1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 316: sao vậy?

      Đừng trách Tố Diệp lại có những tâm tư chua xót như thế. Từ lúc tới nhà họ Diệp cho tới giờ, Niên Bách Ngạn còn chưa nhìn thẳng vào lần nào. Người xảy ra chuyện là Diệp Hạc Thành, thế mà lại ở suốt bên cạnh Diệp Ngọc như người chồng thực , an ủi Nguyễn Tuyết Mạn đúng danh nghĩa người con rể. Còn sao? Kể cả là trong điện thoại, vẫn với bằng chất giọng lạnh nhạt, xa cách.

      ôm bụng tức trong lòng, dồn toàn bộ phẫn nộ lên thức ăn. xiên miếng thịt ba chỉ. Dĩa và đĩa va chạm vào nhau tạo nên thanh chói tai, khiến Nguyễn Tuyết Mạn lập tức cất giọng khó chịu.

      “Mày làm cái trò gì đấy? Lớn bằng từng đấy rồi vẫn biết phép lịch khi ăn uống à?”

      Tố Diệp đặt mạnh chiếc dĩa xuống mặt bàn, phản kích lại Nguyễn Tuyết Mạn: “Sao nào? Bây giờ bà còn tâm trạng dạy tôi phép lịch bàn ăn cơ à?”

      “Mày… Cái đồ sao chổi! Chính mày mang lại vận hạn cho nhà họ Diệp!”

      “Tôi mà là sao chổi tôi úm cho bà chết từ mười năm trước rồi.” Trong cơn tức giận, Tố Diệp hề suy nghĩ.

      “Đủ rồi đấy!” giọng trầm thấp mà điềm đạm nhưng vẫn đầy quyền uy vang lên phía đối diện.

      Tất cả mọi người chợt im bặt.

      Quản gia vội vàng đưa cho Tố Diệp chiếc dĩa khác, lặng lẽ cất chiếc vừa dùng .

      “Diệp Diệp! Tối nay em ngủ lại nhà họ Diệp.” Niên Bách Ngạn lại thờ ơ ra lệnh, giọng điệu cao nhưng dường như cho phép đối phương phản bác.

      Tố Diệp sững sờ.

      chỉ có , đến cả Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc cũng có biểu cảm y hệt.

      “Ăn cơm !” Niên Bách Ngạn lại tiếp tục câu cảm xúc.

      Tố Diệp lại được quản gia sắp xếp nghỉ tại đúng căn phòng lần trước.

      Căn phòng sạch , thoang thoảng hương chanh. Trong đêm mùa thu thế này, được ngửi mùi hương ấy người ta cảm thấy rất khoan khoái. Quản gia còn ra lệnh cho đám người làm đổi ga giường và vỏ chăn mới. Nhưng trong mắt Tố Diệp có đổi hay cũng chẳng có gì khác nhau. Chỉ là đổi từ chiếc giường trắng này sang chiếc giường trắng khác, chẳng thay thế được chủ nhân. Tất cả các ga giường và chăn đệm đều trắng toát màu, mang tiêu chuẩn cao cấp của khách sạn năm sao trong nước.

      Thế nên, ngủ ở đây Tố Diệp chẳng tìm được cảm giác như trở về nhà. Mà cũng chẳng muốn tìm.

      Khi quản gia sắp xếp xong mọi việc, chuẩn bị rời , Tố Diệp bất giác gọi ông ta lại.

      hai! còn cần thứ gì ạ?” Quản gia lễ phép hỏi.

      Tố Diệp liếm môi, do dự hỏi câu: “À… Tối nay Niên Bách Ngạn ngủ ở phòng nào?”

      Quản gia ngờ lại hỏi như vậy. Ông ta hơi ngẩn người ra giây lát rồi lập tức trả lời: “Cậu đương nhiên là ngủ cùng phòng với cả rồi ạ.” Cứ làm như vừa hỏi câu cực kỳ khôi hài vậy.

      Tố Diệp “ồ” lên tiếng rồi bảo quản gia ra ngoài.

      Khi khép cửa lại, mới rũ rượi ngã vật xuống đệm, trái tim như bị con dao cứa từng chút . Có chút đau đớn, chút bức bách, chút ngột ngạt.

      biết Niên Bách Ngạn chẳng có gì với Diệp Ngọc cả, nhưng cứ chỉ riêng suy nghĩ ở cùng phòng với người phụ nữ khác thôi cũng đủ giày vò đầy khổ sở.

      giống như lần trước. Khi ấy trong lòng khó chịu, đa phần chỉ là cảm giác nghịch ngợm, xấu xa. Lúc đó nhận định Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc là vợ chồng từ lâu. Họ ở bên nhau, dù có phát sinh quan hệ cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng giờ khác. Giờ Niên Bách Ngạn là của , đâu phải của Diệp Ngọc. Sao có thể giương mắt nhìn người đàn ông tai áp má kề bên mình qua đêm tại phòng của người phụ nữ khác?

      cầm điện thoại, nhịn nổi phải nhắn cho Niên Bách Ngạn tin: Bách Ngạn! làm gì vậy?

      Tố Diệp chỉ có thể tìm như vậy, nếu thể đường hoàng tới gõ cửa phòng Diệp Ngọc để tìm Niên Bách Ngạn được.

      Tin nhắn được gửi rất lâu mà vẫn thấy hồi .

      Tố Diệp bắt đầu cảm thấy bực bội trong lòng. xuống giường, siết chặt điện thoại trong tay, bồn chồn lại lại trong phòng.

      Lại năm, sáu phút nữa trôi qua, điện thoại bỗng rung lên.

      Lật ra xem, là tin nhắn trả lời của Niên Bách Ngạn: bận.

      Chỉ hai chữ giản đơn kèm theo dấu chấm, trầm ổn điềm tĩnh hệt như phong thái của , nhưng lại xa lạ đến run người. Tố Diệp nhìn chằm chằm vào hai chữ ấy rất lâu, trong lòng dâng lên cảm giác hụt hẫng.

      thêm dù chỉ câu dư thừa.

      Tố Diệp chẳng thể nào nhắn tin lại nổi nóng với , chuyện này nằm ngoài khả năng của . nghĩ bụng, có lẽ công việc ở công ty cộng thêm chuyện của nhà họ Diệp khiến đau đầu, thế là cũng nghĩ nhiều thêm nữa. khoác áo, ra khỏi phòng, định tới vườn hoa ngó nghiêng chút. Dù sao cái gọi là nữ quỷ váy đỏ đều từ đó xuất .

      Về đêm, vườn hoa yên tĩnh vô cùng. Vả lại mùa này cũng chẳng có hoa gì nở, ngay cả ban ngày nơi đây cũng lạnh lẽo hơn chút.

      Nhưng Tố Diệp nghe thấy bên trong có tiếng động rất khẽ.

      rón rén bước vào, hướng dần từng bước chân về phía phát ra thanh.

      Trăng rất sáng, cũng rất lạnh, rải lên mặt đất lớp ánh sáng bàng bạc.

      Nhờ đó, Tố Diệp cũng nhìn được bóng người đàn ông dưới trăng, cao lớn và mạnh mẽ. Bên cạnh còn có bóng người phụ nữ nhắn, căng thẳng khoác tay người đàn ông.

      Tố Diệp đột ngột dừng bước.

      Tiếng vỡ khe khẽ của lá khô bị giẫm lên làm kinh động tới hai người đứng gần đó. Người đàn ông quay đầu, nhìn về phía Tố Diệp dưới trăng với biểu cảm khó tin và đôi chút xót xa.

      Người phụ nữ đó cũng quay lại, thấy Tố Diệp đứng cách đó xa mới vỗ vỗ ngực, thở hắt ra: “ ra là em, làm chị hết hồn!”

      Tố Diệp mím môi, đờ người đứng nguyên đó. rất muốn đáp câu: Đúng thế! Là tôi đấy, xin lỗi vì làm phiền nhã hứng của hai vị. Nhưng lời này cứ nghẹn lại trong cổ họng thể thoát ra. chỉ có thể mượn ánh trăng thanh để nhìn theo bóng người đàn ông đó, ngắm nét mặt bình thản của . ra bận ở bên cạnh Diệp Ngọc.

      Niên Bách Ngạn từ tốn bước tới trước. Cái bóng vĩ đại gần như bao trùm lấy . lên tiếng: “Em cảm thấy tối nay ở đây xảy ra chuyện sao?”

      cố tình giải thích hành vi của mình nhưng lại ngấm ngầm ra hiệu cho nguyên nhân xuất tại đây.

      Tố Diệp cũng biết chẳng vô vị tới mức chạy vào tận đây liếc mắt đưa tình với Diệp Ngọc. Chắc chắn là cũng suy nghĩ như , tới đây xem có chuyện gì bất thường hay . Nhưng Diệp Ngọc có cần cùng ? Lại còn khoác tay nữa?

      Đúng là đáng ghét!

      “Em !” đáp, giọng có chút hững hờ.

      “Nếu có ma phải làm sao?” Diệp Ngọc cũng bước lên, đứng sát bên cạnh Niên Bách Ngạn, e dè sợ sệt hỏi câu.

      Tố Diệp nhìn ta đầy phản cảm: “Nếu có ma ấy chỉ có thể chứng tỏ điều rằng các người làm quá nhiều chuyện thất đức thôi.”

      “Sao em có thể vậy chứ?” Diệp Ngọc vui.

      “Tôi còn phải mấy câu lấy lòng chị hay sao?” Tố Diệp bật lại.

      “Em…”

      “Đừng ồn ào nữa!” Niên Bách Ngạn nhíu mày, gầm lên câu.

      Diệp Ngọc trừng mắt lườm Tố Diệp cái. Tố Diệp lạnh lùng hừ tiếng, quay người định .

      “Làm gì vậy?” Tiếng Niên Bách Ngạn vang lên sau lưng.

      thèm quay lại, bực bội trả lời: “Vào sâu trong vườn hoa xem sao.”

      “Bên trong kiểm tra hết rồi, có gì.” Niên Bách Ngạn lại .

      Tố Diệp dừng bước, quay lại nhìn : “Nhưng… em vẫn muốn vào trong xem.” Dứt lời, nhúc nhích, hai chân như đóng đinh tại chỗ.

      rất muốn tới ngay trước mặt , dịu dàng với rằng: cùng em.

      Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn kiêu ngạo đứng đó. Gương mặt chẳng thay đổi biểu cảm, đáy mắt cũng thấy chút thương xót. bước lên, cũng chẳng có bất kỳ lời dịu dàng nào.

      Trái tim Tố Diệp ngừng gào thét: Bách Ngạn! tới đây chứ. phải cùng em, đừng có cùng Diệp Ngọc…

      Khoảng cách của hai người xa đến mức nhìn thấy biểu cảm của đối phương. Nhưng từ trong mắt nhìn thấy bất kỳ ý định tiến lên nào.

      Ngược lại người là Diệp Ngọc: “Bên trong toàn sương thôi, em để ban ngày hãy vào.”

      Tố Diệp lên tiếng, chỉ nhìn Niên Bách Ngạn rời mắt.

      Ánh trăng lan ra gương mặt , soi sáng từng góc cạnh, từng đường nét tuấn, cương nghị. Có tia sáng mơ hồ ánh lên trong mắt , rất gấp gáp, cũng rất ngắn ngủi, nhanh tới mức người ta còn chưa kịp nắm bắt nó tan biến. Rất lâu sau, khẽ mấp máy môi, lạnh nhạt : “Vậy em cẩn thận chút.”

      câu khiến Tố Diệp đóng băng.

      làm sao vậy?

      xong, Niên Bách Ngạn quay người bỏ . Trong khí chỉ còn văng vẳng giọng của , nhưng lần này là với Diệp Ngọc: “Chúng ta về thôi!”

      Diệp Ngọc nhìn Tố Diệp cái, rồi vội vàng đuổi theo Niên Bách Ngạn, còn khoác chặt tay .

      Niên Bách Ngạn hề hất tay ta ra.

      Xa xa, bóng hai người họ càng giống đôi tình nhân.

      Tố Diệp vẫn đờ đẫn đứng đó, siết chặt từng ngón tay.

      Trái tim đau nhói như bị từng mũi khoan đâm sâu…

      Trở về phòng, việc đầu tiên Niên Bách Ngạn làm là tìm hộp cứu thương. đặt bên cạnh Diệp Ngọc, hỏi câu đầy khó xử: “Chân em sao rồi?”

      Diệp Ngọc cởi giày ra. Nơi mắt cá chân bị xước vết, tại vừa nãy trong vừa hoa cẩn thận. Đây cũng là lý do ta phải khoác tay Niên Bách Ngạn.

      ta cúi xuống nhìn rồi khẽ thở dài: “Bảo sao em lại thấy đau, chảy máu rồi.”

      Niên Bách Ngạn lấy oxy già ra: “Có cần tôi giúp em ?”

      cần đâu, em tự làm được.” Diệp Ngọc cầm băng gạc, rồi lấy lại chai oxy già từ tay , vừa xử lý vết thương vừa : “Bách Ngạn! bảo sao ngày trước em lại gặp ngay từ đầu nhỉ? Nếu mà xuất sớm hơn Khúc Nghệ, chưa biết chừng em lại .”

      Niên Bách Ngạn đương nhiên muốn ta đánh đồng mình với người phụ nữ. thở dài: “Trong mắt tôi, dù thế nào Khúc Nghệ vẫn là con .”

      Diệp Ngọc trừng mắt với .

      Niên Bách Ngạn gì nữa, ngồi sang bên cạnh, nhìn ta xử lý vết thương, nhưng ánh mắt như người mất hồn.

      và em ấy có chuyện gì vậy?” Diệp Ngọc bất ngờ hỏi.

      Niên Bách Ngạn chợt khẩn trương, nhìn ta có phần cảnh giác.

      Diệp Ngọc chẳng sợ, vẫn mỉm cười, đồng thời dán chiếc băng urgo lên vết thương của mình: “Yên tâm ! Sau khi giúp em và Khúc Nghệ sắp xếp con đường sau này, em chẳng kiêng kị tâm với chuyện này nữa đâu. Nhưng mà hình như giữa hai người có chuyện gì đó.”

      Gương mặt Niên Bách Ngạn có chút buồn bực.

      rất em ấy đúng ?” Diệp Ngọc lại hỏi. ta rất ít khi nhìn thấy tâm trạng của Niên Bách Ngạn xao động. Nhưng vì Tố Diệp, nhíu mày mấy lần.

      Niên Bách Ngạn đứng dậy, né tránh câu hỏi của ta, khẽ : “Em nghỉ sớm .”

      đâu vậy?”

      “Tới thư phòng!” Niên Bách Ngạn ra tới cửa.

      “Tố Diệp ở trong vườn hoa cơ mà.” Diệp Ngọc ôm chân, uể oải .

      Bàn tay nắm chốt cửa của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Dáng hình cao lớn cũng cứng ngắc trong giây lát. Nhưng chẳng mấy chốc, kéo cửa ra, thẳng mà quay đầu lại…

      ~Hết chương 316~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 317: Người đàn ông trong bóng tối

      Khu nhà họ Diệp nằm trong nơi thanh nhã, nên mỗi khi đêm về lại vô cùng yên tĩnh. Khác với những căn nhà trong nội thành, dù cửa đóng then cài trong đêm dài đằng đẵng vẫn rạo rực đèn đường và những thanh ồn ã.

      Tố Diệp dạo nhanh qua vườn hoa vòng rồi quay về. Đúng như Diệp Ngọc , sâu trong vườn hoa, đêm xuống có rất nhiều sương. Giày của bị ướt nhẹp rồi. Lúc men theo từng bậc thang dài quay trở về phòng, vô tình bắt gặp người tới, định hình lại mới nhận ra đó chính là Tiểu Giả hồi chiều miêu tả cho chuyện về nữ quỷ sinh động như . ta cúi gằm, cầm theo cây đèn pin trong tay, nhìn thấy Tố Diệp quả thực hết hồn phen.

      Sau khi biết chuyện ra vườn hoa, Tiểu Giả vô cùng kinh ngạc, vội vàng xua tay đừng nữa, nữ quỷ đó quả là kinh dị.

      Tố Diệp ngẫm nghĩ gì đó giây lát. Tiểu Giả định rời gọi giật ta lại: “ nữ quỷ đó bò ngoài cửa sổ phòng nào?”

      Tiểu Giả cầm đèn pin lên soi, rồi chỉ vào trong những ô cửa kính, với Tố Diệp rằng chính là khung cửa đó. Ánh sáng của đèn pin bị ngọn đèn lớn trước cửa nhà phản chiếu ngược lại, trông tối rất nhiều. Nhưng căn phòng đó cũng hề sáng đèn nên chiếc đèn pin ít nhiều cũng có tác dụng.

      Tố Diệp nhìn lên theo ánh sáng của ngọn đèn. Khung cửa sổ đó tối thui, hệt như ánh mắt của con quái thú mai phục trong đêm đen, trống rỗng và tĩnh mịch, yếu ớt khúc xạ tia sáng giá lạnh.

      “Trừ phi chính mắt tôi nhìn thấy ma, nếu chắc chắn có kẻ giở trò.” cắn chặt răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

      Tiểu Giả hốt hoảng, nét mặt trắng bệch, bảo đừng có bừa.

      Tố Diệp quay trở về phòng, chỉ bật ngọn đèn ngủ . Quầng sáng dịu dàng làm bóng hình lan ra còn dấu vết. Vừa từ bên ngoài trở về, cảm thấy hơi lạnh, bèn lấy điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa lên. Chẳng mấy chốc, nằm sofa, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

      liếc nhìn đôi giày của mình. Nước sương khô, chỉ còn những vệt nước loang lổ để lại bề mặt.

      Đều tại Niên Bách Ngạn, yên lành chẳng biết bị trúng gió gì nữa?

      Đầu tiên là mắng cho các cán bộ cao cấp trong công ty trận té tát, sau đó lại mâu thuẫn với Niên Bách Tiêu, giờ nhìn thấy lại tỏ ra thờ ơ, hờ hững. Tố Diệp nghĩ nghĩ lại vẫn chẳng hiểu rốt cuộc mình đắc tội với chỗ nào. Cuối cùng rút ra kết luận: Nhất định là sợ người nhà họ Diệp nghi ngờ. Dù sao và Diệp Ngọc vẫn chưa tuyên bố ly hôn, quá thân mật với chắc chắn chỉ giúp cho người ngoài nắm được sơ hở.

      Nghĩ như vậy, Tố Diệp cảm thấy tâm trạng khá lên đôi chút, cũng chẳng so đo dáng vẻ kỳ quái khó hiểu của trong vườn hoa nữa.

      Tố Diệp là người rất giỏi hóa giải tâm lý của bản thân, luôn đơn giản hóa mọi việc. Thế nên khi rất nhiều việc cùng lúc đổ xuống, tư duy của lập tức điều chỉnh những cảm xúc tiêu cực của bản thân, tập trung toàn bộ chú ý vào việc duy nhất.

      đặt điều khiển lên mặt bàn, rồi kéo gối ôm lại, sau đó tiếp tục lôi tài liệu nhân mang theo bên người ra xem. Toàn bộ nội dung đều là lý lịch của những người làm trong nhà họ Diệp. đọc đọc lại mấy lần, phải nghi ngờ mà cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

      Hơn tiếng đồng hồ trôi qua, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau. liếc nhìn đồng hồ, quá mười hai giờ rồi.

      Xem ra tối nay chắc là có chuyện gì xảy ra.

      Tố Diệp hơi thất vọng. Buông tập tài liệu trong tay xuống, lại bất giác nhớE tới Niên Bách Ngạn, chẳng biết ngủ hay chưa.

      Dòng khí của điều hòa chầm chậm lướt qua mặt mang theo chút khí nóng. Ban nãy chỉnh cao nhiệt độ lên, thế nên giờ gò má cứ nóng bừng bừng. định cầm điều khiển hạ nhiệt độ thấp xuống chút, tay đột ngột khựng lại.

      Tư duy dường như trong khoảnh khắc được mở ra cánh cửa , len lỏi vào tia sáng, khiến cho bao suy nghĩ rối rắm trong đầu óc bất chợt lóe lên linh cảm!

      Vì trong nhà họ Diệp có khá nhiều người sinh sống, tuổi tác lại lớn đều, có người cao tuổi cũng có thanh niên, thế nên ban đầu cả nhà họ Diệp đều lắp điều hòa trung tâm, chính là để tiện cho cầu nhiệt độ khác nhau của những người khác nhau.

      Năm nay thu ấm, thế nên ban ngày có đủ ánh nắng để làm ấm cả phòng. Đến buổi tối nhiệt độ cũng quá thấp, còn sương đêm lạnh giá như mùa thu của mấy năm về trước nữa.

      Sau bữa tối, vô tình nghe thấy quản gia quở trách người làm. Hình như người đó vào phòng của Diệp Hạc Thành. Quản gia mắng ta như tát nước vào mặt. Người làm đó rất ấm ức, gì mà ta chỉ mang điều khiển điều hòa vào phòng ông hai, nếu ông hai quay về mà tìm thấy nổi giận, ông hai trước nay vẫn rất sợ lạnh.

      Tố Diệp ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc điều hòa trong phòng mình. Nó có lỗ thông hơi cố định, gió ấm được đẩy từ trong đó ra. lại gần, lúc này mới bất ngờ hiểu ra tại sao căn phòng này lại thoang thoảng mùi chanh.

      Trong nhà họ Diệp, người sợ lạnh nhất chính là Diệp Hạc Thành, cũng tức là, ông ta phải là người bật điều hòa đầu tiên.

      Nghĩ tới đây, số mạch suy nghĩ bỗng chốc đứt đoạn. Rất nhiều mảnh ghép hỗn loạn thể khớp nhau. Tố Diệp nhíu mày rất chặt. vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa thể ràng. lại đập tập tài liệu nhân lên mặt bàn. Thôi vậy, xem ra ngày mai phải hỏi thăm thêm số chuyện mới được.

      Mệt mỏi cả buổi tối mà chẳng thu hoạch được thứ gì.

      Tố Diệp cũng rã rời rồi, vừa ngáp ngủ vừa vào phòng tắm.

      Ngâm nước nóng lúc cho thoải mái, thay chiếc áo ngủ dùng lần rồi bước ra. tắt đèn phòng ngoài, rồi uể oải vào phòng ngủ.

      về phía giường lớn, Tố Diệp bỗng cảm thấy bầu khí có vẻ bất thường.

      Da đầu chợt căng ra, lập tức nâng cao cảnh giác.

      chuẩn bị chạy nhanh về phía đầu giường để bật đèn, khóe mắt liếc thấy cái bóng lao về phía . Bầu khí bất thường ấy trở thành tốc độ cực nhanh, vọt về phía .

      định hét lên, miệng bỗng bị bàn tay chắc khỏe bịt chặt.

      bất giác định mở miệng ra cắn, giây sau cả người bị đẩy mạnh lên giường, khiến suýt nữa nôn cả bữa tối ra ngoài. chuẩn bị đánh trả cổ tay cũng bị cánh tay giữ chặt, ngay sau đó giọng trầm trầm ép xuống: “Đừng sợ… đây!”

      thanh quen thuộc tới thể quen thuộc hơn.

      Tố Diệp bỗng chốc mất sức phản kháng, hệt như quả bóng da xì hơi, căng thẳng ngập tràn lồng ngực cũng đột ngột biến mất. Khi người đàn ông buông tay ra, nằm xụi lơ giường, đem hết toàn bộ sức lực còn lại dồn vào đầu ngón tay, véo mạnh lên cánh tay : “Sao lại hù em?”

      tắm rửa bằng thứ dầu tắm xa lạ, thay thế phần nào mùi gỗ mộc nhàng người. Khó trách thể nhận ra ngay lập tức.

      Niên Bách Ngạn vẫn đè lên người , hề cử động. Cánh tay rắn chắc bao quanh eo , khẽ cười thầm trong bóng tối.

      Trong phòng chỉ còn lại ánh trăng, còn bị lớp rèm màu trắng che ít. quay đầu, men theo đó ngắm nhìn gương mặt Niên Bách Ngạn. Dưới trăng trông càng tuấn, như thực như mơ.

      Tố Diệp bỗng có chút ấm ức, hơi dựng người dậy, cất lời kháng nghị: “Chẳng phải theo Diệp Ngọc về phòng sao? Em còn tưởng tối nay ở lỳ bên phòng chị ta rồi.”

      “Em ghen sao?” Niên Bách Ngạn như cười như . Đôi mắt đó như mặt biển về đêm, thâm sâu và u ám khiến người ta phải e sợ.

      Tố Diệp cảm thấy nhìn từ góc độ này có phần kỳ lạ, nhất là ràng thấy cười nhưng trong đáy mắt lại chẳng hề có cảm giác vui vẻ. cắn môi, hừ tiếng: “Ai thèm ghen!”

      giận là giả. Dù sao cũng từng giải thích với chuyện giữa mình và Diệp Ngọc. Hơn nữa, đàn ông nếu ăn vụng , e là có muốn quản cũng chẳng quản nổi, huống hồ là người đàn ông như Niên Bách Ngạn. Mỗi ngày chẳng biết có bao nhiêu trẻ đẹp nhào vào lòng . Nếu cố gắng để bản thân tin tưởng sau này sống rất mệt mỏi.

      Chỉ cần trái tim của vẫn hướng về là được, phải sao?

      Nếu tối muộn như thế này chẳng tới đây.

      định xoay người lại ôm , nũng nịu mấy câu rằng mình rất nhớ , ai ngờ Niên Bách Ngạn bỗng rút tay ra, hơn nửa người đè lên lưng , vùi mặt vào tóc . Tiếng cười khe khẽ quay vòng nhàng bên tai : “Giờ đến cả ghen em cũng thèm sao?”

      “Đúng thế! Tại sao em phải ghen?” Tố Diệp vui thầm, cố ý trêu chọc . Cộng thêm hơi thở nóng hổi của lướt qua làm cổ ngứa ngáy. bèn rụt cổ lại, quay đầu sang bên.

      Nhưng Niên Bách Ngạn bất ngờ xoay mặt lại, áp môi xuống bên tai , như đùa như : “Em sao?”

      đừng đùa nữa!” Tố Diệp cười khẽ, né tránh bờ môi . đến tốt rồi. Chuyện Diệp Hạc Thành bị trúng độc còn mấy nghi vấn muốn hỏi ý kiến .

      Niên Bách Ngạn đột ngột gia tăng sức mạnh, vẫn đè chặt người , mở miệng ngậm lấy vành tai , khiến giật nảy mình, chợt thấy hỏi khẽ: “Vậy người nào mới được em ghen?”

      Tố Diệp thấy lạ vì cố chấp của . muốn quay lại nhìn sắc mặt của nhưng tiếc là đủ sức chống chọi lại, chỉ có thể thở hổn hển cầu xin: “Được rồi, được rồi! Em ghen là được chứ gì. làm em thở nổi nữa rồi.”

      “Sao nghe như bố thí vậy?” Niên Bách Ngạn hừ tiếng, bàn tay lần tới bụng , kéo cái, cởi váy ngủ của ra, bàn tay cũng tiện đà len vào trong.

      Tay hơi lạnh, khiến nổi cả da gà, bèn run lên: “Lạnh quá…”

      “Em nóng lên ngay bây giờ!” Niên Bách Ngạn cởi phăng áo ngủ của ra.

      Cứ như vậy, đôi chân ngọc ngà của Tố Diệp lộ ra trong trung, bị ánh trăng bàng bạc soi rọi càng trở nên trắng trẻo, nhẵn mịn như ngọc.

      Tố Diệp ngờ ngay trong nhà họ Diệp mà lại lớn mật đến vậy. giật mình, vòng tay ra sau nắm lấy cổ tay , liều mạng lắc đầu: “ điên rồi! Đây phải nhà , cũng phải nhà em, bị người khác phát đấy.”

      “Em sợ sao?” Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, hơi thở nóng hầm hập vẫn quẩn quanh bên tai : “Hay là thích?”

      “Bách Ngạn…”

      Từng ngón tay Niên Bách Ngạn như châm lửa người . tiếp tục vòng ra trước chiếm lấy nơi đầy đặn của , vầy vò xoa nắn như thương xót lại như tham lam chiếm hữu. hét lên tiếng. Bờ môi men theo tai , nhàng xuống môi, dịu dàng và thân thiết, nhưng lại có chút gì lạnh nhạt và xa cách: “Lén lút chẳng phải càng kích thích hơn sao? tưởng em thích như vậy hơn?”

      Cả người Tố Diệp chợt run lên, lắc đầu.

      “Hay là em muốn kích thích hơn nữa?” Ngón tay Niên Bách Ngạn men theo bụng lướt xuống, lách vào giữa hai chân . cười nhạt: “Ví dụ như chúng ta ra ban công, lúc tình cảm để cho tất cả mọi người nhìn thấy phong tình của em, hử?”

      Tố Diệp bàng hoàng, biết vì những lời hay vì ngón tay chợt đâm vào. Niên Bách Ngạn lập tức cúi xuống, hôn mạnh bạo lên môi , bịt kín tất cả mọi lời , có thể là những lời thích nghe, hoặc những lời sợ phải nghe thấy…

      ~Hết chương 317~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 318: Chưa bao giờ nhu nhược đến vậy

      Nụ hôn của người đàn ông mạnh mẽ và ngang tàng, đột ngột nghiền nát mọi thứ đường , cắn đau đôi môi của Tố Diệp. dường như gặm nhấm môi lưỡi , khiến đau đớn, phải phát ra những tiếng nức nở phản đối từ hai cánh mũi. Cả những sợi râu mới mọc cằm cũng đâm vào mặt . chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, nước mắt suýt nữa trào ra.

      Càng ở lâu bên cạnh Niên Bách Ngạn, Tố Diệp càng phát ra, mỗi lần làm như vậy với mình, càng phản kháng càng đau đớn. như chú sư tử hùng dũng bước ra từ rừng xanh, có thể dịu dàng với bạn cùng có thể bổ nhào tới cắn xé bạn bất kỳ lúc nào. Bạn càng chạy trốn chỉ càng kích thêm thêm cảm giác hưng phấn và khao khát chiếm hữu của , tới lúc đó bạn chỉ càng chết thê thảm.

      phải chưa từng đối xử với như vậy.

      Kết quả chính là, bị ăn ngấu nghiến, sau màn giày vò chỉ còn lại hơi thở tàn.

      Thế nên, khi nụ hôn của Niên Bách Ngạn trở nên điên cuồng, Tố Diệp buông bỏ mọi giãy giụa, cố gắng phối hợp với . Tuy là vẫn đau, nhưng ít nhất làm giận dữ.

      Quả nhiên, đầu lưỡi dịu dàng và mềm mại của người con ngoan ngoãn hợp tác khiến động tác của Niên Bách Ngạn nhàng hẳn. bắt đầu trở nên ướt át, triền miên lúc rất lâu. Bờ môi mỏng còn tỉ mỉ quan tâm tới cả chiếc cằm xinh của .

      Gương mặt hơi nghiêng của Tố Diệp áp lên mặt giường. Nhân lúc đôi môi Niên Bách Ngạn rời , thầm gọi tên rồi khẽ câu: “Em …”

      Động tác của người đàn ông bất ngờ dừng lại.

      Tố Diệp có thể cảm nhận được cơ thể cứng đờ.

      giây sau, cả người bị xoay lại. ngẩng đầu, nhờ ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, có thể nhìn nét mặt nắng mưa thất thường của Niên Bách Ngạn. vẫn cúi đầu ngắm . Trong nơi đáy mắt sâu thẳm như có từng cuộn sóng mực cuồn cuộn, quay cuồng.

      Tuy Tố Diệp rất sợ dáng vẻ này của , nhưng dù gì đây cũng là người đàn ông mình . bèn vòng hai tay ra ôm chặt lấy cổ , cắn môi khẽ: “Em biết hôm nay được vui. mắng rất nhiều cán bộ của công ty, em nhìn thấy cả rồi. Từ sau khi về Bắc Kinh, gặp rất nhiều áp lực phải ? Có rất nhiều rất nhiều việc cần giải quyết. Chuyện của công ty, của nhà họ Diệp, của và của em…”

      tới đây, cánh tay thu chặt lại. giơ tay lên, từng ngón tay nhàng đan cài vào mái tóc , giọng miên man: “Em biết làm thế nào mới có thể khiến vui lên chút. Nếu thích dùng cách này, vậy …” Tố Diệp cụp mắt xuống, thanh bỗng trở nên rất , rất : “Vậy có thể nhàng chút ? Vì… làm em đau.”

      Niên Bách Ngạn là người đàn ông có hứng thú tình dục rất dồi dào, mãnh liệt và nhiệt tình. Điều này ngay từ ngày đầu tiên trao bản thân mình cho , Tố Diệp biết. Những kỹ thuật tình ái thuần thục của hoàn toàn có thể khiến quên hết tất cả.

      đắm chìm trong mãnh mẽ của , vì hoàn toàn có thể dẫn bước từng bước tới điên cuồng, để mọi nóng bỏng trong cơ thể được bộc phát ra ngoài, phối hợp cùng để hoàn thành mỗi lần hoan ái như chết sống lại.

      Nhưng cũng lại e sợ nhiệt tình của . có thể khiến nằm giường vui tới chết đương nhiên cũng có thể làm đau tới cực độ. Nhất là khi giận dữ, cứ thế lấp đầy cơ thể cách sống sượng. cảm nhận được nỗi đau lan từ da đầu xuyên vào tận trái tim. Cơ thể bài xích thứ vĩ đại ấy xâm nhập ngay từ giây phút đầu tiên, mà càng bài xích lại càng hưng phấn.

      Thế nên Tố Diệp rất sợ tối nay lại làm như vậy với .

      Trong bóng tối, Niên Bách Ngạn im lặng quan sát , đôi mắt u tối tới khó hiểu.

      khẽ ngước mắt lên, thấy vẫn còn nhìn mình, liền lẩm bẩm: “Bách Ngạn…”

      Đầu mày người đàn ông chợt nhíu lại giây lát. Sau đó bất ngờ rời khỏi người , nằm xuống bên cạnh giường. Lồng ngực cứ thế phập phồng lên xuống. vẫn im lặng, im lặng khiến người ta sợ hãi.

      Tố Diệp chủ động dựa vào người , gối đầu lên cánh tay . ngẩng đầu, nhàng vuốt ve cằm , giọng dịu dàng: “ ! Hay là… em chăm sóc nhé, được ?” sợ hiểu lầm rằng thích động vào.

      Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn , gì, vẫn chỉ lặng lẽ quan sát.

      Tố Diệp khẽ cười, dướn người về phía trước, chủ động hôn lên môi . cảm giác mềm mại, ẩm ướt lan tỏa: “Bất luận đối xử với em như thế nào, em vẫn …”

      Đây là lời từ tận đáy lòng . người đàn ông như Niên Bách Ngạn là kiếp số trong cuộc đời . chưa từng nghĩ mình gặp được người như vậy, để rồi từng giây từng phút tin vào kỳ diệu của tình . Cho dù thực vẫn còn nhiều chông gai, nhưng chưa bao giờ đánh mất tự tin.

      Môi men theo cằm xuống, dừng lại yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống của người đàn ông.

      giây sau, Tố Diệp bỗng bị Niên Bách Ngạn kéo lên. chỉ nghe thấy thở dài tiếng, rồi ôm vào lòng, để tiếp tục nữa.

      Tố Diệp yên lặng dựa dẫm, lắng nghe nhịp đập trái tim . ngước lên nhìn cằm , ngón tay vuốt lên lớp râu còn mới. Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy nắm chặt tay , đưa tới bên môi, hôn khẽ.

      Thấy dường như bình tĩnh nhiều, Tố Diệp mới lên tiếng hỏi: “Vì chuyện của nhà họ Diệp sao?”

      Niên Bách Ngạn nhìn , khóe mắt lướt qua tia nhìn u. cúi xuống, hôn lên trán như mang theo rất nhiều tâm tư. Cuối cùng : “Chuyện công việc thôi, rất bực bội.”

      dối.

      Tố Diệp chớp chớp mắt, nũng nịu hỏi: “Em bật điện lên nhé?”

      Khóe mắt giật giật chút, rồi giơ tay ấn nút bật đèn.

      Ánh đèn hòa vào ánh trăng thanh lạnh, hề nhức mắt mà lại êm dịu tới mê người. Tố Diệp dựa sát vào người , ngắm nhìn gương mặt , kìm được lòng mình: “Em nhớ rồi!”

      Lúc này gương mặt Niên Bách Ngạn mới thoải mái đôi chút. mỉm cười, giơ tay vuốt tóc , câu sâu xa: “ còn tưởng em chẳng nhớ nữa.”

      “Ai thế? Cả đầu em toàn là .” Thấy chuyện, Tố Diệp mới bắt đầu đùa giỡn: “Hôm nay người ta còn mua quà cho đấy, mở ra xem chưa?”

      Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhớ ra túi quà Hứa Đồng đưa cho mình, giờ có lẽ nó vẫn còn nằm bàn làm việc. suy nghĩ rồi : “Là gì vậy?”

      Tố Diệp sững sờ. rất ít khi như vậy. Trước đây mỗi lần mua quà cho , đều rất vui. Hôm nay lại chẳng mở ra xem đó là thứ gì. Trong lòng có chút ngờ vực nhưng vẫn tươi cười, cố làm ra vẻ thần bí: “ tự bóc ra mà xem.”

      truy hỏi nữa, vòng tay ra sau gáy , hỏi câu đầy bất ngờ: “Em làm chuyện gì trái với lương tâm rồi?”

      Sóng mắt Tố Diệp chợt xao động, bờ môi run rẩy: “Á?” Suy nghĩ đầu tiên của là Niên Bách Ngạn biết chuyện sáng nay, nhưng lại cảm thấy thể nào, làm sao lại biết được? Làm sao có thể biết địa điểm xem mặt? cố gắng đọc những thông tin ra mắt nhưng vẫn chỉ là u khó hiểu. dám phán đoán tùy tiện câu này là lòng hay chỉ đùa giỡn.

      Vẫn là Niên Bách Ngạn từ tốn trước, ánh mắt có chút bi thương, nhưng môi vẫn ép ra nụ cười: “Bình thường em mua sắm chỉ muốn vác cả trung tâm thương mại về nhà, sao hôm nay lại chỉ mua quà cho ? giống em lắm phải!”

      tức giận vẫn còn quẩn quanh nơi lồng ngực, nhưng…

      Chính vì câu “em ” đó của , muốn thử tin tưởng lần. Tuy rằng xem mặt, tuy rằng lại gặp gã đàn ông tên là Tưởng Bân, tuy rằng hành vi của đủ cấu thành tội lừa dối!

      Bàn tay đặt bên cạnh của chợt siết chặt lại. Niên Bách Ngạn này chưa bao giờ nhu nhược đến vậy!

      Thậm chí còn nghĩ, nếu có ngày khi về nhà nhìn thấy Tố Diệp nằm giường cùng người đàn ông khác, có phải vẫn đớn hèn như bây giờ ? Cũng tức là, cho dù có lỗi với thế nào, vẫn thể buông tay.

      Nghe vậy, nút thắt trong lòng Tố Diệp được tháo ra. mím môi cười khẽ, sát lại gần , đùa giỡn: “Cầm của người ta phải chùn tay chứ. Tiền là của , em thể tiêu bừa bãi được, thế nên phải mua chút gì dỗ dành vị thần tài như . mà vui vẻ, sau này em mới có tiền mà tiêu hết chứ.”

      Niên Bách Ngạn cũng cười nhạt, nhưng lòng đau như cắt. Bắt đầu từ khi nào, người con của lại có thể ung dung dối trước mặt mà mặt đỏ, tim hồi hộp như vậy? Nét mặt của vẫn vô cùng tự nhiên. Nếu phải bị bắt gặp, e là chính cũng bị gương mặt tươi như hoa này lừa gạt.

      giơ tay phủ lên mặt . Vẻ đẹp của như lưỡi câu móc sâu vào trái tim . Trong mơ hồ như nhìn thấy vết nứt, máu rỉ ra từ đó, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tanh nồng của máu…

      Có lẽ quên mất rồi, là người hiểu nhất.

      Chỉ khi nào làm chuyện gì dối lòng, mới ngoan ngoãn với như vậy. Món quà đó e chính là dẫn chiếu thực tế nhất cho lòng .

      “Chiếc thẻ đó sau này em cứ cầm , muốn mua gì cứ mua, cần tiếc tiền.” Niên Bách Ngạn khẽ, vén lọn tóc ra sau tai .

      sợ tiêu tiền của mình, chỉ sợ chà đạp lên trái tim của .

      Tố Diệp nghe xong bèn lắc đầu: “Em có tiền.”

      “Bảo em cầm lấy em cứ cầm lấy.” Niên Bách Ngạn nhíu mày, giọng điệu có phần sốt ruột.

      thà dùng tiền của để giết thời gian cũng muốn nhìn thấy ngả vào lòng người đàn ông khác.

      Tố Diệp phát giác ra vui, tim bỗng đập thịch cái. Chẳng hiểu sao tâm trạng cứ lên xuống thất thường như vậy. gật đầu lia lịa, rồi chủ động ôm chặt : “Được rồi! Em cầm là được chứ gì.” ngẩng lên nhìn , cố gắng hóa giải bầu khí bất thường: “Sau này đừng có là em keo kiệt nhé, em rút sạch tiền của thôi.”

      Niên Bách Ngạn nhìn rồi khẽ cười: “Được!” cũng vòng tay ôm chặt lấy .

      tự lừa dối chính mình. Cứ coi như sáng nay chưa xảy ra chuyện gì cả. Chỉ cần vẫn ở bên cạnh , chỉ cần vẫn còn

      lúc lâu sau, Tố Diệp thở dài trong lòng : “Bách Ngạn! Em muốn bàn với chuyện.”

      cúi xuống nhìn .

      “Tối mai em vẫn muốn ở lại đây.” suy ngẫm điều gì đó.

      Niên Bách Ngạn hiểu.

      “Em tin vào chuyện ma quỷ gì đó. Chuyện này nhất định là do người làm. Nếu hung thủ nấp trong nhà họ Diệp ta phải nghĩ mọi cách để trừ khử người muốn điều tra việc này. Chưa biết chừng ta ngầm theo dõi hành động của em. Tối nay có bất kỳ động tĩnh nào, vậy tối mai chắc chắn lộ ra manh mối.” Tố Diệp lại tập trung vào vụ án hạ độc.

      Niên Bách Ngạn đương nhiên cũng muốn sớm ngày điều tra ràng việc này: “Ngày mai sắp xếp lại công việc, buổi tối cố gắng tới nhà họ Diệp.”

      , hiểu lầm rồi!” Ánh mắt Tố Diệp chân thành và cương quyết: “Em chỉ muốn mình em ở lại đây thôi, thể. Nếu trong nhà có đàn ông, hung thủ dám xuất !”

      ~Hết chương 318~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 319: Tình trạng tâm lý rất nguy hiểm

      Niên Bách Ngạn nghe xong đương nhiên đồng ý. Sao có thể yên tâm bỏ ở lại đây mình? Cộng thêm việc khi hung thủ ở trong nhà họ Diệp, vậy chắc chắn trở thành đối tượng được ta chú ý nhất. còn nghi ngờ gì, nằm trong vòng nguy hiểm.

      Tố Diệp bèn cam đoan với rằng thân thủ của mình bảo vệ được mình, tuyệt đối xảy ra vấn đề gì. Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn sống chết đồng ý. Cuối cùng Tố Diệp phải với : “Chẳng phải trong điện thoại lần trúng độc này rất kỳ lạ sao? Em cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi tới nhà họ Diệp cảm giác này càng ràng hơn.”

      “Em cảm thấy kỳ lạ chỗ nào?”

      Tố Diệp bắt đầu trình bày lần lượt từng suy nghĩ của mình. Muốn nhắc tới vụ án Diệp Hạc Thành bị hạ độc, thể lật lại vụ án của Nguyễn Tuyết Mạn. Lúc đó phân tích của là, Nguyễn Tuyết Mạn vô tình bị trúng độc. Tại sao lại như vậy? Rất đơn giản, khi Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc mà tử vong, chẳng có lợi với bất kỳ ai, cũng tức là tìm được người hưởng lợi hợp lý nhất. Diệp Hạc Phong cần hại chết vợ mình. Cứ coi như ông ấy hoàn toàn tỉnh ngộ về ác độc quá mức của Nguyễn Tuyết Mạn cũng cần phải dùng cách này.

      Vậy có thể là vì chỗ cổ phần trong tay Nguyễn Tuyết Mạn, đơn giản chỉ muốn tranh đoạt lợi ích. Về điểm này Tố Diệp cũng xem xét, nhưng lại càng thể. Nguyễn Tuyết Mạn mà chết cổ phần trong tay cũng rơi vào tay người ngoài. Hơn nữa, cổ phần trong tay bà ta đâu đáng là bao.

      Nếu đơn thuần chỉ là để trút giận vậy lại càng vô lý. Thường ngày Nguyễn Tuyết Mạn ngạo mạn, phách lối, chẳng coi ai ra gì. Nhưng nếu có thâm thù sâu sắc ai lại bỏ cả tiền đồ và tính mạng của mình để lấy mạng của người khác?

      Thông qua mấy điểm này, Tố Diệp cảm thấy hôm đó chuyện Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc chỉ là cố ngoài ý muốn. Người hung thủ muốn giết hại, nhất định phải Nguyễn Tuyết Mạn.

      từng nghi mục tiêu của hung thủ là Diệp Hạc Phong. Đúng vào lúc do dự Diệp Hạc Thành lại bất ngờ xảy ra chuyện.

      “Thế nên, em dám khẳng định, ra ngay từ ban đầu mục tiêu của hung thủ chỉ có Diệp Hạc Thành.” Tố Diệp bổ sung thêm câu mang tính nhấn mạnh.

      Sở dĩ Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc là vì hôm đó bà ta ăn hết cả phần điểm tâm phải của mình. Điều này đối với hung thủ mà chắc chắn là cố mà ta dự liệu trước. Vì chẳng ai ngờ trước lúc đó lại có mấy người đồng thời bỏ món điểm tâm.

      Nhưng vụ án Diệp Hạc Thành trúng độc đơn giản như vậy nữa.

      Theo như lời khai của quản gia, người nhà họ Diệp có thói quen uống trà chiều. Chỉ cần thành viên nào có mặt ở nhà, cứ khoảng ba rưỡi chiều đều uống trà. Trong số này Diệp Hạc Thành là người đều đặn nhất, cộng thêm việc ông ta vốn dĩ rất sợ lạnh nên món trà chiều này càng cần phải chuẩn bị.

      Hôm nay ngoại trừ Diệp Uyên, Diệp Ngọc đều có mặt ở nhà, Nguyễn Tuyết Cầm ra ngoài mua trà, những người còn lại đều ở nhà đầy đủ. Ai nấy ở yên trong phòng của mình, thế nên người làm thể có chuyện mang nhầm, cũng có ai tới phòng người khác để ăn uống, thế nên tính chỉ điểm của hung thủ lần này rất ràng.

      Niên Bách Ngạn gật đầu. cũng đồng ý với những phân tích của Tố Diệp. Ban ngày cảnh sát cũng tiến hành điều tra từng người . Mấy người được thuê tạm thời về làm thể có cơ hội lại gần ngôi nhà. Họ đều làm các công việc bên ngoài nhà, thế nên tạm thời có thể loại trừ. Khi Nguyễn Tuyết Cầm mua lá trà về cũng bị cảnh sát đưa , nhưng thể nghĩ ra bà ta có động cơ gì để giết người.

      Thế nên khả năng lớn nhất rơi vào số người làm thường niên.

      “Hơn nữa em cảm thấy, chất độc nằm trong tách trà chẳng qua chỉ để che mắt mọi người thôi.” Tố Diệp đưa ra giả thiết táo bạo: “Đương nhiên, em vẫn muốn lắng nghe ý kiến của vì em cứ cảm thấy còn chỗ nào đó chưa thông suốt.”

      Đây cũng chính là điểm kỳ lạ ban đầu Niên Bách Ngạn với trong điện thoại. Sau đó số suy nghĩ và nghi ngờ rời rạc, nhưng chưa tìm được chứng cứ và nghi điểm phù hợp nhất để ủng hộ.

      Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Mạn bị trúng độc như nhau, nhưng triệu chứng có khác biệt ràng. Ít nhất Nguyễn Tuyết Mạn hôn mê thời gian dài như Diệp Hạc Thành. Thêm nữa, dùng dung lượng nước trà để phán đoán, lúc đó có lẽ Diệp Hạc Thành chỉ nhấp chúp cho ấm.

      “Bất luận là uống trà hay uống nước, Diệp Hạc Thành đều có thói quen, đó là trước khi uống dùng môi nhấp trước để thử nhiệt độ. Ông ta là người rất coi trọng vấn đề dưỡng sinh. Nhiệt độ nước quá nóng hay quá lạnh đều được.” Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, đưa ra suy luận của mình trước: “Mà độ to của chiếc tách đựng trà chiều, số lượng điểm tâm, mực nước trà trong tách đều có tiêu chuẩn thống nhất. Thế nên lúc đó ông ta vẫn chưa hề uống trà. Nếu trúng độc môi cũng chỉ thấm chút, theo lý mà hôn mê thời gian dài như thế.”

      Đây là chi tiết chiều nay nhân lúc cảnh sát chú ý quan sát được. Nhưng điều hiểu là, nếu Diệp Hạc Thành trúng độc vì uống nước trà lý do là gì?

      Ai ngờ câu của Niên Bách Ngạn làm Tố Diệp hoàn toàn tỉnh ngộ. ngồi bật dậy, lập tức căng thẳng bám chặt tay Niên Bách Ngạn, buột miệng : “Điều hòa…”

      Đây chính là điểm nãy giờ nghĩ ra. Vì lúc trước hoàn toàn biết chuyện Diệp Hạc Thành uống quá nhiều nước trà, chỉ biết ông ta vẫn hôn mê bất tỉnh. Nếu như vậy điều nghi ngờ là hoàn toàn chính xác. Hung thủ hạ độc từ lâu rồi, nước trà chẳng qua chỉ là thứ để qua mắt mọi người mà thôi!

      Niên Bách Ngạn hiểu lắm.

      bèn giơ tay quạt quạt hai cái trước mặt rồi hỏi: “ ngửi thấy mùi gì chưa?”

      Niên Bách Ngạn nhíu mày: “Mùi thơm thanh mát của chanh.” Vừa vào phòng ngửi thấy mùi này. Nhưng lâu dần lại ngửi thấy nữa. Sau khi Tố Diệp quạt gió cái, mới chợt nhớ ra.

      Tố Diệp gật đầu rất mạnh, nhìn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

      Niên Bách Ngạn rất nhanh nhạy, mới đó nghĩ ra được mấu chốt: “Có người tăng thêm số chất làm sạch khí vào trong điều hòa nên trong phòng mới có mùi này.” cứ tưởng là mùi hương đám người làm xịt vào phòng.

      Chuyện này cũng có gì mới mẻ, rất nhiều biệt thự hoặc khách sạn cao cấp đều có mùi hương thanh mát này. Họ hay thêm vào điều hòa số thứ, làm cho mùi của căn phòng khiến người ta nhức mũi, cũng để tạo ra những mùi mới kỳ lạ.

      Sở dĩ nghĩ tới là điều hòa, là vì rất ít khi tới nhà họ Diệp, hai là cũng sợ lạnh, thế nên cần bật điều hòa. Tới những ngày rét mướt hệ thống địa nhiệt của cả căn nhà được khởi động, cũng lại chẳng cần dùng tới điều hòa nữa.

      “Em nghi ngờ, có người lợi dụng luồng khí của điều hòa nhằm mục đích giết hại Diệp Hạc Thành?” Có thể thêm hương chanh vào điều hòa, vậy đương nhiên cũng có thể thêm chất độc.

      Mà bây giờ, người có thói quen bật điều hòa chỉ có Diệp Hạc Thành. Hôm nay, ông ta lại ở trong phòng mình.

      Tố Diệp hít sâu hơi rồi gật đầu quả quyết: “Bây giờ chỉ cần chúng ta tới kiểm tra điều hòa trong phòng ông ta là biết ngay, chưa biết chừng tìm ra được manh mối gì đó.”

      Nhưng Niên Bách Ngạn lại lắc đầu: “Điều hòa trong phòng Diệp Hạc Thành nửa tiếng sau khi ông ta xảy ra chuyện bị hỏng, thế nên mới lệnh cho người làm chuyển . Bây giờ muốn tìm bằng chứng là chuyện thể rồi.”

      “Trùng hợp quá đấy!” Tố Diệp nghe xong càng còn gì nghi ngờ nữa. Thảo nào trong bữa tối lại có người làm muốn mang điều khiển điều hòa đặt trở lại. Có lẽ lúc chiều khi chuyển điều hòa bị cảnh sát lục soát. Cuối cùng điều hòa bị đưa , còn điều khiển để quên lại trong phòng khách.

      “Nếu theo phân tích của chúng ta, hung thủ có lẽ là người rất quen thuộc các dụng cụ điện tử thế nên mới biết đặt bao nhiêu liều lượng, đặt vào lúc nào là thích hợp nhất. Cho dù có người điều tra cũng thể tìm ra bất kỳ chứng cứ nào.” Niên Bách Ngạn suy tư gì đó.

      “Phụ trách sửa chữa điện tử trong nhà họ Diệp tổng cộng có năm người, liệu có phải là trong số họ ?”

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ: “Vừa ăn cướp vừa la làng? cảm thấy gan của ta lớn đến vậy.”

      Tố Diệp lại nằm xuống, cắn chặt môi.

      hơi ngồi dậy, dựa cả người ra sau giường, giơ tay vuốt lên tóc mai trán , đưa ra đề nghị: “Em có thể thử phân tích tên hung thủ này góc độ tâm lý, chưa biết chừng có thể tìm ra bằng chứng nhanh hơn.”

      Tố Diệp nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng yếu ớt đáp: “Em chỉ lo, tâm lý của gã hung thủ này rất nguy hiểm.”

      Niên Bách Ngạn xoay người lại, nếp nhăn trán hằn lên những dấu tích nông sâu đều: “Tại sao lại vậy?”

      nhìn vào mắt , nhưng lại giống như nhìn xuyên thấu tới nơi tên nào đó. Ánh mắt dần mơ màng, lại có chút lo lắng: “Nếu hung thủ chỉ mang thân phận của người làm, vậy chứng tỏ mối thâm thù của ta và Diệp Hạc Thành phải ngày ngày hai. Theo em được biết, nhà họ Diệp dễ dàng thay đổi người làm mới. Toàn bộ số người làm này đều làm ở đây ít nhất ba năm trở lên rồi. Vậy mà tới hôm nay ta mới ra tay, đủ để chứng minh ta thường xuyên sống trong thù hận và kìm nén, ngừng tìm kiếm cơ hội. Con người ta trong lúc tính toán việc phạm tội và khi ra tay thực , tâm lý đều nảy sinh nhưng cách thức xử lý và tư duy lôgíc khác hoàn toàn người bình thường. Xem xét từ việc Diệp Hạc Thành bị trúng độc thấy, người này nhẫn rất nhiều năm, nhưng trong thời gian gần đây lại sốt sắng ra tay liên tục, chắc chắn tâm lý của ta bắt đầu xuất cảm giác nôn nóng. ta rất muốn nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này, nhanh chóng báo thù, nhanh chóng đạt được mục đích của mình. Loại người này bề ngoài có vẻ điềm tĩnh hơn so với người bình thường, nhưng thực chất tâm lý lại rất yếu đuối.”

      tới đây, nhìn vào mắt Niên Bách Ngạn: “ vừa nhắc nhở em, em có cách tìm ra ai là hung thủ. Cho dù thể tìm được ngay lập tức, nhưng chắc chắn có manh mối.”

      “Em có cách gì?”

      “Ngày mai, em dùng cách đơn giản nhất để sàng lọc bước đầu những người có nghi vấn về tâm lý.” Mắt Tố Diệp đảo đảo.

      Niên Bách Ngạn có vẻ rất hứng thú: “ nghe thử xem nào!”

      “Khi em còn học môn tâm lý tội phạm, giáo sư từng , trong tâm lý của mỗi tên tội phạm đều có những vết sẹo. Thông qua ngôn ngữ, cử chỉ, ánh mắt thậm chí là tư duy lôgíc của họ, tìm ra điểm khác biệt với người bình thường. Khi bọn em tiếp xúc với những bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cách thức đơn giản nhất để áp dụng chính là làm trắc nghiệm. Dùng số câu hỏi tưởng như rất đơn giản để phán đoán, tiến hành phân tích thông qua đáp án mà họ đưa ra. Với những bệnh nhân tâm lý khác nhau câu hỏi được đưa ra cũng khác nhau. Đừng xem thường những câu hỏi này, vì đáp án của người bình thường về tâm lý chắc chắn khác với những bệnh nhân có lệch lạc trong tư tưởng.”

      Niên Bách Ngạn muốn nghe chi tiết.

      “Thế này nhé, em đưa cho hai câu hỏi dễ nhất mà cũng là hai câu hỏi thông dụng nhất nay.” Tố Diệp ngồi dậy, nắm chặt áo ngủ: “Hai câu hỏi này đều dùng để áp dụng với tâm lý của những tên tội phạm thông thường và những tên tội phạm biến thái. Khi em học, giáo sư mang ra làm án lệ để phân tích, bây giờ bị bọn trẻ đưa hết lên mạng để làm chuyện cười rồi.”

      “Được! Em hỏi .” Niên Bách Ngạn có vẻ rất nhẫn nại với việc làm người thử nghiệm.

      buổi tối nọ mất ngủ, leo lên sân thượng để ngắm cảnh đêm, bỗng nhiên được tận mắt chứng kiến vụ giết người. vội vàng lấy điện thoại báo cho cảnh sát. Đúng lúc này hung thủ phát ra . Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên hung thủ giơ tay chỉ thẳng về phía , tại sao?” Tố Diệp đưa ra câu hỏi đầu tiên…

      ~Hết chương 319~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 320: Bản tính bị kiểm tra ra

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi trả lời: “ ta muốn ta nhớ mặt rồi?”

      Tố Diệp bật cười.

      “Là đáp án này sao?” hơi tò mò.

      “Lôgíc của người bình thường về cơ bản đều nghĩ như vậy. Nhưng đừng quên, đây là câu hỏi dùng để trắc nghiệm nhận thức người phạm tội.” Tố Diệp nghiêng đầu nhìn : “Đáp án chính xác phải là, tên hung thủ sở dĩ giơ tay chỉ về phía là vì ta đếm xem ở tầng mấy.”

      Đáp án này đúng là khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.

      Niên Bách Ngạn bật cười khanh khách.

      “Hỏi câu nữa.” Tố Diệp hắng giọng: “ tên trộm. Có ngày đột nhập vào gia đình rất giàu có để trộm cướp, ai ngờ bị người chủ nhân nửa đêm tỉnh dậy vệ sinh phát ra. Ông ta hoảng hốt chạy trốn vào trong cái tủ khóa. Lúc đó trong tay con dao, bước tiếp theo làm gì?”

      Niên Bách Ngạn trầm mặc khoảng nửa phút, sau đó nhìn thẳng về phía , đáp rành mạch từng câu từng chữ: “ bước đến, ngồi xuống phía trước tủ, kiên nhẫn đợi tới khi ông ta chủ động ra ngoài đâm nhát dao giết chết ông ta!”

      Câu trả lời này khiến Tố Diệp giật nảy mình. nhìn Niên Bách Ngạn chớp mắt như nhìn người xa lạ, trong ánh mắt mang theo ý muốn quan sát kỹ lưỡng lần nữa.

      Niên Bách Ngạn chợt cười, nụ cười nhạt nhòa lên khóe môi: “Đáp án này chẳn hẳn là gần với đáp án chính xác nhất, đúng ?”

      Tố Diệp gật đầu.

      “Kết quả thế nào? Em có thể kết luận ra được điều gì?” Nụ cười của Niên Bách Ngạn càng thêm thoải mái: “Sau khi nắm được lôgíc của đáp án câu hỏi thứ nhất câu hỏi thứ hai cũng dễ trả lời hơn nhiều.”

      “Hai câu hỏi trông tính chất có vẻ tương đồng, nhưng thực tế đưa vào hai tình huống giả thiết với hai phận khác nhau, từ đó cũng có thể suy đoán ra tình trạng tâm lý của .” lúc sau Tố Diệp mới cười được, có điều ít nhiều vẫn còn chút miễn cưỡng.

      Niên Bách Ngạn nhận ra ngay tia cảnh giác lướt qua đáy mắt . khó xử : “Em nhạy cảm quá rồi, tâm lý của con người vốn dĩ thể suy đoán bằng cách thức này.”

      sai rồi! ra bản thân câu hỏi vốn quan trọng. Mấy câu hỏi kiểu này chẳng câu nào có đáp án chuẩn xác. Cái chúng ta nhìn thấy chỉ là hướng lôgíc của người trả lời mà thôi. Đúng thế, chỉ riêng những câu hỏi này thôi thể kết luận hoàn toàn về tâm lý của con người, nhưng cũng giúp cho bác sỹ tư vấn tâm lý có hiểu biết bao quát.”

      Niên Bách Ngạn trầm tư đôi chút, rồi khẽ cười: “Vậy em hãy thử phân tích chút về tâm lý của thông qua hai câu hỏi vừa rồi .”

      Tố Diệp hít sâu hơi, kéo bàn tay lại, đan cài vào từng ngón tay mảnh khảnh: “Câu hỏi thứ nhất giả thiết khi là phía bị động. Thông qua câu trả lời thứ nhất có thể nhận ra, khi bị động lập tức đề cao cảnh giác. Câu hỏi thứ hai giả thiết khi sắm vai kẻ tấn công, cũng có thể nhận ra giỏi mưu tính, vạch kế hoạch, bình tĩnh nhưng tàn nhẫn.”

      “Ồ?” hơi nhướng mày.

      “Đồng thời cũng có thể dùng thủ đoạn thương trường để phân tích.” Tố Diệp nhìn vào tay , nhàng : “ người đàn ông giỏi tranh đoạt. Khi tranh giành và tấn công lợi ích của đối phương, trong tồn tại bản tính hung tàn. cho phép người khác phản bội và quá đáng. khi có ai đó đắc tội với , ngoài mặt tỏ ra có chuyện gì, nhưng thực chất lại dùng phương thức vô cùng bình tĩnh và kiên nhẫn để từ từ ép đối phương vào chỗ chết, giày vò cho tới khi đối phương thương tích đầy mình. Còn khi thất bại, còn tin tưởng bất cứ ai. Lông nhím người dựng đứng cả lên, bất kỳ lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị hoặc tìm kiếm cơ hội để đâm chết đối phương. Nên người tính toán chi li từng bước nhưng cũng dần dần ép sát người khác. Những đối thủ hiểu về luôn có kết cục rất thê thảm. Ví dụ như chuyến hành trình Nam Phi vừa rồi, em có thể tổng kết thành “ cuộc tàn sát có máu tanh”.”

      đỉnh đầu tiếng cười khe khẽ của Niên Bách Ngạn: “Diệp Diệp! Em khoa trương quá rồi.”

      Lúc này Tố Diệp mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt : “Có lẽ vậy!”

      “Tóm lại, ngày mai bất luận thế nào em cũng được ở lại đây mình!” ràng là Niên Bách Ngạn muốn thảo luận vấn đề , chĩa mũi nhọn trở lại vấn đề ban đầu.

      Tố Diệp nắm chặt tay , chân thành : “ phải tin em.”

      chỉ lo em gặp nguy hiểm.”

      “Làm trắc nghiệm chỉ là danh nghĩa thôi. Em muốn xem xem có ai kìm chế được, để lộ dấu vết trước hay .” Tố Diệp rất kiên trì, liếm môi : “Hơn nữa, chuyện này kéo em vào rồi, em chẳng còn lý do gì để bước ra. Trực giác cho em biết, chuyện ma quỷ nhà họ Diệp và chuyện trúng độc này nhất định do cùng người gây ra, thể nào là trùng hợp. Quá nhiều ngẫu nhiên trở thành tất nhiên.”

      Niên Bách Ngạn vẫn lắc đầu.

      “Thế này , ngày mai chúng ta giữ liên lạc thường xuyên. Chỉ cần em phát ra có điểm bất thường, lập tức gọi điện cho ngay.” Tố Diệp cố gắng thuyết phục .

      Niên Bách Ngạn thấy quả quyết nãy giờ, cũng biết tính thể xoay chuyển được, đành phải gật đầu. Cuối cùng bổ sung thêm câu: “Tan làm tới ngay gần nhà họ Diệp túc trực. Như vậy khi em gặp nguy hiểm, đến được trong thời gian nhanh nhất. Còn nữa, nhớ kỹ, ngày mai được cho phép bất kỳ ai rời khỏi nhà họ Diệp. dặn dò quản gia rồi.”

      Tố Diệp hiểu.

      “Rất đơn giản. Nếu hung thủ muốn giết Diệp Hạc Thành khi ta biết chuyện Diệp Hạc Thành qua khỏi cơn nguy kịch, nhất định cùng quá hóa liều. Như vậy, cái đuôi của ta giấu được nữa.”

      Tố Diệp bừng tỉnh ngộ: “Ừ nhỉ, chính xác! Ngày mai em tuyên bố với tất cả mọi người trong nhà, Diệp Hạc Thành tỉnh lại.”

      Niên Bách Ngạn giơ tay vỗ lên đầu .

      lại ngoan ngoãn vùi vào lòng .

      Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn : “ sợ sao?”

      “Sợ chứ.” Tố Diệp thành trả lời, rồi kéo cánh tay qua, gối lên, ngẩng đầu nhìn : “Nhưng em cảm thấy làm hại em.”

      cười khẽ.

      “Cười nhiều lên chút . Cái đầu thông minh của em sắp giải quyết giúp chuyện phiền phức rồi, vẫn khiến vui lên được sao?” giơ tay chọc liên tục lên khóe môi .

      Niên Bách Ngạn kéo tay lại, mở miệng, cắn cái mạnh .

      “Á!” Tố Diệp rụt tay lại, lườm : “Đáng ghét!”

      Niên Bách Ngạn mím môi, kéo vào lòng, thở dài.

      đừng nghiêm túc quá như vậy. biết đâu, dáng vẻ ban nãy khi vừa vào phòng đáng sợ lắm đấy.” Tố Diệp hóa dịu dàng, vòng tay qua cổ .

      “Có sao?” nghĩ đằng nẻo.

      “Đương nhiên là có.” Tố Diệp chủ động kéo cánh tay lại, cố tình đặt lên ngực : “ tin sờ thử xem, tim em bây giờ vẫn còn đập rất nhanh đấy.”

      Lòng bàn tay ấm nóng, qua lớp áo tắm mà vẫn cảm nhận được nhiệt độ ràng.

      tiếp tục hôn lên môi , nhàng như chuồn chuồn đạp nước.

      Niên Bách Ngạn cong môi cười, bàn tay bắt đầu di động, len lỏi vào lớp áo tắm của . ư hừ tiếng, mặt càng dính sát vào ngực .

      Trước ngực là bàn tay của người đàn ông, mạnh mẽ và rắn chắc, gần như làm tan chảy. Hô hấp của cũng dần trở nên gấp gáp: “Bách Ngạn! Tối nay tiện ở lại đây đâu…”

      Vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bèn đè xuống, khẽ : “ muốn nó tiện là nó tiện.”

      Bờ môi mỏng ngay lập tức phủ lên môi .

      rên khẽ tiếng. Khi bàn tay hừng hực của thuần thục trêu chọc phía dưới cơ thể, cả người bỗng mềm nhũn như con mèo bị rút xương, lại dịu dàng như vũng mưa xuân…

      Diệp Hạc Thành trúng độc nhập viện, tuy rằng rất kín đáo, nhưng vẫn dấy lên những lời bàn tán xôn xao từ những người làm trong bệnh viện. Cũng may gây chú ý với cánh nhà báo, nếu chắc chắn họ vây kín cả bệnh viện. Có lẽ chuyện Nguyễn Tuyết Mạn, bọn họ chỉ cho là lần ngẫu nhiên. Nhưng nếu cả ông hai nhà họ Diệp cũng bị trúng độc vào viện, câu chuyện này còn nữa.

      Diệp Hạc Phong điều ngay mấy người vệ sỹ ở bên mình tới bệnh viện, hai tư tiếng ngày đều phải túc trực bên ngoài phòng bệnh, để những người lạ tùy tiện ra vào. Có bất kỳ biến động gì đều phải báo lại ngay lập tức.

      Nguyễn Tuyết Cầm khóc đỏ cả mắt. Diệp Hạc Phong và Diệp Uyên vẫn luôn túc trực ở bệnh viện. Diệp Lan ngừng ở bên an ủi Nguyễn Tuyết Cầm. Diệp Hạc Thành nằm giường rất yên tĩnh. Tuy đúng là ông ta qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

      Khi Tố Khải vội tới bệnh viện bị mấy vệ sỹ ngoài cửa phòng chặn lại. Bất luận thế nào, đám vệ sỹ vẫn cho phép vào trong thăm bệnh. Cuối cùng còn cách nào khác phải gọi vào di động cho Diệp Lan.

      Nguyễn Tuyết Cầm ngờ Tố Khải lại tới bệnh viện. Khi Diệp Lan kéo vào, sắc mặt của bà ta thay đổi, có chút vui, nhưng cũng biểu lộ ra ngoài quá nhiều.

      Diện tích của căn phòng rất lớn, vì đây là phòng bệnh cao cấp, thế nên khi Tố Khải mang theo giỏ hoa quả và đồ bổ dưỡng bước vào, Diệp Hạc Phong và Diệp Uyên nghỉ ngơi bên trong. Bên cạnh giường chỉ còn mình Nguyễn Tuyết Cầm.

      Tố Khải bước tới chào hỏi Nguyễn Tuyết Cầm. Tuy bà ta ưa Tố Khải, nhưng vẫn lịch gật đầu đáp lại, tuy thế sống chết cũng nhận quà của . Cuối cùng Diệp Lan phải khuyên mãi, Nguyễn Tuyết Cầm mới chịu, rằng đây là chút tấm lòng của Tố Khải mà thôi.

      khí có phần ngượng ngập, cộng thêm Nguyễn Tuyết Cầm vốn là người ít , Tố Khải hỏi gì, gì, bà ta cũng chỉ câu được câu chăng mang tính tượng trưng. Khi hỏi tới chuyện hôm nay phân đội nào điều tra vụ này, Nguyễn Tuyết Cầm mới thở dài: “Tố Khải à! Cậu là cảnh sát chống ma túy, cần phải quan tâm mới mấy chuyện này chứ.”

      Tố Khải há hốc miệng.

      “Mẹ…” Diệp Lan khẽ hẩy vào cánh tay Nguyễn Tuyết Cầm: “ ấy cũng chỉ quan tâm tới chúng ta thôi mà.”

      “Quan tâm mẹ xin nhận, nhưng mẹ cũng toàn là cả. Bây giờ cậu ấy được điều chuyên đảm nhận vụ án ma túy rồi, điều tra mấy vụ kiểu này cũng đâu nằm trong phạm vi trách nhiệm của cậu ấy.” Nguyễn Tuyết Cầm thản nhiên câu, sau đó nhìn sang Tố Khải: “Tôi sai chứ?”

      “Thưa ! đúng, xin lỗi làm phiền gia đình. Nếu còn cần gì cứ liên lạc với cháu bất cứ lúc nào. Trong đội còn có việc, cháu xin phép.” Tố Khải lễ phép đứng dậy, hơi cúi người chào rồi rời .

      “Tố Khải…” Diệp Lan vội vã đuổi theo ra ngoài.

      Nguyễn Tuyết Cầm thấy cảnh đó chỉ biết lắc đầu.

      Bên ngoài phòng bệnh, Diệp Lan gọi giật Tố Khải lại. bước nhanh tới trước, dè dặt hỏi: “ giận đấy à?”

      Tố Khải thấy thở gấp, gò má còn đỏ bừng, có chút xót xa, bèn tươi cười, giọng cũng trìu mến: “ giận. Em mau quay vào , lỡ bố em tỉnh lại sao.”

      Diệp Lan khẽ lắc đầu. Trong phòng bệnh còn có mẹ, vốn lo lắng, ngược lại thấy lo cho tình hình của Tố Khải. Mới mấy hôm gặp, gầy nhiều. Quãng thời gian trước làm nhiệm vụ, có trời biết ngày đêm căng thẳng sợ hãi. Hôm nay thấy tới đây, trái tim bất an của mới bình ổn lại được.

      nhàng kéo tay lại, thấy ngón tay bị dán miếng băng urgo, đau lòng hỏi: “ bị sao vậy?”

      sao! Chỉ cẩn thận để xước chút thôi.”

      Diệp Lan bỗng chốc đỏ mắt: “ gạt em đấy chứ? Vết thương có sâu ? Bị thương lúc làm nhiệm vụ ư?”

      Trái tim Tố Khải bỗng thắt lại. vòng ngược lại, nắm chặt tay , dịu dàng : “Ngốc ạ! Nếu vết thương sâu liệu dán mỗi cái băng urgo có được ? sao mà, chỉ là bất cẩn để bị thương chút thôi.”

      Diệp Lan kìm được tình cảm, nhào vào lòng, ôm chặt lấy : “ nhất định phải bình an đấy. Bố em giờ còn trúng độc, hôn mê chưa tỉnh. Nếu cả cũng có mệnh hệ gì, em sống nổi mất.”

      câu kích động sâu sắc tới Tố Khải. bất chợt nhớ lại những lời Nguyễn Tuyết Cầm khi trước, trái tim đau nhói như dao cắt. siết chặt người con trong lòng, cổ họng trong khoảnh khắc chợt nghẹn ngào…

      ~Hết chương 320~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :