu ôm chặt con , oan ức , “Mình cũng biết đúng nữa. Nhìn tướng mạo rất giống, nhưng khi gặp thoáng qua ở sân bay, ấy làm như mình là người xa lạ, hoàn toàn nhận ra mình.”

      Năm người phụ nữ và bé trốn ở trong phòng thảo luận, hề quan tâm đến chuyện bên ngoài.
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64.5

      Ngôn Mặc Bạch thấy vợ mình gần tiếng rồi còn chưa về, ba người phù dâu kia cũng trở lại.

      gọi phục vụ, bắt người ta tìm dâu về.

      bữa tiệc ăn trong bao lâu? Khách mời cũng lục tục về, nhưng thấy dâu đâu, Ngôn Mặc Bạch vô cùng khó chịu.

      Cố Khuynh nhìn dáng vẻ Ngôn Mặc Bạch khó chịu như muốn ăn thịt người, lườm trêu trọc: "Quả nhiên ông cha ta sai mà, hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn dáng vẻ này của Tiểu Bạch, chỉ sợ là rơi vào ôn hương nhuyễn ngọc rồi."

      Nhậm Phẩm và Lôi Ngạo cười khúc khích, Lâu Diệc Sâm giống như suy nghĩ điều gì đó, mặt biểu cảm.

      Mặt Ngôn Mặc Bạch ửng hồng, Cố Khuynh thấy vậy lại càng kêu lên dứt.

      uống hớp rượu, chép chép miệng nghĩ: Quả nhiên, quả nhiên, thế giới lại thêm người ngu ngốc vì .

      Nhậm Phẩm liền lại gần, mặt nở nụ cười hèn mọn, hỏi Ngôn Mặc Bạch: " ba, vết thương người nghiêm trọng như vậy, đêm tân hôn phải làm sao đây?"

      Cố Khuynh vừa uống ngụm rượu, thiếu chút nữa cười phun ra. Lôi Ngạo cũng sợ chết, vô cùng đồng ý tiếp: "Đúng, nhìn Hmm, vết thương lại ở ngay bụng. Người đàn ông phải dựa vào eo mới lên được, là công*, chắc lần này vết thương lại nứt ra."

      (*Công: trong truyện đam mỹ chỉ những người khi quan hệ họ là người chủ động, là người ở )

      Cố Khuynh sặc rượu, ho khan vài tiếng, nén cười, nặn ra vẻ mặt lo lắng và đồng tình, : "Vết thương của em rất nghiêm trọng, chắc phải cả tháng mới khỏi."

      Ý tứ chính là, muốn động phòng, chờ tháng sau !

      Mặt Ngôn Mặc Bạch đen như Bao công nhìn ba người em, nghiến răng nghiến lợi.

      Yên lặng nuốt máu tươi, trong lòng suy nghĩ: Các người ba tên khốn kiếp, dám trêu trọc tôi, các người nhớ kỹ cho tôi, ngày nào đó tôi trả lại!

      Lâu Diệc Sâm nhếch mày nhìn Ngôn Mặc Bạch, mắt còn sắc bén như đao nữa, nhìn em cười, giọng cũng mang theo ý cười : "Em có thể nằm, để dâu ở phía ! Như vậy vẹn cả đôi đường, em vừa mất sức, vừa hưởng thụ."

      Trong lúc nhất thời, bốn người đàn ông bàn đều sửng sốt, lúc lâu sau mới tiêu hóa được những lời này của hai.

      Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời mọc ở huớng tây, hay hôm nay là ngày hạ mưa đỏ? hai mặt lạnh ngàn năm cũng biết giỡn?

      A! Cái thế giới này loạn rồi!

      Trái tim Ngôn Mặc Bạch tan nát, mặt tái mét.

      Lúc phục vụ tìm được Tư Mộ mấy người phụ nữ đổi chủ đề rồi.

      Cái phòng này rất rộng, phòng ngủ phòng khách, Vưu Ngư bị mẹ cho vào phòng ngủ mở "Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang*" trong máy tính lên cho bé xem. Mà năm người phụ nữ ngồi ghế sô pha ngoài phòng khách tham khảo vấn đề của người khác.

      (*Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang: là bộ phim hoạt hình.)

      Đầu tiên là Vưu Ưu vì muốn thoát khỏi tra khảo của những người phụ nữ này, nên quăng ra câu: "Mộ Mộ, chồng cậu bị gay, vậy tối nay cậu phải làm sao?"

      Cái đề tài này vừa tung ra ba người còn lại cũng rất hứng thú. Cái thế giới này đẹp, khắp nơi đều là chuyện thú vị hấp dẫn người khác.

      Tư Mộ cúi đầu, hơi xấu hổ : "Vậy làm thôi!"

      Vưu Ưu lạnh nhạt : "Nhưng mà cậu ký hợp đồng với Ngôn Diệu Thiên, trong đó viết gì cậu quên rồi sao? Cậu phải nhanh chóng mang thai, năm qua rất nhanh."

      Sở Kỳ cũng : "Cậu cưỡng hiếp ta được sao?"

      Lỗ tai Tư Mộ cũng đỏ, " ta là gay, mình cưỡng bức ta cũng có tác dụng sao? Hơn nữa, ta là người đàn ông khỏe mạnh, nếu ta cương quyết chống cự, mình làm sao địch được?"

      Diêu Dao hứ tiếng, sáp đến : "Gay có nghĩa là bất lực."

      An Thanh Thần rất phối hợp gật đầu.

      An Thanh Thần học, sinh ra trong gia đình đời đời làm bác sĩ, bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố A là của nhà ấy, hơn nữa dì của là trưởng khoa phụ sản

      ở đó.

      Cho nên ở phương diện này, An Thanh Thần gật đầu rất đáng tin.

      Sở Kỳ lại tiếp tục đề nghị: “Nếu đợi lát nữa bọn mình ra ngoài mời rượu ra, khiến ta say, sauđó cậu cần tốn nhiều sức cũng thực được kế hoạch cưỡng hiếp được ta. phải có câu ‘sau rượu loạn tính’ sao,mình cho rằng câu nàyrất chính xác, chừng đếnlúcđó ta từ bị động chuyển thành chủđộng.”

      Sở Kỳ dùng bản thân mình trải nghiệm nên mới . Mấy ngày trước, trải qua chuyện máu chó 'say rượu loạn tính’. Máu chó hơn nữa đó chính là lần đầu tiên của , mà diện mạo người đàn ông kia như thế nào cỗ cũng nhìn .

      Chuyện mất mặt như vậy, khẳng định dám , ra bị cười chết mới là lạ đó.

      Tư Mộ trước đây cũng từng 'say rượu loạn tính’, bây giờ vừa nghe cái từ này, giật bắn mình.

      Nhưng mà, quả nhiên rất chính xác.

      Về việc Tư Mộ ‘say rượu loạn tính', Vưu Ưu cũng biết. Cho nên cười như cười nhìn Tư Mộ, vẻ mặt sâu xa biết nghĩ gì.

      Tư Mộ trợn mắt nhìn Vưu Ưu, dùng ánh mắt cảnh cáo côkhông được chuyện đó ra. Sau đó bắt đầu tự hỏi cái kế hoạch này có đáng tin ?

      Thanh Thần vô cùng chuyên nghiệp phân tích: “Nếu như chỉ sinh đứa con trai để đổi lấy giúp đỡ về tài chính, những chuyện khác cũng cần suy nghĩ, vậy cậu có thể làm vậy. Nhưng mà cậu phải nghĩ rằng, sinh đứa con, cậu phải có trách nhiệm với nó. Nếu như cậu chuốc say Ngôn Mặc Bạch, sau đó bắt buộc thụ thai, có thể tinh trùng khỏe mạnh, dẫn đến đứa trẻsau này cũng khỏe mạnh. Vậy cậu tổn thương đứa bé đến mức nào? Dĩ nhiên phải là say rượu sẽkhông khỏe, đó chỉ là phòng ngừa thôi!”

      Tư Mộ lộ ra vẻ mặt lo lắng, nếu như vậy, cái kế hoạch chuốc say rượucưỡng hiếp ta thể thực được. Vậy phải làm sao bây giờ?

      Sở Kỳ vỗ vai An Thanh Thần, đột nhiên nghĩ đếu gì đó kêu to: “Ai nha. tại y học phát triển như vậy, phải còn có phương pháp thụ tinh nhân tạo sao? Cái nàyThanh Thần có thể giúp cậu!”

      An Thanh Thần liếc Sở Kỳ, thầm thụ tính nhân tạo dễ thành công như vậy đâu, điều kiện chủ yếu là cậu phải có tinh trùng trong tay, hơn nữa phải có sức sống cao, nếu rất khó thành công. Riêng vấn đề này cũng gặp ít khó khăn.

      An Thanh Thần nhìn thấy hai mắt Tư Mộ đột nhiên sáng lên nhìn mình, cười khổ : “Cậu có thể lấy được tinhtrùng có độ sống sót cao ?”

      Tư Mộ ỉu xùi, đúng vậy, lấy được rồi cũng biết cách giữ cho nó sống, người ta lấy ngay ở bệnh viện tỷ lệ thành công cũng cao.

      Tư Mộ thở dài, quá khó mà!

      Diêu Dao đánh giá Tư Mộ, rồi : “Cậu tin có người đàn ông có hứng thú với phụ nữ sao? Đó là chuyện chuyện vở vẩn! Vì ta gặp đúng người. Cậu Ngôn Mặc Bạch là gay, nhưng ấy cũng bài xích cậu. Dù sao mình tin rằng ‘cong đến đầu giường tự nhiên thẳng’ cho dù là gay nhưng gặp người mình có cảm tình tốt, cũng kích thích dục vọng của ta. Lại bên trong mỗi người đàn ông đều chứa con thú có thể làm ta nổi thú tính.”

      Tư Mộ giống như đứa bé hỏi ý kiến giáo: “Vậy làm sao để tìm được điểm này?”

      Diêu Dao nhìn vóc người Tư Mộ, thân cao mét sáu mấy, ngực tròn đầy đặn, eo đủ vòng ôm, mông vểnh cao,chân thon dài kếthợp với gương mặt thanh thuần cặp mắt to ướtnhẹp, đầy là tiêu chuẩn nữ thần của trạch nam. Đây chính là vũ khí, người đàn ông nào có thể chống cự được?

      Cho nên Diêu cười phi thường tà ác.

      Lấy điện thoại di động ra gọi cú điện thoại, đon giản mấy câu, sau đó cúp điện thoại, nháy mắt với Tư Mộ:“Mình có lễ vật cho cậu, vô cùng tăng lực!”

      Tư Mộ thấy gọi điện thoại chỉ hỏi cái gì mà hàng đãtới chưa, nghe hiểu gì cả, muốn hỏi thấy Sở Kỳ cười phá lên.

      “Dao Dao, chiêu này của cậu, xem ra được à!. Ha ha ha - - chỉ tăng lực sao! Quả thực muốnphun máu mà! Ha ha ha - -”

      Tư Mộ nhìn Sở Kỳ cười mà chẳng hiểu gì, sau đó Diêu Daonói, “Đợi lát nữa mình kêu người ta mang đồ đến, cậu nhìnsẽ biết.”

      đến đây, phục vụ gõ cửa, cắt đứt mưu đồ bí mật của các .

      BiếtNgôn Mặc Bạch tìm khắp nơi, lúc nàp mới giật mình. ra mình kết hôn ở đây!

      Nghĩ tới mình lâu như vậy, chắc Ngộ Mặc Bạch chắc cũng tức bể phổi rồi, vất vả mới có dũng khí cưỡng hiếp ta, bây giờ bị cảm giác sợ hãi làm giảm ít.

      Nêu Vưu Ưu lúc Lâu Diệc Sâm nhìn thấy như nhìn người xa lạ, vậy cũng cần trốn nữa, dứt khoát thoải mái xuống.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      PhongVy thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65(1): Mặc áo dũng cảm chiến đấu, để ta run rẩy vì cậu!

      Lúc năm người phụ nữ vào phòng ăn, phòng lớn được quét sạch , khách đều về, phòng lớn chỉ còn Ngôn Mặc Bạch cùng mấy người. Tất cả món ăn bàn đều được dọn sạch, năm người đàn ông bước tới ghế salon ngồi tán gẫu.

      Ngôn Mặc Bạch có chút yên lòng, tự chủ hết nhìn đông rồi nhìn tây giống như tìm ai đó.

      Mấy em ngồi bên cạnh đều hiểu trong lòng. Đối với bọn họ mà Ngôn Mặc Bạch quả là người ly kỳ. lại có thể biết quan tâm đến người khác, còn là người phụ nữ.

      Cho nên bọn họ kiêng kỵ liền chê cười , Ngôn Mặc Bạch ảo não nhưng lại dám phát tác, tối sầm mặt, thầm nghĩ lát nữa phải trị tội cứng đầu này.

      ràng dặn nhanh về nhanh, lại mạch thấy bóng dáng đâu.

      Quá khinh người!

      Phải trị tội!

      Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ xuống trầm mặc muốn nổi đóa.

      Lôi Ngạo ngồi bên cạnh nhìn trầm mặc, kéo kéo ống tay áo , nhắc nhở đừng quên nội dung kinh nghiệm vừa rồi ta mới vừa truyền cho .

      Phụ nữ thích mềm thích cứng, căn bản chỉ cần dựa vào dụ dỗ, bạn dừng thấy ngứa mắt liền quát to, dọa người ta sợ quá bỏ chạy mới là lạ!

      Ngôn Mặc Bạch nghe Lôi Ngạo những lời này, cứng miệng đâm chọt: “Cậu cứ như cậu có rất nhiều kinh nghiệm.” Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ chít, cảm thấy lời này vẫn có chút đáng tin.

      Vì vậy cố gắng kiềm chế tính tình của mình, đối với Tư Mộ ngoắc ngoắc tay ý bảo tới bên cạnh ngồi.

      Tư Mộ bất đắc dĩ tới, trong lòng nghĩ thầm các đàn ông con trai ngồi tán gẫu gọi tới làm gì?
      Vưu Ngư nhanh chân chạy lên trước, nhào vào lòng Lâu Diệc Sâm, vui vẻ ôm cổ ngọt ngào gọi: “Chú đẹp trai.”

      Dáng người nho , mềm nhũn giống như chỉ cần bóp cái cơ thể liền nát rách cứ như vậy mạnh mẽ đâm vào , ra phải vì quá vội vàng mà kịp chuẩn bị, trời sinh rất nhạy cảm, lúc bé nhào tới phát , hoàn toàn có cơ hội tránh thoát nhưng tránh. Cứ im lặng để bé nhào tới.

      Mặc dù chỉ là cơ thể , có lực sát thương, có lực công kích thế nhưng lúc bị đụng trúng lại cảm thấy trái tim đa nhói, cơ thể như bị thương, cơ thể bé của bé đụng vào cơ thể , giống như cùng chung dòng máu.

      Tim cũng rung động theo, tốc độ máu lưu thông càng nhanh hơn.

      Loại cảm giác này rất kỳ quái.

      Lúc Vưu Ngư nhào tới, Vưu Ưu khẩn trương hận thể tới bé con lên.

      Nghĩ là làm, lúc Vưu Ngư nhào tới liền đuổi theo phía sau, thừa dịp Lâu Diệc Sâm bị đụng phải còn ngây ngẩn người liền đưa tay ôm lấy con , hung hăng đánh vào mông bé hai cái. Vưu Ngư bị đau khóc lớn, Lâu Diệc Sâm nhíu mày, lòng co rút đau đớn.

      nghĩ ai có thể tới cho biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tư Mộ trợn mắt nhìn Vưu Ưu rồi ôm Vưu Ngư dụ dỗ.

      vất vả mới dụ dỗ được bé, Ngôn Mặc Bạch ngồi bên sớm nhịn được, giọng có chút khó chịu : “Ba mẹ mới vừa tìm em, biết đâu. Gọi điện thoại cho em cũng được.”

      Ngôn Mặc Bạch nhìn những chiếm vợ mình mà còn khóc lóc nước mũi chảy tèm lem, nhất thời chịu được. Sau này sinh con . Nhìn thấy trai đẹp liền nhào tới, hơn nữa còn động chút là khóc, thích có con !

      Tư Mộ nghe Ngôn Mặc Bạch đến ba mẹ lâu cũng có phản ứng, nghĩ thầm phải chỉ có ba có mẹ sao? Ba mẹ ở đâu chứ?

      Sau lúc suy nghĩ mới hiểu được ra là ba mẹ .
      Tư Mộ thầm khinh thường trong lòng, nhập gia tùy tục sao, gọi ba mẹ thuận miệng như vậy.

      Sau đó lại liếc mắt nhìn , ba mẹ tìm sao sớm cho biết chứ? Điện thoại để trong túi xách, đem theo người, ba mẹ gọi
      điện thoại cho khẳng định là nghe thấy.


      Tư Mộ hỏi Sở Kỳ: "Cho mình mượn điện thoại cậu chút."


      Sở Kỳ phản ứng nhanh, rất biết tận dụng cơ hội đẩy Tư Mộ quay về phía Ngôn Mặc Bạch, giọng : " phải cậu hỏi chồng cậu là được sao. Nhân cơ hội này đến gần ấy, ngốc."


      Vì vậy Tư Mộ bị Sở Kỳ đẩy , đỏ mặt tới bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, miệng : "Cho em mượn điện thoại của chút, em đem theo điện thoại."


      Ngôn Mặc Bạch do dự lấy điện thoại đưa cho nhưng vẫn nhịn được cao giọng cảnh cáo: "Về sau phải luôn đem theo điện thoại bên người hai tư giờ, được tắt máy, nếu gọi điện mà tìm được em, xem trị em thế nào!"


      Mấy người đàn ông ngồi bên cạnh nhất thời cúi đầu cười đến nghẹn.


      Tư Mộ nắm điện thoại, kiềm chế ý nghĩ muốn cầm điện thoại đập , sang bên gọi điện thoại cho ba.


      Nhưng cầm điện thoại tay lúc lâu Tư Mộ vẫn thể mở ra bàn phím.


      Đây là đồ công nghệ cao kiểu gì thế?


      Toàn bộ đều dùng tay sờ sờ có bàn phím làm sao mở?


      Tư Mộ thử dùng bàn tay ấn màn hình nhưng vẫn có phản ứng.


      Dùng ngón tay chỉ cũng có phản ứng.


      Dùng sức chọc hai cái vẫn có phản ứng.


      Tư Mộ hận thể vứt cái điện thoại , bên cạnh lại vang lên giọng : "Dùng dấu vân tay để mở khóa."


      Tư Mộ nhất thời tức giận muốn mắng người, mẹ kiếp dùng dấu vân tay để mở khóa, sao với trước chứ? Hay là muốn gọi điện thoại? Còn giả bộ nghiêm trang đưa điện thoại cho làm muốn đem làm trò cười sao?


      Ngôn Mặc Bạch khốn kiếp!


      Ngôn Mặc Bạch cầm lấy điện thoại trong tay Tư Mộ, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt cũng dịu dàng.


      Mở khóa, sau đó ấn chút số liệu rồi đưa tới trước mặt Tư Mộ "Ấn vào"


      Tư Mộ thầm mắng trong lòng. Vẻ mặt lại hiểu. Cũng chỉ là gọi cuộc điện thoại tại sao lại phiền toái như vậy? Còn phải lấy dấu vân tay của , muốn dùng điện thoại của có được chứ?


      cố chấp nghiêng đầu hướng về phía các chị em tốt nhờ giúp đỡ.


      Nhưng giờ phút này Tư Mộ mới thực hiểu được: "chị em tốt chính là dùng để bán!"


      Thời khắc mấu chót đều để ý đến , nhìn ánh mắt cầu xin của , quay mặt uốn éo ra chỗ khác hoặc là xúm lại chuyện, hoàn toàn để ý đến .


      Tư Mộ uất ức đưa tay ấn lên điện thoại Ngôn Mặc Bạch "đồng ý", sau đó lại thấy nhập chuỗi số liệu mới đưa điện thoại cho .


      Tư Mộ cắn răng nghiến lợi ấn màn hình, hận thể ấn hỏng màn hình. Nhưng được như ý.


      Điện thoại di động của Ngôn Mặc Bạch giống với điện thoại có thể mua được ở bên ngoài.


      Đây là điện thoại đặc biệt đặt làm.


      Từ chất liệu, thiết kế, các chi tiết cũng như chức năng bảo vệ của điện thoại, toàn bộ đều được thiết kế theo ý của , mà những số liệu bảo mật chỉ có mới có. cách khác cả thế giới thể tìm thấy cái điện thoại thứ hai mạnh mẽ mà độc đáo giống như điện thoại của .


      Đừng Tư Mộ dùng bàn tay bé của mình ra sức ấn, ngay cả đạn bắn cũng có vấn đề gì, chiếc điện thoại có thể dùng như vũ khí!


      Vì vậy lúc Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy động tác tức giận của Tư Mộ, chỉ cảm thấy này đáng !


      Cười cười muốn hỏi có đau tay hay . Nhưng nghĩ nếu hỏi như vậy mất hứng, vì vậy hỏi, cứ để thỏa mãn! Đừng dùng sức làm hư tay là được.


      Hành động này của Ngôn Mặc Bạch khiến bốn người đàn ông còn lại ngồi ghế trợn mắt há mồm, khiếp sợ!


      Trong điện thoại của Ngôn Mặc Bạch có rất nhiều tài liệu bảo mật cho nên mới phải thiết kế dùng dấu vân tay để mở khóa, hơn nữa cho dù là khóa rồi cho người khác dùng cũng được, khi hệ thống quét ra chỉ tay của người khác, hệ thống an ninh tự động mở ra, màn hình tự động khóa lại, bắt đầu chương trình mở khóa thứ hai.


      Mà bây giờ Ngôn Mặc Bạch lại đưa chỉ tay của "vợ" vào, ý là sau này "vợ" có thể tùy ý nghịch điện thoại, hoàn toàn có bí mật.


      Đây chính là liều mạng tin tưởng!


      Chỉ mới tiếp xúc, lần lên giường, dù bây giờ kết hôn, bọn họ vẫn nghĩ ra, tại sao Ngôn Mặc Bạch lại tin tưởng người phụ nữ này như vậy!


      ra mà Ngôn Mặc Bạch cũng biết tại sao lại làm như vậy. Trực giác cho biết này như tờ giấy trắng, đơn thuần vô hại.


      có thể đưa điện thoại cho dùng vì tin tưởng có hứng thu tìm tòi nghiên cứu chuyện của . chỉ đơn thuần muốn dùng điện thoại của mình để gọi, ngoài ra có gì khác.


      đúng như những gì nghĩ, Tư Mộ có hứng thú với những gì liên quan đến , hỏi bất cứ gì, giống như rất thờ ơ.
      Last edited by a moderator: 7/12/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65 (2)

      Tư Mộ gọi điện thoại cho ba, hỏi bọn họ ở đâu, sau khi cúp máy liền trả điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, sau đó tìm ba mẹ.

      Ngôn Mặc Bạch với : “Chào mọi người chút rồi quay lại, đợi lát nữa đưa em về nhà.”

      Vốn dĩ phòng 1818 mà Ngôn Mặc Bạch thường ở khách sạn được đặt làm phòng cưới tối nay, tất cả đều được bố trí mới hoàn toàn, đổi thành đồ uyên ương đỏ thẫm, tường dán giấy hỉ, đèn bàn đổi thành màu cam ấm áp còn có mùi hương nhàn nhạt của tinh dầu. Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, sẵn sàng chỉ chờ cùng vợ mới cưới vào cùng hưởng đêm tốt lành này.

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

      Đây là căn phòng mà và Tư Mộ quan hệ lần đầu, Tư Mộ còn biết người cướp đêm đầu tiên của lại chính là chồng bây giờ. Nếu như đưa tới căn phòng này, dám cam đoan, Tư Mộ đêm yên bình.

      Chỉ là Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới cho dù tới căn phòng này, đêm động phòng của cũng yên bình!

      có người phụ nữ nào có thể thản nhiên đối mặt với người đoạt lần đầu của mình, hơn nữa còn biết đối phương là ai. Hơn nữa còn là thuần khiết như vậy.

      Vì vậy Ngôn Mặc Bạch tạm thời quyết định đưa về căn hộ mà hai người sống sau này.

      Vì sống ở ngoài, Ngôn Mặc Bạch lại khiến ba mình tức trận. Ngôn Diệu Thiên phản đối dọn ra ngoài ở, ông lúc chưa cưới vợ ở ngoài , bây giờ kết hôn rồi còn dọn ra ngoài, để lại mình ông già như ông ở nhà, thằng con bất hiếu!

      Ngôn Mặc Bạch để ba tùy ý mắng, vẫn sắp xếp mọi chuyện ngăn nắp.

      cho người tới quét dọn căn hộ. Sáng sớm hôm nay cho người đến bố trí lại hoàn toàn, tất cả mọi thứ trong nhà đều đổi thành màu hỉ.

      Bây giờ đại khái xong, đưa xem chút, sau đó có chỗ nào hài lòng liền đổi lại, đảm bảo tối nay rất hài lòng.

      Tư Mộ kinh ngạc hỏi: “ phải tối nay chúng ta ở khách sạn sao?”

      Ngôn Mặc Bạch mặt biến sắc : “ quen ở khách sạn.”

      Tư Mộ sao cả, dù sao ở đâu cũng được, trả lời tiếng rồi bước .

      Mà sau lưng bốn người kia nhịn được cười, rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch có tiềm năng gì? Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

      ra Phó Minh Vũ tìm Tư Mộ cũng có chuyện gì quan trọng, chỉ là sốt ruột, con sắp gả rồi, trong lòng buồn bã thôi.

      Nhìn tiệc rượu tàn, xem xét thời gian có thể gặp con nên muốn chuyện với con nhiều hơn chút. Sau này là “vợ” của người ta, ở nhà người ta, muốn gì cũng dễ. Dù có chuyện thông qua điện thoại làm sao có thể thân thiết và dễ chịu như mặt đối mặt chứ.

      Tư Mộ chuyện với ba mẹ lát lại nghĩ tới chuyện Ngôn Mặc Bạch vừa mới với nên với ba mẹ: “Ba mẹ, Ngôn Mặc Bạch vừa đợi lát nữa đưa con xem phòng tân hôn, chúng ta cùng chứ.”

      Tô San muốn nhưng Phó Minh Vũ thở dài từ chối: “Hôm nay ba với mẹ được, hai vợ chồng son các con ! Ba hơi mật, muốn về nghỉ lát. Buổi tối còn có tiệc rượu, bây giờ phải tĩnh dưỡng tinh thần. Con mau , đừng để Mặc Bạch phải đợi lâu.”

      Tư Mộ đau lòng nhìn ba, trong lòng lại oán giận khách mời nhà họ Ngô sao lại nhiều như vậy, đãi tiệc ba ngày. là mệt chết người. may là hôm nay ba mẹ mới phải tới nếu cơ thể ba thể trụ được.

      quay lại phòng lớn tìm Ngôn Mặc Bạch sau đó cùng đến xem căn hộ.

      Dâu phụ rể phụ đều ở khách sạn, chỉ cho người lái xe.

      Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở ghế sau giống như lúc đón dâu.

      Tư Mộ vẫn dám nhiều với Ngôn Mặc Bạch, chỉ yên tĩnh ngồi thẳng người. Thỉnh thoáng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

      Ngôn Mặc Bạch mím môi lời nào, im lặng lúc cảm thấy nên yên lặng như vậy liền thử tìm chuyện : “Hôn lễ hôm nay có chỗ nào hài lòng sao?”


      Tư Mộ
      ngờ hỏi mình như vậy, nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ chút, ra có gì hài lòng. Hôn lễ hoa lệ, nổi tiếng khắp thành phố, vô số người ghen ghét. Mặc dù phải vì mà bởi vì mặt mũi của nhà họ Ngôn nên làm tương đối tốt.

      thể bắt bẻ.

      Chỉ là…

      “Sức khỏe ba em tốt lắm, buổi tiệc buổi tối bọn họ có thể xuất hay ?” Tư Mộ cẩn thận mở miệng. có chút lo lắng Ngôn Mặc Bạch đồng ý.

      nhìn Ngôn Mặc Bạch nhíu mày liền cảm thấy căng thẳng, lại vội vã mở miệng: “Nếu như có thể về sớm chút cũng được.”

      Vẻ mặt thành khẩn tràn đầy mong chờ nhìn Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch liền cười.

      Bởi vì người có vết thương, cố gắng chịu đựng cả ngày rất mệt, Lúc chuyện khàn khàn đầy mệt mỏi, tiếng cười mà mê người, : “Bữa tiệc buổi tối ở nhà hàng tổ chức sớm chút, hai chúng ta ở bên bọn họ cùng ăn cơm rồi đưa bọn họ về. Khỏi phải về nhà nấu cơm cho phiền phức!”

      Tư Mộ cảm thấy ra Ngôn Mặc Bạch đáng ghét như tưởng tượng.

      Xe chạy lâu đến căn hộ cao cấp Hoàng Kim.

      Căn hộ có ba phòng ngủ và phòng khách. phải Ngôn Mặc Bạch mua nổi biệt thự, biệt thự quá lớn, hai người ở quá rộng, hơn nữa thích có quá nhiều người xen vào đời sống sinh hoạt cá nhân, thích mọi thứ đều nằm trong bàn tay .

      Hơn nữa, lúc làm nhiệm vụ ở nhà thời gian dài, để Tư Mộ ở nhà mình, lo lắng hoảng sợ.

      ra căn hộ có gì tốt, bên trong lắp dặt các trang thiết bị tinh xảo, gian rộng rãi, bất luận là ánh sáng hay chỗ thông gió đều rất tốt.

      Đây cũng được coi là khu vực cao cấp. Hoàn cảnh chung quanh rất tốt, an ninh cũng tốt.

      Hai người lên lầu, đến cửa Ngôn Mặc Bạch ấn vân tay vào cửa chính, sau đó thuận lợi ấn vân tay Tư Mộ vào, Tư Mộ nhịn được khẽ trách “Cái gì cũng dùng công nghệ cao, là rắc rối!” Nghĩ tới chiếc điện thoại của liền nhăn mặt.

      Ngôn Mặc Bạch thể nhịn cười: “Cái này an toàn, nếu em ở nhà mình cũng sợ bị bắt cóc.”

      Tư Mộ choáng váng lúc, tim đột nhiên trống rỗng.

      ra chỗ này chỉ có mình ở.

      Nếu như phải nhắc nhở, thiếu chút nữa quên mất tại sao hai người kết hôn, xây dựng gia đình này.

      Khó trách kiên quyết dọn ra ngoài ở chứ chịu ở cùng Ngôn Diệu Thiên. ra là muốn dùng làm lá chắn.

      ra Tư Mộ có gì để bắt bẻ về môi trường sống này, hơn nữa nơi này quá hoàn hảo đến mức thể soi mói được gì.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn sơ vòng quay đầu hỏi : “Có chỗ nào hài lòng hay , có thể cho người thay đổi.”

      Tư Mộ lắc đầu, yên lặng đứng ở phòng khách mỉm cười. Trong phòng dán đầy giấy hỉ đỏ thắm, màu đỏ rực này chiếu lên nụ cười của giống như hoa phù dung nở rộ, đẹp tinh khiết.

      Ngôn Mặc Bạch tự nhiên đặt tay lên bụng vết thương để dập tắt ngọn lửa trong lòng.

      này quả rất mê người!

      Lúc xuống, lo lắng xảy ra chuyện máu me.

      Ngày vui chảy máu đoán chừng tốt. Cho nên Ngôn Mặc Bạch hơi xấu hổ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của , mắt nhìn loạn vài vòng : “Nếu có gì thay đổi vậy chúng ta quay về nhà hàng. Trở về vừa đúng lúc có thể cùng ba mẹ ăn cơm tối.”

      Tư Mộ đồng ý cùng ra.

      đường trở về hai người vẫn im lặng .

      Lái xa là tiểu Cửu.

      có chút bực bội, mở cửa xe, mắt chú ý lái xe, xa chạy rất nhanh nhưng vẫn có thể cảm giác được lắc lư của xe.

      lén nhìn đại ca và chị dâu ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, biết tại sao hai người lại im lặng như vậy, khiến cho khí trong xe ngột ngạt. Loại khí này cực kì đè nén, khiến người khác phát điên.

      Vì vậy đạp chân ga, quyết định quay về nhanh chút, thoát khỏi bầu khí ngột ngạt này, nếu chịu thêm lát nữa sợ phát điên.

      Ngôn Mặc Bạch đặt phòng ở nhà hàng, ngay cả ba ruột cũng tiếng, cứ như vậy ăn cơm cùng ba mẹ vợ.

      Tư Mộ mở miệng hỏi: “Mặc Bạch, ba đâu? Chúng ta đợi ba cùng ăn sao?”

      Thiếu chút nữa muốn Ngôn Diệu Thiên đâu, nhưng nghĩ lại ông là ba chồng của mình, vì vậy dừng chút gọi tiếng ba.

      Ngôn Mặc Bạch ưu nhã gắp món ăn cho ba mẹ vợ, nghe Tư Mộ hỏi, khẽ cười: “Bây giờ ba ở công ty, vẫn chưa quay lại. Chúng ta ăn trước, tối nay ba quay lại sau.”

      “Ba mẹ hai người nhanh ăn nhân lúc thức ăn còn nóng.” Ngôn Mặc Bạch .

      ra Ngôn Mặc Bạch cũng giỏi trong việc giao tiếp với người lớn tuổi, dù đàm phán ký hợp đồng cũng phải , lúc nhận thức được đến phiên giao tiếp chính là đánh giặc.
      Last edited by a moderator: 8/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 65 (3)

      Cho nên đối với ba mẹ vợ biết phải làm sao.

      Đoán chừng nếu mấy người em kia nhìn thấy có thể cư xử như vậy, con ngươi có thể rơi ra ngoài.

      Ngay cả ba ruột của mình cũng chưa bao giờ cung kính như vậy.

      Phó Minh Vũ cùng Tô San đều phải người khó tính, rất hiền hòa, thân thiết, luôn tìm đề tài chuyện, nếu chuyện nổi nữa liền uống rượu ăn cơm.

      ra cũng phải bởi vì thích Ngôn Mặc Bạch mà Phó Minh Vũ thân thiết như vậy. Ông nghĩ, ông có tình cảm với Ngôn Mặc Bạch nhưng nếu ông đối xử với Ngôn Mặc Bạch khá chút Ngôn Mặc Bạch đối xử tốt với con ông hơn.

      Đây là nỗi lòng của những người làm ba.

      bữa ăn khiến Ngôn Mặc Bạch mồ hôi đầm đìa.

      Vừa phải quan tâm bố mẹ vợ còn phải vừa cố chịu đựng vết thương người, là khổ sở.

      Sau khi cho người đưa ba mẹ vợ về mới có thời gian tìm Cố Khuynh.

      Vừa rồi lúc đưa ba mẹ vợ lên xe về nhà, ôm Tư Mộ kết quả lại bị khủy tay của đụng vào vết thương.

      Đoán chừng vết thương bị nứt rồi.

      Bữa tiệc buổi tối bọn họ căn bản phải tới, chỉ là bữa tiệc mà khách lần lượt đến và thức ăn được dọn riêng cho họ, ăn xong liền về.

      Cố Khuynh cùng mấy người kia cũng được xếp vào phòng riêng, bây giờ cũng còn nhiều quy định nữa nên thoải mái hơn.

      Lúc tìm được Cố Khuynh sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi.

      đẩy cửa tới chỗ Cố Khuynh, giọng với Cố Khuynh: “Cậu qua đây chút.”, Cố Khuynh hận thể cầm cái chén tay đập lên đầu .

      Sao lại như thế chứ?

      Trong ngày vết thương nứt hai lần.

      Bác sĩ có giỏi đến mấy cũng trị được bệnh nhân cứng đầu cứng cổ.

      Cố Khuynh gặp phải Ngôn Mặc Bạch có thể cảm nhận sâu sắc câu này.

      Nếu vết thương cứ nứt như vậy bụng của Ngôn Mặc Bạch thủng.

      Cố Khuynh trách Ngôn Mặc Bạch biết quan tâm tới cơ thể mình lại cảm thấy vợ của Ngôn Mặc Bạch biết quan tâm chăm sóc người khác, người em là có chút bất bình thay Ngôn Mặc Bạch liếc Tư Mộ cái.

      Tư Mộ đứng phía sau cách Ngôn Mặc Bạch xa, dĩ nhiên nhìn thấy Cố Khuynh liếc nhìn mình, giống như kim châm, mặc dù chết nhưng lại rất đau.

      Tư Mộ giải thích được, hiểu sao Cố Khuynh lại trừng mắt với .

      Chẳng lẽ bởi vì Ngôn Mặc Bạch đưa xem nhà, còn cùng ba mẹ ăn cơm mà có đến bên bọn họ nên ghen sao?

      Làm ơn, thời gian chiếm dụng ấy rất ít! Có lẽ qua hôm nay, sau này còn rất nhiều thời gian, ấy đều thuộc về mình . Đừng hẹp hòi như vậy có được ?

      Tư Mộ đáp trả ta bằng cái nhìn xoa dịu. nghĩ rằng người đàn ông này đối với tình nam nữ như đứa trẻ.

      Cố Khuynh bị ánh mắt của Tư Mộ khiến cho cơn tức trong lòng dâng lên, lập tức kéo Ngôn Mặc Bạch ra cửa.

      Tư Mộ nhìn bóng dáng hai người hơi khó chịu nhưng hiểu vì sao.

      Đối với khó chịu trong lòng, Tư Mộ tự an ủi bản thân: “Phó Tư Mộ, người đàn ông kia hôm nay mới đóng dấu với mày, xoay người liền bỏ lại mình mày và nhiều khách như vậy để bỏ trốn cùng người đàn ông khác, mày khó chịu trong lòng. Hơn nữa thể để khó chịu này lộ ra ngoài bởi vì mặc dù ấy là người đàn ông hợp pháp của mày nhưng là do hiệp ước mà nên, bởi vì giao dịch mà kết hợp tốt nhất mày nên can thiệp. Cho nên mày phải chịu đựng, chịu đựng này càng thêm khó chịu.”

      Đúng, nhất định chính là như vậy!

      “Dì Mộ Mộ, dì ăn cơm chưa? Tới đây ăn cơm cùng Vưu Ngư được ?” Lúc Tư Mộ tẩy não cho mình nghe thấy giọng non nớt của Vưu Ngư.

      theo tiếng kêu nhìn lại khỏi bật cười.

      Khó trách tại sao hôm nay bé này lại nhiệt tình như vậy, ra lại dính vào hoa đào rồi.

      Bên trái Vưu Ngư là mẹ, bên phải là chú đẹp trai. bé vô cùng hạnh phúc ngồi ở giữa. Kết quả ăn chưa được nữa cậu bé lại tìm còn đòi cùng ngồi ăn cơm.

      Buổi trưa mọi người giới thiệu qua, cậu bé này là cháu của thị trưởng.......Quân Dục, ba

      mẹ buôn bán, thế hệ giàu có thứ hai trong ba đời.


      Nhìn cậu bé khóc Vưu Ưu cũng rất bất đắc dĩ, liền đem vị trí của mình nhường lại cho cậu bé ngồi.


      Lúc Sở Kỳ biết chuyện này còn trêu chọc Vưu Ngư, Vưu Ngư xinh đẹp có cậu bé đẹp trai như vậy theo đuổi, hạnh phúc, hay là Vưu Ngư gả cho cậu bé đẹp trai đó .


      Vưu Ngư càng thích chơi với cậu bé, nhìn thấy cậu bé bé liền nghĩ đến lời dì Sở , liền sụt sịt mũi làm bộ đáng thương khiến mọi người thương .


      Tư Mộ ôm bé dụ dỗ: "Dì ăn rồi, cháu ăn no rồi sao?"


      Vưu Ngư vừa mới khóc đôi mắt vẫn còn nước mắt mở to: "Dì Mộ Mộ, dì đưa cháu chơi , cháu muốn chơi với thằng bé kia."


      Tư Mộ ấn đầu bé: " nhóc, cháu cũng lớn là bao, lại còn dám người ta là thằng bé?" Sau đó xoa xoa đầu bé: "Dì đưa cháu chơi nhưng phải chơi cùng với Quân Dục."


      Vưu Ngư vô cùng miễn cưỡng cùng Tư Mộ ra ngoài, lúc còn trợn to mắt nhìn bạn Quân Dục cái.


      Tư Mộ nắm tay mỗi bên đứa ra ngoài.


      Hôn lễ có chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, biết Vưu Ngư nghe ai liền ngừng đòi xem. Nhưng bây giờ thời gian vẫn còn sớm chưa tới lúc bắn pháo hoa, vì vậy Tư Mộ để tiểu Cửu lấy ít cho hai đứa bé chơi chút.


      Hai đứa trẻ cùng người lớn chơi rất vui, sạn tiếng cười tràn ngập trước cửa khách.


      Đặc biệt là Vưu Ngư có thể chơi chơi cùng Quân Dục còn nắm tay nhau chạy khắp nơi. Dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ, có thù oán, vừa nãy còn trừng mắt nhìn bây giờ liền có thể nắm tay nhau như hai người bạn thân.


      Tiểu Cửu đứng nhìn, lo lắng nếu chị dâu chú ý hai đứa trẻ bị pháo hoa phát nổ làm bị thương. Đều là những người ăn sung mặc sướng quen nên thể chịu đau.


      Lúc Tư Mộ chơi đùa vui vẻ sau lưng liền vang lên giọng xa lạ: "Quân Dục, sao cháu lại chạy tới đây?"


      Quân Dục chơi vui vừa nghe thấy giọng kia lập tức ném pháo hoa sang bên, ngoan ngoãn đứng im nắm chặt hai tay như mới vừa phạm lỗi, Tư Mộ thấy cũng đau lòng.


      Vì vậy khỏi có chút hài lòng với người vừa tới, quay lại nhìn lại hơi kinh ngạc.


      Người đàn ông này phải chính là người đàn ông hai ngày trước theo tới quán bar sao? Bạn của ta còn bị hộ vệ của Sở Kỳ đánh cho trận.


      Chẳng lẽ ta nhận ra nên cho thằng bé chơi cùng sao?


      Trời ơi, là gia trưởng.


      ra Quân Đình nhìn thấy Tư Mộ từ xa, chỉ là mặc áo cưới đỏ khiến ta dám xác định. ta được đại ca ra lệnh tới đón chị dâu cùng cháu trai. Kết quả chị dâu Quân Dục tự mình chơi rồi, ta liền tìm.


      ra bọn họ chơi đùa vui vẻ như vậy nên ta rất dễ dàng tìm được.


      Quân Đình bị pháo hoa hấp dẫn mới tìm được Quân Dục.


      Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng thướt tha bên cạnh Quân Dục khỏi sửng sốt, kinh ngạc, vui mừng sau đó lại trở nên lành lạnh.


      Đột nhiên an nghĩ tới hôm nay là tiệc cưới của nhà họ Phó và nhà họ Ngôn, mà mặc áo cưới, cười ríu rít chính là dâu hạnh phúc. đột nhiên chán nan, kiềm nén cảm xúc trong lòng, với cháu mình: "Quân Dục, sao cháu lại chạy tới đây?"


      nhiều lần chuyện với cháu nên biết cháu hoảng sợ.


      vừa mở miệng liền hối hận, nhìn thấy pháo hoa mà cháu sợ đến nỗi vứt sang bên, bộ dáng đáng cúi đầu khép nép đứng bên đáng thương khiến cho đau lòng.


      tới xoa xoa đầu cháu, dịu dàng : "Chú chơi với cháu lát rồi chúng ta về nhà có được ? Cháu bỏ mẹ mình chạy ra ngoài chơi, mẹ rất lo lắng cháu có biết ?"


      Quân Dục lập tức ngẩng đầu thể tin nhìn chú của mình, khuôn mặt tràn đầy mong chờ hỏi: "Có ? Chú chơi với cháu?"


      Nhận được đồng ý của Quân Đình cậu bé vui mừng kéo Quân Đình chạy trở lại chỗ Tư Mộ và Vưu Ngư, rất hưng phấn giới thiệu với Tư Mộ cùng Vưu Ngư: "Đây là chú của cháu, chú muốn chơi cùng chúng ta."


      Vì vậy có Quân Đình gia nhập mọi người chơi càng vui hơn. Mặc dù hai người lớn muốn tham gia nhưng dưới tác động của hai đứa trẻ này cũng dần dần nhập cuộc chơi rất vui. Tiểu Cửu đứng bên nhíu mày nhìn Quân Đình.


      Từ lúc Quân Đình vừa xuất , liền nhạy bén phát có gì đó đúng.


      do dự có nên gọi điện thoại cho đại ca hay , dù sao dễ gì đại ca mới để ý đến đóa hoa, mà đóa hoa vừa nở liền có người khác để ý. Tiểu Cửu cảm thấy cần phải bảo vệ đóa hoa này của đại ca.


      Vì vậy móc điện thoại ra ấn số của đại ca. Điện thoại vừa đổ chuông liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của đại ca cách đó xa.
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :