1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 216: Hầm mỏ lớn kinh người

      Bầu trời bay tới Johannesburg vừa xanh thẳm màu, như viên ngọc thượng hạng, vừa tươi sáng như được gột rửa, lem chút bụi bẩn. Máy bay trực thăng bay ngang trong đó, xíu như con chuồn chuồn nhảy điệu vũ, điểm xuyết giữa nền trời xanh và những đám mây trắng.

      Tố Diệp thích cảm giác được từ cao nhìn xuống dưới thế này, giống như Thượng Đế bao quát đất trời. Đó cũng là lý do đam mê leo núi. Khi ta thực được đặt chân lên đỉnh núi, khi từng cơn gió gào thét, táp vào mặt, cũng là lúc cảm giác xúc động, hào hùng khó diễn tả thành lời trào dâng trong lồng ngực. Nhưng chỉ vì cơn ác mộng đó, vì tận mắt nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình biến mất sau cú nhảy, bao giờ còn dám chứng kiến trò vận động ấy nữa.

      Nghĩ tới đây, Tố Diệp thu tầm mắt lại, vẫn thể nào chịu nổi những cảnh đẹp đập vào mắt. Vì lớn tuổi rồi sao? Thế nên tất cả những chuyện liên quan tới Tưởng Bân nhớ được mỗi ngày ít ? khẽ nhíu mày, còn chưa tới ba mươi tuổi mà, trí nhớ đến mức tồi tệ như vậy chứ? Nhưng , dáng hình Tưởng Bân càng ngày càng mờ nhạt. chỉ loáng thoáng nhớ hai người gặp nhau như thế nào, còn cả cảm giác bên cạnh Tưởng Bân, thoải mái, an toàn, giống hệt như những gì Niên Bách Ngạn mang lại.

      Tố Diệp nghi ngờ liệu có mình mắc chứng thoái hóa não *, nếu tại sao người từng khắc sâu trong suy nghĩ lại trở nên mỏng manh đến vậy? Giáo sư Đinh cũng từng , chứng bệnh này chỉ người già mới mắc. Những người làm những công việc căng thẳng, suy nghĩ quá độ cũng dễ mắc, ví dụ như luật sư, hay những bác sỹ tâm lý như họ.
      *Còn gọi là hội chứng ngớ ngẩn của người cao tuổi.

      Niên Bách Ngạn ngồi bên nhắm mắt nghỉ ngơi, từ lực ôm eo của đoán chưa ngủ. Tố Diệp quay đầu ngắm gương mặt , càng nhìn càng mê đắm, bất giấc lại bắt đầu thấy lo lắng. Nếu có ngày cả cũng nhận ra nữa, vậy đoạn đường tương lai phải tiếp thế nào? Nhớ lại cảnh tượng sáng nay trước khi ra khỏi nhà mặc quần áo cho . Từ sau khi bị thương, công việc này được giao cho . người chưa bao giờ chăm sóc đàn ông bắt đầu quen với cảm giác này. còn cảm thấy đó là niềm hạnh phúc, ông trời chắc thể tước đoạt niềm hạnh phúc của nhanh vậy chứ.

      Miên man trong suy nghĩ, chợt thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mình đa sầu đa cảm. Tiếng thở dài ấy lọt vào tai Niên Bách Ngạn. mở mắt ngay mà mỉm cười lười biếng: “ yên lành sao lại thở dài?”

      Tố Diệp ghé sát lại gần , cẩn thận tựa vào cánh tay , nhìn về phía trước, yếu ớt đáp: “ bảo nếu có ngày em quên mất phải làm sao?”

      “Sao em lại vậy?” Niên Bách Ngạn vẫn nhắm nghiền, nhưng cánh tay siết chặt thêm.

      Ánh mắt Tố Diệp dừng lại cúc áo sơ mi của . giơ tay khẽ gạt gạt khiến ngực ngứa ngáy. bèn giơ tay nắm lấy tay . nhìn chằm chằm vào đôi tay lớn ấy, bỗng cảm thấy ấm áp. ghét bản thân mình cứ chốc chốc lại phiền não, ốm tự rên. mím môi : “Vì bây giờ em chẳng còn nhớ Tưởng Bân trông như thế nào nữa rồi, bảo có phải em mắc bệnh ?”

      Niên Bách Ngạn mở mắt, cúi đầu nhìn .

      cũng nhân cơ hội ấy ngẩng lên, mới phát nhíu mày, cảm thấy có chút kinh ngạc: “ sao vậy?”

      nhớ ra được đừng nhớ nữa.” Giọng hơi trầm.

      Tố Diệp ngẩn người.

      Niên Bách Ngạn giơ tay véo má , mạnh lắm nhưng vẫn khiến đau đớn kêu lên. nhanh chóng lên tiếng: “Hóa ra nằm trong lòng em lại nhớ tới Tưởng Bân?”

      Tố Diệp chớp mắt mấy cái, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của mới chợt tỉnh ra. nhịn được, phì cười, giơ tay xoay mặt lại: “Yo! Tổng giám đốc Niên ghen kìa!”

      Niên Bách Ngạn làm ngơ, điển hình cho kiểu “ thèm với em”. Tố Diệp dính sát vào người , rồi lại lấy vai huých cái: “Hẹp hòi!”. rất thích nhìn dáng vẻ ghen tuông kỳ cục của .

      Niên Bách Ngạn giơ tay, vò rối bù tóc lên, có chút thái độ báo thù trong đó. Tố Diệp tránh kịp, đầu bỗng chốc rối bù như ổ gà

      Khi máy bay trực thăng đến mỏ kim cương sang buổi chiều.

      Buổi chiều ở Johannesburg bắt đầu nổi gió, khi đáp xuống mỏ kim cương, gió còn mạnh hơn nữa. Đứng khu mỏ, cái dáng mảnh khảnh của Tố Diệp chao đảo trước gió, nếu có Niên Bách Ngạn nắm lấy , chắc chắn thành vật thể rơi tự do. Khi cùng tới cửa mỏ, Tố Diệp mới thấy kinh ngạc. Cả đội ngũ đứng nghiêm chỉnh, thẳng hàng, ràng là đặc biệt ra đón Niên Bách Ngạn. Đương nhiên, điều làm Tố Diệp bất ngờ phải đám người đó mà chính là Hứa Đồng đầu. ấy cũng tới Johannesburg!

      Việc này khiến Tố Diệp cảm thấy vô cùng khó hiểu, dự cảm mơ hồ dâng lên. Chắc chắn là có chuyện gì rất hệ trọng xảy ra với khu mỏ này.

      Khi đầu óc loạn cào cào Hứa Đồng bước tới, cung kính chào Niên Bách Ngạn rồi nhìn về phía Tố Diệp, dường như mấy ngạc nhiên khi thấy đứng bên cạnh , chỉ khẽ mỉm cười: “Bác sỹ Tố!”

      “A, trợ lý Hứa… Chào !” Tố Diệp nhất thời thể bình thản như Hứa Đồng được. hơi ngượng ngập, còn có chút chột dạ, giống như quãng thời gian vui vẻ bên Niên Bách Ngạn vừa qua hoàn toàn bị người khác biết.

      Nhưng Hứa Đồng có ý định ôn lại chuyện cũ với , quay đầu với Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc Niên! Sáng sớm ngài Vincent tới phòng làm việc đợi rồi.”

      Niên Bách Ngạn gật đầu, đưa chiếc túi tài liệu trong tay cho Hứa Đồng. Tố Diệp bất giác nhìn sang phía . đứng trong gió, vạt áo vest khẽ tung bay. Có lẽ thời gian ngồi máy bay hơi lâu, người còn có vết thương, giờ trông sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Thấy có vẻ vội vàng muốn vào mỏ, đau lòng, vội tới đỡ .

      Động tác lặng lẽ của khiến ấm lòng: “ sao!”. Giọng cũng trở nên dịu dàng.

      sao em cũng phải theo .”

      Niên Bách Ngạn cười: “Được!”, rồi quay sang dặn dò Hứa Đồng: “Chuẩn bị cho Diệp Diệp bộ đồng phục và mũ bảo hiểm.”

      Hứa Đồng ung dung đáp: “ chuẩn bị đầy đủ cả rồi thưa tổng giám đốc.”

      Niên Bách Ngạn chẳng hề lấy làm lạ với việc luôn dự đoán trước mọi chuyện của Hứa Đồng, nắm lấy tay Tố Diệp rồi : “ thôi.”

      Tố Diệp khoác tay , giọng: “Bella đứng trước mặt Hứa Đồng, đúng là châu chấu đá voi.”

      Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười.

      Vincent đúng là tới đợi ở đây từ rất sớm, trà trong cốc được pha mấy lần nước, nhạt thếch. Trong gạt tàn cũng đựng đầy đầu lọc. Tuy thay bộ đồng phục nhưng vẻ phong độ, lịch thiệp của ông ta vẫn mất . Sau khi nhìn Niên Bách Ngạn cũng mặc đồng phục xong xuôi, bước vào phòng, ông ta nhiệt tình đứng dậy, giơ hai tay về phía : “Tổng giám đốc Niên à tổng giám đốc Niên! Lần này cậu bị trúng đạn đúng là khiến bao người nơm nớp lo sợ, thế nào? Vết thương ổn rồi chứ?”

      “Cảm ơn ông quan tâm, còn đáng lo ngại nữa.” Niên Bách Ngạn bắt tay với ông ta, thái độ xa gần vừa phải.

      Vincent lại nhìn sang Tố Diệp, hiểu ra bật cười: “Có người đẹp ở bên chăm sóc, có bị thương nặng cỡ nào cũng khỏi nhanh thôi.”

      Tố Diệp tiện chen ngang, chỉ cười đáp lại. Niên Bách Ngạn lên tiếng giải vây cho : “Ngài Vincent đùa rồi!”

      “Thấy cậu sao là tôi yên tâm rồi. Chuyện lớn còn chưa thành, tôi nghĩ cậu cũng cam lòng gục ngã.” Vincent quay về chuyện chính, chỉ có điều nụ cười có phần quái lạ: “Nhưng giờ là lúc cậu thực lời hứa với tôi rồi.”

      Ở bên Tố Diệp nhìn rất . Quan tâm chỉ là giả, tới hạ bệ Niên Bách Ngạn mới là . Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ rất hững hờ: “Theo như lời cá cược ngài Vincent, ông mới là người thua cuộc.”

      “Đúng vậy! Cậu thực mua được khu mỏ này với giá rất rẻ. Nhưng đừng quên, nó chỉ là mỏ rỗng, giá trị thực cũng chỉ có trăm bảy mươi triệu, vậy mà cậu lại mất tới hai trăm triệu. Tổng giám đốc Niên! Cậu thể vì muốn thắng tôi và bảo vệ địa vị của mình trong ngành đá quý để bị tổn hại như vậy được? Như vậy là lợi bất cập hại.”

      Niên Bách Ngạn phản bác.

      Vincent lại tiếp: “Nhưng mà cá cược dẫu sao cũng chỉ là trò chơi. Tôi cũng ép cậu rút lui khỏi ngành này, chỉ cần công khai thừa nhận mình thua là được. Thêm nữa, tôi nghĩ cậu cũng cần đội khai thác của tôi, khu mỏ chỉ có giá trị trăm bảy mươi triệu cần điều động nhiều đến thế.”

      Tố Diệp nhìn Vincent nhằm nhằm, hận đến nghiến răng kèn kẹt. ràng là ông ta đẩy người ngã. Rồi quay sang Niên Bách Ngạn, thần nét mặt vẫn điềm nhiên biết nghĩ gì. Lúc này hy vọng mình có khả năng giúp Niên Bách Ngạn lật ngược ván cờ này. kiêu ngạo như thế, bắt công khai nhận thua khác nào lột da.

      Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn cười rất khẽ khàng, hề nôn nóng: “Có lẽ phải để ngài Vincent đây thất vọng rồi, đội khai thác của ông vẫn phải phục vụ cho tôi.”

      Tố Diệp sững sờ, sao lại tự tin đến vậy?

      “Ồ?” Vincent cảm thấy hứng thú: “Tổng giám đốc Niên làm vậy là coi trọng nhân tài rồi?”

      Niên Bách Ngạn thêm gì nữa, mà quay đầu về phía Hứa Đồng. Hứa Đồng lập tức bước lên, đưa tài liệu cho Niên Bách Ngạn, thấp giọng : “Văn bản chuyển nhượng mỏ có hiệu lực, có quyền khai thác.”

      nhìn tài liệu rồi gật đầu, lại hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”

      “Đúng như tổng giám đốc suy đoán.” Hứa Đồng thần bí câu.

      Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng cười, lần này là nụ cười rạng rỡ. đưa lại tài liệu cho ấy, nhìn Vincent: “Nếu ngài Vincent có hứng thú với M100-2 như vậy, chi bằng cùng tôi xuống mỏ xem thế nào?”

      “Được thôi, cung kính bằng tuân mệnh.” Vincent đương nhiên chỉ chờ có thế. Dứt lời, ông ta bèn chỉ tay về phía khu mỏ M100-2: “Xe đâu? Đừng là chúng ta bộ tới đó đấy nhé?”

      “Đâu có cần vất vả như vậy. Từ M100-1 có thể thông sang M100-2 mà.” Niên Bách Ngạn đáp lại câu rồi quay người rời .

      Vincent bàng hoàng, vội vàng nối gót.

      Cả đoàn người cùng vào M100-1, Tố Diệp vẫn khoác tay Niên Bách Ngạn. Hứa Đồng trước dẫn đường. Dọc đường vượt qua rất nhiều công nhân, ai nấy đều lịch chào Niên Bách Ngạn. gật đầu tỏ ý cảm ơn. Cứ như vậy, họ vào tận cùng khu mỏ.

      Đây là độ sâu Tố Diệp chưa từng tới. Lần trước chẳng qua mới chỉ được phần ba khu mỏ mà thôi. Đến đây rồi mới ngỡ ngàng. Đây chính là địa điểm lần trước Niên Bách Ngạn cầu tiến hành cải tạo đường sông. Có năm sáu người tới trước, bên cạnh đều là những máy móc lạ lẫm đối với Tố Diệp, trông có vẻ rất chuyên nghiệp và quý giá.

      người trong số đó nhìn thấy Niên Bách Ngạn, bước nhanh tới với nét mặt vui mừng, khi chân tay khua loạn xạ: “Tổng giám đốc Niên! Chúng tôi khảo sát ra trữ lượng kim cương thực của mỏ M100-2 rồi.”

      “Ước tính ban đầu khoảng bao nhiêu?” Đôi mắt Niên Bách Ngạn như chim ưng.

      “Đây là khu mỏ có lượng tài nguyên lớn chưa từng có. Từ kết quả khảo sát bước đầu có thể thấy, tổng trữ lượng của M100-2 chiếm khoảng 70% toàn bộ diện tích mỏ lớn, con số này mà công bố ra khiến nhiều người phải sốc đấy.” Người đó kích động nuốt nước bọt: “Tổng giám đốc Niên! Gần chín tỷ!”

      ~Hết chương 216~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 217: ai là đối thủ

      Như vở kịch bị lật ngược, khu mỏ M100-2 này như nhân vật bị người biên kịch vo tròn rồi lại nặn dẹt, hết lần này tới lần khác. giây trước nó vẫn còn là món ăn nhạt nhẽo, bỏ thương, vương tội. giây sau nó đổi đời, vận mệnh và giá trị trong tương lai có thay đổi to lớn. Tố Diệp nhìn thấy khi Niên Bách Ngạn nghe xong lời báo cáo ấy, bờ môi mỏng từ từ dướn lên, nặng nề nơi đáy mắt cuối cùng tan thành mây khói cách nhõm.

      hoàn toàn đứng người, chuyển hóa của vở kịch này khiến choáng váng, mơ hồ. Còn Vincent đứng bên cạnh ràng cũng vô cùng chấn động, kéo tay người báo cáo, cất giọng chói tai: “Cậu cái gì? Chín tỷ?!”

      Người báo cáo bị giật mình bởi hành động của ông ta, nhìn về phía Niên Bách Ngạn với ánh mắt cầu cứu. Niên Bách Ngạn lúc này mới lên tiếng, giọng điệu ung dung: “Ngài Vincent! Xem ra ông phải sớm hoàn thành nghĩa vụ cá cược của mình rồi.”

      thể nào? Làm sao có thể?” Vincent buông tay, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn như tin vào mắt mình: “ ràng chỉ là cái mỏ rỗng, tại sao trữ lượng có thể lên tới chín tỷ? Chắc chắn là các cậu đo đạc sai!”

      “Xem ra ngài Vincent sở dĩ dám vỗ ngực tự tin cá cược với tôi cũng vì biết tin tức nội bộ.” Niên Bách Ngạn vẫn khẽ mỉm cười: “Tôi nghĩ có lẽ mình được ông trời thiên vị nên mới kiếm được món hời lớn thế này.”

      Vincent lảo đảo suýt ngã, rồi bỗng cảnh giác nhìn Niên Bách Ngạn: “Là ông trời thiên vị hay cậu vốn biết thừa nó phải mỏ rỗng.”

      “Ván đóng thuyền, truy cứu đúng sai nguyên do cũng chỉ chuốc thêm phiền não mà thôi.” ràng là Niên Bách Ngạn định hết với ông ta. Có thể muốn, có thể cảm thấy lãng phí thời gian, tóm lại câu tiếp theo cũng nhạt như nước suối: “Ngựa tốt phải có cương chắc, như vậy mới bộc lộ được giá trị thực . Thế nên tôi rất cảm ơn vụ cá cược của ông, những có thể giúp tôi bước chân vào Bright, mà còn miễn phí giành được trợ giúp đắc lực từ đội khai thác của ngài Vincent. Như vậy tôi cũng tiết kiếm được khoản tiền kha khá. Ngài Vincent! Nhớ kỹ nhất định phải lựa chọn cho Tinh Thạch gian hàng có mặt tiền đẹp đấy.”

      Vincent nhìn Niên Bách Ngạn, lúc lâu sau mới thở dài: “Nhóc con! Cậu được lắm!”

      Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười đáp lại.

      Vincent rồi, Niên Bách Ngạn đích thân tiễn khách. Tới khi quay lại, sắc mặt tuy vẫn còn hơi kém nhưng rạng rỡ hơn nhiều. Trữ lượng kim cương lên tới chín tỷ, chẳng ai có thể coi đó là chuyện thản nhiên cả. Càng chưa kể tới người mấy ngày nay bị các cổ đông tới từ khắp nơi của Tinh Thạch chèn ép cho thở nổi như Niên Bách Ngạn. Chỉ cần đầu tư khai thác khu mỏ khổng lồ này, cũng coi như mở ra cánh cửa lợi nhuận thể tính hết.

      Niên Bách Ngạn lần nữa xác nhận lại vị trí khai thác với đội khai thác, cầu ở mỗi vị trí trước khi thăm dò đều phải hết sức cẩn trọng. Hứa Đồng đứng bên cạnh mở bản đồ ra. Tố Diệp đứng nhìn rất ràng, chi chít toàn là những con số và ký hiệu, còn cả đường nối các vị trí với nhau, góc độ, khiến đầu chợt phình to.

      “Tổng giám đốc Niên! Chúng tôi làm theo kinh nghiệm của , phác thảo thành công hình dạng khái quát và kết cấu bên trong của M100-2, xem!” Hứa Đồng đưa bản đồ cho Niên Bách Ngạn, chỉ vào trong những điểm đó: “Chúng tôi chia khu mỏ ra làm ba khu vực nằm dọc theo thứ tự A, B, C. Vị trí mà Aston và những thương gia khác nhìn thấy là khu vực A. A là tầng ngoài cùng, trữ lượng kim cương vô cùng thấp. Thực ra người của ông ta đo đạc cũng khá chính xác. Khu A chỉ có trữ lượng khoảng trăm bảy mươi triệu. Còn khu B là trung tâm, trữ lượng của khu này gần như bằng , cũng chính là tầng rỗng mà chúng ta thường . Đây là bằng chứng trực tiếp nhất để mọi người bên ngoài ngỡ rằng đây là mỏ rỗng. Thực chất trữ lượng lớn nhất nằm ở khu C. Đường vào khai thác khu C có lợi nhất chỉ có cách qua M100-1, cũng tức là chỉ có Tinh Thạch chúng ta mới có khả năng phát ra. Tổng giám đốc! Suy đoán ban đầu của gần như chính xác, đây những phải mỏ rỗng mà còn là mỏ lợi nhuận khổng lồ!”

      Niên Bách Ngạn nhìn bản đồ, gật đầu hài lòng. Hứa Đồng lại hỏi: “Bây giờ áp lực bên phía hội đồng quản trị càng ngày càng lớn, cổ phiếu của Tinh Thạch cũng dao động thất thường, tổng giám đốc, xem…”

      Niên Bách Ngạn im lặng giây lát rồi ra lệnh cách quyết đoán: “Thông báo cho bộ phận ngoại giao trong nước, trong vòng tiếng nữa phải ra được công văn thông báo. Liên hệ với các báo có quan hệ, nhanh chóng viết bài. Nhớ kỹ, nhất định phải lên trang nhất. Gửi con số trữ lượng cụ thể của mỏ kim cương cho phía bên kia, nhưng đừng công bố con số cho cánh nhà báo vội.”

      “Được! Tôi làm ngay đây!” Hứa Đồng gật đầu.

      Tố Diệp hiểu cách làm của Niên Bách Ngạn. Như thế những có thể chặn những lời phản đối của đám cổ đông, còn có thể ổn định giá cổ phiếu của Tinh Thạch, công đôi việc, nhanh gọn chính xác.

      Từ mỏ kim cương ra, trời tối dần, hoàng hôn vạch chiếc đuôi dài ngoằng phía đường chân trời rồi từ từ tan biến. Tố Diệp lên xe trước, Niên Bách Ngạn dặn dò toàn bộ công việc cho Hứa Đồng xong xuôi mới lên. Khi cửa xe đóng lại, Tố Diệp mới ngửi thấy mùi hương quen thuộc của . Những não bộ hỗn độn của vì thế mà tỉnh táo, ngược lại chỉ càng thêm đau nhức.

      Thắt xong dây an toàn, Niên Bách Ngạn cho xe chạy ngay mà quay sang nhìn Tố Diệp, thắt lại dây an toàn cho chặt rồi nhàng hỏi: “Em sao thế?” Cả chiều câu nào, cũng bận rộn, thi thoảng có ngước lên nhìn lại thấy đứng góc, vô cùng yên lặng.

      Giọng hiền hòa của người đàn ông vang lên bên tai ít nhiều cũng đánh thức Tố Diệp. ngước mắt lên, tận sâu đáy mắt có chút bàng hoàng, khẽ lắc đầu. Niên Bách Ngạn nhìn : “Tối nay chúng ta ở lại Johannesburg, vẫn là khách sạn mấy hôm trước chúng ta ở.”

      Tố Diệp gật đầu.

      thu tay về, định lái xe bỗng lên tiếng: “Hay là để em lái cho, bị thương.”

      sao!”

      khởi động xe, thẳng về phía trước. Mỏ kim cương dần xa khuất…

      Ánh tịch dương cuối cùng khuất sau rặng núi. Đốm sáng cuối cùng của ngày dài cũng bị màn đêm nuốt chửng. Khi đêm đen tràn ngập khắp nơi, khí cũng lạnh hẳn . Tố Diệp lặng im nhìn những tòa nhà nối đuôi nhau chạy về phía sau. kéo chiếc áo khoác sát vào người. Niên Bách Ngạn rất chu đáo, phát ra động tác của bèn giơ tay nhấn nút đóng cửa.

      Cửa xe từ từ nâng lên, mùi gỗ mộc bắt đầu quấn quanh gian hẹp, bao bọc lấy yên lặng của hai con người.

      Cuối cùng cũng chống lại được quan tâm của , khịt khịt mũi, hỏi: “Vậy… bây giờ coi như là tỷ phú rồi? Hay là giá trị bản thân còn cao hơn cả con số đó?”

      phải Niên Bách Ngạn nhận ra tâm trạng thay đổi. Hai tay nắm chặt vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc : “Diệp Diệp! Em lại quên mất mỏ kim cương thuộc về Tinh Thạch rồi. Cho dù có là tỷ phú từ đó cũng nên dành để bố em. chẳng qua chỉ nhận tiền lương và hoa hồng của công ty thôi.”

      “Em hiểu.” Tố Diệp nhìn lên tấm kính thủy kinh phía trước xe, hai ngọn đèn sáng láng xua tan bóng đêm, con đường ở giữa sáng trắng lên: “Với khả năng của hoàn toàn có thể độc lập làm việc, tại sao vẫn bằng lòng ở lại Tinh Thạch?”

      rồi, nhà họ Diệp có ơn với .”

      Tố Diệp quay đầu nhìn : “ có định rời ?”

      Niên Bách Ngạn cười: “Sao như trong thời gian phỏng vấn thế hả?”

      “Em chỉ tò mò thôi.”

      Phía trước đèn đỏ bật sáng. Niên Bách Ngạn bắt đầu cho xe chậm lại, cuối cùng dừng lại trước vạch sơn. nhìn về phía trước, như chăm chú chờ đèn đỏ, lại như có điều gì cần suy nghĩ, lúc sau mới : “Khi nào trả hết ân nghĩa cũng là lúc phải ra .”

      hiểu sao nghe thấy câu ấy Tố Diệp rất khó chịu. trầm mặc.

      “Có phải em vẫn còn điều muốn hỏi ?” Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn , quầng sáng yếu ớt hắt lên gương mặt chỉ to hơn bàn tay chút của , đến đáng thương.

      Tố Diệp khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng bây giờ đầu óc em rất lộn xộn, em có quá nhiều điều muốn hỏi, bỗng nhiên lại chẳng biết phải hỏi gì.” rất muốn biết chuyện mỏ kim cương là thế nào. chuyện những tưởng mình thông suốt rồi, những tưởng có tất cả những câu trả lời mình cần rồi. Nhưng tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay lại vượt ra ngoài tưởng tượng của . Còn cả Hứa Đồng nữa, ràng chỉ làm theo lời Niên Bách Ngạn trong thư, gọi cho Hứa Đồng cuộc điện thoại, sao ấy lại xuất ở đây? ra tất cả mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nó chỉ như miếng hành tây được bóc dần bóc dần từng lớp mà chưa thấy đáy. Còn cả cái chết của Aston nữa. Còn … trong cuộc chiến tâm lý này của Niên Bách Ngạn, đóng vai trò gì?

      loạt những câu hỏi ấy khiến Tố Diệp mỏi mệt. Chúng gần bật ra ngoài rồi nhưng lại thể thốt nên lời, khiến cực kỳ khó chịu.

      Niên Bách Ngạn nhận ra bứt rứt của , đưa tay vuốt mái tóc , dịu dàng : “Khi nào em nghĩ ra cần hỏi gì lúc đó hỏi tiếp. Giờ đừng nghĩ gì nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi lát .” Hôm nay dậy sớm, mắt giờ bắt đầu thâm quầng.

      Đúng là Tố Diệp quá mệt rồi. khẽ gật đầu. Khi chiếc xe bắt đầu tiếp, nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp .

      Về tới khách sạn, Tố Diệp đẩy cửa phòng vào trước, chuẩn bị vào phòng tắm ngâm mình lát, biết bóng người từ đâu chui ra đột ngột xuất . còn chưa kịp có phản ứng gì, cái bóng đó ôm chầm lấy . Đối phương vô cùng nhiệt tình, suýt nữa rút hết khí thở trong lồng ngực của ra. Ngay lập tức có cánh tay rắn chắc kéo lại. hoảng hồn, sau khi đứng lại nhìn mới phát mình được Niên Bách Ngạn chắn ở đằng trước.

      Chỉ nghe thấy gầm lên với vẻ vui: “Cậu điên à!”

      “Niên Bách Ngạn! Gặp lại bạn cũ tôi được phép chào hỏi à? Có cần phải căng thẳng như gà mẹ giữ con thế ?” Người đó bật cười khiêu khích.

      Giọng quá quen thuộc, Tố Diệp ló đầu ra nhìn, hét lên: “Kỷ Đông Nham?”

      “Hello! Dạo này có nhớ ?” Kỷ Đông Nham nở nụ cười mê người, vẫy tay về phía .

      “Hi!” cũng giơ tay lên coi như đáp lại, trong lòng biết Kỷ Đông Nham thể vô duyên vô cớ xuất ở đây chỉ để chào được.

      Nét mặt Niên Bách Ngạn trở về vẻ bình tĩnh thường ngày, thờ ơ hỏi: “Cậu lại đút lót cho người dọn vệ sinh bao nhiêu tiền?”

      “Xem ra người hiểu tôi nhất vẫn là .” Kỷ Đông Nham nhún vai: “Có trách trách bác ấy trụ nổi trước gương mặt đẹp trai của tôi, tôi còn chưa rút ra xu nào, chỉ hy sinh mấy nụ cười là bác ấy biết điều cho qua rồi.”

      Niên Bách Ngạn hừ tiếng.

      “Từ lúc dùng hai trăm triệu mua lại cái mỏ đó, tôi biết là mình mắc lừa rồi. Giá trị của cái mỏ đó tuyệt đối thể chỉ có trăm bảy mươi triệu. Niên Bách Ngạn lợi hại nhất là dùng số tiền cực ít để mua về món lợi cực lớn. Trong trò chơi này, ai có thể là đối thủ của .” Kỷ Đông Nham lười biếng dựa vào sofa: “ như vậy, có phải người hiểu nhất cũng là tôi ?”

      ~Hết chương 217~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 218: Đừng dễ dàng hứa hẹn

      Việc Kỷ Đông Nham tới đây hề làm Niên Bách Ngạn quá kinh ngạc, chắc chắn là đoán trước cuộc “trùng phùng” này sớm muộn cũng xảy ra. Chỉ có điều Tố Diệp vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng từ ánh mắt nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn và dáng vẻ từ tốn như kể chuyện xưa của Kỷ Đông Nham. Đúng thế, sau khi kẻ chiến thắng cuối cùng giành thắng lợi, người ta rồi cũng phải thu dọn bãi chiến trường hỗn loạn. Nhưng cuộc chiến khó đoán định được giả này kết thúc rồi sao?

      cho rằng mình là nhà tư vấn tâm lý có thể đoán được tâm tư của những người tham chiến. cứ tưởng khi mình làm người đứng bên theo dõi có thể nhìn thấu quá trình phát triển của việc. Cuối cùng người sai là . Khi tưởng nó kết thúc, hóa ra tất cả chỉ vừa mới bắt đầu…

      Đúng như Tố Diệp phán đoán, tuy rằng Niên Bách Ngạn ngạc nhiên vì xuất của Kỷ Đông Nham nhưng cũng thể thái độ bài xích và mấy vui vẻ với vị khách mời mà tới này. đặt cặp tài liệu sang bên, điềm nhiên : “Nếu cậu là người hiểu tôi nhất trong cuộc chiến này cậu chẳng thua quá thê thảm. Giống như hôm đó bàn chơi tôi cảnh cáo cậu rồi, khi còn chưa thua sạch túi hãy nhanh chóng rút lui .”

      nhớ câu ấy, đó là lần tới sòng bạc của Cape Town. tưởng đó chẳng qua chỉ là câu khuyên nhủ đơn giản thôi, ngờ ngay từ lúc đó Niên Bách Ngạn từng bước lập kế hoạch. , có lẽ còn sớm hơn cả lúc đó.

      “Thực tế là tôi đâu có mất xu nào.” Kỷ Đông Nham cười.

      “Nhưng cậu cũng chẳng kiếm thêm được đồng nào.” Niên Bách Ngạn phản bác chút nể tình: “Khi cậu hao tổn quá nhiều thời gian và sức lực vào cuộc chiến mà kiếm lại được tức là lỗ vốn.”

      Tố Diệp nhìn thấy nét mặt Kỷ Đông Nham có giây phút khó coi, nụ cười quyến rũ đó lạnh dần . ta , như đùa như : “Niên Bách Ngạn! Đừng có đọc kinh xong quay sang đánh hòa thượng. có máu của tôi, còn toàn mạng xuống khu mỏ ?”

      “Muốn tôi cảm ơn cậu sao?”

      “Việc đó thôi khỏi, vì… ấy cho tôi món quà tuyệt nhất.” Kỷ Đông Nham rồi bỗng chỉ tay về phía Tố Diệp, khóe môi gợi cảm lặng lẽ cong lên, hứng thú cũng dần thay thể cái nhìn lạnh lùng ban nãy.

      Niên Bách Ngạn nhíu mày, liếc mắt nhìn Tố Diệp. chẳng hiểu chuyện gì, ngẩn ngơ nhìn ánh mắt của Niên Bách Ngạn hướng về phía mình, tim bỗng run rẩy, rồi nhanh chóng hướng cái nhìn về phía Kỷ Đông Nham: “Tôi có thể mang lại món quà tốt nhất gì cho ?” Sao lúc chủ đề lại hướng về phía ? Đúng là nằm yên cũng trúng đạn.

      Kỷ Đông Nham mỉm cười bước lên. Khi ta lại gần Tố Diệp, Niên Bách Ngạn đứng ra chặn đường, bóng hình cao lớn im lìm đối diện với Kỷ Đông Nham, ngăn cách cho ta nhìn Tố Diệp. quen dùng im lặng để thể thái độ thiếu kiên nhẫn của mình. Kỷ Đông Nham lại cười, hoàn toàn bỏ cuộc vì ngăn cản của Niên Bách Ngạn, ta với qua khí: “Tố Diệp! Em hứa gì với ấy nhỉ?”

      chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Niên Bách Ngạn, sau khi nghe xong vẫn vô cùng khó hiểu, nhưng ràng cảm nhận được tâm trạng của Niên Bách Ngạn thay đổi, thông minh lựa chọn im lặng là vàng.

      Thế mà Kỷ Đông Nham nào có buông tha, lần này ta thẳng với Niên Bách Ngạn: “ ấy từng hứa, chỉ cần tôi hiến máu cho , ấy làm người phụ nữ của tôi.”

      Đằng sau, Tố Diệp nhận ra sống lưng Niên Bách Ngạn cứng đờ, tim cũng theo đó run lên. quay người lại. từ từ ngước lên, trái tim thắt lại. Gương mặt trông vẫn tuấn như vậy nhưng nếp nhăn lờ mờ xuất vầng trán, cả những đường nét cũng trở nên nghiêm nghị. hơi mím môi, chiếc cằm góc cạnh vì thế trông căng cứng.

      Niên Bách Ngạn cứ nhìn như vậy, hề chớp mắt. hiểu tại sao, Tố Diệp bỗng thấy chột dạ. ràng là cử chỉ quên mình vì người khác, tại sao khi bị nhìn thế này lại thấy mình giống như làm chuyện có lỗi với vậy?

      lúc sau Niên Bách Ngạn mới lên tiếng, trong ngữ điệu chậm chạp có gì đó uy nghiêm: “Em có từng vậy ?”

      Tố Diệp liếm môi. trước giờ trời sợ đất sợ, giờ lại thấy lo lắng, vừa cụp mắt xuống lại thấy tiếp: “!” Ngắn gọn, thậm chí còn chẳng cao giọng nhưng vẫn toát ra sức mạnh dễ né tránh.

      “… Vâng.” Đến cũng nghe ra hèn yếu của mình. siết chặt ngón tay, nhấn mạnh lần nữa: “Lúc đó đúng là em vậy.” Những lời thừa thãi cần nhiều, tin hiểu được nguyên nhân làm vậy.

      Đầu mày Niên Bách Ngạn sắp dính vào nhau tới nơi. Nét mặt hà khắc này của , chỉ từng nhìn thấy lần duy nhất, đó là khi chạy tới sân bay làm chuyên gia đàm phán giải cứu con tin khi đó. Ngay sau đó là câu vui của Niên Bách Ngạn: “Hàm hồ!”

      quay người , nổi giận với nhưng chỉ hai chữ đó thôi cũng khác nào sợi roi da quất lên người , bỗng cảm thấy ấm ức trong lòng.

      nghe thấy giọng cười của Kỷ Đông Nham: “ làm cái gì thế hả? Dám ăn như thế với người phụ nữ của tôi?” định cảnh cáo ta Niên Bách Ngạn lên tiếng trước, giọng điệu lại bình thản như mặt hồ khi đêm xuống: “Kỷ Đông Nham! Đôi khi những lời trong lúc cấp bách của người phụ nữ thể hoàn toàn tin tưởng được. người trải bao chuyện như cậu, phải đến cả đạo lý này cũng hiểu chứ?”

      Kỷ Đông Nham như bị chọc cười. ta nghiêng đầu tới khi nhìn được Tố Diệp phía sau Niên Bách Ngạn: “Tố Diệp! Em đâu có giống những người phụ nữ khác. Em là công sở, lời đáng giá ngàn vàng.”

      Tố Diệp vừa nghe, ấm ức biến thành phẫn nộ. định lên tiếng Niên Bách Ngạn lại lần giành quyền trước. quay người, bàn tay bất ngờ chạm lên má Tố Diệp, hoàn toàn khác với vẻ nổi trận lôi đình vừa rồi của , giọng cũng nhàng hẳn : “Diệp Diệp! với em bao nhiêu lần rồi, làm được được phép tùy tiện hứa. Lời hứa dễ nhưng thực đơn giản đâu, hiểu chứ?”

      “Á?” Tố Diệp đờ ra, rồi vô thức gật đầu: “À…”

      “Vào phòng ! Chẳng phải ở xe em buồn ngủ sao, ngủ trước , đừng đợi .” vòng tay ra sau gáy , nhàng kéo lên trước, đặt lên môi nụ hôn hề kiêng dè.

      đỏ mặt, còn cười, buông ra.

      Tố Diệp chạy về phòng ngủ, chỉ kịp nghe thấy Kỷ Đông Nham chép miệng phía sau: “Tố Diệp! Nhìn cái dáng vẻ nghe lời răm rắp của em kìa. Em cứ điên đảo vì ta , rồi ngày ngã đau đớn.”

      Đúng vậy, quy phục, thừa nhận.

      phải Niên Bách Ngạn, người con dù nội tâm có mạnh mẽ thế nào cuối cùng cũng bị chinh phục.

      khí trong phòng sách trở lại như cũ.

      “Sau khi trêu ghẹo người phụ nữ của tôi xong, chúng ta nên quay về chuyện chính rồi chứ.” Tuy là vị khách mời, nhưng Niên Bách Ngạn vẫn làm trọn trách nhiệm người chủ, pha trà rót nước. Sau khi ngồi xuống, cầm hộp thuốc lá, rút ra điếu, châm lên, rít hơi.

      Kỷ Đông Nham bưng tách trà lên, nhấp ngụm, chau mày, ràng là ta chẳng mấy hứng thú với trà: “ thể tiếp khách thứ khác hay sao, ví dụ như rượu vang hay Whiskey chẳng hạn?” Thấy Niên Bách Ngạn định gì đó, ta tự gõ vào đầu: “Aiya, tôi quên mất, trước nay uống rượu.” Dứt lời ta đặt tách trà xuống, tự động cầm hộp thuốc lá trước mặt Niên Bách Ngạn qua, cũng lấy điếu đặt lên miệng.

      Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối chỉ im lặng nhìn ta, câu nào, ngón tay là từng điếu thuốc lá cháy dở, khói thuốc uyển chuyển bay lên trung, sau khi hôn lên cằm tan biến.

      “Tôi đặc biệt tới thăm đứa con cưng của Thượng đế là đấy.” Kỷ Đông Nham tựa lưng ra sau ghế, uể oải gác chân lên. ta chưa châm điếu thuốc lên vội mà ngồi nghịch chiếc bật lửa, nhìn Niên Bách Ngạn như cười như : “Sao bao nhiêu người tự sát vì cược mỏ mà trong số đó ? Niên Bách Ngạn! tự xem, có phải ông trời quá chiều rồi ?”

      “Có lẽ vậy.” Niên Bách Ngạn cũng dựa vào sofa. Tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại đặt lên thành ghế, cổ áo mở ra hai cúc, để hở ít cơ bắp. giống với vẻ lười nhác của Kỷ Đông Nham, trông nho nhã, mê hoặc như màn đêm, chỉ có điều trong những câu từ chậm rãi có chút gì lạnh lẽo.

      Kỷ Đông Nham nheo mắt lại: “Tôi hiểu, tại sao lại may mắn tới vậy?”

      “Vì ông trời cất giấu bí mật của mình trong M100-1. Ngoài tôi ra, ai biết được bí mật đó.” Niên Bách Ngạn khẽ cong môi lên, rít hơi rồi tao nhã nhả khói ra, nhìn Kỷ Đông Nham qua làn khói thuốc: “Nếu cậu sốt ruột muốn vét hết tiền của tôi như thế, với trí thông minh của cậu, muốn phát ra những điểm bất thường cũng phải là thể.”

      “Cạch!” Kỷ Đông Nham gập nắp bật lửa lại, nghịch nữa, ánh mắt dần tối thẫm lại. Chỉ có điều ta vẫn cười, nhưng nụ cười chút dịu dàng: “ ra nghi ngờ tôi từ lâu.”

      “Tiếc là cậu tin lầm tin tình báo, cuối cùng để lỡ mất mỏ kim cương chín tỷ.” Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Chín tỷ kim cương mang ra thị trường kiếm được lại bao nhiêu tiền tôi nghĩ chắc cậu . Tôi nhớ ngày xưa lúc học, môn Toán cậu rất khá.”

      Kỷ Đông Nham nhìn ta rồi bật ngọn lửa, châm điếu thuốc lên, rít hơi.

      nửa điếu thuốc tay Niên Bách Ngạn vẫn cháy, ngọn lửa đầu từ từ nuốt chửng điếu thuốc. dướn người, gạt tàn thuốc xuống: “Đầu tiên cậu nhận được tin mỏ rỗng, sau đó mua chuộc Henry để nâng cao giá trong buổi đấu thầu, dùng số tiền ít ỏi định quyết đấu với tôi, mục đích chỉ là muốn tôi phải rút hết tiền bạc ra mua cái mỏ rỗng, cuối cùng nhìn thấy tôi lâm vào cảnh khốn cùng để thỏa mãn căm tức trong lòng cậu. Đông Nham à! Hành vi của cậu là có tư tưởng phạm tội.”

      Điếu thuốc tay Kỷ Đông Nham rơi thẳng xuống thảm. Đôi mắt ta hề rời khỏi Niên Bách Ngạn, nghe xong liền cười khẩy: “ bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào?”

      “Cậu và tôi trước nay luôn đối đầu, cảnh giác với cậu cũng là chuyện bình thường.” Niên Bách Ngạn dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, ngón tay hơi dùng sức. Đầu thuốc bị bóp méo, cuối cùng làn khói yếu ớt bao quanh nó, rồi lại như sợ quyền uy của mà tan . giây sau : “Nhưng… khi tôi thực nhận ra lòng lang dạ sói của cậu chính là ngày tôi bị bắt cóc!”

      ~Hết chương 218~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 219: Bốn câu hỏi

      Tách trà trước mặt nguội, khói thuốc cũng tan hết, nhưng bầu khí vẫn chưa thể yên bình trở lại. Những lưỡi dao ngấm ngầm giữa hai người đàn ông bất ngờ xuất , nếu nghe kỹ còn nhận ra cả tiếng mũi dao giao nhau dữ tợn.

      Sau khi dập tắt điếu thuốc, Niên Bách Ngạn ngả người ra sau, nụ cười môi rất nhạt nhòa, gần như thấy: “Aston lòng muốn tranh giành thị trường Trung Quốc. M100-2 cực kỳ quan trọng với ông ta, thế nên ông ta chắc chắn phải cố gắng hết sức. Vậy cả cậu và tôi đều trở thành cái gai trong mắt ông ta, ông ta dám làm ra chuyện bắt cóc cũng có gì kỳ lạ. Tôi đợi tới cuối cùng vì rất muốn xem xem, người cứu tôi ra rốt cuộc là ai.”

      “Niên Bách Ngạn! Tôi là ân nhân cứu mạng của đấy.” Kỷ Đông Nham híp mắt.

      “Tại cậu quá gấp gáp, con người ta khi nóng ruột thường đánh mất lý trí là chuyện rất bình thường.” Niên Bách Ngạn chậm rãi : “Tôi chưa bao giờ tin cậu lại muốn tranh đấu công khai với tôi trong cuộc chiến này. Vì tôi và cậu giống nhau, chỉ cần lật đổ người kia tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn gì. Cậu nhọc công như vậy cũng chỉ vì muốn nhìn thấy tôi tay trắng. Thế nên ngày đấu thầu đó chính là cao trào của vở kịch, sao cậu có thể để tôi vắng mặt? Để đạt được mục đích của mình, bất luận tốn bao nhiêu nhân lực vật lực cậu cũng phải tìm ra tôi cho bằng được. Trước đó tôi luôn nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Henry, cho tới khi cậu xuất tại nơi bắt cóc tôi hoàn toàn tin chắc đằng sau lưng cậu giở ít trò. Đất Nam Phi này cậu còn xa lạ, muốn tìm người sao có thể dễ dàng như vậy. Người giúp được cậu chỉ có mình Henry, vì ta và Xương Đồ đều là những người thông thuộc Nam Phi. Và ràng, cậu biết Xương Đồ.”

      ngờ hành động bắt cóc của Aston lại giúp .”

      xin lỗi, đúng như cậu , vì ông trời quá chiều tôi.” Niên Bách Ngạn cười khẩy, rồi tiếp tục vứt lại câu hỏi: “Chỉ có chuyện tôi hiểu. Tại sao Henry lại chấp nhận để cậu sai khiến, lại còn với cậu bí mật của khu mỏ?” Khu A của mỏ đúng là khiến người ngoài hiểu lầm đây là mỏ rỗng. Chính nó bịt mắt Xương Đồ, đồng thời cả Henry nữa.

      Ánh mắt Kỷ Đông Nham tối : “ thông minh như vậy mà nghĩ ra lý do sao?”

      “Henry phải kẻ biết giữ lời hứa. cách khác ta xứng đáng với cái danh “tiểu nhân”. kẻ như vậy lại cam tâm nghe lời cậu, hơn nữa còn tất cả mọi chuyện mình biết, chỉ có thể chứng tỏ trong tay cậu có điểm yếu của .” tia sáng lóe lên trong mắt Niên Bách Ngạn: “Nhưng tôi thực nghĩ ra điểm yếu đó rốt cuộc là gì.”

      Kỷ Đông Nham mỉm cười: “Đơn giản lắm! ta có quan hệ với vị nghị viên làm tại Nam Phi.”

      Câu ấy khiến Niên Bách Ngạn sững sờ, khẽ nhíu mày: “Theo như tôi được biết, các nghị viên thời đều là nam giới?”

      “Nam giới với nam giới, được sao?” Kỷ Đông Nham bất ngờ châm biếm.

      Lúc đó Niên Bách Ngạn mới hiểu ra, lúc sau lắc đầu cười khẽ: “Kỷ Đông Nham à Kỷ Đông Nham, cậu bỉ ổi !”

      chín mười thôi. Đừng quên, chính là người dạy tôi cách bỉ ổi. Chính với tôi rằng, gian xảo làm nổi kinh doanh.” Nụ cười của Kỷ Đông Nham hờ hững, lạnh nhạt. ta đứng dậy: “Niên Bách Ngạn! Trước khi muốn phân định ai đúng ai sai, tốt nhất nên vắt óc nghĩ xem làm thế nào để an ủi người phụ nữ của mình. bảo, nếu ấy biết lợi dụng ấy mua lại mỏ kim cương với giá thấp ấy thế nào? À, suýt nữa tôi quên mất, có lẽ ấy sớm nhận ra rồi. Khi ấy nhìn thấy Hứa Đồng kịp thời xuất nơi bị người ta cho là khu mỏ rỗng, tôi nghĩ trái tim ấy lạnh ngắt rồi.”

      Khóe miệng Niên Bách Ngạn từ từ thẳng ra. hơi nheo mắt lại, ánh mắt khiến người ta phải rùng mình. Rất lâu sau mới đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, câu có ý đuổi khách: “Cảm ơn cậu nhắc nhở!”

      Nhưng Kỷ Đông Nham lại gần về phía , dướn người, gần như phải ghé sát vào tai mới chịu được, thấp giọng : “Niên Bách Ngạn! Nếu ấy là của tôi, tôi tuyệt đối để ấy chịu đựng cảm giác thất vọng ấy.”

      Niên Bách Ngạn nhìn thẳng về phía trước, giọng bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều rất rành rọt: “Nếu ấy tôi phải chấp nhận toàn bộ con người tôi.”

      Kỷ Đông Nham lùi ra sau, sống lưng thẳng tắp, nhìn Niên Bách Ngạn thêm lúc rồi cười nhạt: “Niên Bách Ngạn! Chúng ta còn đấu nhau dài.” Dứt lời ta quay người bỏ .

      Cửa phòng sách vừa bị kéo ra, đập vào mắt hai người đàn ông chính là gương mặt tái nhợt của Tố Diệp!

      Kỷ Đông Nham giật nảy mình. Niên Bách Ngạn đứng trong phòng cũng ngẩn người. Kỷ Đông Nham là người phản ứng trước, nhìn Tố Diệp câu có ý sâu xa: “Cứ , rồi cuối cùng em phát ra từ đầu tới cuối mình chỉ là con ngốc!”

      Bờ vai Tố Diệp run lên. Khi ngước mắt, Kỷ Đông Nham bỏ .

      Trong khoang mũi chỉ còn vương lại mùi thuốc lá, của Kỷ Đông Nham, cũng là của Niên Bách Ngạn trong phòng. đưa mắt nhìn qua. Trong trung tựa như vẫn còn những lớp sương lượn lờ, giống như lớp vải mỏng ngăn cách người đàn ông cách đó xa. đứng đó, cái bóng cao lớn bị những tia sáng ngoài cửa sổ phản chiếu, lúc sáng lúc tối, nhất thời khiến Tố Diệp cảm thấy có chút xa lạ. đứng trước mặt chân thực như thế, nhưng tại sao lại cảm thấy mình chạm được tới ?

      “Em vào !” Niên Bách Ngạn đứng gần đó lên tiếng, thanh bình thản trở lại.

      Tố Diệp biết nên bước chân trái hay chân phải trước. Cuối cùng cũng bước vào chiến trường mùi thuốc súng còn chưa tan hết. Qua làn khói mông lung, đứng gần thêm chút, chí ít có thể cảm nhận được . Niên Bách Ngạn nhìn , đôi mắt ánh lên thương cảm. quay người đẩy cửa sổ ra, làn gió đêm mát lạnh ùa vào phòng, mang theo cả cái mơ hồ ảo diệu của đèn đường, bỗng chốc xua tan cảm giác ngột ngạt vì khói thuốc của căn phòng. Nhưng Tố Diệp lại cảm thấy thứ bị xua còn cả mùi hương gỗ mộc thuộc riêng về Niên Bách Ngạn nữa.

      Niên Bách Ngạn quay đầu lại. vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành phố lung linh màu sắc phía xa xa. Ánh trăng hút hết thứ ánh sáng vốn yếu ớt trong phòng, kéo dài bóng , chiếu xuống chân Tố Diệp. cúi đầu, men theo cái bóng đó từ từ ngước mắt, cuối cùng dừng lại bóng lưng Niên Bách Ngạn. Có chút gì xa cách, lại có chút gì độc…

      Nên dùng từ đó để miêu tả người đàn ông vừa tính toán đủ mọi cách để giành về khu mỏ có giá trị chín tỷ sao? phải vui mừng mới đúng chứ, sao có thể cũng đơn độc giống ?

      Cho tới bây giờ, Tố Diệp mới hiểu được tự tin của ở đâu ra. Trong trò chơi thương trường ngấm ngầm này sớm luyện được cho mình đôi mắt tinh tường, đoán định được đối phương. Con người , khi nhắm về mục tiêu phía trước cũng đồng thời cảnh giác mỗi đối thủ có thể xuất bên cạnh mình, từng bước lập kế hoạch, thầm đánh đuổi và tiêu diệt. Trong ván bài hôm đó, thua thê thảm, cả Kỷ Đông Nham nữa, hai con cá lớn lần lượt sa lưới, may mắn tồn tại chỉ còn con tôm bé là . Hóa ra tới tận hôm nay mới phát , người biết đánh cược thực là họ. thắng được chỉ là nhờ may mắn, bọn họ thua chỉ vì họ thèm chơi những trò chơi tép riu.

      Nhưng có câu Niên Bách Ngạn sai rồi. : nhà tư vấn tâm lý thành công có thể đọ lại nửa thương nhân. may mắn khi làm kinh doanh. đánh giá quá cao rồi. sao bằng được nửa , thậm chí cả ngón tay còn chẳng bằng.

      Vì những người làm tư vấn tâm lý như , từ đầu tới cuối chỉ đánh cược lòng người!

      Còn những người làm kinh doanh như Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, thứ mang ra cược là nhân tính!

      Tất cả chính nghĩa hay lương tâm đều có thể tan biến trước lợi ích. bao giờ nhận xét việc làm ấy đúng hay sai, vì thương trường là chiến trường, nằm trong bàn cờ này rồi, đâu còn đường lùi nữa? Chỉ có điều, khi chính cũng bị coi là con cờ để quyết định đại cục, tại sao trái tim lại đau đến vậy?

      Căn phòng quá yên tĩnh, ánh đèn đối diện tắt, đêm khuya.

      Rất lâu sau, Tố Diệp mới lên tiếng, giọng của cũng nhàng như những làn khói thuốc giữa ngón tay , bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến: “Em định nghe lén hai người chuyện. Em chỉ muốn vào hỏi xem hai có muốn ăn đêm .” chắc chắn Niên Bách Ngạn phải đứa con cưng của Thượng đế, nếu sao lại để lấy hết can đảm tới chất vấn , giày vò ?

      Niên Bách Ngạn quay lại, chỉ câu: “Vậy bây giờ em nghĩ ra những gì muốn hỏi chưa?”

      “Nghĩ ra rồi. Bốn câu, nhiều ít. Em nghĩ có thể trả lời hết.”

      ~Hết chương 219~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 220: Ướt đẫm mới thực là mưa

      Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng quay người lại. dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt kiên định nhìn rời, đợi đặt câu hỏi. Tố Diệp hít sâu hơi, rồi nhàng thở ra, khi lên tiếng, giọng trở nên kiên quyết: “ vẫn luôn biết mỏ đó hề rỗng phải ?”

      cũng từng nghi ngờ. Khi Xương Đồ đó chỉ là mỏ rỗng, khi Kỷ Đông Nham chấp nhận mạo hiểm, có thể để lộ sơ hở cũng phải tìm ra để xuất trong buổi đấu thầu.” Niên Bách Ngạn chút giấu giếm. biết đây là những điều đè nén suốt dọc đường, cũng nhận ra được vui: “ ai tin rằng M100-2 phải là mỏ rỗng, vì những người có kinh nghiệm trong khai thác khoáng sản sau khi nhìn thấy mỏ đều nghi ngờ. cũng vậy thôi. Ban đầu tin như thế, cho tới lần trước khi cải tạo đường sông ở M100-1 mới phát ra, sau khi tát cạn dòng nước của sông, có vị trí rất dẫn trực tiếp sang M100-2. Hơn nữa vị trí này cho cảm giác rất đặc biệt. Dựa vào kinh nghiệm, luôn cảm thấy nó là mỏ rất lớn. Đương nhiên, trước lúc đó thể tính toán được trữ lượng cụ thể là bao nhiêu. ai biết điểm này, vì bọn họ được phép bước chân vào mỏ kim cương của Tinh Thạch. Điểm độc đáo của mỏ M100-2 chính là nó có tầng rỗng, nên rất nhiều người bị lừa. từng cân nhắc, cũng do dự có nên giành lấy mỏ này . Cuối cùng quyết định đánh liều. Cược mỏ, có lúc liều chính là quyết sách.”

      Tố Diệp yên lặng nhìn , sau khi nghe xong câu trả lời của khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “ tại trường bắt cóc khẳng định được dụng tâm của Kỷ Đông Nham. Vậy trước đó sao, nguyên nhân để thăm dò ấy triệt để là gì?”

      “Là em!” Niên Bách Ngạn thở dài.

      Ánh mắt Tố Diệp có phần ngẩn ngơ.

      “Buổi tối sau khi cá cược với Vincent, em hỏi có tin rằng giá khởi điểm của Kỷ Đông Nham là bốn trăm triệu .” Niên Bách Ngạn nhìn , đôi mắt dịu dàng: “Có lẽ em hoàn toàn biết, khi trong lòng em có gì nghi ngờ lên ánh mắt. Từ khi em câu ấy, cảnh giác với Kỷ Đông Nham.”

      Tố Diệp bật cười tiếng. ra đến cả chi tiết chưa từng chú ý cũng nhìn thấy hết. Đôi mắt người đàn ông này đúng là thể xem thường.

      Nụ cười của như gió thoảng, chỉ thấp thoáng ở khóe môi, nhưng khiến trái tim Niên Bách Ngạn nhói lên. khẽ nhíu mày, nắm chặt tay lại, hiểu sao lại có chút khó chịu dâng lên trong lòng. Có lẽ vì nụ cười của , hoặc có lẽ vì bất lực trống trải đằng sau nét cười ấy khiến bỗng biết phải an ủi thế nào. buông ngón tay ra rồi lại đút hai tay vào túi quần, dáng trông lại càng thẳng tắp.

      Tố Diệp cảm thấy gò má hơi lạnh, hình như gió đêm táp vào mặt, mang theo chút thanh mát của hương gỗ mà quen thuộc, ngấm vào tận tim gan khiến sống mũi cay cay. Người đàn ông trước mặt dưới đêm đen trông lại càng tuấn phi phàm, chỉ có điều dáng hình có phần quạnh. rất muốn ôm chặt lấy , bất chấp hoang mang lo lắng trong lòng, cũng chẳng màng tới đúng sai, nhưng tiếp theo lại là câu hỏi quẩn quanh trong đầu óc rất lâu mà dám đón đợi câu trả lời.

      “Tại sao với em, nhất là khi muốn em tới gặp Aston?”

      Người đàn ông dưới ánh trăng, bờ môi mím chặt, đây là dáng hình từng khiến Tố Diệp mê đắm. Khi im lặng gì, giữa hai môi và cằm luôn tạo nên đường cong rất gợi cảm. Nhưng Niên Bách Ngạn giờ phút này chỉ khiến Tố Diệp cảm thấy bất an, vì bắt đầu thể đoán được giây tiếp theo trả lời thế nào.

      Chỉ thấy trong khí vang lên tiếng trầm thấp thành thói quen của Niên Bách Ngạn: “Rất đơn giản, muốn thêm rắc rối.”

      Đầu Tố Diệp như bị đập cái rất mạnh. Cả người run rẩy, rồi đờ đẫn, chỉ còn giọng của vừa xông vào não bộ là ngừng công kích, ong ong mãi thôi. Thấy dáng vẻ bàng hoàng, tổn thương của , Niên Bách Ngạn biết hiểu lầm, khẽ thở dài: “Diệp Diệp! có ý gì khác. Tuy rằng em rất thông minh nhưng xét về kinh nghiệm thương trường, Aston vẫn hơn em bậc. Bất kỳ sơ hở nào em để lộ ra trước mặt ta đều có thể nảy sinh nghi ngờ, còn em cũng rơi vào khó xử giữa lương tâm và thực. muốn để em chịu đựng gánh nặng tâm lý đó. Thêm nữa, mua mỏ cũng chỉ là hành động liều lĩnh của cá nhân , rốt cuộc nó rỗng hay cũng dám đảm bảo chắc chắn.”

      Tố Diệp yên lặng nhìn , câu nào.

      Giọng hẳn , đến ánh mắt nhìn cũng đầy đau đớn và dịu dàng: “Trong ván cược này, còn đường lùi, chỉ được thắng được thua.” tới đây, hơi ngừng lại, khi tiếp giọng lạc đôi chút: “Cả tình cũng vậy thôi.”

      chẳng phải cũng vậy sao?

      Thế nên mới thể làm ầm ĩ lên, thậm chí là gào thét.

      Mỗi lần hít thở Tố Diệp đều cảm thấy đau đớn, như có con dao rạch qua khoang mũi. nhìn chỗ khác, gật đầu, câu: “Em hiểu!” Sau đó thốt nên lời nữa, vì họng chua xót. Câu ấy phải đáp qua loa cho xong, mà hiểu được hàm ý trong câu của Niên Bách Ngạn.

      thừa nhận những gì , cũng nghi ngờ. chính là người đàn ông như vậy. Khi thẳng thắn, dây dưa, trúng trọng điểm. Thế nên nỗi đau của là vì luôn khiến con người ta nhức nhối.

      Niên Bách Ngạn đúng, bất luận biết trước mọi việc hay giờ mới phát giác ra, đều rơi vào tình huống khó xử. phải trẻ con nữa thế nên hiểu những mưu mẹo của thậm chí có thể là những hành vi máu lạnh, tàn nhẫn. Chính vì biết chân tướng nên trước mặt Aston mới có thể điềm nhiên đến thế. có thể yên tâm thực , đây có lẽ cũng là nỗi khổ tâm của Niên Bách Ngạn.

      Có lẽ điều day dứt chẳng phải là việc Niên Bách Ngạn có cho biết hay . Cái quan tâm từ đầu tới cuối chỉ là lương tâm. Chính vì Aston cho rằng đó là mỏ rỗng nên mới chọn cách nhảy lầu. Chỉ vì câu mạng người ra , cái quan tâm là điều này. Nhưng ngược lại, nếu Aston biết mỏ hề rỗng Niên Bách Ngạn lại là người rơi vào cảnh khốn cùng.

      “Mỏ 100-2 có giá trị rất lớn. Dọc đường em nghĩ nếu lúc đó bù lại cho Aston thêm ít tiền nữa có phải có vụ thảm án đó ?” Giọng Tố Diệp rất , thoạt nghe như con chim bị thương. xong câu ấy lại lắc đầu, cười cay đắng, tự trả lời mà đợi Niên Bách Ngạn: “! Đúng như , muốn gây thêm rắc rối. Nếu trả giá quá cao, ông ta chắc chắn phát giác ra.”

      Ngập tràn trong ánh mắt Niên Bách Ngạn chỉ có xót xa. Có lúc chỉ muốn ngốc nghếch chút, đừng có thông minh như vậy. Trong chuyện này càng hiểu ra chỉ càng lún sâu trong cảm giác cắn rứt lương tâm. bác sỹ tâm lý, dù tính tình có kiêu ngạo ngang bướng thế nào công việc làm cũng là an ủi lòng người, giải cứu lương tâm. Còn cái vòng luẩn quẩn này, dưới thúc đẩy của lợi ích, có thể bỏ qua lòng người, có thể xóa sạch lương tâm. Mạng người, có lúc còn trở thành đá lót đường. Tới bây giờ mới nhận ra mình sai rồi. nên kéo xuống nước. Nhưng lúc đó, người có thể tin tưởng chỉ có mình . Vì biết cho dù tất cả mọi người phản bội chỉ có .

      Câu ấy sao ra được vì hiểu quá thấu đáo nên càng thể giải thích. lúc lâu sau, chỉ biết khẽ đáp câu: “Xin lỗi em!”

      câu khiến hai mắt Tố Diệp ửng đỏ, lồng ngực như bị tảng đá đè xuống, ngột ngạt, khó thở. Ba chữ ấy được ra từ Niên Bách Ngạn kiêu ngạo khiến còn khó chịu hơn bị lăng trì. hiểu rằng đó phải là lời xin lỗi đối với việc làm của mình mà chính là với những tâm lý nặng nề phải chịu đựng.

      Vậy có nghĩa là sau này phải theo giá trị quan của , lật đổ tất cả những gì mình kiên trì sao?

      mấp máy môi, còn câu hỏi cuối cùng.

      Tố Diệp rất muốn hỏi, thậm chí lời tới bên miệng rồi nhưng vẫn bật ra được.

      Niên Bách Ngạn thấy do dự, khẽ : “Em còn câu hỏi cuối cùng.”

      lại mấp máy, khí tràn vào khoang miệng mấy vòng, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.

      Niên Bách Ngạn bước tới từng bước. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống vai . Áp lực truyền tới cho vô cùng ràng, khiến nhất thời cảm thấy khó thở.

      Những ngón tay siết cằm : “Câu hỏi thứ tư là gì?”

      Dường như rất muốn biết câu hỏi thứ tư của .

      Tố Diệp ngước lên nhìn vào mắt . Đôi mắt sâu thẳm như biển khơi, khiến ai nhìn vào cũng đắm chìm trong đại dương bao la ấy. Đây là người đàn ông sâu sắc. Nhưng có lẽ hiểu, phụ nữ càng nhiều càng lo lắng, càng sợ được mất lại càng cố chấp…

      khẽ quay mặt , ngón tay trượt qua môi . phải lùi lại bước mới thoát khỏi khí thế mạnh mẽ của người đàn ông, cụp mắt xuống: “Tới lúc chúng ta về Bắc Kinh rồi phải , khi nào khởi hành?”

      Cuối cùng vẫn chôn vùi câu hỏi thứ tư.

      “Đây là câu hỏi cuối cùng của em?” Niên Bách Ngạn có phần thảng thốt, chẳng mấy chốc chau mày, nét mặt vui.

      Tố Diệp nhìn lên biểu cảm của , thế nên biết những nếp nhăn trán nghiêm nghị đến thế nào, chỉ khẽ đáp: “Cứ coi là vậy !”

      “Ngày kia!” Dường như đè nén cảm xúc.

      gật đầu, thêm gì nữa, quay người về phòng ngủ.

      Dưới ánh sáng mỏng manh, cái bóng của cách kỳ lạ, như có thể bị màn đêm nuốt chửng bất kỳ lúc nào. Trước khi bóng mất hút sau cánh cửa, Niên Bách Ngạn câu: “Nếu được làm lại, vẫn kiên trì với cách làm của mình.”

      Tố Diệp dừng bước, đứng nguyên tại chỗ quay đầu.

      Thanh của giá lạnh, như những cơn gió đêm gào rít bên tai: “Cái cố chấp phải khao khát thành công, mà là trong rất nhiều trò chơi chỉ được tiến được lùi, người đứng cao nhất mới có thể sinh tồn. Thế nên khi cần thiết, quy tắc chỉ có thể do đặt ra. mong em hiểu, phải bất kỳ lúc nào cũng mọi chuyện với em.”

      bá đạo!

      Tố Diệp cười khổ, câu trả lời này mới phù hợp với tính cách của .

      “Em hiểu rồi.” hờ hững đáp, rồi ra khỏi phòng.

      khí lạnh rất nhiều vì còn hơi ấm của người con . Niên Bách Ngạn đứng ở đó rất lâu, đau đáu nhìn về phía cánh cửa…

      Tố Diệp biết có lúc mình quá nhạy cảm, nhưng cảm xúc này luôn được đè nén vào sâu trong lòng, biểu quá nhiều ra ngoài. Lời tối qua của Niên Bách Ngạn rất thẳng thắn, vì cả hai chẳng còn là mấy cậu thiếu niên mới nữa rồi. Có những chuyện thẳng thắn với nhau còn hơn quanh co vòng vo, tuy rằng mất lòng.

      Cả đêm qua Niên Bách Ngạn ngủ, phải vì , mà vì công việc.

      Sáng nay dậy sớm mới biết.

      Tiết trời ngoài cửa rất u, đen kịt, hình như lại sắp mưa. mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là hơi lạnh, rồi vô thức nhìn về chỗ nằm của Niên Bách Ngạn. bên giường dưới thứ ánh sáng tối tăm vẫn nhận ra còn rất gọn gàng, có chút dấu vết nào từng ngủ qua.

      Trước đây luôn có thói quen rúc vào lòng , gối đầu lên cánh tay , áp mặt vào vòm ngực ấm nóng, cùng mùi gỗ mộc từ từ chìm vào giấc ngủ say. hề hay biết hóa ra nơi này cũng có ngày giá lạnh thế này.

      Mất hơi ấm của , chui vào trong chăn vẫn thấy lạnh.

      Trong phòng sách, ngoài Niên Bách Ngạn ra còn có Hứa Đồng và hai người kỹ sư mỏ lần trước. ràng là họ bàn bạc về mỏ M100-2. Chỉ có điều biết họ tới khách sạn từ khi nào.

      đứng ngoài cửa phòng khách, lén nhìn Niên Bách Ngạn qua khe cửa he hé. Trước mặt đặt tách cafe, nhưng ràng là nguội. Vì lúc lâu thấy uống ngụm nào, chỉ mải bàn công việc.

      Từ xa Tố Diệp cũng nhận ra vẻ mệt mỏi gương mặt . Từ sau khi bị thương, thể lực và tinh thần của cũng bằng trước, sắc mặt nhợt nhạt nhiều nhưng vẫn dặn dò những việc tiếp theo cho cấp dưới cách rất kiên quyết.

      Trong mấy chuyện này, chẳng giúp gì được , đành im lặng quay về phòng khách, ngồi lên sofa buồn bã cầm điều khiển tivi chuyển kênh, mà tâm trạng sao bình ổn được. khẽ thở dài, tắt luôn tivi , đứng dậy gọi điện cho phục vụ khách sạn, bảo họ mang bữa sáng lên.

      đánh răng rửa mặt qua loa rồi lặng lẽ ra khỏi khách sạn.

      Chín giờ sáng.

      Giờ này đáng lẽ nắng sớm phải rực rỡ bầu trời vậy mà đỉnh đầu chỉ có mây đen vần vũ. Người quảng trường Mandela nhiều, đến chim bồ câu cũng chẳng còn mấy con, có lẽ tiết trời u này khiến chúng dám ra ngoài.

      tới trước chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, khép chặt vạt áo lại, cầm cốc cafe mua bên cạnh quảng trường uống ngụm. Khí nóng vòng quanh trong miệng, thế mà cũng chẳng khiến cảm thấy ấm áp hơn chút nào. Cách đó xa, vòi phun nước cũng ngừng hoạt động. Những tòa nhà chọc trời như vươn tới tận bầu trời đen tối, đáp lại những đám mây cuồng phong, như muốn nuốt gọn vạn vật.

      Tố Diệp ôm cốc cafe, chiếc cốc nóng hổi cũng khiến đầu ngón tay bớt lạnh phần nào.

      mơ hồ nhìn thấy con người khác của mình, nhàn nhã ngồi trong quán cafe với cánh cửa cao sơn đỏ, ngập tràn hương vị nghệ thuật, nhìn ra ngoài đường qua cánh cửa sổ, ngập tràn kỳ vọng. Dần dần, đôi mắt ấy đầy hạnh phúc, niềm hạnh phúc ấy lây lan sang cả người đàn ông ngồi đối diện.

      dường như nhìn thấy người đàn ông ấy lặng lẽ tráo đổi hai cốc cafe. : Cốc của em nguội rồi, uống của .

      Còn đó cười ngọt ngào, giọng nũng nịu: Của em ngọt lắm, chưa chắc hợp với .

      Người đàn ông cũng cười: Của rất đắng, nhưng em phải tập quen.

      Gió tràn tới làm kí ức của Tố Diệp đột ngột dừng lại.

      Định thần lại vị trí đó còn hình ảnh của và Niên Bách Ngạn nữa. Chỉ còn hai chiếc ghế trống trải. Lá cây xào xạc rụng xuống khung cửa sổ, càng thêm hợp với cõi lòng thê lương của lúc này.

      Trái tim Tố Diệp bỗng đau nhói.

      Ừ nhỉ, sao lại suy nghĩ chậm chạp đến thế? ra Niên Bách Ngạn với từ lâu. của rất đắng, nhưng phải thích ứng. Nó cũng chính là câu hôm qua nghe được ở cửa: Nếu ấy tôi phải chấp nhận toàn bộ con người tôi.

      Thích ứng chính là quá trình hòa hợp mà đôi nam nữ nào cũng phải trải qua. Nhưng vì đối phương là Niên Bách Ngạn nên trong quá trình này mới vất vả hơn mọi người.

      Có giọt mưa rơi xuống, kịp trú, có hạt rơi vào mắt, làm mờ tầm nhìn của , giá lạnh theo đôi mắt tràn vào trái tim, bất giác khiến nhớ tới câu : Trong tất cả những hạt mưa, hạt làm tôi ướt mới là mưa thực

      cầm cốc cafe trong tay, cười chua xót.

      Uống tới cuối cùng mới phát ra nó là ly cafe đen. Là mùi vị ưa thích của Niên Bách Ngạn. Bản thân cũng ngầm thay đổi rồi. đứng dậy tới bên cạnh thùng rác định vứt cốc cafe còn nguyên hơi nóng vào đó, nhưng lại nỡ.

      mím môi rồi cầm nó rời .

      Ăn xong bữa trưa đơn giản Tố Diệp mới trở về khách sạn. Đầu tóc hơi ướt, vào trong khách sạn lại cảm thấy ẩm ướt, bực dọc. Khi ra khỏi thang máy, ngờ lại gặp Bella. Sắc mặt ta rất khó coi, đôi mắt đỏ ửng, hình như là vừa khóc.

      Tố Diệp dừng bước, nhìn Bella gần về phía mình. Lúc đó mới chợt nhận ra lâu lắm rồi gặp ta, nhất là từ sau khi Hứa Đồng tới, trong lòng khỏi cảm thấy kinh ngạc, thậm chí là chút khó hiểu. Theo lý mà mỏ xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy người bận rộn nhất phải là Bella mới đúng. Tại sao Niên Bách Ngạn thà gọi Hứa Đồng từ xa xôi tới đây cũng dùng Bella?

      mải suy nghĩ Bella tới gần. Vừa hay ta ngẩng lên, ngờ lại gặp Tố Diệp, chợt sững sờ.

      Tố Diệp cũng biết có thể chuyện gì với ta. Nghĩ lát, lách người qua.

      Nhưng Bella nhìn thẳng về phía Tố Diệp, lúc sau bất ngờ : “ có biết tôi theo Niên bao nhiêu năm rồi ?”

      câu hỏi đầu cuối khiến Tố Diệp chẳng hiểu gì, á khẩu. Làm sao biết là mấy năm?

      Bella hỏi xong mới cảm thấy mình hơi đường đột. Bờ môi ta hơi run rẩy, ánh mắt toát ra chán nản. Tố Diệp thở dài hỏi: “ sao vậy?”

      Bella chỉ khẽ lắc đầu, cuối cùng xin lỗi rồi quay người vào thang máy.

      Tố Diệp cảm thấy rất mơ hồ.

      vào phòng, có hương cafe thơm nồng. Có lẽ Hứa Đồng pha cafe. Thấy Tố Diệp về, ấy ngạc nhiên hỏi: “Ở ngoài mưa sao?”

      Lúc đó Tố Diệp mới nhận ra đầu mình hơi ướt, gật đầu: “Chỉ mưa lúc thôi, giờ tạnh rồi.”

      Hứa Đồng nghe xong vô cùng áy náy, rằng cứ mải làm việc, biết là bên ngoài trời mưa, đáng nhẽ phải nhắc Niên câu. Tố Diệp hiểu ý của Hứa Đồng. Niên Bách Ngạn là điển hình cho kiểu người cuồng công việc, khi đắm chìm trong đó quên sạch mọi thứ. Chắc chắn là còn chẳng biết ra ngoài.

      Quả nhiên, Hứa Đồng bổ sung thêm: “ Niên cứ tưởng vẫn ngủ, còn dặn tôi khi nào ngủ dậy mang đồ ăn tới.”

      Tố Diệp gượng cười, rằng mình ăn rồi.

      chợt nhớ tới biểu cảm của Bella, bèn tùy ý : “Tôi vừa nhìn thấy Bella.”

      Hứa Đồng cẩn thận lau những giọt cafe đọng lại miệng cốc, chuyên nghiệp khác gì phục vụ của khách sạn năm sao. Tố Diệp nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy mình vụng về. Bình thường mang cafe cho Niên Bách Ngạn, toàn mang thẳng tới cho , đâu có chu đáo tỉ mỉ được như Hứa Đồng?

      Nghĩ như vậy, hiểu sao lại thấy chua xót trong lòng. hay Bella bằng Hứa Đồng. Thế sao? E là còn chẳng so được với Bella. Hứa Đồng làm việc gì cũng chuẩn xác, chỗ chê trách. Dù chỉ là việc cỏn con như pha cafe, khó trách Niên Bách Ngạn lại tin tưởng ấy đến thế.

      Tố Diệp chợt cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Còn Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng và hai người kỹ sư kia hợp thành thế giới kín mít mà dù muốn bước chân vào cũng lực bất tòng tâm.

      Hứa Đồng hoàn toàn biết Tố Diệp nghĩ gì, ấy đặt chiếc khăn lau sang bên, rồi cắm chiếc thìa tinh xảo vào trong tách cafe, rồi mỉm cười đáp: “À, ấy bị Niên đuổi việc rồi.”

      Tố Diệp bàng hoàng.

      yên lành sao lại bị đuổi việc?

      Nhớ lại ánh mắt ai oán của Bella, tim bỗng thắt lại, vì sao? Nhưng rồi lại phủ định rất nhanh. Niên Bách Ngạn là người đàn ông lý trí, làm việc luôn công tư phân minh. Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, chưa bao giờ lẫn lộn. đoán được hết con người . Bella là người rất quan trọng ở Nam Phi, rốt cuộc vì nguyên nhân gì Niên Bách Ngạn lại đuổi việc trợ lý đắc lực như thế?

      Câu này dù có hỏi, Hứa Đồng cũng trả lời, nên lại đè nén trong lòng. Thấy ấy bưng tách cafe quay về phòng sách. Tố Diệp vội vàng bước lên, khẽ : “Để tôi bê vào cho!”

      Trong đầu chỉ toàn hình ảnh gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi của sáng nay. rất muốn nhân cơ hội này xem tình hình sức khỏe của thế nào.

      Nhưng Hứa Đồng lại bất ngờ từ chối, giọng ôn hòa lại có chút khó xử: “Hay là để tôi bê vào . Tâm trạng Niên được tốt lắm.”

      Tay Tố Diệp dừng lại trong trung, ngón tay chỉ có thể chạm vào làn khói đọng hương cafe. tin lời Hứa Đồng , vì nếu phải như vậy, thông minh như ấy sao có thể nhận ra nguyên do muốn bê cafe vào? Ngẩn người vài giây hỏi: “ ấy sao vậy?”

      Hứa Đồng lắc đầu: “Cái tính cố chấp của Niên lại tái phát rồi. Vì chuyện mỏ kim cương, hội đồng quản trị thúc giục lập tức quay về giải thích ràng. Chỉ nguyên sáng nay gọi dưới mười cuộc rồi. Vậy mà ấy nổi giận đùng đùng, suýt nữa đập nát điện thoại.”

      ấy…” Tố Diệp do dự.

      “Chẳng hiểu là nguyên nhân gì, Niên nhất quyết đòi tới Hồng Kông rồi mới Bắc Kinh. Hội đồng quản trị làm gì còn nhẫn nại mà chờ ấy? Thêm nữa vết thương của ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn. Tôi mong ấy về nước sớm. Nhưng Niên khó bảo lắm.” Hứa Đồng chau mày, ánh mắt lo lắng: “ hiểu tại sao lại cứ phải tới Hồng Kông, có việc gì quan trọng giao cho tôi làm cũng được mà.”

      xong câu này ấy thở dài nặng nề, quay người vào phòng.

      Tố Diệp ngây ngốc đứng đó. Mái tóc dài dính vào mặt , vô cùng khó chịu, nhưng chẳng bằng cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng…

      ~Hết chương 220~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :