1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 718: Đây là bố con


      Kỷ Đông Nham bị chọc cười, lại cảm thấy tuy lâu gặp nhưng họ hề có cảm giác cách biệt, càng vì những chuyện vui của ngày xưa mà trở nên xa lạ. Nghĩ vậy, bất giác ôm lấy , trêu chọc: “Được rồi, được rồi! Đừng buồn nữa! ta rồi còn có chú cơ mà.”

      Khoảnh khắc nép trong lòng tất cả những hình ảnh trong kí ức của Dương Nguyệt đều lân lượt ra. Cổ họng nghẹn lại, vô thức càng ôm chặt hơn. Kỷ Đông Nham cảm giác được, cơ thể chợt cứng đờ cúi đầu nhìn .

      ngẩng lên, chạm phải ánh mắt , dường như lại thông qua ánh mắt ấy để tìm kiếm điều gì đó. Kỷ Đông Nham chỉ cảm thấy tim mình có điều khác biệt, nhất thời lại biết gì. Dường như cũng cảm nhận được điều gì, mà cảm giác này phần nhiều là dự cảm. Dự cảm rằng sở dĩ lưu luyến những mối tình khác chưa biết chừng thực có liên quan tới .

      Nghĩ vậy dư vị thể thành lời cuộn trào trong lòng.

      Dương Nguyệt say đắm nhiệt độ cơ thể nhưng lại dám thể quá nhiều. chủ động phá vỡ cục diện cứng ngắc, cười : “Thế chú ơi, cháu đói rồi, đưa cháu ăn được ?”

      “Được chứ! Cháu muốn ăn gì?” Kỷ Đông Nham có chút cảm kích chủ động giải vây của . lòng, ban nãy cũng biết mình làm sao. Cảm giác đối với vừa như áy náy lại có chút bứt rứt khiến khó chịu.

      Dương Nguyệt ngẫm nghĩ: “Tùy thôi! Tóm lại cháu muốn ăn món nào ngon nhất. Chú cũng ngại mời cháu món đắt nhất chứ?”

      “Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.” Kỷ Đông Nham cho xe chạy rồi cười .

      Dương Nguyệt cười rạng rỡ: “Vậy cháu khách sáo nữa. Trong sách ăn uống là cách tốt nhất để vượt qua thất tình.”

      “Cách vượt qua thất tình tốt nhất là lập tức tìm tình mới.” Kỷ Đông Nham bừa câu. nhớ Tố Diệp từng vậy.

      “Chú à! Chú dễ, tìm bừa người đàn ông để . Cháu mặc kệ đấy. Cháu mà ế chồng là chú phải chịu trách nhiệm.” Dương Nguyệt lẩm bẩm.

      Kỷ Đông Nham phán bừa: “Được thôi! Cháu ế chú chịu trách nhiệm.”

      Dương Nguyệt sững người.

      Kỷ Đông Nham cũng nhận ra mình lỡ lời bèn mỉm cười, ít nhiều có chút ngượng ngập: “Có nhà hàng tồi, đưa cháu chắc là cháu thích ăn.”

      “Ừm.” Dương Nguyệt khẽ cắn môi, nhưng trong lòng có niềm ngọt ngào lan tỏa…





      Mới ba giờ chiều, Niên Bách Ngạn lái xe tới trường mẫu giáo. Sau khi làm những thủ tục đăng kí có liên quan, nhân viên của trường mẫu giáo mới để được vào. Quy mô ở đây . sân thể dục các trò chơi lớn đều được lắp đặt mô hình hoạt hình nguyên mẫu của nhân vật, vừa vào hiểu nhầm mình bước vào công viên Disneyland.

      Việc xanh hóa môi trường xung quanh được làm rất dày công. Đặc biệt là còn có cả bãi cỏ cực lớn cho các bé vui chơi. bãi cỏ có vô số các con thú hoạt hình, ghế ngồi để nghỉ ngơi.

      Niên Bách Ngạn vội tìm lớp ngay. quan sát môi trường xung quanh trước, phải chắc chắn các phương tiện vui chơi đủ an toàn mới yên tâm. Theo chỉ dẫn của nhân viên, lên tầng ba.

      Ở trong cùng chính là lớp mẫu giáo bé, Hảo Hảo ở đó.

      Niên Bách Ngạn tới đầu hành lang. Qua ô cửa sổ chạm trổ hoa văn, có thể nhìn được tình hình trong phòng. là thời gian ăn bữa phụ. Các món điểm tâm và hoa quả ngon lành đều đầy đủ. Niên Bách Ngạn bỏ cả buổi tối để tìm hiểu triệt để về trường mẫu giáo này, từ quy mô cho tới cách thức giáo dục, tìm hiểu cách toàn diện, đầy đủ các mặt.

      Chỉ vì con học ở đây, nên nhất thiết phải hiểu cho tường tận mới được, được qua loa, sơ sài chút nào.

      biết ở đây cho trẻ ăn tùy tiện các món ăn vặt phụ huynh mang tới. Trường mẫu giáo cung cấp hoa quả tươi ngon nhất và những món điểm tâm mới ra lò. Niên Bách Ngạn tìm hiểu được, đầu bếp làm bánh ngọt ở đây đều được mời về, có kinh nghiệm làm các món ăn quốc tế.

      Bọn trẻ ăn uống rất vui vẻ. Có mấy đứa trẻ vừa ăn còn vừa đánh lộn, bị thầy can ngăn.

      nhìn thấy Hảo Hảo.

      Con bé ngồi ở hàng đầu tiên, rất gần với giáo. Lúc ăn uống, nó rất yên lặng. Về điểm này, hôm qua khi đưa con bé ăn bánh gato, Niên Bách Ngạn nhận ra. phát Hảo Hảo có thói quen tốt là khi ăn rất tập trung, hơn nữa cũng ăn rất sạch , về cơ bản để lại đồ thừa.

      Trong số các loại hoa quả hôm nay, có táo, dưa vàng và dưa hấu. Sau khi ăn xong điểm tâm, Hảo Hảo xếp điểm tâm vào hộp giấy đặt lên trong những ô vuông khay ăn. Dưa vàng được gọt vỏ, cắt thành từng miếng . Con bé ăn rất lịch . Dưa hấu có hạt, con bé bèn nhả hạt ra rồi đặt lên ô vuông khác khay. ràng là, nó hơi tiểu thư. Nó ăn vỏ táo. Sau khi gặm sạch ruột táo, nó lại đặt vỏ táo vào ô vuông khác.

      Niên Bách Ngạn khỏi cảm thán. nghĩ Tố Diệp giáo dục rất tốt. Còn như vậy học được cách phân loại, có thể thấy tính logic của nhóc này rất mạnh.

      Sau khi ăn hết những hoa quả đó, Hảo Hảo lại giơ tay về phía giáo. giáo cười, khẽ lắc đầu. Tiểu Tịnh Hảo thấy vậy bèn bĩu môi, cúi gằm sau đó chọc ngón tay lên vỏ táo. Thấy giáo vẫn tỏ thái độ gì, con bé liền cầm đoạn vỏ táo lên và cắn, nét mặt ấm ức.

      giáo nhịn được bật cười thành tiếng, còn cách nào khác đành cho nó miếng táo. Tiểu Tịnh Hảo sung sướng khoa chân múa tay. Khi cầm được táo, con bé lại lập tức yên lặng ngồi ăn.

      Có thể nhận ra, con bé ngồi gần giáo như vậy là có lí do. Càng có thể nhận ra, giáo vẫn rất quý con bé.

      Hôm nay Tiểu Tịnh Hảo lại càng mặc giống công chúa hơn. chiếc áo phông màu hồng tươi, kết hợp với chân váy xếp tầng. Mái tóc dài của con bé vẫn được thả. Nhưng ở trong phòng đương nhiên nó đội mũ. Nó đeo chiếc kẹp tóc rất giản dị nhưng bên có những tia sáng ngầm ánh lên. Niên Bách Ngạn biết loại đá quý chiếc kẹp tóc của Hảo Hảo là sản phẩm mới của Kỷ Thị. Nghe Kỷ Đông Nham Hảo Hảo rất thích mũ, các loại mũ khác nhau. Nó còn thích cả kẹp tóc. Chỉ riêng số kẹp tóc của nó có thể xếp đầy vali trẻ em. Trong số những kẹp tóc ấy, thiếu những chiếc kẹp tóc được Kỷ Đông Nham đặc biệt làm cho nó.

      Thấy vậy, Niên Bách Ngạn mỉm cười nhàng. Sau này những việc ấy là việc của . dành những viên kim cương hiếm có nhất thế giới cho người con thương nhất, đồng thời cũng thu thập những loại đá quý đặc biệt cho con bảo bối.

      Niên Bách Ngạn khao khát được nhìn thấy nó nhiều hơn. bèn lên. Từ góc này, có thể nhìn thấy dáng vẻ con bé trong lúc ăn. Cái miệng khi ăn giống hệt Tố Diệp. Bất giác, tình của dành cho Tố Diệp càng thêm mãnh liệt. cảm kích vô cùng vì chịu đựng nguy hiểm lớn đến thế để sinh cho bảo bối này.

      bé trai tới trước mặt Hảo Hảo, ngồi xuống bên cạnh con bé. biết thằng bé gì với nó mà Hảo Hảo chỉ im lặng, mải mê ăn uống. Thằng bé làm mặt quỷ với Hảo Hảo, dường như muốn gây chú ý tới con bé, nhưng nó vẫn tàng lờ. Lúc này, lại có bé trai khác lớn tiếng quát lên. Hai thằng bé quay ra đánh nhau.

      ràng Hảo Hảo bị giật mình. Con bé òa lên khóc.

      Niên Bách Ngạn thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, chẳng chẳng rằng liền xông vào trong phòng học. Các giáo vội can ngăn quả thực bị người đột ngột xông vào này làm kinh sợ. giáo định lên tiếng hỏi là phụ huynh của cháu nào thấy tới bên Hảo Hảo, bế con bé lên, nhàng dỗ dành.

      Hảo Hảo thấy Niên Bách Ngạn tới, bỗng chốc khóc càng thêm ấm ức. Con bé ôm chặt lấy cổ , nức nở như sắp đứt hơi. Việc này khiên Niên Bách Ngạn vừa lo lắng vừa xót xa, bèn đưa con bé ra khỏi phòng học.

      giáo nhìn đến ngây ngốc, vội vàng đuổi theo.

      Tới văn phòng giáo viên,khó khăn lắm mới dỗ được Hảo Hảo khóc nữa, lu này giáo mới quan sát người đàn ông cao lớn trước mặt mình, trong lòng quả thực kích động giây lát. Đó là người đàn ông rất tuấn tú, dáng người thẳng tắp, nét mặt trông có vẻ nghiêm túc khi nhìn Hảo Hảo lại vô cùng dịu dàng. dỗ dành con bé cách kiên nhẫn, thấy chút sốt ruột nào.

      giáo ấy vẫn còn khá trẻ, gặp được người đàn ông vô cùng hấp dẫn như vậy đương nhiên tránh khỏi việc nhìn thêm vài cái. Chỉ có điều, ấy cảm thấy người đàn ông này quen quen, hình như gặp ở đâu rồi.

      Niên Bách Ngạn ôm Hảo Hảo vào lòng, lau nước mắt cho con bé rồi : “Hảo Hảo là con tôi.”

      giáo kinh ngạc. Mấy ngày nay đều là mẹ Hảo Hảo tới đón, chưa bao giờ thấy người khác tới đón. ấy thậm chí cũng chưa từng nghe Hảo Hảo nhắc tới bố mình.

      là bố của Hảo Hảo?” ấy cần phải xác nhận chút, dẫu sao đây cũng là người bất ngờ mạo nhận.

      Niên Bách Ngạn gật đầu.

      giáo lại nhìn về phía Hảo Hảo. Hảo Hảo nằm trong vòng tay Niên Bách Ngạn. Bàn tay của con bé siết chặt lấy áo sơ mi của , gương mặt áp lên lồng ngực , nước mắt làm ướt số chỗ áo. Thấy giáo nhìn mình, con bé thút thít : “Đây là bố con. Bố con vừa từ tinh cầu thỏ Miffi trở về.”

      Nghe xong Niên Bách Ngạn nhịn được cười. cúi đầu thơm con bé cái, trong lòng ngọt như được uống mật ong. Đồng thời càng hiểu hôm qua mình hiểu lầm Tố Diệp. Có thể nhận ra chưa bao giờ che dấu thân phận của trước mặt Hảo Hảo, nếu đứa bé còn như thế sao có thể chấp nhận được ngay?

      Cảnh ấy rất đẹp. người đàn ông chín chắn, nội hàm dịu dàng vỗ về con xinh xắn, quả thực rất bắt mắt. giáo trẻ nhìn đến si mê nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại, kiềm chế cảm xúc.

      “Ồ chào ! ngại quá, tôi mới chỉ gặp mẹ của Hảo Hảo.” Đó cũng là người phụ nữ xinh đẹp. Chỉ có người phụ nữ xuất sắc mới xứng với người đàn ông xuất sắc phải.

      Niên Bách Ngạn khẽ ngẩng đầu: “Là tôi có lỗi mới phải, bây giờ mới quay về.” Dứt lời nhìn đồng hồ: “Thưa , hôm nay tôi có thể đón con sớm hơn mọi hôm ?”

      giáo vẫn rất cẩn trọng: “Có thể! Nhưng tôi phải báo tiếng cho vợ .” ấy có ấn tượng cực kì sâu đậm với mẹ của Hảo Hảo. những vì nét đẹp của chị ấy, càng vì cẩn thận của chị ấy. Mỗi lần đưa Hảo Hảo tới trường mẫu giáo chị ấy đều dặn dặn lại phía nhà trường. Trừ chị ấy đích thân tới đón Hảo Hảo ra, ai tới đón cũng được đưa.

      Niên Bách Ngạn gật đầu…



      ~Hết chương 718~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 719: Di truyền loại gen tốt nhất



      Khi thu dọn đồ cho Hảo Hảo, giáo đứng bên cạnh : “Vừa rồi bọn trẻ đánh nhau làm Hảo Hảo sợ, thành thực xin lỗi. Hảo Hảo xinh xắn, nó rất được các bé trai quý.”

      Niên Bách Ngạn kinh ngạc: “Bé trai trong lớp cũng mới chỉ tầm ba tuổi? như vậy biết thích rồi sao?”

      giáo bật cười: “ biết đấy chứ trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm.”

      Niên Bách Ngạn câm nín. Trưởng thành kiểu này cũng quá sớm rồi đấy. Hảo Hảo là cục cưng của . Muốn làm con rể đâu có đơn giản như vậy. giáo : “Hảo Hảo rất thông minh. Giáo viên và hiệu trưởng của trường đều rất quý con . Nhưng bố Hảo Hảo à! Vì Hảo Hảo mới tới trường mẫu giáo chưa lâu nên vẫn còn bài xích môi trường ở đây. Có lúc nó cũng tuân thủ thời gian ngủ trưa mà chạy ra sân vận động, leo lên những cái cây rất cao. Đây phải chuyện lần lần hai nữa. Tôi nghĩ những lúc rảnh rỗi, có thể làm công tác tư tưởng thêm cho con bé. Thông thường, đối với trẻ con mà , lời bố luôn có sức thuyết phục hơn lời mẹ .”

      “Trèo lên cây?” Niên Bách Ngạn quả thực vã mồ hôi lạnh. Lúc vào trường, nhìn thấy những cái cây đó, đúng là thấp. Con bé này sao lại bạo dạn đến vậy? Rồi chợt nghĩ tới Tố Diệp. Lẽ nào chuyện leo núi cũng di truyền ư?

      Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn Tiểu Tịnh Hảo. Tiểu Tịnh Hảo cũng biết giáo nó. Sau khi nhìn vào đôi mắt Niên Bách Ngạn, con bé lập tức cúi đầu, im lặng ngó xuống mũi giầy của mình. Bàn tay nhàng nắm chặt lấy đầu ngón tay của Niên Bách Ngạn. Nó cắn môi, vờ như có chuyện gì xảy ra. Được con nhàng nắm tay như thế Niên Bách Ngạn bỗng chốc chẳng muốn hỏi chuyện này nữa, trái tim cũng tan chảy rồi.

      thầm thở dài. Kỷ Đông Nham thế mà đúng . Nhóc con mới lớn tưng đấy nhiều trò tinh ranh, điểm này giống Tố Diệp y như đúc. ràng làm sai, lại còn biết giả vờ vô tội trước mặt người lớn, khiến cho người lớn cũng nỡ lòng trách móc. Bao năm qua thương trường, rồi sống trong tù, tự thừa nhận khả năng nhìn thấu tâm hồn người khác của mình hơn hẳn mọi người. Duy chỉ có những khi Tố Diệp làm nũng là nhẫn tâm vạch trần tâm tư của . Giờ lại có thêm Hảo Hảo. Đúng là mẹ nào con nấy.

      Hảo Hảo theo Niên Bách Ngạn ra ngoài phòng học cách vui vẻ. Khi bóng hai người đổ xuống sân thể thao, giáo của Tịnh Hảo vẫn chưa quay về phòng học mà đứng hành lang nhìn theo mãi. ấy mải nhìn giáo phụ trách sinh hoạt tới, vỗ vai tò mò hỏi: “Nhìn gì vậy?”

      giáo hất cằm về phía sân thể thao: “ bé Diệp Tịnh Hảo mới tới trường chúng ta chưa lâu. Bố con bé tới đón nó.”

      giáo phụ trách sinh hoạt nhìn theo.

      “Tôi thấy người đàn ông này rất quen mắt, nhưng lại nhớ ra gặp ở đâu.” giáo kia nhíu mày .

      giáo phụ trách sinh hoạt nhìn kĩ rồi ngỡ ngàng: “Đó chẳng phải là Niên Bách Ngạn sao? Tôi từng đọc bài báo viết về ấy đấy.”

      “Niên Bách Ngạn?” giáo ngẫm nghĩ rất lâu rồi bất ngờ ngộ ra: “À, chính là ông trùm đá quý nổi tiếng đó ư. Aya, đúng rồi. Tôi bảo sao lại quen mắt đến thế mà. Theo tôi nhớ, mẹ của Hảo Hảo là bác sĩ tâm lí. Khi ấy còn bài báo viết về hai người họ nữa, sao tôi lại liên hệ với nhau nhỉ.” giáo phụ trách sinh hoạt cũng là giáo trẻ. ấy nhìn theo bóng hai bố con mỗi lúc xa, thở dài: “Nhìn mà xem bố con bé tuấn tú cao lớn là thế, khi đứng cạnh Hảo Hảo tạo thành cảnh tượng rất đẹp đẽ. bảo ấy chăm sóc sức khỏe kiểu gì vậy? Trông vẫn còn trẻ trung và phóng khoáng quá. Chỉ nhìn cái bóng thôi cũng nhận ra dáng đẹp cỡ nào, là ngưỡng mộ vợ ấy. Haiz xem phụ huynh các cháu ở trường chúng ta giàu có cũng cao quý, cũng đều là người có tiền sao chênh lệch lớn đến vậy? Nhìn bố của Hảo Hảo mà thể rời mắt rồi quay sang những phụ huynh tới đón con, toàn là những người bụng phệ bụng bia. Họ thể so sánh được.”

      giáo cũng thở dài theo: “Phải! Bây giờ nhìn Hảo Hảo, quả thực là di truyền gen tốt nhất của bố mẹ. Có những đứa trẻ vừa sinh ra rơi vào hũ mật. Bố là người kinh doanh kim cương, mẹ là bác sĩ tư vấn tâm lí nổi tiếng, sau này tiền đồ của Hảo Hảo rất thênh thang.”

      sân, Tiểu Tịnh Hảo và Niên Bách Ngạn đương nhiên nghe thấy những lời cảm khái của hai giáo. Bóng chiều dần dần ngả về Tây, kéo dài cái bóng của Niên Bách Ngạn và Tiểu Tịnh Hảo. Tiểu Tịnh Hảo như chú chim được phóng thích, đôi mắt ráo hoảnh, nhảy nhót tưng bừng. Niên Bách Ngạn ban nãy còn dắt tay con bé, nhưng Tiểu Tịnh Hảo quá lại quá cao, sợ trong lúc nhảy nhót con bé vấp ngã nên bế thẳng nó lên.

      Tiểu Tịnh Hảo ôm cổ Niên Bách Ngạn reo lên tiếng: “Bố cao đấy!” rồi vỗ tay liên tục.

      Lòng Niên Bách Ngạn ấm áp: “Con gọi tiếng nữa .”

      Tiểu Tịnh Hảo nhìn ngọt ngào gọi: “Bố ơi!”

      Niên Bách Ngạn cười khép miệng lại được, thơm con bé cái. Nó cứ cười khúc khích mãi, ôm rất chặt: “Con thích mùi hương người bố.”

      “Người bố có mùi gì?” Niên Bách Ngạn chậm lại, sợ bước quá nhanh ở trong lòng con bé thoải mái.

      Tiểu Tịnh Hảo dựa đầu vào tai Niên Bách Ngạn, cất tiếng non nớt: “Là thứ mùi rất dễ chịu. Con cũng thích mùi người mẹ. Mẹ thơm lắm.”

      Niên Bách Ngạn cảm thấy lòng mình đầy ắp.

      “Bố ơi! Con có bí mật đấy.”

      “Bí mật gì vậy? Có thể cho bố nghe được ?”

      Tiểu Tịnh Hảo gật đầu: “Bí mật chính là con biết bố là bố của con từ lâu lắm rồi.”

      Lòng Niên Bách Ngạn càng thêm ngọt: “Thế sao khi gặp gọi bố là bố?”

      Tiểu Tịnh Hảo cười ngượng ngập.

      Nụ cười ngây thơ và hồn nhiên của con trẻ khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy đây là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho .

      “Bố ơi ~”

      “Gì con?”

      “Con muốn đến trường mẫu giáo.” Tiểu Tịnh Hảo chu môi.

      “Vì sao vậy?”

      “Vì có dâu tây mà con thích ăn, cả Miffy cũng được cùng con tới trường. Con phải chia tay Miffy, chia tay mẹ, như vậy quá đáng sợ.” rồi Tiểu Tịnh Hảo càng ôm chặt hơn: “Con cũng muốn chia tay bố. Miffy ở bên cạnh con nó sợ hãi…sau đó…sau đó nó mang bố . Bố trở về tinh cầu thỏ Miffy mất.”

      Niên Bách Ngạn mỉm cười tổng kết lại những lo lắng của con bé: “Con muốn tới trường mẫu giáo, là vì có dâu tây để ăn, hai là vì muốn chia tay với bố mẹ có đúng ?”

      Khóe mắt Tiểu Tịnh Hảo ươn ướt. Con bé gật đầu, đảo đảo đôi mắt to, lập tức đổi giọng: “Con sợ bố quay về nhất. Hảo Hảo bố nhất nhất.”

      Niên Bách Ngạn dừng bước, nhịn cười an ủi con bé: “Hảo Hảo! Bố bao giờ rời xa con. Nếu con thích ăn dâu tây, ngày nào bố cũng chuẩn bị dâu tây cho con. ngày trôi qua nhanh lắm. Tới giờ, bố mẹ đến đón con, là con có thể gặp bố mẹ rồi.”

      “Nhưng con cảm thấy trường mẫu giáo chẳng vui chút nào. Con muốn ra ngoài chơi, muốn được như mẹ. Mẹ mẹ từn rất nhiều rất nhiều nơi.”

      Niên Bách Ngạn mím môi cười khẽ: “Thế này , nếu Hảo Hảo ở trường mẫu giáo ngoan ngoãn, bố đưa con ra ngoài chơi. Con muốn đâu, bố đưa con nơi đó được ?”

      Mắt Tiểu Tịnh Hảo sáng lên: “Vậy con cũng muốn cưỡi đà điểu. Mẹ mẹ từng cưỡi đà điểu. Bố ơi! Con từng nhìn thấy đà điểu trong vườn bách thú, nhưng con chưa cưỡi bao giờ.”

      Niên Bách Ngạn biết gì hơn. Tố Diệp này hệt như đứa trẻ chưa lớn. yên lành lại kể chuyện này cho con nghe làm gì chứ? Bản thân cưỡi đà điểu còn suýt nữa gãy xương, con như vậy làm sao có thể để nó cưỡi được?

      “Bố ơi!” Tiểu Tịnh Hảo sốt sắng giật giật tóc bố.

      Niên Bách Ngạn vừa nhìn biết tính khí con bé nôn nóng lại hẹn mà hợp với Tố Diệp, nên quyết định đầu hàng. gật đầu hứa hẹn: “Được! Con ngoan ngoãn học hết học kỳ này bố đưa con cưỡi đà điểu.” Tới lúc đó phải làm tốt công tác bảo hộ mới được.

      Tiểu Tịnh Hảo vừa nghe hưng phấn.

      Khi lên xe, Tiểu Tịnh Hảo lại yên. Con bé ồn ào đòi ngồi ở ghể lái phụ. Đương nhiên Niên Bách Ngạn đồng ý. Hôm nay để tới đón con , đặc biệt mua chiếc ghế an toàn đặt ở ghế sau của xe, lại mua thêm những món đồ chơi mà con có thể thích bỏ vào đó. Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn dám gọi tài xế mà tự mình lái xe. Ai ngờ Tiểu Tịnh Hảo nể tình.

      “Con muốn ngồi bên cạnh bố mà ~~” Tiểu Tịnh Hảo vừa làm nũng vừa trực khóc.

      Tuy Niên Bách Ngạn dỗ dành được con bé nhưng cũng thể chiều nó trong chuyện này. suy nghĩ rồi chỉnh lại vị trí của gương chiếu hậu: “Hảo Hảo! Như vậy là có thể nhìn thấy bố rồi. Con phải ngoan, biết ?”

      Tiểu Tịnh Hảo sụt sịt. Phát có thể nhìn thấy niên Bách Ngạn trong gương lúc ấy con bé mới yên tâm, gật đầu mạnh.

      “Nhưng con ba tuổi rồi. Con muốn ngồi loại ghế này, đáng ghét!” Con bé lẩm bẩm.

      Niên Bách Ngạn bị con bé chọc cười. Thấy có chếc di động được treo cổ nó, tò mò hỏi: “Trong di dộng của Hảo Hảo có những ai?”

      “Có mẹ, có ông cậu, bà mợ, có cậu , chú , còn có…” Tiểu Tịnh Hảo xòe bàn tay ra, mười đầu ngón tay sắp đủ dùng rồi: “Còn cả bác trai, bác , chú Kỷ,…”

      “Con nhận được tên của họ sao?”

      Tiểu Tịnh Hảo gật đầu: “Mẹ là số , số hai là điện thoại nhà ông cậu…”

      ra là được sắp xếp lần lượt theo số thứ tự.

      “Hảo Hảo! Con nhớ được số điện thoại của bố ?” Niên Bách Ngạn lái xe vững vàng, tốc độ của rất chậm để bảo đảm an toàn.

      Tiểu Tịnh Hảo đung đưa chiếc di động : “Vậy bố có thể lưu số điện thoại của bố vào đây. Khi nào Hảo Hảo nhớ bố là có thể nghe được tiếng của bố rồi.”

      “Được! Khi nào xuống xe bố lưu số điện thoại vào.”

      “Chúng ta sắp đón mẹ ạ?”

      “Hảo Hảo cùng bố về công ty trước. Chúng ta ở đó đợi mẹ.”

      “Bố ơi! Bố làm mẹ giận ạ?”

      Niên Bách Ngạn hỏi: “Vì sao con lại nghĩ bố làm mẹ giận?”

      giáo bố mẹ sống cùng nhau. Tối qua bố sống cùng mẹ. Tối qua con thấy mẹ lật ảnh bố ra xem đấy.”

      Niên Bách Ngạn đau lòng, khẽ : “Tại bố đúng. Bố quá lâu. Sau này bố sống cùng mẹ.”

      “Cả con nữa!”

      “Đúng rồi, cả Hảo Hảo nữa.”

      Bờ môi Niên Bách Ngạn nở nụ cười. “Tịnh Hảo” … đây có lẽ là cuộc sống lý tưởng nhất của Tố Diệp. Tuy rằng con họ vừa nhìn biết là tiểu quỷ nghịch ngợm, tinh ranh, chắc chắn thể có cuộc sống bình yên. Nhưng vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ giờ đây chính là điều mà và Tố Diệp hằng ao ước: Năm tháng bình yên.





      Hôm nay Tố Diệp phá lệ đợi đến hơn năm giờ mới . Khi mang tài liệu qua Phương Bội Lôi còn rất ngạc nhiên, Tố Diệp bèn mỉm cười : “Hảo Hảo được bố đón về công ty rồi, tôi cũng gấp nữa.”

      Phương Bội Lôi kinh ngạc: “Chồng ra tù rồi?” Dứt lời lại cảm thấy ổn, chị ta vội vàng sửa: “À, đừng hiểu lầm, ý tôi là…”

      “Vâng, ấy ra rồi.” Tố Diệp thẳng thắn thừa nhận rồi mỉm cười.

      Phương Bội Lôi thấy tâm trạng khá tốt tươi cười bước lên: “Xem ra bốn năm nay chờ đợi phí công. Công ty còn chưa ngồi nóng ấy vội đón Hảo Hảo rồi. Sau này được hưởng phúc rồi. Người đàn ông như ấy thương cả đời.”

      Tố Diệp hơi đỏ mặt: “Haiz! Đều là vợ chồng già cả rồi còn thương với thương gì nữa. ấy là người chẳng tự dưng đối tốt với ai bao giờ. Tôi đây. Hôm nay là thứ tư, đường tắc chết.”

      Phương Bội Lôi cười khẽ: “Được được được! mau . Xem kìa, trái tim cũng bay tới chỗ chồng rồi.”

      “Gì chứ! Tôi thèm vào quan tâm tới ấy.” Tố Diệp cầm lấy túi xách, bổ sung thêm câu: “Tôi sốt ruột gặp con thôi.”

      Phương Bội Lôi cười: “Vẫn còn già mồm!”

      Từ Sanlitun tới Niên Thị ra xa, nhưng xe cộ đông đúc, cộng thêm lòng Tố Diệp như lửa đốt nên cảm thấy chẳng khác gì mười vạn tám ngàn dặm. Niên Bách Ngạn đặt nhà hàng từ trước. Nguyên do vì trước đây thường xuyên đưa Tịnh Hảo dạo chơi gần Niên Thị. Tịnh Hảo vô cùng thích nhà hàng ở gần đó. Khi Niên Bách Ngạn hỏi Tịnh Hảo muốn ăn gì, nó bèn thẳng tên nhà hàng đó ra. Thế nên người làm mẹ là đây phải vượt mọi trắc trở để từ Sanlitun tới con đường tài chính.

      thầm nghĩ, người ta hay con là tấm chăn bông đắp bên mình. Dám chắc tấm chăn bông này quấn chặt lên người Niên Bách Ngạn rồi. Theo như miêu tả của Niên Bách Ngạn trong điện thoại chính Tiểu Tịnh Hảo chủ động muốn tới nhà hàng đó, còn ầm ĩ đòi gọi món bánh gato ngon nhất cho ăn. Tố Diệp biết sao. Tiểu Tịnh Hảo trước nay chưa từng biết đó là nhà hàng khi xưa bố mẹ nó thường xuyên tới.

      Đến dưới tòa nhà Niên Thị, đỗ xe cẩn thận rồi vội vã vào trong công ty. tới thẳng phòng chủ tịch. Giản Ngôn tiếp đón , với rằng chủ tịch vẫn ở trong phòng làm việc. Sau khi đưa Hảo Hảo tới công ty, ấy vẫn ở mãi trong văn phòng chơi với con , hủy hai cuộc họp trực tuyến.

      Tố Diệp bàng hoàng. Xem ra vẫn là Hảo Hảo có sức hấp dẫn hơn cả. Trước đây đều vì công việc mà bỏ quên , hại thường xuyên phải đợi về nhà mới có thể yên tâm ngủ.

      cười khó xử rồi với Giản Ngôn: Được rồi cậu làm việc . Tôi vào trong tìm họ…



      ~Hết chương 719~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 720: Lời của bố là thánh chỉ


      qua hành lang tới phòng chủ tịch gặp các thư kí ở phòng thư kí. Mọi người đều bận rộn, Sau khi nhìn thấy bèn lần lượt chào hỏi. Họ vẫn gọi Tố Diệp là chị Niên như trước với giọng điệu kính cẩn.

      Từ khi Niên Bách Ngạn bị tuyên án vào tù, những thư kí này quả thực cũng toát mồ hôi lạnh. Sau lưng họ đều thầm lo lắng. là họ sợ công ty này có người lãnh đạo phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa, hai là họ dị nghị. Cuộc sống bốn năm ngồi tù khiến cho Niên phu nhân trẻ trung xinh đẹp kia có những suy nghĩ khác.

      Nhưng họ phải ngỡ ngàng. Niên Bách Ngạn xảy ra chuyện, Niên Thị bị ảnh hưởng bởi việc này. Giản Ngôn với tư cách trợ lý hành chính đặc biệt có tác dụng quan trọng khiến Niên Thị vững vàng gì phá vỡ được. Còn Tố Diệp, tuy hiểu gì về kinh doanh nhưng cũng thường xuyên tới Niên Thị kiểm tra tình hình, hề giống như truyền thuyết “Vợ chồng vốn là chim rừng, đại nạn ập tới mỗi con hướng”. Điều này khiến tất cả mọi người đều phải có cái nhìn khác về .

      Vì trong thời đại người ta chẳng còn ai tin vào tình như giờ, chờ đợi nghiễm nhiên trở thành thứ đồ xa xỉ mà người ta phải nhọc công tìm kiếm.

      Cũng vì thế, khi nhìn thấy Tố Diệp ai nấy đều kính trọng.

      “Hảo Hảo tới công ty có làm ồn ?” Tố Diệp hỏi trợ lý thư ký. hiểu con mình, sao nó thể ngoan ngoãn ở nơi như thế này, kiểu gì cũng đòi ra ngoài chơi từ lâu.

      Trợ lý thư ký mỉm cười: “Chắc là nghịch vì chủ tịch vẫn ở trong chăm bé ai trong chúng tôi dám vào làm phiền.”

      Tố Diệp khẽ cười rồi gật đầu.

      Sau khi người trợ lý thư ký rời , đẩy cửa bước vào phòng chủ tịch. Khi mở cửa ra mới ý thức được, nay Niên Bách Ngạn quay trở về, khi bước vào gian phòng này phải gõ cửa mới phải. Bốn năm qua tới căn phòng này, vì biết có ai nên quen đẩy cửa bước vào.

      Văn phòng rất yên ắng, có tiếng cười đùa vui vẻ như tưởng tượng, rồi trong thời khắc màn đêm sắp buông xuống, những tia sáng nhạt nhòa chùm lên căn phòng, tạo hiệu ứng và êm dịu.

      Lẽ nào Niên Bách Ngạn đưa Hảo Hảo ra ngoài rồi? đúng, họ ra ngoài, mọi người lý nào lại biết.

      Tố Diệp bước thẳng vào trong. Khi tới khu nghỉ ngơi đột ngột dừng bước.

      chưa từng nghĩ nhìn thấy cảnh tượng này, cảnh tượng khiến yên bình mà hạnh phúc.

      Khu nghỉ ngơi sáng đèn. Thứ ánh sáng yếu ớt ấy như sắc màu của những vì sao rải rác. Đèn đường ngoài cửa sổ và ánh sáng trong phòng cộng hưởng với nhau, nhức nhối, ánh lên vẻ đẹp hiền hòa.

      Niên Bách Ngạn nằm chiếc sofa bằng da màu đen, Tiểu Tịnh Hảo nằm bò lên người như chú mèo con yên tĩnh.Con bé ngủ say, gương mặt áp vào ngực bố. cánh tay bé xíu vẫn còn túm chặt lấy áo sơ mi của , giống như mơ cũng sợ bố bay vậy. Cái miệng hơi hé mở, khóe miệng còn vương ít nước miếng. Con bé ngủ rất ngon lành. Còn Niên Bách Ngạn cũng nhắm mắt, cánh tay rắn rỏi vòng qua người Tiểu Tịnh Hảo, có lẽ sợ con bé ngủ lại rơi từ người xuống.

      Hình như cũng ngủ rồi, nhịp thở đều đặn, lồng ngực nhấp nhô theo quy luật, những đường cong gương mặt được dãn ra, ngay cả gương mặt thường ngày hơi nhíu lại.

      Bên cạnh sofa và thảm trải sàn xung quanh vương đầy đồ chơi con nít, xếp gỗ cũng xếp được nửa rồi đặt đó. Tố Diệp cười khó xử. Hai người này chắc là chơi mệt rồi đây.

      thảm còn có thứ gì đó như được trạm khắc bằng những loại cao su dẻo nhiều màu. Tố Diệp tò mò, ngồi xuống nhặt lên xem. Là thỏ Miffi được làm sống động như , màu sắc của quần áo người thỏ Miffi cũng được kết hợp rât rực rỡ.

      Tố Diệp nhàng mím môi cười. Con thỏ này chắc là được Niên Bách Ngạn khắc thành. Hảo Hảo còn bé như vậy làm sao có khả năng thực những việc cần sức mạnh? cầm con thỏ Miffi trong tay, thu dọn lại những đồ chơi rơi vãi khắp nơi, trong lòng lại suy đoán xem món đồ chơi này từ đâu ra. Niên Bách Ngạn hành động cũng đủ nhanh, mua cho Hảo Hảo nhiều đồ chơi như vậy rồi.

      Sau khi thu dọn xong gọi hai bố con dậy. liếc nhìn con thỏ trong tay, rồi lại nhìn Niên Bách Ngạn vẫn còn say ngủ, trong lòng cảm động. Có lẽ là bức tranh như vậy. Dưới ánh tịch dương căn phòng hầu như mang màu sắc ấm áp. Niên Bách Ngạn và Hảo Hảo ngồi tấm thảm. nghiêm túc dùng những loại nhựa đó để nặn cho Hảo Hảo con thỏ Miffi sau đó dùng dụng cụ chế tạo điêu khắc tỉ mỉ từng chút . Bàn tay vốn dĩ dùng để cắt mài kim cương của giờ đây dùng để điêu khắc thỏ cho con , nhưng hề cảm thấy đây là chuyện mất mặt, gương mặt còn mang theo nụ cười mỉm và cưng chiều. Còn Hảo Hảo nhất định ghé sát tới trước mặt bố, tò mò nhìn kiệt tác trong tay bố, cái miệng nhất định là phát ra những tiếng tán thưởng.

      Tố Diệp cười khẽ. niềm hạnh phúc chưa bao giờ có lan ra từ tận đáy tim…





      Hơn mười giờ tối, khi Tố Diệp thu dọn hành lí cho Tiểu Tịnh Hảo con bé cũng thức giấc. Nó mặc chiếc váy ngủ màu hồng hình thỏ Miffi, dụi mắt, ngáp mấy cái rồi bước vào phòng khách, dưới chân cũng đôi dép lê lông mềm hình thỏ con.

      “Mẹ ơi! Ngày mai chúng ta chuyển nhà ạ?” Con bé tò mò sát lại gần.

      Tố Diệp nhìn giờ rồi : “Phải rồi! Mẹ thu xếp đồ của con ra trước. Con ngoan ngoãn ngủ .”

      Hôm nay Tiểu Tịnh Hảo ràng rất hưng phấn. Đầu tiên là ngủ giấc ngon lành trong lòng bố, sau đó khi ăn cơm, con bé cũng yên tĩnh như mọi lần, nhất định đòi ngồi giữa và Niên Bách Ngạn. Trong bữa cơm nó ngừng kể những chuyện ở trường mẫu giáo, nó rất thích chơi với ai, ghét nhất chơi với ai. Cái miệng huyên thuyên ngừng.

      Cảnh tượng trong phòng làm việc rất đẹp. ra Tố Diệp vốn dĩ định gọi họ dậy, nhưng khi nghĩ tới chuyện đến buổi tối Tiểu Tịnh Hảo chắc chắn lại ngủ được, đành nhẫn tâm phá vỡ cảnh đẹp ấy.

      Tiểu Tịnh Hảo tỉnh dậy còn hơi ngái ngủ, ư hừ dụi mắt mãi. Niên Bách Ngạn mỉm cười dỗ dành con bé. Tiểu Tịnh Hảo dính sát vào người Niên Bách Ngạn như con mèo lười. Tố Diệp nhìn thấy áo sơ mi người Niên Bách Ngạn bị Tiểu Tịnh Hảo vò như đống giẻ rách nhịn được cười.

      Niên Bách Ngạn có cách. bên tai Tiểu Tịnh Hảo: Chẳng phải Hảo Hảo muốn dẫn bố ăn món bánh gato ngon nhất sao. Hảo Hảo mà còn dậy, bố sắp đói nhũn rồi.

      Vừa nghe thấy thế Tiểu Tịnh Hảo lập tức bật dậy, tóc tai rối bù, mắt còn nửa mở nửa khép, uể oải : Bố ơi! Con dậy rồi.

      Tố Diệp đứng bên ngao ngán lắc đầu. Lời bố quả là thánh chỉ.

      chải đầu, sửa sang lượt cho Tiểu Tịnh Hảo. Niên Bách Ngạn vào phòng nghỉ thay áo sơ mi. Khi Tố Diệp đưa áo sơ mi cho , nhân cơ hội ấy ôm chặt vào lòng.

      Nửa mặc áo. Lồng ngực vạm vỡ cứ thế áp thẳng vào sống lưng , cánh tay rắn chắc vòng qua eo . cúi mặt xuống, gò má nhàng mơn man bên vành tai . Bờ môi dính vào má , thân mật mà dịu dàng.

      hơi nghiêng đầu. bèn tìm được đôi môi . Khoảnh khắc hai cánh môi chạm nhau tim như vỡ tung ra, những dòng máu nóng cuồn cuộn chảy. cảm thấy mình gần như tan ra trong lòng .

      thầm hết lần này tới lần khác bên tai rằng nhớ , nhớ đến sắp phát điên. Cổ họng khô rát.

      “Về nhà ở !” Niên Bách Ngạn gần như khổ sở van nài.

      tận hưởng vòng ôm của , hơi thở của rồi khẽ : phải em về nhà ở. cũng biết địa điểm trường mẫu giáo của Hảo Hảo mà.

      “Sau này đưa đón Hảo Hảo, thế nên, về nhà , được ?” khẽ bên tai .

      Tố Diệp kinh ngạc nhìn : “ định ngày nào cũng đón Hảo Hảo?” có nhiều thời gian đến vậy sao.

      Niên Bách Ngạn gật đầu nét mặt nghiêm túc.

      nhìn trong lòng ấm áp. lại có tình cảm thể che giấu, nên cúi đầu hôn lên môi .

      “Mẹ ơi!” Tiểu Tịnh Hảo giơ tay lắc lắc trước mặt Tố Diệp.

      Lúc này Tố Diệp mới bước ra khỏi thế giới của mình. Thấy Tiểu Tịnh hảo tò mò nhìn mình chằm chằm, bèn thúc giục con bé mau ngủ. Tiểu Tịnh Hảo chỉ vào : “Mẹ bị bệnh rồi sao?”

      Tố Diệp sờ tay lên mặt. Gò má rất nóng, trái tim cũng đập rất nhanh. Trong lòng thầm trách Niên Bách Ngạn. Đều tại nhiễu loạn lòng . Nhưng kiểm soát được bản thân mình, cứ luôn nhớ tới cái ôm và nụ hôn của trong phòng nghỉ. Còn cả ánh mắt nhìn khi đưa họ về nhà.

      ra khi ăn xong bữa cơm tối, hy vọng đưa họ về tứ hợp viện, nhưng Tố Diệp nghĩ đến ngày mai Tiểu Tịnh Hảo phải tới trường, rất nhiều đồ đạc cần thay giặt của con bé đều có ở tứ hợp viện. Niên Bách Ngạn đành đồng ý cho họ về đó ở đêm. Trước khi xuống xe lại nhớ đến buổi tối hôm nay được ở cạnh họ. Tố Diệp với , phòng em bé trong tứ hợp viện còn chưa dọn dẹp. Niên Bách Ngạn nghe thấy vậy giống như nhận được thánh chỉ, tối nay thu dọn.

      Sau khi tắm rửa xong cho Tịnh Hảo, Niên Bách Ngạn lại gọi điện cho với rằng, tạm thời đừng động vào hành lí, ngày mai đón Hảo Hảo rồi qua dọn dẹp.

      có quá nhiều lời ngọt ngào đường mật, nhưng khiến cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Niên Bách Ngạn. khẽ ừm tiếng vào trong di động. Giọng cũng dịu dàng dễ nghe. với rằng tối nay nghỉ sớm .

      lại khẽ đồng ý.

      Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tố Diệp cảm thấy mình như mới , mặt đỏ tim đập nhanh. Cho tới tận bây giờ cũng vậy, cứ nghĩ tới là tim lại đập theo quy luật nữa, là vô dụng.

      “Nhưng con muốn được dọn cùng mẹ. Như thế chúng ta có thể chuyển về sống cùng bố rất nhanh, rất nhanh.” Con bé nghiêm túc .

      Tố Diệp nhịn được cười: “Mẹ chỉ dọn số thứ loạn xị ngậu của con lên trước. Ngày mai bố tới phải dọn nữa.”

      “Vậy bố liệu có rất mệt ?”

      “Thế nên ngày mai khi con cùng bố về nhà trước, con phải giúp đỡ bố mới đúng.”

      Tiểu Tịnh Hảo mỉm cười gật đầu rất mạnh: “Vâng! Con là trợ lý đắc lực của bố.”

      “Lại đây mẹ bế!” Tố Diệp dang rộng hai tay.

      Tiểu Tịnh Hảo nhào tới ôm chặt cổ : “Mẹ ơi hôm nay con nhìn thấy bố hôn mẹ rồi.”



      ~Hết chương 720~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 721: Đối với người thân nhất mới vô lý vô cớ


      Tố Diệp đỏ mặt. Cửa phòng nghỉ chẳng phải đóng rồi sao, sao có thể bị con nhóc này nhìn thấy. hắng giọng: “Sau này được phép nhìn linh tinh.”

      Tiểu Tịnh Hảo nghiêng đầu: “Vậy sau khi chúng ta sống cùng bố con thể ngủ cùng mẹ nữa rồi.”

      “Con có thể ngủ cùng mẹ chứ, con ngủ ở giữa bố và mẹ.”

      Đầu của Tiểu Tịnh Hảo lúc lắc như trống bỏi: “Các bạn trong lớp con mẹ phải ngủ cùng bố, nếu thể sinh được em bé.”

      Tố Diệp hoảng hốt trợn tròn mắt, nhìn Tịnh Hảo, toát mồ hôi.





      Ngày hôm sau lại là ngày bận rộn.

      Niên Bách Ngạn gần như cả đêm ngủ. Lần này phải vì công việc mà là phụng mệnh” bà xã đại nhân dọn dẹp phòng ốc cho Hảo Hảo. ra phòng khá sạch cũng có gì để dọn. Nhưng chính vì quá sạch nên lại thiếu những thứ trẻ con cần có.

      Buổi tối còn mua đồ chơi thực tế lắm. gần như lật tung các tủ, các kệ rồi lại tới cửa hàng tiện lợi hai tư giờ gần như quét sạch tất cả kẹo mút, kẹo bông hoặc những thứ đồ có hình hoạt hình, cố gắng để căn phòng trở nên phong phú hơn.

      Tới chín giờ, phá lệ tới công ty mà đến thẳng khu thiếu nhi của trung tâm mậu dịch quốc tế, mua ít những thứ mà cho là Hảo Hảo thích, rồi lại quay về tứ hợp viện, trang hoàng lượt.

      Tử Nhã được gọi về. Con bé cũng bận rộn trước sau. Ngoài ra còn có đầu bếp của bốn năm trước. Tất cả đều nghe theo lệnh chuẩn bị ít những món ăn mà Hảo Hảo thích.

      Làm xong những việc này, chẳng hiểu sao Niên Bách Ngạn bỗng nhớ tới Diệp Hạc Phong.

      Trung thu năm đó, Diệp Hạc Phong biết Tố Diệp đồng ý tới nhà họ Diệp đón Tết, ông ấy vui lắm. Ngoại trừ việc đích thân phê duyệt thực đơn, ông ấy còn sợ đầu bếp làm ngon, đặc biệt bảo đầu bếp làm thêm mấy lượt. Trước khi Tố Diệp đến nhà họ Diệp, có thể ông ấy dặn dặn lại, chỉ sợ chi tiết nào đó khiến Tố Diệp vui. Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng Diệp Hạc Phong.

      Khi Hảo Hảo chào đời có ở bên. Khi Hảo Hảo biết bò có ở bên. Khi Hảo Hảo loạng choạng tập có ở bên. Khi Hảo Hảo biết gọi cái tên đầu tiên có ở bên. Đối với Hảo Hảo ngoài tình phụ tử đầy ắp của phần lớn chỉ là bù đắp. phải bù lại bao năm đánh mất, thế nên mới dè dặt như vậy, mới sợ Hảo Hảo thích những gì chuẩn bị như vậy.

      Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Những người làm con cái luôn hiểu cha mẹ mình. Chỉ tới khi bản thân mình làm cha mẹ mới hiểu cho tâm tư của cha mẹ. nghĩ, sở dĩ Tố Diệp hoàn toàn từ bỏ vì cũng làm mẹ, tự nhiên hiểu được đạo lý này.

      Buổi chiều Niên Bách Ngạn trở về công ty. Ngay sau đó có cuộc thương lượng quốc tế và hai cuộc họp trực tuyến đợi . Trước khi bước vào phòng họp, câu đầu tiên để lại cho Giản Ngôn chính là: Giúp tôi hủy mọi cuộc tiếp khách tối nay.

      Chưa đợi Giản Ngôn ghi chép lại, Niên Bách Ngạn lại bổ sung thêm: À còn cả tối mai nữa tất cả mọi cuộc tiếp khách cuối tuần đều hủy, rời sang thứ hai tuần sau.

      Giản Ngôn biết bật đèn xanh cho vợ con, cũng hỏi nhiều mà cúi đầu ghi chép.

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi lại : “Đặt vé máy bay Hong Kong vào tối thứ sáu, hai người lớn trẻ em. Nhớ kỹ, thông báo cho hãng hàng phía đó, hoa quả sau bữa ăn phải có dâu tây.”

      Giản Ngôn bàng hoàng. Sao ngay vậy? Nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh ứng phó: “Dạ được! Tôi liên lạc với Meryl bên công ty hàng . ấy có thể chịu trách nhiệm hoàn thành.” Tuy rằng bây giờ phải mùa ăn dâu tây, nhưng tìm dâu tây chắc thành vấn đề.

      “Tôi sắp xếp xe đón ở sân bay.”

      Niên Bách Ngạn gật đầu.

      Muốn đưa Hảo Hảo tới Hong Kong, lý do rất đơn giản. Hôm qua khi khắc thỏ cho con bé, con bé cầm chặt con thỏ nhìn cách đáng thương: “Miffy của con đơn lắm. Nó đáng thương vô cùng. Lần trước nó còn được cùng con tới Disneyland. được gặp nhiều bạn bè, nó cứ khóc mãi. Mẹ quyết để con đưa nó . Bố ơi! Bố có thể đưa con Disneyland lần nữa ? Con muốn đưa Miffy cùng, giúp nó tìm bạn của nó.”

      Đây là cầu cụ thể mà Hảo Hảo đưa ra. Người làm bố như sao có thể đồng ý? Vừa hay sắp tới cuối tuần, đưa Hảo Hảo ra ngoài chơi cũng tốt.

      Cuộc đàm phán buổi chiều rất thành công. Niên Thị lần nữa hợp tác với tập đoàn nước ngoài, có thêm mỏ kim cương. Điều này cũng đồng nghĩa giá trị của Niên Bách Ngạn lại thay đổi lượt.

      Cuộc họp trực tuyến chủ yếu bàn về việc Niên Thị lên sàn. Qua bốn năm trù bị, Niên Thị có đầy đủ tư cách lên sàn. Trong hội nghị, Niên Bách Ngạn tuyên bố quyết nghị đếm ngược ngày công ty lên sàn. Tất cả mọi người đều hưng phấn như gà chọi.

      Hội nghị trong lúc nước sôi lửa bỏng trợ lý thư ký gõ cửa vào. Niên Bách Ngạn còn thảo luận nội dung cuộc họp. Giản Ngôn đứng dậy ra mở cửa. Sau khi thấy trợ lý thư ký cậu ấy hơi nhíu mày: “ biết lúc chủ tịch Niên họp thích bị người ta quấy rầy sao?”

      Trợ lý thư ký có vẻ rất gấp gáp: “Trợ lý Giản! phải tôi, là chị Niên chị ấy…”

      ta còn chưa hết câu Tố Diệp đợi nổi từ lâu lập tức len lên đẩy Giản Ngôn ra, xông vào phòng họp. Giản Ngôn giật nảy mình, câu ấy chưa bao giờ thấy thất thường như vậy, ngay sau đó bèn theo.

      Niên Bách Ngạn ngờ có người đột nhiên xông vào nhiễu loạn trình tự cuộc họp. định bất mãn, lại thấy hóa ra là Tố Diệp, kinh ngạc phen

      Gương mặt Tố Diệp đầm đìa nước mắt, sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn như nhìn thấy cứu tinh, lập tức lao tới. Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy đón lấy , ôm chặt , trong lòng lên dự cảm chẳng lành.

      “Bách Ngạn phải làm sao đây? Phải làm sao đây…” khóc đến bất lực, tay nắm gắt gao cánh tay “Em cầu xin . Bách Ngạn! giúp em…”

      Niên Bách Ngạn cảm nhận được tay run rẩy. chỉ tay, còn cả người cũng hoàn toàn run rẩy. số đồng nghiệp tham dự cuộc họp trực tuyến cũng quen Tố Diệp. Trong ấn tượng của họ Tố Diệp trước nay luôn chú trọng hình tượng, chưa bao giờ luống cuống như vậy nên nhất thời tất cả đều ngạc nhiên.

      Giản Ngôn thấy vậy bèn thay Niên Bách Ngạn tuyên bố giải tán cuộc họp. Sau khi tất cả mọi người khỏi, Giản Ngôn đóng cửa phòng họp lại. Trong phòng họp chỉ còn lại Niên Bách Ngạn, Tố Diệp và Giản Ngôn.

      Thấy khóc đến mức đó, Niên Bách Ngạn vội vàng cầm lấy khăn giấy đau lòng lau nước mắt cho : “Diệp Diệp! Em đừng khóc, cho biết chuyện gì xảy ra ?”

      “Hảo Hảo mất tích rồi, nó ở trường mẫu giáo.” Diệp Diệp làm sao có thể nín khóc. Tim đau nhói, cả người đau đớn: “Hôm nay giáo vừa gọi điện cho em rằng Hảo Hảo biến mất từ sau buổi trưa. Các giáo tìm khắp trường mẫu giáo cũng thấy con bé.”

      “Gì cơ?” Gương mặt Niên Bách Ngạn cứng đờ, con mất tích?

      “Bách Ngạn! Phải làm sao đây? Em sợ lắm, biết nên làm gì. nhất định tìm ra được Hảo Hảo, đúng ? Em cầu xin nhất định phải tìm ra Hảo Hảo…” Tố Diệp nắm lấy cánh tay gào khóc, hoàn toàn mất lý trí.

      Kể cả Giản Ngôn cũng bị dọa cho trận. Sao đứa bé lại mất tích được? Chuyện này hề .

      Nghe xong, Niên Bách Ngạn đương nhiên cũng sốt ruột, nhưng lúc này cũng thể sốt ruột theo. khi đánh mất lý trí Tố Diệp cảm thấy như trời sụp xuống. ép buộc mình phải bình tĩnh lại rồi : “Hảo Hảo nhất định sao. Chúng ta tới trường mẫu giáo chuyến. Bên trong chắc là có CCTV, chúng ta tới đo kiểm tra .”

      Lúc này Tố Diệp mới từ từ lấy lại được ý chí, vội vàng gật đầu. giờ hồn bay phách lạc. chỉ biết nếu vào đường cùng người đàn ông trước mặt này chính là hy vọng duy nhất của .

      với Tố Khải chưa?” Niên Bách Ngạn hỏi . Tố Diệp lắc đầu. Xảy ra chuyện người đầu tiên nghĩ tới chính là .

      “Yên tâm , nhất định sao.” Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy , mang lại cho nguồn sức mạnh kiên định nhất. Sau đó quay đầu với Giản Ngôn: “Cậu lập tức gọi điện thoại cho Tố Khải, bảo bọn họ đợi tin tức của chúng ta. Nếu Hảo Hảo rời khỏi trường mẫu giáo, phiền nó lập tức giúp tôi.” Chưa tới hai tư giờ chưa thể lập thành án điều tra nhưng việc trẻ con mất tích phải chuyện , làm sao đợi được đến hai tư tiếng đồng hồ? Nhờ cậy quan hệ chút còn tốt hơn mò kim đáy bể.

      Giản Ngôn gật đầu.

      Niên Bách Ngạn lái xe, đưa Tố Diệp đến trường mẫu giáo. đặc biệt chọn những đường vắng, cũng vượt ít đèn đỏ. Tố Diệp ngồi ở ghế lái phụ ngón tay lạnh ngắt, cả người ngừng khóc.

      Tim bị tiếng khóc của quấy nhiễu, mặt đau lòng cho Tố Diệp, mặt lại lo biết Hảo Hảo có xảy ra chuyện gì . kéo tay lại nắm chặt rồi nhàng an ủi: “Diệp Diệp! Đừng lo lắng.”

      “Sao em có thể lo lắng? Nó là máu mủ em vất vả mười tháng mới đẻ ra được, là cục thịt rơi ra từ người em. Làm sao hiểu được?” Vì Tố Diệp lo lắng và căng thẳng nên hơi đánh mất lý trí: “ có biết khi mang thai Hảo Hảo em vất vả nhường nào ? Em quan tâm việc ngồi tù vì biết có ngày ra tù, nhưng sao? lại đưa đơn ly hôn cho em! Lúc đó là lúc em khổ sở nhất vậy mà lại đưa đơn ly hôn…”

      “Xin lỗi em…” Niên Bách Ngạn biết ra kìm nén rất nhiều lời. Mấy ngày nay gặp mặt im lặng chuyện trước đây, cũng nhắc đến chuyện ly hôn, biết vẫn đè nén chưa .

      chỉ biết xin lỗi, xin lỗi có ích gì? Niên Bách Ngạn! Em như vậy, đối xử với em như vậy sao? Chuyện gì cũng với em, em là vợ , tưởng gánh hết mọi chuyện lên người là vĩ đại ư? có coi em là vợ ? Thế nào là vợ chồng? Vợ chồng là phải cùng nhau gánh vác. Có ai làm chồng như ?” Tố Diệp càng càng khóc, càng khóc càng giận, giơ bàn tay được nắm chặt lên ra sức đánh .

      Niên Bách Ngạn mặc cho đánh, tay nắm vững vô lăng, tay ngừng lấy khăn giấy lau nước mắt cho .

      “Hảo Hảo mà mất tích, em nhất định tha thứ cho đâu!” Tố Diệp như đứa trẻ vô lý gào lên điên cuồng: “Em thể đánh mất nó, thể để nó trải qua những chuyện đáng sợ…”

      Con người ta chỉ vô lý vô cớ tùy tiện gào khóc với người mình thân nhất. Tố Diệp cũng vậy mà thôi, lúc này Niên Bách Ngạn chính là chỗ dựa lớn nhất của , đồng thời cũng là đối tượng duy nhất để chút giận…



      ~Hết chương 721~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 722: chỉ đứa mất tích


      Mặc dù Niên Bách Ngạn mới ra tù chưa lâu, nhưng cũng nhận ra Tố Diệp rất lo lắng cho Tịnh Hảo, nhất là mỗi lần tới đón Tịnh Hảo, giáo ràng biết là bố của Tịnh Hảo nhưng vẫn còn phải gọi điện thông báo cho Tố Diệp. Đối với việc này tuy rằng được thoải mái lắm những vẫn hiểu nỗi lòng của Tố Diệp.

      Lúc Tố Diệp từng lạc người thân, vì thế mà cảnh ngộ khiến đau khổ cả đời. tuyệt đối thể để con mình lại gặp phải những chuyện như vậy.

      Niên Bách Ngạn biết sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, thế nên cho dù Tịnh Hảo chỉ hơi rời ra tầm mắt của , cũng căng thẳng. Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn chỉ tự trách bản thân cho được cảm giác an toàn. Là chồng mà lại khiến vợ mình ngày nào cũng phải sống trong hoang mang lo sợ, ngày nào cũng phải lo lắng cho an toàn của con , đây là lỗi của .

      nắm chặt tay , ngừng an ủi: “ đâu, Diệp Diệp! Đừng nghĩ tiêu cực như vậy.”

      “Nhưng…nhưng năm xưa em cũng chỉ mới bốn tuổi.” Tố Diệp dùng tay còn lại đặt lên tim mình, đau tới nỗi mỗi chữ ra cũng vô cùng khó khăn.

      Niên Bách Ngạn biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay lại để giữ lấy tay .

      “Thả em ra!” Tố Diệp kêu lên thất thanh, lập tức hất tay ra, thẳng thừng : “Niên Bách Ngạn! thể hại em rồi lại hại cả Hảo Hảo.”

      Bàn tay nắm chặt vô lăng của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. quay đầu xe, chiếc xe đột ngột dừng lại con đường .

      yên ắng ngột ngạt đến chết người.

      Lời Tố Diệp như chiếc búa đập thẳng vào trái tim . nhìn nhưng nỗi đau khi con tim bị đâm xuyên lại đong đầy trong ánh mắt. Ánh nắng buổi chiều hắt nghiêng xuống gò má , tỉ mẩn đẽo gọt nỗi bi thương của .

      Năm bốn tuổi của lẽ nào lại phải nỗi đau của ? Nếu tất cả mọi việc khi ấy chưa từng xảy ra, hoặc giả nếu lúc ấy có thể đưa chạy ra ngoài, vậy tận sâu trong lòng lưu lại vết sẹo như thế. Nỗi đau này phải buông là buông được. Còn , dẫu ngồi tù bốn năm sao? gây ra tổn thương còn là vấn đề bù đắp nữa.

      Theo tiếng phanh xe của Niên Bách Ngạn, yên ắng bất ngờ bao chùm, Tố Diệp mới ý thức được mình vừa gì. Cả người cũng cứng đờ, rất lâu sau mới quay đầu nhìn sang Niên Bách Ngạn ngồi bên. Sau khi nhìn đau thương nơi ánh mắt , mới hiểu mình tàn nhẫn cỡ nào.

      Nỗi đau của liên quan tới , nhưng vì cuộc gặp gỡ sau này mà lại dày vò , bắt chịu đựng trọng trách còn nặng nề hơn. thề với trời câu vừa rồi phải những gì suy nghĩ trong lòng. cũng biết vì sao lại phát ngôn ra câu thần kinh đến thế. Bốn năm trước, khi Vincent nhắc tới chuyện chà đạp ngay trước mặt , khi hạ nhục Niên Bách Ngạn ngay trước mặt , dùng những lời lẽ khó nghe để kích động Niên Bách Ngạn gần như phát điên. Việc bất chấp tất cả để cắn lẽ nào phải vì cảm thấy Niên Bách Ngạn phải chịu nhục?

      Bây giờ tất cả những ai có thể làm tổn thương bọn họ đều còn nữa. bỗng trở thành người làm tổn thương .

      “Bách Ngạn… Em…em vừa rồi có ý đó. Em…” Tố Diệp run rẩy . muốn giải thích nhưng ngôn ngữ lại trở nên già cỗi, bất lực: “Em xin lỗi! Em vốn dĩ định như thế. Em…”

      giây sau được kéo vào lòng, ôm nhàng.

      Nước mắt Tố Diệp cứ thế lăn dài, rỏ xuống áo véc của . Hơi thở quen thuộc của người đàn ông khiến ấm lòng. thể kìm nén cảm giác muốn khóc, ngừng xin lỗi : “Em xin lỗi…”

      Niên Bách Ngạn đâu có thể trách . Tình cảm của đối với Tố Diệp ngoài xót xa chỉ có xót xa. khẽ lau nước mắt của rồi vỗ về: “Diệp Diệp! Em sai. biết tại em quá lo lắng. Giờ trở về rồi, em hãy giao tất cả lại cho xử lí được ?”

      Tố Diệp mơ hồ nhìn qua hàng nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “ nhất định tìm được Hảo Hảo đúng ?”

      “Đúng!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn vô cùng kiên định: “ tuyệt đối để con của chúng ta xảy ra chuyện.”

      “Bách Ngạn…” Tố Diệp siết chặt áo sơ mi của , khẽ gọi tên , nguồn sức mạnh duy nhất trong lòng





      đường vội tới trường mẫu giáo, Niên Bách Ngạn gọi liên tục vào điện thoại của Tịnh Hảo. Chiếc di động xíu màu hồng phấn đó đáng nhẽ phải được đeo cổ Tịnh Hảo mới đúng, nhưng từ đầu đến cuối lại gọi được.

      Khi tới trường mẫu giáo, giáo viên phụ trách sinh hoạt và chủ nhiệm lớp của Tịnh Hảo đều ra ngoài, còn cả hiệu trưởng trường mẫu giáo với gương mặt lo âu. Sau khi thấy hai người tới, họ vội vàng mới tới văn phòng hiệu trưởng vừa vừa : “Thưa bố mẹ Tịnh Hảo! Tôi bắt buộc phải với chị điểm, vừa nãy chúng tôi kiểm tra CCTV của trường mẫu giáo, xác định Tịnh Hảo lén lút chuồn ra khỏi trường mẫu giáo. Trẻ con còn bé như vậy ở ngoài rất nguy hiểm. Cháu chưa thể tìm được đường về nhà, thế nên hai vị vẫn nên mau chóng báo cảnh sát .”

      Nghe xong, hai chân Tố Diệp mềm nhũn. Nếu có Niên Bách Ngạn kịp thời ôm lấy eo , chắc chắn ngã sạp xuống đất. vào văn phòng, Niên Bách Ngạn sững người. hoàn toàn ngờ lại được gặp Kỳ Ưng Diêm ở đây.

      Kỳ Ưng Diêm, đại luật sư quốc tế trong đoàn luật sư biện hộ cho bốn năm trước, thông qua quan hệ với Giang Mạc Viễn để chủ động giúp biện hộ. Bản án bốn năm tòa tuyên khi ấy có liên quan ít tới những chứng cứ đầy sức thuyết phục mà Kỳ Ưng Diêm mất cồn tìm kiếm, nếu sao chỉ bị bốn năm? Sau này vào tù, cũng có cơ hội gặp lại. ngờ họ lại gặp nhau lần nữa ở đây.

      Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn Kỳ Ưng Diêm kinh ngạc chút nào. ấy ngay: “Chủ tịch Niên! Con trai tôi và con ở cùng nhau. Cả hai đứa chúng nó đều mất tích.” Tố Diệp bàng hoàng. biết Kỳ Ưng Diêm, người đàn ông có thể khiến viện kiểm sát á khẩu tòa. Nhưng giờ phút này đây giăng đầy lo lắng, còn vẻ lanh lợi sắc sảo và điềm tĩnh khi đứng pháp đình. Có nhắn đứng bên cạnh , gương mặt rất xinh đẹp, người toát ra ve thuần khiết.

      Người con này có lẽ chính là Lưu Ly phải ? Nghe vợ Kỳ Ưng Diêm là nhà điều chế hương nổi tiếng. Ngay cả câu chuyện lãng tử Kỳ Ưng Diêm theo đuổi nhà điều hương Lưu Ly cũng trở thành giai thoại, bắt nguồn từ việc Kỳ Ưng Diêm tặng cho Lưu Ly trang viên hoa hồng rộng mười héc ta để trồng các cây phục vụ cho việc cung cấp nguyên liệu và chế tạo tinh dầu. Giá bán của mỗi héc ta ở trang viên hoa hồng này đắt đỏ nổi tiếng.

      ngờ, hôm nay lại được gặp ấy ở đây. Nghe Kỳ Ưng Diêm xong, Tố Diệp vô cùng kỳ lạ. Sao con của họ lại học ở đây?

      “Vì vợ tôi làm việc ở Bắc Kinh bốn năm nên gia đình tôi cũng theo tới đây. Con trai tôi mới chuyển tới ngôi trường này cách đây lâu.” Kỳ Ưng Diêm giải thích đơn giản.
      Niên Bách Ngạn hiểu ra. Vốn dĩ rất cảm kích Kỳ Ưng Diêm, bây giờ nghe tin hai đứa trẻ cùng nhau, đương nhiên càng phải gắng sức hợp tác. xem đoạn băng có liên quan trong đó có cảnh chính là Hảo Hảo trèo lên tường. Con bé trèo lên cái cây trước, cành cây đó vừa hay vắt tới bên tường thế nên trở thành con đường tuyệt nhất để nó trốn ra khỏi trường học. Cậu bé còn lại lớn hơn chút, theo phái sau Hảo Hảo nhanh chóng trèo lên cây rồi nhảy ra khỏi tường.

      “Luật sư Kỳ! Con trai ?” Niên Bách Ngạn hỏi câu.

      Kỳ Ưng Diêm gật đầu: “Năm nay năm tuổi, học lớp mẫu giáo lớn rồi. Quái lạ! Nó và con quen nhau khi nào nhỉ?”

      Câu hỏi này hiệu trưởng cũng chẳng đáp lại được. giáo phụ trách sinh hoạt bên cạnh : “Tôi từng thấy Kỳ Tôn tới lớp mẫu giáo bé tìm Hảo Hảo. Hai đứa trẻ này chuyện khá hợp nhau.”

      Nghe xong hiệu trưởng phân tích: “Có lẽ Kỳ Tôn vừa chuyển tới, dĩ nhiên thể hòa nhập nhanh đến vậy với các bạn trong này, vừa hay có cùng chung ngôn ngữ với Hảo Hảo cũng mới tới trường. Nghe Hảo Hảo cũng thích học lắm.”

      “Phải làm sao đây? đứa ba tuổi, đứa năm tuổi. Cả hai đứa bé đều rất , lại ra khỏi trường mẫu giáo, quá nguy hiểm.” Lưu Ly chảy nước mắt.

      Nghe ấy vậy, chính Tố Diệp cũng thắt lòng lại, tâm trạng của những người làm mẹ có thể thông cảm cho nhau.

      “Xin lỗi! Đây là do trường chúng tôi làm tròn trách nhiệm. Chúng tôi nghĩ thành ra như vậy. Trường mẫu giáo trước nay vẫn rất kín đáo.” Hiệu trưởng xin lỗi.

      Niên Bách Ngạn thầm thở dài. ra trẻ con xảy ra truyện ở trường mẫu giáo đương nhiên người làm bố làm mẹ ngay lập tức trách cứ nhà trường. Nhưng sau khi xem đoạn băng cảm thấy trường học hơi oan uổng. Ai mà ngờ được đứa trẻ như vậy lại leo lên cây, rồi từ cành cây leo ra khỏi tường? Xung quanh trường mẫu giáo rất cao. Đừng là trẻ con, ngay cả người lớn nếu sử dụng công cụ cũng thể trèo ra ngoài được.

      “Chủ tịch Niên!” Kỳ Ưng Diêm nhìn về phía Niên Bách Ngạn ánh mắt chân thành: “Nhà chúng tôi vừa tới Bắc Kinh chưa lâu, quan hệ còn rất ít, xem có thể trong lúc tìm con cũng nhân tiện tìm giúp con trai chúng tôi hay ? Cảm ơn .”

      “Luật sư Kỳ quá khách khí rồi. Hai đứa trẻ ở cùng nhau. Tìm chúng là trách nhiệm của tôi. Bốn năm trước tôi nợ món nợ tình cảm, yên tâm tôi nhất định giúp tìm được con trai. Đứa trẻ sao đâu.” Niên Bách Ngạn chân thành .

      Hai vợ chồng Kỳ Ưng Diêm liên tục cảm ơn.

      Sau khi xem xong đoạn băng tài liệu, Niên Bách Ngạn lại vòng ra sau vườn trường xem xét tình hình. Trong trường có cây, Hảo Hảo và Kỳ Tôn có thể trèo lên tường. Nhưng bên ngoài kia có cây, hai đứa nó trèo xuống kiểu gì nhỉ? Nếu nhảy thẳng xuống quá mạo hiểm rồi.

      Tố Diệp nhìn những chỗ lồi lõm tạo nên vách tường: “Chúng lời dụng chính những chỗ lồi lõm này để xuống. Ít nhất Hảo Hảo có thể làm được việc này.” thở dài gương mặt khó đăm đăm.

      Lúc rảnh rỗi thường đưa Hảo Hảo tới hội quán leo núi. Đương nhiên đều là leo núi còn Hảo Hảo ngồi dưới chơi, nhưng điều này cũng thể đảm bảo Hảo Hảo biết. cảm thấy con bé có khả năng bẩm sinh về leo núi.

      Nghe vậy Niên Bách Ngạn chợt hiểu ra. Nhìn thấy vẻ áy náy gương mặt , giơ tay khoác qua vai , dịu giọng vỗ về: “ sao đâu! Em an tâm .”

      Lưu Ly đúng bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy chợt cảm thán. Nghe nhà kinh doanh đá quý nổi tiếng Niên Bách Ngạn trước nay đối với mọi người rất nghiêm khắc nhưng lại vợ như mạng sống của mình. Giờ được gặp mặt ấy mới tin tưởng. Đây là người đàn ông có trách nhiệm. Tuy chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng và an toàn…



      ~Hết chương 722~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :