1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Tự mình đưa đến cửa? Tôi lại ngốc!

      editor: bangthan87

      Tư Mộ vừa mới cúp điện thoại, ngoài cửa liền vang lên thanh đập cửa.

      "Mộ Mộ, ngủ chưa?" Tiếng Tôn San vang lên ngoài cửa, trước sau đều ôn nhu, đêm nay giọng đặc biệt ôn nhu, ôn nhu có phần nhắm vào người.

      "Uhm, ngủ ngay lập tức ... mẹ có việc gì sao?" Tư Mộ nghe được tiếng của mẹ, liền run run cái. Ở trong lòng kêu thảm: "Mẹ người còn chịu buông tha cho con sao?

      Mặc dù cực kỳ tình nguyện, những vẫn kéo giày đá dép bước lẹp xẹp chạy mở cửa.

      Vửa mở cửa ra, Tô San nhìn con mặc áo ngủ mõng manh xuống giường liền giục mau lên giường lại: "Con mấy nay chạy toi chạy lui mệt mỏi, thân thể yếu ớt miễn dịch kém, mặc ít như vậy, coi chừng lại cảm lạnh đó."

      tại là cuối thu, ban đêm thành phố cuối thu nhiệt độ khí giảm thấp.

      Tư Mộ cố ý bước chậm rãi từ từ, lúc còn cách giường ba thước, bị mẹ ở sau dùng lực đẩy, cả người trực tiếp bị đẩy lên giường. Tư Mộ a lên tiếng, té lên giường, đắp kín chăn mền.

      cực kỳ uất ức nhìn mẹ mình, bình thường mẹ ôn nhu cao nhã, trong lòng lại cất giấu linh hồn dũng mãnh!

      MÀ giờ phút này nét mặt Tô San ôn nhu thương, giống như người vừa mới đẩy kia hoàn toàn có quan hệ gì với . Bà coi như có ánh mắt oán giận của , tự nhiên ngồi xuống giường con , kéo góc chăn cho , hỏi: "Tư Mộ, con với mẹ, chuyện con vừa mới , có phải hay ?"

      Tư Mộ sửng sốt, có chút chột dạ.

      Chẳng lẽ mình lừa gạt được mẹ mình?

      Điều con là cái áo thân thiết với mẹ, chẳng lẽ tâm tư của bản thân chạy thoát được hỏa nhãn kim tinh của mẹ? tại thể xác định được tình huống này là gì, tự mình đoán bừa cũng dám hy vọng đưa ra kết luận. Ngộ nhỡ mẹ có biết, kia phải tự mình lên tiếng trước, đánh mà khai sao?

      Cho nên, nháy mắt Tư Mộ mỡ mắt to như vô tội biết gì hỏi: "Chuyện gì có phải hay ? Mẹ việc của con sao?"

      Giả ngu, cũng là sách lược.

      Tô San nhéo mặt con , bất quá có chút bực bội mắng: "Con đừng giả ngu với mẹ! Con cho là mẹ từ trời rơi xuống, cũng do mẹ tay nuôi con lớn lên, trong lòng còn có bao nhiêu khúc mắc, mẹ còn biết hay sao?"

      Tư Mộ bị mẹ trái câu mẹ phải câu mẹ làm bị hù đến sử sốt. Tâm tình càng vững, "Mẹ, con.... ......."

      "Cái bụng ruột non này của con, còn muốn giấu diếm được mẹ?" Tô San cực kì khinh thường con tiếng, sắc mặt sau đó chợt tắt, cả người trở nên nghiêm túc, "Lúc nãy trước mặt ba con, mẹ muốn vạch trần con. Ba con bị bênh, thân thể của ông có khả năng chịu nổi. Bây giờ con , mẹ chịu đựng được."

      Cả đời trải qua sóng gió gì to lớn, dĩ nhiên lúc đó con được cha mẹ che chỡ, sau khi kết hôn có chồng che chở. Đúng là có trải qua mưa gió, nhất định chịu được mưa gió. Bà cả đời nghị lực kiên cường có được dùng để gánh vác những kích bây giờ.

      Tô San vẽ mặt kiên định nhìn con mình, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc, để cho chột dạ đến đau lòng.

      Tư Mộ cúi đầu, dám đối diện với ánh mắt của mẹ, thào : "Mẹ, đừng hỏi nữa. Cứ coi như là !"

      xong, khổ sở nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy ra.

      Mà nước mắt cũng rơi đầy mặt mẹ Tô San.

      Giờ này khắc này, Tô San có thể đoán ra mọi chuyện, đúng là, bà vẫn lại muốn nghe từ chính miệng con ra. miệng bà run run lớn tiếng hỏi: " Con --- con có phải vì "Lăng Vũ" mà đồng ý điều kiện gì của Ngôn Diệu Thiên rồi đúng ?"

      "Mẹ- -" Cổ họng Tư Mộ nghẹn ngào, khóc thành tiếng.

      "Mộ Mộ, là ba mẹ làm liên lụy đến con ----- Cùng lắm chúng ta cần "Lăng Vũ", con cần gì phải để bản thân khó xử như vậy? A?" Tô San ôm chặt con , cúi đầu khóc nức nở.

      Vừa mới dể gì tạp lên dũng khí giờ phút này sụp đỗ, kiên cường trở lại, sắc mặt cũng thay đổi.

      Bản thân mình vô dụng, chuyện gì đều làm được, tất cả khó khăn đều dựa vào chồng và con gánh vác.

      hận bản thân mình!

      Tư Mộ nghe thấy lời mẹ , vội vã an ũi mẹ: "Mẹ, con cũng cảm thấy bản thân khó xử. Cứ như vậy, chỉ có thể bảo vệ được "Lăng Vũ", mẹ lại còn buôn bán lời thêm con rể."

      "A?" Tô San sửng sốt, lập tức đánh con cái, mắng: "Cái gì buôn bán lời con rể? Tốn chi phí lớn như thế cưới bà gài, thằng nhóc nhà họ Ngôn kia, có năng lực gì tốt?"

      Ý nghĩ của người bình thường đều như thế, mùi rượi sợ ngỏ sâu.

      Nếu con trai của nhà họ Ngôn tốt, cần ta lo lắng nổ lực tìm, chi bằng mượn bối cảnh nhà bọn họ, có thể làm cho những chưa cưới tranh giành chiếm đoạt. Đâu cần tiêu nhiều tiền đến nơi này làm giao dịch?

      Tư Mộ ôm cánh tay mẹ, vô cùng thân thiết dựa vào bờ vai bà, "Mẹ, mẹ hãy nghe con , thiếu gia nhà họ Ngôn tên là Ngôn Mặc Bạch, con gặp vài lần, buổi trưa hai ngày trước ta còn mời con và Vưu Ưu ăn cơm, Người khác sai, đúng chuẩn đẹp trai giàu có."

      Tư Mộ vắt hết óc suy nghĩ muốn ở trước mặt mẹ khen ngợi Ngôn Mặc Bạch, kết quả suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể dùng đến "Đẹp trai giàu có" để hình dung, tuy nhiên cái này là đánh giá rất cao, nhưng chút nội hàm đều có!

      Nguyên nhân xem ra ở Tư Mộ, trừ bỏ tên kia có điểm nào dể coi, cao ráo, có chút tiền bạc, còn lại đều có chút ưu điểm nào rồi.Tính tình lại hư hỏng, động tí liền tức giận nổi bảo, tính cách lại kêu ngạo, tóm lại là bộ dáng cao cao tại thương, vẽ mặt lạnh nhạt, nghiêm mặt nụ cười đều có.

      Buổi tối nay, Tư Mộ làm công tác tư tưởng cho mẹ lâu, vài lần còn mang bản thân mình chuẩn bị khóc, rốt cuộc đem mẹ nắm lấy, đến nổi kiên quyết bắt mẹ giữ bí mật đối với cha Minh Vũ bên kia, được phép tiết lộ chút nào.

      Buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, Tư Mộ rửa xe, sau đó đường đến thẳng khách sạn Autumn.

      Lúc đứng dưới lầu, liền gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, rất lâu mới được nối, bên kia thanh giọng mũi có chút buồn ngũ chưa tĩnh mộng, oa oa cực kỳ tình cảm.

      "Em lên!"

      Tư Mộ bị lời này của làm cho kinh ngạc, lúc lâu sau kịp phản ứng.

      "Tôi kêu em lấy chìa khóa lên cho tôi!" Ngôn Mặc Bạch thấy bên kia đáp lại, kiên nhẫn giọng nặng thêm chút lập lại lần nữa rồi thức giấc rời gường.

      Tư Mộ nắm chắc điện thoại run cái, run rẩy : "Tôi, tôi lên rồi, tôi chưa ăn sáng, tôi ở dưới nhà ăn chờ nha!"

      xong đợi đối phương đáp liền cúp điện thoại.

      lên?

      lại ngốc, tại ta ngủ, chạy vào trong phòng, phải tự động đưa lên tới cửa sao?

      Tuy nhiên ta lại là chồng mình, đúng là có chuẩn bị tư tưởng tốt.

      Ngôn Mặc Bạch thấy điện thoại bị cúp, khẽ hừ tiếng. đem di động tiện tay ném , tiếp tục vùi đầu ngủ.

      Đúng là ta thể tiếp tục vùi đầu được, chuông cửa lại vang lên. Vốn định mặc kệ, nhừng tiếng chuông vang lên này kêu len vui sướng có vẽ bám riết tha.

      Ngôn Mặc Bạch người đầy tức giân mang di đông lao ra, xoa xoa cái khóa, cửa phòng tự động mở.

      Người ngoài cửa vừa mới tiến vào, Ngôn Mặc Bạch liền đem di động vỡ đập tới.

      Quấy rầy người ta ngủ, chết !

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHương 48: đôi thương bắt đầu.

      Phòng VIP 1818 khách sạn Autum, Ngôn Mặc Bạch lười biếng nằm tựa chiếc giường rộng lớn, chiếc chăn trắng tinh đắp nửa người ta, lộ ra nữa người . Cơ ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ to lớn, cái bụng bằng phẳng có chút sẹo ... thấy thế nào đều là *chuẩn men* tràn đầy.


      ta nghiêng mông mắt buồn ngủ ngoảnh đầu nhìn về phía người ngồi ở bên. môi lạnh nhát phun ra mấy chữ: "Chuyện gì, !"


      Ngôn Mặc Bạch nhàng rời giường, trong lúc ta ngủ ngon mà bị quấy rầy thức dậy ... hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.


      Nhưng buổi sáng hôm nay có hai người quấy rầy ta, đều khiến đè nén tính khí của mình xuống, có bạo phát. Ngôn Mặc Bạch cảm thấy bực mình, nhìn Lão Nhị, cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu tôi mặc kệ cậu có phải là lão Nhị hay , cứ theo lệ cũ mà trừng trị.

      ta lầm bầm trong lòng, còn kia nữa, quấy rầy lão tữ ngũ, chắc cũng muốn bị trừng trị!

      Cố Khuynh đương nhiên biết Ngôn Mặc Bạch khi thức dậy, tâm tình tại cực kỳ khó chịu. Nhưng mà hôm nay ta cố tình đến sớm, chính là đến cười nhạo Ngôn Mặc Bạch, nhìn cái người bình thường luôn kêu ngạo lại nằm phụp phịch giường như vậy, Cố Khuynh nở nụ cười, khuôn mặt tuấn lãng nỡ ra nụ cười mê hoặc.

      "Tiểu Bạch, nghe ông già ở nhà giúp cậu tìm con dâu rồi hả?" Cố khuynh bên mở máy tính, bên làm như để ý hỏi.


      Ngôn Mặc Bạch khẽ hừ tiếng, mắt liếc nhìn cái người ngồi làm bộ làm tịch kia, : "Cậu là bà tám, tin tức này ông già nhà tôi đều cho tôi biết, trái lại cậu trước rồi."


      mình Ngôn Diệu Thiên đem chuyện nhà của con dâu xử lý, đến con trai của mình cũng báo tin. Bất quá sáng sớm Ngôn Mặc Bạch mới nhận được tin tức, đích thị khó hiểu, bản thân mình chút tâm lý kháng cự cũng có. ta cực kỳ thản nhiên thậm chí có chút vui mừng, chấp nhận.


      Bất quá, ta vẫn có chút bực bội cha của mình, như thế nào lại có thể độc quyền chuyên chế, dám xử lý chuyện hôn nhân đại của ta sao?


      ta thầm vui mừng may mắn lại lại là , nếu cha dám tùy tiện tìm các khác mà , khẳng định ta nghe theo, lật trời cũng phải đấu với ông ta tới cùng.

      Nhưng mà vì này ta có thể tiếp nhận, chuyện này, ta có suy nghĩ sâu xa, cũng tính suy nghĩ sâu xa.

      Trước mắt cứ làm theo cảm giác .

      ta giờ bài xích , cũng chán ghét ác cảm với . Về phần cha tự chủ trương hôn nhân, trước hết cứ kết hôn chơi đùa!

      Bất quá quy tắc giao dịch của cha cùng với Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch đều hoàn toàn biết gì cả.

      Con ngươi hẹp của Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn Cố Khuynh, bộ dáng người này đáng đánh đòn nha!

      Cố Khuynh nhìn Ngôn Mặc Bạch, mặt dạng mờ ám, : "Nghe tối hôm đó là bé kia?"

      Ngôn Mặc Bạch ấn thái dương, : "Tôi lão Nhị, cậu gần đây rãnh rỗi quá nên nhàm chán phải ? Chuyện của tổ chức đóng cậu tốt để lại toàn bộ cho tôi, bây giờ còn thanh thản tới gặp tôi chuyện bát quái sao? Nếu , tôi gọi điện cho bác Cố câu xem sao?"

      Nhất thời nụ cười của Cố Khuynh liền cứng đờ, nhưng liền khôi phục rất nhanh.

      tiếp tục cuối đầu chơi máy tính tay, màn hình máy tính là phần hồ sơ tư liệu, bên trái có tấm hình , bên cạnh viết hai chử "Sở Kỳ".

      Cố Khuynh suy nghĩ, loại tình cảm ngu ngốc này của ta, làm sao có thể hiểu thương tổn đau khổ của người đàn ông? Sớm hay muộn gì ta cũng bị thương tổn lần nữa, hừ!

      "Nhanh rời giường, xuống dưới ăn điểm tâm." Đầu Cố Khuynh ngâng lên với người nằm giường, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, con ngươi thâm thùy liền lên ánh sáng phức tạp.

      Ngôn Mặc Bạch hừ tiếng, nhớ lại kia mới vừa gọi điện ở nhà ăn dưới lầu chờ ta, phỏng chừng giờ đợi hơn nữa tiếng rồi.

      Ngôn Mặc Bạch rửa mặt xong, cùng Cố Khuynh xuất tại nhà ăn, là lúc Tư Mộ đợi ở đó tiếng đồng hồ rồi.

      Tư Mộ vừa ăn bửa sáng, vừa nhìn chằm chằm vào cửa.

      Mặc dù quán rượi bửa sáng có rất nhiều món, khẩu vị cũng tốt, nhưng mà nhịn nỗi vẫn ăn ngừng.

      Tư Mộ là cái máy tiêu diệt đồ ăn, đối với ăn cái gì cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú.

      càng ngờ rằng quán rượi lại còn cung cấp thức ăn nhiều đến vậy, mà mùi vị cực kỳ ngon miệng, kêu hai phần, còn thêm phần sữa đậu nành nóng hỏi, quyết định vung tay ăn.

      Bắt đầu ăn có được hưng phấn dữ dội, đúng là càng ăn càng hứng thú.

      Cho dù ăn cái gì đó tốt, ăn nhiều hơn cũng có thể làm người ta ngán chết.

      Tư Mộ vừa dùng đũa gắp thức ăn trong mâm, vừa chú ý đến cửa.

      dần dần còn kiên nhẫn nữa, cái người đàn ông này, sao lại còn chưa xuống nữa?

      Lúc còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc người đàn ông đó cũng xuất rồi.

      Tư Mộ cần ngoắc tay, khẳng định rằng người đó thấy rồi. Vừa vào cửa, cặp con ngươi lợi hại liền xác định chính xác nơi ngồi rồi.

      Tư Mộ nhìn chằm chằm vào ta vào, theo sao là người đàn ông diện mạo vô cùng tuấn mỹ, cùng với Ngôn Mặc Bạch là dạng đàn ông đẳng cấp.

      Trong nháy mắt Tư Mộ kinh ngạc, đại não lập tức hoạt động: ta vừa mới ngủ... giờ ta lại xuất cùng với người đàn ông khác....nghe ta là người đồng tính.... chẳng lẽ....

      Trong bộ não hoạt động thần tốc của Tư Mộ liền cho ra cái kết luận: Ngôn Mặc Bạch cùng người đàn ông này là đôi quan hệ tốt đẹp.

      Ách, hóa ra lời đồn là !!!
      Friendangel2727KisaragiYue thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Hóa ra tiểu Bạch thích tiểu Thanh tân!!!

      Editor: bangthan87

      Hóa ra tin đồn là !!!

      cứ vậy nhớ lại, ánh mắt ngừng nhìn qua lại Ngôn Mặc Bạch cùng người đàn ông phía sau ta.

      ở trong lòng thầm đánh giá: Uhm! Dáng hai người đàn ông này đều rất tuyệt, diện mạo cũng rất tốt, thực là phối hợp tuyệt vời! Nhìn ngoại hình hai người, hẳn là toàn bộ ngoại hình, "tấn công" dể chịu nha!

      Nếu phải vì giờ phút này điều kiện cho phép, rất muốn cầm điện thoại chụp lại hình ảnh này chia cho đám con xem.

      Mặc dù là xem cực phẩm GV, nhưng cũng chưa xem qua đôi nam đồng tính cực phẩm như vậy nha.

      Ngôn Mặc Bạch cảm giác được ánh mắt của Tư Mộ nhìn mình có chút lạ thường, cau mày tới trước mặt , thanh lạnh nhạt : "Xe à?"

      Tư Mộ lúc này mới bị kinh động tỉnh lại, vội vàng đem chìa khóa từ trong túi lấy ra, đưa cho Ngôn Mặc Bạch, thái độ đó làm người thuận theo.

      Ngôn Mặc Bạch lấy cái chìa khóa xe, liếc hỏi : "Rửa chưa?"

      Tư Mộ giờ phút này lạnh sóng lưng hết rồi.

      Tên hỗn đãn này, là cực kỳ hỗn đãn mà!

      Lần đầu tiên là lúc gọi điện thoai, tuy cảm thấy giọng của ta lạnh băng lại xa cách, ít nhất vẫn có chút lễ nghĩa. Đúng là, tại như thế nào muốn đánh đòn rồi sao?

      Tư Mộ có chút buồn bực cuối đầu đứng dậy: "Tôi về trước đây."

      Xe hoàn trả, cũng cần nhất định phải ngồi đây để chịu bị khí lạnh đè éo.

      Ai Ngờ Ngôn Mặc Bạch lại phục vụ quên mình miệng ra lệnh : "Ngồi xuống!"


      Tư Mộ vừa mới đứng lên thân thể liền cứng đờ, liền nghe ta tiếp tục : "Theo giúp tôi ăn bửa sáng."

      "Đúng rồi, tôi vừa mới dừng xong rồi." Tiếng Tư Mộ có chút hờn giận, người này tính tình là thối thai. Quát tới quát lui. Bọn họ ăn nhiều như vậy, lại còn kêu ăn nữa, cẩn thận lại phun thêm lần nữa cho ta xem.

      đợi Ngôn Mặc Bạch , người đàn ông vô cùng tuấn mỹ bên cạnh lên tiếng chuyện, trong tiếng mang theo chút ý trêu cười: "Em dâu, an xong rồi lại ăn thêm chút nữa."

      Cố Khuynh luôn luôn tự quen tính cách mỗi người, liếc mắt nhìn thấy Tư Mộ, liền cảm thấy được đùa giỡn với rất thú vị.

      Từ lúc vào cửa, cảm thấy ánh mắt mãnh liệt hướng về bọn bắn tới. Nhìn lại, thấy đó là thuần khiết, phải trang điểm cầu kì, có xinh đẹp phong tình, liền là sạch , thuần khiết tự nhiên. Cho dù trang điểm nhạt, cùng làm cho người khác cảm thấy rất hồn nhiên trong sáng.

      Trong ánh mắt đứa bé này phải là hoa si ái mộ, cho nên liền biết cái người này là dâu mới bé của Ngôn Mặc Bạch.

      Cố Khuynh mỉm cười, hóa ra tiểu Bạch thích tiểu Thanh tân như vậy sao?

      Lại thở dài, haizzzz, vẫn thích em còn non kia, mùi vị đó mới gọi là sảng khoái được.

      Em dâu?

      tiếng em dâu này giống như tiếng sấm, đem đầu óc Tư Mộ như bị bổ cái ầm ầm.

      Đầu óc của trong nháy mắt trống rỗng, sau đó lúc mới từ từ tĩnh táo lại.

      Người đàn ông này mới kêu là gì?

      Em dâu?

      Chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch cho biết mình cùng ta là vợ chồng rồi sao???

      há hốc mồm nhìn hai người đàn ông trước mắt này, biết giờ phút này nên biểu đạt cảm xúc như thế nào.

      là ngược nha!

      Thích người đàn ông này trở thành chồng của khác, mà còn mạnh miệng gọi tình địch của chính mình là "em dâu", thể gần nhau, là muốn ngược chết người mà!

      Tư Mộ đưa mắt vô cùng thương cảm nhìn trộm người đàn ông vô cùng tuấn mỹ cũng là người đàn ông nghiệt, trong ánh mắt xinh đẹp của chợt lóe lên chút ánh sáng gọi là đồng cảm.

      Khóe miệng Cố Khuynh vốn có chút xao động cân nhắc cười, nhưng mà tại nhìn thấy ánh mắt khác lại của Tư Mộ, dần dần thu lại biểu tình của mình, cho đến khi mặt cứng .

      nàng này, ánh mắt đó có nghĩa là gì?

      Ngôn Mặc Bạch cũng đầu mù tịt, thậm chí có chút khó chịu. Bất quá khó chịu của ta có chút cũng thu tầm mắt, ta ngồi xuống, kiêng nễ gì dùng ánh mắt trừng nhìn Tư Mộ, lại lên giọng ra lệnh: "Tôi bảo ngồi xuống!"

      Tư Mộ cắn môi, yên lặng ngồi xuống tiếp.

      Nhịn ! Tư Mộ tự với bản thân mình. Đây mới đúng là người lấy tiền mua người sao? Đừng cho là giúp ta ăn cơm, dù có động thủ với a, cũng nhịn muốn mắng và đánh ta cái.

      Thái Tử Gia đích thân tới đúng là khác người, Ngôn Mặc Bạch vừa ngồi xuống, quản lý bên kia liền chạy qua đứng đối diện hầu hạ rồi.

      Ngôn Mặc Bạch cũng kén ăn, bửa ăn sáng của ta cố địn có mấy món kia, cho nên căn bản cũng cần hỏi.

      Quản lý cực kỳ quen biết đem thực đơn đưa cho Cố Khuynh, sau đó cuối đầu cung kính hỏi Ngôn Mặc Bạch: "Ngôn thiếu, hôm nay có sữa mới từ New Zealand chuyển đến đây, có muốn dùng thử ?

      Bình thường Ngôn Mặc Bạch đều thích ăn sandwich với cafe, rất ít uống sửa. Hôm nay sữa cực kỳ mới, cho nên ông ta tự chủ nhắc đến Ngôn Mặc Bạch, dù sao hầu hạ Thái Tử Gia tốt, về sau tiền đồ cũng mảnh sáng lạng.


      Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tư Mộ, sau đó tầm mắt hơi buông xuống phân phó : "Mang tới dùng thử."

      Cố Khuynh chọn mấy món thích ăn, sau đó nhìn chằm chằm vào Tư Mộ nở nụ cười hì hì.

      tư Mộ bị nhìn chằm chằm được tự nhiên, chẳng lẻ cảm thấy chướng mắt sao?

      Tư Mộ cực kỳ buồn bực, tâm : Tôi cũng rất muốn để lại cho hai người thế giới riêng, nhưng mà bạn của đồng ý nha!

      giờ phút này Ngôn Mặc Bạch cực kỳ hờn giận, trừng mắt nhìn hai người bọn họ cái, sau đó : " chờ đợi chổ nào?"

      Cứ như vậy mở đầu câu, biết là theo bạn của ta mà , vẫn lại là tới chính . Dù sao khi đó ta chuyện thanh dịu rất nhiều, thậm chí có thấy nhu hòa.

      Tư Mộ dám tiếp, đành phải yên lặng cuối đầu, nhớ lại tâm tình của mình.

      Đột nhiên, đầu Tư Mộ vang lên cái đau thống khổ, la lên cái ngẩng đầu nhìn lên tìm dáo dát, sau cùng tầm mắt nhìn lên người Ngôn Mặc Bạch, bởi vì ta nhìn chằm chằm.

      " làm gì thế?" Tư Mộ có chút nổi giần, chuyện , làm chi còn đánh lên đầu , là rất đau.

      "Về sau, tôi chuyên, đều phải chuyên tâm lắng nghe, hơn nữa phải nhớ kỹ! Nếu tôi phát làm nghịch theo ý tôi, xem tôi trừng trị thế nào!" Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn chút thương tiếc nhìn Tư Mộ, mặt chút thay đổi tuyên bố mệnh lệnh của mình.
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Có muốn ra hay ?


      Editor: Cua Rang Me


      Tư Mộ là giận mà dám lên tiếng!


      Tức giận nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, hận thể dùng ánh mắt đem ta ra đâm hai lỗ.


      Người này vừa bá đạo lại vừa muốn bị đánh, khốn kiếp!


      Nếu phải là nhà tôi cần các người cứu giúp, nếu phải là cha ta có tiền, tôi hầu hạ , vậy!


      Chỉ là trong lòng Tư Mộ cũng thầm tự nhủ: Quân tử báo thù mười năm muộn, sau này tôi trở về đấy!


      Ngược lại, Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ bằng ánh mắt giết người, cư thế thản nhiên ăn bữa ăn sáng, thong thả ung dung, khí chất tao nhã cao quý.


      Người bên cạnh cố nhịn được cười ha ha, chống tay bàn che kín sắc mặt, tay điên cuồng vỗ bàn. cảm nhận được cuộc sống sau này của Ngôn Mặc Bạch rất thú vị.


      Cố Khuynh dám chắc điều này, làm cho Tư Mộ sợ hết hồn, vẻ mặt khó hiểu nhìn , sau lại dần dần biến chuyển thành ánh mắt đồng tình, trời ơi, được, điên rồi!


      Ngôn Mặc Bạch cũng quan tâm cứ ăn điểm tâm, thèm để ý cái tên điên này.


      Tư Mộ ngồi đó có chút lo lắng thấp thỏm, muốn nhanh chút !


      Mặc dù Tư Mộ cảm thấy thời gian phút trôi qua dài dằng dặc giống như năm, nhưng mà cảm thấy kinh ngạc vì tốc độ ăn của Ngôn Mặc Bạch. Chỉ là 5 phút, ăn toàn bộ bàn lớn thức ăn sáng.


      Sức ăn nhiều, tốc độ nhanh. Nhưng có thể ưu nhã ăn được nhanh như vậy, vừa có chuyện gì xảy ra sao?


      là tướng con mèo, sức ăn con heo nha!


      Ngôn Mặc Bạch uống hết sữa bò, vừa dùng khăn ăn lau miệng, vừa sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Mộ, "Uống!"


      Mặc dù Tư Mộ nhân mạnh lần nữa là ăn rồi, hơn nữa ăn rất no, nhưng mà quản lý ăn uống tại đại sảnh còn mang cho thêm ly sửa nóng.


      Tư Mộ nghe hai chữ lạnh buốt của Ngôn Mặc Bạch, thân thể run lên, giống như là "Giết", làm cho sợ hãi.


      nhìn ly sữa bò trắng sệt thơm nồng trước mặt, cảm giác dạ dày kháng cự.


      —— uống trôi!


      Làm người tham ăn, nếu như phải là ăn vô nữa, thế nào cũng chống chọi được thức ăn ngon dụ hoặc. Huống chi cái này là sữa bò, cái này phải mấy đồng tiền là có thể mua được trong siêu thị, là từ New Zealand vận chuyển bằng máy bay tới, trừ chi phí đắt đỏ , cái này rất là mới mẻ, thiên nhiên, sữa bò an toàn vô hại đó!


      Tư Mộ ưu thương nhìn chằm chằm vào ly sữa bò, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch, : "Tôi, có thể bỏ vào túi xách sao?"


      tại ăn vô, nhưng mà hồi nữa luôn có thể ăn được! Ngàn vạn lần được lãng phí!


      Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch trầm xuống, lại muốn phát tác.


      ta chưa từng nghĩ tới có bụng đến uống liền ly sữa bò cũng uống nổi, càng nghĩ tới này uống nổi còn nghĩ đến bỏ vào túi xách mang giống như là chuyện thường tình.


      này, là khiến cho ta căm tức!


      Mẹ, lần sau lão tử dẫn ngươi tới nơi này, cái gì cũng cho phép ăn, để cho ngươi uống hết sữa bò này, uống chết ngươi! Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh nghĩ tới.


      bên chăm chú xem cuộc chiến mà cười đến co lại vào dưới bàn. Cho nên Ngôn Mặc Bạch bắt đầu lôi Tư Mộ như chạy ra ngoài cửa, đem chú ý để lại nơi đó, để cho tự sanh tự diệt !


      "Tự tôi !" Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch thô lỗ nắm cánh tay, nhiệt tình làm cho đau muốn chết, nhưng phải làm gì để thoát ra, có chút nổi nóng hỏi: " chỗ nào?"


      Ngôn Mặc Bạch ngu sao mà biết là mình ra tay quá mạnh làm tổn thương thế nào, tự giác buông bàn tay nắm cánh tay của , ngược lại tay mò lên hông của , cường thế bá đạo để cho kháng cự.


      Mới vừa là trước sau, tại chuyển thành song song.


      Ngôn Mặc Bạch cao hơn 1m8, chân dài tay dài. ta dùng cánh tay dài như là tùy ý chụp tới, là có thể đem cố định vững vàng ở bên người . Mà ta bộ bước vừa nhanh, Tư Mộ căn bản là theo kịp, cho nên liền thay đổi thành Tư Mộ trực tiếp dựa vào người ta, bị ta ôm .


      Tư Mộ nhất thời cảm thấy,dáng người cao mét sáu mấy của mình bên bên ta như thế này, quả là yếu kém hơn!


      ra chiều cao chênh lệch phải là điều quan trọng, chủ yếu là toàn bộ khí thế của người đàn ông cao lớn này, có loại áp đảo tất cả điệu bộ, xung quanh mặc kệ cao thấp, đều có phần ngưỡng vọng!


      Cái tư thế này động tác này, mập mờ được tháp hồ đồ, lại mất thể diện được tháp hồ đồ.


      Khi Tư Mộ vừa bực tức lại vừa đỏ mặt thầm mắng khốn kiếp, chỉ nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng của Ngôn Mặc Bạch: "vào trong xe, có chuyện muốn với em."


      Tư Mộ chỉ có thể ngậm miệng, bị takéo .


      chuyện chút ······ ! Vừa đúng có chuyện ra mà .


      tới trước Maybach màu đen, Ngôn Mặc Bạch mở cửa xe, đem Tư Mộ nhét vào ghế trước, hung hăng đóng sầm cửa xe, cau mày vui vòng qua lên xe, nhưng có đóng cửa xe.


      Tư Mộ bị những động tác thô lỗ của làm cho bực bội, tạo sao người đàn ông này lại thô bạo như vậy chứ?


      Vẻ mặt trở nên trầm nhìn người đàn ông này, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.


      ta ra tay đánh chứ? Hơi sợ ——


      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, vui : "Ai cho em tự xịt nước hoa ở xe tôi? Thúi chết!"


      Cái gì?


      Tư Mộ sững sờ chút, hít mũi cái, quả nhiên là mùi nước hoa.


      Thế nhưng có mùi vị rất được mà, ở chỗ nào thúi?


      biết thưởng thức, người đàn ông chết tiệt!


      Chỉ là Tư Mộ có chút chột dạ, nhưng dám cãi lại.


      Cái xe này là Tư Mộ đưa đến chỗ rửa xe để rửa, đó là nhà bạn học của mở tiệm rửa xe. Vẫn là bạn học của tự tay giúp mình rửa xe, tuyệt đối sạch an toàn vô hại, hơn nữa cũng tuyệt đối sạch đế từng góc cạnh, có bỏ sót.


      Nước hoa này đoán chừng là bạn học ấy phun lên, giống như là dùng nước hoa của ấy, nhưng lòng tốt lại thành lòng lang dạ thú rồi.


      Ngôn Mặc Bạch vô cùng thích sạch , còn thích mùi nước hoa , cho nên lúc trước rất là ghét phụ nữ, đặc biệt là những xịt nước hoa như muốn làm sặc chết con trâu.


      Lần trước trong thang máy, lần đầu tiên có phụ nữ dựa vào gần như vậy, ta đều có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp của . Mùi hương của này làm hấp dẫn ta, chỉ cảm thấy mùi hương dễ chịu.


      nghĩ, ra là phụ nữ còn có mùi vị thu hút này.


      Cái mùi này ta ghét, thậm chí say mê nó. này, ta chán ghét, cho nên mới muốn cùng kết hôn.


      Nhìn Tư Mộ cúi đầu im lặng lên tiếng, cũng có vẻ tức giân ngồi ở chỗ đó, chân duỗi ra ngoài xe, thân thể cũng tận có thể ra bên ngoài co lại.

      tanghĩ, có nên kéo này lên lầu chuyện.


      ------ lời ngoài mặt ------

      Oh la la —— ngày tốt, tiền khen thưởng hết điểu, lần sau lúc nạp tiền …. cho thêm bình luận hot girl cửa tưởng thưởng. Nếu như là trường bình lời , có rất nhiều thưởng ơ ——
      KisaragiYue thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51 điều khoản công bằng

      Ngôn Mặc Bạch phiền não cào cào bộ tóc ngắn của mình, quay mặt liếc mắt nhìn người bên cạnh cúi đầu im lặng, nhìn dáng vẻ lại khéo léo động lòng người của Tư Mộ, lập tức bỏ ý nghĩ tha cho mà phải kéo lên lầu chuyện. Bởi vì có linh cảm, nếu lên lầu chuyện, có lẽ để cho được voi đòi tiên và sau đó là lên giường chuyện.

      ho tiếng, : “Theo tôi được biết, em bây giờ, là vợ hợp pháp của tôi”.

      Ngôn Mặc Bạch hình như nghĩ làm như thế nào để bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.

      Cùng người đàm phán chuyện như vậy vẫn luôn là lão đại Lâu Diệp Sâm hoặc là lão nhị Cố Khuynh ra tay. phải hiểu, mà là nhịn được.

      Tính của chính là như vậy, nếu thấy ngứa mắt, liền võ lực để giải quyết.

      Lải nhải câu tôi câu, từ trước tới giờ có tính nhẫn nại như vậy!

      Nhưng mà, hẳn số việc cần dùng đến tính nhẫn nại này nếu sống chung với phụ nữ lâu dài.

      Tư Mộ hồi hộp, nhịp tim lọt nửa nhịp.

      Ách —— biết chuyện này rồi!

      Nhưng bây giờ muốn cùng chuyện gì?

      Trong lòng Tư Mộ lo lắng yên, sợ Ngôn Mặc Bạch cự tuyệt , phối hợp.

      Nếu phối hợp : “Tôi đồng ý”, “Tôi muốn bỏ ”, “Ly hôn! Phải ly hôn!”. như vậy, “Lăng Vũ” phải làm sao bây giờ?.

      nên làm cái gì bây giờ?

      Nghĩ đến có thể cự tuyệt, liền đau lòng, còn có chút cảm giác—— mất mác.

      Hình như đơn thuần là bởi vì “Lăng Vũ” thân mình đứng trước nguy cơ phá sản, mà còn có loại cảm xúc từ từ nảy sinh ở trong lòng.

      Tư Mộ cũng giải thích được, tại sao lại có cảm giác mất mác như vậy.

      Lúc này, chỉ là toàn tâm chăm chú nghe lời kế tiếp của .

      “Tôi biết ông cụ như thế nào với em, tôi cũng muốn biết ông đồng ý với em cái gì. Em ký tên, đồng ý làm người phụ nữ của tôi, vì vậy, mà tại tôi có số chuyện quan trọng cần trước với em chút.” Ngôn Mặc Bạch trầm thấp , thấy Tư Mộ vẫn cúi đầu, đột nhiên cao giọng rống lên câu: “Em ngẩng đầu lên cho tôi! Tôi chuyện với em đó, em rốt cuộc có nghe hay ?”.

      Tư Mộ bị giọng làm cho sợ đến lập tức ngẩng đầu. Nhưng khi chạm tròng mắt đen nhánh cuồn cuộn của , lại sợ đến lúng túng.

      Vì vậy Tư Mộ mới buông lỏng tầm mắt, dám nhìn thẳng vào mắt của . Chỉ nhìn thấy liền có cảm giác rung động, môi mỏng của , còn có cái cằm cương nghị.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ nghe lời của Tư Mộ, lại hả hê nhướng nhướng mày.

      được can thiệp vào cuộc sông riêng của tôi!”. Ngôn Mặc Bạch thẳng.

      Tư Mộ sững sờ, nghĩ thầm dĩ nhiên can thiệp, tôi và cũng

      Ngôn thiếu 51

      đâu có thương lẫn nhau, tôi cũng đâu có thời gian nhàn rỗi có việc gì làm mà can thiệp vào chuyện của . thích sao làm vậy! phải là muốn cùng người bạn tốt kia mờ ám sao, dùng để làm lá chắn sao? thành vấn đề! cứ thỏa sức chơi đùa với người ta, cần nể mặt của .

      Cho nên về chuyện này, Tư Mộ chút do dự gật đầu đồng ý.

      Chỉ là, suy nghĩ chút, vẫn cẩn thận mà hỏi: “Vậy còn ?”.

      Nếu là giao kèo, tối thiểu phải có tính công bằng chứ! Tư Mộ nghĩ, nếu tôi can thiệp vào chuyện của cũng được can thiệp vào chuyện của tôi đúng?

      Nhưng hình như ý của những lời này của , giống như đơn thuần chỉ nhằm vào chứ phải hai người bọn họ.

      “Hứ!” Ngôn Mặc Bạch khinh thường cười nhạo, vẻ mặt kiêu ngạo giễu cợt tỏ vẻ thú vị : “Em có tư cách công bằng với tôi sao?”

      “Dĩ nhiên, tôi can thiệp cuộc sống riêng của em. Nhưng mà ở bên ngoài thể để nhà họ Ngôn mất thể diện. Điều này, em nhất định phải thực tốt!”. Lúc Ngôn Mặc Bạch điều này, đôi mắt dài mang theo ý cười, con ngươi đen tuyền như ngôi sao trong đêm, lóe sáng rực rỡ, nhưng rất nhanh được thu lại, Tư Mộ thể nhìn thấy được.

      Tư Mộ bực tức cắn răng.

      công bằng! Quá công bằng!

      Quá khi dễ người mà!

      Thiên Lý ở chỗ nào chứ--

      Ông trời ở trời miễn cưỡng lật người, tiếp tục lim dim, đếm xỉa tới có tiểu nha đầu khóc lóc kể lể.

      Cho nên Tư Mộ chỉ có thể tiếp tục bị ngược đãi.

      Ngôn Mặc Bạch tiếp: “Cho em thời gian tuần lễ, để giải quyết mọi chuyện, sau đó đến chỗ tôi ở.”

      tuần lễ?”. Mặt Tư Mộ lộ ra chút khó khăn.

      tuần lễ để giải quyết toàn bộ mọi chuyện? Quá làm khó người rồi?

      Những chuyện khác đều thể xử lý được, quan trọng nhất là cha mẹ . phải như thế nào để cha mẹ tin tưởng để sau tuần lễ đồng ý gả đây?

      Nhất định cha mẹ đồng ý.

      Ngôn Mặc Bạch hình như nhìn thấu khó khăn của , nhàn nhạt mở miệng: “Về phần cha mẹ em, em cần lo. Nếu bàn bạc với lão già, vậy giao chuyện này cho ông, ông nhất định làm mọi chuyện trở nên ổn thỏa thích đáng.”

      Ngôn Mặc Bạch thực sai. Bởi vì vào lúc này, Ngôn Diệu Thiên tự mình tới cửa chào hỏi nhà họ Phó, bưng sính lễ hậu hĩnh lại thêm dáng vẻ mười phần thành ý, cộng thêm ông có tài ăn , xong làm cho Phó Minh Vũ sửng sốt lúc.

      Chỉ vì Ngôn Diệu Thiên : “Hai người bọn họ thương lẫn nhau, trời sinh đôi, là đối phương thể. Tôi đây là người làm cha đương nhiên hi vọng con cái mình hạnh phúc. Cho nên hôm nay tôi tới tìm các người thương lượng chút, đem chuyện này giải quyết cho xong luôn !”

      là thương lượng, chứ ra là thông báo.

      Lúc Ngôn Diệu Thiên cùng Phó Minh Vũ chuyện, vẫn mang theo khí thế mạnh mẽ, có nửa điểm để thương lượng. Làm sao Phó Minh Vũ được nửa chữ chứ? Giống như cấp ra lệnh, khẩu lệnh động tác, cho phép Phó Minh Vũ kháng cự.

      Mặc dù Phó Minh Vũ sốt ruột cho con , nghĩ tới con còn , mà vội vàng kết hôn như vậy, có chút cảm giác tội lỗi. Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ông miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.

      Nếu con cũng chính miệng thừa nhận, vậy đồng ý thôi! Tối thiểu hai người bọn họ đều vui vẻ!

      vậy Ngôn Diệu Thiên còn : “Nếu thông gia đồng ý, như vậy hôn lễ liền giao cho tôi làm, đến lúc đó các người chỉ cần có mặt là được!”

      Hôn lễ tổ chức vào ở cuối tuần này, từ hôm nay đến đó còn bốn ngày.

      Phó Minh Vũ giật mình nhìn Ngôn Diệu Thiên : “Chủ tịch Ngôn, ngài có cần phải quá gấp rút như vậy ?”

      Đính hôn nhanh như vậy cũng được , lại còn lập tức kết hôn?

      “Thông gia cần lao tâm, thời gian bốn ngày đối với YT Quốc Tế mà đủ rồi!” Ngôn Diệu Thiên tràn đầy tự tin.

      ra, Ngôn Diệu Thiên phải là người mạnh miệng, thời gian bốn ngày, quả là đủ rồi. Hơn nữa còn là hôn lễ đình đám mà cả thế giới đều chú ý đến!

      Vì vậy, vốn là Phó Minh Vũ tính là chủ nhật để cho con rể tương lai tới cửa gặp cha mẹ vợ tương lai, lại biến thành chính mình tự tham gia hôn lễ của con .

      Lần đầu tiên gặp mặt con rể cũng là ở trong hôn lễ con , điều này làm cho ông cả buổi tối lăn lộn yên khó mà ngủ được. Nửa đêm lôi kéo vợ mình chuyện: “Bà xem lỡ cậu Ngôn kia tốt làm thế nào?”.

      Tô San cũng buồn bực, nhưng tại ván đóng thuyền, bà còn có biện pháp gì?

      “Chính con chọn người, cũng kém đến nỗi đó đâu.” Tô San trấn an chồng của mình như vậy thôi, chứ ra mỗi chữ giống như dao nhọn đâm vào trái tim của bà, làm bà rất đau!
      Last edited by a moderator: 20/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :