1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 371: Clip đáng giá 50 triệu



      Sau khi Hứa Đồng rời khỏi phòng làm việc, Niên Bách Ngạn mới mở phong thư ra.

      Từ trong rơi ra thứ gì đó.

      Niên Bách Ngạn cầm lên xem, là chiếc USB.

      khẽ nhíu mày, rồi cắm USB vào máy tính.

      Trong file tài liệu chỉ có clip với tiêu đề: Clip đáng giá 50 triệu.

      Niên Bách Ngạn mở nó ra.

      Hình ảnh lập tức xuất .

      khung cảnh tối mò, ồn ào vô cùng.

      Từ góc của máy quay, có lẽ có người lén mang máy quay theo người. Dọc đường người này xuyên qua khắp những nhà hàng nhấp nháy đèn xanh đỏ, vào trong con ngõ, sau đó dừng lại.

      Từ xa nhìn lại, trong ngõ có khoảng năm sáu người đứng.

      Ống kính dần dần được kéo lại gần.

      Mấy người đó cũng được quay nét hơn. Ai nấy đều ăn mặc rất lập dị, có người sau lưng còn đeo cây ghita bass, trông mấy người này có vẻ là ca sỹ chính của quán bar nào đó.

      Họ thay phiên nhau hút thứ gì đó.

      Khi ống kính được kéo lại gần hơn chút nữa, thứ trong tay họ cũng ràng hơn.

      vật thể màu trắng dạng bột, giống như thứ bột trắng gì đó.

      Chỉ có người tham gia. Người đó dựa vào tường, thái độ thiếu nghiêm túc, hai tay đút túi quần, từ trong miệng rơi ra chiếc tăm, nhìn mấy người bọn họ biết cái gì.

      Niên Bách Ngạn nhìn thấy thằng bé đút tay vào túi quần đó phải ai khác, chính là em trai , Niên Bách Tiêu!

      Đoạn clip đầu tiên kết thúc, trước mắt trắng màu, ngay sau đó đoạn clip thứ hai được phát.

      Hình ảnh rất hỗn loạn, lảo đảo lung lay, có lẽ là đường quay trộm. , có lẽ là bám theo thứ gì đó.

      Rất nhanh, trong hình nghe thấy tiếng “tách”, là tiếng chụp ảnh.

      Sau đó có tiếng bước chân vọng tới.

      Vang lên là thanh thể quen tai hơn: Mày muốn chết à?

      Màn hình cố định lại gương mặt trẻ trung ấy.

      Hình ảnh dừng lại trong giây lát.

      Bỗng có tiếng giày cao gót vang lên cùng giọng gấp gáp của người phụ nữ: Đừng gây chuyện nữa, chúng ta mau thôi!

      ta chụp trộm chúng ta!

      Nếu hai người đường hoàng trong sạch sao phải sợ bị chụp trộm?

      Thế rồi màn hình lại lắc lư chao đảo.

      Đừng đánh nữa! Chuyện này truyền ra ngoài có lợi với cậu đâu.

      Hình ảnh lại lần nữa dừng lại.

      Đúng đấy, chàng trai trẻ! Cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời là hơn! nhìn thấy đây là cái gì chưa? Đường đường là em trai của tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn ra đường động thủ đánh người, làm phóng viên bị thương nghiêm trọng. Tin này mà đồn ra ngoài chẳng phải càng dệt gấm thêm hoa sao. Cậu đoán công chúng cậu thế nào? Cậy có người có tiền có thế là lộng hành, ngang ngược?

      Hai ba giây trôi qua, người đàn ông tức tối trong hình đập thẳng chiếc máy ảnh vào tường, vỡ tan.

      Đoạn clip tới đây là kết thúc.

      Hai đoạn clip dài, chỉ có vài phút, nhưng khiến Niên Bách Ngạn thay đổi sắc mặt. Nếp nhăn trán hằn sâu, nét, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh như băng, cả người toát ra lạnh lẽo khiến người bất an.

      ngồi nghiêm chỉnh, bất động nhìn vào đoạn clip dừng lại màn hình máy tính, thần sắc càng lúc càng trở nên dọa người.

      Từng ngón tay dài bắt đầu gõ nhịp lên mặt bàn theo tiết tấu, gương mặt gần như đóng băng lại.

      Qua khoảng mười mấy phút như vậy, chiếc điện thoại bên cạnh chợt vang lên.

      Tiếng chuông phá tan bầu khí yên ắng, khuấy đảo làm bất an càng tăng cao.

      Niên Bách Ngạn giơ tay lên, bắt máy.

      Đầu kia là nam giới, giọng có vẻ là người miền Nam, thanh lớn, có chút the thé.

      “Là tổng giám đốc Niên Bách Ngạn phải ?”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn dừng lại màn hình máy tính, khẽ đáp: “Là tôi đây!”

      Đầu kia chợt bật cười.

      “Số điện thoại của dễ tìm. Cũng may tôi quen biết rộng, mới có thể được chuyện trực tiếp với nhân vật như .”

      Niên Bách Ngạn thay đổi nét mặt: “Clip là do quay?”

      “Tổng giám đốc Niên quả nhiên là người thông minh, khâm phục, khâm phục!” Người đó càng cười thâm hiểm hơn: “Tuy rằng chất lượng phải HD, nhưng chắc tổng giám đốc Niên vẫn nhìn nam chính trong clip chính là em trai mình, Niên Bách Tiêu chứ? đáng tiếc cho cả đời minh, em trai khiến mình thất vọng quả thực đáng giận. Chơi bời cùng đám nghiện thuốc phiện thôi , còn say rượu gây chuyện đánh đập nhà báo. Tổng giám đốc Niên! Đây mà là em trai tôi, tôi nhất định phải dạy dỗ cho cẩn thận!”

      còn thấy chút “sóng gió” nào gương mặt Niên Bách Ngạn, giọng điệu của rất bình thản: “Làm người đừng có tham lam quá. 50 triệu? Chỉ sợ có may mắn lớn đến vậy để gánh vác nó.”

      “Ôi trời! Con người tôi xưa nay chẳng may mắn gì, nhưng có được hai đoạn clip này tôi biết tôi gặp được quý nhân phù trợ rồi. Tổng giám đốc Niên! Tôi chẳng có tổn thất gì, cùng lắm tung mấy đoạn này lên mạng. Tới lúc đó em trai nổi tiếng rồi. À, chưa biết chừng còn nổi tiếng hơn cả người phụ nữ của nữa. Nếu còn bị gán tội tố giác tội phạm, che giấu cho tội phạm ma túy chết chắc rồi. À, cậu ta lại còn ra tay đánh người, gộp cả vào luôn. Tổng giám đốc Niên! là người nổi tiếng trong xã hội, là doanh nhân thành đạt, thể diện chưa chắc đánh mất được!”

      Niên Bách Ngạn yên lặng đợi ta xong mới từ tốn lên tiếng: “50 triệu, phải hủy cả USB.”

      “Chuyện đó là chắc chắn rồi. Dù sao đây cũng là vụ làm ăn. Tôi làm người rất có nguyên tắc, chỉ cần chịu bỏ ra 50 triệu, tôi bảo đảm giao ra tất cả số USB. Nhưng nhất định phải là ba giờ chiều nay, tay giao hàng tay giao tiền. làm ăn lớn như thế, 50 triệu đối với chỉ là con số quá bèo, chuẩn bị cũng tốn quá nhiều công sức.”

      “Được!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn giá lạnh.

      Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

      lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới giơ tay bật lại đoạn clip màn hình.

      Sau khi giọng của người phóng viên xuất trong đoạn băng. ấn nút tạm dừng, suy nghĩ rồi lại bật lại, cứ thế lặp lặp lại mấy lần.

      Cuối cùng, tắt màn hình .

      giơ tay ấn điện thoại bàn: “Tới phòng làm việc của tôi.”

      Chẳng mấy chốc, Hứa Đồng gõ cửa vào, tới trước bàn làm việc, lễ phép : “ cứ dặn dò.”

      Niên Bách Ngạn rút USB ra, vứt lên mặt bàn, ra lệnh: “Trước ba giờ phải tìm ra người này, sau đó làm theo căn dặn của tôi.”

      Hứa Đồng bước tới cầm lấy USB, đáp: “Vâng!”





      Vì công việc của cả hai đều khá bận rộn, thế nên lúc lựa chọn những đồ dùng cho hôn lễ, Đinh Tư Thừa và Lâm chọn ở nước ngoài, đành mua hết ở Bắc Kinh.

      Buổi chiều vừa hay Đinh Tư Thừa có thời gian rảnh, Lâm cũng xin nghỉ nửa ngày. Hai người hẹn nhau tới Yến Sa, bắt đầu chọn váy cưới trước.

      Lúc này khách hàng ở Yến Sa nhiều. Đúng vào giờ làm việc nên dạo trong trung tâm thương mại rất thoải mái.

      khắp cả chiều, ngoài việc mua được hai bộ trang sức, lễ phục thích hợp vẫn chưa chọn được. Lâm giày cao gót, mắt cá chân bắt đầu đau nhức. Đinh Tư Thừa thấy vậy bèn đề nghị ngồi nghỉ, uống chút gì .

      Khi cafe được bê lên, Lâm cố ý trách móc: “Nếu Tiểu Diệp mà dạo với em, chưa biết chừng chọn được váy cưới rồi, tại cứ kén chọn đấy.”

      Lúc chọn lễ phục, ý kiến luôn thể thống nhất. thích lại thích, mà thích lại vừa lòng. Cứ thế dần dà chỉ thấy lãng phí thời gian chứ chẳng được thu hoạch gì.

      Còn cả vấn đề giá cả. Lâm cảm thấy vừa đủ là được rồi. Dù sao váy cưới cũng chỉ mặc lần, cần tốn kém quá mức. Nhưng Đinh Tư Thừa lại cho rằng váy cưới nhất định thể qua quýt, tiền nào của nấy.

      Đinh Tư Thừa uống ngụm cafe rồi cười: “Em cũng phải mặc đẹp mới được chứ? Nếu người ta cười chê !”

      “Mấy bộ em chọn đều đẹp cả mà.” Lâm khẽ .

      Đinh Tư Thừa nhàng nắm lấy tay , dịu dàng : “ cần tiết kiệm tiền cho , nuôi được em mà.”

      Ánh mắt Lâm ngập tràn hạnh phúc: “Nhưng cũng thể tiêu tiền hoang phí được.”

      “Uống xong rồi chúng ta tới mua bộ đó.”

      Lâm nhe răng, lẩm bẩm: “Nhưng bộ đó đắt quá!”

      “Quyết bộ đó!” Đinh Tư Thừa đập cái.

      Lâm đành phải thỏa hiệp.

      Trong quán cafe vẫn rất yên tĩnh. Nắng chiều lười biếng chảy tràn vào khung cửa sổ, từ từ rải khắp căn phòng nồng nàn hương cafe. Vốn dĩ là thời khắc tuyệt đẹp và tĩnh mịch, vậy mà lại bị giọng đàn ông bất ngờ vang lên đỉnh đầu phá vỡ.

      “Trùng hợp quá!”

      Giọng quen thuộc ngắt ngang cuộc trò chuyện của Đinh Tư Thừa và Lâm .

      Lâm ngẩng đầu lên nhìn, ra là Diệp Uyên.

      Ngoài ta ra, bên cạnh còn có người phụ nữ rất chững chạc và xinh đẹp.

      mái tóc xoăn đỏ nhiệt tình hừng hực, trang điểm đậm, dáng người lồi lên lõm xuống hoàn hảo. Bên chiếc áo khoác lông báo màu đen, bên dưới là chiếc váy ngắn màu trắng. Xuống dưới nữa là đôi chân dài để hở. Dưới chân đôi giày cao gót đế nhọn phải cao khoảng mười phân. Túi xách của ta là kiểu túi xách gấp nếp làm bằng da đà điểu bán với số liệu có hạn trong năm nay, mang thương hiệu Hermès, vừa đẹp lại mang phong cách Tây.

      Nhưng hiểu sao, Lâm nhìn chiếc túi xách của ta, lại liên tưởng tới thảm cảnh đáng thương khi những con vật run lên trong gió lạnh. Linh hồn ai oán của những con báo và đà điểu con đáng thương vây quanh người phụ nữ này, ngừng hỏi ta: mặc chúng tôi có thấy ấm áp ?

      Lâm bất chợt thấy rùng mình.

      “Hi! Trùng hợp quá!” Rất lâu sau mới đáp lại, ánh mắt dừng người Diệp Uyên.

      So với xa xỉ hào nhoáng của người phụ nữ, Diệp Uyên ăn mặc lại rất tùy hứng.

      Bên là chiếc áo khoác ngoài màu xám bạc, cổ tim, bên trong kết hợp cùng chiếc áo sơ mi với những hoa văn tím đen xen kẽ. Cúc áo cùng của áo sơ mi được mở ra, trông có vẻ rất tùy tiện. Phía dưới là chiếc quần bò được đánh bạc, làm cũ, để lộ chiếc thắt lưng màu đông được thiết kế rộng rãi. Dưới chân là đôi giày thể thao nhạt màu.

      Người phụ nữ thân mật khoác tay Diệp Uyên, nũng nịu hỏi: “Bạn của à?”

      Diệp Uyên gật đầu, ánh mắt rời khỏi Lâm .

      Bầu khí có chút ngượng ngập.

      “Có tiện trò chuyện mấy câu ?” Diệp Uyên chủ động mời.

      Lâm khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Đinh Tư Thừa. Đinh Thư Thừa hiểu ra, đứng dậy, nhìn Lâm khẽ : “Xong việc gọi điện cho !”

      “Vâng!”

      Đinh Tư Thừa ra khỏi quán cafe.

      Diệp Uyên lấy ví tiền, rút ra chiếc thẻ đưa cho bên cạnh: “ mua mấy thứ em thích !”

      “Uyên…” ta dài giọng vẻ tình nguyện: “Người ta muốn cùng cơ!”

      “Nghe lời!” Diệp Uyên .

      ta đành phải cầm lấy chiếc thẻ.

      “Muốn uống gì?” Sau khi Diệp Uyên ngồi xuống chỗ của Đinh Tư Thừa, Lâm khẽ hỏi.

      Diệp Uyên suy nghĩ rồi giơ tay gọi phục vụ: “ ly cafe Classic.”



      ~Hết chương 371~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 372: được chiều trẻ con như thế


      Chẳng mấy chốc, người phục vụ bưng cafe lên.

      có lớp bơ lót, cafe trong cốc bớt chút mượt mà, lại thêm chút nồng đậm, thiếu lớp màu đen trắng hòa trộn, lại có phần nét hơn. Cứ thế, những hạt cafe lặng lẽ nứt ra, sau khi bị nghiền thành tro bụi, tỏa hương thơm nồng nàn. Bề mặt cốc cafe còn vang lên những tiếng lách tách của bong bóng vỡ, xíu, đáng kể, giống như tiếng đóa hoa nào bí mật bung nở trong buổi chiều nay.

      Còn chưa đợi Diệp Uyên lên tiếng, Lâm trước, thanh rất khẽ, nhàng bồng bềnh trôi giữa khoảng cách bé hẹp của hai con người.

      ra, em vẫn muốn gọi điện thoại cho .” Chỉ là mỗi lần lấy được số điện thoại của ra, tâm trạng lại vô cùng nặng nề.

      Diệp Uyên cầm thìa lên, khuấy đều cafe trong cốc rồi ngước mắt nhìn , đợi tiếp.

      Lâm hít sâu hơi rồi thở ra: “Em rất muốn với tiếng xin lỗi.”

      “Rồi sao nữa?” Diệp Uyên truy hỏi.

      Lâm nhìn , môi mấp máy mà nên lời.

      Diệp Uyên đặt chiếc thìa xuống. Nó vẫn còn khẽ lay động chiếc đĩa sứ tinh xảo chốc. Cafe bên mép thìa nhanh chóng chảy xuống vị trí chính giữa. Hai bên cạnh sáng loáng, phản chiếu những vệt sáng tròn lên đỉnh đầu.

      Thấy yên lặng, bỗng cười khẩy tiếng, bổ sung giúp câu: “Sau đó, em nên thay đổi chủ ý.”

      Lâm biết định gì.

      “Tôi vẫn hiểu tại sao em chọn tôi?” Diệp Uyên nhíu mày.

      Lâm lên tiếng: “Xin lỗi !”

      “Em nên tôi.” rướn người về phía trước: “Về đêm lúc mất ngủ lẽ nào em tự hỏi lại bản thân mình sao?”

      “Xin lỗi !” Lâm áy náy.

      “Lâm ! Tôi cứu mạng em, em báo đáp lại tôi như vậy sao?” Diệp Uyên lại hỏi.

      Lâm cắn chặt môi dưới, giọng càng lúc càng : “Xin lỗi !”

      “Lương tâm của em bị chó gặm rồi à? Hay là bị gã đàn ông đó thôi miên rồi?” Diệp Uyên nghiến răng.

      “Xin lỗi …” cúi gằm.

      Diệp Uyên bất ngờ giơ tay ra, nâng cằm lên: “Em cho tôi biết , rốt cuộc ta tốt ở chỗ nào?”

      Lâm dường như hề phản kháng. Hàng mi dài khẽ run lên. lúc sau mới khẽ đáp: “Có lẽ, phụ nữ đều sợ thay đổi… sợ hoàn cảnh thay đổi, sợ những người bên cạnh mình khác . ràng biết mình và người đó thích hợp, ràng biết đó là sai lầm, nhưng vẫn cố chấp giữ chặt lấy trạng bây giờ, muốn bước thêm bước mới. Vì tuổi tác của người phụ nữ càng cao càng chịu nổi tổn thương, dám thử những thứ mới, sợ rằng ngày nó cũng hoàn toàn thay đổi!”

      Diệp Uyên ngờ lại trả lời như vậy. sững sờ giây lát, rồi từ từ rút tay về.

      “Diệp Uyên! phải người phụ nữ nào cũng có dũng khí trải nghiệm đổi thay. Giống như có rất nhiều cặp vợ chồng hay người trong cuộc sống, ràng là sống với nhau hạnh phúc, nhưng chỉ vì sống với nhau quá lâu rồi, thế nên biết đau khổ họ vẫn chịu chia tay. Lý do rất đơn giản, họ có thể nhẫn nhịn thực tại nhàm chán, vô vị, lặp lặp lại, cũng thể chịu được, thể dự liệu trước những thay đổi trong tương lai.” Lâm cúi đầu, nhàng khuấy tách cafe của mình, mí mắt giấu những đơn trong đôi mắt: “Phụ nữ giống đàn ông, họ rất giỏi tự thôi miên và an ủi bản thân. Thế nên cho dù biết đối phương toàn tâm toàn ý đối với mình, họ vẫn chấp nhận tự lừa mình lừa người để sống cuộc đời bình yên. Người ngoài cuộc nhìn thấy cảnh ấy dĩ nhiên hận đến nghiến răng kèn kẹt. Nhưng thử hỏi, khi đặt mình vào vị trí của họ, có mấy ai có thể thoải mái chọn cách buông tay đây?”

      Diệp Uyên lắc đầu: “Tôi hiểu!”

      “Vậy có biết tại sao lại có việc xem mặt ?” ngước mắt nhìn , khẽ cười.

      Diệp Uyên nhìn .

      “Vì đến độ tuổi nhất định, thứ người phụ nữ chỉ là hôn nhân mà thôi, chứ phải là bản thân tình , thế nên mới có câu vì kết hôn mà kết hôn.”

      Diệp Uyên suy nghĩ rất lâu, uống ngụm cafe sau đó như cười như : “Em liên tiếp xin lỗi tôi, chẳng qua là muốn có được lời chúc phúc của tôi.”

      “Em chỉ muốn được tha thứ.”

      Diệp Uyên tựa ra sau ghế: “Lâm ! Tôi cứu em mạng, em chưa trả, có nghĩa là cả đời này em vẫn còn nợ tôi, em bảo tôi tha thứ cho em thế nào đây?”

      Lâm từ từ cụp mắt xuống, thần sắc lạc lõng.

      Diệp Uyên còn gì để nữa. đứng dậy, buông câu: “Em nhớ cho kỹ đây! Em mãi mãi mắc nợ tôi. Em chà đạp lên đau khổ của tôi để tìm kiếm hạnh phúc, cả đời này tôi cũng tha thứ cho em!”

      Tiếng bước chân của người đàn ông mỗi lúc xa.

      Cafe bàn cũng nguội dần, hệt như hơi thở của người ấy trống rỗng, tan biến…

      Lại mười mất phút nữa trôi qua, Đinh Tư Thừa quay lại, ngồi xuống trước mặt . Thấy nét mặt nhợt nhạt, lo lắng hỏi: “Sao thế?”

      lúc sau Lâm mới tỉnh lại, ngước lên nhìn người đàn ông đối diện, khẽ lắc đầu.

      thôi! Chúng ta còn nhiều thứ phải mua lắm.” Đinh Tư Thừa đứng dậy.

      Lâm buồn bã : “Để hôm khác , giờ em hơi mệt.”





      Ba giờ chiều, tại quán trà nào đó.

      Nắng rực rỡ, chiếu vàng cả khung cửa sổ. Dưới chân là người xe như nêm, trong phòng lại có yên tĩnh hoàn toàn cách biệt.

      Tiếng đàn chậm rãi u buồn. Đó là thanh của cây đàn cổ. Nó quyện chặt với mùi trầm hương và mùi trà tỏa ra khắp căn phòng, mang tới cảm giác thanh tịnh, xa rời trần thế.

      Niên Bách Ngạn xuất rất đúng giờ, vừa đúng ba giờ, lệch phút.

      Bên cạnh còn có Hứa Đồng, trong tay xách theo hộp đựng tài liệu tiện lợi.

      Có người còn tới sớm hơn họ.

      ngồi mình trong phòng.

      vị trí sát cửa sổ.

      ta đội mũ lưỡi trai, dáng người bé, nhìn qua chắc khoảng mét bảy, bờ vai gầy guộc. ta ăn mặc thoải mái, sau lưng đeo chiếc balô, rất giống với đám ký giả hay chộp bắt mấy tin ngóc ngách.

      Niên Bách Ngạn ngồi đối diện với ta, Hứa Đồng ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn.

      Người đàn ông gầy nhìn thấy Niên Bách Ngạn đứng dậy, giơ tay về phía : “Tổng giám đốc Niên hổ danh là người làm ăn, cực kỳ chuẩn giờ.”

      Niên Bách Ngạn bắt tay lại với ta, chỉ khẽ : “Ngồi !”

      Người đàn ông mỉm cười rồi ngồi lại xuống ghế.

      “Hàng!” Niên Bách Ngạn thẳng vào vấn đề.

      Người đàn ông lôi từ trong cặp ra mấy chiếc đĩa CD, đặt trước mặt Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn liếc nhìn, thần sắc nghiêm nghị.

      Hứa Đồng ở bên cạnh lên tiếng: “Làm sao chúng tôi có thể chắc chắn chỉ có tưng đây?”

      Người đàn ông nhún vai: “Tôi cầm tiền rồi mấy thứ này đối với tôi cũng trở thành vô dụng, còn giữ lại bản sao làm cái gì? Yên tâm , tôi mang cùng thứ ra sách nhiễu người khác mãi thôi đâu. Tổng giám đốc Niên là nhà kinh doanh tiếng tăm lẫy lừng, có thể nhẫn nhịn với tôi lần, chứ tuyệt đối có lần thứ hai. Tôi là người thông minh, tạo thêm rắc rối cho bản thân đâu.”

      Hứa Đồng hừ tiếng.

      “Hứa Đồng!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi tiếng.

      Hứa Đồng mở cặp tài liệu, rút từ trong ra kẹp chi phiếu, lấy ra tờ đặt lên mặt bàn: “Đây là 50 triệu!”

      Người đàn ông lấy lại xem, giây sau biểu cảm bỗng có phần quá khích, đập tờ chi phiếu xuống: “Tổng giám đốc Niên! đùa phải ?”

      Niên Bách Ngạn nhìn ta cảm xúc, đợi tiếp tục .

      “Cái tôi cần là tiền mặt.” Người đàn ông nheo mắt lại: “ cầm tờ chi phiếu này tới để đối phó với tôi? Làm sao tôi biết nó có đổi được tiền mặt hay ?”

      “Tiền mặt?” Hứa Đồng thay cho Niên Bách Ngạn, cười khẩy: “Nếu xếp 50 triệu tiền mặt trước mặt , e là cái dáng bé của vác nổi đâu.”

      cần biết tôi có mang nổi hay . Tóm lại, có tiền mặt đừng hòng!” Người đàn ông dằn từng câu từng chữ.

      Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng lên tiếng, hề giận dữ chút nào: “ muốn thế nào?”

      “Tôi cần tiền mặt!” Người đàn ông thẳng thắn ra điều kiện, lúc cũng đồng thời nhìn nét Niên Bách Ngạn. Thấy vẻ mặt quá ư bình tĩnh, ta bắt đầu thấy chột dạ, suy nghĩ rồi lại thay đổi: “Hay là chi phiếu cũng được, nhưng tôi phải được giữ lại đĩa CD. Sau khi xác nhận số tiền 50 triệu này được chuyển vao tài khoản của tôi, tôi mới chuyển hết đĩa cho .”

      Nghe xong Niên Bách Ngạn bỗng cười khẽ. rút hộp thuốc lá, lấy ra điếu, ngậm vào miệng, rồi cầm bật lửa châm lên, rít hơi, tiếp tục nhả ra làn khói, liền mạch và liên tục.

      Từng vòng khói tan dần ra. Màu trắng xám bao trùm lấy gương mặt Niên Bách Ngạn, mơ hồ còn nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên.

      Tôn có bản lĩnh cò kè mặc cả giỏi đến vậy, làm thương nhân quả là đáng tiếc.”

      Ngữ khí của vẫn điềm đạm, nhàng hệt như làn khói nhả ra.

      “Tổng giám đốc Niên quá khen rồi, giao dịch với mấy người làm ăn như các , tôi cũng phải thông minh lên chút chứ, …” Người đàn ông tới đây bỗng ngưng bặt, hơi ngẩn người giây lát, sau đó lập tức nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt cảnh giác, giọng chợt căng thẳng: “Đợi ! Sao biết tôi họ Tôn?”

      Niên Bách Ngạn vẫn cười khẽ. Đôi mắt ấy lúc sáng lúc tối dưới làn khói xám, hệt như đôi mắt của con chim ưng bị sương mù che phủ, bất kỳ lúc nào cũng toát ra quyền uy khiến người ta bất an.

      Tôn tốn bao công sức để nắm tình hình của tôi, động vào người của tôi. Niên mỗ tôi cũng phải biết đối phương họ tên ra sao, mặt mũi thế nào chứ?”

      Người đàn ông họ Tôn đề cao phòng bị, hệt như con nhím dựng sẵn lông lên, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn.

      “Tôn Tiểu Xuyên, cái tên cũng hay lắm.” Niên Bách Ngạn lại rít hơi, rồi gảy tàn thuốc vào gạt tàn, hờ hững : “Tôi nghĩ bố mẹ đặt ít kỳ vọng vào , nếu cũng chọn chữ “Xuyên” có ý nghĩa như vậy.”

      Nét mặt Tôn Tiểu Xuyên chợt trắng bệch.

      “Theo như tôi được biết, tờ báo do phụ trách cũng được khá nhiều người chú ý. Theo lý mà phải kiếm được ít. À, hay túi tiền của đầy lên được toàn nhờ tin vịt?” Niên Bách Ngạn cố tình làm ra vẻ ngỡ ngàng.

      Tôn Tiểu Xuyên bắt đầu bất an. ta ngờ đối phương lại biết nhiều về mình như vậy. Suy nghĩ lát, ta vội vàng cất tờ chi phiếu mặt bàn , tươi cười : “Tổng giám đốc Niên! Tôi thấy chi phiếu là được rồi. Trợ lý của cũng đúng, số tiền mặt 50 triệu tôi vác nổi. Tôi tin tưởng con người tổng giám đốc Niên, chi phiếu này chắc chắn có vấn đề gì đâu. À, còn mấy cái đĩa CD này, đưa cho cả đấy!”

      Dứt lời, ta quay người định .

      Đằng sau, Niên Bách Ngạn từ tốn lên tiếng: “ Tôn vội gì chứ? Cầm tiền của tôi rồi, cũng phải nghe tôi hết câu chứ.”

      Tôn Tiểu Xuyên nuốt nước bọt, lần sờ mép bàn ngồi xuống ghế, cảnh giác nhìn Niên Bách Ngạn.

      Ngón tay dài của Niên Bách Ngạn gõ lên thân điếu thuốc lá, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống, khói bay ra từ kẽ tay , như những linh hồn bị bóp chết. Khóe môi từ từ cong lên, đáy mắt thâm sâu nhìn thấy đáy.

      “Nghe con của Tôn học tiểu học rồi, vừa giành được danh hiệu “học sinh ba tốt”*. Mang 50 triệu này làm quà cho con liệu có quý giá quá ?” tới đây, lại khẽ lắc đầu: “ nên chiều trẻ con như thế, nếu lớn lên nó biết phải vất vả thế nào mới kiếm được đồng tiền. Nhưng mà muộn, hôm nay tôi giúp Tôn tặng món quà cho cháu, vừa hay thích hợp.”
      *Đây là danh hiệu vinh dự các trường học ở Trung Quốc trao tặng cho các học sinh xuất sắc được lựa chọn ra bắt đầu từ năm 1954. Ba tốt là chỉ đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.



      ~Hết chương 372~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 373: Hãy nhớ kỹ lời bảo đảm của tôi


      Tôn Tiểu Xuyên vừa nghe tới đây, gương mặt lập tức thay đổi hẳn, tròn xoe hai mắt nhìn Niên Bách Ngạn: “ làm gì con tôi?”

      Niên Bách Ngạn từ tốn dập tắt đầu lọc vào trong gạt tàn, rồi bưng tách trà lên nhấp ngụm. Hương trà bị khuấy đảo, lan xa, hòa làm với mùi thuốc lá nhạt nhòa còn vương vấn đâu đây.

      Sau khi đặt tách trà xuống, nhìn Hứa Đồng.

      Hứa Đồng lập tức rút chiếc máy quay tinh xảo từ trong cặp tài liệu ra, mở ra, đặt trước mặt Tôn Tiểu Xuyên.

      Tôn Tiểu Xuyên nhìn thấy màn hình dừng lại ở khung cảnh trước cổng trường tiểu học, cực kỳ quen mắt. ta vội vàng ấn nút chạy đoạn băng.

      Có hình ảnh.

      Nhân vật chính trong hình là mặc đồng phục đeo cặp sách màu đỏ. Dưới ánh nắng, bé buộc cao tóc sau gáy rảo bước, nhảy chân sáo trông rất dễ thương.

      Trong tay bé cầm con búp bê Barbie, nhìn vào màn hình, vui vẻ : “Bố ơi! Có người tặng con con búp bê này, có đẹp ?” Dứt lời, bé bàn làm mặt quỷ vào màn hình, sau đó lại nhảy tưng tưng vào trường học.

      Màn hình dừng lại.

      Tôn Tiểu Xuyên ngẩn ngơ lúc lâu, bỗng nhiên gào thét về phía Niên Bách Ngạn như gã điên: “ sai người theo dõi con tôi.”

      Niên Bách Ngạn cười khẽ, thái độ phủ nhận: “So với 50 triệu, con thích món quà bây giờ của nó hơn. Trẻ con rất dễ thỏa mãn.”

      …”

      Tôn phiền xem nốt đoạn băng tiếp theo rồi hẵng phát biểu ý kiến.” Hứa Đồng ở bên cạnh ngắt lời Tôn Tiểu Xuyên. giơ tay, bật đoạn băng tiếp theo.

      Màn hình lại bắt đầu chuyển động.

      Nhưng nhân vật chính thay đổi.

      Đó là người phụ nữ khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, cắt mái tóc cũng vô cùng giản dị. ta cách gấp gáp, cuối cùng dừng bước khi tới trước trạm xe buýt.

      Ống kính cũng dừng lại ngay lúc đó.

      Chẳng mấy chốc, có chiếc xe buýt từ từ tới và đỗ lại.

      Khi cửa xe vừa mở ra, đám đông đợi xe ào ào chen nhau bước lên, mới sáng sớm xảy ra cuộc chiến giáp lá cà.

      Người phụ nữ ấy cũng liều mạng xông lên trước, cuối cùng bị đám đông xô đẩy lên xe.

      Cửa xe khó khăn lắm mới đóng lại, người phụ nữ đó đứng ngay cửa lên xuống, gương mặt gần như bị ép thành bức ảnh.

      Đoạn clip này cũng ngắn giống hệt đoạn trước.

      Nhưng nhiêu đó đủ để khiến Tôn Tiểu Xuyên đổ mồ hôi lạnh, tay chân run bần bật. Sắc mặt ta trở nên nhợt nhạt vô cùng, bờ môi cũng dần dần phai màu. ta nhìn trân trân vào người đàn ông nãy giờ vẫn vô cùng bình thản trước mặt mình như nhìn con ma từ phủ lên đòi mạng.

      Người đàn ông trước mặt cần gì nhiều nhưng ta hiểu quá .

      Cả trái tim Tôn Tiểu Xuyên cũng run lên, từng ngón tay trắng bợt vô thức cuộn chặt lại. cảm giác bất an mãnh liệt bao trùm lên người . biết, đây chính là áp lực vô hình mà người đàn ông kia đè lên người mình. Tuy rằng trông yên bình và vô hại.

      ngờ Niên Bách Ngạn chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể điều tra ra là ai, gia cảnh thế nào. Cái gì mà tặng quà cho con , chẳng qua là Niên Bách Ngạn muốn với rằng, ta biết rất con học ở trường nào!

      Còn cả vợ nữa!

      Người phụ nữ trong đoạn băng thứ hai chính là vợ . Kẻ quay lén tuy rằng đuổi theo làm phiền hay cảnh cáo, chỉ lặng lẽ theo quay phim suốt dọc đường, nhưng đủ để Tôn Tiểu Xuyên cảm thấy thấp thỏm lo sợ.

      còn nghi ngờ gì, Niên Bách Ngạn muốn cảnh cáo : Bất luận là vợ hay con , tung tích của cả hai người này nắm trong lòng bàn tay.

      Nghĩ tới đây, Tôn Tiểu Xuyên sốt ruột, thở hổn hển, nghiến răng : “Niên Bách Ngạn! được giở trò với vợ và con tôi!”

      Nghe xong Niên Bách Ngạn bỗng cười, cả cơ thể cao lớn hơi rướn về phía trước, ánh mắt sâu như đại dương: “ Tôn! Tiền của Niên Bách Ngạn dễ lấy thế đâu!”

      Tôn Tiểu Xuyên như bị ai tạt cả gáo nước lạnh lên người, sức mạnh đó ập tới bất ngờ khiến ta suýt ngạt thở.

      lúc sau, ta mới gật đầu, như con gà bại trận: “Coi như lợi hại!” Dứt lời, ta ngoan ngoãn trả lại tờ chi phiếu cho Niên Bách Ngạn, sau đó đem toàn bộ đĩa CD đẩy tới trước mặt , thái độ trở nên rất thành khẩn.

      Niên! Cầu xin tha cho vợ và con tôi!”

      Niên Bách Ngạn điềm nhiên như : “Vậy ai đảm bảo cho người nhà của tôi bị quấy rầy đây?”

      “Tôi!” Tôn Tiểu Xuyên vội vàng tỏ thái độ. ta giơ tay nắm chặt tay Niên Bách Ngạn, gấp gáp : “ Niên! Tôi bảo đảm với sau này tôi tuyệt đối làm phiền tới người nhà . À, cả các đồng nghiệp của tôi nữa, cả…”

      Dáng vẻ căng thẳng hoảng loạn của ta hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt khi hùng hồn thổi phồng câu chuyện.

      cũng biết giới nhà báo có liên hệ qua lại với nhau. Tôi làm trong ngành này cũng hơn chục năm rồi, ký giả nào phụ trách mảng tin tức nào tôi nắm rất . Niên! Quan hệ của tôi trong giới báo chí ra rất rộng. Tôi biết kỳ thực cũng có mấy nhà báo cứ bám riết lấy vụ của buông. Còn mấy người khác chỉ là ăn theo thôi. yên tâm, mấy nhà báo đó tôi quen mặt, muốn di chuyển chú ý của họ rất đơn giản.”

      “Ồ?” Khóe môi Niên Bách Ngạn chợt cong lên: “Hiếm khi Tôn lại chịu giúp tôi như vậy.”

      “Nên mà, nên mà!” Thái độ của Tôn Tiểu Xuyên quay ngoắt 180 độ: “ Niên đại nhân đại lượng, mong giơ cao đánh khẽ.”

      Niên Bách Ngạn rút tay về, dựa người ra sau ghế. Nụ cười bên bờ môi bất chợt tắt ngấm, ánh mắt chỉ còn lại lạnh nhạt, nghiêm túc: “Tôi cần biết trong tay còn đĩa CD nào hay . Nhớ kỹ, tôi muốn đoạn clip đó được tuồn ra ngoài.”

      yên tâm, yên tâm! Tuyệt đối có chuyện đó xảy ra, đây là toàn bộ số đĩa CD rồi.” Lúc này Tôn Tiểu Xuyên nào còn dám gian xảo nữa? Đến tận hôm nay ta mới hoàn toàn hiểu về lợi hại, tàn độc của Niên Bách Ngạn. cần lên tiếng có thể giải quyết được phiền phức cực lớn của bản thân, còn ta tự cho rằng mình thông minh cuối cùng thảm bại, chỉ có thể để cho Niên Bách Ngạn lợi dụng. ra đánh giá của giới thương nhân về Niên Bách Ngạn quả sai. Người đàn ông này là kẻ tàn nhẫn, bụng dạ thâm độc.

      Niên Bách Ngạn uống hớp trà, đặt cốc xuống mới : “Con người tôi trước nay thích nghe mấy lời hứa hẹn. Nhưng lời bảo đảm của tôi có thể suy nghĩ chút.”

      Tôn Tiểu Xuyên dè dặt sợ hãi nhìn .

      “Tốt nhất là người phụ nữ của tôi và em trai tôi đều có chuyện gì. khi hai người đó xảy ra chuyện, tôi cần biết có liên quan tới hay , nhớ kỹ, tôi bảo đảm rằng để cho cùng với người nhà của mình… lặng lẽ đầu thai sang kiếp khác đấy.”

      Ngữ khí của Niên Bách Ngạn điềm tĩnh đến dọa người.

      Tôn Tiểu Xuyên rùng mình cái, gương mặt cắt còn hột máu, khác gì giấy trắng dùng để mai táng người chết ngày xưa…





      Cả ngày Tố Diệp cứ gà gà gật gật. Sau khi ăn đơn giản thứ gì đó, tới buổi chiều quả thực chịu nổi nữa, bèn gục đầu xuống ngủ.

      Khi tỉnh lại ngoài cửa sổ trời tối đen.

      Nhìn đồng hồ mới bàng hoàng.

      Mùa đông trời tối sớm, nghĩ bây giờ là hơn bảy giờ tối rồi.

      Vội vàng bò dậy khỏi giường.

      Khi ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của Niên Bách Tiêu.

      chợt run sợ, vội vào phòng khách.

      Niên Bách Ngạn về nhà rồi. thay quần áo ở nhà, ngồi bên cạnh bàn uống trà. Niên Bách Tiêu đứng trước mặt , gương mặt tuấn tú tức giận đến tái mét. giúp việc được mời đến sợ sệt bưng đĩa hoa quả được gọt sẵn, đặt lên bàn sau đó vội vàng làm cơm.

      Lúc qua Tố Diệp, ấy : “Mau khuyên hai em họ , cãi nhau ác liệt lắm!”

      cần ấy , Tố Diệp cũng có thể nhận ra.

      Đợi ấy rồi, Tố Diệp mới bước tới, đứng giữa hai người đàn ông. hiểu sao, còn chưa lên tiếng cảm thấy có áp lực, đáy lòng dâng lên bất an mơ hồ.

      “Sao hai người lại cãi nhau rồi?” Tố Diệp khẽ hỏi.

      Niên Bách Ngạn lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cái. Chỉ cái nhìn thôi, Tố Diệp bỗng cảm thấy lo sợ. Từ ánh mắt có thể nhận ra căng thẳng cực lớn. Thế là sao?

      Niên Bách Tiêu đoái hoài tới Tố Diệp. Cậu ta nhìn Niên Bách Ngạn bất bình: “ có quyền làm như vậy, cũng thể làm như vậy! Người lén chạy tới quán bar ca hát là em, liên quan gì tới những người em của em? Dựa vào đâu ra tay với họ?”

      Tố Diệp kinh ngạc, giật mình nhìn Niên Bách Ngạn.

      em?” Niên Bách Ngạn hừ lạnh: “Những người có thể kéo em hút ma túy mà còn gọi là em?”

      Lúc này mắt Tố Diệp càng trợn to hơn, nhìn về phía Niên Bách Tiêu: “Cái gì? Hút ma túy?” Trong đầu lập tức lên hình ảnh mấy tên tội phạm bị Tố Khải bắt về. Khi lên cơn nghiện, nhìn họ đau đớn đến mức nào.

      Trong giây phút sốt sắng, bèn giơ tay đánh mạnh vào người Niên Bách Tiêu cái: “Cậu điên rồi à? Hút ma túy? Cậu biết ma túy hủy hoại cả đời cậu hay sao? Cậu…”

      “Tôi hút!” Niên Bách Tiêu ôm cánh tay, đau đớn đến nỗi phải nhe răng ra. câu tiếng trơn tuột như đổ đậu. Trước mặt Niên Bách Ngạn chưa bao giờ cậu ta tiếng Trung.

      ! đừng có phân trắng đen! Họ chỉ thi thoảng chơi thứ đó mà thôi. Hơn nữa cũng chỉ là loại thuốc gây hưng phấn với liều lượng rất , vốn dĩ phải ma túy như !”

      Niên Bách Ngạn nhíu mày, đặt mạnh chiếc cốc lên mặt bàn, quát lên: “Còn nhiều làm gì? Em mau ngoan ngoãn cắt đứt với mấy người đó cho . Nếu , họ chỉ mất công việc ca hát đơn giản vậy đâu!”

      Niên Bách Tiêu xua tay, bực bội : “Em biết có quyền có thế, tay giơ tới được nơi rất xa! bảo ông chủ quán bar đuổi việc họ rồi, còn muốn thế nào nữa? Có giỏi phế cả em luôn !”

      Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta, nhấn mạnh: “Em là em trai của , làm gì em cả. Nhưng, còn để biết được em vẫn qua lại với họ, khiến bọn họ đến cơm cũng ăn được!”

      …”

      “Được rồi, được rồi!” Tố Diệp hiểu trong lòng. Là chuyện họ lén tới quán bar bị bại lộ. bèn vội vàng giữ tay Niên Bách Tiêu lại, gáp gáp khuyên: “Mau hứa với cậu sau này tới đó nữa .”

      “Tại sao tôi phải hứa với ấy?” Ai ngờ Niên Bách Tiêu hoàn toàn nể tình. Cậu ta hét lên với Niên Bách Ngạn: “ đúng là trai em, nhưng khi nào quan tâm tới em chưa? luôn lấy sở thích của mình ra để quy định con đường tương lai em phải như thế nào! có biết em thích cái gì hay ? có biết lý tưởng của em là gì hay ? chẳng biết gì cả! chỉ thích tự cho là mình đúng, sắp xếp cuộc đời của người khác mà thôi! Đúng vậy, họ đúng là có số thói hư. Nhưng chỉ có ở cùng với họ em mới cảm nhận được tự do! Em mới cảm thấy mình phải là con rối bị người khác giật dây! có tư cách cầu em làm chuyện gì cả. tưởng bản thân giỏi giang lắm sao? Nếu làm tốt việc của mình, tại sao đến bây giờ vẫn còn ở lại Tinh Thạch? Tại sao Kỷ Đông Nham lại trở mặt với ?”

      Tố Diệp đứng bên nghe mà tai ù ù. hiểu Niên Bách Tiêu vậy là ý gì? Sở dĩ Niên Bách Ngạn làm ở Tinh Thạch, phải vì tại đó có cổ phần của nhà họ Niên sao?



      ~Hết chương 373~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 374: vẫn ấy


      Đợi Niên Bách Tiêu gào thét trận xong, căn phòng mới yên bình trở lại.

      Niên Bách Ngạn cất lời câu, chỉ nhìn thẳng vào Niên Bách Tiêu, ánh mắt trầm ổn và giá lạnh.

      Bầu khí vô cùng áp lực.

      Ngay cả Tố Diệp đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh.

      Vào lúc biết làm sao để khuyên hai em họ giúp việc đẩy cửa ló đầu vào. Có lẽ phát ra khí càng lúc càng nặng nề, ấy dè dặt lên tiếng: Thưa , bữa tối xong xuôi cả rồi!

      Lúc này Niên Bách Ngạn mới khẽ ra lệnh câu: “Ăn cơm!”

      Niên Bách Tiêu nghiến chặt răng, quay người sải bước về phòng mình.

      “Ấy…”

      “Mặc kệ nó!” Niên Bách Ngạn quát lên bất mãn sau lưng Tố Diệp.

      Tố Diệp thấy sắc mặt Niên Bách Ngạn thân thiện, bèn liếm môi, ngoan ngoãn câu: “Nhưng mà… ăn tối khó chịu lắm…”

      “Nó lớn tướng như vậy rồi, chết đói được!” Niên Bách Ngạn lại buông câu trong bực bội.

      Đầu óc Tố Diệp tê dại, thầm nghĩ sau khi việc bại lộ Niên Bách Ngạn nổ pháo vào Niên Bách Tiêu trước, vậy ngay sau đây bản thân cũng khó mà giữ được an toàn cho mình. Con ngươi đảo đảo rất nhanh, đầu óc chợt nhanh nhạy, lập tức cười trừ: “Thế này , để em khuyên nó. em mà, thể cứ ngày nào gặp nhau cũng cãi vã được!”

      xong câu ấy, quan sát kỹ nét mặt của Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn nhìn , hơi nheo mắt lại.

      Đôi chân Tố Diệp từ từ chuyển động. Sau khi thấy vẫn giữ im lặng, chuẩn bị chuồn lẹ.

      Sau lưng vang lên tiếng Niên Bách Ngạn.

      để em chưa?”

      Tố Diệp dừng bước.

      Tiêu đời rồi!

      “Lại đây!” Niên Bách Ngạn thấp giọng gầm lên.

      Tố Diệp từ từ quay người lại, lập tức bày ra gương mặt ấm ức: “Bách Ngạn…”

      “Đừng có giở trò này ra với , lại đây!” Niên Bách Ngạn cao giọng.

      Tố Diệp ai oán, cảm thấy lần này Niên Bách Ngạn làm rồi, trong lòng bất giác bắt đầu oán trách Niên Bách Tiêu: Hay lắm Niên Bách Tiêu! cũng là kiến bò chung sợi dây. Cậu bỏ thèm quay đầu lại, quan tâm gì, để lại mình tôi ở đây chịu đựng cơn giận dữ ban nãy còn chưa giải tỏa hết của Niên Bách Ngạn.

      bước dè dặt tới trước, dừng lại trước mặt Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn cho thời gian hòa hoãn. dùng sức giữ chặt cánh tay lại. kịp đề phòng bèn ngã vào lòng . Ngay sau đó thấy giơ phắt tay lên. Lòng bàn tay rộng lớn đập bộp xuống mông .

      giây sau cảm giác đau đớn nóng rực qua lớp vải men dần khắp mông.

      hét lên tiếng.

      Bỗng thấy giọng mắng đỉnh đầu: “Gan em to lên rồi phải ?”

      Tố Diệp ngờ Niên Bách Ngạn lại phát vào mông mình, lực còn hề . chỉ cảm thấy hai chân cũng tê theo, đành dựa vào chân , dám nhúc nhích. Gương mặt vì đau mà nhăn tít lại.

      “Biết sai chưa?” lại quát.

      Tố Diệp vội vã gật đầu.

      !”

      Giọng nghẹn ngào: “Em sai rồi!”

      Thấy như vậy, nếp nhăn gương mặt Niên Bách Ngạn mới dãn ra đôi chút. cúi đầu nhìn . Mái tóc dài của che quá nửa khuôn mặt, nhưng vẫn nhìn ra khóe mắt đỏ ửng. Tim nhói lên cái, ít nhiều cũng có chút đau lòng. đẩy ra: “Biết đau để lần sau mà nhớ!”

      Tố Diệp mím chặt môi, nữa.

      Với tính khí của dù vô lý cũng phải cãi được ba phần, nếu là thường ngày có lẽ nổi nóng với Niên Bách Ngạn, nhưng lần này im miệng. Ai bảo nghe lời , lén lút trốn ra ngoài.

      phải đứa ngốc, trong lòng như ban ngày.

      Nếu Niên Bách Ngạn dám ra tay với bạn bè của Niên Bách Tiêu vậy chắc chắn nắm được chứng cứ và cậu ta trốn ra ngoài. Tuy ra, nhưng vẫn cảm nhận được.

      phải chưa từng hối hận, cũng biết khoảng thời gian này vì chuyện xử lý mấy bức ảnh rầm rộ khắp nơi, rất đau đầu rồi. Lúc này và Niên Bách Tiêu đúng là nên kiếm thêm chuyện nữa.

      Thế nên nuốt cục tức này xuống.

      Thấy Tố Diệp nhịn đến đỏ bừng mặt, Niên Bách Ngạn cuối cùng vẫn nhẫn tâm. thở dài nặng nề rồi kéo lại: “Được rồi! ăn cơm thôi!”

      Tố Diệp cúi gằm, gật đầu.





      Sau khi quay xong cảnh, đạo diễn hô cắt.

      Trợ lý của Bạch Băng lập tức chạy tới khoác áo lông cho ta, còn lấy thêm nước ấm và túi giữ nhiệt, : “Chị Băng! Chúng ta vất vả thêm chút. Còn cảnh nữa thôi là tối nay chúng ta xong việc rồi.”

      Bạch Băng uống hớp nước nóng rồi bực dọc : “Cái ngày đáng chết, lạnh như vậy!” Sau đó ta đứng dậy, vào phòng nghỉ.

      Người trợ lý theo sau, cười trừ: “Em điều tiết lại với đạo diễn rồi. Cảnh sau đóng trong nhà, lát chị đọc kịch bản trước chút .”

      Bạch Băng hừ tiếng.

      Trong phòng nghỉ có người. trẻ ôm cốc nước nóng nhìn chằm chằm vào di động, nghe thấy tiếng Bạch Băng vào. Bạch Băng nhìn ta cái, mới biết ta là diễn viên mới vào đoàn làm phim, xuất thân từ người mẫu.

      Sau nghi nghênh ngang ngồi xuống sofa, Bạch Băng cũng quan tâm hỏi câu: “Lần đầu tiên đóng phim có quen ?”

      người mẫu giật nảy mình, thấy Bạch Băng vào lập tức đứng dậy, căng thẳng tột độ. Bạch Băng tỏ ý bảo ta cần lo lắng như thế, rồi đón lấy kịch bản từ phía trợ lý, vừa giở ra vừa : “Cảnh sau đổi màn rồi, biết chưa?”

      “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Băng!”

      Bạch Băng gì nữa, cúi đầu đọc kịch bản.

      người mẫu nhìn Bạch Băng, rồi dè dặt tới, ngồi xuống bên cạnh ta, với vẻ lấy lòng: “Chị Băng! Người ngoài hay chị khó gần, nhưng em cảm thấy con người chị rất tốt, nhất là đối với người mới, chứ khinh miệt như những ngôi sao khác.”

      Bạch Băng tuy có kiêu ngạo chút, nhưng đích thực có thói quen bắt nạt ma mới. Chỉ có điều dáng vẻ lúc bình thường của ta khiến những bình luận của bên ngoài đều hay. ta xem kịch bản, ngước mắt lên: “Con bé này mồm mép cũng ngọt đấy chứ!”

      “Hì hì!” cười ngây thơ.

      “Vừa xem cái gì vậy?” Bạch Băng hỏi.

      Ai ngờ nét mặt người mẫu chợt đỏ ửng, nhìn Bạch Băng định gì lại thôi.

      Bạch Băng đoán ta có lời muốn , bèn ngừng động tác lật kịch bản lại.

      “Chị Băng! Trước đây chị hợp tác với tập đoàn Tinh Thạch phải ? Cái người… tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch có phải là người cực kỳ khó gần ?” người mẫu liếm môi.

      Bạch Băng cực kỳ thông minh, nhếch môi cười: “Sao? từng gặp Niên Bách Ngạn?”

      Gương mặt càng đỏ hơn. Nhớ lại khung cảnh tối hôm đó được gặp , nhớ lại mùi hương người cùng vòm ngực rộng lớn ấy, trái tim lại bắt đầu đập thình thịch loạn nhịp. Thấy Bạch Băng nhìn mình, bèn gật đầu.

      Bạch Băng chần chừ, hơi nhướng mày: “ ta muốn bao nuôi ?”

      người mẫu lập tức lắc đầu, ánh mắt dần tối : “Em làm gì được may mắn đến thế. Em chỉ từng gặp ta lần thôi.” Tối đó ta chụp lén mấy bức ảnh, dám cài làm hình nền, chỉ những lúc nào rất nhớ mới lôi ra ngắm.

      ta biết chuyện ảnh nóng, chuyện này từ lâu đồn đại ầm ĩ khắp giới giải trí rồi.

      lòng, ta chỉ mong mình được là nữ chính trong ảnh.

      Bạch Băng bật cười: “Chuyện này có gì khó. Cái vòng luẩn quẩn này to rất to, cũng quanh quẩn tưng ấy người. Chỉ cần vẫn ở Bắc Kinh, rồi cũng có lúc gặp mặt trong bữa tiệc nào đó, để lần sau tôi giới thiệu cho ta.”

      “Cảm ơn chị Băng!” người mẫu kích động vô cùng.

      Bạch Băng gì nữa.

      lúc sau.

      “Nhưng vị tổng giám đốc Niên đó hình như rất say đắm hai nhà họ Diệp.” nhớ lại danh xưng trong điện thoại của , bảo bối. Có phải trong lòng , tiểu thư đó mới là bảo bối của ?

      Bạch Băng cười khẽ, giơ tay véo má : “ bé à, nhớ cho kỹ đây! Chơi đùa với đàn ông tuyệt đối được coi là . mặc kệ trong lòng ta có ai, chỉ cần ta chấp nhận để ý tới có cơm ăn. mà tưởng , mà nghiêm túc chết chắc đấy, hiểu chưa?”

      người mẫu gật đầu như lờ mờ hiểu.

      Bạch Băng cười khẩy trong lòng: Say đắm ư? Nực cười! Đó là vì ta chưa gặp được người phụ nữ tiếp theo hợp khẩu vị của mình mà thôi.

      “Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên là gì?”

      người mẫu vội vàng đáp: “Em tên là An Tịnh.”

      “An Tịnh?” Bạch Băng cười: “Cái tên thú vị đấy.*”
      *An Tịnh có nghĩa là yên tĩnh. Tuy vậy bạn trẻ này hơi nhiều lời >.<





      Sóng gió về vụ ảnh nóng cũng bắt đầu lắng dịu.

      Tố Diệp cũng ít nhiều cũng được ra ngoài tự do. Sau đó, mới biết chuyện Niên Bách Ngạn bị đình chỉ chức vụ tổng giám đốc. Đương nhiên, biết chuyện này phải vì đọc báo mà vì Lâm với .

      Hôm nay, thử váy cưới cùng Lâm , trong lúc chuyện, hai người vô tình nhắc tới chuyện này.

      Tâm trạng của Tố Diệp bỗng chùng xuống. Suy nghĩ đầu tiên của là gọi ngay cho Niên Bách Ngạn, nhưng nghĩ tới chuyện lại công tác bèn đè nén.

      “Yên tâm ! Tinh Thạch bây giờ hoàn toàn thể thiếu Niên Bách Ngạn được.” Lâm an ủi Tố Diệp: “Bố cậu chẳng qua chỉ làm để hội đồng quản trị xem thôi.”

      “Ông ấy phải bố mình.” Tố Diệp nghiến chặt răng.

      Lâm vội xin hàng, rồi cầm bộ váy cưới, đứng trước gương ướm thử. ấy với Tố Diệp: “Mấy hôm nữa là tới sinh nhật cậu rồi, ấy kịp về đón sinh nhật cùng cậu sao?”

      “Mình .” Tố Diệp chẳng có tâm trạng mấy.

      Lâm đặt chiếc váy cưới xuống, quay đầu thở dài: “Sinh nhật cậu vẫn tới đó sao?”

      Tố Diệp suy nghĩ gì, lập tức gật đầu.

      “Tối đó cùng ăn cơm . Mình cũng tới nhà cậu mợ cậu ăn ké, nếu mà ấy về kịp.”

      “Được thôi!” Tố Diệp mỉm cười.

      Lâm thêm gì nữa mà đưa bộ váy cưới cho nhân viên cửa hàng: “Thử bộ này !”

      “Sao cậu thử thêm vài bộ nữa?” Tố Diệp ngạc nhiên.

      Gương mặt Lâm có chút mệt mỏi, khẽ lắc đầu.

      Khi Lâm vào trong phòng thay đồ, Đinh Tư Thừa mới tới. Tố Diệp thấy vậy vô cùng bực bội. tới giáo huấn cho ta bài. Thái độ của Đinh Tư Thừa rất tốt, ngừng xin lỗi , sau đó hỏi thăm tình hình gần đây của , rồi hỏi chụp CT hay chưa.

      Tố Diệp trả lời qua quýt lấy lệ.

      Hai người chuyện Lâm mặc áo cưới ra, làm mắt hai người họ sáng lên.

      Tố Diệp bước tới, kinh ngạc ôm chầm lấy Lâm : “Tình ! Cậu xinh quá !”

      “Mình mong chờ ngày cậu mặc áo cưới hơn.” Lâm thủ thỉ bên tai .

      Tố Diệp bật cười, đẩy ấy cái: “Mình tiếp tục đứng đây để cậu chọc ghẹo nữa đâu. Ông xã tương lai của cậu đến rồi kìa, mình giành công nữa.”

      “Gấp gì chứ, cùng ăn bữa cơm !”

      Tố Diệp từ chối, rằng ở nhà còn có Niên Bách Tiêu thích giở trò.

      Lâm cũng ép nữa, đành để .

      Sau khi Tố Diệp rồi, nhìn về phía Đinh Tư Thừa. Thấy ánh mắt cứ đau đáu nhìn ra phía cửa, bờ môi hơi cong lên nụ cười chua xót. Cuối cùng, bất ngờ hỏi câu: “ vẫn còn ấy, phải ?”

      Đinh Tư Thừa chợt quay ngoắt lại, kinh ngạc nhìn Lâm .

      Lâm điềm tĩnh nhìn .

      Chẳng mấy chốc, thần sắc của ngượng ngập như bị ai đó đọc được bí mật của mình, giọng điệu có phần hoảng loạn: “ ! việc ra như em nghĩ đâu, …”

      “Bây giờ Tiểu Diệp rất hạnh phúc!” Lâm khẽ .

      ! Em đừng hiểu lầm…”

      Lâm gượng cười, nhìn vào gương: “Em thay bộ nữa. Dáng bộ này trông được đẹp cho lắm.” Dứt lời vào phòng thay đồ.

      Đinh Tư Thừa rất muốn đuổi theo giải thích nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.

      vào bên trong, khóe mắt Lâm chợt đỏ ửng. phải kẻ ngốc, nhìn ra được ánh mắt Đinh Tư Thừa khi nhìn Tố Diệp có thêm điều gì…



      ~Hết chương 374~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 375: phải cuộc hò hẹn hai người


      Khi Tưởng Bân gọi điện tới, Tố Diệp ngồi ngơ ngẩn ngắm những cành hải đường ngoài cửa sổ.

      Nắng chiều cực đẹp. Những cành hải đường trước mặt như được tắm trong ánh sáng. Tia sáng lóe lên từ phía đường chân trời rải những vụn sáng lốm đốm lên những phiến lá, khiến ngồi trong phòng cũng có thể nhìn thấy từng gân lá cằn khô được soi .

      Chỉ mới mấy phút trước, và Niên Bách Tiêu xảy ra cuộc tranh cãi .

      Từ khi Niên Bách Ngạn “đuổi cùng diệt tận” mấy người em của Niên Bách Tiêu, cậu ta và đám người đó đoạn tuyệt hoàn toàn, ngày nào cũng ở lỳ trong nhà, tuyệt nhiên ra ngoài. Cũng chẳng biết là vì những người đó ruồng rẫy cậu ta hay vì cậu ta muốn họ bị liên lụy nên chủ động từ bỏ. Tóm lại là từ sau khi Niên Bách Ngạn công tác, Niên Bách Tiêu chỉ lặng lẽ như bóng ma.

      Cho tới tận trưa hôm nay khi gõ cửa gọi cậu ta ra ăn cơm.

      Niên Bách Tiêu nằm cuộn tròn sofa, nhìn mô hình xe đua đến ngây ngốc.

      Tố Diệp thấy vậy, bèn dựa hẳn vào cửa, yên lặng chờ đợi. suy nghĩ rất nhiều, hiểu sao trong đầu nghĩ ra câu như vậy, rồi ngay lập tức buột khỏi miệng. với Niên Bách Tiêu rằng: Cậu tới quán bar hát có phải để có thể tham gia cuộc đua ?

      Từ trước tới nay đều tưởng rằng cậu ta chỉ muốn kiếm chút tiền sinh hoạt, nhưng sau này được biết thằng nhóc này ở quán bar kiếm chác được số tiền hề bắt đầu nghi ngờ mục đích để cậu ta kiếm tiền.

      Thấy ánh mắt cậu ta bất chợt xao động là Tố Diệp biết mình đoán đúng rồi.

      Tuy rằng hiểu lắm về ngành đua xe nhưng cũng biết muốn tham gia đua xe, cần ít tiền.

      Thế là Niên Bách Tiêu nổi cơn thịnh nộ.

      Đó là cảm giác ngượng ngập hóa giận dữ khi bị người khác vạch trần tâm của mình.

      Tố Diệp cũng có lòng tốt, giải thích với cậu ta rằng: Nếu cậu muốn tham gia đua xe tôi có thể tài trợ cho cậu.

      Ai ngờ câu này dường như sỉ nhục Niên Bách Tiêu, cuối cùng cậu ta bùng nổ như quả bom .

      Trước nay Tố Diệp vẫn thích đối chọi với cậu ta. Vì cho rằng, trong quá trình tranh cãi con người cũng giải tỏa tâm trạng của mình, còn tốt hơn ngày nào cũng lầm lỳ , đè nén hết tâm của mình vào lòng.

      bắt đầu khích Niên Bách Tiêu, rằng cậu ta vốn dĩ còn gan chạm vào xe đua nữa.

      thực tế, chỉ muốn dùng cách khác để cổ vũ cậu ta theo đuổi giấc mơ của mình.

      Nhưng Niên Bách Tiêu ràng là nể tình. Cậu ta bắt đầu phản kích, khích bác cũng là đồ hèn.

      Thế nên tới cuối cùng, Tố Diệp chọn cách ngồi trước cửa sổ ngắm hải đường đến thất thần.

      hiểu vì sao Niên Bách Tiêu lại mắng mình là đồ hèn. Vì cũng có những chuyện dám đối mặt giống như cậu ta. Cậu ta dám đua xe cũng trốn tránh leo núi.

      Tuy rằng môn thể thao này so với trò đua xe ăn vào máu của Niên Bách Tiêu cũng quan trọng như thế. biết , cho dù mình có né tránh thế nào, vẫn rất thích nó.

      Thế nên khi Tưởng Bân gọi điện tới, Tố Diệp hơi đờ người, nhất thời nhớ được ta là ai, cho tới khi ta tự báo danh.

      “Thời gian gần đây tôi liên lạc được với em, em chuyển nhà rồi sao?” Giọng của Tưởng Bân trong điện thoại rất ôn hòa, hệt như ánh nắng ngày đông ấm áp.

      Hai hôm trước Tố Diệp tắt di động, đương nhiên rất nhiều người liên lạc được với . Cộng thêm việc trở thành nữ chính của tập ảnh nóng, càng muốn đối mặt với bạn bè người thân xung quanh.

      phát tâm lý của con người khá kỳ lạ.

      Khi bạn có chuyện vui, những người lòng chúc phúc bạn còn nghi ngờ gì, chắc chắn là những người bạn thân chí cốt. Nhưng khi bạn gặp chuyện buồn, ngoài những người bạn thân ngày thường quan tâm tới bạn ra, cả những người rất ít khi liên lạc, thậm chí là những người “ ma quỷ quái” chưa bao giờ chuyện cũng nhào tới, bày ra đủ kiểu gương mặt quan tâm để hỏi thăm, bề ngoài trông có vẻ rất nhiệt tình và chân thành, kỳ thực là chỉ muốn truy hỏi kỹ càng việc để thỏa mãn tâm lý cười nỗi đau khổ của người khác mà thôi.

      Tố Diệp cũng lấy làm lạ, chưa bao giờ phủ nhận luôn có loại người này tồn tại.

      Đây là căn bệnh đáng lên án của xã hội, đó chính là: thể nhìn người khác vui vẻ.

      Vì cuộc sống này quá vất vả, quá khô khan, vì con đường theo đuổi hạnh phúc và thành công quá gian nan, vì ngay chính con đường đó họ chọn cách từ bỏ. Thế nên khi người khác có được, họ mới ngưỡng mộ, ganh ghét, đố kỵ. Họ ghét những người có được đó vì kiên trì được những việc họ từng thể tới cùng.

      Đương nhiên, quan tâm của Tưởng Bân chắc chắn là lòng. kiên trì của ta chỉ vì muốn theo đuổi được thứ mà ta muốn có.

      Tố Diệp chỉ đáp lại đơn giản câu rằng mình ở nhà bạn, những chuyện còn lại trả lời qua loa cho xong.

      Tưởng Bân dường như có rất nhiều điều muốn với , cứ hỏi han ân cần, chịu kết thúc cuộc điện thoại.

      Ban đầu Tố Diệp có chút thiếu tập trung. ta hỏi gì ậm ờ đáp lại. Cho tới khi Tưởng Bân trong điện thoại câu thế này: Tố Diệp! Tôi biết gần đây tâm trạng của em vui, thế nên chi bằng chúng ta cùng leo núi . Ra ngoại ô, tôi biết có địa điểm tồi, coi như là xả stress.

      Khi Tố Diệp nghe thấy câu này, suy nghĩ đầu tiên lên trong đầu là: Tâm trạng của tôi tốt hay làm sao biết được?

      khẽ thở dài, vốn dĩ định từ chối, nhưng giây phút mở lời lại bất chợt nhớ tới những câu của Niên Bách Tiêu, thế là lập tức đổi ý, buột miệng : “Được!”

      Có lẽ Tưởng Bân ngờ lại đồng ý nhanh đến vậy, ngữ khó bỗng chốc hưng phấn vô cùng: “ sao?”

      Tố Diệp khẽ ừm tiếng, sau đó bổ sung thêm câu: “Nhưng phải giúp tôi. Tôi lâu leo núi rồi, rất nhiều thứ thành thạo.” nhớ Tưởng Bân từng ta thích leo núi. Trước đây ta cũng từng tới Nepal, vậy là kỹ thuật leo núi của ta chắc cũng khá.

      thành vấn đề! an toàn của em cứ để tôi lo!” Tưởng Bân bảo đảm chắc nịch.

      Hai người hẹn thời gian tạm thời.

      Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tố Diệp lại ngồi yên suy nghĩ rất lâu, sau đó vớ lấy di động, gọi cho Kỷ Đông Nham.

      Đầu kia bắt máy rất nhanh, câu đầu tiên là: Tạ ơn trời đất, cuối cùng em cũng mở máy.

      “Nếu sao?” ôm lấy gối, uể oải nằm bò lên gối, cười hỏi.

      “Nếu cầm dao kề vào cổ Niên Bách Ngạn truy hỏi tung tích của em.”

      Tố Diệp mím môi cười.

      “Nghiêm túc , giờ em ở đâu?” Kỷ Đông Nham vội hỏi.

      đừng quan tâm tôi ở đâu vội, cuối tuần này có rảnh ?” Tố Diệp truy hỏi: “Hoặc là vẫn còn bận rộn đối phó với Tinh Thạch?”

      “Người đẹp mà hẹn giang sơn có thể vứt bỏ.” Kỷ Đông Nham ung dung .

      Tố Diệp lập tức lên tiếng: “Vậy được, quyết định vậy !”

      “Đợi ! cũng phải biết là làm gì chứ?”

      “Đường đường là người thừa kế cả tập đoàn lớn, định vác theo căn bệnh sợ độ cao sống cả đời này đấy chứ?” Tố Diệp giảo hoạt.

      Bên đó im lặng lúc: “ ra cảm thấy cũng có đáng ngại.”

      Tố Diệp phải đưa ra tuyệt chiêu: “ câu nhanh gọn , cuối tuần này có tới hay ?”

      “Thôi được rồi…” Kỷ Đông Nham có vẻ miễn cưỡng.

      Đặt điện thoại xuống, Tố Diệp mới thở phào nhõm.

      có hơi ích kỷ chút, ép Kỷ Đông Nham theo mình. Nhưng đó cũng là cách còn lại khi hết cách. Nếu muốn thuyết phục Niên Bách Tiêu, đầu tiên phải khắc phục được vấn đề của mình. Mà muốn khắc phục vấn đề phải kéo theo người có kinh nghiệm nhiều năm như Tưởng Bân.

      Nhưng cũng biết thừa tâm ý của Tưởng Bân. muốn lần leo núi này khiến Tưởng Bân có những suy nghĩ xa xôi, thế nên mới sống chết kéo Kỷ Đông Nham theo, mục đích chính là để Tưởng Bân cảm thấy đây là cuộc hò hẹn hai người.





      Tinh Thạch, phòng họp.

      Cuộc họp thảo luận giữa các cán bộ cao cấp.

      Diệp Hạc Phong ngồi ghế chủ tịch nghe các nhân viên cao cấp báo cáo công việc, nhưng đầu óc ông quay cuồng, choáng váng. Những bản báo cáo đó xuyên vào tai rồi lại như quay vòng cả ra ngoài, để lại dấu tích gì trong đầu ông cả.

      Cứ mơ mơ màng màng như thế, Diệp Hạc Phong liền cảm thấy những thanh kia mỗi lúc xa, đến cả tiếng gõ máy tính của người thư ký ngồi bên cạnh cũng bắt đầu mơ hồ.

      Thoang thoảng hương hoa.

      Làm cho hô hấp chưa khi nào thoải mái đến thế.

      Ông hơi ngẩng đầu lên. Có bóng hình người phụ nữ mờ mờ ảo ảo. Xung quanh dường như là màn sương bàng bạc, làm mềm tầm mắt của ông.

      Bóng hình đó về phía ông, càng lúc càng gần.

      Cho tới khi, gương mặt ấy xuyên qua màn sương, xuất nét.

      Diệp Hạc Phong bàng hoàng.

      Đó là Tố Thu!

      “Chủ tịch!” Bên tai vang lên thanh gấp gáp.

      Diệp Hạc Phong giật mình, định thần lại, trước mặt làm gì có Tố Thu nào?

      Lúc này ông mới trở về thực. Người thư ký bên cạnh và các nhân viên xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

      “Chủ tịch! Ông được khỏe sao? Có cần gọi bác sỹ ạ?” Thư ký ngồi bên nhàng hỏi.

      Diệp Hạc Phong hít sâu hơi rồi lắc đầu: “Tôi sao, tiếp tục !”

      Ông giơ tay lau vầng trán chi chít những giọt mồ hôi.

      “Sắp tới Giáng sinh rồi phải ?” Ông lại hỏi người thư ký.

      Thư ký gật đầu: “Vâng! Gần tới Giáng sinh rồi ạ.”

      Diệp Hạc Phong tựa người ra sau ghế, đáy mắt ngập tràn quạnh. Ông chìm vào trầm tư, tư duy theo bóng hình vừa lên trong đầu lại bay rất xa.

      Sắp tới Giáng sinh rồi.

      Thế nên bà lại tới trách tôi, phải Tố Thu?

      “Chủ tịch?” Thư ký thấy nét mặt ông nhợt nhạt, vô cùng lo lắng.

      Diệp Hạc Phong dặn dò câu đơn giản: “Sau khi tan họp giúp tôi đặt bó cúc trắng. Tất cả lịch trình chiều nay hủy hết cho tôi.”

      Thư ký ngẩn người giây lát, rồi mới gật đầu.





      Diệp Lan bị cấp mắng té tát, chỉ vì lúc giúp việc cho giám định viên lấy nhầm kim cương, còn đưa nhầm dụng cụ.

      Vào giờ ăn trưa, tâm hồn Diệp Lan cũng để đâu. chỉ gọi phần ăn đơn giản rồi ở góc khuất, xa đám đông.

      Chẳng mấy chốc, Lâm cũng bưng đĩa cơm tới, ngồi xuống đối diện với .

      Diệp Lan ngước mắt lên nhìn ấy, sau đó buồn bã gì, cắm cúi xuống đĩa cơm.

      “Chị nghe chuyện ban sáng rồi. Phạm sai lầm là điều khó tránh. Em cũng đừng quá dằn vặt. Làm ngành của chúng ta, vốn dĩ áp lực rất lớn rồi.” Lâm nhàng .

      Diệp Lan gì, chỉ thở dài.

      “Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Bình thường Lâm cũng khá thân thiết với con bé, lại làm cùng phòng, nên ấy khá hiểu tính cách của Diệp Lan, con bé là người rất lạc quan, bình thường chẳng mấy khi thở vắn than dài.

      Diệp Lan mím chặt môi sau đó câu: “Em lo lắm.”

      “Vì Tố Khải?” Lâm nhằm trúng vấn đề.

      Diệp Lan cũng gật đầu ngay mà giấu giếm.

      Lâm cười khẽ, vỗ vỗ tay : “Thời gian chị quen biết Tố Khải dài hơn em. Chị biết năng lực của cậu ấy khi làm nhiệm vụ. Yên tâm , cậu ấy nhất định sao đâu.”

      Ai ngờ nghe xong câu ấy, mắt Diệp Lan chợt đỏ ửng, khi giọng cũng hơi nghẹn ngào. lắc đầu, cả người cũng còn bình tĩnh nữa.

      ! Em lo rằng lần này như vậy… Em tới đội chống ma túy tìm lãnh đạo của ấy, nhưng đến cả trung tâm chống ma túy cũng liên lạc được với ấy.”



      ~Hết chương 375~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :