1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 336: Là hành vi công khai sao?

      Những người đứng phía sau Niên Bách Ngạn trông rất quen mặt. Tố Diệp nhìn kỹ mới nhớ ra đó là mấy gương mặt hay xuất truyền hình, có lẽ chính là lãnh đạo thành phố xuống chỉ đạo công việc như thư ký .

      Trái tim hiểu sao bỗng run lên, vì ánh mắt đó của Niên Bách Ngạn, cũng vì cảnh tượng bị các lãnh đạo bắt gặp.

      Ngay tại nơi làm việc, sợ rằng gây ảnh hưởng tốt. Quan trọng hơn cả, Niên Bách Ngạn lại là người cực kỳ chú trọng hình tượng. Lần trước chẳng qua chỉ khuyến khích các nhân viên trang trí bàn làm việc của mình sinh động thêm chút là bị trừ lương, kéo theo cả những người khác cũng bị vạ lây. Nghĩ lại lần đó, Tố Diệp vẫn còn thấy rùng mình, lần này e là chạy trời khỏi nắng rồi…

      Hơn nữa, còn mơ hồ cảm thấy, Tưởng Bân và bó hoa trong tay ta xuất đúng lúc.

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn dừng lại người quá lâu, điềm nhiên ra lệnh cho lại gần. Tố Diệp hiểu định làm gì, chỉ biết bấm bụng tới. Sau khi đứng lại, nghe thấy Niên Bách Ngạn giới thiệu với lãnh đạo thành phố: “Vị này là cố vấn tâm lý của tập đoàn Tinh Thạch, Tố Diệp, cũng là con thứ hai của ông Diệp. Các luận văn tâm lý học mang tầm quốc tế mà ấy từng phát biểu nhận được ít những đánh giá tốt. ấy là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học.”

      Tố Diệp kinh ngạc với những lời đánh giá cao mà Niên Bách Ngạn dành cho . Tuy rằng những gì cũng phải là sai, nhưng cứ mang cảm giác cao ngạo gì đó bên trong. Nhưng mà… những lời này do chính Niên Bách Ngạn ra, nghe cũng thấy khác, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng.

      vị lãnh đạo nhìn Tố Diệp rồi mỉm cười, gật đầu: “Tuổi còn trẻ mà tiền đồ rộng mở.”

      “Vị này là thư ký Lưu ở thành ủy.” Niên Bách Ngạn giới thiệu với Tố Diệp.

      Tố Diệp vội vàng giơ tay ra: “Chào ông, thư ký Lưu! Tôi thường xuyên nhìn thấy ông tivi.”

      Thư ký Lưu cũng bắt tay với , thái độ thân thiện: “Ông Diệp có con giỏi giang như vậy đúng là có phúc.”

      Tố Diệp nở nụ cười gượng gạo. giỏi là chuyện của , liên quan gì tới nhà đó?

      Tai hại của việc mang danh chủ nhà họ Diệp cuối cùng cũng xuất .

      Tố Diệp trước nay vẫn thích náo nhiệt, tính tình lại hòa đồng, dễ tụ tập với mọi người. Tuần nào đến Tinh Thạch làm việc hai ngày, cứ tới buổi trưa là lại cùng nhóm đồng nghiệp cười cười cùng tới nhà ăn dùng bữa.

      Thế mà hôm nay, trưa rồi mà chẳng thấy ai tới gõ cửa, càng chẳng có điện thoại thúc giục.

      Tới khi lủi thủi mình tới nhà ăn mới phát mấy đồng nghiệp thường ngày thân thiết với tới từ lâu rồi. Họ ngồi cùng nhau, bày cả bàn đầy thức ăn như mọi lần. Duy chỉ có lẻ loi.

      Tố Diệp tới trước chào bọn họ. Họ lần lượt ngẩng đầu lên, rồi vội vàng chào lại , thái độ thay đổi ràng, có chút hoang mang lo sợ, lại có phần thận trọng, dè dặt.

      Tố Diệp hiểu ra ngay, hỏi thăm qua loa mấy câu rồi cầm đĩa, mình ra ngoài.

      Thế nào gọi là người càng lên cao càng ít bạn bè, cuối cùng cũng hiểu rồi.

      Nhưng điều khiến phẫn nộ là cái nơi cao xa đó chẳng phải do nỗ lực leo lên mà là người khác ép nhận. những tưởng cuộc sống của mình có thể bình yên như cũ, kết quả phát khi tỉnh ra cảnh vẫn vậy nhưng lòng người thay đổi.

      Chắc chỉ có thức ăn ngon mới giải tỏa được tâm trạng bực bội này.

      Tố Diệp cầm về cả đĩa đầy ụ thức ăn.

      Nhưng khi vừa quay lại bộ dụng cụ rơi cả xuống đất. Tố Diệp đành phải giơ tay nhặt. Ai dè vết thương ở cổ tay vẫn còn chưa lành hẳn, chiếc đĩa ăn trong tay đung đưa chực đổ. lo nổi cả hai, định đặt đĩa sang bên trước. Đúng lúc này có đôi giày da bóng loáng đập vào tầm mắt .

      Giúp nhặt đồ lên là bàn tay người đàn ông.

      ngỡ ngàng, nhìn lên hóa ra là Niên Bách Ngạn.

      Sao lại ở đây? Chẳng phải còn có lãnh đạo thành phố sao? phải tiếp khách à?

      Trong lúc đầu óc còn nảy sinh hàng loạt câu hỏi Niên Bách Ngạn lặng lẽ đổi cho bộ đồ ăn mới, rồi cầm lấy chiếc đĩa trong tay , khẽ hỏi: “Ngồi ở đâu?”

      Tố Diệp nhìn cái, rồi chỉ bừa vào vị trí. Lúc này mới để ý cả nhà ăn rộng lớn, gần như tất cả các nhân viên đều nhìn về phía họ.

      ngượng ngập, giọng bổ sung câu: “ cứ để em tự cầm cũng được!”

      Niên Bách Ngạn chẳng đoái hoài tới ánh mắt của mọi người xung quanh. nhàng thẳng về vị trí vừa chỉ. Tố Diệp mếu máo, ngoan ngoãn theo . cúi gằm, cố gắng nhìn những cái nhìn dò xét đầy phức tạp đó.

      Sau khi ngồi xuống, Niên Bách Ngạn mới đặt chiếc đĩa xuống trước mặt , thấp giọng hỏi: “Muốn uống gì?”

      Tố Diệp suy nghĩ rồi đáp: “Cafe!”

      Niên Bách Ngạn bèn quay lấy.

      Nhân cơ hội đó, Tố Diệp liếc mắt nhìn xung quanh. lựa chọn vị trí đáng chú ý, nhưng những ánh mắt đó vẫn chịu bỏ qua. Khi thấy ngẩng lên là họ lại lần lượt cúi xuống, ai nấy làm như trò chuyện vui cười rất tự nhiên.

      Chẳng mấy chốc Niên Bách Ngạn quay lại, trong tay cầm thêm chiếc đĩa, rồi nhân tiện đặt cốc nước hoa quả xuống trước mặt , còn ngồi xuống phía đối diện.

      Tố Diệp nhìn thấy cốc nước hoa quả trước mặt, mãi lúc mới khẽ cất lời kháng nghị: “Em muốn uống cafe mà…”

      “Nước hoa quả tốt cho sức khỏe.” Niên Bách Ngạn cầm bộ đồ ăn lên, giọng điệu nhàng mà chứa đầy sức mạnh.

      Tố Diệp thấy có vẻ hờ hững cũng đấu tranh trong vô vọng nữa. nhìn ngồi đối diện dùng bữa, tò mò hỏi: “Sao lại ăn cơm ở đây?”

      Niên Bách Ngạn liếc nhìn cái nhưng đáp lại.

      Thấy tâm trạng của có vẻ vui, cũng hỏi nhiều nữa, trong lòng thầm lẩm bẩm liệu có phải nhìn thấy Tưởng Bân nên hiểu lầm ? Hoặc là cảm thấy lúc đó ở ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, đánh mất thân phận cấp ? Sợ là cả hai nguyên do đều có.

      Hai người dùng cơm trong im lặng, chẳng ai thêm câu nào nữa.

      Niên Bách Ngạn ăn uống trước nay vẫn rất yên tĩnh, thế nên càng khiến cho khí thêm áp lực. Bình thường mỗi khi ăn, đa phần đều là Tố Diệp huyên thuyên cho nghe, thi thoảng cũng phát biểu chút ý kiến cá nhân. Nhưng cho dù là như vậy, sắc mặt cũng rất vui vẻ, hòa nhã. Có lúc cười , cũng bật cười theo. Chứ như hôm nay, nét mặt bình thản đến kinh người.

      Ở chốn đông người, Tố Diệp cũng tiện mấy chuyện riêng tư, thế nên cũng chọn cách lặng im.

      Nhưng mắt chốc chốc lại đảo đảo, nhìn sang chiếc đĩa của . Có mấy miếng gan ngỗng vẫn còn nóng hổi. Từ ngoài nhìn vào có vẻ cháy cạnh nhưng bên trong lại vừa chín tới, đầy hấp dẫn. nuốt nước bọt cái ực. Lúc nãy khi lấy thức ăn vẫn chưa có gan ngỗng, đúng là đúng lúc.

      bất chợt nhớ lại ngày đầu tiên tới Tinh Thạch trình diện. Khung cảnh dùng bữa buổi trưa hôm đó cũng y hệt như thế này. Niên Bách Ngạn cũng ngồi trước mặt , trong đĩa cũng có hai miếng gan ngỗng, khiến thèm rỏ dãi.

      Những gì tốt đẹp của lúc đó đều rất ám muội. Niên Bách Ngạn của khi ấy cũng chẳng sưng mặt lên như bây giờ.

      mải nghĩ, bỗng thấy Niên Bách Ngạn bỏ hết chỗ gan ngỗng bên đĩa của mình vào đĩa của . Tố Diệp cúi xuống nhìn. dùng dĩa của mình cắt hết gan ngỗng thành từng miếng , để tiện cho dùng tay vẫn ăn được.

      Hành động ấy quả thực khiến ít người xôn xao. Vô số ánh mắt nãy giờ vẫn ngừng nhìn về phía họ đương nhiên cũng nhìn thấy cả việc làm đó của Niên Bách Ngạn. Bọn họ nghĩ quan hệ của hai người này thân mật tới mức có thể dùng chung bộ đồ ăn.

      Tố Diệp lúc này ngược lại lo lắng nữa. Trông Niên Bách Ngạn vẫn bình tĩnh, nho nhã như thế, cũng nên học ung dung tự tại chút. cảm động dâng lên trong lòng , là cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, hệt như lần đầu tiên bóc vỏ tôm cho trước mặt các nhân viên vậy. Lần này dùng dao dĩa của mình chăm sóc cách tự nhiên, còn che che giấu giấu như trước nữa. Đây là hành vi công khai của sao?

      “Nghĩ gì vậy, mau ăn !” Phía đối diện, Niên Bách Ngạn khẽ ra lệnh, hệt như quở mắng đứa trẻ chịu ăn cơm.

      Tố Diệp trừng mắt nhìn : “Chính mới là người có vô vàn suy nghĩ ấy.”

      Niên Bách Ngạn ngước mắt lên lườm cái, vội vàng cúi đầu ăn gan ngỗng.

      Chỉ có điều gan ngỗng quá trơn, nhất thời xiên chắc lại rớt xuống mặt bàn, tiện thể làm bắn cả mỡ lên cổ tay áo. chau mày. Nhưng giây sau Niên Bách Ngạn cầm khăn giấy, tự nhiên kéo tay lại lau sạch.

      Tố Diệp đỏ mặt, định rút tay về bỗng nghe thấy ra lệnh: “Yên nào!”

      lập tức động đậy nữa, để mặc cho mọi người nhìn chằm chằm, đánh giá họ.

      Lòng bàn tay của rất ấm áp, nhưng ngón tay lại hơi lạnh. Tố Diệp len lén quan sát . cụp mắt xuống, im lặng lau vết dầu mỡ. Từng đường nét của gương mặt hơi cúi rắn rỏi mà ràng, bờ môi mỏng hơi mím, tuy nghiêm túc nhưng vẫn khiến tim người ta đập loạn xạ.

      Vết dầu mỡ lúc này chỉ còn lại dấu lờ mờ.

      Lúc đó mới buông tay.

      Cổ tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp ấy.

      “Hai giờ chiều nay tới tham gia hội nghị.” Niên Bách Ngạn lấy nhiều đồ ăn, chiếc đĩa trống trơn rồi.

      Tố Diệp xiên miếng dứa nướng, đúng lúc cho vào miệng nghe thấy câu để lại. sững sờ, chớp chớp mắt: “Em phải tham gia?”

      Niên Bách Ngạn nhìn lại bằng ánh mắt “đương nhiên rồi”.

      Tố Diệp vội vàng lắc đầu: “Chiều nay em còn có…”

      “Bắt buộc phải tham gia.” ngắt lời , cao giọng nhưng đầy quyền uy.

      Tố Diệp nghẹn lời.

      Niên Bách Ngạn đứng dậy, bê chiếc đĩa , rời

      Cuộc họp buổi chiều vô cùng nhạt nhẽo và đơn điệu. Tuy rằng mới tiến hành được mười lăm phút, nhưng đối với Tố Diệp mà chẳng khác nào ngồi đây mười lăm tiếng đồng hồ. Hai giờ chiều chính là lúc tinh thần lơ mơ nhất. Niên Bách Ngạn hay rồi, nhằm đúng lúc này bắt tới họp.

      Người chủ trì cuộc họp lại phải là Niên Bách Ngạn.

      ghế chủ tịch, Diệp Hạc Phong ngồi rất nghiêm chỉnh. So với hai ngày trước, ông lại gầy ít, gương mặt lõm hẳn vào, hai bên thái dương lơ thơ thêm mấy sợi tóc bạc. Tố Diệp thể nghe lọt tai ông rốt cuộc cái gì, chỉ cảm thấy thần thái của ông còn như trước.

      liếc mắt chỗ khác, nhìn ông, cố ý làm lơ cái cảm giác khác thường khiến lo lắng, bất an trong lòng.

      Ông tiều tụy chắc là vì Diệp Ngọc thôi phải ? Kế hoạch con rể hiền bỗng chốc tan vỡ, con cưng lại bị người ta ra vào, nhà họ Diệp của họ có lẽ chưa bao giờ bị thổi phồng cách trắng trợn trước mặt đám nhà báo như thế này.

      Tham dự buổi họp toàn là các cán bộ cao cấp của công ty. Ai cũng chịu trách nhiệm triển khai phân đoạn quan trọng nhất. Chỉ có Tố Diệp là giống như người nhàn rỗi. Trong buổi họp này hoàn toàn thể xen vào dù là câu, hơn nữa cũng chẳng đề cập tới phạm vi nghiệp vụ của ở công ty.

      Ngược lại Diệp Hạc Phong là người chủ động chuyện với , giọng điệu điển hình của ông bố: “Tiểu Diệp! Vết thương của con hồi phục thế nào rồi? Nếu cảm thấy khỏe cứ về nhà nghỉ ngơi, cần gắng gượng.”

      Tố Diệp khó cảm nhận được những con mắt đầy nội hàm ở khắp mọi nơi đổ dồn về. nhìn thẳng về phía Diệp Hạc Phong, chỉ đáp lại cách thờ ơ: “Cũng gần khỏi rồi.” Rồi lại liếc mắt về phía Niên Bách Ngạn.

      ngồi bên cạnh Diệp Hạc Phong, nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, ràng là chìm trong suy nghĩ, biết là nghĩ chuyện gì.

      Lúc này Diệp Hạc Phong mới yên tâm, lại hỏi thăm về tình hình công việc.

      Tố Diệp trả lời lần lượt.

      So với giọng điệu ràng như trò chuyện với người nhà của Diệp Hạc Phong, Tố Diệp lại thể mình chỉ làm việc.

      ~Hết chương 336~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 337: Sao nhẫn tâm lừa dối hết lần này tới lần khác

      Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Hạc Phong dặn dò mấy câu rồi giao những công việc còn lại cho Niên Bách Ngạn. Sau khi ông rời khỏi phòng họp, Niên Bách Ngạn ngồi sang vị trí chủ tịch mà ở yên chỗ cũ, sắp xếp, căn dặn những công việc tiếp theo. Nhất là khi sản phẩm mới được tung ra thị trường, cầu phối hợp của các bộ phận.

      Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn ngồi ở vị trí bên tay trái ghế chủ tịch, bất giác nhớ tới suy đoán của cánh nhà báo, nhất thời cũng có phần lo lắng. biết quyền lực của Niên Bách Ngạn có bị rút hết hay , nếu sao Diệp Hạc Phong lại đích thân tới chủ trì buổi họp?

      Vị trí chủ tịch trống ra đó trầm mặc mà trống rỗng, khiến Tố Diệp nhìn thấy cũng chợt hoảng sợ.

      Trước nay trong các cuộc họp, Niên Bách Ngạn vẫn rất kiệm lời, vả lại buổi họp cũng kéo dài được khoảng thời gian rồi. tóm lược lại công việc cách ngắn gọn rồi tuyên bố giải tán. Các cán bộ cao cấp lần lượt ra ngoài. Tố Diệp định đứng dậy, bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn hờ hững ra lệnh câu: “Tố Diệp ở lại!”

      Hành vi gọi thẳng tên của khiến mọi ánh mắt nhìn họ có phần mờ ám.

      Tố Diệp ngẩn người, giây sau lại muốn gào lên thảm thương. lại phạm phải sai lầm gì rồi?

      Chẳng mấy chốc, cả phòng họp chỉ còn lại và Niên Bách Ngạn. Người cuối cùng ra ngoài chẳng biết là ai, còn “chu đáo” đóng cửa lại cho hai người họ. Cánh cửa phòng hội nghị dày và nặng, cách hoàn toàn mọi tiếng động của thế giới bên ngoài, cả gian rộng lớn bỗng chốc yên ắng hẳn.

      Niên Bách Ngạn vẫn ngồi ở chỗ của mình. Từng đường nét giữa hàng mi và sống mũi như được , khó mà nhận ra thái độ nghiêm khắc mà mạnh mẽ. xoay xoay cây bút trong tay, rồi nhìn lên người , khi cất lời giọng trở nên ôn hòa: “Lại đây!”

      Tố Diệp muốn nhìn mặt để đoán suy nghĩ của , cố gắng tìm ra những gợi ý gì đó từ giọng điệu và ánh mắt bình thản ấy, hoặc có thể là đọc ra những thay đổi trong tâm trạng của giây phút này. Nhưng tới tận lúc đến bên cạnh , vẫn thể nắm bắt được thông tin gì.

      Cây bút trong tay được Niên Bách Ngạn đặt xuống. Chiếc ghế xoay để đối diện với . Sau đó giơ tay ra. Lòng bàn tay to lớn men theo chân từ từ lên, cuối cùng nắm lấy tay , tỉ mẩn, đùa nghịch. ngước mắt lên, ung dung quan sát .

      ta là ai?” Giọng như mặt hồ phẳng lặng, nghe ra dù chỉ là gợn sóng.

      Tố Diệp hề kinh ngạc. Từ sau khi bị Niên Bách Ngạn bắt gặp cảnh và Tưởng Bân gặp mặt, muốn tìm cơ hội nào đó để giải thích với . Đương nhiên, trong lòng cũng mong rằng quan tâm gạn hỏi chuyện này, coi như nhìn thấy cảnh ban sáng, nhưng ràng đó chỉ là tự lừa mình lừa người mà thôi. nghi ngờ, thậm chí dò hỏi là chuyện rất bình thường.

      Ngay từ lúc ăn cơm trưa rất muốn ràng với , nhưng từ đầu tới cuối hề nhắc đến, cũng biết nên mở lời thế nào. Vả lại, nhà ăn dù sao cũng là nơi công cộng, bao nhiêu con mắt nhìn vào họ. ràng đó phải là nơi để bàn luận những chủ đề như thế này.

      ta…” Tố Diệp chần chừ giây lát. Phải giải thích là chuyện chắc chắn, nhưng giải thích kiểu gì mới là quan trọng.

      Giây phút này mới hiểu đạo lý “trót dối câu phải dùng hàng trăm câu dối trá khác để bao biện”. thể ta là Tưởng Bân. Vậy Niên Bách Ngạn mà lần tìm ra manh mối biết lần trước giấu xem mặt. Nếu là những đối tượng bình thường khác thôi , với Niên Bách Ngạn cũng dám chắc nổi giận. Nhưng đối phương lại gắn cái mác Tưởng Bân, cho dù có vòng quanh thế nào, Niên Bách Ngạn cũng tin.

      Quan trọng hơn là, cho rằng phản bội, làm trái lại lời hứa xem mặt của mình.

      Đầu óc trôi qua hàng loạt suy nghĩ. Cuối cùng liếm môi, cười ngọt ngào với : “ ta à… là khách hàng, tới để cảm ơn em thôi.”

      “Vậy sao?” Niên Bách Ngạn nhìn khẽ cười, căng thẳng nơi đáy mắt cũng tan như mây. nắm chặt tay , thở dài: “Khách hàng của em kiên trì , còn tìm tới tận công ty.”

      Tựa như có lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim , rồi cắt nó ra thành từng mảnh. Đau đớn, từ sau việc lần trước vẫn luôn lan ra, trộn lẫn với nỗi đau của lần này, chà đạp lên từng vết thương. cười rất nhàng, bờ môi hiền hòa. Đối mặt với thần thái điềm nhiên của Tố Diệp, khi thấy lần nữa thản nhiên dối, có mấy lần rất muốn bóp cổ . rất muốn hỏi : Tố Diệp! Sao em có thể nhẫn tâm lừa dối hết lần này tới lần khác? Sao em nhẫn tâm tổn thương trái tim hết lần này tới lần khác?

      Tố Diệp cụp mắt xuống, nhanh chóng phân tích câu vừa rồi của . Trông dường như tức giận, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó ổn. hơi siết chặt ngón tay, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như cười như đó.

      “Bách Ngạn! ra… ra ta theo đuổi em.” phần này.

      Niên Bách Ngạn chỉ nhìn cười, gì.

      cũng thấy rồi đấy! ta tặng em cả bó hoa to tướng.” Tố Diệp nắm chặt tay , căng thẳng nuốt nước bọt: “Nhưng mà phải tin em, em đồng ý. Em với ta em có bạn trai rồi. Với cả bó hoa đó em cũng vứt ngay rồi, nếu tin cứ tới văn phòng của em mà xem, em vứt rồi.”

      Niên Bách Ngạn kiên nhẫn nghe hết, hề xen ngang.

      Tim Tố Diệp bắt đầu đập dồn dập.

      lúc sau, đứng dậy.

      Cái bóng cao lớn dường như bao trùm lên người .

      ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt như cái vực hun hút đó.

      Bờ môi Niên Bách Ngạn vẫn hơi cong lên. giơ tay vuốt ve má . Từng ngón tay mảnh khảnh phác họa lên gương mặt . Khi lên tiếng lần nữa, giọng lại càng thêm dịu dàng và thương: “ chỉ là khách hàng của em?”

      Tố Diệp hơi mấp máy môi. Có khoảnh khắc rất muốn với : ! ta là Tưởng Bân. Nhưng đừng hiểu lầm. ta phải là Tưởng Bân mà em quen…

      Nhưng những lời đó cồn cào trong đáy lòng lúc, cũng xông lên tận cổ họng quay vòng mấy lần mà vẫn thể bật ra thành tiếng để nghe thấy. dám mạo hiểm, muốn để cảm thấy vẫn nhớ tới Tưởng Bân, muốn đánh mất .

      “Đúng vậy!” Cuối cùng chỉ khẽ khàng thốt ra hai chữ này.

      Bờ môi Niên Bách Ngạn có thoáng chợt cứng đờ, u vọt qua đáy mắt như mây mù ập tới. Bàn tay chợt run lên, nhưng rất khiến Tố Diệp cảm nhận thấy.

      Vết thương cuối cùng mỗi ngày lan rộng, như bị người ta tâm xé rách. biết bàn tay xé nó ra chính là người con đứng trước mặt mình. Bao nhiêu năm nay, chưa có người phụ nữ nào lại xé nát tim như vậy, lại dám chà đạp lên tình cảm của cách trắng trợn như vậy, lại dám tươi cười dối như vậy.

      Đôi mắt tuy cười nhưng nỗi đau nơi đáy lòng gì miêu tả được.

      giây sau, tay vòng ra sau gáy , bất ngờ siết chặt nâng cao gương mặt lên.

      Tố Diệp ngờ lại làm vậy, bất giác hét lên.

      cúi xuống, bịt kín miệng, để thanh minh.

      Nụ hôn như đay nghiến, vò nát đôi môi Tố Diệp, giống hệt ngọn lửa bừng bừng bốc cháy. thở dốc. nhân cơ hội ấy tiến vào, gần như gặm cắn cánh môi, bá đạo và mạnh mẽ.

      Tố Diệp ngẩng đầu trong bất lực, đón nhận lấy nụ hôn bất ngờ này của .

      Nhưng đúng vào lúc này, cánh cửa phòng họp đột ngột bị ai đó đẩy ra, tiếp theo sau là tiếng thét kinh hoàng.

      bé ở phòng hành chính, vốn dĩ định tới dọn dẹp phòng họp, ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này. Có lẽ nó quá kích thích nên bé nhất thời bị dọa hết hồn.

      Tim Tố Diệp đập thịch tiếng. Niên Bách Ngạn cũng dừng lại ngay lúc ấy, rồi quát lên giận dữ: “Ra ngoài, đóng cửa vào!”

      Ngay lập tức, cánh cửa lại bị bé ấy đóng chặt, loáng thoáng còn vang lên tiếng bước chân nhanh chóng chạy xa.

      Tất cả lại yên lặng như cũ.

      Nét mặt Tố Diệp trắng bệch như bị phết hồ. Có thể tưởng tượng ra ấy kinh hoàng đến mức nào, cũng có thể tưởng tượng ra chuyện này khi bị lan truyền ra ngoài rầm rộ xôn xao đến mức nào.

      Da đầu tê dại, tóc như dựng đứng cả lên. Cả ngón tay và môi đều bất giác run lên bần bật.

      Suy nghĩ đầu tiên lên trong đầu là: Tiêu đời rồi!

      phải mà chính là Niên Bách Ngạn.

      trước nay chẳng sợ gì mấy lời gièm pha đưa đẩy, dù có khổ sở thế nào cũng chẳng quan tâm. Nhưng muốn nhìn thấy hoặc nghe thấy những tin tức tiêu cực có liên quan tới Niên Bách Ngạn. Tuy rằng chuyện và Diệp Ngọc kết hôn giả được công khai, tuy rằng qua bữa trưa nay mấy lời đồn đại cũng bắt đầu được lan truyền, nhưng cũng còn tốt hơn cảnh hai người hôn nhau bị người ngoài tận mắt chứng kiến.

      trong lúc bàng hoàng, bất an, Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay nâng cằm lên, bắt nhìn vào mắt . Giọng của có chút gì đau đớn, lại toát ra vẻ nặng nề.

      : “Diệp Diệp! Đừng gặp lại ta nữa!”

      Tố Diệp sững sờ.

      “Đừng gặp lại người đàn ông đó nữa!” Niên Bách Ngạn giơ tay ôm lấy , chống cằm lên đỉnh đầu , giọng trầm thấp càng khiến người ta thêm áp lực.

      kinh ngạc, ngước lên nhìn : “Vừa rồi chúng ta bị người ta nhìn thấy…”

      Đây hình như mới là việc quan trọng chứ nhỉ?

      “Nhìn thấy sao?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại: “Chẳng phải em sao?”

      á khẩu. Đáp án của khiến vừa hưng phấn lại vừa lo lắng.

      “Đương nhiên là em .” Tố Diệp hạ thấp giọng: “Nhưng em sợ ảnh hưởng tới , mấy scandal bây giờ đều nhắm vào .”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất kiên định, lúc sau mới : “ chưa bao giờ để ý chuyện bị ảnh hưởng.”

      Trong lời của có ý khác, Tố Diệp hiểu ra. Liên tưởng tới giọng điệu nặng nề như khẩn cầu ban nãy của , tim đau nhói như bị kim châm. thề mình muốn lừa dối . Nhưng, muốn cái người tên Tưởng Bân giả danh đó phá hoại yên bình khó khăn lắm mới có được của hai người họ.

      đối tượng xem mặt hoàn toàn có liên quan khiến từng bước từng bước sai lầm. đáng nhẽ nên tò mò xem. Chính vì hiếu kỳ đáng chết đó mới khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử như hôm nay. tuyệt đối thể nhắc chuyện xem mặt với Niên Bách Ngạn, nếu thành người giữ lời hứa. Tuy rằng vốn giữ lời hứa rồi, vốn dĩ trong lòng tự khinh bỉ chính bản thân mình rồi muôn vàn lần rồi.

      “Bách Ngạn!” lại dựa vào lòng , giơ tay kéo chiếc cà vạt của : “ giận em phải ? Em hứa với em bao giờ gặp lại ta nữa. Em ràng với ta rồi, yên tâm!”

      Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn , rồi siết chặt vào lòng.

      nhắm mắt lại, trong lòng ngập tràn chua xót. Đây là hương vị của nhẫn nhịn sao? Cho dù ràng biết lừa dối, vẫn dung túng cho hết lần này tới lần khác? Vẫn ngừng tin rằng đây lần cuối cùng của ?

      Bàn tay đặt sau lưng nắm chặt lại.

      Chỉ có như vậy nỗi đau trong lòng mới vơi phần nào. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm ngơ với nó, làm ngơ những gì mình nhìn thấy, những gì giải thích, mới có thể tiếp tục thuyết phục bản thân chưa hề xảy ra chuyện gì cả.

      Niên Bách Ngạn! Sao mày lại đớn hèn đến mức này?

      ~Hết chương 337~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 338: Khiến người ta xót xa đến vậy

      Khi sắc trời bắt đầu sa sầm, thang máy của công ty bỗng vang lên tiếng “ding”.

      Vừa từ trong thang máy ra, Nguyễn Tuyết Mạn nổi cơn tam bành. Bà ta tháo kính râm xuống, gọng kính bị bà ta vặn đến nỗi kêu răng rắc. Nhìn đám các trẻ cười cười từ phía sau lưng bà ta vào trong công ty, bà ta càng hận đến nghiến răng kèn kẹt.

      Vốn dĩ bà ta định tới công ty tìm Diệp Hạc Phong, muốn bàn với ông chuyện tăng thêm cổ phần cho Diệp Ngọc và Diệp Uyên. Vì muốn gây thêm quá nhiều phiền phức cho công ty, lại nghe chuyện hôm nay có lãnh đạo thành ủy xuống, thế nên bà ta đặc biệt đeo thêm kính râm, che chắn khắp người. Ai ngờ, từ lúc đứng đợi thang máy, tai bà ta chưa lúc nào được “sạch ”.

      đám các trẻ buôn dưa lê, trước ngực đeo thẻ nhân viên của tập đoàn Tinh Thạch.

      Câu chuyện của họ chính là những scandal rộ lên mấy ngày gần đây của nhà họ Diệp và tập đoàn Tinh Thạch.

      Nguyễn Tuyết Mạn vốn dĩ cũng chỉ nghe câu được câu chăng, cho tới khi có người tiết lộ chiều nay có nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc Niên và bác sỹ Tố hôn nhau trong phòng họp, cả người Nguyễn Tuyết Mạn sững sờ, sau đó là cơn giận phừng phừng xông thẳng lên đỉnh đầu.

      Thông tin ấy quả thực cũng khiến các khác xôn xao bàn tán. Có người sớm nhận ra họ nhau từ lâu. Có người bảo hai người họ nhau sao, tổng giám đốc thanh minh mình vẫn còn độc thân rồi… Sau đó còn có với vẻ thần thần bí bí: “Các nhìn thấy cảnh ở nhà ăn trưa nay đấy thôi. Tổng giám đốc và bác sỹ Tố thân mật lắm. Tổng giám đốc còn đích thân cắt gan ngỗng cho ấy bằng chính dĩa của mình đấy.”

      Mọi người đều nhất loạt gật gù rằng nghe chuyện này. Sau đó lại là cuộc bàn luận sôi nổi, nhưng hều hết các quan điểm là thống nhất. Bọn họ đều cho rằng Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi, đúng là cặp trời sinh.

      Chính câu “ cặp trời sinh” đó thực kích động Nguyễn Tuyết Mạn. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại sau lưng bà ta. Bà ta nhìn trân trân vào logo của tập đoàn Tinh Thạch, đầu ngón tay sắp bị siết đến đứt rời.

      Hay lắm Niên Bách Ngạn! Cuối cùng cũng có ngày cậu lòi cái đuôi ra rồi!

      Nguyễn Tuyết Mạn cắn chặt răng, lập tức quay người trở vào trong thang máy, rời khỏi đó ngay mà vào tập đoàn Tinh Thạch.

      Cuộc sống về đêm lần nữa làm sáng rực cả thành phố Bắc Kinh. Đèn đường xé rách lớp sương mù mông lung, huyền ảo.

      Lúc Niên Bách Ngạn nhận được điện thoại của Diệp Uyên là mười giờ tối. Bên này, đúng lúc vừa kết thúc buổi tiếp khách, sau khi ra khỏi khách sạn bèn tới thẳng quán bar mà Diệp Uyên hẹn.

      Quán bar lập lòe xanh đỏ, gian ồn ào, với bóng của những vũ công nhiệt tình và nóng bỏng, cùng những ngọn đèn khi tỏ khi mờ.

      Niên Bách Ngạn vừa đẩy cánh cửa ra, liếc mắt nhìn thấy Diệp Uyên.

      Đích thực là trái em, phải em.

      Hai người phụ nữ phong tình dựa vào lòng cậu ta. người nũng nịu đòi tiếp rượu, người cầm hoa quả đút vào miệng Diệp Uyên. Rượu la liệt mặt bàn với đủ các hình dáng, chủng loại. Có chai trống trơn, cũng có chai chưa mở nắp.

      Thấy Niên Bách Ngạn tới, Diệp Uyên lảo đảo đứng dậy, kéo ngồi xuống vị trí còn trống.

      tới muộn rồi, phạt ly!” Diệp Uyên đẩy chiếc ly còn sạch nguyên tới trước mặt Niên Bách Ngạn, rồi nhấc chai rượu lên định rót.

      Niên Bách Ngạn giơ tay che miệng ly, từ tốn hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Đúng là Diệp Uyên thường xuyên tới mấy nơi như thế này. Nhưng trong ấn tượng của , cậu ta hình như lâu lắm rồi còn sống cuộc sống này nữa.

      “Cái gì mà xảy ra chuyện gì rồi? Ra ngoài uống rượu được hay sao?” Diệp Uyên cười, hất tay ra, rồi rót rượu òng ọc vào ly: “Tuy bây giờ còn là em rể của tôi nữa, nhưng cũng coi như lần quen biết, uống ly cho tôi chút thể diện chắc được chứ?”

      Trong bữa cơm vừa nãy Niên Bách Ngạn uống ít rượu, vốn định uống nữa, nhưng thấy thái độ của Diệp Uyên như vậy cũng chẳng biết làm sao bèn giơ thẳng ly rượu lên, khẽ chạm với cậu ta rồi uống cạn: “Được! Coi như tôi tự phạt!”

      Diệp Uyên cũng cạn ly, vỗ vai rồi giơ ngón cái ra trước mặt: “Hay lắm!”

      Sau đó lại tiếp tục rót đầy rượu cho cả hai.

      Đặt chai rượu xuống, Diệp Uyên giơ tay kéo , đẩy vào lòng Niên Bách Ngạn: “Tối nay nhiệm vụ của chính là chăm sóc tổng giám đốc Niên cho chu đáo, biết chưa?”

      Mùi phấn bay đầy lòng.

      theo đà đẩy Diệp Uyên, dựa vào Niên Bách Ngạn, giọng dịu dàng, êm tai như chim sơn ca: “Yên tâm cậu chủ Diệp!” Dứt lời, ta cầm lấy ly rượu, cơ thể mềm oặt như con con rắn: “Tổng giám đốc Niên! Ly này người ta kính !”

      Niên Bách Ngạn đón lấy, chỉ khẽ nhíu mày nhìn Diệp Uyên: “Uống nhiều rồi về thôi!”

      “Sao, có người đẹp trong lòng mà thấy nhộn nhạo à?” Xem ra lúc trước Diệp Uyên uống ít, đôi mắt say mèm tươi cười: “Thôi , đừng có vờ vịt nữa! và Diệp Ngọc còn là giả, làm sao là với Tố Diệp được? Con người ấy à, giả giả khiến người ta khó hiểu!”

      Niên Bách Ngạn chẳng hơi đâu phí lời với kẻ say. đẩy ly rượu của người phụ nữ trong lòng ra, hờ hững đáp: “Diệp Uyên! Cậu lại chịu kích động gì rồi?”

      “Kích động?” Diệp Uyên nhíu mày: “Tối nay có lẽ rất kích động. Rượu ngon, món ngon, người đẹp dâng lên ngớt.” Dứt lời, ta ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, cúi đầu cắn vào ngực ta, khiến ngừng thở hổn hển.

      Niên Bách Ngạn câu nào, ít nhiều cũng đoán ra được tâm tư của Diệp Uyên.

      “Đừng là tôi quan tâm tới !” Diệp Uyên cầm ly rượu lên uống cạn. Khi rót rượu, cậu ta tiến sát lại gần Niên Bách Ngạn, chỉ vào người phụ nữ trong lòng : “ em người mẫu non nớt này để dành cho đấy, ngon lành, tươi mới!”

      Niên Bách Ngạn còn chẳng thèm nhìn, chỉ cầm ly lên chạm cốc với cậu ta. Nếu Diệp Uyên muốn , cũng ép buộc.

      chai rượu mạnh chẳng mấy chốc cạn sạch.

      Diệp Uyên lại khui chai mới. Người phụ nữ bên cạnh vội vàng rót rượu cho hai người họ.

      Niên Bách Ngạn là người lắng nghe tuyệt vời. Từ đầu tới cuối chẳng vội hỏi Diệp Uyên xảy ra chuyện gì. chỉ chạm ly với cậu ta. Cho tới khi, Diệp Uyên cúi gằm, im lặng ngồi đó, mới khẽ hỏi: “Muốn tâm chưa?”

      lúc sau Diệp Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Niên Bách Ngạn bằng đôi mắt mơ màng say, nụ cười ràng rất khó xử: “Bách Ngạn! có hiểu thế nào là tình ?”

      Câu hỏi này khiến Niên Bách Ngạn ngẩn người.

      “Khi tưởng rất hiểu tình , ra tất cả chỉ là đồ bỏ!” Diệp Uyên say rồi, năng cũng lộn xộn, bừa bãi. Cậu ta lại rót đầy rồi : “Khi tưởng có thể có được ấy, ra chẳng qua chỉ là kẻ thế thân!”

      Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ. biết Diệp Uyên cho chính mình nghe, chắc chắn là vì Lâm . Nhưng khi những câu này lọt vào tai , nó lại khiến con tim quặn thắt cách vu vơ.

      phải vẫn tin tình của Tố Diệp. Chỉ là, khi nhìn việc dối mình, tình này rốt cuộc nặng thế nào trở thành câu hỏi nghi vấn.

      cách khác, bản thân Niên Bách Ngạn liệu hiểu tình chưa?

      Hay là chỉ tự cho rằng mình rất hiểu, kỳ thực hoàn toàn ù ù cạc cạc?

      Quãng thời gian tiếp theo, Diệp Uyên lại bắt đầu lải nhải trước mặt Niên Bách Ngạn chuyện của Lâm . Cậu ta cậu ta hiểu sao tình lại khó như thế. Cậu ta hiểu tại sao mình làm nhiều như vậy mà vẫn giành được trái tim người phụ nữ. Cậu ta hiểu tại sao ấy vẫn nhất quyết lấy người đàn ông đó.

      Niên Bách Ngạn an ủi Diệp Uyên. Tâm trạng hôm nay vốn cũng tốt, ly qua ly lại, rốt cuộc cũng uống với Diệp Uyên ít rượu, bắt đầu là ngà say.

      Tới hơn giờ sáng, Diệp Uyên mới vỗ vai Niên Bách Ngạn, ngọng nghịu : “Tôi… Tôi coi như nhìn thấu tình rồi. Trò chơi tình này ai là người chủ động, kẻ đó thua cuộc. Tôi… Tôi cứ ăn chơi , có nhất thiết phải gắn bó cả đời người đàn bà ?”

      Niên Bách Ngạn cũng uống nhiều rồi, cả người uể oải dựa ra sau ghế. lắc ly rượu trong tay, cười khẽ.

      Diệp Uyên cũng uống kha khá, bèn ôm người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy, bước loạng choạng: “Em đó để lại cho ! Đừng có làm cho con nhà người ta sợ đấy…”

      Dứt lời lại nghiêng ngả bỏ .

      Người phụ nữ bên cạnh đỡ lấy cậu ta, hờn dỗi: “Cậu chủ Diệp! Cậu uống nhiều quá rồi!”

      Diệp Uyên cười, rồi sát lại gần ta: “Yên tâm … Uống nhiều nữa vẫn “ăn” được em!”

      “Đáng ghét!” ta khẽ đẩy Diệp Uyên cái.

      “Bách Ngạn! Tôi trước đây, tối nay chơi vui vẻ nhé!” Diệp Uyên trở lại dáng vẻ ba lăng nhăng thường ngày, cười hì hì ôm người phụ nữ, rời khỏi căn phòng.

      Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Niên Bách Ngạn và kia.

      ngồi im, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho bớt say.

      gian rất yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn rực rỡ ngừng nhấp nháy.

      yên lặng nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Ánh sáng hắt xuống những góc cạnh nét gương mặt . Dáng người cao lớn chìm xuống sofa, trong lúc say lại toát lên vẻ gợi cảm.

      ta nhàng tiến tới, dè dặt áp sát người . Cánh tay mềm mại chạm khẽ lên lồng ngực vạm vỡ của , giọng yểu điệu: “Tổng giám đốc Niên! uống nhiều rồi phải ? Có đau đầu ?”

      Niên Bách Ngạn mở mắt ra, quan sát người phụ nữ trước mặt qua ánh đèn đung đưa.

      ta, vẫn chưa thể gọi là phụ nữ. Tuy rằng có trang điểm chi li, nhưng vẫn giấu nổi vẻ non nớt. Ánh mắt ta nhìn Niên Bách Ngạn có phần sợ sệt cùng chút ngượng ngùng. ta mặc rất ít. Chiếc váy đen cực ngắn, tới nỗi chỉ cần khẽ ngồi xuống là chân hở ra.

      nghi ngờ lời Diệp Uyên . Người phụ nữ có thể ở bên Diệp Uyên, nếu phải mấy chân dài nóng bỏng cũng là những ngôi sao nhiệt tình. Nếu cậu ta khẳng định là người mẫu còn non, đến tám, chín phần là .

      Thấy mở mắt, ta lập tức tươi cười, chủ động dựa vào lòng . Bờ môi đỏ nhàng ma sát yết hầu của : “Em đưa về khách sạn nhé!”

      Hơn nửa người ta áp sát cơ thể , vòm ngực đầy đặn cọ vào cánh tay

      Niên Bách Ngạn giơ tay day day thái dương, nhân tiện đẩy ta ra. gì, lập tức rút ví tiền, đếm mấy tờ tiền rồi đặt lên mặt bàn. ta lặng lẽ nhận lấy, sau đó đứng dậy. giây sau ta bỗng trút bỏ quần áo ngay trước mặt .

      Chiếc váy đen lặng lẽ rơi xuống đất.

      Cơ thể trần trụi của phụ nữ tuyệt đẹp lúc lúc dưới ánh đèn. Mỗi tấc thịt đều toát lên trẻ trung, đầy sức sống như đóa hoa quỳnh nở trong đêm, nuột nà và quyến rũ.

      Niên Bách Ngạn giơ tay cầm lấy ly rượu, từ từ rót đầy ly. khẽ nhấp ngụm rồi hờ hững đáp lại: “Đưa tiền là bảo !”

      ta sững sờ rồi vội vàng lắc đầu: “, , ! Tôi nhận tiền của phải chăm sóc !”

      Niên Bách Ngạn chẳng để tâm tới lời của ta. bực bội xua tay, ra hiệu cho ta .

      Nhưng ta vẫn đứng yên, còn ngồi lại xuống bên cạnh . Lúc này ta còn mảnh vải che thân, khi dựa sát vào bộ áo vest hào hoa của Niên Bách Ngạn, cảnh tượng này trông vô cùng mờ ám.

      “Đêm nay là đêm đầu tiên em hoạt động. yên tâm, em rất sạch…” Bờ môi ta men dần theo khuôn cằm góc cạnh từ từ lướt xuống. Đầu lưỡi nhàng cắn mở cúc áo sơ mi của : “Tổng giám đốc Niên! Em khiến thất vọng đâu!”

      Ngay từ giây phút đầu tiên gặp , ta nhận ra là ai. Đây là nam chính trong những scandal rầm rộ khắp nơi thời gian gần đây. Chỉ có điều ta nghĩ rằng người mẫu nhoi, tên tuổi như mình lại có cơ hội gặp được người . tuấn, tài giỏi như thế, nhưng lại rất khó tiếp cận, mỗi hành động đều đĩnh đạc thận trọng khiến say đắm. Ánh mắt cũng khác những người đàn ông khác, thèm thuồng, sốt sắng chỉ muốn nhào tới, nếu có chỉ là trầm tĩnh thể nhìn thấu.

      Nhưng say rồi. Đến ta cũng nhận ra hôm nay buồn. ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch danh tiếng lẫy lừng khi say lại khiến người ta xót xa đến vậy…

      ~Hết chương 338~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 339: Bảo bối

      Trong lòng là cơ thể người phụ nữ mềm mại. Nơi cổ áo ngực hé mở vẫn còn ấm nóng, là nhiệt độ khi ngón tay ta khẽ chạm cách dè dặt. Mùi hương của người phụ nữ trộn lẫn cùng hơi rượu len vào hô hấp của Niên Bách Ngạn, kết dính thành từng cơn đau nhức dâng lên trong lồng ngực.

      hơi nghiêng đầu, ánh mắt độc và lạnh nhạt dừng lại gương mặt ta, nhưng lại giống như nhìn xuyên qua mặt ta để trầm tư điều gì đó.

      ngước lên, nhìn thẳng vào mắt . Tay ta run rẩy, gương mặt ửng hồng, cảm thấy cả người như bị điên giật, trái tim cũng tựa hồ ngừng đập trong khoảnh khắc.

      Ánh mắt sâu thẳm, gần như nuốt chửng lấy ta, lại mang theo chút mơ màng, say say. Nhưng như những người đàn ông khác sau khi say bét nhè lập tức giở trò, say rồi càng khiến trái tim người phụ nữ cảm thấy hồi hộp và loạn nhịp.

      ta thầm cảm thán. đời này sao có thể có người đàn ông như vậy, khiến phụ nữ chỉ liếc mắt cái lưu luyến quên.

      Ánh sáng trong căn phòng sáng tối ràng, như dòng nước ngầm chảy qua, khiến xung quanh cũng như có hàng ngàn lớp sóng lăn tăn, dao động. Niên Bách Ngạn lờ đờ nhìn gương mặt người phụ nữ dựa vào lòng mình. Mái tóc dài của ta như dây leo quấn vào khuỷu tay rắn chắc của .

      Dường như lại nhìn thấy Tố Diệp.

      Như trở về khung cảnh lần đầu tiên gặp .

      Nơi đó cũng là quán bar với ánh đèn nhấp nháy như thế này.

      cùng số người bạn uống cũng ngà ngà say. Trong lúc đổi sang trà tiếp tục trò chuyện, có bóng người con khêu gợi đổ ngược xuống ly rượu.

      Khung cảnh hôm đó mờ ám cách lạ kỳ, giống như định mệnh mơ hồ sắp đặt trước có chuyện gì đó xảy ra.

      Khi bóng hình đó xuất trong khoảnh khắc, Niên Bách Ngạn cảm thấy khó chịu trong lồng ngực biến mất như kỳ tích. đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhanh chóng bắt được cái bóng phản chiếu lên ly rượu cách chuẩn xác.

      Đó là người con rất đẹp, thậm chí có thể là đầy quyến rũ, có thể thu hút đàn ông tới bắt chuyện. Chiếc váy ngắn sát người đơn giản và rộng rãi. Chân váy rất ngắn, nhờ thế đôi chân dài đung đưa dưới ánh đèn mà chút che đậy. Có lẽ cũng uống kha khá rượu, ngồi chiếc ghế cao, để cho giày cao gót rơi xuống đất cũng mặc kệ. Đôi chân ngọc trắng trẻo và xinh xắn lộ ra trong trung, gót chân sạch , cũng trắng bóc như da thịt .

      ngồi cách xa lắm, ở chếch ngay đối diện.

      Niên Bách Ngạn tiến đến làm quen, nhưng nhìn ngắm rất lâu.

      Thế là nhờ có ánh đèn lay động bất định, nhìn thấy gương mặt . Vầng trán sáng bóng, hàng mi cong cong, chiếc mũi cao tinh tế cùng cái miệng đỏ tươi. Làn da trắng sạch như vừa được ngâm qua sữa bò. Dẫu chỉ nhìn từ xa, cũng như ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm của sữa.

      tới đây cùng bạn của mình. Xem ra tình cảm của hai người họ tồi. cười rất vui vẻ, mái tóc dài như thác đổ, chảy tràn xuống hai vai, đen nhánh và mượt mà, nhuộm đủ các loại màu như nhiều thời nay.

      Ly rượu đặt bên môi, khẽ nhấp ngụm. nhìn thấy đôi mắt khi ngẩng đầu lên cười lấp lánh như sao. Có giây phút, bỗng nông nổi muốn tới. muốn chạm vào hàng mi đó, muốn cảm nhận cảm giác khi từng ngón tay nhàng xuyên qua mái tóc kia…

      Đàn ông luôn có si tình với mái tóc dài và đen tuyền của người con . Niên Bách Ngạn cũng ngoại lệ. quá quen với những tóc xanh tóc đỏ nhào vào lòng mình. rất muốn có được niềm vui thuần khiết mà khêu gợi ấy.

      Quả nhiên có người đàn ông tiến tới bắt chuyện, và chỉ người.

      nhìn thấy trong ánh mắt những người đó toát ra dục vọng lộ liễu. Dục vọng đối với . Họ thèm rỏ dãi, trắng trợn, chút che giấu.

      Còn uống say lắm rồi.

      Lần đầu tiên Niên Bách Ngạn thấy lo lắng.

      lại lo lắng cho người con xa lạ.

      Nhưng chẳng mấy chốc, theo tiếng người, giọng yểu điệu của cũng được thổi vào tai . hỏi người đàn ông vừa tới bắt chuyện rằng ta có bao nhiêu tiền.

      nhíu mày.

      biết ta thầm gì đó bên tai , cười như sắp tắt thở tới nơi, giơ ngón cái lên trước mặt ta. Niên Bách Ngạn lại loáng thoáng nghe thấy : Trả triệu tôi uống với ly!

      Người đàn ông bị chọc tức đến nỗi phải bỏ .

      càng cười sảng khoái hơn, rồi om sòm đòi bartender pha rượu cho mình.

      Chẳng mấy chốc lại có kẻ thứ hai xuất . Lần này là người đàn ông trung niên, nét mặt dâm dê. Có vẻ say tới độ biết gì. Từng ngón tay thon thả trượt qua đỉnh đầu ông ta, rồi chép miệng : Có vẻ ông mắc bệnh thận hư nghiêm trọng, giường ông hạ gục được tôi đâu!

      Người đàn ông đó cũng bỏ trong thẹn thùng đến giận dữ.

      Niên Bách Ngạn biết cố tình hay người phong trần như vậy.

      Cho tới khi chuẩn bị ra về.

      Khi qua bên cạnh , cúi gằm mặt, cả người gần như vùi trong ánh rượu.

      bỗng ngập ngừng bước.

      Còn đột ngột ngước mắt lên. Khi nhìn vào mắt , gương mặt bỗng nở rộ vẻ mừng rỡ, kinh ngạc. Ngay sau đó liền thấy trượt từ chiếc ghế cao xuống, xông về phía .

      chẳng hiểu mình bị làm sao, vô thức giơ tay đón lấy cơ thể loạng choạng chực ngã của . giây sau, cánh tay vòng ra sau cổ , cả người như con mèo con xương, dính chặt lấy .

      Bao nhiêu năm nay, gặp ít cảnh tượng này. Cố ý cũng có, giả vờ vô tình cũng có, quyến rũ cũng có, kể cả những người trong sáng cũng nhiều vô số kể, đủ mọi loại hình thức, đủ các kiểu ôm khác nhau.

      Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, khi tự nhiên, chủ động đâm vào lòng như vậy, cánh tay níu chặt lấy cổ , lại đẩy ra như những người phụ nữ khác. chỉ cảm thấy người con trong lòng mình mềm yếu đến xót xa. Hơi thở thanh nhã, sạch cũng khiến nhất thời do dự, buông tay.

      Nhưng cũng còn dáng vẻ bụi bặm quyến rũ như đối với những người đàn ông khác. ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn , trong đôi mắt say mèm có chút gì ươn ướt. Bờ môi hồng hơi run rẩy, hỏi bằng giọng vô cùng: “Sao bây giờ mới xuất ? có biết em đợi lâu lắm, lâu lắm rồi ?…”

      Thanh của ràng mà lại mơ hồ, giống như hỏi cách chân thành lại chỉ như tự lẩm bẩm.

      Lồng ngực như bị va chạm, có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi câu này của . Nhưng giây sau, bỗng cảm thấy rất quen thuộc.

      “Đừng rời xa em, hãy đưa em …” dựa vào ngực , sức lực của toàn bộ cơ thể gần như đều đặt cả lên người , mềm oặt, bất lực khẩn thiết cầu xin .

      bất giác siết chặt cánh tay mình, ôm lấy cơ thể chút sức lực của .

      Người bạn đó cũng thất thểu tới đỡ , nhưng vẫn ôm chặt , kiên quyết buông, lắc đầu nguậy nguậy. Bạn của ngây ngốc, nhìn hỏi: Hai người biết nhau sao?

      Dĩ nhiên hề quen nhau.

      Nhưng lời mà buột miệng ra lại là: Có quen!

      Lần đầu tiên cảm thấy vòng tay mình ấm áp.

      Người bạn của dặn dặn lại bảo chăm sóc cho chu đáo. lại đồng ý như bị ma xui quỷ khiến.

      Sau đó, bạn của cũng ra về, ai nấy đều nhìn bằng ánh mắt mờ ám.

      Cuối cùng, đưa tới căn phòng khách sạn mà bạn bè đặt sẵn. Cả quá trình, vẫn dính chặt vào người như cây dây leo, cứ như sợ rằng mất vậy, khiến cảm thấy thương hại.

      say rất dữ, thể bế bổng vào trong khách sạn.

      có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc nào với là điều thể. Nhất là khi thấy cả người mềm nhũn, nằm bò chiếc giường lớn, đầu tóc rối bù, chiếc váy người nửa che nửa hở cơ thể đầy đặn.

      Niên Bách Ngạn phải là người tùy tiện nhưng thừa nhận mình cũng phải là Liễu Hạ Huệ, thể đối diện với người con xinh đẹp như vậy mà vẫn điềm tĩnh như . Khi lần nữa nép vào lòng , bỗng cảm thấy khí huyết dâng trào, giây sau lập tức đè xuống giường.

      Cơ thể dịu dàng ấy dễ dàng khiêu khích dục vọng trong . Cái bụng càng lúc càng căng ra đến khó chịu, kêu gào muốn được giải phóng.

      Thế là chịu nổi nữa, vén cao váy lên, áp môi mình lên đôi môi đỏ hồng.

      tự thuyết phục bản thân mình rằng, dám cùng về khách sạn nên biết xảy ra chuyện gì.

      Nhưng bỗng nhiên bật khóc.

      Rất đau đớn.

      bàng hoàng, nhìn từng giọt nước mắt lăn tròn trong hốc mắt. Chúng như những giọt thủy tinh được ngâm trong nước đá, trong veo và tinh khiết.

      Nước mắt của người con khiến lập tức dừng lại.

      hiểu bị làm sao mà lại cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc đến nỗi tim cũng thắt lại.

      Sau đó, làm chuyện mà cả đời chưa bao giờ làm.

      Để người con quyến rũ như vậy nằm bên cạnh mình mà hề chạm vào .

      nhìn khóc đến ngủ thiếp , mệt mỏi gối đầu lên cánh tay , say sưa như đứa trẻ sau khi gào khóc ầm ĩ. chợt cảm thấy, được ôm thế này cũng tốt.

      Ký ức đột ngột dừng lại ở đây.

      Vì hành động chủ động ôm lấy cổ của người phụ nữ bên cạnh khiến đoạn hồi tưởng bị đứt đoạn.

      Niên Bách Ngạn cau có, định lên tiếng ta thấp giọng cầu xin: “Tối nay để em chăm sóc nhé!” ta giơ tay, vuốt lên hàng mi nhíu chặt của .

      Hành động của ta trùng khít với Tố Diệp của quá khứ.

      Nhưng chỉ khiến cảm thấy chán ghét. đẩy ta ra, uống ngụm rượu rồi ra lệnh trong khó chịu: “Mặc quần áo vào, cầm lấy tiền, !”

      người mẫu trẻ cắn chặt môi. Thấy vui, ta cũng dám tiếp tục làm càn nữa, lặng lẽ cầm quần áo lên mặc lại tử tế, rồi lại xuống bên cạnh , nhưng lần này dám chạm vào nữa. Tuy rằng ta rất muốn dựa vào vòm ngực rộng rãi ấy.

      Thấy giơ tay định lấy rượu, ta vội vàng rót rượu giúp , khẽ : “ yên tâm! Em quấy rầy đâu. Em nhận tiền của , để em tiếp uống nốt chỗ rượu này, được chứ?”

      Trong lúc , ly rượu đầy tràn.

      Niên Bách Ngạn gì, cầm ly rượu lên uống cạn.

      Cả người dựa ra sau ghế sofa. Vào lúc nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu óc chỉ toàn là hình ảnh Tố Diệp. Dáng vẻ lúc tươi cười, lúc giận dữ, lúc làm nũng, lúc càn quấy liều lĩnh. bĩu môi, nũng nịu, ngọt ngào thầm bên tai rằng , nở nụ cười nhàng khi dối

      Niên Bách Ngạn siết chặt ly rượu. … rất nhớ .

      mê man lần sờ điện thoại. Cái tên màn hình mập mờ hư ảo. muốn ấn xuống, nhưng vì quá say, ngón tay cũng nghe theo điều khiển của não bộ. bèn đứng thẳng dậy, vớ lấy áo khoác, lảo đảo ra ngoài.

      muốn về nhà. muốn gặp .

      nhớ cồn cào.

      Người phụ nữ đó vội vàng bước tới, cố gắng đỡ lấy thân người cao lớn say mềm của . Thấy bước vững, ta sốt ruột : “Hay là để em đưa về!”

      Niên Bách Ngạn lập tức đẩy ta ra.

      ta đứng vững, ngã xuống đất. định đứng dậy, bỗng thấy chiếc di động rơi thảm. Chính là chiếc điện thoại ban nãy cầm tay, lúc đẩy ta ra cẩn thận làm rơi.

      ta suy nghĩ gì, lập tức cầm lấy di động. Màn hình vẫn ở trạng thái mở khóa. ta bèn mở ngay danh bạ, sau khi nhìn thấy bỗng bàng hoàng. đó chỉ có số liên lạc duy nhất của người có tên là: Bảo bối.

      ta vô thức nhìn về phía người đàn ông ra đến cửa. gọi người này là bảo bối, người này là phụ nữ sao? Có thể được thương, trân trọng như thế, thậm chí trong điện thoại cá nhân chỉ có cái tên duy nhất, người này nhất định là người sâu sắc phải ?

      ta rất ngưỡng mộ người có cái tên “bảo bối” này được người đàn ông xuất sắc như thế này sâu đậm…

      ~Hết chương 339~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 340: Em biết em điên rồi

      Nhận được điện thoại, Tố Diệp vội vã tới quán bar. lái xe. Sau khi xuống nhà, sốt sắng bắt ngay chiếc taxi.

      Đường phố về đêm thoáng đãng, có gì trở ngại. Người tài xế cũng chốc chốc ngó , muốn chuyện làm quen. chẳng còn tâm trạng nào, chỉ cảm thấy chiếc xe quá chậm. Chiếc điện thoại trong tay bị bóp chặt. nhíu mày, bên tai vẫn còn vang vọng giọng trong cú điện thoại vừa rồi.

      giọng nữ rất dịu dàng, với rằng, tổng giám đốc Niên say rồi, bảo tới đón ấy.

      Tố Diệp nhận ra ngay nếu đó là Hứa Đồng, nhưng phải ấy.

      Vậy có thể là ai?

      Ai lại có thể ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, dễ dàng cầm điện thoại cá nhân của ?

      Nghĩ tới đây, hô hấp của Tố Diệp hơi dồn dập. Từng ngón tay mảnh dẻ đâm sâu vào lòng bàn tay, để có thể đánh thức lý trí sắp hốt hoảng của bản thân.

      biết với những người đàn ông như Niên Bách Ngạn, mấy trẻ đẹp đều bâu thành từng đàn, nhào về phía . phải chưa từng nghĩ tới điểm này, nhưng từ đầu tới cuối vẫn dám nghĩ. đời nhiều phụ nữ đẹp như vậy, những cám dỗ mà Niên Bách Ngạn phải đối mặt nhiều hơn những người đàn ông bình thường. Kỳ thực rất sợ trụ vững trước những quyến rũ đó, sợ rằng người con khác.

      Nhưng trong lòng vẫn còn mơ hồ suy nghĩ rằng chấp nhận tin tưởng . Trong lòng chỉ có , cho dù có xảy ra chuyện gì đó với người phụ nữ khác, chẳng qua cũng chỉ là thỉnh thoảng vui chơi…

      suy nghĩ như vậy và cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình.

      Nhưng tới trước cửa quán bar, lúc xuống xe, hai chân vẫn mềm nhũn đến suýt ngã xuống đất.

      tìm theo số phòng biết.

      Khoảnh khắc đẩy cánh cửa ra, chỉ cảm thấy mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi.

      Trong phòng có tiếng nhạc, chỉ có ánh đèn lập lòe, lắc lư vẻ rất xa hoa.

      Ngay sau đó, nhờ ánh đèn Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Ngạn say rượu, gục bên sofa. Cái bóng cao lớn, quen thuộc dựa vào đó. chiếc bàn dài ngập ngụa những chai rượu đổ nghiêng ngả.

      Điều khiến tim đau nhói chính là, bên cạnh còn có người phụ nữ, cầm khăn nhàng lau mặt cho .

      Tố Diệp nheo mắt, quan sát người phụ nữ ngồi sát cạnh Niên Bách Ngạn. Trông ta có vẻ vẫn còn trẻ, nhưng vô cùng kiều diễm. Chiếc váy bó chặt người có phần lộn xộn, đuôi váy ngắn tới nỗi gần như có thể nhìn thấy hết.

      Ánh mắt ta nhìn Niên Bách Ngạn toát lên mê đắm thấy . Còn vẫn nhắm nghiền, gối lên cánh tay của ta, cả người bất động, để mặc ta lau mặt cho mình.

      Áo vest của Niên Bách Ngạn được vắt bên. Cổ áo sơ mi của được mở hai cúc, để lộ ra phần nào lồng ngực cơ bắp. Áo ràng cũng nhàu nhĩ. Điều đập ngay vào mắt là, cổ áo còn lem vết son môi.

      Tố Diệp đờ đẫn đứng đó.

      hiểu rằng người đàn ông như Niên Bách Ngạn, cảnh tượng này sớm muộn gì cũng gặp mấy lần. cũng từng nghĩ tới hoàn cảnh mình bắt gặp, cũng cảm thấy chỉ cần phải Niên Bách Ngạn chủ động, vẫn có thể bình thản đón nhận. Ai bảo ? Ai bảo si mê người đàn ông khiến bao nhiêu phụ nữ đêm ngày mong nhớ?

      Nhưng khi cảnh này thực xảy ra trước mặt, lồng ngực khó chịu như bị nổ tung. cơn giận tên trào dâng, nó phá vỡ tất cả lý trí mà trước nay luôn tưởng tượng. giây sau sải bước tới, kéo người phụ nữ ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn dậy, hét lên giận dữ: “ làm cái gì đấy?”

      người mẫu nhìn thấy có người vào phòng, thế nên khi bị nguồn sức mạnh bất thình lình ập tới xốc mình lên, ta giật mình. Sau khi định thần lại mới nhìn người phụ nữ trước mặt. Thấy phẫn nộ, ta buông tay, chiếc khăn mặt rơi xuống đất.

      “Tôi… Tôi…”

      Tố Diệp chẳng thèm đoái hoài tới ta. Sau khi lườm ta cái, ngồi xuống sofa, vuốt lên gương mặt Niên Bách Ngạn, dịu dàng gọi: “Bách Ngạn…”

      Niên Bách Ngạn ngồi ghế vẫn có động tĩnh. Mí mắt chỉ hơi run run, đầu mày hơi nhíu lại, bờ môi mím chặt, xem ra rất khó chịu. đứng bên cạnh dè dặt lên tiếng: “Tổng giám đốc Niên uống say lắm rồi, cũng vững nữa!”

      ngẩng phắt lên nhìn ta, câu đầy khủng bố: “Tôi có mắt!”

      ta sợ hãi rụt đầu lại, sau khi thấy quay đầu lại len lén quan sát .

      Người đó rất đẹp, cùng là phụ nữ nhưng ta cũng phải ngợi khen. Rồi ta lại nhìn sang người đàn ông tựa vào ghế, cảm giác nghẹt thở dâng lên. Chẳng trách lại người này là bảo bối. người con tuyệt mỹ như thế này mới xứng với .

      Tố Diệp chẳng hơi đâu quan tâm tới ánh mắt liếc ngang liếc dọc của ta. Vừa vào cửa nhìn thấy ta, là biết ngay đây là “nữ ngoại vi”*. Thấy Niên Bách Ngạn say lắm rồi, tạm thời cho qua, quay đầu, giơ tay về phía ta: “Di động!”
      *Xem lại chú thích chương 191.

      ta ngẩn người.

      phải định giữ lại điện thoại của Bách Ngạn để làm kỷ niệm đấy chứ? Xin lỗi nhé, trong đó chỉ có số điện thoại của mình tôi thôi.” Tố Diệp hề khách khí.

      ta đỏ bừng mặt, vội vàng đặt chiếc di động vào trong tay Tố Diệp.

      Tố Diệp cầm lấy, ánh mắt bất chợt liếc thấy số tiền mặt bàn.

      Phụ nữ vốn luôn có tâm lý ghen ghét. ta cũng vậy thôi. Sau khi nhìn thấy vậy, ta nhanh chóng thu lại chỗ tiền đó ngay trước mặt , cong môi : “Là tổng giám đốc Niên đưa tiền để tôi chăm sóc ấy.”

      Hai chữ “chăm sóc” ám muội vô cùng. Tố Diệp nghe mà màng nhĩ đau nhức, nhất là khi nhìn thấy cả hai người quần áo có phần lộn xộn, hai chữ đó là danh xứng với thực.

      “Chăm sóc ấy?” Tố Diệp bật cười, ánh mắt nhìn ta chợt lạnh nhiều. Sau đó dằn mạnh từng chữ: “… có tư cách sao?”

      ta ngờ người đó lại vậy, ngỡ ngàng trong giây lát, rồi thẹn quá hóa giận: “Tổng giám đốc Niên ấy rất…”

      Còn chưa hết câu, trước mắt ta lại xuất thêm mấy tờ tiền nữa, lần nữa khiến ta chết đứng.

      Tiền đó là Tố Diệp đưa.

      cầm lấy ví tiền của Niên Bách Ngạn, rút hết số tiền còn lại bên trong đưa thẳng cho người mẫu, mỉm cười nhàng: “Chỗ tiền này là tôi trả cho .”

      ta hoàn toàn ngơ ngẩn, hiểu tại sao Tố Diệp lại làm như vậy.

      “Nếu đúng là phải chăm sóc Bách Ngạn vất vả cho quá. Ở giường ấy là người có “khẩu vị nặng”, sợ là chút tiền ở mặt bàn ban nãy đủ để mua đồ về tẩm bổ cho lại sức đâu.” Tố Diệp tươi cười nhét chỗ tiền vào trong tay ta: “Cầm lấy chỗ tiền này! Sau này mà còn dám có ý gì với Bách Ngạn, cẩn thận tôi khách khí với !”

      Giọng vô cùng uy hiếp, quả thực khiến người mẫu hết hồn phen.

      ta thận trọng đón lấy chỗ tiền, rồi vô thức đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn ngồi sofa.

      “Còn dám nhìn? Có tin tôi móc mắt ra ?” Tố Diệp đứng chắn tầm nhìn của ta, gương mặt xinh đẹp gần như dính sát vào người mẫu.

      ta lùi ra sau bước, cầm chặt chỗ tiền định rời .

      “Tôi nhắc nhở câu, hôm nay sau khi bước ra khỏi cánh cửa này phải quên hết mọi chuyện cho tôi.” Tố Diệp chậm rãi sau lưng ta: “ nhân lúc ấy say rượu mới dám động vào điện thoại của ấy. Tôi khác, bất kể lúc ấy say hay say, điện thoại, ví tiền, tất tần tật những vật dụng riêng tư của ấy tôi đều có thể chạm vào. Đây là chính là khác nhau giữa tôi và , hiểu chưa?”

      người mẫu cắn chặt môi, gật đầu, rồi nhanh chóng bỏ .

      Tất cả trở lại vẻ yên lặng vốn có. Lúc này Tố Diệp mới quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, khẽ thở dài…

      Tố Diệp gần như mới dốc hết sức lực mới đưa được Niên Bách Ngạn về nhà.

      Khi hai người cùng ngã vật ra giường, mệt đến nỗi thở hồng hộc, đến sức lực giơ tay lên cũng còn nữa.

      Người đàn ông bên cạnh hơi động đậy, ư hừ tiếng tận sâu trong cổ họng.

      nằm lên ngực , nhìn nhắm chặt mắt, rồi lại gọi tên , nghĩ bụng lát nữa nấu cho ít trà giải rượu.

      Niên Bách Ngạn hơi mở mắt ra: “Diệp Diệp…”

      lẩm bẩm tên .

      Tố Diệp cảm thấy hơi ấm ức, bèn bò dậy, định xuống giường.

      bỗng nắm chặt tay , mơ màng nhìn , van nài: “Diệp Diệp! Đừng rời xa …”

      Trái tim đau đớn, rồi đan tay vào tay , lần nữa dựa lên ngực. Chẳng cần biết có nghe được hay , vẫn lẩm bẩm: “Bách Ngạn! Em điên rồi phải ? Em biết là em điên rồi!”

      câu thâm tình của đủ để xua tan tất cả ấm ức và nghi ngờ của . Dọc đường rất giận , giận yên lành tại sao lại gọi phụ nữ tới chăm sóc? Nhưng câu “đừng rời xa ” đó khiến cảm thấy vẫn rất mình, lại khiến quyến luyến.

      biết là điên rồi.

      Có những lúc nghĩ, có phải dù tận mắt nhìn thấy Niên Bách Ngạn tình cảm mặn nồng với người phụ nữ khác, chỉ cần vẫn còn cần , vẫn thể rời xa , là cam tâm tình nguyện?

      Tình là như vậy sao?

      bắt đầu giống Lâm rồi sao?

      Sáng hôm sau, lúc Niên Bách Ngạn tỉnh lại là bảy giờ sáng. Lần đầu tiên ngủ thêm hẳn hai tiếng đồng hồ.

      Khi mở mắt ra, ánh sáng lờ mờ rọi vào phòng ngủ.

      Tố Diệp nằm trong lòng say ngủ.

      cúi đầu. mặc chiếc áo ngủ tình nhân giống hệt , sạch , thấm đẫm hương vị của nắng mai.

      Đầu choáng váng mê man, có lẽ vì bữa rượu tối qua. Cùng với tỉnh dậy, ký ức tối qua ít nhiều cũng trở lại.

      Người con trong lòng lẩm bẩm tiếng, rồi cọ mặt vào ngực , chớt mắt lại ngủ thiếp cách thoải mái.

      Niên Bách Ngạn nỡ gọi dậy. cúi xuống ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ say, khóe môi bất giác cong lên. nhàng đặt lên trán nụ hôn.

      hức hức tiếng.

      Như con vật khiến người ta xót xa.

      Niên Bách Ngạn say cả đêm, sáng sớm tỉnh dậy là lúc dục vọng mãnh liệt nhất, cộng thêm tư thế ngủ của người con quá hồn nhiên. tiếng nức nở nhàng đủ khiêu khích . Nụ hôn của từ từ trượt xuống, vùi sâu mặt vào cổ .

      Có lẽ vì mấy cọng râu mới mọc cằm, Tố Diệp bị đánh thức. mơ màng mở mắt ra, khi thấy ánh mắt rực lửa của nhìn mình, chợt đẩy ra.

      Niên Bách Ngạn ôm lấy từ phía sau, mỉm cười: “Sao vậy?”

      “Câu này em phải hỏi mới đúng!” Tố Diệp quay đầu, chau mày: “Tại sao tối qua lại uống nhiều rượu như thế?”

      Niên Bách Ngạn nghĩ lại, rồi ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay dài giơ ra kéo vào lòng, cười khẽ: “ chỉ uống rượu cùng Diệp Uyên thôi, rốt cuộc lại tự mình uống say!”

      Tố Diệp nhìn nghi hoặc, lúc sau mới : “Linh tinh! Em nhìn thấy Diệp Uyên!”

      “Cậu ta phong lưu, sung sướng rồi!” Niên Bách Ngạn thành báo cáo.

      Tố Diệp suy nghĩ giây lát rồi chợt hiểu ra ý của Niên Bách Ngạn. Trong lòng tuy cảm thấy khó xử, nhưng cái miệng vẫn ngang ngạnh: “Thế sao? sung sướng, phong lưu à?”

      ?” Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày, rồi bừng tỉnh: “Nếu nhớ nhầm, chính em đón về mà?”

      Tố Diệp cười khẩy: “Đúng rồi! Đích thân em tới đón tổng giám đốc Niên về nhà đấy.”

      Niên Bách Ngạn nhìn , thấy nụ cười của có gì ổn, lại hỏi: “Còn gì nữa?”

      “Thông minh đấy! Cũng biết là em chưa hết câu.” Tố Diệp sát lại gần , bờ môi gần dính vào môi : “Bên cạnh còn có lẳng lơ phong tình!”

      ~Hết chương 340~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :