1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57: Tiếng thở dốc như trê con của Ngôn Mặc Bạch.

      Editor: bangthan87

      Rất đễ dàng ổn định lại sau đó, vài người cũng bắt đầu ra kế hoạch mọi chuyện trong ngày cưới, sau đó liền thử lể phục.

      YT Quốc Tế làm việc hiệu suất, bội phục sát đất.

      Suy nghĩ chu toàn, làm việc cẩn thận.

      Ngôn Diệu Thiên đem toàn bộ công việc hôn lễ cùng với những việc liên quan đến dâu mới giao toàn quyên cho bộ phận quan hệ quản lý xã hội của YT Quốc Tế làm, để cho các trao đổi phương thức liên lạc để hỗ trợ lẫn nhau.

      Nhuế Ân ở bộ phận quản lý quan hệ xã hội của YT Quốc Tế vừa mới gọi tới, bảo cùng mấy phù dâu di chọn lựa áo cưới cùng lễ phục, hợp có thể thay đổi lập tức.

      Tư Mộ cùng các trì hoãn thời gian, vén màn liền lái xe đến cửa hàng mà Nhuế Ân chỉ định.

      Thời điểm mấy người nghĩ ngơi, thấy Trần Hạo Chính bò lên sân khấu khóc lóc gào thét, bên cạnh còn có người đàn ông mặc y phục màu da cam.

      Sở Kỳ nhíu mày nhìn về phía Tư Mộ: "Người đàn ông ngoài kia là ta? Muốn đề cho ta cùng nhau bảo vệ và trừng trị ta lần hay ?

      Tư Mộ cười nhạo: "Nhà người ta cũng trêu chọc cậu, làm sao vô duyên vô cớ trừng trị ta được? Làm gì có người phân phải trái nha."

      Sở Lỳ hừ hừ nhấc chân tới.

      Tư Mộ ở phía sau, Quân Đình nhìn bóng lưng yểu điệu kia, tâm tình phen hoảng hốt, cho đến lúc tiếng gào khóc của người bên cạnh càng lúc càng lớn, mới lấy lại được tinh thần. Sau đó cúi đầu, khóe miệng lên nụ cười khổ.

      "Mộ Mộ! Nhanh chút." Sở Kỳ đứng ở chổ đậu xe bên kia, thúc giục Tư Mộ. Sau đó ngừng lại chỉ chiếc xe màu đen : "Hắc, bé, đừng với mình hôm nay cậu điều khiển là chiếc xe này nha, mình điên mất."

      Tư Mộ buồn cười gật đầu: "Chính là chiếc đó! Cũng tệ lắm đúng ?"

      Sở Kỳ liền bổ nhào vào thân xe, mặc kệ tiếng còi xe báo động kêu lên inh ỏi, chỉ hưng phấn hét lên: " sai, quá sai! Trước kia chỉ có thề nhìn thấy mạng đến chảy nước miếng, rốt cuộc tại cũng có thể nhìn thấy ngoài đời! Toàn cầu xuất ra bất quá chỉ có 100 chiếc, có tiền đều khó có thể mua được bản số lượng!"

      "Nhanh giao chìa khóa cho mình, mình muốn lái chiếc này! Này, chìa khóa xe của mình đưa cậu, cậu lái chiếc X6 của mình, cho ! Nhanh đưa chìa khóa cho mình- -" Sở Kỳ nhảy đến bên người Tư Mộ, đem chìa khóa của mình quăng cho Tư Mộ, muốn cùng trao đổi.

      Tư Mộ đem chìa khóa đưa , sau đó dặn dò: "Đừng chạy nhanh quá! Vạn nhất nếu bị phạt hóa đơn đều có thể liên quan đến ta."

      Sở Kì nào còn lo lắng nghe lời Tư Mộ , cầm cái chìa khóa, sớm lên xe, chân đạp ga, xe như mũi tên rời cung bắn ra ngoài.

      Vài người theo phía sau Tư Mộ trợn mắt há hốc mồm.

      Trong lòng đều thầm may mắn, may mắn vì ngồi lên xe, nếu bị hù dọa đến chết mất.
      Diêu Dao cùng An Thanh mỗi người đều lái đến chiếc xe, chĩ có Vưu Ưu mới về nước có xe, cho nên hai mẹ con đành phải ngồi xe Tư Mộ.

      đường, Vưu Ưu hỏi, Tư Mộ chuyên tâm lái xe: "Mộ Mộ, như vậy cậu, hối hận sao?"

      Tư Mộ suy nghĩ chút lâu sau, mới trầm mặc câu: "Ít nhất tại hối hận."

      Đúng vậy, hối hận! Vì người nhà, như thế nào lại ủy khuất bản thân mình cũng hối hận!

      --

      Đợi cho đến khi xe Tư Mộ đến nới định, Sở Kỳ lái xe di chuyển mấy vòng mới trở lại.

      Vừa đến trước cửa hàng, Nhuế Ân liền ra đón. hổ là quản lý bộ phận quan hệ xã hội, thái độ khéo léo, nịnh bợ, xa cách, vừa đúng, làm cho người ta có cảm giác cực kì thân quen.

      "Tiểu thư Phó, bên này."

      Đây là của hàng bày bán các loại quần áo cao cấp.

      Tư Mộ trước kia chưa có đến qua nơi này, cho nên đối với nơi này hề quen thuộc, nhưng Tiêu Giao có cùng chị đến đây hai lần, đại khái biết được chút.

      Bình thường nơi này đều rất vắng vẽ, nhưng hôm nay bên trong tụ tập rất nhiều người, cũng phải là khách hàng, mà vì lần này vì hôn lễ của YT Quốc Tế nên mời tất cả các nhà thiết kế thời trang cả nước thậm chí cả nước ngoài cũng được mời đến

      Áo cưới của Tư Mộ cùng lễ phục của phù dâu, đều được may tại chổ.

      tại, bảo các cùng qua để chọn lựa kiểu dáng tốt nhất, xem xét chút, rồi bắt đầu làm ngày làm đêm đẩy nhanh tốc độ để làm ra.

      Tư Mộ hoàn toàn bị phô trương này làm cho chấn động rồi.

      Lại lần nữa cảm thán YT Quốc Tế, đúng là có tiền có bạc rồi.

      Áo cưới được xác định xuống đến nơi, là áo cưới chéo vai lộ lưng, thân đặc biệt vừa người, dáng đường công tuyệt đẹp lộ hoàn toàn, là kết hợp của thuần khiết cùng xúc động.

      Thời điểu thầy thiết kế giới thiệu bộ áo cưới này cho Tư Mộ mặc vào thử, Tư Mộ che mặt quá lộ, muốn thay đổi bộ khác.

      Nhưng mà mấy chị em phù dâu nhất trí tiến cử bắt buộc phải mặc bộ này.

      Vưu Ngưu khi nhìn thấy mặt Tư Mộ liền hâm mộ : "Con có thể mặc loại lộ lưng này hay ? Dì Mộ Mộ bộ này đẹp nha, con cũng muốn mặc thủ."

      Vì thế Tư Mộ miễn cưỡng đáp ứng.

      Phía sau còn có bộ sườn sám, hai bộ lễ phục dạ hội.

      Tư Mộ nhớ tới liền đau đầu, bốn bộ quần áo nha, mỗi cảnh buổi tối thay quần áo đều đủ rồi.

      Lễ phục phù dâu cũng rất xem trọng, mỗi người đều được chuẩn bị hai bộ, mà kiểu hoa khác nhau.

      Như vậy lại tiếp tục chọn lựa, trọn vẹn bốn giờ đồng hồ.

      "Tiểu thư Phó, lễ phục vẫn có chổ nào hài lòng sao?" Nhuệ Ân cười hỏi lại.

      Tư Mộ uể oải lắc đầu: ", có , rồi!"

      Nhuế Ân vòng qua sau lưng giúp côxoa bóp vai: "Ngày mai là xuất ra rồi, các người bớt chút thời gian thử lại lần nữa xem có hợp dáng , hợp có thể , còn có thể kêu các ấy thay đổi."

      Tư Mộ mệt đến mức cũng nỗi rồi.

      Chỉ có thử y phục mà mệt như vậy, đến lúc đến ngày kết hôn, biết muốn ra bao nhiêu lộn xộn, biết muốn mệt thành cái dạng gì???

      Trong lòng Tư Mộ kêu rên, liền nghe thấy Nhuế Ân : "Lễ phục của Ngôn Thiếu cũng làm, bất quá liên hệ ta qua thử được, cũng biết lễ phục có hợp với ta hay . ta chỉ cho cầu , cầu duy nhất là chỉ định lễ phục màu đen, cái khác đều sao cả. Đúng là tôi cảm thấy vẫn nên gọi ta qua thử lần có vẽ tốt hơn, cảm thấy được ?"

      Tư Mộ được Nhuế An xoa vai, thoải mái thiếu chút nữa ngủ thiếp . Giờ phút này nghe thấy Nhuế Ân mà , mê mê gật đầu.

      Cho nên thời điểm Nhuế Ân đẩy tình cho gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, Tư Mộ có chút hốt hoảng, biết vì sao lại muốn gọi.

      Nhuế Ân giải thích gọi nhiều lầ mà có người nhận, để cho Tư Mộ lấy điện thoại của mình gọi lần.

      Tư Mộ thàm nghĩ, rằng ta tiếp điện thoại , khẳng định cũng tiếp điện thoại của tôi rồi.

      Bất quá nhìn Nhuế Ân cười thân thiết như thế, liền miễn cưỡng gọi cái.

      Nếu gọi thông, cũng có biện pháp.

      Điện thoại vang vài tiếng, đều có người nghe, thời điểm Tư Mộ chuẩn bị cúp, bên kia truyền đến thanh trầm thấp lạnh như băng của Ngôn Mặc Bạch: "Chuyện gì?"

      Tư Mộ lập tức biết trả lời như thế nào, sững sờ, hai bên đều trầm mặc, Tư Mộ thậm chí còn nge được tiếng kiềm nén thở dốc của Ngôn Mặc Bạch.

      Thở dốc- -?

      Bộ não Tư Mộ hoạt động, chẳng lẽ ta cùng bạn.... sao?

      Tư Mộ quay đầu nhìn ra ngoài, hóa ra trời tối rồi, khó trách lại quấy rầy ta rồi.

      Cuộc gọi này gọi đúng lúc rồi.

      ràng là đáp ứng với ta can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của ta, vì sao mới vừa đàm phán xong, mình lại xoay người lai liên lụy vào trong sinh hoạt cá nhân của ta rồi?

      Tư Mộ vội vàng : "A... cóc việc gì, cứ làm việc của , tôi treo, xin lỗi, quấy rầy rồi!" Sau đó liền lập tức cúp điện thoại.

      Tim Tư Mộ đập mạnh, hai má ửng hồng hồng.
      Trong điện thoại truyền tiếng thở dốc của Ngôn Mặc Bạch, như vậy mất hồn!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: Ngôn Mặc Bạch trúng đạn.[/b]

      Đầu bên kia điện thoại Ngôn Mặc Bạch cắn răng dựa vào tường, tay kìm chặt bụng, tay kia vừa lấy di động vừa run.

      ta kiềm chế thở mạnh, em mình kề bên góc tường. Bốn phía rất yên tĩnh, mãnh tối đen, nhưng ta vẫn buột bản thân mình đề cao cảnh giác, tập trung suy nghĩ, dựa vào thính giác nhạy cảm chú ý động tĩnh xung quanh.

      Tiếng bước chân rất bước đến gần, tốc độ rất nhanh, thần kinh đầy ta căng thẳng, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, sau đó bỗng nhiên thở dài hơi nhõm, cả người đều trượt xuống ngồi mặt đất.

      Dựa vào tiếng bước chân nhận ra được người nào tới, là người của mình, Ngôn Mặc Bạch tiếp tục thả lỏng dây thần kinh xuống.

      Rốt cuộc đến rồi đây!

      Cố Khuynh xem xét người mặt đất, xác định còn sống, liền nỡ nụ cười chậm rãi, suất khí thổi tiếng huýt sáo, khoa trương kinh ngạc kêu toa: "Oa, đám 20 người rình mò lén lút, hơn nữa bọn chúng đều rất tinh , cậu cũng thoát được,

      lợi hại nha! Tiểu Bạch, xem ra cậu về nước nửa năm chút năng lực cũng có giảm nha.”

      Ngôn Mặc Bạch nếu bị thương, ta muốn nhảy dựng lên đạp tên hỗn đãn này mấy cước.

      nhìn thấy ta bị thương sao? Vẫn còn chịu nắm bắt thời gian, còn ở nơi này đùa bỡn ta.

      Ngôn Mặc Bạch nghiến răng nghiến lợi, khổ sở phun ra mấy chữ: “Tôi, bụng, giữa, , thương.”

      xong sắc mặt trắng rồi.

      Cố Khuynh lúc này mới thấy tay ta vẫn giữ chặt bụng, từ bên trong màu đỏ như máu loãng chảy ra ngoài. Y phục bị máu thấm ướt mảng lớn, phỏng chừng đổ máu lượng ít, khó trách mặt lại trắng như thế, có lẽ nguyên do chính là mất máu quá nhiều !

      Cố Khuynh lại thèm quan tâm qua cười: “Yên tâm, cậu chết được, cho dù là Diêm Vương lấy mạng cậu, tôi đều có thể cướp trở về, huống chi người cậu lại tốt như vậy có thể ở tại đây chuyện phiếm với mình, giải thích có gì trở ngại, chỉ là mất chút máu mà thôi.”

      Cố Khuynh đem Ngôn Mặc Bạch đến địa bàn của mình, sau đó đặt ta nằm bàn phẩu thuật, giúp ta lấy viên đạn ra.

      Thừa dịp đó, cực kì ác chích thuốc tê, mà Ngôn Mặc Bạch nhẫn nhịn chịu đựng đến mồ hôi trán đều chảy từng giọt từng giọt, muốn mắng chửi người mà khí lực còn rồi.

      “Cái lão già kia, cũng để mắt đến tôi, cư nhiên vận dụng hết tất cả các sát thỉ tinh nhuệ đến đối phó tôi, bất quá ông ta có thực được, bất quá tình phía sau càng phiền toái.” Ngôn Mặc Bạch nằm ở nơi này với Cố Khuynh, ta có chút lo lắng liên lụy đến tổ chức của mình.

      Cố Khuynh làm phẩu thuật này cực kỳ vất vả.

      Nơi Ngôn Mặc Bạch trúng đạn cực kỳ bé, nếu nắm giữ được mạnh yếu, rất nguy hiểm. Tuy nhiên y thuật của cao siêu, nhưng cũng cần phải tập trung tinh thần cao độ.

      Cố Khuynh để ý đến lời Ngôn Mặc Bạch , tại rất vội, nghĩ thầm, cái người này có biết hay muốn làm phân tán lực chú ý của tôi? Sinh mệnh của ta vẫn nắm giữ ở trong tay tôi nha, cậu ngàn vạn lần đừng bức tôi làm quân nhân đào ngũ nha.

      dể dàng chờ mang viên đạn ra, mới thoải mái nở nụ cười: “ tiểu tử cậu đúng là trâu nha, như thế nào lại chạy đến lão già kia trêu chọc? Có phải tại nơi của ông ta có thứ gì tốt hay ?”

      Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch giựt giựt: “ tay lão kia có viên cực phẩm thuần xuyên nhập, tôi xem sai. Tôi ra cái giá cực kỳ hợp lý, lão già kia bán…………..”

      “Cho nên, cậu liền cướp sao?” Cố Khuynh thiếu chút nữa nở nụ cười, cái người này muốn bá đạo như vậy. Ép mua được liền cướp đoạt sao? Quá dã man rồi! Mà Cố Khuynh cảm thấy được ta cho rằng ra giá sai, khả năng tới phần mười giá trị kim cương. Bán dạo cái này làm lỗ vốn. Nhà người ta muốn bán, đó phải chuyện bình thường sao?

      Cố Khuynh băng bó vết thương tay tự chủ được tăng thêm chút lực. Ngôn Mặc Bạch cắn răng ngậm miệng, hé răng.

      “Cậu muốn thứ kia để làm chi?” Thấy Ngôn Mặc Bạch hé miệng. Cố Khuynh lại hỏi: “Chẳng lẽ đưa cho dâu kia?”

      Mặt Ngôn Mặc Bạch chút máu lại lên tia ửng đỏ đáng nghi. Cố Khuynh nhịn được hoài nghi hai mắt của mình, ta có thể tin tưởng bản thân mình nhìn thấy. “TiểuBạch, lại có thể đỏ mặt khó xử?”

      Cố Khuynh có phần thể tin, đưa tay nhéo mặt Ngôn Mặc Bạch, nhìn xem có phải hay , kết quả bị Ngôn Mặc Bạch đột nhiên mở mắt ra trừng nhìn về phía .

      có phần ngượng ngùng. “Nghe hôn lễ của cậu là cuối tuần này, nhưng hôm nay cậu bị thương, có phần nghiêm trọng, ít nhất cũng cần phải nằm viện tĩnh dưỡng 10 ngày nửa tháng, chẳng thế …..” Bỗng nhiên lại nhướng mày : “Nếu như vậy , chủ nhật này mình thay cậu tham dự hôn lễ, tính cả động phòng đều có thể làm thay.”

      Ánh mắt sắc bén của Ngôn Mặc Bạch như đao phóng giết người hướng về Cố Khuynh, hận thể chém thành tám khối.

      “Được rồi được rồi, chỉ đùa chút mà thôi. bé kia căn bản phải đồ ăn của tôi. Tôi mới thích tiểu thanh tân, tôi mẫu hình Tiểu Lạc Tiêu, khẩu vị tôi rất nặng. Trước mắt hai ngày này cậu ở tại đây dưỡng thương , chỗ nào cũng đừng .” Cố Khuynh giúp Ngôn Mặc Bạch rửa sạch miệng vết thương, sau đó nhìn ta cái khinh bỉ, cười cười giải thích.

      Cố Khuynh cảm thấy được, việc Tiểu Bạch đối với dâu này, giống như trở về phản ứng của người đàn ông bình thường nên có rồi.

      Đây là chuyển biến tốt ?

      Đúng là thể muốn chết nha?

      Cố Khuynh vuốt cằm suy nghĩ, có phải nên đem não Tiểu Bạch phá vỡ hay , cho gột rửa lại? Người đàn ông này đầu óc vẫn bình thường.
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59 : Diệp Nham chất vấn

      chọn ngày cử hành hôn lễ, mở tiệc chiêu đãi tân khách cũng định xong, Ngôn Diệu Thiên lên danh sách mời những nhân vật nổi tiếng, chỉ còn chờ bên kia đem thiệp cưới đến.

      Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn Autumn, những ngày này Autumn cũng mở cửa kinh doanh để chuẩn bị cho hôn lễ.

      Autumn có nhà hàng Phụ Chúc là chỗ ăn chơi cũng dừng kinh doanh, đặc biệt phục vụ các bạn bè ở xa đến để thưởng thức, hơn nữa các dịch vụ đều là miễn phí.

      ra nhà hàng Phụ Chúc mượn, Autumn làm mặt bên ngoài của cửa hàng mà thôi. thực tế là kinh doanh cá nhân. Nhưng tài sản của nhà họ Ngôn nhiều như vậy, làm cho các bằng hữu an trí ở phòng của Autumn, sau đó nghe họ nhàm chán có gì chơi đùa, cùng nhau bao hết chỗ ăn chơi. Sở dĩ chi tiêu là nhà họ Ngôn chịu, mọi người nghĩ muốn làm thế nào cũng được, hoàn toàn cần bỏ tiền.

      Mà mấy ngày này nhà họ Phó cũng bận rộn tối tăm mặt mũi.

      Tô San vội vàng giúp con mua thêm đồ cưới, thời gian này có rất nhiều thứ cũng chưa thể đặt mua, nhưng cũng đặt mua được ít, có chút ít còn hơn .

      Mà Tư Mộ cũng bị mẹ kéo cùng, là cho tự lựa chọn, dù sao cũng phải hợp ý mới được.

      Tin tức con nhà họ Phó cùng con trai nhà họ Ngôn sắp kết hôn lan khắp nơi, thậm chí cả nước đều quảng bá, "Lăng Vũ" sắp phá sản, có nguồn trợ giúp, vừa nghe nhà họ Phó cùng nhà họ Ngôn kết giao thông gia, đám bò đến muốn cùng Phó Minh Vũ nối lại quan hệ, chon nên Phó Minh Vũ ngay cả bị bệnh, cũng được yên bình.

      Cái gọi là gặp hoạn nạn mới biết ai là bạn mình, chút cũng sai.

      Lúc trước Phó Minh Vũ lúc trước gặp chuyện may, những người đó liền coi như thấy hoặc thấy chết mà cứu, tại thấy ông ta có Ngôn gia làm chỗ dựa vững chắc, lại đám xúm vào nịnh bợ. Trải qua đạo lý đối nhân xử thế, tự nhiên ông ta đối với việc nịnh nọt này nọ quan tâm, cũng cùng bọn họ có quan hệ thân thiết.

      Cho nên ông ta lấy cớ thân thể khỏe, ngăn những người đó ở ngoài cửa, coi như thấy, điện thoại cũng nghe.

      Bà xã đầu óc choáng váng, ông ta lại có vẻ rất thanh nhàn sinh nhàm chán, có việc để làm.

      Nhìn bà xã giúp con lựa chọn của hồi môn gì đó, ông ta cũng hưng phấn ngồi bên xem, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến.

      Vào lúc ba người cùng nhau thảo luận, cửa truyền đến tiếng của dì: "Mộ Mộ, con có bạn học tới tìm."

      Tư Mộ khó hiểu nghĩ, là ai tới tìm ? Bạn học của biết nhà ở nơi này hầu như
      ai, vậy người tự xưng là bạn học này là ai?

      Tư Mộ ngồi chồm hỗm, đứng dậy tới cửa.

      Dì thấy Tư Mộ ra, liền với : “Bảo cậu ta vào, cậu ta chịu nên ra đứng ở ngoài, là có chuyện quan trọng tìm con.”

      Tư Mộ lúc này chạy tới cửa lớn, vừa mới ngẩng đầu chỉ thấy dáng người cao ngất đứng ở cửa, tuấn bất phàm.

      Tư Mộ dừng bước chân lại, người trước mắt phải là Diệp Nham sao?

      ấy sao lại ở chỗ này?

      ấy biết nhà ở nơi này?

      đợi Tư Mộ mở miệng, Diệp Nham liền vội vàng hỏi: “Mộ Mộ, tin đồn bên ngoài phải đúng ? Em phải= bỏ từ này cũng được, thấy hay hơn cùng con trai nhà họ Ngôn kết hôn, chuyện này là sao?”

      ta lòng như lửa đốt, hận thể nắm lấy Tư Mộ hung hăng chất vấn.

      ngọt ngào nhếch khóe miệng, sáng lạn cười: “Là ! Nhưng mà, chuyện này với có liên quan= có liên quan với sao? Diệp Nham, bây giờ lấy thân phận gì, có tư cách gì mà hỏi tôi chứ?”

      Căn bản nghĩ có thể làm bạn bè, chia tay trong hòa bình, đem ta cất ở đáy lòng, hèn mọn , hoặc là làm cho thời gian xóa nhòa hết, từ từ phai nhạt.

      Nhưng, giờ khắc này, khi ta đứng ở trước mắt, Tư Mộ nhất thời thấy được chính mình quá ngây thơ.

      Trải qua việc người mình phản bội làm sao có thể làm bạn bè bình thường được?

      Cho dù còn ngây thơ như lúc ban đầu, nhưng mà cũng có cách nào cười với ta mà có quan hệ.

      Diệp Nham thấy trong mắt Tư Mộ có bài xích với , chuyện đến nước này, người đáng thương phải là bản thân mình sao? Tại sao lại có thái độ lạnh lùng như thế?

      Diệp Nham khổ sở nhắm mắt, cảm giác tuyệt vọng chiếm lấy mỗi dây thần kinh.

      Chẳng lẽ Tư Mộ biết cái gì?

      thể có khả năng?

      ta cũng chưa bị lộ mặt đường cái, Tư Mộ cũng đến nơi đó, làm sao có thể biết?

      Tư Mộ bên tai vang vọng lời của mình: với có quan hệ sao….. dùng thân phận gì, có tư cách gì tới hỏi tôi…..

      biết.

      Trước mắt đích giống như trước kia, cười ánh mắt cũng sâu, giống như cười thảng qua mơ hồ, hư ảo làm cho người ta thể hiểu được, mang theo ý tứ châm chọc, giống như thèm đếm xỉa thờ ơ lạnh nhạt với .

      Trong lòng mẹ Diệp hoảng hốt, nhanh chóng tiến lên cầm lấy tay Tư Mộ, vội vàng : “Mộ Mộ, con nghe bác giải thích.”

      Tư Mộ bỏ tay bà ta ra, cười nhạt : “Tôi muốn nghe, tôi chỉ tin tưởng đôi mắt của mình. Diệp Nham, cùng ta ở chung, nên đến trêu chọc tôi. Khi cùng với khác bắt đầu, còn quan trọng với tôi. Nếu là bạn bè, có lẽ tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, có thể cùng tiếp tục tình bạn này. Nhưng mà được, là người đàn ông tôi từng , giống như trong mắt tôi chấp nhận được hạt cát, nửa viên cũng được. Cho nên, chúng ta về sau chỉ coi nhau như người xa lạ, chạm mặt gật đầu cũng cần thiết.”

      Chỉ có thể là người xa lạ!

      Tư Mộ cảm thấy phút này thấy mình giống như những khác bị tình làm mất lý trí, chút phong độ, giống như người phụ nữ ngang ngược chửi bới lung tung.

      Tư Mộ nghĩ, bản thân là có mất phong độ! Quá mất phong độ!

      Cho nên im lặng, cái gì cũng .

      tại gì, đều là vô dụng lại nhàm chán.

      lập tức gả cho người khác, đối với ta đều là có quan hệ, có nhiều hơn nữa để làm gì? Cứu vãn được cái gì, cũng giải quyết được gì.

      Tư Mộ xoay người vào, lại nghe thấy Diệp Nham : “Mộ Mộ, em cho thời gian năm, , nửa năm, em cho thời gian nửa năm, nhất định có thể cho em điều tốt nhất.”

      Giọng Diệp Nham trầm thấp đanh thép, từng tiếng lọt vào tai Tư Mộ.

      Tốt nhất? Cái gì là tốt nhất?

      có nên cho ta thời gian?

      “Thời gian, có thể có thời gian, nhưng là tôi có.” Tư Mộ khinh miệt cười khẽ: “Diệp Nham, là người đàn ông, đừng như vậy, hào hiệp chút, lúc cắt đứt liền cắt đứt, đằng này bắt cá hai tay lừa bịp người, tình làm cho tôi cảm thấy trơ trẽn!...hơn nữa tôi lập tức lập gia đình, dồn tôi đến đường cùng sao?”

      Diệp Nham vừa mới nghĩ bản thân muốn giữ chặt Tư Mộ, lúc này lại nghe lời , ngừng lại chút, khó khăn lắm mới đứng vững.

      “Mộ Mộ!” ta giật giật môi, lại nên lời. Nhìn Tư Mộ xoay người rời , lại nhìn đóng cửa lại, khoảng cách bọn họ càng lúc càng xa như bức tường cao chắn giữa hai người.

      Hôm nay hai càng -- vì cảm tạ duy trì ngày tốt đích các nương, mặc dù ngày tốt tại vì tồn cảo chuyện muốn mệt đắc dì cả mẹ cũng còn có tới, nhưng là mọi người đều thêm càng, vậy thêm .
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương sáu mươi: Hôn lễ sang trọng (1)
      “Mộ Mộ sao con mời bạn vào nhà ngồimột chút? Cậu ấy tới tìm con có chuyện gì sao?” Tô San nhìn thấy Tư Mộ vào liền ngoái đầu ra nhìn, thấy có người vào cùng Tư Mộ, bà tò mò tại sao sắc mặt con lại khó coi như vậy.

      “Mấy ngày nay con học nên cậu ấy đến hỏi con khi nào quay về trường học lại. Mẹ, chúng ta tiếp tục chọn , con thấy cái


      đèn bàn này rất đẹp……”

      Tư Mộ muốn nhiều với mẹ, đẩy mẹ vào nhà tiếp tục chuyện lúc nãy.

      Nếu như để người trong nhà biết chuyện của cùng Diệp Nham, thể tưởng tượng hậu quả như thế nào.

      Diệp Nham đứng trước cửa nhà họ Phó cả ngày, cả ngày này nhà họ Phó cũng có ai ra ngoài nên biết.

      Đứng từ lúc mặt trời mọc cho đến khi màn đêm buông xuống, xung quanh đều là bóng tối.

      Đêm gió, trái tim từ từ lạnh đến đông đá. duy trì tư thế đứng im chỗ có di chuyển cho đến khi rời . mấy bước lại quay lại nhìn tòa biệt thự sang trọng, nhìn ánh đèn ấm áp qua khung cửa sổ, im lặng : “Mộ Mộ, bảo bối của , nhất định khiến em quay về bên .”

      …..

      Cứ như vậy ba ngày dần trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày chủ nhật, chính là ngày tổ chức hôn lễ.

      Trong ba ngày này, Tư Mộ với Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cũng gặp mặt. Nếu như phải vẫn có người nhà họ Ngôn liên lạc với để bàn về chuyện hôn lễ hoài nghi biết có phải chuẩn bị kết hôn hay .

      Chỉ có ngày thử áo cưới đó phải gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy thắc mắc trong đầu.

      quấy rầy chứ?

      Từ sáng sớm Tư Mộ bị mẹ lôi từ trong chăn ra, còn chưa mở mắt bị lớp người vây quanh dày vò.

      Nhà họ Ngôn cho thợ trang điểm đến, tất cả đều được điều đến nhà họ Phó để phục vụ dâu, từ sáng sớm bắt đầu trang điểm thay áo cưới cho Tư Mộ.

      Ngày hôm qua tất cả dâu phụ đều tới, nhà họ Phó rất rộng, phòng khách cũng nhiều, tất cả dâu phụ cùng hai mẹ con Vưu Ưu đều ở tại nhà họ Phó bởi vì sợ hôm sau dậy sớm được đến muộn.

      chứng minh, quyết định của bọn họ đúng như dự kiến.

      Bởi vì chưa tới sáu giờ nhà họ Ngôn cho người tới. Mà các cũng bị Tô San kéo ra từ trong chăn ấm áp.

      Mỗi người đều được spa toàn thân, còn phải trang điểm, thay quần áo, mỗi bước đều làm rất tỉ mỉ, rất tốt nhưng còn phải hoàn mỹ. Vì vậy thời gian trôi qua rất nhanh. Tô San ngồi trong phòng con , nhìn khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, vô cùng xinh đẹp của con , mặc áo cưới trắng noãn như thiên sứ xinh đẹp.

      Trong lòng buồn man mác, mũi xụt xịt, ngưng mắt nhìn con , nén được rơi nước mắt.

      Tư Mộ thấy mẹ khóc, vội vã tới ôm lấy mẹ, giọng an ủi: “Mẹ đừng khóc. Con hạnh phúc. Mẹ hãy chúc phúc cho con.”

      Tô San vừa nghe như vậy nước mắt càng rơi nhiều hơn. Giống như rất vui khi con được người chồng tốt nhưng lại nỡ gả con . Chỉ có chúc phúc là lời chân nhất, hy vọng con hạnh phúc, sau này phải lo lắng gì.

      Trong lòng Tư Mộ cũng dễ chịu nhưng bây giờ thể khóc, muốn cho mẹ nhìn thấy khuôn mặt lạc quan và rực rỡ nhất của . cười cười nháy mắt với mẹ: “Mẹ xem hôm nay con nhìn có được hay ?”

      Tô San ngừng gật đầu, vừa khóc vừa cười: “Rất đẹp, hôm nay Mộ Mộ nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.” Bà đưa tay sờ khuôn mặt tinh xảo của con : “Mộ bảo, con phải hạnh phúc. được tự mình chịu uất ức có biết ?”

      Tư Mộ nhòe mắt, sắp chịu nổi nhưng dám khóc, sợ nếu khóc, mẹ liền cầm được nước mắt hơn nữa vừa tốn tiếng đồng hồ để trang điểm, nếu khóc bị lem lại phải làm lại. cố kiềm nén, quay về phía mẹ cố gắng mỉm cười, bảo đảm mình hạnh phúc.

      Đúng vậy, hạnh phúc. Có ba mẹ tốt như vậy có lý do gì mà hạnh phúc chứ?

      Đến mười giờ trưa rốt cuộc chú rể cũng đến rước dâu.

      Ngôn Mặc Bạch đưa đoàn xe dài đến rước dâu, tất cả đều là loại xe sang trọng nhất dừng trước cổng biệt thự nhà Tư Mộ, từ đầu nhìn thấy đuôi ở đâu. Mặc gì vùng này đều nhà những nhà giàu có nhưng vẫn thu hút chú ý của những người xung quanh.

      Ngôn Mặc Bạch bước xuống xe đầu tiên, theo sau là Cố Khuynh, Lôi Ngạo, Nhiêm Phẩm, đại khái chính là đoàn phù rể. Bởi vì nhà có ba dâu phụ cho nên nhà trai cũng có ba phù rể. Lâu Diệc Sâm có tham dự vào đoàn phù rể, khí thế của to lớn như vậy Ngôn Mặc Bạch sợ mình giữ được nhân vật có địa vị cao như .

      căn bản bọn họ tốn bất kỳ công sức nào, rất thuận lợi vào.

      Vốn dĩ sắp xếp vài đứng ở cửa làm khó chủ rể nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn của chú rể cùng với ba phù rể phía sau liền mặt đỏ tim đập loạn quên mất phải phản ứng thế nào.

      Cố Khuynh đẩy Ngôn Mặc Bạch để nắm lấy cơ hội vào ôm dâu
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Hôn lễ sang trọng (2)



      Lại trước kia Ngôn Mặc Bạch hiểu tý gì về các phong tục khi tổ chức lễ cưới, nằm ở giường hai ngày cũng rảnh, trong đầu luôn nghĩ đến những phong tục có trong lễ cưới. Sau đó lại nghe trong hôn lễ có rất nhiều phong tục, mà căn bản hề biết tý gì, vì vậy liền ôm laptop lên Baidu tìm kiếm, những phong tục cưới phổ biến ở thành phố A, trong đầu thầm nhớ kỹ những điều cần phải kiêng kỵ và những điều cần chú ý.

      biết trước khi vào cửa đón dâu bạn bè và người thân và vân vân của nhà chặn cửa muốn lấy bao lì xì, cho nên chuẩn bị sấp lớn bao lì xì. Vì thế khi chờ nhà làm khó mấy trẻ đứng sau cửa ngây ngẩn cả người, Ngôn Mặc Bạch cũng hơi sững sờ, thầm nghĩ tại sao lại giống với "bài vở" vậy?

      Cố Khuynh liền đẩy , cũng phản ứng rất nhanh, nhét tất cả bao lì xì vào tay bé đứng gần mình nhất. Thừa dịp hỗ loạn liền lắc mình vào nhà họ Phó. hàng phù rể cũng theo sau.

      Bọn họ vừa vào đến cửa, lại dẫn đến hồi hỗn loạn. Dáng vẻ đẹp trai còn cùng tụ tập, rồi cùng xuất chỗ khiến mấy trẻ tuổi bình tĩnh được, khuôn mặt ửng hồng như say rượu...

      Ngôn Mặc Bạch vừa vào cửa, biết nên hướng nào.

      Lúc trước chưa bao giờ đến nhà họ phó, căn bản biết phòng dâu nằm ở đâu, điều này khiến biết phải làm sao?

      dừng lại, ba người phù rể mặc vest thẳng thớm cũng đồng loạt dừng lại, Nhậm Phẩm lấy tay chọc chọc người , " ba, nếu nhanh lên, trễ giờ lành mất."

      Ngôn Mặc Bạch cứng ngắc, cũng quýnh quáng rồi.

      Đột nhiên nhìn thấy lầu lộ ra cái đầu nấm hương nho , giọng trẻ con đầy vẻ hứng thú kêu to, "Chú rể tới..."

      Ngôn Mặc Bạch lập tức lên lầu.

      vẫn nhớ bé này, là con của bạn Tư Mộ, ngày đó có cùng nhau ăn cơm.

      Lên lầu, nhìn thấy bé mặc váy công chúa màu trắng, dáng vẻ vô cùng đáng đứng ở cửa phòng, chắc là căn phòng này rồi.

      Ngôn Mặc Bạch lên phía trước, nhìn thấy trong phòng ngoài Tư Mộ, còn có ba trẻ và người phụ nữ trung niên, đại khái là phù dâu và mẹ vợ.

      Ánh mắt quét vòng, thấy dâu của mình người trắng noãn ngồi ngay ngắn, vừa trang trọng lại thuần khiết, cực kỳ xinh đẹp.

      cung kính đến trước mặt mẹ vợ, cúi người chào, dùng giọng dịu dàng nhất thành khẩn nhất : "Mẹ, con đến đón Tư Mộ."

      Nhất thời Tô San rất vui mừng, hiểu chuyện và có lễ phép, nghĩ thầm ra người con rể này cũng tệ lắm.

      Tư Mộ cũng thầm nhíu mày, bình thường tên này rất cuồng ngạo, sao hôm nay lại hiểu chuyện vậy kìa? Nhưng mà trong lòng rất vui, cứ như vậy chắc người nhà cũng có cảm giác yên tâm.

      ra Ngôn Mặc Bạch đâu hiểu những điều này, buổi sáng khi bước ra khỏi cửa, Ngôn Diệu Thiên dặn dặn lại bảo phải lễ phép, xử phải khiêm nhường, đặc biệt là phải lễ phép với bố mẹ vợ. Bình thường phản nghịch nên bao giờ nghe lời của cha..., nhưng mà cha cũng muốn tốt cho .

      Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ vợ, có cảm giác mình nên nghe lời cha tốt hơn.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua vẻ thẹn thùng của dâu, hai lời liền qua ôm lấy , như ôm vị công chúa.

      Những chặn ở cửa ngừng hâm mộ, Tô San lau nước mắt, vui mừng than thở: Nam tuấn nữ xinh đẹp, trời sinh đôi!

      Nếu quả hai đứa nhau, hiểu nhau mới kết hôn đôi đẹp đến nhường nào!

      Cố Khuynh và mấy người phù rể lo lắng nhìn Ngôn Mặc Bạch, nghĩ thầm Tiểu Bạch ôm dâu đụng đến vết thương. Muốn lên giúp đỡ, nhưng đây là chuyện mà họ có thể giúp sao?

      Vì vậy ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, sát phía sau . Nếu như Tiểu Bạch chống đỡ nổi mà ngã xuống, mấy em có thể tiến lên đỡ. Hơn nữa cũng lo lắng ném dâu xuống đất.

      Nhưng có số chuyện, mặc kệ bạn bố trí tỉ mỉ như thế nào, tính toán tất cả, cảm thấy sơ hở nào, cũng thể xảy sinh vài vấn đề ngoài ý muốn.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ đến khúc quanh của cầu thang, đột nhiên ở đâu chui ra hai đứa bé giỡn với nhau, Ngôn Mặc Bạch né kịp nên đụng phải.

      Đứa bé cao, đầu của nó vừa vặn đụng vào vết thương ở bụng , khiến đau đến nỗi phải nhe răng kêu rên.

      Mà ba phù rể phía sau cũng vì... việc đột nhiên phát sinh cũng kịp ra tay ngăn lại.

      Cố Khuynh nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngôn Mặc Bạch, ai oán nghĩ, chắc vết thương bị vỡ hơn nữa còn chảy máu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :