1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 386: Trọn đời đổi thay


      Gió thổi qua, mang theo biết bao nhiêu hương gỗ mộc, mùi hương thuộc riêng về Niên Bách Ngạn, luôn khiến cảm thấy an toàn. Lời thoảng , nhưng lại làm lay động góc rất sâu trong lòng , nhào nặn cùng chút gió ấm thổi vào để trái tim băng giá của dần dần tìm được hơi ấm.

      “Sao biết hôm nay là sinh nhật em?” biết hỏi câu này vừa quê mùa lại giống như giả vờ ngây ngô. Nếu tìm được tới đây, lại ra được câu này, chứng tỏ có cách.

      Nhưng vẫn hỏi, thậm chí còn nóng lòng muốn biết đáp án.

      Phố phường ồn ã che giấu những thanh chân thực trong lòng Tố Diệp, đậy kín những cảm nhận thực tại nhất của . Giờ đây đứng trước mộ mẹ, khi xung quanh yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được cả nhịp đập trái tim, cũng đồng thời nghe thấy những tiếng lòng đơn im lặng từ lâu.

      khao khát có người nhung nhớ, có người thương.

      Thế nên khi Niên Bách Ngạn xuất , mới cảm thấy mình cảm động phát khóc.

      Niên Bách Ngạn nhìn , giơ tay lên. Từng ngón tay mảnh khảnh vuốt nhè lên sợi dây chuyền kim cương đeo cổ . Đó là viên kim cương hai người họ cùng hoàn thành ở Nam Phi, giờ tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

      “Dãy số khắc viên kim cương này là do em chọn. Khi nhìn thấy hàng số này, biết em ghép hai ngày sinh nhật vào làm , ban cho nó thân phận độc nhất vô nhị.” đứng trước mặt , ánh mắt ngập tràn thương: “Nếu đoán nhầm, phía trước là ngày sinh nhật của , phía sau là ngày sinh nhật của em.”

      Tố Diệp nhìn chớp mắt, đáy mắt hệt như mặt hồ trong veo, bỗng bị làn gió thổi qua, làm gợn sóng. khẽ lẩm bẩm: “Em cứ tưởng chú ý…”

      Niên Bách Ngạn giơ tay ôm vào lòng, bàn tay khẽ vỗ gáy , chống cằm lên đỉnh đầu .

      Tố Diệp tựa vào người , ấm áp dần dần bao bọc lấy cả cơ thể.

      thích như thế này.

      Cứ thế lặng lẽ tìm được , rầm rộ, khoa trương, cũng căng thẳng, nhớn nhác. Sau đó lại tiếp tục im lặng kéo vào lòng, nhàng ủ ấm trái tim đơn và lạnh lẽo của .

      “Em nên chạy tới đây mình.” lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn dịu dàng lên tiếng. Tuy rằng lo lắng nhưng cũng trách móc.

      Tố Diệp nép trong lòng , khẽ : “Em xin lỗi!”

      Niên Bách Ngạn hơi kéo ra. Sau khi thấy gương mặt tái nhợt vì lạnh, thở dài rồi cởi áo dạ người mình xuống, choàng lên người . Thấy định ngăn lại, mới hơi nhíu mày, bọc chặt lại: “Khoác vào!”

      Thứ bao bọc xung quanh toàn là mùi hương của cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      Tố Diệp nắm tay , tới trước mộ Tố Thu: “Mẹ! ấy chính là Niên Bách Ngạn, bố của đứa bé!”

      Niên Bách Ngạn nhìn Tố Thu bức ảnh, lại cúi chào lần nữa: “Cảm ơn mang Diệp Diệp tới cho cháu. Cả đời này cháu đối xử tốt với ấy, trọn đời thay đổi!”

      Tố Diệp ướt nhòe đôi mắt.

      Lúc sau, bước lên, khẽ ôm từ sau lưng: “Cảm ơn !”

      Niên Bách Ngạn phủ lên tay , ánh mắt xa xăm nặng nề: “Diệp Diệp! Còn nhớ những lời trước kia với em ?” quay người, nhìn từ xuống dưới: “Bất kỳ ai cũng có lúc dừng bước đường đời để tự sửa đổi bản thân mình. Em sao?”

      Tố Diệp hơi sững người.

      “Em có từng nghĩ sửa đổi lại cuộc đời mình ?” hỏi khẽ.

      Nụ cười nơi khóe môi tắt ngấm, nhìn Niên Bách Ngạn: “ định gì?”

      “Hãy tha thứ cho bố em , con người luôn phải nhìn về phía trước.” thẳng.

      Gương mặt Tố Diệp chợt chuyển lạnh, đến hơi thở cũng băng giá.

      giỏi tha thứ cho người lắm sao?” hỏi.

      Niên Bách Ngạn im lặng giây lát rồi ngước mắt lên, nhìn đau xót: “ muốn thấy em buồn.”

      Khóe mắt Tố Diệp lại ửng đỏ. Lần này chủ động nhào vào lòng , giọng nghẹn ngào: “Em chỉ biết khi thể buông bỏ chỉ còn cách ôm lấy thù hận, ít nhất còn chứng minh được em vẫn sống.” lại ngẩng lên, giọng nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má: “Bách Ngạn! thích em như vậy sao? Thích người chẳng phải là chấp nhận tất cả mọi thứ của người đó hay sao? Em thể thay đổi bản thân mình. Người khác đối tốt với em , em trả lại người đó gấp mười. Nhưng cũng vậy thôi, nếu họ hại em , em cũng hại họ mười.”

      Niên Bách Ngạn giơ tay lên khẽ lau nước mắt cho .

      “Ngốc ạ! chỉ muốn em buông bỏ những gánh nặng, đối diện với tương lai. Em làm mẹ rồi, bản thân mình còn được vui vẻ, làm sao mong con của chúng ta vui vẻ được?”

      Tố Diệp cười trong nước mắt.

      Nhưng thần sắc Niên Bách Ngạn lại mỗi lúc thêm trầm uất.

      đặc biệt tới đây chỉ để chúc mừng sinh nhật em ư?” Tố Diệp chuyển đề tài. muốn khi chuyện với Niên Bách Ngạn vẫn còn bàn về ân oán với nhà họ Diệp.

      “Tối nay tới nhà cậu mợ nhé.” Niên Bách Ngạn kéo tay .

      Tố Diệp đỏ mắt nhưng lại mỉm cười: “Được thôi! ra mọi người thông đồng với nhau cả rồi.”

      Nhưng khóe môi Niên Bách Ngạn chỉ cong lên đôi chút.

      “Vậy chúng ta thôi!” Tố Diệp cứ cảm thấy Niên Bách Ngạn có gì là lạ, nhưng lại thể ra rốt cuộc lạ chỗ nào.

      “Được!” đáp lại.

      Tố Diệp chào mẹ tiếng rồi quay người rời .

      Mãi lúc lâu vẫn nghe thấy tiếng bước chân của Niên Bách Ngạn. Dừng bước quay đầu, thấy vẫn còn đứng nguyên ở chỗ cũ lấy làm lạ, bèn quay ngược trở lại. kéo tay , chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên dự cảm chẳng lành.

      “Bách Ngạn, thôi!”

      Niên Bách Ngạn vẫn đứng yên nhấc bước, chỉ siết chặt tay . hơi dùng sức, cánh tay bất ngờ ôm chặt .

      “Sao thế?” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn .

      “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt những sợi tóc trán , nét mặt u ám: “Tới thăm bố em !”

      Ánh mắt Tố Diệp khựng lại.

      “Bố em giờ nằm trong bệnh viện Hiệp Hòa, có lẽ còn nhiều thời gian nữa.” Niên Bách Ngạn ràng từng chữ.

      Gió lạnh nổi lên.

      Cái giá rét đột ngột ào tới, tấn công con người, khiến Tố Diệp bất giác khép chặt chiếc áo người lại. Mùi thuốc lá nhạt nhòa ấy cũng thay đổi, trở nên nguội ngắt, cùng gió ngoài trời len vào lòng .

      Hô hấp của càng lúc càng gấp gáp, ánh mắt run rẩy, như mặt hồ bị đáp xuống vô số những viên sỏi, xao động thể yên.

      hớp từng ngụm khí lạnh để nó lan tràn trong lồng ngực.

      Rất nhanh, Tố Diệp nhìn chỗ khác, khi cất tiếng lại vờ như bình thản, nhưng vẫn nghe ràng run rẩy trong từng câu chữ. cố sức nắm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, kéo về phía trước.

      “Chúng ta về nhà mợ , họ đợi chúng ta đấy…”

      Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của Tố Diệp, trái tim như bị dao rạch qua. Nếu có thể ích kỷ, tuyệt đối muốn với Tố Diệp chuyện này.

      Tố Diệp liều mạng về phía trước, bờ môi mím chặt. Mỗi bước chân, ánh mắt của lại phẫn nộ thêm chút. Cuối cùng dừng bước, hét lớn với Niên Bách Ngạn.

      “Tại sao em phải gặp ông ấy? Hôm nay là sinh nhật em, tại sao ông ấy tới gặp em? Ông ấy có nhớ hôm nay là sinh nhật em hay ?”

      Niên Bách Ngạn dừng lại, đứng ở đó, trầm mặc nhìn trong xót xa.

      “Ông ấy vốn phải là người bố có trách nhiệm!” Tố Diệp gào lên với Niên Bách Ngạn, tâm trạng vô cùng kích động: “Hôm nay em rất buồn rồi, tại sao còn nhắc tới ông ấy? Ông ấy sống hay chết có liên quan gì tới em? Chẳng phải ông ấy có vợ con của mình sao? Em có là gì đâu? Em là gì của ông ấy cơ chứ?”

      Nỗi đau trong lòng Niên Bách Ngạn khó mà nhẫn nhịn được, giơ tay ôm chặt lấy .

      Giây phút ấy, cuối cùng Tố Diệp cũng òa khóc.

      khóc rất ấm ức.

      Bao phẫn nộ, căm giận hóa thành đau thương, thanh của cũng bắt đầu ngắt quãng: “Ông ấy phải người bố tốt… đời này chẳng có người bố nào lại nhập viện vào ngày sinh nhật của con cả… có!”

      Niên Bách Ngạn chỉ biết ôm chặt, để mặc gào khóc trong lòng mình.

      thà rằng cứ khóc to trận còn hơn cố gắng nhẫn nhịn, đè nén trong lòng. Bao nhiêu năm nay luôn gắng gượng cười, luôn ngụy trang bản thân mình thành con nhím xù xì. rất muốn chính tay mình nhổ những chiếc gai người , chỉ có điều làm vậy rất đau.

      đau cũng đau theo, nỗi đau nhói tận trong tim…





      Tố Diệp vẫn cùng Niên Bách Ngạn vội tới bệnh viện.

      Bên ngoài phòng bệnh đều là người nhà họ Diệp.

      Từ xa nghe thấy tiếng than trời khóc đất của Nguyễn Tuyết Mạn, sau đó là tiếng thút thít của Diệp Ngọc. Chiếc gạt tàn trước mặt Diệp Uyên cũng đầy ự. Cả ấy và Niên Bách Ngạn trông đều tiều tụy, râu mọc lởm chởm, ràng là cả đêm ngủ.

      Cả nhà Diệp Hạc Thành cũng tới. Ông ta lặng im ngồi góc sofa hút thuốc, tiếng nào. Sắc mặt của Nguyễn Tuyết Cầm cũng khá chút nào.

      Khi Niên Bách Ngạn dẫn Tố Diệp đẩy cửa bước vào, Diệp Lan ngẩng đầu nhìn lên trước. Sau khi thấy Tố Diệp, con bé lập tức đứng dậy về phía , nắm chặt tay .

      Tố Diệp cảm nhận được ràng tay Diệp Lan run lẩy bẩy.

      Đúng vậy, từ Diệp Lan lớn lên trong mái nhà ấm áp, con bé bao giờ phải trải qua những chuyện thế này đâu? Nắm tay Diệp Lan, Tố Diệp bất giác cảm thấy đau lòng. Khi mẹ rời xa, ngón tay cũng lạnh ngắt như vậy.

      “Ông ấy… vẫn còn sống chứ?” Tố Diệp hỏi ra câu đầy khó khăn.

      Diệp Lan còn chưa kịp trả lời nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Tuyết Mạn, nhưng là hét lên về phía này: “Ai cho mày vào đây? Mày có tư cách gì mà tới đây?”

      Ánh mắt Tố Diệp chợt lạnh .

      Diệp Ngọc bỗng nhiên bổ nhào về phía như kẻ điên, nắm chặt lấy Tố Diệp, ánh mắt gần như bốc hỏa, căm phẫn : “Là làm đúng ? sớm biết chuyện của tôi và Khúc Nghệ, đợi bao lâu này cuối cùng tìm được chứng cứ? vừa lòng chưa? Giờ mục đích của đạt được rồi! hủy hoại tôi thành công rồi! Hủy hoại cả nhà họ Diệp rồi! tới đây muốn nhìn thấy điều gì? Muốn nhìn thấy bố tôi chửi tôi, đánh tôi thế nào phải ? Muộn rồi! Tối qua khi nhìn thấy mấy bức ảnh mà tung ra, ông giận đến mức phải vào viện, giờ nằm trong kia, tính mạng nguy kịch! Tố Diệp! Tôi chỉ muốn giết chết !”

      Niên Bách Ngạn bước lên đẩy Diệp Ngọc ra, nhíu mày quát: “ làm loạn đủ chưa?”

      rồi, kéo Tố Diệp ra sau lưng mình.

      “Niên Bách Ngạn! còn giả vờ làm người tốt gì nữa? là đồ ngụy quân tử, khốn nạn! Chuyện của tôi và Khúc Nghệ từ đầu tới cuối chỉ có mình biết. Chuyện này do lập kế hoạch phải ? Để che giấu cho chuyện ảnh nóng ghê tởm của hai người, nên mới làm ra chiêu trò hèn hạ này phải ? Lúc trước hứa với tôi cái gì? Tại sao lại nuốt lời? Tại sao lại chuyện của tôi cho ta nghe? tưởng đứa con đê tiện đằng sau lưng kia sao? Từ lúc ta về nước cho tới giờ, tất cả những việc ta làm đều là nghĩ đủ mọi cách trả thù nhà họ Diệp! Niên Bách Ngạn! đúng là thằng ngu! Đồ khờ khạo! Đáng đời bị ta lợi dụng!”

      Tố Diệp đứng sau lưng Niên Bách Ngạn chợt bừng tỉnh ngộ, ra Niên Bách Ngạn sớm biết chuyện Diệp Ngọc là người đồng tính.

      Gương mặt Niên Bách Ngạn thấp thoáng phẫn nộ, gân xanh lên trán. lúc sau mới đè nén bực bội trong lòng xuống, khẽ : “Chửi xong chưa? Chửi xong rồi tránh ra!”

      muốn để ta gặp bố tôi ư? Đừng có hòng!”

      Nguyễn Tuyết Mạn cũng rất dữ, gào khóc đẩy Niên Bách Ngạn: “Cút! Hai đứa chúng mày cút cho tao! Ở đây hoan nghênh chúng mày!”

      Niên Bách Ngạn vẫn che cho Tố Diệp, gạt tay Nguyễn Tuyết Mạn ra, giọng trầm trầm: “Tránh ra!”

      “Mày muốn vào nhìn ông ấy, được thôi! Mày có giỏi đánh chết tao !” Nguyễn Tuyết Mạn gào vào mặt : “Niên Bách Ngạn! Chẳng phải mày lợi hại lắm sao? Mày chỉ cần dùng mấy bức ảnh là có thể khiến ông ấy tức đến nỗi chỉ còn thoi thóp hơi tàn, hay là mày cũng giết chết luôn cả tao !”

      Diệp Lan thấy vậy chạy đến, giữ chặt Nguyễn Tuyết Mạn: “Chính bác muốn gặp chị hai mà, tối qua chẳng phải dì cũng nghe thấy bác vậy rồi sao? Dì để cho chị hai vào , để bác gặp chị hai chút!”

      cho! Tao tuyệt đối thể để con tiện nhân đó vào gặp ông ấy!” Nguyễn Tuyết Mạn hệt như con sư tử bị kích động.

      “Chị dâu!” Diệp Hạc Thành im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, chau mày : “Tới lúc nào rồi, đừng làm ồn nữa!”

      Nguyễn Tuyết Mạn tức run người, cuối cùng đành ngồi xuống sofa, rưng rức khóc.

      Diệp Ngọc nhìn Tố Diệp chằm chằm, đôi mắt đỏ quạch như nhìn kẻ thù.

      Tố Diệp vẫn dựa vào Niên Bách Ngạn, hai bàn tay nắm chặt.

      Niên Bách Ngạn vòng tay ôm , cho sức mạnh an ủi lớn nhất.

      “Vào gặp bố em .” thầm bên tai .

      Tố Diệp nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh khép chặt. hiểu sao, trong lòng bỗng dâng lên hoảng sợ vu vơ, mùi cái chết quen thuộc lại ập tới. Tim thắt lại, vô thức níu lấy tay Niên Bách Ngạn: “ với em!”

      “Yên tâm!” Lúc này bất luận thế nào Niên Bách Ngạn cũng rời xa .

      Hai người định vào bỗng bên trong vọng ra những tiếng “tít tít”. Tố Diệp chết sững. Lúc này Diệp Uyên vẫn đứng hút thuốc bỗng chạy bổ về phía cửa như phát điên, gào lên quá khích: “Bác sỹ!”

      Bác sỹ và y tá nhìn thấy đèn chỉ thị, nhanh chóng chạy tới phòng bệnh, bắt đầu phiên cấp cứu mới.

      “Sao lại như vậy?” Tố Diệp cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, dựa vào người Niên Bách Ngạn, tự lẩm bẩm.

      “Tối qua bệnh tim của bố em bỗng nhiên tái phát.” Niên Bách Ngạn nặng nề thông báo.

      Lúc này Tố Diệp mới hiểu tại sao cả đêm qua Niên Bách Ngạn về nhà.

      Niên Bách Ngạn kéo Tố Diệp ngồi xuống bên trước, vẫn nắm chặt tay . Ngón tay lạnh giá đến dọa người. Niên Bách Ngạn bắt đầu thấy hối hận, hối hận hứa với Diệp Hạc Phong đưa Tố Diệp tới đây.

      Tối qua, khi ở trong phòng bệnh, Diệp Hạc Phong kéo tay , thỉnh cầu trong hơi thở khó nhọc rằng hãy đưa Tố Diệp tới. chần chừ, thậm chí bài xích. Giờ Tố Diệp chỉ có mình. Trong bụng còn có đứa con của . Nếu có thể, tuyệt đối muốn để Tố Diệp đối mặt với tình cảnh này.

      Nhưng dẫu sao Tố Diệp vẫn phải đối mặt.

      Khi cho rằng, Diệp Hạc Phong lần này nguy kịch rồi, nếu Tố Diệp được nhìn ông ấy lần cuối, cả đời này có lẽ ân hận. ấy sống được vui vẻ.

      Mười mấy phút sau, bác sỹ đẩy cửa ra, theo sau là y tá.

      Nguyễn Tuyết Mạn xông tới đầu tiên: “Bác sỹ! Chồng tôi ông ấy…”

      Bác sỹ kéo khẩu trang xuống, đảo mắt lượt nhìn người nhà họ Diệp, nét mặt tiếc nuối: “Xin lỗi! Chúng tôi cố gắng hết sức rồi. Mọi người còn lời gì muốn hãy vào với ông Diệp nhanh …”



      ~Hết chương 386~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 387: Chúc con sinh nhật vui vẻ


      Bi kịch vẫn luôn là vòng tuần hoàn ác tính vô cùng vô tận. Khi bạn dính phải nó, vô hình trung nó trở thành thứ luôn luẩn quẩn quanh bạn, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng bóp chết bạn, để cùng chôn cất với các oan hồn khác. Từ đó, trong cuộc đời bạn xuất những thứ mà bạn thể chịu nổi, đó gọi là “sống bằng chết”.

      Bi kịch của Tố Diệp chưa bao giờ có hồi kết, từ khi chào đời cho tới khi mẹ lìa đời, rồi tới giờ phút này. những tưởng chỉ cần ngồi dưới ánh mặt trời là có thể xua tan mây mù, mà hề biết rằng, ra mây mù chưa từng được xua tan. Nó chỉ nấp và tụ tập lại tại góc mà nhìn thấy, để tới cuối cùng điên cuồng cắn trả lại .

      Thế nên, khi như bị ma xui quỷ khiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Hạc Phong thoi thóp hơi tàn nằm giường bệnh, cái dự cảm đáng sợ mà quen thuộc bao năm nay bị vùi chôn nơi đáy lòng cuối cùng cũng phá vỡ vỏ, chui ra ngoài.

      Đó là cảm giác hoảng sợ thể kìm nén.

      Bất chấp tất cả để len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể .

      Nguyễn Tuyết Mạn cùng cả đám người đều vây bọc xung quanh. Diệp Uyên là con trưởng, ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay Diệp Hạc Phong. Diệp Ngọc khóc dữ nhất, trong miệng từ đầu tới cuối chỉ độc câu: Bố, con xin lỗi!

      Chỉ có mình Tố Diệp đứng bất động, đứng ở chỗ cách phòng bệnh mấy bước chân, lại gần, nhưng vừa đủ để nhìn thấy gương mặt trắng ngắt, còn hột máu của Diệp Hạc Phong.

      cảm thấy máu huyết khắp người mình đều chảy ngược, tựa như từ từ bốc lên qua các lỗ chân lông. chỉ còn biết bám chặt lấy Niên Bách Ngạn bên cạnh mình, đầu ngón tay lạnh ngắt siết lấy vạt áo .

      Thanh của Diệp Hạc Phong rất , gần như biến thành người hoàn toàn khác với con người có chất giọng vang vọng thường ngày. Ông như ngọn nến bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt, dù chỉ giơ tay lên cũng là việc rất khó khăn.

      Ông còn là người khai phá, gây dựng nghiệp, rắn rỏi ngồi vị trí chủ tịch của mình, mà hoàn toàn trở thành ông già gần đất xa trời, người sắp sửa tạm biệt thế gian tươi đẹp.

      Ông dặn dò Diệp Uyên mấy câu, rồi lại đau lòng nhìn Diệp Ngọc. Cuối cùng, đôi mắt mơ hồ vẩn đục ấy dừng lại người Tố Diệp cách đó xa.

      Tố Diệp muốn nhìn chỗ khác, nhưng đôi mắt lại thể kiềm chế được mà ướt nhòe.

      Vậy mà Diệp Hạc Phong nằm giường bệnh lại mỉm cười. nụ cười rất khó nhọc nhưng lại có cả chân thành, mừng rỡ và mãn nguyện.

      Ông mấp máy môi, cố gắng lắm vẫn thể phát ra thanh quá to. Ông gọi , thậm chí, dùng hết sức bình sinh để vẫy tay về phía .

      nỗi bi thương quét qua trái tim Tố Diệp. Cả người đờ ra, bàn tay càng nắm chặt vạt áo Niên Bách Ngạn hơn nữa, từng khớp ngón tay cũng trắng bệch.

      Niên Bách Ngạn vòng tay giữ lấy eo , thấp giọng : “ lên !”

      giường bệnh, Diệp Hạc Phong kiên trì giơ tay về phía . Bàn tay nhăn nheo ấy dường như dùng sức mạnh lớn nhất để cố nắm lấy chút gì đó.

      Còn mọi người hai bên giường bệnh, mỗi người biểu cảm.

      Nguyễn Tuyết Mạn căm hờn, Diệp Ngọc thù địch, Diệp Hạc Thành từ đầu tới cuối ủ ê ngơ ngẩn, Diệp Lan lau nước mắt, Diệp Uyên ở bên cạnh : Tiểu Diệp! Lại đây!

      Đến cả Nguyễn Tuyết Cầm nãy giờ vẫn trầm mặc, khóe mắt đau xót cuối cùng cũng lên tiếng, gọi Tố Diệp cùng với Diệp Uyên: Mau lại đây! với bố con mấy câu.

      Tố Diệp chẳng để tâm tới những nét mặt và biểu cảm ấy. Thứ duy nhất chống đỡ cho dời bước chính là sức mạnh vững vàng của người đàn ông đỡ lấy eo .

      tới, thẳng đờ người đứng trước giường bệnh. Ở khoảng cách gần thế này, có thể ngửi thấy mùi của cái chết, tóm chặt khiến tim đau nhói.

      “Tiểu… Diệp!” Tay Diệp Hạc Phong vẫn còn giơ ra cách khó khăn, muốn nắm lấy tay .

      nhìn đôi tay già cỗi đó, đôi tay sắp từ biệt cõi đời này. Cảm giác cay nồng nơi sống mũi cùng nỗi căm phẫn nơi đáy lòng quyện chặt lấy nhau, đả kích , đánh vào người khiến ngạt thở.

      Từ lâu quên mất tay của bố như thế nào, cũng quên mất được bàn tay lớn của bố dắt có cảm giác như thế nào. Trong mơ, chỉ lần mơ thấy Diệp Hạc Phong trở về, sau khi vào nhà, ông dùng đôi bàn tay to lớn ấy bế lên, giơ cao lên quá đỉnh đầu. đứa con nít bé xíu như ngồi đầu ông cười rộn rã, nũng nịu gọi: Bố… Bố…

      Trong thực, cũng từng chỉ lần ngồi ở bồn hoa trước cổng trường chờ đợi, hy vọng Diệp Hạc Phong có thể giống như bố của các bạn khác bỗng nhiên xuất trước mặt mình, sau đó vui vẻ nắm tay ông, nhảy chân sáo về nhà.

      tự cho rằng cầu của mình đâu có cao.

      Chỉ mong Diệp Hạc Phong có thể xuất , đón tan học về nhà lần, để được đường hoàng nắm tay ông, kiêu hãnh với đám bạn vẫn mắng là đồ con hoang rằng: Đây là bố tôi!

      chỉ muốn có người bố giản dị, bình thường, ngày nào cũng có thể ở bên cạnh , người bố có thể nhìn thấy, sờ thấy. Chứ phải ông bố tiếng tăm vang dội chỉ có thể nhìn thấy tivi, báo chí!

      Ngón tay mảnh dẻ bị siết gần đứt tới nơi. Đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Da thịt kêu gào đau đớn. Nỗi đau ấy lại dội vào tim.

      “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn phía sau thầm gọi tên .

      Tố Diệp có được ý thức, nhìn chằm chằm bàn tay của Diệp Hạc Phong, đáy lòng giá lạnh. Cho dù muốn thừa nhận thế nào, sinh mệnh của cũng do ông lão trước mặt này ban cho. Cho dù còn tiếp tục làm thinh trước đôi tay ngừng giơ ra trước mặt , khao khát trong lòng cũng thể kìm nén lại.

      Kỳ thực, rất muốn nắm tay Diệp Hạc Phong, rất muốn cảm nhận chút xem bàn tay của người cha có còn ấm áp như trước kia . Tuy rằng biết, đôi tay ấy vẫn luôn thuộc về Diệp Uyên và Diệp Ngọc.

      Bàn tay buông lỏng rồi lại nắm chặt, rồi, lại từ từ buông lỏng.

      Tố Diệp chần chừ giơ tay lên, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Diệp Hạc Phong.

      Tim chợt run lên rất mạnh, cảm giác lạnh lẽo ào đến như thác lũ.

      Tay ông còn ấm áp như trong tưởng tượng của . Giờ nó giá lạnh, cứng đờ, khô cong. Những khớp xương gầy nhô ra gần như chọc vào tay làm đau.

      Nhưng Diệp Hạc Phong vẫn siết chặt tay Tố Diệp, nét mặt kích động và thỏa mãn.

      Diệp Uyên thấy vậy đứng dậy, ấn Tố Diệp ngồi xuống đầu giường.

      “Tiểu Diệp à! Con… cuối cùng cũng tới gặp bố rồi.” Hơi thở của Diệp Hạc Phong gấp gáp, thanh yếu ớt, hai mắt vì vui mừng mà còn vẩn đục diện của cái chết nữa.

      Tố Diệp mím chặt môi, vẫn luôn nhẫn nhịn những cảm xúc phức tạp cuộn trào.

      “Con đến được đây… bố… rất vui.”

      chẳng được câu nào, cổ họng như bị tắc nghẹn.

      “Bao năm nay, bố… có lỗi với con…” Diệp Hạc Phong rất vất vả, nhưng bàn tay ông rất có sức mạnh, dường như dùng toàn bộ sức lực người để giữ chặt lấy , sợ đứng dậy bỏ mất vậy.

      “Bố… phải người bố có trách nhiệm, thế nên… rất muốn bù đắp cho con, nhưng làm gì… cũng trái với ý muốn. Con tin bố, bố vẫn luôn thương con.”

      Trái tim Tố Diệp như bị thứ gì túm chặt lấy, máu chảy đầm đìa, đau đớn dâng trào.

      “Ông đừng nữa.” lúc sau, cuối cùng cũng ép ra được tiếng của mình. Khóe mắt khô khốc. muốn khóc nhưng vẫn kiềm chế rơi nước mắt.

      Diệp Hạc Phong thấy lên tiếng, cũng thanh thản phần nào. Rồi ông quay sang nhìn Diệp Ngọc, rồi lại quay về phía Diệp Uyên, dặn dò từng câu từng chữ: “Nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì… ba đứa… ba đứa vẫn là em ruột, được làm hại lẫn nhau. Diệp Uyên… Con là con trưởng, là trai, phải bảo vệ cho hai em .”

      Diệp Uyên gật đầu rất mạnh: “Bố! Bố yên tâm!”

      Lúc này Diệp Hạc Phong mới đảo mắt nhìn khắp phòng, yếu ớt : “Trước khi tôi , tôi… muốn dặn dò mấy việc. Thứ nhất, di sản đứng tên tôi đều phải toàn quyền phân chia như trong di chúc, bất kỳ ai… cũng có quyền can dự vào công việc của luật sư; thứ hai, trong công ty, ý kiến của hội đồng quản trị là quan trọng nhất, chức vụ của tất cả… các nhân viên đều phải do hội đồng quản trị sắp xếp. Hai người, Diệp Uyên và Tố Diệp… trở về Tinh Thạch, với danh nghĩa là cổ đông của Tinh Thạch, có quyền tham gia vào bất kỳ công việc nào của Tinh Thạch; Thứ ba, Diệp Ngọc… lập tức ra nước ngoài; Thứ tư, tôi và… Nguyễn Tuyết Mạn chính thức ly hôn.”

      “Ông Diệp…”

      “Mẹ!” Diệp Uyên vội vàng giữ Nguyễn Tuyết Mạn lại.

      Nguyễn Tuyết Mạn vừa tức lại vừa đau lòng, đành quay ngoắt , ngồi xuống sofa, bật khóc.

      Mấy lời này tốn gần hết sức lực của Diệp Hạc Phong. Ông nghỉ rất lâu, rồi lại nhìn về phía Tố Diệp, trong đáy mắt chỉ có hiền từ, chiều và thương xót.

      “Tiểu Diệp à! Mỗi lần nhìn thấy con, bố lại như được nhìn thấy mẹ con vậy. Bà ấy… vẫn còn đợi bố. Thời gian gần đây… bố thường xuyên nhìn thấy bà ấy. Bố biết… mình có thể đến với bà ấy rồi.”

      Tố Diệp cắn chặt răng.

      “Sau khi bố chết, nhớ… phải chôn bố cùng với mẹ con…” Diệp Hạc Phong càng dùng sức nắm tay hơn nữa, dịu giọng: “Bố vẫn luôn… mẹ con sâu sắc.”

      Nước mắt của Tố Diệp cuối cùng cũng rơi xuống. vô thức cũng nắm chặt tay Diệp Hạc Phong.

      “Tiểu Diệp à! Lại gần đây chút, bố… có chuyện muốn với con.”

      Tố Diệp sát tới trước, cúi người xuống.

      Diệp Hạc Phong kéo tay , ngụ ý bảo lại gần chút nữa.

      Tố Diệp kề sát tai bên môi Diệp Hạc Phong.

      Bờ môi khô nẻ của ông mấp máy, dùng thanh chỉ có hai người mới nghe được để mấy câu bên tai . Ánh mắt Tố Diệp chợt xao động.

      Khi đứng thẳng lên, biểu cảm có đôi chút bàng hoàng.

      “Hãy tha thứ cho bố…” Diệp Hạc Phong gượng cười.

      Tố Diệp cắn môi, mùi máu lan ra khắp khoang miệng.

      “Bao nhiêu năm nay, con vẫn chịu gọi tiếng “bố”…” Tay Diệp Hạc Phong hơi run rẩy, ánh mắt gần như là khẩn cầu: “Tiểu Diệp à…Bố muốn con gọi bố tiếng.”

      “Ông…” Tố Diệp lên tiếng, giọng khản đặc, nghẹn ngào, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… Tôi tha thứ cho ông.” Vì nếu tha thứ, ông ấy yên lòng. Ông ấy mà yên lòng, có phải từ nay về sau vứt bỏ luôn ? Giống như mẹ vậy?

      Diệp Hạc Phong há miệng, ánh mắt đau buồn.

      Cả hơi thở của Tố Diệp cũng run lên. lúc lâu sau ngẩng đầu lên, đau khổ nhìn ông: “Bố… Trước khi con tha thứ cho bố, bố được , con vẫn còn chưa tha thứ cho bố đâu!”

      “Con ngốc!” Diệp Hạc Phong mỉm cười. giọt nước mắt lăn xuống, thấm lên gối. Ông mãn nguyện rồi, đồng thời cũng đau lòng, vỗ lên mu bàn tay : “Cuối cùng bố cũng đợi được câu “bố” này của con. Con… giống hệt mẹ con, bướng…”

      Nước mắt của Tố Diệp rơi tí tách.

      “Xin lỗi con, Tiểu Diệp! Ngày hôm nay… mà lại bắt con nhìn thấy bố trong bộ dạng này.” Diệp Hạc Phong khẽ .

      nhìn ông qua đôi mắt mông lung.

      Diệp Hạc Phong nhìn , cưng chiều trong đôi mắt càng đậm thêm: “Con à… Sinh nhật vui vẻ…”



      ~Hết chương 387~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 388:


      Tố Diệp bàng hoàng.

      ngờ rằng Diệp Hạc Phong lại nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mình.

      Lồng ngực bỗng chốc cồn cào quặn thắt.

      Diệp Hạc Phong thanh thản nhìn Tố Diệp. lúc sau, ông mới quyến luyến rời , dặn dò Diệp Hạc Thành mấy câu, rồi nhìn về phía mọi người: “Ra ngoài cả ! Bách Ngạn ở lại.”

      Mọi người đứng dậy.

      Cuối cùng Diệp Hạc Phong cũng buông bàn tay nắm chặt Tố Diệp ra: “Tiểu Diệp! Con cũng ra ngoài , đóng cửa lại giúp bố.”

      Tố Diệp đứng dậy, nhìn Niên Bách Ngạn cái.

      Niên Bách Ngạn nhìn gật đầu, tỏ ý bảo ra ngoài.

      Cả đoàn người lục tục rời khỏi phòng bệnh. Tố Diệp là người ra cuối cùng. Sau khi nhìn vào trong phòng bệnh hồi lâu, giơ tay khép cửa lại.

      Trong phòng giờ đây chỉ còn lại Diệp Hạc Phong và Niên Bách Ngạn.

      “Ngồi !” Diệp Hạc Phong với giọng yếu ớt, còn chút sức lực nào.

      Niên Bách Ngạn kéo ghế, ngồi xuống trước giường bệnh, gương mặt bình thản, ánh mắt sâu xa.

      Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu mới : “Rất cảm ơn cậu đưa Tiểu Diệp tới gặp tôi.”

      “Đây là việc tôi nên làm.” Thần sắc của Niên Bách Ngạn vẫn rất hững hờ, giọng điệu cũng thản nhiên.

      “Bao nhiêu năm nay, cậu làm rất nhiều việc cho Tinh Thạch.” Diệp Hạc Phong cố gắng giữ cho hơi thở ổn định, để nhìn được gương mặt .

      “Vâng!”

      “Tôi ngăn chặn kế hoạch làm giàu của Kỷ Thị ở Nga, nhưng… cũng giống như trước đây cậu từng bất đồng với tôi, tôi đích thực trúng kế của Kỷ Đông Nham.”

      Bờ môi Niên Bách Ngạn hơi nhếch lên, như cười khổ cách khó xử.

      “Tôi rất hiểu cách làm việc của Kỷ Đông Nham. Trữ lượng mỏ kim cương ở Nga tôi cũng nắm . Trữ lượng ở đó tuy tốt nhưng thích hợp với Kỷ Thị. Cậu ta bất chấp tất cả lao vào đó, ngoài mặt trông giống như đó là lựa chọn điên cuồng nhằm đè bẹp giá cổ phiếu của Tinh Thạch, thực chất là muốn làm đóng băng nguồn vốn của Tinh Thạch.” khẽ : “Mục đích của cậu ta vẫn nằm ở Nam Phi. Và vì thế, Tinh Thạch còn lực đọ sức với cậu ta tại đó nữa.”

      Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn, bỗng nhiên cười khẩy: “Thế nên… cậu dự định hợp tác với Kỷ Đông Nham?”

      Niên Bách Ngạn hề kinh ngạc. chỉ câu: “!”

      “Mục đích của cậu chẳng phải là Tinh Thạch sao?”

      Niên Bách Ngạn nghe xong, tia sáng khẽ lóe lên nơi đáy mắt được giấu : “Vậy tôi có thể hiểu rằng… chủ tịch vẫn luôn tin tưởng tôi ?”

      “Là vì cậu rục rịch làm phản.” Ánh mắt Diệp Hạc Phong trở nên sắc lạnh: “Chẳng phải cậu rất hy vọng hợp tác cùng Kỷ Đông Nham sao? Thậm chí còn muốn tuyên bố với bên ngoài Tinh Thạch hợp tác toàn diện!”

      “Đây chỉ là thủ đoạn đặc biệt được lựa chọn trong thời kỳ đặc biệt mà thôi.” Niên Bách Ngạn thản nhiên như : “Chủ tịch hiểu lầm rồi.”

      “Có chuyện… sợ rằng tôi thể hiểu lầm được!”

      Niên Bách Ngạn ngước mắt lên nhìn ông.

      Diệp Hạc Phong giơ tay, đập mạnh lên mu bàn tay của , thở hổn hển cách khó nhọc rồi : “Cậu… bao nhiêu năm nay ở lại Tinh Thạch… là để báo ơn… hay để trả thù?”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn khựng lại vài giây.

      trả lời được sao?” Khi thở dốc, cả người Diệp Hạc Phong đều run lên: “Vậy cậu cũng có thể cho tôi biết, em trai cậu… tại sao lại đối đầu gay gắt với cậu rồi chứ? Trong lòng cậu hiểu… hiểu !”

      Niên Bách Ngạn trầm mặc rất lâu. Khi nhìn lại về phía Diệp Hạc Phong, khẽ cười, nhưng chỉ hững hờ ngoài miệng.

      “Chủ tịch! Chủ tịch muốn gì?” Thái độ của từ đầu tới cuối vẫn rất cung kính.

      “Kỳ thực… cậu sớm biết chuyện năm đó hai nhà Niên Diệp sáp nhập, có phải ?” Diệp Hạc Phong dằn mạnh từng chữ.

      “Chủ tịch! Lúc đó tuy rằng tôi du học ở nước ngoài, nhưng… hiểu chuyện rồi!” Niên Bách Ngạn , rồi cầm tay ông đặt lại xuống cạnh giường. đứng dậy, đắp lại chăn cho ông, giọng điệu tuy điềm đạm nhưng nội dung lại khiến người ta bàng hoàng.

      “Quả nhiên là cậu biết…” Hơi thở của Diệp Hạc Phong trở nên gấp hơn.

      Niên Bách Ngạn ngồi lại xuống, nụ cười lan dần ra tận khóe miệng, chỉ như kể chuyện hề liên quan tới mình: “Năm đó khủng hoảng kinh tế khiến nhà họ Niên thể trở mình, tôi biết bố tôi hạ mình tới cầu xin ông giúp đỡ. Chẳng phải ông giúp rồi sao?”

      Hai nhà Niên Diệp năm xưa vẫn luôn là bạn hợp tác làm ăn. Nhưng tai họa năm đó quét sạch việc làm ăn của nhà họ Niên. Lúc đó tài chính bị tan vỡ nghiêm trọng, đồng vốn xoay chuyển được. Cứu tinh duy nhất mà bố nghĩ tới chính là Diệp Hạc Phong, hy vọng ông có thể ra tay cứu giúp họ, kéo nhà họ Niên đứng dậy.

      Diệp Hạc Phong là người làm ăn, đương nhiên chịu tham gia vụ làm ăn thua lỗ.

      Ông đồng ý bỏ tiền ra giúp nhà họ Niên tránh nạn, nhưng đồng thời cũng có điều kiện.

      Đó chính là, khoản tiền ấy phải ông cho nhà họ Niên mượn mà là rót vốn vào. trắng ra, ông muốn lợi dụng cơ hội lần này để mua lại Niên Thị. Làm như vậy trong thương trường nay là việc làm hết sức bình thường, nhưng khi đó, với tư cách là những người bạn cùng hợp tác làm ăn, đây ràng là hành vi mang tính chất “thừa nước đục thả câu”.

      Nhưng tình thế nhà họ Niên khi đó vô cùng cấp bách.

      Bố của Niên Bách Ngạn trong lúc còn cách nào khác, đành phải đồng ý để nhà họ Niên bị thu mua, nhưng hợp đồng sửa chửa lại, đề thêm điều khoản cứng, thể sửa đổi, đó là con trai của ông ấy, Niên Bách Ngạn số cổ phần nhất định trong công ty.

      thương trường, Diệp Hạc Phong cũng là người từ thủ đoạn, nhưng có nghĩa ông là người tiểu nhân, bỉ ổi. Ông đồng ý với cầu này của nhà họ Niên, thực lời hứa của mình.

      “Năm đó mua lại nhà họ Niên, tôi thừa nhận, thủ đoạn rất hèn hạ, nhưng… tôi cũng phải có cơm ăn, cũng phải phát triển…” Diệp Hạc Phong nghỉ lát, rồi lại tiếp tục : “Bao nhiêu năm nay, tôi bồi dưỡng cậu, là lòng hy lòng… hy vọng cậu có thể toàn tâm toàn ý vì Tinh Thạch, vì nhà họ Diệp…”

      “Thế nên, ông gả Diệp Ngọc cho tôi, vì muốn tôi yên tâm cống hiến cho nhà họ Diệp.” Niên Bách Ngạn cầm lấy con dao gọt hoa quả, chầm chậm gọt táo.

      Diệp Hạc Phong nhìn : “Hôm nay cậu cho tôi biết , có phải cậu… có mưu đồ với Tinh Thạch ?”

      nửa Tinh Thạch thuộc về nhà họ Niên, ông cảm thấy liệu tôi có mưu đồ hay ?” Niên Bách Ngạn cười, hỏi ngược lại.

      Diệp Hạc Phong thở gấp: “Vậy tại sao cậu vẫn còn… xóa bỏ quan hệ hôn nhân với Diệp Ngọc?”

      ta chỉ thích phụ nữ, cuộc hôn nhân của tôi và ta sớm muộn cũng nảy sinh vấn đề.” Niên Bách Ngạn cúi đầu, động tác từ tốn.

      Cả người Diệp Hạc Phong run lên: “Thế nên… cậu nhằm vào Tiểu Diệp?”

      Niên Bách Ngạn gọt hoa quả, bỗng ngừng lại. Trong đôi mắt sâu bị hàng mi che khuất có khoảnh khắc u. ngước lên, bình thản đáp: “Đúng vậy!”

      “Vì chuyện của Diệp Ngọc, cậu bắt buộc phải tìm người phụ nữ bình thường khác trong nhà họ Diệp phối hợp với kế hoạch của mình. Cậu… tìm Tiểu Diệp, mục đích chính là muốn thông qua nó có thể nuốt trọn Tinh Thạch cách hợp lý nhất, có đúng ?”

      Diệp Hạc Phong yếu ớt, giọng run rẩy gần như thể tạo ra sức ảnh hưởng quá lớn trong căn phòng. Ông ta quá yếu, đến mức chẳng còn sức để gạn hỏi Niên Bách Ngạn nữa.

      người cũng bất lực hệt như vậy, chính là Tố Diệp.

      đứng trong phòng quan sát, lặng lẽ theo dõi mọi diễn biến trong phòng qua lớp kính thủy tinh mỏng manh, cả người bất động như khúc gỗ, đến cả xương khớp cũng cứng đờ.

      Câu của Diệp Hạc Phong vẫn còn văng vẳng bên tai . nhìn chiếc bóng đổ nghiêng của Niên Bách Ngạn. ngồi đó, từ góc này chỉ có thể nhìn thấy những đường nét gương mặt tuấn đó của , chứ thể nhìn được ánh mắt .

      bình thản gọt táo. Vỏ táo được gọt vừa mỏng vừa dài, mỏng tới nỗi gần như trong suốt, dài gần tới nỗi gần như chạm đất. Điều này chứng tỏ nội tâm của cực kỳ bình tĩnh, hề hoảng loạn chút nào.

      Chỉ có thể chứng tỏ, hoặc là hổ thẹn với lương tâm, hoặc là chẳng việc gì phải sợ.

      Tố Diệp nghe thấy Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Ông có thể nghĩ như vậy.”

      nhìn Niên Bách Ngạn như tin vào mắt mình, sóng ngầm cuồn cuộn dâng lên trong đôi mắt mở tròn.

      … Nhất định đùa thôi!

      Trong phòng bệnh, tâm trạng của Diệp Hạc Phong dường như càng trở nên kích động. Ông túm chặt lấy Niên Bách Ngạn, nhìn chằm chằm: “Cậu… đồng thời hủy hoại cả hai đứa con của tôi!”

      “Bố mẹ tôi uất ức mà chết, há chẳng phải hai mạng người sao?” Cũng vì động tác bất ngờ của Diệp Hạc Phong, lưỡi dao cẩn thận xoẹt vào tay Niên Bách Ngạn. Máu đỏ tươi từ ngón tay trào ra.

      Nhưng kinh ngạc, giọng điệu vẫn thản nhiên. Sau khí đặt quả táo sang bên, khẽ lau vết máu , tiếp tục : “Còn cả Bách Tiêu nữa! Nó căm thù nhất là nhà họ Diệp, giờ căm thù lây sang cả tôi, chỉ vì tôi vẫn còn bán mạng cho kẻ ép chết bố mẹ mình!”

      “Cậu…” Ngón tay Diệp Hạc Phong run lẩy bẩy rất dữ.

      “À! Tôi còn nhớ ra chuyện.” Niên Bách Ngạn ấn chặt vào vết thương, khóe mắt nụ cười: “Tố Diệp mang thai rồi, tôi lập tức lấy ấy.”

      “Niên Bách Ngạn!” Diệp Hạc Phong dùng toàn bộ sức lực hét to tên : “Cậu muốn dùng đứa bé? được… Tiểu Diệp cậu như thế, cậu thể làm thế được!”

      Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Hạc Phong: “Đứa bé sinh ra mang họ Niên, chứ mang họ Diệp, thưa chủ tịch!”

      Tố Diệp đứng trong phòng quan sát sắc mặt trắng bệch. nhìn Niên Bách Ngạn rời mắt, nghe từng lời . bắt đầu hiểu ra tại sao Diệp Hạc Phong lại phẫn nộ.

      “Cậu muốn cho người nhà họ Diệp… còn chốn dung thân? Cậu… Cậu muốn Tinh Thạch hoàn toàn mang tên nhà họ Niên các cậu…” Chỉ nghe thấy Diệp Hạc Phong trong hơi thở ngắt quãng: “Niên Bách Ngạn! Cậu… Cậu thể tàn nhẫn như vậy được!”

      Niên Bách Ngạn gì, chỉ im lặng nhìn Diệp Hạc Phong.

      “Cậu có Tố Diệp ?” Diệp Hạc Phong lại lần nữa nắm chặt tay , siết chặt vạt áo , gần như điên cuồng gào lên, chỉ tiếc là hơi thở quá yếu: “Trả lời tôi! Cậu… Cậu có Tố Diệp ?”

      Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn qua lớp kính, dỏng tai lên để lắng nghe câu trả lời của . Từ trước tới nay, vẫn dám hỏi câu hỏi này. Dần dần, đối xử với càng ngày càng tốt, trong mắt chỉ còn có .

      cảm nhận được, cũng nhận ra được.

      thương từng ly từng tý, khiến cảm nhận được đời này vẫn còn ấm áp. Cho dù mất tất cả mọi người, Niên Bách Ngạn cũng tuyệt đối rời xa .

      Thế nên còn dằn vặt câu hỏi này nữa.

      luôn tin tưởng chắc chắn rằng là Niên Bách Ngạn cũng sâu sắc.

      Cho dù khi đối diện với , tự ti, cũng lo sợ biết bản thân mình có thể trói buộc cả đời hay . Từ tới lớn vẫn luôn là đứa xui xẻo. Ở bên cạnh , sợ mình chỉ giả dạng đóa hoa hồng, kỳ thực chỉ là bông tường vy đỏ chỉ dám bung nở trong đêm tối.

      khao khát tình của , muốn hút hết nó về.

      nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Niên Bách Ngạn. Dưới ánh sáng, đôi mắt vẫn sâu hút như biển khơi, giống như hòa nhập thứ tình cảm nào trong đó, sáng đậm, nhưng lại thẳm sâu khiến người ta thể đọc được.

      thấy lên tiếng, giọng vẫn trầm ổn, điềm đạm như mỗi lần hứa hẹn bên tai . Đáng tiếc, điều mà nghe được với Diệp Hạc Phong lại là: !



      ~Hết chương 388~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 389: chẳng ai tin


      Nếu có thể dùng lần đau khổ cùng cực đổi lấy tình bạc đầu chia cách, bạn có đồng ý ? Tố Diệp , tôi đồng ý.

      đời này có quá nhiều người, nhiều tới nỗi để tìm được nửa khiến hạnh phúc của mình nở hoa trong biển người mênh mông kia trở thành ước mơ xa xỉ. Từ khi Tố Diệp hiểu thế nào là quạnh, khao khát có đôi tay nhàng nắm lấy trái tim mình, dịu dàng và ấm áp, với rằng: đơn cũng quá tệ đâu.

      Trước nay đều sống rất lạc quan, cho dù chỉ là ngụy trang bằng vẻ bề ngoài đầy hạnh phúc để che đậy nội tâm hoang mang, hỗn độn. biết mình là người bất hạnh, nhưng chưa bao giờ chịu thừa nhận.

      Nhưng dẫu có trốn tránh thế nào, trong thực vẫn luôn có bàn tay túm chặt lấy , sau đó tàn nhẫn với rằng: Mày là đứa đen đủi.

      Giống tiếng gào bi thương thấu trời ập xuống, đổ lên đầu toàn là mây đen như sau lần núi lửa phun trào.

      Tại sao đến cả điều hạnh phúc đơn giản nhất cũng có được?

      Bố mẹ ly dị, mẹ qua đời, đây đều là những điều có khả năng khống chế. Thế nên tự nhủ với bản thân mình, đây đều là số phận do ông trời an bài, để bao bất hạnh cũng trở thành chuyện ngoài ý muốn.

      Cuối cùng khi gặp được tình , gặp được người đàn ông chính xác ấy, bèn dốc hết sức mình, bất luận thế nào cũng phải nắm chặt nó trong tay mình.

      Niên Bách Ngạn… trở thành ba chữ đẹp nhất và quan trọng nhất khắc sâu trong trái tim .

      Mỗi lần gọi ba chữ này ra, tim lại khẽ xao động, như con thuyền mình mặt nước dập dềnh. Cho dù có người ngừng chạy tới với rằng: Niên Bách Ngạn phải là mặt hồ trong lòng đâu. ta luôn nguy hiểm hơn mặt nước bình yên ấy. ta là đại dương bao la và khó dò, mà con thuyền có khả năng phản kháng như sớm muộn rồi cũng bị sóng cả nhấn chìm.

      tin, vì luôn tin tưởng rằng Niên Bách Ngạn khó hiểu ấy trở thành mặt hồ ôn hòa, tĩnh lặng, mãi mãi bao giờ làm tổn thương .

      con đường này, trải qua quá nhiều vui buồn.

      Bao nhiêu lời đơm đặt của người đời, bao nhiêu kẻ mượn gió bẻ măng, chỉ biết len vào lòng . Chỉ cần ngẩng đầu, nhìn vào mắt cảm thấy tất cả mọi điều đều quan trọng bằng nụ cười khẽ của .

      sợ mấy kẻ chia rẽ, dựng chuyện, cũng chẳng màng những ai đổi trắng thay đen. Kể cả là mấy lời nhiếc móc gièm pha, chỉ cần nhìn thấy bóng hình cảm thấy hạnh phúc.

      chân thành như thế, tiếc phải đối chọi lại tất cả.

      Kết quả tới cuối cùng mới phát ra, ra đời này ai cũng có thể an toàn, chỉ mình mới là người nguy hiểm nhất.

      Tố Diệp chưa bao giờ sợ phải cùng Niên Bách Ngạn đóng vở kịch đời người bi thương mà đẹp đẽ, chỉ cần vở kịch ấy kéo dài tới tận khi về già vẫn nắm chặt tay nhau mới hạ màn. sợ nhất là trong vở kịch ấy, chỉ có mình diễn hết mình, còn từ đầu tới cuối chỉ đứng bên xem cách bàng quan.

      câu “ ” của Niên Bách Ngạn trong phòng bệnh, thực ra còn chưa được tính là câu hoàn chỉnh, chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng đầy kiên quyết, ngắn gọn và súc tích. Đây mới là suy nghĩ của .

      nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực Tố Diệp, rồi tàn bạo khoét sâu vào ngực , cắt đứt luôn cả sợi dây diều tận sâu trong tim. Sau đó, trái tim cũng gào khóc, rời khỏi cơ thể, bị con diều đó đưa xa mãi, bao giờ còn nhìn thấy nữa…

      khờ khạo !

      Lần nào cũng lắp ba lắp bắp hỏi : Bách Ngạn? em ?

      Đúng thế, đâu có lừa dối .

      chưa bao giờ với rằng .

      Đáp án của luôn là né tránh, vẫn luôn phải câu trả lời thẳng thắn, trực tiếp.

      Chính quên mất, câu hỏi cần phải hỏi cả hai mặt. chỉ mải quan tâm tới cái tốt nhất, mà lãng quên mặt mình muốn đối diện nhất.

      Nếu lúc đó hỏi : Bách Ngạn! Có phải em ?

      Vậy lúc đó câu trả lời của là gì?

      câu “ ” còn thẳng thắn hơn rất nhiều câu “ em”, đây mới là đáp án đích thực của .

      ra Kỷ Đông Nham trước giờ chưa bao giờ đùa. Chính ấy : Tố Diệp! Em cứ rồi cuối cùng nhận ra mình là con ngốc!

      Đúng thế, giờ cũng ngốc luôn rồi.

      nào có nghĩ tới việc Niên Bách Ngạn lại mình .

      Trong phòng bệnh, bóng hình của Niên Bách Ngạn xa lạ đến thế. Máu ngón tay vẫn chảy, làm đỏ cả tầm nhìn của . tình nguyện để nhát dao vừa rồi đâm thẳng vào tim mình, như vậy có phải biết đau ?

      Ừ nhỉ, Niên Bách Ngạn! Tại sao khi xong câu này, trái tim em lại thấy đau? Vì nó bay mất cùng con diều đứt dây kia rồi sao?

      thể xác còn trái tim, sao có thể biết đau?

      Giờ em cũng còn trái tim nữa, có phải giống rồi ?

      Chỉ còn lại đôi mắt đau rát, khô khốc, nỗi đau xót xa. Khó trách nó lại đau, vì đến nước mắt cũng mất công dụng.

      Tố Diệp quay người ra khỏi phòng quan sát.

      Niên Bách Ngạn! Giữa hai chúng ta, em nợ gì

      Bên trong, phẫn nộ của Diệp Hạc Phong hóa thành những hơi thở khản đục, liều mạng kháng cự lại vận mệnh.

      Trong đôi mắt Niên Bách Ngạn là nỗi đau thể xua tan.

      Máu, thấm đẫm xuống lòng bàn tay . Thứ mùi tanh nồng ấy lấp đầy khí trong căn phòng.

      “Tại sao cậu có thể làm vậy? Tại sao có thể… Tôi những tưởng bao nhiêu năm nay cậu… cậu ít nhiều niệm tình…” Thanh của Diệp Hạc Phong càng lúc càng giống cái ống bễ cũ kỹ.

      Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Hạc Phong, gương mặt như che phủ lớp sương lạnh. ràng những lời Diệp Hạc Phong khiến tâm trạng kích động. cắn răng, rành mạch từng câu từng chữ: “Diệp Hạc Phong! Hai chữ “niệm tình” này sao có thể thốt ra từ miệng ông tự nhiên đến thế? Năm đó ông khi nào niệm tình với nhà họ Niên chưa? Nhà họ Diệp dựa vào nhà họ Nguyễn mới đứng vững được sau khủng hoảng kinh tế. Khi ông lợi dụng thế lực của nhà họ Nguyễn để nuốt trọn nhà họ Niên, có khi nào ông niệm tình chưa? Trước lúc chết, chắc là bố tôi cũng đau khổ và buồn rầu cầu xin ông như thế này đấy? Tôi vẫn còn nhớ ông van nài ông như thế nào giường bệnh. Còn ông sao? Ông có từng niệm tình ?”

      Đó là cảnh tượng tận mắt chứng kiến.

      Vào trước lúc bố lâm chung, ông nắm chặt tay Diệp Hạc Phong, ông gào thét đứt hơi muốn ông ta thề rằng, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo đảm cho ba mẹ con phải lo cơm ăn áo mặc, bất luận thế nào cũng được để họ bơ vơ, nơi nương tựa.

      Lúc đó Diệp Hạc Phong đứng trước giường, câu, hứa lời.

      Cuối cùng, bố ôm nuối tiếc rời khỏi cuộc đời này.

      Diệp Hạc Phong bỏ tiền ra cho hai em ăn học, ra mục đích là gì trong lòng Niên Bách Ngạn quá ràng. Sau khi bố mất, Diệp Hạc Phong tiến hành cải cách, hợp nhất cách mạnh mẽ sản nghiệp của hai nhà Niên Diệp, ngày đầu tiên ngồi lên chủ tịch thanh trừng những thế lực có lợi cho mình, kể cả những cổ đông kỳ cựu đời dốc sức cho nhà họ Diệp cũng tránh khỏi họa. Còn thế lực của nhà họ Nguyễn cũng theo thành lập của Tinh Thạch, hoàn toàn bị Diệp Hạc Phong quét sạch.

      Khoảng thời gian đó, Diệp Hạc Phong hỏi lời tới ba mẹ con . Tới tận khi mẹ lâm bệnh nặng, và cũng là tới khi Diệp Hạc Phong vô tình phát ra có khả năng nhạy cảm trong phát và cắt mài kim cương.

      Kể từ ngày ấy, Diệp Hạc Phong mới coi như con đẻ của mình!

      Nhưng trong lòng Niên Bách Ngạn như ban ngày. Là người làm ăn, hành động dùng mọi cách để đối xử tốt với của ông ta sao có thể dùng hai chữ “niệm tình” để hình dung cơ chứ?

      Diệp Hạc Phong nằm giường, nhìn Niên Bách Ngạn từ xuống dưới, cố hết sức giơ ngón tay run rẩy ra, chỉ vào mặt : “Được… Được lắm! Cuối cùng tôi hiểu rồi… Niên Bách Ngạn! Cậu… tự hỏi lòng mình . Nếu có tôi, liệu còn có… hai em các cậu hay ? Cậu… có dám thề rằng, mình chỉ có… lòng thù hận đối với nhà họ Diệp ? Bao nhiêu năm nay tôi làm nhiều như vậy… vì cậu làm nhiều như vậy, cậu… cậu cảm động chút nào sao?”

      “Diệp Hạc Phong!” Niên Bách Ngạn đập bộp cái lên giường bệnh, gương mặt tái xanh, lạnh lẽo: “Tôi có quyền khiến ông chết nhắm mắt, ông hiểu chưa? Sau khi ông bất nhân bất nghĩa với nhà họ Niên, tôi hoàn toàn có quyền này!”

      Giọng của như con thú bị giam cầm, hai mắt phẫn nộ đến dọa người.

      Diệp Hạc Phong chưa bao giờ nhìn thấy Niên Bách Ngạn giận dữ đến thế, nhất thời chỉ còn lại sức để thở.

      Bầu khí xung quanh cũng trở nên mỏng tang, lạnh buốt. Đó là luồng khí tỏa ra từ người Niên Bách Ngạn, hệt như thần chết. Cái bóng cao lớn bao trùm lên đầu Diệp Hạc Phong. cuộn chặt tay lại, máu giữa các ngón tay thấm lên tấm ga trải trường trắng toát.

      Như những đóa hoa mai đỏ nở rộ tuyết trắng, mang nỗi độc bi ai.

      Dần dần, căm hận cùng oán hờn gương mặt Niên Bách Ngạn được giấu kín . Hơi thở của cũng trở nên đều đặn hơn. Nét mặt lại bình lặng như mặt hồ gợn sóng.

      Còn đôi mắt ban nãy còn ngập tràn nỗi đau gần như có thể giết người được, giờ cũng tan biến phẫn uất, trở thành cái giếng khô quạnh vắng, trầm mặc, nhưng lại lan ra bi lạnh ngập trời.

      Niên Bách Ngạn lên tiếng, thanh trầm thấp, bất lực. Theo kẽ răng, hàng mi cũng ghìm giữ nín nhịn.

      “Ông mãi mãi tin rằng tôi chán ghét thù hận đến thế nào!”

      Diệp Hạc Phong sững người.

      “Diệp Hạc Phong! Tôi chỉ muốn cho ông biết rằng. Nếu tôi muốn nuốt gọn Tinh Thạch đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu tôi muốn hủy hoại hai con của ông cũng chẳng đáng bao nhiêu công sức. Tôi hoàn toàn có thể làm vậy giống như ông tưởng tượng!” Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, những khớp xương bàn tay kêu răng rắc, gương mặt gần như dính sát vào Diệp Hạc Phong, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu còn kinh hoàng của ông, mạch lạc: “Nhưng Diệp Hạc Phong, ông nghe cho kỹ đây! Niên Bách Ngạn này vẫn còn chưa hèn hạ đến mức phải lợi dụng phụ nữ để làm được việc của mình, cũng chưa khốn nạn đến mức mang hôn nhân ra để đổi lấy thành công. Nếu tôi muốn nuốt Tinh Thạch cũng liên quan gì tới thù hận cả, chỉ cần xem tâm trạng tôi thế nào!”

      “Bách Ngạn…” Diệp Hạc Phong nhìn như nhìn người xa lạ.

      Niên Bách Ngạn từ từ đứng dậy. Dáng hình cao lớn che chặt ánh mặt trời. Lúc này mới cầm giấy ăn ở đầu giường lên. Tia giá lạnh cuối cùng trong đôi mắt cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ bình thản quen thuộc.

      từ tốn lau vết máu ngón tay mình.

      Sau khi lau sạch hoàn toàn, vứt đống giấy vào thùng rác.

      Sau đó lại ngồi xuống. Khi nhìn Diệp Hạc Phong, mở lời lần nữa, giọng điệu cũng cung kính như bình thường: “Chủ tịch! Tôi và Diệp Diệp sắp làm đám cưới rồi. Mong ông ở trời có linh phù hộ cho hai chúng tôi. Đây là bù đắp lớn nhất của ông dành cho ấy và dành cho tôi.”

      có hận Diệp Hạc Phong ? hận! Hận đến mức giết chết ông ta còn chưa cảm thấy thoải mái.

      Nhưng có cảm kích Diệp Hạc Phong ? lại cảm kích, vì có Diệp Hạc Phong đích thực và Niên Bách Tiêu.

      Có lẽ, sau khi gặp Tố Diệp, giữa thù hận và cảm kích, chọn vế sau từ lâu. có khả năng để hận thù, nhưng quá mệt mỏi.

      Đáng tiếc, ai tin chuyện ấy, bao gồm cả Diệp Hạc Phong. Diệp Hạc Phong vẫn luôn băn khoăn giữa tin và tin, thế nên mới gả Diệp Ngọc cho , để rồi cuối cùng còn lo lắng cho Tố Diệp.

      ai tin rằng ngay từ đầu buông bỏ thù hận, đến cả bản thân cũng thấy khó tin. Đây vốn là món nợ khó mà phân biệt giả. Cứ cho là phân biệt chăng nữa, những người bên cạnh vẫn hồ đồ…



      ~Hết chương 389~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 390: Cảm ơn cho em biết


      Còn Diệp Hạc Phong nằm giường sau khi nghe hết những lời ấy, ông bỗng dùng hết sức lực còn lại nắm chặt tay Niên Bách Ngạn. Từng ngón tay nhăn nheo mạnh mẽ như chiếc kìm. Những tiếng cuối cùng ông thốt ra như dốc chút sức lực cuối cùng trong cơ thể…

      “Bách Ngạn! Tôi có lỗi với cậu, tôi…” Sức lực ấy cũng theo từ “tôi” cuối cùng tan biến. Lời còn chưa kịp hết, ông ta còn chưa kịp đưa mắt nhìn về phía phòng quan sát…

      Sau đó, bàn tay nắm chặt Niên Bách Ngạn cuối cùng cũng mất hết sức mạnh.

      Như làn gió, thổi tắt tia sáng leo lắt còn lại trong cuộc đời ông.

      Tay Diệp Hạc Phong trượt xuống, cả người nằm gục giường, hai mắt mở to, nhưng còn hơi thở.

      Niên Bách Ngạn yên lặng nhìn ông. Trong chiếc máy giám sát bên cạnh, đường đại diện cho sinh mạng cuối cùng kéo dài thành đường thẳng, tới tận vĩnh hằng…

      giơ tay, nhàng vuốt đôi mắt của Diệp Hạc Phong xuống, rồi kéo cao chiếc chăn trắng, che gương mặt ông.

      Làm xong mọi việc, đẩy cửa, ra khỏi phòng.

      dửng dưng nhìn người nhà họ Diệp, câu: “Chủ tịch rồi!”

      Bỗng chốc, tiếng khóc than vang lên ngớt.

      Chỉ có Tố Diệp đứng trước khung cửa sổ sát sàn là khóc. Thậm chí còn chẳng quay đầu lại, hoàn toàn tách biệt với những thanh kêu trời khóc đất kia. Niên Bách Ngạn nhìn về phía bóng hình bé ấy, chẳng hiểu sao, tim vô cớ thắt lại.

      tới, cuối cùng dừng bước sau lưng .

      Ánh mắt Tố Diệp nhìn về xa xăm, trống rỗng, như vũ trụ thuở hồng hoang, chuyển động hàng ngàn hàng vạn năm trong im lặng. Rất lâu sau mới lên tiếng: “Ông ấy ra thanh thản chứ?”

      Thanh của người đàn ông phía sau vẫn trầm ổn: “Rất thanh thản!”

      Tố Diệp cười, từng đường nét khắc tấm kính thủy tinh mang theo nụ cười mỉm chua xót.

      “Cảm ơn.”





      Sau khi buông di động xuống, nét mặt Lâm bàng hoàng. đờ đẫn ngồi sofa rất lâu, nổi câu nào.

      Lâm xách món quà từ trong phòng ngủ ra, vẫn còn rất hân hoan, vui vẻ. Bà ngồi xuống bên cạnh Lâm , nôn nóng bóc món quà ra, cầm chiếc váy trắng bên trong ra so ngắm lại: “ à! Con thấy mua chiếc váy dạ trắng này thế nào? Tiểu Diệp nhất định là thích lắm đúng ? Con bé này từ thích màu trắng. Cái váy dạ này ưng ý lâu lắm rồi, nhưng mà đắt lắm, người ở trung tâm thương mại nó là của thương hiệu gì gì ấy, đằng nào nghe cũng chẳng hiểu. Nhưng mà con đừng có ra nhé, tiền nào của nấy. Đồ đắt tiền sờ cũng thấy sướng tay. Xem chất vải này. bán hàng rồi, cái gì mà lông dạ cùng đẳng cấp với kim cương đấy.”

      Phương Tiếu Bình phía đối diện huyên thuyên ngừng, Lâm chẳng có chút phản ứng nào.

      Tố Đông cầm cái muôi, từ trong bếp ngó đầu ra: “ mấy giờ rồi, bà mau gọi điện giục bọn trẻ , sao mà vẫn chưa về? Còn cả cậu Niên Bách Ngạn đó nữa, chẳng phải cậu ấy tối nay tới hay sao? Xem hai đứa chúng nó có cùng nhau ?”

      “Aiya, giục cái gì mà giục! Hai đứa chúng nó chắc chắn là cùng nhau rồi, cần nghĩ cũng biết.” Phương Tiếu Bình làu bàu rồi cất lại chiếc váy vào trong hộp, giơ tay với lấy điện thoại bàn.

      Lâm lúc này mới bừng tỉnh, giữ tay Phương Tiếu Bình lại: “ ơi… đừng gọi nữa!”

      Phương Tiếu Bình ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “À, có phải vừa rồi Tiểu Diệp gọi điện cho con ?”

      Lâm gật đầu.

      “Thế chúng nó mấy giờ về? ở đâu rồi?”

      Lâm khẽ lắc đầu: “ ấy , tối nay ấy về nữa, năm nay cũng đón sinh nhật nữa.”

      “Hả?” Lúc này Phương Tiếu Bình mới kinh ngạc, sau đó sốt ruột : “Cái gì mà năm nay đón sinh nhật nữa? Con bé này làm sao vậy?”

      Ánh mắt Lâm có chút rối loạn. Nhớ lại giọng vừa rồi của Tố Diệp trong điện thoại, kinh hoàng đến nỗi khiến người ta rùng mình. nhìn Phương Tiếu Bình, khẽ đáp: “Tiểu Diệp … Diệp Hạc Phong vừa mới qua đời!”

      Phương Tiếu Bình bỗng chốc trợn tròn hai mắt…





      Bãi đậu xe trong bệnh viện.

      Trời tối.

      Có những tia sáng u mờ phía đường chân trời. Đó là ánh sao, nuốt dần từng chút những tia sáng cuối cùng, để đêm lạnh tràn về.

      Tố Diệp im lặng ngồi trong ô tô, nhìn đăm đăm về tia sáng lập lòe ấy, ánh mắt cũng sâu hút như đêm đen. nghĩ, tối nay liệu trời kia có thêm ngôi sao ?

      Vì khi mẹ , phát trời đêm bỗng sáng hơn. tin rằng mẹ hóa thành sao, chiếu soi cho , để thấy đơn nữa.

      Vậy từ đêm nay trở , mẹ cũng còn mình nữa. Vì bà cuối cùng đợi được người đàn ông cũng hóa thành sao. Giữa đất trời, trong vũ trụ bao la, họ đều đơn độc.

      ra của Diệp Hạc Phong khiến nhà họ Diệp mất trụ cột. Trong mắt , đến cả Nguyễn Tuyết Mạn thường ngày ngang ngược, hống hách giờ cũng thất thần. Bà ta có lấy chỗ đứng trước mặt mọi người. Khi Diệp Hạc Phong còn sống, bà ta giống như người ngoài, giờ Diệp Hạc Phong còn, bà ta hoàn toàn trở thành người ngoài.

      Nguyễn Tuyết Mạn ngăn cản tới nhà để xác. Tố Diệp cũng chẳng đôi co với bà ta câu, quay người ra khỏi bệnh viện.

      cốc sữa nóng được đưa tới trước mặt .

      Mùi sữa thơm nồng quyện với hương gỗ mộc thoang thoảng của người đàn ông.

      mùi hương khiến người ta thấy ấm áp biết bao.

      Tố Diệp cử động.

      “Uống chút !” Niên Bách Ngạn bên cạnh nhàng dỗ dành, cũng vội lái xe .

      lắc đầu.

      Niên Bách Ngạn thở dài, tạm đặt cốc sữa xuống rồi đan tay vào tay , giọng xót xa: “Sao tay lại lạnh thế này?”

      nhanh chóng bật máy sưởi trong xe lên.

      Chẳng mấy chốc, khoang xe ấm hơn, như làn gió xuân mang theo hương bạc hà nhè .

      Nhưng tay vẫn buốt giá.

      Niên Bách Ngạn đặt tay lên môi, khẽ hà hơi. Dòng khí xuyên vào ngón tay của hai người làm tay hơi động đậy.

      biết em còn tâm trạng gì tổ chức sinh nhật nữa, nhưng dẫu sao vẫn phải qua nhà cậu mợ, ít nhất cũng báo với họ tiếng.” nghiêng mặt nhìn .

      Tố Diệp trầm mặc nhìn thẳng về phía trước, hàng mi dài khẽ chớp chớp.

      “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn thở dài, xoay mặt lại, ép nhìn vào .

      biết em rất buồn, nhưng người chết thể sống lại, chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước mà bước tiếp thôi.”

      Tố Diệp nhìn .

      quan tâm trong đôi mắt in dấu trong mắt chân thực đến thế. Gương mặt này, vẫn luôn là thứ quẩn quanh trong giấc mơ của . từng có lúc, rất sợ mất hơi ấm của . từng có lúc dựa dẫm vào vào câu ấy của : Có đây, đừng sợ! Thế nên khi bướng bỉnh bỏ , cũng biết ân hận, chẳng màng tới vẻ dè dặt nữ tính, cầu xin đừng rời xa, đừng bỏ lại mình.

      Niên Bách Ngạn! Bên nhau bao nhiêu lâu như vậy, biết rằng, em trở thành con cá, chỉ biết bơi trong hồ nước của . Vậy mà hôm nay, phá tan hồ nước của mình, nhưng quên mất tồn tại của con cá ấy…

      “Bách Ngạn…” Cuối cùng cũng gọi tên , chỉ có điều cái tên này thốt ra khiến ruột gan quặn thắt.

      hoảng sợ rồi.

      ra vẫn chưa hoàn toàn là cái xác. Tại sao vẫn còn dùng mấy lời giả tạo này để qua mặt ?

      Niên Bách Ngạn nhìn bằng ánh mắt thương xót.

      em ?” Tố Diệp hơi ngẩng mặt lên. Khi ánh sáng chuyển động, gương mặt cũng đẹp từng đường nét.

      Niên Bách Ngạn hơi sững sờ.

      Nhưng Tố Diệp từ đầu tới cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt .

      Trong đầu vẫn còn văng vẳng câu cuối cùng trước khi bố lìa đời. Thanh của ông đứt quãng, nhưng vô cùng kiên định: Tiểu Diệp! Con nó, con phải chấp nhận tất cả, con chuẩn bị tâm lý chưa?

      hiểu ý nghĩa sau câu của bố, thế nên khi bố muốn mình Niên Bách Ngạn ở lại, cũng tự biết mình phải làm gì.

      Màn kịch này quá chân , vì vậy Tố Diệp muốn tỉnh giấc. tình nguyện đắm chìm trong giấc mơ đẹp này, chỉ vì đối phương là Niên Bách Ngạn, người đàn ông dốc lòng thương.

      bác sỹ tâm lý, đọc hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhìn được hàm ý trong ánh mắt người đối diện, có thể thông qua việc phân tích giấc mơ hiểu những vui buồn sáng tối trong nội tâm người đó. Nhưng tại sao nhìn thấu được Niên Bách Ngạn? Tại sao tự phân tích được giấc mơ lớn của bản thân mình?

      Những tưởng đó là giấc mơ đẹp, ai ngờ tỉnh dậy, tất cả những tình cảm dây dưa, tất cả những buồn vui ly hợp, tới cuối cùng chỉ là cơn ác mộng kinh hoàng.

      dám tin từ ban đầu mình con mồi, để Niên Bách Ngạn lấy ra làm sức mạnh dự bị.

      đối với như gần như xa là giả. cho rằng thủ đoạn của mình rất cao, thành công hấp dẫn được . thực tế, chỉ tính toán từng bước, dẫn dụ vào giấc mộng mà thôi.

      Lời hứa trong chuyến hành trình của hai người là giả, rung động là giả, cuộc gặp mặt tình cờ ở trấn Thiên Đăng là giả, bao tình ý nồng thắm giường là giả.

      Vậy ở Nam Phi?

      cho rằng chắc phải là chứ?

      Nhưng ở Nam Phi, đâu phải chưa từng lợi dụng ?

      vờ như thấy, chỉ vì liều mạng đỡ cho viên đạn ấy.

      Nhưng hôm nay mới biết, ra cũng là giả.

      người đàn ông cố chấp và tàn nhẫn, đến mức ngại làm tổn thương chính mình để đạt được mục đích.

      Tố Diệp chẳng biết giờ phút này mình còn hỏi câu ấy để làm gì. Có lẽ chỉ muốn xem xem còn tiếp tục dối như thế nào.

      Gương mặt vô cùng lạnh nhạt.

      Niên Bách Ngạn nhìn , bất giác nhớ tới những lời mình trong phòng bệnh, tim bị hàng ngàn hàng vạn sợi dây đau lòng quấn chặt. rướn người về phía , bàn tay nhàng phủ lên gò má băng giá của , cảm giác đau lòng ấy hóa thành tình vô bờ bến. Từng câu từng chữ rơi xuống, ràng và rành mạnh.

      “Đúng vậy!” dịu dàng vỗ về: “Diệp Diệp! rất em!”

      Hơi thở của người đàn ông vẫn ấm áp như thế, phả lên sống mũi , tỏa ra mùi thơm. cúi đầu, bờ môi mỏng phủ lên môi .

      Tố Diệp né tránh mà chỉ nhắm mắt lại.

      Lồng ngực như bị ai xé thành hai nửa, đến thứ cuối cùng để chứa đựng đau thương cũng còn nữa. Tim từ nay về sau trở thành linh hồn nhà để quay về, chỉ biết bay mãi trời cùng cánh diều tới vô cùng vô tận, mãi mãi còn khả năng hạ cánh.

      Niên Bách Ngạn! Cảm ơn tới tận bây giờ vẫn còn cố gắng lừa em.

      Cảm ơn cho em biết, ra giữa nam và nữ ngoài tình , còn có thứ tình cảm thê lương khác… gọi là lừa dối!



      ~Hết chương 390~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :