1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 544: Là hợp tác hay là tan vỡ?


      “Vấn đề giảm bớt nhưng tổn thất là thể tránh khỏi.” Niên Bách Ngạn trầm giọng: “Kỷ Đông Nham cũng có thể cắn ngược trở lại, tìm con cừu non nhận tội để hãm hại cậu ta. Có lẽ cậu ta đợi chúng ta làm vậy, dù sao bây giờ cậu ta vẫn là người chiến thắng.”

      Tố Diệp hiểu đạo lý này.

      có chắc chắn mình làm được ?” hỏi câu.

      Ở Nam Phi, gặp bao nhiêu khó khăn như thế cũng vượt qua. Hơn nữa cũng từng nghe Hứa Đồng kể về quá khứ của Niên Bách Ngạn. trải qua biết bao nhiêu sóng gió lớn . có thể ngồi vững vị trí tổng giám đốc Tinh Thạch, có thể gây dựng nó trở thành vương quốc đá quý phải chuyện giỡn vài câu là xong.

      Tố Diệp luôn cảm thấy, đời này chuyện gì có thể làm khó được .

      Nhưng nghe xong câu hỏi ấy, Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay lên vuốt hàng mi , ngữ điệu nặng nề: “Diệp Diệp! cũng có lúc lực bất tòng tâm, cũng có lúc dám chắc chắn, em có tin ?”

      có tin ?

      ra, tin như vậy.

      là người luôn vạch đường nước bước, thông minh, giỏi giang nhưng cũng chỉ là người bình thường, có ba đầu sáu tay, có năng lực đặc biệt, thần thông quảng đại. tin cũng có lúc bất lực, cũng có khi mịt mờ. Nhưng muốn trả lời rằng mình tin, vì những lúc này, nếu ngay cả cũng thỏa hiệp tinh thần của Niên Bách Ngạn biết lấy nơi nào làm điểm tựa đây?

      kéo tay lại, đan mười đầu ngón tay vào nhau rồi nắm chặt, : “Em tin là bất luận gặp phải khó khăn gì rồi cũng ngày trời quang mây tạnh. đừng cảm thấy mệt mỏi, vì còn có em, còn có gia đình của chúng ta mà.”

      Đây là những lời ấm áp nhất Niên Bách Ngạn từng nghe. sát lại gần, đặt lên môi nụ hôn sâu.

      Dịu dàng lăn qua, chất chứa cả đau khổ.

      Tố Diệp vòng tay lên cổ , chủ động hôn lại .

      Rất lâu sau mới buông ra, khẽ lời cảm ơn.

      Tố Diệp nhìn vào mắt , hỏi : Tiếp theo đây, Tinh Thạch thế nào?

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ gì đó rồi buông hai chữ: “Rất tệ!”

      người đàn ông trải bao phong ba mà vẫn phải ra hai từ ấy, chứng tỏ Tinh Thạch sắp phải đối mặt với đại họa. Nhưng, đám cổ đông kia định giương mắt nhìn Tinh Thạch gặp nguy sao?

      “Nếu bắt đầu tệ hại rồi chúng ta ngược lại còn gì phải sợ nữa, phải sao?” Tố Diệp .

      Khi còn chưa biết tình, tâm lý của Tố Diệp rất bất an. Nhưng bây giờ, lại thấy sợ hãi nữa. Có lẽ sau khi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Như vậy còn tốt hơn bị kẻ khác hãm hại cách mơ mơ hồ hồ. Ít nhất sau khi chuyện xảy ra rành rành trước mắt, người ta cũng có thể tìm kiếm đối sách ràng nhất.

      Niên Bách Ngạn nhìn : “Lẽ nào em nghi ngờ chút nào sao?”

      Tố Diệp lắc đầu, tháo dây an toàn rồi chủ động níu lấy cổ : “ ! Tình của em mù quáng lắm.”

      “Có lúc mù quáng chút cũng tốt!” rồi cúi đầu, cắn lên môi .

      Tố Diệp cũng bạo dạn hẳn, khẽ : “Em kề vai sát cánh cùng !” Dứt lời, chủ động chặn môi lại.

      Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy .

      Hóa bị động thành chủ động…





      Ngày hôm sau, trời đổ mưa, u, nặng nề.

      Nhưng Kỷ Thị bị thời tiết ảnh hưởng, vẫn bận rộn bình thường.

      Sau khi quản lý bộ phận thị trường tới báo cáo với Kỷ Đông Nham dự tính tình hình cho sản phẩm mới di động của Kỷ Đông Nham đổ chuông.

      “Niên Bách Ngạn thông báo buổi ra mắt sản phẩm mới bị hủy, chuyện này là thế nào?” Giọng ở đầu bên kia có vẻ nghiêm nghị.

      Kỷ Đông Nham xoay ghế, nhìn thẳng ra dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, thản nhiên trả lời: “Bố! Bố nghỉ hưu rồi, sao vẫn còn quan tâm tới Niên Bách Ngạn vậy? Con mới là con trai bố, ta phải.”

      “Nhưng thực tế là cậu con trai quý tử của bố làm những việc khiến bố phải ngỡ ngàng.”

      Kỷ Đông Nham giơ tay day day thái dương: “Nếu hôm nay đổi lại người bị thiệt hại là con, liệu bố có sốt sắng như thế này ?”

      “Con đừng có quên, hai gia đình Niên Thị là bè bạn.”

      “Nhưng Niên Bách Ngạn khi nào coi con là bạn bè chưa?” Kỷ Đông Nham cuộn chặt tay lại: “Con hết lần này tới lần khác chết hụt trong tay ta.”

      “Cậu ấy cùng lắm chỉ khiến con bị mất tiền thôi. Còn con sao? Hành động lần này của con hủy hoại cả con người cậu ấy!” Đầu kia có vẻ vui.

      “Bố à! Bố cứ yên tâm nghỉ dưỡng , đừng lo lắng tới chuyện này nữa.” Kỷ Đông Nham muốn tiếp tục vấn đề này.

      Giọng kia trở nên chân thành: “Con trai à! Bố biết con muốn gì, nhưng cậu ấy là Niên Bách Ngạn, con thể ép người quá đáng được.”

      “Con chỉ muốn dùng cách khác để hòa giải quan hệ giữa con và ta mà thôi.” Kỷ Đông Nham nhíu mày.

      còn cách nào khác, đầu kia thở dài: “Bây giờ Kỷ Thị do con quản lý, bố quả thực cũng có quyền can dự quá nhiều vào chuyện của con. Nhưng Đông Nham à! Con hãy nhớ cho kỹ. Làm người phải khoan dung, độ lượng, giữ lại đường lùi cho mình, đừng có tuyệt tình quá, nếu người hối hận là con đấy!”

      Kỷ Đông Nham bình tĩnh lại, khẽ đáp: “Con biết chừng mực!”

      Bên đó biết khuyên nổi , chỉ còn biết thở dài ngao ngán.

      Cuộc điện thoại kết thúc, Kỷ Đông Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên rất tối, hệt như vầng mây phía chân trời.

      Có người gõ cửa.

      quay ghế lại, khẽ : Vào !

      Là Đinh Tư Thừa.

      Kỷ Đông Nham thấy ta, bèn cười: “Ngồi !”

      Sắc mặt Đinh Tư Thừa có chút khó coi. ta ngồi xuống, cách chiếc bàn làm việc.

      “Hôm nay phải ngày tới công ty. Sao? cũng định đến chúc mừng tôi à?” Kỷ Đông Nham mỉm cười hỏi, sau đó lấy ra hai điếu thuốc lá, đưa điếu cho Đinh Tư Thừa.

      Đinh Tư Thừa nhận. Kỷ Đông Nham bèn châm thẳng điếu của mình lên, rít hơi rồi nhả khói.

      Chẳng mấy chốc, khói thuốc nồng nặc bay khắp nơi.

      Đinh Tư Thừa hỏi thẳng: “Buổi ra mắt sản phẩm mới của Tinh Thạch là thế nào?”

      ta đọc báo mới biết nó bị hủy.

      Nghe được tin ấy, việc Đinh Tư Thừa nghĩ tới đầu tiên là sản phẩm mới của Kỷ Thị. ta phải kẻ ngốc. Niên Bách Ngạn là người làm việc chu toàn, tuyệt đối vô duyên vô cớ hủy bỏ buổi ra mắt.

      “Đó là chuyện của Niên Bách Ngạn, làm sao tôi biết được?” Kỷ Đông Nham nửa đùa nửa .

      Đinh Tư Thừa đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Kỷ Đông Nham: “Sản phẩm mới của Kỷ Thị có phải của Tinh Thạch hay ?”

      Kỷ Đông Nham bình thản nhìn ta rồi đáp: “ đoán ra rồi còn tới hỏi tội tôi làm gì?”

      Nghe xong, Đinh Tư Thừa sửng sốt, nhìn Kỷ Đông Nham với vẻ khó tin, như nhìn người xa lạ. Rất lâu sau, ta nghiến răng, thấp giọng : “Kỷ Đông Nham! Cậu làm vậy kéo tôi xuống nước! Cậu biết làm vậy nghĩa là gì sao? Là tội phạm thương mại!”

      “Bằng chứng đâu?” Kỷ Đông Nham buông câu bẫng.

      Đinh Tư Thừa á khẩu, lúc sau mới nheo mắt: “Cậu mua chuộc người của Tinh Thạch?”

      “Người muốn đối phó với Niên Bách Ngạn nhiều như vậy, có cần tôi mua chuộc ?” Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.

      “Nhưng ban đầu chúng ta , cái tôi cần là Diệp Uyên mất chức chứ phải Niên Bách Ngạn.” Đinh Tư Thừa nhíu mày: “Tôi và cậu là người cùng hội cùng thuyền. Cậu muốn làm gì ít nhất cũng phải trước cho tôi biết câu chứ? Bây giờ cậu làm vậy, còn nghi ngờ gì, chắc chắn là muốn loại Niên Bách Ngạn ra. Thế còn Diệp Uyên sao? ta càng ngồi vững vàng cái ghế chủ tịch.”

      Kỷ Đông Nham cười. Làn khói như mơ hồ che gương mặt và đôi mắt .

      “Tư Thừa! Tôi cảm thấy ngay từ đầu chúng ta tới thống nhất rồi. Muốn khiến Diệp Uyên toi đời trước hết phải khiến Niên Bách Ngạn toi đời. Trình tự này phải biết.”

      Đinh Tư Thừa siết chặt tay: “Vậy tiếp theo đây cậu có kế hoạch gì?”

      “Tôi có kế hoạch gì ư?” Kỷ Đông Nham đặt điếu thuốc sang bên: “Vậy phải xem Niên Bách Ngạn có thể tìm đường sống sót thôi.”

      “Thế là ý gì?”

      Kỷ Đông Nham nhìn ta: “Bây giờ Tinh Thạch nhất định như mớ bòng bong. Tôi muốn xem xem Niên Bách Ngạn dùng bàn tay của mình tạo nên điều kỳ diệu như thế nào.”

      “Kẻ nội gián đó…”

      Kỷ Đông Nham giơ tay ngắt lời ta: “Người này tuyệt đối vì tiền mà đứng về phía Niên Bách Ngạn đâu, thế nên cứ yên tâm, bị tôi kéo xuống nước đâu.”

      Đinh Tư Thừa nhìn rất lâu mới hỏi: “Cậu còn bao nhiêu kế hoạch giấu tôi nữa?”

      Kỷ Đông Nham bật cười: “Đinh Tư Thừa! Ngay từ đầu chúng ta cũng đâu có cầu đôi bên phải sòng phẳng, thẳng thắn?”

      Đinh Tư Thừa nghiến răng kèn kẹt: “Kỷ Đông Nham! Tốt nhất là cậu nhớ kỹ cho tôi. Mục tiêu của tôi chỉ có Diệp Uyên thôi. Còn những người khác liên quan tới tôi.”

      Kỷ Đông Nham cười hững hờ: “Làm việc thể quá nôn nóng. Chuyện này giống như hiệu ứng domino. Tôi với rồi. Niên Bách Ngạn còn Diệp Uyên cũng còn. Diệp Uyên còn Tinh Thạch sụp đổ.”





      Cơn mưa rả rích cả ngày trời. Tới buổi tối, trời vẫn chưa có dấu hiệu tạnh ráo, mà ngược lại càng mưa to hơn.

      Tinh Thạch, sau khi trải qua ngày náo loạn, khoảng hơn mười giờ tối, Niên Bách Ngạn tập hợp đầy đủ người nhà họ Diệp. Ngoại trừ Diệp Hạc Thành vì Diệp Lan lại lên cơn nghiện mà phải ở nhà túc trực Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Uyên, Diệp Ngọc, Lâm , Nguyễn Tuyết Cầm và Tố Diệp đều có mặt.

      “Đầu tiên, tôi chân thành xin lỗi về cố bản thiết kế bị đánh cắp lần này, cũng chấp nhận chịu toàn bộ trách nhiệm.” Sau khi trình bày lại toàn bộ tình cho những người ngồi đó nghe, đầu tiên Niên Bách Ngạn tỏ thái độ rồi : “ giờ, hội đồng quản trị bắt đầu chính thức can dự vào công việc quản lý của tôi. Kế hoạch tạm dừng sản phẩm mới mà họ đưa ra ràng là khiến Tinh Thạch chịu tổn thất nặng nề hơn nữa. Cả ngày hôm nay, bộ phận khách hàng nhận hơn ngàn cuộc điện thoại khiếu nại, rất nhiều trong số đó tới từ các khách hàng lâu năm. Nếu hội đồng quản trị còn tiếp tục can dự như vậy, vậy gánh nặng của Tinh Thạch càng thêm nặng. cách khác, họ chỉ muốn bảo vệ túi tiền giờ của mình, mà muốn san sẻ trách nhiệm. Đương nhiên, tâm trạng của họ tôi có thể thông cảm. Tuy nhiên thể bảo toàn được tất cả mọi chuyện. Họ hoàn toàn thông thạo việc kinh doanh thương trường. Nhất là quy luật thị trường nay.”

      Nguyễn Tuyết Mạn tuy hiểu mấy chuyện kinh doanh, nhưng khi nghe chuyện bản thiết kế sản phẩm mới của Tinh Thạch bị ăn cắp cũng vô cùng chấn động. Dẫu bà ta còn nhiều điều bất mãn với Niên Bách Ngạn nhưng vẫn chọn cách im lặng.

      Nguyễn Tuyết Cầm có vẻ mấy chú tâm. Sắc mặt bà ta tốt cho lắm. Xem ra bà ta phân tâm vì chuyện của Diệp Lan, còn hơi sức quan tâm tới chuyện sản phẩm mới của Tinh Thạch nữa.

      Nét mặt Diệp Ngọc lạnh như băng, vô cùng hờ hững.

      Lâm thấy những người khác lên tiếng, cũng tiện gì. ấy cúi đầu, nhàng xoa xoa cái bụng của mình.

      Còn Diệp Uyên, sau lúc trầm mặc hỏi: “Bách Ngạn! Cậu có cách gì?”

      ấy biết làm sao để quản lý Tinh Thạch. Cả đời này, chuyện duy nhất khiến ấy tự hào là nắm vững máy bay trong lòng bàn tay và cưới được người con mình làm vợ. Về cơ bản mà , Diệp Uyên càng mong muốn mình được sinh ra trong gia đình bình thường hơn, chứ phải gắn mác con trai trưởng nhà họ Diệp và chủ tịch Tinh Thạch.

      Nhưng Tinh Thạch xét cho cùng vẫn là của nhà họ Diệp, ấy cũng thể cứ thế nhìn nó diệt vong.

      “Cách làm của tôi rất đơn giản. Mỗi vị nắm giữ cổ phần nhà họ Diệp ngồi đây có thể chuyển nhượng lại từ tới hai phần trăm cho tôi. Đương nhiên tôi mua lại với giá cao gấp mười lần giá thị trường, để mọi người thiệt thòi.” Niên Bách Ngạn từng chữ.

      “Gì cơ? được!” Nguyễn Tuyết Mạn nhịn được nữa, cao giọng : “Đây chẳng phải là cậu thu mua trá hình sao?”

      Diệp Ngọc cũng nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt cảnh giác.

      Nguyễn Tuyết Cầm nghe xong câu ấy cũng nhìn với ánh mắt khó hiểu.

      Diệp Uyên gì, chỉ im lặng.

      “Tôi bắt buộc phải bảo đảm cổ phần nhà họ Diệp trong tay tôi cao hơn các cổ đông lão thành khác, như vậy mới có thể nắm giữ toàn bộ hội đồng quản trị, can dự vào quyết định của họ.” Niên Bách Ngạn thành : “Bởi vì bây giờ cho dù Diệp Uyên có cho tôi toàn quyền quản lý công ty, họ vẫn tiếp tục phủ quyết. Việc tôi muốn làm rất đơn giản, đó là phải khiến họ im lặng.”

      Diệp Ngọc lạnh lùng hừ tiếng: “Niên Bách Ngạn! suy nghĩ quá ngây thơ hay coi người nhà họ Diệp chúng tôi là kẻ ngốc vậy? Ân oán của với nhà họ Diệp bây giờ có ai là biết? tính toán trăm phương ngàn kế, thận trọng từng bước, chẳng phải vì muốn nuốt gọn Tinh Thạch hay sao? Chuyện bản thiết kế bị đánh cắp do vừa ăn cướp vừa la làng phải ? Nếu bản vẽ được bảo mật cao như vậy sao có thể bị người khác nhìn thấy? Bây giờ bắt tất cả người nhà họ Diệp đều nhượng cổ phần, chẳng phải là giăng sẵn lưới chờ chúng tôi chui đầu vào sao? Kế hoạch của đúng là chặt chẽ, chút sơ hở nào.”

      “Diệp Ngọc! Chị chuyện đừng có quá đáng.” Tố Diệp nhẫn nhịn được. đương nhiên là phải giúp Niên Bách Ngạn rồi.

      Diệp Ngọc thấy Tố Diệp lên tiếng, càng thêm tức giận: “Tố Diệp! là người phía nào thế hả? đừng có đứng sai đội đấy. Cho dù muốn thừa nhận, trong người vẫn chảy dòng máu của nhà họ Diệp, chứ phải dòng máu của nhà họ Niên đâu. Đúng là làm vợ Niên Bách Ngạn, nhưng chiến trường còn tới tình nghĩa cha con, huống hồ là thương trường? tưởng ta mới lấy sao? Ngay từ ngày đầu tiên ta bước chân vào Tinh Thạch, ta bắt đầu kế hoạch báo thù của mình. ta lấy vì lý do rất đơn giản, vì tính chuẩn rằng giúp đỡ ta những lúc quan trọng, ví dụ như bây giờ. Nếu tất cả chúng tôi đều đồng ý với cách làm của ta, vậy Tố Diệp, ngu ngốc mang hết cổ phần của mình chuyển cho ta, tôi đoán sai chứ?”

      Những lời của Diệp Ngọc quả thực rất có lý, có căn cứ, có lý lẽ. Nếu là người bình thường tán đồng với ta từ lâu mà nghi ngờ những mưu, toan tính của Niên Bách Ngạn. Nhưng người nghe những câu ấy là ai? Đối phương là Tố Diệp, người trải qua biết bao nhiêu chuyện cùng Niên Bách Ngạn, lại cộng thêm tính khí ương bướng, khi tin ai là tin tới cùng, thế nên mấy lời của Diệp Ngọc đối với chẳng có chút tác dụng nào.

      sai! hoàn toàn chính xác. Nếu các vị ngồi đây ủng hộ đề nghị của Bách Ngạn, sao cả, tôi ủng hộ ấy tới cùng.” Tố Diệp tiếp lời đúng kiểu của Diệp Ngọc, giọng điệu kiên quyết: “Trong tay tôi cũng có cổ phần của nhà họ Diệp, tới lúc đó tôi nhượng lại hết cho Bách Ngạn. Cổ đông của nhà họ Diệp ư, đây làm chán rồi!”

      Diệp Ngọc vừa nghe lập tức phẫn nộ trừng mắt: “Tố Diệp! đừng có biết tốt xấu!”

      “Người biết tốt xấu là chị!”

      Niên Bách Ngạn phát đau đầu vì cuộc cãi vã của họ. vội vàng can ngăn. Diệp Uyên cũng nhíu mày : “Được rồi! Lúc này rồi còn cãi cọ gì nữa?”

      Diệp Ngọc tức giận siết chặt chiếc cốc, nữa.

      Tố Diệp bình tĩnh nhìn Diệp Uyên rồi đảo mắt vòng: “Những lời vừa rồi của tôi phải trong lúc tức giận. Đây chính là quyết định của tôi.”

      “Diệp Diệp!” Đương nhiên Niên Bách Ngạn rất cảm động, nhưng việc giống trước đây. thể để bị người khác ra vào, bèn dịu giọng : “ đồng ý em chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của nhà họ Diệp.”

      “Bách Ngạn…”

      được là được!” lo lắng của Niên Bách Ngạn là có lý. khi Tố Diệp làm vậy, vậy chắc chắn trở thành cái gai trong mắt người nhà họ Diệp, thậm chí còn bị rất nhiều các cổ đông khác nhiếc móc. Các phóng viên bên ngoài bình luận thế nào càng biết. Tuy rằng họ đúng là quan hệ vợ chồng, nhưng việc giữ cổ phần tuyệt đối thể đánh giá dựa mối quan hệ ấy.

      Mục đích đề nghị như vậy rất đơn giản. Nếu người nhà họ Diệp lần lượt chuyển nhượng cổ phần cũng có nghĩa họ tiết chế hội đồng quản trị, khiến các cổ đông lớn tuổi hiểu được thái độ của nhà họ Diệp. Nhưng nếu chỉ có mình Tố Diệp chuyển nhượng, hơn nữa lại còn là toàn bộ, vậy chắc chắn khiến hiểu lầm của họ càng thêm sâu sắc, sau này càng có cơ hội liên kết lại hoặc uy hiếp nhà họ Diệp đưa ra những quyết định bất lợi.

      Phải thuyết phục từng người trong nhà họ Diệp chuyển nhượng cổ phần vốn dĩ là chuyện rất khó. Niên Bách Ngạn chuẩn bị sẵn tâm lý này.

      Tố Diệp còn muốn gì đó, nhưng bị Niên Bách Ngạn ra hiệu im lặng.

      Lâm cũng chịu nổi thái độ của Diệp Ngọc, phải lên tiếng: “Tuy rằng tôi là người mang họ ngoài, nhưng vẫn muốn câu. Bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt. Mà thực tế là, mọi người chỉ có thể phối hợp với tổng giám đốc Niên mới có thể vượt qua khó khăn. Tôi muốn những cổ đông đó có gì tốt, nhưng ràng quyết định của họ khiến số lượng cuộc gọi khiếu nại trong ngày hôm nay gia tăng. Tôi cũng làm việc ở Tinh Thạch hơn năm rồi, chưa bao giờ thấy bộ phận khách hàng phải lên tiếng oán trách. Nếu đây là kế hoạch của tổng giấm đốc Niên, vậy việc gì hôm nay còn phải tập hợp mọi người ở đây để bàn bạc nữa? ấy bảo Tố Diệp chuyển thẳng cổ phần cho mình là được rồi.”

      Diệp Ngọc cười khẩy: “ mới tới nhà họ Diệp bao lâu? Ra dáng bà chủ gia đình nhanh vậy sao?”

      Lâm nghẹn lời, nét mặt gượng gạo.

      Diệp Uyên vui, nhìn về phía Diệp Ngọc: “ ấy là con dâu trưởng của nhà họ Diệp, có quyền những lời này.”

      Diệp Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Uyên: “Em thấy quá lụy tình thành ra nhụt chí rồi.”

      Sắc mặt Diệp Uyên càng lúc càng khó coi: “Em vẫn chưa chịu thôi phải ?”

      “Mọi người cần tranh cãi vì đề nghị của tôi nữa.” Niên Bách Ngạn ngắt lời hai người đối chọi gay gắt, khẽ : “Nếu như vậy, chúng ta có thể làm thế này. Cổ phần mọi người chuyển nhượng có thể coi như tạm thời cho tôi mượn, tới lúc đó có thể bảo bên pháp vụ soạn hợp đồng có liên quan. Đợi giai đoạn khó khăn này qua , tôi hoàn trả lại đầy đủ.”

      Đây cũng là cách vẹn toàn nhất mà có thể nghĩ ra.

      Nguyễn Tuyết Mạn nghe xong cách này, suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi cảm thấy như vậy còn được.” Cổ phần trong tay bà ta từng bị Diệp Hạc Phong thu lại, nhưng dẫu sao Diệp Uyên và Diệp Ngọc vẫn là con của bà ta, bà ta cũng phải nắm chặt mới được.

      Diệp Ngọc lạnh nhạt : “Mọi người đừng có dễ dàng tin lời ta.”

      Lúc này Nguyễn Tuyết Cầm mới lên tiếng: “Tôi có ý kiến gì. Nhưng những người nắm giữ cổ phần nhà họ Diệp còn có Diệp Hạc Thành và Diệp Lan tới. Chúng ta có phải cũng nên nghe ý kiến của họ ? Nhưng vấn đề bây giờ là… tình hình của Diệp Lan mọi người cũng biết đấy…”

      Diệp Uyên có phần mệt mỏi, thẳng: “Tôi có ý kiến gì. Đừng là mượn tạm, cứ chuyển nhượng hẳn của tôi cũng thành vấn đề. là, tôi giỏi trong việc quản lý Tinh Thạch, cũng muốn nó bị hủy hoại trong tay tôi.”

      Nguyễn Tuyết Mạn lén kéo vạt áo Diệp Uyên.

      Diệp Uyên màng.

      “Tôi chuyển nhượng cổ phần cho Bách Ngạn, cộng thêm của cả, cho dù mọi người đồng ý cũng có ý nghĩa gì nữa.” Tố Diệp lạnh lùng .

      Niên Bách Ngạn khoác tay qua vai Tố Diệp, trái tim nghẹn lại.

      Diệp Uyên ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Cứ quyết định vậy ! Sáng sớm mai bảo bên pháp vụ soạn hợp đồng. Bách Ngạn! Tôi tin cậu nhất định có thể giúp Tinh Thạch vượt qua cửa ải này. Còn những người khác, nếu mọi người cũng tin tưởng Bách Ngạn sáng sớm mai hãy tới công ty ký hợp đồng.”

      Diệp Ngọc lại cười khẩy.

      Nét mặt Nguyễn Tuyết Mạn khá phức tạp.

      Còn Nguyễn Tuyết Cầm gật đầu: “Tôi tới, tính cho tôi phần. Tối nay về nhà tôi khuyên Hạc Thành. Diệp Lan chắc chắn thành vấn đề.”

      Niên Bách Ngạn thở phào: “Cảm ơn mọi người!”

      Chỉ cần có được quyền chủ động, vậy việc lấy lại danh tiếng của Tinh Thạch có lẽ thành vấn đề. khi ký hợp đồng thành công, là cổ đông nắm trong tay hai phần cổ phần lớn của cả hai nhà Niên Diệp, cũng tức là cổ đông lớn nhất Tinh Thạch, trở thành chủ tịch. Chuyện này đối với bên ngoài mà , khi hội đồng quản trị của Tinh Thạch có biến đổi to lớn, chắc chắn thu hút chú ý của nhiều người, vậy cũng mang lại niềm tin cho các khách hàng thân thiết.

      Là thành hay bại, phải trông chờ vào ngày mai thôi.

      Thời gian còn sớm nữa, cuộc họp mấy vui vẻ này cũng nên giải tán rồi.

      Nguyễn Tuyết Cầm vì lo lắng cho tình hình của Diệp Lan nên sau khi tạm biệt mọi người vội vàng về trước. Diệp Uyên và Lâm định đưa Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc về, Diệp Ngọc bèn : “Mọi người về trước , tôi có chuyện muốn với Niên Bách Ngạn.”

      Diệp Uyên khó xử, nhìn Diệp Ngọc: “Em đừng bướng nữa!”

      Diệp Ngọc nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt sắc lạnh: “ làm lỡ dở thời gian của chứ?”

      Niên Bách Ngạn còn chưa lên tiếng, Tố Diệp : “Diệp Ngọc! Có chuyện gì ngày mai !”

      “Sao? Sợ tôi ăn thịt chồng à?” Diệp Ngọc bật cười: “Yên tâm , tôi có cảm hứng với đàn ông!”

      Tố Diệp lườm ta, định phản kích Niên Bách Ngạn nhàng với : “Em về xe đợi trước, nghe lời!” Dứt lời, đưa chìa khóa xe cho .

      Tố Diệp rất muốn nhưng ngại Niên Bách Ngạn bèn hậm hực đón lấy chìa khóa, thẳng ra ngoài, quay đầu lại.

      Sau khi Tố Diệp rời khỏi, Diệp Uyên với Nguyễn Tuyết Mạn: “Mẹ! Con đưa mẹ về trước.”

      Nguyễn Tuyết Mạn gật đầu. Khi ngang qua Diệp Ngọc, bà ta thấp giọng : “Nếu con muốn chuyển nhượng coi như cho vay, đừng có cứng rắn quá!”

      Diệp Ngọc lên tiếng.

      Ra khỏi Tinh Thạch, lên xe rồi, Diệp Uyên hỏi Nguyễn Tuyết Mạn: “Mẹ! Hôm nay thái độ của mẹ khá thoải mái đấy.”

      “Con phải biết , mẹ chỉ đồng ý con cho vay tạm thôi. Con chuyển nhượng cổ phần cho Niên Bách Ngạn, cho dù chỉ 1% cũng được. Con nhìn thấy thái độ của Nguyễn Tuyết Cầm sao? Chắc chắn là bà ta đồng ý rồi. Nếu cả con cũng chuyển nốt, thế con mất hoàn toàn vị trí chủ tịch. Sau này Niên Bách Ngạn là người nắm giữ, còn nguy hiểm hơn cả bây giờ.”

      Lâm ngồi bên chỉ lắng nghe, phát biểu ý kiến.

      “Mẹ đồng ý để con cho cậu ta vay tạm. lòng, mẹ chỉ sợ Niên Bách Ngạn có dã tâm với Tinh Thạch. Mấy lời Diệp Ngọc lúc trước cũng phải có lý. Nhưng tình hình bây giờ chỉ có cậu ta mới giải quyết được. Thế nên bây giờ mà Niên Bách Ngạn rời khỏi Tinh Thạch, khác nào vứt cả mớ hổ lốn lại cho Tinh Thạch, rất có lợi cho việc phát triển của Tinh Thạch trong tương lai.” Nguyễn Tuyết Mạn tiếp tục .

      Diệp Uyên lắc đầu chẳng biết sao. khởi động xe rồi : “Việc cho mượn cổ phần vốn dĩ chưa từng xảy ra thương trường. Để người ngoài biết được cười chê Tinh Thạch chúng ta, chưa biết chừng sau lưng còn chúng ta lúc cần tôn người ta lên, khi cần dìm người ta xuống đấy.”

      “Người khác thích . Mẹ chỉ muốn nhà họ Diệp chúng ta giữ lại được tấc đất nhoi cho mình, vậy cũng sai sao?” Nguyễn Tuyết Mạn .

      Diệp Uyên cũng muốn tiếp tục tranh cãi với bà nữa. Cũng may ít nhất hôm nay bà cũng cương quyết phản đối tới cùng…



      ~Hết chương 544~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 545: đáp ứng cầu của em


      Trong phòng họp của Tinh Thạch, giờ chỉ còn lại Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc.

      Giờ này, cho dù là người tăng ca cũng về rồi. Cộng thêm tối nay mưa to gió lớn, cả tòa nhà e là ngoại trừ bảo vệ trong ca trực ra cũng chỉ còn độc hai người họ.

      Mưa ngoài trời có vẻ càng thêm dữ dội. Hạt mưa đập điên cuồng đập lên lớp kính thủy tinh nhưng lại bị lớp kính dày cách , chỉ còn nhìn thấy ở phía xa xa những tia chớp chốc chốc lại sáng lên phía chân trời. Bầu trời như sắp nứt đôi vậy.

      Kinh khủng.

      Diệp Ngọc tìm đại cái ghế nào đó để ngồi.

      Niên Bách Ngạn ngồi đối diện ta. Sau lưng là cơn mưa đêm ào ào, là sấp chớp đan cài, là bầu trời lúc sáng lúc tối.

      Từ góc độ này nhìn Niên Bách Ngạn, sắc mặt ràng cũng sáng tối ràng.

      Diệp Ngọc thẳng vào vấn đề: “Niên Bách Ngạn! lợi hại , lại có thể nghĩ ra được cách thuyết phục mọi người chuyển nhượng cổ phần này. Bây giờ được như ý nguyện rồi, bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần hợp đồng được ký, là cổ đông lớn nhất của Tinh Thạch, mưu của cuối cùng cũng thành công rồi.”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất bình tĩnh. Gương mặt vừa rồi trông có vẻ u ám bất định, kỳ thực nhìn kỹ chỉ vì trời đất u. Sắc mặt vốn dĩ hề thay đổi. Giống như tất cả nằm trong dự tính của vậy.

      lên tiếng ngay mà cầm hộp thuốc mặt bàn lại, rút ra điếu thuốc, ngậm lên miệng rồi châm lửa.

      Làn khói xám trắng nhàng vấn vít quanh các đầu ngón tay của , mỏng như tơ. điếu thôi cũng đủ khiến người cảm thấy ngột ngạt.

      khẽ nhả khói.

      Sương khói làm mềm những góc cạnh gương mặt .

      Diệp Ngọc thấy vậy, lạnh lùng lên tiếng: “Niên Bách Ngạn! Vừa rồi tôi sai chứ? Tất cả đều là kế hoạch của , đúng ?”

      “Tôi thấy sắp điên rồi đấy.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn có vẻ vui: “Khúc Nghệ chết rồi, lý trí của có phải cũng chết theo ?”

      bớt nhắc tới Khúc Nghệ với tôi thôi! Nếu lúc trước phải lợi dụng quan hệ giữa tôi và Khúc Nghệ, cướp cổ phần của tôi, ấy có bị mọi người gièm pha sau lưng ? Liệu có phải sống giữa những lời chửi bới của người khác ?” Diệp Ngọc vừa nghe tới hai chữ “Khúc Nghệ” là lại phát điên, cao giọng lên.

      Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn vẫn cao thấp, thậm chí có thể đậm nhạt: “Những lời chửi bới của mọi người? Mọi người mà theo như tôi được biết chính là mẹ . chỉ dám hận mà dám mẹ mình, thế nên mới trút cả bụng tức lên người tôi. Diệp Ngọc! đừng quên! Lúc đó tự nguyện chuyển nhượng cổ phần của mình cho tôi, chính tự nguyện dùng lợi ích của mình để bảo đảm những tháng ngày của và Khúc Nghệ bị quấy nhiễu. trắng ra! Tôi và ban đầu chỉ là vụ mua bán. chuyển cổ phần cho tôi, hơn nữa còn lấy được khoản tiền lớn từ phía tôi, còn tôi cũng giữ lời hứa giúp cho và Khúc Nghệ được sống yên ổn. Nhưng sau đó sao? Chính tự giải quyết được quan hệ giữa Khúc Nghệ và gia đình mình. Lẽ nào món nợ này cũng tính cả lên đầu tôi? Diệp Ngọc! Điều mình thích đừng làm với người khác. Ban đầu Tố Diệp sai, người nên tự vấn lại lòng mình chính là !”

      “Niên Bách Ngạn!” Diệp Ngọc tức đến nỗi cả người run lên: “ cần đứng đây giả vờ làm người tốt! Bây giờ gì mà chẳng lý lẽ hùng hồn! Vì sắp có được Tinh Thạch rồi, quỷ kế của sắp thành công rồi! Đừng tưởng tôi dễ lừa như những người khác. Hôm đó các cổ đông lớn tuổi sai. chỉ mong bố tôi chết ! ra ngay từ lúc bố tôi còn sống từng bước vạch sẵn kế hoạch rồi. Bây giờ là lúc thu lưới có phải ? Tôi nhất định vạch trần ! cần biết dùng cách gì tôi cũng phải vạch mặt kẻ lừa đảo như ! Tôi phải để cho tất cả mọi người biết Niên Bách Ngạn chính là kẻ nội gián tiết lộ bí mật thương mại. Tôi để các cổ đông lớn tuổi bị qua mặt đâu!”

      Niên Bách Ngạn bình tĩnh hút thuốc, thờ ơ trước những lời chửi mắng của ta.

      Lại tia sét rạch ngang bầu trời.

      Ngay sau đó là “đùng đoàng”. Đất trời dường như cũng rung lắc theo.

      Đúng vào lúc này, cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó là loạt những tiếng xin lỗi. Niên Bách Ngạn ngước nhìn. Là người bảo vệ tòa nhà.

      Người bảo vệ vội vàng giải thích: “ ngại quá! Tôi vừa nhìn thấy chủ tịch ra về. Lúc kiểm tra thấy đèn trong Tinh Thạch vẫn còn sáng, tôi tưởng mọi người quên tắt…”

      “Ra ngoài!” Diệp Ngọc quát lên giận dữ.

      “Xin lỗi, xin lỗi!” Người bảo vệ sợ hãi, vội vã rời .

      Niên Bách Ngạn vẫn bình thản từ đầu tới cuối. Điếu thuốc cũng hút sắp hết. dập tắt vào trong gạt tàn, điềm nhiên : “ xong rồi chứ?”

      Diệp Ngọc phẫn nộ nhìn chằm chằm, bờ môi mím chặt.

      Niên Bách Ngạn đứng dậy: “Nếu chỉ muốn chửi người cho bớt tức vậy cũng mắng rồi đấy. Tôi có thời gian ngồi đây điên cùng đâu!”

      Dứt lời, quay người định rời .

      Nhưng bất ngờ bị Diệp Ngọc giữ lại, sức mạnh lớn đến nỗi Niên Bách Ngạn sửng sốt. chú ý, cả người đờ ra. tay kia bỗng chốc đâm đầu vào đầu con chim diều hâu làm bằng vàng trang trí cho bàn họp. Góc cạnh của vật trang trí này sắc lẹm làm mu bàn tay bị thương.

      Theo phản xạ tự nhiên, Niên Bách Ngạn nhíu mày, quát lên: “ ầm ĩ đủ chưa!” Sau đó đẩy ta ra.

      Diệp Ngọc cuộn chặt tay lại, đứng cách mấy bước, giọng điệu trầm lạnh: “Niên Bách Ngạn! Chẳng phải luôn miệng muốn tốt cho Tinh Thạch sao? Nếu muốn tốt cho Tinh Thạch, vậy hãy rời khỏi đây ! Đừng tưởng Tinh Thạch thành đồ bỏ! Tôi cảnh cáo , nếu còn rời khỏi Tinh Thạch, tôi nhất định để sống yên ổn đâu!”

      “Người muốn đối phó với tôi nhiều như cá diếc trôi sông. Thế nên, nếu muốn tham gia cùng tôi sẵn sàng hoan nghênh!” Niên Bách Ngạn buông câu thiếu kiên nhẫn rồi kéo cửa phòng họp, bỏ .

      “Niên Bách Ngạn! là gã khốn nạn!” Diệp Ngọc tức giận, giậm chân bình bịch.




      Ra khỏi Tinh Thạch, mu bàn tay Niên Bách Ngạn vẫn ngừng chảy máu. Vết thương khá sâu nhưng còn đau từ lâu. Cũng phải, trải qua quá nhiều đau đớn rồi, vết thương nhoi này có đáng gì đâu.

      ấn thang máy mới phát thang máy còn hoạt động nữa, hình như có cố gì đó.

      đành bỏ cuộc, vào trong cầu thang bộ, bước từng bước xuống, định xuống tầng thấp hơn thang máy.

      Khi xuống tới dưới nhà, mưa như trút nước.

      Lúc này Tố Diệp nhất định lái xe ra khỏi hầm để xe rồi. định gọi điện cho thấp thoáng nhìn thấy bóng người trong mưa gió. Khi cái bóng lại gần, mới nhìn đó là Tố Diệp.

      gắng gượng che ô, chạy về phía tòa nhà.

      Nước mưa thấm ướt đôi giày của , thậm chí còn bắn lên cả tà váy.

      Sau khi thấy vậy, Niên Bách Ngạn bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn. lập tức sải bước vào cơn mưa, chạy tới đỡ lấy chiếc ô nghiêng ngả của , như vậy mới để bị gió quật ngả nghiêng.

      “Aiya, cứ đứng đó đợi được rồi! xem kìa, quần áo ướt hết rồi.” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn , vội vàng gạt những giọt nước mưa rơi xuống người trong xót xa.

      Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy rồi rảo bước nhanh hơn: “Vào trong xe !”

      Hai người lại chạy trong mưa, nước bắn tung tóe.

      Cuối cùng trở về xe. Tố Diệp lấy khăn giấy, miệng vẫn còn làu bàu: “Quần áo ướt cả rồi. Chẳng phải em qua đón rồi sao? Sao còn chạy vào mưa làm gì chứ?”

      Niên Bách Ngạn để mặc cho tay chân quýnh quáng, cười : “ sợ em bị gió thổi bay mất.”

      “Em sợ bị Diệp Ngọc ăn thịt có. Đây cũng là nguyên nhân Tố Diệp ngồi yên trong ô tô. nghe mấy bài hát. Trong thời tiết này vốn dĩ trong xe có thêm chút nhạc cũng là điều thú vị, nhưng đợi mãi vẫn thấy bóng dáng Niên Bách Ngạn đâu, bắt đầu sốt ruột.

      Niên Bách Ngạn cởi mấy cúc áo sơ mi rồi khẽ : “Diệp Ngọc cũng chỉ tức làm gì được thôi mà.”

      “Em chỉ sợ ta nổi điên lên bất chấp tất cả.” Tố Diệp bỗng liếc thấy vết thương mu bàn tay , có máu chảy ra.

      “Đợi !”

      Bàn tay Niên Bách Ngạn khựng lại trong trung.

      Tim Tố Diệp sắp ngừng đập tới nơi. dè dặt kéo tay lại, nhìn thấy vết thương lập tức lo lắng: “Chuyện gì thế này?”

      Niên Bách Ngạn sợ lo lắng bèn nhàng : “ cẩn thận bị xước thôi, sao đâu!”

      “Sao lại cẩn thận bị xước được? Con người có lúc bất cẩn cơ chứ?” Hai con ngươi Tố Diệp như sắp rơi ra tới nơi. lập tức nhớ tới dáng vẻ hung ác của Diệp Ngọc, liền nổi giận đùng đùng: “Có phải ta làm bị thương ?”

      Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười: “Về nhà băng bó chút là sao, đừng làm ầm lên!”

      “Diệp Ngọc đáng ghét!” Tố Diệp nổi điên, rồi định đẩy cửa ra.

      bị Niên Bách Ngạn kéo trở lại: “Mưa to như vậy, em định đâu?”

      “Em giết Diệp Ngọc! Ai cho phép ta làm vậy với ? ta có quyền gì mà làm vậy với ?” rồi, Tố Diệp càng lúc càng cảm thấy khó chịu trong lòng, khóe mắt cũng đỏ lên.

      Có lúc muốn Niên Bách Ngạn rời xa Tinh Thạch. Vì cớ gì phải để đám người đó chọc tức chứ?

      Niên Bách Ngạn thấy như vậy, bèn đau lòng ôm lấy , dịu dàng khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi! Chẳng phải vẫn yên ổn đây sao? Chỉ là cẩn thận bị quẹt vào thôi, mà!”

      “Bách Ngạn! Hay là chúng ta ! Bán hết cổ phần của chúng ta , mặc kệ tất cả. Cái gì mà Tinh Thạch, cái gì mà nhà họ Diệp, nhà họ Niên, chúng ta mặc kệ hết có được ?” Tố Diệp thực rất thương . Nhìn thấy mệt mỏi, tim còn khó chịu hơn bị dao cắt.

      Niên Bách Ngạn ôm vào lòng, nhìn vào mắt : “Đây là lần đầu tiên em đưa ra cầu này với .”

      “Phải! Trước đây em hề cầu như vậy!” Tố Diệp cũng nhìn vào mắt : “Em biết em nên cầu từ bỏ nghiệp của mình, lý tưởng của mình. Nhưng Bách Ngạn! là chồng em, em thể nhìn ngày nào cũng tận tâm tận lực, ngày nào cũng dốc hết sức mà vẫn làm vừa lòng được họ. Chúng ta nhất định phải sống cuộc sống như vậy sao? Chúng ta cũng có thể như những người phụ nữ bình thường khác. cần có quá nhiều tiền, chỉ cần ngày nào cũng được sống thoải mái, được sao? Hoặc là bây giờ số tiền trong tay và em đủ dùng rồi, chúng ta cần phải vất vả như thế. Chúng ta có thể du lịch thế giới. mệt tới nơi nào đó nghỉ ngơi thời gian, nghỉ đủ rồi lại tiếp, phải như vậy tốt hơn sao?”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên tình cảm. giơ tay, vuốt mấy lọn tóc lòa xòa trước trán , giận cũng thiếu kiên nhẫn: “ nghĩ đáp ứng cầu của em, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em đưa ra cầu này. Nếu thỏa mãn được em, quả thực xứng làm chồng em rồi. Diệp Diệp! hứa với em, chỉ cần Tinh Thạch vượt qua giai đoạn khó khăn này, rời khỏi Tinh Thạch, chúng ta cùng , được ?”

      “Bây giờ được sao?” Tố Diệp hô hấp cách khó khăn.

      Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại: “Nếu đổi lại là em, em có thể được ?”

      nghẹn lời.

      “Sản phẩm mới của Tinh Thạch do phụ trách, xảy ra chuyện thể rũ áo bỏ . Hội đồng quản trị hùng hổ hăm dọa, đám hỗn tạp này phải có người ra mặt thu dọn. nhàng, thoải mái, những người đen đủi cuối cùng chắc chắn là nhân viên của . Bộ phận thị trường, bộ phận quan hệ thậm chí là bộ phận thiết kế, khai thác, họ có thể đều vì mà chịu liên lụy. Thế nên Diệp Diệp! Lúc này bất kỳ ai cũng có thể ra , chỉ có mình thể ra , cũng được lùi bước, dù là nửa bước cũng được!” Niên Bách Ngạn chân thành .

      Sao Tố Diệp hiểu điều này chứ?

      Tạm thời tới chuyện của Niên Bách Ngạn, ngay cả sau khi bị sa thải khi ấy, tất cả các công việc của cũng phải chuyển giao cho các đồng nghiệp khác. Bình thường khối lượng công việc của nhiều đến mức nào biết quá , thế nên khó tưởng tượng các đồng nghiệp oán thán thôi.

      Huống hồ, Niên Bách Ngạn trong tình thế nghiêm trọng như vậy?

      biết càng những lúc thế này càng phải bình tĩnh, lý trí. Nhưng, thương lắm!

      “Cho thêm chút thời gian được ? hứa với em, chỉ cần xoay chuyển được cục diện, chắc chắn rời khỏi Tinh Thạch.” Niên Bách Ngạn xoa : “Tới lúc đó, em muốn đâu cùng em. Đây là lời của đối với em, quyết nuốt lời!”

      Tố Diệp thở dài: “ tới lúc xoay chuyển được cục diện rồi, còn nỡ rời ?”

      Niên Bách Ngạn nâng cao gương mặt lên, ánh mắt nghiêm túc: “ có gì quan trọng với hết ngoại trừ em và Bách Tiêu. Chỉ cần Bách Tiêu ngày nào cũng được bình yên vô , em ngày nào cũng được vui vẻ, hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng nhất đối với .”

      “Có cần gọi Bách Tiêu quay về ?” cảm động.

      “Đừng với nó!”

      Tố Diệp nhìn : “Nhưng sớm muộn nó cũng biết thôi.”

      “Giấu được ngày nào hay ngày ấy. Giờ nó ngày ngày tập trung luyện xe, có lẽ có thời gian đọc mấy tin tức kinh tế.” Niên Bách Ngạn dặn dò.

      Tố Diệp sà vào lòng : “Lời hứa của nhanh chóng thành thực chứ?”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn kiên định: “Phải! rất nhanh thôi!”

      gì nữa chỉ ghì siết lấy




      Đêm khuya yên ắng, thế nên tiếng mưa càng thêm nét.

      Tố Khải cả đêm ngủ.

      vẫn lục lại các ghi chép và tài liệu truy bắt bọn buôn ma túy lúc trước, hy vọng có thể tìm ra được chút manh mối.

      Bên cạnh đặt gạt tàn thuốc lá.

      Trong gạt tàn chất đầy đầu lọc.

      Tay phải vẫn còn kẹp nửa điếu thuốc cháy được quá nửa.

      Từng làn khói bay lượn lờ như có như .

      Điện thoại bất ngờ đổ chuông. Trong đêm mưa như thế này, nó khiến lòng người bất an.

      Tay Tố Khải run lên, điếu thuốc rơi xuống, biết vì ngón tay bị bỏng hay vì nửa đêm nghe thấy tiếng chuông bất ngờ.

      Tàn thuốc rơi xuống đất, như lớp tro bụi lan ra.

      Kinh nghiệm trong ngành bao năm hình thành cho Tố Khải thói quen bất an khi nửa đêm nghe thấy tiếng chuông điện thoại. nhìn giờ, hai giờ sáng rồi. Lúc này mà điện thoại kêu, chắc chắn có chuyện gì tốt đẹp.

      kịp nghĩ nhiều, dập tắt đầu thuốc, tiện tay cầm di động lên xem, bàng hoàng, lập tức nhận máy.

      Đầu kia có vẻ rất gấp gáp.

      Mặt Tố Khải biến sắc. : “Cháu lập tức qua ngay!”




      Chưa đầy hai mươi phút sau, Tố Khải lái xe tới trước cửa nhà Diệp Lan. gần như lái xe như bay, thậm chí còn cố tình vượt đèn đỏ.

      Nước mưa làm mờ tầm nhìn. Trong bóng tối, có bóng người cầm ô đứng đợi.

      Tố Khải kịp cầm ô vội xuống xe.

      Lúc sắp tới, gọi điện tới nhà Diệp Lan. Người đứng trước cửa là Nguyễn Tuyết Cầm. Sau khi thấy tới, bà ta căng thẳng như sắp khóc: “Bộ dạng của Lan Lan kinh khủng lắm, tôi quả thực biết phải làm sao nữa…”

      Điện thoại cũng là Nguyễn Tuyết Cầm gọi tới. Sau khi Tố Khải nhận máy, bà ta lo lắng với rằng Diệp Lan lên cơn nghiện.

      Câu ấy khiến Tố Khải thể lý trí được nữa. Dọc đường , trong đầu toàn là hình ảnh Diệp Lan đau khổ vật vã.

      vội vàng lên gác. Trong nhà có người làm, chỉ có Diệp Hạc Thành.

      Cửa phòng khép hờ. Vừa lại gần nghe thấy tiếng Diệp Lan gào khóc.

      Trái tim Tố Khải như bị vô số mũi kim xuyên thủng, đau đớn đến thở nổi. sải bước tới, đẩy cửa ra. Nguyễn Tuyết Cầm cũng nhanh chóng theo sau.

      Cửa phòng ngủ được mở ra.

      Dưới đất ngổn ngang.

      Thậm chí còn có cả ly cốc vỡ.

      Diệp Hạc Thành tái mặt đứng trong phòng ngủ của Diệp Lan, hai tay run run: “Lan Lan à! Nghe lời bố, đặt miếng thủy tinh đó xuống, đừng làm mình bị thương.”

      tiếng nổ vang lên trong đầu Tố Khải. nghĩ gì, xông thẳng vào phòng.

      Trước mắt là khung cảnh cả đời này cũng khó mà quên được!

      Diệp Lan mặc váy ngủ màu trắng, trong tay siết chặt miếng thủy tinh vỡ, là mảnh vỡ từ chiếc cốc. Mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay . Máu bắt đầu lan ra, đỏ tươi như lựu chảy tràn tới tận cánh tay.

      Dáng vẻ tóc tai bù xù của trông rất đáng sợ. Mới thời gian ngắn gặp, mặt gầy đến hốc hác.

      Thấy Tố Khải vào, tâm trạng của dường như càng trở nên kích động.

      “Lan Lan!” Tố Khải cảm thấy mình thở nổi nữa. sợ kích động làm bị thương bản thân.

      “Em chịu nổi nữa! Chịu nổi nữa rồi!” Diệp Lan ôm gối, cả người co rụt dưới đất.

      Miếng thủy tinh vỡ trong tay lắc lư qua lại trước mắt . Chỉ cần bất cẩn là đâm vào mắt mình. Nguyễn Tuyết Cầm sợ hãi bật khóc: “Lan Lan! Con đừng dọa mẹ!”

      Tố Khải dẫu sao cũng xuất thân là cảnh sát chống ma túy, tình huống này thường xuyên bắt gặp. Tuy rằng đối tượng là Diệp Lan khiến căng thẳng hơn mọi khi nhưng tới thời khắc quan trọng, vẫn phải đè nén căng thẳng ấy xuống, giữ vững bình tĩnh.

      Nhân lúc Diệp Lan đề phòng, bước nhanh tới, túm lấy bàn tay cầm mảnh vỡ của , giữ chặt lấy cổ tay , để mặc gào khóc cũng buông.

      Lúc này cương quyết đoạt lại mảnh vỡ từ tay Diệp Lan vô cùng nguy hiểm. Cách duy nhất là để tự buông tay.

      Lực của Tố Khải rất mạnh.

      Cổ tay Diệp Lan cảm tay tê dại, bất giác buông tay.

      Khi mảnh vỡ rơi xuống đất, Tố Khải đá văng nó rồi quát: “Thu dọn sạch tất cả mảnh thủy tinh vỡ trong phòng, khẩn trương!”

      Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành dám rề rà, lập tức làm theo.

      Diệp Lan nằm yên trong lòng Tố Khải. liều mạng giãy giụa, gào thét như kẻ điên. Lòng bàn tay bị thương, máu thậm chí thấm cả lên sơ mi của Tố Khải.

      Tố Khải lo lắng cho vết thương của , mơ hồ lại thể nhìn cụ thể nó sâu đến mức nào. lại hét lên với Nguyễn Tuyết Cầm: “Mang dây thừng lại đây!”

      Nguyễn Tuyết Cầm sững người.

      “Sao cơ?”

      “Dây thừng!” Tố Khải lặp lại lần nữa: “ trói ấy lại, ấy còn làm bị thương chính mình. Còn nữa, vết thương của ấy cần phải được xử lý.”

      Tay Nguyễn Tuyết Cầm run lên bần bật.

      Diệp Hạc Thành lập tức tìm, nhưng tìm mãi vẫn có.

      “Kéo ga trải giường xuống, bện lại thành dây, nhanh!” Tố Khải nghĩ ra cách.

      Thế nên hai người họ nhanh chóng kéo ga trải giường xuống, buộc lại, tết thành kiểu dây thừng.

      “Tố Khải! Em cầu xin , cho em ít bột trắng ! Hay là tiêm cho em thứ gì đó cũng được… Em chịu nổi nữa! Em sắp chết rồi!” Diệp Lan bắt đầu van nài như con nghiện.

      Dáng vẻ của đáng thương vô cùng, là ai cũng nỡ.

      Tố Khải cắn chặt răng, ôm ghì lấy , cố gắng nhìn biểu cảm đáng thương ấy. sợ mình thể quyết tâm được, rồi nghĩ cách tìm ma túy cho hít, để bớt đau đớn.

      “Lan Lan…” gọi tên hết lần này tới lần khác, cố gắng vỗ về tâm trạng của .

      “Chẳng phải em sao? em thể nhìn em đau khổ như vậy được!” Diệp Lan liều mạng ngọ ngoạy, thậm chí mở miệng cắn . Thấy động đậy, bắt đầu chửi mắng: “Có phải muốn giương mắt nhìn em chết ? Tố Khải! vốn em! mấy lời đó chỉ để lừa gạt thôi! Nếu em, sao có thể nhìn em đau khổ như thế?”

      Gân xanh nổi lên trán Tố Khải. vẫn ôm chặt , giọng khản đặc: “Lan Lan! Em nghe lời . Chính vì em nên mới càng phải giúp em cai nghiện! Em thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu chỉ đau khổ thêm thôi!”

      Dây thừng cuối cùng cũng được làm xong. Nhưng sao Nguyễn Tuyết Cầm nỡ trói con ? Nước mắt bà ta cứ xoay tròn trong hốc mắt, tay cũng run lên kịch liệt.

      “Chú! Chú giữ lấy Lan Lan!” Tố Khải phải đích thân ra tay.

      Tay Diệp Hạc Thành cũng run, nhưng vẫn ép buộc bản thân phải làm. Ông ta bước lên, cố gắng ấn chặt Diệp Lan. Nhưng dù sao cũng là bố, cố gắng cũng được bao nhiêu sức lực? Lúc này Diệp Lan vô cùng khỏe, lập tức đẩy Diệp Hạc Thành ra, xông ra ngoài.

      Tố Khải thất kinh, vội chạy theo.

      thấy Diệp Lan lật tung các tủ biết tìm cái gì.

      Tố Khải lao tới như mũi tên, giữ chặt lấy eo Diệp Lan, sau đó bế lên.

      “Buông em ra!” Diệp Lan phát điên, ngừng quẫy đạp và gào thét.

      giơ tay, thậm chí cào bị thương cổ Tố Khải.

      Nhưng lần này kiểu gì Tố Khải cũng buông tay ra nữa. Sau khi đè chặt xuống sofa, hét lên với Diệp Hạc Thành: “Trói ấy lại!”

      Diệp Hạc Thành dám mềm lòng nữa, vội vàng làm theo.

      Diệp Lan phát ra những tiếng khóc chói tai.

      Nguyễn Tuyết Cầm đứng bên ôm chặt miệng, nước mắt trào ra.

      Cho tới khi Diệp Lan bị trói chặt hoàn toàn, còn sức động đậy nữa, Tố Khải mới bế trở lại giường, ngồi lên đầu giường nhìn .

      Ánh mắt ngập tràn đau thương.

      Nhưng cơn nghiện của Diệp Lan chưa dứt. vẫn ngừng cựa quậy, nức nở: “Cầu xin mọi người! Con đau lắm, rất nhiều côn trùng cắn con!”

      ơi! Trong nhà có hộp bông băng ?” Tố Khải cũng túa đầy mồ hôi.

      Nguyễn Tuyết Cầm vội vàng lấy.

      Tố Khải lấy ra hai lọ oxy già, tách lòng bàn tay ra, nhưng rất phối hợp, cuộn tay rất chặt.

      “Tố Khải! bắn chết em ! Em muốn chịu đựng nỗi khổ này nữa!” Diệp Lan cắn môi.

      Sống lưng Tố Khải lạnh toát, trong lòng thầm nghĩ cũng may tối nay mang súng theo, nếu chưa biết xảy ra chuyện gì. Trước đây từng nhìn thấy những con nghiện tự sát. Nếu Diệp Lan cũng…

      dám nghĩ.

      Thấy sắp cắn nát môi mình, Tố Khải dịu giọng khuyên nhủ. Nhưng lúc này Diệp Lan chẳng nghe được vào đầu câu nào. như con sói mất kiểm soát, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt huyết quản của người khác.

      Nhưng Tố Khải đau lòng.

      nghĩ gì nữa, cúi đầu bịt kín miệng lại.

      Dùng môi và răng mình cạy răng ra.

      giây sau, Diệp Lan cắn vào môi , rất mạnh.

      hự tiếng, nhưng tay vẫn giữ chặt cơ thể .

      Chẳng mấy chốc, Diệp Lan bật khóc. ít nhất vẫn còn giữ lại chút lý trí. Nhân lúc khóc, Tố Khải ngước mặt lên. Môi bị cắn xước, máu trào ra.

      “Lan Lan! Để xử lý vết thương cho em!” Lần này dùng sức nạy từng ngón tay ra, dùng hai chai oxy già khử trùng. Khi lau sạch vết thương mới phát , tay đâu đâu cũng là vết thương.

      Tố Khải cảm thấy còn đau hơn chính mình thương tổn.

      “Trước đây ấy cũng như vậy sao?” Tố Khải hỏi họ.

      Diệp Hạc Thành có chút lúng túng. Ông nhìn Nguyễn Tuyết Cầm cái. Gương mặt Nguyễn Tuyết Cầm chỉ toàn bi thương. Bà ta khẽ : “Trước đây nó cũng lên cơn nghiện nhưng chưa từng nghiêm trọng như hôm nay.”

      “Trước khi cháu đến duy trì bao lâu rồi?”

      Nguyễn Tuyết Cầm nghẹn ngào: “Gần hai tiếng đồng hồ rồi!”

      Gì cơ?

      Tố Khải kinh hãi.

      “Những lần trước hai người xử lý thế nào?” Tố Khải nhìn họ.

      Nguyễn Tuyết Cầm bỗng im bặt.

      Sắc mặt Diệp Hạc Thành cũng rất khó coi.

      Tố Khải cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nhưng lúc đó Diệp Lan lại bắt đầu yên. Cả người co rụt lại. Tuy bị trói chặt nhưng vẫn cố giãy. hét lên với Nguyễn Tuyết Cầm: “Mẹ! Con xin mẹ, xin mẹ đấy, cho con hít , con xin mẹ…”

      Nghe xong những lời ấy, Tố Khải bàng hoàng, quay đầu nhìn Nguyễn Tuyết Cầm.

      Lúc này Nguyễn Tuyết Cầm biết giấu được nữa. Bà ta khóc lóc, thành tiếng: “Mấy lần trước tôi quả thực đành lòng nhìn nó khổ sở, nên ra chợ đen mua… bột trắng với giá cao!”

      Tố Khải sửng sốt, đứng bật dậy, hét lên: “Gì cơ?!”




      Đêm mưa cuối cùng cũng qua .

      Hôm sau còn mưa nữa nhưng trời vẫn u ám, thể bừng sáng trở lại, giống như dự báo ngày vận hạn sắp tới.

      Hôm nay Niên Bách Ngạn tới công ty sớm. đợi pháp vụ làm hợp đồng.

      Chuông cửa vang lên. Tố Diệp vừa ngủ dậy cứ tưởng Tiểu Nhã tới bèn giơ tay mở cửa. Ai ngờ người vào cửa lại là mấy người đàn ông mặc cảnh phục, ai nấy đều rất nghiêm nghị.

      Tố Diệp thấy bình thường bèn gọi Niên Bách Ngạn.

      Khi mở cửa ra. Hai người dẫn đầu lần lượt xuất trình thẻ ngành, tự báo danh. người là kiểm sát viên, người còn lại là công an.

      Kiểm sát viên : “Niên Bách Ngạn! Có người tố cáo lợi dụng bí mật thương mại bị đánh cắp để chuộc lợi, chúng tôi cần mở rộng điều tra việc làm ăn của !”

      Còn phía công an : “ Niên! Thi thể của chủ nhà họ Diệp, Diệp Ngọc được người ta phát . Bước đầu nghi ngờ là bị mưu sát. Có người chứng kiến tối qua hai người xảy ra xô xát. Mời theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra làm !”



      ~Hết chương 545~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 546: Tôi chỉ hiểu đạo lý người chết vì lợi ích mà thôi


      Nhà Phật có câu thế này. Tôi hỏi Phật, tại sao những ngày trời đất mưa gió u, tôi cũng thấy thoải mái trong lòng? Phật , chẳng liên quan gì tới trời cả, đó là vì trong lòng bạn thiếu ánh nắng. Lòng chuyên tâm, con người mờ mịt.

      Câu trả lời này thường hay nâng cấp lên thành tư duy triết học, còn lấy những kinh nghiệm làm việc trước nay của Tố Diệp để trả lời chính là: Hoàn cảnh môi trường có ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý con người. Con người có thất tình lục dục, nó tức cảnh sinh tình, từ đó mà khiến tâm lý biến đổi. Cứ lấy ngày mưa ra , khí áp thấp khiến con người hít thở thuận lợi, mây mù trước mắt mang lại cảm giác khó chịu cho thị giác, từ đó mà hình thành lên tâm lý tự thôi miên bản thân, tự kỷ ám thị, tâm tình tự nhiên cũng trở nên sa sút.

      Từ cơn mưa như trút nước hôm qua cho tới cảnh mây mù giăng khắp lối sáng nay, trái tim Tố Diệp như ngồi xe vượt núi vậy, lên lên xuống xuống. Sau khi người mặc cảnh phục thẳng vào vấn đề, lần đầu tiên Tố Diệp cảm thấy sợ màu cảnh phục quen thuộc này.

      thể duy trì tâm trạng thoải mái trong ngày u ám dường này, khi mới sáng sớm phải đối mặt với những người khí thế hùng hổ.

      Niên Bách Ngạn cũng có phần kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh mở cửa, điềm đạm đợi họ lên tiếng.

      Ai ngờ, những lời của kiểm sát viên và cảnh sát khiến họ ngỡ ngàng.

      Nhất là lời của người cảnh sát kia.

      Tố Diệp gần như kinh hãi, vô thức buột miệng: “Đồng chí cảnh sát! vừa gì cơ? Diệp Ngọc chết rồi?”

      Người cảnh sát liếc nhìn Tố Diệp cái, sau đó lại sang nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm với ánh mắt sắc bén: “Thi thể được người ta phát vào khoảng 4 giờ sáng nay, trong bụi cây gần tòa nhà nơi Tinh Thạch đặt trụ sở. Qua xác minh, nạn nhân là Diệp Ngọc, thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm qua. Niên! Khoảng thời gian này vẫn chưa về nhà phải ?”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn sớm chuyển từ bàng hoàng khi nghe tin về Diệp Ngọc sáng trạng thái bình tĩnh như mọi khi. Giọng nhạt nhòa: “Cái chết của Diệp Ngọc liên quan tới tôi.”

      phải cùng chúng tôi chuyến!”

      Niên Bách Ngạn nhìn đồng hồ, bình tĩnh hỏi: “Có thể cho tôi thêm hai tiếng đồng hồ ? Tôi cần tới công ty!”

      “Bây giờ e là Niên tiện tới công ty nữa rồi.” Người cảnh sát bằng giọng điệu vững vàng: “Phòng họp của Tinh Thạch là trường đầu tiên của vụ án Diệp Ngọc bị sát hại, cảnh sát phong tỏa để tiến hành điều tra.”

      Niên Bách Ngạn nghe xong, nhíu mày.

      Tố Diệp sững sờ sau đó tim đập thình thịch ngớt. Ngay lúc ấy, di động mặt bàn trong phòng khách đổ chuông, là của Niên Bách Ngạn. vội vàng đến, cầm tới cho Niên Bách Ngạn. đón lấy, ra hiệu cho phía cảnh sát.

      Người ấy gật đầu đồng ý.

      Niên Bách Ngạn nhận điện thoại. Vì đứng rất gần, thế nên Tố Diệp nghe ra được giọng Diệp Uyên. Rất gấp gáp. Hình như ấy chuyện Tinh Thạch bị phong tỏa và chuyện Diệp Ngọc bị giết hại.

      “Em biết rồi! động viên tinh thần các nhân viên trước. Còn nữa, phía các cổ đông cũng phải ra mặt giải thích chút.” Giọng của Niên Bách Ngạn rất thấp, nhưng nghe vẫn rành mạch, đâu ra đấy, giống người vướng vào vòng lao lý.

      Đặt di động xuống, Niên Bách Ngạn nhìn cảnh sát và hỏi: “Tôi cần bao lâu? Tình hình của Tinh Thạch bây giờ rất loạn.”

      “Sợ rằng được như mong muốn của Niên rồi. Vì ngoài vụ án của Diệp Ngọc ra, Niên còn cần phối hợp cùng chúng tôi điều tra vụ án tháng mười hai năm ngoái, ông Diệp Hạc Phong bị mưu sát.” Cảnh sát .

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn ánh lên tia lạnh lẽo.

      Còn Tố Diệp đứng người. nhịn được nữa, bước lên : “Bố tôi qua đời vì bệnh tim, sao giờ lại thành mưu sát?”

      Niên! bắt buộc phải cùng chúng tôi tới sở cảnh sát tiếp nhận điều tra.” ràng người cảnh sát muốn tiết lộ quá nhiều tình tiết vụ án.

      Tố Diệp cảm thấy trái tim như sắp nhảy vọt ra ngoài.

      Niên Bách Ngạn giơ tay vỗ về Tố Diệp, rồi bình thản nhìn sang phía kiểm sát viên.

      Lúc này kiểm sát viên mới lên tiếng: “Tôi đợi tới khi nào Niên ra khỏi sở cảnh sát.”

      Cả hai đều nhằm vào Niên Bách Ngạn.

      vụ tội phạm thương mại, hai vụ giết người.

      phải chuyện .

      Tuy rằng Tố Diệp sốt ruột nhưng vẫn chưa ấu trĩ tới mức xông lên với đám kiểm sát viên và cảnh sát kia rằng: Niên Bách Ngạn vô tội, các người trách lầm người tốt rồi. Mới sáng sớm, cả hai người đều tìm tới nhà, vậy chắc chắn trong tay họ nắm được những bằng chứng rất bất lợi đối với Niên Bách Ngạn. có làm ầm ĩ lên cũng ích gì, Niên Bách Ngạn nhất định phải lần này.

      Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, có lẽ lo sợ hãi. Nhưng thấy vẫn giữ thái độ kiềm chế, cũng yên tâm phần nào.

      Niên! Mời!”

      Niên Bách Ngạn điềm tĩnh : “Tôi cần thông báo tới luật sư của tôi.”

      “Có thể!”

      Rồi Niên Bách Ngạn lại quay sang Tố Diệp. còn chưa lên tiếng, Tố Diệp bình tĩnh : “Em tới Tinh Thạch xem tình hình thế nào, sau đó báo với Hứa Đồng tìm luật sư.”

      “Được!” Niên Bách Ngạn cười khẽ, vòng tay qua đầu , đặt lên trán nụ hôn .

      Khóe mắt Tố Diệp chợt cay xè…





      Sau khi Niên Bách Ngạn cùng với cảnh sát, Tố Diệp cũng còn tâm trí trang điểm gì nữa. thay quần áo rồi lái xe tới thẳng Tinh Thạch. đường . Tố Diệp gọi điện cho Hứa Đồng nhưng điện thoại của Hứa Đồng mãi thể liên lạc được.

      đành để lại lời nhắn.

      Khi xe vào hầm để xe của Tinh Thạch, Tố Diệp run chân, suýt nữa lái xe đâm sầm vào tường.

      Trong bãi đậu xe, các phóng viên đứng chật kín. Hình như còn có bảo vệ ra điều đình với họ. Có lẽ vì họ làm ảnh hưởng tới chỗ để xe trong bãi.

      Tố Diệp đứng ngồi yên.

      Sao lại cảm thấy những phóng viên này nhằm tới Tinh Thạch nhỉ?

      Nghĩ vậy, tìm chỗ trống đỗ xe vào, sau đó lấy kính râm từ trong túi xách ra. Vừa đeo lên có người phát ra phía này, kêu lên câu. Ngay lập tức vô số phóng viên vác theo máy ảnh xông về phía .

      Tố Diệp bàng hoàng.

      Hôm nay lái xe của Niên Bách Ngạn. Nghĩ cũng đủ biết, mấy đám người này thần thông quảng đại tới mức nhận được cả xe của Niên Bách Ngạn.

      Tình hình nhất thời có chút tệ hại.

      Nếu xuống xe, Tố Diệp nhất định bị vây kín còn đường thoát, tiến lùi đều khó. Nếu xuống xe, chuyện của Niên Bách Ngạn gấp ngay trước mắt, cho phép bỏ cuộc.

      trong lúc hết cách, đám bảo vệ xông lên.

      Lần lượt tách từng đám phóng viên phía trước ra, dốc hết sức tạo ra con đường cho xe .

      Tố Diệp nhìn kỹ. Đó là Hứa Đồng.

      bỗng chốc yên tâm hơn rất nhiều. Xem ra ấy đọc được lời nhắn của mình.

      Mở cửa xe ra, Tố Diệp giơ tay đẩy cao gọng kính lên, cố gắng để mình trong lạnh lùng, thản nhiên chút. Hứa Đồng cũng rảo bước tới, tới bên cạnh , khẽ : “Đám cổ đông kia sắp ăn tươi nuốt sống Diệp Uyên rồi!”

      Các phóng viên vây xung quanh bắt đầu ùn ùn kéo tới. Ánh đèn flash chớp nháy điên cuồng thôi.

      “Còn chuyện gì tồi tệ nữa ?” Tố Diệp thầm nắm chặt tay lại, đè xuống cảm giác run rẩy, cất tiếng hỏi.

      Nét mặt Hứa Đồng có vẻ nặng nề, hạ giọng xuống rất thấp: “Nguyễn Tuyết Mạn kéo tới công ty làm ầm ĩ rồi, phao tin phải tìm Niên Bách Ngạn tính sổ. lên đó cẩn thận chút.”

      Nghe xong, Tố Diệp ngược lại càng mấy sợ hãi.

      Từ sáng sớm nay khi kiểm sát viên và cảnh sát gõ cửa, biết chắc chắn thể yên ổn được. Niên Bách Ngạn bị đưa rồi, liệu còn việc gì tồi tệ hơn việc này nữa ? Chẳng qua chỉ là thêu hoa gấm mà thôi.

      “Phía Bách Ngạn cần có luật sư. Bây giờ ấy ở sở cảnh sát, sau khi ở đó ra còn phải phối hợp với viện kiểm sát điều tra vụ án thương mại.” Tố Diệp bước nhanh về phía cầu thang máy, vừa vừa báo lại với Hứa Đồng những chuyện ấy.

      Hứa Đồng gật đầu: “Yên tâm ! Đoàn luật sư của Tinh Thạch đều là những người có danh tiếng trường quốc tế, tôi lập tức sắp xếp.”

      Các phóng viên bắt đầu mồm năm miệng mười.

      “Chị Niên! Nghe Diệp Ngọc bị giết hại trong công ty mà Niên là đối tượng bị tình nghi lớn nhất có phải vậy ?”

      “Nghe sau khi Khúc Nghệ tự sát, Diệp Ngọc rất nhiều lần tranh cãi với Niên, đúng vậy ?”

      “Sản phẩm mới của Tinh Thạch lần lữa ra mắt có liên quan trực tiếp tới việc sản phẩm mới của Kỷ Thị ra mắt, đúng ?”

      “Theo nguồn tin, Niên bán tin tức tình báo thương mại, có chuyện này ?”

      “Chị Niên! Chị hãy trả lời chút !”

      “Ấy! Chị Niên…”

      Cánh cửa thang máy từ từ khép lại. loạt các câu hỏi của cánh phóng viên cuối cùng cũng bị ngăn cách bên ngoài.

      Lúc này Tố Diệp mới tháo kính xuống, day mạnh thái dương. Có lúc rất ghét nghề nhà báo. đời này sao lại có đám người thích bới móc chuyện riêng tư của người khác để kiếm tiền cơ chứ?

      “Chúng ta phải nghĩ cách làm dịu những nguồn tin bất lợi mới được.” lên tiếng.

      Hứa Đồng : “Bây giờ Diệp Uyên sứt đầu mẻ trán. ràng là ấy chỉ giỏi lái máy bay, hoàn toàn có kinh nghiệm quản lý công ty và giải quyết khủng hoảng.”

      làm trợ lý của Niên Bách Ngạn nhiều năm rồi, nếu hôm nay Niên Bách Ngạn tới xử lý chuyện này, ấy làm thế nào?” ra Tố Diệp cũng có biết gì về quản lý doanh nghiệp đâu?

      Hứa Đồng suy nghĩ rồi : “Bây giờ truyền thông Internet phát triển mạnh mẽ. Rất nhiều tin đồn có thể lợi dụng nhưng đồng thời cũng thể kiểm soát. Bây giờ phong tỏa chắc chắn là thể nữa rồi. Cách duy nhất chính là thuê đội quân dẫn nguồn tin về hướng chính xác, chí ít để cho tin đồn trở thành tin tức có tầm ảnh hưởng tới xã hội, nếu can dự tới những người có quyền xét xử. Ngoài ra, phải nhanh chóng tung ra những tin có lợi với Tinh Thạch để ổn định giá cổ phiếu. Để làm vậy đầu tiên phải đoàn kết được các cổ đông trong hội đồng quản trị.”

      Tố Diệp siết chặt những ngón tay giá lạnh, khẽ : “Lúc này chúng ta còn có thể tin tưởng những ai?”

      “Ngày nào kẻ nội gián trong Tinh Thạch còn chưa bị lôi ra ánh sáng, chúng ta vẫn chưa thể yên tâm ngày ấy. Thế nên, ai có thể tuyệt đối tin tưởng. Tôi nghĩ nếu tổng giám đốc đứng ở đây bây giờ, ấy cũng vậy.” Hứa Đồng khẳng định từng chữ.

      Tố Diệp quay đầu, nhìn vào mắt Hứa Đồng: “Kể cả ư?”

      “Đúng vậy, kể cả tôi!” Ánh mắt Hứa Đồng chút né tránh: “Ai cũng có khả năng là kẻ nội gián đó. Cả tôi, thậm chí cả , bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều bị tình nghi.”

      Tố Diệp lên tiếng: “Thế nên cách duy nhất bây giờ chính là đặt lợi ích của cả công ty lên hàng đầu, như vậy mới có thể đoàn kết được các cổ đông.”

      Hứa Đồng cười: “ ra tôi cảm thấy thích hợp ở lại công ty hơn Diệp Uyên.”

      “Có những chuyện xảy ra rồi mới hiểu. Giống như lúc đầu tôi hiểu tại sao Niên Bách Ngạn lại thu mua cổ phần của Niên Bách Tiêu, cũng giống như tôi hiểu tại sao Niên Bách Ngạn lại sa thải tôi vậy. Bây giờ nghĩ lại, ấy là thương nhân, lăn lộn trong ngành này bao nhiêu năm, có lẽ sớm luyện cho mình cảm xúc nhạy cảm. ấy cảm nhận được chuyện gì đó bất thường, hoặc phát giác ra mối nguy hiểm tới gần, thế nên mới mong có thể loại tôi và Niên Bách Tiêu ra.”

      như vậy, Tố Diệp bất giác nhớ tới câu mà Niên Bách Ngạn với : đời này có gì quan trọng với hết, quan trọng nhất chính là em và Bách Tiêu.

      Cổ họng chợt thắt lại.

      Sống mũi cũng khó chịu.

      rất muốn khóc, nhưng ngừng cảnh cáo bản thân: được khóc, tuyệt đối được khóc!

      Hứa Đồng áy náy : “Nếu tôi đồng ý nước ngoài…”

      việc cũng có gì khác biệt.” Tố Diệp bình tĩnh nhìn ấy: “ nên hiểu Niên Bách Ngạn. khi xảy ra chuyện, ấy chỉ mong những người bị liên lụy càng ít càng tốt. là trợ lý đắc lực nhất của ấy, với tính cách của mình, ấy chắc chắn gạt ra. Nếu khi điều tra tới, cũng phải chịu rất nhiều phiền phức.”

      “Bây giờ tôi cảm thấy tổng giám đốc nên sa thải .” Hứa Đồng chân thành .

      Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Có thể thuyết phục được những cổ đông kia hay , tôi chưa . Nhưng tôi hiểu tâm lý con người, hiểu quá thế nào gọi là “chim chết vì thức ăn, người chết vì lợi ích”!”

      tới đây, cửa thang máy cũng mở ra.

      Cánh cửa kim loại lạnh lẽo phản chiếu sắc mặt nhợt nhạt của .

      Trong phòng đặt điều hòa tổng.

      Sau khi ngăn cách cái nóng nực của bên ngoài đằng sau lớp kính dày, những con đường nhựa ngoài kia sắp bị mặt trời thiêu rụi trong này, Tố Diệp lại cảm thấy dâng lên giá lạnh.

      đứng nền đá hoa sáng loáng. Màu đen trải dài thẳng về phía trước, tận cùng chính là tập đoàn Tinh Thạch.

      Nơi đây qua quá nhiều lần.

      Nhưng chưa bao giờ thấy căng thẳng như hôm nay.

      Đây cũng là lần đầu tiên hiểu được áp lực của người làm quản lý như Niên Bách Ngạn khi bước chân vào Tinh Thạch.

      Bách Ngạn… Bách Ngạn…

      Tố Diệp thầm gọi tên hết lần này tới lần khác.

      Hãy tiếp thêm sức mạnh cho em !

      Nếu , biết liệu mình có thể bước chân vào phòng họp kia, đối mặt với hàng loạt chỉ trích của các cổ đông hay .

      Hứa Đồng dừng bước, quay đầu nhìn .

      Tố Diệp nhìn chữ “Tinh Thạch” trước mặt, hít sâu hơi rồi nhàng thở ra: “Vào thôi!”





      Chuyện Diệp Ngọc bị giết hại, phía cảnh sát xét thấy đây là vụ án nghiêm trọng, có ảnh hưởng rất lớn nên thành lập tổ chuyên án riêng biệt để điều tra. Người phụ trách chính là cảnh sát liên tiếp phá được rất nhiều vụ án lớn trong tổ trọng án, Tưởng Lỗi. Sau khi biết được cấp dưới đưa Niên Bách Ngạn về sở, ta đích thân tới hỏi cung Niên Bách Ngạn.

      Trước khi bước vào phòng, Tưởng Lỗi nhận được điện thoại của viện kiểm sát. Người gọi cho ta chính là Đồng Minh, kiểm sát viên phụ trách vụ án tội phạm thương mại lần này của Niên Bách Ngạn. ta là kiểm sát viên cương trực, ngay thẳng, có biệt danh “mặt lạnh”.

      Thường ngày Đồng Minh cũng có quan hệ qua lại với Tưởng Lỗi. Nhưng lần này, ta gọi tới để nhắc nhở Tưởng Lỗi.

      “Con người Niên Bách Ngạn làm việc chu toàn, năng cũng tuyệt đối để lộ sơ hở. Trước đây ta từng hai lần bị người ta tố cáo về tội phạm thương mại, nhưng sau đó đều vì đủ chứng cứ mà thể khởi tố. Tưởng Lỗi! tiếp chiêu của ta nhất định phải nâng cao cảnh giác.”

      Tưởng Lỗi biết Đồng Minh theo dõi Niên Bách Ngạn nhiều năm rồi, cũng biết lần này chưa biết chừng có thể bắt được tội trạng của Niên Bách Ngạn để tiến hành định tội, bèn : Yên tâm ! Tôi có tính toán!

      ta mang theo tài liệu, tới trước cửa phòng thẩm vấn.

      Cấp dưới bên trong ra: “Sếp!”

      Tưởng Lỗi gật đầu hỏi: “Thế nào rồi?”

      Cấp dưới lắc đầu, chỉ vào đồng hồ đeo tay: “ ràng là ta muốn đợi luật sư tới.”

      “Vụ án nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải tranh thủ được thời gian kéo dài hỏi cung.” Tưởng Lỗi nhíu mày.

      Người cấp dưới tỏ ra lúng túng.

      “Cậu đánh báo cáo , tôi đích thân hỏi cung.”

      Người cấp dưới gật đầu rồi vội vàng rời .

      Tưởng Lỗi hít sâu hơi, đẩy cửa vào.

      Phòng thẩm vấn lớn, mặt tường là gương. Trong gương là Niên Bách Ngạn, sắc mặt đổi, vẫn bình tĩnh ngồi đó. Trước mặt đặt tách cafe, còn hơi nóng.

      Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, Tưởng Lỗi đánh giá được người đàn ông trước mắt lượt. ràng, người đàn ông này quả thực có gương mặt điển trai. Cộng thêm ta là thương nhân đá quý nổi danh, chỉ ngồi ở đó, cả người cũng toát lên khí thế như nắm vững mọi thứ trong tay.

      Tưởng Lỗi từng gặp ít thương nhân, cũng từng vì vô án vụ án mà có ít quan hệ với những người có tiền.

      Nhưng đây là lần đầu tiên Tưởng Lỗi tiếp xúc với Niên Bách Ngạn.

      ta thể thừa nhận, người đàn ông trước mặt mình quá bình thản, đến ánh mắt cũng vô cùng kiên định. Là cảnh sát hình nhiều năm như Tưởng Lỗi vậy mà cũng nhìn ra được nghĩ gì trong lòng.

      Rất nhiều thương nhân tới đây, khi chột dạ giả vờ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ trán, mũi đều đổ mồ hôi, cả ngón tay cũng lạnh cóng.

      Nhưng Niên Bách Ngạn này, trông là người thể cảm xúc.

      Tưởng Lỗi suy nghĩ rồi đặt tài liệu trong tay xuống, phá lệ bắt tay với Niên Bách Ngạn: “Chào ! Tôi là người phụ trách vụ án lần này. Tôi tên Tưởng Lỗi.”

      Niên Bách Ngạn cũng giơ tay bắt lại: “Chào cảnh sát Tưởng!”

      Tưởng Lỗi thu tay về.

      Phát lòng bàn tay Niên Bách Ngạn khô cong, ấm áp, chút mồ hôi lạnh nào.

      Trong lòng ta thể có cái nhìn khác về người đàn ông này.

      bình tĩnh như vậy, có hai khả năng.

      Khả năng đầu tiên, vô tội, cái chết của Diệp Ngọc và Diệp Hạc Phong đều liên quan chút nào tới .

      Khả năng thứ hai, cao thủ ngụy trang, thông thạo lòng người.

      Đâu mới là bộ mặt của Niên Bách Ngạn đây?

      Tưởng Lỗi thể xem thường. Có thể khiến kiểm sát viên Đồng danh nổi như cồn kia phải đau đầu, chắc chắn phải nhân vật đơn giản.

      “Cafe nguội rồi!” Tưởng Lỗi chuyện vụ án ngay mà giơ tay chạm vào cốc của Niên Bách Ngạn, cười : “Hay là, Niên có tâm trạng thưởng thức cafe ở sở cảnh sát?”

      ta muốn tìm ra sơ hở của Niên Bách Ngạn, cho dù chỉ là chút.

      Là người ai cũng có sơ hở, mà kẻ phạm tội lại càng có sơ hở. Chỉ cần để lộ ra chút đỉnh nhất định thể lọt khỏi con mắt tinh tường của Tưởng Lỗi.

      Niên Bách Ngạn chọn cách im lặng, mà cười khẽ: “Cảnh sát Tưởng nhất định chưa được nếm cafe của Tinh Thạch. Sau này có cơ hội, cảnh sát Tưởng có thể thử lần xem sao. Đương nhiên, nếu lần nữa phong tỏa nơi làm việc của chúng tôi tôi tuyệt đối hoan nghênh đâu.”

      Tưởng Lỗi nghe ra được ý của Niên Bách Ngạn.

      Ý của rất đơn giản: phải tôi sợ, cũng phải có tâm trạng uống cafe ở chỗ các . uống, đơn giản chỉ vì nó dở tệ.

      Quan trọng hơn cả là, Niên Bách Ngạn truyền đạt tới Tưởng Lỗi hàm nghĩa khác, chính là: Tôi chưa từng vào sở cảnh sát, thế nên uống quen cafe của các .

      Cả hai thông tin đều nhắc nhở Tưởng Lỗi, Niên Bách Ngạn vô tội.

      Đương nhiên, Tưởng Lỗi phải là người làm việc theo cảm tính. Điều tra án phần nhiều phải dựa vào logíc và lý trí kỹ càng mới được.

      Niên! Thành xin lỗi! Vì vụ án rất nghiêm trọng và phức tạp, tạm thời thể được bảo lãnh. Ngoài ra, luật sư của dù có tới đây cũng phải đợi tới khi cuộc hỏi cung kết thúc.” Tưởng Lỗi quay về chuyện chính.

      Nụ cười nơi bờ môi Niên Bách Ngạn vẫn rất nhạt nhòa. bình tĩnh nhìn Tưởng Lỗi và : “Tôi biết gấp gáp muốn phá án, thế nên theo đúng quy định, tôi có thể thông cảm. muốn hỏi gì?”

      Câu ấy làm Tưởng Lỗi ngượng ngập.

      ràng là Niên Bách Ngạn này biết ta chưa xin phép tự ý tiến hành lùi thời gian bảo lãnh mình. Như vậy, Tưởng Lỗi lại càng thể lơ là. Niên Bách Ngạn, ta chỉ mới tiếp vài chiêu đơn giản cảm nhận được đây là người đầu óc cực kỳ điềm tĩnh và có logíc chặt chẽ.

      Chẳng trách Đồng Minh lại đặc biệt nhắc nhở ta.

      tới vụ án Diệp Ngọc bị giết hại trước.” Tưởng Lỗi hắng giọng.

      Niên Bách Ngạn giơ tay ra làm động tác mời ta .

      “Theo xác minh, chín giờ tối qua gặp Diệp Ngọc.”

      Niên Bách Ngạn bình thản trả lời: “Là tôi gặp mặt các cổ đông của công ty. Diệp Ngọc với tư cách là trong số đó tất nhiên phải có mặt.”

      “Trong buổi họp, Diệp Ngọc vẫn luôn chĩa mũi nhọn vào , có đúng ?”

      “Giữa các cổ đông xảy ra tranh cãi là chuyện rất bình thường.”

      Tưởng Lỗi suy nghĩ: “Tại sao ấy lại phát sinh mâu thuẫn với ?”

      “Liên quan tới việc sản phẩm mới của Tinh Thạch xảy ra chuyện.”

      ấy nghi ngờ bán đứng công ty?”

      Niên Bách Ngạn cười: “Có lẽ vậy!”

      làm gì?” Tưởng Lỗi truy hỏi.

      Niên Bách Ngạn nhàng đáp: “Cảnh sát Tưởng! vượt quyền rồi. Câu hỏi này phải để kiểm sát Đồng hỏi tôi mới phải.”

      Tưởng Lỗi nheo mắt, nhìn rất lâu mới : “ Niên! Tôi hỏi cung theo thông lệ.”

      Niên Bách Ngạn cười nhạt, chỉ đúng chỗ quan trọng: “Cảnh sát Tưởng! Trước khi còn chưa xác định tôi chính là hung thủ, có phải tôi có quyền được biết toàn bộ vụ án hay ? Việc hỏi cung của có phần đảo lộn đầu đuôi rồi đấy.”

      Cuối cùng Tưởng Lỗi cũng hiểu ra tại sao khi bước từ trong này ra, nét mặt người cấp dưới lại nặng nề như vậy. Niên Bách Ngạn này, đầu óc quá tỉnh táo.

      “Được!” ta nén giận, miêu tả sơ qua toàn bộ vụ án Diệp Ngọc bị giết.

      Thi thể của Diệp Ngọc được người đường phát ra. Khi đó xe của người này vừa hay ngang qua gần đó, nhìn thấy thứ như là váy tung bay. ta bước tới, phát có người nằm sấp trong bụi cây, còn là .

      Vốn dĩ ta cho rằng đó là say rượu, bước tới lay lay người. Ai ngờ giật mình thảng thốt vì xung quanh toàn là máu. Khi lật người lại xem trán và cổ đó đều có vết thương, tắt thở.

      Sau khi cảnh sát tiếp nhận tin tình báo, bèn nhanh chóng triển khai điều tra tình hình xung quanh.

      Qua điều tra được biết, nạn nhân là Diệp Ngọc, con của thương nhân nổi tiếng quá cố, Diệp Hạc Phong, cổ đông của Tinh Thạch. Sau khi khám nghiệm pháp y, họ đưa ra kết luận, thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng hơn 11 giờ đêm qua, đầu và động mạch cổ có rất nhiều vết thương dẫn tới tử vong. Phán đoán ban đầu do mất quá nhiều máu mà chết. Hung khí gây ra thương tích là vật trang trí bằng kim loại có hình chim ưng, vì nó có góc cạnh rất sắc, thế nên khiến động mạch và trán chảy máu ngừng.

      Nhân viên tổ điều tra đưa ra kết luận, bụi cây phải trường đầu tiên. Họ có lý do nghi ngờ, có người giết Diệp Ngọc sau đó vứt xác vào lùm cây. Hung thủ có thể lợi dụng tình hình trời mưa to để xóa sạch mọi dấu vết để lại. Ai ngờ, cơn mưa chỉ tới khoảng 11 giờ 30 là tạnh.

      Mà sau khi mưa ngừng, Diệp Ngọc mới tắt thở.

      Cũng tức là, khi Diệp Ngọc bị hung thủ kéo từ trường đầu tiên vẫn còn chưa chết. Nạn nhân bị vứt vào bụi cây, lúc đó trời mưa to, xung quanh hoàn toàn người nào qua lại, thế nên Diệp Ngọc thoi thóp mãi, cuối cùng tới con đường chết…



      ~Hết chương 546~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 547: muốn bức cung?



      Trong cả quá trình miêu tả tình tiết vụ án, Tưởng Lỗi đều quan sát rất kỹ sắc mặt của Niên Bách Ngạn, hy vọng có thể tìm được chút sơ hở hay chút thiếu ổn định nào đó gương mặt kia. Nhưng điều làm ta thất vọng là biểu cảm của Niên Bách Ngạn hề biến đổi, chút cũng .

      quá bình tĩnh.

      Phải, vượt cả cái bình tĩnh của người bình thường.

      Tưởng Lỗi khỏi nảy sinh nghi ngờ lớn hơn đối với .

      Bất luận là người có thân phận như thế nào, sau khi tới sở cảnh sát dù ít dù nhiều cũng phải có phản ứng. Đây là chuyện thường tình. Nhưng Niên Bách Ngạn này rốt cuộc nghĩ gì? giống như suy tư, lại giống như chẳng nghĩ gì hết, vì trong đôi mắt thấy bất kỳ kế hoạch hay đối sách nào.

      như nghe câu chuyện của người bên cạnh.

      Câu chuyện của người hoàn toàn liên hệ gì với .

      Sau khi Tưởng Lỗi xong, Niên Bách Ngạn mới khẽ gật đầu như hiểu, có nhiều biểu cảm hơn nữa.

      “Tại sao muộn như vậy rồi còn mở cuộc họp cổ đông?” Tưởng Lỗi hỏi thẳng.

      Niên Bách Ngạn khẽ : “Sản phẩm mới của Tinh Thạch xảy ra vấn đề, triệu tập các cổ đông lo lắng cho lợi ích của mình lại để cùng bàn bạc cách giải quyết, điều này rất dễ hiểu.”

      Niên! từng lợi dụng quan hệ của Diệp Ngọc và Khúc Nghệ để thu mua thành công cổ phần nhà họ Diệp, có đúng ?”

      Niên Bách Ngạn khẽ cười: “ sai rồi! Cảnh sát Tưởng! Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lúc trước vẫn còn ở trong phòng làm việc của tôi, tôi có thể bảo trợ lý mang tới cho . Quan hệ giữa tôi và Diệp Ngọc hoàn toàn là bên mua và bên bán với thỏa thuận tự nguyện, hợp lý và trong sáng.”

      “Diệp Ngọc là người nhà họ Diệp, tại sao ấy lại chuyển nhượng cổ phần của mình cho ?”

      “Tôi sửa lại cách của chút. ta chỉ chuyển nhượng phần cổ phần.” Từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn rất lý trí: “Là người làm ăn, có lợi là thực . Khi ấy Diệp Ngọc vướng sâu vào tin đồn, còn cách nào khác. ta lấy phần cổ phần của nhà họ Diệp làm điều kiện, xin tôi giúp ta được trở lại cuộc sống bình yên.”

      Tưởng Lỗi nghe xong cười khẩy: “Là tạo ra cái bẫy dẫn dụ Diệp Ngọc đâm đầu vào, từ đó mà giành được phần lợi, phải ?”

      “Cảnh sát Tưởng! Đó chỉ là suy đoán của .” Niên Bách Ngạn vẫn điềm đạm sửa chữa lại cách của ta.

      Tưởng Lỗi hơi nheo mắt lại: “Khoảng 11 giờ tối qua, ở đâu?”

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát: “Tôi ở công ty. Lúc ấy thang máy bị hỏng, tôi thang bộ xuống dưới. Khi tới dưới nhà vào tầm khoảng 11 giờ 30.”

      Tinh Thạch ở tầng cao, vốn dĩ định thang bộ mấy tầng rồi tới tầng thấp hơn thang máy. Nhưng cửa vào các tầng bị khóa. còn cách nào khác, đành phải bộ từ đầu tới cuối. Đây là chuyện vốn rất lãng phí thời gian và thể lực.

      “Tại sao lại nhớ thời gian như vậy?”

      “Vì lúc ấy vợ tôi chuẩn bị lên tầng đón tôi. ấy nhắc mãi về thời gian với tôi.” Đây là câu trả lời thành thực của Niên Bách Ngạn.

      Tối qua Tố Diệp sợ Diệp Ngọc chịu buông tha, sau khi lo lắng bèn định lên tầng tìm . Sau khi thấy xuống, hai người cầm ô chạy vào trong xe, sau đó Tố Diệp oán trách : Có chuyện gì thể ngày mai tiếp sao? 11 rưỡi rồi, cho người ta nghỉ ngơi sao?

      “Có ai nhìn thấy xuống nhà nữa?”

      có.”

      “Tay của bị làm sao?” Tưởng Lỗi bất ngờ hỏi.

      Tay Niên Bách Ngạn được xử lý, dán thêm bên ngoài lớp băng urgo khá lớn.

      liếc nhìn xuống tay mình, lạnh nhạt : “ cẩn thận bị đụng thương.”

      Tưởng Lỗi hừ tiếng, sau đó rút phần tài liệu đẩy tới trước mặt : “Bị cái này quẹt vào phải ?”

      tài liệu là bức ảnh.

      Trong ảnh là vật trang trí bằng kim loại hình chim ưng. Niên Bách Ngạn nhận ra nó. Chính là thứ ở trong phòng họp, chính là thứ quẹt vào tay .

      Tưởng Lỗi gõ lên bức ảnh.

      Niên Bách Ngạn trả lời.

      Niên! Ở đây có quyền giữ im lặng. bắt buộc phải khai báo thành khẩn mỗi câu hỏi của tôi.” Tưởng Lỗi dằn mạnh từng chữ.

      Niên Bách Ngạn cười nhạt rồi đáp: “Tôi nhớ chính xác lắm, có lẽ là vậy!”

      nhớ là vì lúc đó giằng co với Diệp Ngọc, đúng ?” Nét mặt Tưởng Lỗi nghiêm túc.

      Con ngươi trong mắt Niên Bách Ngạn tối ít: “ sai! Lúc đó tâm trạng của Diệp Ngọc đúng là rất kích động. Tay tôi cũng vô tình bị thương.”

      “Theo như điều tra, Tinh Thạch ra ban đầu là tập đoàn do Diệp Hạc Phong, cũng tức là bố vợ thôn tính của nhà họ Niên mà có, thể nào hận bố vợ mình chứ? Thế nên vẫn luôn muốn tìm cách đoạt lại Tinh Thạch. Tâm tư này của bị Diệp Ngọc phát . ấy cầu rời khỏi Tinh Thạch, đồng thời còn nếu rời khỏi đó, ấy công bố mọi mưu của . Nội dung tranh cãi của hai người lúc đó vừa hay bị người bảo vệ xông vào nghe được. Niên Bách Ngạn! còn muốn lấp liếm nữa ?”

      Niên Bách Ngạn nhìn ta với vẻ vô cảm: “ muốn gì?”

      “Chuyện của Diệp Ngọc và Khúc Nghệ từng bị bại lộ. lợi dụng chuyện đó để đạt được mục đích giành được cổ phần nhà họ Diệp. Sau việc ấy, Khúc Nghệ chịu nổi áp lực quá lớn mà phải nhảy lầu tự sát. Diệp Ngọc nghi ngờ tất cả đều là mưu của , thế nên nhiều lần xảy ra tranh cãi với . Trước khi vụ án xảy ra, cũng tức là khoảng 10 giờ 40 phút tối qua, sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Ngọc uy hiếp phải rời khỏi Tinh Thạch, nếu bao giờ buông tha cho . Đối mắt với khí thế bức người của ấy, cuối cùng nảy sinh ý đồ giết hại! dùng thứ đồ trang trí hình con chim ưng này để đánh ngất ấy trước, sau bằng cầu thang bộ, vứt xác ấy vào bụi cây. Vì bên ngoài trời mưa to, nhân cơ hội đó để giết người, mục đích là muốn tiêu hủy chứng cứ. Và trong lúc giằng co với Diệp Ngọc, chính cũng cẩn thận làm mình bị thương!”

      Niên Bách Ngạn yên lặng nghe Tưởng Lỗi xong, sau đó bình thản lên tiếng: “Cảnh sát Tưởng! Tôi , tất cả chỉ là suy đoán của .”

      “Niên Bách Ngạn! người có thể tự tin nhưng tuyệt đối được tự mãn. tưởng cảnh sát là đám vô dụng sao? giết người trắng trợn, tưởng để lại chút chứng cứ nào sao?” Tưởng Lỗi chau mày: “Trong móng tay của Diệp Ngọc, chúng tôi tìm được sợi vải quần áo của , vết máu con chim ưng, qua giám định xác định hoàn toàn trùng hợp với ADN của . giải thích những điều này thế nào?”

      Ngữ khí của Niên Bách Ngạn vẫn rất nhạt nhòa: “Lúc ấy tôi định khỏi đó, Diệp Ngọc kéo tôi lại. Như vậy trong móng tay của ta chắc chắn lưu lại sợi vải quần áo của tôi. Mà tay của tôi lại bị con chim ưng đó quẹt xước, đó phát ra vết máu của tôi là rất bình thường.”

      Niên! cho rằng mình như vậy là cảnh sát chúng tôi tin sao? Tòa án tin sao?”

      Niên Bách Ngạn khẽ cong môi: “Tôi chỉ tường thuật lại những gì xảy ra tối qua. Cảnh sát Tưởng! Tôi đúng là tự tin. Mà thường những người tự tin bao giờ làm những hành động ngu ngốc. Nếu tôi giết Diệp Ngọc, chắc chắn ngu đến mức vứt xác ta vào bụi cây. Làm vậy ràng là muốn người khác phát ra.”

      “Ai cũng nghĩ như vậy. Chưa biết chừng đây chính là cách để trốn tội. Cảnh sát chúng tôi loại trừ bất kỳ khả năng nào.”

      Niên Bách Ngạn cười, nhưng chỉ cười ngoài miệng.

      “Bình thường cảnh sát Tố phá án đều nhờ suy đoán cả sao?” nhìn lên camera giám sát: “Hay là… quen dùng cách này để bức cung người khác?”

      Câu ấy khiến Tưởng Lỗi rất bất mãn. ta nhíu mày: “Ý của là… bị người khác hãm hại?”

      “Điều này quá ràng!”

      cho rằng ai hãm hại ?” Tưởng Lỗi hỏi ngược lại.

      Niên Bách Ngạn mệt mỏi dựa ra sau ghế, khẽ đáp: “Những người muốn tôi chết quá nhiều!”

      “Niên Bách Ngạn! Tôi biết sau lưng có cả đoàn luật sư hùng mạnh đến từ khắp mọi nơi thế giới. Nhưng trong phòng thẩm vấn này, họ giúp gì được đâu. Thế nên tốt nhất nên biết điều hợp tác chút.” Tưởng Lỗi nổi giận.

      So với giận dữ của ta, Niên Bách Ngạn khá thản nhiên: “Cảnh sát Tưởng! yên tâm! Tôi tuyệt đối coi nơi đây là Hồng Kông hay , Mỹ. Tôi nắm rất pháp luật ở đây. Nhưng tôi vẫn nhắc câu, cho là luật pháp Trung Quốc đại lục, người ta vẫn dựa suy đoán vô tội. Khi nào chưa có bằng chứng xác thực hoặc cáo trạng của viện kiểm sát, tôi chỉ là người bị tình nghi chứ phải hung thủ. Thế nên, cùng lắm tôi chỉ có thể cung cấp cho những chuyện tôi trải qua vào buổi tối hôm qua. Còn về việc sau khi tôi rời , có phải có kẻ đột nhập vào công ty, hay rốt cuộc kẻ nào giết Diệp Ngọc, tôi hoàn toàn biết!”
      *Nguyên tắc suy đoán vô tội: ai có thể bị coi là có tội khi tội phạm do họ thực chưa được chứng minh theo đúng các quy định của Bộ luật hình và chưa được xác định bằng bản án kết tội có hiệu lực pháp luật của tòa. Trách nhiệm chứng minh tội phạm thuộc về các cơ quan điều tra và viện kiểm sát. Bị can, bị cáo có quyền nhưng buộc phải chứng minh là mình vô tội. Buộc tội phải dựa chứng cứ. Mọi nghi ngờ về lỗi của bị can, bị cáo nếu thể loại trừ được theo trình tự, thủ tục luật định và khi chưa có thống nhất trong việc giải thích, áp dụng các quy phạm pháp luật đều phải được giải quyết theo hướng có lợi cho họ.

      Tưởng Lỗi cắn chặt răng, lần nữa nhớ lại lời của Đồng Minh: Niên Bách Ngạn là nhân vật cực kỳ khó đối phó.





      Tinh Thạch lại là cảnh nước sôi lửa bỏng khác.

      Phòng họp với tư cách là trường đầu tiên của vụ án bị phong tỏa. Hậu quả là khiến lòng người hoang mang. Các nhân viên thi nhau suy đoán. Còn việc Nguyễn Tuyết Mạn ngừng gào khóc và Niên Bách Ngạn mãi vẫn xuất khiến suy đoán của mọi người chắc chắn tới bảy, tám phần.

      Sau khi cảnh sát làm khám nghiệm lần hai theo quy định dỡ bỏ phong tỏa trường. Các cán bộ cấp cao lệnh cho các quản lý động viên tinh thần của nhân viên. Tuy rằng họ trở lại làm việc bình thường nhưng thực tế mọi người đều chẳng ai tập trung vào công việc.

      Các cổ đông tới từ sớm. Họ đương nhiên có quyền biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Niên Bách Ngạn bị tình nghi sát hại Diệp Ngọc bị cảnh sát đưa . Đây là việc mọi người đều ngờ tới. Quan trọng hơn cả là chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới phát triển của Tinh Thạch.

      Thế nên, khi Tố Diệp được Hứa Đồng dẫn vào phòng họp, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người .

      là vợ của Niên Bách Ngạn. bị bắt, dĩ nhiên phải ra mặt.

      Nhưng vừa bước vào, Nguyễn Tuyết Mạn nhào tới. Diệp Uyên ngồi bên cạnh phản ứng kịp. Cánh tay Tố Diệp bị Nguyễn Tuyết Mạn túm lấy.

      đau đớn, cúi đầu xuống nhìn, cánh tay bị bà ta cào rách.

      Trước nay Nguyễn Tuyết Mạn luôn có thói quen để móng tay. Tháng nào cũng tốn số tiền kha khá vào việc làm móng tay, còn hơn cả đem triển lãm Pari.

      Tâm tình Tố Diệp vốn tốt, càng chẳng có nhẫn nại với Nguyễn Tuyết Mạn. vốn nghĩ rằng bà ta vừa mất con , chắc chắn tâm lý thất thường, cũng định nhẫn nhịn. Nhưng nỗi đau cánh tay làm bực bội, bèn đẩy Nguyễn Tuyết Mạn ra, nhăn mặt.

      Bao nhiêu câu khó chịu phải ngậm ở trong miệng.

      “Chúng mày đều là hung thủ! Trả con lại cho tao!” Nguyễn Tuyết Mạn gào lên với Tố Diệp.

      Diệp Uyên thấy vậy vội tới giữ lấy Nguyễn Tuyết Mạn. Trông ấy cũng vô cùng uể oải. Trong mắt toàn là tia máu đỏ. Dẫu sao người chết cũng là em ruột của mình, muốn bình tĩnh cũng phải cố gắng hết sức mới làm được.

      “Mẹ! Chuyện này liên quan tới Tố Diệp!”

      “Chính Niên Bách Ngạn giết con tao! Nó nhất định là tòng phạm! Chúng mày… Chúng mày là lũ táng tận lương tâm!” Nguyễn Tuyết Mạn gào thét, nhìn Tố Diệp như nhìn kẻ thù lâu năm vậy…



      ~Hết chương 547~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 548: Trời cũng có ngày sụp xuống



      Đối mặt với những chỉ trích điên cuồng của Nguyễn Tuyết Mạn, Tố Diệp ngược lại khá bình tĩnh. cố kiềm chế giận dữ. Càng những lúc này càng được đổ thêm dầu vào lửa.

      Cái chết của Diệp Ngọc là điều ai ngờ tới.

      Lòng người kỳ thực hiểm ác đến vậy, trừ phi căm hận tới tột cùng.

      Tố Diệp thừa nhận bình thường thấy chướng mắt với Diệp Ngọc. Thậm chí tối đó khi ta la lối om sòm với Niên Bách Ngạn, trong bụng quả thực nguyền rủa ta. Nhưng nguyền rủa là chuyện, mong ta chết lại là chuyện khác.

      Tố Diệp thể ngờ Diệp Ngọc lại chết, mà bản thân cũng hy vọng Diệp Ngọc chết.

      Hứa Đồng dẫu sao cũng là người ngoài, làm gì, gì cũng đều phù hợp. ấy thể bước lên can ngăn Nguyễn Tuyết Mạn bình tĩnh lại. Người chết là con của bà ta, là ai cũng phát điên. Thấy cánh tay Tố Diệp chảy máu, ấy bèn nhàng : “Hay là xử lý vết thương trước .”

      Lúc này Tố Diệp đâu còn tâm trạng quan tâm tới vết thương. khẽ lắc đầu. Dù sao cũng chỉ là vết cào, bị thương sâu, máu cũng đông lại khá nhanh. Nghĩ vậy, chợt nhớ tới vết thương tay Niên Bách Ngạn, trái tim bỗng đập thình thịch liên hồi.

      Khó khăn lắm mới giữ Nguyễn Tuyết Mạn lại được, đám cổ đông bắt đầu đứng lên chống đối, ai ai cũng công kích Tố Diệp.

      “Đầu tiên là bản thiết kế sản phẩm mới của công ty bị đánh cắp, sau đó lại tới Diệp Ngọc bị giết, Niên Bách Ngạn còn muốn làm cho công ty chịu bao nhiêu tổn thất nữa?”

      “Đúng vậy! Bây giờ ta làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc vận hành, quản lý Tinh Thạch. Hội đồng quản trị chúng tôi có quyền bãi miễn chức vụ của ta.”

      Đám người xung quanh xôn xao.

      Nhưng hầu hết đều là những lời đả kích Niên Bách Ngạn.

      Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành cũng tới. Vốn dĩ hôm nay hai người họ định tới công ty để ký vào bản hợp đồng cho mượn cổ phần, ngờ vừa tới nơi biết được tin tức động trời này. Thấy các cổ đông phẫn nộ sục sôi, Diệp Hạc Thành vội lên tiếng khuyên nhủ: “Bây giờ cảnh sát mới chỉ hỏi cung. Tôi cảm thấy mọi người nên kết luận quá vội vã. Nếu nội bộ chúng ta tan tác, rời rạc trước, như vậy có lợi cho đối thủ cạnh tranh.”

      “Muốn diệt giặc ngoài phải dẹp yên nội bộ trước, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất cho Tinh Thạch chúng ta!” Có cổ đông bất bình .

      Tố Diệp liếc nhìn Diệp Uyên. ràng là ấy còn cách nào đối mặt với đám cổ đông này. Cái chết của Diệp Ngọc cũng là đả kích đối với ấy. Thêm nữa, Diệp Uyên trước nay là người thích yên phận, tranh chấp, mâu thuẫn đối với ấy mà vốn dĩ là chuyện quá nhức đầu.

      Suy nghĩ chút, bèn nghiến răng, tới trước bàn hội nghị, bình tĩnh nhìn lướt qua lượt những người ngồi dưới.

      “Vậy tôi rất muốn được biết, các vị định dẹp yên nội bộ như thế nào?” lên tiếng, giọng giòn tan.

      Các vị cổ đông nhìn cả về phía .

      “Tôi hiểu suy nghĩ của các vị. Các vị muốn Niên Bách Ngạn dốc sức chịu trách nhiệm, chuyện này thành vấn đề. Nhưng ít nhất cũng phải đợi tới khi mọi chuyện được hạ hồi phân giải chứ? Nếu hôm nay phía cảnh sát đến chính xác với mọi người rằng, chính chồng tôi là kẻ giết người, sau đó người của viện kiểm sát cũng tới thông báo rằng, Niên Bách Ngạn chính là người bán tin tức tình báo thương mại còn chuộc lợi bên trong, vậy tôi lập tức tình nguyện dùng số cổ phần trong tay mình, dùng danh nghĩa của chính Niên Bách Ngạn để rút tiền ra. Tinh Thạch chịu bao nhiêu tổn thất, chúng tôi đền đủ bấy nhiêu. Cho dù đập nồi bán sắt, chúng tôi cũng quyết thiếu của các vị! Nhưng, tôi muốn hỏi mọi người, ai có thể chứng minh những chuyện này do chính Niên Bách Ngạn thực ? Hm?”

      Ánh mắt dừng lại người vị cổ đông, lạnh như băng: “Đổng Từ! Chính mắt ông nhìn thấy Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham giao dịch tiết lộ bí mật thương mại sao? Hay chính mắt ông nhìn thấy Niên Bách Ngạn nhận tiền hoa hồng?”

      Đổng Từ quá hiểu mồm mép Tố Diệp. Số lần tham gia các buổi họp của hội đồng quản trị có thể đếm đầu ngón tay, nhưng lần nào tham gia cũng đều khiến cho các cổ đông lớn tuổi phải im bặt.

      Các cổ đông lão thành ít nhiều cũng nhường ba phần. Tuy rằng là vợ của Niên Bách Ngạn, nhưng đồng thời cũng là hai của nhà họ Diệp. Xuất phát từ việc bảo vệ lợi ích của nhà họ Diệp, bọn họ đương nhiên cũng so đo quá nhiều với Tố Diệp.

      Thế nên, đổng Từ chỉ sa sầm mặt lại mà gì.

      Tố Diệp lại nhìn sang cổ đông khác: “Hay là đổng Lưu, chính mắt ông nhìn thấy Niên Bách Ngạn giết người?”

      Đổng sư Lưu há hốc miệng, mãi vẫn chẳng được tiếng nào.

      “Các vị! Với tư cách là vợ của Niên Bách Ngạn, nếu hôm nay tôi đứng đây hết lời biện giải cho ấy chắc chắn mọi người phục. Đối với những việc xảy ra trong mấy ngày qua, cả tôi hay các vị đều phải thẩm phán, có quyền phán xét người rốt cuộc có tội hay có tội. Tôi hiểu tâm trạng của các vị, cũng hiểu việc làm của mọi người. Nhưng các vị phải biết, cho dù bây giờ có bãi miễn chức vụ của Niên Bách Ngạn được gì? Lẽ nào Tinh Thạch có thể cướp lại sản phẩm mới từ tay Kỷ Thị sao? Lẽ nào tất cả mọi chuyện có thể coi như chưa từng xảy ra sao? Vấn đề phát sinh rồi, tại sao chúng ta bình tĩnh lại bàn bạc phương án giải quyết tiếp theo? Đối với lĩnh vực tâm lý tôi hiểu biết, nhưng những chuyện kinh doanh thương trường, tôi chắc chắn bằng các chú, các bác ở đây. Trong số các vị đây, cũng có những người theo bố tôi từ những ngày đầu gây dựng cơ nghiệp. Bây giờ bố tôi còn nữa, trong lúc Tinh Thạch phải đối mặt với tình huống cấp bách, có phải mọi người nên giúp Tinh Thạch cùng vượt qua cửa ải khó khăn này chứ phải a dua chỉ trích lẫn nhau hay ?”

      Tố Diệp cố gắng để giọng của mình trở nên bình tĩnh.

      ra rất muốn học Niên Bách Ngạn. Học làm việc hoảng sợ, học cách bình tĩnh, kiềm chế, quyết đoán. Nhưng đáng tiếc, vẫn chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, từng ngón tay siết chặt vẫn ngừng run rẩy.

      Thế nên giờ phút này, trách Diệp Uyên nữa.

      Đối mặt với cục diện ai ai cũng phản đối như thế này, mấy người có thể bình thản, ung dung .

      hai! Bây giờ dù gì cũng là cổ đông của nhà họ Diệp, thể quá hướng về nhà chồng đâu.”

      “Vậy được! Bác xem tôi phải làm thế nào?” Tố Diệp bực bội, hỏi ngược lại vị cổ đông vừa lên tiếng.

      Ông ta mãi chẳng được thêm câu nào nữa.

      Tố Diệp hừ tiếng.

      lạnh nhạt : “Đúng là tôi hiểu biết về thương trường, nhưng cho dù là người ngoài ngành cũng hiểu công ty lên sàn thể chịu nổi giày vò. Nếu lúc này mọi người đoàn kết lại, vậy thứ bị thiệt hại nặng nề nhất chính là cổ phiếu của Tinh Thạch. Giá cổ phiếu của Tinh Thạch tượng trượt dốc. Lẽ nào mọi người còn muốn nhìn thấy túi tiền của mình hôm sau mỏng hơn hôm trước sao?”

      Câu này đánh trúng vào lợi ích của các cổ đông. Tâm trạng chống đối của họ dường như cũng giảm bớt nhiề.

      Lúc này Diệp Uyên cũng an ủi được Nguyễn Tuyết Mạn cách khó khăn. Sau đó ấy đứng lên với mọi người: “Tố Diệp đúng! Bây giờ phải lúc chúng ta tìm ra con cừu nhận tội thay, mà trước hết phải ổn định lại tình hình của Tinh Thạch rồi mới nghĩ cách tìm ra hung thủ . Bây giờ Tinh Thạch như chiếc lá lung lay trong gió bão, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị người ta gạt khỏi cuộc chơi. Tới lúc đó, tổn thất của mọi người chỉ là chút lợi nhuận từ sản phẩm mới nữa, mà là mất cả nguồn lợi nhuận.”

      “Chúng tôi cần phải làm gì?” cổ đông hỏi.

      Câu này làm khó Diệp Uyên. ấy nhìn sang Tố Diệp.

      Tố Diệp cũng đâu có biết phải làm gì.

      nghĩ nát óc, rồi chợt nhớ tới mấy lời trước đây Niên Bách Ngạn từng . hắng giọng : “Trước mắt quan trọng nhất là phải nhanh chóng tung ra tin tức có lợi để gia tăng niềm tin của các cổ đông và các khách hàng. Kỷ Thị tung ra sản phẩm mới mùa thu đông của năm nay. Bây giờ tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi sản phẩm mới của Tinh Thạch, càng có nhiều kẻ gian ác đợi xem trò cười của Tinh Thạch. Sản phẩm mới của chúng ta tuyệt đối thể kém cạnh. Trước đây các vị quyết định tạm dừng buổi ra mắt, khiến cho Tinh Thạch bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vậy hôm nay tôi đề nghị khởi động kế hoạch lúc trước của Niên Bách Ngạn. Buổi ra mắt vẫn tổ chức bình thường, các sản phẩm mới được thay thế bằng các sản phẩm trong showroom D.”

      Trước đây khi các cổ đông quyết định như vậy, đám nhà báo rì rầm bàn tán. nhớ lúc ấy khi Niên Bách Ngạn đọc báo xem rất lâu sau đó : Họ quá gấp gáp rồi! Có rất nhiều chuyện có bước ngoặt, cũng có rất nhiều chuyện có thể biến dở thành tốt.

      Câu này lúc đó Tố Diệp hiểu, chỉ cảm thấy oan ức thay cho Niên Bách Ngạn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, câu ấy của có lẽ nhằm vào các sản phẩm mới mà showroom D sắp cung cấp.

      Đương nhiên, cái “biến dở thành tốt” phải ngầm ám chỉ chất lượng các sản phẩm đó tệ đến mức nào. Ngược lại, được vào showroom D các sản phẩm đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Có lẽ Niên Bách Ngạn muốn tới việc chúng có phù hợp với việc quảng bá sản phẩm mới hay .

      Các cổ đông nghe xong ai nấy đều lắc đầu: “Vậy chẳng phải là làm việc hồ đồ hay sao? tưởng nhà báo và khách hàng là lũ ngốc chắc?”

      Tố Diệp hít sâu hơi, quay đầu nhìn Hứa Đồng: “Trước đây tổng giám đốc Niên từng giải thích về vấn đề phương hướng bọc những sản phẩm ở showroom D thành sản phẩm mới rồi chứ?”

      Hứa Đồng suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi nhớ tổng giám đốc có , ấy muốn lựa chọn vài sản phẩm từng lộ diện trong các buổi đấu giá làm sản phẩm mới, phong cách bao bì thiên về tái lại các sản phẩm kinh điển.”

      Tái các sản phẩm kinh điển?

      Trái tim Tố Diệp như bật tung lên, hai mắt sáng rực.

      bất giác cực kỳ khâm phục trí thông minh của Niên Bách Ngạn.

      Chính xác, là tái lại các sản phẩm kinh điển!

      sai. Có rất nhiều lúc, đổi cách thức khác, đổi góc nhìn khác, lập tức hiệu quả khác.

      “Chúng ta dùng phương thức tái lại các sản phẩm kinh điển, trọng điểm lựa chọn vài sản phẩm từng xuất trong các buổi đấu giá. là mọi người đều biết giá trị của nó, hai là hấp dẫn nhiều khách hàng tới sưu tập chúng để đấu giá. Khắc các kiểu chữ cổ điển lên toàn bộ các sản phẩm này, tôi nghĩ mọi người thể nào mua, dẫu sao những thứ được đấu giá đều rất hiếm có, rất nhiều người có tiền cũng mua được. Như vậy, sản phẩm mới của Tinh Thạch có thể được giải quyết.” Tố Diệp với vẻ khá hưng phấn.

      Tới bây giờ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Niên Bách Ngạn muốn người nhà họ Diệp nhượng lại cổ phần, vì cách ứng phó tuyệt hay. Nhưng ràng là bây giờ còn được các cổ đông tín nhiệm nữa, muốn thực cách làm ấy đúng là rất khó khăn. Trừ phi ngồi lên vị trí cao nhất, nắm trong tay lá phiếu có quyền phủ quyết.

      Trực giác của sai. tin tưởng cách làm này của Niên Bách Ngạn chắc chắn thành công. Tiếc là, mọi người đều cho thời gian.

      Nhưng sao. Bây giờ đối mặt với tình hình này, Tố Diệp tin chắc đám cổ đông kia thể làm việc theo cảm tính nữa. Muốn thông qua quyết định này chắc là có vấn đề gì.

      Quả sai! Khi Tố Diệp vừa xong câu ấy, các cổ đông bắt đần bàn tán xôn xao, xem ra là bị lung lay.

      Diệp Uyên lúc này cũng tranh thủ: “Các vị! Đây là cách duy nhất của chúng ta. Nếu , thị trường cổ phiếu xảy ra những biến động lớn hơn nữa.”

      Có cổ đông đưa ra câu hỏi: “Chuyện này trước mắt ai thực ?”

      Tố Diệp quay sang nhìn Hứa Đồng.

      Hứa Đồng hiểu ý . ấy bước lên, nhìn mọi người với vẻ kiên định và : “Các vị! Tôi nắm khá quyết định này, tôi phối hợp với chủ tịch hoàn thành việc này.”

      Các cổ đông nghe xong cũng lần lượt gật đầu.

      Lúc ấy, Diệp Uyên và Tố Diệp mới thở phào nhõm.

      Tan họp, Diệp Uyên điều tài xế đưa Nguyễn Tuyết Mạn về nhà trước. Sợ bà ta xảy ra chuyện, Lâm cũng đích thân đưa bà ta về tận nhà, để động viên tinh thần. May mắn là Nguyễn Tuyết Mạn cũng vì quan hệ của Lâm và Tố Diệp mà nạt nộ ấy, chỉ nghẹn ngào theo Lâm về nhà.

      Trong văn phòng chủ tịch, Tố Diệp bảo Hứa Đồng dốc hết sức phối hợp với công việc của Diệp Uyên, hơn nữa còn liệt kê ra các kế hoạch chi tiết.

      Tuy rằng thích làm mấy chuyện này nhưng dẫu sao tình hình gấp rút, Diệp Uyên mang trách nhiệm thể chối bỏ. Thế nên lúc cùng Hứa Đồng hoàn thành những kế hoạch cụ thể, trông ấy cũng vô cùng nghiêm túc.

      Đương nhiên, ấy hy vọng Tố Diệp có thể quay về Tinh Thạch làm việc.

      Nhưng bây giờ Tố Diệp còn sức lực làm mấy việc ấy nữa. bèn với Diệp Uyên, theo dõi sát sao tình hình của Tinh Thạch. Đương nhiên, tuyệt đối thể bỏ mặc làm ngơ. còn bảo Diệp Uyên có thể tuyệt đối tin tưởng Hứa Đồng, vì trong công việc, kinh nghiệm của Hứa Đồng vượt xa hai người họ.

      Khi Diệp Uyên từ văn phòng ra, trời về chiều.

      Lo lắng cho sức khỏe của , Hứa Đồng bảo nên ăn tạm chút gì .

      Bây giờ Tố Diệp làm gì còn thời gian quan tâm tới việc mình có đói hay . Tất cả tâm tư của đều dồn cả vào Niên Bách Ngạn.

      “Luật sư tới đó chưa?” ngồi trong phòng nghỉ, mệt mỏi hỏi Hứa Đồng.

      Hứa Đồng đưa cho cốc nước, ngồi xuống và : “Họ vội tới đó cả rồi. Nhưng vẫn chưa hỏi cung xong nên các luật sư cũng chỉ còn cách chờ đợi. Vả lại, xong việc phía sở cảnh sát, Niên còn phải đợi người phía viện kiểm sát nữa.”

      “Như thế làm sao ấy chịu nổi.” Tố Diệp siết chặt ly nước trong tay, nhíu mày: “Tôi nhất định phải tới đó xem sao.”

      Hứa Đồng khẽ : “ được thăm đâu!”

      Tố Diệp cũng biết là được phép, nhưng rất lo lắng cho Niên Bách Ngạn. người có tố chất tâm lý mạnh mẽ tới đâu, sau khi liên tục ở trong sở cảnh sát 48 tiếng đồng hồ rồi có thể lại tiếp tục bị viện kiểm sát thẩm tra, chắc chắn ngã gục.

      phải làm sao đây?

      Phải làm sao mới được đây?

      “Hứa Đồng! Tôi muốn yên tĩnh lát.” Rất lâu sau, .

      Hứa Đồng thở dài, động viên : “Yên tâm ! Tổng giám đốc nhất định sao đâu!”

      Tố Diệp cũng hy vọng là sao.

      Hứa Đồng khỏi, căn phòng trở nên yên ắng.

      ngồi trong phòng nghỉ tại văn phòng của Niên Bách Ngạn. Nơi đây vẫn còn hơi thở của . bàn uống nước vẫn còn điếu thuốc hút dở. Tố Diệp nhìn nó, nhìn mãi nhìn mãi bỗng muốn khóc, khóe mắt chợt ửng đỏ.

      Khi chỉ còn lại mình , tất cả kiên cường đều tan thành bong bóng.

      Bất lực, hoang mang, sợ hãi, căng thẳng… Tất cả mọi cảm xúc ùa ạt ập tới, như có vô số cánh tay kéo lấy , khiến cả thể xác và tinh thần đều đau nhức.

      rất nhớ hình ảnh Niên Bách Ngạn ngồi đối diện , gương mặt mỉm cười với vẻ khó xử, nhìn : Diệp Diệp! Mọi chuyện còn có đây, em việc gì phải lo lắng chứ?

      Phải, tất cả vẫn còn có .

      Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy giống như trời cao. Có ai ngờ, trời cũng có ngày sụp xuống.

      Có điện thoại gọi tới, Tố Diệp giật mình, suy nghĩ gì, lập tức bắt máy.

      “Chị dâu! em thế nào rồi?” Bên đó vang lên giọng gấp gáp, cực kỳ thiếu chuẩn xác.

      Là Niên Bách Tiêu.

      Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng của mình như có điểm tựa. lên tiếng, có chút nghèn nghẹn: “ ấy vẫn ở trong sở cảnh sát.” Niên Bách Tiêu gọi điện cho , chứng tỏ nó biết rồi, thế nên phải giấu giếm nữa.

      Đầu kia trầm mặc giây lát, như nén giận: “Em quay về Bắc Kinh rồi!”

      Sao cơ?!



      ~Hết chương 548~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :