1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 341: Tại sao lại lạc lối?

      Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người.

      “Nếu ta lấy di động cá nhân của gọi cho em, em bao giờ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của khi nhắm mắt nghỉ ngơi, gối đầu vào cánh tay người đàn bà khác là thế nào.” muốn biến thành người phụ nữ phải trông chừng người đàn ông của mình từ sáng tới tối, muốn bày ra điệu bộ vạch trần, hỏi tội. Bao nhiêu án chứng minh đàn ông ghét nhất là bị phụ nữ nghi ngờ, cho dù trong lòng họ làm chuyện trái lương tâm, cũng chán ghét việc phụ nữ xét hỏi họ như quan tòa.

      Khi chuyện này đổ xuống đầu mình, thể bình tĩnh như người khách quan đứng ngoài việc nữa. Thực tế là tối qua nghĩ rất lâu. Lúc thay quần áo ngủ cho , cũng người hít hà lúc. người có mùi hương phụ nữ, cũng có vết tích cọ sát kích tình cùng người phụ nữ khác, ngoài vết son duy nhất dính cổ áo.

      cố gắng khuyên nhủ bản thân mình. Niên Bách Ngạn nhất định có chuyện gì với người phụ nữ đó đâu, nhất định là có gì.

      Nhưng mở mắt ra, lại cực kỳ muốn biết rốt cuộc Niên Bách Ngạn suy nghĩ thế nào. Cho dù phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, vậy có nắm tay hay ? Có những hành vi mờ ám ? Có hôn nhau ?

      loạt các suy nghĩ kích động khiến não bộ Tố Diệp rung lên đau đớn.

      Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn Tố Diệp. Trong mắt vẫn còn chút ý cười nhạt nhòa. Câu ấy như vô ý lại như cố ý. vốn định giải thích, với rằng phải gọi ta tới, với rằng vốn chưa chạm vào ta, với rằng lúc say còn rất muốn nhìn thấy .

      Nhưng lời tới bên môi, bỗng chần chừ.

      Thái độ hỏi han của Tố Diệp rất hững hờ, như cười như , khiến rất thoải mái.

      ít nhiều vẫn nhớ được chuyện xảy ra tối qua. biết Tố Diệp tìm tới quán bar. Trong lúc mơ màng cũng nghe thấy hình như cãi cọ với ai đó. Nội dung còn nhớ nữa. Bây giờ nghe vậy mới biết ra người phụ nữ kia gọi điện cho .

      Vì thế, khó chịu cũng theo đó kéo tới.

      tưởng nổi trận lôi đình. tưởng vì người phụ nữ mà gào khóc làm loạn với , thậm chí đưa ra những cầu vô lý. Nhưng thái độ quá bình thản của lại khiến như thất bại.

      “Vậy sao?” đè nén bực bội trong lòng, cười nhạt.

      Niên Bách Ngạn giải thích quá nhiều, chỉ đơn giản tóm gọn trong hai chữ đó, khiến cho Tố Diệp đờ ra trong giây lát. Nụ cười bên môi cứng ngắc nhiều. cụp mắt xuống, lúc sau mới thấp giọng hỏi câu: “ cảm thấy ta rất xinh đẹp phải ?”

      Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi: “!”

      Đôi mắt lấp lánh niềm vui lại nghe bổ sung thêm câu: “Phải là trẻ trung xinh đẹp.”

      Trái tim như bị ai đó làm rạn nứt lỗ hổng, nỗi đau từ đó lan ra. Tố Diệp ngây ngốc nhìn rất lâu, cho tới cảm giác chua xót ăn mòn nỗi đau mới lại có phản ứng, bờ môi khẽ run rẩy.

      muốn hỏi , có phải thích ta rồi ?

      Lại muốn hỏi , cảm thấy ta tốt hơn em ư?

      Nhưng lời vòng quanh bên môi lại bị nuốt chửng.

      câu nào, lại vô thức dựa sát vào , cố gắng cảm nhận tồn tại của trái tim qua nhiệt độ cơ thể . muốn để ôm mình chặt, cần gì cả, cần phải giãi bày gì cả.

      ra kẻ chết nhát. Cho dù trước mặt người ngoài hung hăng thế nào, mạnh mẽ ra sao, thực tế cũng chỉ là người mạnh miệng. Có những lời cố tình gây có thể chất vấn lúc bình thường, nhưng tới lúc này, ngược lại chẳng dám hỏi gì nữa. sợ mình phải đau lòng.

      chưa từng nghi ngờ tình cảm của , nhưng vẫn cho phép nó có chút sứt sẹo. Vậy cứ để vờ ngu ngơ biết cũng được phải ?

      Niên Bách Ngạn hiểu lầm im lặng của .

      giơ tay ra. Từng ngón tay mảnh khảnh nhàng nâng chiếc cằm nhọn của lên.

      “Nếu với em, tối qua chạm vào ta sao?” nhìn , bờ môi hơi hé, dằn từng câu từng chữ.

      Mí mắt Tố Diệp chợt run lên, hơi thở bắt đầu gấp gáp.

      nhìn chớp mắt, ánh mắt nghiêm túc và chân thành.

      lúc sau, khẽ cười, có chút lòng: “Bách Ngạn! đừng đùa nữa!” Dứt lời xuống giường.

      Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng hình , trong đôi mắt có phần hụt hẫng.

      Trước chiếc gương bồn rửa mặt là ánh đèn thủy tinh long lanh.

      Ánh sáng hắt vào gương mặt Tố Diệp cũng làm nhức đôi mắt . Khoảnh khắc viền mắt ươn ướt, bèn mở vòi nước, cúi đầu rửa mặt. Từng giọt nước mát lạnh bắn lên da thịt, đẩy lùi cảm giác muốn khóc dâng trào.

      Sao lại có dũng khí chất vấn ?

      Cho dù giống như vừa nãy, lấy nụ cười để che giấu hoang mang trong lòng cũng được, cũng phải biết rốt cuộc những gì hay chứ? Vậy mà lại làm kẻ trốn tránh.

      Sau lưng vang lên chất giọng trầm thấp quen thuộc của người đàn ông: “Có phải kể cả lên giường cùng người phụ nữ khác, em cũng quan tâm như vậy hay ?”

      Tố Diệp giật mình, khom lưng xuống, giương mắt nhìn dòng nước ngừng xoáy tròn. Lâu dần, cổ họng như bị thứ gì bịt lại.

      Nội tâm liều mạng thét gào.

      bất chợt ngẩng đầu. Gương mặt trong gương ngập nước, thấm dẫm cả cổ áo ngủ và lớp vải trước ngực, dính nhơm nhớp cực kỳ khó chịu. cố gắng ép từ trong cổ họng ra chữ: “…”

      Nhưng còn tiếng đáp lại của người đàn ông.

      nhìn ra phía cửa nhà vệ sinh, làm gì còn bóng Niên Bách Ngạn nữa?

      Vòi hoa sen trong phòng tắm được Niên Bách Ngạn bật ra hết cỡ.

      đứng phía dưới. Nước rơi xuống bả vai rắn chắc của , rồi bắn tung tóe ra khắp nơi. Dòng nước men theo cổ họng ngừng tràn xuống dưới, tới xương quai xanh nổi lên, từng múi cơ phân tách rạch ròi, rồi tới bụng dưới…

      Chỉ có điều, sắc mặt của rất khó coi.

      ngẩng đầu, để mặc cho nước điên cuồng táp lên mặt.

      Gương mắt tuấn, lạnh lùng đó vì vui mà những đường nét càng thêm ràng. Đầu mày nhíu chặt, đôi môi gần như thành đường thẳng. Cả cằm cũng căng ra cách kiêu ngạo, như vẻ uy nghiêm khiến người lạ dám lại gần.

      Bỗng nhiên, có đôi tay từ sau lưng ôm chặt lấy .

      Cả người đờ ra. định quay lại bỗng nghe thấy tiếng Tố Diệp nghẹn ngào: “Niên Bách Ngạn! định cần em nữa phải ? Tại sao lại ta trẻ trung xinh đẹp? Tại sao cứ phải chọc tức em? Tại sao lại chạm vào ta? ta tốt đến vậy sao? ta xinh hơn em sao? Dáng chuẩn hơn em sao? hơn em sao?”

      Cánh tay người con ràng run rẩy. Và loạt các câu hỏi kích động của như từng nhịp chày đập thẳng vào sau gáy Niên Bách Ngạn. Lúc này mới bàng hoàng nhận ra mình làm chuyện tàn nhẫn gì, lập tức quay lại.

      “Diệp Diệp…” kinh ngạc vì còn mặc nguyên quần áo ngủ, bất chấp tất cả chạy vào phòng tắm, ôm lấy như như vậy.

      Mái tóc dài của bị vòi hoa sen tạt ướt. Cả áo ngủ của , gương mặt và đôi mắt nữa…

      ràng là bị nước làm ướt nhưng mắt lại đỏ lên khiến người ta xót xa.

      Tố Diệp ngẩng mặt lên, nhìn qua làn nước. còn vẻ nhẫn nhịn và ấm ức ban nãy, giờ đây ương bướng và phẫn nộ, đồng thời còn có vẻ căng thẳng như sợ mất có thể nhìn thấy . gần như cho Niên Bách Ngạn cơ hội lên tiếng.

      “Sao lại để cho ta lại gần ? là người đàn ông của em. ai được phép chạm vào , ai được phép sờ mó . Niên Bách Ngạn! được người con khác, đến thích cũng được, thậm chí chỉ nhìn thẳng thôi cũng được!”

      lắc đầu nguầy nguậy, thanh có phần điên cuồng.

      Khi Niên Bách Ngạn xong câu đó rồi quay người vào phòng tắm, Tố Diệp đứng trước gương rất lâu. như bị ai đó điểm trúng huyệt đạo, đến suy nghĩ cũng còn nhanh nhạy. Tiếng “” đó như con kiến, được ép ra từng chút .

      Mà chính chữ đó cuối cùng mở ra toàn bộ tình cảm của . Đó là bi phẫn, là kích động, là ghen ghét… Tất cả tụ lại thành cảm giác chua xót đánh vào . Câu tối qua của người phụ nữ đó lại lần nữa quay cuồng trong suy nghĩ: Là tổng giám đốc Niên đưa tiền để tôi chăm sóc ấy.

      Ngọn lửa trong lòng chợt bùng lên, thành đám lửa lớn đủ để lan tràn khắp nơi, thúc giục đến cả vòi nước còn chưa kịp tắt để xông thẳng vào nhà tắm. thể im lặng nữa, thể trốn tránh nữa. phải cho biết, trong mắt chỉ được phép có mình !

      Niên Bách Ngạn thấy sốt sắng , trong lòng cảm thấy vừa áy náy lại có chút ấm áp. thừa nhận bản thân mình có chút biến thái, cứ phải kích động cho nguyên hình cách lỗ mãng như vậy mới cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện.

      Nhưng thấy hai mắt đỏ ửng, muốn sỉ vả bản thân mình, đúng là khốn kiếp mà!

      giơ tay định tắt vòi sen , muốn ôm rồi giải thích đàng hoàng cho nghe, nhưng Tố Diệp hệt như con sư tử, tâm trạng có chút mất kiểm soát. Có lẽ câu “nếu chạm vào ta” thực gây họa, lần nữa châm lên bản tính hung hãn của .

      giây sau, cả người bị Tố Diệp đẩy vào tường. Tia nước dưới vòi sen tạo lên lớp sương mông lung, khiến cả phòng tắm chìm trong làn hơi nước dày đặc.

      Nhưng đôi mắt vẫn phản chiếu ràng trong đáy mắt .

      Niên Bách Ngạn có thể cảm nhận được Tố Diệp rất mạnh tay, cũng bất ngờ khi mình lại bị người con đè vào tường. Nhưng vẫn muốn xem xem định làm gì.

      Cả người dựa sát vào . So với cơ thể trần như nhộng của Niên Bách Ngạn, áo ngủ người ướt sạch, chẳng còn được tính là thứ đồ che chắn cơ thể gì nữa, hoàn toàn dính sát vào từng đường cong của .

      “Tại sao gì? Tại sao lại lạc lối? Tại sao lại phản bội em? Niên Bách Ngạn! Sao lại có lương tâm như vậy?” nghiến răng nghiến lợi, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt yết hầu của .

      Niên Bách Ngạn há miệng, định gì, Tố Diệp bổ nhào về phía trước, cắn thẳng vào cổ họng .

      giật mình, muốn đẩy ra, nhưng ấn chặt hai cổ tay lên tường.

      Cứ như vậy, Niên Bách Ngạn biết nên khóc hay cười. lần nữa muốn lên tiếng giải thích, ai ngờ vừa cất lời, ngẩng đầu bịt kín miệng , sống chết cho gì.

      thoát khỏi cổ tay , vòng qua ôm lấy eo , để mặc cho chà đạp đôi môi mình.

      Nhưng Tố Diệp lập tức đẩy ra. Trong lúc còn ngỡ ngàng, bỗng thấy cầm chiếc bàn chải, lần nữa xông tới.

      Niên Bách Ngạn cảm thấy ổn, mình mà còn tránh nhất định gặp họa. Khoảnh khắc nhào tới, né lẹ, tránh khỏi công kích của . đứng dưới vòi hoa sen, đôi mắt như ngân ngấn nước, tức đến nỗi giậm chân bình bịch: “ mà còn trốn nữa tức là em. Niên Bách Ngạn! Em bỏ nhà ra , sau này quan tâm tới nữa!”

      Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn hết hồn hết vía. lập tức giơ hai tay đầu hàng, dỗ dành : “Được, được, được! Tiểu tổ tông! trốn nữa là được chứ gì? Đừng khóc nữa được ?”

      ~Hết chương 341~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 342: đừng lừa dối em

      Niên Bách Ngạn sợ nhất điệu bộ này của , đôi mắt long lanh nước, nét mặt tội nghiệp, khiến cảm thấy mình phạm phải tội ác tày trời, chỉ muốn lột sống mình ra để đền tội. Vì nước mắt của quả thực có lực sát thương cực lớn, khiến cả khả năng phản kháng tối thiểu của cũng còn nữa. Bất luận là nguyên tắc gì cũng đều bị gạt sang bên, chỉ mong ôm vào lòng an ủi, để thấy tổn thương nữa.

      thề rằng mình sống tới từng tuổi này chưa bao giờ thấy sợ nước mắt con như lúc này. Người con này chính là khắc tinh của kiếp này!

      Tố Diệp mím chặt môi, cố gắng nín khóc, cầm chặt chiếc bàn chải trong tay, tiến tới.

      Niên Bách Ngạn rất giữ lời, đứng yên nhúc nhích. Sau khi thấy bước lên, mới tò mò hỏi câu: “Em bảo đứng yên cũng được thôi, nhưng phải trước cho biết, em cầm bàn chải làm gì?”

      hỏi mà cũng hơi run. Đầu tiên là cắn vào cổ , sau đó lại cầm theo bàn chải, hành vi kỳ quái chưa bao giờ có này khiến dự cảm chẳng lành.

      Tố Diệp nuốt nước mắt xuống, đỏ mắt tới, giơ cao chiếc bàn chải, chống lên ngực , lúc vẫn còn đôi chút nức nở: “Áo sơ mi của cũng lem vết son rồi, em thể để người lưu lại mùi của người đàn bà khác.”

      Ngay sau đó, chiếc bàn chải bắt đầu chà sát lên ngực .

      Niên Bách Ngạn sắp phải kêu đau. Lông của bàn chải cắm vào ngực khiến đau đớn, vội vàng giữ chặt lấy tay , nhàng dỗ dành: “Tố Diệp! Chúng ta đùa nữa được ?”

      “Ai đùa cợt với ?” Tố Diệp hoàn toàn làm , khóe mặt lại tiếp tục đỏ: “Lẽ nào sợ quên mất mùi vị của ta hay sao?”

      “Diệp Diệp…”

      “Niên Bách Ngạn! thể ăn hiếp người khác như vậy được. Em nhất định phải xóa sạch mùi của người đàn bà khác người mới được.” rồi lại giơ cao bàn chải: “ để em làm, nhất định là thích ta!”

      Niên Bách Ngạn nghe vậy nào dám phản kháng nữa, đành phải buông tay, nhịn đau để mặc cho lằm xằng làm bậy.

      chà quá mạnh nhưng tần suất lại dầy đặc, vừa nghẹn ngào vừa khua loạn chiếc bàn chải trong tay. Niên Bách Ngạn cắn chặt răng theo sát hành động của , sợ rằng còn mang mấy loại thuốc khử mùi gì đó ra đổ lên người nữa.

      Chiếc bàn chải quét từ ngực tới tận đường nhân ngư. Khi nó lại gần bụng dưới, nỗi đau chớp mắt biến mắt cảm giác kích thích cực lớn. Vốn dĩ từ sáng sớm dục vọng bị đè nén xuống, giờ bị chạm vào như vậy, cảm giác rục rịch trong cơ thể thức tỉnh rất nhanh.

      Cậu nhóc dưới động tác của bỗng ngẩng đầu phấn chấn.

      Niên Bách Ngạn muốn ngăn hành động của lại, nhưng giơ tay nắm chặt người em của . Chiếc bàn chải tay còn lại cũng ngay lập tức xông về phía nó. Niên Bách Ngạn hết hồn, lập tức nắm chặt tay . mà còn buông thả cho hành vi này chừng bị “liệt” tới nơi.

      buông ra!” trừng mắt lườm .

      “Diệp Diệp! Chỗ nào cũng được, chỉ có chỗ này được!” Niên Bách Ngạn toát hết mồ hôi.

      Tố Diệp bĩu môi, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ. tay vẫn còn nắm lấy cậu nhóc bừng bừng sinh khí, tay bị nắm thể cử động được, chỉ có thể siết chặt lấy gốc rễ của như phát tiết.

      Nhưng quả thức đó là kích cỡ đáng tự hào của người đàn ông, khiến dùng tay hoàn toàn thể nắm giữ được nó. Lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được cảm giác bành trướng và cứng rắn vô cùng chắc chắn.

      bèn hằn học dùng sức, đầu ngón tay cũng tê dại.

      “Ai bảo chạm vào người đàn bà khác? Em phải gột sạch mùi của đồ đàn bà dâm đãng đó!” Cái miệng của đúng là tha cho ai bao giờ.

      Niên Bách Ngạn cảm thấy được nắm lấy rất thoải mái, lại nghe thấy vậy, tâm trạng bực bội sớm tan hết từ lâu. tưởng ghen, ngờ người phụ nữ của khi ghen lên phong cách cũng rất khác người.

      Cuối cùng nhịn được nữa, kéo vào lòng. cúi đầu, thầm giải thích bên tai : “Ngốc ạ! Sao có thể động vào người đàn bà khác chứ? Vừa rồi chỉ cố tình trêu em thôi!”

      Tố Diệp đẩy ra, mang theo nước mắt : “ lừa em! chỉ bảo vệ con hồ ly tinh đó thôi!”

      “Đến hình dáng ta trông như thế nào còn chẳng nhớ.” Niên Bách Ngạn oán trách mình dưng kiếm thêm việc vào mình, cuối cùng lại còn phải ngọt nhạt dỗ dành , yên lành chọc cho giận làm cái gì cơ chứ.

      “Thế sao còn đưa tiền cho ta!” Tố Diệp vùng vẫy.

      Người con trong lòng ngừng động đậy, quả thực làm cho Niên Bách Ngạn khó mà kìm nén ngọn lửa trong lòng. khóa chặt lại, giọng hơi khàn: “ bảo ta .”

      Mắt Tố Diệp vẫn đỏ, ngừng giơ tay lên đánh .

      Niên Bách Ngạn quay người lại, giơ tay đè lên tường, bàn tay thuần thục cởi chiếc áo ngủ ướt dầm ướt dề người ra, vùi mặt vào tai , rồi men dần xuống gáy: “ người chỉ có mùi của con hồ ly tinh là em thôi. Em mà cũng xóa mất phải làm sao?”

      Bàn tay chịu kiểm soát, tiếp tục thăm dò, phù lên cái bụng bằng phẳng của .

      Giọng yếu ớt, mang theo chút phản kháng nhoi: “ lừa em…”

      hề lừa em!” Niên Bách Ngạn xoay mặt lại, áp sát mặt mình lên mặt , giọng khản đục: “Tối qua uống say như chết, nếu sao có thể buông tha cho em? Đàn ông mà say chẳng làm được gì cả.”

      Tố Diệp nhìn vào mắt , chẳng mấy chốc, nước mắt che mờ.

      “Bách Ngạn! Em tin lời đấy. Nếu nghiêm túc với em rằng có người phụ nữ khác, em tin . Nếu lòng rằng chưa chạm vào người phụ nữ khác, em cũng tin . Thế nên, đừng lừa dối em…”

      “Xin lỗi, em !” Niên Bách Ngạn đau lòng hôn lên má . nâng cao gương mặt lên, chân thành, tình cảm nhìn vào mắt : “ chưa chạm vào ta, hãy tin ! Em hút hồn mất rồi, làm gì còn tinh lực mà chạm vào người khác nữa.”

      Tố Diệp nhìn , thôi khóc. giây sau chủ động hôn lên môi .

      Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy .

      “Bách Ngạn…” Tố Diệp lẩm bẩm, như tiếng gào thét bật ra từ trái tim. giơ tay bám lấy cổ , tay còn lại chủ động lần mò xuống, nắm chặt lấy vĩ đại của , thấp giọng van nài: “Muốn em!”

      Sao lại tin cơ chứ?

      là người đàn ông sâu sắc. Bất luận cũng tin, tuyệt đối nghi ngờ.

      còn , Niên Bách Ngạn cũng căng cứng tới cực điểm. hóa bị động thành chủ động, hôn sâu xuống môi , giữ chặt lấy đôi tay , áp sát lên cơ thể .

      Vòi hoa sen làm sôi sục cả phòng tắm.

      Hơi thở của Niên Bách Ngạn để lại bên tai Tố Diệp ràng trở nên nặng nề.

      chỉ cảm thấy nơi nào đó phía dưới bị húc vào, cảm giác ấm nóng từ nơi tiếp xúc truyền tới.

      nhàng cọ sát vào , dành cho kỹ thuật cực cao.

      Trái tim Tố Diệp khẽ chao đảo, như chiếc lá ngoài cửa sổ bị cơn gió thổi qua. chỉ cảm thấy thứ tròn trịa đó trêu đùa cánh hoa của mình, sơn cốc của mình.

      xúc cảm khó mà hình dung khiến cảm thấy toàn thân giãn nở, cả người từ xuống dưới trở nên lỏng lẻo.

      Bất ngờ, luồng sức mạnh to lớn xâm nhập. Gã khổng lồ đó gần như xé toạc ra. tiếng ư hừ phát ra từ mũi Tố Diệp. nhắm mắt lại, thở hổn hển cùng đón nhận sức mạnh của lấp đầy mình.

      Chậm rãi mà kiên định, từng chút từng chút ngập đầy nơi u tối như trân trọng báu vật, đạp bằng nếp nhăn nhạy cảm của . cố ý để cảm nhận được cảm giác chiếm hữu này, quen thuộc khiến rơi nước mắt.

      Cuối cùng khi đâm hẳn vào, Tố Diệp thở dốc. Bàn tay giữ lấy eo , để mình bước được vào nơi sâu nhất, hưởng thụ căng chật chí mạng.

      Từ góc độ này nhìn qua, vòng ba của Tố Diệp đẹp như tác phẩm điêu khắc của Thượng đế, hoàn toàn kích thích dục vọng của Niên Bách Ngạn.

      Động tác của trở nên tập trung, mỗi lần lại sâu thêm, cuối cùng xâm nhập toàn bộ mình vào .

      Tố Diệp chịu đựng mỗi lúc khổ sở, chỉ vì tư thế này khiến tiến rất sâu, hai chân bắt đầu run rẩy.

      Mỗi lần đều nhịn được mà run lên, trái tim cũng theo những động tác của gần như bay ra khỏi cổ họng.

      Cánh tay của Niên Bách Ngạn vòng ra trước ngực , chọc rên rỉ ngừng.

      Bờ môi di động cổ rồi tới xương quai xanh, khiến cả người khó mà cưỡng lại được sảng khoái.

      Nhiệt độ trong phòng tắm trở nên nóng rực. Hơi thở thô lỗ của người đàn ông và tiếng kêu kiều của người phụ nữ cùng tiếng vòi nước chảy đan vào nhau, nghe như tiếng nhạc tuyệt diệu.

      lần hoan hợp kéo dài.

      Cuối cùng Niên Bách Ngạn bế Tố Diệp ra khỏi phòng tắm.

      Toàn thân đỏ rực, người còn lưu lại dấu hôn của người đàn ông. Cả người mệt mỏi như con chim gãy cánh, nằm im trong lòng . Mái tóc vẫn còn ướt, trán là mồ hơi hay nước sau khi tắm.

      Dáng người Tố Diệp vốn dĩ bé, nằm bên cơ thể cao to của trông lại càng như đứa trẻ. Eo thanh mảnh đến độ có thể nắm trong bàn tay. Cánh tay trắng như ngó sen vòng qua cổ , hai mắt mơ màng nhắm nghiền. Gò má cũng ửng hồng vì những cầu quá độ của người đàn ông. Cổ họng khản đặc từ lâu.

      Khi qua phòng khách, Niên Bách Ngạn vô tình nhìn thấy cái thùng sắt đặt bên cạnh sofa, bên trong có chiếc áo sơ mi bị đốt chỉ còn nửa cái tay áo. Nhìn kỹ lại, chợt sững sờ.

      Tố Diệp cũng mở mắt nhìn về phía đó, rồi uể oải giải thích: “Đó là áo sơ mi mặc tối qua.”

      nhận ra rồi, chỉ có điều hiểu tại sao lại phải đốt .

      “Bách Ngạn…” Tố Diệp ôm lấy cổ , dựa đầu vào , giọng dịu dàng: “Vì đó có vết son môi của người phụ nữ khác. Em thể để mùi của ta làm hư .” Dứt lời lại sờ mó xuống dưới cách xấu xa, mím môi: “Nếu có ngày nó cũng thấm chất dịch của người con khác, em cắt rồi tiêu hủy luôn.”

      Niên Bách Ngạn ôm đứng nguyên chỗ cũ. Nghe xong câu của đúng là vừa tức vừa buồn cười. cúi đầu, cọ vào mặt như trừng phạt, thầm: “Bảo bối! Nó chỉ thấm của em thôi!”

      lần tình cảm ban sáng khiến người đàn ông còn chưa kịp cạo râu. Mấy sợi râu lún phún bên má cố tình cắm vào gương mặt mềm mại của , làm ngứa ngáy cười ngớt.

      Ánh nắng rọi chiếu vào căn phòng, làm nó ấm áp hẳn lên…

      Thứ sáu vẫn là ngày tới Tinh Thạch làm việc, vẫn thể thiếu những ánh mắt dò xét kỳ quái và mờ ám của các đồng nghiệp. Nhất là buổi trưa, khi Niên Bách Ngạn đích thân vào phòng làm việc của , rồi hai người cùng tới nhà ăn, hành động ấy càng khiến mọi người bàn ra tán vào.

      Bữa trưa Tố Diệp ăn ít, Niên Bách Ngạn vẫn ăn với số lượng như mọi khi, nhưng ràng là tâm trạng rất tốt. Mỗi lần nhìn lại nhịn được cười. Tố Diệp thích nhìn cười. Nụ cười của chất đầu độc, có ma lực khiến đỏ hồng, tim đập thình thịch. càng thích cảm giác giờ khi hai người ở bên nhau, ngọt ngào hệt như mới .

      Buổi tối Niên Bách Ngạn phải tiếp khách, sau khi tan làm Tố Diệp dạo phố mình. còn tới siêu thị mua ít đồ ăn vặt. Khi ung dung thảnh thơi ra khỏi thang máy, tới trước cửa nhà mình, Tố Diệp hoàn toàn bàng hoàng!

      Căn nhà vốn khóa chặt giờ lại bị mở hé. từ từ bước lên, do dự đẩy cửa. Giây phút cửa được đẩy ra, Tố Diệp hoảng hốt, hai mắt trợn tròn!

      ~Hết chương 342~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 343: Trái tim ngừng đập

      Tố Diệp thừa nhận, từ sau khi căn nhà này được quyết đoán trang hoàng lại thành phong cách ma mị huyền ảo đích thực có hơi rối loạn. Nhưng chỉ thừa nhận nó loạn về mặt thị giác, màu sắc va chạm nhau khiến người ta rối mắt, chứ liên quan gì tới đồ đạc. tự cho rằng mình là người phụ nữ rất chú trọng tới gọn gàng của nhà cửa.

      Thế nên khi đẩy cửa ra, thấy mức độ hỗn loạn của phòng khách khác gì trường sau khi cơn lốc xoáy tập kích, suy nghĩ đầu tiên lên trong đầu Tố Diệp chính là: Gặp trộm rồi!

      Ép mình đè nén cảm giác kinh sợ trong lòng lại, Tố Diệp đứng ở ngoài cửa lúc lâu. Khi chắc chắn từ nhà tới nhà dưới còn tiếng động gì nữa mới rón rén vào phòng khách. Nhưng để an toàn, còn tiện tay vớ lấy lọ hoa bày ở cửa ra vào, đề phòng kẻ trộm đột nhiên xông ra.

      Phòng khách bị xới tung lên, tất cả đồ dùng trong gia đình gần như đổ nghiêng ngả. Thậm chí bàn uống nước có mấy chiếc cốc bị vỡ. Đó toàn là cốc mua ở nước ngoài về đấy!

      Tố Diệp nhàng lên tầng hai. Phòng nào cũng đều im ắng, xem ra tên trộm bỏ từ lâu.

      lần lượt mở cửa từng phòng, phát mỗi gian phòng đều thảm hại dưới đôi tay hiểm độc của tên trộm, chỗ nào cũng bị lật lung tung.

      Tâm trạng của Tố Diệp chuyển từ kích động ban đầu sang phẫn nộ!

      trách mình về nhà sớm chút. Nếu về sớm chưa biết chừng lại bắt quả tang được tên trộm. nhất định đánh cho tới khi nó liệt toàn thân thôi!

      Cuối cùng, Tố Diệp chỉ còn biết thở dài, gọi điện báo ngay cho cảnh sát chút chần chừ.

      Khi Niên Bách Ngạn tới nhà của Tố Diệp tiếng sau đó. Ngoài trời tối đen, cánh cửa thủy tinh cũng giống như bị ai hất mực lên, cả ánh sao cũng bị che vẻ lấp lánh.

      Tố Diệp ngồi co người sofa như con tằm, trong lòng ôm chiếc khung tan nát của chiếc bình phong ngọc lan. Gương mặt vẫn còn thấp thoáng cơn thịnh nộ. nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng cắn chặt môi.

      Sau lưng là màn đêm bao la, hoàn toàn đối lập với gương mặt nhợt nhạt kia.

      Cảnh sát hoàn tất nốt những thủ tục còn lại. Thấy Niên Bách Ngạn đẩy cửa bước vào, trong số những người phụ trách tới hỏi: “ là chủ của căn nhà này?”

      Vừa vào cửa, Niên Bách Ngạn nhìn thấy Tố Diệp ngồi sofa. Trông như vậy đương nhiên rất lo lắng, định tới an ủi nhưng lại bị cảnh sát chặn lại. Sau khi cảnh sát hỏi xong, nhìn về phía Tố Diệp. Tố Diệp cũng nghe thấy câu hỏi ấy, lén gật đầu với .

      “Tôi là chủ nhà.” Niên Bách Ngạn bình tĩnh trả lời.

      Cảnh sát bắt đầu báo cáo với tình hình điều tra. Từ việc điều tra sơ bộ cho thấy, đây là vụ trộm. Đối phương cạy cửa đột nhập vào nhà, phá hỏng khóa cửa. Các đồ dùng gia đình cỡ lớn hay những vật dụng có giá trị đều bị mất. Thứ duy nhất bị mất là khoảng hai vạn tiền mặt Tố Diệp để trong ngăn kéo. Đó là chỗ tiền tiêu vặt hằng ngày của , thế nên gửi vào ngân hàng.

      Kẻ trộm ràng giày ni lông, đeo găng tay trong lúc thực . Tại trường tìm được dấu giày hay dấu vân tay có liên quan. Từ những đồ đạc bị mất, có thể thấy đối phương chỉ cần tiền. Còn việc tại sao lấy nhiều đồ đạc đắt giá hơn cảnh sát đưa ra hai phân tích. Thứ nhất, có thể hành động độc lập, có đồng phạm trợ giúp nên thể vận chuyển quá nhiều đồ, đành phải nhặt nhạnh những thứ tiện mang theo người, như tiền mặt, trang sức, điện thoại… Thứ hai, cũng có thể thời gian cho phép vì gần tới giờ tan ca, kẻ trộm sợ bị phát nên vội vàng đào tẩu.

      Niên Bách Ngạn nghiêm mặt nhìn khắp nhà lượt. Đúng là cảnh tượng náo loạn, nhìn thấy phải giật mình. khẽ hỏi: “Các xem xét hết CTV của hành lang, tiểu khu và trong thang máy rồi sao?”

      “Đối phương rất giảo hoạt, thông minh né tránh tất cả camera giám sát, lựa chọn điểm mù. Trong thang máy cũng vậy, lợi dụng đám đông để náu thành công. Nhưng mà chúng tôi vẫn coi CTV là tài liệu để tiếp tục điều tra.”

      cần đâu!” Người lên tiếng là Tố Diệp. xong câu ấy, lại thở dài nặng nề.

      Người của phía cảnh sát nhìn hiểu.

      “Chỉ mất tiền thôi, những thứ khác vẫn còn nguyên. Chuyện này tới đây thôi, tôi muốn làm cả tiểu khu này lòng người hoang mang.” Quan trọng phải lòng người hoang mang, quan trọng là phát sinh thêm nhiều chuyện khác.

      muốn vào lúc gây thêm chuyện vào lúc các tin đồn còn nóng hổi. Đừng tưởng chỉ là chuyện , nhưng khi truyền tới tai đám nhà báo, nó bị biến tính, chẳng biết còn thêm mắm thêm muối gì nữa.

      Cảnh sát nghe xong bỗng chau mày: “ Tố! Hành vi của là dung túng cho phần tử phạm tội.”

      chỉ là vụ án , đừng nên lãng phí tiền thuế của người dân là hơn.” Tố Diệp kiên trì.

      Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh nhìn rất ràng. Đợi Tố Diệp dứt lời, đưa ra quyết định: “Tôi là chủ nhà, cầu nhất định phải điều tra ràng chuyện này!”

      , , !” Tố Diệp nghe xong bỗng sốt sắng, vội vàng đặt chiếc bình phong sang bên, chạy tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, nhìn người cảnh sát, chân thành : “Tuy rằng ấy là chủ nhà, nhưng tôi là khách tới thuê, tôi mới có quyền quyết định.”

      “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khó xử.

      Tố Diệp màng tới biểu cảm của , gật đầu chắc chắn với người cảnh sát.

      Cảnh sát chẳng biết phải làm sao, bèn xua tay: “Được rồi, được rồi! Những chứng cứ thu thập được chúng tôi tạm mang về sở cảnh sát để lưu giữ. Hai chị cứ thương lượng, khi nào có kết quả thông báo lại với chúng tôi.”

      Tố Diệp gật đầu, rồi cúi chào.

      Sau khi cảnh sát ra về, lại như quả bóng da xẹp hơi, ngã xuống sofa. Nhìn cảnh tượng bát nháo từ tầng xuống tầng dưới, kêu lên tiếng tuyệt vọng. Niên Bách Ngạn gọi điện cho dịch vụ lắp đặt cửa chống trộm 24 giờ, báo cho họ địa chỉ và số điện thoại bàn để liên lạc. Làm xong những chuyện ấy mới cởi áo vest, treo lên móc, rồi xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

      Tố Diệp nằm bò sofa, có động tĩnh gì. chống cằm lên chiếc gối ôm dày cộm, mái tóc dài rũ xuống, con ngươi cũng đảo qua đảo lại theo bóng hình Niên Bách Ngạn. lúc lâu sau mới ư hừ tiếng như chú chó con đáng thương.

      Niên Bách Ngạn lúc này cũng dựng lại chiếc tủ bị đổ xuống, nghe thấy ngâm nga liền quay đầu lại nhìn.

      “Niên Bách Ngạn! Em sắp bực chết rồi! Đừng thu dọn nữa, lại ôm em!”. Tố Diệp bực dọc kéo gối, khởi động chu trình cáu gắt.

      dừng lại, tới trước.

      giơ tay, bám chặt lấy chiếc quần Âu của .

      Niên Bách Ngạn bất giác mỉm cười, tiện đà ngồi xuống. giơ tay ra, Tố Diệp lập tức chui vào lòng như con gấu túi. hơi dùng lực bế lên. bèn ngồi lên người , vòng tay ra sau cổ, dính sát vào ngực.

      “Căn nhà này an toàn nữa rồi, ngày mai dọn về tứ hợp viện cùng .” Niên Bách Ngạn dựa ra sau ghế, ôm lấy . Bàn tay vỗ lưng , giọng có phần cứng rắn.

      Tố Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Hôm nay chỉ là cố ngoài ý muốn thôi. Nếu Tiểu Nhã đột xuất có việc phải về trước, tên trộm cũng dám vào nhà. Haiz, cũng tại em, lượn đường tốt rồi.”

      “Em phải cảm thấy may mắn vì trong nhà có ai mới phải.” Niên Bách Ngạn nghe vậy liền vui, khẽ kéo ra, nhíu mày nghiêm nghị: “Nếu ta bị em bắt gặp phải làm sao? Lỡ như ta cùng đường, làm em bị thương sao?”

      Dọc đường chỉ lo biết Tố Diệp có bị thương . Vào tới cửa, thấy ngồi đó bình an vô , trái tim mới còn treo lơ lửng. Nhưng đồng thời nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Lúc đó cũng may về nhà muộn, nếu hậu quả khó mà tưởng tượng được.

      Tố Diệp lườm , buông tay khỏi cổ , lắc lắc cổ tay: “Em có võ nghệ căn bản, sợ!”

      “Vớ vẩn!” Lần này Niên Bách Ngạn nghiêm túc , nét mặt cau lại, bực mình: “Mấy món võ màu mè riêu cua đó của em làm được gì?”

      Câu cuối cùng ràng cao giọng, khiến Tố Diệp dù nghênh ngang đắc ý cũng phải im bặt, cụp mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà dám nhìn nữa.

      Thấy vậy, lúc sau Niên Bách Ngạn lại thở dài. giơ tay vuốt tóc , khôi phục dáng vẻ nhẫn nại và cưng chiều thường ngày: “Em còn tiếp tục sống ở đây tim lúc nào được bình yên.”

      Tố Diệp cảm thấy ấm áp trong lòng. ngước mắt lên, bắt đầu làm nũng : “Em quen sống ở đây rồi. Với lại em trai vẫn còn ở tứ hợp viện. Cậu ta ưa gì em, em muốn cứ suốt ngày nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa, em sống ở đây, còn có thể tới đây thường xuyên, chúng ta sống thế giới của hai người tốt lắm mà.”

      Niên Bách Ngạn nghe mấy lời xiên xẹo của cũng chẳng biết làm sao: “Diệp Diệp! Cái tính bướng bỉnh của em lại phát tác rồi!”

      “Thế nhường bước !” cười gian xảo, hai tay ôm mặt , chủ động hôn lên môi : “Tiền thuê nhà em trả hết quý rồi, bây giờ mà , chủ nhà làm sao chịu trả lại tiền?”

      Niên Bách Ngạn biết ngay cái suy nghĩ này của , thẳng: “Em tổn thất bao nhiêu đền cho em!” Tuy rằng tiền được gửi vào chiếc thẻ ngân hàng trong tay nhưng dẫu sao cũng là của người ngoài.

      “Sao phải dễ dãi với người ngoài thế?” Tố Diệp trừng mắt, nhìn nghiêm túc: “Niên Bách Ngạn! Vừa nãy cảnh sát hỏi có phải chủ nhà , chẳng phải em ngầm ra hiệu cho nhận sao.”

      Niên Bách Ngạn gật đầu, đợi tiếp.

      “Thế nên phải biết em sợ rắc rối đến thế nào.” Tố Diệp nhõm thở tiếng: “Bảo mạo nhận là chủ nhà vì em sợ cảnh sát liên lạc với Tiết. ấy giờ ra nước ngoài lâu rồi, lỡ như nghe được tin tức của phía cảnh sát, tức quá ngất xỉu phải làm sao? Lúc trước khi giao nhà cho em, ấy dặn dặn lại, bảo em nhất định phải đối đãi tốt với căn nhà này, thận trọng như gả con về nhà chồng vậy. Để ấy biết được nhà bị trộm vào, sao có thể bỏ qua. Em muốn bị ấy trừ tiền thế chấp đâu.”

      vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn giơ tay búng lên trán , làm đau tới nhăn mũi, hét lên, tiếng kêu thảm thiết như heo bị mổ bụng. Niên Bách Ngạn im lặng đợi kêu chán, mới từ tốn : “Tới lúc nào rồi mà đầu óc em chỉ toàn chút tiền thế chấp vặt vãnh đó thế hả!”

      “Em bị mất hai vạn rồi, cũng thể vứt cả số tiền thế chấp đó chứ?” Cứ nghĩ đến chỗ tiền trong ngăn kéo là tim Tố Diệp lại như vỡ thành trăm mảnh. kéo tay ấn lên ngực mình: “ sờ , tim em ngừng đập rồi đây này!”

      Niên Bách Ngạn vui vẻ, nhân cơ hội ấy giở trò với . Tay luồn thẳng vào trong áo của , kéo áo ngực của ra, chiếm lấy nơi mềm mại như trừng phạt, đau tới nỗi giơ tay định đánh .

      tay kia của kịp thời chặn công kích của lại, giọng điệu có phần nghiêm túc: “ còn nuôi nổi em sao?” nhóc này đúng là trong mắt chỉ có tiền.

      ~Hết chương 343~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 344: buông thả cũng khó

      Thấy Niên Bách Ngạn giống như đùa cợt, Tố Diệp cũng tỏ ra yếu thế, chủ động thấp giọng mè nheo: “Bách Ngạn! Đây là hai chuyện khác nhau. Thực tế là em rất thích ở đây.”

      Niên Bách Ngạn giận giận nhưng thấy chung tình với căn nhà này, lại hiểu khi tính khi ương bướng của mà nổi dậy mười con trâu cũng kéo lại được, trầm ngâm trong giây lát cũng thỏa hiệp. tét mạnh vào mông như răn dạy. nhe răng, bực bội bĩu môi: “Niên Bách Ngạn! có khuynh hướng bạo lực đấy à?”

      “Có lúc chỉ muốn sử dụng chút bạo lực với em.” Nếu từ sáng tới tối phải hao tổn tinh thần, sau khi buộc nhóc này bên mình, cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu có tóc bạc rồi.

      Tố Diệp cười ngọt ngào với : “Vậy nỡ sao?”

      Niên Bách Ngạn giơ tay véo mũi : “ nỡ! Thế nên mới muốn ép em làm mấy chuyện mình thích.” Dứt lời lại thở dài, nhìn xung quanh: “Nếu em muốn , đành phải giúp em lắp đặt thêm số hệ thống an toàn. Nhất là cửa chống trộm, phải đổi thành hệ thống cửa mở bằng vân tay.”

      Tố Diệp nghe tới đây cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. ôm chặt cổ , hôn chụt cái lên má : “Có ở bên cạnh tốt, chẳng phải lo chuyện gì cả.”

      Niên Bách Ngạn bật cười, chân mày khẽ rướn lên, thấm đẫm tình dành cho . ấn ngón tay lên môi : “Chỉ khéo nịnh!”

      cũng cười.

      Trong khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ sau đó, Niên Bách Ngạn lại bắt đầu thu dọn đống bừa bãi. cho Tố Diệp động tay, toàn quyền phụ trách tất cả. Tố Diệp thể ngồi yên, tới đâu là theo đó, sau đó còn ôm chặt lấy lưng , nhích từng bước , như cái bóng dính lấy .

      Niên Bách Ngạn cũng chê phiền, để mặc cho ôm. thích kề sát mình như vậy, dựa dẫm vào mình như vậy.

      Khi cầm bức bình phong lên, Tố Diệp từ sau lưng thò đầu ra, nét mặt bi ai: “Em vẫn luôn nghi ngờ bức bình phong này có phải tìm nhầm chủ rồi , sao mà hết lần này tới lần khác bị vỡ chứ?”

      “Tại em keo kiệt, chọn cái khung rẻ tiền thôi.” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn , ánh mắt trêu chọc: “Ngày mai liên hệ với cửa hàng. Chất lượng gỗ của khung ở đó khá tốt.”

      “Đắt lắm phải ?” Tố Diệp dài giọng.

      Niên Bách Ngạn nhìn thấy suy nghĩ của , mím môi cười: “ thanh toán, cần bác sỹ Tố đây bỏ ra đồng nào cả.”

      “Thế ngại lắm!” Tố Diệp cười tươi như hoa, hoàn toàn phù hợp với khiêm nhường trong lời của . càng ôm chặt hơn, ngay câu sau bộc lộ bản chất Grăng-đét: “Nhưng nhìn trang hoàng ở tứ hợp viện cũng biết là người sành sỏi, chắc chắn quen rất nhiều người trong ngành này, người ta lại chẳng tính rẻ cho chút sao? Cảm ơn ha, vừa tặng bình phong cho em lại vừa tặng khung đỡ.”

      Niên Bách Ngạn cố nhịn cười.

      Sau khi dọn dẹp xong đống thủy tinh vỡ, Tố Diệp bỗng thở dài: “Có phải tối nay em lại làm lỡ dở buổi tiếp khách của ?”

      sao!” Rửa tay xong, lại kéo lại, thấy người dính thủy tinh nữa mới yên tâm.

      Lúc Tố Diệp gọi điện cho , bữa cơm vừa mới bắt đầu. Nghe có trộm vào nhà, bèn bảo Hứa Đồng chủ trì bữa tiệc thay mình. Vì xảy ra chuyện này, bảo ngồi tiếp ở đó cũng chẳng ngồi yên, đầu óc chỉ toàn nghĩ biết Tố Diệp có bị thương .

      Lời và biểu cảm của rất bẫng, nhưng lại khiến Tố Diệp thấy rất áy náy. giây sau ôm chặt , vùi mặt vào lòng , thầm: “Cảm ơn !”

      sợ chút nào là giả. Đây cũng là lý do gọi điện ngay cho Niên Bách Ngạn. Nếu thành phố này có Niên Bách Ngạn, hoặc giả sử chưa từng quen biết người đàn ông là , hôm nay khi gặp tình huống này có phải chỉ biết ngồi co ro sofa mà ai an ủi? ai giúp thu dọn tàn cuộc? ai giúp gọi điện cho công ty làm cửa chống trộm?

      Vì có Niên Bách Ngạn, vì biết chỉ cần cuộc điện thoại là tới ngay, nên mới thấy sợ hãi nữa, thế nên mới tự cho rằng mình rất kiên cường.

      Tất cả, tất cả đều vì có , vì có Niên Bách Ngạn.

      Đây là chuyện tuyệt vời biết bao.

      Niên Bách Ngạn cũng ôm ngược lại , cúi đầu hôn xuống tóc , ánh mắt chứa chan tình cảm. Người phải “cảm ơn” là mới đúng. Sao hiểu nguyên nhân khiến Tố Diệp muốn cảnh sát vào cuộc?

      Người con trong lòng suy nghĩ thận trọng khiến vừa ấm lòng lại vừa đau lòng.

      Nếu có thể, nguyện làm nhiều điều hơn nữa cho .

      Đây là chuyện cam tâm tình nguyện…

      Ngày hôm sau, thời tiết lạnh nhiều.

      Lá vàng ngoài cửa sổ rụng hết, chẳng còn sót lại mấy, khiến đầu cành trơ trọi, giống như e sợ cơn gió đông ào ào kéo tới mà phải sớm trở về với nguồn cội. Chỉ thi thoảng có hai con chim tước bay qua những chạc cây. Cái bóng vội vàng cũng run lên vì giá lạnh.

      Nhưng ánh nắng vẫn rất đẹp.

      Rực rỡ và lung linh. Sau mười giờ sáng trải đầy mặt đất, như những vụn vàng li ti.

      Tố Diệp ngủ giấc rất ngon. Sau khi xảy ra vụ trộm, vẫn có thể vô tâm ngủ giấc tới tận sáng, cũng là nhờ có Niên Bách Ngạn ở bên.

      Trong đêm tối độc, giường có vòng tay ấm áp của dù có lạnh hơn nữa, chỉ cần chui vào đó là thấy ấm.

      Trước nay vốn sợ lạnh, cứ tới mùa đông là chân tay lạnh như băng. Thế mà chỉ cần Niên Bách Ngạn ngủ lại đây, mỗi lần tỉnh dậy đều có thói quen duỗi hết chân tay về phía , liền dùng cơ thể và bàn tay lớn của mình để sưởi ấm cho , chia sẻ phần hơi ấm.

      Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Tố Diệp tối qua ngủ được say giấc.

      Thứ bảy và chủ nhật Tiểu Nhã tới làm việc. Hai ngày nghỉ này thích hưởng thụ hoàn toàn cảm giác tự do và thoải mái.

      Mặc quần áo ngủ, Tố Diệp lê dép ra khỏi phòng, đứng tầng hai thoải mái vặn mình cái. Nhìn thấy ánh nắng vàng tươi dưới tầng , tâm trạng vui vẻ vì bị trộm tan biến vết tích.

      Tất cả đồ đạc ở tầng được xếp lại về đúng vị trí của nó, như chưa hề xảy ra chuyện căn nhà bị lục lọi ngày hôm qua. lại nhìn lên tầng hai, phòng nào cũng ngăn nắp gọn gàng, chợt thấy ngỡ ngàng.

      Dưới nhà, mùi cơm canh thức phức.

      theo mùi hương vào nhà bếp, bóng hình quen thuộc đập vào mắt .

      Niên Bách Ngạn quay lưng về phía . mặt bàn bày đầy thức ăn, vẫn còn nóng hổi. thay bộ quần áo ngủ khác mà mặc nguyên chiếc áo ngủ tình nhân giống . Nhưng mà khi ở nhà trước nay thích mặc áo, chỉ mặc quần ngủ, còn nửa thân để trần.

      Mỗi lần nhìn thấy tấm lưng rộng lớn và rắn chắc cùng những đường cơ bắp trơn tuột của , Tố Diệp lại chảy nước miếng. Khó mà tưởng tượng được cơ thể của người đàn ông lại có sức hấp dẫn đến vậy. thầm oán trách đúng là xấu xa, suốt ngày quyến rũ, làm suy nghĩ viển vông.

      Thế là tới trước, ôm lấy lưng như con mèo con, áp mặt lên, hít lấy mùi hương của . người vẫn còn mùi nước gội đầu của , hòa cùng mùi gỗ mộc, ấm áp khiến người ta rung động.

      Niên Bách Ngạn thấy tỉnh dậy, bèn cười khẽ: “Em mà còn dậy, suy nghĩ tới việc dùng “đại hình” với em.”

      “Đáng ghét!” Tố Diệp hiểu ngay ý bèn đỏ mặt, cố tình : “ 35 tuổi rồi! Đừng có mà buông thả dục vọng quá, tối nào cũng dùng đại hình cẩn thận có ngày thận hư đấy!”

      “Có tiểu tinh như em ở bên cạnh, muốn buông thả cũng khó!” Niên Bách Ngạn chậm rãi đáp, đổ hết sai lầm lên đầu cách thông minh.

      Lời càng làm muốn tìm lỗ chui xuống. nhìn gương mặt tuấn của , cố tình khêu gợi: “Cơ thể của em, tổng giám đốc Niên cứ nhiệt tình hưởng thụ!”

      hay lắm!” Niên Bách Ngạn nghe ra ý định trêu chọc của , mỉm cười: “Người biết lượng sức mình là em, người đầu tiên cầu xin tha mạng là em, người châm lửa lên sau đó hối hận định bỏ của chạy lấy người lại càng là em.”

      “Thế nên mới em và hợp nhau vô cùng.” Nụ cười của Tố Diệp càng ám muội. Bờ môi hồng cong lên, cắn lên bả vai : “Có câu thế này: Người đàn ông gợi cảm nhất là người bao treo chữ “lên giường” bên miệng, mà chẳng biết chiếm được bạn từ lúc nào. Người phụ nữ gợi cảm nhất là người ngày ngày nhắc tới chuyện lên giường nhưng khiến bạn mãi vẫn có được ấy. chính là người đàn ông gợi cảm nhất còn em là người phụ nữ gợi cảm nhất.”

      Niên Bách Ngạn cong môi, bả vai bị cắn vừa đau vừa buồn. nhân cơ hội hôn mạnh lên môi , rồi cười thầm: “Thế nên, em chỉ có thể thuộc về thôi.”

      Ngông cuồng, bá đạo! Tố Diệp phát lên người cái.

      cười sảng khoái.

      dọn dẹp nhà khi nào vậy?” Tối qua mới dọn được nửa công ty làm cửa chống trộm tới. Sau khi cánh cửa mới được lắp đặt, cài xong mật mã vân tay cũng quá nửa đêm, hai người họ tắm rửa rồi ngủ. Nhà cửa sạch thế này, chắc chắn là dành thời gian thu dọn.

      Niên Bách Ngạn cũng chẳng giấu giếm, sau khi múc cho bát cháo trắng, từ tốn trả lời: “Tối qua sau khi em ngủ, sáng nay chỉ làm nốt mấy công đoạn cuối cùng.”

      Tố Diệp nghe xong bỗng thấy ấm lòng.

      hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

      Nghĩ cũng biết, lúc dọn dẹp Niên Bách Ngạn nhàng đến mức nào. tự cho rằng mình ngủ sâu giấc, chỉ khẽ có tiếng động là tỉnh ngay, nhưng từ đầu tới cuối hề bị đánh thức.

      Thế là lại nhớ về mỗi lần qua đêm ở đây. thường dậy rất sớm, từ khi xuống giường, tới lúc đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rời khỏi nhà, chưa lần nào làm thức giấc. chỉ có cảm giác mỗi lần hôn lên trán , nhàng, dịu dàng, ngưa ngứa. Mỗi lúc như vậy là biết sắp .

      “Để em!” Tố Diệp thấy cơm canh sẵn sàng, lập tức chủ động bước tới bưng bê giúp. Cảm động vì vất vả của nên cũng muốn biểu tốt chút.

      Niên Bách Ngạn để động tay. Có lẽ sợ nóng. Sau khi thức ăn lần lượt được bê lên, hai người bắt đầu dùng bữa.

      Dạ dày của Tố Diệp cực tốt, nhất là vào những ngày trời xanh mây trắng như thế này. Được cùng người đàn ông mình trải qua kỳ nghỉ cuối tuần là điều hạnh phúc. hỏi lịch trình của hai ngày này, vì thấy phải gấp gáp đâu, nên đoán hôm nay có lẽ phải tiếp khách. Tâm trạng vì nghĩ như vậy nên càng vui vẻ.

      Tiếc là, tiếng chuông cửa phá vỡ bầu khí yên bình của căn nhà.

      Tố Diệp dừng đũa, ngẩn người giây lát rồi chớp chớp mắt. Ai thế nhỉ, cuối tuần mà!

      nghĩ bụng, đừng là người quen nào đó tới chơi. Khó khăn lắm và Niên Bách Ngạn mới cùng được đón cuối tuần.

      Tố Diệp cắn đũa, giọng : “Em coi như nghe thấy nhé!”

      Niên Bách Ngạn bị chọc cười: “Cũng phải! Nếu người ta lại bảo em giấu đàn ông trong nhà.”

      Tố Diệp trừng mắt với .

      Chuông cửa ngừng kêu, có vẻ như còn mở là còn làm phiền tới cùng.

      Niên Bách Ngạn cũng đặt đũa xuống, đứng dậy định ra mở cửa. Nhưng Tố Diệp ngăn lại, ấn ngồi xuống rồi : “Để em mở cho, cứ ăn cơm .” cúi đầu thơm lên má rồi kéo lê dép ra khỏi phòng ăn.

      Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng , nở nụ cười ấm áp.

      Ra tới cửa, Tố Diệp nhìn hình hiển thị cửa chống trộm trước. nhìn sao, vừa nhìn tim suýt bắn ra ngoài, cả người run lên, mức độ kinh hoàng còn gấp nhiều lần trông thấy cảnh tượng nhà bị trộm hôm qua.

      chống người lên cửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, như có con rết từ từ trườn lên. cứng đờ người, đứng im nhúc nhích, chỉ biết nhìn trân trân vào bóng người lên màn hình hiển thị.

      “Tiểu Diệp! Con ngẩn ngơ cái gì thế? Mau mở cửa cho mợ, bên ngoài lạnh chết mất thôi!” Là tiếng của mợ Phương Tiếu Bình, có lẽ thấy khởi động màn hình mà mãi vẫn chần chừ chưa mở cửa nên sốt ruột, hét ầm lên…

      ~Hết chương 344~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 345: Tại sao phải trốn ?

      Xưa nay cứ sợ cái gì cái đó tới, đây là trò đùa trớ trêu của Thượng đế.

      Tố Diệp may trở thành đối tượng bị chọc ghẹo.

      mở to hai mắt, nhìn vào màn hình, mắt cũng chớp nữa.

      Gương mặt béo mũm của Phương Tiếu Bình gần như dính sát vào màn hình. Thứ có thể nhìn thấy còn là cằm trắng nõn. Tố Diệp vẫn luôn cảm thấy nó đáng như săm xe Michelin. Lúc này, nó quả thực khiến hồn bay phách tán.

      Phía sau Phương Tiếu Bình chính là cậu Tố Đông. Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, nên cậu mặc rất dày.

      “Ai tới vậy?” Niên Bách Ngạn vẫn đợi Tố Diệp quay lại phòng ăn, mãi thấy có động tĩnh gì bèn ra. Thấy đứng đờ đẫn ở đó như nhìn thấy ma, cảm thấy rất kỳ lạ, vẫn về phía cửa ra vào.

      Tố Diệp yếu ớt thốt ra câu: “Cậu và mợ…”

      Niên Bách Ngạn thấy cứ chần chừ ấn nút lại càng thấy khó hiểu. bèn giơ tay định ấn: “Em nghĩ gì vậy?”

      Ngón tay vừa chạm tới chiếc nút bị Tố Diệp lập tức nắm chặt. liều mạng lắc đầu với , đôi mắt vô cùng hoảng loạn: “ được mở… được mở!”

      Niên Bách Ngạn bị làm cho chẳng hiểu mô tê gì.

      Đầu óc rối như tơ vò giờ mới bắt đầu hoạt động bình thường. Tố Diệp gì, lập tức đẩy : “Mau trốn ! Nhanh lên!”

      “Hả?” Niên Bách Ngạn ngẩn người, đầu mày vì khó hiểu hơi nhếch lên.

      Tố Diệp còn quan tâm tới thay đổi nét mặt . nhìn quanh khắp nhà, rồi ra sức kéo tới phòng khách, nhìn lên gác rồi chỉ tay: “Phòng ngủ! trốn trong phòng ngủ chắc chắn thành vấn đề. Cậu và mợ bao giờ lên gác đâu.”

      “Tại sao?” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn có phần lạnh lẽo.

      “Vì hai người họ rất tôn trọng chuyện riêng tư của em, thế nên họ tuyệt đối bao giờ bước vào phòng ngủ.” Tố Diệp sốt ruột .

      Nhưng Niên Bách Ngạn lại dừng bước. giơ tay kéo lại, đường cong nghiêm nghị lên gương mặt, giọng điệu lạnh nhạt ban nãy trở thành bực dọc: “ muốn hỏi là… tại sao lại phải trốn ?”

      Người đàn ông cố chấp, ngoài cửa lại là tiếng ra lệnh cho mở cửa ngừng vang lên của Phương Tiếu Bình, nhất thời khiến Tố Diệp tay chân luống cuống, có suy nghĩ: “ tạm thời đừng hỏi nhiều như vậy. Tóm lại cứ trốn là được rồi. thể để cậu mợ em nhìn thấy được, tuyệt đối thể!”

      Thanh của vẫn còn vọng lại trong phòng khách rất lâu, phản hồi ngược trở lại bỗng thành thứ thanh nhói tai.

      Ánh sáng trong phòng khách hơi lệch. Chẳng biết từ lúc nào, cả người Niên Bách Ngạn nhòe trong bóng nắng. Gương mặt tuấn cũng chìm trong thứ ánh sáng nửa sáng nửa tối, chỉ có những tia nắng yếu ớt lọt vào mắt , trong giây lát làm lóe sáng đôi đồng tử thâm sâu đáy. lời nào, bờ môi hơi mím chặt, nhìn Tố Diệp chằm chằm.

      giây sau hơi nheo mắt lại, ánh sáng lóe lên đó u ràng, nhưng trầm lạnh và hà khắc.

      Tố Diệp khó nhận ra ánh mắt dần chuyển lạnh. Da đầu cũng tê rần từng cơn. Nhưng vì tình thế cấp bách, cũng thể dùng những lời thích hợp nhất để khuyên giải và giải thích tường tận với .

      Giọng cấp thiết của Phương Tiếu Bình lại cao hơn bậc. sốt ruột tới mức dậm chân bình bịch, bấm bụng nhìn về phía , ngừng xoa tay: “Bách Ngạn! Coi như em cầu xin có được ? mau trốn !”

      Nhưng vì áp lực tỏa ra từ đôi mắt , xong câu ấy, lại cúi gằm mà dám nhìn lên.

      Niên Bách Ngạn im lặng giây lát, rồi quay người lên gác.

      Lúc này Tố Diệp mới thở phào, thả lỏng hơn chút. ngẩng đầu nhìn từng bước chân Niên Bách Ngạn lên cầu thang. Ánh sáng chiếu xuống bờ vai và tấm lưng dài rộng của . Bóng hình trầm mặc như rất đơn.

      bước từng bước nặng nề và đơn độc.

      Mỗi bước đều như dẫm vào trái tim Tố Diệp khiến lồng ngực cũng đau buốt.

      làm sai rồi sao?

      Hít sâu hơi, đợi tới khi bóng Niên Bách Ngạn khuất phía sau lối rẽ, lại nhảy vọt tới bên cửa ra vào như mông bị lửa đốt, vội vàng ấn nút mở cửa.

      Chẳng mấy chốc, có tiếng mở cửa thang máy, tiếp theo là tiếng bước chân.

      Người gấp gáp là Phương Tiếu Bình, người ổn trọng là Tố Đông. Tiếng bước chân giống nhau cũng thể hai tính cách đối lập.

      Câu đầu tiên của Phương Tiếu Bình khi gặp Tố Diệp chính là: Con làm cho mợ chết khiếp rồi. yên lành tại sao nhà lại bị trộm? Con có bị thương ? Bị mất thứ gì rồi?

      Giọng đẹp chính gốc chính là đặc điểm nổi bật của Phương Tiếu Bình. Cao của bà gần như vang khắp tòa nhà, làm như chỉ sợ người trong thiên hạ biết nhà Tố Diệp bị mất trộm vậy. chẳng biết gì, vội vàng mời cậu mợ vào nhà.

      Tố Đông vào, sau khi cởi áo khoác, câu đầu tiên đại để cũng khá giống Phương Tiếu Bình, cả hai đều đồng thời quan tâm xem có việc gì .

      Tố Diệp cảm thấy vô cùng cảm động và ấm lòng. rót cho hai người cốc trà rồi mang đĩa hoa quả ra, đầu tiên trấn an rằng mình sao, rồi báo cáo đơn giản mình bị trộm thứ gì.

      Tố Đông nghe xong mới yên tâm gật đầu, uống ngụm trà rồi từ tốn: “Người sao là tốt rồi, tiền tài là vật ngoài thân, mất rồi thôi!”

      “Đúng đấy, của thay người. Con cứ bình an là được rồi.” Phương Tiếu Bình cũng bình tĩnh hơn: “Chỉ mất có hai vạn thôi, kiếm lại là được rồi.” vậy nhưng trong lòng Phương Tiếu Bình sáng như gương. Với cái tính tham tiền như của Tố Diệp, đừng là mất hai vạn, kể cả chỉ mất có hai ngàn đồng cũng chẳng khác nào giết chết nó.

      Tố Diệp nghe xong cũng thoải mái hơn, liên tục gật đầu: “Cậu mợ yên tâm , con sao!”

      sao mới được. Con có chuyện gì cấm bao giờ thấy kể với cậu mợ.” Ngữ khí của Tố Đông có phần nghiêm nghị.

      “Ôi cậu ơi! Chẳng phải cậu cũng nhìn thấy con rồi sao? Cậu thấy con có giống như có chuyện ?” Tố Diệp uể oải đáp lại: “Ngày nào con xảy ra chuyện gì nhất định với cậu mợ.

      “Phủi phui cái mồm! Cái con bé này, sao ăn lại độc mồm độc miệng thế hả?” Phương Tiếu Bình giơ tay ấn lên đầu : “Mau nhổ hết những gì vừa ra cho mợ!”

      Tố Diệp mỉm cười làm theo.

      Sợ cậu mợ lại tiếp tục mỗi người câu trách cứ , Tố Diệp vội vàng hỏi tại sao cậu mợ biết chuyện này.

      “Hôm nay Tố Khải tới sở làm việc, vừa hay nhìn thấy họ xử lý vụ án ở khu các con bèn hỏi thăm câu, ngờ lại phát ra nhà con bị trộm. Sáng sớm nay nó gọi cho mợ. Mợ và cậu con nghe tin làm sao còn ngồi yên được nữa, phải lập tức tới đây xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”

      Tố Diệp nghĩ bụng có lẽ là vội vã cùng nhau tới đây.

      “Nếu có Tố Khải báo với cậu mợ, mợ và ông ấy vẫn còn mù mờ.” Phương Tiếu Bình cởi áo khoác đặt sang bên, đứng dậy nhìn ngắm xung quanh nhà rồi chép miệng, lắc đầu: “Nhìn cái nhà loạn cào cào này! Thằng trộm này quá thất đức rồi. Nhà của độc thân sao cũng nỡ ăn trộm chứ? Lại còn lật tung hết cả lên!”

      Tố Diệp nghe xong suýt bò ra đất, chẳng biết nên khóc hay cười: “Mợ! Chỉ là màu sắc hơi rối loạn chút thôi. Phòng ốc loạn chút nào cả, dọn dẹp đâu vào đấy rồi!”

      Phương Tiếu Bình nghe vậy mới quan sát tỉ mỉ lượt để đánh giá, rồi bừng tỉnh ngộ: “Đúng nhỉ! Con cũng đừng trách mợ. Lần trước mợ tới đây làm gì có lắm màu thế này đâu. Bây giờ rực rỡ rối rắm, thoạt nhìn đương nhiên cảm thấy rối mắt rồi. Đám thanh niên các con, cái nhà tử tế lại làm cho nó thành ra thế này, cẩn thận chủ nhà nhìn thấy vui đâu.”

      “Chủ nhà vui lắm ạ!” Tố Diệp mếu máo.

      Tố Đông lên tiếng, với Phương Tiếu Bình: “Bà hiểu cái gì, đây gọi là thời thượng! Bà nghỉ ngơi lúc , đừng có kiểm tra công việc như lãnh đạo thế. Mau xem còn chỗ nào chưa dọn sắp xếp lại cho nó.”

      Phương Tiếu Bình năng gì, lập tức xắn tay áo chuẩn bị hành động, làm cho Tố Diệp hết hồn hết vía, nhào tới ôm chặt Phương Tiếu Bình, liên tục cần.

      “Tố Khải nhà con bị kẻ trộm đào bới thương tiếc. mình con làm sao dọn dẹp cho xuể?” Phương Tiếu Bình đẩy ra, bắt đầu nhìn từng phòng , rồi ngừng: “Thế mới con mình làm sao được? Nhà có thêm người đàn ông tốt biết bao. Kẻ trộm còn dám chui vào sao? Giả dụ có bị trộm , có thêm người đàn ông ở bên cũng gánh vác được giúp con phần nào.”

      Trái tim Tố Diệp suýt bay ra ngoài. Nghĩ tới việc gác vẫn còn giấu Niên Bách Ngạn, lại hoảng hốt lo sợ. Thấy mợ vào nhà ăn, cả người run lên. Trong đó vẫn còn bữa sáng và bát đũa chưa đụng tới, vội len nhanh vào.

      Phương Tiếu Bình đờ đẫn đứng ngoài cửa. Sau khi thấy Tố Diệp vào liền chỉ vào hai bộ bát đũa để bàn: “Bạn con đến nhà sao?”

      Tố Diệp thấp thỏm trong lòng, nhanh chóng nghĩ ra cái cớ: “À phải! Con định ăn hai phần quà sáng đấy…”

      Phương Tiếu Bình quay đầu, ánh mắt trở nên xót xa, có lẽ tin vào cái lý do ngớ ngẩn này của , mợ thở dài rồi quay trở về phòng khách. Tố Diệp cảm thấy ánh mắt của mợ rất quái lạ, nhưng cũng nghĩ nhiều. Thấy mợ lên gác cũng có chút an tâm.

      Câu đầu tiên của Phương Tiếu Bình sau khi trở lại phòng khách là: “Ông Tố à! Ông mau đưa thẻ ngân hàng của ông cho Tiểu Diệp . Con bé mất tiền đáng thương lắm, để tiết kiệm đến cả bữa trưa cũng nỡ ăn, ngày ăn có hai bữa sao chịu nổi?”

      Lúc này Tố Diệp mới vỡ ra tại sao mợ lại nhìn bằng ánh mắt đó. Dám chắc mợ tưởng ăn hai phần quà sáng là để tiết kiệm tiền ăn trưa.

      Tố Diệp nghe vậy sốt sắng, vội vã rút ví tiền, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho : “Cho con cái này, muốn ăn gì, muốn mua gì cứ tiêu tiền của cậu.”

      , , ! Con thể lấy cái này được.” Tố Diệp sao có thể nhận tiền của cậu mợ, vội vàng trả lại chiếc thẻ.

      “Người nhà cả, khách sáo gì chứ! Mau cầm lấy cho mợ!” Phương Tiếu Bình vô cùng uy võ, oai hùng, “nữ hán tử” hai, lập tức sải bước tới trước nhét chiếc thẻ vào bên túi quần ngủ của Tố Diệp, mạnh tay tới nỗi suýt kéo tụt cả quần của .

      Tố Diệp vẫn ra sức từ chối.

      Vào lúc chiếc thẻ ngân hàng bị đẩy qua đẩy lại, giọng nam tính, trầm thấp từ tầng hai vọng xuống, điềm tĩnh, bình ản: “Thưa chú! Tất cả tiền chi tiêu của Tố Diệp cháu phụ trách, chú cần lo lắng.”

      Cả ba người đều nhất loạt nhìn lên hướng. giây sau, tất cả mọi hành động đều ngừng lặng, cả những tiếng đưa đẩy cố chấp cũng biến mất. Chỉ còn tiếng kim giây bò trong chiếc đồng hồ Tố Diệp mua về từ trấn tại châu Âu, tích tắc tích tắc vẽ nên cuộc sống chậm rãi.

      Niên Bách Ngạn đứng tầng hai mặc lại quần Âu và áo sơ mi đen. Chiếc áo được tháo hai cúc bên trông rất tùy hứng, cổ tay được xắn hờ lên khuỷu tay, cả người trông lười biếng và thoải mái.

      Vẫn là Phương Tiếu Bình có phản ứng trước, bà chỉ tay lên gác: “Cậu… Cậu…” Rồi quay sang nhìn Tố Đông: “Sao nó lại ở đây?”

      Tố Diệp kinh hãi tới nỗi hai con ngươi chực rớt ra ngoài. chỉ muốn có cái lỗ để chui xuống rồi đậy chặt nắp lại ngay lập tức. ! phải ném Niên Bách Ngạn xuống trước. cắn chặt răng, cười trừ: “ ấy à… qua đường thôi! Tới chơi thôi mà!” Trong lòng thầm gào thét: Niên Bách Ngạn à Niên Bách Ngạn! trốn cho kỹ , lại định làm cái gì vậy?

      vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bỗng cười nhạt, chậm rãi bước xuống nhà: “Cháu chẳng qua chỉ quay về phòng ngủ gọi cuộc điện thoại thôi, sao thành người qua đường rồi?” Trong lúc tới trước mặt Tố Đông và Phương Tiếu Bình, rồi quay đầu nhìn Tố Diệp, đáy mắt chất chứa nụ cười: “Tối qua Tố Diệp cứ kêu lạnh mãi, làm cháu cũng mất ngủ theo, nên cháu nghĩ phải đặt cho ấy chiếc đệm dày hơn mới được.”

      ~Hết chương 345~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :