1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52. Bốn ngày trước hôn lễ.

      Editor: ta là gió

      Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ ở trong xe chuyện với nhau gần tiếng, ra tính là chuyện với nhau, tất cả đều là Ngôn Mặc Bạch ..., còn Tư Mộ chỉ nghe. Giống như cha của phát hiệu lệnh.

      Cuối cùng tổng kết hỏi câu: “Căn bản chỉ có những điều này, em cảm thấy còn cần bổ sung điều gì nữa ?”.

      Tư Mộ muốn lôi ra đánh cho trận.

      Đây là cái điều khoản rách nát gì vậy?

      Mỗi điều đều là gò bó !

      Trong nhà mọi chuyện đều muốn tự làm, thể thuê người giúp việc, chỉ vì người chủ nhà này có thói quen có người xa lạ xuất trong nhà của .

      Tư Mộ nghĩ thầm chẳng lẽ tôi phải người xa lạ sao? Tôi và bộ quen thân đến nổi phải chăm sóc việc ăn uống cuộc sống thường ngày sao?

      Quá ngược đãi người mà!

      Nhưng cũng chỉ khẽ cắn răng, cái này có thể chấp nhận. Dù sao cũng phải người động đến ngón tay, lúc ở nhà mặc dù có người giúp việc, cần động tay. Nhưng những chuyện nấu cơm mẹ có dạy , cũng học được bảy tám phần từ tài nấu nướng của mẹ . Khi đó là muốn sau này sống chung với Diệp Nham, muốn tự tay nấu thức ăn ngon cho ta ăn. Cho nên học rất chăm chỉ. Nhưng bây giờ vừa đúng dùng tới, bất quá đối tượng là người khác.

      Lúc học đại học chủ yếu là trọ ở trường, cũng coi như sống tự lập, giặt quần áo, cũng có thể tự tay giặt cách thuận lợi, làm khó được .

      Nhưng đến chuyện ban ngày Tư Mộ muốn đến trường học học, Ngôn Mặc Bạch nhíu mày cái, như trầm tư suy nghĩ cái gì, liền cắt đứt lời : “Ngày mai đến trường học với hiệu trưởng tiếng, sau này em cần đến trường học học nữa, nếu muốn học, ở nhà tự học!”.

      Tư Mộ nắm chặt quả đấm. Im lặng hỏi ông trời, tại sao có thể ngược đãi như vậy?

      Trường học là nơi mà muốn học là học muốn học là học sao? Hiệu trưởng cũng phải là ba !

      Việc học muốn tự học là có thể tự học sao? cũng đâu phải là thiên tài!

      “Sợ rằng •••••• được!” Tư Mộ cắn răng, cố gắng hết sức để cho mình chuyện đừng có kích động, dù sao cũng là đại gia, nắm trong tay tương lai của và dòng họ của .

      “Ừ, chổ nào được, em nghe chút!” Ngôn Mặc Bạch nghiêm túc nhìn Tư Mộ, hỏi.

      Tư Mộ bị nhìn chăm chú, vốn là trong đầu có đống lý do, thế nhưng lúc này tất cả đều thành đống keo dính, gỡ cũng gỡ được. Cho nên lắp ba lắp bắp : “Ách, cái kia •••••• trường học bên kia, nếu tôi học mà •••••• sợ rằng được. Hơn nữa ở nhà tự học, tôi, có cái khả năng trời cho đó.”

      Ngôn Mặc Bạch nhướng mày, hơi buông lỏng : “Về phía trường học em cần phải lo lắng, kêu ông cụ gọi điện thoại với hiệu trưởng tiếng là được. Hiệu trưởng trường của em là bạn thâm giao của ông cụ. Về phần em có khả năng tự học, chuyện này —— nếu khả năng trời cho, vậy đừng học, ai ép em!”

      Tư Mộ buồn bực muốn đập đầu vào tường.

      Chẳng lẽ người tuổi tràn đầy sức sống như đây, phải ở nhà giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh cho ? Vậy so với người giúp việc khác nhau ở chỗ nào?

      Mặc dù Tư Mộ có đều bất mãn về điều khoản trong giao kèo, nhưng cũng dám tức giận.

      Cuối cùng, nghĩ đến tối hôm qua đồng ý chuyện của cha mẹ, muốn dẫn về cho họ gặp chút. Vì vậy mở miệng thẳng với Ngôn Mặc Bạch: “Cuối tuần này, có thể giành chút thời gian, cùng tôi về nhà gặp ba mẹ tôi chút ? Ba mẹ tôi muốn gặp lần.”

      Ngôn Mặc Bạch trầm tư chút, : “ có thời gian!”

      Tư Mộ nhất thời nôn nóng, nghĩ ngợi được nhiều, đưa tay lôi kéo tay của , khuôn mặt cầu xin: “Cầu xin ! Nếu như thực gặp họ, tôi biết mở miệng thế nào với họ về chuyện chuyện kết hôn của tôi và . Ngày hôm qua khi tôi tới chuyện này, cầu duy nhất của họ chính là muốn gặp . Họ đều rất tốt, làm khó đâu.”

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ, ai có thể khó được đây?

      Hiếm khi giọng cười cười, : “Chủ nhật tất cả mọi người đều bận rộn. Nhưng gặp mặt.”

      Tư Mộ hiểu, biết câu trả lời này của là đồng ý gặp mặt hay đồng ý.

      Lúc này điện thoại trong túi xách của Tư Mộ lại vang lên.

      Trong gian hẹp tiếng chuông dễ nghe lần nữa được lập lại, càng làm cho bất ngờ.

      Tư Mộ vội vàng buông tay ra, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, là điện thoại nhà gọi tới.

      Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch cái, nghe điện thoại.

      “Mộ Mộ, con bây giờ ở đâu? Lập tức trở về.” Giọng Tô San đầu bên kia điện thoại có chút u ám, ngờ nhà họ Ngôn nhanh như vậy tới cầu hôn rồi, thậm chí còn vội vã chuẩn bị hôn lễ như thế.

      “Mẹ, sao vậy?” Tư Mộ nghe được giọng mẹ có chút khác thường, nhất thời thấp thỏm lo âu, trong lòng lo lắng có phải ba tốt. “Có phải ba xảy ra chuyện gì ?”.

      có, ba con rất tốt.” Tô San nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay lạnh cả người, “Bây giờ con trở về, nhà họ Ngôn vừa mới tới cầu hôn. Hơn nữa muốn chủ nhật tuần này cử hành hôn lễ, ba con đồng ý.”

      Cái gì?

      Lời này khiến Tư Mộ kinh ngạc thiếu chút nữa hô to ra tiếng.

      Thần tốc như vậy?

      Khiếp sợ, khổ sở, đồng thời lại thở phào nhõm.

      Nếu ba đồng ý, chuyện kia dễ rồi.

      Nhưng trong lòng cảm giác tội lỗi lại tăng thêm chút.

      Mình ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp, lập gia đình, chứ đừng đến việc báo hiếu.

      “Được, con lập tức trở về.” Tư Mộ cúp điện thoại, thở dài.

      Ngôn Mặc Bạch sai, quả cần phải lo lắng, Ngôn Diệu Thiên thay chuẩn bị tốt mọi chuyện, hơn nữa hiệu suất làm việc còn nhanh như vậy.

      “Nếu như có chuyện gì để nữa, vậy tôi trước, mẹ gọi tôi trở về.”

      Khi đầu bên kia điện thoại chuyện, Ngôn Mặc Bạch đoán được tám chín phần rồi. Như suy đoán, ông cụ của trước giờ vẫn mạnh mẽ vang dội!

      “Ừ.” gật đầu cái, sau đó bước đến xe, lấy chìa khóa vứt cho Tư Mộ, sau đó với : “Xe cho em lái đó, tôi cần nữa, thối chết.”

      xong cũng thèm nhìn tới vẻ sững sờ của Tư Mộ, xoay người trở về quán rượu.

      Tư Mộ nhìn bóng lưng cao lớn của , mắng câu tên phá của, mới leo lên ghế lái, chút khách khí lái xe về nhà.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Ba cho con cơ hội đổi ý.



      Tư Mộ mới vừa về đến nhà, nhìn thấy ba mẹ đều ngồi ở phòng khách, mặt nghiêm túc chờ về.

      Vừa vào cửa, thấy màn như vậy, trong lòng liền nổi lên chút lo lắng.

      Dạ dạ, kêu tiếng "Ba mẹ", rồi thận trọng quan sát ánh mắt của họ.

      lo lắng nhất chính là ba của mình, tại bệnh, thân thể tốt, nếu là tức giận, vậy phải làm thế nào?

      Tư Mộ lại len lén nhìn mẹ của mình, mẹ biết hết mọi chuyện, mặc dù lúc đó, bà hết sức phản đối, nhưng nhờ công tác tư tưởng và kiên trì, bền bỉ, nài nỉ của , mà căn bản, bà đứng về phía .

      Mặc dù có chút tình nguyện, nhưng tối thiểu cầm phiếu chống rồi.

      Bây giờ, muốn nhìn trong ánh mắt của mẹ để biết thái độ của ba đối với việc gả vào nhà họ Ngôn như thế nào.

      Mặc dù trong điện thoại, mẹ là "Ba con đồng ý" , nhưng Tư Mộ vẫn lo lắng a.

      Ba vẫn rất thương , là bảo bối của ông, làm sao có thể dễ dàng đồng ý đem con ông thương trong bàn tay mà vội vã gả như vậy chứ?

      "Mộ Mộ, tới đây ngồi. Ba có chuyện gì muốn hỏi con!" Phó Minh Vũ nhàn nhạt mở miệng, . Cho dù là bệnh, ông vẫn che giấu được cơ trí cùng khôn khéo giữa hai hàng chân mày.

      Tư Mộ chần chừ trong chốc lát, liền tới ngồi xuống bên cạnh ba

      Ở trong lòng, thở dài, chuyện gì cần phải đối mặt nên đối mặt, vấn đề trốn tránh mà biến mất. Thay vì sợ hãi rụt rè, bằng dũng cảm tiến tới.

      Vừa nghĩ như vậy, còn cảm thấy khẩn trương nữa.

      "Mộ Mộ, con hãy cho ba biết, con và cái tiểu tử nhà họ Ngôn gì đó, tình cảm như thế nào?" Phó Minh Vũ đưa tay nắm bàn tay bé của con , cảm giác đem bảo bối đặt ở lòng bàn tay rất tốt a, cho tới ông cũng muốn buông tay được.

      Ông khổ sở nghĩ, nếu như ông mà đem bảo bối giao đến tay người khác, người đó có xem như trân bảo hay ?

      Nhất định là thể!

      cái thế giới này, người đàn ông nào , hơn ông!

      Phó Minh Vũ nghĩ, người đàn ông này ngay cả mặt mũi ông cũng chưa thấy qua, lúc đó ông làm sao dễ dàng đồng ý qua loa hôn của hai người?

      A, bởi vì đối phương , tình cảm hai người bọn họ rất vui vẻ——

      "Ba, tình cảm của con và ấy rất tốt. ấy đối với con vô cùng tốt a. Ba hãy yên tâm, con là ai chứ? Là con bảo bối của ba nha, ánh mắt sáng như sao, nhìn người đến nỗi nào đâu!” Tư Mộ vùi đầi vào đầu vai ông, nghịch ngợm nháy mắt.

      lần dối, tất phải phải dùng vô số lời dối rồi.

      Thay vì khiến người nhà tâm khổ sở, bằng chọc cười, để cho bọn họ nên bi quan như vậy.

      “Ba có biết , ấy rất tuấn, cao lớn đẹp trai, thân hình rất chuẩn nha. Sau này, con của chúng con tướng mạo chắc chắc bất phàm. Ba, người cũng muốn có cháu ngoại khả ái phải ?” Tư Mộ ôm cánh tay của ông, làm nũng.

      Phó Minh Vũ thở dài, to lớn tay vỗ đầu con , mặt lộ ra nụ cười miễm cưỡng.

      “Con nha, tính như con nít, như thế làm sao mà thành vợ người ta được a?” Tô San nén lệ, thái độ vừa cưng chiều, vừa đau lòng.

      "Hôm nay, nhà họ Ngôn tới cầu hôn rồi, hơn nữa muốn ngày gần đây phải cử hành hôn lễ. Con đồng ý sao?" Hai mắt Phó Minh Vũ nhìn chằm chằm con , muốn nhìn tróng nét mặt của tìm ra đáp án, "Mặc dù ba đồng ý, nhưng ba cho phép con có cơ hội đổi ý. Nếu như muốn gả, vậy chúng ta liền từ hôn thôi. cần của cả, cũng muốn giúp con ba cả đời hạnh phúc."

      Lập tức, hai mắt Tư Mộ đỏ lên, chóp mũi hồng hồng ê ẩm, cổ họng nghẹn lại ra lời.

      vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, khóc thành tiếng.

      bên, Tô San cũng khóc khẽ.

      Phó Minh Vũ nhìn từng giọt lệ của vợ mình, tâm rút lên. Chỉ là rất nhanh mặt ông tràn lên dịu dàng, cười, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của vợ, a a : "Này, còn chưa có cưới con đâu rồi, sao khóc rồi a."

      Sau đó, xoay mặt lại hỏi con : "Con vừa gật đầu, rồi lại lắc đầu, là đồng ý hay đồng ý đây?"

      Tư Mộ để ý đầy mặt nước mắt, thanh nhào tới trong ngực ba, lớn tiếng khóc.

      Phó Minh Vũ vuốt đầu con , nhàng thở dài.

      "Ba, , , rất tốt, con, về sau, hạnh phúc ." Tư Mộ vùi đầu ở trong ngực ba, nghẹn ngào .

      nhất định phải hạnh phúc! Tư Mộ tự nhủ.

      hạnh phúc ! Gả cho Ngôn Mặc Bạch, "Lăng Vũ" lấy được tiền bạc trợ giúp, dưới trợ giúp của Diệu Thiên phồn vinh cường thịnh. Ba có thể yên tâm dưỡng bệnh, người nhà có thể khỏe mạnh vui sướng cuộc sống.

      Như vậy là đủ rồi!

      Chỉ cần ba mẹ hạnh phúc, chịu chút ủy khuất, có hề gì?

      Phó Minh Vũ ôm con của mình, trong lòng hồi khó chịu.

      "Mộ Mộ, thời gian làm hôn lễ quá gấp rồi, bốn ngày sau, ba mẹ có thể vì con mua thêm chút đồ cưới, con cũng nên oán giận ba mẹ."

      Bốn ngày có năng lực thiết lập được cái gì? Người bình thường cưới con nhà người ta cũng phải trước mấy tháng đặt mua đồ cưới?

      Đến phiên nhà bọn họ tốt hơn, thời gian bố trí chỉ có bốn ngày

      Mặc dù có tiền cái gì cũng mua được, nhưng mua đều là thành phẩm, rất khó mua được hợp mình tâm ý . Nếu như định tố lời , ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.

      Đặc biệt là đồ dùng giường.

      Khi con xuất giá, cha mẹ nào mà chẳng tỉ mỉ sắm bộ đồ giường. Tô San cũng muốn vì con mà chuẩn bị bộ. Nhưng thời gian rất gấp, muốn làm theo cầu là thể nào.

      "Mẹ, mẹ cái gì a? Ba mẹ sinh ra con, nuôi con lớn như vậy, tại cũng còn có tận hiếu đạo phải lập gia đình, cảm thấy rất có lỗi, vậy làm sao con có thể oán giận chứ?" Hai con mắt Tư Mộ đỏ ngầu, hướng mẹ bất mãn kêu lên.

      ra, cha mẹ cũng cần chuẩn bị gì hết, con cái gì đều cũng cần. Con cũng phải thiên kim tiểu thư gì, lúc ở trường học phải như vậy sao? Hơn nữa, con cũng phải gả xa gì, lúc nhớ ba mẹ, lái xe hai giờ là được chứ gì, ba mẹ còn lo gì nữa chứ?”


      Phó Minh Vũ ôm con mình, nhìn trong lòng bàn về đám cưới, trong lòng vừa vui mừng, vừa chua xót.

      kiểu người làm cha kiêu ngạo với "Nhà có con mới lớn", cung kiểu với con sắp rời khỏi nhà gả làm vợ người khác là bỏ nhau được, đan vào quấn quanh trong lòng.

      Tô San giận vỗ vai con , cười mắng: "Con cho rằng còn giống như ở nhà sao? Kết hôn ba ngày hai bữa chạy về nhà mẹ, còn gì nữa?"

      “Nghe phu nhân Diệu Thiên mất sớm, vẫn có tái giá, cho nên khi con sống bên đó gặp vấn đề mẹ chồng con dâu. Chỉ là con cũng nên giữ lại cái tính hiểu chuyện, phải khôn khéo chút, thể để người ta coi thường được, biết ?" Tô San cẩn thận truyền thụ kinh nghiệm cho Tư Mộ, chỉ cho những vấn đề cần lưu ý khi mới gả qua nhà người. .

      Tư Mộ nghe được, gật đầu, ra trong lòng rất là khinh thường.

      Bởi vì vừa mới cùng Ngôn Mặc Bạch chuyện về điều khoản bình đẳng, gả cần phải làm cái gì, nên làm cái gì, cũng rất ràng.
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Chớ trêu chọc

      Ba mẹ lôi kéo bàn luận hồi lâu, cho đến khi Ngôn Diệu Thiên gọi điện đến, mới cắt ngang cuộc chuyện giữa ba người.

      “Mọi chuyện cần cho hôn lễ, tôi đều giao phó xong. Bốn ngày sau, các vị chỉ cần đến dự là được. Còn danh sách dự tiệc mà các vị muốn mời in cho tôi phần, nhanh nhất là ngày mai thiệp mời đến tay bọn họ. Thời gian đúng là có chút eo hẹp, có số chỗ sai sót, mong thông gia thứ lỗi.” Ngôn Diệu Thiên gọi điện đến để dặn dò số chuyện cho họ biết.

      Thông qua cuộc gọi này, khiến ba người nhà họ Phó thấy được tiền tài của cải của YT Quốc Tế, và mạnh mẽ vang dội của Ngôn Diệu Thiên

      Lại nhà họ Phó bên này có bao nhiêu thân thích để mời tiệc, dù chỉ là quan hệ gần chút, cũng chỉ có hai người. Nghe Ngôn Diệu Thiên tự tin như vậy, ngày mai có thiệp đến tận tay bọn họ, đây quả phải việc làm đơn giản

      Cuối cùng, Ngôn Diệu Thiên hỏi riêng Tư Mộ, là dâu phụ là do ông tìm, hay là do chính kiếm.

      Đương nhiên là Tư Mộ nghĩ mình tìm dâu phụ.

      Đối tượng kết hôn chỉ gặp qua hơn hai lần, cũng khác người xa lạ. Sắp xếp hôn lễ là do họ làm hết, nếu đến việc tìm dâu phụ cũng do họ tìm, làm Tư Mộ cảm thấy xa lạ và đơn độc.

      Cho nên, chờ Diệu Thiên cúp điện thoại, lập tức trở về phòng gọi điện triệu tâp bang ‘Khuê Mật’. (đăng tại diedanlequydon.com - edit by Tinh Ngưu)

      thể ở ngay trước mặt ba mẹ bàn chuyện này được, ngộ nhỡ có sơ ý bậy chút, lộ ra nhân bánh liền khổ a.

      Cho nên, nơi chuyện tốt nhất là ở quán Bar giải trí nào đó.

      Sau khi Tư Mộ tiếng với ba mẹ, liền ra cửa.

      Vừa mở cửa, thấy chiếc Maybach màu đen mà Ngôn Mặc Bạch cho .

      Lại , cảm giác láy chiếc xe này tốt . đường phong cách, lại vô cùng đẹp bay theo con đường thành phố, thỉnh thoảng còn vượt qua xe người khác, sau đó, có thể thuận tiện nhấn kèn khiên khích.

      Tư Mộ mở cửa sổ xe ra, gió ngoài thổi vào, làm cho tóc tung bay, như vậy, mọi phiền não của bay .

      Khi chờ đèn xanh, chiếc BMW X6 chạy đến, ngồi phía trước là hai người thanh niên, nhìn dáng vẻ là biết công tử đại gia.

      Người thanh niên nghiêng đầu đánh giá chiếc xe bên cạnh, dù sao Maybach vốn là thuộc loại sản xuất với số lượng ít, trước kia chỉ thấy wed, dù có tiền cũng rất khó mua được a.

      Nhìn sơ sơ cảm thấy rất giống, cũng dám xác định đây có phải là chiếc Maybach đó , lại càng dám tin, chiếc xe thuộc loại cực phẩm sang trọng được sản xuất chỉ trăm chiếc thế giới lại xuất trước mặt mình.

      Khi nhìn qua tấm gương, thấy người điều khiển lại là trẻ tuổi, hai người thanh niên chiếc BMW X6 sôi trào trong nháy mắt.

      Vừa nhấn kèn, vừa lái xe hướng về phía cửa sổ xe Tư Mộ huýt sáo.

      Tư Mộ nghe bên cạnh có người huýt gió, nghiêng đầu nhìn sang, rồi để ý đến.

      Trong lòng khinh thường hừ hừ, cậu ấm con đại gia dùng chiêu này tán cũng Ott xưa rồi.

      Đối với việc người đẹp nhìn, dường như hai thanh niến kia cũng có nổi giận, hô lên: “Hắc hắc, em gì ơi, em muốn đâu vậy?”

      Lúc này khi vừa thấy đèn giao thông chuyển màu, Tư Mộ trực tiếp nhấn ga chạy . Nhưng lại đánh giá quá thấp khả năng làm phiền của hai người.

      Xe của đường lái đến quán Bar hẹn trước, phía sau, chiếc BMW X6 vẫn theo đuôi. Dọc đường , Tư Mộ cũng phát , đường nhiều lần muốn cắt họ ra. Nhưng bởi vì kỹ thuật lái xe của tính là quá tốt, cũng có lẽ, người lái xe phía có kỹ thuật lái xe quá tốt. Tóm lại, chạy cỡ nào, cũng bỏ họ được.

      Kết quả xe đường theo tới quán Bar giải trí.

      Tư Mộ dừng xe lại, cũng nhanh bước vào.

      Hai người thanh niên muốn thấy, cũng vào.

      phục vụ bước lên hỏi Tư Mộ có phòng hay chưa, số phòng đặt trước, sau đó theo phục vụ vào.

      Hai người thanh niên ở phía sau cực kỳ tự nhiên vào, rồi tùy ý ngồi xuống cái bàn.

      Thanh niên mặc áo trắng nhìn thanh niên mặc áo màu cam, nhướng mi, tà mị nhếch miệng cười : “Quân Đình, cậu thử xem, đây có phải là duyên phận hay ?”

      Thanh niên mặc áo màu cam được gọi là Quân Đình nổi lên nụ cười khẽ khuôn mặt như ngọc, bộ dạng tao nhã như quý công tử, hết sức tuấn lãng xuất trần. ta gật đầu cái, nhàn nhạt đáp tiếng: “Đúng vậy a, duyên phận!”

      Trong mắt của ta lóe sáng cách khác thường, khiến cho thanh niên áo trắng hơi nghi hoặc, cau mày. Chỉ rất nhanh sau đó, thanh niên áo trắng lại đùa giỡn, cười : “Cậu thử xem, tớ theo đuổi bé đó, được ?”

      mặt Quân Đình vẫn là nụ cười nhạt nhòa, nhưng miệng góc đường kia cong nhu hòa giống trước, có chút cứng ngắc dễ dàng phát giác.

      ta rũ xuống tầm mắt, giọng : "Hạo Tử, chớ trêu chọc người đó."

      Hạo Tử bị như vậy sửng sốt, hơi giật mình vì lời của Quân Đình.

      Cái gì gọi là chớ trêu chọc người đó?

      Chẳng lẽ Quân Đình biết bé kia?

      "Cậu biết ấy?" Hạo Tử từ chính là người thích gây chuyện, có số việc khi làm hứng thú, cũng vì đôi ba câu của người khác mà bỏ xuống. Ngược lại, cho làm, càng muốn làm.

      Cho nên khi Quân Đình nên trêu chọc bé kia, trước đó, vốn là muốn đùa giỡn chút, còn bây giờ rất hăng hái nha.

      " biết." Quân Đình lắc đầu, đáy mắt lướt qua tia chán nản.

      "Nếu biết, vậy còn cái gì nên trêu chọc ấy? Ha ha, bé ấy rất hợp khẩu vị của tớ nha, hôm nay tớ phải vào.” Hạo Tử xong bắt đầu chà xát tay, nhao nhao muốn thử.

      nhìn sang bạn tốt, nhìn thấy sắc mặt của trầm làm như vui, khoát tay áo, cười với bạn tốt: “Đừng, ngươi vạn lần đừng có kêu tớ nên trêu chọc ấy. Phá rối nhân duyên người khác coi chừng gặp báo ứng nha. Hôm nay, tớ coi trọng ấy rồi, hắc hắc….”

      Sắc mặt của Quân đình trầm hơn.

      Hạo Tử cũng để ý tới , thấy cái người mới vừa dẫn Tư Mộ vào là phục vụ, liền kêu tới.

      "Tần thiếu gia, có gì phân phó?"

      Người thanh niên được gọi là Hạo Tử chính là con trai của lão bản quán Bar này, Tần Hạo. Bởi vì ta hay dẫn bạn bè đến đây chơi, nên phục vụ quán Bar rất quen thuộc.

      Phục vụ bị Tần Hạo gọi lại, mực cung kính chạy tới.

      Vị thiếu gia này nổi danh kiêu căng, tính khí lại vừa thối, xem ai vừa mắt, lập tức liền đuổi việc, còn mang cho tiền công . Vì chén cơm của mình, ai dám nghịch ý của ta?

      mà ngươi mới vừa dẫn , là ở phòng nào?” Tần Hạo nhìn phục vụ, hỏi.

      Nếu là người khác hỏi, dĩ nhiên phục vụ trả lời. Nhưng đối với câu hỏi của vị thiếu gia này, phục vụ chỉ có thể .

      Tần Hạo nghe người mình nhắm, lại đến căn phòng sang trọng nhất, nhíu mày vào, quả nhiên là người xe cực phẩm a!

      Huýt sáo cái, đứng lên, vỗ vỗ cái quần dính bụi, rồi tiêu sái nhìn Quân Đình, hỏi: “Có muốn cùng vào chơi đùa chút ?”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Mình muốn kết hôn, các cậu đều phải làm phù dâu cho mình!

      Editor: Hồng Nhung

      Khi Tư Mộ vào phòng bao, thấy các chị em thân thiết đều đến đủ.

      Sở Kỳ và An Thanh Thần ngồi ghế sa lon trêu chọc Vưu Ngư, Vưu Ưu chơi bài với Diêu Dao, những người khác ngồi quanh cái bàn đầy đồ ăn vặt.

      Nhìn thấy Tư Mộ vào, Vưu Ngư liền chạy tới, đôi mắt đen láy khẽ chớp, thanh tức giận với Tư Mộ: “Dì Tư Mộ, sao bây giờ dì mới đến? Mọi người chờ dì lâu.”

      ra là vì Vưu Ngư chịu được bị hai người Sở Kỳ và An Thanh Thần trêu chọc, đúng là xem bé như con khỉ mà đùa giỡn, lúc nhét đồ ăn cho bé, lúc lại bóp mặt, ô ô ô, rất khó chịu nha! *******************

      Khi nhìn thấy Tư Mộ vào, bé liền nhào tới, vừa đúng lúc có thể thoát khỏi ma trảo của hai người bọn họ.

      Tư Mộ thấy Vưu Ngư nhào vào mình, ôm Vưu Ngư vào lòng rồi hôn cái lên mặt bé, sau đó giải thích: “ Mới vừa rời khỏi Đạo Nhi Thượng liền bị hai người đàn ông theo đuôi, trì hoãn lâu, nhưng vẫn bỏ rơi được, hình như vẫn còn ở bên ngoài đó.”

      Sở Kỳ cực kì khinh bỉ liếc Tư Mộ cái, cười : “ Cậu chỉ mới trì hoãn được lúc có thể bỏ rơi được ai? Chỉ cần có chút kĩ thuật liền có thể làm cậu sợ rồi. Nếu như đổi lại là mình, đảm bảo chưa hết con đường là có thể bỏ rơi bọn họ, đây chính là kĩ thuật.”

      Kĩ thuật đua xe của Sở Kỳ quả rất tốt, bình thường Tư Mộ ngồi xe của cũng dám để buông thả tay chân thoải mái.

      khinh thường xong, lại chú ý tới chuyện khác, lớn tiếng: “Mộ Mộ, hai người đàn ông kia vẫn ở bên ngoài? Vậy còn chờ gì? ra ngoài đánh bọn họ trận, xem lần sau bọn họ còn dám theo đuôi cậu nữa !” xong giơ tay áo lên chuẩn bị động thủ *******************…

      Sở Kỳ xuất thân từ hắc đạo, từ tiếp xúc với những thứ đánh đánh giết giết, bên cạnh vẫn luôn có hộ vệ theo, dù ngang tàng thế nào cũng có ai dám làm gì.

      Thấy vậy, Tư Mộ vội vàng kéo tay lại, cười : “Được rồi, người ta cũng có làm gì mình. Chỉ có lúc ở đèn xanh đèn đỏ huýt gió với mình, mình để ý tới, sau lại theo. Mình nghĩ, tám chín phần là họ cảm thấy hứng thú với xe của mình.”

      “Xe của cậu? Chiếc Volvo kia?” Diêu Dao hơi giật mình hỏi.

      Chiếc xe Volvo màu hồng của Tư Mộ mua nhiều năm rồi, mặc dù rất ít dùng, xe được bảo dưỡng rất tốt, nhìn giống như mới, nhưng đó cũng phải là

      lại có bất kỳ biện pháp nào, nghĩ muốn xông vào đuổi cái người đàn ông này , nhưng lại sợ khiến cho Duy Nhất càng thêm chán ghét mà đuổi xa hơn, cho nên dám có bất kỳ hành động gì. Duy Nhất quyết tuyệt tình như thế nào, cũng sợ, vì dẫu có sợ thế nào giữa bọn họ cũng thể quay trở lại được? thể đem đến cho nụ cười và tiếng hạnh phúc rồi, muốn mất chút tình cảm tốt đẹp còn lại trong lòng Duy Nhất.

      - Đứa bé kia làm người ta vô cùng chán ghét, đúng ? - lúc Trang Nghiêm mất hồn, bên tai đột nhiên truyền đến giọng kiều mỵ mơ hồ mang theo chút căm ghét và đố kỵ.

      Chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe hơi màu đỏ chẳng biết từ khi nào dừng lại cạnh xe , ngồi xe, đôi mắt của ta nhìn thẳng vào .

      - là ai? - Trang Nghiêm nhìn trước mặt, phòng bị mà hỏi.

      Mới vừa rồi cũng là quá sơ suất, tự nhiên có chú ý tới còn có người xuất bên cạnh mình.

      - Tôi là ai quan trọng, quan trọng là, chúng ta có thể hợp tác với nhau - Hạ Thanh Lịch lên, khẽ cười .

      theo xe Minh Dạ Tuyệt tới đây, mắt thấy Minh Dạ Tuyệt lần nữa vào căn nhà kia, thiếu chút nữa cắt nát răng ngà, lúc cả người nóng giận, lại nhìn thấy người bước xuống từ chiếc xe đứng trước chiếc xe của , mà gương mặt của người kia sớm quen thuộc.

      Ngay từ lúc Minh Dạ Tuyệt lần nữa lui đến thăm Duy Nhất, tìm người điều tra tất cả những người có tiếp xúc với Duy Nhất, lần này muốn sẩy ra bất cứ sơ xuất nào, tuyệt để cho có cơ hội chạy thoát lần nữa. Mà người đàn ông trước mắt này, chính là người thường xuyên xuất bên cạnh Duy Nhất nhất. Dõi theo ánh mắt của khi nhìn Duy Nhất, hiểu người đàn ông kia có tình cảm với Duy Nhất, hiểu người đàn ông kia có tình cảm với Duy Nhất, chỉ là Duy Nhất chẳng thèm để ý đến tình cảm của ta, theo những gì người điều tra thông báo cho biết, người đàn ông này từng có vài lời làm cho Duy Nhất phải tức giận, khiến cho Duy Nhất càng lúc càng xa cách ta. Đó là nguyên nhân tạo nên khoảng cách của hai người... tất cả là bởi vì đứa bé nên tồn tại kia.

      Thấy người đàn ông kia cũng có hoàn cảnh giống như hoàn cảnh của , chỉ cần thông qua người đàn ông này, coi như những chuyện xảy ra sau này, ai có thể để lên đầu được.

      - Có ý tứ gì? - Trang Nghiêm cau mày nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình, chần chờ hỏi. Cảm giác ở trước mắt có chút nguy hiểm.

      - Lam Duy Nhất, nhưng cũng đứa bé kia, đúng ? - Hạ Thanh Lịch ưu nhã xong, từ từ mở cửa xe bước xuống đứng bên cạnh Trang Nghiêm, kiều mỵ cười .

      - Làm sao biết? - Nghe được những lời của ta ..., trong lòng Trang Nghiêm cả kinh, rồi lại dùng vẻ mặt vô cảm nhìn trước mắt.

      ngờ sau lưng Duy Nhất lại có nhiều người nguy hiểm đến thế, đến tột cùng, ta tìm là có mục đích gì?

      - Làm sao mà tôi biết được, điều này cần quản, chỉ cần cũng ghét đứa bé kia chúng ta có thể làm bạn bè hợp tác!

      - Hợp tác gì?

      - phải là đứa bé kia vốn nên sinh ra sao? Nếu như đó là đứa bé nên tồn tại đời, vậy thể để nó sống cõi đời này nữa, phải sao? - Hạ Thanh Lịch nhìn mặt của Trang Nghiêm, cười có ý tốt.

      - Hả? - Trang Nghiêm nhìn cử chỉ nhàn nhạt của "a" tiếng, rồi gì nữa, khẽ nheo mắt lại, lại nhìn về đôi mắt sắc bén vào lúc này ánh lên chút thâm độc của Hạ Thanh Lịch.

      - Chẳng lẽ biết phải làm như thế nào sao? Chỉ cần để đứa bé kia biên mất quan hệ của Minh Dạ Tuyệt và Lam Duy Nhất cũng bị cắt đứt, đến lúc đó có cơ hội của mình, thấy như thế nào? Có hứng thú hợp tác với tôi hay ?

      - Nghe rất thú vị nhưng làm như vậy, đối với tôi có lợi ích gì? Tôi tin vì tôi mà suy nghĩ ra kế sách này, gượng ép như vậy làm gì, dù sao cũng chỉ muốn nhận được cái mình muốn thôi, phải sao?

      - Chuyện của tôi cần quản, chỉ cần đồng ý hay đồng ý mà thôi.

      - Xin lỗi, tôi đối với chuyện này còn rất nhiều điều còn chưa , con người của tôi rất độc lập, làm những chuyện mình nắm chắc hoặc hiểu . Đối với những người quen biết tôi càng thể tin tưởng được. Trừ phi cho tôi biết mục đích của mình, nếu tôi chỉ có thể tiếng xin lỗi - Trang Nghiêm ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, nhàn nhạt , nhưng tay sớm nắm chặt.
      Last edited by a moderator: 24/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Cho mình mượn chồng của cậu đùa giỡn tí!

      Editor: Hồng Nhung

      Sau khi nghe xong, mọi người đều lộ ra vẻ mặt đau lòng.

      Đột nhiên Tư Mộ thoải mái cười tiếng: “Các cậu đừng như vậy, mình cũng có chịu thiệt thòi. Các cậu xem, Ngôn gia có nhiều tiền như vậy, mình gả đến đó phải lo cơm áo gạo tiền, chuyện gì cũng cần làm, chỉ phụ trách tiêu tiền. Còn có, Thái tử của Ngôn gia, lớn lên nhìn rất tuấn tú, là loại trai đẹp bỏ …..Bảo đảm các cậu nhìn đều phải chảy nước miếng.

      Có lẽ là Tư Mộ cười thoải mái như vậy khác với loại khí u lúc nãy, nên cảm xúc của mọi người cũng bị kéo theo Tư Mộ.

      “Cắt——! có hình ảnh biết được. Trai đẹp còn rất nhiều, mình chưa thấy qua loại trai đẹp bỏ .” đời này trai đẹp vô số, cũng gặp qua ít người, đâu phải chỉ hai câu là Tư Mộ có thể lừa được.

      “Vưu Ưu, phải là cậu từng nhìn thấy ta sao, cậu xem ta có đẹp hay ?” Tư Mộ thấy ba người kia dùng ánh mắt tin nhìn mình, lập tức lôi Vưu Ưu ra làm chứng.

      “Ừ, đẹp trai.” Vưu Ưu đồng ý gật đầu, nhưng lại tiếp: “ ta chỉ được mỗi đẹp trai, , người bình thường là vô phúc tiêu thụ, quá lạnh rồi. Lãnh khốc, lạnh lùng, lạnh nhạt….. tóm lại chính là chữ —— lãnh!”

      xong, Vưu Ưu còn làm hành động rùng mình để phụ họa thêm.

      nghĩ Ngôn Mặc Bạch là kiểu người….lạnh lùng vượt qua cả người cha đoản mệnh của Vưu Ngư.

      “Ha ha, lạnh lùng? Mình thích nhất kiểu trai đẹp này. Mộ Mộ, mình đồng ý làm phù dâu cho cậu, đến lúc đó cậu phải cho mình mượn lão công của cậu để mình trêu đùa chút.” Sở Kỳ khoa trương cười , sau đó vỗ vai Tư Mộ : “ ghen chứ?”

      Editor: Hồng Nhung – *******************

      Phải , bây giờ Sở Kỳ tỏ ra khí thế ngất trời, nhưng đến lúc nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, lại dám càn rỡ. Cuối cùng, Tư Mộ còn khiêu khích nhìn , ánh mắt ấy như là : “ , phải cậu muốn trêu đùa chồng của mình sao hả đại sắc nữ.”

      Lúc này, Tư Mộ trừng mắt nhìn: “Tất nhiên ghen. Hoan nghênh cậu đến đùa giỡn, thu bất kì chi phí gì, chỉ cần phải cậu sợ ta đánh cậu, mình có ý kiến gì. Ha ha—— còn có còn có, nghe chồng mình là người đồng tính, hơn nữa hôm nay mình còn thấy bọn họ thân thiết cùng nhau ăn sáng, phải là rất xứng với nhau, quả đôi tuyệt phối.”

      vậy sao?” Hủ nữ Diêu Dao kêu lên sợ hãi: “Mình thích nhất là manh mĩ nam, đừng yếu đuối làm thụ, mình thích cường công hơn.”

      “Bảo đảm hợp khẩu vị của cậu! Nhưng hai công chịu thụ hình, tổ hợp như vậy mới lớn mạnh đến phun máu phải ?——Cho nên, cậu cũng tới làm phù dâu cho mình chứ?” Tư Mộ tiếp tục dụ dỗ. *******************.

      phải Tiểu Kỳ Nhi làm phù dâu cho cậu rồi sao? Phải cần có mấy phù dâu sao?” Diêu Dao có chút buồn bực, muốn làm dâu phụ, chỉ muốn ngắm soái ca, làm dâu phụ còn phải cản rượu thay dâu, dạo gần đây tửu lượng của bị suy giảm rồi.

      Tư Mộ có chút xấu hổ : “Nghe , cần có ba phù dâu.”

      Khi đó, Ngôn Diệu Thiên với : “ có cần tôi tìm phù dâu giúp ? Bởi vì hôn lễ tổ chức tương đối lớn, phù dâu sợ ứng phó được, ít nhất phải có ba người mới giữ được thể diện

      chứ?"

      Vì vậy, Tư Mộ thể tìm mấy chị em giúp tay, mà tình cảm của bọn cũng rất tốt, rất thân thiết nên cũng hy vọng bọn họ có thể đưa vào lễ đường.

      Tuy Vưu Ưu chưa kết hôn, nhưng cũng là mẹ của đứa bé bốn tuổi, cho nên bị loại trừ ra. Bây giờ miễn cưỡng cũng chỉ tìm đủ ba người.

      Về phần Vưu Ngư để bé làm hoa đồng ! Rất xinh đẹp lại đáng , bày ít dáng, hấp dẫn được nhiều con mắt!

      "Này, YT Quốc Tế đúng là nhiều tiền a! Dâu phụ cũng tổ chức thành đoàn rồi, hôn lễ này muốn tổ chức bao nhiêu nha?" Thanh Thần cảm khái .

      "Trước mắt chưa biết, chỉ là chỉ còn khoảng ba bốn ngày chuẩn bị, chắc là làm nhiều lắm đâu?" Tư Mộ có chút chắc chắn trả lời.

      Diêu Dao vỗ tay phát ra tiếng, ý bảo các qua.

      Diêu Dao rót xong mấy ly rượu, sau đó cầm ly lên, ra hiệu cho mọi người cầm ly của mình lên: "Mình chúc trước, chúc cậu hôn nhân hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

      Khi mọi người nâng ly, đột nhiên có tiếng động vang lên ở cửa phòng, chưa đợi mọi người phản ứng, lập tức cửa được mở ra, người đàn ông mặc đồ trắng, khuôn mặt tuyệt mĩ vào.

      ta cong môi lên, nhìn lướt qua mọi người trong phòng bao, sau đó rất tự nhiên giới thiệu mình: "Xin chào các người đẹp. Tôi tên là Tần Hạo, là chủ nhân của nơi này. Gặp nhau chính là duyên phận, hy vọng có thể được kết giao bạn bè với mọi người, hôm nay tốn bao nhiêu đều miễn phí hết."

      ta thẳng tới chỗ các , khách khí lấy cái ly, tự rót rượu cho mình, sau đó nâng ly lên cụng với bọn họ: "Các người đẹp, tôi xin kính trước ly. Mọi người cứ tự nhiên."

      Tư Mộ cực kì vui nhìn chằm chằm Tần Hạo, nghĩ thầm ra là chủ nhân của nơi này, khó trách theo mình tới đây. Mặc dù phải cố ý theo đuôi , nhưng mấy lần muốn bỏ rơi ta ta lại cố ý di chuyển theo , điều này làm cho Tư Mộ thích, huống hồ khi đợi đèn xanh, người đàn ông này còn làm hành động lưu manh huýt gió với , ràng là có ý đồ tốt.

      Nhìn , bây giờ còn lại tới đây. Ông chủ của nơi này sao? Có ai quy định là chủ nhân ở đây có thể thoải mái tự do lại gần chỗ của khác sao?

      Sở Kỳ nhìn qua Tư Mộ, thấy ánh mắt vui, nhất thời hiểu ý.

      Sở Kỳ lạnh lùng mở miệng : "Làm phiền ra ngoài."

      Tần Hạo giống như là nghe thấy, tiếp tục cười ha ha: "Người đẹp đừng tức giận, tôi hiểu tự tiện vào là có hơi lỗ mãng, nhưng tôi thực muốn cùng mọi người kết giao bằng hữu, đây là thực lòng. Nếu tôi tự phạt mình ba ly là được."

      Tư Mộ ghét nhất là loại người vô lại quấn lấy người khác buông nên trầm mặt : " ra ngoài, chúng tôi kết giao bằng hữu với ."

      Tần Hạo thấy Tư Mộ lên tiếng, làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

      ta quay lại giống như bất ngờ nhận ra Tư Mộ, kinh ngạc kêu lên: "A, chúng ta có duyên. Lúc nãy chúng ta mới gặp nhau đường. Người đẹp, còn nhớ ?"

      ta vừa lời này ra, Sở Kỳ lập tức hiểu mọi chuyện, ra là tên tiểu tử này!

      người phiền phức, đuổi cũng .

      giơ tay lên với người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài cửa: "Ném ta ra ngoài."

      Chuyện ném người như vậy, người hộ vệ này làm nhiều, đặc biệt là khi cùng với Sở Kỳ, ném người sống ra ngoài là việc dễ làm rồi. Ngay lập tức nắm áo Tần Hạo, xách cả người ta ra ngoài cửa.

      Mà Tần Hạo nhìn giống như con khỉ, bị nhấc lên, tay chân giãy dụa, nhưng lại thoát ra được, trông cực kì buồn cười.

      Sở Kỳ khoa trương cười lớn.

      Tư Mộ nhìn ta cái, là ngây thơ! Nhìn giống như là lúc còn bị xách như vậy.

      "Đúng rồi, Mộ Mộ phải cậu có ha người sao? Sao bây giờ chỉ thấy có , còn người nữa đâu? Chắc phải là ở góc nào đó rồi diễn vai phục vụ tới đây chứ?" Sở Kỳ vừa vừa cười to lên.

      Vưu Ngư ở bên cạnh nhìn người đàn ông như cây cao lương kia bị xách lên trông rất buồn cười liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cười khanh khách, lăn lộn ở ghế sô fa, đến lúc bị mẹ đánh vào mông mới chịu ngồi nghiêm túc lại.

      Gương mặt Diêu Dao tỏ vẻ khinh thường : "Thôi , còn tưởng có bao nhiêu khả năng, ai ngờ bị xách lên dễ dàng như vậy, giống như khỉ làm xiếc ở rạp. Nhìn kiểu này, đoán chắc ta là nhược thụ rồi."

      Hủ nữ ba câu rời đam mĩ a!

      ------------lời ngoài mặt-----------

      Kịch tính tăng nhanh rồi, rất nhanh tiến vào giai đoạn sống chung sau khi cưới, cần vội, cái gì cưng chiều vợ, chuẩn bị được thấy rồi.
      Last edited by a moderator: 24/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :