1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 306: Em nên đẹp đến vậy

      Mãi mới mong ngóng, chờ trông tới được ngày thứ sáu, Tố Diệp đương nhiên muốn trải qua ngày tuyệt vời với việc tăng ca thê lương và đơn. Vì thế cuộc điện thoại này của Hứa Đồng giúp nhìn thấy hy vọng.

      Biết đâu, có thể tới phòng làm việc của Niên Bách Ngạn giở trò làm nũng để nới thêm cho mấy hôm?

      Vì chỉ còn năm phút nữa là tan sở. Chỉ cần qua năm phút này, còn trong giờ làm việc nữa. có làm nũng cũng hoàn toàn là hành vi cá nhân.

      Nhưng nếu như, gọi tới đó chỉ để trách mắng việc làm hôm nay của sao?

      Tố Diệp nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng đầu óc bay xa rồi. nghĩ tới ngàn vạn khả năng để Niên Bách Ngạn gọi tới văn phòng. Khả năng nào cũng thể rời xa gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị đó của . Nghĩ tới đây, cả người lại rét run.

      Thế nên, bất luận xuất phát từ mục đích nào, cũng phải đợi năm phút này trôi qua .

      Hết giờ làm mà vẫn còn quở trách là danh chính, ngôn thuận.

      Tố Diệp hạ quyết tâm. Việc này cũng do Niên Bách Ngạn ép buộc mà thôi, thể nghĩ ra cách thức cẩu huyết như vậy.

      Từng giây phút trôi qua trong giày vò.

      Chỉ năm phút. Tố Diệp chưa từng biết ra năm phút cũng có lúc khó vượt qua tới vậy.

      né tránh, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, như vậy, thời gian có thể trôi nhanh hơn chút.

      Nhưng chẳng mấy chốc, điện thoại bàn làm việc lại vang lên tiếng chuông chói tai, phá vỡ bầu khí yên tĩnh của căn phòng.

      Tố Diệp bị giật mình bởi tiếng chuông đột ngột ấy. lập tức vớ lấy ống nghe. Vừa “alô” tiếng, nghe thấy giọng có phần giận hờn của người đàn ông ở đầu kia: “Sao vẫn còn ngồi đó? Tới phòng làm việc của !”

      “Ồ ồ…” Tố Diệp run rẩy cúp máy, lòng thầm gào khóc. Tiêu đời rồi, chết chắc rồi! Kiểu này tám, chín phần là làm khó .

      sợ tức giận, chỉ sợ trong phút giận dữ lại trừ tiền của .

      Tầng lớp bóc lột như Niên Bách Ngạn bao giờ vì quan hệ của hai người mà nương tay với . Giống như lần nghỉ việc trước, khi phòng tài vụ tổng kết tiền lương cho , nhẩm tính, người đàn ông đáng chết đó trừ tiền của .

      Tố Diệp lại liếc mắt nhìn thời gian, còn hai phút nữa là tới sáu giờ.

      Vậy

      thể từ từ đứng dậy, chầm chậm về phía văn phòng của .

      Hai phút qua nhanh thôi.

      Tố Diệp cũng quyết định làm vậy. bỗng chốc như con rùa, tất cả mọi động tác đều chậm hẳn.

      Bên ngoài phòng làm việc, ngờ lại gặp Hứa Đồng chuẩn bị ra về. Tố Diệp kinh ngạc bước tới, níu chặt lấy ấy: “ về rồi sao?”

      Hứa Đồng liếc nhìn vào phòng rồi kéo Tố Diệp sang bên cạnh, thầm: “Hiếm khi được hôm tổng giám đốc nhân từ thả tôi về sớm.”

      Vừa nghe câu này, đầu tóc Tố Diệp dựng đứng cả lên. Xong đời rồi! Niên Bách Ngạn nhân từ với Hứa Đồng, nhưng chưa chắc vui vẻ, hòa nhã với . Cả người thân cận nhất cũng cho về, chắc chắn là muốn răn dạy trận ra trò. Sớm biết thế này chẳng giúp người ta thử váy cưới gì gì đó. ra cũng thể trách Niên Bách Ngạn giận dữ. Trong giờ làm việc mà làm vậy đúng là hay.

      Hứa Đồng biết nghĩ cái gì, giơ tay vỗ lên vai , hất cằm về phía trong: “Mau vào !”

      Tố Diệp tuyệt vọng nhìn theo bóng Hứa Đồng rời , tới tận khi ấy vào trong thang máy.

      lại lại bên ngoài rất lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí gõ cửa. Giọng đàn ông hờ hững từ trong vọng ra: Vào !

      Hít sâu hơi, Tố Diệp mới đẩy cửa vào.

      Chiếu rọi vào tầm mắt là màn đêm rộng lớn ngoài khung cửa sổ sát sàn, muôn vạn ánh đèn đường làm sống động màu sắc đêm thu.

      Bên ngoài lớp kính thủy tinh là con đường Trường An chật chội, đông đúc, bóng xe cộ đan vào nhau rối rắm. Trong phòng lại yên tĩnh tới mức nghe được cả từng tiếng thở.

      Niên Bách Ngạn xử lý tài liệu. Hôm nay mặc áo sơ mi đen, cà vạt được thắt gọn ghẽ. Đến cả cúc cổ và tay áo cũng được cài rất chắc chắn. người vốn nghiêm túc như , mặc sơ mi đen càng khiến người ta dám ho he. Áo khoác được treo móc áo bên cạnh, cũng là màu khói xám.

      Nhìn sắc màu này là biết tâm trạng mấy vui vẻ rồi.

      Thấy vào, ngước mắt lên liếc nhìn cái, trông có vẻ rất tùy hứng, khiến Tố Diệp dâng lên dự cảm lành trong lòng.

      Niên Bách Ngạn lại cúi xuống đọc tài liệu. Khi xem tới trang cuối cùng, ngoáy lên đó chữ ký của mình.

      Tố Diệp thấy vậy, cảnh giác bất chợt tăng cao. tưởng định lên tiếng rồi, nhưng lại thấy cầm tài liệu khác lên, lật ra, xem xét.

      hiểu.

      Kiểu này là bảo ngồi hay ngồi đây?

      len lén nhìn giờ. Sáu giờ năm phút, quá giờ tan ca rồi.

      Trong lòng như có tảng đá ầm ầm rơi xuống.

      Tố Diệp nhàng thở hắt ra, ngồi lên chiếc sofa ngay gần đó. Nhưng mông mới chạm xuống ghế chưa đầy hai giây, thấy uy nghiêm câu: “Cho em ngồi chưa?”

      ngẩng đầu nhìn .

      Từ nãy đến giờ vẫn ngồi đọc tài liệu, hề ngước lên nhìn .

      Tố Diệp thể đoán ra bây giờ bình tĩnh, hòa nhã hay ngấm ngầm nổi giận. đứng dậy, tới trước bàn làm việc: “Vậy gọi em tới đây làm gì?”

      Niên Bách Ngạn đáp, chớp mắt lại ký xong hai tập tài liệu nữa.

      Tố Diệp cảm thấy buồn chán, ngó đông ngó tây, ngắm cái nọ cái kia.

      “Đoạn đường tới phòng làm việc của xa xôi lắm sao?” Niên Bách Ngạn bất ngờ tung ra câu hỏi.

      “Á? À…” Tố Diệp phản ứng lại, con ngươi đảo đảo, cười trừ: “Em cũng phải xử lý cho xong công việc của mình .”

      Niên Bách Ngạn nhìn , trong đôi mắt u tối lấp lánh tia sáng.

      cười hì hì, dè dặt sờ lên chiếc ghế đối diện : “Em ngồi được chứ?”

      đồng ý, nhưng cũng phản đối.

      Tố Diệp bèn ngồi lên đó.

      Niên Bách Ngạn nhìn chút như suy ngẫm chuyện gì, rồi tiếp tục cẩn thận với công việc của mình. cố gắng dướn cổ lên nhìn. Bên chằng chịt những con số, chắc là lại đề cập tới chuyện tiền nong.

      Niên Bách Ngạn liếc nhanh về phía .

      Tố Diệp vội vàng cụp mắt xuống.

      lúc sau, Tố Diệp mới với giọng buồn buồn: “Bây giờ hết giờ làm rồi, được mắng em nữa, cũng được trừ tiền của em. Tan ca có nghĩa là, giờ còn là cấp của em nữa.”

      con cà con kê thôi hồi, chỉ sợ tiền của mình bay mất.

      Niên Bách Ngạn cũng mặc kệ lải nhải. Những lời đa phần đều là muốn gấp gáp thoát khỏi tội danh, cơ bản là phải bảo vệ được túi tiền của mình. Cuối cùng bổ sung câu: “Quan trọng nhất là, em coi giúp đỡ người khác là niềm vui. nhìn thấy đâu, bé ở phòng hành chính đó gấp gáp sắp khóc tới nơi. Em còn cách nào khác mới thử giúp người ta. Đám cưới là chuyện đại cả người đời, váy cưới quan trọng lắm.”

      Niên Bách Ngạn làm việc chẳng biết có nghe được vào đầu câu nào hay , tóm lại vẫn cúi gằm.

      phải quan tâm nhiều hơn chút tới nhân viên của mình. Đừng có động tý là chưng bộ mặt khó coi ra. xem, hôm nay mấy ấy bị dọa, mặt tái nhợt cả.”

      Niên Bách Ngạn ngừng bút, từ tốn đưa cốc nước bàn cho .

      “Cảm ơn !” Tố Diệp đúng lúc cũng khát khô cổ vì trình bày nãy giờ. ôm cốc nước, uống ừng ực tới khi cạn sạch.

      Khi đặt cốc nước xuống, cũng đúng lúc Niên Bách Ngạn xử lý xong công việc. gấp tập tài liệu lại, khẽ mỉm cười: “Giải thích xong rồi?”

      Tố Diệp chớp chớp mắt, gật đầu.

      Niên Bách Ngạn đứng dậy, cầm cốc rót nước. Tố Diệp biết rốt cuộc suy nghĩ gì, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ. chỉ biết ngoan ngoãn ngồi yên đó đợi quay lại.

      rót cốc nước. Khi qua cửa ra vào, nhàng khóa trái cửa lại. Thanh ấy rất khẽ, Tố Diệp ngồi ghế hoàn toàn hay biết gì.

      Trở lại vị trí, Niên Bách Ngạn đặt cốc nước vào chỗ cũ.

      “Báo cáo đánh giá hoàn thành đến đâu rồi?” giơ tay nới lỏng cà vạt, gương mặt khẽ ánh lên ý đồ khác.

      Tố Diệp vừa nghe thấy câu này là sắc mặt chán chường. cố gắng cắn môi, sau đó với giọng đáng thương: “Nhiều báo cáo như thế, dù tối nay em có tăng ca đến chết cũng làm xong được.”

      Niên Bách Ngạn nghe xong, giả bộ lắc đầu khó xử: “Vậy hết cách rồi, đành phải trừ tiền.”

      “Bách Ngạn…” Tố Diệp gào lên thảm thiết, chủ động vòng tới trước mặt , kéo cánh tay , lắc lắc: “Cho em thêm mấy ngày nữa . Có phải công việc gì gấp gáp đâu, cũng biết trước nay em ở lại tăng ca bao giờ mà.”

      Niên Bách Ngạn mím môi.

      “Có phải vẫn còn giận ? Em giải thích với rồi, em hoàn toàn biết Kỷ Đông Nham tới mà.”

      “Làm nũng vô dụng, giờ ở công ty.” Niên Bách Ngạn như cười như .

      Tố Diệp đành ngồi thẳng lên đùi , vòng tay ra sau cổ : “Hết giờ làm rồi, vẫn còn mang cái giọng cấp ra nạt em à? Thôi được, cứ coi như em làm hài lòng sếp vậy, môi hồng đổi lại niềm vui cho còn được sao?”

      Dứt lời, hôn “chụt” cái lên má .

      “Thế thôi ư?” Niên Bách Ngạn khẽ rướn mày.

      Tố Diệp nghe xong trừng mắt: “Niên Bách Ngạn! Em nhũn nhặn lắm rồi đấy, đừng có mà quá đáng nhé!”

      “Thế em tiếp tục về văn phòng làm việc .” rồi Niên Bách Ngạn đẩy ra.

      “Đừng, đừng, đừng!” Tố Diệp sốt sắng, lập tức cất ngay thái độ vừa rồi của mình , càng ôm chặt cổ hơn: “Người ta chẳng phải cũng chịu thiệt thòi chút đó sao.”

      Giở trò cứng rắn với người đàn ông này, người chịu thiệt cuối cùng chỉ có mình thôi.

      Dù sao cũng chẳng phải vấn đề nguyên tắc gì, tỏ ra yếu thế trước cũng sao.

      Niên Bách Ngạn vốn định để , vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa chút mà thôi. Cánh tay săn chắc của nhân đà ôm lấy eo . nhìn , trong đầu lại bất giác lên khung cảnh lúc mặc váy cưới, dường như có dòng máu nóng cuộn trào trong lồng ngực. xinh đẹp như vậy, đủ để thỏa mãn bản tính muốn ức hiếp phái yếu ăn sâu trong mỗi người đàn ông.

      Nhưng ngay lập tức lại nhớ tới Kỷ Đông Nham.

      Kỷ Đông Nham đáng chết, e là lúc đó cũng nảy sinh suy nghĩ này với Tố Diệp!

      Ánh mắt lại chợt tối , tàn nhẫn lan ra trong im lặng.

      Tố Diệp biết trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi suy nghĩ của lại biến hóa liên tục như vậy. nhận ra chủ động ôm eo mình, càng thêm vui trong lòng, quyết định tiếp tục tiến tới: “Hôm nay là cuối tuần, nỡ bắt em tăng ca à?”

      “Đương nhiên nỡ!” Niên Bách Ngạn hít hà mùi hương tóc , thấp giọng hơn. Giọng trầm trầm cùng dục vọng tình cảm trắng trợn. Cánh tay khóa người hơi siết chặt lại. Bờ môi mỏng của nhàng áp lên má , rồi khẽ ra lệnh: “Cởi quần áo!”

      Tố Diệp giật mình, hơi đẩy ra, nhìn với ánh mắt khó tin.

      muốn tăng ca, cũng muốn bị trừ tiền cởi quần áo!” Niên Bách Ngạn cười nhạt nhòa, nhưng rất có tính uy hiếp. chầm chậm bổ sung thêm hai chữ: “Bây giờ!”

      Lúc này Tố Diệp mới phản ứng lại, nhanh chóng bật dậy: “ đừng đùa nữa! Đây là văn phòng. Làm gì có loại sếp nào háo sắc như chứ?” Hôm nay phải tất cả mọi người đều được nghỉ đúng giờ. Mấy nhân viên ở bộ phận thị trường vẫn còn ngồi ngoài kia. Lúc ra khỏi phòng còn gặp giám đốc bộ phận thị trường phân công công việc. Lỡ như ông ấy đẩy cửa vào báo cáo công việc phải làm sao?

      “Em cũng đấy thôi, hết giờ làm rồi!” Niên Bách Ngạn đặt tay lên chân . Hôm nay ăn mặc chín chắn và thiếu quyến rũ. Chiếc áo sơ mi màu tím nhạt thắt eo kết hợp với chân váy màu be dài tới đầu gối. Dưới lớp váy là chiếc quần tất màu da người, khi sờ lên cảm giác rất mịn màng, còn thấm chút lạnh toát ra từ nhiệt độ da thịt , khiến quyến luyến rời: “Làm sếp có thể háo sắc, nhưng là đàn ông, tại sao được háo sắc?”

      Cả người Tố Diệp cứng đờ. giữ chặt tay : “Đừng đùa nữa…”

      “Hay là… em chỉ thích cho Kỷ Đông Nham ngắm?” Cứ nghĩ tới cảnh tượng mặc váy cưới đứng trước mặt Kỷ Đông Nham là lại thấy tức ngực khó thở.

      thể thừa nhận cảnh tượng đó đẹp đến thế nào.

      khoác bộ váy cưới lên người, chiếc đuôi cá bộc lộ toàn bộ dáng hình hoàn hảo của . mỉm cười đứng ở đó, trong tay còn ôm bó hoa. Nhưng người đứng bên cạnh lại là Kỷ Đông Nham.

      Khoảnh khắc đó hiểu tại sao, hoảng sợ vô cớ lại dâng lên trong lòng Niên Bách Ngạn.

      Cảnh đập vào mắt nhìn thế nào cũng giống như tham dự hôn lễ.

      dâu là Tố Diệp, còn chú rể lại là người đàn ông khác!

      Có trời biết, rất muốn bước lên kéo về phía mình, rất muốn ôm vào lòng, khen xinh đẹp.

      Nhưng lại chẳng thể làm gì cả.

      Chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn đứng đó trong yên lặng tới khó chịu, giương mắt nhìn Kỷ Đông Nham hết lời cười, khen ngợi .

      Tố Diệp ngờ lại vậy. hơi ngây người giây lát. Thấy lại nhíu mày, mới ngoan ngoãn bước tới, giơ tay vuốt lên ấn đường: “Đừng thế! biết em mà.”

      “Thế chứng minh cho xem!” giá lạnh trong mắt Niên Bách Ngạn tan , khẽ mỉm cười.

      Tố Diệp mím môi, lẩm bẩm: “ thể lấy việc công để trả thù riêng, lợi dụng việc công để làm việc tư.”

      “Vậy phải xem em có thể khiến vui hay .” Tay bắt đầu len vào trong váy chút kiêng dè.

      thôi đấy…” Thanh bay bổng, chút sức lực.

      Nhưng nhiêu đó đủ để Niên Bách Ngạn mê muội. Ngữ điệu nhàng như khúc nhạc thiên nhiên ấy khiến cơ thể sục sôi, bất giác muốn tiến thêm, mất hết lý trí.

      “Cởi, nhanh lên!” Niên Bách Ngạn ra lệnh từng chữ ràng, bàn tay men theo từng đường cong. Qua lớp quần tất mỏng tang, nắn bóp mông . phát ra chất liệu cao cấp của nó, cảm nhận tinh tế, mịn màng của qua cảm giác trơn tuột nơi bàn tay.

      Tố Diệp cũng ít nhiều đoán ra những tâm tư tích tụ trong lòng . Thấy mắt nóng rực, cuối cùng cũng hiểu mục đích gọi tới đây. cắn môi. Người đàn ông xấu xa này!

      nhàng giơ tay lên, từng cúc áo được giải phóng nơi đầu ngón tay, để lộ dần từ xương quai xanh, rồi đến nơi trắng trẻo, đầy đặn. Khe rãnh đó khiến đôi mắt người đàn ông vẫn nhìn nãy giờ càng lúc càng u tối.

      có thể nhận ra ánh mắt Niên Bách Ngạn có thay đổi ràng.

      Hô hấp trở nên dồn dập.

      Khi chiếc áo sơ mi trượt xuống đất, khí chuyển động trong điều hòa kích thích vào từng lớp da thịt. Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt , như từng ngôi sao nhàng vuốt ve. Mái tóc dài đổ thẳng xuống như thác nước. Gò má hơi ửng hồng, đẹp như cảnh hừng đông nhàng vén đường chân trời lên mỗi sáng.

      Niên Bách Ngạn chỉ nhìn , lập tức tấn công.

      Nhưng đôi mắt ngập tràn khát khao chiếm hữu trần trụi, hề giấu giếm, bạo dạn và trực tiếp.

      Tố Diệp như bị bỏng rát bởi ánh nhìn ấy. Tim đập càng lúc càng nhanh. chưa từng có kinh nghiệm tình ái kiểu này. bình tĩnh ngồi đó, còn từ từ buông thả bản thân dưới quan sát của , trong địa bàn của , ngay tại phòng làm việc của

      Tay hơi run rẩy, kéo khóa chiếc chân váy.

      Chiếc váy như lớp cánh cuối cùng bảo vệ nhị hoa, trượt xuống thảm.

      Lúc này, Niên Bách Ngạn cuối cùng cũng có hành động.

      đứng dậy, bao trùm lấy .

      Ngón tay mảnh khảnh trượt vào đường rãnh mê hoặc của Tố Diệp. thở gấp, còn cúi xuống, dịu dàng thầm bên tai : “Em nên đẹp như vậy. Cả chiều nay chỉ nhớ tới em. Đến Hứa Đồng cũng nhận ra mất tập trung.”

      Cả cơ thể bé của bất lực tựa vào , chẳng biết nên gì.

      Ngón tay Niên Bách Ngạn vòng ra sau lưng , thuần thục tháo dây áo ngực. Đèn được chỉnh tối . Như thế ngọn đồi trước mặt càng như được lớp lụa phủ lên, khiến thể buông tay.

      dựa vào , dễ dàng cảm nhận thay đổi cơ thể .

      Niên Bách Ngạn bèn cười, nắm tay kéo xuống dưới.

      Trong lòng bàn tay là dục vọng sớm thức tỉnh.

      “Bách Ngạn…” Tố Diệp sợ hãi. Mối nguy hiểm khi bất kỳ lúc nào cũng có thể tới đây giày vò từng giây từng phút.

      Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ khẽ ra lệnh bên tai : “Nằm sấp lên bàn!”

      Tố Diệp bị dọa hề . biết định làm , bèn lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng vẫn kéo tới bên cạnh bàn, đè lên người .

      Ngực dính chặt lên mặt bàn, lên đống tài liệu của

      ôm chặt lấy từ phía sau, bàn tay phủ lên nơi đầy đặn.

      Sau lưng lập tức là tiếp xúc mềm mại và ướt át.

      Là đôi môi , tham lam men theo cổ xuống từng chút .

      Tố Diệp chỉ cảm thấy sống lưng tê dại trong sảng khoái, cả cơ thể mềm oặt.

      thứ căng cứng chạm vào sau lưng .

      Nhưng khiến cơ thể nhạy cảm được khai phá của có phản ứng rất nhanh.

      Những tiếng ngâm nga như có như bị bờ môi hồng chặn lại, nhưng lại tản ra từ cánh mũi, khiêu khích bầu khí bắt đầu nóng lên giữa hai người, cuối cùng bay vào tận tai Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn luôn biết trước giờ cơ thể Tố Diệp rất nhanh nhạy, đây cũng là lý do quan trọng khiến chìm đắm. Những người con mẫn cảm chắc chắn là món quà dành cho nam giới, nhưng vừa xinh đẹp lại vừa mẫn cảm chính là báu vật. Huống hồ đây là lại báu vật mê luyến.

      vân vê người con trong lòng, quên hết tất thảy, bờ môi nóng hầm hập.

      Từ dịu dàng ban đầu dần trở thành bá đạo.

      Tố Diệp nghe thấy tiếng quần tất bị chọc rách. thầm gào thét trong lòng. Giày cao gót của cũng bị Niên Bách Ngạn tháo ra. Cứ thế, đôi chân hoàn toàn trần trụi trong trung.

      thể nhìn thấy biểu cảm của Niên Bách Ngạn, nhưng từ những nụ hôn nóng bỏng đó có thể tưởng tượng ra kích tình lan tràn gương mặt .

      Niên Bách Ngạn tựa như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. khẽ nghịch mắt cá chân của , bờ môi cũng từ từ di chuyển xuống.

      Mồ hôi lấm tấm trán Tố Diệp. Má như bị cháy đến đỏ ửng. Đầu óc cũng hỗn loạn. muốn kêu dừng lại, nhưng cơ thể luôn phản bội lại lý trí. Có dòng nước ngầm chảy xiết ngừng cuộn trào trong cơ thể.

      lại nghe thấy tiếng sột soạt. Có lẽ là cởi quần áo, sau đó là tiếng tháo thắt lưng…

      Còn , hoàn toàn dính chặt lên mặt bàn thoang thoảng mùi trầm hương. bàn, đồ đạc được xếp ngay ngắn. Có thể thấy được nghiêm túc của trong công việc, hoàn toàn tương phản với người đàn ông ngông cuồng bạo dạn sau lưng

      ~Hết chương 306~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 307: Táo bạo

      Giữa cơ thể và cơ thể là nhiệt độ đủ làm tan chảy tất cả.

      cảm nhận được lồng ngực rắn chắc, nóng hổi của , cũng như giữ trọn mùi hương như mộng của trong hô hấp.

      Nụ hôn của Niên Bách Ngạn áp sát, Tố Diệp nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng, nửa nhắm nửa mở. Gương mặt thanh tú đỏ hồng như ráng chiều bừng sáng, rải lên những chấm li ti. Dưới ánh đèn hơi tối, nó lại lúc lúc , khiến người ta vừa thấy động lòng.

      Bàn tay người đàn ông mỗi lúc thêm ngông cuồng. Cảm giác nhẵn mịn khiến rung động, cơ thể mềm mại làm muốn ngừng mà thể.

      ướt át thấm lên ngón tay Niên Bách Ngạn. cười xấu xa bên tai : “Bé con!”

      Hơi thở hầm hập lướt qua gò má. Từng xâm nhập tùy tiện khiến cả cơ thể căng ra. Ngón tay mảnh khảnh mà thô bạo kích thích nơi mềm mại nhất của . ngừng tiến sâu, như muốn len lỏi vào tận trái tim.

      Khoảnh khắc này, cả người như bị châm lửa.

      Hơi thở nam tính của mỗi lúc mãnh liệt, quyện chặt cũng những tiếng thở dồn dập của .

      xoay lại, si mê ngắm nhìn gương mặt bé nhuộm hồng, thưởng thức chật căng và ấm nóng.

      cảm thấy như có tấm lưới lớn ra sức kéo lấy mình, khiến cơ thể co thắt lại rất nhanh. Bờ môi bắt đầu run rẩy, khẽ gọi tên Niên Bách Ngạn, nhưng chỉ có thể bám lấy cánh tay , nhìn từng bắp thịt quấn lấy mình.

      Điện thoại bàn trong văn phòng đột ngột vang lên, gần ngay cạnh tai, khiến Tố Diệp giật nảy mình.

      định ngồi dậy, nhưng lại bị tay ấn xuống.

      “Bách Ngạn…” Tố Diệp vặn vẹo bất an, thanh yếu ớt đến đáng thương.

      Niên Bách Ngạn cúi thấp xuống, “suỵt” rất khẽ bên tai . Rồi giơ tay ra, ấn nút nhận máy.

      kinh hoàng, nhưng lại dám lên tiếng, chỉ biết dùng ánh mắt ra hiệu cho dừng lại. Thế nhưng ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn gia tăng ý đồ, động tác hề dừng lại, vẫn khảm sâu vào tận cùng cơ thể.

      Bên kia là giọng của giám đốc bộ phận thị trường, đại ý là ông ta muốn tới phòng làm việc của để nộp số liệu.

      Tố Diệp căng thẳng cực độ như đối mặt với quân địch.

      liều mạng lắc đầu với Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn vẫn cúi xuống hôn lên môi , gặm nhấm từng chút, như cố tình giày vò. Tố Diệp cảm thấy ngạt thở. Chiếc điện thoại cách đó có mấy phân, chỉ cần thở nhàng cũng có thể bị đối phương nghe thấy.

      Nhưng hành hạ tàn nhẫn hề dừng lại. Cả lồng ngực bỗng chốc như bị đè nặng, bên tai chỉ còn từng nhịp tim thình thịch ngớt.

      Màng nhĩ rung lên đau đớn.

      Dưới hàng loạt các kích thích như vậy, Tố Diệp như cây cung bị kéo căng. cảm giác quen thuộc càng lúc càng phát tác mãnh liệt.

      bắt đầu nhịn được, nghênh đón .

      Cố gắng đạt được cảm giác mơ mơ màng màng như kẻ say rượu này.

      “Tổng giám đốc?” Đầu kia lại vọng ra tiếng của vị giám đốc.

      Giọng hơi trầm của Niên Bách Ngạn cất lên: “Năm phút nữa mang tới!”

      Ngón tay cảm nhận được ràng biến đổi trong cơ thể , biết leo lên tới đỉnh.

      Giây phút ngắt điện thoại, bỗng gia tăng tốc độ.

      Ngay sau đó Tố Diệp ngẩng đầu rên khẽ. Mồ hôi ướt đẫm từ mái tóc tới gương mặt, như làn nước thủy triều quét qua.

      Tay như bị dây thun siết chặt, vừa buông lơi lại càng chặt chẽ…

      từ từ dừng lại, sau đó chầm chậm rút ra. Cả bàn tay ướt sũng, khen ngợi bên tai : “Bé con! Em quá gợi cảm!”

      Tố Diệp ngửa ra bàn như nhúm bông, hai chân cũng buông thõng mệt mỏi, chỉ còn sức thở hổn hển.

      nhắm chặt mắt, lồng ngực vẫn còn rộn ràng vì khoảnh khắc hạnh phúc vừa rồi.

      Bên này, Niên Bách Ngạn tạm thời mặc lại quần áo. Tay đan vào tóc , vén lên để lộ gương mặt trắng trẻo. khẽ : “Vào phòng nghỉ trước, đợi !”

      Lúc này mới mở mắt, nhìn ngẩn ngơ. Đúng thế, tha cho !

      định đứng dậy, hai chân bỗng mềm nhũn, cả người ngã xuống đống quần áo hỗn loạn. định cúi xuống nhặt, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. thảng thốt giật thót, cũng hiểu tại sao, giây sau chui ngay vào gầm bàn rộng rãi của Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn nghĩ lại sợ đến mức ấy. dở khóc dở cười, ra hiệu cho vào phòng nghỉ.

      lắc đầu nguầy nguậy. Dưới bàn tối tăm này, tự nhiên cảm thấy an toàn hơn nhiều.

      Người ngoài cửa vẫn đợi, lại nhất quyết nghe lời, Niên Bách Ngạn đành mặc kệ . cúi xuống nhặt hết quần áo lên đưa cho , rồi ấn nút điều khiển, cửa phòng được mở ra.

      Tố Diệp căng thẳng lùi sâu vào trong gầm.

      Niên Bách Ngạn hình như cũng sợ bị người ta phát . ngồi lại xuống ghế của mình, còn cố tình kéo lui ghế về phía trước, như vậy người đứng ngoài thể phát dưới gầm có điều bất thường.

      Người bước vào là tổng giám đốc bộ phận thị trường. Vừa vào phòng, ông ta cảm thấy khí có phần kỳ lạ, cụ thể là lạ chỗ nào lại ra được.

      Hình như trong phòng thoang thoảng mùi hương của phụ nữ.

      Còn nữa, trông tóc tai tổng giám đốc hơi rối loạn. Cà vạt vứt bừa bãi mặt bàn. Hai cúc cổ áo trước ngực để mở. Nếu nhìn kỹ chút, khó phát ra bờ vai có mấy vết đỏ hồng, như là dấu vết cọ sát.

      phải ông ta soi mói. Mà trong công ty từ xuống dưới có ai biết, tổng giám đốc trước nay bao giờ tùy tiện trong ăn mặc. Nhưng ông ta cũng nghĩ nhiều, chỉ đưa tài liệu rồi bắt đầu báo cáo các công việc có liên quan với Niên Bách Ngạn.

      Tố Diệp dưới gầm bàn hệt như con mèo con, lại tiện mặc quần áo, sợ rằng gây ra tiếng động ảnh hưởng tới . Phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng báo cáo của giám đốc bộ phận thị trường.

      còn dám thở mạnh, chỉ cầu mong mình đừng bị phát . Nhưng nghĩ lại, Niên Bách Ngạn cũng đời nào để bị phát , trong lòng ít nhiều cũng yên tâm hơn chút. ích kỷ chỉ muốn ông ta báo cáo cho nhanh, để phải lén la lén lút ngồi đây nữa.

      Nhưng ngẫm nghĩ, lại muốn ông ta kết thúc nhanh. biết , chỉ cần giây trước ông ta báo cáo xong, giây sau Niên Bách Ngạn ném vào phòng nghỉ.

      Vì gầm bàn làm việc khá rộng, thế nên chắc chỉ có phát ra thứ rục rịch trong người Niên Bách Ngạn.

      Tuy rằng đeo thắt lưng đàng hoàng, nhưng dưới lớp quần Âu vẫn gồ lên ràng từng đường nét.

      Tố Diệp cảm thấy buồn cười, nhưng lại dám cười thành tiếng, đành phải che chặt miệng.

      Từng giây từng phút trôi qua.

      Trong phòng là công việc báo cáo dài dằng dặc. Giám đốc bộ phận thị trường là người vô cùng nghiêm túc, mỗi hạng mục công việc đều được ông ta trình bày rất tỉ mỉ. Tố Diệp phía dưới sắp ngủ gật tới nơi. Đâu phải biết hễ động tới công việc lãng phí bao nhiêu thời gian. Thế là lặng lẽ lấy quần áo, rải xuống thảm, cả người ngồi thẳng lên đó, duỗi đôi chân tê dại ra.

      Trước mắt là đôi chân dài của Niên Bách Ngạn và đôi giày da của

      Nhìn mãi, nhìn mãi, Tố Diệp bắt đầu thích chơi đùa. Đằng nào cũng rảnh rang. giơ ngón tay ra, luồn vào trong ống quần, gãi gãi chân . giây sau liền cảm nhận được đôi chân đó đờ ra.

      Thú vị !

      Tố Diệp như phát được “châu lục” mới, hai mắt sáng lấp lánh như sao.

      Ý tưởng trêu chọc lan tràn gương mặt.

      càng lúc càng to gan. Nghĩ lúc, ngón tay lại ấn xuống cái thứ căng phồng trong quần , ngừng chọc ghẹo như băm hành.

      Thế là, nghe được tiếng hít thở sâu của Niên Bách Ngạn đúng như mong đợi.

      Suýt nữa phì cười.

      Loáng thoáng có tiếng hỏi han, quan tâm của vị giám đốc nọ: “Tổng giám đốc! sao vậy?”

      sao!” Giọng của Niên Bách Ngạn có hơi biến điệu. hắng giọng, đưa cho ông ta chiếc cốc: “Rót giúp tôi cốc nước lạnh!”

      Vị giám đốc quay lấy nước.

      Tố Diệp trốn dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là ánh nhìn của Niên Bách Ngạn. giơ tay véo má , như có ý cảnh cáo. Chẳng mấy chốc, vị giám đốc rót xong quay về. Niên Bách Ngạn ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

      Hai người tiếp tục thảo luận về vấn đề thị trường.

      Còn Tố Diệp, tìm được việc để trêu , sao có thể bỏ qua? cắn chặt môi, cố nhịn cười, suy nghĩ làm cách nào để chọc tiếp. Mắt bất giác dừng lại ở phía dưới thắt lưng , ý nghĩ táo bạo trèo lên não bộ.

      hơi do dự chút.

      Nhưng lại quyết tâm rất nhanh. Ai bảo khi nãy đùa giỡn ?

      giây sau, Tố Diệp giơ tay, móc lên thắt lưng của .

      Niên Bách Ngạn nghe báo cáo, bỗng thấy có bàn tay mềm mềm, sờ soạng dưới hông mình. Sau đó khóa quần bị ai đó kéo xuống, cảm giác căng cứng ngay lập tức lại được phóng thích.

      Người con to gan này, lại dám ngồi dưới gầm bàn, lôi cái…

      Tố Diệp nhìn chằm chằm thứ to đùng của , rồi giơ tay thử véo cái. Bụng Niên Bách Ngạn co thắt lại, gần như sắp cười to tới nơi rồi.

      “Tổng giám đốc! … bị đau dạ dày sao?” Vị giám đốc nhìn được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nét mặt Niên Bách Ngạn méo mó, tay buông xuống gầm bàn, còn tưởng ôm bụng.

      sao!” Niên Bách Ngạn giơ tay xuống với mục đích ngăn chặn cái đồ nghịch ngợm dưới gầm bàn lại.

      Ai ngờ, lập tức nắm chặt lấy ngón tay , ngậm lấy.

      Các đầu ngón tay ngập tràn cảm giác mềm mại từ khoang miệng của .

      Cái đồ tinh này!

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn tối rất nhiều. Đúng lúc này, vị tổng giám đốc chỉ vào trang trong tài liệu cho xem. Để ngăn cho ông ta bước lên, Niên Bách Ngạn đành phải rút tay về đón lấy tập tài liệu.

      Như vậy, càng dễ dàng cho Tố Diệp giở trò.

      Tay phủ lên thằng nhóc của , nhàng hà hơi.

      Niên Bách Ngạn cảm thấy như có luồng máu nóng trào ngược trong cơ thể, bụng càng lúc càng căng thắt.

      Nhân lúc vị giám đốc mải , khẽ liếc mắt xuống dưới. Dưới gầm bàn là cảnh tượng đủ khiến xịt máu mũi. Tố Diệp trần như nhộng ngồi đống quần áo, hai gò má hây hây, hai cái lúm đồng tiền lúc lúc , bờ môi gợi cảm hé mở, hướng về phía .

      Đáng chết!

      Ngay lập tức, cảm thấy mình rơi vào vùng gian dễ chịu, ấm áp mà ướt át.

      Ý thức được làm cái gì, Niên Bách Ngạn lại cúi đầu xuống nhìn. như đứa trẻ mút kem, nháy mắt liên hồi về phía .

      Niên Bách Ngạn ngờ lại táo bạo đến vậy!

      Nhưng dâng lên là hưng phấn và kích thích vu vơ!

      kích thích như màn đương vụng trộm!

      Trước mắt là cấp dưới báo cáo công việc, dưới chân là người phụ nữ lẳng lơ phong tình. Cảm giác nguy hiểm rình rập, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phát giác này khiến kích động trong lòng Niên Bách Ngạn dâng lên tới cực điểm.

      Nếu như có thể, muốn kéo người con này ra, đè mạnh lên bàn, với tất cả mọi người: Người con quyến rũ này là của , là của Niên Bách Ngạn!

      Tố Diệp rất cố gắng, nhưng vẫn cảm thấy khó mà dung nạp.

      Còn Niên Bách Ngạn hồn phách bay đâu mất. Vùng gian ấy rất có sức hấp dẫn, dường như muốn hút hết những gì tinh túy nhất trong người ra ngoài…

      ~Hết chương 307~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 308: Em quá nghịch ngợm rồi

      Niên Bách Ngạn nhắm mắt lại giả vờ suy nghĩ, nhưng tay lại nhân cơ hội ấy ra sức nắm bắt lấy nơi mềm mại ngực , xúc cảm đó đúng là cả đời khó quên.

      Tố Diệp phía dưới môi lưỡi chợt dùng sức để kháng nghị hành động phân nặng của .

      “Cứ tiếp !” Niên Bách Ngạn khẽ cong môi, mở mắt ra. Bàn tay trái đặt bàn, gõ từng tiếng theo nhịp điệu. Bàn tay phải dùng cách thức bản năng nhất của người đàn ông để đắp nặn người con thành đủ mọi hình thù.

      Để tiện cho động tác của mình cũng là để thâm nhập sâu hơn, lại dịch chuyển ghế ngồi, vào gần bàn hơn đoạn nữa.

      Bên tai dường như vang lên tiếng thở hổn hển của . Đương nhiên, đó chỉ là hoang tưởng của .

      Trước mắt vẫn chỉ đều đặn tiếng báo cáo nhàm chán của vị giám đốc.

      Trái tim Niên Bách Ngạn giờ bồng bềnh những đám mây. Bờ môi hồng của Tố Diệp như cánh cửa thiên đường. ngừng ra ra vào vào giữa thiên đường và nhân gian. chênh lệch khoảng cách của chúng lại càng tôn lên nét đẹp hoàn hảo của chốn thiên đường.

      Giờ phút này, cuối cùng cũng hiểu thế nào là “chốn lầu xanh là mồ chôn người hùng”, vì mỗi giây mỗi phút đều muốn lệnh cho vị giám đốc trước mặt ra ngoài, tiện thể đóng giùm cái cửa!

      Đầu lưỡi , tinh nghịch mà mê hoặc.

      Như muốn rút cạn cơ thể .

      Niên Bách Ngạn bất giác vòng tay ôm lấy đầu , để giúp kích thích mình tốt hơn.

      phải chưa có người phụ nữ nào giở trò chòng ghẹo trong văn phòng . Mấy người thư ký trước đó, có người còn cởi sạch trước mặt . Kết quả là bị đuổi thẳng ra khỏi cửa. Cũng chỉ có Tố Diệp mới to gan đến vậy, đủ khiến máu huyết trong phun trào.

      Đây là cảm giác sung sướng chưa bao giờ có.

      Sức lực từ bàn tay mạnh dần lên.

      Khiến da đầu đau đớn.

      Để tiện báo thù, miệng cũng mạnh bạo hơn.

      Đây phải lần đầu tiên quyến rũ , nhưng trường hợp này đúng là phá lệ lần đầu.

      Chẳng biết qua bao lâu, Tố Diệp cảm thấy miệng mình tê dại rồi.

      Cuối cùng, Niên Bách Ngạn lên tiếng: “Được rồi! Hôm nay tới đây thôi. Cứ để tài liệu lại đây, về .”

      Bờ vai khẽ co rụt lại.

      Chẳng mấy chốc, vị giám đốc ra.

      lúc sau, Niên Bách Ngạn mới kéo từ dưới gầm bàn ra, ôm thẳng vào lòng, hôn lên vầng trán đầm đìa mồ hôi. nhìn cười xấu xa, ngón tay chọc vào ngực : “Bây giờ có thể thả em rồi chứ?”

      “Em muốn đâu?” hỏi khẽ, giọng vẫn trầm ấm dễ nghe nhưng hô hấp còn chút hỗn loạn, thế nên quyến rũ chết người.

      Giờ Tố Diệp cũng sợ nữa. bám vào cổ : “Về nhà!”

      cho em về chưa?”

      Tố Diệp bèn uể oải nháy mắt với : “Tổng giám đốc Niên! thể lật lọng thế được. Khi nãy người ta “hầu hạ” thế còn chưa thoải mái sao? Còn nỡ bắt em tăng ca?”

      vừa nhắc tới “khi nãy”, đôi mắt của Niên Bách Ngạn lại sâu thẳm. Nhớ tới màn vừa rồi là lại kích động.

      “Khi nãy em quá nghịch ngợm rồi!” cúi đầu, bờ môi men theo vai hôn xuống.

      Tố Diệp chẳng biết là sợ gì, cười hì hì để mặc cho tham lam.

      “Chẳng phải vui là được sao? Còn quan tâm tới hình thức à?”

      “Vui vui , nhưng bữa điểm tâm hơi ngắn quá.” Niên Bách Ngạn cong môi, giọng có chút lười biếng và tà mị.

      Tố Diệp ngẩn người.

      Còn chưa kịp có phản ứng, bị Niên Bách Ngạn ấn chặt lên khung cửa sổ. Ngoài kia người xe qua lại như nước. kinh hoàng tột cùng, giơ tay định kéo rèm cửa lại.

      Nhưng cổ tay bị Niên Bách Ngạn giữ chặt.

      Lồng ngực dính sát lên người : “Bảo bối! Em coi là mấy ông già bảy tám chục tuổi đấy à?” nhóc này còn dám tỏ ra biết sợ trước mặt , coi thường năng lực của phải ?

      Tố Diệp cảm thấy cả người vẫn nóng rực. Trải qua mấy phút ngắn ngủi, cậu bạn đó lại tỉnh giấc.

      Trong lòng dâng lên dự cảm tốt lành.

      giải phóng lần. Nếu lại thêm lần nữa, sợ rằng thời gian càng dài, há chẳng phải bị giày vò tới chết sao?

      “Niên Bách Ngạn… Trong sách , đàn ông mà buông thả dục vọng là tốt…” sai rồi, ban nãy phải lập tức mặc quần áo, chuồn lẹ mới phải, hoặc là đừng có giở trò chơi xấu: “Với lại, bữa điểm tâm vừa rồi, ngắn đâu…” Miệng còn cảm giác nữa rồi.

      Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, nâng cao eo lên, ma sát bên vành tai: “Tiểu tinh! Em quá nghịch ngợm, phải xử lý em!”

      Tố Diệp liều mạng lắc đầu.

      cho bất kỳ cơ hội nào để thở. cúi đầu chiếm lấy môi , hông cũng áp xuống kế đó.

      Mũi ngừng phát ra những tiếng thê thảm, đầu mày nhíu chặt…

      Đêm lan ra khắp cả thành phố.

      Bà Lâm làm cả bàn đầy thức ăn. Lâm bận rộn giúp việc, còn Diệp Uyên từ sớm tới nhà họ Lâm, nhân lúc bà Lâm làm cơm ngồi đánh cờ tướng cùng ông Lâm.

      Cảnh tượng này tươi đẹp biết bao.

      Ngoài phòng khách vang lên tiếng cười sảng khoái của ông Lâm, chắc chắn là thắng cờ. Bà Lâm từ trong nhà bếp ngó đầu ra, nét mặt tươi tắn, vừa thái rau vừa thầm với Lâm : “Nhìn thấy chưa! Diệp Uyên rất biết làm cho bố con vui.”

      lên tiếng, chỉ cúi đầu thái rau.

      “Tốt hơn cái thằng Đinh Tư Thừa đó nhiều, con khi nào thấy nó ngồi đánh cờ với bố con chưa?” Bà Lâm lẩm bẩm câu.

      hiểu quá tâm tư của mẹ. Trước giờ bố mẹ đều rất quý Diệp Uyên. Vừa biết chuyện và Diệp Uyên hẹn hò là hai người họ vui ra mặt. Đương nhiên, phải nhiều lời, là Diệp Uyên sốt sắng muốn thông báo với bố mẹ.

      Cuối tuần này, lấy danh nghĩa bạn trai, chính thức tới nhà thăm hỏi. Kết quả, mẹ vui ríu rít tới nỗi ra siêu thị mua thức ăn từ sáng sớm, sống chết đòi làm bữa cơm ở nhà, gì mà cả nhà phải ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ.

      thở dài: “Mẹ! Đinh Tư Thừa cũng bận mà.”

      “Bận? Thời buổi này ai bận? Chỉ xem ai có tấm lòng ai .” Bà Lâm thái xong rau, đặt gọn gàng vào trong rổ, rồi mở vòi nước, vừa rửa vừa : “Mỗi nó là chuyên gia lớn có thời gian thôi à? Diệp Uyên nhà chúng ta còn là cơ trưởng đấy, nếu bận chắc chắn nó bận hơn Đinh Tư Thừa.”

      Lâm muốn về chuyện này. cúi gằm, đưa rau thái xong cho mẹ.

      “Nó cầu hôn con chưa?” Bà Lâm bất ngờ hỏi.

      “Dạ?” giật nảy mình.

      “Dạ cái gì mà dạ!” Bà Lâm giơ tay đánh vào đầu , rồi hắt cằm ra phía ngoài, thấp giọng hỏi: “Diệp Uyên ấy, nó cầu hôn với con chưa?”

      “Mẹ…” chẳng biết nên gì.

      “Mẹ thấy cũng là chuyện sớm muộn thôi.” Bà Lâm rạng rỡ: “Từ lúc con nằm viện mẹ nhận ra nó đối xử với con rất tốt. à! Nghe lời mẹ, con mà sống với nó nhất định hạnh phúc, tốt hơn Đinh Tư Thừa nhiều. Mẹ có tuổi rồi, đoạn đường từng cũng nhiều hơn con. Con mà cưới được nó, mẹ mới yên tâm.”

      Đầu Lâm như phình to: “Bọn con vừa mới hẹn hò, được bao lâu còn chưa biết.”

      “Con ấy à, giống hệt Tiểu Diệp.” Bà Lâm nổi cáu.

      “Mẹ! yên lành mẹ kéo Tiểu Diệp vào đây làm gì?”

      Bà Lâm lau tay vào tạp dề, đặt rau lên thớt, vừa thái vừa : “ Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên, toàn là đàn ông tốt. Nhìn hai đứa con xem, chẳng đứa nào biết quý trọng.”

      Lâm tròn mắt nhìn mẹ, lúc lâu mới lên tiếng: “Mẹ… Làm sao mẹ biết…”

      “Niên Bách Ngạn chứ gì?” Bà Lâm cũng đâu phải người hồ đồ: “Mẹ biết, đó là sếp của con. Mẹ con là ai nào? Hôm đó cậu ấy tới thăm với tư cách là sếp của con, nhưng vừa nhìn là mẹ biết cậu ấy tới vì Tiểu Diệp. Lúc đó con còn cấp cứu. Tiểu Diệp đứng đờ đẫn luôn. Ánh mắt người sếp đó của con nhìn nó, ràng là khác.”

      “Nhưng… ấy có vợ rồi.” Lâm câu thăm dò.

      Bà Lâm nghe xong dừng tay lại, lúc sau mới lắc đầu ngán ngẩm: “Con mẹ cũng quên mất. Cũng phải, đàn ông tốt toàn bị người khác cướp trước. Thế nên à! Con đừng có đợi tới lúc Diệp Uyên lấy người khác rồi mới biết mình cần cái gì.”

      Vòng vèo hồi cuối cùng lại trở về , Lâm thở dài.

      Diệp Uyên vào, tươi cười hỏi có giúp được việc gì hay .

      Bà Lâm tuyệt đối làm “bóng đèn”. Bà vội vàng đặt chỗ rau trong tay tới trước mặt Lâm , mỉm cười với Diệp Uyên: “Con tới đúng lúc lắm, còn món cuối cùng thôi, con vào giúp .”

      Dứt lời, bà rửa tay rồi ra khỏi bếp.

      Lâm khó xử lắc đầu. Mẹ ơi là mẹ!

      Diệp Uyên bước tới, vòng tay từ phía sau ôm vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu : “Em dạy , để làm!”

      cần đâu! là cậu chủ, thân thể quý như ngọc.” chợt nhớ tới Đinh Tư Thừa. Đây là món sở trường của ấy. Khi còn ở nước ngoài ấy thường xuyên làm cho ăn, biết nấu cũng là vì Đinh Tư Thừa. Vội vàng xua hình bóng trong đầu, mím môi cười khẽ, rồi đẩy Diệp Uyên ra.

      Diệp Uyên xoa xoa mũi. Đúng là biết nấu cơm. Ở nhà lại có đầu bếp chuyên biệt, còn khi tới sân bay lại có nhà ăn, vốn dĩ tới phiên động tay. sát lại gần , có chút ngượng ngập: “Vậy nhìn em làm.”

      ra ngoài , dầu mỡ bắn vào người đó.”

      Diệp Uyên sống chết chịu ra.

      Lâm đành để mặc .

      “Vậy… lấy gia vị giúp em.”

      Diệp Uyên gật đầu.

      Căn phòng bếp vì có góp mặt của Diệp Uyên mà trở nên chật chội hơn. cũng rất tích cực, chỉ có điều rất nhiều gia vị biết, thậm chí cả bột canh và mỳ chính cũng phân biệt ràng, đành phải nếm trước rồi mới đưa cho Lâm .

      Lâm thấy vậy, dở khóc dở cười: “ đúng là đại thiếu gia đấy!”

      cậu chủ từ ăn sung mặc sướng…

      Mặt Diệp Uyên bất giác đỏ lên, cười ngại ngùng.

      Sau khi hai người họ làm xong món cuối cùng, Diệp Uyên chủ động bê ra, đặt lên bàn. Lâm phía sau . Vừa bước chân ra khỏi bếp, liền thấy Diệp Uyên đứng sững lại, sống lưng đờ ra.

      hiểu, nghiêng đầu nhìn và rồi cũng chết sững.

      Ngoài cửa là Đinh Tư Thừa. biết ấy tới từ khi nào, nhưng trông vẻ mặt của hai ông bà Lâm có phần thiếu tự nhiên.

      Còn Đinh Tư Thừa sau khi nhìn thấy Diệp Uyên cũng sững sờ…

      ~Hết chương 308~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 309: Đối tượng xem mặt

      Gần mười giờ tối, tiếng thở trong phòng nghỉ mới tạm dừng.

      Tố Diệp nằm bò giường như con cá chết. Chăn chiếu hỗn loạn, đầy dấu tích màn cọ xát của hai người.

      Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột im bặt.

      lát sau, Niên Bách Ngạn từ trong bước ra, thắt chiếc khăn tắm quanh eo. Lồng ngực vẫn còn ướt những giọt nước từ tóc mai xuống. Nét mặt hồng hào, cảm giác rất mãn nguyện.

      Vào phòng ngủ, thấy vẫn mệt mỏi nằm lăn giường, hơi mỉm cười, rồi bước tới, ngồi bên cạnh.

      Ánh đèn ngủ vàng nhạt rải rác sau lưng , chạm khắc tỉ mỉ eo bươm bướm của người con , như choàng lên đó lớp vải mỏng. Có mấy giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh sáng. Xuống dưới nữa là vòng ba gồ lên từng đường nét tinh tế, cùng đôi chân dài mịn màng, và gót chân hơi cuộn lại trông như vỏ sò.

      Niên Bách Ngạn cảm thán đúng là tác phẩm điêu khắc của Thượng đế.

      kìm được lòng mình, giơ tay vén mái tóc dài của sang bên, để lộ cái cổ trắng như ngó sen. Gương mặt bé dính sát lên lớp ga giường đen tuyền, trông lại càng nhợt nhạt đáng thương. Đầu mày dãn ra thoải mái, hai mắt nhắm nghiền, hai cánh mũi phập phồng như hai chiếc quạt.

      đưa từng ngón tay mảnh khảnh lên vuốt ve lưng . ư hừ tiếng, lời kháng nghị mơ hồ khẽ phát ra từ đôi môi hồng.

      Niên Bách Ngạn bật cười, cúi xuống, hôn lên cổ .

      Hơi thở của khiến ngứa ngáy. rụt người lại, mở mắt ra, khẽ nhíu mày, nét mặt có phần giận dỗi: “Em mệt chết được, tại đấy!”

      khẽ cười thành tiếng.

      “Còn tới nhà cậu ?” vòng ra trước ngực, để hai đóa hoa mai nở rộ trong lòng bàn tay mình.

      Tố Diệp mặc kệ , còn hơi sức để đẩy ra nữa, đành hờn dỗi: “ sao? Mà sao?”

      Niên Bách Ngạn nằm thẳng xuống bên cạnh , nghiêng người, chống tay lên: “Nếu , đưa em tới đó, khoảng mười phút nữa em xuống nhà. Còn nếu , chúng ta ăn gì đó rồi đưa em về nhà.”

      Ánh mắt Tố Diệp có phần mơ màng.

      Về nhà?

      Có lẽ nhà mà là nhà , chỉ có điều trở nên tự nhiên như thế này từ khi nào?

      “Tối nay về chỗ em?” về nhà với Niên Bách Tiêu ư?

      Niên Bách Ngạn nhìn : “ được à?”

      mím môi cười khẽ, giơ tay chạm lên yết hầu của : “Sợ đổi khách thành chủ thôi.”

      “Ý tưởng này tồi.” Niên Bách Ngạn làm như suy ngẫm gì đó.

      Tố Diệp cười hì hì: “Tự mãn!” Dứt lời xoay người lại, uể oải đáp: “Ngày mai em tới nhà cậu mợ vậy, hôm nay mệt quá rồi.”

      “Vậy được, về nhà!” Niên Bách Ngạn tươi cười, thơm lên má rồi ngồi dậy.

      nhìn theo bóng lưng . tìm chiếc sơ mi sạch.

      “Em muốn ăn gì đâu.” dài giọng.

      “Ít nhiều cũng ăn chút.” Niên Bách Ngạn lại quay trở về giường, nhàng dỗ dành, giơ tay xoa xoa đầu : “Để đặt chỗ.”

      Tố Diệp bĩu môi. Muộn vậy rồi, ăn tạm cái gì đó cho nhanh, còn đặt chỗ ở nhà hàng làm gì nữa.

      Niên Bách Ngạn mặc quần áo xong xuôi, ra ngoài. Mới đó lại đẩy cửa bước vào. Chiếc điện thoại của trong tay ngừng kêu.

      đưa cho rồi lại ra ngoài.

      Là mợ gọi tới.

      Tố Diệp liếc nhìn đồng hồ. dự cảm chẳng lành dâng lên. Muộn vậy rồi mợ còn gọi điện tới, chắc chắn có chuyện gì tốt đẹp.

      Quả ngoài dự đoán, mợ hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai cuối tuần rồi, chắc là con rảnh chứ?”

      Tố Diệp cảm thấy có thứ gì đó ngừng trào dâng lên lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn đè nén, rồi thở dài: “Mợ à! Mợ đừng ép con nữa. Mợ xem, mợ cứ ép làm con chẳng dám về thăm cậu mợ nữa.”

      “Bảo con xem mặt chứ bảo con làm áp trại phu nhân*. Chỉ khi nào con có được tấm chồng tử tế, mợ mới yên tâm được. Ngày nào mợ nhắm mắt xuôi tay mới có mặt mũi tới gặp chị Tố Thu, con có biết chưa?”
      *Chỉ vợ của người đứng đầu sơn trại thổ phỉ.

      “Ôi mợ ơi! Đợi tới ngày mợ nhắm mắt chẳng biết mẹ con đầu thai bao nhiêu lần rồi. Mợ đừng nghĩ tới chuyện đoàn tụ dưới suối vàng nữa được ?” Tố Diệp nhớ tới lời cảnh cáo của Niên Bách Ngạn, đánh chết cũng dám .

      Đầu kia mợ bắt đầu vui: “Lằng nhằng lúc, con vẫn kiên quyết phải ?”

      “Vâng, con đâu!”

      Bên đó mợ bắt đầu gào khóc ầm ĩ: “Tố Thu ơi Tố Thu! Chị mau về dạy dỗ đứa con bảo bối của chị . Nó ngồi đợi làm bà già đây này, sống chết cũng chịu nghe lời em…”

      trong màn khóc lóc, đúng lúc Niên Bách Ngạn đẩy cửa bước vào, thấy Tố Diệp nhăn nhó liền cảm thấy rất kỳ lạ. sát lại gần nghe lén, đích thực bị tông giọng khủng khiếp của mợ dọa cho hết hồn. Có lẽ màng nhĩ của cũng bị hành hạ phen. vội vàng đứng dậy xoa tai.

      Tố Diệp biết nên khóc hay cười, đứng dậy đẩy ra, rồi đóng cửa lại.

      Đợi mợ gào khóc được lúc, mới khẽ lên tiếng: “Mợ! Bây giờ con muốn đương.”

      “Mợ ép con người ta ngay sao? Chỉ bảo con gặp chút xem sao thôi. Thấy được thôi, nếu thấy được càng đẹp. Nhưng giờ gặp con cũng chịu là cớ làm sao?” Mợ năng rất hùng hồn: “Đối phương là người đàn ông rất tốt. Người ta gọi điện thoại tới biết bao nhiêu lần rồi, con gặp chút thôi.”

      “Mợ…”

      “Mợ cũng gặp cậu đó rồi, trông rất hoạt bát.” Mợ cho cơ hội trình bày: “Cậu Tưởng Bân đó cũng rồi, vừa nhìn ảnh là thấy thích con ngay, thế nào cũng muốn gặp con lần.”

      “Ôi mợ, con… Đợi !” Tố Diệp vốn định dùng tình cảm lung lay, lấy lý lẽ khuyên nhủ, nhưng đầu óc chợt lên cái tên mợ vừa nhắc tới, tim bỗng đập thịch tiếng: “Mợ vừa ta tên là gì?”

      “Tưởng Bân!” Phương Tiếu Bình lặp lại lần nữa, rồi lại huyên thuyên ngừng: “Diệp Nhi à! Mợ cho con hay, cậu Tưởng Bân đó đúng là người lịch , hiểu chuyện. Hai hôm trước mang quà cáp tới nhà thăm cậu mợ rồi. Mợ vừa nhìn là ưng ý ngay. Mợ tin con gặp rồi lại rung động. Tuổi tác lại phù hợp với con, chuyện cũng rộng rãi, lễ phép…”

      Tiếp theo đó Phương Tiếu Bình còn gì Tố Diệp nghe thấy nữa. Lòng bàn tay chợt tê dại, đầu óc cũng loạn cào cào. Trước mặt lên những cảnh tượng như từng xảy ra, lại như chưa từng xảy ra, lướt nhanh như cuộn phim.

      Dường như nhìn thấy bóng hình Tưởng Bân đứng dưới nắng vàng, lưng đeo ba lô, nhìn thấy dáng leo núi, từ xa nhìn mỉm cười. nhìn gương mặt , nhưng biết cười với mình.

      cảm giác an toàn và tự tại.

      “Diệp Nhi! Con có nghe mợ thế?”

      Tố Diệp giật mình, mới phát ra mình ngẩn ngơ lúc lâu. há hốc miệng, cuối cùng mới thốt lên được câu, khản đặc như kim loại sượt qua giấy ráp.

      ấy tên là Tưởng Bân?” chỉ còn biết hỏi câu này.

      “Sao? Con quen à?” Phương Tiếu Bình nghe xong, cười vui vẻ: “Quen rồi càng tốt. Đây gọi là duyên phận.”

      Đầu óc bắt đầu mê man, quay cuồng.

      “Quyết định như vậy nhé! Mười giờ sáng mai, hẹn ở… à, gặp nhau tại quán cafe “Mạn” đường Công Thể ấy. Lần này mợ hẹn chắc rồi, con được lỡ hẹn. Giờ mợ gọi điện ngay cho Tưởng Bân.” Phương Tiếu Bình từng lần đợi Tố Diệp ở quán cafe đó, từ đó về sau bà cho rằng khí của nơi đó thích hợp nhất cho các đôi tình nhân hò hẹn.

      Khi Tố Diệp phản ứng lại Phương Tiếu Bình cúp máy, chỉ còn lại những tiếng tút tút vô hồn.

      Điện thoại trượt khỏi tay .

      Tố Diệp bỗng cảm thấy lạnh toát lý do. cuộn chặt người, ngồi lên đầu giường, đầu mày nhíu lại.

      Tưởng Bân…

      Sao có thể là Tưởng Bân?

      Chẳng phải ấy mất rồi sao?

      Cảnh tượng ngày leo núi hôm đó lại về trong đầu óc Tố Diệp.

      Thân hình cao lớn ấy rơi xuống vách núi như ngôi sao băng ngay trước mặt . Dần dần nó trở thành điểm đen, cuối cùng biến mất dấu vết…

      Từng đầu ngón tay lạnh toát, lạnh thấu xương.

      Đúng lúc này, Niên Bách Ngạn mở cửa ra. ăn vận chỉnh tề, thấy vẫn còn rũ rượi ngồi giường, nhất thời hiểu chuyện gì, vội bước tới, nâng gương mặt lên: “Sao thế?”

      Hương gỗ mộc thấm đẫm từng ngón tay người đàn ông. Mùi hương quen thuộc kích thích Tố Diệp. rùng mình như vừa tỉnh khỏi cơn mộng mị, giây sau ngước mắt lên, bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mặt. Khi biết đó là Niên Bách Ngạn, kinh ngạc ấy mới dần dần tan biến.

      Niên Bách Ngạn thấy vậy càng yên tâm. ngồi xuống, kéo vào lòng, giọng điệu nhàng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Tố Diệp ngẩng đầu lên, bờ môi mấp máy. Có khoảnh khắc rất muốn với , đối tượng mợ sắp xếp cho xem mặt chính là Tưởng Bân. biết Tưởng Bân này có phải Tưởng Bân mà quen biết hay , Tưởng Bân rơi xuống vách núi ấy…

      Nhưng… vậy, nhất định tức giận.

      lúc lâu sau, Tố Diệp từ từ cụp mắt xuống, khẽ khàng thốt lên câu: “ có gì!”

      Niên Bách Ngạn giơ tay nắm lấy cằm , ép nhìn thẳng vào mắt .

      có gì?” nhìn , ánh mắt đầy sắc bén.

      Tố Diệp gật đầu mạnh: “Là mợ lại ép em xem mặt, em từ chối nên mợ rất giận dữ.” thể dối. Cái tên Tưởng Bân này, đánh chết cũng dám nhắc lại trước mặt lần nữa.

      Ánh mắt chợt trở nên ôn hòa. ôm chặt vào lòng, khẽ thở dài…

      ~Hết chương 309~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 310: lừa dối của Tố Diệp

      Dùng bữa tối xong, lúc Diệp Uyên chuẩn bị , bà Lâm thúc giục Lâm xuống nhà tiễn . chịu nổi, đành theo Diệp Uyên ra tận bãi đỗ xe.

      Trăng đêm nay rất sáng, làm trắng cả gương mặt .

      “Chúng ta hóng gió chút ?” Diệp Uyên nắm tay , khẽ đề nghị.

      Lâm tựa như búp bê mộng du, rất lâu mới tỉnh lại, lắc đầu: “Hay là thôi !”

      Diệp Uyên cũng miễn cưỡng, lại : “Vậy… lên xe chuyện với lát ?”

      Lần này, Lâm từ chối.

      Lên xe rồi, Diệp Uyên quay sang kéo tay lại, thở dài: “ ! Rốt cuộc em nghĩ gì?” Hỏi câu này đích thực là cần thiết. thừa biết nghĩ gì.

      nhớ tới Đinh Tư Thừa!

      Trước bữa tối, cuộc viếng thăm bất ngờ của Đinh Tư Thừa phá vỡ hoàn toàn bầu khí hòa hợp. Ít nhất , nụ cười gương mặt còn nữa.

      Đinh Tư Thừa ở lại nhà họ Lâm quá lâu. ta tới đưa thuốc, sau khi gửi cho còn hỏi thăm sơ qua xem gần đây có cảm thấy khó chịu chỗ nào , sau đó ra về.

      Diệp Uyên nhìn rất , ánh mắt trước sau vẫn theo sát Đinh Tư Thừa, chưa hề rời .

      Đinh Tư Thừa bỏ là trái tim cũng lạc theo.

      Cả bữa tối đều im lìm, câu, nếu lại hoang mang như đánh mất thứ gì. nhìn thấy mà xót xa tận tâm can.

      Lâm thấy bất ngờ hỏi câu như vậy, nhất thời có chút hoảng loạn. Nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, khẽ lắc đầu, cố gắng ép ra nụ cười: “Em có nghĩ gì đâu!”

      Diệp Uyên nhìn , đau thương dần lan tràn nơi đáy mắt.

      giơ tay, xoay mặt lại, nhưng vẫn cố gượng cười: “ ! là bạn trai của em. Có chuyện gì vui em phải với , biết ?”

      Lâm cũng nhìn , lúc sau mới khẽ gật đầu.

      đáng thương như vậy càng khiến say đắm.

      nén nổi tình cảm trong lòng, cúi đầu xuống, áp sát môi .

      căng thẳng vô cớ bao bọc lấy . Hai tay Lâm siết chặt. Khi môi gần dính vào môi , bỗng quay mặt .

      Diệp Uyên ngẩng lên, vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Đôi mắt ánh lên tia sáng lúc tối lúc sáng. Lâm mím chặt môi, quay sang bên thở gấp. lần nữa ép trở lại. Lần này, nụ hôn trút xuống như bão táp mưa sa, khiến kịp phòng bị.

      “Diệp…” định gọi tên , đầu lưỡi bèn nhân cơ hội đó tiến vào.

      Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao hòa, như bị ai đóng đinh ghế, thể nhúc nhích, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, hàng mi run rẩy.

      Diệp Uyên nhận ra cả người cứng đờ, bàn tay cũng nắm chặt. bèn nhàng hơn, nụ hôn từ bá đạo chuyển thành triền miên…

      Hô hấp của Lâm trở nên gấp gáp, hai tay vô thức chặn lồng ngực ngừng đè xuống của lại.

      chìm đắm giữa hai cánh môi, khẽ câu xúc động: “Thử cảm nhận lần, được ?”

      Lời ấy có sức nặng như đá tảng đập vào tim .

      Cánh tay từ từ thả lỏng.

      Từng ngón tay cũng buông lơi…

      nhàng mở mắt, khóe mắt hơi ướt.

      Diệp Uyên đau lòng nhìn , rồi cúi xuống hôn lên mắt . Sau đó từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng lại phủ lên môi. Ban đầu chỉ là kết hợp, quấn vít nhàng. phản kháng.

      ngoan ngoãn của người con trong lòng khiến Diệp Uyên rất mừng, tình dành cho càng thêm sâu đậm. Nụ hôn của cũng bắt đầu chuyển thành tìm kiếm, đâm vào khoang miệng, gần như muốn thôn tính toàn bộ.

      Lâm cảm giác hơi thở của mỗi lúc nặng nề, khản đục.

      Rất nhanh, có đôi tay men từ eo lên, cởi cúc cổ áo của ra cách chầm chậm, thuần thục, nhưng rất kiên quyết. Cả người căng cứng, nhưng vẫn cảm nhận ràng từng ngón tay phủ lên da thịt ở giữa eo.

      “Đừng…” đẩy ra, giữ chặt lớp áo lộn xộn trước ngực, ngay sau đó quay người định mở cửa.

      Diệp Uyên từ phía sau ôm chặt lấy , gương mặt sầu não: “Xin lỗi, xin lỗi em…”

      “Em… Em muốn về nhà.” Lâm sắp khóc tới nơi, giọng nghẹn ngào.

      Lúc này Diệp Uyên sao có thể thả . muốn đoạn tình cảm khó khăn lắm mới gây dựng được lại bị hành vi quá giới hạn vừa rồi của mình phá hủy. ngừng dỗ dành bên tai , hết lời xin lỗi. Như vậy, Lâm mới dần dần bình tĩnh lại.

      hề muốn làm hại em, !” chân thành .

      Cả người Lâm dính sát vào cửa xe, ngừng lắc đầu: “Tại em tốt…” thề rằng mình cố gắng hết sức để phối hợp, nhưng vẫn chưa quen với việc để người đàn ông khác chạm vào mình.

      Trái tim mỗi ngày đều nỗ lực quên Đinh Tư Thừa, nhưng cơ thể vẫn nhớ hơi ấm của ấy…

      ! Tại quá gấp gáp. hứa dành thời gian cho em làm quen.” Diệp Uyên ôm lấy , giọng đầy bất lực, nhưng đôi mắt chất chứa nỗi đau sâu sắc…

      Thứ bảy, ban mai mấy rạng rỡ. Ánh nắng trốn hết cả vào những đám mây mù. Nếu nhìn đồng hồ, chỉ dựa vào sắc trời khó mà đoán định được chính xác thời gian.

      Lúc Niên Bách Ngạn thức dậy, Tố Diệp mơ hồ có chút ý thức.

      Đợi tắm rửa xong quay trở lại phòng ngủ, Tố Diệp tỉnh giấc hoàn toàn.

      xê dịch cơ thể mệt mỏi, nhìn bằng đôi mắt to tròn vẫn còn hơi ngái ngủ.

      Niên Bách Ngạn tới bên cạnh giường, tay nắm lấy thành giường, tay luồn vào trong chăn, hưởng thụ cái thơm tho và mềm mại của làn da con lúc sáng sớm.

      ư hừ tiếng, giữ chặt tay để được đùa cợt nữa. quay đầu, lim dim hỏi: “Hôm nay được nghỉ à?”

      Niên Bách Ngạn ngồi thẳng lên giường, ngắm nhìn cái dáng vẻ uể oải và lười nhác của lúc bình minh. đan tay vào tay , giọng trầm thấp, có chút gợi cảm của người vừa mới dậy chưa lâu: “Em có thể cùng tới công ty.”

      Tố Diệp nhăn mũi: “Em làm thêm đâu.”

      “Hôm nay phải xem báo cáo của em.” Niên Bách Ngạn trêu đùa.

      Mặt nhăn như khỉ, trừng mắt với : “Tổng giám đốc Niên! Bản thân mình chưa nghiêm túc đừng lấy bụng ta ra so bụng người.”

      Niên Bách Ngạn nhướng mày.

      “Ai bảo tối qua tham lam vô độ? Thời gian của em đều dùng để phục vụ cả rồi, lấy đâu ra mà hoàn thành báo cáo? Thế nên tự làm tự chịu .” Tố Diệp cười, cả người dính chặt vào như con gấu túi.

      cũng bật cười, vòng tay qua eo, vùi mặt vào tóc , thầm: “Cũng chỉ có em mới dám mặc cả cò kè với thôi.”

      Hơi thở của người đàn ông làm ngứa ngáy, cười ngặt nghẽo.

      “Tới công ty em có thể ở bên cạnh , có lẽ lâu quá đâu.” Niên Bách Ngạn đề nghị.

      Tố Diệp bám lấy cổ , suy nghĩ: “Cùng tới công ty làm thêm, em có lợi gì?”

      “Em muốn được lợi gì?”

      “Ừm…” nghĩ lúc lâu, tia sáng tinh nghịch khẽ lóe lên nơi đáy mắt, rồi tươi cười hớn hở: “Trả lương tăng ca gấp đôi cho em.”

      “Tại sao phải trả gấp đôi?” Niên Bách Ngạn biết ngay chẳng đưa ra điều kiện gì tốt đẹp.

      Tố Diệp càng cười nịnh nọt: “Ở bên người ta lúc làm việc còn lâu hơn chính mình ngồi làm việc nhiều. giày vò tâm lý này đáng được trả gấp đôi. bảo lương tăng ca này của em liệu có nên đòi nhiều hơn ?”

      Niên Bách Ngạn tỏ vẻ trầm ngâm: “Em cũng đúng!”

      “Quyết định vậy nhé! Tăng ca hôm nào là phải quyết toán hôm đó đấy. Em lập tức tắm rửa!” Đứng trước tiền bạc, Tố Diệp lập tức trở nên hân hoan. hôn “chụt” cái lên má rồi phi như bay vào nhà tắm.

      Niên Bách Ngạn biết khóc hay cười.

      Mười phút sau, Niên Bách Ngạn mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ghế sofa trong phòng thay đồ, đọc báo đợi Tố Diệp.

      Vì khoảng thời gian này thường xuyên tới đây qua đêm, thế nên cũng chuẩn bị số đồ dùng cá nhân và quần áo của tại đây. Vì chuyện này, Tố Diệp tố cáo chiếm dụng gian của mình. Dĩ nhiên, ngoài mặt tỏ ra như vậy, nhưng sau đó lại dính rất nhiều móc treo màu hồng, xíu, đáng lên chỗ treo quần áo của , khiến thoạt nhìn cảm thấy hồng chóe màu, đáng sợ.

      lúc sau Tố Diệp vào phòng. Mái tóc dài vẫn còn ướt, xõa xuống vai, người là chiếc váy ngủ màu trắng. Thấy vẫn ngồi sofa, hơi chần chừ.

      Niên Bách Ngạn phát ra nét mặt khác thường của , nhàng : “Sấy khô tóc , vội!”

      nghe vậy, càng cảm thấy áy náy trong lòng.

      Thấy vẫn đứng im đó, Niên Bách Ngạn hiểu: “Sao vậy?”

      Tố Diệp mím môi, mí mắt hơi cụp xuống, như suy nghĩ chuyện gì.

      Niên Bách Ngạn đứng dậy tới trước mặt . vòng tay qua, siết cằm , cười : “Xảy ra chuyện gì rồi?”

      “Em…” ấp a ấp úng.

      rướn mày tò mò.

      Tố Diệp cắn môi, lúc sau mới : “Em thể cùng tới công ty được. Ban nãy lúc tắm em mới nhớ ra hôm nay có hẹn với… , cùng mua sắm với ấy.”

      “Vừa mới nhớ ra?” Niên Bách Ngạn bán tín bán nghi.

      Thấy vậy, Tố Diệp vội vàng bổ sung: “À, bọn em hẹn từ lâu rồi. Em quên bẵng mất, xin lỗi …”

      Niên Bách Ngạn nhìn , có tia sáng u chợt vọt qua đáy mắt, nhưng cũng tan rất nhanh, khiến người ta thể nhận ra.

      Chẳng mấy chốc, nụ cười ôn hòa lại ra khóe môi . nhàng xoa đầu , như cưng chiều lại như bao dung: “Ngốc ạ! Có gì mà phải xin lỗi, em chơi với bạn bè cũng là chuyện bình thường mà.”

      “Em xin lỗi nhé!” Tố Diệp vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi: “Bắt đợi em lâu như vậy.”

      vẫn kịp giờ.” Nụ cười Niên Bách Ngạn càng thoải mái, cúi đầu hôn lên trán : “Đừng mang tóc ướt ra ngoài, cảm lạnh đấy!”

      “Ừm.” Trái tim Tố Diệp khẽ nhói lên.

      chơi cả ngày à?” lại hỏi.

      , !” lập tức lắc đầu, vòng tay ôm lấy cổ : “Em mua bộ quần áo cùng ấy thôi. ấy mua xong là em tìm , lâu đâu!”

      Niên Bách Ngạn nhìn cái bóng nhắn trong lòng mình qua gương, ánh mắt lúc sáng lúc tối. vuốt lưng , rồi kéo ra, rút chiếc thẻ bạch kim trong ví ra đưa cho .

      “Em cũng mua gì đó cho mình . Hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, chơi vui vẻ chút.”

      Tố Diệp sao có thể nhận thẻ của ?

      ngừng xua tay: “Em có tiền mà, cần thẻ của đâu.”

      Niên Bách Ngạn vẫn nắm chặt tay , nhét chiếc thẻ vào, thấp giọng ra lệnh: “Cầm lấy!”

      “Em …”

      “Nghe lời!” Thái độ của rất ép buộc.

      đành phải nhận lấy.

      “Muốn mua gì cứ mua. Buổi trưa ăn gì đó ngon, đừng mải mua sắm mà ăn tạm bợ.” khẽ dặn dò.

      “Em biết rồi!” Tố Diệp gật đầu.

      Tiễn Niên Bách Ngạn khỏi, cả người Tố Diệp hệt như động vật xương, bất lực ngã ngồi xuống sofa, đờ đẫn nhìn chiếc thẻ bạch kim trong tay mình, rất lâu…

      biết bao nhiêu phút trôi qua, mới có lại cảm giác, đặt nó sang bên. co hai chân lên, ôm chặt, chống cằm lên đầu gối.

      Đến cũng thể tha thứ cho bản thân mình.

      lừa dối Niên Bách Ngạn, cảm giác này vô cùng khó chịu.

      có cái gì gọi là mua sắm, cũng chẳng hề có lời hò hẹn với Lâm .

      ra Tố Diệp rất muốn cùng tới công ty. Chắc mình cũng đơn lắm, thế nên sau khi có người bên cạnh mới sợ cảm giác ấy, muốn cùng với . thích ngắm dáng vẻ Niên Bách Ngạn lúc làm việc. Khi trầm tư, lúc nhíu mày, khi ra quyết định, lúc chuyện trò… mỗi động tác đều khiến say đắm. Cho dù chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn xử lý tài liệu cũng tràn đầy thỏa mãn và thoải mái.

      Nhưng khi vào phòng tắm, lúc làn hơi nóng làm mờ mọi thứ, trái tim bắt đầu do dự.

      Né tránh giải quyết được vấn đề.

      tới công ty cùng , mợ vẫn gọi điện tới thúc giục.

      Quan trọng hơn, đối phương là Tưởng Bân.

      cái tên mất tích bao năm nay giờ bỗng xuất trở lại, còn bất ngờ trở thành đối tượng xem mặt của . Chỉ riêng điểm này thôi cũng hành hạ , khiến thể bình thản được.

      phải quyến luyến gì quá khứ, càng phải còn nhung nhớ người đó. Mà có rất nhiều nghi vấn như lớp mây mù bao quanh đầu óc rất lâu thể ràng, bất luận dùng cách nào để xua tan cũng vô ích.

      Khi vòi hoa sen làm ướt tóc , lúc dòng nước nhanh chóng chảy tràn lên da thịt, cảm giác cả cơ thể như liều mạng thét gào, muốn gặp mặt lần.

      Xem người đó có phải Tưởng Bân hay .

      thề chỉ muốn xem lần thôi, để giải quyết những nghi hoặc trong lòng, phải vì chuyện xem mặt, cũng phải muốn tìm lại quá khứ.

      Nhưng sau khi Niên Bách Ngạn rồi, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      Mệt mỏi vì cảm giác lừa dối này.

      Mệt mỏi vì người sắp gặp tới đây.

      Nguyên nhân rất đơn giản, vì cho tới bây giờ, Tố Diệp vẫn thể nhớ được chính xác gương mặt của người đó.

      Chỉ có cảm giác, cảm giác rất mãnh liệt.

      biết tại sao lại như thế…

      Mười giờ sáng, tại quán cafe.

      Phong cách trang trí thoải mái của căn phòng là thích hợp nhất cho những dịp cuối tuần thế này. Ngoài kia trời nắng hay mưa cũng hề gì. Chỉ cần gọi tách cafe, nằm bò chiếc bàn gỗ rộng rãi, để mặc cho bao suy nghĩ tha hồ được giải thích, cũng là chuyện vui vẻ.

      Tố Diệp tới đây nhiều lần, vì quán này khá gần nhà . Có lúc cũng hẹn Lâm tới đây uống cafe hoặc dùng bữa. thích khí nơi đây, cũng thích hương vị cafe của quán. Có chút ngọt ngào, có chút đậm đà, có cảm giác thanh thản như được đặt chân tới thị trấn .

      Nhưng hôm nay, Tố Diệp chần chừ ngoài cửa rất lâu, hai chân như bị đóng đinh tại đó, thể nhấc bước.

      Tới tận khi tới trước cửa quán, vẫn do dự.

      Vào… hay vào đây?

      cần nghi ngờ gì nữa, đối tượng xem mặt đó ở phía trong. Mợ ta có thói quen tới muộn. Chỉ cần đẩy cửa bước vào, là có thể nhìn thấy Tưởng Bân, tất cả mọi câu đố đều có lời giải đáp.

      Nhưng luôn cảm thấy làm vậy là có lỗi với Niên Bách Ngạn.

      ngàn vạn lần dặn dò đừng xem mặt. Hơn nữa đối tượng còn là Tưởng Bân. Để biết được chuyện này…

      Điện thoại vẫn nằm im trong túi, bị siết chặt nãy giờ.

      Góc cạnh của nó đâm vào tay đau nhức.

      Tố Diệp gần như định rút nó ra, gọi cho mợ, rằng có thời gian, thể xem mặt được.

      chuẩn bị làm vậy, cánh cửa bỗng bị ai đó đẩy ra. Là người phục vụ trong quán, nhiệt tình mời vào trong ngồi. Vì là khách quen nên các nhân viên đều quen mặt.

      Điều gì phải đến rồi đến.

      Tố Diệp nắm chặt tay lại, hít hơi sâu rồi buông những ngón tay nắm chặt di động ra, bấm bụng vào quán.

      Vẫn là mùi hương nồng nàn, thơm phức như bao lần.

      Như từng sợi tơ vấn vít, quấn lấy cả gian rộng lớn.

      gác là khu vực hút thuốc, dưới nhà là khu vực hút thuốc.

      Mợ người đó hút thuốc, thế nên tập trung chú ý vào tầng .

      hỏi người phục vụ xem có phải có Tưởng tới hay . Người phục vụ mỉm cười, gật đầu, rằng ấy tới từ rất lâu rồi, người đặt con gấu bông màu tím mặt bàn chính là ấy, vị trí sát cửa sổ.

      Tố Diệp đưa mắt nhìn qua. Những bàn còn chưa gọi đồ ăn nhiều lắm, thế nên lác đác có thể nhìn được những con gấu đủ màu sắc. Ở vị trí sát cửa sổ, tổng cộng có ba bàn đặt gấu. Ngay gần con gấu màu xanh lá, ở giữa là con màu đỏ, ở sâu nhất… chính là màu tím.

      người đàn ông ngồi đó, lật xem thứ gì đó giống báo hay tạp chí, quay lưng về phía .

      Từ xa, chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi kẻ caro của ta khoác lên bờ vai dài rộng…

      Trái tim Tố Diệp bỗng thắt lại, bất chợt như vọt lên tận cổ!

      Bước chân như phiêu du.

      Gót chân hoàn toàn tê dại. Cảm giác ấy lan ra khắp da đầu. Nhịp tim cũng mỗi lúc yên phận, thình thịch, thình thịch…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :