1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 376: Nhất định biết đến tồn tại của ta



      Nghe xong Lâm ngẩn người giây lát.

      Thấy ấy như vậy, nỗi lo lắng của Diệp Lan lại càng ào ào trút xuống như thác lũ. nắm chặt tay Lâm : “Chị quen Tố Khải lâu như vậy rồi, có phải cũng chưa từng gặp chuyện này bao giờ ?”

      Đúng là chưa gặp, chí ít Lâm chưa từng nghe Tố Diệp hay Tố Khải nhắc tới.

      Đương nhiên, vào lúc này Lâm thể đổ thêm dầu vào lửa. Sau khi nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, ấy an ủi Diệp Lan: “Có lẽ nhiệm vụ lần này của Tố Khải đặc biệt hơn chút, thế nên cũng lâu hơn. Vả lại, lúc thực nhiệm vụ chắc chắn cũng có lúc mất tín hiệu, trung tâm liên lạc được với cậu ấy cũng là chuyện bình thường.”

      Câu cuối cùng ấy có chút chắc chắn.

      Thực lòng mà , Lâm cũng biết ngay cả trung tâm mà cũng liên lạc được với Tố Khải là tình huống gì, tốt hay xấu.

      Diệp Lan rút tay về, cuộn chặt những đầu ngón tay buốt giá.

      “Chính lãnh đạo trung tâm với em như vậy sao?” Lâm cảm thấy có khả năng. Chuyện lớn như vậy phải giữ bí mật, làm sao Diệp Lan biết được?

      Diệp Lan lắc đầu: “Em liên lạc được với Tố Khải, sốt ruột quá bèn tới trung tâm phòng chống tội phạm ma túy. Nhưng tìm lãnh đạo của ấy cũng hỏi được tình hình mới nhất, lãnh đạo của ấy chỉ an ủi em là có chuyện gì. Nhưng khi em rời khỏi đại đội, biết lúc đó qua phòng nào, liền nghe thấy có người bên trong rằng họ liên lạc được với Tố Khải nữa.”

      tới đây, đôi mắt Diệp Lan hơi ướt. nhìn về phía Lâm : “Chính tai em nghe thấy như vậy.”

      Lâm nghe thấy vậy, trong lòng cũng hoang mang.

      “Em với Tố Diệp chuyện này chưa?”

      Diệp Lan lắc đầu, nước mắt chảy xuống: “Em muốn chị ấy lo lắng theo. Chị cũng biết đấy, chuyện mấy tấm ảnh còn chưa lắng hẳn.”

      Lâm thở dài, gật đầu.

      Diệp Lan gạt mạnh nước mắt, bỗng nhiên giọng điệu rất kiên quyết: “Em quyết định tới Vân Nam chuyến.”

      Câu này làm Lâm kinh hoàng: “Gì cơ?”

      “Lỡ như Tố Khải xảy ra chuyện phải làm sao? Em phải tới Vân Nam tìm ấy, em thể tiếp tục chờ đợi được nữa.”

      Lâm thấy con bé có vẻ quyết tâm, trong lòng rối bời: “Em thể tới nơi đó được. Em có biết Tố Khải ở đâu ? Em rồi có thể bảo vệ được bản thân mình hay sao? Cho dù Tố Khải xảy ra chuyện, em đến đó liệu có giúp gì được ? Lỡ như Tố Khải bước vào thời cơ gấp bách sao? Em tới há chẳng phải càng gây thêm phiền phức cho cậu ấy ư?”

      Diệp Lan trầm mặc, ngồi đó lại bắt đầu khóc.

      “Được rồi, được rồi!” Lâm thấy khăn giấy, vừa lau nước mắt cho con bé, vừa an ủi: “Chị có thể hiểu được tâm trạng của em, nhưng bây giờ em thể làm loạn tiền tuyến. Em nghĩ mà xem. sức trói gà chặt như em thân mình tới biên giới Vân Nam nguy hiểm biết bao. Lỡ như em tìm được Tố Khải, lại xảy ra chuyện gì ở đó phải làm sao? Tạm thời chưa tới tình huống em gặp bọn buôn bán ma túy, kể cả bị cảnh sát tuần tra biên giới bắt được cũng là phiền phức. Cuối cùng người ta lại cáo buộc em tội nhập cảnh phi pháp, giam em lại, đưa tin lên báo chí, rồi bắt chính phủ Trung Quốc lấy tiền bảo lãnh, em xem có phải em còn gây thêm cả phiền phức cho quốc gia hay ? Mấy vụ án như vậy còn ít hay sao?”

      Cuối cùng Diệp Lan gục xuống bàn òa khóc…



      Ba người, Tố Diệp, Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân ra tới ngoại ô Bắc Kinh. Địa điểm do Tưởng Bân lựa chọn. Trước đây ta từng tới chinh phục ngọn núi ở đây, cảm thấy phong cảnh rất tuyệt vời.

      Chỉ có điều giờ là giữa đông, chắc chắn là còn cảnh tượng núi non tươi đẹp nữa. Nhưng vì mây núi vòng quanh, khi leo lên tới lưng chừng bao quát khung cảnh những ngọn núi lớn cũng tồi.

      Leo núi mùa đông độ nguy hiểm lại cao hơn chút, hơn nữa còn cầu người leo núi có thể lực tốt.

      Tưởng Bân chọn ngọn núi có độ khó quá cao, mà chọn vị trí có độ dốc thoai thoải.

      Lúc chuẩn bị trang bị, Kỷ Đông Nham cầm lấy hai chai nước, chai đưa cho Tố Diệp, nhìn Tưởng Bân quan sát tình hình đồi núi gần đó rồi : “Trước khi tới đây, em hề còn có kẻ thứ ba.”

      ấy leo núi rất lợi hại. Nếu chỉ có mình , tôi dám ra ngoài trời.” Tố Diệp uống ngụm nước.

      Kỷ Đông Nham nghe thấy câu này liền cảm thấy bất mãn, ngồi xuống bên cạnh đánh giá .

      “Gì đấy?” Tố Diệp lườm .

      Kỷ Đông Nham hất cằm về phía Tưởng Bân: “Em vừa mới ta là Tưởng Bân, phải là cái người trước đây của em đấy chứ?”

      “Đừng ăn linh tinh, cùng tên cùng họ được à?”

      “Điều trùng hợp là cả hai lại cùng thích leo núi, trùng hợp hơn nữa là cả hai đều thích em. Đừng với , ta theo đuổi em.” Kỷ Đông Nham thẳng thắn .

      Tố Diệp cười: “Thế nên tôi mới gọi tới đây!”

      “Để quyết đấu với ta? Đồng chí Tiểu Diệp! Em muốn cùng chí ít cũng nên chọn hạng mục là sở trường của chứ? Leo núi á? chết chắc!” Kỷ Đông Nham nhướng mày.

      “Đừng có tự sướng!” Tố Diệp phì cười, giơ tay ra bá vai Kỷ Đông Nham: “Người em! Hôm nay gọi tới đây là có hai mục đích.”

      Kỷ Đông Nham đợi tiếp.

      “Dẫu sao tôi cũng phải khắc phục tâm lý của mình, lại muốn ta hoang tưởng, thế nên nhất định phải kéo theo. Thứ hai chính là, đồng thời tôi cũng cố gắng giúp chữa khỏi chứng bệnh sợ độ cao, phải trở thành quân đồng minh của tôi.” Tố Diệp tính toán tỉ mỉ.

      Kỷ Đông Nham méo mặt: “Tiểu Diệp! Bản lĩnh lớn nhất của em chính là phóng đại tất cả những chuyện có lợi với em để người bên cạnh chỉ muốn cảm ơn em sâu sắc.”

      “Tôi nghĩ cho mà. có chứng bệnh sợ độ cao, phải đối mặt mới khắc phục được chứ!” Tố Diệp nghiêm túc.

      Kỷ Đông Nham thỏa hiệp: “Được rồi! Quân đồng minh là thế nào?”

      Tố Diệp thu tay về, thở dài, rồi nhìn về phía Tưởng Bân: “Tôi luôn có dự cảm, Bách Ngạn nhất định biết đến tồn tại của ta. ra tôi có gì với ta cả. Đúng là ta có theo đuổi tôi, nhưng tôi cũng ràng với ta rồi. Lần này cùng nhau ra ngoài cũng là vạn bất đắc dĩ. Nhưng có theo, ít nhất tới lúc việc bại lộ, cũng có thể giúp tôi mấy câu công bằng.”

      đoán trước được hậu quả mà em vẫn còn giấu Niên Bách Ngạn?”

      “Con người Bách Ngạn bề ngoài gì, nhưng tôi cảm nhận được ấy rất kỵ Tưởng Bân. Đương nhiên, ý tôi muốn tới Tưởng Bân mà trước kia tôi quen. Khi Tưởng Bân bây giờ xuất lần đầu tiên, tôi chọn cách lừa Bách Ngạn. Thế nên đâm lao thành phải theo lao thôi.” Tố Diệp nắm chặt tay lại: “Kỷ Đông Nham! với ấy đâu phải ?”

      Kỷ Đông Nham trừng mắt lườm : “ bà tám như vậy!”

      “Tức là đứng về phía tôi?”

      Kỷ Đông Nham nhìn rất lâu, hỏi đằng trả lời nẻo: “ phải em biết là cũng thích em.”

      “Giờ câu này có ý nghĩa gì nữa phải?”

      Kỷ Đông Nham đành giơ tay đầu hàng: “Ok! đồng ý với em. Bảo đảm rằng trước khi em bị Niên Bách Ngạn vạch trần, rút lui an toàn.”

      “Thế còn nghe được!”

      Bên kia Tưởng Bân cũng chuẩn bị xong xuôi. Sau khi tự mặc trang phục cho mình, ta lấy thêm hai bộ dụng cụ ra. Đương nhiên ta thể nhiệt tình được với Kỷ Đông Nham, lại trông hai người họ có vẻ thân mật, gương mặt ít nhiều cũng có chút thiếu tự nhiên.

      Nhưng ta vẫn ngồi xuống, vừa kiểm tra dụng cụ giúp Tố Diệp vừa dặn dò.

      Kỷ Đông Nham ngồi bên vỗ vai ta: “Người em! phải nắm cho nhé, người lần đầu ra ngoài trời leo núi là tôi đấy!”

      Nét mặt Tưởng Bân có phần gượng gạo.

      Tố Diệp nhịn được cười.

      Tưởng Bân bắt đầu chỉ dẫn từng chút cho Kỷ Đông Nham. Đầu tiên là đội mũ bảo hiểm cho rồi nhắc nhở: Khi leo núi dã ngoại, mũ bảo hiểm cực kỳ quan trọng. mặt, vẫn còn khả năng trắc trở xảy ra sạt lở, hơn nữa còn bất ngờ, có tính dự báo. Mặt khác, có thể bảo vệ khuôn mặt trước khi bị treo lên.

      “Tôi chuẩn bị cho mọi người móc treo của Keith. Tiểu Diệp! Em từng dùng loại này chứ?” Tưởng Bân hỏi.

      Tố Diệp gật đầu.

      Mẫu móc treo này của Keith sử dụng kim loại Titan để chế tạo, bao giờ bị ăn mòn, trọng lượng lại . Cho dù là thời tiết cực lạnh hay nhiệt độ cực nóng đều bị tổn hại đến cường độ và độ dẻo, có tính thuận từ*, cũng rơi rớt kim loại. Mẫu móc treo này là trong những loại cao cấp nhất rồi.
      *Thuận từ là những chất có từ tính yếu (trong ngành từ học xếp vào nhóm phi từ, có nghĩa là chất có từ tính). Tính chất thuận từ thể ở khả năng hưởng ứng thuận theo từ trường ngoài, có nghĩa là các chất này có mômen từ nguyên tử (nhưng giá trị ), khi có tác dụng của từ trường ngoài, các mômen từ này bị quay theo từ trường ngoài, làm cho cảm ứng từ tổng cộng trong chất tăng lên.

      “Giờ vào mùa này, đục băng là quan trọng nhất trong hết thảy.” Tưởng Bân lấy ra cái đục băng chuẩn bị sẵn, phát cho hai người họ.

      Kỷ Đông Nham vung vẩy vài nhát, rồi cầm lên tay ước lượng.

      Tưởng Bân nhìn : “Đây là đục băng dùng trong leo núi băng và leo núi hỗn hợp, sử dụng nguyên liệu và kỹ thuật chế tạo dụng cụ leo núi tiên tiến nhất. Ưu thế lớn nhất là có phân bố trọng tâm xuất sắc, xúc cảm và tính ổn định cực tốt, cũng là mẫu duy nhất thế giới mà từ thân đục cho tới tay cầm toàn bộ đều áp dụng kỹ thuật điều khiển chữ số CNC để gia công. Đương nhiên, chiếc đục băng này thích hợp nhất với những tường băng có độ dốc cực khó. Nhưng xem xét việc lần đầu ra ngoài leo núi, an toàn phải đặt lên hết, thế nên vẫn chuẩn bị cho thứ này, trọng lượng tịnh là 560g, đủ để tạo thành sức nặng.”

      “Tiểu Diệp! Dụng cụ bảo vệ này em có biết dùng ?” Tưởng Bân giơ thiết bị bảo hộ lên tay.

      Tố Diệp nhìn cái rồi lắc đầu.

      Kỷ Đông Nham cầm qua xem rồi chép miệng: “Sợi dây mảnh thế này liệu có bảo vệ được người ?”

      “Thiết bị bảo hộ này được coi là siêu cường, nửa sợi dây thừng cùng đôi dây thừng khá mảnh, nhưng trái ngược với bề ngoài, nó có thể giúp cho người leo núi leo được nhanh hơn, hạ xuống cũng nhanh hơn. Đừng thấy nó mảnh, nhưng nó được áp dụng thuộc tính phanh cực ăn, có thể bảo vệ cho người dẫn đường hoặc nâng cao hai người theo.” Tưởng Bân bước tới kéo chặt dụng cụ bảo hộ, rồi với Kỷ Đông Nham và Tố Diệp cách dùng của nó.

      Kỷ Đông Nham giơ ngón cái về phía ta, hết lời khen ta chuyên nghiệp.

      Khoảng thời gian tiếp theo, Tưởng Bân giải thích chi tiết cho phải làm thế nào.

      Vì Kỷ Đông Nham là người mới học, Tố Diệp lại lâu lắm rồi thực hành nên Tưởng Bân cầu mỗi quá trình, mỗi bước đều phải chậm rãi, khi nào xác nhận mọi người đều an toàn mới tiến hành đục đinh, leo núi. Là người dẫn đường, Tưởng Bân kiểm soát toàn thể, đảm bảo an toàn cho mỗi thành viên.

      Khi chuẩn bị leo núi.

      Tố Diệp chẳng còn quan tâm được tới nét mặt của Kỷ Đông Nham nữa, chẳng còn sức để ý xem có sợ hay .

      Đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên tới đỉnh, cảm giác xa xôi ấy lại ùa về.

      Cũng đúng lúc này, việc xảy ra ở Nepal cũng bắt đầu lũ lượt kéo đến.

      “Hít sâu hơi! Cố gắng nghĩ tới những đỉnh núi khi xưa em từng chinh phục, đừng nghĩ tới chuyện ở Nepal nữa.” Tưởng Bân tới, vỗ mạnh lên vai .

      làm theo, lúc này mới nhìn sang Kỷ Đông Nham. Sắc mặt ta cũng chẳng tốt hơn là bao.

      Nắm chặt dụng cụ trong tay, nghe thấy tim mình đập rộn ràng.

      Là người mở đường, Tưởng Bân lên trước.

      Từng tiếng đục băng đâm vào vách núi kích thích não bộ của Tố Diệp. Bốn năm trước, đỉnh núi ấy, Tưởng Bân cũng là người dẫn đường, trước, cũng những tiếng đục vang vọng như thế này, làm cho hoảng sợ tột cùng…



      ~Hết chương 376~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 377: Vì có thai rồi


      Dây an toàn đung đưa trước mắt Tố Diệp. Màu vàng nhạt đó ít nhiều cũng phân tán cũng lo lắng vu vơ trong lòng .

      giơ tay kéo chặt sợi dây, thắt chặt khóa an toàn trong lúc đầu óc còn ngây ngô.

      Tưởng Bân yên tâm, nhìn . Khi thấy lúc thắt khóa an toàn, động tác của vẫn rất thành thạo, lúc này ta mới tiếp tục công việc của mình, rồi dặn dò Kỷ Đông Nham nhìn theo động tác của ta để làm theo.

      Về vấn đề khoảng cách giữa các thành viên, Tố Diệp và Kỷ Đông Nham nảy sinh mâu thuẫn .

      Vì Kỷ Đông Nham biết Tố Diệp có tâm lý ám ảnh đối với leo núi. Lần này gọi là leo núi, thực chất chính là cuộc chiến để chiến đấu là trở ngại tâm lý của mình. Làm đồng minh của , đồng thời lại là đàn ông, quyết định để Tố Diệp leo vị trí ở giữa. Còn mình cuối đội, như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể quan sát tình hình của Tố Diệp.

      Nhưng Tố Diệp đồng ý. cảm thấy Kỷ Đông Nham là người mới, về lý phải được coi là đối tượng bảo vệ trọng tâm. Quan trọng hơn, mắc bệnh sợ độ cao, ở vị trí cuối cùng đa phần đều phải nhìn lên chứ phải nhìn xuống.

      Trong lúc hai người còn tranh cãi, Tưởng Bân với tư cách là trưởng đoàn phát biểu ý kiến. ta vẫn suy nghĩ dưới góc độ nam nữ, hơn nữa có lẽ nhìn thấy do dự và chút chần chừ gương mặt Tố Diệp, bèn cầu Kỷ Đông Nham lót phía sau.

      Cả đoàn cùng leo núi, quan trọng nhất chính là phối hợp giữa các thành viên. Hơn nữa khi chọn ra người dẫn đường các thành viên khác đều phải nghe theo chỉ huy và sắp xếp của người đó. Vì leo núi dã ngoại đơn giản như leo núi giả trong nhà, cho phép bất kỳ ai khăng khăng làm theo ý mình. Nếu khi xảy ra chuyện liên lụy tới cả đoàn.

      Từ khi còn học Tố Diệp thường xuyên tiếp xúc với đội leo núi cùng những đoàn thám hiểm dã ngoại, đương nhiên hiểu tính quan trọng của kỷ luật đoàn thể, thế nên cho dù tức trong lòng, cũng đành phải nghe theo sắp xếp ấy.

      Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, gió cũng to hơn trong thành phố. Khi những làn gió vừa khô vừa lạnh ấy quét lên lớp da hở ra ngoài là cực kỳ đau khổ.

      Tưởng Bân mở đường phía trước, động tác chậm rãi, từ tốn, cho hai người phía sau khoảng thời gian cực lớn để chuẩn bị tinh thần. Cứ tới mỗi điểm ta lại dừng lại chút, quan sát kỹ vị trí tiếp theo thích hợp nhất để cố định đóng đinh.

      Tố Diệp giữa cũng dần dần sát lại gần ta. mặc chiếc áo bảo hộ màu đỏ rực, có thể chắn gió cát và gió lạnh. Còn Tưởng Bân đầu khoác lên mình bộ quần áo màu xanh lam và xanh lục kết hợp. nhìn lên, thứ màu đó phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, khiến não bộ của khựng lại trong giây lát.

      Cả động tác của cũng vậy.

      “Tiểu Diệp! Nghĩ gì vậy?” Bên dưới là tiếng hét kịp thời của Kỷ Đông Nham.

      Tố Diệp giật mình tỉnh lại. cúi xuống nhìn Kỷ Đông Nham. Tuy rằng sắc mặt nhợt nhạt nhưng nhìn tổng thể vẫn khá ổn. cũng khá thông minh, cả quá trình đều ngước lên hoặc nhìn ngang.

      giơ biểu tượng “ok” lên trước mặt , rồi bấm bụng tiếp tục leo lên.

      Gió càng lúc càng to.

      Với kinh nghiệm của Tố Diệp, có lẽ vẫn còn chưa tới lưng chừng núi.

      Tốc độ của Tưởng Bân trước rất chậm, cũng vội nhanh.

      Với kiến thức chuyên ngành bao năm nay, biết tâm lý của mình có vấn đề, cũng hy vọng thông qua việc chậm rãi để có thể hòa hoãn tranh đấu và bất an trong nội tâm.

      Dần dần, Tố Diệp bắt đầu tìm được cảm giác.

      Trước mặt là dãy núi nhấp nhô gập ghềnh.

      Tay của , chân của , khí hít vào phổi, động tác vô thức khi chạm tay vào vách núi… Những cảm giác từng theo từng lần giành được thành tích đáng tự hào quay trở lại.

      Đồng thời cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.

      Nhớ lại lần đầu tiên leo núi, nhớ lại khung cảnh khiến phải cảm thán ngừng khi đứng trước đỉnh Everest. Nhớ lại trải nghiệm lúc đó vì tiết kiệm tiền, chỉ mua những trang thiết bị rẻ, suýt nữa ngã từ đỉnh núi xuống. Nhớ lại dáng vẻ điềm tĩnh của mình khi phóng tầm mắt nhìn ra xa lúc đứng đỉnh núi cao. Nhớ lại cảm giác đau khổ kèm với vui vẻ khi chìm vào giấc ngủ lúc còn treo lơ lửng lưng chừng núi…

      Trái tim Tố Diệp dần dần trở nên vui vẻ.

      Những tâm trạng tiêu cực như căng thẳng, đau khổ, bất an đó lại biến mất cách kỳ diệu. Nỗi sợ hãi trói chặt bốn năm nay hình như cũng tan thành mây khói.

      bắt đầu gia tăng tốc độ, hệt như mình của bốn năm về trước.

      Tưởng Bân dường như cũng cảm nhận được tốc độ của . ta quay đầu nhìn , ra hiệu cho chú ý an toàn.

      Động tác ấy lọt vào mắt Tố Diệp, chẳng hiểu sao lại khiến tim chợt run lên.

      Suy nghĩ của trong khoảnh khắc bị đứt đoạn.

      Tưởng Bân trong bộ quần áo bảo hộ màu lục lam ấy, gương mặt bất ngờ xuất trong tầm mắt càng lúc càng mơ hồ…

      “Cẩn thận!”

      kèm là tiếng hét kinh hoàng của Kỷ Đông Nham. Tố Diệp cảm thấy chân mình trượt cái, cả người bỗng chao đảo mãnh liệt, ngay sau đó ngã thẳng xuống.

      kêu lên tiếng. Gió lạnh hai bên sườn như quét vù vù vào người, gần như đánh nát quần áo người .

      Vào khoảnh khắc rơi xuống, trong đầu chợt lóe lên mấy tia sáng vu vơ.

      Những tia sáng ấy như che chặt mắt .

      Hình như nhìn thấy tờ báo, đó chi chít đầy những tin tức. Sau đó là ký ức xa lạ đập vào não bộ.

      Đúng vào lúc này, hình như nghe thấy cả tiếng của Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân. giây sau eo được thứ gì đó chặn lại, lực rất mạnh, quấn chặt lấy để rơi xuống tiếp.

      “Tiểu Diệp!” Vang lên đỉnh đầu là tiếng kêu gấp gáp của Kỷ Đông Nham.

      Lúc này Tố Diệp mới phát ra khóa an toàn có tác dụng quan trọng. lơ lửng giữa trung, nắm giữ sinh mạng chính là sợi dây an toàn màu vàng nhạt đó. Sau đó theo sợi dây nhìn lên, chỉ thấy Kỷ Đông Nham kéo chặt nó lại.

      Vì lúc rơi xuống, ngang qua Kỷ Đông Nham, nên bây giờ đổi lại là người cuối, Kỷ Đông Nham ở giữa. Thế là, Kỷ Đông Nham thể nhìn xuống dưới.

      Vì vậy, từ góc độ của Tố Diệp nhìn lên, sắc mặt Kỷ Đông Nham tái mét, biết là vì sợ độ cao hay vì sảy bước.

      cao nhất, Tưởng Bân cũng giữ chặt dây, tiện thời cố định vị trí của Kỷ Đông Nham.

      Trông ta cũng bị dọa cho hết hồn, giơ tay ra hiệu hỏi tình hình của Tố Diệp.

      Những ký ức mới ấy càng lúc càng nét trong đầu Tố Diệp, rất nhiều hình ảnh bắt đầu điên cuồng giao thoa trước mắt .

      Kỷ Đông Nham sốt sắng, hét to: “Em sao rồi?”

      Tố Diệp cố gắng với lấy vách núi nhưng vì độ dốc của nó thể chạm vào được, thế nên dám hành động bừa bãi nữa. Sợ rằng hai người phía lại bị liên lụy, bèn vẽ hình OK lên trung.

      Tưởng Bân từ bỏ dự định leo tiếp, ra hiệu cho Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham nhớ, lúc trước Tưởng Bân dạy ám hiệu này, bèn phối hợp với Tưởng Bân bắt đầu sử dụng hai sợi dây cáp để hạ xuống.

      Chỉ có điều, tuy rằng mặt cắt còn hột máu, nhưng từ đầu tới cuối vẫn dám lơ là cảnh giác, sợ chỉ cần buông tay làm động tới khóa an toàn eo Tố Diệp, thế nên lúc nào cũng nắm rất chặt sợi dây.

      Người Tố Diệp cũng từ từ được hạ xuống.

      Cũng may Tưởng Bân mang thiết bị mới nhất tới, bọn họ mới có thể hạ xuống với tốc độ nhanh nhất, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, tránh cho khóa an toàn có thể bị đứt.

      Khi tiếp đất an toàn, Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân đều lập tức chạy tới hỏi tình hình của Tố Diệp.

      Khóa an toàn và dây cáp người Tố Diệp còn chưa kịp tháo ra. ngồi mặt đất, đầu mày nhíu chặt, tay phủ lên mắt cá chân: “Đau lắm!”

      Kỷ Đông Nham gì, lập tức bế Tố Diệp lên xe.





      Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân như hai ông hộ pháp trái phải, đưa thẳng Tố Diệp vào bệnh viện.

      Khi tới nơi, nét mặt hoảng hồn vì sợ độ cao của Kỷ Đông Nham mới từ từ hồng hào trở lại.

      vết thương có nghiêm trọng hay , Kỷ Đông Nham dám lỡ dở, vội vàng tìm bệnh viện gần nhất để chẩn đoán trước, xem bác sỹ thế nào. Nếu tình hình nghiêm trọng, liên lạc với người quen để tới bệnh viện khác. Cũng may giờ này người xếp hàng quá đông, nhưng chắc chắn là thể được gặp bác sỹ chuyên gia. Tưởng Bân cũng sợ lỡ việc nên xếp ngay số để khám thường.

      Khi được đưa vào khoa xương khớp, Tố Diệp vẫn còn chưa hoàn hồn, sắc mặt vẫn chưa thể bình ổn trở lại.

      Tưởng Bân và Kỷ Đông Nham là người nhà, đều được phép vào, đành đợi ở bên ngoài.

      Trong phòng chẩn đoán, dưới giúp đỡ của y tá, Tố Diệp được cởi giày ra.

      Có máu chảy.

      Bác sỹ quan sát tỉ mỉ lượt, rồi dò hỏi nguyên nhân để bị thương. Tố Diệp trở lại ràng, lần lượt. Bác sỹ giơ tay, khẽ chạm vào cách cẩn thận. Mỗi lần chạm vào đâu lại hỏi có đau hay .

      Có chỗ khớp xương khá nặng, Tố Diệp đau đến toát mồ hôi.

      “Có lẽ chưa bị thương tới xương, chỉ có điều diện tích da lớn bị tổn thương, gây tượng tụ máu.”

      Tố Diệp sợ hãi mình bị liệt. Thường ngày cũng là người sợ chết, nghe bác sỹ xong bắt đầu hồ nghi hỏi: “Nếu phải vấn đề xương khớp, tại sao tôi lại đau như vậy?”

      Bác sỹ cười: “ có chuẩn bị kỹ càng thế nào, mắt cá chân cũng va chạm với vách núi. Cộng thêm việc bị trượt xuống, khớp xương hơi bị trẹo cũng là điều khó tránh.”

      Tố Diệp do dự.

      Bác sỹ thấy vậy đề nghị: “Thế này , nếu lo lắng, có thể chụp CT xem sao.”

      “Được, được, được! Bác sỹ mau viết đơn cho tôi .” Tố Diệp chỉ sợ mình bị tàn phế. khi chân có vấn đề, làm sao còn xứng với Niên Bách Ngạn nữa? bên cạnh cũng cảm thấy mất mặt.

      Bác sỹ nhìn buồn cười, bắt đầu gõ đơn vào máy tính, hỏi câu: “ mang thai chưa?”

      “Dạ?” Tố Diệp ngẩn người: “Chưa ạ!”

      chắc chắn chứ? Mang thai là được chụp CT đâu đấy.” Bác sỹ hỏi lại lần nữa với vẻ rất trách nhiệm.

      Tố Diệp chần chừ giây lát: “Chắc là… chứ?” chợt nhớ lại “bà dì” tháng này vẫn chưa thấy tới. Nhưng có những lúc chu kỳ cũng chuẩn, cũng chưa bao giờ lo lắng.

      có?” Bác sỹ dừng tay lại: “Được rồi, lấy ít máu kiểm tra tình hình xem có thai hay .”

      “Tôi thể nào có thai được, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Bác sỹ cứ kê đơn cho tôi .”

      Bác sỹ quyết đồng ý, lập tức bảo lấy máu trước.

      Trong lúc đợi kết quả, Tố Diệp lại quay về khoa xương khớp. Vì cả bệnh viện là hệ thống mạng lưới thống nhất, bác sỹ bên này có thể lấy kết quả trực tiếp từ bên kia.

      Mười mấy phút sau, kết quả kiểm tra máu mới được gửi về phòng khám của khoa xương.

      Tố Diệp chống cằm đợi bác sỹ kê đơn cho chụp CT, vốn dĩ chẳng thèm liếc kết quả xét nghiệm máu lấy cái. Vì biết rất , là chu kỳ kinh nguyệt của trước nay luôn loạn cào cào, hai là lần nào họ cũng áp dụng biện pháp tránh thai.

      Bác sỹ nhìn kết quả rồi .

      Ai ngờ kết quả mà Tố Diệp nghe thấy lại là: “ Tố! được chụp CT, vì có thai rồi.”



      ~Hết chương 377~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 378: Phải báo chuyện này thế nào?



      Vì Tưởng Bân có việc bận đột xuất, nên sau khi về trung tâm thành phố thể cùng Kỷ Đông Nham đưa Tố Diệp về tận nhà. Lúc sắp về tới tứ hợp viện, từ sớm, Niên Bách Tiêu nhận được thông báo để mở rộng cửa lớn, tiện cho xe của Kỷ Đông Nham thẳng vào trong.

      Kỷ Đông Nham bế Tố Diệp thẳng vào phòng ngủ. Niên Bách Tiêu nhìn chiếc được băng trắng toát của , trong lòng ít nhiều cảm thấy vui.

      “Sao người phụ nữ như chị phiền phức thế?” Cậu ta câu với vẻ khó chịu.

      Tố Diệp lên tiếng.

      Tâm tư của Kỷ Đông Nham dồn hết cả vào người Tố Diệp, nên cũng chẳng để ý tới câu của Niên Bách Tiêu. Sau khi ngồi yên vị giường, ta mới : “ vẫn nên liên hệ với chuyên gia xương khớp để khám cho em xem sao. vẫn nghi ngờ bác sỹ ở bệnh viện đó được. Chúng ta ít nhất cũng phải chụp X quang hay chụp CT gì đó chứ, đúng ?”

      Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Bác sỹ tôi chỉ bị thương ngoài da, cùng lắm là bắp thịt và da bị tổn thương thôi, xương khớp có vấn đề gì, yên tâm !”

      Kỷ Đông Nham vẫn yên tâm. Nhưng Tố Diệp hết sức kiên quyết nên ta cũng đành thôi.

      Sau khi Niên Bách Tiêu tiễn Kỷ Đông Nham ra khỏi cửa, cả phòng ngủ chìm vào bầu khí yên tĩnh cực độ.

      Tố Diệp vẫn im lặng tựa vào đầu giường, nhưng suy nghĩ chưa phút nào yên ổn. Đầu cứ ầm ầm vang dội như tiếng tàu hỏa chạy qua. Từ khi ở bệnh viện về tới tận tứ hợp viện, tâm trạng của hề bình ổn chút nào.

      với Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân chuyện mình có thai.

      Vì cho tới tận bây giờ vẫn cảm thấy có khả năng. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, đến nỗi khiến nhất thời thể chấp nhận thực.

      lúc lâu sau, Tố Diệp mới có phản ứng, đặt tay lên bụng, rồi cúi xuống nhìn. Tâm trạng bàng hoàng vẫn chưa tan khỏi ánh mắt .

      mang thai rồi ư?

      Cũng tức là, giờ phút này đây, ngay trong bụng thai nghén sinh mạng , như cây non nảy mầm từ trong đất mẹ?

      Tố Diệp căng thẳng nuốt nước bọt, ngón tay cũng hơi run run.

      mang đứa con của Niên Bách Ngạn?

      Tim bắt đầu đập rộn ràng. cảm giác tên từ tận sâu đáy lòng bắt đầu nổ tung. Đó là tâm trạng rất phức tạp, có chút lo lắng lại có chút mừng vui, tựa như bối rồi, kèm chút bàng hoàng.

      chưa bao giờ làm mẹ, cũng chưa từng nghĩ khi bụng mình to lên có dáng vẻ thế nào. là, sớm quen với cuộc sống hai người của và Niên Bách Ngạn, nên thể tưởng tượng ra khi có con, bức tranh tương lai thế nào.

      Tố Diệp khẽ cắn môi, phía dưới lòng bàn tay vẫn còn là cái bụng bằng phẳng. vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của đứa trẻ.

      Đứa bé này rốt cuộc có từ khi nào vậy?

      bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

      Tư duy cuối cùng đột ngột dừng lại vào đêm nào đó.

      Cuối cùng Tố Diệp nghĩ ra nguyên do.

      sai, chính vào lần đó khi Niên Bách Ngạn say rượu. Tối đó còn nuông chiều như mọi ngày. Có lẽ say rồi, mới mặc kệ van vỉ, để lại tinh hoa của mình trong người .

      Tố Diệp cũng chỉ có thể nghĩ tới lần đó mà thôi.

      Vì từ sau lần đó, bao giờ làm như thế nữa.

      Tố Diệp từ từ điều chỉnh lại tư thế ngồi.

      thể thừa nhận, cảm giác này kỳ lạ vô cùng.

      biết nên hình dung thế nào về nó. Tóm lại tới cuối cùng, khóe môi kìm chế được mà cong lên.

      Nhớ lại Niên Bách Ngạn chỉ lần hỏi có phải mang thai hay , chắc là thích trẻ con phải ?

      Còn trong người , lúc này lại mang đứa con của , cốt nhục của . Nếu biết được tin này, liệu có vui lắm ?

      Nghĩ tới đây, cổ họng cũng nhảy tưng tưng như trái tim hỗn loạn.

      Hai tay bắt đầu xoa vào nhau cách bối rối và lo lắng. phải với Niên Bách Ngạn thế nào đây?

      Câu đầu tiên phải gì nhỉ?

      Hay là cứ cách mộc mạc thôi: Hi Bách Ngạn! Em mang thai đứa con của rồi…

      chọn lọc từ ngữ Niên Bách Tiêu gõ cửa mấy tiếng rồi vào.

      Sau khi thấy Tố Diệp ngồi đờ đẫn giường, cậu ta thở dài, đút hai tay vào túi quần bước lên, nét mặt có chút kỳ cục: “Đau đến ngốc rồi à?”

      Lúc này Tố Diệp mới chuyển chú ý của mình từ đứa bé sang Niên Bách Tiêu.

      “Tính từ đó cậu dùng hơi kỳ quặc đấy.” lại chê bai việc ngẩng đầu nhìn cậu ta rất mệt mỏi, bèn chỉ vào bên cạnh giường: “Cậu ngồi xuống chuyện có được ? dưng cao y hệt như trai cậu, cổ tôi sắp gãy tới nơi rồi.”

      lời tốt đẹp!” Niên Bách Tiêu lại khôi phục cách chuyện bằng tiếng Trung vụng về, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời , ngồi xuống bên cạnh giường. Cậu ta nhìn chằm chằm chân , ánh mắt toát ra vẻ áy náy ràng.

      “Kỷ rồi, vì chuyện của tôi, chị bị thương mới.”

      Lúc này Tố Diệp mới hiểu nguyên nhân thằng nhóc này áy náy. cười, thoải mái đáp: “Nhóc à! Đừng có tưởng bở, tôi leo núi là vì cậu đâu.”

      Niên Bách Tiêu nhướng mày, nhìn bực dọc.

      “Nhưng mà, con người thể thừa nhận mình già. Nếu là tôi trước đây, ngọn núi dốc hơn thế cũng bị thương.” Tố Diệp thở dài.

      bậy, chị trẻ vẫn.” Niên Bách Tiêu lớn tiếng .

      Tố Diệp bật cười.

      Niên Bách Tiêu chỉ vào chân có vẻ gượng gạo: “Rất nghiêm trọng?”

      nghiêm trọng, yên tâm !”

      Niên Bách Tiêu hừ tiếng: “Tôi chẳng thèm lo lắng.”

      Tố Diệp tươi cười nhìn cậu ta.

      Như thế cậu ta càng thiếu tự nhiên, mặt đỏ bừng, cuối cùng hắng giọng : “Chị bị thương, tôi biết, chăm sóc chị vẫn phải.”

      Tố Diệp khó mà lý giải được lôgíc ngôn ngữ của cậu ta. Nhưng cậu ta cũng ngừng tiến bộ, nên cũng khiêu khích, mà cố tình hằn học : “ trai cậu công tác, giờ cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu làm khổ sai ai làm?”

      Niên Bách Tiêu trừng mắt với rồi đứng dậy.

      Khi ra tới cửa cậu ta mới buông lại câu: “Thối! Còn mình là lão tướng, vẫn ngã gãy chân!”

      Dứt lời, bèn bỏ .

      “Ranh con! Tôi chỉ bị thương ở bàn chân thôi, thế nào là ngã gãy chân? Khái niệm bàn chân và cẳng chân cậu phân biệt được sao?” Tố Diệp hét ầm lên với cánh cửa từ từ khép lại.

      Ngoài cửa, còn động tĩnh nào đáp lại nữa.

      Tố Diệp đặt gối sang bên, cả người mềm nhũn.

      Nhớ lại lời của Niên Bách Tiêu, cũng tự cảm thấy mình nực cười.

      Nghĩ lại leo núi bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ thê thảm như hôm nay. sườn núi rất thoải, còn chưa tới lưng chừng núi, “hi sinh” trước, người đầu tiên cứu lại là Kỷ Đông Nham mắc bệnh sợ độ cao?

      Thế giới này đúng là loạn rồi.

      nhớ lại khoảnh khắc mình ngã xuống núi.

      Ký ức mới mẻ đó lại dần ngập tràn não bộ.

      Đúng vào lúc chân bị hẫng, ký ức của dường như chợt trở về đỉnh núi ở Nepal, trở về với vách núi ngập tràn tuyết trắng ấy.

      ngọn núi độc, chỉ có mình . Khi cái đục băng rơi xuống, leo núi, chân bị trượt, cả người lập tức lơ lửng vách núi. Thứ duy nhất duy trì mạng sống của chính là sợi dây thừng mảnh đó.

      Dưới chân là vực sâu muôn trượng!

      Đó là khung cảnh hoàn toàn mới, đập vào não bộ của vào khoảnh khắc trượt chân rơi xuống.

      Tim Tố Diệp chợt run lên, nhưng lại rất khó giải thích.

      Tại sao trong hình ảnh chỉ có mình ? Tưởng Bân trong trí nhớ của đâu?

      Nhưng mà…

      Chớp mắt Tố Diệp lại mỉm cười.

      Mặc kệ nó là hình ảnh gì.

      chỉ biết ông trời vẫn còn thương lắm.

      Để bị thương , mục đích chính là để biết mình mang thai.

      phải cảm ơn rộng rãi của trời cao!

      Cái tính này của Tố Diệp rất tốt, là điển hình cho kiểu người, nếu đối phương bày binh bố trận, mà khắp nơi bày la liệt kẹo ngọt nghĩ cách ăn được kẹo rồi tính tiếp.

      Lúc này đây, còn nhớ tới chuyện leo núi nữa, cả người bắt đầu “lập kế hoạch” làm sao báo cho Niên Bách Ngạn biết chuyện này.

      Nhưng đầu ngón tay còn nhanh hơn cả ý thức của .

      Khi tỉnh lại ấn vào số điện thoại của Niên Bách Ngạn.

      Chuông điện thoại kéo rất dài.

      Tâm trạng của Tố Diệp cũng có thay đổi nho , từ hưng phấn ban đầu dần chuyển thành thất vọng, nôn nóng.

      Cuối cùng bên kia cũng nhận máy.

      Trái tim lại vui trở lại.

      “Bách Ngạn?” Giọng ngập tràn niềm vui.

      So với vẻ vui mừng của Tố Diệp, Niên Bách Ngạn lại có chút mệt mỏi. Cho dù cách nhau tai nghe điện thoại, Tố Diệp vẫn cảm nhận được uể oải của . khẽ hỏi có ăn cơm đúng giờ hay .

      Tố Diệp để cho yên tâm nhưng bản thân lại yên tâm được. nhịn được bèn hỏi: “ họp à?”

      “Đúng!” thở dài.

      Tố Diệp rất ít khi thấy Niên Bách Ngạn như vậy, lại có chút áy náy. ra nhận điện thoại trễ hơn là vì họp. Nếu như bình thường chắc chắn là cúp máy để làm ảnh hưởng tới công việc của , nhưng hôm nay hiểu sao lại muốn nghe giọng , muốn nhìn thấy đến thế.

      Thế là nhàng hỏi: “Vậy… em có thể cúp máy ngay ?”

      Bên đó Niên Bách Ngạn im lặng vài ba giây. Rất nhanh, nghe thấy dặn dò Hứa Đồng, cuộc họp tạm dừng.

      Sau đó, nghe thấy tiếng đứng dậy, kế nữa là tiếng bước chân.

      Tới nơi yên tĩnh tiếng bước chân ngưng lại.

      Tố Diệp mím môi cười, gọi thẳng cuộc gọi video cho .

      Đối phương nhận máy.

      Thế là Tố Diệp nhìn thấy có lẽ Niên Bách Ngạn ở trong phòng nghỉ. Ánh sáng xung quanh khá tối, hoàn toàn đối lập với ánh nắng rực rỡ của bên này. Điều càng khiến kinh ngạc hơn là, Niên Bách Ngạn trong hình trông cực kỳ tiều tụy. Gương mặt góc cạnh của giờ như gầy rộc , cằm ràng cũng vuông hơn.

      Nhìn kỹ, trong mắt còn có những tia máu đỏ.

      “Bách Ngạn! mấy ngày nghỉ ngơi rồi?” Tố Diệp bàng hoàng.

      Niên Bách Ngạn nhìn , nhưng chỉ cười dịu dàng: “Bộ dạng của tệ đến thế à?”

      Tố Diệp gật đầu, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

      sao đâu!” Giọng từ đầu tới cuối vẫn rất ôn hòa.

      vẫn vậy, dù trời có sập xuống, cũng chỉ với sao đâu.

      Nhưng Tố Diệp biết nhất định có chuyện gì rồi, nếu sao lại lao tâm lao lực đến mức này?

      Cuộc điện thoại vốn định báo cho Niên Bách Ngạn biết chuyện cái thai, nhưng thấy nét mặt ủ rũ, công việc lại đầy rẫy, nhất thời chẳng biết nên thế nào. suy nghĩ rồi hỏi: “Bách Ngạn! Khi nào về được?”

      Niên Bách Ngạn trầm mặc lúc rồi khẽ đáp: “ cố gắng về nhanh, được ?”

      Trước đây luôn cho đáp án chính xác thời gian trở về, mà tới ngày đó chưa bao giờ thất hứa. Nhưng lần này chỉ cố gắng về nhanh, khiến ít nhiều cảm thấy buồn bã. Nhìn gương mặt mình ngày nhớ đêm mong trong điện thoại, chỉ muốn lập tức nhào đến trước mặt, ôm chặt lấy .

      “Diệp Diệp?” Thấy gì, Niên Bách Ngạn hiểu lầm hỏi: “Em giận à?”

      , em biết bận mà.” Tố Diệp đè nén nỗi xót xa trong lòng lại, nghĩ nghĩ lại vẫn kiềm chế được: “Bách Ngạn! ra em gọi điện thoại tới là để với rằng, em…”

      “Tổng giám đốc Niên! Giá cổ phiếu lại bắt đầu có biến động, sụt giảm nghiêm trọng!” Là thanh gấp gáp của Hứa Đồng vọng vào, ngắt ngang lời Tố Diệp định



      ~Hết chương 378~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 379: Đợi điện thoại của


      Thanh đập vào tai khiến Tố Diệp sững sờ.

      giây sau, thấy thái độ của Niên Bách Ngạn ở đầu kia điện thoại trở nên lạnh lẽo, nếp nhăn trán lại siết chặt lại. hơi nghiêng mặt nhìn Hứa Đồng. Từ góc của Tố Diệp nhìn qua, gương mặt lạnh tới nỗi người ta phải rùng mình.

      “Tôi biết rồi!” lên tiếng, giọng vừa u vừa giá buốt, hệt như bầu trời đầy mây mù phía sau lưng .

      Có tia nắng chiếu lên người Tố Diệp, nhưng hiểu sao vẫn cảm thấy lạnh. lo lắng, bất an nhìn Niên Bách Ngạn. Cách xa vạn dặm nhưng hình như cũng bị ảnh hưởng bởi tất cả tâm trạng của .

      Niềm vui khi biết mình mang thai tựa hồ cũng bị cái lạnh này làm đóng băng lại. Thông tin ấy cứ vòng qua vòng lại quanh miệng nhưng thể nào bật ra được.

      Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn quay về phía . Tuy rằng còn nhíu mày nữa nhưng giọng vẫn có chút đè nén: “Diệp Diệp…”

      “Em biết rất bận, em chỉ câu cuối cùng nữa thôi.” Tố Diệp chẳng biết mình lấy đâu ra nhiều dũng khí như thế. suy nghĩ gì cứ thế ngắt lời Niên Bách Ngạn, trái tim gần như vọt lên tận cổ họng, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

      nuốt nước bọt cái ực, kiềm chế cảm giác mơ màng vì căng thẳng mà tạo thành trong đầu. Khi cất lời lần nữa, đến cũng nghe ra giọng mình run run: “Bách Ngạn! Em… Em mang thai rồi…”

      xong câu này, cả người xẹp lép như bóng da xì hơi, hoàn toàn còn chút sức lực nào, chỉ còn lại trái tim vẫn ngừng đập loạn trong lồng ngực. Tai bắt đầu vang lên những tiếng ù ù, là vì quá căng thẳng. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Niên Bách Ngạn, chờ đợi phản ứng của .

      Niên Bách Ngạn ở đầu kia điện thoại ràng ngơ ngẩn.

      Sau đó lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa với thanh gấp gáp, có lẽ tình hình giá cổ phiếu rất căng thẳng.

      liền thấy Niên Bách Ngạn nghiêm túc nhìn mình, rồi : “Muộn chút gọi lại cho em, đợi điện thoại của .”

      Tố Diệp gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

      Cuộc điện thoại kết thúc.

      Tố Diệp ôm lấy di động, nhũn người nằm bò ra giường, như bị ai rút mất xương sống, chỉ còn lại lớp xương sụn chống đỡ cả cơ thể.

      bắt đầu oán trách chính mình.

      Trách mình hiểu chuyện.

      Tại sao cố nhịn thêm chút nữa? Tại sao đợi tới khi Niên Bách Ngạn công tác trở về hẵng với chuyện này? cần nghĩ cũng biết bây giờ chắc chắn bận bù đầu. Bây giờ đột ngột với chuyện này, liệu có phân tâm ? Liệu có ảnh hưởng tới công việc của ?

      Nghĩ tới đây, Tố Diệp muốn vả vào miệng mình cái, cảm thấy mình quá ích kỷ.

      Nhưng suy nghĩ lại, sao giữ trong lòng được.

      Chuyện lớn thế này giấu nổi. sớm muộn đằng nào cũng phải , vốn nhịn được, chi bằng cứ luôn cho xong. Nếu phải thời gian gấp gáp, rất muốn biết nghĩ thế nào.

      rất muốn chính miệng hỏi rằng: Bách Ngạn! Em mang trong mình giọt máu của rồi, có vui ?

      thở dài hơi rồi vứt điện thoại sang bên cạnh.

      Nhìn về phía chiếc điện thoại, Tố Diệp cảm thấy trong lòng nghẹn lại. ra còn muốn hỏi Niên Bách Ngạn câu nữa: có biết sắp tới sinh nhật em rồi ?





      Khi Diệp Uyên về tới nhà quá mười giờ đêm. Lúc mở cửa vào, còn mang theo chút gió bụi của bên ngoài.

      Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, đến ánh sao cũng như bị giấu .

      Giờ này mà Diệp Lan vẫn chưa ngủ. nằm co ro sofa. Màn hình tivi cực lớn trong phòng nhấp nháy lúc sáng lúc tối, chiếu sáng cả gương mặt chất chứa vô vàn lo lắng của .

      Diệp Uyên ngờ muộn vậy rồi mà trong nhà vẫn còn người chưa ngủ, giật nảy mình. Sau khi nhìn thấy Diệp Lan, thở phào, tới, vứt bừa chiếc cặp lên bàn uống nước rồi uể oải ngồi xuống bên cạnh con bé.

      “Làm trai em bao năm nay, biết là em lại thích xem thể loại phim súng đạn đấy.”

      Diệp Lan nhìn chằm chằm vào màn hình. đó chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng về đề tài đặc cảnh bắt phần tử buôn bán ma túy. Hai bên đánh nhau rất hăng máu, mưa bom bão đạn ngập trời. Các cảnh sát lâm nguy cũng chùn bước, có vẻ như quyết liều mình với lũ tội phạm.

      Diệp Uyên lấy tờ khăn giấy lau tay, rồi bốc mấy quả nho bỏ vào miệng. Sau khi nhìn thấy cảnh tivi, nhịn được cười: “Này! Quay phim cũng điêu quá . Ai cũng như chiến sỹ sắt thép, súng đạn thể làm bị thương. Nếu thần kỳ được như thế Trung Quốc quét sạch bọn tội phạm ma túy từ lâu rồi.”

      Câu này làm Diệp Lan khó chịu. nhíu mày, trừng mắt lườm : “ toàn bay tuyến quốc tế, trở về cần nghỉ ngơi à?”

      ràng ngập tràn mùi thuốc súng.

      Diệp Uyên dù có ngốc nghếch thế nào cũng phải nhận ra. vội vàng giải thích: “ có ý phê phán đặc cảnh, chỉ riêng cái phim này thôi. Bây giờ biên kịch với đạo diễn toàn làm mấy phim vớ vẩn. Em bảo mấy cái phim kháng Nhật ấy, mấy chính đảng ngầm đều thiếu nước cưỡi mây đạp gió nữa thôi, giơ đầu ngón tay ra là bắn chết mấy thằng giặc, phi dao qua là kẻ địch ngã ngay, thế còn gọi gì là đảng ngầm nữa? Toàn là Nhất Hỏa đại sư với Lý Tiểu Long đầu thai hết!”

      Diệp Lan xem hứng thú, bên này Diệp Uyên cứ lải nhải mải ngừng, ngừng huơ huơ vẽ vẽ những tình tiết trong phim, khiến Diệp Lan rất bực bội. nhét luôn cả đĩa nho vào mồm Diệp Uyên, tức giận : “Muốn ăn lên gác mà ăn, ăn về phòng ngủ !”

      “Xin lỗi em nhé, chênh lệch múi giờ.” Diệp Uyên cười tươi.

      Diệp Lan cũng chẳng muốn hao tổn sức lực vào việc đánh nhau với Diệp Uyên. mặc kệ , tập trung tinh thần vào màn hình tivi, xem tới đoạn căng thẳng còn nắm chặt tay lại.

      Diệp Uyên cũng là người thức thời, ngồi bên cạnh phát biểu ý kiến gì nữa. Tuy rằng thấy bộ phim này quay con người quá thần kỳ, nhưng nhìn dáng vẻ xem phim nghiêm túc của Diệp Lan, cũng chọn cách lặng im.

      Khi tiếng nhạc kết thúc vang lên, Diệp Lan mới thả lỏng tinh thần.

      ngồi đó, thở dài nặng nề.

      “Biên kịch này cũng tài quá nhỉ, làm em xem phim mà cũng đau khổ, căm hận đến vậy!” Diệp Uyên biết nên khóc hay cười.

      Diệp Lan đáp lại, cả người chìm trong suy tư.

      Diệp Uyên cũng buồn ngủ, bèn khởi động bộ phận cảm ứng. mệt mỏi giơ tay lên trung vạch mấy đường, màn hình bắt đầu chuyển sang kênh khác.

      à!” lúc lâu sau, Diệp Lan lên tiếng.

      “Ừ?”

      từng tới Vân Nam chưa?” Diệp Lan ôm gối, chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Uyên.

      Diệp Uyên vừa nhai hạt nho vừa gật đầu.

      “Bên đó tình hình trị an tệ lắm sao?” lại hỏi.

      Diệp Uyên lắc đầu: “Cũng còn tùy từng nơi. Ví dụ mấy thành phố du lịch như Lệ Giang, Đại Lý, Hương Cách Lý Lạp an ninh tốt hơn chút. Nhiều người du lịch cũng thể tới mấy nơi chưa được khai thác chứ? lại, Vân Nam vẫn là địa điểm nghỉ dưỡng khá lý tưởng, cộng thêm người dần nơi đó đa phần lại theo Phật giáo. Em chỉ cần đừng xâm phạm vào văn hóa tín ngưỡng của họ là sao. Sao? Em định du lịch à?”

      “À…” Diệp Lan lẩm bẩm: “Cũng phải, em hỏi bừa thế thôi.”

      “Em mà muốn du lịch cứ tuyến hàng của an toàn hơn chút.” Diệp Uyên đưa ra đề nghị.

      Diệp Lan cười: “Phong cảnh nước ngoài ở đâu chẳng vậy.”

      Diệp Uyên nhìn , nhíu mày: “Định Vân Nam à? Vậy liên lạc với mấy đồng nghiệp khác, họ bay tuyến Vân Nam.”

      “Aiya, đâu! Em làm việc trong Tinh Thạch còn chưa tới năm, đến kỳ nghỉ còn chẳng có sao dám nghĩ tới chuyện du lịch.” Trong lúc , Diệp Lan vừa hay liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn xuống nhà. Dứt lời bèn đứng dậy: “Được rồi, em buồn ngủ rồi, em ngủ đây!”

      “Ngủ ngon!” Diệp Uyên .

      Diệp Lan cũng chúc ngủ ngon, chào Nguyễn Tuyết Mạn tiếng rồi lên gác.

      Diệp Uyên thấy Nguyễn Tuyết Mạn xuống nhà, mơ hồ ngửi thấy mùi lành ập tới. lập tức ngáp ngắn ngáp dài rồi lấy cớ nghỉ ngơi, định chuồn lẹ lên gác.

      “Con ngồi xuống , mẹ biết con chưa ngủ được đâu!” Nguyễn Tuyết Mạn khoác thêm áo ngoài, ngồi xuống sofa, bực dọc với Diệp Uyên câu.

      Từ khi Diệp Hạc Phong đề nghị ly hôn, cuộc sống của Nguyễn Tuyết Mạn chẳng tốt đẹp gì. Trước đây khi Diệp Hạc Phong vẫn còn cố duy trì quan hệ vợ chồng ngoài mặt với bà ta, trước mặt bạn bè thân thích ít nhiều ông vẫn có chút kiêng dè, cái danh phu nhân nhà họ Diệp vẫn còn khiến bà ta nở mày nở mặt. Nhưng bây giờ, Diệp Hạc Phong bắt đầu công khai về nhà, từ sáng lẫn tới đều ở lỳ công ty, quyết gặp mặt. Người làm phiền bà ta tối ngày chỉ có vị luật sư đại diện.

      Bà ta thể ra khỏi nhà, có nghĩa bị người ngoài phiền nhiễu.

      Mấy vị phu nhân quyền quý mọi ngày vẫn cùng nhau chơi mạt chược cứ mấy hôm lại tới nhà. Có lẽ nghe chuyện Diệp Hạc Phong đòi ly hôn, ngoài mặt lấy danh nghĩa tốt đẹp là tới an ủi bà ta, cho bà ta lời khuyên, thực chất chẳng phải chỉ tới để cười nhạo thôi sao, thêm chút gia vị hài hước cho cuộc sống nhàm chán của họ?

      Diệp Uyên thấy thái độ của Nguyễn Tuyết Mạn rất kiên quyết, đành ngồi lại xuống sofa.

      “Khi nào con định quay về công ty giúp bố con?” Nguyễn Tuyết Mạn vòng vo tam quốc.

      Diệp Uyên biết ngay chỉ có chuyện này. thở dài: “Mẹ! Suy nghĩ của con, con với mẹ dưới nghìn lần rồi.”

      “Giờ là lúc nào rồi mà con vẫn còn ngang bướng như thế?” Mấy hôm nay Nguyễn Tuyết Mạn rầu rĩ chợp mắt nổi. Nghĩ nghĩ lại cuối cùng bà ta đưa ra kết luận, sở dĩ Diệp Hạc Phong coi bà ta ra gì, nguyên do là vì cả hai đứa con của bà ta đều tới Tinh Thạch làm việc. Nếu trong công ty có vị trí dành cho Diệp Uyên hay Diệp Ngọc Diệp Hạc Phong cũng thể muốn ly hôn là ly hôn, ít nhiều cũng còn nể mặt bà đôi chút.

      Diệp Ngọc vô vọng rồi. Nó chẳng hiểu biết gì về nghiệp vụ công ty cũng như đá quý, bắt nó học lại từ đầu là thực tế. Nhưng Diệp Uyên khác, chuyên ngành đại học của nó là quản trị kinh doanh, cũng từng thực tập trong tổng bộ Tinh Thạch, có kinh nghiệm điều hành công ty nước ngoài, lại là con trưởng nhà họ Diệp. Nó mà về Tinh Thạch làm việc, đó lựa chọn tuyệt vời.

      Bà ta thở dài ngao ngán: “Nghe bây giờ bố con và Niên Bách Ngạn có rất nhiều ý kiến mâu thuẫn, đây là thời cơ thích hợp nhất để con vào công ty. Tinh Thạch bây giờ náo loạn đến thế nào, con giúp bố con, lẽ nào mong chờ cái thằng Niên Bách Ngạn đó sao?”

      “Con thấy Bách Ngạn quản lý tốt lắm mà.” Diệp Uyên nhún vai .

      “Kiểu chuyện của con là điển hình cho kiểu “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”!” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ: “Cái gì mà nó quản lý cũng tốt? Có phải con định đợi tới khi nó nuốt gọn cả cái Tinh Thạch rồi con mới biết hối hận ? Uyên à! Con thể cứ tiếp tục như vậy được. Con là con trưởng trong nhà, lại là người kế vị nhà họ Diệp, bố con rồi cũng có ngày thể làm gì được nữa phải ? Tới ngày đó, Tinh Thạch phải làm sao? Có phải con biết tình hình của công ty bây giờ đâu. Tuy rằng Niên Bách Ngạn bị bố con cách chức, bãi nhiệm, nhưng địa vị của nó trong công ty chẳng phải vẫn hề lay chuyển sao? Mẹ còn nghe , người giữ vững giá cổ phiếu cho Tinh Thạch bây giờ vẫn là thằng Niên Bách Ngạn đó!”



      ~Hết chương 379~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 380: Đợi cả đêm


      “Như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Diệp Uyên thực tình thể hiểu nổi.

      “Rất tốt?” Nguyễn Tuyết Mạn bực mình, bất chợt cao giọng, lại ý thức ra giờ là nửa đêm, lập tức kìm chế: “Con lái máy bay nhiều đầu óc đần độn rồi phải ? Sao mà từ sáng tới tối cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế? Con tưởng bố con định dùng Niên Bách Ngạn sao? Nếu ở trong công ty có con trai hay con mình ngồi vững, ông ấy liệu có dùng người ngoài ? Chẳng phải chỉ vì trong công ty từ xuống dưới ai có thể ngang sức ngang tài với Niên Bách Ngạn sao?”

      Diệp Uyên mệt mỏi dựa ra sau sofa: “Mẹ! mãi mà con vẫn chẳng hiểu mẹ định biểu đạt điều gì.”

      “Ý của mẹ rất đơn giản. Bây giờ con bắt buộc phải tới công ty làm, muốn cũng phải . Nếu Tinh Thạch là của mình Niên Bách Ngạn mất.” Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày .

      Diệp Uyên bật cười: “Làm sao có thể chứ? Đúng! Đích thực là Niên Bách Ngạn có cổ phần, nhưng nếu ấy muốn nuốt gọn công ty cũng phải chuẩn bị rất nhiều điều kiện, ví dụ như tiền bạc, hay nhân lực. Trước đây mẹ có lo lắng này cũng là điều dễ hiểu. ấy lấy Tiểu Ngọc, có khả năng cướp quyền. Nhưng bây giờ hai người họ xóa bỏ quan hệ hôn nhân rồi. Đến cơ hội duy nhất để độc chiếm công ty ấy cũng có thế nên mẹ đừng lo lắng nữa!”

      “Vậy được, mẹ hỏi con, tới ngày bố con chỉ biết nằm đó làm thế nào? Lúc đó ở Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn tay che trời rồi, tương lai thay đổi thế nào chúng ta chẳng ai biết được.”

      Diệp Uyên lắc đầu, cười khổ: “Mẹ! Bây giờ là thời đại nào rồi, tư tưởng của mẹ lạc hậu quá rồi! Cho dù có ngày bố nằm đó cùng lắm là thuê giám đốc chuyên nghiệp hoặc đoàn thể chuyên nghiệp nào đó để quản lý. Giờ cho dù là các doanh nghiệp nước ngoài lâu đời cũng cần có mô hình quản lý đại hóa, nếu làm sao có thể tiến bộ được?”

      Nguyễn Tuyết Mạn trừng mắt lườm : “Được! Mẹ lại con. Nhưng con nhớ đấy. Con là con trai trưởng, gánh nặng Tinh Thạch con sớm muộn gì cũng phải vác. Nếu con muốn về đó làm việc mẹ có ý khác hay hơn.”

      Câu này làm Diệp Uyên cảm thấy ổn, chần chừ nhìn Nguyễn Tuyết Mạn. Nguyễn Tuyết Mạn rót cốc nước uống cho thanh giọng, rồi đè giọng xuống thấp hơn nữa: “Con cũng còn ít tuổi nữa. Mẹ thấy con nhà chú Tịch được đấy. Nó vừa tốt nghiệp đại học. Gia đình họ lâu nay lại luôn làm ăn qua lại với Tinh Thạch, gia sản cũng khá hùng hậu. À, đó con cũng từng gặp rồi đấy. Sinh nhật Tiểu Ngọc năm ngoái ấy có tới dự, hai đứa còn chuyện mà.”

      Diệp Uyên lắc đầu: “ có ấn tượng!”

      đó tên là Tịch Khê, cao ráo, trắng trẻo.” Nguyễn Tuyết Mạn nhắc câu.

      Thấy nét mặt vẫn mơ màng, như chẳng nhớ ra chút nào, bà ta thẳng: “Thôi! nhớ được đừng nhớ nữa. Ý của mẹ là, con tiếp xúc thử với người ta xem sao. Nếu có thể kết thông gia với nhà họ Tịch là tốt nhất. Nhà họ và nhà chúng ta cũng tương đương nhau. Nếu nắm chắc được chuyện hôn này, thế lực của nhà họ Tịch đứng về phía chúng ta, như vậy sợ Niên Bách Ngạn đó có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào nữa.”

      Diệp Uyên nghe đến đây, đầu lập tức phình to, vội vàng đứng dậy: “Mẹ! Con buồn ngủ rồi, con lên gác ngủ đây!”

      “Cái thằng này, sao cứ tới chuyện lớn cả đời là mày lại chạy thế hả? Mẹ mặc kệ con đấy! Mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau nhé.”

      “Con có thời gian!” Ngữ khí của Diệp Uyên có phần bực bội, rồi chạy vọt lên gác.

      Nguyễn Tuyết Mạn nhìn theo bóng Diệp Uyên, tức đến phồng mang trợn má.





      Tố Diệp đợi điện thoại cả buổi tối.

      Từ sau khi chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn xong là bắt đầu đợi, mãi cho tới tận nửa đêm, rồi đến hơn ba giờ sáng, vậy mà vẫn chẳng thấy Niên Bách Ngạn gọi điện lại.

      Trong mấy tiếng đồng hồ, cảm thấy tựa như mấy năm đằng đẵng trôi qua.

      Rất nhiều lần Tố Diệp còn tưởng điện thoại của mình bị hỏng, hoặc nợ tiền nên bị ngừng hoạt động. Khi dùng điện thoại bàn gọi vào di động của mình mới nghĩ ra, nếu di động của gọi được, Niên Bách Ngạn cũng có thể gọi vào máy bàn mà.

      Chỉ có thể chứng tỏ điều, đó chính là Niên Bách Ngạn quên gọi lại cho .

      mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời sáng.

      Có những con chim khách đậu trước cửa sổ, ríu rít hót, rồi lại hứng nắng bay mất.

      Quầng sáng nhạt nhòa tạo nên những bóng nắng lốm đốm cửa sổ, rồi lạc vào đáy mắt Tố Diệp. Lúc đó chợt nhận ra tối qua chẳng biết mình thiếp lúc nào, đến rèm cửa còn chưa kịp kéo vào.

      Chỗ bị băng vẫn còn ngâm ngẩm đau, nhưng nghiêm trọng lắm. Dạ dày được thoải mái lắm, chua xót và trướng lên rất khó chịu.

      Tố Diệp tránh chỗ bị thương, lật người lại. Rồi chợt nhớ ra mình có thai rồi, vội vàng làm mọi động tác cách nhàng.

      Sau khi dụi mắt, việc đầu tiên làm là nhanh chóng vớ lấy điện thoại.

      Mở ra xem.

      có cuộc gọi nhỡ, cũng có tin nhắn nào chưa đọc.

      Chẳng có gì cả.

      Điện thoại yên lặng như người câm.

      Tố Diệp có chút thất vọng, nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, hy vọng giây sau nó kêu lên, cho dù chỉ là tin nhắn thôi cũng được. Nhưng mười mấy phút đồng hồ trôi qua, di động của vẫn duy trì trạng thái trầm mặc.

      Cuối cùng lưu luyến đặt nó về chỗ cũ, bỗng dưng cảm thấy ấm ức. Tối qua ngủ khá muộn nhưng lại mơ giấc mơ rất đẹp. mơ thấy mình và Niên Bách Ngạn cùng chuẩn bị phòng cho em bé, sau đó cùng tới trung tâm thương mại chọn quần áo cho con. còn mơ thấy Niên Bách Ngạn quay trở về, sau đó rất dịu dàng rất dịu dàng với : Diệp Diệp! Làm vợ nhé!

      còn mơ thấy Niên Bách Ngạn bê chiếc bánh gato trong tay, tình cảm tới trước mặt , với : Chúc em sinh nhật vui vẻ…

      Tất cả những điều tuyệt vời đó tựa hồ bị ánh nắng trước mắt đập tan. Ngoài bầu khí yên ắng ra, chẳng có gì cả.

      Có mấy lần, Tố Diệp rất muốn gọi cho Niên Bách Ngạn, nhưng nhớ lại nét mặt mỏi mệt của lại nỡ. đành nhẫn nhịn, cố tỏ ra thoải mái.

      Buổi trưa, Niên Bách Tiêu từ phòng tập gym quay trở về.

      Từ sau khi còn tới quán bar, thời gian nghỉ ngơi của cậu ta cũng nhanh chóng được điều chỉnh lại. Buổi tối ngủ bình thường, buổi sáng dậy đúng giờ. Chỉ có điều thời gian buổi sáng về cơ bản cậu ta đều tới phòng tập gym.

      Tố Diệp nằm sofa ăn hoa quả. vừa nhận được điện thoại của Kỷ Đông Nham, chủ yếu là hỏi về tình hình vết thương của . Trong quá trình chuyện, Tố Diệp rất muốn hỏi ta, người tấn công giá cổ phiếu thị trường có phải ta hay , nhưng nghĩ lại hỏi thế cũng là thừa. Khoảng thời gian này Kỷ Đông Nham ràng muốn đấu lại Tinh Thạch, ngoài ta ra còn ai vào đây nữa.

      Trước Kỷ Đông Nham, Tưởng Bân cũng có gọi tới. Ý của ta rất ràng, muốn tới thăm bị thương thế nào. Tố Diệp giật mình, khéo léo từ chối, rồi lấy lý do Niên Bách Ngạn sắp quay về mới cắt đứt được suy nghĩ của ta.

      Lúc Niên Bách Tiêu về còn xách theo rất nhiều túi lớn túi . Cậu ta vừa vào cửa cũng là lúc Tố Diệp vừa chuyện điện thoại xong.

      ngẩng lên nhìn: “Cậu siêu thị à?”

      Niên Bách Tiêu “ừm” tiếng.

      “Sớm biết thế tôi bảo cậu mua giúp mấy gói khoai tây.” Tố Diệp âu sầu.

      Niên Bách Tiêu liếc nhìn , đưa hai trong mấy chiếc túi trong tay mình cho giúp việc, rồi xách hai chiếc túi còn lại tới trước mặt , chẳng chẳng rằng lôi ào ào ra mấy hôm khoai tây bình thường thích ăn, đổ hết xuống trước mặt .

      Tố Diệp ngờ cậu ta lại nghĩ tới chuyện này, cảm động suýt khóc.

      Sau khi cảm ơn, vội với lấy hộp, mở ra. chuẩn bị cho lên miệng bỗng nhớ tới đứa bé trong bụng, lại nhịn ăn nữa.

      Niên Bách Tiêu thấy lặng lẽ cất hộp khoai tây , quả thực hiểu: “Sao ăn nữa?”

      Tố Diệp vội viện lý do: “À, bây giờ vẫn chưa muốn ăn lắm.”

      Niên Bách Tiêu nhìn bằng nét mặt kỳ lạ, rồi lẩm bẩm: “Người đâu mà kỳ quái!”

      Buổi chiều, Tố Diệp lại mơ hồ ngủ giấc nữa.

      lại mơ ít. Lần này còn ngọt ngào nữa, mà cảnh nào cũng khiến tim đập chân run. mơ thấy Niên Bách Ngạn với mình: Tố Diệp! ra tôi hoàn toàn thích trẻ con.

      Rồi lại mơ thấy Niên Bách Ngạn ôm người con xinh đẹp trẻ trung hơn mình, với : Tố Diệp! Người tôi muốn lấy là ấy.

      còn mơ thấy mình cũng kết hôn, nhưng chú rể phải là Niên Bách Ngạn. Sau khi nhìn mặt chú rể, Tố Diệp giật mình choàng tỉnh giấc.

      Chú rể mà mơ thấy lại biến thành Kỷ Đông Nham!

      Còn điều gì đáng sợ hơn chuyện này nữa ?

      Thế nên khi mở mắt ra, liền nghe thấy Niên Bách Tiêu uể oải câu bằng tiếng : “Bộ dạng chị trông cứ như vừa từ cõi chết trở về ấy!”

      Lúc này Tố Diệp mới biết mình nằm ngủ sofa. Trước khi ngủ, và Niên Bách Tiêu xem bộ phim hài.

      “Tôi ngủ lâu lắm rồi sao?” ngồi dậy, trán đầm đìa mồ hôi. Cả người từ xuống dưới đều ướt rượt mồ hôi, dính nhơm nhớp cực kỳ khó chịu.

      “Tôi xem hết hai bộ phim rồi.” Niên Bách Tiêu lờ đờ nhìn : “Sao chị ngủ tài thế? Tối còn định ngủ nữa hay thôi?”

      Tố Diệp cũng giải thích nguyên nhân với cậu ta, mà chống chân đứng dậy. Niên Bách Tiêu thấy thế vội tới đỡ . vội : “Đứng yên đó! Tôi vẫn chưa tệ đến mức tự được!” nhất định phải tắm qua cái. Tuy rằng chân được tiện lắm nhưng tắm táp qua loa chắc cũng vấn đề gì, còn hơn cứ để người dính mồ hôi như vậy.

      Niên Bách Tiêu khó xử câu: “ thể ngồi yên chút!”

      Từng giây từng phút trôi qua.

      Tố Diệp ngồi trong nhà tắm hơn ba mươi phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy ra.

      Ban đầu, Niên Bách Tiêu vẫn còn say mê xem phim, nhưng dần dần cậu ta bắt đầu phân tâm. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh cửa nhà tắm vẫn đóng chặt, thấy ra ngoài.

      Lại đợi thêm mười mấy phút nữa, Niên Bách Tiêu ngồi được nữa. Cậu ta đứng dậy ra ngoài phòng khách, tới gõ cửa phòng tắm: “Chị chết chìm rồi à?”

      lúc sau bên trong mới vang lên động tĩnh của Tố Diệp, giọng rất khẽ: “Bách Tiêu! Cậu gọi giúp việc tới đây!”

      giúp việc?

      Niên Bách Tiêu nhíu mày: “Chị tìm ấy làm gì?” giúp việc vừa mới ra ngoài mua thức ăn rồi.

      “Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cứ giúp tôi gọi giúp việc vào đây!” Tố Diệp có chút gấp gáp.

      Niên Bách Tiêu thở dài: “ phải là chị băng kín vết thương, để nước chảy vào rồi đấy chứ?”

      Tối qua chính giúp việc vào phòng tắm, băng lại vết thương cho . Vì thế cậu ta còn đứng dựa ngoài cửa cười , lớn tướng thế rồi mà tắm cũng biết cách ly vết thương, làm Tố Diệp tức giận suýt giết chết cậu ta.

      Thế nên hôm nay cậu ta nghĩ chắc lại bị như vậy thôi.

      Bên trong có động tĩnh gì.

      “Này!” Niên Bách Tiêu lại lên tiếng.

      Có thanh vọng ra ngoài. Qua cánh cửa nhà tắm, Niên Bách Tiêu nghe ràng lắm, nhưng nghe kỹ hình như tiếng của máy sấy tóc.

      “Chị sao chứ?” Việc đầu tiên mà cậu ta nghĩ tới chính là dùng máy sấy tóc sấy khô vết thương…



      ~Hết chương 380~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :