1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 132: Ai phản bội ai?

      Lòng căm hận đối với nhà họ Diệp, giống như ngọn lửa bùng lên tận trời cao, đủ để khiến lý trí trước nay Tố Diệp vẫn luôn tự hào bị nuốt chửng. Trước mắt , chỉ còn lại ánh mắt mẹ trước khi nhắm mắt, đong đầy đơn và lưu luyến với . Bà muốn đưa tay khẽ vuốt mái tóc , có lẽ thương cho đứa con từ nay về sau phải mình đối mặt với tất cả. Nhưng bàn tay mẹ cuối cùng vẫn thể chạm được vào , từ gò má chầm chậm trượt xuống…

      ai hiểu được lòng thù hận của , nỗi hận khi hạnh phúc của mình bị người khác cướp mất cách trắng trợn, nỗi hận ấy thấm vào tận trong cốt tủy, trở thành phần trong huyết mạch của . Cho dù biết phía trước là vực sâu muôn trượng, cho dù tới cuối cùng phải đền mạng cũng phải ôm nỗi hận này cùng họ đến chỗ chết!

      “Khúc Nghệ và Tăng Vũ, hai người này bất luận từ ngoại hình tới cái tên cũng rất hợp nhau, là cặp hoàn hảo.” Nụ cười nơi đáy mắt của Tố Diệp bị rút gạn, nhìn Diệp Ngọc với gương mặt vô cảm, hỏi ngược lại: “Chị thấy sao?”

      Diệp Ngọc như bị điện giật, hai mắt trợn trừng.

      “Trước đây chẳng phải chị hỏi thăm tôi về Tăng Vũ sao? Có muốn biết ta gì với tôi ?” Tố Diệp khẽ híp mắt lại: “ ta với tôi, ta rất rất Khúc Nghệ, ta muốn được chung sống trọn đời bên Khúc Nghệ.”

      thể nào!” Tâm trạng của Diệp Ngọc bỗng trở nên rất kích động. ta lùi ra sau bước, ánh mắt hoảng loạn: “ dối!”

      Tố Diệp chỉ cười lớn: “Tình cảm của chị và Khúc Nghệ tốt như vậy, lẽ nào biết hai người họ thương nhau thế nào sao?”

      dối!” Diệp Ngọc hét lớn về phía .

      “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc…” Nguyễn Tuyết Mạn thấy vẻ bất thường của ta, vội giữ chặt tay ta lại, nhất thời cũng trở nên luống cuống: “Khúc Nghệ chẳng phải là bạn tốt của con sao? ấy làm sao? Cái gì Tăng Vũ? Tăng Vũ là ai? Có quan hệ gì với con?”

      Diệp Ngọc chẳng thể đáp lại Nguyễn Tuyết Mạn được nữa. ta xông tới siết chặt hai bả vai Tố Diệp, bờ môi run rẩy: “ ấy… ấy còn gì với nữa? Còn gì nữa?” Câu cuối cùng gần như gào hết sức.

      So với kích động của ta, Tố Diệp lại bình tĩnh trở lại, nụ cười khẩy khóe môi như lưỡi kiếm sắc nhọn: “ ta còn , cả đời này ta cũng muốn người khác tới làm phiền mình và Khúc Nghệ, người ta muốn gặp nhất chính là Diệp đại tiểu thư đây.”

      thể nào!” Đầu móng tay Diệp Ngọc gần như đâm sâu vào xương bả vai : “ còn biết chuyện gì nữa! Mau !”

      “Tiểu Ngọc à…”

      “Nguyễn Tuyết Mạn! Trước khi bà muốn mang cái danh phu nhân chủ tịch tới răn dạy con cái người khác, tôi khuyên bà trước hết hãy nhìn cho con mình là loại người gì !” Bả vai Tố Diệp đau đến sắp gãy rời, nhưng hất tay Diệp Ngọc ra, cố gắng nhẫn nhịn. ngờ Diệp Ngọc thường ngày trông nho nhã yếu đuối là vậy mà sức lực lại lớn đến.

      thế này , trong căn phòng này có ai là người tốt, cũng đừng ai tự khoe khoang mình là người tốt. Nguyễn Tuyết Mạn! Bà nghĩ đủ mọi kế để leo cao, ngại giẫm lên cả vai của chị mình, tôi leo lên giường của rể, còn con sao? Hành vi của chị ta cùng thấp hèn kém gì tôi đâu, chẳng phải cũng hết lần này tới lần khác quyến rũ người có vợ sao?”

      Những lời lạnh lùng của khiến Nguyễn Tuyết Mạn bỗng chốc như phát điên: “ ai quyến rũ người có vợ?”

      “Đương nhiên là con bà rồi. Tôi quyến rũ Niên Bách Ngạn ít nhất tôi còn độc thân, còn con sao? ràng có chồng lại còn dụ dỗ người đàn ông khác. Bản lĩnh “ chân đạp hai thuyền” này cũng biết được di truyền từ ai.”

      Nguyễn Tuyết Mạn nào phải con ngốc, thấy mắt Diệp Ngọc đỏ quạch cũng phát ra bên trong có nội tình gì, bà ta kéo Diệp Ngọc lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Diệp Ngọc tiếng nào, cả người run rẩy.

      “Quan hệ giữa chị và Khúc Nghệ chẳng phải rất tốt sao? Sao, chịu được khi thấy bạn mình hạnh phúc?” Tố Diệp cười: “Hay là chị cảm thấy trái tim Niên Bách Ngạn vẫn luôn thuộc về mình, thấy bạn mình được vậy chị cam lòng, muốn dụ dỗ chồng của bạn để chứng minh mình vẫn còn sức hấp dẫn?”

      Mấy lời này của Tố Diệp chẳng phải bừa.

      Có thể đường hoàng dùng chuyện này công kích Diệp Ngọc, hoàn toàn là nhờ khung cảnh vô tình bắt gặp phố ngày nọ. Đó là lần đường Niên Bách Ngạn đưa về nhà, vì phải đợi đèn đỏ, xe bèn dừng lại bên lề đường. Cũng chính vào lúc đó, qua cửa kính xe nhìn thấy Diệp Ngọc. Lúc đó vẫn chưa tới giờ cao điểm buổi chiều, người đường cũng nhiều lắm, thế nên mỗi hành động của Diệp Ngọc đều lọt hết vào tầm mắt .

      ta bám lấy đôi nam nữ, vì khoảng cách khá xa nên nghe ta gì, nhưng có thể nhìn thấy ràng tâm trạng của ta rất kích động. Tố Diệp rất khó hiểu nên lại nhìn thêm, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là cảnh tượng xuất sau đó. Diệp Ngọc bước tới tát vào mặt kia cái, bật khóc, được người đàn ông ôm chặt vào lòng. Liền sau đó, người đàn ông cũng trả lại Diệp Ngọc cái tát.

      Diệp Ngọc lúc đó khác gì kẻ điên, định xông tới đánh người con ấy, nhưng bị người đàn ông vô tình đẩy ra, ta lại định giơ tay đánh trả.

      Nhìn thấy cảnh ấy Tố Diệp hoàn toàn sửng sốt, vô thức quay đầu lại, phát sắc mặt của Niên Bách Ngạn rất khó coi, định trêu tức có phải cảm thấy mình bị cắm sừng rồi thấy lẳng lặng xuống xe. nhìn thấy Niên Bách Ngạn về phía Diệp Ngọc, sắc mặt lạnh lùng. Diệp Ngọc thấy tới, liều mạng đẩy ra, nhíu chặt mày, giữ chặt ta.

      Sau đó biết Niên Bách Ngạn gì với người đàn ông đó, tóm lại cuối cùng đôi nam nữ đó rời , còn Diệp Ngọc ngừng khóc lóc, khiến mọi người qua đều liếc nhìn. nhìn thấy Niên Bách Ngạn trở lên bất lực, cuối cùng thấy Diệp Ngọc nhào vào lòng , nức nở.

      Hôm đó, đợi Niên Bách Ngạn quay lại xe mà chủ động rời trước.

      thời gian sau, Diệp Ngọc chủ động tới tìm , hỏi những chuyện liên quan tới Tăng Vũ. Tăng Vũ đúng là người khách của , nhưng việc Diệp Ngọc chủ động hỏi ít nhiều khiến thấy kỳ lạ. Sau đó qua tìm hiểu Tố Diệp mới biết, vợ của Tăng Vũ, Khúc Nghệ, là bạn rất thân của Diệp Ngọc, sau khi làm quen với Tăng Vũ hai người kết hôn chớp nhoáng. Tăng Vũ từng tới tìm Tố Diệp, đúng là có ta rất vợ, vì thế có thể phán đoán tình cảm của hai người họ khá tốt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn hiểu tại sao Tăng Vũ lại phải tới khám bác sỹ tâm lý.

      Khi kết hợp hai chuyện lại với nhau mới chợt hiểu ra. Có lẽ Diệp Ngọc Tăng Vũ, thậm chí từ những lời ít ỏi của Tăng Vũ khó để nhận ra, sau khi ta kết hôn Diệp Ngọc vẫn nhiều lần tới làm phiền. Thông qua thời gian, Tố Diệp có thể suy đoán ra, lúc đó Diệp Ngọc kết hôn với Niên Bách Ngạn rồi.

      Chuyện này chưa hề kể cho Niên Bách Ngạn.

      Chưa lời.

      Chỉ có điều hôm nay Nguyễn Tuyết Mạn ức hiếp người quá đáng, phẫn nộ trong người bị ép tới chân tường, nên mới phải ra những chuyện này.

      “Tăng Vũ, ấy… ấy lòng Khúc Nghệ… lòng…” Diệp Ngọc nắm chặt tay, giọng run rẩy, nhìn thẳng về phía Tố Diệp: “Nếu ấy lòng ta, sao có thể lên giường cùng tôi?”

      Câu ấy những khiến Nguyễn Tuyết Mạn chết đứng, đến cả Tố Diệp hùng hổ cũng phải ngẩn người. Phỏng đoán của quả nhiên chính xác, Diệp Ngọc từng ngủ với Tăng Vũ. Trước đây nghĩ mãi vẫn hiểu, nếu chỉ vì Diệp Ngọc bám riết buông, sao Tăng Vũ phải tới tìm gặp bác sỹ tâm lý. Chuyện đến nước này, được tiết lộ, chính vì từng ngoại tình với Diệp Ngọc nên ta mới nảy sinh cảm giác áy náy với vợ. Day dứt có lúc chính là con dao giết người mà bản thân mình thể né tránh, chỉ có thể cầu xin người khác giúp đỡ.

      “Tiểu Ngọc!” Nguyễn Tuyết Mạn như vừa trải qua cơn ác mộng, trợn trừng hai mắt nhìn Diệp Ngọc: “Con đừng có lung tung, đừng bừa!”

      Diệp Ngọc nắm chặt gấu váy, như cố gắng nhẫn nhịn lần cuối cùng. Tố Diệp lại cười Nguyễn Tuyết Mạn tự lừa mình dối người, e là mấy lời này để Niên Bách Ngạn nghe được cũng giận tím mặt mày. Cũng đúng thôi, bây giờ cả nhà họ Diệp từ xuống dưới đều trông vào Niên Bách Ngạn, để biết mình bị cắm sừng, cuộc hôn nhân này chẳng phải khó duy trì sao? Vậy , việc kinh doanh do ai quản lý? Chàng rể hiền của nhà họ Diệp chẳng phải cứ thế bay mất sao?

      “Tố Diệp! biết hết cả rồi có phải ? Biết ràng mọi chuyện rồi có phải ?” Diệp Ngọc đột nhiên nhìn chằm chằm, đôi mắt vốn đẫm lệ bỗng toát lên lạnh lẽo đến run người, gọi tên chẳng khác nào muốn cắn chết .

      Tố Diệp cớ gì phải sợ ta?

      Nụ cười lạnh ngập tràn khắp đáy mắt: “Đương nhiên! Nếu hai người họ cần, tôi có thể làm cố vấn tâm lý cho họ, bảo vệ tình của họ. Diệp Ngọc! Chị cảm thấy bi thương sao? Cho dù chị từng lên giường với ta sao? Cuối cùng chị vẫn có bản lĩnh giành được trái tim của ta! Chị tự mình muốn rơi xuống vực thẳm cũng sao, vậy đừng mang cái mác Niên phu nhân cao quý tới thuyết giáo tôi. Tôi giống chị, trái tim của Niên Bách Ngạn thuộc về tôi. Còn chị sao? Cho dù hiến cả thân mình chẳng phải vẫn xôi hỏng bỏng sao? Khuyên chị câu, người phụ nữ nếu biết tự bảo vệ mình trong tình , đứng trách cứ tại sao đàn ông làm hại mình!”

      “Tiện nhân!” Diệp Ngọc đột ngột vung tay, cái tát bay thẳng vào mặt Tố Diệp.

      Cái tát ấy tới vừa nhanh vừa đột ngột, thay đổi hẳn hình tượng Diệp Ngọc dịu dàng thường ngày. Cái tát mạnh ấy khiến má phải Tố Diệp bỗng đỏ ửng…

      Cùng lúc này, cánh cửa phòng làm việc vừa hay bị đẩy ra, Niên Bách Ngạn vừa vội vàng từ ngoài về đúng lúc bắt gặp cảnh tượng ấy. Cả người cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại. Liền ngay sau đó, Lâm cũng xông vào, cả Diệp Lan cũng đừng đờ ra ở cửa, gương mặt kinh hoàng.

      Chính vào lúc Lâm định xông tới liều mạng với Diệp Ngọc, cảnh kinh hoàng khác tới xuất trước mắt.

      Tố Diệp cũng giơ tay, trả lại cái tát cho Diệp Ngọc.

      Cái tát ấy còn mạnh hơn, vang hơn Diệp Ngọc. Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đứng hình, bao gồm cả Niên Bách Ngạn. ngờ Diệp Ngọc trước nay rộng lượng dám to lại dám tát Tố Diệp, càng chẳng dám nghĩ tới Tố Diệp tát lại Diệp Ngọc ngay trước mặt .

      Bỗng nhiên, hành động như phát điên của Nguyễn Tuyết Mạn, phá vỡ khung cảnh dừng hình ngắn ngủi ấy. Bà ta điên tiết xông tới tóm lấy Tố Diệp. Tố Diệp sớm chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến, như con nhím xù lông định sống chết phen với bà ta. Ai ngờ Niên Bách Ngạn bước vội tới, kéo ra sau lưng mình, giọng trầm thấp phẫn nộ của vang lên: “Làm loạn đủ chưa!”

      Nguyễn Tuyết Mạn dừng tay, bà ta đương nhiên thể trực tiếp va chạm với Niên Bách Ngạn. Còn Diệp Ngọc biết là chịu đả kích gì, tay ôm mặt, tay chỉ thẳng vào mặt Niên Bách Ngạn: “Niên Bách Ngạn, em mới là vợ ! bảo vệ nó là có ý gì? Em đúng là tin lầm rồi, vì con tiện nhân Tố Diệp ấy mà nuốt lời?”

      Tố Diệp được Niên Bách Ngạn chắn sau lưng nghe xong câu đó càng nổi điên, định xông tới xé nát cái miệng của ta ra nhưng lại bị Niên Bách Ngạn giữ chặt lại. kìm chặt Tố Diệp ngừng phản kháng, quay đầu khẽ hét lên với Diệp Lan còn đờ đẫn đứng đó: “Đưa chị em và mẹ cả về nhà trước !”

      Hết chương 132

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 133: Phát điên

      Diệp Lan là người vô tình bị cuốn vào cuộc chiến này, đương nhiên còn có cả Lâm . ấy và Lâm làm cùng bộ phận, vì cả hai người tính cách đều khá cởi mở, thẳng thắn, nên dần dà quan hệ cũng trở nên rất tốt đẹp. Vừa hay hôm nay là ngày Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc, hai người họ bàn nhau sau khi tan ca, tới tìm Tố Diệp rồi cùng ăn cơm. ngờ vừa mới ra khỏi thang máy nhìn thấy Niên Bách Ngạn từ thang máy khác ra, bước chân vội vã, sắc mặt nghiêm trọng. Diệp Lan rất hiếm khi nhìn thấy trong bộ dạng này, trong lòng dự cảm có lẽ xảy ra chuyện gì bèn kéo Lâm theo phía sau.

      Ai ngờ, trong văn phòng Tố Diệp là cảnh tượng náo loạn, khi họ đẩy cửa bước vào cũng tạo ra cơ hội cho rất nhiều đồng nghiệp dòm ngó, hoài nghi. Diệp Lan bị dọa hề , nhất là khi hai cái bạt tai của Diệp Ngọc và Tố Diệp cùng tát vào mặt đối phương lại càng hết hồn hết vía. nhìn thấy Lâm sải bước tới, bộ dạng như muốn nuốt sống Diệp Ngọc, Diệp Lan cũng rất muốn qua đó, chỉ tiếc là người từ chưa từng nhìn cảnh chị em đánh nhau như , hai chân giờ như dính chặt vào nền đất, thể nhích nổi bước.

      Cho tới khi Niên Bách Ngạn khẽ hét lên, Diệp Lan mới bừng tỉnh, vội vàng bước tới. Nào ngờ vừa mới kéo tay Diệp Ngọc, Nguyễn Tuyết Mạn nổi trận lôi đình, lần này nhằm vào Niên Bách Ngạn: “Con nhìn cho xem ai mới là vợ con! Nếu có đưa cũng phải là con đưa Diệp Ngọc về nhà, chứ phải ở đây bảo vệ cho em vợ.”

      “Mẹ cả! Đừng nữa!” Diệp Lan thấy vậy lại vội khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Mạn, nét mặt sốt sắng.

      Lâm ở bên cạnh trong giây lát đứng ngây ra. nhìn Diệp Ngọc, rồi lại quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn và Tố Diệp. Còn chưa đợi Niên Bách Ngạn lên tiếng, Diệp Ngọc xông thẳng tới kéo tay Niên Bách Ngạn, nước mắt lăn dài xuống gò má: “Ban đầu hứa với em những gì? Niên Bách Ngạn! định ép chết em có phải ? Có phải đến cũng chỉ mong em chết ngay ?”

      “Diệp Ngọc! Em gì vậy?” Đầu mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt.

      ta…” Diệp Ngọc chỉ vào Tố Diệp ở phía sau lưng , gần như điên cuồng thét gào: “Tại sao ta lại biết nhiều như vậy? Tại sao?”

      “Diệp Ngọc!”

      “Lừa đảo! Tất cả các người đều là lũ lừa đảo!” Diệp Ngọc bịt chặt hai tai, kêu la thất thanh, rồi bỗng nhiên loáng cái bất tỉnh, cả người ngã vật ra đất.

      Nguyễn Tuyết Mạn sau vài giây đờ đẫn, sau đó lập tức kêu la. Niên Bách Ngạn thấy vậy liền buông Tố Diệp ra, bước tới bế Diệp Ngọc lên: “Diệp Lan! Mau gọi xe cấp cứu!”

      Diệp Lan sợ tới nỗi tay chân run lẩy bẩy, sau khi thấy Diệp Ngọc bất tỉnh càng mất hết bình tĩnh, nhưng vẫn kìm nén hoang mang trong lòng, bấm điện thoại. Còn Niên Bách Ngạn lại ngước lên nhìn Tố Diệp. vẫn im lặng đứng đó, dời mắt khỏi Diệp Ngọc trong vòng tay , hai bàn tay nắm chặt, sắc mặt trắng bệch như dùng thuốc tẩy, cắt còn hột máu. Cảm giác xót xa dâng lên trong mắt , rất nhanh, quay sang nhìn Lâm : “Phiền , đưa Tố Diệp về nhà trước.”

      Lâm cũng lờ mờ đoán ra xảy ra chuyện gì, vừa gật đầu, Tố Diệp bên đó với lấy chìa khóa xe và túi xách xông ra khỏi phòng làm việc. Lâm thấy chạy ra ngoài, vội hét lên phía sau.

      Giây phút Tố Diệp chạy ra ngoài, trái tim Niên Bách Ngạn như bị rút mạnh, đau đớn, bên tai là tiếng khóc thấu trời thấu đất của Nguyễn Tuyết Mạn, như niệm thần chú khiến đầu đau như búa bổ.

      Ngoài cửa phòng làm việc, ít người đứng xem cảnh náo nhiệt, thầm to .

      Lúc Lâm chạy ra ngoài văn phòng vừa hay nhìn thấy chiếc xe Jeep đỏ của Tố Diệp vụt qua trước mắt, chỉ để lại làn khói khiến người ta ngạt thở. vội vàng xông sang bên đường, bắt taxi đuổi theo.

      con xe đỏ chói mắt, gần như phóng điên loạn đường phố.

      Tố Diệp đạp mạnh chân ga, bất chấp tất cả xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, tốc độ vượt quá giới hạn cho phép. Má phải vẫn còn đau đớn, bỏng rát, bàn tay phải nắm chặt vô-lăng cũng tê dại, nước mắt làm mờ tầm nhìn, bị gắng sức kìm nén, nhìn trân trân ra trước phía kính chắn gió, nghiến chặt răng ra sức tăng tốc.

      Trong xe là tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, album “Gold Lion” thường ngày thích nghe nhất, lúc này lượng được vặn tới tối đa. Hiệu ứng thanh nặng nề như chiếc búa đập thẳng vào tim, sức mạnh này thậm chí còn làm đau đớn gương mặt .

      chỉ gương mặt, cả bờ vai, eo, thậm chí là mỗi sợi dây thần kinh ở đầu ngón tay cũng ngừng thét gào kêu đau. Cơ thể muốn bộc phát phản kháng mãnh liệt nhất, dùng nỗi đau để đánh thức tồn tại của chúng. Nhưng đầu óc của Tố Diệp cuối cùng vẫn dừng lại ở khung cảnh khi nãy: Nguyễn Tuyết Mạn gào khóc thảm thiết, Diệp Ngọc bỗng nhiên phát điên, và ánh mắt cuối cùng Niên Bách Ngạn nhìn

      dốc toàn bộ sức lực để đánh thắng trận chiến này, cuối cùng mới phát mình cũng thương tích đầy mình.

      Đột nhiên, khung cảnh trong suy nghĩ cũng tan nát theo tiếng thủy tinh vỡ vụn. Cả người Tố Diệp suýt bay ra ngoài, cũng may có dây an toàn cứu . Chỉ có điều, vì màn va đập bất ngờ này, ruột gan cũng gia nhập đội ngũ các vết thương.

      Chiếc xe đâm vào thân cây bên lề đường, làm kinh hãi đàn chim sẻ, xung quanh cũng vang lên những tiếng la hét. Trái tim Tố Diệp như bị vô-lăng cứa rách, xương bả vai sau khi được dây an toàn kéo lại càng đau như bị rạn nứt. Có người đường chạy tới trước gõ vào cánh cửa xe. mơ hồ ngẩng đầu lên, nước mắt cứ thế trào ra.

      Khi loạng choạng xuống xe, có người nhiệt tình báo cảnh sát, còn có người hỏi thăm có cần gọi xe cấp cứu hay . Tố Diệp chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, những thanh lọt vào tai đều trở thành những tiếng ù ù vô nghĩa, như hàng đàn ong xuyên thẳng vào hai tai . tai nạn lớn khiến ít người chú ý, có nam có nữ, cả già lẫn trẻ, còn ít thanh niên lấy điện thoại ra quay lại cảnh này. ngước lên, trong tầm mắt mông lung chỉ còn nhìn thấy chiếc xe đỏ của mình. Nó cũng bị thương giống , thế nên mới trần trụi đứng trước mặt mọi người chút phản kháng, dưới những ánh mắt có thể là kỳ lạ có thể là thương hại.

      hiểu tại sao, Tố Diệp đột nhiên xông tới trước mũi xe, rút ra chiếc gậy dụng cụ trong hộp, trước những tiếng thét kinh hoàng của mọi người, bắt đầu phá nát xe như kẻ điên. Mọi người xung quanh lần lượt tản , còn động tác của cũng mỗi lúc mãnh liệt, thủy tinh kính xe bị đập nát vụn.

      Cuối cùng nhìn đống lộn xộn, hét lên tiếng, nước mắt hoàn toàn làm mờ hai mắt. Tiếng thét ấy là giải phóng cho bao hận thù và oán trách bao năm nay, cũng giống như tiếng hét cuối cùng rút cạn tất cả sức lực của . Hét xong, ngã ngồi xuống đất, giữa đống thủy tinh tan tành, thể đứng lên được nữa.

      Khi Tố Diệp hồi phục lại được ý thức của mình ngồi trong sở cảnh sát. Tiếng điện thoại ngớt, xung quanh là tiếng chân người qua lại. mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, cho tới khi tiếng tức giận đập vào tai : “Xe có thù oán với sao? Tại sao lại đập xe?”

      Lúc này ánh mắt mới dừng lại ở người đối diện, là cảnh sát nam, thân hình béo mập, giọng sang sảng, uy nghiêm.

      “Tôi đập xe của tôi, quan tâm làm gì?” Gần như chỉ còn tiếng thở.

      “Uống rượu rồi phải ?”

      Tố Diệp lắc đầu.

      “Mặc dù tự đập xe của mình, nhưng quấy rối trật tự công cộng. Còn nữa, đội giao thông bên kia lập dưới mười phiếu phạt, biết hôm nay là ngày hạn chế lái xe của sao? Bị chụp lại mấy lần rồi có biết hay ? Còn vượt quá tốc độ, ngược chiều, vượt đèn đỏ, quá đủ để phạt rồi.”

      Tố Diệp im lặng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát.

      “Xe bị kéo rồi, có bị thương ?” Người cảnh sát hỏi.

      Tố Diệp lại lắc đầu, uể oải có sức lực.

      tiếng bước chân gấp gáp mỗi lúc gần, người cảnh sát vừa nghiêm mặt chất vấn giờ thái độ thay đổi hẳn, đứng dậy kinh ngạc hỏi: “Sao lại tới phân cục Hải Điện?”

      “Hi! Tới để nhờ linh động cho chút.” Là giọng của Tố Khải.

      Tố Diệp ngẩng lên đầu theo phản xạ, Tố Khải cũng vừa hay cúi xuống: “Chị! Chị sao rồi?”

      mở miệng, muốn mình sao nhưng cổ họng như có thứ gì bịt chặt sao lên tiếng được, chỉ biết lặng lẽ lắc đầu.

      “Chị? Đây là…” Người cảnh sát sững sờ.

      “Nào, lại đây chúng ta chuyện.” Tố Khải kéo người cảnh sát đó sang bên, thầm biết chuyện gì.

      Tố Diệp chẳng còn quan tâm tại sao Tố Khải lại có mặt ở đây nữa, não bộ của như chiếc đồng hồ dây cót bị người ta quên lên dây, mãi thể tỉnh táo lại, cho tới khi có người ngồi xuống bên cạnh , lo lắng cầm tay , giọng nghẹn ngào: “Tiểu Diệp! Cậu có sao ?”

      Là Lâm . Cậu ấy cũng tới đây sao?

      “Tiểu Diệp! Con câu gì chứ, đừng dọa mợ có được ?” Đến cả mợ cũng có mặt.

      Tố Diệp ngẩn người, con ngươi đảo qua đảo lại, nhìn Lâm và gương mặt lo lắng của mợ , Phương Tiếu Bình, còn cả cậu Tố Đông nữa. Chỉ có điều cậu chỉ đứng bên, sắc mặt tím tái đến kinh người.

      Cậu Tố Đông trước nay là người luyện võ, trước giờ luôn đề cao tinh thần tu tâm dưỡng tính, nên rất ít khi nổi giận. Vẻ mặt giận tím tái thế này của cậu trong ấn tượng của hình như chỉ từng xuất lần, đó là khi mẹ qua đời. Còn hôm nay, khiến cậu phải lần nữa tức giận.

      Từ cục cảnh sát ra, Tố Đông lái xe đưa mọi người về nhà. Lên xe rồi cậu vẫn lời. Tố Diệp ngồi ở giữa ghế sau, mợ ngồi bên trái còn Lâm ngồi bên phải, nắm chặt cánh tay . Mợ Phương Tiếu Bình dường như cả dọc đường đều ngớt, liên tục hỏi chỗ nào khỏe, chỗ nào bị thương, Tố Diệp cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu.

      Phương Tiếu Bình lại bắt đầu chửi mắng Nguyễn Tuyết Mạn, tay chống nạnh, “mưa” bắn tứ tung. Như vậy Tố Diệp mới hiểu tại sao cả nhà cậu lại nhanh chóng có mặt ở sở cảnh sát như vậy. ra Nguyễn Tuyết Mạn vì việc Diệp Ngọc bị ngất xỉu mà nổi cơn tam bành, gọi điện thẳng tới nhà cậu, chửi như tát nước. Cậu sau khi biết cả câu chuyện chỉ im lặng, nhưng mợ đương nhiên quyết bỏ qua, cướp lấy cái điện thoại bắt đầu chửi rủa Nguyễn Tuyết Mạn. Bà ta cũng chẳng phải chưa từng lĩnh giáo vẻ đanh đá của mợ, mười câu chín câu bị chặn họng, sau khi biết gì thêm bèn tức giận cúp máy.

      Lúc sắp về tới nhà, cậu Tố Đông cuối cùng cũng chịu nổi nữa, gầm lên: “Được rồi! Mắng cả đường rồi mệt hay sao?”

      Phương Tiếu Bình đành im lặng.

      Mặc dù bình thường mợ luôn chèn ép cậu nhưng nếu cậu nổi giận mợ cũng dám làm gì.

      Xuống xe, Tố Đông lại bước vào nhà lời. Phương Tiếu Bình huých vào người Tố Khải, rồi ra hiệu theo bóng của Tố Đông. Tố Khải hiểu ý mẹ, vội vàng vào theo. Phương Tiếu Bình quay lại kéo tay Tố Diệp, khẽ thở dài: “Con bé này, có uất ức gì cứ để mợ giúp con hả giận.”

      Lâm liếc nhìn Tố Diệp, gì, khoác tay cùng vào nhà.

      Ai ngờ vừa bước vào phòng khách nhìn thấy cậu đứng im ở đó, bức ảnh Tố Thu được cậu để ngay ngắn tủ, còn cả thanh kiếm Thái Cực mà từ mỗi khi Tố Diệp nghe lời đều bị ăn đòn. Tố Khải đứng bên sốt ruột như kiến bò chảo nóng, sau khi thấy họ vào nhà, định lên tiếng thấy cậu kéo tuột Tố Diệp tới trước tủ, lạnh lùng hét lên: “Con quỳ xuống cho cậu!”

      Hết chương 133

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 134: Chúng ta ly hôn

      tủ, gương mặt Tố Thu rạng rỡ như hoa, đầu mày như vầng trăng sáng, xinh đẹp, dịu dàng. Tố Diệp mệt mỏi nhìn lên di ảnh mẹ. Nếu mẹ còn sống, nếu mẹ còn sống…

      Tố Khải hiểu tính bố, vội vàng thử khuyên nhủ: “Bố, bố nguôi giận ! Chị mới từ sở cảnh sát về…”

      ai được phép đỡ hộ nó!” Tố Đông nghiêm mặt quát, nhưng vầng trán nghiêm nghị vẫn toát lên vẻ đau lòng.

      Phương Tiếu Bình định lại thôi, còn Lâm tin vào mắt mình, tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều vượt xa trí tưởng tượng của ấy.

      “Quỳ xuống!” Tố Đông xách cây kiếm thái cực, giơ tay cái, cây kiếm quất mạnh vào sau bắp chân Tố Diệp. Hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước ảnh của mẹ.

      “Lão Tố! Ông định làm cái gì vậy?” Phương Tiếu Bình nhìn nổi nữa, xông tới định đỡ Tố Diệp dậy, ngước mắt lên hằm hằm nhìn vào Tố Đông: “Có ai đối xử với con cái như ông ? Hôm nay người chịu thiệt thòi là Tiểu Diệp! Ông có giỏi lôi con đàn bà đê tiện Nguyễn Tuyết Mạn đó tới quỳ trước mặt Tố Thu , bắt ta thành tâm nhận lỗi! Tiểu Diệp của chúng ta tại sao phải chịu đựng bà ta? Dựa vào đâu?”

      “Tố Khải! Kéo mẹ con ra ngoài cho bố!” Tố Đông giận dữ hét lên.

      “Bố…”

      Tố Đông thẳng thừng kéo Phương Tiếu Bình ra, ruột gan sục sôi: “Đứng sang bên, nếu đừng trách tôi trở mặt với cả bà!”

      “Ông…”

      Tố Khải vội vàng kéo tay Phương Tiếu Bình, thấp giọng khuyên nhủ: “Bây giờ bố nổi nóng, mẹ đừng cố làm trái ý bố.”

      Phương Tiếu Bình tức giận, ngồi sụp xuống sôpha.

      Cả quá trình Tố Diệp đều yên lặng như khí, chỉ trân trân nhìn di ảnh của mẹ, nước mắt cạn rồi, giờ hai mắt khô khốc đau đớn. Tố Đông vứt cây kiếm thái cực sang bên, hét lên phía sau lưng : “Tố Diệp! Con từng hứa gì với cậu?”

      gặp gỡ người nhà họ Diệp, chút liên hệ nào với nhà họ Diệp.” Tố Diệp chầm chậm lên tiếng, giọng khản đặc, độc, như hạt bụi nhoi trôi nổi giữa đất trời, nơi nương tựa.

      ra con vẫn còn nhớ mình từng hứa gì với cậu!” Tố Đông thu lại nỗi đau nơi đáy mắt, nét mặt chỉ còn lại phẫn nộ, chỉ vào bức ảnh của Tố Thu: “Nếu vẫn còn nhớ, vậy tốt, cậu muốn con nhận sai trước mặt mẹ con, con làm sai rồi!”

      Ánh mắt Tố Diệp khẽ chấn động, ngước lên nhìn gương mặt mẹ trong ảnh, đáp rành rọt từng chữ: “Con làm sai!”

      “Con sai? Đến giờ này mà con vẫn còn cảm thấy mình làm sai?” Tố Đông nghe vậy lửa giận càng bốc cao, sải bước tới trước, nhìn thẳng vào mắt , thất vọng : “Con những giấu cậu mợ tới làm ở Tinh Thạch, còn cùng chồng của Diệp Ngọc có mối quan hệ ràng, đây gọi là làm sai sao? Con phải sai trái đến mức nào nữa mới chịu cúi đầu nhận tội?”

      Tố Diệp nắm chặt bàn tay, bướng bỉnh ưỡn ngực thẳng lưng: “Người có lỗi với mẹ con là nhà họ Diệp, người làm chuyện hổ thẹn với lương tâm cũng là nhà họ, tại sao con được tới Tinh Thạch? Là người đàn ông đó có lỗi với con và mẹ con, cả Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc nữa, tại sao con phải để cho họ được sống thoải mái?”

      “Thế nên con chủ động tiếp cận chồng của Diệp Ngọc?” Tố Đông hét lớn.

      “Vâng!” Tố Diệp thẳng thắn thừa nhận, hề giấu giếm, gương mặt trắng bệch, dù có nhiều đau đớn hơn nữa cũng quyết chịu thua, ngẩng cao đầu nhìn Tố Đông: “Chính họ ép con phải làm vậy, chính họ!”

      “Con…” Tố Đông tức đến nỗi tay lập tức giơ cao.

      “Lão Tố! Ông dám ra tay tát con bé tôi ly hôn với ông!” Phương Tiếu Bình xông tới giữ chặt lấy tay Tố Đông. Bà cũng khóc, kêu gào về phía Tố Đông.

      Bàn tay lớn của Tố Đông cuộn tròn lại thành nắm đấm, rồi nhanh chóng mở ra, run rẩy chỉ vào Tố Diệp: “Hôm nay người làm sai là nó. Nếu tôi dạy dỗ nó cẩn thận, chết rồi còn mặt mũi nào nhìn Tố Thu.”

      “Tại sao người làm sai lại là Tiểu Diệp? Người làm sai là Nguyễn Tuyết Mạn!” Từ khi Tố Thu qua đời, Phương Tiếu Bình cũng hận nhà họ Diệp tới tận xương tủy, nghe xong câu này lại càng nổi điên. Bà hất tay Tố Đông ra, nhặt cây kiếm bên cạnh lên, khóc lóc lớn: “Tôi nhất định phải bắt ta tới tận đây nhận tội với Tố Thu!”

      “Mẹ!” Tố Khải cả kinh.

      “Mợ…” Là Tố Diệp lên tiếng, thanh yếu ớt còn sức lực: “E là bên đó có người chỉ mong gia đình có biến, mợ đừng trở thành kẻ giết người thay họ.”

      Phương Tiếu Bình đờ ra.

      Tố Diệp gì nữa.

      Tố Đông thấy vậy cũng cố nén giận, tới trước mặt Tố Diệp, lát sau mới xót xa : “Con nhìn được cả nhà họ Diệp như thế, chính là muốn nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ con phải ?”

      “Vâng!” khẽ đáp lại câu.

      Tố Đông lắc đầu, ngước mắt nhìn bức ảnh của Tố Thu, hồi lâu mới đưa tay lau nước mắt, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Chị! Em thể dạy được Tiểu Diệp nữa, em hết cách rồi…”

      “Cậu!” Tố Diệp thấy cậu như vậy rất khó chịu trong lòng, khi ngước lên hai mắt mọng nước: “Con đâu có làm sai, sai!”

      “Lẽ nào phải có người đền mạng con mới cảm thấy vui vẻ?” Tố Đông quay người nhìn , ánh mắt bi thương: “Tiểu Diệp à Tiểu Diệp! Con vốn hiểu suy nghĩ của mẹ con, cũng hiểu tâm huyết và công sức của cậu mợ. Con tưởng cho con tiếp xúc với nhà họ Diệp là ý của cậu sao? Đó là tâm nguyện cuối cùng mẹ con với cậu! Mẹ con quá hiểu con, thế nên mới muốn con phải chịu tổn thương, muốn con cả đời này sống trong thù hận, càng muốn để con gần gũi với nhà họ rồi sinh lòng thù hận.”

      giọt nước mắt trào ra, Tố Diệp khó tin, lắc đầu: “Tại sao chứ? Tại sao…”

      “Con tưởng mẹ con hận bố con hay sao? , chị ấy chưa từng hận ông ta.” Tố Đông nén lòng, chầm chậm : “Năm đó mẹ con bế con bỏ phần nhiều là vì muốn tác thành cho bố con. Nhà họ Diệp và nhà họ Nguyễn có quan hệ thân thiết mấy đời. Mẹ con thể giương mắt nhìn bố con bị trưởng bối trong nhà làm khó nên mới bỏ . Tới tận lúc chết mẹ con cũng chưa từng hận bố con. Chị ấy thường với cậu, cho dù chỉ chút hồi ức nhoi ấy cũng đủ để chị ấy sống cả đời này rồi.”

      Tố Diệp lắc đầu, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây: “ thể nào… Mẹ con thể khờ như vậy được.”

      “Tiểu Diệp à! Buông tay , nhất là đối với chồng của Diệp Ngọc, có oán trách cũng chỉ nên oán trách đời trước mà thôi. Con cũng thường , con người sống đời luôn vì những người mình quan tâm mà hy sinh bản thân mình, rồi cũng vì những lợi ích nào đó mà làm tổn thương người khác. Chuyện của năm đó, có ai sai cũng chẳng có ai đúng. Mẹ con nhìn thấu được điểm này nên thà chấp nhận từ bỏ cuộc hôn nhân của mình cũng muốn bố con bị bêu danh đời. Nếu chị ấy còn sống sao có thể nhìn thấy con cũng chịu tội như vậy? Chồng của Diệp Ngọc chính là rể của con, bất luận con có thừa nhận hay quan hệ của hai đứa cũng thể thay đổi được.”

      Bờ vai Tố Diệp khẽ run lên, muốn cắn chặt môi nhưng chẳng còn đủ sức.

      Tố Đông thấy sắc mặt nhợt nhạt tuy rất đau lòng nhưng đành nén lại: “Con quỳ trước mặt mẹ con tự kiểm điểm lại mình , nghĩ lại xem lời cậu có đúng hay .” Dứt lời ông quay người , trước khi ra khỏi phòng lại lạnh lùng hét lên: “Tất cả vào phòng cho tôi, ai được phép ở bên cạnh nó!”

      Nỗi đau từ lòng bàn tay đâm sâu vào tận trái tim. Tố Diệp khẽ mở rộng hai tay, lòng bàn tay bị thủy tinh cứa vào, giờ vệt máu khô lại…

      ♥♥♥♥♥

      Khi Diệp Ngọc tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời tối.

      Mùi hương hoa thoang thoảng theo gió bay vào phòng, xua mùi thuốc khử trùng.

      Lúc mở mắt ra, ta nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Tuyết Mạn, và những ánh mắt quan tâm xuất , của bố, Diệp Lan, Diệp Uyên cùng chú hai. Thấy ta tỉnh lại, Nguyễn Tuyết Mạn vội vàng gọi bác sỹ, sau khi kiểm tra, bác sỹ bảo họ cứ yên tâm.

      Ánh mắt Diệp Ngọc như kiếm tìm thứ gì, cuối cùng tìm thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ. Sau khi nhìn mọi người lượt, khẽ : “Con muốn chuyện với ấy lát.”

      Nguyễn Tuyết Mạn nghẹn ngào, gật đầu, mọi người đồng loạt ra ngoài.

      Diệp Hạc Phong là người cuối cùng ra khỏi cửa. Trước khi , ông đưa tay vỗ mấy cái nặng nề lên đôi vai Niên Bách Ngạn, muốn gì đó nhưng thốt nên câu, cuối cùng thở dài lắc đầu rồi bước ra ngoài.

      Cánh cửa từ từ che khuất bóng hình già cả của Diệp Hạc Phong.

      Niên Bách Ngạn tới trước, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt ngập tràn vẻ mỏi mệt. Diệp Ngọc nằm đó, quay đầu nhìn , lúc lâu sau mới khẽ thầm: “Xin lỗi, em nên nghi ngờ !”

      Tia sáng trong mắt Niên Bách Ngạn thu lại thành nét trầm tĩnh: “Em muốn chuyện của Khúc Nghệ?”

      Diệp Ngọc gật đầu: “Tại lúc đó em quá kích động mới mất bình tĩnh như thế. tới cùng, vẫn là người giữ chữ tín, sao có thể vì muốn làm vui lòng ai mà đánh mất nguyên tắc của mình chứ?”

      “Dù là Khúc Nghệ hay Tăng Vũ cũng là chuyện của quá khứ rồi. Diệp Ngọc, em thể sống mãi trong ký ức được.” Giọng Niên Bách Ngạn nặng nề.

      Diệp Ngọc kéo cánh tay lại, ánh mắt ngập tràn bi thương: “Nhưng Bách Ngạn! Tăng Vũ Khúc Nghệ sao? Nếu ta lòng ấy, tại sao còn lên giường cùng em?”

      Niên Bách Ngạn khẽ thở dài: “Đàn ông, nhiều lúc phân biệt rất tình và tình dục.”

      Đôi mắt Diệp Ngọc khẽ run lên.

      tin rằng Diệp Diệp lúc đó chỉ vì tức giận quá nên mới ra chuyện này, sau này cũng mang nó ra ngoài lung tung đâu. ấy chưa từng nhắc tới nó trước mặt , nếu ấy muốn mang nó ra hủy hoại em, chuyện này sớm xôn xao rồi.”

      “Sao từng nghĩ tới chuyện ấy muốn bảo vệ ?” Diệp Ngọc hỏi lại.

      Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.

      ấy biết sau khi em kết hôn mới ngủ cùng Tăng Vũ, thế nên ấy nghĩ rằng bị cắm sừng, muốn làm to chuyện này lên, chừng muốn bảo vệ lòng tự trọng của đấy.” Diệp Ngọc tự cười chính mình.

      Niên Bách Ngạn đáp lại, như suy nghĩ chuyện gì.

      ra…” Diệp Ngọc hơi do dự, nhìn : “Sở dĩ ở lại có phải vì có chuyện muốn với em ?”

      Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, ánh mắt trở lại với vẻ điềm tĩnh và bình thản sau khi suy nghĩ kỹ. nhìn Diệp Ngọc, lúc sau mới : “Diệp Ngọc! Chúng ta là những người bạn tốt nhất, phải ?”

      “Đúng vậy! Thế nên từ trước tới nay mới gắng hết sức để giúp đỡ em.” Diệp Ngọc nhìn thẳng vào mắt .

      “Vậy bây giờ em có thể giúp hay ?”

      Diệp Ngọc ngẩn người.

      Niên Bách Ngạn đan hai tay vào nhau, ánh mắt ôn hòa, nhưng những lời lại rắn như sắt đá: “Chúng ta… ly hôn !”

      Ngón tay Diệp Ngọc run rẩy: “…”

      ra ban đầu chúng ta sai rồi, nên dùng cách này để bảo vệ lợi ích và ích kỷ của bản thân.” Niên Bách Ngạn nhìn .

      Diệp Ngọc nắm chặt tay, lát sau lại khẽ buông ra, cười khổ cách bất lực: “Bách Ngạn! Hai chúng ta có cần dùng hai chữ “ly hôn” nghiêm trọng đến thế ? tự do mà, trước pháp luật vốn là người độc thân, chúng ta ai can dự tới ai, vì chúng ta vốn đâu phải vợ chồng.”

      Hết chương 134

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 135: theo tôi

      “Ý của là…” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, tia sáng nơi đáy mắt dần dần gom lại như suy nghĩ điều gì: “ với bên ngoài về quan hệ của chúng ta. Đương nhiên, tính toán phương án vẹn toàn để cả ba chúng ta đều quá khó xử.”

      Diệp Ngọc ngọ ngoạy muốn ngồi dậy. Niên Bách Ngạn đưa tay ấn chiếc nút dưới chân giường, đầu giường từ từ được nâng lên, sắc mặt ta trông có vẻ kém . Niên Bách Ngạn có ý thúc giục Diệp Ngọc, ngồi lại xuống ghế, gì thêm.

      “Bách Ngạn! Em rất cảm ơn tất cả những việc làm vì em.” lúc lâu sau ta mới lên tiếng: “Nếu muốn bảo vệ bí mật của em, cũng lựa chọn kết hôn giả với em. Bây giờ cần giúp đỡ, em nên giúp lại , nhưng mà…”

      ta do dự, ngước mắt lên nhìn thẳng về phía : “ cảm thấy mình có thể rút lui an toàn sao? Quan hệ này hoàn toàn dễ thanh minh, bên ngoài có nhiều ý kiến trái chiều. vất vả như thế, đổ bao mồ hôi và công sức mới giành được mọi thứ như ngày hôm nay. Quyền lực, địa vị, tiền tài, mơ ước, tất cả những thứ này đều màng tới nữa ư?”

      Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Diệp Ngọc! Quan hệ này sai là sai, con người ta ai cũng phải trả giá cho những sai lầm mình phạm phải.”

      vĩnh viễn hiểu, đời này có bất kỳ ai có tư cách để phải hy sinh như vậy.” Ánh mắt Diệp Ngọc đầy đau đớn, vô thức nắm chặt tay : “Bất luận là em, hay là Tố Diệp đều đáng để làm vậy.”

      Niên Bách Ngạn hất tay ta ra, để mặc ta lôi kéo như thế. có thể cảm nhận được cánh tay ấy run rẩy, đó là hoảng sợ và có chỗ dựa cho những chuyện tương lai còn chưa biết ra sao: “Diệp Ngọc à! Em và Tố Diệp trong mắt chẳng qua chỉ giống như những đứa trẻ, đều vì những gì mình từng thương, từng đánh mất mà giằn vặt đau khổ, oán trách thù hận. Hai người là hai chị em, có lúc cố chấp tới mức khiến người ta phải đau đầu. Hai người đều vì những ham muốn cá nhân mình mà lợi dụng, che giấu thậm chí lừa dối những người bên cạnh mình, ngại khiến họ bị tổn thương. Tố Diệp giống như con nhím, khi đối mặt bạn bè ấy thu hết gai nhọn của mình lại, nhưng khi đối mặt với nhà họ Diệp chúng lại luôn giương ra, sẵn sàng công kích đối phương bất cứ lúc nào. Nhưng ấy lại là người độc và yếu đuối, chỉ có những chiếc gai nhọn ấy mới có thể khiến ấy an toàn. Còn em sao, em càng giống con công, bề ngoài dịu dàng kiêu hãnh, nhưng khi có người xâm phạm tới bí mật trong lòng, em cũng mở rộng bộ lông để che chắn cho lòng tự trọng bé đó của mình, thậm chí em còn mưu tính để từng từng bước hoàn thành kế hoạch của mình. Khi cần thiết em khiến đối phương phải trả giá thê thảm. Dù là em hay là Tố Diệp đều chỉ là quá khích, bản chất vốn xấu.”

      Diệp Ngọc nén nước mắt, nhanh chóng quay đầu sang bên, muốn để Niên Bách Ngạn nhìn thấy mình khóc.

      Niên Bách Ngạn thở dài, khẽ vỗ lên bàn tay ta.

      lúc lâu sau, ta mới nghẹn ngào : “Cho em thời gian suy nghĩ!”

      “Được!”

      ♥♥♥♥♥

      Bóng tối ập xuống.

      Con phố dài nhuộm những sắc màu rực rỡ của đèn đường.

      Từng nhóm người dân túm năm tụm ba ngồi dưới gốc cây hòe, vung vẩy chiếc quạt hương bồ* trong tay, chuyện trò, uống trà, chơi cờ.
      *Quạt làm bằng lá cây hương bồ.

      Cuộc sống thực ra vốn dĩ rất đơn giản, cũng vì đơn giản nên mới hạnh phúc.

      Nếu cuộc đời Tố Diệp ngay từ đầu bình dị, đơn điệu, có lẽ lúc này đây cũng cần quỳ trước ảnh mẹ, chấp nhận dùng cuộc sống vô vị nhất, buồn tẻ nhất để đổi lấy mạng sống của mẹ.

      ngước mắt lên, khóe mắt khô khốc, đau buốt, nhưng vẫn dời mắt khỏi di ảnh mẹ. rất muốn hỏi suy nghĩ thực trong lòng mẹ, cũng rất muốn hỏi mẹ câu: Tại sao còn chưa dạy làm sao để thương để vội bỏ ?

      Bao nhiêu năm nay, động lực chống đỡ chỉ có thù hận. thích Tưởng Bân cũng chỉ vì có cùng chung chí hướng với ấy. Tưởng Bân khiến muốn dựa vào nhưng từ đầu tới cuối ấy. thầm thích Đinh Tư Thừa, nhưng mối tình đơn phương này chỉ vừa mới nảy mầm bị bóp chết, vì biết thầm chỉ cần giữ trong lòng là được rồi, khi ra chỉ đánh mất nhiều hơn.

      biết làm cách nào để người.

      Thế nên, khi đến cả lòng hận thù này cũng bị rút cạn, phải sống tiếp thế nào đây?

      biết, biết nữa rồi.

      Thậm chí, bắt đầu thấy sợ hãi rồi.

      Ánh sáng men theo khung cửa sổ nhảy vọt vào trong phòng, chiếu những vệt sáng li ti lên gương mặt . Phòng khách bật đèn. Tố Đông ở trong bếp uống rượu giải sầu, Tố Khải ở bên nhàng an ủi bố. Phương Tiếu Bình ngồi trong phòng ngủ, chốc chốc lại ngó ra ngoài xem tình hình thế nào, nhưng luôn bị Tố Đông quát nạt. Khi đêm xuống, Tố Đông cũng ngà ngà say, nằm bò lên bàn, ngừng lẩm bẩm: Chị, em có lỗi với chị.

      Tố Diệp phải nghe thấy những lời cậu trong lúc say, từng cơn đau hết trận này tới trận khác dâng lên trong tim. Phương Tiếu Bình vào bếp, hào phóng uống cùng Tố Đông, đồng thời ra hiệu cho Lâm . Lâm nhân cơ hội ấy vội lẻn vào phòng khách, thấy Tố Diệp vẫn ngồi thẳng lưng, quỳ dưới đất, tự nhiên thấy xót xa, vội vàng chạy tới bên , thấp giọng : “Tư Thừa sắp tới đây rồi, nhân lúc ông cậu say, hai bọn mình đưa cậu về nhà.”

      Tố Diệp khẽ lắc đầu.

      “Cậu định quỳ cả đêm sao? Cậu xem, mặt cậu nhợt nhạt như ma rồi, cậu đừng tự giày vò bản thân nữa có được ?” Khóe mắt Lâm đỏ quạch, xong kéo tay lại.

      !” ấn chặt tay , mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, giọng như có chút sức lực nào: “Cậu có gì muốn hỏi mình sao?”

      Lâm thấy sống chết cũng chịu đứng dậy, đành thôi, ngồi xuống đất cùng với , khẽ thở dài, cất giọng khàn khàn: “Tiểu Diệp! Làm chị em cũng như làm em, có kiếp này có kiếp sau. Mình và cậu là bạn bè bao nhiêu năm nay rồi, sao mình hiểu cậu chứ? Chỉ cần là chuyện cậu muốn , mình hỏi. Nhưng cậu phải hiểu rằng, bất luận cậu có làm gì, cậu cũng là người bạn tốt nhất đời này của Lâm , mình tuyệt đối nghi ngờ cậu. Cho dù cậu mắc sai lầm, trong số những người đứng bên cạnh, hiểu cho cậu nhất định có mình.”

      Nước mắt men theo hốc mắt, trượt xuống gò má rồi tới khóe môi, tí tách rơi xuống đất. Ngón tay Tố Diệp run run, bờ môi trắng bệch cũng run lên từng hồi, quay đầu nhìn Lâm , định gì lại thôi, hồi lâu mới nghẹn lời thốt được mấy chữ: “Cảm ơn cậu!”

      Lâm cũng bật khóc, cố gắng lau nước mắt, rồi lại giơ tay phát lên người Tố Diệp, giọng nghẹn lại trong cổ họng khó khăn mới kìm nén được giờ lại bộc phát: “Sao cậu lại ngốc như vậy hả?” Dứt lời đôi mắt lại nhòa .

      Trái tim Tố Diệp như bị nhúm bông chặn lại, thể thở nổi, rất khó chịu, thậm chí là căng lên đau đớn. Có lẽ mất quá nhiều, nhưng bên cạnh vẫn còn những người mà quan tâm nhất, như cậu mợ, như Tố Khải, hay bạn tốt kiên trì cách ngốc nghếch Lâm này nữa.

      Chuông cửa phòng khách bỗng vang lên, trong gian yên lặng thế này nó làm đôi tai đau buốt.

      Tiếu Bình từ trong bếp ngó đầu ra. Lâm gì, lập tức đứng dậy ra mở cửa. Vì chặn bởi cánh cửa, Tố Diệp nhìn thấy người tới là ai, nhưng nghe thấy thanh kinh ngạc của Lâm .

      Phương Tiếu Bình thấy kỳ lạ, vội vàng ra cửa, Tố Diệp cũng nghe thấy giọng có phần ngạc nhiên của mợ: “Cậu là…”

      “Chào ! Cháu tới tìm Tố Diệp!”

      Là giọng đàn ông, thanh trầm thấp, ấm áp, quen thuộc ấy khiến Tố Diệp cần quay đầu cả người cũng bất giác run lên. Ánh đèn trong phòng khách bật sáng, vô thức giơ tay che mắt, giữa các kẽ ngón tay xuất bóng hình cao lớn của người đàn ông.

      Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Niên Bách Ngạn khi bước vào phòng chính là Tố Diệp quỳ dưới đất. Mái tóc dài của xõa xuống vai càng lên tôn lên sắc mặt tái nhợt. Có lẽ sắc mặt vốn tái như vậy, chỉ có điều dưới mái tóc đen nhánh càng khiến người ta đau xót. kinh hoàng, câu nào, vừa định bước tới bị Phương Tiếu Bình chặn lại: “Rốt cuộc cậu là ai?” Giác quan thứ sáu của người phụ nữ khiến bà cảm thấy người này đơn giản, thậm chí bắt đầu có dự cảm chẳng lành.

      “Cháu là Niên Bách Ngạn. Thưa , cháu muốn đưa Diệp Diệp !” tự động báo danh còn nhấn mạnh mục đích mình tới đây.

      Tố Diệp nhìn , các khớp xương ở cổ đều đau buốt.

      “Niên Bách Ngạn?” Phương Tiếu Bình nhíu mày hỏi, rồi bỗng giữ chặt lại: “Cậu chính là Niên Bách Ngạn? được! Tôi thể để cậu đưa Tố Diệp . Cậu mau , nơi này hoan nghênh cậu.”

      Lâm đứng bên rất sốt ruột, hết nhìn Niên Bách Ngạn rồi lại nhìn Tố Diệp, biết nên giúp mợ hay để mặc cho hành động cả gan của Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn bị Phương Tiếu Bình giữ chặt, nhất thời cũng thể tiến lên. Đương nhiên thể có hành vi bất kính với bề , đành đưa mắt nhìn Tố Diệp ngồi đó xa, giọng điệu nặng nề, nghiêm túc: “ theo tôi!”

      Đôi mắt Tố Diệp khẽ chấn động.

      Tố Khải nghe thấy có động tĩnh, vội từ nhà bếp ra, thấy Niên Bách Ngạn chủ động tìm tới nhà nhất thời sững sờ vài giây, sau đó đứng chắn trước mặt Tố Diệp theo bản năng.

      “Cậu mau . Đừng tới làm phiền Tiểu Diệp nhà chúng tôi nữa.” Vì Nguyễn Tuyết Mạn, Phương Tiếu Bình cũng ghét luôn cả cái tên Niên Bách Ngạn này.

      “Thưa , cháu cần phải chuyện với Tố Diệp.” Lần này Niên Bách Ngạn nhìn vào Phương Tiếu Bình , lời lẽ khẩn thiết.

      Phương Tiếu Bình nhìn vào mắt , hơi ngẩn người, lát sau mới thở dài nặng nề, khuyên lòng: “Quan hệ của cậu và Tiểu Diệp quyết định hai đứa còn gì để nữa rồi. Cậu mau , để cậu của Tiểu Diệp biết cậu tới đây, chưa biết chừng lại có sóng gió đấy, mau !” Bà vốn dĩ vô cùng ghét người đàn ông này. Nhưng sau khi gặp người , nét trầm tĩnh nghiêm nghị gương mặt khiến Phương Tiếu Bình cảm thấy đây phải người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn với tình cảm. Nhất là ánh mắt khi cậu ta những lời vừa rồi, kiên định và mạnh mẽ, giọng tuy khẩn thiết nhưng lại đầy uy lực. Mặc dù bà là người phụ nữ của gia đình, tính tình phóng khoáng nhưng dẫu sao cũng là người từng trải. Bà bắt đầu mơ hồ cảm thấy, quan hệ giữa Tiểu Diệp và cậu ta có lẽ đơn thuần chỉ là người quyến rũ và kẻ bị quyến rũ.

      Niên Bách Ngạn có đuổi thế nào cũng , thấy thái độ kiên quyết của Phương Tiếu Bình, lại thấy Tố Diệp yếu đuối quỳ ở đó như con cá sắp bị phơi khô, bỗng thấy sốt sắng, bất chấp tất cả sải bước tới trước, còn chưa đợi Tố Khải đứng bên kịp có phản ứng gì bế thốc Tố Diệp lên.

      Tố Diệp ngờ lại lớn mật đến vậy, thở dốc kinh hoàng, còn chưa kịp phản kháng bị khóa chặt trong lòng mình, muốn nhúc nhích cũng được.

      “Niên Bách Ngạn! buông chị tôi ra!” Tố Khải tức giận thét lên.

      Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhìn về phía Tố Khải, đầu mày nhíu chặt: “ ấy còn tiếp tục quỳ thế này ngất xỉu mất!”

      Tố Khải nhất thời cứng họng thốt nên lời.

      “Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp nằm trong lòng , bất lực thều thào: “ bỏ em xuống !”

      bao giờ!” cúi đầu nhìn , trong mắt ngập tràn đau đớn, nhưng lời vững như bàn thạch.

      Hết chương 135

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 136: Càng yên tâm về em

      Tố Diệp cố gắng muốn nhìn được gương mặt , nhưng chỉ đủ sức nhìn tới chiếc cằm góc cạnh. quá mệt, chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng để lắng nghe nhịp tim , và cả tiếng vọng của những thanh trầm ấm đập vào lồng ngực.

      “Niên Bách Ngạn! Hôm nay đưa chị tôi có thể giải thích những gì với chị ấy? chẳng thể mang lại điều gì cho chị ấy. Đừng quên, kết hôn rồi, cho dù có thể ly hôn vì chị tôi, nhưng người bị tổn thương cuối cùng vẫn là chị ấy!” Tố Khải cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm mặt .

      Niên Bách Ngạn vẫn bế Tố Diệp chịu buông tay, tia nhìn u lướt qua đôi mắt, nhìn Tố Khải hồi lâu mới lên tiếng: “Những gì tôi có thể làm cho ấy là ít nhất cho dù có ngất ấy cũng ngất trong vòng tay tôi, đây là lời hứa duy nhất trước mắt tôi có thể thực .”

      Tố Khải lắc đầu: “Điên hết cả rồi!”

      Niên Bách Ngạn thêm gì nhiều nữa, quay người định .

      “Đứng lại! Cậu dám đưa Tiểu Diệp , đừng trách tôi khách khí với cậu!” Bỗng nhiên, cây kiếm thái cực kề thẳng vào cổ Niên Bách Ngạn, ngay sau đó là hơi rượu mạnh ập tới.

      Phương Tiếu Bình và Tố Khải ai nấy đều hết hồn, muốn chạy tới ngăn cản muộn. Lâm trợn tròn hai mắt, nào được chứng kiến cảnh tượng này bao giờ?

      Niên Bách Ngạn bế Tố Diệp, đứng thẳng lưng cách kiên nghị, hề nhúc nhích, thậm chí còn quay đầu. Thanh kiếm trong tay Tố Đông được mài, sắc vô cùng. Bình thường nó lại được giữ gìn rất cẩn thận, ánh sáng ở thân kiếm như lớp băng xanh lam, lúc hướng về phía cằm , nó thậm chí làm rách cổ áo .

      Tố Diệp kinh hãi nhìn thanh kiếm đó từ từ kề sát yết hầu của Niên Bách Ngạn, thậm chí còn có thể cảm nhận được giá lạnh của nó.

      Tố Đông uống say, thái độ khác thường, sức mạnh cầm thanh kiếm đương nhiên hề . Ông vòng ra trước mặt Niên Bách Ngạn, kiếm vẫn hướng về phía , cất giọng lè nhè: “Mau đặt nó xuống cho tôi. Nó có thể cùng bất cứ ai, nhưng tuyệt đối được cùng cậu!”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn điềm tĩnh, nhưng từ góc độ của Tố Diệp nhìn lên, trong ánh mắt ấy như có mạch nước ngầm chảy qua, giống như những con sóng ngầm dữ dội mãnh liệt dưới lòng đại dương bao la.

      “Nếu mang lại phiền phức cho mọi người, cháu rất xin lỗi.” chầm chậm lên tiếng, ngữ điệu từ đầu tới cuối chút sợ hãi: “Nhưng tối nay cháu nhất định phải đưa Diệp Diệp .”

      Câu cuối cùng vang đầy sức mạnh.

      nhưng Phương Tiếu Bình và mọi người mà ngay cả Tố Diệp cũng bàng hoàng.

      Tố Đông bị thái độ của chọc tức, hét lớn tiếng rồi giơ thanh kiếm lên, mạnh mẽ vung về phía . Phương Tiếu Bình và Lâm hoảng hốt thét lên tiếng, đến Tố Khải cũng trợn tròn hai mắt. Tố Diệp vô thức níu chặt cánh tay Niên Bách Ngạn. Vừa mở mắt ra, thanh kiếm sượt qua sống mũi , vững chãi lạnh buốt.

      Mọi thứ đều dừng lại.

      Đến cả hương rượu bay là là trong khí dường như cũng ngưng đọng.

      nghe thấy tiếng Lâm hét lên kinh ngạc, mở mắt ra bỗng bàng hoàng. Thanh kiếm đó gần như chỉ còn cách mắt mấy phân ngắn ngủi, chút xíu nữa thôi là có thể đâm thủng mắt . Cậu siết chặt thanh kiếm, từng khớp tay kêu lên răng rắc, ánh mắt giờ đây cũng sắc lạnh như kiếm. Niên Bách Ngạn động đậy, thậm chí còn chẳng cảm nhận được cánh tay có chút nào run rẩy, vẫn bế cách vững vàng.

      Từ đầu tới cuối rất bình thản, vượt qua được mũi kiếm nhọn trước mắt, nghe thấy Niên Bách Ngạn bình tĩnh hỏi cậu câu: “Bây giờ có thể để cháu đưa ấy được rồi chứ?” Dứt lời, đợi Tố Đông trả lời, ôm Tố Diệp mất.

      “Niên Bách Ngạn…”

      “Cậu!” Cuối cùng Tố Diệp vẫn phải lên tiếng: “Con muốn chuyện với ấy, cậu để con .”

      Tố Đông nghiến chặt răng, vứt cây kiếm xuống đất.

      Khi ra khỏi cửa, Lâm đuổi theo, sau khi đưa mắt nhìn Tố Diệp, lại ngước đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Hôm nay Tiểu Diệp mệt mỏi lắm rồi.” Mặc dù đây là lần đầu tiên chuyện với Niên Bách Ngạn, nhưng nghe danh người đàn ông này rất thông minh, để nghe hiểu được ý chắc thành vấn đề. Từ trước tới giờ luôn phản đối Tố Diệp qua lại quá thân thiết với ta, trước đó cũng phải có tin đồn về bọn họ. Nhưng luôn cho đó chẳng qua là lòng đố kỵ giữa phụ nữ với nhau. Hôm nay nhìn , hình như người đàn ông này thực động lòng.

      tán đồng việc hai người họ tiếp tục có mối quan hệ ràng như thế này, nhưng cũng phản đối tối nay ta đưa Tố Diệp . Có lẽ, biểu vừa rồi của ta khiến tia hy vọng trong lòng, cảm thấy, người đàn ông này làm tổn thương Tố Diệp.

      “Yên tâm!” Niên Bách Ngạn giỏi những lời ngon ngọt, càng dễ dàng đưa ra những bảo đảm và hứa hẹn. Chỉ hai từ đơn giản thôi dường như đủ quyết tâm của .

      Lâm khẽ thở dài, mở cửa. Ai ngờ vừa hay gặp Đinh Tư Thừa đứng ngoài cửa lớn, trông dáng vẻ có lẽ chuẩn bị đẩy cửa bước vào. Lâm sững sờ, còn Đinh Tư Thừa chắc là ngờ Niên Bách Ngạn lại xuất ở đây, hơn nữa còn bế Tố Diệp trong lòng, hơi ngẩn ra lát rồi nhíu mày: “Chuyện này là thế nào?”

      Tố Diệp thấy Đinh Tư Thừa vừa sốt ruột vừa kinh ngạc, khóe môi khẽ động đậy nhưng chẳng còn sức lý do, vẫn là Niên Bách Ngạn lạnh nhạt lên tiếng: “Phiền nhường đường!”

      Đinh Tư Thừa nghe thấy câu này liền vui, chặn ngay trước lối : “Tại sao tôi phải nhường đường? Thả Tố Diệp xuống, !”

      Niên Bách Ngạn bỗng khẽ cười, chỉ là nụ cười nhếch mép rất : “Xin lỗi, tối nay ấy chỉ có thể cùng tôi.”

      có tư cách gì…”

      “Tư Thừa!” Lâm tiến lên kéo tay Đinh Tư Thừa, nhìn lắc đầu: “Tiểu Diệp mệt lắm rồi, hai người đừng đôi co nữa.”

      , em điên rồi sao? Để Tiểu Diệp theo ta?” Lông mày Đinh Tư Thừa dựng đứng lên.

      “Là em quyết định.” Tố Diệp khẽ , ánh mắt dừng lại người Đinh Tư Thừa nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, rồi quay sang Lâm : “Hai người quay về , đừng lo cho mình.”

      Đinh Tư Thừa bỗng nhiên cuộn chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt nhìn Niên Bách Ngạn như bốc cháy. Niên Bách Ngạn chẳng chẳng rằng, bế Tố Diệp lướt qua ta, hướng về phía chiếc xe đỗ bên kia đường.

      Đinh Tư Thừa vẫn muốn đuổi theo nhưng bị Lâm giữ lại: “Thôi bỏ ! cũng nghe thấy rồi đấy, đây là quyết định của cậu ấy.”

      ta còn muốn thêm gì nhưng Lâm bổ sung thêm: “Đưa em về nhà , em cũng mệt lắm rồi, đấy.”

      Đinh Tư Thừa thấy mọi việc thể cứu vãn cũng hết cách, cộng thêm sắc mặt Lâm đúng là cũng tốt, liền gật đầu: “ thôi!” Lời chia tay luôn muốn ra mà vẫn chưa thốt nên lời. ta vẫn tìm cơ hội để với Lâm , nhưng tối nay xem ra phù hợp.

      Trước khi lên xe, Lâm lại thở dài: “Em ngờ Tiểu Diệp lại con nhà họ Diệp. Tư Thừa! Trước đây Tiểu Diệp có từng nhắc với chuyện này ?”

      Ngón tay đặt cửa xe của Đinh Tư Thừa khẽ đờ ra, nhưng cũng rất nhanh mở cửa cho , đáp lại câu: “ cũng mới biết khi nghe em trong điện thoại thôi.” Nếu lời chia tay sau này khiến ấy đau khổ, vậy ta quyết định che giấu sớm biết thân phận của Tố Diệp, giả vờ cùng biết giống ấy tốt hơn chút, như vậy ấy hiểu lầm Tố Diệp.

      ♥♥♥♥♥

      Tố Diệp ngồi bên ghế phụ, nghiêng đầu, yên lặng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường phác họa bóng những tòa nhà cao chọc trời khiến cảm thất ngạt thở. khí lạnh trong xe cũng theo từng lỗ chân lông tràn vào trong cơ thể. rụt vai lại, đưa tay lên ôm chặt lấy hai cánh tay.

      Người đàn ông từ nãy tới giờ vẫn im lặng, giơ tay tắt điều hòa, rồi kéo bàn tay lại. Động tác của khiến chú ý. nhìn , vừa định rút tay về liền nghe thấy thấp giọng ra lệnh: “Xòe tay ra!”

      Tố Diệp nghe, vẫn tiếp tục vùng vẫy.

      Niên Bách Ngạn nhíu mày, đánh tay lái đỗ xe vào lề đường, mạnh mẽ tách hai bàn tay ra, nhìn vào đó sắc mặt càng tái mét trông thấy. Tố Diệp cần cúi xuống cũng biết đôi tay mình giờ thê thảm đến mức nào. Lúc ở nhà cậu luôn nắm chặt tay, tất cả mọi người đều nhìn thấy những vết máu loang lổ.

      Niên Bách Ngạn nhìn chằm chằm. đối mặt với cũng có thể cảm nhận được nghiêm nghị toát ra từ đôi mắt ấy. Chỉ có điều khi thấy buông tay ra, chuẩn bị khởi động xe, khẽ lên tiếng: “Em ghét bệnh viện!”

      Người đàn ông nắm chắc vô-lăng, thở dài nặng nề, giống như thỏa hiệp cuối cùng cho tính ương bướng của . đưa tay vỗ gáy , sau đó lái xe hướng về phía trước.

      đường chiếc xe còn dừng lại hai lần.

      lần trước quán cháo bán hai tư giờ.

      lần nữa là khi qua hiệu thuốc. Khi ra, trong tay cầm thêm chiếc túi.

      Lúc về tới nhà khuya lắm rồi.

      Niên Bách Ngạn đưa lên nhà nhưng rời ngay. Sau khi lau mặt cho , bắt xòe tay ra, lấy ra hai lọ oxy già cùng các loại thuốc vừa mua ở hiệu, cuối đầu lau vết thương cho .

      Ngọn đèn bàn im lìm tỏa bóng bên cạnh sôpha, ánh sáng màu vàng nhạt di động gương mặt hơi nghiêng của người đàn ông. Gương mặt toát lên quan tâm và chân thành hề che giấu, bàn tay dịu dàng khử trùng cho vết thương. Trán lấm tấm mồ hôi, là kết quả của việc quá cẩn thận.

      ra rất muốn với , hoàn toàn thấy đau nữa rồi.

      Ánh mắt tập trung lòng bàn tay , còn ngắm nhìn gương mặt tuấn ấy. Có khoảnh khắc, rất muốn đưa tay vuốt lên ấn đường khẽ chau lại kia, hoặc có thể khẽ với rằng, cần chau mày vì đâu, cần.

      Nhưng ngón tay vừa cử động, nhàng nắm chặt, sau đó khẽ với : “Cũng may vết thương sâu. Tôi bôi cho em ít thuốc tiêu viêm, đau đấy, cố nhịn chút!”

      khẽ gật đầu.

      tiếp tục vùi đầu vào vết thương của . Đúng như , lúc bôi thuốc tiêu viêm đúng là có đau, nhưng cơn đau nhàng đó chẳng đủ để rơi nước mắt. Sau đó lại kiểm tra đầu gối của , thấy nó đỏ ửng lên, bắt đầu bôi thuốc cho bớt sưng.

      Tố Diệp đơn nhìn , giờ mới phát ra người đàn ông chu đáo đến thế.

      lúc sau mới lên tiếng, thanh hơi khàn: “ phải có chuyện muốn với em sao?”

      Niên Bách Ngạn xử lý xong vết thương cho , nghe vậy đáp lại ngay. đứng dậy vào nhà bếp, lúc ra trong tay cầm thêm chiếc bát, là bát cháo nóng hổi. ngồi xuống bên cạnh , dùng thìa nhàng khuấy đều cho bớt nóng: “Em phải uống hết bát cháo này rồi nghỉ ngơi, có chuyện gì để sáng mai .”

      “Sáng mai?” do dự nhìn .

      “Sáng mai!” Niên Bách Ngạn lặp lại, rồi đưa thìa cháo tới bên miệng , ánh mắt dịu dàng: “Tối nay tôi ở lại đây, ngủ ngoài phòng khách. Em có việc gì cần cứ gọi tôi.”

      Tố Diệp sững sờ: “ thể qua đêm ở đây được.”

      “Em cần tôi!” Niên Bách Ngạn đặt thìa cháo xuống, nhìn đau lòng : “Mà tôi… càng yên tâm về em!”

      Hết chương 136

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :