1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Quý Nữ - An Tưởng Nhiên (Trọng Sinh) (c10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5


      Edit: Hoa Lam Tuyết


      Rời khỏi An gia, An Nhiên cùng An Tuấn Bình ngồi trong xe, cả hai đều mở miệng chuyện, khí cực kỳ quỷ dị, trong khi cả hai đương ai nhận ra. Lái xe qua gương chiếu hậu liếc mắt cái nhìn cặp cha con phía sau, khỏi rùng mình cái. Cho tới giờ, chưa có gặp qua cha con nào kỳ quái như vậy, cha nghiêm khắc đến dọa người, con coi như cái gì cũng thấy, mặt hình như còn … cười?


      An Nhiên như thế nào phát được người lái xe dùng ánh mắt thăm dò nhìn hai người, vì tự ti cho nên với mọi chuyện bên ngoài rất mẫn cảm, chỉ cử động cũng đủ làm cứng người đề phòng. Xem ra, người lái xe này, lòng hiếu kỳ quá cao rồi.


      “Khụ” An Tuấn Bình cau mày, nhắc nhở người lái xe hành vi phù hợp. Ông phải là khỉ ở vườn thú mặc cho người ta dòm ngó.


      Người lái xe rụt cổ lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chuyên môn lái xe, cho dù là cha con họ kỳ quái cũng là chuyện của họ, còn muốn nuôi vợ con .


      Có chuyện này làm nhạc đệm, khí trong xe dịu hơn chút ít, đây là lần đầu tiên cùng ba gần gũi, đổi lại là trước kia, nhất định là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ) hưng phấn nửa ngày. Nhưng tại, còn tâm tư để ý chuyện này nữa, cẩn thận như vậy làm rất mệt mỏi. An Nhiên thu lại ý cười, đem tầm mắt dịch ra ngoài cửa sổ.


      Ngược lại với An Nhiên, An Tuấn Bình có chút được tự nhiên, nhíu chặt mi lại, cùng con thế này lại làm cho ông mất tự nhiên, ra sợ người khác cười đến rụng răng.


      “Nghe mẹ con , con hôm qua khóc rất thương tâm? Là trách chúng ta ít quan tâm đến con sao?”


      ràng là cha cùng con chuyện, lại giống như người kẻ dưới chào hỏi nhau, An Nhiên thu hòi tầm mắt, nụ cười môi chưa bao giờ tan biến “Con gặp ác mộng, thấy cả ba mẹ đều cần con, đem con đuổi ra ngoài, tỉnh lại thấy mẹ mới biết là mình gặp ác mộng.”


      An Tuấn Bình nghe xong sửng sốt, ông biết nên tiếp thế nào, an ủi chuyện này có khả năng xảy ra, đó chỉ là ác mộng. Nhưng mấy năm nay ông hề quan tâm tới nó, ra, tin sao? Những lời này, ông biết phải mở miệng làm sao.


      Nháy mắt khí có dịu mà ngược lại thêm trầm trọng. An Nhiên cho là đúng, lại đem tầm mắt hướng ngoài cửa sổ, dường như có gì ngoài kia hấp dẫn ánh mắt .


      Lái xe cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi, dùng sức nhấn ga, nhằm nhanh chóng đến nơi, chấm dứt cái màn quái dị này.


      đợi lâu đến cửa trường học, hôm nay so với lúc trước nhanh hơn nhiều.


      An Nhiên từ đầu tới cuối biểu ra chut gì là được tự nhiên, mở cửa xe, đối với người ngồi trong xe An Tuấn Bình chào tạm biệt, đóng cửa xe. Khác là lần này có nhìn theo xe rời , mà xoay người về phía cổng trường, tất cả đều rất tự nhiên.


      Lúc này An Tuấn Bình mới quay đầu, nhìn người ngoài cửa sổ, ông ở thương trường dốc sức nhiều năm, mọi hạng người ông đều thấy qua, lại chưa ai mang lại cho ông cảm giác như vậy, cái gì cũng , làm cho ông cảm giác được tự nhiên, là ông trước nay để tâm đến, nên thấy áy náy sao?


      Áy náy? Có thể sao? Nghĩ vậy, An Tuấn Bình mi nhíu càng chặt mở miệng, thanh trầm thấp “Lái xe!”


      An Nhiên bên đường vào lớp, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, từ sau khi tốt nghiệp, chưa từng quay lại nơi này, bởi vì nơi đây lưu lại cho ký ức tốt đẹp, muốn nhớ lại.


      Bước con đường quen thuộc, rất nhanh đến lớp của , ban 4, nhìn tấm bảng lớp quen thuộc kia, tất cả làm cho cảm thấy giống như giấc mộng, hay , tại chính là mộng. Trong lúc nhất thời chính cũng thể nào phân biệt ràng, nhưng bất quá còn quan trọng nữa.


      “An Nhiên sao cậu lại ngẩn người ở đây, mau vào lớp , rất nhanh là vào học rồi, nếu vào để cho lão thái gia kia bắt được chỉ có chết.” nữ sinh tóc ngắn, khó hiểu nhìn người đứng ở cửa, tốt bụng nhắc nhở.


      Lão thái gia là tên gọi bọn họ đặt cho chủ nhiệm lớp, trong ban, ai đến thầm nghiến răng nghiến lợi, tại thấy thân thiết.


      Nữ sinh tóc ngắn nhìn người đứng ở cửa, bất động cười, có chút khó hiểu, cảm thấy câu vừa rồi có gì buồn cười a, bất quá, An Nhiên hôm nay giống bình thường, đợi nữ sinh kia nghĩ xong, thanh trong trẻo vang lên.


      Nữ sinh kia nghe thấy tiếng chuông như nghe thấy thanh đòi mạng, lạnh run cái, chạy nhanh kéo An Nhiên vào phòng học, giỡn, lão thái gia thủ đoạn người bình sao chịu được, các vẫn tự biết lượng sức, đem thân thể mình mà đùa.


      An Nhiên bị lôi kéo về phía trước , Dương Dung Nhi chút cũng hề thay đổi, vẫn hấp tấp vội vàng như trước.


      Theo tiếng chuông vang lên, các bạn trong lớp lục tục vào đầy đủ, ít người nghe tiếng chuông mà chạy vào lớp. Bọn họ đều biết lão thái gia lợi hại, hận thể có bốn cái chân để nhanh nhanh vào lớp, tiếng chuông vừa dứt họ tới cửa phòng.


      Qủa nhiên, khắc khi tiếng chuông vừa dứt, lão thái gia biết từ nơi nào ra, liền xuất ,trình độ này khiến mọi người trong trường phải khâm phục.


      Lão thái gia là chủ nhiệm lớp các , tên là Thái Hồng, dạy học hơn 30 năm, năm nay cũng hơn 50, dạy Toán, nghiêm khắc cùng trình độ năng lực là tỉ lệ thuận, bạn bè đối với lão thái gia này là vừa vừa hận.


      Lão thái gia đứng ở cửa phòng, hài lòng nhìn đám học sinh ngồi đầy đủ trong lớp, sau đó xoay người rời .


      Nhìn bóng dáng lão thái gia rời , toàn bộ đều đồng thời thở phào nhõm.


      Dương Dung Nhi vỗ ngực, nguy hiểm , chậm chút nữa là chết mệt với lão thái gia rồi, nhớ lại màn nguy hiểm vừa rồi, Dương Dung Nhi mới quay đầu nhìn người bạn cùng bàn với mình, An Nhiên, lại thấy mặt vẫn là nụ cười:"Cậu rốt cuộc là cười cái gì?”


      Nhìn người bên cạnh vẻ mặt mờ mịt, An Nhiên cười cười, “ có gì, Dung Nhi vừa rồi ngươi đáng ."


      Nghe được nguyên nhân, Dương Dung Nhi hai má ửng hồng, tựa như quả đào chín “Người ta hỏi ngươi, ngươi còn cười ta.”


      An Nhiên nhìn bộ dạng Dương Dung Nhi thẹn thùng, cười càng tươi, Dương Dung Nhi trước khi tốt nghiệp lâu mới cùng cùng bàn, nhưng kiếp trước tất cả tâm tư đều đặt người Dương Lãng căn bản cùng Dương Dung Nhi tiếp xúc nhiều, hôm nay nhìn lại, người bạn cùng bàn này đáng , tăng thêm vài phần hảo cảm.


      Dương Dung Nhi thấy An Nhiên mặt tươi cười càng đậm, cảm thấy An Nhiên so với hoa hậu giảng đường An Cẩn còn đẹp hơn."An Nhiên, cậu hôm nay có gì đó rất khác.”


      An Nhiên từ chối cho ý kiến, hỏi lại “Khác như thế nào?”


      “Cậu trước kia thoạt nhìn có điểm tự bế” Dương Dung Nhi xong nhắc lại ấn tượng của An Nhiên với trong quá khứ, liền ý thức được mình vừa gì, nhanh chóng xua tay lắc đầu “Cậu đừng giận, mình có ý đó."


      Có điểm tự bế , cũng chủ động cùng người khác chuyện, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, cho nên ngay cả người thân cũng quan tâm, bạn bè cũng có chỉ có mình .


      “Vậy cậu bằng lòng làm bạn với tớ sao?” An Nhiên nhếch môi cười, với người còn ảo não bên cạnh.


      Dương Dung Nhi ngờ An Nhiên như vậy, nghĩ An Nhiên nhất định rất tức giận rồi sau đó để ý tới “Tớ đông ý!”


      Sau khi xong Dương Dung Nhi chạy nhanh tới nắm tay An Nhiên, sợ đổi ý, tuy rằng biết vì sao An Nhiên chủ động chuyện với , còn cùng kết bạn. Nhưng tình rất thích An Nhiên thích nụ cười kia, giống như ánh mặt trời trong mùa đông, làm người ta ấm áp, có loại cảm giác nên lời.


      An Nhiên nhìn cánh tay bị người nắm chặt, vì sao trước kia nhận ra, chỉ cần bước lên phía trước gặp những điều tốt đẹp như vậy. Nhưng giờ tính là quá muộn, bởi vì có người bạn đầu tiên trong đời.

      Chương 6


      Edit: Hoa Lam Tuyết

      Dương Dung Nhi là người sảng khoái, hai người sau khi trò chuyện, tình cảm tăng vọt, giống hai người bằng hữu quen từ lâu.

      Quan hệ hòa hợp, khí hài hòa. Nhưng trong mắt Hoàng Nhụy lại thấy hình ảnh này vô cùng chói mắt, mắt sắp phun ra lửa rồi :"Ầm ĩ cái gì, thể yên lặng cho người khác nhờ sao. như đánh rắm vậy, hơn kém."

      Hoàng Nhụy trước giờ rất ghét An Nhiên, An Nhiên lớn lên xinh đẹp, vậy thành tích tốt, đối xử với người khác lúc nào cũng hờ hững hững hờ. Vậy cũng xứng làm thiên kim đại tiểu thư sao. Trong lòng Hoàng Nhụy, còn tốt hơn ta gấp vạn lần, nhưng ông trời bất công, có thân thế tốt như ta, hừ.

      thanh oán giận lớn, lại có thể làm cho mọi người đều nghe thấy, bao gồm hai người ngồi kia mà đùa giỡn. Dương Dung Nhi nghe xong liền đen mặt :"Hoàng Nhụy, cái gì đây! Cái gì là kêu so với đánh rắm hơn, hả?"

      Những người xung quanh đều mang bộ ngồi xem kịch vui, hai người đều là mỹ nữ trong lớp, Hoàng Nhụy diện mạo xinh đẹp kiều mị, Dương Dung Nhi nhắn đáng . Đây là lần đầu tiên gặp cảnh hai mỹ nữ cãi nhau, sao xem được. Nhưng cái làm họ tò mò là hai người cãi nhau vì ai khác mà là cái người nãy giờ đối với chuyện liên quan này, chớp mắt lấy cái.

      "Là ai trong lòng người đó tự biết." Hoàng Nhụy đem tầm mắt dựng lại người An Nhiên, trong mắt toàn bộ đều là chán ghét.

      Động tác của Hoàng Nhụy tất cả mọi người đều nhìn thấy, còn biết ai chính là đồ ngốc.

      "Xin lỗi! Mau xin lỗi An Nhiên!" Dương Dung Nhi ngốc, sao biết người Hoàng Nhụy là ai. vô cùng tức giận, sớm ưa gì Hoàng Nhụy, ỷ vào mình có chút thành tích liền hống hách khinh thường người khác, có gì đặc biệt hơn người chứ.

      Hai người ai cũng chịu thỏa hiệp, mọi người lòng thầm kêu , nếu hai người động tay động chân, nên làm cái gì bây giờ? Nháy mắt khí lớp học trở nên rất khẩn trương,

      Tất cả những chuyện này An Nhiên đều thấy hết, dám khẳng định, chỉ cần này hai cái nổi lên, lớp học nhất định lộn xộn, mà trong khi trong hai người đó là bạn của , sao có thể bỏ mặc bạn mình bị người bắt nạt được. (editor: Còn chưa biết ai bắt nạt ai à nha.)

      Hơn nữa bọn họ đều là ở thời kỳ trưởng thành, đúng thời điểm dễ xúc động, càng nghĩ tới là, bằng hữu vừa kết giao mà bênh vực, xem ra mình vận khí rất khá nha, tìm được người đáng giá làm bằng hữu.

      "Dung Nhi." An Nhiên nhìn người còn đọ mắt ở bên kia, mặt có chút biểu tình gì gọi là tức giận, ngược lại còn mang theo ý cười thản nhiên.

      Dương Dung Nhi quay đầu, nhìn đến khuôn mặt tươi cười phía sau, là vừa vội vừa tức, người khác đều ức hiếp đến mức này, An Nhiên còn cười được.

      Tiếp nhận ánh mắt oán trách của Dung nhi, An Nhiên bật cười, có cái gì phải tức giận chứ, nhưng mà biểu tình của Dung Nhi là ... đáng nha. Bất quá Dung nhi là bằng hữu , nếu bằng hữu cũng tức giận ra mặt, làm vẻ mặc kệ cũng tốt a. Làm sao đây, quá rối rắm rồi.

      An Nhiên đứng lên, chậm rãi đến trước Hoàng Nhụy, trong ấn tượng, cùng Hoàng Nhụy tiếp xúc cũng nhiều, nhưng là Hoàng Nhụy lại nhằm vào chuyện của , cũng phải lần đầu tiên , chẳng qua lần này lại lựa chọn lùi bước cùng trốn tránh!

      Hoàng Nhụy thấy An Nhiên cách mình càng ngày càng gần, giống như có nhất luồng áp lực vô hình đè ép, đột nhiên, có cảm giác có chuyện tốt phát sinh.

      "Ngươi cần lại đây!" Giác quan thứ sáu của nữ nhân luôn chuẩn xác, Hoàng Nhụy cũng biết vì sao, hôm nay An Nhiên làm loại cảm giác sợ hãi, ràng ta cười, đợi chút... cười?!

      An Nhiên có dừng lại, thấy Hoàng Nhụy có ý đồ hất cổ tay của ra, nhưng được sao, khuỷu tay khẽ nhất, để sát vào người mang vẻ mặt sợ hãi kia, hơi hơi cong khóe miệng, môi khẽ mở "Hoàng thị hình như là tiểu công ty An gia kỳ hạ ."

      (Editor: kỳ hạ là gì cái này cũng lắm, mình nghĩ là bị thu mua hay đại loại thế, mọi người ai nêu biết với mình nhé mình sửa lại. Cảm ơn nhiều, ha.)

      Thanh rất , vừa vặn người Hoàng Nhụy nghe được, xong, An Nhiên buông cổ tay Hoàng Nhụy ra, lui lại phía sau vài bước, nhưng vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người, lại vừa vặn đứng ở bên người Dương Dung Nhi.

      Đôi đồng tử phóng đại, hoảng sợ nhìn người trước mặt, môi run rẩy, muốn lớn tiếng phản bác, lại mở nổi miệng, cổ ra tiếng.

      "Ta nghĩ Hoàng Nhụy bạn học nhất định là sắp trung khảo, áp lực quá lớn mới có thể như vậy, đúng ?" An Nhiên mỉm cười như là vì Hoàng Nhụy mà giải vây.

      Những lời này ràng làm cho Dương Dung Nhi bất mãn, Hoàng Nhụy đều như vậy, An Nhiên còn giúp ta chuyện, cái mũi hừ lạnh tiếng, tức quá , thực hiển nhiên, bị An Nhiên chọc tức rồi.

      An Nhiên nhìn người bên cạnh nổi tính trẻ con, chỉ cười lắc lắc đầu, lập tức ánh mắt dừng ở người Hoàng Nhụy vẫn ngây người đứng kia, nổi lời.

      Hoàng Nhụy cảm giác toàn thân như bị chế trụ, thể nào nhúc nhích, nhớ tới những lời vừa rồi An Nhiên ở bên tai , công ty của ba tính lớn, nhưng là cũng là cái xí nghiệp hàng năm phải nộp thuế trăm vạn, nhưng An Nhiên lại Hoàng thị là tiểu công ty An gia kỳ hạ, An gia có biết, nhà hàng, giải trí, thương phẩm, tất cả các lĩnh vực đều có sản nghiệp, so sánh với nhau, Hoàng thị tính là cái gì, đây cũng là vì sao rất chán ghét An Nhiên, bởi vì mệnh!

      "Ân." đổ dậy nổi, Hoàng thị là ba cả đời tâm huyết, cũng là tất cả của nhà , Hoàng Nhụy gật gật đầu, xem như đồng ý lời An Nhiên , áp lực quá lớn.

      Tất cả mọi người lộ ra biểu tình hóa ra là như vậy, cũng khó trách, mấy ngày nay mọi người đều như ngồi lò lửa, trong nhà, ba mẹ ở phía sau thúc giục, trường học cách vài lão sư kia giảng dạy, đúng là có hơi quá...ấy ấy, bạn học chung quanh ai cũng như sắp liều mạng rồi, ai đều áp lực, có thể hiểu, có thể hiểu.

      Dương Dung Nhi nghe được Hoàng Nhụy trả lời, lại hừ tiếng, tuy rằng biết vì sao thái độ Hoàng Nhụy lại thay đổi, nhưng vẫn tức, vì sao An Nhiên muốn giúp cho Hoàng Nhụy, sợ ta cái gì, cùng lắm đánh trận, ai sợ ai!

      Ở thời điểm mọi người nghĩ mọi chuyện cứ như vậy chấm dứt, An Nhiên lại tiếp câu.

      "Như vậy, cậu có nên vì hành động vừa rồi mà xin lỗi chúng ta tiếng?" Trong thanh của An Nhiên chưa từng có bất kỳ cảm xúc gì, giống như tình nên là như thế này.

      Mỗi người đều gật gật đầu, quả , An Nhiên cùng Dương Dung Nhi cần nhận được lời xin lỗi.

      Dương Dung Nhi nghe thế quay đầu, đôi mắt tròn xoe, chớp chớp nhìn An Nhiên, mặt tràn đầy ý cười.

      Lại tức giận, tính tình đúng là. An Nhiên biết Dung nhi vừa rồi tức giận phải là vì chẳng những cảm ơn ấy bênh vực cho , còn giúp Hoàng Nhụy chuyện. Mà là vì ấy sợ co chịu ủy khuất, người bạn tốt mà.

      Hoàng nhụy siết chặt tay, cắn môi, có thể sao, "Thực xin lỗi."

      (Editor: Cực kỳ cam lòng nha.)

      "Mình nghĩ về sau Hoàng Nhụy bạn học như vậy, đúng hay ?" An Nhiên đối với Hoàng Nhụy cười, xong, cũng là thầm cho biết, về sau cần trêu chọc An Nhiên ta.

      Hoàng Nhụy môi đều cắn nát , lại gật gật đầu, sau đó quay đầu,cúi đầu, lần nữa xem sách, chính là sau sách giáo khoa kia là biểu tình gì, ai biết.

      tình đến lúc này, toàn bộ đều chấm dứt, vốn nghĩ có náo nhiệt, ai biết An Nhiên hai ba câu cứ như vậy xong rồi, bất quá hôm nay An Nhiên khá, đặc biệt thời điểm cười rộ lên, có vài Tiểu Nam sinh làm bộ như lơ đãng mà nhìn lén An Nhiên.

      "Dung nhi, giận tớ chứ." An Nhiên mỉm cười với người bên cạnh còn cực kỳ đắc ý.

      Dương Dung Nhi gật đầu mạnh, nắm tay An Nhiên uy hiếp:”Cậu cho tớ biết,cậu cái gì với Hoàng Nhụy, tớ tức giận."

      Cái gì kêu được tiện nghi còn khoe mã, chính là Dương Dung Nhi tại, này cũng trách được, ai cũng cho là An Nhiên ở bên tai Hoàng Nhụy gì đó, Hoàng Nhụy liền ngoan giống như cừu non, làm sao còn có khí thế ngao ngao kêu như ban đầu, rất tò mò.

      An Nhiên làm lại động tác vừa rồi như làm với Hoàng Nhụy, tất cả ở bên tai Dung nhi đem câu kia, giống như đúc cho nghe.

      Dương Dung Nhi nghe xong, sửng sốt chút, ngơ ngác nhìn người bên cạnh cười, phát thực hiểu được An Nhiên, hôm nay, lúc đầu khi nhìn thấy An Nhiên , thấy ấy luôn luôn cười, cho dù là lúc Hoàng Nhụy khiêu khích cũng giống như vậy.

      "Làm sao vậy?" An Nhiên hỏi, là vì cảm thấy thực đáng sợ, cho nên sợ rồi sao?

      Vốn sững sờ, lại nở nụ cười sáng lạn, tinh quái để sát vào tai An Nhiên đến, "Đây là ỷ thế hiếp người trong truyền thuyết ."

      Lập tức nhìn thoáng qua Hoàng Nhụy phía sau, che miệng cười.

      Ỷ thế hiếp người, giống như chuyện vừa rồi sao, An Nhiên cũng nở nụ cười, là nụ cười từ trong tâm khảm phát ra.
      Andrena thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7

      Editor: Hoa Lam Tuyết

      Beta: Lucifer

      Trừ bỏ Hoàng Nhụy khiêu khích, những cái khác đều thuận lợi, An Nhiên thu thập sách giáo khoa. Kiếp trước, bởi vì kiện kia với Dư Lãng , hoàn toàn đem chính mình thu lại, còn học tập, làm cho kì thi trung khảo thất bại. tại lần nữa góp nhặt tri thức, cố gắng tập trung, cố hết sức, chỉ cần lần, có thể nắm được toàn bộ, còn nhớ những gì thầy giảng qua, tốt nhất học tập theo phương pháp chính là: đem nội dung hiểu ràng, sau đó làm cho toàn bộ đều quên hết , rồi lại học lần nữa, hiệu quả dị thường kinh người, tại vô cùng đồng ý cái lý luận của vị thầy giáo kia.

      “An Nhiên, nhà cậu đến đón cậu sao? Nếu chúng ta về cùng nhau .” Dương Dung Nhi chớp ánh mắt, cùng An Nhiên chuyện xong, cùng lúc trước giống nhau, muốn lúc nào cũng ở cùng chỗ với nhau, chuyện suốt đêm.

      Nếu An Cẩn học, trong nhà nhất định có người tới đón, nhưng là hôm nay An Cẩn có tới, đại khái , lúc An Nhiên định mở miệng đồng ý, chợt nghe ở cửa hình như có người kêu tên của .

      Cơ hồ ánh mắt mọi người đều hướng tới cửa nhìn lại,vì vậy ai biết người tìm lại là , Dư Lãng ban nhất!

      tới làm gì? An Nhiên nhìn người đứng ở cửa, mặc kiện y phục thực bình thường, áo t-shirt màu trắng, gương mặt trắng nõn tràn đầy tươi cười, khó trách bị gọi là vương tử.

      Dương Dung Nhi lấy khuỷu tay huých An Nhiên cái, rất có ý tứ nhắc nhở.

      “An Nhiên, nơi này!” Dư Lãng lại gọi tiếng, còn phất phất tay.

      Kiếp trước, là chủ động tìm Dư Lãng, mới có chuyện phát sinh sau này, (Editor: trêu hoa ghẹo nguyệt sao, vậy là được) cho nên sớm tính trêu chọc , tại như thế nào lại tìm .

      “Còn mau , cẩn thận bạn nữ trong lớp mỗi người ngụm đem ngươi ăn sạch.” Dương Dung Nhi cười tủm tỉm đẩy người còn bận bất động, trong trường học nữ sinh nào là biết Dư Lãng , được xem là cao cấp trong trường a, nhìn cái đủ làm cho tâm hồn rung động rồi.

      Quả nhiên, An Nhiên cảm thấy người giống như là có kim đâm, liền ngay cả Hoàng Nhụy cũng oán hận nhìn , nam nhân họa thủy, tuy rằng tại Dư Lãng chỉ có thể tính là nam sinh.

      An Nhiên đứng lên, hướng Dư Lãng đến, miệng nở nụ cười , “Có việc gì sao?”

      Dư Lãng biết này là đặc biệt, bởi vì chỉ có mới đối xử với lúc nào cũng bộ lạnh lùng , “Tớ thấy cậu đến trường học, như thế nào xin phép ở nhà nghỉ ngơi, An Cẩn phải cũng xin phép sao, cậu xin phép luôn thể.”

      An Nhiên dấu vết nhíu nhíu mày, vì sao An Cẩn xin phép cũng phải xin phép, “Còn có chuyện khác sao?”

      Dư Lãng biết mình sai lầm rồi, tuy rằng người trước mặt có bộ dáng gì gọi là tức giận, còn mang theo mỉm cười thản nhiên, nhưng có thể cảm giác được tức giận, “Thực xin lỗi, tớ biết tớ sai cái gì.”

      hạng người chính là như vậy, cùng chuyện với ngươi, giống như ngươi nên mang ơn người ta, “Tôi còn có bạn học chờ, chuyện ngày hôm qua cám ơn cậu, nếu có cái gì cần tôi hỗ trợ nhất định hết sức.”

      xong, An Nhiên xoay người, muốn cùng Dư Lãng dây dưa, kiếp trước màn kia có quên, liền sao mà trùng hợp vậy, thời điểm thổ lộ vừa vặn đám người ở xung quanh nhìn, sau khi bị cự tuyệt, mọi người đều ăn ý ra cười nhạo . Nếu Dư Lãng sớm có bạn , mà lúc tìm Dư Lãng, lại làm sao có thể biết, mà vì sao trực tiếp cùng ràng còn ám chỉ ở của ngày sinh nhật thổ lộ, hết thảy những chuyện này, đều là kế hoạch của bọn , chính là hiểu vì sao bọn họ muốn làm nhục , có làm gì bọn họ, cho dù ở toàn trường học cũng có chọc giận qua ai.

      Dư Lãng oán hận nhìn bóng dáng cách mình càng ngày càng xa, vì cái gì khác, cứu nàng, cũng nên dùng thái độ như vậy với , chẳng lẽ trong nhà có chút tiền liền có thể coi ai ra gì! Hay là biết kiện kia?

      biết có phải trong lòng có quỷ hay , Dư Lãng lập tức quay đầu bước , cũng so đo thái độ An Nhiên đối với vừa rồi.

      Dương Dung Nhi nhìn người trở về, dùng thần sắc ái muội quét người An Nhiên , trong đó ý tứ gì, uy hiếp “Này , thành khai mau, ngươi cùng Dư Lãng có quan hệ gì?”

      An Nhiên có chút buồn cười, “Ngày hôm qua mình cẩn thận rơi vào trong hồ ở trường, vừa vặn được cứu, đưa ta đến bệnh viện.” Về phần vì sao tìm đến ,thú , cũng biết.

      “A, cậu có chuyện gì hay , hôm nay như thế nào xin phép nghỉ ở nhà, nhanh chút nhanh chút, thu dọn mọi thứ rồi nhanh trở về, yên lành như thế nào liền rơi vào trong hồ, sao đường cẩn thận như vậy.” Dương Dung Nhi vừa nghe đến An Nhiên rơi vào trong hồ, lập tức ở người An Nhiên nhìn lên nhìn xuống vài vòng, vừa cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của có hay bình thường, sau khi xác định hết thảy đều bình thường lập tức thu thập các thứ bàn.

      Vẫn vội vàng hấp tấp như vậy, bất quá An Nhiên ngược lại cảm thấy thực hạnh phúc, Dung nhi là lo lắng cho mới khẩn trương, bất quá câu kia của Dung nhi nhắc nhở , như thế nào lại rơi vào trong hồ , đúng vậy, cũng vẫn kỳ quái, như thế nào liền vô duyên vô cớ rơi vào trong hồ, mà Dư Lãng vừa lúc ở kia cứu , từ lúc trường học mở ra hồ kia, chung quanh vẫn có xây hàng rào bảo vệ, cho nên mỗi người ở bên hồ đều phải cẩn thận. Kiếp trước, trong đôi mắt chỉ có nụ cời sáng lạng kia của Dư Lãng, chỉ biết cảm tạ lần đó rơi xuống nước gặp giúp, lại nghĩ tới mình vì sao lại bị rơi vào trong hồ.

      “An Nhiên, An Nhiên, …” Dương Dung Nhi nhìn người đột nhiên thất thần, quơ quơ tay, trong lòng càng thêm lo lắng , thêm cái gì, trực tiếp kéo tay An Nhiên bên ngoài hướng phòng học .

      An Nhiên bị dùng sức đường kéo , còn chưa có phản ứng lại , liền lảo đảo cái bị Dung nhi đường kéo rồi, “Dung nhi, tớ sao, có việc gì.” vừa rồi chính là suy nghĩ số chuyện nên hơi thất thần thôi.

      “Ta nhiều chuyện rồi, mà dù sao cũng tan học, cậu vẫn nên sớm chút về nhà nghỉ ngơi, nếu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ.” Dương Dung Nhi bộ tha, lực đạo trong tay giảm ngược lại còn tăng.

      Cái này làm cho An Nhiên dở khóc dở cười, xem ra Dung nhi là người cực kì độc tài, bất quá loại cảm giác được người khác quan tâm tệ, An Nhiên mặt lên ý cười, cũng thêm cái gì, tùy ý để Dung nhi túm .

      Bước nhanh đến cửa trường học, Dương Dung Nhi theo con đường quen thuộc hướng tới chỗ đến, An Nhiên hướng phía trước nhìn tới, chỉ thấy người nam nhân chờ ở cửa xe, thời điểm thấy bọn họ đến, liền cười mở cửa xe.

      “Lí đại ca.” Dương Dung Nhi vô cùng có lễ phép chào nam nhân mở cửa xe tiếng.

      “Dương tiểu thư.” giữ cho cửa xe mở, nam nhân hướng người tới chào tiếng.

      gọi ta Dung nhi là được rồi, đây là bạn học của ta, An Nhiên.” Dương Dung Nhi chỉ chỉ người bên cạnh, giới thiệu .

      An Nhiên lễ phép cười cười, Lí đại ca gật gật đầu xem như chào hỏi.

      Lí đại ca cười ngây ngô sờ sờ đầu, “Viện trưởng kêu ta tới đón Dương tiểu thư về nhà trước.”

      Dương Dung Nhi nghe vậy, mân mê cái miệng nhắn, vẻ mặt bất mãn, “Lại về nhà ăn cơm, ba tháng này muốn vài ngày có về nhà ăn cơm đúng giờ rồi.”

      Lí đại ca gì, như trước vẫn là vẻ mặt cười ngây ngô, biết, tiểu thư tuy rằng ngoài miệng oán giận , nhưng thủy chung trách viện trưởng .

      “Tớ vốn tính cho ba và cậu gặp nhau , ai biết ông hôm nay lại đến.” Dương Dung Nhi có chút áy náy giải thích với An Nhiên.

      An Nhiên chỉ là cười, “Cám ơn ngươi, Dung nhi.”

      Dương Dung Nhi nhìn nụ cười nở rộ trước mắt, giống như là có trận gió mát thổi qua, toàn thân có loại cảm giác thư sướng nên lời, “Vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi .”

      An Nhiên liếc mắt bốn phía, có phát chiếc xe quen thuộc, cười tự giễu, nguyên lai còn ai nhớ sao , nghĩ nhiều nữa, theo Dung nhi ngồi vào trong xe.

      --- ------ --------

      Beta: các nàng cứ coi cái hình kia là Dung Nhi nhá.

      Đáng nhẽ là post chương này sớm rồi, editor gửi qua là ta beta liền nhưng mà do trục trặc kĩ thuật a~~ Bật mí....nếu có thời giạn ta post luôn chương 8 cho các nàng , hehe thấy editor làm việc có năg suất ?

      Các nàng nếu cũng thấy chương này thích thj cho nhà ta đỡ hiu quạnh a, sắp đông rồi ta muốn lạnh lắm đâu na.....*^~^*

      Chương 8

      Editor: Hoa Lam Tuyết

      Beta: Lucifer

      Hai người đường có có cười, Lí đại ca lái xe cho dù có tham gia, khóe miệng cũng giơ lên đường cong khuyết. Mà rất nhanh cũng đến An gia.



      “Cậu phải rồi sao, mình còn có nhiều chuyện chưa có xong.” Dương Dung Nhi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, có chút mất mát, lôi kéo tay An Nhiên luyến tiếc buông ra.

      An Nhiên bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi Dung nhi, chúng ta ngày mai là thể gặp lại nhau mà, đúng,lên QQ là có thể gặp rồi, đến lúc đó chỉ sợ cậu muốn chuyện cùng tớ thôi.”

      Vừa nghe như vậy, Dương Dung Nhi mới vui vẻ nở nụ cười :” đâu, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu thoải mái xin nghỉ ngày cũng sao, vở tớ ghi đầy đủ cho cậu.’

      “Ân, biết, Dung nhi đại nhân, tớ đây.” An Nhiên mở cửa xe, hướng tới lái xe Lí đại ca gật gật đầu ý chào tạm biệt.

      Lí đại ca hiểu ý, giậm ga, chậm rãi trước.

      Hai người người ở trong xe người ở bên ngoài xe vẫy tay tạm biệt, thẳng đến khi nhìn thấy đối phương mới thôi.

      An Nhiên xoay người, hướng tới biệt thự nội đến, vừa vào cửa, liền phát hôm nay đặc biệt im ắng, hơn nữa người thường xuất ở đại sảnh như Tôn bá đứng tại kia cùng người hầu cái gì đó.

      “Tôn bá.” An Nhiên chờ Tôn bá xong sau, lên, lễ phép chào tiếng, Tôn bá tuy rằng là quản gia An gia, quả là gia thần bên đại gia tộc, đưa tới đây bên cạnh ba, rất có địa vị, có đôi khi người chủ gia đình là ba cũng phải cố kỵ Tôn bá vài phần.

      “Tiểu thư.” Tôn bá cung kính chào lại, trong lòng lại thầm kinh ngạc, vị đại tiểu thư này, từ trước tới nay chưa từng chủ động cùng người khác tiếp xúc, có đôi khi cho dù ngươi chủ động tìm , cũng nhất định có thể với ngươi mấy câu.

      “Ba mẹ chưa về sao?” An Nhiên hỏi, lòng có chút khó hiểu, bởi vì thời điểm An Cẩn ở nhà, trong nhà cũng cũng im lặng như vậy .

      “Lão gia ở công ty còn chưa có trở về, phu nhân họp mặt cùng các phu nhân khác rồi ạ.” Tôn bá điềm đạm trả lời, lời mang theo nhiều cảm xúc.

      “Cám ơn Tôn bá.” An Nhiên mỉm cười đáp tạ, trong ấn tượng, Tôn bá đối xử với người khác đều là thái độ như vậy, ông bởi vì ba ngươi là chủ gia đình mà nịnh nọt, cũng bởi vì ngươi được thương mà khinh thường, tại cái nhà này người duy nhất công bằng đối xử hòa nhã với mọi người, chỉ có Tôn bá .

      “Tiểu thư có chuyện gì khác, ta làm việc đây.” Tôn bá mang theo ngạc nhiên tránh , nhưng có làm ra vài cái hành động tìm tòi nghiên cứu, đó phải bổn phận của ông.

      An Nhiên lên lầu, thấy phòng An Cẩn mở cửa, người im lặng ngồi ở giường đọc sách, màn này vô luận ai nhìn thấy tâm đều sinh hảo cảm, lại có vài phần đau lòng, cho nên luôn đem những tốt nhất tặng cho An Cẩn, bao gồm tình của cha mẹ.

      phải bệnh sao? Như thế nào đọc sách.” An Nhiên bất tri bất giác bước vào, trong giọng mang theo quan tâm thể che giấu.

      An Cẩn ngẩng đầu nhìn người tới, hơi hơi sửng sốt, lập tức, thần sắc trở nên trắng bệch vì bệnh tật lộ nụ cười, “An Nhiên, ngươi trở lại a, ta hôm nay học, cho nên muốn chút, sắp tới là trung khảo rồi.”

      Tươi cười quen thuộc, làm cho người ta cảm giác bên trong nụ cuời đó có kiên cường khó ai có được mà đau lòng, An Cẩn, rốt cuộc ngoan tình lãnh độc, hiền lương nhu nhược, người nào mới là ngươi?

      “Thành tích của em tốt như vậy, cho dù học ngày cũng nhất định có thể làm bài tốt, vẫn là nên nghỉ ngơi, bằng ba mẹ lo lắng .” An Cẩn ở cả năm năm thành tích luôn đứng thứ hai, thành tích đáng kiêu ngạo như vậy, còn khẩn trương sao?

      “An Nhiên phải ngày hôm qua phải vào bệnh viện sao, như thế nào hôm nay lại học rồi? tốt, giống ta…” An Cẩn đến chữ tốt, thanh có chút mất mát cùng hâm mộ, còn có tia khó phát ra… Chán ghét?

      An Nhiên biết nên như thế nào để an ủi , An Cẩn thân thể tốt là vì thời điểm ở mẹ trong bụng đoạt chất dinh dưỡng, mới có thể làm cho An Cẩn vừa được sinh ra thân thể bị hư nhược, còn bị bệnh tim bẩm sinh.

      “Ta sao, kỳ ta thích im lặng ngồi như vậy, An Nhiên cần cảm thấy áy náy, ta trách.” An Cẩn nhìn người trước mặt cúi thấp đầu, lập tức nở nụ cười, tỏ vẻ chính mình sao cả.

      Vì như vậy, An Nhiên mới cảm thấy là chính mình thiếu An Cẩn , An Cẩn càng là biểu sao cả, lại càng tự trách, cho dù An Cẩn lấy tình của cha mẹ, cũng nghỉ là chuyện đương nhiên, bởi vì nợ người ta.

      “An Cẩn, em có biết Dư Lãng sao?” An Nhiên trong lòng ê ẩm đau, cho dù kiếp trước An Cẩn câu tuyệt tình, làm phải tìm chết, tại như trước cảm thấy thua thiệt đứa em này, lần đó hẳn là An Cẩn nên mới như vậy, dù sao đó cũng là vị hôn phu mà nó nhất.

      “Là cái người cứu An Nhiên kia sao? Ta có biết a, Dư Lãng ban nhất, sát vách ban chúng ta, thường xuyên nhìn thấy, cho nên có biết.” An Cẩn cười , trong giọng còn mang theo tia nghịch ngợm, mặt còn có ít phiếm hồng, chứng minh tâm tình người rất tốt.( L: Con này sao đóng kịch kinh thế nhỉ??)

      An Nhiên như trước cúi đầu, thấy lúc này mặt có biểu tình gì, lại chậm chạp đáp lời, An Cẩn nghĩ là thẹn thùng , ngượng ngùng hỏi lại, hảo tâm tiếp tục .

      “Dư Lãng a, là lớp trưởng ban nhất, thành tích năm năm đều đứng thứ ba, đối xử với mọi người rất tốt, thầy cùng bạn học rất thích , hơn nữa a, là giáo thảo trường học chúng ta.” An Cẩn giống như là quảng cáo sản phẩm, đem toàn bộ ưu điểm của nhất thanh nhị sở dều hết ra.( giáo thảo là gì ta chịu, mọi người cố gắng giùm nhé.)

      ‘Phải hình như em cùng Dư Lãng rất quen thuộc, hôm nay Dư Lãng đến lớp học tìm ta, hỏi thăm em thế nào.” An Nhiên cúi đầu .

      An Cẩn sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm người mực cúi đầu từ nãy đến giờ, muốn từ người nhìn ra cái gì, nhưng là An Nhiên lại cúi đầu, cái gì đều nhìn được.

      khí trầm mặc đại biểu cho cái gì, An Nhiên dám nghĩ tới, chỉ cảm thấy lạnh cả người, “Thầy giáo cho rất nhiều bài tập, ta về phòng trước .”

      rốt cuộc sợ hãi cái gì, rốt cuộc trốn tránh cái gì!

      An Cẩn trong lòng có chút bất an, nhìn bóng dáng xoay người rời kia, cảm thấy hôm nay An Nhiên có chút thích hợp, đúng, là từ ngày hôm qua bắt đầu có điểm thích hợp, chẳng lẽ là bởi vì Dư Lãng? Nghĩ vậy, An Cẩn trong lòng vốn bất an rất nhanh liền trở lại bình thường.

      “Vì sao em chỉ kêu tên của ta, gọi ta là chị?” tới cửa đột nhiên An Nhiên quay đầu lại hỏi câu như vậy, An Cẩn mới tâm xuống, lại để lên, biểu tình có chút cứng ngắc.

      “Ha ha… , bởi vì ta muốn cùng An Nhiên thân thiết hơn, ngươi như thế nào lại đột nhiên hỏi cái này?” An Cẩn mãnh liệt áp chế cảm xúc trong lòng, cẩn thận trả lời , giống như là bị người khác phát bí mật thể để ai biết vậy, tay nắm chặt, run run.

      Người đứng ở cửa có trả lời, chính là cúi đầu đứng ở kia, biết suy nghĩ cái gì, “Vậy về sau ta cũng kêu tên của em, An Cẩn.”

      biết vì sao, lúc An Nhiên lên tên của , thấy trái tim ngừng đập, nên lời trơ mắt nhìn An Nhiên rời . nên là như vậy, mọi chuyện nên là như vậy, quyền chủ động nên nằm trong tay mới đúng, đúng, tất cả mọi chuyện đều phải nắm trong tay!

      Andrena thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9

      Edit & Beta: Hoa Lam Tuyết

      An Nhiên quên mình về phòng như thế nào, , An Cẩn lương thiện như vậy, nhu nhược như vậy, như hoa bách hợp thuần khiết. kiện kia nhất định liên quan đến An Cẩn. Hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt, lại hề có chút cảm giác đau đớn, thân thể run run, lạnh, cái lạnh từ tâm phát ra.

      lạnh, vì sao lại lạnh như vậy,An Nhiên nhắm hờ hai mắt, thầm nghĩ để cho mình ấm áp chút đến phòng tắm. Nước ấm xối người nhưng lại thể làm dịu cái lạnh kinh người kia. Cả phòng tắm là mảng mờ ảo, trước mắt An Nhiên là tầng sương thấp, nước ấm ngừng phun mặt lại thể phân biệt là nước tắm hay là nước mắt

      * * *

      "Dung nhi, Dư Lãng có bạn rồi à?" Ngồi xe, An Nhiên nhịn được hỏi ra chuyện này, kiếp trước có lẽ là có bạn, có chú ý những chuyện của những người xung quanh, mới bị người ta tính kế mà biết.

      " có bạn rồi sao? Tớ chưa từng nghe , nhưng lại nghe được cùng Thước Phỉ rất thân, nếu có, chắc là ta." Dương Dung Nhi bát quái tự mình chắp vá lung tung. (Editor: này mà làm bà mối bị người ta đánh tới bầm dập mới lạ đó.)

      Thước Phỉ? Chẳng lẽ Dư Lãng cùng Thước Phỉ đôi? "Thước Phỉ là ai?" An Nhiên tiếp tục hỏi.

      "Thước Phỉ a, ta là lớp trưởng ban ba, sát vách ban nhất, lớn lên xinh đẹp, thành tích luôn nằm trong top 10 của trường, còn là trong ba người được bầu làm hoa hậu giảng đường, em cậu An Cẩn phải ở ban ba sao? ấy là lớp phó ban 3, cùng với Thước Phỉ cũng nằm trong ba người được bầu làm hoa hậu giảng đường, quan hệ rất tốt, cậu có thể hỏi ấy mà."

      Mấy cái này An Nhiên nghe được, còn bận suy nghĩ giả sử An Cẩn và Thước Phỉ là bạn thân, lại quen biết Dư Lãng thường xuyên cùng gặp mặt. các là song bào thai, là thân tỷ muội, nó tuyệt đối dính líu tới việc này.

      Nhưng lúc hỏi An Cẩn, cùng với Dư Lãng rất thân phải , nó liền , bởi vì băn khoăn, bởi vì nó biết kiện kia!

      * * *

      là châm chọc, theo trí nhớ, An Cẩn chưa từng kêu tiếng chị, lại làm cho mười mấy năm phải sống dưới cái bóng ma của nó. Mà , trong cái nhà này, là cái gì? thầm nghĩ, chính là kể ngốc, bị người ta đùa giỡn còn muốn mang ơn., người ta mang bán còn muốn giúp người ta đếm tiền. đúng là kể ngốc!

      ai quan tâm , cha mẹ lạnh lùng để ý, em từ từ từng bước tính kế, co rốt cuộc có cái gì...

      Quần áo người ướt đẫm, An Nhiên ôm lấy hai tay, dựa đầu vào tường, ngồi xổm nền nhà tắm mà cười giống như dã thú bị thương, chờ đợi cái chết nhưng lại trọng sinh!

      * * * * *

      "Mẹ, hôm gặp mặt thuận lợi sao?" An Cẩn ngồi vào bàn, nhìn Từ Tuệ Linh vẻ mặt đắc ý, trong lòng sai biệt lắm có thể nắm được đại khái.

      "Thuận lợi, các bà ấy khen mẹ tao nhã cao quí, quần áo cắt may rất phù hợp, đặc biệt là đồ trang sức này lúc nhìn thấy, mấy người đó mắt cứ sáng lên. An Cẩn có mắt thẩm mỹ, là con ngoan của mẹ." Từ Tuệ Linh cười mỉm về mấy hào môn phu nhân ái mộ bà thế nào, tuy đều là những lời khách sáo khi giao tiếp nhưng các bà ấy lại nhìn bà bằng ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị, bà có thấy. Người ta con là tri kỉ của mẹ, sai tý nào.

      An Cẩn cũng nở nụ cười, nên là như thế, mọi chuyện đều phải nằm trong tay .

      "Phu nhân, đồ ăn được dọn xong, có cần kêu đại tiểu thư xuống ạ?" Nữ giúp việc bưng đồ ăn lần cuối cùng lên, hỏi.

      Từ Tuệ Linh đột nhiên nhớ tới hôm nay An Nhiên hôm nay đến trường, mà lái xe lại đưa bà họp mặt, bà lại quên phân phó Tôn bá cho người đón, bà muốn quan tâm đưa con này hơn, nhưng bà lại quên mất chuyện này.

      lúc trong lòng Từ Tuệ Linh tràn ngập áy náy, chợt nghe thanh trong trỏe vang lên.

      "Mẹ, An Cẩn." An Nhiên xuống cầu thang, khóe miệng gợi lên, tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta cảm thấy thân cận lại dường như xa cách.

      Bị gọi, hai người ngẩn đầu nhìn người đến gần, trong long khỏi sợ hãi, khí chất như vậy, cho dù hai người gặp qua vô số thiên kim tiểu thư cũng nhịn được mà tán thưởng.

      Dưới bàn, đôi tay trắng nõn chợt nắm chặt, có thể thấy được tâm tình chủ nhân của đôi tay kia rất ổn định.

      "An Nhiên, mẹ xin lỗi, mẹ hôm nay tham gia họp mặt nên cho người đón con." Từ Tuệ Linh nhìn con lớn, trong lòng khỏi dâng lên cảm xúc mình thua thiệt nó, trước nay chưa từng có.

      An Cẩn thể tin nhìn về phía người phát ra lời xin lỗi, tại cái nhà này phải sớm đem An Nhiên như là người thừa phải thành thói quen rồi sao? Có người vì áy náy mà xin lỗi ta sao? Rốt cuộc điều gì làm nhiều năm cố gắng của xuất rạng nứt, An Cẩn nhìn chằm chằm người đến gần, co tuyệt cho phép có biến cố xảy ra.

      "Phải trách con mới đúng, con nhắc nhở mẹ, con nên hướng An Nhiên xin lỗi mới phải, thực xin lỡi, An Nhiên." An Cẩn hướng tới An Nhiên xin lỗi, gương mặt trắng nõn tràn đầy tự trách, bộ dáng điềm đạm đáng làm người khác nhìn thấy mà khỏi động lòng.

      Dùng chiêu lấy lùi làm tiến cũng thuận tay quá chứ, An Nhiên có lặp tức trả lời, thẳng đến bên người Từ Tuệ Linh, lộ ra nụ cười trấn an "Mẹ, chúng ta là người nhà, mẹ con cần phải xin lỗi."

      Đúng vậy các là người nhà cũng là người xa lạ quen thuộc nhất.

      Từ Tuệ Linh sửng sốt, các là người nhà a, đây cũng là đưa con bà 10 tháng mang thai a :"Tiểu Nhiên, là mẹ tốt, lần sau nhất định mẹ quên."

      An Nhiên gật gật đầu, lần sau có quên hay , biết, cũng vọng tưởng chỉ vì câu mà mẹ có thể quan tâm mình, chỉ muốn nhìn xem, em tốt kia của có biểu tình gì.

      Bất thình lình quay đầu, làm cho An Cẩn trở tay kịp, biểu tình phẫn hận mặt còn chưa kịp rút , thấy An Nhiên nở nụ cười.

      "An Cẩn cũng cần tự trách, em cũng thể chuyện gì cũng để ý đến được." An Nhiên làm như có nhìn thấy biểu tình vừa rồi mặt An Cẩn, tinh tế mà an ủi.

      thấy được? có khả năng, ta hẳn thấy được, nhưng vì sao có chút gì ngoài ý muốn còn cười cùng chuyện, nghi hoặc, An Nhiên, ngươi rốt cuộc có nhìn thấy hay !

      "Đều là nữ nhi ngoan của mẹ, mẹ hạnh phúc có được hai đứa con hiểu chuyện. Tốt rồi, ngồi xuống ăn cơm , ba các con hôm nay có về nhà ăn cơm." Từ Tuệ Linh vui mừng nhìn hai đứa con, càng nhìn càng vừa lòng, tuy rằng An Nhiên thể so với An Cẩn, nhưng vẫn là con mình sinh ra.

      Hai người gật đầu, ở hai bên Từ Tuệ Linh ngồi xuống, An Cẩn vừa ngồi xong, vừa vặn chốn lại ánh mắt của An Nhiên nở nụ cười đầy hàm xúc nhìn mình.

      Chương 10

      Edit & Beta: Hoa Lam Tuyết

      đợi An Cẩn tìm hiểu ý cười kia có nghĩ gì
      , An Nhiên cúi đầu ăn cơm, là hoa mắt sao? Vì sao cảm thấy hôm nay An Nhiên ra những lời này là có ngụ ý khác?

      An Nhiên làm như có cảm giác được có ánh mắt vẫn luôn tìm tòi nghiên cứu nãy giờ, ăn cơm nhìn ra có gì khác thường, An Cẩn, trước kia ta rất ngốc, rất tin vào cái gọi là cốt nhục tình thân, cho nên ngươi mới kiên nể gì, tùy ý giẫm lên sao?

      "Mẹ, nghe người cứu An Nhiên là Dư Lãng, phải ?" An Cẩn nháy mắt hướng tới Từ Tuệ Linh hỏi, hai ngày này xảy ra những biến cố nên có, phải là tượng tốt, ba mẹ bắt đầu chú ý tới An Nhiên, người chỉ có thể sống dưới cái bóng của , dựa vào gì cùng tranh!

      "Đúng vậy, là nam sinh rất lễ phép." Từ Tuệ Linh nghe An Cẩn nhắc tới, liền nhớ tới lúc ở bệnh viện nhìn thấy nam sinh kia, hẳn cũng là con đổng trưởng của công ty nào đấy, mọi cử chỉ, mới có thể lễ độ như vậy.

      "Bạn ấy là con của Dư thúc, cùng tuổi với chúng con" Án Cẩn thân thiết giới thiệu, dư quang quét qua người đối diện, chỉ là mặt người đó có biểu tình gì chỉ cúi đầu ăn cơm.

      Từ Tuệ Linh trong đầu tìm kiếm người họ Dư, " Là Dư đổng của Vinh Huy quốc tế sao?"

      An Cẩn cười gật đầu, Dư Lãng tuy rằng bộ dạng tuấn tú, thành tích nổi trội, nhưng cái duy nhất làm cho để ý tới là gia thế, công tử của chủ tịch Vinh Huy quốc tế, mà Vinh Huy quốc tế là nơi An gia luôn có ý muốn thường xuyên lui tới.

      Khóe miệng lên nụ cười trào phúng, xem ra đánh giá An Cẩn quá đơn giản rồi, trong khi người ta đều hiểu biết đến nhất thanh nhị sở. Lần này, An Cẩn muốn nhún tay vào rồi sao, là do ba mẹ biểu lộ quan tâm nên An Cẩn hoảng loạn sao?

      " ra là con trai Dư đổng, vốn tính gọi nó đến nhà dùng bữa cơm, nhưng hình như nó lại muốn." Từ Tuệ Linh có chút đáng tiếc, có thể đem lợi ích hai công ty gắn lại mối, đây chính là cơ hội tốt, nghĩ nghĩ, bà hướng con bên trái nhìn tới.

      An Cẩn chống lại ánh mắt kia, nghe giọng điệu biết chuyện kế tiếp, vừa đứng ý, ta gấp gáp :"An Nhiên hôm nay còn hướng tới con hỏi về chuyện của Dư Lãng, vậy để An Nhiên mời Dư Lãng đến nhà ta dùng bữa cơm, con nghĩ cậu ấy cự tuyệt."

      Nếu là trước kia, nhấc định cảm tạ An Cẩn cho cơ hội gặp mặt Dư Lãng, nhưng đó là thời điểm còn chưa biết , tại biết tất cả, An Cẩn, ngươi làm ta như thế nào cảm tạ ngươi đây, em tốt?

      "Được, An Nhiên ngày mai con mời Dư Lãng đến nhà ta ăn cơm, cứ là để cảm ơn." Từ Tuệ Linh nghe An Cẩn xong, liền cười, bà biết tiểu Cẩn chuyện gì cũng có thể giải quyết thấu đáo. Buổi tối, nếu chuyện này cho Tuấn Bình, nhất định rất vui.

      Từ đầu đến cuối có ai hỏi qua có nguyện ý , mặc kệ muốn hay , đều có lựa chọn phải sao. Mà dù sao sinh ra số trời sắp đặt luôn bị giẫm lên!

      "Ban nhất lầu, ban của con ở dưới lầu, tan học tìm , sợ về trước rồi, An Cẩn phải sát vách sao, em cùng Dư Lãng cũng là quen biết, vậy em cùng Dư Lãng thử xem?" An Nhiên buôn đũa, thanh cảm xúc, như trần thuật kiện, chứ phải là banmf chuyện.

      Trường học sắp xếp, ban nào số lẻ lầu hai, số chẵn ở lầu , cho nên ban 3 cách ban nhất chỉ là cái bức tường dày mà thôi.

      "Được, liền theo như An Nhiên tiểu Cẩn, ngày mai con tìm Dư Lãng chuyện, ta với Trương thẩm làm nhiều đồ ăn hơn chút." Từ Tuệ Linh giọng điệu cần phải thương lượng thêm, trong lòng bà lúc này suy nghĩ thử xem ngày mai nên món gì để phải thất lễ.

      Nếu người khác muốn tham dự, sao có thể để người ta thất vọng được. An Nhiên nhìn người mất tự nhiên mà cười cười, lẫn nữa cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn cơm.

      An Cẩn nhìn nụ cười kia cảm thấy cực kì chói mắt, bắt dầu từ ngày hôm qua ta luôn luôn cười, có cái gì đáng cười chứ!

      Ba người đều trầm mặc ăn cơm, chuyện nữa.

      Com nước xong, Từ Tuệ Linh liền quay về phòng, ngày mai có rất nhiều thứ để chuẩn bị, tỷ như nên mặc gì, dùng loại trang sức nào để người khác nhìn thấy vẫn chói mắt mà làm cho người ta cảm giác mình khoe khoang.

      An Cẩn ở phía sau, nhìn bóng dáng trước mặt, trong đáy mắt trong veo dấu nổi khinh miệt.

      "An Cẩn." Người ở phía trước đột nhiên dừng lại.

      "Cái gì?" An Cẩn bất ngờ kinh hô tiếng, liền cảm giác phản ứng của mình có phần quá khích, bất quá An Nhiên đưa lưng về phía , có nhìn thấy biểu tình luống cuống này.

      "Ta tưởng em có chuyện muốn với ta." An Nhiên lúc này mới xoay người lại, đứng ở cúi nhìn người ở phía dưới .

      "An Nhiên làm sao có thể như vậy, ta cái gì cũng chưa có a" An Cẩn tận lực làm cho mình cảm giác tự nhiên, tại sao sau khi từ bệnh viện trở vể, nó dường như biến thành người khác làm người ta nhìn thấu ta nghĩ gì.

      "Chúng ta là song bào thai, có tâm linh cảm ứng." An Nhiên nhìn khuôn mặt quen thuộc, lại dị thường xa lạ.

      An Cẩn nghe xong nở nụ cười, có lẽ chính ta cũng biết nụ cười kia chứa miệt thị " phải tất cả song bào thai đều có tâm linh cảm ứng, như chúng ta mặc dù cách nhau có phút, nhưng diện mạo tính cách đều giống, nếu chúng ta ai biết được chúng ta là song sinh."

      Đúng vậy, phải song sinh diện mạo và tính cách cũng có điểm tương tự, tựa như và An Cẩn, là sông bào thai nhưng tính cách lại hề giống nhau. Đặc biêt, An Cẩn dường như tụ hội tất cả ưu điểm của ba mẹ, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng nõn, mài tóc dài mềm mượt. Mà , vô luận là điểm nào cũng thua An Cẩn vài bậc, bất quá làn da so với người khác trắng hơn chút, diện mạo có thể được xem là thanh tú. Có đôi khi, chính cũng hoài nghi có phải bác sĩ nhầm lẫn rồi . Sau khi nhận được đáp án từ An Cẩn, An Nhiên xoay người chuẩn bị lên lầu trở về phòng, lại nghe thấy tiếng An Cẩn vang lên.

      "An Nhiên..."Người phía sau dường như băng khoăn điều gì, dừng lại lúc rồi tiếp tục : "...Ngươi thay đổi."

      Thay đổi, có thể thay đổi sao, trải qua những tình ở kiếp trước còn có thể thay đổi sao!!! An Nhiên có quay người, đứng đưa lưng về phía người kia hỏi :"Vậy An Cẩn thấy thay đổi được chứ?"

      An Cẩn ngờ lại hỏi chính mình hơi sửng sốt lúc sau mới trả lời:"Mở lòng hơn, bất quá An Nhiên vui vẻ là tốt rồi."

      An Nhiên nghe xong nở nụ cười:" để cho ngươi thất vọng." quay đầu, với người phía sau, tên gương mặt tươi cười kia, nước mắt tùy ý tuôn rơi.
      AndrenaPhương Lăng thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :