1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Hôn lễ sang trọng (3) Đội xe hoa hoàng tráng



      Hàng xe hoa cực dài chạy đường ở trung tâm thành phố, hai chiếc Hummer mở đường, để bảo đảm đoàn xe phía sau bị kẹt xe hoặc bị ngắt quãng.

      biết có phải Ngôn Diệu Thiên chào hỏi lãnh đạo cục giao thông hay , mà mỗi ngã tư đều có cảnh sát giao thông, bảo đảm con đường luôn thông suốt.

      Tư Mộ ngồi xe chủ hôn, từ kính chiếu hậu có thể thấy hàng dài xe hoa theo sau, nhìn cũng nhìn hết được, mà đếm cũng đếm được rốt cuộc có bao nhiêu xe, khỏi thầm tặc lưỡi, nhà họ Ngôn, con mẹ nó có tiền mà!

      Nhìn dáng vẻ phô trương, hàng toàn xe cao cấp nhất thế giới, cái này gọi là phong cách.

      Người đường rối rít nhìn rồi chỉ trỏ, những xe chạy song song cũng hạ kính xe xuống sau đó huýt sáo, hô to "Con mẹ nó khốc đó!" Những tài xế trẻ nhấn còi liên tục, ồn ào nhốn nháo vùng.

      "Thành phố A có nhiều xe sang trọng như vậy khi nào thế? nhìn những chiếc xe phía sau kìa tùy tiện bán cái cũng hơn ngàn vạn, ai kết hôn vậy? Cũng quá phô trương !" Người đường nhìn đội xe đưa hoa mà tặc lưỡi.

      "Đám cưới thái tử của YT Quốc Tế, biết sao?" Người đường b chỉ vào tấm áp-phích treo tòa nhà khổng lồ, vẻ mặt giống như chuyện này mà cũng biết quá lỗi thời rồi! Hơn nữa áp-phích lớn như vậy mà cũng thấy được, bị mù rồi sao?

      "Nhưng mà phô trương như vậy, quả có ai làm hoàng tráng như vậy đó!" Người đường b sờ sờ cằm, thể tưởng tượng nổi mà cảm thán.

      thể bội phục bộ phận tuyên truyền của YT Quốc Tế, quả thực tuyên truyền mọi lúc mọi nơi cho lễ cưới này.

      Cả thành phố A, mặc kệ là ti vi, tạp chí hay báo chí, trong phố lớn ngõ , cũng có thể nghe đến lễ cưới của thái tử YT Quốc Tế.

      Hình Tư Mộ mặc áo cưới trắng được phóng lớn, đặt ở các bồn hoa ven đường, các tòa nhà cao tầng. Trong hình chỉ có mình , mặc dù đẹp đến mức quá hoàn mỹ, nhưng chỉ có người mặc áo cưới, nhìn thế nào cũng thấy hơi khó chịu.

      Tư Mộ ngồi xe, quay mặt nhìn tấm áp-phích to treo cao ốc, xấu hổ, hận xe có cái lỗ để chui vào.

      Trong hình mặc áo cưới mà bây giờ mặc, hở vai, hở lưng, ôm sát cơ thể, lên đường cong rất đẹp. Hơn nữa lại làm những động tác theo cầu của nhiếp ảnh gia, sau đó nhiếp ảnh gia lấy góc độ chụp được tư thế như trong hình.

      ràng mặc áo cưới vào rất thuần khiết, nhưng lại bày ra tư thế phong tình, còn treo ở tất cả phố lớn ngõ để toàn dân nhìn, quá mất mặt!

      Dĩ nhiên Ngôn Mặc Bạch cũng nhìn thấy những tấm áp-phích đó, trầm mặt, nhất thời cảm thấy áo cưới người dâu ngồi cạnh mình quá ít vải, khiến tức điên rồi.

      Sau đó lại bất mãn với người cha của mình. Vì ép đồng ý, tiền trảm hậu tấu làm hết tất cả công việc chuẩn bị lễ cưới còn chưa , hơn nữa lại cho đao, khiến phải đồng ý lễ cưới này.

      Ngôn Mặc Bạch khẽ nhếch môi, nếu như là chính bản thân đồng ý, ai ai có thể ép được ?

      Nhìn thoáng qua người phụ nữđang co thành cục ở bên cạnh, tâm tình của rất vui vẻ, cảm thấy vết thương ở bụng cũng đau nữa.

      " biết sao, so với chiếc xe chủ hôn kia những chiếc xe chạy sau chẳng đáng gì cả!" Người đường c bên cạnh, trong rất giống người trong nghề , gương mặt đắc ý, giống như xe này cũng giống như xe nhà ta, kiêu ngạo với người đường a: "Chiếc xe chủ hôn kia, nhìn thấy ? Đó mới là chiếc xe sang trọng nhất. Toàn thế giới chỉ có năm chiếc, trong năm chiếc đó ở đây. Về phần giá tiền, tất cả các xe phía sau cộng lại cũng mua được ruột và lốp xe."

      xong cũng rướn cổ lên, chỉ hận con ngươi bay ra khỏi mắt ta, đuổi theo xe của Ngôn Mặc Bạch.

      Người đường a bị người đường c giảng giải hồi, hơi khó chịu, vẻ mặt tin châm biếm, " quá khoác lác ! Tiếp tục nổ ! Tôi cũng tin, hàng xe dài như vậy ít nhất cũng năm mươi chiếc, mỗi xe cũng hơn ngàn vạn, chiếc xe phía trước kia, nó có thể bán được vài tỷ sao?"

      Nhất thời người đường c cũng muốn dùng toàn bộ con mắt để nhìn ta, chỉ liếc mắt nhìn người đường a giống như nhìn người ngu ngốc, lẩm bẩm lúc, lại cảm thấy lại cần phải mở rộng tầm mắt cho người có kiến thức này, thuận tiện khoe khoang uyên bác của mình luôn.

      Vì vậy ta liền móc chiếc Iphone 5 ra, ngón tay nhấn nhấn màn hình, sau đó đưa điện thoại đến trước mắt người đường a, "Chậm rãi , nhìn thấy ?"

      Người đường a trợn trắng mắt, đếm mấy chữ số hàng lẻ, thiếu chút nữa chết não luôn.

      Người trẻ tuổi xe tương đối nhiều, nhưng mà nhiều xe sang tụ lại chỗ như vậy, quả là chưa bao giờ được thấy qua, khiến họ kinh hãi thôi, sau đó vội vàng móc di động ra quay phim, chụp hình hoặc là đăng lên Microblogging.

      ngày này, Microblogging của thành phố A, lượt view xem hôn lễ sang trọng tăng cao, cũng phải là cao bình thường. Đồng thời, hôn lễ này cũng trở thành đề tài bàn tán của người dân thành phố A.

      Nhiều năm về sau, người dân thành phố A cũng quên được lễ cưới này.
      Đồng thời, cũng nhiều năm về sau khi Tư Mộ nhớđến lễ cưới này, trong lòng lại cảm thấy ngọt như mật ong.

      Mỗi khi ban tốt ném cho ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ, cũng thản nhiên nhận lấy.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Hôn lễ sang trọng.

      Nhiều năm sau khi Tư Mộ nhớ lại lễ cưới này, trong lòng lại cảm thấy ngọt như mật ong.

      Mỗi khi ban tốt ném cho ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ, cũng thản nhiên nhận lấy.

      Nhưng lúc này Tư Mộ lại cảm thấy vậy.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh có gương mặt nghiêm túc, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của người sắp kết hôn. Tư Mộ có thể cảm nhận được cố gắng kiềm chế hoặc chịu đựng.

      Sắc mặt Tư Mộ cũng thay đổi, bình tĩnh ngồi thẳng, thở dài, ai...

      Hai người đều im lặng, cười, có vẻ mặt vui mừng, nhìn rất bình tĩnh nhưng cũng rất nhàn chán.

      Tay trái Ngôn Mặc Bạch đặt trước bụng, nghĩ đến đoạn đường từ khi ôm dâu ra khỏi cửa phòng đến lúc lên xe đúng là gian khổ, chắc vết thương bị nứt ra rồi, cũng biết có chảy máu nữa.

      tại chỉ có thể hi vọng nếu chảy máu cũng đừng chảy quá nhiều. Nếu máu thấm ướt quần áo bị người khác nhìn thấy, vậy cũng tốt.

      Lúc trước khi Cố Khuynh băng bó cho , cố ý dặn dò quấn thêm nhiều băng gạc, chính là để phòng ngừa nếu vết thương bị nứt ra rồi chảy máu.

      Bây giờ phải cố gắng chịu đựng, đợi cho đến khách sạn, tranh thủ thời gian để Cố Khuynh xem giúp .

      Tư Mộ nhìn sắc mặt Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng trắng, mày nhíu càng ngày càng sâu, lo lắng muốn an ủi : cần khó chịu, cho dù kết hôn với tôi, tôi cũng tham dự vào đời sống riêng tư của .

      Nhưng mà mắt to của vừa nhìn qua thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch, liền từ bỏ ý định này, cố gắng quay mặt về phía cửa sổ xe, cơ thể cũng lại về phía cửa sổ.

      Trong đầu có giọng nhắc nhở : Nên tránh xa ta chút, xa hơn chút nữa, người này, rất nguy hiểm.

      Ngôn Mặc Bạch cũng thấy được động tác của Tư Mộ, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cố gắng chịu đựng cơn đau ở bụng, cắn răng rặn ra mấy chữ: "Em thử lui nữa xem tôi có dám ném em ra ngoài xe hay ?"

      Tư Mộ ngừng ngay động tác, mắt to lên tia u oán và hoảng sợ, giống như bị lời của hù sợ, thoạt nhìn hết sức oan ức.

      Mặt Ngôn Mặc Bạch chút biểu cảm, thực ra trong lòng lại cảm thấy buồn cười, này, đáng mà.

      Nhưng mà lại muốn nhìn thấy dáng vẻ bị người khác bắt nạt của , giống như mình rất tàn ác rất đáng sợ, dọa hoảng sợ.

      vô sỉ nghĩ hù sợ cũng tốt, nhìn dáng vẻ này của , cảm thấy rất vui.

      Nghĩ như vậy, vô ý nhếch nhếch miệng.

      Tư Mộ bị dáng vẻ cười

      hiểm lộ ra hàm răng trắng của dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, lại dám nhích lại gần.

      May mà lúc này xe cũng đến trước khách sạn Autumn, xe vừa ngừng lại có người cung kính ra mở cửa xe, đoàn phù rể phù dâu cũng rối rít xuống xe.

      Bọn Cố Khuynh biết Ngôn Mặc Bạch bị thương, vốn là phải nằm giường tĩnh dưỡng tuần mới có thể xuống giường, nhưng mà kết hôn là chuyện quan trọng, cũng thể tìm người thay thế, cho nên đành phải mang thương * ra trận

      (* thương: ý chỉ vết thương)

      Lúc đón dâu, Ngôn Mặc Bạch ôm dâu ra cửa, Cố Khuynh thầm toát mồ hôi thay , tuy dâu xinh xắn đáng nhưng phải vật nặng hai ký mà có thể cầm, cái tư thế ôm dâu đó rất dễ động đến vết thương. Nếu như phải sợ nhà này nọ, Cố Khuynh rất muốn lên ôm dâu thay .

      em tình thâm.

      Cố Khuynh đến cửa xe phía bên Ngôn Mặc Bạch thò người ra giọng hỏi:"Tiểu Bạch, có chuyện gì chứ?"


      Khi ôm dâu đến khúc quanh cầu thang, Ngôn Mặc Bạch bị đứa bé va phải, lúc đó mặt còn chút máu, cơ thể lảo đảo, thiếu chút nữa ôm dâu cùng té xuống cầu thang.

      Lúc ấy Cố Khuynh biết, bị đụng trúng vết thương rồi, hơn nữa còn đụng .

      Mắt Tư Mộ nhìn thấy ông xã mình thân mật thủ thỉ cùng người đàn ông khác trước mặt mình, chỉ có thể làm như nhìn thấy quay mặt , nhìn phù dâu xinh đẹp ở cửa, khẽ cười. Nghĩ thầm: Xem , tôi rộng lượng như vậy, cho nên cần khổ sở, các người cứ tự nhiên mà thân mật sao đâu!

      Diêu Dao thấy chú rể và phù rể thủ thỉ với nhau, hai mắt liền sáng lên nắm cánh tay Sở Kỳ cười run cả người, vào tai ấy:"Kỳ Tử, cậu nhìn xem, gay kìa! Đây là diễn viên nam đẹp nhất trong các GV* chúng ta từng xem."

      (*GV: Gay video)


      Sở Kỳ nghiêm mặt, cúi đầu

      Thanh Thần đứng cạnh cửa kính xe hỏi tư Mộ:"Có lạnh ?"

      Thành phố A lạnh tương đối sớm, lúc này bắt đầu lạnh rồi, Tư Mộ chỉ mặc áo cưới, vải vóc người ít ỏi, lộ vai lộ lưng, phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài, cho dù trong xe có bật điều hòa, Thanh Thần vẫn lo lắng Tư Mộ bị lạnh là co người lại thành cục.

      Tư Mộ núp ở bên, mỉm cười lắc đầu với bạn tốt:" có, trong xe rất ấm."

      Bên kia Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh vừa chuyện xong,liền mở cửa xuống xe vòng qua bên này mở cửa xe rồi ôm Tư Mộ ra.

      Mặc dù Tư Mộ nặng, nhưng hành động này cũng khiến cho trán Ngôn Mặc Bạch toát ra mồ hôi hôt, đôi môi trắng bệch.

      Tư Mộ bi Ngôn Mặc Bạch ôm như ôm công chúa, ánh mắt liếc về phía mặt của , kinh ngạc há miệng.

      Mình nặng như vậy sao?

      Khiến ôm lại phải dùng hết sức.

      Tư Mộ im lặng, trong lòng căng thẳng, cơ thể vừa co lại, nghĩ muốn co lại càng càng tốt. Giống như hạt bụi, có thể thu chút, giảm bớt gánh nặng cho người khác.

      "Đừng động!" Ngôn Mặc Bạch quát khẽ.

      Vốn cố gắng hết sức, ngươi trong ngực lại còn động, mặc dù động tác lớn, tuy nhiên lại cọ trúng vết thương của . Chỉ đụng đến chút thôi cũng khiến đau đớn đến mức muốn hộc máu. Cố gắng kìm nén lắm mới phát ra tiếng rên.

      Cơ thể Tư Mộ liền cứng như cây trúc, cử động cũng dám động, giống như người chết mặc ôm .

      Ba phù dâu và ba phù rể phía sau họ đều là tuấn nam mỹ nữ, bước ưu nhã, toàn thân đều toát lên vẻ quý tộc.

      Mặc dù Cố Khuynh lo lắng cho Ngôn Mặc Bạch, nhưng vẫn quên cạnh . nhếch miệng tiếng động hừ hừ: Sở Kỳ, hôm nay em đừng mong chạy thoát !

      Mà Sở Kỳ lại nắm chặt tay Diêu Dao, lực mạnh đến nỗi khiến nhe răng la đau, mới nới lỏng lực đạo.

      Đoàn người thẳng đến căn phòng chuẩn bị đặc biệt cho dâu, Ngôn Mặc Bạch đặt Tư Mộ lên giường, sắp chống đỡ nổi rồi.

      Gần như té ở giường dậy nổi, Cố Khuynh nhìn thấy vậy, mặc dù lo lắng cho vết thương của , nhưng vẫn thầm mắng tự làm tự chịu, đáng đời! Mới vừa rồi nhờ mình ôm dâu lên lầu hoặc để dâu tự . chịu, giờ biết lợi hại của tự ra vẻ ta đây là như thế nào rồi chứu?

      Tiến lên đỡ Ngôn Mặc Bạch dậy, trực tiếp kéo ra ngoài, đến căn phòng khác, Nhậm Phẩm và Lôi Ngạo cũng muốn cùng , nhưng bị Cố Khuynh bắt đợi ở đây.

      Tư Mộ bị ném thô bạo như vậy, cả người xém nữa té mặt đất, mới vừa ổn định cơ thể, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch và bạn tốt của ôm nhau ra khỏi cửa.

      Tư Mộ thầm nghĩ:Các người có cần vội như vậy ? Hôm nay là ngày kết hôn, các người kiềm chế chút có đươc ?

      Nhưng mà căn bản hai người kia nhìn thấy ánh mắt của Tư Mộ
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64: Hôn lễ sang trọng, hôn , hôn !


      Ngôn Mặc Bạch cắn răng chống đỡ, đến căn phòng khác, suýt nữa xụi lơ giường, động tác này hơi mạnh, đụng đến vết thương, kêu rên ra tiếng.

      Cố Khuynh khinh bỉ nhìn người giường, sau đó lấy hộp cứu thương chuẩn bị từ trước ra.

      "Nhìn , vết thương nứt ra rồi, hai ngày nằm giường cũng thành công cốc rồi." Cố Khuynh cởi quần áo Ngôn Mặc Bạch ra nhìn thấy băng gạc màu trắng chuyển thành màu đỏ, áo sơ mi cũng dính ít máu, nếu phải áo vest màu đen che mọi người nhìn thấy trêm quần áo mảng đỏ sẫm rồi.

      May mà trước khi đến, chuẩn bị, nếu vết thương thành ra như vậy, chết do mất máu nhiều mới là lạ đó.

      Ngôn Mặc Bạch thở hổn hển: "Băng bó vết thương lại hộ em, chuẩn bị thêm thuốc giảm đau nữa."

      Cố Khuynh rắc thuốc lên vết thương, sau đó im lặng lúc lâu, mới cắn răng liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, căm hận : "Tiểu Bạch, có phải đầu óc em có vẫn đề gì ? Vì cái viên kim cương chó má kia mà lại hành hạ mình thành như vậy."

      Ngôn Mặc Bạch đứng thứ ba trong tổ chức, thậm chí thân thủ còn giỏi hơn cả . ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Thực vô số nhiệm vụ, hề bị thương, ngay cả vết thương cũng cực ít.

      Chỉ duy nhất lần bị thương là vào nhiều năm trước. Lúc ấy Ngôn Mặc Bạch làm nhiệm vụ, bị nhóm đặc công nước M đuổi giết, trúng phát đạn vào đầu, nhưng vẫn cố chống đỡ cho đến khi các đến cứu viện mới té xuống, may mà cấp cứu kịp thời nhặt về được cái mạng, nhưng dây thần kinh lại bị thương, mất phần trí nhớ.

      Từ đó về sau, Ngôn Mặc Bạch lại càng thận trọng khi làm việc.

      Vì viên kim cương chó má lại trêu chọc lão đầu tử kia, nếu phải đầu óc ta có vấn đề, tuyệt đối làm chuyện đó.

      Nếu như phải bây giờ Ngôn Mặc Bạch bị thương nặng, Cố Khuynh rất muốn treo ngược ta lên đánh cho trận. Dù muốn chém chết người cũng nên kêu mấy em họ cùng! Với năng lực của họ trực tiếp giết chết lão đầu kia cũng chẳng xem là gì cả! Nhưng tên tiểu tử này lại mình ngựa xông trận, bị đám tinh của người ta đuổi giết mới là lạ, bộ lão đầu kia nuôi đám phế vật sao?

      Ngôn Mặc Bạch nhắm hai mắt, lên tiếng.

      biết em quan tâm , trong lòng cũng thầm mắng chính mình, quá khinh địch rồi!

      Cố Khuynh vừa giúp băng bó vết thương vừa luyên thuyên quở trách phen, xác định đối phương băng bó gần xong, mới thúc giục: "Nhanh lên!"

      Cố Khuynh tức muốn hộc máu, mình quan tâm nó, vật mà nó thèm để ý!

      là có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú!

      phân biệt tốt xấu nhìn thấy lòng tốt của người khác.

      Có lòng tốt mà được báo đáp! ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Trái tim Cố Khuynh vỡ nát như thủy tinh, thầm tự châm chọc mình.

      Tay hành động liền mạch dứt khoát, băng bó vết thương muốn bận tâm đến những điều đó nữa. Nhưng trong lòng vẫn buồn bực nghĩ, ra em như quần áo, bà xã như tay chân! Tiểu tử này cưới vợ là lại bắt đầu coi em kết nghĩa ra gì hết.

      Tất nhiên Ngôn Mặc Bạch biết suy nghĩ này của Cố Khuynh, chỉ muốn băng bó nhanh, vợ của bị ném ở phòng bên kia chờ đấy!

      ra Ngôn Mặc Bạch cũng rất khó hiểu chính bản thân mình.

      Vốn dĩ mình bài xích phụ nữ như vậy, tại sao kể từ khi gặp được , rồi xảy ra tình đêm, lại tự chủ được bắt đầu tiếp nhận , thậm chí còn có khát vọng muốn đến gần .

      Chẳng lẽ đây gọi là nếu ăn tủy trong xương liếm nó cũng ngon?

      Từ trước đến giờ Ngôn Mặc Bạch phải người tích cực. Vấn đề mà mình nghĩ ra, nghĩ nữa, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn chỉ cần làm theo cảm giác của bản thân là được.

      Cảm giác lúc này của chính là: Mình bài xích bé kia, thậm chí còn mong đợi cuộc hôn nhân này.

      Vậy là đủ rồi!

      Mặc dù hai từ "kết hôn" rất xa lại với , biết khái niệm của "hôn nhân", nhưng mà rất mong đợi cuộc sống chung của hai người.

      Tình là gì? Cho tới bây giờ cũng chưa từng trải nghiệm thậm chí chưa từng nghĩ đến.

      Trước kia chỉ cho rằng tình chỉ là dây dưa giữa người đàn ông và người phụ nữ, mà cho là dây dưa ở đây cũng chỉ dây dưa về mặt thân thể.

      Khi đó Ngôn Mặc Bạch chỉ chú tâm rèn luyện, nghĩ rằng phụ nữ có gì tốt? Có thể theo học bắn súng, luyện võ ? Cơ thể bé yếu ớt như vậy còn chịu được đấm, mới cần tìm phụ nữ để chơi đùa!

      Nhưng mà buổi tối đó, thân thể mềm mại nằm dưới người , tiếp nhận những cú nhấp tàn nhẫn của , cũng vỡ vụn giống như trong suy nghĩ của , mà là mềm mại hóa thành vũng nước, dịu dàng bao trùm lấy toàn người .

      Đó là cảm giác bị nuốt.

      Trước đây Ngôn Mặc Bạch chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình bị phụ nữ nuốt, mềm mại, ấm áp như vậy, bao quanh, nuốt lấy .

      Từ trước đến giờ sống rất tùy tiện phóng khoáng, thích nắm trong tay mọi chuyện, làm sao có thể dễ dàng tha thứ khi mình bị người khác nuốt?

      Nhưng mà, nhớ lại đêm đó, mình chôn sâu trong cơ thể , lại có cảm giác bị nuốt, chẳng những bài xích ngược lại còn thích thú hơn nữa còn chưa thỏa mãn!

      chưa từng trải qua cảm thụ này, cảm giác giống như mình bay mây, mỗi bước chân đều dẫm lên vật nào cả, khiến cả người run .

      Cho nên, mới lưu luyến cảm thụ này.

      Ngôn Mặc Bạch ăn mặc chỉnh tề xuất ở trước mặt Tư Mộ là chuyện của nửa tiếng sau.

      Người chủ trì hôn lễ mấy lần đến đây ra hiệu cho dâu chú rể ra cửa tiếp khách. tại rất nhiều khách mời đến, nếu có người đứng ở cửa đón khách giống hôn lễ rồi.

      Này, tại sao chỉ có mình dâu ngồi trong phòng, phù rể thiếu mất người, thấy bóng dáng chú rể đâu cả. cũng dám gì, chẳng qua khách mời đến ngừng, thời gian tổ chức tiệc cũng sắp đến.

      Tư Mộ buồn bực ứng phó, thái tử gia nhà các người bận thâu hoan, các người đến thúc giục tôi có tác dụng hả?

      nhịn được khoát khoát tay: " tìm chú rể đến đây !"

      Người chủ trì hôn lễ sững sờ, nghe giọng dâu được tốt lắm, chắc trong lòng dâu cũng chịu nổi, chú rể có ở đây, nên dâu phát hỏa sao?

      Vì thế dám tiếp, yên lặng ra ngoài.

      Về phần chú rể ở đâu, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn biết, cho dù biết cũng dám tìm!

      là nhân viên bộ phận PR của YT Quốc Tế, nên biết tính tình của thái tử gia nhà mình, lạnh lùng nên đến gần, chỉ ánh mắt thôi làm người ta đông lạnh, làm sao dám tìm đây?

      im lặng đứng chờ ở cửa, chỉ hy vọng thái tử nhà mình chóng xuất .

      May mà, lúc chuẩn bị rướn cổ lên chờ Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh xuất .

      Người đẹp chủ trì hôn lễ thấy thái tử và người đàn ông khôi ngô tuấn tú cùng bước ra từ căn phòng, thậm chí người đàn ông khôi ngô tuấn tú kia còn sát bên thái tử, thầm rơi nước mắt đồng tình với dâu.

      Ngay hôm cử hành hôn lễ lại xuất "tiểu tam", hơn nữa "tiểu tam" này là tòa thành rất khó công phá, khó trách dâu khó chịu như vậy!

      Người đẹp thu hồi suy nghĩ của mình, tiến lên cung kính với Ngôn Mặc Bạch: "Ngôn Thiếu, khách mời đến rồi, các người... Có phải nên, ách, ra cửa chào khách ?"

      Người đẹp , ánh mắt vô tội, chỉ hy vọng Ngôn Thiếu tức giận với . cũng có nỗi khổ trong lòng, lúc ở lầu chủ tịch bắt : "Khách khứa đều tới, tại sao có người đón?" Cho nên chủ tịch mới phái gọi người xuống.

      Ngôn Mặc Bạch hơi ngẩng đầu nhìn , nghiêng đầu suy nghĩ chút, trong đầu nhớ lại những phong tục, lễ nghi có trong hôn lễ, hình như dâu, chú rể phải ra cửa đón khách.

      khẽ gật đầu, "Tôi biết rồi, xuống trước !" Sau đó lại thêm câu "Chiêu đãi khách bên nhà chu đáo vào."

      Ngôn Mặc Bạch đồng ý ra cửa đón khách, cũng do hoàn toàn nghĩ cho nhà , nếu như phải thân thích của dâu, ah ra cửa tiếp đón.

      Loại ý nghĩ này cũng khiến cho Cố Khuynh né mắt.

      Tiểu Bạch lại nghĩ đến những chuyện này?

      Lúc hai người đẩy cửa vào, thấy Tư Mộ ở mép giường chuyện với mấy phù dâu.

      Bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời cũng vậy, cửa sổ mở ra, cả căn phòng tràn đầy ấm áp. Mà mặc áo cưới trắng noãn kia, khuôn mặt vô cùng tinh sảo, nụ cười rực rỡ, ấm áp như ánh mặt trời, quanh tỏa ra vần sáng vàng óng ánh, rất chói mắt, giống như thiên sứ.

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến, ánh sáng tươi đẹp chiếu xa ngàn dặm, có người mang theo nụ cười ấm áp, mặc dù bạn chỉ nhìn ở xa, cũng khiến bạn mềm lòng, bị lây nhiễm, cho nên tâm rất ấm.

      To be continued
      Friendangel2727PhongVy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64.2

      Có lẽ trước kia Ngôn Mặc Bạch nghĩ, nếu như mà mềm lòng coi như xong đời, thử nghĩ coi người giống như mà mềm lòng, vậy đồng nghĩ với việc chịu chết. Nhưng mà bây giờ, lại rất hưởng thụ cảm giác đó, lại còn rất thích.

      Tư Mộ những chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong những hôn lễ với bạn tốt, cười rất vui vẻ, sau đó thầm nghĩ phải chú ý để lát nữa tránh những tình huống đó.

      cười vui vẻ, Ngôn Mặc Bạch đẩy cửa vào, lúc quay mặt ra cửa mặt vẫn giữ nụ cười lay động lòng người, ánh mắt nóng cháy khóa chặt lấy . Tư Mộ nhìn thấy ánh lửa sáng chói trong đôi mắt đen của .

      hơi kinh ngạc, lập tức quay đầu , tiếp tục chuyện với bạn tốt của mình để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng.

      Phải công nhận, Ngôn Mặc Bạch rất khôi ngô tuấn tú, đứng im, dáng người cao to, cần làm gì cả chỉ là ánh mắt giao nhau cũng quấy nhiễu suy nghĩ của Tư Mộ.

      Người đàn ông này, quá hấp dẫn!

      Người đàn ông này, cũng quá nguy hiểm!

      Tư Mộ im lặng nhìn lướt qua Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh phía sau , thở dài đáng tiếc nghĩ: Đúng là nghiệp chướng mà, người đàn ông tốt đều bị đảo lộn giới tính hết rồi!

      Ngôn Mặc Bạch đứng thẳng bên cạnh cửa, : "Nên xuống lầu đón khách rồi."

      có cảm giác nếu mình lớn tiếng phá tan ấm ấp trong phòng, và nụ cười rực rỡ của bé bỏng kia.

      Tư Mộ đứng dậy, Thanh Thần im lặng sửa sang lại váy cưới cho , lại nhìn lớp trang điểm lần nữa xem có ổn , rồi mới ra dấu ý bảo có thể .

      Ngôn Mặc Bạch cau mày, nhàn nhạt nhưng cho người nghe kháng cự: "Mặc thêm áo vào."

      thế, mấy phù rể cũng hết sức kinh ngạc nhíu mày. Nghĩ thầm cuối cùng cái cọc gỗ lạnh như băng này cũng thông suốt, đau lòng thay dâu đây mà!

      Tư Mộ buồn phiền về chuyện khi xuống lầu bị lạnh mà chết, thầm nghĩ: mặc thêm cái áo khoác bên ngoài, nhưng lại sợ người nhà họ Ngôn thấy trang trọng. Hôn lễ long trọng như vậy, nếu như bị xấu, vừa mất mặt nhà họ Phó lại mất mặt nhà họ Ngôn.

      tại cho dù Ngôn Mặc Bạch vậy, vẫn kiên trì mặc, nếu khiến những nhà giàu có kia chê cười, làm mất mặt cha mẹ.

      đứng dậy ra cửa, mặt Ngôn Mặc Bạch lập tức trầm xuống. Vỗn dĩ mặt còn chút máu, bây giờ lại trầm càng dọa người.

      Lúc Tư Mộ tới bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, tay giơ lên, định khoát tay ra ngoài. Dù sao bây giờ bọn họ cử hành hôn lễ, phải biểu thân mật chút.

      Nhưng mà ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt đen như than của Ngôn Mặc Bạch, tay run lên, ngoan ngoãn bỏ tay xuống, cúi đầu : " thôi!"

      Ngôn Mặc Bạch đứng im, rất cao, Tư Mộ cúi đầu đứng bên cạnh , chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của .

      mái tóc đen nhánh mềm mại, nhưng nhà tạo mẫu lại quấn tóc lên, mái tóc dài xinh đẹp được quấn lên sau đó lại được xịt keo giữ nếp, nhìn rất quy củ lại tỉ mỉ.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn tóc của , lại nhớ đến đêm hôm đó, ôm , nâng người lên, hung hăng tiến vào, mái tóc dài của xõa tung, hàng vạn hàng nghìn sợi tóc như tấm lưới mịn màng, bao bọc lấy hai người.

      Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch nghĩ, kiểu tóc này quá kém, tại sao lại hành hạ bộ tóc đẹp thành như vậy. Phải trừ tiền của ta mới được!

      nhìn Tư Mộ, lại lần nữa: "Mặc thêm áo vào."

      Tư Mộ ngẩng đầu nhìn , gì.

      " là mặc thêm áo khoác, hai là thay bộ váy khác!"

      Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch vậy có tính là quan tâm hay , tạm thời cứ cho là quan tâm mình !

      Nhưng mà cái loại quan tâm cố chấp này, là sao?

      " hy vọng vợ mặc đồ mà lại lộ nhiều da thịt để cho người khác xem." Ngôn Mặc Bạch nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Tư Mộ, cũng hơi bực. quay mặt , với giọng điệu khó chịu.

      Tư Mộ sửng sốt, nghĩ đến áo cưới mình mặc người, trễ ngực hở lưng, quả lộ quá nhiều. Nhưng mà Ngôn Mặc Bạch lại trực tiếp như thế, khiến hơi khó chịu, mặt lúc đỏ lúc trắng, trợn mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, xoay người lại tìm bộ váy khác.

      Trong lòng vừa tức giận vừa bất bình nghĩ, đem hình của phát lên ti vi, còn treo ở đường để người người cùng xem, khi đó sao nghĩ đến vấn đề này?

      Mà ba phù rể nghe thấy Ngôn Mặc Bạch vậy, con người cũng muốn rớt ra ngoài. Đây là Ngôn Mặc Bạch sao?

      Mấy phù dâu lại vội vàng tìm đồ cho Tư Mộ.

      Nếu mặc áo cưới mà lại khoác áo khoác .... đúng là trang trọng, lôi thôi lếch thếch. Cho nên Tư Mộ muốn đổi áo cưới khác.

      Lúc chọn trang phục cưới cũng nghĩ đến thời tiết lạnh, cho nên đặc biệt chọn cho dâu mấy bộ sườn xám, tay áo và tài đều dài, còn lót thêm vải, mặc cũng cảm thấy lạnh.

      Tư Mộ thay xong sườn xám rồi ra ngoài, Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua, sắc mặt lại trầm xuống. So với vẻ mặt lúc trước ... khó coi hơn nhiều.

      Những bộ sườn xám được đặt may từ người nổi tiếng, nên tầm thường.

      Sườn xám bao bọc lấy vóc người lung linh của , tất cả đường cong hoàn mỹ đều lộ ra ngoài, sườn xám ôm sát lấy cơ thể , rộng hơn phân. Mà mặt lại đỏ bừng, làm nổi bật hai gò má hồng hào như hoa đào, lại còn thẹn thùng nhìn rất mê người.

      Yếu hầu của Ngôn Mặc Bạch trượt lên trượt xuống, ho tiếng, dẫn đầu cất bước ra cửa.

      Cho nên dâu chú rể mới như vầy, người mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, người mặc lễ phục phương Tây, xuống cửa đón khách.

      "Hắc, hai, có phải em bị hoa mắt rồi ? Hình như vừa nãy em thấy ba đỏ mặt." Nhậm Phẩm phía Cố Khuynh, trợn mắt hốc mồm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Cố Khuynh hỏi.

      Vừa rồi Cố Khuynh đứng gần Ngôn Mặc Bạch nhất, cho nên chắc canh ấy nhìn thấy nhất.

      Cố Khuynh bình tĩnh nhìn : "Em hoa mắt. Bởi vì vừa rồi cũng thấy 'tiểu bạch kiểm' đỏ mặt."

      Lôi Ngạo lại gần hỏi: "Hai người có cảm thấy ba bây giờ giống lúc trước ?"

      Nhậm Phẩm quăng cho ánh mắt "Cậu nhảm sao", "Dĩ nhiên giống, ấy ăn mặn rồi, còn là tên hòa thượng xuất gia nữa."

      Lôi Ngạo lại quăng lại ánh mắt "Cậu nhảm sao?" "Cậu chỉ có thể nghĩ như vậy!"

      Cho nên hai người ở phía sau ánh mắt có giở đến đây nhìn nhau, cuối cùng bị Ngôn Mặc Bạch lườm cho mới dùng ánh mắt để công kích nhau nữa. Nhà họ Ngôn và nhà họ Phó đều là nhà giàu ở thành phố A, nhà họ Ngôn là nhà giàu trong nhà giàu, mặc dù nhà họ Phó gặp vấn đề về tài chính, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, dù thế nào cũng vẫn còn tiếng tăm.

      (* lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý : dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường so ra vẫn hơn những gia đình vốn bình thường.)

      Cho nên lễ cưới của hai nhà, chỉ có nhà giàu của thành phố A đến chúc mừng, ngay cả những người có quen biết với hai nhà ở các thành phố khác cũng tới.

      Lúc trước nhà họ Phó gặp khó khăn chịu đưa tay ra giúp đỡ, tại mặt dày mày dạn tới chúc mừng, mặc dù thể hàn gắn tình nghĩa như lúc trước, nhưng chỉ cần Phó Minh Vũ oán hận là được rồi. Nếu bây giờ nhà họ Phó có nhà họ Ngôn chống lưng, muốn giết người cũng là việc đơn giản.

      Vì thế những người đến dự lễ cưới hôn nay nhiều hơn rất nhiều so với số thiệp mời được gửi .

      đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười của người khác, nên người ta mang theo quà đến chúc mừng, bạn cũng thể nể mặt người ta.

      Phần lớn những người này là người mà trước đó Tư Mộ đến nhờ vả, lúc đó họ máu lạnh vô tình, bây giờ mang theo vẻ mặt nịnh hót, Tư Mộ cảm thấy nịnh nọt là tính đặc trưng của giới thương nhân.

      vẫn đứng nở nụ cười, mặt cũng cứng ngắc rồi. Mà Ngôn Mặc Bạch ở bên cạnh khuôn mặt có biểu cảm, giống như bức tượng, lạnh lùng đứng ở bên.

      Tư Mộ luôn cảm thấy, tác phong vương giả của Ngôn Mặc Bạch là tự nhiên mà có, cần gì và làm gì chỉ đứng chỗ cũng cũng luôn thu hút chú ý của người khác.

      Cha mẹ Tư Mộ được Ngôn Mặc Bạch cử tài xế đón, nên họ cùng đoàn xe rước dâu.

      Lúc này Tô San nhìn con và con trể đứng ở đó, bà kéo tay áo chồng, : "Con chúng ta hạnh phúc."

      Trai đẹp, đẹp, rất xứng đôi, họ đứng chung chỗ mỉm cười, nhận lời chúc phúc của bạn bè và người thân, họ có lý do gì để hạnh phúc?

      Phó Minh Vũ nhìn con cười như hoa, trong lòng cảm thấy chua, người làm cha gả con ai cũng như vậy cả! Ông đứng xa nhìn con , : "Hạnh phúc là tốt rồi!"

      Cầm lấy tay vợ, từ từ về phía con .

      ___Còn tiếp___

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64.3



      Mặc dù Tư Mộ mặc bộ sườn xám kiểu Trung Quốc, nhưng hôn lễ được tổ chức theo kiểu phương Tây.

      Cho dù có mục sư, nhưng mà người chủ trì nhưng mà vẫn theo lệ cũ hỏi: " dâu (chú rể), chị () có nguyện ý lấy chú rể ( dâu) trở thành vợ chồng hợp pháp, từ giờ cho đến cuối đười, vô luôn là cuộc sống suông sẻ hay khó khăn, nghèo khó hoặc giàu có, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay lo buồn, đều thương ấy ( ấy), thành với ấy ( ấy), cho đến cuối đời."

      Lời thề như vậy, nhìn bài đều như vậy, mỗi đôi kết hôn đều bị hỏi như vậy. Mà lúc dâu trả "Tôi đồng ý", mỗi dâu đều cười hạnh phúc trả lời hoặc, cảm động rơi nước mắt mà trả lời.

      Nhưng mà đến phiên Tư Mộ sau khi người chủ trì đọc xong, trố mắt nhìn hồi lâu, nhìn thoáng qua ba mẹ, mới bình tĩnh trả lời "Tôi nguyện ý".

      Trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới.

      Dĩ nhiên những người trẻ tuổi kêu lên: "Hôn ! Hôn ! Hôn ...."

      Trong nháy mắt mặt Tư Mộ đỏ bừng.

      Các người cho rằng Ngôn Mặc Bạch muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của vợ mình sao?

      có đâu!

      Đôi mắt đen của Ngôn Mặc Bạch nhìn lướt qua những người hô kia, sau đó lẳng lặng đứng im, sáng quắc mà tao nhã, nhưng lại tản ra hơi thở nguy hiểm.

      mất hứng hừ lạnh, muốn tôi thân mật với vợ của mình ở đây để mọi người xem sao, nằm mơ !

      Người chủ trì thấy khuôn mặt buồn rười rượi của thái tử nhà mình, lập tức dừng lại, sao dám ồn ào? Liền sang chuyện khác mà bỏ qua chuyện này.

      Mà những người thanh niên ngồi dưới kêu kêu hò, bị ánh mắt như đao của Ngôn Mặc Bạch liếc qua tất cả đều dám lên tiếng.

      Hôn lễ là việc dày vò người mà!

      Theo lý thuyết nhiều người như vậy, mà phải mời rượu từng bàn tốn rất nhiều thời gian.

      Nhưng mà Ngôn Mặc Bạch trước với cha mình, lúc sắp chỗ ngồi sắp cho họ hàng nhà ngồi chung chỗ, sau đó họ chỉ kính rượu nhà .

      Nhà họ ngôn mấy đời chỉ có con nên họ hàng rất ít, hơn nữa cũng là họ hàng rất xa, còn lại đều là bạn làm ăn.

      Cho nên Ngôn Mặc Bạch mời rượu những người đó.

      Nếu như đổi lại là người khác, người thân tới nhiều, hơn nữa nhiều người trẻ tuổi, nhất định có nhiều chiêu để hành hạ dâu chú rể.

      Thế nhưng chú rể lần này là thái tử của nhà họ Ngôn, mới về nước được nửa năm, cũng giao thiệp với những con nhà giàu của thành phố A, vừa rồi những người đó nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch trầm mặt, nhất thời đều cúi đầu ăn tiệc, dám gì đến chuyện hành hạ người.

      Ba người phù dâu phía sau. Vốn dĩ họ còn lo lắng có nhiều khách như vậy sợ rằng phải uống rượu đến chết.

      Nhưng mà sau khi kính rượu vòng, suýt nữa đến lượt các ra sân.

      Bên nhà có mấy người to gan, dám cụm ly với Tư Mộ, mà rượu mà Tư Mộ uống là rượu nho, dĩ nhiên là dễ dàng ứng phó rồi.

      Phía sau có sáu người giúp đỡ, thế nhưng lại có đất dụng võ. Phù rể cảm thấy đây là chuyện bình thường, dựa vào hơi thở như băng ngàn năm của Ngôn Mặc Bạch, chỉ cần ánh mắt lạnh lùng của đảo qua, những người có ý chí chiến đấu cao liền cúi đầu ăn cơm, có mấy người có cam đảm trêu trọc.

      Mà phù dâu lại thầm nhủ, các là phù dâu nhàn nhã nhất thế giới! cần ra tay ngăn chặn, mình dâu cũng xử xong.

      Mà khách mời cũng buồn bực nhìn trần nhà cảm khái, đây là hôn lễ ngột ngạt nhất mà họ từng tham gia, ngay cả dũng khí trêu chọc dâu chú rể cũng có.

      Cuối cùng khi đến kính rượu cha mẹ hai bên, Ngôn Diệu Thiên vung tay lên, "Cha muốn nhiều về lễ nghĩa, hai người các con hãy sống hạnh phúc, nhanh chóng sinh cháu nội cho cha là được!"

      câu như vậy, người ngoài nghe thấy cũng phải khen: Cha chồng vô cùng phóng khoáng, vô cùng đáng tin, đúng là tích phúc ba đời mới có thể làm con dâu nhà họ Ngôn!

      Phó Minh Vũ và Tô San nghe được cũng thở phào nhõm, cảm thấy mặc dù nhà họ Ngôn có địa vị cao quý, Ngôn

      Diệu Thiên kinh doanh lớn, là người hiền hòa, sĩ diện, sau này con chịu khổ.
      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, nhưng cũng gì.
      Thế nhưng Tư Mộ nghe vậy, giống như nghe tiếng chuông báo động.
      Ngôn Diệu Thiên nhắc nhở, nên quên hợp đồng!
      Trong vòng năm sinh con trai...
      Tư Mộ cắn răng, nở nụ cười cứng ngắc, nhàng gật đầu, sau đó cúi đầy yên lặng nuốt máu tươi, thầm mắng nhà họ Ngôn có ai tốt.
      Người bên cạnh lại cho rằng da mặt dâu mỏng, thẹn thùng nên cười ha ha.
      Sau khi kính rượu vòng, Tư Mộ mệt đến ngất ngơ, cho dù mỗi bàn chỉ uống tượng trưng chút, nhưng nhiều bàn như vậy, bung cũng no căng.
      Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch trắng bệch, cũng theo. Vết thương vẫn đau đớn, trán rịn đầy mồ hôi hột.
      Bọn Cố Khuynh nhiều lần muốn uống rượu giúp , nhưng mà mỗi lần nhìn cái ly có chút xíu rượu kia, nếu mà uống thay ..., mọi người có mặt ở đây nghĩ như thế nào?
      Tý rượu như vậy cũng uống được, quá vô dụng rồi!
      Lúc còn mấy bàn nữa, Tư Mộ liền phát Ngôn Mặc Bạch khác thường. Môi tái nhợt, trán đầy mồ hôi, cặp mắt u ám, dáng vẻ đó chưa từng thấy qua, tim giống như bị người khác bóp chặt, rất đau.
      lo lắng nghiêng đầu qua hỏi : " sao chứ!"
      Tư Mộ cho rằng uống nhiều rượu, vì thế rất nghĩa khí nắm lấy tay : "Còn mấy bàn nữa đừng uống, để mình em uống cho."
      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, nhưng nghe như vậy, chân mày khẽ nhướng, buồn cười nhìn bên cạnh.
      Vóc người của rất , nhưng rất dũng cảm. còn đừng uống nữa, để em uống cho. Trái tim nguội lạnh của Ngôn Mặc Bạch bị cái gì đó đâm vào, mềm nhũn .
      Đó là cảm giác trái tim bị giam giữ, cảm giác được bảo vệ. Cảm giác rất xa lạ, cũng ghét cảm giác này.
      Ngôn Mặc Bạch cúi đầu cười, hiếm khi dịu dàng : " sao, còn mấy bàn, có thể chịu được."
      Tư Mộ uống nhiều rượu, gương mặt ửng hồng, ánh đèn màu da cam chiếu lên gương mặt , tỏa ra màu ấm áp.
      Con mắt đen u ám, thâm thúy của Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm, dời mắt được.
      Tư Mộ cảm giác được ánh mắt nóng rực của , nhìn ngọn lửa trong đôi mắt ấy, càng đỏ mặt.
      vội quay mặt , dám nhìn nữa, im lặng nhìn mặt đất, trong lòng thầm mắng chính mình: Phó Tư Mộ, mày nên có tiền đồ chứ, nên vì người đẹp trai mà chảy nước miếng!
      " thôi, chúng ta nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!" Tư Mộ cúi đầu giọng cũng rất , bắt đầu trước.
      Ngôn Mặc Bạch phía sau , khóe môi khẽ cong lên.
      Mấy bàn còn lại nhà người thân của nhà Phó, mọi người nịnh bợ Ngôn Mặc Bạch còn kịp nữa, chứ nào dám này nọ chứ?
      Nhưng mà Tư Mộ uống thay Ngôn Mặc Bạch, thoát khỏi trêu chọc của những người lớn, sau đó mặt đỏ chót.
      Ngôn Mặc Bạch cũng cản Tư Mộ. Lúc trước Cố Khuynh cũng dặn được uống nhiều rượu, mà tại bụng cũng hơi no, cảm giác như vết thương ở bụng nứt ra.
      ra uống nữa cũng chết được, nhưng được này che chở, liền ấm lòng, cũng rất thích.
      Cuối cùng cũng kính rượu xong nhà , Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ, với : "Uống nhiều rượu như vậy, qua bên kia ngồi xuống, ăn chút gì để lót dạ !"
      Giọng dịu dàng như nước, khiến bọn Cố Khuynh trong khét ngoài sống. Bọn họ nghĩ rằng có ngày Ngôn Mặc Bạch chuyện như vậy với .
      bàn được giữ lại cho dâu chú rể và phù rể phù dâu, lúc mấy người sang đó ngồi. Vưu Ưu cũng ôm Vưu Ngư đến, vẻ mặt rất quỷ dị, Vưu Ngư mắt đỏ thút tha thút thít cúi đầu khóc.
      Vưu Ngư làm hoa đồng, giọng ngọt ngào đáng , bé con vừa bước vào mọi người liền chết ngay lập tức, bé trai khác cũng là hoa đồng luôn đòi cùng chơi với Vưu Ngư, người còn rất nhưng vẫn nắm tay Vưu Ngư. cho nắm liền hít hít lỗ mũi, rơ chậc chậc rơi nước mắt.
      Dù sao cũng là bé trai xinh đẹp, bé vừa khóc, Vưu Ưu cũng mềm lòng, liền gọi Vưu Ngư đến dạy dỗ hồi, dặn bé được phép làm bé trai khóc, phải ngoan ngoãn chơi cùng bé trai xinh đẹp.
      Kết quả Tiểu Hoa mẹ của bé trai đứng bên nhìn dáng vẻ méo miệng của Vưu Ngư, cực kỳ thích, lập tức đề nghị, "Nếu làm dâu , nhìn xem, bé với con trai tôi rất xứng đôi đó!"
      Vưu Ngư vừa nghe xong liền vui, thút tha thút thít khóc, chỉ vào bé trai : "Mình cần tiểu quỷ như cậu làm bạn trai của mình, cậu đẹp trai chút nào. Còn thích khóc nhè, ô ô ô..."
      Vưu Ưu dở khóc dở cười lúng túng nhìn mẹ bé trai.
      Nhìn thấy Tư Mộ kính rượu xong, Vưu Ưu ôm Vưu Ngư đến, nếu còn tiếp tục ở đây, chắc còn phải đào cái hố để chui vào, con trưởng thành sớm, thể trêu ghẹo!
      Last edited by a moderator: 4/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :