1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 311: Có lẽ… đây là duyên phận

      Càng lại gần, bóng hình người đàn ông càng nét.

      Chiếc áo sơ mi màu tím nhạt kẻ caro trắng, hòa vào ánh nắng nhạt nhòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến ta trông càng thoải mái. Trong buổi chiều nhàn tản như vậy, người đàn ông này giống như tới xem mặt. ta tựa như vị khách mình tới đây thưởng thức cafe, chậm chạp tiêu khiển cả ngày dài.

      ta lật xem tạp chí. Từng ngón tay đặt mặt bàn có phần nhợt nhạt, nhưng rất sạch . Móng tay được cắt gọn gàng, làm nhớ tới bàn tay Niên Bách Ngạn. Ngón tay của cũng mảnh khảnh, sạch thế này, nhưng từng khớp xương lộ hơn người đàn ông trước mặt.

      Mái tóc ta được cắt ngắn, nhìn từ sau lưng trông vô cùng hoạt bát.

      Tố Diệp đứng sau lưng ta lúc, đầu mày nhíu chặt. vẫn chưa thể phán đoán người đàn ông trước mắt rốt cuộc có phải Tưởng Bân đó hay . Người ở bàn bên cạnh nhìn về phía , có lẽ lấy làm kỳ lạ về hành động của .

      Người đàn ông kia dường như cũng phát giác ra điều gì. ta ngừng động tác trong tay, quay đầu.

      Khi nhìn thấy Tố Diệp, mắt ta chợt sáng lên: “Bác sỹ Tố phải ?”

      Đó là gương mặt trẻ trung, đầy sức sống. Đầu mày, đôi mắt tươi sáng, ngũ quan cũng chuẩn mực. Tuy thể là điển trai nhưng lúc cười cũng mang lại cho người đối diện cảm giác thoải mái như làn gió xuân. ta vừa vừa đứng dậy, lập tức làm động tác “mời ngồi”.

      ta cao khoảng mét tám mốt, tám hai gì đó, phải chiều cao đầy áp lực như Niên Bách Ngạn.

      Vào khoảnh khắc người đàn ông đó quay lại, trái tim thấp thỏm của Tố Diệp chợt nhõm như bao tảng đá rào rào trút xuống.

      dám khẳng định người trước mắt phải Tưởng Bân.

      , ta có thể là Tưởng Bân, nhưng phải Tưởng Bân mà quen biết.

      Mặc dù còn nhớ dáng hình của Tưởng Bân nữa, nhưng ít nhất vẫn còn nhớ cảm giác ở bên ấy. Đó là cảm giác rất diệu kỳ. Chí ít người trước mặt mang lại cho cảm giác đó.

      gật đầu rồi ngồi xuống đối diện với ta.

      Nếu ta phải Tưởng Bân phải ôn lại chuyện cũ, vậy cuộc gặp gỡ này chỉ còn là cuộc xem mặt đơn thuần. Tố Diệp cũng từng xem mặt. Lần đầu tiên về nước đối tượng chính là Kỷ Đông Nham. Vì có chuẩn bị từ trước, nên sau khi gặp mặt đá thẳng Kỷ Đông Nham xuống vách núi.

      Nhưng với người này, hoàn toàn chưa có chuẩn bị. Đến gặp mặt ta chẳng qua cũng chỉ vì dằn vặt chuyện ta liệu có phải người đó hay . hoàn toàn chưa nghĩ tới chuyện, tiếp theo mình nên làm gì.

      Thế nên, sau khi ngồi vào chỗ, bỗng chẳng biết nên gì.

      ta lại rất cởi mở, chủ động bắt chuyện: “Chào bác sỹ Tố! Tôi là Tưởng Bân, rất vui được gặp .”

      Giọng của rất thân thiết, nụ cười cũng tươi rói như mặt trời, nhưng lại khiến Tố Diệp chợt rùng mình, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn ta. Có hình ảnh mơ hồ lướt qua đầu óc , trong đoạn hình ảnh đó cũng có người đàn ông. đón nắng, về phía , nhàng mỉm cười. : Chào em, Tố Diệp! là Tưởng Bân! Rất vui được làm quen với em!

      “Tưởng Bân…” Trong vô thức, Tố Diệp khẽ thốt ra cái tên này.

      Tưởng Bân cười khẽ, nhìn người con trước mặt, ánh mắt đầy kinh ngạc.

      Tố Diệp hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nghệ, bên dưới là chiếc chân váy len màu xám, bên ngoài khoác chiếc áo măng tô nhạt màu. Áo khoác được vắt bên. Chiếc áo sơ mi vàng càng tôn lên gương mặt có phần nhợt nhạt của . ràng để mặt mộc, trang điểm cầu kỳ như những người xem mặt khác. Mái tóc được tùy tiện thả xuống vai, chìm trong quầng sáng càng rực rỡ như tấm vải gấm.

      người con có nét đẹp trời cho, nhưng lại có chút gì trẻ con.

      Người phục vụ nhanh chóng bưng lên đĩa salat hoa quả, cốc cafe và cốc trà nóng. Tưởng Bân chủ động đón lấy, đẩy trà nóng tới trước mặt , mỉm cười: “Vì tôi em thích uống gì, thế nên đành gọi trước tách hồng trà. Trời lạnh thế này, con uống hồng trà rất tốt. Nếu em thích có thể gọi thứ khác, nhưng salat hoa quả tôi nghĩ sai được đâu.”

      Giọng của Tưởng Bân rất khẽ. người ta cũng hề có vẻ hình thức bề ngoài của mấy nhân viên hành chính.

      Tố Diệp đáp gọn tiếng “cảm ơn” rồi ôm tách hồng trà trong lòng bàn tay. Có hơi ấm lan tỏa. bỗng biết làm sao để từ chối ta. Suy nghĩ lát, ngước mắt lên: “À… Tưởng…”

      “Cứ gọi tôi là Tưởng Bân!”

      Tố Diệp há hốc miệng, khó khăn lắm mới thốt ra được cái tên này: “Tưởng… Bân! Tôi nghĩ chúng ta gặp mặt qua loa cho xong việc là được rồi.”

      Tưởng Bân nghe xong câu này bỗng bật cười. ta khẽ nhấp ngụm cafe: “Tôi hiểu tâm trạng của em. ra tôi cũng muốn xem mặt, chỉ có điều người nhà ép dữ dội quá.”

      “Vậy chúng ta…” rất muốn giải tán tại đây. Ra khỏi quán, bắt xe tới thẳng chỗ của Niên Bách Ngạn.

      Tưởng Bân kiên nhẫn đợi hết câu.

      Tố Diệp hít sâu: “ ra giấu gì . Tôi người đàn ông khác, rất , rất ấy. Tôi nghĩ sau ngày hôm nay chúng ta cũng cần gặp mặt nữa.”

      “Tôi biết em rất người đó.” Tưởng Bân đột ngột câu rất khẽ.

      Tố Diệp ngẩn người.

      ta biết chuyện của và Niên Bách Ngạn sao?

      thể nào…

      Tưởng Bân đặt cốc cafe xuống, nhìn : “Nhưng ngã từ đỉnh núi cao như thế xuống, ta chắc chắn thể sống nổi.”

      Gáy Tố Diệp như bị ai đó đập cái rất mạnh. đứng bật dậy, nghẹn ngào: “…”

      Tất cả mọi người đều nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt quái dị.

      Nhưng hoàn toàn quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt như nhìn con quái vật. Rất lâu sau mới hỏi với giọng khàn khàn: “Rốt cuộc là ai?”

      Tưởng Bân tỏ ý bảo đừng căng thẳng, lại thấy mọi người nhìn hết cả phía họ, ta bèn đứng dậy, vòng tới trước mặt , ấn ngồi xuống, rồi quay trở về chỗ của mình.

      “Khi người nhà đưa ảnh của em cho tôi xem, tôi nhận ra em rồi. Tố Diệp, năm đó là đội trưởng đội chinh phục đỉnh Everest.” ta từ tốn : “Tôi vô tình đọc được bài báo của Nepal, báo có ảnh của em, thế nên ấn tượng vô cùng sâu đậm. Bài báo đăng tải tin bạn trai em ngã từ đỉnh núi xuống.”

      Tố Diệp chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn thành mớ bòng bong. giơ tay day day hai bên thái dương, rồi nhìn ta bằng ánh mắt cảnh giác: “Sao lại đọc được bài báo ở đó?”

      “Vì lúc đó tôi cũng có mặt ở Nepal.” Thái độ của Tưởng Bân vô cùng chân thành.

      ở Nepal làm gì? Du lịch?”

      Tưởng Bân nghe xong chợt cười: “Tôi cũng như em, rất thích leo núi. Những đỉnh núi ở Nepal đa phần tôi đều chinh phục, ngoại trừ đỉnh Manaslu, cũng chính là ngọn núi lúc đó em leo lên. Vốn dĩ tôi tới Nepal là định tiếp tục chinh phục đỉnh núi này. Ai ngờ vừa tới nơi đọc được bài báo có liên quan tới em. Những người bản địa ở đó biết tin này cũng với tôi rằng Manaslu xảy ra chuyện, bị cảnh sát phong tỏa, cấm tất cả những người leo núi lại gần. Hết cách, tôi đành phải quay về.”

      Tố Diệp nghe xong, cả người cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn ta. Đợi ta ngừng lại lúc rất lâu, mới lẩm bẩm: “ … cũng thích leo núi? Còn từng tới Nepal?”

      “Đúng vậy!” Tưởng Bân cười : “Lúc đó khi nhìn thấy người ảnh là em, tôi cảm thấy duyên phận là kỳ diệu. Nhìn ảnh em báo, tôi nghĩ, phải là như thế nào mới dám chinh phục đỉnh núi cao như thế. Tìm hiểu thông tin về em tôi mới biết, ra em vốn là người ưa thích leo núi, thám hiểm, rất lợi hại. Thế nên, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải gặp em lần.”

      thể nào…” Tố Diệp thấy vô cùng hoảng hốt: “ thích leo núi như thế, tại sao khi trước tôi gặp bao giờ?” Phạm vi này rất hẹp. Ai từng chinh phục đỉnh núi nào, vào thời điểm nào, hoặc lên được tới độ cao bao nhiêu chỉ cần nghe ngóng là biết ngay.

      Tưởng Bân thở dài, nét mặt trở nên khó xử: “Tôi là con . Bố mẹ tôi kịch liệt phản đối chuyện tôi leo núi. Chẳng phải đến cả công việc cũng phải nghe theo sắp xếp của họ sao? Lúc còn học, thời gian của tôi khá tự do, nhưng leo núi vẫn phải lén lút, càng dám rêu rao, luôn độc lập mình. Tới tận bây giờ bố mẹ tôi cũng hề biết tôi từng chinh phục ít đỉnh núi ở Nepal. Hôm nay nếu gặp em, đổi lại là đối tượng khác, tôi cũng tiết lộ chuyện mình biết leo núi.”

      Người đàn ông trước mắt, có tương đồng kinh người với Tưởng Bân mà quen biết. Tuy rằng cảm giác ta mang lại cho rất khác, nhưng…

      bắt đầu lo sợ, thái dương giật lên từng hồi.

      đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? ta cũng thích độc lập mình?

      “Trước đây… chúng ta từng gặp nhau chưa?” Cuối cùng, buột miệng hỏi câu như vậy.

      Tưởng Bân lắc đầu vô cùng chắc chắn: “Chưa từng, sao vậy?”

      Hơi thở của Tố Diệp có chút dồn dập, nhưng vẫn ngừng hít sâu để giải tỏa căng thẳng trong lòng. mấp máy môi: “Bạn trai của tôi, ấy… cũng tên là Tưởng Bân.”

      những lời này phải vì nghi ngờ người đàn ông trước mặt mất trí nhớ. chắc chắn ta phải là Tưởng Bân. Nhưng tại sao những trải nghiệm của ta và Tưởng Bân lại tương đồng đến vậy?

      Tưởng Bân nghe xong bỗng sững sờ, rất lâu sau mới : “ đời có chuyện trùng hợp vậy sao?”

      ấy cũng thích độc lập mình, thế nên chẳng thân thiết mấy với những người cùng hội.” nhắc lại chuyện cũ.

      Tưởng Bân há hốc miệng, rồi chỉ vào mũi mình: “Sao có cảm giác như em tôi vậy?”

      Cả Tố Diệp cũng bắt đầu mơ màng.

      “Có lẽ…” Ngừng lúc, Tưởng Bân nhìn , ánh mắt nóng bỏng: “… đây là duyên phận.”

      Hả?

      Tố Diệp hiểu lời ta .

      ta cười nhàng: “Tôi cũng từng đọc bài báo, rằng có hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng cả tên luôn, tính cách sở thích cũng tương đồng. Kết quả bỗng ngày hai người gặp mặt nhau, sau đó trở thành bằng hữu, tri kỷ. Tôi nghĩ ông trời để em xuất trong cuộc đời tôi là có lý do, có lẽ muốn tôi thay Tưởng Bân chăm sóc em. Trời cao cho tôi rất nhiều điểm giống với Tưởng Bân đó, chỉ để khi tôi xuất trước mặt em, em dễ dàng chấp nhận tôi hơn.”

      Tố Diệp đờ đẫn nhìn ta. tin vào duyên phận, nhưng phải kiểu duyên phận mà ta .

      Trong giây phút ngập ngừng, Tưởng Bân bỗng giơ tay phủ lên những ngón tay trắng trẻo của , khẽ : “Khi nhìn thấy ảnh em ở Nepal là trong lòng tôi nảy sinh cảm giác xót xa. Bây giờ được gặp lại em, tôi mới biết , tôi thích em.”

      Bàn tay ta hơi lạnh, nhất là đầu ngón tay, khi chạm vào tay khiến cảm giác buốt giá bò lên sống lưng . biết đây là trời cao trêu ngươi hay nhân duyên trùng hợp. Tóm lại, hoàn toàn mơ hồ rồi.


      Ngoài cửa sổ, nơi bóng cây trùng trùng điệp điệp, Niên Bách Ngạn đứng lặng đó.

      đứng cách quá xa, trầm mặc nhìn về khung cửa sổ ấy.

      Trong gió thu, bóng hình Niên Bách Ngạn cao lớn, rắn rỏi, lúc này trông lại càng thẳng tắp, mơ hồ toát ra cảm giác áp lực nặng nề.

      Gương mặt vẫn góc cạnh đến hoàn hảo. Bờ môi mỏng mím chặt lại thành đường thẳng. Ánh mắt u ám nhưng tĩnh lặng như nước, có tĩnh lặng khiến người ta sởn gai ốc…

      ~Hết chương 311~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 312: Lời dối bẫng

      Làn gió lạnh buốt, thấm cả vào lòng người.

      Bên trong, gương mặt hơi nghiêng của người con thanh tú và dịu dàng.

      Bên ngoài, gương mặt người đàn ông chìm trong mảng sáng rộng lớn, nửa sáng nửa tối.

      Niên Bách Ngạn nhìn thấy người đàn ông đó nhàng đặt bàn tay lên tay Tố Diệp, thần thái ôn hòa, ánh mắt si mê. Cùng là đàn ông, quá hiểu hàm nghĩa của ánh mắt đó.

      Nhưng Tố Diệp lại hất tay ta ra.

      Đôi mắt Niên Bách Ngạn càng lúc càng u, trầm mặc. lúc sau, rút điện thoại ra, ấn xuống.

      Còn trong phòng, Tố Diệp trong lúc đầu óc còn mơ màng được giải cứu bởi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. giật mình. Lúc này mới ý thức được Tưởng Bân vẫn còn nắm tay mình, vội vàng nhân động tác lấy điện thoại để thoát khỏi tiếp xúc của ta.

      Đầu kia là giọng của Niên Bách Ngạn.

      Vẫn như mặt hồ phẳng lặng, đôi lúc thoảng chút se lạnh.

      “Vẫn mua sắm à?”

      Sau khi nghe thấy giọng , Tố Diệp bất giác cảm thấy hoảng loạn trong lòng. Tim cũng nhanh chóng đập dồn dập, có cảm giác làm việc gì lén lút bị bắt tại trận. liếm môi, hít sâu để ổn định lại hơi thở bất an.

      “Đúng vậy!”

      Bên kia trầm mặc mấy giây mới lại hỏi: “Chỉ có em và ?”

      Nét mặt Tố Diệp có phần hoảng hốt, rồi khẽ cười: “Đúng vậy! Lúc sáng chẳng phải em với rồi sao?”

      “Được rồi!”

      “Dạ?”

      “Xem được thứ gì rồi?” Giọng của người đàn ông qua điện thoại trầm trầm mà điềm đạm.

      Tố Diệp mím môi, trái tim căng thẳng đến khó chịu vì cái cớ hoang đường và hành vi dối trá đê hèn của mình. Nhưng vẫn gắng nhẫn nhịn, hắng giọng, cố gắng để giọng của mình thoải mái chút.

      “Còn ngắm, vẫn chưa chọn xong.”

      Bên đó lại gì nữa.

      Tố Diệp cắn môi, hỏi dò: “… xong việc rồi à?”

      “Vẫn còn bận, cúp máy trước đây!”

      Đầu kia dập máy rất nhanh.

      Tố Diệp chỉ cảm thấy cái việc dối này quá vất vả.

      Đối diện là ánh mắt quan tâm của Tưởng Bân: “Sao vậy?”

      Tố Diệp lặng im, hồi lâu mới uống ngụm trà, từ từ bình ổn lại cảm giác tội lỗi và lo lắng trong lòng, rồi khẽ lắc đầu.

      “Cuộc điện thoại vừa rồi là…”

      “Bạn trai của tôi.” Tố Diệp thẳng thắn trả lời.

      Tưởng Bân kinh ngạc, rất lâu sau mới hỏi: “ ấy…”

      “Là bạn trai mới của tôi, tôi rất ấy.” Tố Diệp cảm thấy cần phải ràng với ta. Mặc dù vừa gặp mặt người tên Tưởng Bân này, có những chuyện vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhưng có điểm luôn luôn chắc chắn, thể tiếp nhận tình cảm của ta.

      Tưởng Bân mở miệng, nhấp ngụm cafe, rồi : “Vậy mà tôi tưởng em bao giờ quên được người ấy.”

      Tố Diệp biết “người ấy” mà ta tới là ai. cười nhàng: “Con người luôn phải nhìn về phía trước.”

      “Nếu em quên sạch , trong lòng còn chút nuối tiếc nào, tại sao cho tới giờ vẫn dám leo núi trở lại?” Tưởng Bân vẫn buông tha.

      Bàn tay cầm cốc của chợt khựng lại. Câu hỏi này khiến Tố Diệp có chút bất ngờ.

      “Tôi…” chần chừ.

      Tưởng Bân nhìn vào mắt , khẳng định câu: “Thế nên… em vốn chưa hề quên người đó!”

      Ngoài kia, bóng hình cao lớn đó của Niên Bách Ngạn biến mất. trở lại xe.

      Trơ trọi mình.

      Bàn tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt còn trầm lạnh hơn cả khi nãy, nét mặt tái mét, nhưng vầng trán toát lên phẫn nộ như được kìm nén.

      Trong đầu chỉ toàn lên cảnh tượng cuộc điện thoại khi nãy.

      Giọng của ngọt ngào đến thế, sắc mặt tự nhiên đến thế…

      Nhưng vô tâm, dối như !

      Ruột gan Niên Bách Ngạn cồn cào. tự nhận rằng mình dốc hết tình cảm đối xử với người con đó, vậy mà đổi lại được câu lòng của

      Bờ vai rộng lớn căng ra, cả sống lưng cũng lạnh toát, cứng đờ. lúc sau, mới rút điện thoại ra, gọi vào số.

      Đối phương nhận máy rất nhanh, thái độ kính cẩn.

      “Hứa Đồng! Điều tra cho tôi về người, ngay lập tức!” Giọng gần như đóng băng, mỗi câu mỗi chữ đều sụp đổ nơi khóe miệng.

      Buổi trưa, Tố Diệp kịp tới Tinh Thạch.

      Điện thoại của Niên Bách Ngạn gọi mãi được, đành phải tới Tinh Thạch để tìm .

      Tinh Thạch dịp cuối tuần yên tĩnh hơn thường ngày rất nhiều, hầu hết các bộ phận đều được nghỉ. Chỉ có lác đác vài nhân viên phải tăng ca, thấy Tố Diệp tới mọi người đều lấy làm lạ.

      Tố Diệp đành giải thích với họ rằng, hôm nay tới công ty làm thêm giờ.

      Mấy nhân viên ấy cũng nghe tới chuyện thứ sáu vừa rồi Tố Diệp mặc thử váy cưới, bị tổng giám đốc Niên bắt ngay tại trận, còn bắt tăng ca hoàn thành báo cáo phân tích tâm lý, thế nên hề nghi ngờ những gì . Chỉ có điều, trong số các nhân viên đó bèn kéo sang bên, căng thẳng : “Thế hôm nay chị phải chú ý chút, đừng để xảy ra bất kỳ sơ suất gì.”

      Tố Diệp hiểu.

      Mấy nhân viên khác đều dè dặt giải thích với : “Hôm nay sắc mặt của tổng giám đốc cực kỳ khó coi, nãy giờ phê bình mấy người phụ trách rồi.”

      Tố Diệp sững sờ. Hình như trong công ty Niên Bách Ngạn nghiêm khắc nghiêm khắc , nhưng bộc lộ tức giận của mình ra là điều rất hiếm hoi.

      Nghĩ vậy, định tới phòng tổng giám đốc xem sao.

      Ai ngờ qua phòng họp, liền nhìn thấy Hứa Đồng đứng ngoài cửa, lưỡng lự như biết có nên vào hay , trông nét mặt có vẻ khó xử. Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ, bèn lặng lẽ bước tới. Thấy Hứa Đồng nhìn vào trong phòng họp qua cửa kính, cũng nhìn theo.

      Cảnh tượng ấy quả thực khiến hết hồn hết vía phen.

      Niên Bách Ngạn ngồi trong, hai bên đầy đủ cán bộ cao cấp của các bộ phận. Có lẽ thứ gì đó trong tài liệu phù hợp với cầu của , chỉ thấy bất ngờ vứt tập tài liệu trong tay sang bên. Tập tài liệu đó đập thẳng vào mặt vị giám đốc. Đồng thời lúc ấy, tiếng quát tháo dữ dội của Niên Bách Ngạn cũng vang lên.

      Cả phòng hội nghị gần như lắc lư theo.

      Tất cả các cán bộ cao cấp ai dám ho he câu, nhất là vị giám đốc vừa bị tài liệu đập vào mặt. Sắc mặt ông ta càng thảm thương hơn. Dù đứng bên ngoài cửa, Tố Diệp vẫn có thể nhìn từng giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán ông ta.

      Hứa Đồng ban đầu chưa nhìn thấy Tố Diệp, thấy từ đâu thò đầu vào mới phát ra, giật nảy mình. Sau khi nhìn đó là , Hứa Đồng mới vỗ vỗ ngực: “ ra là bác sỹ Tố, làm tôi hết hồn.”

      ra Hứa Đồng cũng có lúc nhát gan.

      Tố Diệp thấy rất lạ: “Sao lại đứng ở đây?”

      Hứa Đồng thở dài: “Tôi còn do dự, biết có nên vào hay . cũng nhìn thấy tình hình bên trong rồi đấy, tôi chỉ sợ vào đó làm bia đỡ đạn.”

      Đây là lần đầu tiên Tố Diệp thấy Hứa Đồng bằng giọng điệu và thái độ này. Thường ngày ấy luôn răm rắp nghe theo Niên Bách Ngạn, như “thiết nương tử” sợ trời sợ đất. Dáng vẻ ngày hôm nay đúng là khá hiếm gặp.

      Nhưng cũng là chuyện thường tình thôi.

      Nhìn thấy Niên Bách Ngạn nổi cơn thịnh nộ như vậy, cả Tố Diệp còn dám vào chọc giận.

      ấy… sao vậy?”

      Hứa Đồng lắc đầu: “Tổng giám đốc trong công việc điềm tĩnh có tiếng. Nhưng mà mấy vị giám đốc hôm nay chẳng biết gặp vận hạn gì, liên tục bị ăn mắng, đây là người thứ năm rồi.”

      Tố Diệp rụt cổ lại, trước mặt Hứa Đồng, cũng cần phải kiêng kỵ, lắc lư túi quà trong tay: “Tôi còn mua quà cho ấy này, xem ra vẫn chưa đủ làm ấy nguôi giận.”

      “Đến cả em trai tổng giám đốc cũng bị ăn mắng. Bác sỹ Tố, nên cẩn thận chút.” Hứa Đồng khó xử : “Chẳng biết hôm nay tổng giám đốc bị trúng tà gì nữa?”

      Tố Diệp nghe xong bỗng ngẩn người, sao lại liên can cả tới Niên Bách Tiêu?

      Lúc này Hứa Đồng kéo qua bên, thấp giọng : “ tiếng trước, em trai tổng giám đốc có tới công ty, biết gì với ấy. Tổng giám đốc vốn dĩ ôm bụng tức, kết quả mắng té tát cậu ấy ngay trong văn phòng. Lúc tôi vào, đúng lúc bắt gặp Niên Bách Tiêu hùng hục chạy ra ngoài. Giờ tôi lo lắng cho cậu nhóc đó lắm. Bác sỹ Tố! từng tiếp xúc với Niên Bách Tiêu, xem xem liệu có thể tìm được cậu ấy ở chỗ nào, an ủi tinh thần cậu ấy chút.”

      “Nó về nhà sao?”

      Hứa Đồng lắc đầu: “ gọi điện rồi nhưng có ở tứ hợp viện.” Ngừng lát, Hứa Đồng lại khuyên: “ ra tổng giám đốc rất quan tâm tới em trai mình, có thể là biết cách biểu đạt, cứ lời qua tiếng lại lâu dần nảy sinh mâu thuẫn. Cậu ấy cứ thế bỏ mạch. Ngoài miệng tuy tổng giám đốc gì, nhưng tôi biết thực ra ấy rất lo lắng, người giúp được ấy chỉ có thôi.”

      Tố Diệp suy nghĩ lát, rồi lại đưa mắt nhìn vào trong phòng họp. Niên Bách Ngạn phía trong vẫn phê bình ngớt, gương mặt cương nghị như được mạ lớp băng giá lạnh và nghiêm nghị, khiến sợ rụt cổ lại, gật đầu với Hứa Đồng: “Được! Tôi tìm Niên Bách Tiêu, giúp tôi đưa thứ này lại cho Niên Bách Ngạn nhé.” rồi, giao túi quà trong tay mình cho Hứa Đồng.

      Ra khỏi Tinh Thạch, Tố Diệp mới cảm thấy mất phương hướng. Đến Hứa Đồng còn biết Niên Bách Tiêu đâu, làm sao tìm được?

      Ngẩng đầu lên nhìn trời.

      u, mờ mịt.

      Gió thu hơi lạnh, thổi sột soạt vào tận trong áo sơ mi.

      kéo chặt áo lại. Tiết trời cuối tuần sao giống tính khí của Niên Bách Ngạn thế biết!

      Trong lúc cùng đường, Tố Diệp chợt nhớ tới Kỷ Đông Nham. Quan hệ của Niên Bách Tiêu và Kỷ Đông Nham trước nay rất tốt, chưa biết chừng ấy biết thằng nhóc đó chạy đâu.

      vội vàng gọi điện cho Kỷ Đông Nham.

      Gọi rồi mới biết ấy lại công tác, hình như còn họp. nghe thấy ấy với người khác câu: Tạm thời giải tán!

      Kỷ Đông Nham động viên tâm trạng lo lắng của Tố Diệp trước, rồi suy nghĩ: “Điện thoại gọi được sao?”

      “Nó bắt máy.” thở dài.

      Ngữ khí của Kỷ Đông Nham cũng trở nên khó xử: “Lại giở trò ương bướng rồi!”

      “Đến cả cũng biết nó có thể đâu sao?”

      “Nó lớn vậy rồi, xảy ra chuyện gì đâu.”

      “Nhưng mà nó quen đường đất ở đây, tiếng Trung lại tệ, người lại chẳng mang nhiều tiền, tôi lo nó xảy ra chuyện gì.”

      Kỷ Đông Nham trầm mặc lát: “Thế này , đưa cho em hai địa chỉ này để em tới xem thử. Chắc chắn nó chỉ tới trong hai nơi thôi.”

      “Được!” Tố Diệp vội vàng rút sổ ghi chép trong túi ra viết lại.

      giờ rưỡi chiều, taxi dừng lại ngoài cửa lớn nghĩa trang nhân dân núi Bát Bảo.

      Tố Diệp trả tiền rồi xuống xe.

      Lại có người khách khác tiện đường bắt xe. Lúc rời , đuôi xe cuộn theo cả những chiếc lá rụng dưới chân . Tố Diệp nhìn những bông hoa cúc trắng rơi rụng khắp mặt đất, cảm giác thê lương chợt trào dâng trong lồng ngực.

      ngờ địa chỉ đầu tiên mà Kỷ Đông Nham đưa cho lại là nơi đây.

      Nghĩa trang.

      Nếu Niên Bách Tiêu tới đây, cậu ta tới thăm ai? Lẽ nào là bố mẹ họ?

      Tố Diệp dám lãng phí thời gian vào việc suy đoán vẩn vơ. dọc đường, lần tìm ngôi mộ có số hiệu như Kỷ Đông Nham đưa.

      Ánh nắng buổi chiều dần ấm áp hơn.

      dọc theo từng hàng mộ thẳng tắp, khi tìm được tới nơi, mồ hôi ra đầy trán Tố Diệp, nhớp nháp rất khó chịu

      Tố Diệp ngỡ ngàng khi biết Văn Giai được chôn cất ở đây.

      Bức ảnh mộ vẫn rất trong sáng, đáng . Nụ cười của Văn Giai như hoa lê tháng ba, thấm vào tận tim can. Chỉ tiếc là ấy mãi mãi được khắc bia mộ lạnh lẽo, yên giấc ngàn thu. Tố Diệp nhìn tấm ảnh mà trong lòng thổn thức nguôi. tuổi đời còn quá trẻ!

      cúi người, vái ba vái. Văn Giai và cũng coi như có duyên. Tuy rằng lúc sống chưa có cơ hội quen biết, nhưng giờ cũng vì tìm Niên Bách Tiêu mà vô tình tới mộ của ấy, coi như là lần gặp gỡ.

      Trước mộ đặt bó cúc trắng.

      ngồi xuống, nhìn kỹ. Cánh hoa cúc vẫn còn tươi và hơi ướt. làn gió thổi qua cuốn theo cái thanh mát vào tận phổi, chứng tỏ bó hoa này mới đặt ở đây chưa lâu.

      Theo như Hứa Đồng thể là Niên Bách Ngạn. Sáng nay tới công ty là phải họp. Hơn nữa, muốn tới thăm Văn Giai cũng cần phải giấu . Kỷ Đông Nham lại càng thể, ấy ở ngoài. Vậy người duy nhất có thể tới đây chính là Niên Bách Tiêu. Khi còn sống, Văn Giai có người thân thích, những người tới thăm viếng cũng đếm đầu ngón tay.

      Tố Diệp nhìn ngó lúc lâu nhưng thấy bóng dáng Niên Bách Tiêu đâu cả. Có lẽ cậu ta mang hoa tới rồi lại bỏ .

      thở dài, định tới địa chỉ thứ hai xem tiếp. Trước khi , lại chào tạm biệt Văn Giai: “Văn Giai à! Tuy rằng người chết như ngọn đèn tắt, nhưng tôi vẫn hy vọng trời có linh, phù hộ cho tôi và Bách Ngạn được hạnh phúc, phù hộ cho Kỷ Đông Nham, Niên Bách Tiêu, tất cả mọi người đều được vui vẻ.”

      Gió thổi tung mái tóc , lu mờ đôi mắt…

      ~Hết chương 312~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 313: Dám tên là Tưởng Bân

      Khi Niên Bách Ngạn họp xong là hơn ba giờ chiều. Trở về phòng làm việc, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế rộng, tới lúc Hứa Đồng bước vào cũng có quá nhiều phản ứng, chỉ dựa đầu ra sau ghế, mắt nhắm nghiền, đầu mày nhíu chặt.

      Vẫn là cảm giác uy nghiêm khiến người khác dám khinh suất.

      Hứa Đồng rất hiếm khi nhìn thấy như vậy, nhất thời biết nên gì. nhàng đặt món quà Tố Diệp đưa mình lên mặt bàn. định quay pha cho tách cafe, bỗng nghe thấy hỏi: “Thứ gì vậy?”

      Giọng hơi trầm, uể oải và bất lực.

      Hứa Đồng quay lại, lúc này mới nhìn thấy tuy đầu mày của dãn ra ít nhưng nếp nhăn trán vẫn hằn sâu.

      mím môi : “Của bác sỹ Tố đưa cho !”

      ấy tới đây?” Vừa nghe thấy ba chữ “bác sỹ Tố” là Niên Bách Ngạn lại vô thức nhíu mày, giọng điệu có phần vui.

      “Đúng thế, nhưng lại tìm em trai rồi.” Hứa Đồng thành báo cáo.

      Gương mặt Niên Bách Ngạn dần dần thoải mái hơn, nhưng vẫn điềm tĩnh đến dọa người. giơ tay chạm khẽ lên chiếc túi rồi dừng lại giây lát, suy ngẫm chút lại rút tay về.

      điều tra ra người đó chưa?”

      Hứa Đồng nhanh chóng đưa cho tập tài liệu rất mỏng.

      “Người đó tên là Tưởng Bân, năm nay ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, trước mặt làm ở phân cục tại Cục tài nguyên quốc gia.” Vì thời gian quá ngắn, chỉ điều tra được sơ bộ.

      Ngón tay cầm lấy tập tài liệu chợt run lên nhịp. đập bộp phát xuống bàn. Hứa Đồng nhìn đầy kinh ngạc.

      “Ra ngoài !” lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới hờ hững câu.

      Hứa Đồng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng dám hỏi han gì nhiều, khẽ gật đầu rồi ra khỏi văn phòng.

      Trong phòng yên tĩnh tới nỗi chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhảy từng nhịp đều đặn, tích tắc tích tắc. Từng tiếng như đập vào lồng ngực , đau nhói.

      Khoảng hai, ba phút sau, Niên Bách Ngạn mới chầm chậm lật tập tài liệu ra. Bên trong là những giới thiệu đơn giản cùng hai bức ảnh. bức chuyển cho Hứa Đồng từ sáng nay, bức ảnh còn lại là ảnh chứng minh thư. Người đàn ông ảnh khôi ngô, sáng sủa, bờ môi còn mỉm cười nhàng.

      nhìn chằm chằm bức ảnh đó rất lâu, đáy mắt dần dần dâng lên tia lạnh lẽo.

      Tưởng Bân?

      Niên Bách Ngạn cầm tấm ảnh lên, nắm chặt tay lại. Bức ảnh cuộn chặt lại thành rúm trong tay .

      Khóe môi hơi nhếch lên, giá lạnh đó từ đáy mắt lan khắp cơ thể.

      Niên Bách Ngạn này bao giờ tin đời lạiy có thánh thần ma quỷ hay kỳ tích về người rơi từ núi cao như vậy xuống vẫn còn sống!

      Cầm tài liệu về Tưởng Bân lên tay, tới bên cạnh máy hủy tài liệu. ấn nút, những tài liệu mỏng manh về con người đó bị chiếc máy từ từ nuốt hết. Nụ cười gương mặt Tưởng Bân cũng bị phá hủy.

      dám tên là Tưởng Bân, Niên Bách Ngạn này cũng dám điều tra cho ra ngọn ngành!

      Điện thoại bàn vang lên.

      Niên Bách Ngạn bỏ luôn cả tờ giấy cuối cùng vào máy, rồi tới bên bàn nhận điện thoại. Đầu kia là giọng phụ nữ dịu dàng, chân thành.

      “Bách Ngạn! rảnh ? Em muốn chuyện với .”

      Lâm ngủ mãi rồi tự nhiên tỉnh giấc, mở mắt ra là buổi chiều.

      Lúc uể oải vào nhà bếp tìm đồ ăn, mẹ lại bắt đầu cằn nhằn ở phía sau, con con đứa lớn bằng từng này còn ngủ trương mắt lên, ngày đẹp trời thế này phải ra ngoài hẹn hò mới phải.

      Lâm ngó cái ra ngoài trời qua cửa kính trong phòng bếp. Thời tiết đẹp chỗ nào vậy? Toàn là mây mù.

      “Bố con lại tìm bạn chơi cờ rồi phải ạ?” lê dép tới mở tủ lạnh ra, lười biếng : “Mẹ rảnh rỗi cũng chơi mạt chược gì đó cho vui. Mấy hôm trước Vu tới tìm mẹ mấy lần mẹ toàn . Ra ngoài chơi cùng mấy bác hàng xóm, đỡ phải ở nhà trông con.”

      “Cái con bé vô tâm vô tính này. Mẹ là mẹ con, mẹ trông chừng con ai trông? Cậu Diệp Uyên đó cũng muốn tới với con lắm, con đâu có màng tới người ta.”

      “Mẹ! Con định ăn cơm đây, lúc ăn mà còn nghe mẹ càu nhàu là ảnh hưởng tới sức khỏe đấy.” lẩm bẩm.

      Bà Lâm thấy vậy, tức giận đập bốp phát vào đầu , rồi quay người ra phòng khách.

      Lúc đó Lâm mới được ăn bữa cơm bình yên.

      Nhưng còn chưa no được nửa cái bụng, lại thấy mẹ xông vào, khoa chân múa tay: “Mau nhận điện thoại kìa, Diệp Uyên gọi đấy!”

      Lâm đúng là còn muốn gì với thái độ hưng phấn này của mẹ. Mẹ ơi là mẹ, có cần phải sợ ế chồng đến mức này ? mệt mỏi đứng dậy, giây sau bị mẹ đẩy ra khỏi bếp.

      Dưới giám sát của mẹ, đành phải lao với “tốc độ tên bắn” tới bên điện thoại. Bên kia là giọng gợi cảm của Diệp Uyên.

      Đại khái toàn hỏi những chuyện thường nhật như ngủ có ngon , có ăn gì . Lâm trả lời lần lượt, rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ thế nào. về nhà điều dưỡng rồi.

      Đúng vào lúc Lâm tưởng rằng chỉ gọi điện hỏi thăm bình thường, Diệp Uyên bỗng thẳng vào vấn đề.

      “Dịp Noel năm nay Tinh Thạch cho nghỉ lễ hai tuần, đúng đợt đó phải bay tới Roma. cùng , được ?”

      Đầu óc Lâm trống rỗng lúc lâu, mới chợt nhớ ra Tinh Thạch đúng là cho nghỉ đúng dịp Noel theo kế hoạch của tổng bộ, vì rất nhiều nhân viên làm việc trong tổng bộ đều là người nước ngoài, phải về quê đón Tết. suy nghĩ rồi : “Roma à…”

      “Đúng vậy! Bên đó khí rất trong lành, chúng ta chơi hai tuần vui vẻ.” Diệp Uyên có chút phấn khích.

      Lâm bất giác nhớ lại cảnh tượng lần gặp ở nước ngoài, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng có chút mâu thuẫn. mím môi: “Còn lâu lắm mới tới mà. Bây giờ… em chưa thể quyết định được.”

      !” Giọng của Diệp Uyên trở nên chân thành: “ rất mong em có thể cùng với .”

      Bên này Lâm chọn cách im lặng.

      Sao hiểu ý của khi muốn cùng Roma?

      lúc sau thở dài: “Để em suy nghĩ chút, được ?”

      “Được!” Diệp Uyên rất dễ tính.

      Cúp điện thoại, Lâm nằm xuống sofa, trầm tư suy nghĩ.

      Bà Lâm cảm thấy kỳ lạ, vẫn còn cầm nguyên chiếc giẻ lau trong tay, bước lên hỏi: “Thế là xong rồi sao?”

      ngẩng đầu nhìn mẹ, chớp mắt hai cái rồi gật đầu.

      “Làm gì có ai đương như hai đứa chứ?” Bà Lâm bất mãn làu bàu câu, cúi người xuống bắt đầu lau bàn.

      Lâm nhặt lấy chiếc gối ôm, nhìn mẹ đầy khó xử: “Mẹ! Con với mẹ bao nhiêu lần rồi. Mỗi tuần đều có nhân viên vệ sinh tới làm theo giờ, mẹ đừng bận rộn nữa.”

      “Có chút tiền đó tiết kiệm . Lỡ như mà con ở vậy lấy được chồng, còn có cái mà dùng.” Bà Lâm vung chiếc khăn lên, lườm Lâm .

      Lâm ấm ức, trông càng vô tội.

      Điện thoại lại reo lên, bà Lâm vui mừng: “Nhất định vẫn là Diệp Uyên!”

      Lâm cũng nghĩ là ấy. nhận điện thoại. Còn chưa đợi đầu kia gì, lên tiếng trước: “Diệp Uyên! cho em quá ít thời gian suy nghĩ rồi.”

      Bên đó im lặng.

      “Alô?” Lâm cảm thấy kỳ lạ.

      Đầu kia thở dài khe khẽ: “ ! là Tư Thừa!”

      Lâm chợt đờ đẫn.

      “Tối mai em có thời gian ? Cùng ăn cơm nhé?”

      trả lời.

      ! có chuyện muốn với em.” Giọng Đinh Tư Thừa rất nhàng.

      Hơi thở của Lâm dần trở nên gấp gáp, mãi lúc sau mới đáp lại: “Được!”

      Quán trà gần trung tâm mậu dịch quốc tế.

      Giờ này rất ít người tới đây uống trà, huống hồ còn là ngày cuối tuần.

      Cả căn phòng rộng lớn chỉ có ba người, chưa tính nhân viên phục vụ.

      Có chiếc đèn lồng đỏ đung đưa, đại diện cho văn hóa truyền thống Trung Quốc. Còn có cả những vật mang phong vị cổ xưa như lồng chạm trổ, bình phong, chao đèn bằng vải lụa. Tiếng đàn cổ vang lên trong im lìm, tĩnh lặng như làm uyển chuyển cả gian.

      Khúc Nghệ hoang mang, lo lắng ngồi chếch phía đối diện Niên Bách Ngạn. Sau khi nhân viên bưng trà lên rồi lui ra ngoài, Niên Bách Ngạn đưa cho ta chiếc cốc sứ. ta đón lấy, ngón tay ràng run rẩy.

      Chẳng mấy chốc, có bàn tay khác nhàng nắm chặt lấy nó để ta bớt run.

      Chính là Diệp Ngọc ngồi bên cạnh.

      Diệp Ngọc đối mặt với Niên Bách Ngạn vẫn điềm nhiên như thường, thấy Khúc Nghệ căng thẳng như vậy, ta nhàng : “ sao đâu! Bách Ngạn biết chuyện của hai chúng ta từ lâu rồi.” tới đây ta còn bổ sung thêm: “ ấy là người duy nhất biết chuyện này, yên tâm !”

      Khúc Nghệ ngước lên, e dè nhìn Niên Bách Ngạn.

      Nét mặt Niên Bách Ngạn vô cảm, hững hờ : “Nếu phải vì như vậy, cuộc hôn nhân này tôi cũng dám chấp nhận.” Ban đầu sở dĩ đồng ý kết hôn giả vì Diệp Ngọc chính là đối tượng phù hợp nhất. có thể lợi dụng ta ngăn ngừa những lời đồn đại gièm pha bên ngoài, còn ta cũng lợi dụng để che giấu thân phận đồng tính của mình.

      Chỉ có điều, mối quan hệ trông có vẻ như rất hòa hợp này lại trở thành chướng ngại vật từ khi Tố Diệp xuất .

      Khúc Nghệ nhìn ta hồi lâu mới gật đầu.

      “Bách Ngạn! Em đồng ý tuyên bố với bên ngoài chúng ta ly hôn, nhưng cũng phải bảo đảm quan hệ của em và Khúc Nghệ bị người ngoài phát giác.” Diệp Ngọc tính toán rất chi li.

      “Tôi có thể sắp xếp cho hai người ra nước ngoài định cư.” Niên Bách Ngạn cũng rất thẳng thắn.

      Khúc Nghệ và Diệp Ngọc đưa mắt nhìn nhau.

      “Em ở trong nhà họ Diệp tuy giữ chức vụ gì, nhưng vẫn có cổ phần. Lợi nhuận hằng năm của công ty đủ để hai người phải lo ăn lo mặc. Sau khi quan hệ của hai chúng ta giải quyết gọn gàng, tôi nghĩ cách làm thẻ xanh cho em ở nước ngoài, em cứ qua đó trước.” Niên Bách Ngạn lại bình tĩnh nhìn về phía Khúc Nghệ: “Còn về phần , có thể đợi sau khi sóng gió bình yên rồi hẵng qua đó. Tôi sắp xếp công việc khác cho để hai người dù sống ở nước ngoài vẫn có thể độc lập về kinh tế.”

      ~Hết chương 313~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 314: Lại có chuyện xảy ra

      Câu ấy của Niên Bách Ngạn khiến ánh mắt Khúc Nghệ ngập tràn kinh ngạc: “ sao?”

      “Tôi cần phải dối.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn rất ôn hòa. cầm tách trà lên, khẽ nhấp ngụm.

      “Quá tốt rồi!” Khúc Nghệ mừng rỡ nhìn Diệp Ngọc.

      Diệp Ngọc cũng vô cùng cảm kích với sắp xếp này, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Sau khi hai chúng ta ly hôn, e là người bên ngoài tranh chấp chỗ cổ phần danh nghĩa của hai chúng ta. Nhất là mấy cổ đông đó, thế nên chỗ tài sản chung của vợ chồng…”

      “Tôi chỉ lấy phần của nhà họ Niên. Sau khi hai chúng ta tuyên bố ly hôn với bên ngoài, tôi cũng có quyền lấy thứ gì của nhà họ Diệp cả.”

      “Xin lỗi …” Diệp Ngọc bỗng dưng cảm thấy áy náy.

      Niên Bách Ngạn bộc lộ quá nhiều cảm xúc cũng nhìn biểu cảm áy náy của ta. Hương trà nhạt nhòa vòng quanh đầu ngón tay , nơi đáy mắt vẫn luôn là vẻ bình thản, tĩnh lặng trước mọi sóng gió.

      Rất lâu sau mới khẽ : “Tinh Thạch là tâm huyết của hai gia đình Niên, Diệp. Tôi hiểu mục đích ban đầu bố em muốn hai chúng ta kết hôn. Cả em và Diệp Uyên đều theo nghiệp kinh doanh, chú hai em lại có đầu óc kinh doanh. Thế nên chỉ cần hai chúng ta có con, đứa trẻ đó trở thành người thừa kế duy nhất cả tập đoàn Tinh Thạch. Tới ngày nó ngồi được lên chiếc ghế đó, tập đoàn Tinh Thạch cũng còn phân là của nhà họ Diệp hay nhà họ Niên nữa. Tiếc là, người tính bằng trời tính, đời người thể vượt quá quá nhiều suy đoán và thử thách.”

      “Lúc đó, cả hai chúng ta ai ngờ việc lại tới nông nỗi này.” Diệp Ngọc nhìn Niên Bách Ngạn, gương mặt nhắn chất chứa tình cảm: “Dù sao cũng cảm ơn , Bách Ngạn! Cảm ơn từ lúc biết được chuyện của em và Khúc Nghệ luôn giúp chúng em giữ kín bí mật này. Trước đây em hiểu lầm rồi.” ta từng nhầm tưởng rằng Niên Bách Ngạn chuyện này cho Tố Diệp.

      Niên Bách Ngạn khẽ lắc đầu, đặt tách trà xuống: “Tôi chỉ hy vọng từ hôm nay trở mọi đều được bình yên.”

      Bên này Khúc Nghệ lại chìm vào nỗi bất an mơ hồ. Khúc Nghệ khẽ chạm vào Diệp Ngọc: “Còn phía nhà, phải giải thích thế nào?”

      Diệp Ngọc nghe xong cũng thấy lo lắng đôi chút. ta đau đầu về mẹ mình, bất giác nhìn Niên Bách Ngạn: “Làm sao đây? Em lo bà làm ầm lên.”

      Đây cũng là điều Niên Bách Ngạn phải đề phòng. định lên tiếng, điện thoại bên cạnh Diệp Ngọc bỗng vang lên. Trong gian u tịch này, tiếng chuông ấy vô cùng đinh tai, nó làm ta giật nảy mình, tay chợt run lên. liếc nhìn vào màn hình, bằng khẩu hình mình: Mẹ em!

      Niên Bách Ngạn ra hiệu cho ta nhận máy.

      Diệp Ngọc gật đầu, rồi ấn nút nghe máy.

      Đầu kia với tốc độ cực nhanh, hình như là xảy ra chuyện gì. Diệp Ngọc chẳng chen vào được câu. Tới khi Nguyễn Tuyết Mạn được nửa, ta bỗng trợn trừng mắt, sắc mặt lập tức trắng bệch!

      Cùng thời điểm ấy, ở nơi khác.

      Khi Tố Diệp lần tìm tới nơi theo địa chỉ thứ hai mà Kỷ Đông Nham đưa, mới phát ra đây là nhà hoang bị bỏ phế, bên trong để ít linh kiện ô tô và những chiếc vỏ xe bị phá hủy. nhìn kỹ qua, đa số đều là những chiếc xe đua bị vứt .

      Gió thu rào rào thổi, bụi bay mù mịt.

      vội vàng giơ tay lên che mắt, cảm thấy hít vào phổi toàn là mùi xăng dầu dư thừa, vô cùng nhức mũi.

      Gió ngừng lặng, khi buông tay xuống, ánh mắt bất giác quét qua cái bóng ngồi ngay bậc thềm gần đó.

      Là Niên Bách Tiêu.

      Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, nỗi lo sợ căng thẳng trong lòng Tố Diệp mới trút xuống. Nhưng ngay lập tức nghi vấn lại dâng lên trong . Cậu ta vô duyên vô cớ chạy tới nơi hoang vắng, tồi tàn này làm gì?

      về phía cái bóng đó.

      Mây mù che khuất ít nắng chiều, thế nên chiếu xuống người Niên Bách Tiêu chỉ toàn là quầng sáng u ám, tịch. Cậu ta ngồi trong khung cảnh như mây như nắng đó, nhìn đăm đăm về phía trước, biết ngắm cái gì.

      hiểu sao, nhìn thấy bóng hình Niên Bách Tiêu như vậy, lại cảm thấy cậu ta độc.

      Tiếng gót giày dẫm lên đá sỏi làm kinh động tới Niên Bách Tiêu. Cậu ta quay đầu lại, nhìn về phía Tố Diệp, gương mặt trong khoảnh khắc có chút ngỡ ngàng và do dự, nhưng hồi phục lại cái vẻ ba lăng nhăng thường ngày rất nhanh. Cậu ta lạnh lùng hừ tiếng: “ trai tôi bảo chị tới đây?”

      Tố Diệp dừng bước bên cạnh cậu ta. Lời mào đầu đó tuy rằng chẳng mấy thân thiện nhưng ít nhất tránh cho phải mấy câu chào hỏi dù suy xét rất lâu vẫn cảm thấy ổn. Niên Bách Tiêu hỏi xong câu ấy lại quay phắt . bèn ngồi thẳng xuống bên cạnh cậu ta.

      “Có thể nhận ra cậu vẫn rất hy vọng trai quan tâm tới mình.”

      câu chọc tức Niên Bách Tiêu. Cậu ta nhìn , gào thét: “Hàm hồ!”

      “Câu này mà dùng tiếng Trung để chửi trút giận nhanh hơn đấy.” Tố Diệp điềm đạm .

      Niên Bách Tiêu giận tới tím tái mặt mày.

      Lúc sau, cậu ta trong hơi thở gấp: “Rốt cuộc chị tìm tới đây bằng cách nào?”

      “Xem ra, trai cậu cũng biết cậu có thể tới đây.”

      kỳ vọng như đốm lửa mới bắt đầu nhen nhóm bỗng chốc tắt ngấm trong mắt Niên Bách Tiêu. Cậu ta lại câu thiếu khách khí: “ ra là Kỷ Đông Nham cho chị biết. Tôi còn tưởng bác sỹ tâm lý nhiều mánh khóe lắm cơ.”

      “Đừng có xem thường bác sỹ tâm lý! Ít nhất tôi biết, ra người cậu mong cho tôi biết hành tung của cậu nhất vẫn là trai.” Tố Diệp cũng tức giận, chỉ uể oải vươn vai cái, giọng của đầy mệt mỏi.

      Niên Bách Tiêu lườm , nét mặt đầy chống đối và thiếu thiện chí.

      vẫn quan tâm. Trẻ con mà, da mặt mỏng lắm, tâm bị người khác trúng khó tránh khỏi thẹn quá hóa giận.

      Quả nhiên, giây sau Niên Bách Tiêu bộc phát: “Chị có tư cách gì mà đến thuyết giáo tôi? Chị dâu ư? Con dâu trưởng nhà họ Niên? Đừng có quên, chị chẳng qua chỉ là tình nhân của tôi thôi, còn lâu mới chị lòng!”

      Tố Diệp cười híp mắt trước vẻ phẫn nộ của cậu ta. bẻ cổ tay đôi chút: “Niên Bách Tiêu! tiếng thoải mái quá nhỉ. Lại quên mùi vị món võ của tôi rồi à?”

      Niên Bách Tiêu vừa nghe bỗng mím chặt môi, nhưng ánh mắt nhìn vẫn lạnh lùng, sắc bén như dao. nhìn rất kỹ. Đứa trẻ này lúc trầm mặc rất giống Niên Bách Ngạn, cái vẻ nghiêm túc đó chệch đâu được.

      Trải qua thời gian khá dài, cậu ta mới thứ tiếng Trung lóng ngóng của mình: “Tôi sợ chị đâu, tôi đọc sách là vì, phải phụ nữ dùng để đối kháng, mà là tôn trọng.”

      Tố Diệp sắp xếp lại ý cậu ta muốn biểu đạt. Đại khái là, phải cậu ta sợ mà vì từng đọc câu trong sách rằng, phụ nữ phải dùng để bắt nạt mà dùng để thương.

      mím môi cười: “Tuy rằng có số từ dịch vẫn chưa chuẩn xác lắm, nhưng mà dễ dạy bảo.”

      “Thỏ con dễ dạy?”* Khả năng nghe tiếng Trung của Niên Bách Tiêu khá tốt, nhưng phải câu thành ngữ hoặc thể văn ngôn nào cũng nghe hiểu.
      *Niên Bách Tiêu nghe nhầm câu “trẻ dễ dạy bảo”.

      Tố Diệp nhịn được phải phì cười.

      “Gì đấy?” Cậu ta sốt sắng.

      gần như cười ngặt nghẽo. Thấy cậu ta trông có vẻ sốt ruột , bèn ôm bụng : “Tôi bảo trông cậu ngoan như thỏ ấy, dễ dạy!”

      Niên Bách Tiêu đưa mắt lườm nguýt: “Chị đúng là rất kỳ lạ.” Cuối cùng cũng được câu tiếng Trung hoàn chỉnh. Cậu ta đứng dậy, phủi mông định .

      “Này!” gọi giật lại sau lưng.

      Niên Bách Tiêu quay đầu nhíu mày nhìn .

      giơ tay về phía cậu ta.

      Đầu mày Niên Bách Tiêu càng nhíu chặt, nhưng vẫn tới, nắm tay kéo mạnh dậy với vẻ thiếu tình nguyện, miệng còn quên lẩm bẩm câu: “Phiền phức!”

      Tố Diệp giày cao gót, cậu ta lại kéo hơi mạnh tay. đứng vững, người bỗng lảo đảo. Niên Bách Tiêu trong lúc căng thẳng, vội giơ tay ôm . hét lên tiếng rồi ngã nhào vào lòng cậu ta.

      Cậu ta cũng cao ngang ngửa Niên Bách Ngạn, thế nên vừa ngã, mũi đập trúng ngực cậu ta, đau tới nỗi nước mắt vòng quanh. Niên Bách Tiêu có lẽ ngờ làm đau. Cậu ta vốn định giữ chắc để bị ngã, ai dè lại khiến mắt đỏ ửng, nhất thời luống cuống, tay vẫn giữ lấy eo , tay vội vàng xoa lên mũi : “Xin lỗi, xin lỗi!”

      Khoảng cách quá gần, mùi hương nam tính nhanh chóng xộc vào mũi Tố Diệp. Đồng thời, mùi thơm của phụ nữ và cơ thể đầy đặn cũng khiến Niên Bách Tiêu đỏ mặt.

      Cánh tay cậu ta rất chắc chắn, vòm ngực cũng vững chãi. Điều này mới khiến Tố Diệp ý thức được Niên Bách Tiêu còn là cậu nhóc nữa. Độ tuổi hai mươi đủ để cậu ta có được cơ thể rắn rỏi của người đàn ông trưởng thành.

      Thấy mặt cậu ta đỏ bừng, Tố Diệp vội vàng đẩy cậu ta ra, tự ôm lấy mũi mình, quở trách: “Cậu cố tình phải ? Dù có ghét tôi cũng cần phải báo thù như vậy chứ?”

      Nét mặt Niên Bách Tiêu đầy áy náy, vội xua tay: “! Tôi có, tôi báo thù, muốn chị.”

      “Cậu muốn là cậu định báo thù tôi chứ gì?” Tố Diệp trừng mắt.

      Niên Bách Tiêu gật lia lịa như đầu sắp lìa khỏi cổ.

      “Nhưng việc cậu làm tôi bị thương là .” Tố Diệp cố tình tức giận, chỉ vào sống mũi đỏ ửng: “Mũi tôi rất đau, vô cùng đau!”

      Cậu ta lại xua tay, nét mặt sốt sắng.

      Thấy vậy, Tố Diệp có phần vui vẻ, hắng giọng : “Muốn tôi tha thứ cho cậu cũng được thôi, cậu phải cho tôi biết tại sao lại tới đây.”

      Niên Bách Tiêu nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, cái tính cộc cằn lại nổi lên: “Tại sao lại phải nguyên nhân, tôi?”

      Tố Diệp cong môi: “Vì cậu đắc tội với tôi.”

      Cậu ta mím chặt môi, gì.

      “Cậu rất thích ô tô, thế nên hôm đó lái xe đua của trai ra đường, kết quả bị cảnh sát bắt.”

      Niên Bách Tiêu nhìn khó chịu.

      Thấy cậu ta chịu lên tiếng, Tố Diệp nhún vai: “Thôi được rồi! Nếu cậu muốn trả lời câu hỏi này, vậy tôi đổi câu khác.”

      Niên Bách Tiêu nhìn đầy cảnh giác như con thỏ con.

      “Tại sao cậu lại về nước?” Tố Diệp sát lại trước mặt cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ngắm cậu ta từ xuống dưới.

      Cậu ta ràng rất bực bội.

      “Cậu về nước nhưng lại kiên quyết tới Tinh Thạch làm việc, xem ra phải liên quan tới công việc. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?” truy hỏi.

      Môi Niên Bách Tiêu mím rất chặt, mãi lúc sau mới hằn học đáp lại câu: “Mũi chị là giả, phải, tôi cần chịu trách nhiệm!” Dứt lời, cậu ta tức giận quay người bỏ .

      Tố Diệp ngẩn ra giây lát mới hiểu cậu ta vừa cái gì. Thấy cậu ta bỏ dứt khoát, hét lên phía sau: “Làm sao cậu biết mũi tôi phải là giả? Tôi cho cậu hay, để quyến rũ trai cậu, tôi phải tốn rất nhiều tiền để phẫu thuật thẩm mỹ đấy!”

      “Nhiều lời!” Cách khoảng khá xa, cậu ta hét lớn về phía , thái độ dữ dội: “ có liêm sỉ!”

      Tố Diệp phát lúc chửi người khác, sao tiếng Trung của cậu ta lưu loát thế. chuẩn bị đuổi theo, tiếp tục khiển trách, tiện thể tìm hiểu nguyên nhân thực của việc cậu ta về nước, điện thoại lại vang lên đúng lúc này. lấy ra xem, hóa ra là Niên Bách Ngạn.

      phấn khởi định với mình tìm được Niên Bách Tiêu rồi, ai ngờ lên tiếng trước, giọng trầm mạnh: “Chú hai em trúng độc vừa được xe cấp cứu chở . Đến nhà họ Diệp chuyến , ngay lập tức!”

      ~Hết chương 314~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 315: Nữ quỷ áo đỏ trong mắt người chứng kiến

      Nhà họ Diệp trở nên hỗn loạn, người người hoang mang.

      Tố Diệp cưỡng chế “áp giải” Niên Bách Tiêu về tứ hợp viện trước, sau đó vội vã đến nhà họ Diệp. Tới nơi mới phát ra cảnh sát có mặt ở trường từ lâu, làm các thủ tục thu thập chứng cứ và xét hỏi.

      Bốn người Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Lan, Diệp Hạc Phong và Diệp Uyên đều có mặt ở nhà, có lẽ cùng tới bệnh viện. Nguyễn Tuyết Mạn ngồi sofa trong phòng khách vừa gào khóc vừa oán trách: “Cái nhà này làm sao vậy? Chúng ta thể tiếp tục sống ở đây nữa rồi, yên lành rước ma quỷ về nhà.”

      Tố Diệp vào nhà đúng lúc nghe được câu này của Nguyễn Tuyết Mạn, cũng nhân tiện nhìn thấy Niên Bách Ngạn. tay đút túi quần, tay cầm di động chuyện điện thoại, hai hàng lông mày tuấn nhíu lại thành độ cong nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người làm bị cảnh sát thẩm vấn. Diệp Ngọc ngồi bên cạnh , khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Mạn.

      Diệp Ngọc nhìn thấy Tố Diệp trước. Thấy tới tận nhà họ Diệp, ta có phần kinh ngạc, nhưng cũng gì nhiều. Ngay sau đó Nguyễn Tuyết Mạn cũng nhìn thấy , lập tức bùng nổ. Bà ta đứng bật dậy khỏi sofa, chỉ vào , hét lớn: “Chính mày! Mày là con hồ ly tinh! Các mau bắt nó ngay , con này chính là vận đen, là đồ sao chổi!”

      Tố Diệp chỉ muốn xông tới chửi cho bà ta trận rồi bỏ ngay lập tức.

      Tiếng gào khóc thảm thiết của Nguyễn Tuyết Mạn quấy rầy phía cảnh sát, cũng làm kinh động tới Niên Bách Ngạn. quay đầu nhìn thấy Tố Diệp đứng ngoài cửa, nếp nhăn trán lại càng sâu thêm. ngắn gọn mấy câu vào điện thoại rồi cúp máy, tới trước, nhưng là với Nguyễn Tuyết Mạn: “ ấy tới đây vừa hay có thể chứng minh mình trong sạch.”

      “Nó là con tinh! Kể cả lần hạ độc này phải do nó làm, ma quỷ của nhà họ Diệp cũng do nó rước tới mà thôi.” Nguyễn Tuyết Mạn vẫn chịu thôi.

      Tố Diệp vốn dĩ muốn đặt chân vào nhà họ Diệp. Nếu phải vì Niên Bách Ngạn, đánh chết cũng quay lại đây lần nữa. Cộng thêm Nguyễn Tuyết Mạn lý lẽ, có giây phút thực muốn quay đầu ngay tức khắc. Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn lại gán cho tội danh lớn đến vậy, bỗng dưng muốn nữa.

      “Đúng rồi! Ma quỷ của nhà này là tôi gọi tới đấy, để chuyên trừng trị mấy lão bà như bà đấy.” chầm chậm ngồi xuống bên của sofa, ngữ điệu cũng rất từ tốn.

      Nguyễn Tuyết Mạn tức đến tái nhợt mặt mày. Diệp Ngọc nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt bất mãn, rồi lại ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn, nín nhịn gì cả. Người phụ trách điều tra án bước tới. Tố Diệp nhìn thấy ta vẫn là người cảnh sát hôm trước hỏi cung , bèn cười khẽ: “ cảnh sát à! Nếu tôi chính là đồ phù thủy gọi ma gọi quỷ tới hại cái nhà này, liệu có dẫn tôi về sở cảnh sát thẩm vấn nữa ?”

      Người cảnh sát ngẩn người giây lát, xấu hổ nhanh chóng lướt qua gương mặt.

      Niên Bách Ngạn lặng lẽ đứng chặn phía trước Tố Diệp, tránh để và người cảnh sát đối mặt nhau, bình tĩnh hỏi: “Thế nào rồi?”

      Người cảnh sát nén giận: “ qua đây chúng ta chuyện.”

      Hai người bèn tới trước cửa sổ chuyện lúc. Giọng của họ rất , thế nên Tố Diệp thể nghe được rốt cuộc họ gì. chỉ biết nhìn trái nhìn phải, quan sát kỹ từng góc trong căn nhà cũ.

      Đám người làm xếp làm hai hàng chỉnh tề. hàng là những người làm được thuê thường niên, nhận lương của nhà họ Diệp. hàng là những người được thuê ở ngoài về dùng tạm thời. Số lượng này nhiều lắm, chỉ có năm người, ai nấy cũng thể nét mặt việc hề liên quan tới mình. Còn phía đám người làm thường niên, ai ai cũng căng thẳng, dáng vẻ sợ sệt lo lắng.

      Qua mấy ngày nay tìm hiểu tài liệu, Tố Diệp cũng hoàn toàn nhận ra mỗi người làm trong nhà này, cả về tuổi tác của họ, công việc đảm nhận, gia cảnh cơ bản cùng với tính cách, tác phong làm việc.

      Nhân lúc Niên Bách Ngạn chuyện với cảnh sát, Tố Diệp đứng dậy, về phía đám người làm. Diệp Ngọc thấy làm vậy, thấp giọng quát nạt: “Em định làm gì vậy?”

      “Thi triển thuật, gọi ác quỷ tới, để họ giải quyết lão bà kia trước rồi tới đồ ma nữ như chị sau!” Tố Diệp uể oải đáp lại câu.

      “Mày! Cái con này…” Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt , định mắng chửi gì đó nhưng có lẽ xung quanh có nhiều người ngoài, bà ta đành hậm hực nuốt nửa câu còn lại vào bụng.

      Diệp Ngọc cũng tức giận, mặt mũi xám ngoét.

      Niên Bách Ngạn cũng nghe thấy câu ấy, chớp thời cơ liếc mắt nhìn Tố Diệp, thần sắc vừa khó xử vừa buồn cười.

      Đám người làm lần lượt chào hỏi Tố Diệp. Cái danh hiệu “ hai” này khiến tai chua xót. từ đầu hàng cho tới cuối hàng, rồi lại vòng từ cuối hàng trở lại đầu hàng, câu, chỉ lần lượt quan sát từng người, cuối cùng dừng lại trước mặt người quản gia.

      hai!” Người quản gia cung kính gọi tiếng.

      Tố Diệp dửng dưng, trầm ngâm giây lát, rồi ngước mắt lên nhìn ông ta, khẽ hỏi: “Ai là người đầu tiên rêu rao tin nhà họ Diệp có ma?”

      đường tới nhà họ Diệp gọi điện lại cho Niên Bách Ngạn nên nắm được đại khái tình. Chiều nay, Diệp Hạc Thành uống trà bỗng bất tỉnh nhân . Cũng may lúc đó trong nhà có người nên nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Bước đầu phán đoán ông ta bị trúng độc, nguyên nhân giống hệt với lần Nguyễn Tuyết Mạn nhập viện. Nhưng đám người dưới lại lần lượt rỉ tai nhau nhà này gặp chuyện hết lần này tới lần khác đều bắt nguồn từ nữ quỷ áo đỏ đó. ta tới đây báo thù, chỉ vì nhà họ làm chuyện thất đức.

      ra tin đồn thất thiệt này ngay sau khi Nguyễn Tuyết Mạn vào viện được thêm mắm thêm muối, đồn đại sôi nổi. Chỉ có điều lần này vì có thêm người nữa trúng độc, nên lại càng khiến mọi người hoang mang. Hơn nữa, đến cả mấy người chủ trong gia đình cũng từng nhìn thấy ma quỷ, trong đó có Nguyễn Tuyết Mạn là hoàn toàn tin tưởng chuyện này.

      Tố Diệp chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ thần thánh. cũng hiểu mục đích Niên Bách Ngạn gọi tới đây. là có thể chứng minh lần trước chỉ bị vu vạ, hai là xem xem có thể điều tra ra chút manh mối nào .

      ra chẳng quan tâm ma quỷ báo thù gì đó, nhà họ có bị làm sao cũng liên quan gì tới ? còn mong đời này có ma quỷ để giúp hả lòng hả dạ nữa. Nhưng có câu của Niên Bách Ngạn nhắm trúng nội tâm của . Đó chính là Diệp Hạc Phong nhìn thấy mẹ . Chuyện này ít nhiều cũng khiến nghi ngờ, rất muốn xem rốt cuộc là thế nào.

      Quản gia thấy Tố Diệp hỏi như vậy, hơi do dự lát mới đáp: “Chính bà cả nhà họ Diệp có ma. Bà cả gặp ma trong vườn hoa.”

      “Tôi hỏi chủ nhân, tôi hỏi người làm.” Tố Diệp rất nhã nhặn, nhìn chằm chằm người quản gia rời mắt: “Giữa người làm cũng đồn đại chuyện ma quỷ này rất nhiệt tình, rằng nó có mắt có mũi, thể nào là nghe người khác rồi kể lại như được, đúng ?”

      “Có người ra cũng chỉ tam sao thất bản, nhưng mà…” Người quản gia úp úp mở mở.

      hai! Nhà họ Diệp có ma, đừng nên can dự vào nữa.” người làm đứng bên cạnh quản gia chợt lên tiếng, có vẻ thần bí: “Đầu tiên là bà cả, sau đó tới ông hai. biết người tiếp theo là ai. Thế nên hai, tuyệt đối đừng chọc vào lũ ma quỷ đó.”

      Tố Diệp chuyển ánh mắt sang người này, nhanh chóng tìm lại những thông tin về ta trong đầu óc.

      Người này tên là Giả Khánh Sinh, năm nay hai mươi sáu tuổi, trình độ văn hóa cấp ba, làm ở nhà họ Diệp nhiều năm rồi, chưa kết hôn. Hai năm trước ta vốn định xin nghỉ việc, sau đó biết vì nguyên nhân gì lại tiếp tục ở lại đây làm việc tới tận bây giờ. Mọi người đều gọi ta là Tiểu Giả. Đánh giá đầu tiên của ta khá nhút nhát, tuy bé nhưng được cái nhanh nhẹn, chăm chỉ chịu khó, hòa nhã thân thiện với mọi người.

      Lần trước khi cảnh sát thẩm vấn, chính ta nhìn thấy vào nhà bếp. Nhưng lại có quá nhiều ấn tượng với ta. Hai ngày nay tìm hiểu tài liệu mới nhớ được tên của người này.

      nhìn người thanh niên trước mặt. ta gầy gò, thó, gương mặt toát lên vẻ dè dặt và sợ hãi, cũng giống người có tâm tư đen tối gì, thế là bèn giọng hỏi: “Sao lại dám khẳng định nhà họ Diệp có ma ?”

      Còn chưa đợi Tiểu Giả trả lời, quản gia lên tiếng: “Chính cậu ta từng nhìn thấy ma, thế nên người làm trong nhà họ Diệp mới truyền tai nhau sôi nổi như vậy.”

      Tố Diệp cảm thấy rất kỳ lạ, bèn nhìn Tiểu Giả: “Chính mắt nhìn thấy?”

      Tiểu Giả cúi gằm, gật đầu.

      Tố Diệp càng thấy khó tin, bèn truy hỏi rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Tiểu Giả run rẩy kể lại những gì ta nghe thấy, nhìn thấy. ra có tối tới phiên ta làm ca đêm, phải vào trong vườn kiểm tra xem đèn đuốc còn sáng hay . Lúc kiểm tra xong, qua vườn hoa, ai ngờ gió lạnh bỗng nổi lên. ta hắt xì hơi cái, ngay lập tức nhìn thấy cái bóng đỏ thoắt thoắt . ta cố gắng lấy tay dụi mắt, lúc đó mới xác nhận là mình nhìn nhầm. Cái bóng đó lướt về phía căn nhà cũ, cuối cùng dính lên ô cửa sổ gác.

      Tiểu Giả nhìn rất ràng, căn phòng mà nữ quỷ đó đứng chính là phòng của Diệp Hạc Thành.

      Lúc đó ta sợ chết khiếp, bỏ chạy thục mạng, còn bị vấp ngã.

      Kể tới đây, Tiểu Giả liền vén tay áo lên, chỉ vào vết thương ngoài da cánh tay mình: “ xem! Cả cánh tay cũng bị thương rồi.”

      Tố Diệp đưa mắt nhìn, khi ánh mắt liếc qua đầu ngón tay ta, hơi sững sờ chút.

      đời này làm gì có ma quỷ, sau này chớ có lan truyền linh tinh nữa.” Tố Diệp hắng giọng, hờ hững câu.

      hai…” Tiểu Giả ủ dột mặt mày.

      “Cả nữa. Lúc đó trời tối như thế, nhất định là nhìn nhầm thôi. Việc trúng độc chắc chắn là do người làm, chẳng có ma quỷ gì hết.” Tố Diệp thấp giọng trách mắng Tiểu Giả.

      Khoảng năm rưỡi chiều, cảnh sát mới rời .

      Vì Diệp Hạc Phong và mọi người đều ở bệnh viện, ở lại nhà toàn là đàn bà con , nên mọi việc từ xuống dưới trong nhà đều nghe theo sắp xếp của Niên Bách Ngạn. lệnh cho đám người làm ai về làm việc người nấy, rồi dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối.

      Tới lúc bày mâm, Niên Bách Ngạn mới với mấy người họ: “Chú hai qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Cảnh sát cũng muốn tránh việc báo chí khuếch đại vô tội vạ nên quyết định niêm phong nhà họ Diệp lại. Ngoại trừ trường nơi chú hai trúng độc tạm thời bị khóa ngoài, tất cả các khu vực khác mọi người có thể ra vào như bình thường. Con cũng dặn dò người dưới được phép lai vãng qua phòng chú hai nữa, mọi người cũng tránh qua đó. Cảnh sát cũng chăng dây bảo vệ rồi.”

      Diệp Ngọc gật đầu, Nguyễn Tuyết Mạn im lặng, chẳng biết nghĩ điều gì.

      Tố Diệp ngồi đối diện với Niên Bách Ngạn, thấy bận rộn hết việc này tới việc kia cho nhà họ Diệp, trong lòng cảm thấy chẳng vui vẻ gì. Nhất là nhìn Diệp Ngọc cứ quấn chặt lấy , răm rắp nghe lời, lại càng bực bội. Cảm giác này giống như biến thành kẻ thứ ba, giương mắt nhìn người đàn ông mình lo lắng cho gia đình của vợ vậy.

      giờ đâu khác gì người ngoài cuộc…

      ~Hết chương 315~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :