1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 196: Vì em

      Bất luận đám cướp ấy xuất phát từ mục đích gì, cũng là điều Tố Diệp muốn thấy. Thực tế là Niên Bách Ngạn bị người ta bắt cóc, đối mặt với đám người có động cơ bất lương, nguy hiểm thế nào là điều dễ nhận ra. Kỷ Đông Nham đứng im lặng bên cạnh lúc, thấy máu cánh tay Bella vẫn ngừng chảy bèn bảo Smith mau chóng lái xe đưa ta tới bệnh viện. Sau khi Bella rồi, Tố Diệp rút chìa khóa điện tử chuẩn bị mở cửa, nhưng vì run tay mà mấy lần đánh rơi chìa khóa. Kỷ Đông Nham thấy vậy bèn cầm lấy mở cửa cho .

      “Cảm ơn !” Tố Diệp mệt mỏi bước vào nhà. Mái tóc dài ướt đẫm nước mưa dính chặt lên má, khiến khó chịu vô cùng nhưng cũng bằng nghe thấy tin Niên Bách Ngạn bị bắt cóc.

      Kỷ Đông Nham cũng theo vào nhà. Chân trước của ta vừa đặt vào trong, Tố Diệp lập tức quay đầu lại, nhìn ta với ánh mắt lạnh như băng: “Chuyện Niên Bách Ngạn bị người ta bắt cóc có liên quan tới hay ?”

      Kỷ Đông Nham ngẩn người: “Em gì cơ?”

      “Đối với mỏ kim cương đó, Niên Bách Ngạn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của . Nếu ngày mai ấy xuất , là người được lợi lớn nhất.” Ánh mắt dần trở nên sắc nhọn.

      Kỷ Đông Nham có phần do dự, lúc lâu sau mới thở hắt ra, trả lời: “ liên quan tới !”

      Tố Diệp nhìn ta rất lâu, khi lên tiếng còn dằn vặt câu hỏi ấy nữa, chỉ câu đơn giản: “Tôi gọi điện thoại.”

      Kỷ Đông Nham nhìn theo bóng , khẽ thở dài rồi ngồi thẳng xuống sofa.

      Trong phòng sách.

      Tố Diệp hít sâu mấy hơi mới đè nén được tâm trạng lo lắng bất an. cầm điện thoại lên. Ngón tay hơi lạnh, bèn siết chặt tay lại, sau đó gọi về cho Hứa Đồng. Lúc này người có thể tin tưởng chỉ còn mình Hứa Đồng mà thôi. Đầu kia nhận máy rất nhanh. Hứa Đồng có vẻ khá bận rộn, lại ngờ Tố Diệp gọi điện cho , giọng điệu có phần kinh ngạc: “Bác sỹ Tố?”

      “Ừm.” Tố Diệp dù cố gắng, giọng vẫn hơi run run: “Hứa Đồng! Niên Bách Ngạn bị bắt cóc rồi.”

      Bên kia Hứa Đồng hơi hoảng hốt.

      “Tôi gọi điện về là muốn hỏi , tìm ra những kẻ theo dõi trước đó chưa?”

      nghi ngờ bọn họ cùng nhóm sao?”

      “Đúng thế, tôi nghi là vậy!”

      Hứa Đồng bình tĩnh lại: “Lúc đó thông qua lời miêu tả của Niên, tôi điều tra ra chút manh mối. Những kẻ đó là tổ chức phản động của Mexico, nhưng chúng làm thuê cho ai còn phải tiếp tục điều tra. Có điều tôi cảm thấy, việc Niên bị bắt cóc có lẽ phải do bọn chúng gây ra.”

      “Tại sao?” Tố Diệp nhíu mày.

      “Nghe Niên trong vụ tấn công bằng súng đó cũng có mặt, vậy nên biết những kẻ đó muốn lấy ngay mạng của hai người. Thử nghĩ mà xem, nếu Niên vẫn gặp bọn chúng, liệu bọn chúng có cần bắt cóc ấy ?” Hứa Đồng mạnh dạn đưa ra giả định.

      Lúc này Tố Diệp mới bừng tỉnh ngộ. Hứa Đồng phân tích rất chính xác. Nếu là bọn chúng chắc chắn đủ kiên nhẫn để bắt cóc. Cái bọn chúng cần là mạng sống của Niên Bách Ngạn, nếu vậy bắn chết ngay tại chỗ rồi.

      “Hứa Đồng!” cố gắng kìm chế tâm trạng của mình: “Vì tôi hiểu lắm về tình hình bên Nam Phi, nên thể hành động khinh suất, vì thế tôi phải hỏi , chuyện này chúng ta có cần báo cảnh sát ?” Mặc dù Bella thường xuyên ở Nam Phi giúp việc cho Niên Bách Ngạn, nhưng so với bình tĩnh, cẩn trọng của Hứa Đồng, ta vẫn thiếu chút kinh nghiệm. Sau vụ tấn công đó, Niên Bách Ngạn lựa chọn gọi điện cho Hứa Đồng, có thể nhận thấy người tin tưởng nhất vẫn là Hứa Đồng. ấy theo Niên Bách Ngạn nhiều năm, e là những việc tương tự như thế này phải chỉ lần lần hai. cần phải hỏi qua ý kiến của Hứa Đồng mới có thể suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

      Thêm nữa, giờ ở Trung Quốc, chuyện gì cũng có pháp luật hậu thuẫn. Đây là Nam Phi, có rất nhiều chuyện như dự tính ban đầu.

      Quả nhiên, Hứa Đồng vội vàng : “Tuyệt đối được báo cảnh sát. Niên là người nước ngoài tới Nam Phi làm ăn. khi có tham gia của cảnh sát Nam Phi, họ lấy lý do xác minh tình hình để liên hệ với phía điều hành của Tinh Thạch, tới lúc đó các cổ đông trong hội đồng quản trị cũng biết chuyện này. biết đấy thôi, bây giờ tất cả bọn họ đều gây áp lực cho Niên. Nếu lần này mỏ kim cương ở Nam Phi có chuyện gì bất trắc, địa vị của Niên trong hội đồng quản trị cũng khó mà bảo toàn.”

      Tố Diệp cũng biết việc nghiêm trọng, nhất thời như có tảng đá đè nặng trong lòng khiến thể thở nổi.

      “Bây giờ việc duy nhất cần làm là nhanh chóng tìm ra Niên để ngày mai ấy có thể xuất trong buổi đấu thầu cách bình thường.” Hứa Đồng khẳng định.

      “Nếu ấy xuất , tôi có thể đấu thầu thay ấy hay ?” Tố Diệp phải nghĩ đường lùi cho chuyện này.

      được! Hơn nữa Niên cũng giao quyền cho , chủ của mỏ kim cương giờ chấp nhận đâu.”

      Tố Diệp nắm chặt tay lại: “Phải làm sao mới có thể tìm ra ấy cách nhanh nhất?”

      Ở đầu kia điện thoại, Hứa Đồng suy nghĩ: “Chỉ có thông qua người giờ ở đó. từng gặp Xương Đồ chứ?”

      “Ông ta?” Tố Diệp nhớ lại gương mặt lạnh tới tê dại của Xương Đồ.

      “Bao năm nay ở Nam Phi, ông ta nắm rất tình hình bên đó, lại hợp tác với Niên nhiều năm. Nếu tới tìm ông ta nhờ giúp đỡ, có lẽ ông ta thờ ơ đâu. Lát nữa tôi cũng gọi điện thoại nhờ ông ta.”

      Tố Diệp hít sâu: “Nếu cả ông ta cũng hết cách sao?”

      Hứa Đồng im lặng lúc lâu: “Nếu như vậy Niên lành ít dữ nhiều rồi.”

      Tố Diệp như bị đánh mạnh, đầu váng mắt hoa.

      Cuộc chuyện điện thoại của hai người đặt tình hình vào giả thiết chuyển biến xấu, tiếng Kỷ Đông Nham bỗng vang lên sau lưng: “ giúp em tìm được ta.”

      Tố Diệp sững sờ, quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham.

      hứa với em, đưa được ta trở về, thiếu sợi tóc.” Kỷ Đông Nham tới trước mặt , ràng từng câu từng chữ.

      Tố Diệp nhìn ta rất lâu rồi lại cầm điện thoại lên, với đầu bên kia: “Hứa Đồng! đợi điện thoại của tôi.” Dứt lời bèn cúp máy, rồi lại nhìn vào mắt Kỷ Đông Nham: “Tại sao?”

      ràng ta biết chỉ cần Niên Bách Ngạn xuất trong buổi đấu thầu, ta thêm đối thủ cạnh tranh có thực lực.

      Kỷ Đông Nham hiểu hồ nghi của , đáp thẳng thừng: “Vì em!”

      Tố Diệp lại lần nữa đứng người.

      “Trừ phi em vẫn còn nghi ngờ chuyện này có liên quan tới .”

      !” Tố Diệp trả lời thành : “Tôi tin cần phải dối tôi.”

      “Tóm lại nghĩ cách tìm ra ta, đương nhiên em cũng có thể dùng cách của mình. Chúng ta chia làm hai đường có lẽ cơ hội tìm được ta cao hơn chút.” Kỷ Đông Nham giơ tay vỗ vỗ vai , nét mặt nghiêm túc.

      Tố Diệp cũng thể phân tích nhiều được nữa, gật mạnh.

      Khi Niên Bách Ngạn khôi phục được ý thức, trước mắt tối đen như mực, lúc muốn mở mắt ra mới phát mình bị bịt mắt. lại thử động đậy nhưng tài nào nhúc nhích được. bị cột vào chiếc ghế, hai tay bị trói chặt phía sau, chỉ có thể phán đoán qua thanh.

      Ý thức dần dần trở về não bộ.

      nhớ có mấy tên bịt mặt bắt lên xe. Xe chạy rất nhanh. Sau khi lòng vòng hồi mới tới nơi, biết ai bất ngờ từ phía sau đánh ngất , lúc đó mê man bất tỉnh.

      Xung quanh rất yên tĩnh, có gió, thi thoảng có tiếng người chuyện nhưng thanh rất . khó nhận ra ít nhất ở trong căn phòng. Có mùi sơn nhức mũi lấp kín hơi thở của . Có lẽ đây là ngôi nhà hoặc nhà kho để đầy sơn. lại thử cử động chân, thấy hai chân bị trói bèn động đậy. Hình như giày dẫm lên thứ gì như cát, phải nền xi măng, là nền đất cát, thậm chí dẫm phải mấy viên sỏi. bình tĩnh đá mạnh viên về phía trước, rồi nghiêng tai lắng nghe kỹ càng. Loáng thoáng có tiếng sỏi va vào vách tường. Ngay sau đó lại lần lượt đá hai viên sỏi khác, sang trái, sang phải. Bên trái là tiếng động khẽ khàng khi va vào thùng sắt, bên phải vẫn là vách tường.

      Niên Bách Ngạn làm gì nữa, nhưng đầu óc tập trung suy nghĩ. Thông qua tiếng tốc độ viên sỏi đập vào vách tường có thể đoán được diện tích đại khái hai bên trái phải. Quan trọng hơn là, suy đoán thứ bên trái đặt chính là thùng sơn.

      Thông qua tính toán, khó phát đây có lẽ là nhà kho . Diện tích dưới bốn mươi mét vuông, sàn còn chưa được xử lý. Chứng tỏ đây chỉ là nhà kho được sử dụng tạm thời, chưa biết chừng còn là nhà kho được dựng nên công trường.

      Nếu là công trường…

      Niên Bách Ngạn bắt đầu cố gắng nhớ lại tốc độ xe lúc đó bọn bắt cóc lái tới đây. Theo quán tính, nhận ra xe luôn thẳng về hướng Nam, rồi lại thông qua mấy lần rẽ để đoán được vị trí đại khái. bắt đầu tính toán lôgíc và công thức toán học tỉ mỉ, rồi lại nghĩ tới thành phố gần Cape Town có những khu nhà hoặc công trường xây dựng thi công. suy đoán chỗ này có thể là nơi về phía Nam Cape Town ít nhất 50km.

      Ở đó lờ mờ nhớ rằng có công trường thi công!

      lại cố gắng lắng nghe bên ngoài, có tiếng mưa. Mỗi lần sắp xếp hành trình, Hứa Đồng hoặc Bella đều xem dự báo thời tiết chuẩn xác của cách đó tuần. Hôm nay Cape Town có mưa cả ngày, nhất là sau buổi trưa lượng nước vượt 50mm, thế nên xuất phát sớm chút là hy vọng có thể nhanh chóng tránh xa những khu vực có mưa trước khi mưa xuống. Nơi này hoàn toàn ngược hướng với nơi muốn tới. Theo được biết, phía Nam Cape Town sau buổi trưa trời tạnh ráo, thế nên có lẽ suy đoán của sai.

      đoán xem đối phương là người nào, bỗng có người đẩy cửa vào. Tiếng bước chân lộn nhộn. Niên Bách Ngạn lắng nghe kỹ, có lẽ trong phòng có ba người. Trong đó có người lên tiếng, là thứ tiếng tròn vành chữ, thể nghe ra được là ngôn ngữ của nước nào. Điều này càng khiến Niên Bách Ngạn nắm được thông tin quan trọng: Đám người này có lai lịch hề đơn giản.

      Kẻ đó : Đại ca, tỉnh rồi.

      Ngay sau đó Niên Bách Ngạn nghe thấy tiếng kéo ghế. Có người ngồi xuống trước mặt . cảm nhận được hơi thở của , có lẽ ngồi gần.

      “Nhóc con! Chúng tao nhận tiền giúp người khác giải quyết hậu họa. Tốt nhất là mày ngoan ngoãn chút. Đừng có gây phiền phức!” Tên đại ca đó lên tiếng, giọng ồm ồm, nặng nề.

      Niên Bách Ngạn bị bịt miệng thế nên chuyện thành vấn đề. cười: “Xem ra người thuê các rất sợ tôi xuất trong buổi đấu thầu ngày mai.”

      Gã đó cười khẩy: “Ai cũng Niên Bách Ngạn là người vô cùng thông minh, đúng là trăm nghe bằng thấy.”

      “Nếu các biết là tôi nên biết tôi kinh doanh thứ gì. Dù sao các cũng chỉ cần tiền, vậy đối phương trả cho các bao nhiêu, tôi có thể ra giá gấp đôi.” Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn im lặng. Câu trả lời vừa rồi của gã đó gián tiếp cho biết mục đích của kẻ trả tiền thuê người bắt cóc là gì.

      ~Hết chương 196~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 197: Tôi tưởng là tình nhân của ta

      Chiếc ghế đối diện khẽ phát ra tiếng động. Có thể nhận ra ta đứng dậy, bước chân tiến gần về phía , cuối cùng dừng lại trước mặt Niên Bách Ngạn, giọng của kẻ đó lộ vẻ khinh thường: “Mày muốn khoe với bọn tao mày có rất nhiều tiền phải ?”

      “Tôi chỉ muốn khuyên các nên tìm cho mình nhiều đường lui. cần tiền phải linh hoạt chút mới được.” Niên Bách Ngạn thản nhiên phản bác lại.

      vừa dứt lời, gã đó đấm nhát xuống mặt. Cú đấm rất mạnh, lực hề do dự, khiến khóe miệng lập tức rách ra, có máu chảy xuống.

      “Chưa tới lượt thằng nhóc như mày dạy bảo ông!” Phả vào mặt hơi thở ngập tràn cảm giác phẫn nộ và thiếu nhã nhặn. Giọng của kẻ đó lập tức trở nên hung dữ. ràng câu của Niên Bách Ngạn như chọc trúng lòng tự trọng của ta, nhất thời chỉ biết kêu gào như quái thú bị dẫm phải đuôi.

      Niên Bách Ngạn nữa, trong lòng ít nhiều cũng có những phân tích chắc chắn bước đầu về tính tình của người này. Gã được xưng là “đại ca” này cũng chỉ là kẻ tầm thường, dễ nóng nảy, giận dữ, cách khác là vui buồn thất thường. Tính cách này sống trong xã hội bình thường còn dễ gặp trắc trở chi đến xã hội đen? suy đoán là kẻ này trong tổ chức cũng chưa chắc dễ sống. Nhưng nhất định vào đó thời gian dài, vì càng như vậy ta lại càng dễ trở nên cục cằn.

      Vì thế, Niên Bách Ngạn muốn điều tra ra kẻ này cũng có những manh mối ban đầu.

      “Bắt cóc mày tới đây là để chuyển lời giúp người.” Tên đại ca vẫn còn chưa kìm chế được tính tình của mình, túm lấy tóc Niên Bách Ngạn chút khách khí: “Có người bảo mày đừng có mà tích cực tranh giành mỏ kim cương nữa, biết điều chút ! Chớ khiến tất cả mọi người đều được vui, sao phải cố chấp vậy?”

      Niên Bách Ngạn vẫn im lặng.

      “Thế nên tao cảnh cáo mày, ngoan ngoãn ngồi yên đây cho tao. Qua ngày mai là bọn tao tự động thả người. Mày mà dám giở trò gì qua mắt bọn tao, cẩn thận còn mạng ra khỏi Nam Phi đâu!” ta xong bèn buông tay, nhổ bãi nước bọt xuống dưới đất, rồi lại lớn giọng ra lệnh cho lũ đàn em: “Mấy đứa chúng mày trông chừng nó cẩn thận cho tao. Thằng nhóc này trông vậy nhưng mấy món võ phải hạng xoàng đâu. Chúng mày mà để nó chạy mất tao lột da cho chó ăn!”

      “Dạ, đại ca!”

      Căn phòng yên tĩnh trở lại.

      Tố Diệp, Kỷ Đông Nham, Bella chia ra làm ba hướng bắt đầu hành động. Để có thể nhanh chóng tìm ra Niên Bách Ngạn, Tố Diệp quyết định tự mình tới tìm Xương Đồ nhờ giúp đỡ, còn Kỷ Đông Nham tiến hành tìm kiếm bằng cách của mình.

      Sau buổi trưa, cơn mưa ở Cape Town còn dầy đặc hơn, dưới đất nước mưa tích tụ lại. Những hạt mưa lớn trút xuống khiến mặt đất bắn nước tung tóe. Vì cơn mưa lớn và nước ngập đường, xe cộ phải chậm lại nên xảy ra tượng tắc đường hiếm có. Nếu phải vì những ngôi nhà ngoài cửa sổ đa phần theo kiến trúc Hà Lan, Tố Diệp cảm thấy giờ này mình con đường quốc lộ của Bắc Kinh.

      Xe vào khu người da trắng ở Cape Town. Tố Diệp ra lệnh cho tài xế dừng xe lại, che chiếc ô xuống xe. dẫm chân xuống con đường ngập ngụa khiến đôi giày tuyệt đẹp ướt cả mảng lớn. Bên đường có mấy chiếc xe qua, bánh xe lăn qua vũng nước lớn. kịp tránh, chiếc váy bất ngờ bị vấy bẩn trông lại càng thảm hại. Có mấy da trắng che ô bước nhanh qua , thấy vậy ai nấy nhìn nhau, mím môi cười, vừa nhìn vừa thà thụt. Tâm trạng Tố Diệp vốn rất tệ, sau khi nhìn thấy vẻ mặt mấy người đó trong lòng bỗng bùng lên ngọn lửa, giận dữ giơ ngón giữa về phía bọn họ.

      “Fuck you!” da trắng trong đám đó gào lên với .

      Tố Diệp chẳng hề tỏ ra yếu thế, cũng đáp lại câu: “Cụ mày!”

      da trắng đó biết mắng cái gì, bạn bên cạnh lại ngại trời mưa chỉ đành lầu bầu tức giận bỏ . Tố Diệp muốn cởi ngay đôi giày cao gót dưới chân ra, đáp thẳng vào đầu hai người họ, nhưng ràng làm vậy chẳng có nhiều thời gian để giảng hòa với họ. quay người vào con đường theo trí nhớ.

      Mưa lớn làm mờ tầm nhìn nhưng tạ ơn trời đất là vòng vòng lại cuối cùng vẫn tìm được tòa nhà văn phòng đó, vội vàng chạy vào trong. Cửa hàng kim cương của Xương Đồ vẫn yên tĩnh như thế. Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa lộp bộp rơi xuống cửa sổ, gấp gáp khiến người ta bất an, giống như vô số ma quỷ quái thò tay ra, muốn ăn cắp đá quý của ông ta, ngừng cào lên lớp kính thủy tinh.

      Khi Tố Diệp vừa hết hành lang vừa hay nhìn thấy cánh cửa bảo vệ của cửa hàng từ từ hạ xuống. ngẩn người vài giây rồi chạy nhanh tới trước cửa, khom lưng, đầu dần dần thấp xuống theo cánh cửa ấy, hét to vào bên trong: “Xương Đồ! Xương Đồ!”

      Tới lúc Tố Diệp gần như nằm bò ra đất, nhân viên bán hàng lần trước đứng bên tủ hàng cuối cùng cũng tới, dừng cánh cửa lại, với qua: “Hôm nay mưa lớn, cửa hàng chúng tôi phải đóng cửa sớm, ngày mai hẵng tới.”

      “Tôi tới mua hàng. Tôi muốn gặp Xương Đồ, có chuyện gấp!” Tố Diệp nhìn đôi giày da màu đỏ tươi của nhân viên, cuống quýt .

      Người nhân viên do dự lát: “ là ai?”

      Tố Diệp bỗng nghẹn lời. phải giới thiệu thế nào về mình đây? tên ư? ràng là chẳng có tác dụng, ông ta chưa chắc biết tên . tên Niên Bách Ngạn? Thế phải giới thiệu mình có quan hệ thế nào với ? Nghĩ nghĩ lại cuối cùng hắng giọng: “Ông chủ của tôi là Niên Bách Ngạn. Xương Đồ có lẽ biết tình hình trước mặt của ông chủ tôi, Hứa Đồng có lẽ gọi điện thoại cho ông ấy rồi.”

      Nhắc tên Xương Đồ biết nhưng Hứa Đồng nhất định ông ấy thể biết. Nếu Hứa Đồng có thể rằng gọi điện cho Xương Đồ, chứng tỏ ấy và Xương Đồ từng gặp gỡ.

      Người nhân viên suy nghĩ lát rồi quay người vào trong nhà. Khoảng ba, bốn gì đó trôi qua, ta mới quay lại. Lần này cánh cửa từ từ được nâng lên, lộ ra gương mặt bình thản điềm đạm của nhân viên. Nhìn thấy Tố Diệp đứng ngoài cửa, váy dính đầy bùn đất, giày cao gót ướt sạch, cũng chẳng mấy kinh ngạc, vẫy tay bảo vào trong: “Ông chủ ở trong nhà, vào tìm ông ấy !”

      Tố Diệp cảm ơn rồi vội vàng vào.

      Vẫn là căn phòng lần trước chuyện bí mật cùng Niên Bách Ngạn. Điều bất ngờ là bên trong ngoài bàn uống nước và sofa có quá nhiều đồ đạc. Xương Đồ ngồi bên cạnh bàn, thong thả pha trà. Thấy Tố Diệp gõ cửa vào, bèn chỉ xuống sofa: “Mời ngồi!”

      Tố Diệp tiến đến ngồi xuống trước mặt ông ta. Nhiệt độ trong phòng cũng ấm hơn nhờ tách trà nóng, nhưng cũng vì thế khiến chiếc váy ẩm ướt của dính nhơm nhớp vào đùi, cực kỳ khó chịu. Xương Đồ rót cho tách trà, đón lấy, thầm quan sát nét mặt của ông ta, rồi lại nhìn lướt khắp căn phòng. Tận cùng căn phòng có cánh cửa , có lẽ là đường thoát hiểm cho người bên trong khi cánh cửa bảo vệ hạ xuống.

      “Căn phòng này giống như tưởng tượng lần trước của tôi.” Tố Diệp lên tiếng.

      Vẻ thản nhiên của Xương Đồ khiến nhất thời thể suy đoán tâm trạng của ông ta, chi bằng cứ tiến hành theo tuần tự là hơn. Xương Đồ nghe xong khẽ nhướng mày: “Có gì giống?”

      “Tôi tưởng là ông ở ngay trong cửa hàng.” Ở đây có giường cũng có đồ dùng cá nhân. cảm thấy người mất hết người thân như Xương Đồ, ông ta chẳng còn gì cả cửa hàng này càng trở nên quý giá mới phải.

      Xương Đồ vẫn thay đổi sắc mặt, ánh mắt khô cong như quả hạch đào, chút tức giận: “Con người ta hay vội vàng đưa ra những quyết định sai lầm trong phút những tưởng của bản thân. Ví dụ như tôi biết là Niên Bách Ngạn lại thuê thêm nữ trợ lý, tôi còn tưởng là tình nhân của ta.”

      Tố Diệp ngỡ ngàng, có phần ngượng ngập.

      tưởng cửa hàng này là toàn bộ của tôi sao? Thế nên tôi phải ngày đêm bảo vệ nó?” Xương Đồ khẽ ngước mắt lên liếc nhìn , nhấp ngụm trà rồi tiếp: “Đá quý có đắt thế nào cũng có cái giá của nó. Chỉ cần có tiền chẳng có đá quý nào mua được. Nhưng mất người thân khác. Trải nghiệm đó nhắc nhở rằng bất kỳ lúc nào tính mạng cũng là quan trọng nhất, hơn rất nhiều mấy viên đá kia.”

      Câu của ông ta nhằm trúng vấn đề Tố Diệp muốn bày tỏ, đợi ông ta hết câu lập tức cất lời: “Thế nên tôi mới nhờ ông Xương Đồ giúp đỡ. Tôi nghĩ Hứa Đồng tình hình với ông rồi.”

      Xương Đồ lại chầm chậm pha trà, thanh cao thấp: “Tôi nghe chuyện Niên Bách Ngạn bị bắt cóc.”

      “Bây giờ ấy tung tích. Tôi lại thân thuộc với mảnh đất Nam Phi, thế nên nghĩ tới ông Xương Đồ.” Tố Diệp cố gắng kìm chế sốt ruột trong lòng, giọng điệu điềm đạm.

      Ai ngờ Xương Đồ lại lắc đầu: “Xin lỗi, tôi thể giúp .”

      Tim Tố Diệp thắt lại: “Tại sao?”

      “Thế vô thường. Mỗi người đều có vận may của riêng mình. Niên Bách Ngạn bị bắt cóc chưa chắc là chuyện xấu.”

      Tố Diệp đờ người ra, cảnh giác hỏi: “Ông vậy là có ý gì?”

      Xương Đồ cũng nhận ra có phần cảnh giác, thở dài: “Con người ta thể làm gì cũng thuận lợi. Niên Bách Ngạn phải thần thánh, thể lúc nào ta cũng là số được.”

      “Nhưng mỏ kim cương phải đấu thầu ngày mai là toàn bộ hy vọng của ấy!” Giọng Tố Diệp có phần mất bình tĩnh.

      Xương Đồ bỗng bật cười: “ người lại đem toàn bộ hy vọng ký gửi vào thứ dùng tiền để mua qua bán lại?” Ông ta lắc đầu: “Loại người đó chết cũng coi như giải thoát.”

      “Con người ông sao có thể như vậy chứ? giúp đỡ thôi, còn những lời châm chọc?” Tố Diệp đứng bật dậy, ánh mắt lập tức trở nên bực dọc.

      “Châm chọc? bé! Những lời tôi đều là .” Xương Đồ điềm đạm : “Người Trung Quốc có câu rất đúng, gọi là “Gây hấn với mọi người họ tất chống lại”. loạt các việc làm của Niên Bách Ngạn từ sau nắm quyền quản lý Tinh Thạch và việc công ty lên sàn năm nay khiến giới thương nhân nghiến răng nghiến lợi. Chi bằng lần này ta hãy lấy lùi làm tiến, giữ lại tính mạng cho mình quan trọng hơn cả.”

      “Vậy ông Xương Đồ có biết người Trung Quốc còn có câu là “ ai sánh kịp mọi người tất chống lại” ? Nhân tính là như vậy, thế nên bất luận là chống lại hay nổi bật, dù gì cũng bị người khác công kích, vậy cớ sao làm người xuất chúng? Mà Niên Bách Ngạn, chính là người xuất sắc đó.”

      Cuối cùng Xương Đồ cũng cười: “! ta chính là cái đầu sư tử. tưởng ham muốn của ta sao? nhầm rồi. Có thể tới cuối cùng phát ra ta mới chính là con sư tử có thể nuốt trọn con voi.”

      ~Hết chương 197~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 198: Tâm tư của ai cũng khó đoán

      cơn gió chợt thổi qua cửa sổ, làm bay những giọt nước đọng lớp thủy tinh, phần phật phần phật khiến tâm trạng con người thêm khó chịu. Đến cả giọng khô khốc, dù có cười cũng chút cảm xúc đó của Xương Đồ cũng đồng thời khiến Tố Diệp cảm thấy ồn ào. Bờ mi khẽ run rẩy, rồi mím môi rất nhanh: “Cho dù ấy là sư tử, giờ cũng là con sư tử trong cảnh khốn cùng. Ông Xương Đồ! Bất kể là vận may hay là tai nạn, tôi chỉ biết người đàn ông quan trọng nhất của tôi gặp nguy hiểm, tôi phải cứu được ấy bằng mọi giá.”

      Xương Đồ nhìn như cân nhắc điều gì.

      “Nếu ông muốn ra tay giúp đỡ tôi xin phép. Dù sao vẫn cảm ơn ông bớt chút thời gian quý báu để gặp tôi.” Tố Diệp muốn lãng phí thời gian, đứng dậy chuẩn bị ra về.

      Xương Đồ suy nghĩ rồi bỗng hỏi câu sau lưng : “Niên Bách Ngạn… phải là ông chủ của sao?”

      Tố Diệp dừng bước, quay đầu lại. lúc lâu sau mới đáp: “Tôi ấy. Đó là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.” thể gán ghép bất kỳ thân phận nào cho mình. Đây là câu trả lời tốt nhất.

      Cuối cùng, Xương Đồ im lặng vài phút. Tố Diệp biết tại sao ông ta bỗng nhiên lại hỏi như vậy. quay đầu lại nhìn, muốn tìm chút manh mối gì đó gương mặt ấy, chỉ tiếc là nét mặt ông ta vẫn khó hiểu như thế. Nhưng cũng khiến tốn công vô ích, Xương Đồ lập tức cho đáp án. Đầu tiên ông ta thở dài, sau đó cất giọng nặng nề: “Niên Bách Ngạn dẫn theo phải trợ lý tới cửa hàng của tôi. Dám đưa tới đây chứng tỏ địa vị rất quan trọng trong lòng ta, vừa rồi nghe vậy tôi hiểu ra rồi. Nếu là người thân thiết nhất bên cạnh ta, vậy tôi ngại tiết lộ cho tin.”

      Hai mắt Tố Diệp sáng lên: “Ông biết Niên Bách Ngạn bị bắt cóc ở đâu?”

      Ai ngờ Xương Đồ lắc đầu: “Đương nhiên là tôi biết. Tôi giúp tìm Niên Bách Ngạn là tìm.”

      Thái độ của ông ta khiến Tố Diệp sôi sục. Nếu phải thấy ông ta ăn cũng có chừng mực, nhất định cho rằng người này có ý mang ra làm trò đùa. kìm chế, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn tiết lộ thông tin gì?”

      Xương Đồ chầm chậm bưng tách trà lên, uống hớp, sau khi đặt xuống bỗng nhìn Tố Diệp chằm chằm, ràng từng chữ: “Mỏ kim cương gọi thầu ngày mai… là mỏ rỗng!”

      Tố Diệp như bị tia sét đánh trúng người, cả người run lên, chân đờ đẫn đóng đinh tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Phải gần phút sau mới khôi phục được ý thức, năng cũng còn được mạch lạc: “Ông… Ông vừa cái gì? Mỏ rỗng?”

      Sao có thể như vậy được? Niên Bách Ngạn nhiều lần khảo sát mỏ kim cương đó. Mặc dù trước khi gọi thầu được phép tiến hành khảo sát, đo lường trữ lượng kim cương, nhưng Niên Bách Ngạn là người nhiều năm làm việc với mỏ kim cương, có kinh nghiệm nhìn mỏ rất phong phú. Nếu dốc toàn bộ công sức để đấu thầu mỏ đó sao nó có thể là mỏ rỗng?

      “Mỗi ngọn núi, mỗi dòng sông ở mảnh đất Nam Phi này tôi đều nắm rất . Trữ lượng kim cương trong mỏ đó ra chỉ bằng phần mười con số chủ mỏ thông báo.” Ánh mắt Xương Đồ nghiêm túc: “Nể tình nhiều năm hợp tác với Niên Bách Ngạn tôi mới báo cho chuyện này. Thế nên tôi mới , lúc này ta bị bắt cóc cũng coi như là chuyện tốt.”

      Tố Diệp nhất thời khó mà chấp nhận này, nhưng cũng hiểu Xương Đồ cần phải dối . Khi ra khỏi cửa hàng đó, Tố Diệp vẫn còn thẫn thờ đứng dưới mái hiên. quên cả che ô, mùi nước mưa ẩm thấp phả vào mặt. Trước mặt chỉ toàn là nước, còn nhìn gì nữa, con đường phải cũng trở nên mơ hồ.

      Đúng vậy, mờ mịt rồi.

      cảm thấy Niên Bách Ngạn rơi vào cảnh ngộ cưỡi lên mình cọp. Nếu đấu thầu mỏ kim cương thành công, phải chịu áp lực của cả hội đồng quản trị. Nhưng nếu đấu thầu thành công, chẳng qua cũng chỉ giành được khu mỏ rỗng, vậy càng khó ăn với họ hơn. Ván cờ tiếp theo phải thế nào, thể đoán trước được. Chỉ biết điều, phải tìm ra Niên Bách Ngạn, nhất định phải tìm ra!

      mải suy nghĩ bỗng chuông điện thoại vang lên.

      Tiếng chuông và tiếng mưa rơi xuống mái hiên hòa vào nhau, bỗng khiến đôi tai đau nhức gấp nhiều lần. Tố Diệp giật nảy mình. Khi lấy điện thoại ra, hai mắt bỗng sáng lên. Là điện thoại của Kỷ Đông Nham. vội vàng nhận máy, chưa đợi lên tiếng Kỷ Đông Nham trước: “Tiểu Diệp! tìm được vị trí của Niên Bách Ngạn rồi. Em cứ về nhà trước, lập tức tới cứu ta.”

      Tố Diệp bỗng kích động đến nỗi biết phải gì. Tới tận khi Kỷ Đông Nham ở đầu kia cúp máy, mới hoàn hồn, lập tức giương ô vào trong màn mưa…

      Bên phía Kỷ Đông Nham, nửa tiếng trước lại là khung cảnh hoàn toàn khác.

      Người tài xế lái xe cách cẩn trọng, cần gạt nước khua qua khua lại. Chỉ có điều tầm mắt vừa sáng được chút ngay lập tức lại bị nước xóa mờ. Kỷ Đông Nham uể oải tựa người ra sau ghế, nhìn về phía hình bóng mờ nhạt của ngôi nhà nào đó ngoài cửa xe. Khi chuông điện thoại vang lên, ta cũng từ tốn nhận máy. Giọng của đối phương rất nhũn nhặn, giống như lấy lòng hơn: “ tìm thấy Niên rồi ạ.”

      “Làm tốt lắm!” Kỷ Đông Nham khẽ hừ tiếng: “Thổ địa quả nhiên là thổ địa.”

      “Đâu có! Được phục vụ cho Kỷ là vinh hạnh của tôi.” Đầu kia cẩn trọng, cười trừ: “Vì hiểu ý của Kỷ, thế nên bất luận bằng cách nào tôi cũng phải giúp tìm được Niên Bách Ngạn.”

      Kỷ Đông Nham bật cười, điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Đúng vậy! Ngày mai ta là diễn viên chính. Diễn viên chính mà có mặt, vở kịch này còn gì đáng xem nữa?”

      “Nhưng mà…” Đối phương bắt đầu do dự.

      “Có gì cứ !”

      “Ngày mai nếu Niên Bách Ngạn đấu thầu thành công, lúc khảo sát phát đó chỉ là mỏ rỗng, tôi sợ… tôi sợ ta tha cho tôi.”

      “Tới lúc đó ta thân mình còn chưa lo xong, thời gian đâu mà quan tâm tới ? Làm nghề này có ai biết cược mỏ như cược mạng? Nếu dám ngồi chơi ván bài này phải biết có thể kiếm được, cũng có thể phải đền. Con người ta trước nay luôn tuân theo đạo lý “chết hay bằng sống dở”, nhưng như thế cũng có nghĩa khi lâm vào cảnh khốn cùng ta vẫn còn thời gian báo thù .”

      “Có câu này của Kỷ là tôi yên tâm rồi.”

      “Ngày mai việc phải làm là khi đứng sân khấu trình bày về trữ lượng kim cương, mặt phải biến sắc, tim phải đập bình thường. Niên Bách Ngạn có con mắt sắc lắm đấy. Bên cạnh còn có nhà tư vấn tâm lý cũng có đôi mắt hiểm kém. Ông tuyệt đối được để lộ chút sơ hở nào.”

      yên tâm, chuyện này chắc chắn thành vấn đề.” Đối phương liên tục , nhưng câu sau lại chần chừ: “Cái đó… Chuyện của tôi và nghị viên…”

      “Cứ làm tốt việc của , tôi bảo người trả clip cho . Đối với màn “tình cảm ân ái” của hai người, tôi có hứng thú.”

      “Dạ… Dạ…”

      “Lập tức gửi địa chỉ của Niên Bách Ngạn cho tôi.”

      “Vâng!”

      Kết thúc cuộc điện thoại, Kỷ Đông Nham suy nghĩ gì đó. Chẳng mấy chốc, bên kia gửi tới vị trị tại của Niên Bách Ngạn. ta liếc nhìn rồi ấn nút điều khiển, vách ngăn từ từ hạ xuống. Kỷ Đông Nham mệt mỏi ra lệnh cho tài xế: “Tới công trường cách Cape Town 50km về phía Nam.”

      “Vâng, Kỷ!”

      Chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, xuyên qua tấn công của cơn mưa.

      Kỷ Đông Nham hít hơi sâu rồi gọi điện thoại cho Tố Diệp: “Tiểu Diệp! tìm được vị trí của Niên Bách Ngạn rồi. Em cứ về nhà trước, lập tức tới cứu ta.”

      ~Hết chương 198~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 199: Con giun xéo lắm cũng quằn

      Sau khi xử lý xong vụ án, Tố Khải mệt mỏi lê người trở về phòng chống ma túy. Vừa đẩy cửa bước vào, liền phát ra ánh mắt vô cùng mờ ám của những người xung quanh. định lên tiếng hỏi ai nấy đều bụm miệng cười rồi người nào làm việc người ấy. Những hành động đó càng khiến cảm thấy khó hiểu. nhìn chằm chằm vào người cấp dưới, cậu ta hất cằm về phía phòng làm việc. Mặt Tố Khải đột nhiên biến sắc, sải bước vào.

      Ánh nắng buổi chiều xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, rải màu vàng rực lên mặt đất. Bóng dáng Diệp Lan cũng bao trùm trong quầng sáng ấy. Khi Tố Khải mở cửa bước vào, bỗng cảm thấy như nhìn thấy tiên nữ.

      quay lưng về phía , tưới nước cho chậu cây mới mua bên bệ cửa. Mặt trời nhuộm vàng mái tóc, những ngón tay cầm bình phun nước của cũng được soi . Nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại, thấy Tố Khải nhìn mình bèn mỉm cười, tình ngập tràn đáy mắt.

      Tố Khải vừa thi hành nhiệm vụ quay về, vẫn còn mặc nguyên cảnh phục, đầu đội mũ cảnh sát, trông cao lớn và uy nghiêm, khiến Diệp Lan hồi hộp đến đỏ bừng mặt. Nhưng Tố Khải nhanh chóng thoát khỏi cảm giác u mê khi vừa nhìn , nhíu chặt mày: “Sao em lại tới nữa?”

      “Em mang chậu cây mới tới.” Diệp Lan chẳng để tâm tới nét mặt dữ dằn của , cười ngọt ngào: “Chẳng phải em rồi sao. Chậu cây chết cũng sợ, em mua cây mới bù vào.”

      “Đủ rồi đấy, Diệp Lan!” Tố Khải lộ vẻ bực bội: “ với em rồi, nụ hôn đó có ý nghĩa gì hết. và em thể tới với nhau được.”

      Gương mặt Diệp Lan dần dần trở nên buồn bã. cụp mắt xuống, cúi đầu nghịch bình phun nước trong tay, cắn chặt môi. Tố Khải thấy vậy, trái tim bỗng thắt lại, đau đớn như bị ai đó bóp nát. hắng giọng, nhàng hơn ban nãy: “Thế nên… sau này đừng tới tìm nữa.”

      Diệp Lan ngước mắt lên nhìn , nước mắt lưng tròng. Tố Khải có phần đành lòng nhưng vẫn tiến lên. biết , khi bước tới kìm chế được mà ôm vào lòng an ủi.

      “Nếu có chút cảm giác nào với em…” Giọng Diệp Lan cũng trở nên nghẹn ngào: “Vậy … tại sao còn cầu mẹ em đừng để em kết hôn với tay Liễu Tranh đó?”

      Tố Khải ngẩn người.

      “Em biết mẹ em tới tìm , cũng có thể tưởng tượng ra bà với những gì.” Diệp Lan kìm nén nước mắt. Sau này mới biết chuyện đó, mẹ cũng hề giấu giếm, còn nuối tiếc nếu Tố Khải phải là cảnh sát chừng mẹ đồng ý. Cuối cùng còn cho biết cầu lúc đó Tố Khải đưa ra.

      “Mẹ em sai, đúng là thể cho em điều gì.” Tố Khải cắn chặt răng: “Tóm gọn lại câu là và em môn đăng hộ đối. Em nên lấy người đàn ông có nghiệp và cuộc sống đều ổn định, chứ phải cảnh sát chống ma túy mưa về gió, chưa biết ngày mai sống hay chết như .”

      Câu ấy của Tố Khải với thẳng thắn vừa tàn nhẫn, lại khiến Diệp Lan đỏ mắt. Lần này phẫn nộ vượt qua cảm giác ấm ức, cam tâm chiến thắng đau lòng, hét lên với Tố Khải: “ đâu phải là em, làm sao dám khẳng định em thích hợp lấy người đàn ông có nghiệp và cuộc sống ổn định?”

      Tố Khải nghẹn lời lúc lâu, rồi mới thốt ra được câu: “Tóm lại… chúng ta đừng liên lạc nữa.”

      Diệp Lan tức chết vì thái độ của , chóp mũi lại cay cay, hàm răng sắp lún sâu vào môi mới đau đớn kìm chế cảm giác muốn khóc: “Được! Tố Khải! Là đấy nhé! cảm thấy em hợp lấy cảnh sát phải ? Em cho thấy có hợp hay !” Dứt lời đặt mạnh bình phun nước lên bệ cửa, giật lấy chiếc túi xách bàn làm việc, vượt qua người Tố Khải định mở cửa ra.

      Ngón tay vừa chạm tới nắm đấm cửa bèn bị Tố Khải kéo lại, cả người suýt nữa bay vào lòng . ngẩng đầu nhìn trân trân. chau mày, với vẻ vui: “Em định làm gì?”

      trân trọng em có nghĩ là người khác cũng vậy. Bên ngoài nhiều cảnh sát nam như vậy, hơn nửa vẫn còn độc thân. Em tin nhiều người như thế ai thích em. Em cho thấy em có thể cảnh sát hay , có thể lấy cảnh sát hay . Buông ra!” Diệp Lan tức giận rồi, khi mắt rời khỏi đôi mắt phía dưới chiếc mũ cảnh sát của người đàn ông. Hằn học xong mấy lời ấy, hất mạnh tay ra, mở cửa xông ra ngoài.

      Tố Khải giơ tay nhưng vồ hụt, thấy bóng thoắt cái chạy ra khỏi cửa, nét mặt càng trở nên khó coi, lập tức theo. Những thanh ồn ào trong phòng làm việc thu hút chú ý của các đồng nghiệp. Khi Diệp Lan chạy ra khỏi phòng, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. thở hổn hển, dừng bước, đảo mắt nhìn quanh lượt, định lên tiếng Tố Khải đuổi kịp, kéo về bên cạnh mình, thấp giọng nạt: “Đừng đùa nữa được ?”

      “Ai đùa với ?” Diệp Lan nổi nóng, quắc mắt với .

      Tố Khải nhất thời mất bình tĩnh, khuôn mặt lạnh như trăng tháng Chạp, giọng vang lên bên tai cũng ngập tràn u ám: “Ngoài việc giở cái tính tiểu thư ra em còn biết làm gì nữa! Muốn tìm bạn trai phải , tùy em! Em thích kiếm người nào kiếm !”

      Giọng khi thốt lên những lời vô tình đó, Tố Khải lạnh lùng quay .

      Diệp Lan đỏ bừng mặt, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. giây trước khi bước vào phòng làm việc, hít sâu, hét to dưới ánh mắt của tất cả mọi người: “Em còn có thể thích !”

      Bờ vai Tố Khải khựng lại.

      Các đồng nghiệp xem trò náo nhiệt xung quanh cũng sững sờ.

      Chỉ còn tiếng hét lanh lảnh của Diệp Lan, tiếp tục hướng về phía bóng lưng người đàn ông: “Tố Khải! Em cứ thích đấy! Chỉ thích thôi! Chỉ mình thôi!”

      Tất cả mọi người đều bất động như bị vứt vào lò phản ứng hạt nhân, từ ngỡ ngàng cho tới kinh ngạc, ai có thể rời mắt khỏi hai người họ. Tố Khải bỗng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Diệp Lan cũng bàng hoàng. về phía , kéo trở lại phòng làm việc.

      Cánh cửa bị đóng mạnh lại, khó nhận ra giận dữ của Tố Khải qua lồng ngực phập phồng. Nhưng khi vừa sập cửa vào, chuẩn bị quở trách việc làm hoang đường của Diệp Lan ngay chốn đông người bỗng nhào vào lòng , hai tay ôm chặt lấy cổ , áp mặt lên bộ cảnh phục oai phong, cứng rắn ấy, nước mắt cũng lã chã rơi: “Đừng đẩy em ra, Tố Khải! Vừa rồi em liều lĩnh đâu, những lời em đều là . Chúng ta chuyện vui vẻ được sao? Em tin chút tình cảm nào với em.”

      Tố Khải cúi đầu, phản chiếu trong mắt là đôi mắt long lanh của , hàng mi dài ươn ướt. Ngực áo cũng ướt đẫm, nhất thời hai tay cũng đờ đẫn, nhẫn tâm đẩy ra, đành để mặc nức nở trong lòng mình. lúc lâu sau, khi chỉ còn thút thít, mới nhàng kéo ra, nhìn khó xử: “Rốt cuộc em thích điều gì chứ?” còn là cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Dù là với xã hội hay với tình cũng qua cái tuổi ngây thơ, mơ hồ. từng nhìn thấy tàn độc nhất của con người, nhìn thấy vô số những bi kịch và những vụ thảm án nảy sinh vì lòng tham đáy của con người. biết đời này có bao nhiêu điều nuối tiếc và bi thương, có bao nhiêu thực đen tối mà chỉ có thể giương mắt nhìn nó xảy ra hằng ngày hằng giờ mà lực bất tòng tâm. cũng từng có bạn . Mới đó thôi, người con đó còn thề sắt son bên trọn đời, nhưng cuối cùng vẫn vì kiêng dè công việc của mà đề nghị chia tay.

      nhận thức bản thân mình, biết thứ gì mình có thể giành lấy, thứ gì mình thể từ bỏ.

      Ví dụ như tình .

      Vì tình phải là thứ cứ nỗ lực phấn đấu là thực có được. Diệp Lan, vô tình chen ngang vào cuộc đời , sống trong những năm tháng tươi đẹp nhất, hiểu rốt cuộc thích vì điều gì.

      Diệp Lan nhìn thẳng vào mắt , nơi khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, thủ thỉ: “Em biết tại sao lại thích , nhưng em rất muốn rất muốn được ở bên cạnh .”

      Tố Khải nhìn , nỗi đau len lỏi trong lòng. Cuối cùng thở dài, dang tay ôm vào lòng.

      Cape Town, Nam Phi.

      Sau khi Tố Diệp rời khỏi cửa hàng kim cương, Xương Đồ vẫn ngồi nguyên trước bàn, thưởng thức trà mà vội về nhà ngay. Ngay sau đó, nhân viên cửa hàng gõ cửa vào, thấy Xương Đồ vẫn ngồi đó như suy nghĩ chuyện gì, ta cũng rời ngay mà ngồi xuống trước mặt ông ta, do dự hỏi câu: “Cậu! Cậu nghĩ gì vậy?”

      Người làm thuê trong cửa hàng này trước nay vẫn là người thân của Xương Đồ, nhưng từ sau khi vợ gặp nạn, ông ta bèn cho họ nghỉ việc, trước mặt chỉ giữ lại cháu trông nom cửa hàng. Tuy thế, Xương Đồ bao giờ xưng hô với bên ngoài đây là cháu mình. Người thân của ông ta nhiều, đây coi như cũng là cách an toàn để bảo vệ họ.

      Xương Đồ đưa cho cháu tách trà, trầm mặc, hồi lâu mới : “Cậu nghĩ… ngày mai liệu Niên Bách Ngạn có thể xuất trong buổi đấu thầu được .”

      “Vậy cậu có hy vọng ta xuất ?” cháu uống hớp trà rồi hỏi.

      Gương mặt Xương Đồ bất ngờ co rụt lại, ông ta đặt tách trà xuống: “Nếu là vì chúng ta, đương nhiên cậu mong ta xuất .”

      “Nếu?” ta bắt được từ nhạy cảm trong câu của Xương Đồ: “Ngữ khí của cậu có vẻ như dám khẳng định.”

      “Dù sao trong buổi đấu thầu ngày mai cũng phải những kẻ tầm thường.”

      ta nhún vai: “Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới việc chúng ta muốn hoàn thành đâu, thế nên ta sống hay chết cũng chẳng quan hệ tới chúng ta.”

      Xương Đồ nghe mãi rồi mới gật đầu, lẩm bẩm: “Phải… Đâu có liên quan…”

      “Cháu cũng hy vọng Niên Bách Ngạn có thể xuất . Chỉ cần qua ngày mai là chúng ta có thể về nước rồi, phải ngày ngày ở lại đây sống cuộc sống người ra người, quỷ ra quỷ thế này nữa.” ta cảm thán.

      Xương Đồ cúi đầu nhìn lá trà nổi lềnh bềnh trong cốc, ánh mắt dần thẫm lại: “Nếu ta có thể xuất nhất định xuất . Trừ phi… ta muốn có được viên kim cương ấy nữa.”

      50km về phía Nam Cape Town, trong công trường xây dựng cũ nát.

      Vì trong nhà kho có ánh sáng, thế nên Niên Bách Ngạn thể dựa vào đó để đoán định thời gian. Chỉ có thể dựa vào tiếng kim giây đồng hồ để tính toán đại khái. Từ lúc bị bắt cóc cho tới giờ có lẽ khoảng năm tiếng đồng hồ. Trong nhà kho rất yên tĩnh, mấy kẻ trông giữ đều ở bên ngoài, thi thoảng vẫn nghe được tiếng bước chân và tiếng bọn chúng trao đổi.

      Nhưng nửa tiếng đồng hồ trước, tất cả mọi động tĩnh ngoài cửa bỗng im bặt.

      Niên Bách Ngạn còn thời gian suy đoán xem xảy ra chuyện gì. dựa thẳng lưng ra sau ghế, cố gắng đưa cổ tay sát lại gần vị trí chân ghế, dùng toàn bộ sức lực, lợi dụng góc cạnh để làm đứt dây thừng. Cho dù chỉ có thể làm dây thừng mòn chút khoảng cách giữa hai tay lớn hơn, thuận lợi cho việc chạy trốn tiếp theo.

      Có tiếng bước chân lại gần nhà kho.

      Niên Bách Ngạn lập tức dừng lại. giây sau có người đẩy cửa vào, có thể cảm nhận được ta có thiện chí. Người đó vào trong nhà kho, với Niên Bách Ngạn nửa lời, càng khiến Niên Bách Ngạn thể phán đoán được chút thông tin nào. suy nghĩ bỗng có vật cứng dí lên trán .

      Niên Bách Ngạn nhíu chặt mày, đó là khẩu súng!

      Bên ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên, Niên Bách Ngạn nghe ra là mấy người nãy giờ vẫn canh chừng , bình thản : “ và bọn chúng cùng nhóm!” Những kẻ bắt cóc chỉ muốn kéo dài thời gian, nếu muốn lấy mạng chẳng dây dưa tới tận bây giờ. Nhưng người này vừa vào giương súng nhằm bắn , xem ra là muốn lấy mạng ngay lập tức. Mấy người canh gác lại ở ngoài cửa, chắc chắn kẻ này cùng giuộc với bọn chúng, nhưng nhất định là có quen biết.

      Kẻ cầm súng cười khẩy: “Mày thông minh như vậy, được xử mày coi như tao cũng làm được chút chuyện đáng tự hào.”

      Sắc mặt Niên Bách Ngạn vẫn hề run sợ, nhưng hai tay bị trói đằng sau cố gắng thoát khỏi dây thừng trong thời gian nhanh nhất. Kẻ mới tới chỉ khẽ cười, dí súng vào đúng thái dương , khi ngón tay định bóp cò bỗng nghe thấy kêu lên tiếng rồi ngã gục xuống đất.

      Mọi việc xảy ra quá nhanh chóng, đến nỗi Niên Bách Ngạn cũng phải kinh ngạc.

      Trong khí còn vảng vất mùi thuốc súng nhạt nhòa, nhưng thoát được mũi . Có người dùng súng vô thanh. suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu thảm thiết. Nhưng chỉ giây sau yên lặng trở lại.

      Lần này là yên lặng thực , đến Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được nguy hiểm xoay quanh mình tan .

      Có người bước tới gỡ khăn che mắt ra, theo sau đó là tiếng cười chế giễu quen thuộc: “ Niên tiếng tăm lẫy lừng hóa ra khi gặp nguy hiểm cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

      Niên Bách Ngạn ngẩng lên, đập vào mắt là đôi mắt sắc lạnh của Kỷ Đông Nham. Lông mày chợt dãn ra, ánh sáng nơi đáy mắt cũng tắt dần, lạnh nhạt : “So với những kẻ này… đối với tôi mà cậu Kỷ đây mới thực là kẻ nguy hiểm nhất.”

      ~Hết chương 199~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 200: trở về rồi

      Kỷ Đông Nham nghe xong mấy lời này tức giận mà bỗng bật cười. ta phản bác ngay cũng lập tức cởi trói cho Niên Bách Ngạn, mà khoanh hai tay trước ngực, đánh giá từ xuống dưới lượt rồi chép miệng: “Được đấy nhỉ! Ít nhất vẫn còn nhận ra ai là địch, ai là ta. Tôi còn tưởng bị bọn chúng đánh cho choáng váng đầu óc, biết được ai là ai nữa rồi.”

      “Có thể cạnh tranh với cậu chỉ có tôi mà thôi, tôi thể để mình chết cách vô giá trị được.” Niên Bách Ngạn thờ ơ . Dứt lời, dùng hết sức mở bung được sợi dây trói phía sau lưng. Sợi dây thừng đó cuối cùng cũng đứt rời sau khi bị cạnh ghế mài mòn. vặn cổ tay chút rồi đứng dậy.

      Kỷ Đông Nham mấy kinh ngạc với cảnh tượng ấy, chỉ hừ tiếng: “Nếu tôi mà là bọn bắt cóc, nhất định khinh địch như vậy.”

      “Yên tâm, lần sau đổi vai diễn, tôi dặn bọn bắt cóc trói cậu chặt hơn chút.” Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh quả nhiên gần giống như những gì suy đoán. đứng dậy ra khỏi cửa, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài. Đây đích thực là công trường, cát bụi bay tứ tung. Mấy kẻ bắt cóc bị bắn ngoài cửa vừa nãy biến mất dấu vết, có thể thấy có lẽ Kỷ Đông Nham đến mình.

      lại quay đầu nhìn kẻ định giết , lúc này tắt thở ngã bên cạnh ghế. Đó là gã đàn ông da đen cao to, lực lưỡng. Từ diện mạo khó mà đoán ra được lai lịch của người này nhưng từ hành vi lòng muốn giết chết , Niên Bách Ngạn mạnh dạn giả thiết rằng ta có liên quan tới đám người lần trước bắn giết và Tố Diệp.

      “Dù gì nữa, Niên Bách Ngạn, cũng nợ tôi lời cảm ơn.” Kỷ Đông Nham uể oải đáp lại câu. Lúc này, có chiếc xe kính cẩn tới trước cửa nhà kho, ta lại bổ sung: “Ít nhất cũng phải cảm ơn tôi để bộ về nhà.”

      “Hai chữ này dùng với chúng ta có phần khiên cưỡng quá đấy. Cậu yên tâm, nếu lần sau tới lượt cậu tôi cũng liều mình tới cứu. Vì suy nghĩ của tôi giống cậu. Bất luận là ai trong hai chúng ta cũng chỉ được chết trong tay đối phương, tất cả những người khác đều có tư cách.” Niên Bách Ngạn cứng rắn đáp lại rồi thẳng lên xe.

      Kỷ Đông Nham nghe xong cười khẩy, gì nữa, cũng theo ra xe.

      Bắc Kinh.

      Lâm vẫn giam mình trong phòng, chịu ra ngoài nửa bước. xin nghỉ phép mấy ngày liên tiếp, di động tắt máy, cả người ốm yếu nằm giường.

      Bố và mẹ cũng cảm thấy có chuyện gì đó, ngừng hỏi dò, nhưng kết quả cũng chỉ bị cự tuyệt. Tới tận khi mẹ bê bát canh hạt dẻ tới, ngừng gõ cửa phòng, mới xuống giường ra mở cửa, sau đó lại quay về ngồi lên giường. Bà Lâm vào phòng nhất thời vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng trong đây. Rèm cửa khép chặt, che kín tất cả ánh sáng mặt trời, khác gì bước vào cái động tối như hũ nút. Còn Lâm chỉ mặc chiếc váy ngủ, xõa tóc ngồi giường, gương mặt gầy rộc , nhợt nhạt đến kinh người.

      Bà Lâm giật nảy mình, đặt bát canh sang bên, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay sờ lên trán , lo lắng hỏi: “Con bị cảm sao? Hay trong người có chỗ nào khỏe?”

      Lâm thẫn thờ nhìn xuống chân giường, lúc lâu mới khẽ lắc đầu.

      Bà Lâm sốt sắng: “Thế con bị làm sao vậy? chịu làm, cũng ra ngoài. Con với mẹ câu , đừng để ruột gan mẹ nóng như lửa đốt thế này.” tới đây, bà bỗng như nhớ ra chuyện gì đó, bất chợt cao giọng: “Có phải cãi nhau với Tư Thừa ?” Mấy ngày nay bà đều thấy hai đứa nó qua lại.

      Lâm càng thấy buồn phiền, chui tọt vào trong chăn, nhíu mày : “Con sao mà, chỉ là xin nghỉ mấy ngày để thư thái chút thôi.”

      Bà Lâm yên lặng ngồi bên giường, hoài nghi nhìn Lâm .

      “Mẹ! Mẹ để con yên tĩnh lúc . Con sao mà!” Lâm giơ tay đẩy mẹ ra.

      Bà Lâm ít nhiều cũng đoán ra chút chuyện, nhưng con chịu chủ động nhắc đến nên thể hỏi thêm gì nhiều, đành thở dài đứng dậy rời .

      Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng lại trở về với tăm tối vốn có. Tấm rèm cửa kín như bưng hút hết toàn bộ ánh sáng, cả những tia sáng nhoi trong đôi mắt nữa. mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nhìn mãi nhìn mãi, khóe mắt bỗng ươn ướt, hai hàng nước mắt men theo đó chảy xuống gò má…

      bị mất ngủ nghiêm trọng.

      Cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại văng vẳng những lời chia tay Đinh Tư Thừa trong xe hôm đó.

      Cho dù có ép mình ngủ cũng chỉ mơ thấy cảnh Đinh Tư Thừa vứt lại mình lẻ loi phố, còn lái xe bỏ . Ngày nào cũng khóc đến tỉnh khỏi giấc mơ, sau đó đau đớn như bị ai treo cổ. Màn đêm và tuyệt vọng vô bờ bến bao phủ .

      ra Lâm cho cùng vẫn thể hiểu. Tại sao yên lành lại nữa? Tại sao sắp kết hôn rồi mới chia tay? khao khát có ngày được lấy người đàn ông mà mình , cùng ấy gây dựng gia đình. Đinh Tư Thừa chính là lựa chọn chắc chắn của . Từ lần đầu tiên nhìn thấy , hiểu , đó chính là người đàn ông mà mình muốn lấy. Thậm chí còn luôn nghĩ, nếu hai người có con, chúng nhất định rất xinh xắn, giống hệt như .

      Chỉ có điều tất cả đều tan vỡ rồi!

      Những gì còn lại chỉ là ôm những quá khứ tươi đẹp đó suốt cuộc đời này. Nghĩ tới đây, Lâm lại kìm được nước mắt.

      Chuông điện thoại vang lên.

      Những hồi chuông vang lên rất lâu, Lâm mới từ từ quay đầu, cầm lấy điện thoại. Đôi mắt mơ màng nhìn thấy tên Diệp Uyên, cảm giác bực bội bỗng thay thế nỗi đau ngập tràn, thẳng thừng tắt máy.

      giây sau, căn phòng chỉ còn lại tĩnh mịch chết chóc…

      Cape Town, Nam Phi.

      Cơn mưa trong thành phố mãi vẫn ngớt, bầu trời tối nhanh hơn mọi ngày rất nhiều. Giữa trời và biển là đường phân cách u. Bên là mây đen mờ mịt, bên dưới là mặt biển sóng ngầm chảy xiết.

      Khi tia chớp rạch ngang qua bầu trời, chiếu rọi trời và đất, chuông cửa bỗng vang lên.

      Tố Diệp nãy giờ vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài màn mưa, hai tay bỗng run lên. dừng những lời cầu nguyện trong lòng, chạy như bay ra mở cửa.

      Cánh cửa từ từ mở ra.

      Trước cửa là bóng hình cao lớn của người đàn ông.

      Gương mặt Niên Bách Ngạn phản chiếu ràng trong đôi mắt Tố Diệp. Khóe miệng hơi sưng tấy, cổ tay áo bị rách. Khi giơ tay về phía , nhìn thấy cổ tay có vết trói.

      nhìn , mỉm cười.

      nhìn , đau đớn.

      Những ngón tay mảnh dẻ của áp lên má . Khi nhiệt độ nơi đầu ngón tay chạm vào da thịt, bỗng chốc, nước mắt của rơi xuống, men theo đầu ngón tay rỏ vào lòng bàn tay .

      cười cảm động, nhìn khẽ : “ trở về rồi.”

      Hai mắt Tố Diệp nhòa , lập tức nhào vào lòng .

      Đêm khuya, mưa ngoài trời cũng bắt đầu ngớt, cơn mưa rả rích giờ chỉ còn là mưa bụi.

      Tố Diệp bê bát tổ yến vào phòng sách. Niên Bách Ngạn đứng trước cửa sổ gọi điện thoại. nghe rất , có lẽ là Hứa Đồng gọi tới hỏi ý kiến của . Trong cuộc điện thoại ai nhắc tới chuyện bắt cóc, giống như nó chưa hề xảy ra vậy. Sau khi Niên Bách Ngạn kết thúc cuộc điện thoại, Tố Diệp mới mang hộp bông băng vào, định khử trùng lần nữa cho vết thương của .

      Niên Bách Ngạn nhàng ôm lấy từ phía sau, cúi xuống : “ sao!”

      Tố Diệp dựa vào lòng , cả ngày lo lắng sợ hãi cuối cùng cũng qua . bèn kéo cùng ngồi xuống sofa, vẫn ôm chặt lấy , lúc sau thở dài: “ xin lỗi, hại em lo lắng cả ngày rồi.”

      “Chỉ cần sao là được.” Tố Diệp cũng siết chặt eo . Có trời mới biết sau khi biết tin bị bắt cóc, cảm giác mỗi giây đều dài đằng đẵng. Lúc Xương Đồ từ chối giúp đỡ, khoảnh khắc ấy mới hiểu sâu sắc thế nào là tuyệt vọng.

      tưởng mình mất .

      Cảm giác ấy gần như lấy mạng .

      Niên Bách Ngạn nhắc nhiều tới chuyện bắt cóc, cũng hỏi. Hai người cứ ôm nhau như thế rất lâu mới ngước lên nhìn : “Chúng ta có cần báo cảnh sát ?”

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Kỷ Đông Nham giải quyết tất cả đám người đó, chết đối chứng.”

      Tố Diệp bàng hoàng.

      “Gặp phải những chuyện này, mạng người khác gì con kiến.” hiểu suy nghĩ trong lòng , nhưng đây là Nam Phi, nơi trị an vô cùng tồi tệ, tính mạng đáng giá chút nào.

      Ngừng lúc Tố Diệp mới : “Xem ra hành động lần này của Kỷ Đông Nham thể hóa giải quan hệ của hai người.”

      “Cậu ta làm việc có mục đích của mình. Đứng trước lợi ích, suy nghĩ của mỗi người đều rất khó đoán.”

      Câu của Niên Bách Ngạn như đánh thức tỉnh lại sau giấc mơ, nắm chặt tay , nét mặt căng thẳng: “Bách Ngạn! Mỏ kim cương đó có vấn đề, là mỏ rỗng. Ngày mai nhất định được đấu thầu thành công.”

      “Mỏ rỗng?” Niên Bách Ngạn nghe xong nhướng mày, nhìn rất lâu mới hỏi: “Em nghe ai vậy?”

      “Xương Đồ.” Tố Diệp hề giấu giếm, kể hết toàn bộ việc ban sáng tìm Xương Đồ giúp đỡ, cuối cùng bổ sung câu: “Nếu mỏ đó thực mỏ rỗng như Xương Đồ , vậy giành lấy nó chỉ càng thêm khó khăn.”

      Niên Bách Ngạn trầm tư suy nghĩ.

      “Bách Ngạn…”

      trèo lên lưng cọp rồi, chi bằng cứ đánh cược phen.” Niên Bách Ngạn điềm đạm .

      Tố Diệp nghe xong hoảng hốt: “Vậy cũng được sao?”

      Niên Bách Ngạn nhiều lời an ủi nữa, đứng dậy vòng ra sau giá sách, mở ngăn kéo, rút ra chiếc phòng bì lớn, rồi lại trở về sofa, ngồi xuống, đặt vào tay Tố Diệp. Tố Diệp hiểu định làm gì, do dự nhìn . chỉ : “Diệp Diệp! cần em giúp đỡ.”

      Tố Diệp suy nghĩ gì hết, gật đầu ngay tắp lự: “Chỉ cần em giúp được, nhất định giúp.”

      Niên Bách Ngạn xoa đầu , dịu dàng : “Trong phòng bì này có số điện thoại và địa chỉ của hai người cần liên lạc. Nếu gặp chuyện gì bất trắc, em nhất định phải tới tìm hai người này đưa ra lời gợi ý trong bức thư.”

      Tố Diệp cảm thấy đầu óc mù mịt, cúi đầu định xé phong bì ra.

      Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay ngăn lại, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Nhớ kỹ! Nhất định ba ngày nữa mới được mở ra.”

      Lần này Tố Diệp càng cảm thấy khó hiểu hơn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      ~Hết chương 200~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :