1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Ai là người thông minh (V)

      Tố Diệp bật dậy khỏi ghế, bàn tay đặt bên cạnh bỗng nhiên nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. nhìn trân trân người đàn ông trước mặt như nhìn con mãnh thú. Niên Bách Ngạn đáp lại ánh mắt ấy với vẻ mặt thản nhiên. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, người phẫn nộ, kẻ thâm trầm, khác gì đụng độ của nước với lửa.

      lúc sau, mới nghiến răng, dằn mạnh từng chữ : “Điều tra cũng điều tra rồi! Sao Niên tìm hiểu luôn cả ân oán của tôi và Tinh Thạch luôn thể?”

      “Chuyện đó… tôi hy vọng được nghe chính ra.” từ tốn đáp.

      “Niên Bách Ngạn! có tư cách cũng có quyền bí mật dò xét chuyện riêng tư của người khác.” ung dung của càng khiến kích động, biết phải làm sao. Bóng hình rơi xuống vực thẳm sáu năm trước giống lưỡi kéo gỉ chọc đâm sâu vào tim , nỗi đau đớn còn mãnh liệt hơn lúc thường nhiều lần.

      Đối với Tố Diệp mà , kiện đó đúng là chuyện tai bay vạ gió. Tưởng Bân là người bạn trường ngoài quen khi còn học ở nước ngoài. Vì ấy đam mê leo núi nên hai người trở thành bạn bè tri kỷ. ấy là người rất kỳ lạ. Mỗi lần leo núi chỉ mình, chung cùng ai, hay nhưng luôn thích cười với . Lúc đó cảm giác của với Đinh Tư Thừa còn rất mơ hồ, vừa kính trọng vừa quý. Nhưng cảm giác mà Tưởng Bân mang lại cho khác. ấy luôn xuất những lúc trơ trọi, đơn nhất, tìm đủ mọi cách để chọc cho vui. Tưởng Bân giống như cái cây cao rợp bóng, chỉ cần yên tĩnh dựa vào nó là có thể quên mọi đau buồn.

      Cứ như vậy, xuất của Tưởng Bân như giúp Tố Diệp nhìn thấy được nắng mai. Cho tới khi ấy chủ động theo đuổi , hy vọng đồng ý làm bạn của mình. Tố Diệp do dự rất lâu, nhưng rồi lại vô thức bị thần bí người ấy hấp dẫn, thế nên đồng ý.

      Tưởng Bân rất vui, ngày hôm sau liền mời khi tới kỳ nghỉ cùng chinh phục đỉnh Manaslu ở Nepal. Nơi này Tố Diệp vẫn luôn muốn tới, thế nên mừng rỡ nhận lời. Kỳ nghỉ chẳng mấy chốc tới gần, Tố Diệp đăng thông báo mời mọi người trong nhóm những người leo núi cùng tham gia. Lúc đó người báo danh ít. Vì mọi người đến từ khắp mọi nơi nên Tố Diệp và Tưởng Bân quyết định tất cả tập trung tại thủ đô Kathmandu của Nepal.

      Có lẽ vì hai người họ quá sốt ruột, khi tới Nepal những người khác còn chưa đến, dù sao cả hai đều đam mê leo núi, nên muốn leo lên dò đường trước. Ngước nhìn lên cao, trong mắt bọn họ, những dãy núi tuyết sừng sững dưới ánh mặt trời tựa như phát ra hào quang rực rỡ gì sánh được. Ở nơi được mọi người tôn sùng đặt cho cái tên “chiếc ghế dựa màu trắng của các vị thần”, hai người khác gì bị ma ám, chần chừ, lập tức chuẩn bị leo núi.

      Và bất trắc xảy ra, hoặc có thể các vị thần đồng tình với việc họ tự động làm theo ý mình. Vì thế, khi móc khóa của Tưởng Bân đột ngột bung ra, rồi ấy rơi tự do như chú chim bầu trời, Tố Diệp sững sờ cả người. Dường như còn nghe thấy tiếng hét của ấy nữa, chỉ còn kịp nhìn bóng ấy càng lúc càng , cho đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt .

      Mọi việc xảy ra quá đột ngột, nhanh đến nỗi đau thương còn chưa kịp lan ra vội biến mất dấu vết.

      Cảnh sát phong tỏa trường để tìm kiếm, tiếc là chút manh mối cũng có.

      Từ ngày hôm đó, Tố Diệp bao giờ đặt chân tới Nepal nữa, thậm chí còn dám leo núi nữa. Rất nhiều đội viên dù chưa từng gặp Tưởng Bân nhưng khi nghe được tin này quả thực cũng đau lòng thay cho Tố Diệp. Chuyện tình của và Tưởng Bân như giấc mơ, bắt đầu vội vàng rồi kết thúc chóng vánh. biết vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, cả ngàu đều u buồn rầu rĩ.

      Hết chương 49

      Chương 50: Ai là người thông minh (VI)

      Lâm ở Trung Quốc xa xôi sau khi biết vốn dĩ rất vui mừng, nhưng vừa nghe tin này cũng đờ người. Quãng thời gian đó Tố Diệp cứ ngỡ mình chết, ít nhất mỗi ngày sống đều cảm thấy còn cảm xúc. cứ nghĩ mãi, nếu lúc đó có thể thuyết phục Tưởng Bân ở lại Kathmandu đợi mọi người, rất có thể ấy xảy ra tai nạn. ấy có thể hít thở bầu khí trong lành dưới vòm trời thủ đô Kathmandu, cho dù chỉ là ngồi bên vệ đường phơi nắng cách vô vị; Hoặc có thể nếu biết đường kiểm tra kỹ dụng cụ của , biết đâu phát ra chiếc móc khóa đáng chết đó có vấn đề. tự trách mình ghê gớm, cảm thấy sầu não vô cùng.

      Chỉ có Đinh Tư Thừa ở bên . ấy cũng nghe được chuyện này, mặc dù ấy chưa từng gặp Tưởng Bân, nhưng trong câu chữ dường như cũng thầm cầu mong Tưởng Bân còn sống. Dù sao Đinh Tư Thừa cũng là chuyên gia tâm lý, thế nên có ấy bên cạnh dần dần cũng bước ra khỏi nỗi ám ảnh.

      Người với người tiếp xúc lâu rồi cũng có tình cảm. đối với Đinh Tư Thừa luôn tồn tại cảm giác khó có thể . Nhưng vì chuyện của Tưởng Bân, Tố Diệp liền cảm thấy mình giống ngôi sao chổi. Bắt đầu từ ngày hôm đó muốn chuyện đương nữa, muốn hại thêm ai nữa.

      Nhưng hôm nay Niên Bách Ngạn lại nhất quyết muốn cào lại vết thương của sáu năm trước. Có lẽ vết sẹo liền da từ lâu rồi, nhưng xé lớp vảy ra vẫn cảm nhận được nỗi đau cách ràng.

      Niên Bách Ngạn! Người đàn ông này, tàn nhẫn đến nỗi khiến ta giận sôi máu!

      Ánh đèn trong nhà hàng rọi vào mắt , sâu thẳm nơi đáy mắt còn đọng những vệt sáng vụn vặt, vừa như ánh sáng lại vừa giống nước mắt. đứng đó, bờ vai bé khẽ run lên. nhìn bằng ánh mắt quật cường, đến chiếc cằm nhọn cũng lộ vẻ ngang bướng, nhưng nét mặt lại bi thương đến vậy. Dáng vẻ của khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. đứng dậy, tới trước mặt , kìm lòng được đưa tay về phía gương mặt .

      định làm gì?” Tố Diệp như chim sợ cành cong, cả người đột ngột lùi về sau.

      Tay dừng lại giữa trung, sau khi thẫn thờ trong giây lát khó xử lắc đầu, cánh tay sau khi hạ xuống đổi phương hướng, đặt lên bả vai , thấp giọng : “ phải tôi muốn điều tra chuyện riêng tư của , chỉ mong rằng có thể ở lại bên cạnh tôi.” Vẻ sợ hãi vừa lướt qua gương mặt khiến bừng tỉnh, vừa định làm gì? Đến bản thân cũng biết vừa rồi rốt cuộc mình có ý gì, là muốn ôm vào lòng, vỗ về nỗi đau của sao?

      câu đầy chân thành, nghe lại có chút mờ ám, nhưng Tố Diệp hiểu ý của , dù gì cũng là người làm trong ngành tâm lý. Giờ phút này vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chỉ có điều bẩm sinh thù dai, thế nên thái độ của Niên Bách Ngạn chẳng khiến thoải mái hơn được là bao.

      như vậy, hoa nhài là do tặng?”

      Niên Bách Ngạn hơi nhíu mày, thu tay về rất nhanh, rồi giọng trở về vẻ thờ ơ cố hữu: “Xem ra, những người theo đuổi bác sỹ Tố ít.”

      Nghe giọng điệu này của , hoa nhài ràng phải do tặng. Tố Diệp thầm suy nghĩ, tài nào nghĩ ra còn ai có thể tặng hoa nhài cho . ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn, giọng điệu giống như báo thù: “Điều này đủ để chứng minh, những người muốn giữ tôi lại bên cạnh cũng chỉ có mình Niên, xin phép!” xong, với lấy túi xách, quay đầu bước .

      “Ba ngày.” Sau lưng vang lên giọng đều đều của Niên Bách Ngạn.

      Tố Diệp lần nữa dừng bước, quay đầu nhìn : “Tôi thể phục kiểu làm ăn của Niên. Đầu tiên ra đòn liên hoàn để đánh bại ý chí chiến đấu của đối thủ, sau đó lại ra vẻ cảm thông, bây giờ là trò gì đây? Tuyệt chiêu ra mệnh lệnh ép buộc?”

      Bờ môi Niên Bách Ngạn thấp thoáng vẻ nghiêm nghị: “Làm ăn vốn dĩ luôn phải ngừng cổ vũ để kẻ khác buông lỏng cảnh giác, còn mình lúc nào cũng phải trong tư thế cảnh giác cao độ. Tôi cho thời gian ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau, tôi đợi ở phòng làm việc.” Thái độ của , khiến cảm giác buồn bực lý do.

      Điệu bộ biết chắc mình thắng của khiến bất giác thấy chán ghét, chẳng thèm đáp lại dù là chữ, kiên quyết bỏ .

      Hết chương 50

      *HẾT HỒI 1*

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒi 2: MỘNG CŨ THIÊN KIM

      Chương 51: Tố Khải (I)

      tự nhận mình chẳng phải con người lương thiện. Bản thân còn ngây thơ như trước, thời gian cũng thể quay trở về lúc ban đầu. Thế nên đối mặt với quân địch hùng mạnh, chỉ biết nhe nanh, giương móng vuốt sắc nhọn, công kích đối phương biết nể tình. Đây là thứ vũ khí sắc bén mà thực trao cho . từng tưởng rằng đường đời, chỉ cần đứng cùng đường đua, có thể vai kề vai, hàng nối hàng. Chỉ tới khi bị đối thủ ngáng chân cách tàn bạo, ngã cách đau đớn, mới nhận ra, trong cuộc đua này chưa từng có cái gọi là “ngang tài ngang sức”.

      ——— —————— —————— —————— —————-

      “Giấc mơ, là bí mật Thượng đế giao phó cho con người. Còn những nhà phân tích tâm lý như chúng ta muốn tìm hiểu những cơn mộng mị đó, cũng chính là dò tìm bí mật của Thượng đế.”

      giảng đường đại học, Tố Diệp ăn mặc trang nhã, chiếc sơ mi trắng và váy dài màu đen rất quy củ. Mái tóc đen nhánh cũng được búi chỉnh chu sau gáy. Đôi mắt xinh đẹp bị chắn bởi cặp kính cận khoa trương, khuôn mặt mộc hề trang điểm, tay cầm chiếc bút hồng ngoại, sau khi giảng xong nội dung của chương trước kết luận câu như như đùa.

      Đây là môn học công khai. là giảng viên được mời tới chuẩn bị sẵn những bài giảng đặc sắc. Tiết học đầu tiên, người tới nghe nhiều, giảng đường rộng là thế, số người còn đếm được đầu ngón tay. Ai ngờ tới tiết học thứ hai, cả hội trường chật cứng, đây là tình huống chưa từng xảy ra.

      Đương nhiên, chẳng bao giờ biết được, ngay sau tiết học đầu tiên, rất nhiều sinh viên nam chạy loan tin, giảng viên mới tới xinh đẹp vô cùng. Chỉ bốn chữ đó thôi cũng đủ thu hút hàng loạt sinh viên của các khoa khác.

      Tố Diệp ngày hôm nay, bất luận xét về dung mạo hay trang phục, đều thể coi là cực kỳ xinh đẹp. Nhưng ác chính ở gương mặt của . Mặc dù cặp kính lớn chiếm gần phần ba khuôn mặt, nhưng vẫn thể che nét đẹp trời sinh của , đôi mày mỏng như dãy núi xa, từng cử chỉ đều thể vẻ thướt tha, dịu dàng, cho dù gương mặt nghiêm nghị nhưng cũng đủ gây chú ý.

      Tố…” Bên dưới có sinh viên nam giơ tay ngắt lời : “Nhưng khi chúng ta theo ngành nghề này là phải khám phá mọi bí mật của Thượng đế, vậy phải làm sao ạ?”

      “Rất đơn giản.” Ánh sáng màn chiếu rọi vào gương mặt Tố Diệp, khiến làn da của càng trở nên trắng sáng: “Hoặc bạn có đủ khả năng phá giải bí mật này, hoặc bị nó ép đến phát điên.”

      Lý do của được mọi người hưởng ứng vỗ tay rào rào.

      “Giấc mơ và thể xác có quan hệ phản chiếu trực tiếp nhất, thậm chí ở mức độ nào đó giấc mơ có thể giảm đồng thời nhắc nhở bạn tình trạng sinh lý của mình.” Tố Diệp tiếp tục giảng cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ các bạn đều từng gặp những giấc mơ như thế này. Trong mơ bạn ngừng tìm nhà vệ sinh, nhưng cho dù có tìm thấy bạn vẫn cảm thấy buồn tiểu. Nếu lúc này tỉnh lại chắc chắn bạn muốn vệ sinh. Điều này chứng tỏ tình trạng sinh lý của bạn phản xạ vào não bộ. Giấc mơ của bạn lại tiếp nhận phản xạ đó và lấy giấc mơ làm hình thức để đánh thức cơ thể bạn. Việc cho dù bạn tìm được nhà vệ sinh trong giấc mơ mà vẫn buồn tiểu, là vì tiềm thức khống chế hành vi trong mơ của bạn, tiềm thức với bạn rằng, tè dầm là hành vi của trẻ con.”

      “Ha ha…” Dưới giảng đường vang lên tiếng cười, mọi người gật đầu lia lịa.

      “Giấc mơ còn có tác dụng hóa giải vấn đề sinh lý của bạn. Ví dụ như trong mơ bạn liên tục kiếm nước uống, thực tế là nhắc rằng cơ thể bạn khát, nhưng bạn lại muốn tỉnh dậy, thế nên trong mơ giải quyết ngay cầu cấp bách của bạn. Tới lúc bạn thức dậy, cảm giác khát nước còn mãnh liệt như lúc đầu nữa, hoặc bạn cũng vì khát nước mà thức giấc. Đây chính là lý luận tượng kích thích cơ thể của Richelle Nair. Mặc dù lý luận này phải hoàn toàn kín kẽ, nhưng lý luận của Richelle Nair và Volker giá trị ở chỗ có thể khơi gợi chú ý của chúng ta đối với số giấc mơ đặc trưng còn chờ giải đáp. Những biểu tượng trong mơ đúng là tượng trưng cho những cơ quan trong cơ thể. Ví dụ như, nước trong giấc mơ luôn đại diện cho kích thích muốn được tiểu tiện. Rớt răng trong giấc mơ có nghĩa là bạn phải chú ý tới ruột và dạ dày của mình.” tới đây, Tố Diệp cầm ly nước lên uống ngụm, rồi dùng chiếc bút hồng ngoại chỉ vào vị trí vừa chiếu: “Những lý luận tôi trình bày đây đều có thể đề cập tới trong đề thi, mong các bạn chú ý chút.”

      Hết chương 51
      Chương 52: Tố Khải (II)

      Sau câu của , mọi người vội vàng ghi lại những nội dung quan trọng. Đây chính là ngầm hiểu giữa các giảng viên đại học và các sinh viên. Những nội dung nào là trọng điểm, có trong kỳ thi, các giảng viên ra quá ràng. câu mơ hồ cũng đủ để các sinh viên hiểu được.

      tiết buổi chiều chẳng mấy chốc sắp kết thúc. Lúc chuẩn bị hết giờ, bên dưới lại có sinh viên nam giơ tay lên: “ Tố! Em vẫn còn vấn đề nữa muốn hỏi.”

      Tố Diệp thu dọn sách vở, liền dừng lại, nhìn về phía cậu sinh viên đó: “Có chuyện vì vậy?” Hôm nay những người đặt câu hỏi đa phần là nam sinh, bọn họ đúng là tích cực.

      Sinh viên này trông cũng cao ráo, vầng trán toát lên vẻ khí khái, nhìn ra được có lẽ là người rất đào hoa. Cậu ta hắng giọng, nhìn Tố Diệp: “ Tố! Nếu tối nay em mơ thấy chuyện đó nên giải thích thế nào?”

      Sinh viên phía dưới rộ lên, có những người còn bạo dạn hơn bắt đầu cười đùa thêm thắt.

      Tố Diệp chỉ khẽ nhếch môi cười: “Vậy bạn phải chú ý, tuyệt đối đừng để bị tôi nắm được sơ hở, trừ điểm học phần của bạn. Tôi là giáo viên của bạn, trong tiềm thức của bạn, tôi đại diện cho quyền uy, cũng tức là người ảnh hưởng tới việc bạn có thể tốt nghiệp thuận lợi hay . Nếu tối nay bạn mơ thấy tôi, tốt nhất hãy ghi nhớ toàn bộ thông tin lại, tiện cho việc gian dối trước mặt tôi sau này.”

      Mặt hề biến sắc, nhanh trí đáp lại, khiến nam sinh đó mặt đỏ như gấc, cũng khiến các sinh viên khác đồng loạt cười lớn.

      Tan học, hầu hết các sinh viên nữ đều ra về hết, số sinh viên nam bỗng dưng ham học, vây lấy Tố Diệp ngừng hỏi hàng loạt vấn đề. Cậu nam sinh vừa rồi đặt câu hỏi cũng bước lên trước, hề khách khí đẩy các sinh viên chắn ở trước sang hai bên, đứng trước mặt Tố Diệp, dứt khoát nắm quyền chủ động: “ Tố! Em muốn mời tối nay cùng dùng cơm.”

      Tố Diệp ngẩng đầu lên. Cậu sinh viên này đúng là rất cao, khung xương rắn chắc, ánh mắt nhìn lộ vẻ hứng thú.

      “Lý do?” Giọng rất điềm nhiên.

      “Đơn giản thôi, em thích .” Cậu sinh viên cũng rất mạnh bạo.

      “Ồ?” hề xao động, cuối cùng tiếp tục thu dọn sách vở.

      Tố…”

      Tố! Tôi là Tố Khải, cảnh sát phân cục X, khu Y. Tôi tạm thời nghi ngờ lợi dụng chức vụ quyền rũ sinh viên, mời theo tôi.” Cậu sinh viên còn chưa hết câu, chiếc thẻ cảnh sát được giơ ra trước mặt Tố Diệp.

      Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp có phản ứng gì, thấy Tố Diệp nhanh như chớp, giơ tay ra tóm lấy người mặc thường phục này. Các sinh viên xung quanh tan tác như chim, lần lượt nhường “địa bàn”. chàng đó cũng phải hạng vừa, thân thủ nhanh nhẹn, né tránh đòn bắt tóm của Tố Diệp, quét nhanh đường, tay nắm được bả vai của Tố Diệp.

      Tố Diệp lanh lẹ né , nhân lúc tay của cậu ta trống , mạnh mẽ quay người cái, tay bắt lấy cánh tay cậu ta, tay kia dùng lực đè mạnh đầu cậu ta xuống bàn, đau đến nỗi chàng kêu lên quang quác.

      “Làm gì vậy, buông tôi ra! Còn buông tôi tố cáo đánh người thi hành công vụ đó.”

      Tố Diệp chẳng hề sợ sệt, còn mạnh tay hơn chút, đau đớn khiến chàng đành phải đầu hàng: “Chị! Bà chị ơi! Em sai rồi, sai rồi…”

      Các sinh viên đứng rải rác bên cạnh ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, chị?

      Tố Diệp thả cậu ta ra ngay mà ngược lại ngẩng đầu lên nhìn nam sinh vừa hẹn ăn tối, mỉm cười: “Bạn vừa hẹn tôi ăn cơm?”

      “À… Em chợt nhớ ra tối nay em phải tự học, tạm biệt Tố.” Có lẽ cậu sinh viên bị vẻ “ dũng” khi nãy của Tố Diệp dọa cho hết hồn, lắp bắp mấy câu rồi chạy biến.

      Các sinh viên khác cũng gượng cười vài tiếng rồi chạy thục mạng.

      Tố Diệp nhịn được cười. Thấy các sinh viên đều tản hết, mới cầm tập sách bên cạnh mình, đập mạnh mấy cái xuống đầu cậu thanh niên: “ hươu vượn này! Làm cảnh sát nhân dân mà chẳng đứng đắn chút nào, cả ngày ba hoa luyên thuyên. Còn dám chị quyến rũ sinh viên? Xem chị có đánh chết em !”

      Hết chương 52

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Kỷ Đông Nham đâu đâu cũng nhúng tay vào (I)

      “Chị! Người chị tốt của em…” Tố Khải nhân lúc buông tay, vội vàng đứng dậy giơ tay xin hàng. Thấy nhịn cười, lại đưa tay lên xoa đầu: “Em làm vậy chẳng phải để mấy cậu sinh viên đó của chị biết “kính nhi viễn chi” sao? đời, ngoài thằng em này ra còn ai nghĩ tới chị, chăm lo cho chị như thế nữa.”

      “Giỏi lắm, Tiểu Khải Khải!” Nụ cười bên môi Tố Diệp càng đậm hơn. đưa tay ra, nhìn giống như vỗ nhàng lên gương mặt nhưng thực chất ngầm dùng sức, gần như nghiến răng nghiến lợi để : “Ở Vân Nam hai năm, lập công rồi có phải ? Dám giơ cái thẻ ngành ra trước mặt bà chị này, muốn chết hả!” Câu cuối cùng vừa dứt, gương mặt ưa nhìn của Tố Khải bị véo đến thâm tím.

      “A…” Tố Khải gào lên: “Chị! Em sai rồi, đừng có véo má em nữa, em biết nhìn mặt người khác thế nào?”

      “Thằng nhóc này! Lần sau còn dám lặng lẽ lén lút chui vào giảng đường của chị, chị nhất định lột da em ra.” Tố Diệp đe dọa xong lại cảm thấy thương xót trong lòng, giơ tay vuốt khuôn mặt : “Đáng thương quá! Khuôn mặt đẹp trai thế mà bị chị vân vê đến mức này, đúng là tội nghiệp!”

      Tố Khải, con trai của cậu Tố Diệp. thừa hưởng vẻ cao lớn uy dũng của bố và gương mặt xinh đẹp của mẹ. Vốn dĩ chỉ với chiều cao 1m85 đủ toát lên khí khái hùng, nếu còn mặc thêm bộ cảnh phục lên người càng khiến ít thiếu nữ mê mệt. chỉ kém Tố Diệp tuổi, thân thủ tuyệt vời. Bình thường lúc nào cũng toe toét, nhưng khi gặp chuyện đứng đắn kiềm chế ngay, trở về với vẻ mặt nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc với công việc. Hai năm nay cậu ấy luôn ở Vân Nam theo dõi việc mua bán ma túy, cận kề với cái chết. Bây giờ được trở về Bắc Kinh, cần nghĩ cũng biết là vì lập được công.

      Tố Khải chắc chắn là sớm quen với kiểu ngoài miệng ngon ngọt thực ra ngấm ngầm giở trò của . vội vàng tránh né “móng vuốt” của , lùi xa hơn hai mét: “Cây ngay sợ chết đứng. Em phụng chỉ dụ đến đón chị về nhà đấy.”

      “Về nhà?” Tố Diệp ngẩn người.

      “Vâng! Lần này chị về nước mà chẳng chẳng rằng, người bố từ trước tới giờ lòng hướng về kung-fu Trung Hoa ấy, ngày nào cũng chỉ biết cầm dao phay uy hiếp mẹ em, cực kỳ phẫn nộ. Họ kết thúc sớm kế hoạch du lịch thế giới rồi. Sáng sớm hôm nay “thu quân về kinh”, đặc biệt lệnh cho em tối nay phải áp giải chị về diện kiến.” Tố Khải xoa xoa cánh tay đau buốt, bổ sung thêm câu: “Chị! Chị tự chọn , quyết chết cũng đầu hàng hay ngoan ngoãn chịu tội?”

      “Toi đời rồi…” Tố Diệp vẻ mặt sụp đổ, sắp mếu máo tới nơi.

      ☺☺☺☺☺

      Bầu khí được nước mưa gột rửa vẫn còn cảm giác ướt át và ngột ngạt. Đây là mùi vị điển hình của mùa hạ.

      Nhà cậu của Tố Diệp nằm ở khu phố cũ của ba nhánh đường Đông Tây. Từ Tố Diệp thích nơi này, đặc biệt là cây hòe lên trước cửa nhà. Xuân đến lộc non đâm chồi, hạ về ve kêu, thu sang rụng lá, đông tới đọng tuyết. Hàng cây hòe đó trưởng thành cùng cho tới khi ra nước ngoài. Sau khi du học, cậu và mợ cũng bắt đầu lên kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới. Còn Tố Khải quanh năm ở bên ngoài, ngôi nhà này cũng để từ đó.

      Sau khi về nước, từng lái xe qua đường Đông Tây. Nơi đây có nhiều thay đổi, con đường lớn Bắc Nam được chia làm hai cho thẩm mỹ. Đường phía Đông cũng mọc lên những dãy nhà lầu san sát. Đường phía Tây vẫn duy trì vẻ cổ xưa của nó với lối kiến trúc truyền thống của Bắc Kinh. vào đầu hạ, số hàng xóm sống lâu năm ở đây đều mang mấy chiếc ghế ra ngồi hóng mát trò chuyện dưới bóng cây, cười rôm rả, hệt như khung cảnh nhìn thấy khi .

      Tố Diệp theo họ mẹ, cộng thêm từ lớn lên ở nhà cậu, thế nên có tình cảm vô cùng sâu sắc với gia đình này. đời này những người quan tâm nhất cũng chỉ có nhiêu đó thôi: Lâm , Đinh Tư Thừa, cậu Tố Đông, mợ Phương Tiếu Bình và cậu em trai Tố Khải.

      Cái tên Tố Đông nghe có vẻ rất nho nhã, nhưng tính cách của cậu hoàn toàn phù hợp với cái tên ấy. Cậu đam mê võ thuật Trung Quốc, chiêu kiếm Thái Cực là đủ để khống chế kẻ địch. Hồi trẻ cậu từng mở hội quán võ thuật, rất đông đệ tử. Trong số những đệ tử này, có người sau này ra nước ngoài tiếp tục phát triển về võ thuật, có người làm diễn viên hành động, tóm lại là học trò khắp nơi. Đến cả trình độ đấm đá của Tố Diệp và Tố Khải cũng từ cậu mà ra, điều này cũng khó trách cậu khi chẳng có việc gì cũng hay mừng thầm.

      Hết chương 53
      Chương 54: Kỷ Đông Nham đâu đâu cũng nhúng tay vào (II)

      Chỉ có điều, Tố Diệp hôm nay đúng là gặp họa. Từ lúc bước vào nhà cho tới giờ, tai lúc nào được yên, đôi mắt xinh đẹp nhìn trân trân về phía hai người đàn ông ngồi sôpha như nhìn thấy tai họa ghê gớm, bên tai là tiếng kêu gào có phần khoa trương của mợ , Phương Tiếu Bình.

      “Thu ơi là Thu, chị xem, sao chị lại ra sớm như vậy? Con bé Tiểu Diệp này chịu nghe lời, cứ lẳng lặng về nước thôi, cũng chẳng thèm báo cho mợ nó tiếng, chị bảo em có khổ ? Nuôi nó từ lúc nó còn tè dầm ỉa đùn đấy. Thu ơi! Tiểu Diệp nó chán em rồi, chán luôn cả cậu em Tố Đông của chị nữa, chị sống khôn chết thiêng dẫn cả em và ông Tố cùng .”

      “Thu” mà mợ nhắc tới chính là mẹ của Tố Diệp, Tố Thu. Nhắc đến tên thể nhắc tới ông ngoại mất của . Ông ngoại cũng là người rất có văn hóa và sống rất tình cảm. Sau khi sinh được trai , phát huy đầy đủ khả năng văn chương của văn nhân Trung Quốc, lướt bút cái, người là Tố Thu, người là Tố Đông, chắc chắn là muốn nghĩ sau này đẻ thêm hai đứa nữa đặt là Tố Xuân, Tố Hạ gì đó.

      Mợ Phương Tiếu Bình và mẹ , Tố Thu, tình cảm rất tốt đẹp, thế nên nuôi nấng Tố Diệp khác gì con đẻ. Mợ là người phụ nữ lạc quan rộng rãi, cái tên rất hợp với tính tình, từ sáng tới tối lúc nào cũng hớn hở. Nhưng mợ cũng di truyền nét mạnh mẽ của con phương Bắc. Đừng nhìn cậu luyện được võ nghệ cao cường, vậy mà cũng chẳng địch nổi cái bạt tai của mợ. Mợ là người thế nào chứ? Đó là người có thể đứng giữa chợ chống nạnh, mắng chửi ba tiếng đồng hồ cũng biết mệt, còn có thể chửi bới đến nỗi cánh đàn ông đều muốn nhảy lầu, thế nên xóm giềng trong phố đều đặt cho mợ biệt danh là “Bà sắt đá”.

      Lúc này đây, người mợ mặt mũi hiền lành, nơi khóe mắt còn mang những suy nghĩ quỷ quái, ôm di ảnh của mẹ Tố Diệp giả vờ khóc rất to, thanh đó, hành động đó khiến người nghe cảm thấy rất thảm thiết. Đầu Tố Diệp như sắp nổ tung, vội vàng ôm mợ vào lòng an ủi: “Ai con chán mợ chứ, con thương mợ còn chẳng kịp nữa là. Mợ là ai chứ, chẳng phải là người con thương nhất nhất sao? Mợ xem, sao cứ động tý là lôi di ảnh của mẹ con ra thế, làm người ta khiếp sợ đấy, chúng ta cất được ?”

      “Vậy con phải bày tỏ thái độ ràng trước mặt mợ và mẹ con , có thể thử qua lại với Đông Nham chút hay ?” Mợ cuối cùng quay lại đề tài chính.

      Tố Diệp biết làm sao, lại đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, nửa ngày mới rặn ra được câu: “ họ gì ấy nhỉ?”

      “Cái con bé này! Có phải bị nhiễm thói xấu của em con rồi ? Sao lại học cái kiểu vô tình vô nghĩa của nó thế hả?” Cậu Tố Đông thể nhẫn nhịn thêm, ngồi phịch xuống sôpha, nét mặt với biểu cảm “nghiêm nghị” điển hình: “ với con bao nhiêu lần rồi, cậu ấy là con trai của chú Kỷ. Năm đó từ lúc con vẫn còn trong bụng mẹ, chú Kỷ định đính ước cho hai đứa rồi.”

      Tố Diệp nghẹt thở, nhìn người đàn ông nở nụ cười xấu xa mà quyến rũ. Kỷ Đông Nham bày ra vẻ mặt ung dung tự tại, cười tít mắt, nhìn và đáp: “Đúng vậy, chúng ta được hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ đấy.”

      Tố Diệp chịu nổi, khẽ hừ tiếng: “ đóng phim thần tượng đấy à?” Trời đất ơi, hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ? Thời đại nào rồi?

      Đây chính là lý do trước đó ở Thanh Long Hiệp gặp ta. Khi cậu và mợ còn chưa về nước, lệnh xem mặt này được ban hành. cũng đành phải bấm bụng gặp, còn về chú Kỷ nào đó, hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào. Chỉ là có nghe cậu nhắc tới, năm xưa nhà họ Kỷ và nhà họ Tố có chút dây mơ rễ má. Còn chuyện đó ra sao cậu cũng chẳng . Nhà họ Kỷ khi đó hình như chỉ chuẩn bị mở rộng phát triển vào thị trường Trung Quốc, đâu có vênh vang hống hách như bây giờ.

      Về lý mà , thân phận của ta hề thấp kém, cần phải sống chết nhằm vào , đứa con nhà bình dân như thế. Nhưng nghe ta chủ động tìm tới cậu, truyền đạt lại lịch sử đoạn hôn ước từ trong bụng mẹ đó của bố mình. Cậu lại là người trọng nghĩa khí giang hồ, lại thêm cái tay Kỷ Đông Nham này nhìn dọc hay nhìn ngang cũng đều điển trai, thân thế gia đình lại trong sạch. vừa hay là độc thân 28 tuổi rồi còn chưa , thế là vội vàng quyết định làm mai mối.

      Hết chương 54

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Em theo ế chồng đấy

      “Tiểu Diệp à! ai ép con cưới chồng ngay bây giờ cả. Con cứ thử qua lại xem sao, tình cảm dù gì cũng phải bồi đắp dần mới được. Con bảo, trước kia con học ở nước ngoài cậu mợ can thiệp. Giờ cũng 28 tuổi rồi, còn tiếp tục vô tư thế này con bảo mợ chết còn mặt mũi nào nhìn mẹ con. Con giỏi giang chẳng bằng có tấm chồng tử tế, chỉ cần con lấy được người chồng tốt, mợ mới thấy mình xứng đáng làm mợ con.” Mợ khuyên bảo hết nước hết cái.

      Tố Diệp mở mồm nhưng chẳng được câu nào. Ngược lại, Kỷ Đông Nham là điển hình cho kiểu được lợi còn ra vẻ thông minh. ta cong môi lên, tới độ cong rất muốn đấm: “Em à, hai chúng ta là cặp trời sinh, em mà theo ế chồng đấy.”

      …” Cái bản mặt đổ thêm dầu vào lửa đó khiến hận đến nghiến răng kèn kẹt.

      “Thế này . Con câu luôn cho cậu biết, có tìm hiểu hay là ?” Cậu tính thẳng như ruột ngựa, đập mạnh tay xuống mặt bàn.

      Tố Diệp rất hiểu cậu mình, ngước mắt lên nhìn ông, liếm môi: “Cậu còn đoạn kết ?”

      “Còn!” Cậu đứng bật dậy, đưa tay chỉ ra bên ngoài: “Nếu làm quen chuyện nghiêm chỉnh với Đông Nham. Còn , con ra ngoài đấu tay đôi với cậu. Con mà thắng, cậu mợ mặc kệ con. Nếu con thua, phải nghe lời.”

      Tố Diệp như bị ai vụt cho gậy, thở hổn hển lúc, lại nhìn thấy Kỷ Đông Nham ngồi bên như đợi xem kịch hay, chí khí của bỗng dâng trào. thể để người ngoài cười mình được, thế là cũng mạnh mẽ đứng dậy, dáng vẻ như sẵn sàng thách đấu với cậu.

      “Chị! Giỏi lắm!” Tố Khải, người vẫn luôn trường kỳ bị bố mang võ nghệ ra chèn ép, hoan hô tiếng, tỏ thái độ cần có của fan cuồng.

      “Bà xã, mang vũ khí lại đây.” Cậu hăm dọa tiếng.

      Mợ nhận lệnh, thân hình phát tướng giờ đây lại hết sức nhanh nhẹn, vội vàng vào phòng sách lấy vũ khí ra, đưa luôn cho chồng. Tố Diệp nhìn thấy vậy, mồ hôi lạnh sau lưng cũng chảy ròng ròng. Được đấy, cậu mang cả tuyệt chiêu ra đối phó với rồi, chính là cây kiếm Thái Cực gì sắc nhọn bằng.

      “Con cũng cần đấu tay với cậu, cứ tùy ý chọn vũ khí, cậu nhường con ba chiêu.” Gương mặt cậu uy vũ.

      Tố Khải ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, ngừng cổ vũ cho Tố Diệp: “Chị! Cầm ghế!”

      Có lẽ cậu quá sốt ruột, muốn Tố Diệp báo thù thay mình, mà quên mất người chị vĩ đại Tố Diệp của cậu, trước mặt kẻ địch tuyệt đối phải Hoa Mộc Lan. Hơn nữa đối phương lại là sư phụ võ thuật, kung-fu vượt xa mình? Chỉ vừa mới nghe Tố Khải dứt lời, Tố Diệp gào lên bi thảm: “Cậu! Cậu tha cho con …”

      Tố Khải bỗng nhiên trợn tròn mắt, thể tin nổi: “Chị…”

      “Em trật tự ! Em thử xông lên đỡ đường kiếm xem nào.” phải chưa từng tiếp chiêu cậu. Lần nào cũng thảm bại. Cây kiếm này là khắc tinh của . Từ tới lớn, chỉ cần nghịch ngợm, cậu dùng võ giáo dục. chạy cho nhanh bị nó đánh mạnh vào mông. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, muốn bị tét đít trước mặt gã đàn ông thối tha đó đâu.

      “Được! Vậy con và Đông Nham…”

      “Hai chúng con thử, thử…” Tố Diệp còn chưa đợi cậu hết câu vội vàng cười trừ.

      Tố Khải chống tay lên trán, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cậu chẳng muốn quen biết chị ấy, quá vô dụng rồi. Điệu bỏ cầu xin đầu hàng của chị khiến cậu lập tức nhớ tới tên đại gian thần trong phim truyền hình, chỉ biết quỳ xuống, dâng đất đền tội.

      “Tố Khải! Con cũng đừng đứng đó thêu dệt thêm nữa . Đừng tưởng mẹ biết cái bụng dạ hẹp hòi của con. Con chỉ sợ chị con lấy chồng rồi bố mẹ ép tới con phải ? Lấy vợ sinh con là chuyện lớn cả đời, con trốn được chắc?” Mợ ở bên cạnh đưa tay véo mạnh cánh tay của Tố Khải.

      Tố Khải hét lên thảm thương, vội vàng cầu cứu: “Chị…”

      Tố Diệp nhanh chóng thu lại nét mặt, coi như nhìn thấy cảnh đó. Đừng trách chị, bản thân chị còn chưa lo nổi đây.

      Kỷ Đông Nham đứng cạnh cười rúc rích như chuột.

      Hết chương 55
      Chương 56: Có bản lĩnh so tài trận (I)

      Bữa tối nay ăn chẳng có ngon miệng chút nào. Nhưng thực ra hình như chỉ có mình Tố Diệp cảm thấy vậy. Những người khác vẫn ăn uống rất vui vẻ, đặc biệt là cậu. Sau khi biết lần này về nước và định nữa, cậu vui tới nỗi ngồi ca kinh kịch ngay tại bàn. Mợ ngồi bên cạnh gõ nhịp cho cậu, chồng xướng vợ họa. Đến cả cậu em Tố Khải vốn dĩ rất ủng hộ giờ cũng tạo phản, ra vẻ nịnh nọt, rót rượu gắp thức ăn cho “phụ thân và mẫu thân đại nhân” của nó. Còn cái gã Kỷ Đông Nham đó, dĩ nhiên là vô cùng hào hứng. Đôi mắt đào hoa đó cứ chốc chốc lại liếc nhìn về phía như có ý đồ gì.

      khoảnh khắc bất chợt, Tố Diệp cho rằng, liệu có phải gã đó “giả truyền thánh chỉ”, vốn chẳng có cái chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ này ?

      Ăn cơm xong, Tố Diệp đề nghị mình và Kỷ Đông Nham ra về trước. Cậu và mợ vui vì hai người họ có thời gian riêng cùng nhau, nên chấp nhận ngay. Hai người ra tới cửa, Tố Diệp sợ cậu và mợ còn đứng bên cửa nhìn theo bèn rảo bước nhanh về phía trước. Xe đỗ phía ngoài, cách đó mấy mét. Người đàn ông theo sau bắt đầu tàn phá đôi tai .

      “Gia đình cậu em hài hước đấy.”

      nhìn ra em nhắn yếu ớt thế này mà lại lớn lên trong gia đình học võ. Haiz, em và em trai ai giỏi võ hơn? đoán là em phải ?”

      “Có thời gian em cũng dạy vài chiêu , em nghĩ võ nghệ cơ bản của em chắc chắn là chuyên nghiệp.”

      “Em , có hứng thú cùng xem phim , biết gần đây…”

      Kỷ!” Tố Diệp phía trước dừng lại đột ngột, quay người. Cuối cùng mất hết kiên nhẫn, chặn ngay mấy lời thao thao bất tuyệt của ta lại, trong đầu có ý nghĩ mơ hồ mà bản thân cũng lý giải được. Kỷ Đông Nham đằng sau cũng đứng sững lại, suýt nữa đâm sầm vào người .

      “Hoa nhài là do tặng?” Chỉ vài bước chân ngắn ngủn, suy nghĩ của rẽ ngoặt sang hướng khác. Từ khi về nước tới giờ, số người tiếp xúc đếm đầu ngón tay. Những ở xung quanh hình như đều lệch lạc giới tính, vậy chỉ có thể là đàn ông. Chắc chắn phải là Đinh Tư Thừa, Niên Bách Ngạn cũng tự mình phủ nhận, cậu em của càng có mấy trò lãng mạn tình cảm. Khả năng duy nhất chính là cái gã Kỷ Đông Nham, mang danh “nhận lệnh bố mẹ đưa lời mai mối” đến xem mặt nhưng lại bị đá thẳng cẳng xuống khe núi, đứng trước mặt bây giờ.

      Quả nhiên, biểu cảm hưng phấn của Kỷ Đông Nham làm hài lòng khả năng suy luận của : “Mùa này hoa nhài là đẹp nhất. Em à, mấy bông hoa nhài đó chính tay bó thành từng bó đấy, chỉ chọn những bông vừa to vừa trắng, cắm trực tiếp vào nước rất nhanh có…”

      “Rốt cuộc có mục đích gì?” Tố Diệp lần nữa ngắt lời ta.

      “Hử?” Kỷ Đông Nham ngừng lại, lúc sau mới mỉm cười, đuôi mắt hẹp dài như còn thấm chút hương hoa đào, đưa tay nắm chặt tay : “Đừng như vậy! biết em nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận quan hệ vợ chồng chưa cưới của chúng ta. sao, có thời gian, dần dần em quen với thôi.”

      Giọng của ta đúng là rất dễ nghe, điểm này Tố Diệp thể thừa nhận. Nhưng, những lời này thốt ra giống như chiếc búa tạ đập xuống đầu , khiến từng sợi dây thần kinh trong đầu giật giật liên hồi. dùng sức giật mạnh cánh tay về: “ Kỷ! phải hiểu hai chuyện. Thứ nhất, chúng ta phải quan hệ vợ chồng chưa cưới gì đó, đừng làm như chúng ta thân thiết lắm vậy. là thời gian chúng ta tiếp xúc cộng vào còn chưa tới 24 giờ đồng hồ. Thứ hai, phải mẫu người mà tôi thích, hai chúng ta hoàn toàn hợp nhau.”

      “Ơ? Nhưng chính miệng em hứa với cậu em mà.” Kỷ Đông Nham hề tức giận: “Chúng ta đều là người lớn cả rồi, thể lật lọng như vậy được.”

      biết câu “Chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy” sao? Tôi tự nhận thức mình phải người trung liệt gì, thế nên chắc chắn cần “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” với .” Tố Diệp thẳng: “ muốn mục đích của mình tôi cũng chẳng ép . Nhưng tôi khuyên , tốt nhất đừng mang thời gian của người khác ra làm trò đùa. Từ tôi được dạy là phải môn đăng hộ đối. Cậu chủ Kỷ đây dù sao cũng là người đứng đầu khu vực châu Á, châu báu chất đống, coi con như phù du. cách khác chính là mẫu công tử nhà giàu điển hình trong mấy bộ phim cẩu huyết. Còn tôi, chỉ là người bình thường, có công việc ổn định. Ngày nào cũng ngừng cố gắng nhưng vẫn phải tự tìm niềm vui, nâng niu công việc này, luôn phải nắm chặt nó trong tay, sợ ngày nó vỡ tan tành. Hai chúng ta cùng level, như kiểu “ cùng chí hướng thể chuyện” vậy. gì tới cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, chung sống hạnh phúc chứ?”

      Hết chương 56

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Có bản lĩnh so tài trận (II)

      “Em , cực thích cái mồm của em đấy.”

      Tố Diệp giơ ngón tay ra chỉ thẳng vào mặt ta: “Còn nữa, đừng có gọi tôi là “em ”!”

      Nhưng Kỷ Đông Nham lại nắm ngay lấy tay , nhướn mày: “Bé cưng! Cái thói chỉ tay vào mặt người khác là tốt đâu. Xem ra sau này phải bảo ban em nhiều hơn mới được.” Đúng là đổi xưng hô, nhưng nghe vẫn bỉ ổi như vậy.

      “Buông tay!” Lần này Tố Diệp muốn thoát ra nhưng chẳng ích gì, liền đó bị ta áp sát vào thân cây.

      theo đuổi em cũng phạm pháp sao?” ta cúi đầu nhìn , khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.

      “Tôi vốn tin vào tình sét đánh.” cũng vùng vẫy nữa, để mặc cho ta ấn chặt lên bả vai mình.

      Nụ cười lướt bờ môi ta cũng rực rỡ như cảnh đêm nay: “Em xinh đẹp như vậy, tỷ lệ để em ngày từ cái nhìn đầu tiên hề .”

      Tố Diệp ngước đầu lên nhìn ta, ta cũng mỉm cười nhìn . Hơi thở của hai người đều như ngầm so đo cao thấp trong trung.

      “Được thôi!” Bỗng nhiên cũng bật cười, vẻ mặt uể oải: “Dùng cách của cậu tôi. Hai chúng ta so tài trận. Nếu tôi thua tôi theo . Còn thua đừng có bám lấy tôi nữa.”

      Kỷ Đông Nham chớp chớp mắt: “Đấu võ nghệ? Bé cưng! Em là con nhà võ mà.”

      “Yên tâm! Với người đàn ông mắc bệnh sợ cao, sức trói gà chặt như , tôi thể ra tay tàn nhẫn được.” Tố Diệp giơ tay, lười biếng chỉ về đằng xa: “Đua vòng với con Jeep của tôi. Mười phút, ai chạy được nhiều cây số hơn coi như người đó thắng.”

      Kỷ Đông Nham do dự lát: “Như vậy… ổn lắm.”

      “Sao? còn mắc bệnh sợ tốc độ à?” Tố Diệp như cười như : “Chắc thể thi xem hai chúng ta ai chạy chậm hơn người đó thắng chứ?”

      “Ý của tôi là, đường phố đông người qua lại như vậy, lỡ như va quệt vào người ta làm sao?” ta nhếch môi cười.

      câu thôi, đua hay ? đua coi như tự động nhận thua, đương nhiên mất luôn cả quyền lợi đòi hỏi tình .”

      “Ok.” Kỷ Đông Nham đành phải nhận lời.

      thực tế, phi như bay giữa dòng xe cộ chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Ví như con xe của Tố Diệp, từ xa có thể nhìn thấy chấm đỏ rực sáng lướt như con thoi, giống như tổ chức tế bào hoạt động vô cùng mạnh xuất đột ngột trong huyết quản của người mắc hội chứng đặc máu. thể tay lái của lụa vô cùng, chí ít có thể nhanh tới nỗi xe trông như ảo ảnh, rẽ trái rẽ phải, cố gắng hết sức mình, nhưng hậu quả là kéo theo ít tiếng còi xe phẫn nộ.

      Xe nhanh chóng chạy vào đường chiều. Chiếc Bentley Continental GT.Speed mui trần vô cùng chướng mắt đó của Kỷ Đông Nham theo sát đằng sau. Tố Diệp liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Bất luận xét về kỹ thuật hay tốc độ quy định, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể dễ dàng phán đoán Kỷ Đông Nham là người thắng cuộc. Con xe đó của ta là loại xe mui trần xa hoa bốn chỗ, chỉ cần 4.2 giây là có thể tăng tốc độ lên 100km/h. Muốn diệt con xe đỏ xinh của trong khoảnh khắc là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ tiếc là, chiếc xe này chạy nhầm thành phố. Cho dù cả đoạn đường chỉ toàn đèn xanh, ta cũng chưa chắc phát huy được tối đa.

      Suy cho cùng, Kỷ Đông Nham cũng ác bằng .

      quan tâm bị trừ điểm phạt tiền, thậm chí còn màng tính mạng, thay đổi đường chạy, gào thét vượt qua giữa hai xe. Còn mặc cho Kỷ Đông Nham có bóp còi thế nào, xe phía trước vẫn ung dung đường của mình.

      Cũng xét cho cùng chỉ vì Kỷ Đông Nham sống quá văn minh.

      Thế nên dọc đường đều là Tố Diệp cứ mặt dày vượt trước. Có thể thấy được, máy quay phim biết ghi lại bao nhiêu kiểu dũng cảm quên mình của .

      Cái kiểu biết xấu hổ cộng thêm tốc độ xe thiết sống đó phải đột ngột dừng lại khi sắp qua khách sạn năm sau ở Triều Dương Môn. ràng là chủ động phanh gấp lại, cả người lao về phía trước như cái giẻ lau bị vứt . Trước khi cả mặt như sắp hôn lên kính chắn gió, hai tay mới vô thức nắm chặt lấy vô lăng, như vậy mới ngăn được thảm kịch suýt nữa hủy hoại nhan sắc của thiếu nữ xinh như hoa.

      Cũng tiện thể cứu vãn khung cảnh êm đềm nhạt nhẽo trước cửa khách sạn.

      Hết chương 57
      Chương 58: Đêm cũng có thể khiến người ta khoan khoái

      Là Niên Bách Ngạn.

      Có lẽ vừa mới kết thúc bữa tiệc, sau khi cùng mấy người từ trong khách sạn ra lần lượt bắt tay tạm biệt mọi người. Nụ cười của trước nay vẫn luôn rất nhạt nhòa, khẽ khàng tới mức tưởng như cười. Nhưng từ góc độ của Tố Diệp nhìn sang, vừa hay thấy được bờ môi khẽ cong lên. kiềm chế độ cong vừa đủ, lịch mà xa lạ. Hôm nay ăn vận đơn giản mà lại đơn giản. Chiếc áo sơmi trắng sạch , cà vạt được thắt cẩn thận, cùng với chiếc quần dài màu xám tro, dưới ánh đèn nhạt nhòa của thành phố mới lên đèn, trông càng tao nhã, nhàng.

      Tố Diệp chưa nhìn thấy mặc màu nhạt, nhưng dù chỉ đứng ngắm từ xa, cũng khó để tưởng tượng cảm giác dễ chịu khi diện những bộ quần áo ấy lên người, cho dù tiết trời tối nay bắt đầu nóng nực. từng đắp áo khoác của , xúc cảm êm dịu và ấm áp ấy khó mà quên được. Là chất liệu Scabal, loại vải được mệnh danh là luôn tạo ra được những sản phẩm xa xỉ nhất dành cho nam giới, bất luận là áo len hay áo lông, tơ tằm hay vải nỉ cũng đều toát lên dáng vẻ cao ngạo gì sánh kịp. Còn với Niên Bách Ngạn, người đàn ông luôn cầu toàn trong công việc như vậy, đương nhiên trong sinh hoạt cũng theo đuổi chất lượng. Loại người này, tuyệt đối cho phép phong cách khiến mình thiệt thòi.

      Thời gian chào hỏi của mấy người đó rất ngắn, vì xe của Niên Bách Ngạn đỗ trước cửa rồi. Hình như uống say, đôi mắt vẫn tinh và sâu xa như thế. bắt tay mọi người lần cuối rồi bước lên xe.

      Tố Diệp ngồi chiếc xe Jeep của mình, đưa mắt nhìn chiếc xe của Niên Bách Ngạn xa dần. Trong cảnh đêm thế này, vô thức nhìn mãi. Còn , có lẽ vốn chưa từng trông sang bên này.

      Đưa tay lên ra sức xoa mặt, mới phát cả gương mặt mình có chút tê dại, rồi lại ngước mắt theo bóng chiếc xe mất dạng từ lâu. Tố Diệp gác cánh tay lên vô-lăng, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn quên thu lại. Có lẽ vì cảnh đêm quá mông lung, hoặc có thể có thể gặp được người quen ở thành phố rộng lớn như vậy khiến sóng lòng trong bỗng cuộn trào, quên mất chỉ còn hai phút nữa là hết thời gian quy định.

      Khi chiếc xe Bentley vẫn hăng say chiến đấu cả đoạn đường lướt qua như cơn gió rít, mới bừng tỉnh, nhìn giờ cảm thấy ổn. định khởi động xe phát quét đường hoàn mỹ, liền sau đó, chiếc mui trần sang trọng đến lóa mắt này đột ngột dừng lại cách đó xa, chắn hoàn toàn hướng của .

      Trong xe, Kỷ Đông Nham nở nụ cười xấu xa, cả người uể oải dựa lên cửa xe, thò tay ra cánh cửa thủy tinh phía sau xe, vẫy vẫy về phía : “Bé ! Tục ngữ rất hay, kẻ cười cuối cùng mới là kẻ thắng. Bị em chèn ép cả đoạn đường rồi, em xem có được coi là tập kích bất ngờ ?”

      Tố Diệp giơ tay liếc nhìn đồng hồ, thò đầu ra ngoài cửa xe: “Còn phút rưỡi nữa.”

      “Vậy sao?” Nét mặt Kỷ Đông Nham đầy tình ý: “Em sắp sống với cả đời rồi, có thêm phút rưỡi này cũng chẳng nhiều mà có nó cũng chẳng ít.”

      “Tránh ra!” chống đầu, ngữ điệu cao thấp, nhanh chậm.

      tệ đến nỗi khiến em cảm thấy theo bị thiệt thòi chứ? Hay em định để cả hai tận diệt mới thôi?” Nụ cười của Kỷ Đông Nham vẫn xấu xa như thế.

      “Tôi lần cuối cùng, tránh ra!”

      “Em theo .”

      Lần này Tố Diệp muốn nhiều lời với ta nữa. chui vào, khởi động xe. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành thanh điên loạn, giống hệt như tâm trạng của bây giờ. híp mắt, nhấn mạnh chân ga, chiếc Jeep đỏ như con ngựa hoang đứt dây, phi như bay về phía chiếc Bentley rực rỡ đó.

      Kỷ Đông Nham hoảng hốt, nhưng cơ thể khởi động cơ chế tự bảo vệ mình. ta tức tốc khởi động xe, phóng nhanh chiếc xe sang lề đường. Chỉ giây sau, chiếc xe của Tố Diệp lướt nhanh qua chỗ ta vừa chiếm giữ, sợ rằng ta chỉ chậm giây thôi cả hai chiếc xe tan tành.

      Chỉ còn nghe trong làn gió tiếng ung dung đáp lại: “Thua chấp nhận ! Muốn theo đuổi tôi? Luyện gan của to lên chút .”

      Từ xa, chiếc Jeep sáng rực như đốm lửa, dù lẫn vào dòng xe vẫn nhận ra dễ dàng. Cánh tay phụ nữ thò ra ngoài cửa xe, ngón tay cái chỉ thẳng lên rồi xoay ngược lại rất nhanh.

      Kỷ Đông Nham nhìn rất hành động đắc thắng này, dở khóc dở cười: “Đúng là điên!”

      Hết chương 58

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :