1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Các kiểu đùa giỡn mà phạm pháp



      Sau khi ký hợp đồng kia xong, bước ra khỏi YT Quốc Tế, cảm thấy thời tiết hôm nay vừa u vừa tươi đẹp, giống như tâm trạng của vậy.

      u là phải thực những điều trong hợp đồng kia.

      Nếu trong vòng năm mà sinh con , như vậy cho thêm cơ hội, lại thêm năm nữa, ngừng cố gắng. Nếu như trong vòng năm, sinh được phải bước ra khỏi cửa và trả toàn bộ số vốn mà nhà họ Ngôn đầu tư vào "Lăng Vũ". Nếu như kỳ hạn năm đến mà mang thai, kéo dài thời gian duy trì hợp đồng, mà sinh con cũng có cơ hội sống sót!

      Nghĩa là nếu sinh con giống như sinh được con!

      Nếu như trong năm mà sinh con còn có cơ hội thử lại, nếu sau năm mà sinh con đồng nghĩa với sinh được con. Phải dọn ra khỏi nhà và trả tiền lại!

      Shit! Đây quả người biến thái nên mới soạn ra môt hợp đồng biến thái như vậy! Quả quá tàn bạo đối với , nơi đó có còn hai chữ công bằng vậy?

      Nhưng mà như vậy, cũng tốt, ít nhất trong thời gian dài Tư Mộ cần lo lắng đến tình hình "Lăng Vũ".

      Cho dù là năm cũng tốt.

      năm sau, sức khỏe của cha khá hơn, có thể trở lại làm chủ tịch "Lăng Vũ". Cho dù là trả tiền lại, chắc cũng có vấn đề gì.

      Tư Mộ hít sâu, rồi thở ra hơi. Bắt đầu từ bây giờ, phải đối mặt với cái thế giới này, phải kiên cường sống sót.

      Có chí ắt làm nên, Phó Tư Mộ cố gắng lên!

      Tư Mộ rất có lòng tin, động viên chính mình phải cố gắng.

      Sau đó tới ven đường, tính đón xe về nhà, tin vui này cho ba mẹ nghe.

      Chắc họ ở nhà cũng lo lắng. Tuy ba ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nhất định trong lòng ông vẫn lo lắng chuyện của "Lăng Vũ". Mẹ cũng tự trách, trách mình vô dụng, phải để con gánh vác trách niệm này.

      Nếu như cho họ biết thuyết phục được YT Quốc Tế đồng ý giúp đỡ, họ có buông tảng đá đè nặng trong lòng xuống ?

      Tư Mộ đứng ở ven đường, cười ảm đạm. Kết quả như thế, lại nhờ vào hạnh phúc của mình để đổi lấy. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Nếu như ba mẹ biết, chắc họ tức chết.

      Cho nên, nhất định thể để cho ba mẹ biết.

      Hết thảy tất cả, để mình gánh là được rồi!

      Mình, chính mình...

      Ánh mắt của hơi ê ẩm. Cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nghĩ: Tư Mộ, mọi việc trong nhà đều nhờ vào mày! Người có, mày còn có người nhà. tại người nhà cần mày, mày phải kiên cường, hèn yếu cho ai nhìn?

      tự thương tiếc chính mình vì mất tình , con vật khổng lồ màu đen chạy như bay đến gần , nhanh đến mức mang theo trận gió lớn.

      Hình như Tư Mộ nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên.

      chiếc Maybach màu đen vọt tới bên cạnh , dừng lại cách mét. Tư Mộ bị dọa sợ vội vàng lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngửa ra sau.

      Lúc Tư Mộ đứng vững lại, trong lòng muốn giận cũng được!

      ! Đại gia!

      Mình cứ kinh sợ (kinh ngạc, sợ hãi) như vậy.

      Rất giống như kêu gào: "Tôi rất kinh sợ mọi người mau đến bắt nạt tôi " nhìn rất ngốc.

      Hai cha con nhà họ Ngôn bắt nạt thôi , dù gì họ cũng là người có địa vị, có tiền, có quyền thế đứng đầu thành phố A, chọc nổi. Nhưng phải ai có chút tiền cũng có thể xưng là đại gia, cũng có thể bắt nạt .

      Cơn giận của Tư Mộ bùng phát, cũng khống chế được.

      Bằng bất cứ giá nào, hôm nay cũng phải đánh tên lái xe này trận.

      Nhưng khi xông đến cửa xe, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn kính xe từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt đẹp khuynh thành.

      chứng minh, Tư Mộ cũng đến nỗi phải quá kinh sợ. Bởi vì bắt nạt cũng chỉ có hai cha con nhà họ Ngôn.

      Mà người trong xe chính là trong hai người này -- Ngôn Mặc Bạch.

      Tư Mộ vọt tới trước xe, quả đấm vừa mới vung lên liền dừng lại, sau đó cơn tức cũng bị nén xuống, cả người ỉu xìu.

      nghĩ, chắc dáng vẻ tại của rất tức cười.

      Bạn thử nghĩ , mới vừa rồi còn có bộ dáng hung ác như muốn ăn thịt người, bậy giờ lại ủi xìu như rau héo. Nét mặt thay đổi như thế nào?

      Ngôn Mặc Bạch ngồi xe nhìn vẻ mặt của Tư Mộ, trước sau đều co quắp khiến thể nhịn được cười!

      nhíu mày, trêu ghẹo : "Ơ... Nhiệt tình như vậy? Vừa nhìn thấy liền kích động chạy đến để ôm ấp, thương hả?"

      Vẻ mặt Tư Mộ cứng ngắc.

      Khóe miệng co quắp, ưm ưm ư ư biết nên gì.

      nhanh chóng cúi đầu xuống, thầm mắng những người nhà họ Ngôn hay bắt nạt đều là khốn kiếp.

      Ngôn Mặc Bạch thấy dáng vẻ cúi đầu im lặng của , ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn biết điều đứng ở bên cạnh, ánh mặt trời chiếu vào khiến người khác có cảm giác ấm áp, tâm tình cũng rất vui. Giống như ánh mặt trời cuối thu, mặc dù đều sáng như nhau nhưng có cảm giác nóng nực của mùa hạ, ánh sáng chiếu lên người, mà ấm áp trong đáy lòng.

      "Làm sao em lại ở đây?" Ngôn Mặc Bạch biết còn cố hỏi.

      "A, em muốn đâu đến đó thôi! cần lo!" Tư Mộ cúi đầu rầu rĩ .

      ra , từ khi đặt bút kỳ vào bản hợp đồng kia Phó Tư Mộ là người vợ hợp pháp của tên đàn ông thối này. Người vợ mà dùng tiền mua về, muốn làm gì cũng được. Thậm chí dùng các kiều tư thế lăn qua lộn lại 360 độ, bắt nạt cũng hề phạm pháp.

      Nhưng mà chuyện hôm nay đến tìm cha đàm phán, có biết ?

      tại thừa dịp mà lên mặt với ta, trong vòng măn sau bị ức hiếp, phải sống thế nào đây?

      Tư Mộ tự an ủi mình, người đàn ông ngồi trong xe lại cười ra tiếng.

      Tiếng cười kia truyền đến tai Tư Mộ, khiến lòng cũng run lên.

      Đây đúng là nghiệt mà! chỉ đẹp trai, mà giọng cũng dễ nghe!

      Đáng tiếc, lại là gay! ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Quả đáng tiếc mà!

      Giọng dễ nghe kia lại vang lên: "Em tính bắt xe đâu, để đưa !"

      Giờ phút này tâm Tư Mộ cũng mềm nhũn.

      Cái này, người đàn ông này, chàng gay này, trời ơi! Tại sao ta lại mê người như vậy chứ!

      Nếu như người đàn ông bình thường, như vậy cũng chẳng thèm để ý, ở cùng với , cũng rất tốt đó!
      KisaragiYue thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Hỗn đản, tôi dễ chịu lắm sao? Kiếp trước tôi thiếu nợ sao!

      Editor: Ngọc Kiều

      Tư Mộ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, từ chối : "Cám ơn! cần đâu, ở đây rất dễ bắt xe, cứ làm việc của !"

      lạnh nhạt từ chối khiến Ngôn Mặc Bạch cảm thấy khó chịu.

      Người như , từ khi nào tốt bụng đến mức lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui?

      trăm năm mới có lần, lại bị người khác xem ra gì từ chối, làm sao tức giận?

      Bỗng chốc, giọng của mới vừa rồi còn ấm áp như ánh mặt trời, tại lại như rơi xuống nghìn thước trong hầm băng lạnh, lạnh đến có thể đông chết con bò (~~~). : "Lên xe!"

      Lúc đầu Tư Mộ hơi tiếc nuối vì cự tuyệt ý tốt của . Lúc này nhìn người đàn ông tốc độ thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, trong lòng cũng rất khó chịu!

      Tôi muốn đưa về, còn ép tôi lên xe của làm gì?

      Tư Mộ nhìn , gương mặt trong nháy mắt trầm xuống, tim đập thình thịch, là kì quái!

      Mắt đẹp lưu chuyển về phía chiếc xe màu đen. Oa! Quả nhiên phải dạng có tiền bình thường, Maybach số lượng có hạn, thảo nào nhìn xa hoa như vậy.

      Kì thực nhìn người, chính là nhìn mở cửa xe gì bước ra là có thể nhìn ra.

      Mà chiếc Maybach đen này, xa hoa như vậy, phải người bình thường có thể có được.

      Tư Mộ thể phủ nhận, chiếc xe này cùng chủ nhân của nó giống nhau, cần nhiều lời cũng bộc lộ được khí chất.

      dừng chút, đưa tay chuẩn bị mở cửa sau của xe, cửa xe thế nhưng lại khóa!

      Tư Mộ thẹn quá hóa giận, nghĩ: Tên khốn này, phải lên xe sao? Khóa cửa xe như vậy bảo lên như thế nào? lẽ chui cửa sổ vào à?

      Tên khốn này là chơi sao?

      Phía trước đột nhiên vang lên thanh, vẫn lạnh lung như cũ: "Ngồi phía đằng trước!"

      Tư Mộ vô cùng phiền muộn!

      Người này là con mẹ nó bá đạo. ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Muốn lên xe, còn phải ngồi bên cạnh ta, mở cửa.

      Tư Mộ nghĩ muốn xoay người rời , chị đây thèm ngồi xe của cưng, cũng cần cưng đưa về!

      Hừ! Xem cưng kiêu ngạo!

      Thế nhưng mới vừa xoay người tính bước , giọng mang ý cảnh cáo lại vang lên:

      Chương 43: Hào môn
      " dám thử xem!"
      Tư Mộ cắn răng, có khí phách xoay người trở lại.
      được chưa?
      tại là người của , tuy vợ chồng mỗi người đều có tự do riêng, nhưng là do cha dùng tiền mua về cho chơi đùa, so với đồ chơi khác biệt lắm, điểm khác so với đồ chơi chính là còn phải phụ trách sinh con, mà đồ chơi thể.
      Tức giận trong bụng đều phải nuốt xuống hết!
      Tên khốn này, tôi dễ chịu sao? Kiếp trước là tôi thiếu nợ à!
      Tư Mộ sang bên khác mở cửa xe bước lên.
      hổ là xe đắt tiền. Cảm giác đúng là khác nhau.
      Tư Mộ là chưa từng xe đắt tiền, dẫu gì nhà cũng là gia đình giàu có, xe mấy triệu cũng từng ngồi qua. Hơn nữa mấy người bạn của , đặc biệt là Sở Kỳ cũng thường xuyên đem xe mấy triệu chở hóng mát.
      Thế nhưng chiếc xe này nghe giá trị mấy nghìn vạn, chỉ là xe số lượng có hạn. đến số lượng có hạn, trong nháy mắt cảm giác liền khác hẳn. Có lẽ là tác dụng tâm lý!
      Tư Mộ lên xe đánh giá bố trí bên trong, giống như đứa trẻ tò mò nhìn bảo vật vậy, hoàn toàn quên mất vừa rồi vẫn còn ân cần "thăm hỏi" người đàn ông bên cạnh này.
      Ngôn Mặc Bạch liếc mắt nhìn Tư Mộ tròn mắt đánh giá chiếc xe, vẻ tàn ác trong mắt liền tiêu tán hơn phân nửa.
      "Cài chặt dây an toàn!" nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở .
      Tư Mộ giật mình, ngoan ngoãn kéo dây an toàn qua cài lại.
      thể quên được cảnh tượng lúc nãy, người đàn ông này xém nữa đụng . Tên khốn này lái xe rất ẩu, nếu thắt dây an toàn... lo lắng mình có khả năng bị hất văng ra.
      Trước đây ngồi xe của Sở Kỳ, Tư Mộ vẫn luôn cài dây an toàn. Sở Kỳ khi lái xe mình rất nhanh, nhưng khi cùng , lại rất biết điều lái chậm lại.
      Cái xe này, dây an toàn thiết kế cũng đặc biệt, Tư Mộ nghiên cứu cả buổi, cũng biết phải cài làm sao.
      Ngôn mặc Bạch thở dài, nghiêng người qua, giúp cài dây an toàn.
      Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo, giống như người của , có cảm giác vừa chạm vào là có thể đóng băng.
      biết là vô tình hay cố ý, má kê sát vào tai , như có như nghe được tiếng hít thở của . Hô hấp ấm áp của đều phun ở bên tai , từ tai tiến vào trong cơ thể , khiến cho lòng choáng váng.
      Tư thế này của bọn họ, tựa như hai người nhau thân mật, cắn tai nhau những lời tâm tình.
      Ý niệm này, làm mặt Tư Mộ đỏ lên, cả lỗ tai cũng ửng hồng.
      Ngôn Mặc Bạch giúp cài dây an toàn xong, nhìn qua, thấy tai của hồng hồng, xinh xắn đáng , trong nháy mắt con ngươi đen nổi sóng cuồn cuộn.
      Trong bụng nổi lên ý niệm, muốn cắn.
      Trực giác cho biết nơi khả ái phấn hồng kia, hẳn là rất ngon miệng.
      Tư Mộ lúng túng ho khan cái, : " tại tôi phải về nhà." Sau đó địa chỉ nhà mình, phá vỡ bầu khí ám muội.
      Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch thay đổi ngồi thẳng lên, ngay cả thời gian khôi phục lại tâm tình cuồn cuộn cũng có, trực tiếp đạp ga, chiếc Maybach màu đen cứ như vậy phóng .
      Đại khái là bởi vì tài xế tâm lý cực kỳ khó chịu, mỗi chỗ rẽ đều bẻ tay lái cách nhanh khiến đầu óc Tư Mộ choáng váng, thức ăn trong dạ dày đều cuồn cuộn dâng lên.
      Tư Mộ gắt gao cắn răng, hung hăng đem cảm giác muốn nôn lên tới cổ họng đè xuống. Trong bụng thầm mắng tên lái xe từ đầu tới chân.
      Cách nhà Tư Mộ xa, Ngôn Mặc Bạch quay đầu sang hỏi: "Là ở đây sao?"
      Tư Mộ chóng mặt, mắt nhắm nghiền, mơ hồ nghe được câu hỏi của người bên cạnh, mở mắt,vô ý thức gật đầu.
      Xe thắng gấp, nháy mắt liền dừng lại, cả người lay động theo Tư Mộ, cố gắng nôn những thứ trong dạ dày ra!
      Oẹ!
      nôn ra....
      Mang theo vị chua chua, trực tiếp phun lên kính canh gió phía trước của chiếc xe.
      "Này, ..." Ngôn Mặc Bạch nhìn chiếc xe thích của mình bị Tư Mộ nôn thành như thế, gương mặt đen đến dọa người!
      Tư Mộ che miệng, bởi vì khó chịu mà đôi mắt ngập nước, vô tội nhìn Ngôn Mặc Bạch.
      tại nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, cũng còn thấy khó chịu nữa.
      Nhìn dáng vẻ vô cùng tức giận của Ngôn Mặc Bạch. Tư Mộ lại cảm thấy thoải mái.
      Cho cưng đắc ý, ai bảo cưng hung dữ với chị, ai bảo cưng khoe khoang xe đắt tiền, đáng đời!
      Thế nhưng giây tiếp theo, chợt nghe đến giọng căm hận của "Xe của tôi bị làm bẩn, làm sao bây giờ?"
      Tư Mộ tròn mắt oan ức nhìn , lên tiếng.
      Ngôn Mặc Bạch tự mình "phán quyết": "Ngày mai rửa xe cho tôi. được mang đến gara rửa xe! , tự mình rửa!"
      Tư Mộ nghe những lời này, trong dạ dày lại cuồn cuộn.
      hối hận, hối hận vừa rồi nôn lên kính canh gió xe.
      hẳn là nên nôn lên mặt , mới đúng.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: ràng cố ý tập kích ngực.


      Editor: Queen

      Tư Mộ lảo đảo xuống xe, mới bước được hai bước, nghe thấy người phía sau đóng cửa xe phát ra tiếng động vang rung trời, trong lòng thầm cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ người này muốn vào nhà cũng ,

      Ngàn vạn được đâu!

      Có phải tên khốn này biết bọn họ là vợ chồng hợp pháp rồi, cho nên con rể muốn đến thăm cha mẹ vợ?

      còn biết nên với cha mẹ về chuyện kia như thế nào đó...

      Nếu như ta lỗ mãng liều lĩnh vào, với cha mẹ , "Con hai người là người của con rồi." Chắc ba mẹ tức chết quá.

      Nhưng mà đó cũng chỉ do Tư Mộ suy nghĩ nhiều quá.

      Ngôn Mặc Bạch xuống xe, gọi người để ý đến lại: "Này, chờ chút!"

      Tư Mộ thầm cả kinh, bước cũng nhanh hơn, nhưng chân của lại chẳng có chút sức lực nào, cả người giống như bị hủy rồi gây dựng lại, đứng cũng vững.

      biết có chạy cũng thoát, cho nên đành phải xoay người lại, rầu rĩ hỏi "Còn chuyện gì nữa?"

      Ngôn Mặc Bạch ném chìa khóa về phía ngực , mặc dù Tư Mộ phản ứng nhanh, đưa tay lên đón lấy, nhưng đôi tay còn sức lực, chỉ có thể ôm lấy nó để nó khỏi rớt. Vì thế vật đó đập mạnh vào ngực .

      Có lẽ do xe của Ngôn Mặc Bạch bị dơ, nên tức giận Tư Mộ, vì thế khống chế được lực, nén vật đó hơi mạnh.

      Tư Mộ bị nện cái liền rên lên.

      Đây là cố ý! -- ràng cố ý tập kích ngực của mà.

      Dùng sức như vậy nén về phía ngực , hạ lưu như vậy thân thể của người bị tấn công làm sao chịu được. Nếu nén ra cái lỗ làm sao đây? đến việc có để lại sẹo hay , chỉ đến chuyện đến bệnh viện băng bó ngực, cũng rất mất thể diện rồi, đòi hỏi phải có y thuật cao siêu mới làm được đó!

      tại Ngôn Mặc Bạch căn bản biết mình tập kích vật sở hữu, là bảo bối sau này vẫn thích nâng tay, dịu dàng gặm cắn, cho nên khi nhìn Tư Mộ đau đến cau mày, hề có bất kỳ cảm giác có tội nào. Nhưng mà lâu sau phải trả giá cao cho việc làm ngày hôm nay của mình.

      tại vẫn có thể vênh váo ra lệnh cho Tư Mộ: "Cầm chìa khóa. Xe của tôi giao cho . Chín giờ sáng mai đem đến khách sạn Autumn cho tôi."

      Tư Mộ bị đụng đến nội thương, liền thuận theo gật gật đầu.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của , lúc này mới lẩm bẩm rồi xoay người rời .

      Chỗ này dễ gọi xe. Tư Mộ nghĩ nếu ta giao chiếc xe mắc như vậy cho , nếu vậy những chiếc xe trong nhà xứng cho ta mượn sao?

      Lúc Tư Mộ mười tám tuổi Phó Minh Vũ có mua chiếc xe Volvo màu hồng làm quà sinh nhật cho , nhìn tương đối nhắn, rất thích hợp với nữ.

      Tư Mộ rất ít lái xe, bình thường ở trường, nếu có ra ngoài cùng bạn bè đều có người chở.

      Tư Mộ gọi lại, "Này, nơi này rất khó đón xe, bằng tôi cho mượn xe của tôi. Sáng mai tôi lái xe của đến trả rồi lái xe của tôi về."

      dừng lại, hỏi: "Xe gì?"

      "Volvo cx60, màu hồng."

      Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch ghét bỏ liếc cái, tiếp tục về phía trước.

      Tư Mộ trợn mắt nhìn bóng lưng của , hừ, cái quái gì vậy? Có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú! cần thôi , còn ghét bỏ.

      Đón xe sao, chờ đến chết cũng chiếc, cho đáng đời!

      Dĩ nhiên Ngôn Mặc Bạch ra ngoài đón xe, hoặc là có ngu mới đón xe, chỗ này là khu vực ngoại thành lại tập trung nhiều biệt thự, ra vào cũng toàn người có tiền, rất ít xe taxi vào đây.


      chỉ cần gọi điện thoại, người của lái xe đến trong vòng mười phút.

      Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại, nghĩ rằng gọi taxi, nên thèm để ý đến ta nữa, xoay người về nhà.

      Về phần cái xe kia, muốn rửa? Kẻ ngu mới để ý đến ta!

      Tư Mộ ngốc, cho nên về đến nhà liền tắm rửa sạch sau đó gọi điện thoại cho gara đến kéo xe rửa.

      Khi Tư Mộ về đến nhà là năm giờ chiều. Dì giúp việc chuẩn bị cơm tối.

      Nhìn thấy Tư Mộ về, bà ở trong bếp với : "Mộ Mộ, hôm nay dì có nấu món canh cá xắt lát con thích ăn nhất đó."

      Chân Tư Mộ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào.

      Canh cá xắt lát -- tại có cho ăn thịt rồng, cũng thấy đói.

      Mới vừa hành hạ khiến bản thân có cảm giác chết lần, bao giờ sao còn nuốt trôi được.

      Chắc ba mẹ bộ, chưa về nhà.

      khí ở đây rất tốt, dù ở ngoại thành nhưng gần đây cũng có công viên, rất nhiều người thích đến đó bộ hoặc ngồi ở đó.

      Bây giờ mỗi sáng và xế chiều Phó Minh Vũ đều cùng Tô San dạo vòng, rèn luyện thân thể.

      Tư Mộ trở về phòng tắm rửa sạch , sau đó nằm lên giường, do mệt mỏi nên rất nhanh ngủ thiếp .

      Sau khi Tô San về mở cửa đánh thức , "Mộ Mộ, dậy ăn cơm tối thôi con."

      "Ưm ~ mẹ, để con ngủ lát nữa !" buồn ngủ, giọng mũi cũng nồng đậm làm nũng với mẹ .

      "Con sâu lười này, muốn ngủ ăn cơm xong lại ngủ tiếp, chứ ăn cơm nửa đêm đói bụng ai nấu cơm cho con ăn? Mau dậy nào...."

      Tô San làm sao có thể đau lòng cho con ? Mấy ngày nay vì chuyện của công ty mà con phải mình bôn ba ở ngoài, chỉ trong thời gian ngắn mà gầy hẳn, bà càng đau lòng hơn.

      Tư Mộ chịu nổi công kích dịu dàng của mẹ, khó khăn chui từ trong chăn ra, thay quần áo, cùng bà xuống lầu.

      xuống lầu, ba Phó ngồi ghế sofa trong phòng khách xem báo, dì giúp việc dọn sẵn cơm ra bàn ăn, chỉ còn đợi xuống nữa thôi.

      Tư Mộ nhìn tờ báo trong tay ba, đó là báo tài chính và kinh tế của hôm nay, lo lắng nhìn thoáng qua ba mình.

      trạng nay của "Lăng Vũ" là tiêu điểm của truyền thông thành phố A, báo tài chính và kinh tế của thành phố A cũng viết bài ngắn về tình trạng giờ của "Lăng Vũ". Bây giờ thân thể ba vẫn chưa khỏe, nếu đọc được tin tức tốt, lo rằng cơ thể ba chịu nổi.

      "Ba, ăn cơm thôi. Cơm nước xong, con có tin tốt muốn cho ba nghe! Tư Mộ đến lấy tờ báo trong tay ông ra, sau đó làm nũng ôm cánh tay ông, kéo về phía phòng ăn.

      Phó Minh Vũ chỉ có người con , bình thường rất cưng chiều , hưởng thụ con làm nũng với ông. Lúc này rất vui vẻ cười to, trêu đùa : "Gì? Tin tốt? Tin gì tốt? Để ba đoán xem... Chẳng lẽ con bảo bối muốn dắt bạn trai về nhà gặp ba mẹ sao?"

      Tư Mộ đỏ mặt, mắt cũng đỏ theo.

      Bạn trai? Vốn có thể dẫn Diệp Nham về gặp ba mẹ . Bây giờ được rồi, trực tiếp dẫn chồng về có được ?

      "Ba đừng vội, tối nay ba ăn nhiều hơn bình thường chén cơm con cho ba nghe hai tin tốt!" Tư Mộ nhìn ba, nở nụ cười nghịch ngợm.

      Vui mừng vui mừng, vừa kinh vừa vui*, cũng biết ba mẹ có chịu đựng được nữa.

      (* vừa kinh vừa vui: vừa kinh ngạc, vừa vui mừng)

      ________________

      Volvo cx60 ( kiếm thấy màu hồng nên lấy màu đỏ)
      [​IMG]

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương bốn mươi lăm: Con có bạn trai?

      Phó Minh Vũ nhíu mày nhìn con khả ái đáng , khuôn mặt cưng chiều.

      Mặc dù mới khỏi bệnh vẫn ở nhà dưỡng bệnh nhưng tinh thần ông lại tốt như vậy, chuyện công ty vẫn khiến ông lo lắng làm sao có thể yên tâm dưỡng bệnh chứ?

      Từ lúc phát bệnh cho đến bây giờ ông vẫn chưa hỏi chuyện công ty, sợ hỏi nhiều lại lo lắng càng nhiều, cơ thể ông lại chịu được cũng sợ vợ con “thao thức” quan tâm cho ông.

      Người nhà cứ yên tĩnh vây quanh bàn ăn cơm như vậy, nghe con nghịch ngợm làm nũng, phòng đầy ắp tiếng cười có gì sánh bằng chứ?

      lâu rồi cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ như vậy, có lẽ lâu lắm rồi cười sảng khoái như vậy.

      Phó Minh Vũ vui vẻ đưa tay xoa đầu con , tay ôm eo vợ , thỏa mãn trong lòng.

      may là vẫn có thể tận hưởng tình thương cùng ấm áp của gia đình này.

      Ông bỏ lỡ cũng để mất !

      “Mộ Bảo, con treo ngược khẩu vị của ba, làm sao ba có tâm tư ăn cơm chứ? Ha ha, nếu , trước tiên con cho ba biết, chừng vui mừng còn có thể ăn ba chén cơm, ha ha......” Phó Minh Vũ đùa với con , vui vẻ cười.

      Tô San ngồi bên trợn mắt tin nhìn hai ba con cười mắng: “Bình thường chén cơm cũng ăn hết giờ còn muốn ăn ba chén, dạ dày bể mới là lạ! Con hiểu chuyện , cũng hùa theo con, đem mạng mình ra đùa!”

      Bây giờ Phó Minh Vũ ăn cơm cũng rất kho, thể ăn quá mức cho phép, thể ăn quá mặn cũng thể ăn nhiều.

      Tư Mộ le lưỡi rụt cổ chạy lại bàn ăn bày bát đũa ra.

      Phó Minh Vũ thấy bộ dáng này của vợ cười hì hì, bàn tay ôm eo vợ càng chặt hơn lại nhận được cái trợn mắt từ Tô San.

      Người nhà vui
      vẻ ăn xong cơm tối, Phó Minh Vũ cùng Tô San ở phòng khách xem ti vi, Tô San muốn xem phim chiếu lúc tám giờ, Phó Minh Vũ muốn xem tin tức. Hai người giành nhau xem ti vi giống như hai đứa trẻ.
      Tình cảnh như thế đều diễn ra mỗi ngày, mà mỗi lần tranh giành kết quả đều là... cuối cùng hai vợ chồng Phó Minh Vũ hòa thuận xem phim chiếu lúc tám giờ.
      Có lẽ đây là thú vui của hai vợ chồng bọn họ!
      Tư Mộ cắt trái cây thành miếng , dọn bàn xong bưng đến phòng khách.
      Tư Mộ nhìn ba mẹ giống như hai đứa trẻ tranh giành điều khiển ti vi, bắt nạt mẹ mình "Mẹ, mẹ có thể đừng xem phim này ? Phim này có gì hay chứ? Trừ nam diễn viên chính hơi đẹp trai chút, ngoài ra có gì đáng xem. Dáng dấp nhân vật xấu xí còn kiêu ngạo! Vậy mà mẹ mỗi ngày xem đều rơi nước mắt, con rất phục mẹ! Cũng chỉ có ba là người đàn ông duy nhất chịu được dáng vẻ này của mẹ."
      Phó Minh Vũ thấy con tới hơn nữa còn đứng về phe mình, ông cười cười cũng giành xem tivi với vợ. Vỗ vỗ ghế salon bên cạnh, với con bảo bối: "Mộ Bảo, tới đây ngồi cạnh ba. phải trước lúc ăn cơm con có hai tin tốt muốn sao? Tới đây cho ba mẹ nghe chút."
      Trước mặt ba Tư Mộ luôn là con ngoan ngoãn. vô cùng nghe lời tới ngồi cạnh ba.
      Hai tin tức tốt.... Tin thứ nhất là về "Lăng Vũ" rất dễ dàng và vui lòng . Nhưng tin tức thứ hai...
      Tư Mộ nhìn ba mẹ bốn con mắt nhìn thẳng mình, có chút khó khăn mở miệng.
      Do dự lát, làm vẻ cười rực rỡ với ba mẹ: "Ba mẹ, hai người cũng biết hôm nay con đâu rồi? Con tìm chủ tịch công ty quốc tế YT, ta rất có hứng thú với công ty chúng ta, đồng ý hợp tác với công ty chúng ta. Với cách thức hợp tác rót tiền vào "Lăng Vũ", giúp "Lăng Vũ" vượt qua nguy hiểm này, công ty quốc tế YT đó là nhiều tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu..."
      Tô San cùng Phó Minh Vũ phải là người hồ đồ nên tin lời giải thích đơn giản như vậy của .
      phải ông tự ti, lúc "Lăng Vũ" chưa có nguy hiểm quả là miếng thịt béo bở ở thành phố A nhưng bây giờ cục diện trở nên rối rắm.
      Cục diện trở nên rối rắm như vậy, Ngôn Diệu Thiên là người thông minh làm sao có thể lựa chọn cách thức mua bán thông thường như vậy.
      Ngôn Diệu Thiên rất nhiều tiền là sai nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng thể như vũ bão. thể liều mạng tùy tiện đầu tư tiền như kiểu muốn bao nhiêu có bao nhiêu như vậy.
      Phó Minh Vũ liền nhăn mặt hỏi Tư Mộ: "Thành khai báo, con làm thế nào để thuyết phục Ngôn Diệu Thiên đầu tư?"
      Ngôn Diệu Thiên phải là người ngu, thể làm cuộc mua bán thông thường như vậy.
      Nếu như Ngôn Diệu Thiên kiếm được nhiều tiền chính là "Lăng Vũ" bị chà đạp.
      Tư Mộ sững sờ, cho rằng ba đoán được chuyện gì đó trong lòng liền lo lắng.
      chưa kịp giải thích Phó Minh Vũ lên tiếng: "Có phải con đồng ý điều kiện gì với ông ta ? Ví dụ như nhượng cổ phần cho ông ta?"
      Phó Minh Vũ lo lắng con mới bước ra đời còn non nớt, bị bán còn giúp người ta kiếm tiền.
      Tư Mộ Ngôn nghe thấy lời ba mình khẽ thở phào nhõm.
      Ba nghĩ tới phương diện kia.
      Thế nhưng lại hận bản thân lại dùng cách thức như vậy để giữ "Lăng Vũ".
      Nếu như để cho ba mẹ biết con bảo bối của họ "bán thân" để đổi điều kiện, biết ba mẹ sống thế nào.
      Tư Mộ khẽ cắn răng, quyết định , chết cũng thể .
      Trong lòng thầm sám hổi với ba mẹ: "Ba mẹ, xin lỗi! Tha thứ con dối, tha thứ cho con hạ tiện..."
      Lúc ngẩng đầu đối diện ánh mắt của ba mẹ bởi vì kiềm nén khổ sở trong lòng nên mắt hơi đỏ.
      : "Ba mẹ, Ngôn Diệu Thiên phải nhượng cổ phần cho ông ta. ra , ra ... bạn trai con là con trai của Ngôn Diệu Thiên, hôm qua con mới biết. ấy nghe "Lăng Vũ" xảy ra chuyện nên về chuyện với ba ấy. Ngôn Diệu Thiên đồng ý giúp là vì nể mặt con trai!"
      Tư Mộ dối những lời này trong lòng càng quặn đau hơn.
      còn mặt mũi nào nữa, lại dùng những lời dối như vậy để lừa gạt ba mẹ.
      "Cái gì? Con có bạn trai? Qua lại từ lúc nào sao ba mẹ biết? Nhân phẩm cậu ta thế nào? Tướng tá ra sao?..." Tô San lên tiếng đầu tiên, hỏi chuỗi các câu hỏi.
      chỉ nhất thời ra ngờ ba mẹ lại chú ý đến bạn trai . Liên tiếp hoi đống vấn đề.
      Tư Mộ lại thầm thở phào nhõm.
      Hy vọng như vậy có thể lừa ba mẹ mình, dù sao hạnh phúc cả đời của con là điều mà bất cứ người làm cha mẹ nào cũng quan tâm nhất.
      Last edited: 13/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương bốn mươi sáu: Tình của ba mẹ.

      Phó Minh Vũ nhìn khuôn mặt ửng hồng của con , cho rằng xấu hổ khi về vấn đề bạn trau, ông kéo kéo bà vợ có chút nóng lòng, tay áp lưng vợ vỗ vỗ, cười với Tư Mộ: “Mộ Bảo, con định khi nào đưa bạn trai về ra mắt ba mẹ?”

      Phó Minh Vũ muốn xem con rể tương lai là người như thế nào, cách duy nhất là đưa về nhà tận mắt nhìn.

      Tư Mộ nắm ngón tay, trong lòng suy nghĩ lúc nào nên liên lạc với người nhà họ Ngôn chút, xin Ngôn Mặc Bạch phối hợp diễn xuất với chút.

      Cũng biết Ngôn Mặc Bạch có biết chuyện hôn nhân của mình bị ba sắp xếp chưa.

      đồng ý hay là kháng cự đây?

      Tư Mộ biết phải trả lời thế nào, cũng đắn đo biết hẹn thời gian thế nào, nếu Ngôn Mặc Bạch phối hợp, vậy phải làm sao?

      Tô San nhìn dáng vẻ mắc cỡ ngại ngùng của con , bà xoa xoa đầu con cười mắng: “Cái con bé này còn chưa gả che chở người ta như vậy? Con sợ đưa cậu ta về đây rồi ba mẹ ăn thịt cậu ta sao?”

      Tư Mộ lúng túng há miệng lại biết phải giải thích thế nào. Chỉ có thể đỏ mặt để mẹ trách mắng.

      Phó Minh Vũ ngược lại thấy con được tự nhiên liền lên tiếng cắt ngang lời vợ: “Được rồi, em đừng quở trách con bé nữa, con bé vẫn còn là đứa trẻ, phải em biết con bé da mặt mỏng, nhìn xem bây giờ xấu hổ như thế này, em cũng thể hỏi được gì.”

      Bà xoay người nhìn con : “Mộ Bảo, ba mẹ hỏi chuyện đương của con cho con tự do. Nhưng ba mẹ vẫn muốn xem mắt nhìn người của
      con như thế nào... ba mẹ chỉ có mình con bảo bối là con, , nếu cậu ta tốt ba mẹ cũng muốn con theo cậu ta chịu khổ. Cối tuần đưa cậu ta về ăn cơm để ba mẹ xem cậu ta thế nào, có được ?”


      Tư Mộ đột nhiên đỏ mắt, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.


      Đây chính là ba mẹ , chỉ lòng dạ quan tâm , tất cả chỉ vì niềm vui và hạnh phúc của .


      Tư Mộ dùng sức gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cho dù phải trói, kéo hay túm cũng đều phải làm cho Ngôn Mặc Bạch đến nhà cho ba mẹ nhìn.


      ra mà Ngôn Mặc Bạch cũng phải là xấu, tướng mạo tuấn thể chê, bối cảnh gia đình cũng thể chê, ngoại trừ “tình dục” điểm này, cũng có thể xem là đối tượng con rể tốt.


      Nếu Ngôn Mặc Bạch chịu phối hợp, lo lắng qua được cửa ải này của ba mẹ.


      Vì vậy cứ như vậy quyết định chủ nhật đưa Ngôn Mặc Bạch về nhà cho ba mẹ xem!


      ...................


      Tư Mộ nằm giường lăn qua lăn lại ngủ được.


      Vừa rồi lo lắng ba mẹ liên tục hỏi dứt, liền lấy cớ “Con mệt, muốn ngủ” rồi chạy về phòng.


      Nhưng bây giờ nằm giường lại ngủ được.


      Bình thường ngủ tương đối trễ mà bây giờ mới hơn 9h làm sao có thể ngủ được chứ?


      cầm điện thoại lên gọi cho Vưu Ngư.


      Điện thoại reo lát có người nghe điện thoại, phía đầu dây bên kia giọng non nớt đầy tức giận vang lên “Alô, ai vậy?”


      Tư Mộ khẽ cười, cũng giả bộ tức giận “Cháu đoán xem?”


      Vưu Ngư vui mừng kêu “Oh... dì là dì Mộ Mộ”. Sau đó nghe thấy lớn tiếng kêu “Mẹ, nhanh chút, là dì Mộ Mộ gọi!”


      “Dì Mộ Mộ, sao dì đến chơi với cháu? Hôm nay mẹ đưa cháu đến khu vui chơi, chơi rất vui!” Vừa rồi tâm tình Tư Mộ buồn bực vui, sau khi nghe điện thoại của bé này tâm tình liền cảm thấy vui vẻ.


      Bởi vì Vưu Ngư lớn lên ở nước ngoài, mặc dù Tư Mộ có dạy tiếng Trung nhưng có nhiều từ quá khó , thường u a cả lúc, cuối cùng vẫn dứt khoát tiếng . chuyện như vậy có vẻ vui hơn.


      “Gần đây dì hơi bận có thời gian đến chơi với Vưu Ngư. Ngày mai dì rảnh, cháu cùng mẹ đến nhà dì chơi có được ? Ba mẹ dì Vưu Ngư rất đáng nên rất muốn gặp cháu.” Tư Mộ liền ngỏ lời mời bé.


      Vưu Ngư về nước mấy ngày, mẹ vẫn muốn hai mẹ con bé đến nhà ở nhưng bây giờ hai mẹ con những ở khách sạn còn chưa đến nhà chơi nên mẹ luôn trách mắng .


      Bên kia Vưu Ngư vui vẻ gật đầu đồng ý, sau đó liền nghe thấy giọng mắng của Vưu Ưu “Đừng vội mừng, nếu con ngủ, ngày mai dậy nổi đừng nghĩ muốn đến nhà dì Mộ chơi!”


      “Alo, Mộ Mộ, có chuyện gì sao? Haiz, hôm nay đưa con bé đến khu vui chơi làm cho cả người mình đều đau. Quả nhiên lâu ngày vận động cả người liền hư rồi”. Vưu Ưu dụ dỗ con lên giường, bản thân cũng lên giường nằm.


      “A, đúng rồi, chiều nay cậu đến công ty quốc tế YT gặp Ngôn Diệu Thiên chưa?” Vưu Ưu tay xoa bắp chân đau mỏi của mình, tay cầm điện thoại hỏi Tư Mộ.


      “Gặp rồi!” Tư Mộ uất ức “Mình những gặp còn bán thần!”


      “Cái gì?” Vưu Ưu sợ hãi la to, khiến con ngủ bên cạnh giật mình thiếu chút nữa tỉnh dậy, hạ giọng hỏi “Cậu bán thân? Bán cho Ngôn Diệu Thiên? Oh my god, tuy rằng dáng dấp Ngôn Diệu Thiên tệ nhưng tuổi tác cũng lớn, ông ta muốn trâu già gặm cỏ non sao?”


      Tư Mộ bội phục trí tưởng tưởng của bạn thân, hừ tiếng, tức giận “Làm ơn.... phải ông ấy, ông ấy có thể làm ba mình, khẩu vị mình nặng mới có thể là ông ấy? Là con trai ông ấy, Ngôn Mặc Bạch!”


      “Là Ngôn Mặc Bạch, khẩu vị của cậu cũng phải là nặng sao! Tên kia phải rất thích “tình dục” sao?” Vưu Ưu khẽ hừ, buồn cười .


      “Khổ là phải vấn đề “tình dục” với ta mà là mình kí hợp đồng với Ngôn Diệu Thiên!......Ông ấy muốn mình lấy Ngôn Mặc Bạch, hơn nữa trong vòng năm phải sinh con trai cho nhà họ Ngôn, nếu như sinh được đuổi mình ra ngoài còn rút hết nguồn vốn của “Lăng Vũ” Tư Mộ thảm hại kêu, ôm gối hung hăng đấm mấy cái, xem cái gối như hai ba con nhà họ Ngôn để phát tiết.


      “Cái gi?” Vưu Ưu kinh ngạc, sau đó cười “Cái người ngu ngốc này, sao lại bán thân như vậy? Ba mẹ cậu có biết ?”


      “Cậu còn cười? Mình thảm hại như vậy rồi, cậu còn trêu đùa mình?” Tư Mộ hận thể bắt người bên kia đánh cho trận.


      “Mình làm sao dám cho bọn họ biết? Ngày mai cậu đưa Vưu Ngư tới đây chơi, nhớ phải làm ba mẹ mình vui chút.” Tư Mộ giao phó.


      Tốt nhất là để bọn họ thích Vưu Ngư, nếu bọn họ cũng thích con nít vậy chuyện muốn sinh con cũng phải là chuyện khó.
      Last edited: 15/11/14
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :