1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 713: muốn gặp lần


      Bàn tay nắm vô lăng của Kỷ Đông Nham cứng đờ. lúc lâu sau ấy mới : “Cứ đưa cậu về trước , tiện đường.”

      “Đưa ấy về trước!” Niên Bách Ngạn cực kì kiên quyết.

      Kỷ Đông Nham lên tiếng. Cách lúc ấy tạt xe vào lề đường, đỗ lại. Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn ấy nhíu mày.

      “Bách Ngạn!” Kỷ Đông Nham thở dài: “Quan hệ của cậu và ấy thay đổi rồi. phải cậu quên rồi đấy chứ?”

      “Kỷ Đông Nham! Tớ chỉ muốn đưa ấy về nhà thôi.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn trở nên nặng nề.

      Kỷ Đông Nham nhìn chằm chằm: “Cậu muốn đưa ấy về nhà hay cậu muốn biết bây giờ ấy sống ở đâu?”

      Niên Bách Ngạn mím chặt môi, cằm căng ra.

      “Bốn năm trước, cậu lựa chọn từ bỏ ấy. Đó là quyết định của chính cậu. Cậu thể khiến người khác tổn thương rồi lại hối hận, càng thể tới quấy rầy người ta sau khi vết thương của người ta khó khăn lắm mới lành lại được. Niên Bách Ngạn! Trước nay lời hứa của cậu luôn đáng giá ngàn vàng, tớ nghĩ chuyện này có lẽ cậu cũng thể làm ra được phải ?” Kỷ Đông Nham cất giọng lạnh lùng, ánh mắt bất mãn: “Mặc dù tớ chưa bao giờ nhìn thấy ấy rơi nước mắt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra năm xưa ấy đau khổ nhường nào. Cậu làm tổn thương ấy nên tránh xa ấy ra chút, đừng khiến ấy sống bằng chết. cách khác quả đắng mà cậu trồng ra cậu phải tự ăn, đừng lôi người khác vào chịu tội cùng cậu.”

      Lời tuy khó nghe nhưng đầy lí lẽ.

      Niên Bách Ngạn đờ mặt ra. Bao cảm xúc kìm nén trong lồng ngực hóa thành nỗi đau. cắn chặt răng, từ đầu tới cuối vẫn quay đầu nhìn Tố Diệp ở ghế sau. Kỷ Đông Nham mắng đúng lắm. Năm xưa người lựa chọn buông tay là , dù xuất phát từ lý do gì cũng đều là chia tay trước. Bây giờ lấy tư cách gì để quan tâm ? Quan hệ giữa hoàn toàn thay đổi.

      được lời. Lời của Kỷ Đông Nham chặn đứng cổ họng , mặc cho có là người giỏi biện hộ đến đâu cũng thất bại thảm hại. Rất lâu sau, gật đầu cách bất lực, mở cửa rồi xuống xe. cần Kỷ Đông Nham đưa về nhà mà bắt chiếc xe khác rồi mất.

      Kỷ Đông Nham như người vừa đánh xong trận chiến lớn, mệt mỏi dựa ra sau ghế. Nghĩ tới những lời vừa , nhớ lại ánh mắt nhẫn nhịn ban nãy của Niên Bách Ngạn, sau cùng, ngao ngán thở dài.

      Lúc này Tố Diệp ở ghế sau lại ngồi dậy. xuống xe, rồi mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. ghế vẫn còn vương mùi hương của Niên Bách Ngạn, mùi gỗ mộc dìu dịu, ấm áp,dễ chịu. bàng hoàng cảm thấy mình như ở trong vòng tay .

      Kỷ Đông Nham lái xe ngay mà quay sang nhìn .

      Tố Diệp né tránh cũng quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham. Trong mắt nào có men rượu? Tỉnh táo vô cùng.

      hiểu cậu ấy, cậu ấy tìm em.” Kỷ Đông Nham khẽ thở dài: “Những người đàn ông bình thường hiếu thắng, mạnh mẽ đều như vậy. Khi cậu ấy được như ý, cậu ấy hy vọng người con của mình bị mình liên lụy nên đẩy ấy ra. Tới khi cậu ấy lại có khả năng, việc đầu tiên cậu ấy nghĩ tới luôn luôn là hy vọng người con ấy quay trở về bên cạnh mình. Em cũng đừng trách cậu ấy. Mẫu đàn ông này còn tốt hơn loại người ràng biết mình thể tự lo được cho mình nhưng vẫn gào khóc cầu xin em đừng rời xa.”

      Tố Diệp bình thản nhìn ra ngoài cửa xe. Đó là hướng Niên Bách Ngạn vừa lên xe mất, chỉ còn những chiếc lá rụng nhàng lướt qua trong gió đêm. Rất lâu sau khẽ : “Em chỉ biết lúc sinh Hảo Hảo mới là người bận rộn trước sau trong bệnh viện.”

      “Hảo Hảo là con của cậu ấy.” Kỷ Đông Nham thể nhắc nhở câu.

      Tố Diệp nghiến răng: “Cái tính xấu này của ấy kiểu gì cũng phải sửa.”

      Kỷ Đông Nham chẳng biết gì hơn. ấy giơ tay vỗ lên đầu : “Tội gì chứ, dẫu sao cũng là máu mủ ruột già.”

      Tố Diệp né tránh. Nhưng sau khi cánh tay Kỷ Đông Nham hạ xuống liếc nhìn ngón áp út của ấy, cau mày rồi trừng mắt lườm ấy. Kỷ Đông Nham thấy nhìn mãi vào ngón áp út trống trơn của mình, gương mặt trở nên gượng gạo. ấy liếm môi rồi : “ chỉ sợ… cậu ấy phát điên mất.”

      Tố Diệp lên tiếng, chỉ mím môi nhìn ấy rời mắt.

      “Được được được. sai rồi. Lần sau nhất định đeo, được ?”

      Kỷ Đông Nham liên tục tỏ ra yếu thế.

      Lúc này bất mãn trong ánh mắt của Tố Diệp mới từ từ tan . bực bội câu: “Lái xe !”

      Kỷ Đông Nham tuân lệnh, lập tức cho xe chạy…





      Tin tức Niên Bách Ngạn trở lại Niên thị như quả bom nổ dưới nước sâu, làm nổ tung đầu óc của tất cả mọi người, khiến cho giới thương nhân vốn dĩ chẳng bình yên lại có lần trao đảo, ngạc nhiên. Niên Bách Ngạn sau khi ra tù nghỉ ngơi thêm ngày. Hôm sau tới công ty. Còn Giản Ngôn sau khi nhận được lệnh sắp xếp mọi việc xong xuôi từ trước, chỉ còn đợi ông chủ lớn của Niên thị quay trở về vị trí của mình.

      Bốn năm, những nhân viên tài giỏi và cốt cán của công ty từng đến làm vì Niên Bách Ngạn chưa ai rời khỏi Niên thị. Tất cả mọi người đều đứng trước cửa công ty, chỉ thiếu nước xếp hàng chào mừng.

      Niên Bách Ngạn ngờ mọi người vẫn đông đủ cả. Trong xã hội lợi ích là hết này, tình cảm của con người dường như trở nên bạc bẽo. đứng giữa mọi người, nhìn những ánh mắt kỳ vọng của họ rồi cúi gập người chào tất cả.

      Cái chào ấy khiến mọi người đều kinh ngạc. Đầu tiên họ ngỡ ngàng sau đó lập tức phản ứng lại, cũng lần lượt khiêm nhường cúi chào. Giản Ngôn đứng bên nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng đầy chấn động.

      Cậu ấy từng phục vụ cho những công ty có danh tiếng nhưng công ty bảo vệ sếp của mình như thế này đây là lần đầu tiên cậu ấy chứng kiến. Từ trước đến nay, cậu ấy đều hiểu mục đích những người này rời . Chỉ có điều hôm nay được tận mắt chứng kiến mới càng cảm thán. ra thương trường, người ta vẫn có thể có được chân tình.

      Niên Bách Ngạn quay trở về phòng chủ tịch. còn ngồi chưa ấm chỗ xuất của loạt các tài liệu lớn , báo cáo của các bộ phận. Dường nhu mọi người hề có cảm giác xa lạ, tựa hồ mới chỉ công tác xa chuyến.

      Quan trọng nhất là việc Niên thị lên sàn. Sau khi xem xét, Niên Bách Ngạn quyết định chờ đợi thêm. Nguyên nhân rất đơn giản, cần bồi đắp mức độ tin cậy của khách hàng đối với Niên thị. Dù sao cũng mới ra tù, cũng cần có thời gian chuẩn bị.

      Cứ như thế các buổi họp lớn nối tiếp nhau như trước đây. Cả bữa trưa cũng là Giản Ngôn bê thẳng tới phòng họp. Tới lúc Niên Bách Ngạn có thời gian để thở ngoài cửa sổ hoàng hôn buông xuống. “Giản Ngôn! Những việc còn lại giao cho cậu đấy!” Niên Bách Ngạn vớ lấy áo khoác và chìa khóa xe dặn dò câu.

      “Chủ tịch! Có cần gọi tài xế ạ?” Giản Ngôn hỏi.

      Niên Bách Ngạn liếc qua đồng hồ đeo tay: “ cần!” Dứt lời sải bước rời khỏi công ty.

      Giản Ngôn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, càng biết định đâu.





      Dưới ánh tịch dương, Sanlitun của thời điểm này vô cùng đẹp. Hoàng hôn chia thành từng tầng từng lớp đổ xuống những tòa nhà đứng sừng sững, nhuộm đỏ những ô cửa kính thủy tinh công nghiệp. Vẻ đẹp này khác hẳn với vẻ mê hoặc của ban đêm. Là vẻ đẹp giản dị nhưng lại mang theo kỳ vọng.

      Vì thông thường vào thời điểm này, có người mong sắp được tan ca, có người chờ đợi cuộc hẹn hò buổi tối, lại có người ngóng chờ buổi xem phim, hôm nhàn nhã dạo phố.

      Nhưng điều Niên Bách Ngạn chờ đợi là được nhìn thấy bóng hình ấy.

      Sau khi từ quán bar trở về tứ hợp viện, gần như mất ngủ cả đêm. ngủ chiếc giường rộng lớn là lại nhớ những khi Tố Diệp nằm bên cạnh. Mỗi lần bận rộn xong trở về nhà, lại lẩm bẩm như đứa trẻ rồi len vào lòng tiếp tục ngủ.

      Đáng nhẽ quen với việc ngủ mình từ lâu, dù là trước kia khi chưa có Tố Diệp hay bốn năm qua sống trong tù. Đáng nhẽ chẳng cảm thấy gì to tát, nhưng khi về tới nhà mới phát ra tất cả mọi bình thản chỉ là vô ích.

      khó mà chợp mắt được, chỉ nghĩ đến việc bốn năm qua , Tố Diệp sống thế nào.

      trằn trọc yên, cuối cùng ngồi hẳn lên sofa, đối mặt với căn nhà trống trải, vừa mới đó thất thần. Dường như nhìn thấy Tố Diệp khóc lóc trong đau khổ khi nhận được đơn xin ly hôn. dơ tay vuốt mép sofa. Có lẽ Tố Diệp nằm bò lên đây mà khóc.

      Có lẽ cũng từng hoảng sợ tỉnh dậy khỏi giấc mơ, ngủ được, độc ngồi ngắm trăng tới khi mặt trời lên. Ngày qua ngày, hôm nào cũng lặng lẽ ở trong căn nhà này, mỗi khi về tới nhà lại đối mặt với vách tường giá lạnh.

      Rồi ngày cũng chuyển , rời xa nơi đây.

      Còn quay lại, chịu đựng những khổ đau từng chịu đựng.

      ngồi tới tận khi trời sáng nhưng hề cảm thấy mệt mỏi, có chăng chỉ là nỗi nhớ cuồn cuộn như nước thủy triều. nhớ , da diết khôn nguôi. Cho dù là khi bận rộn nhất, hình bóng vẫn quẩn quanh trong đầu.

      Sau cùng, quyết định phải gặp mặt lần.

      Cứ như thế, Niên Bách Ngạn lái xe tới Liêm Chúng. tới từ rất sớm, sớm hơn thời gian tan ca. ra kẻ nhát gan, vì vẫn dám hỏi Kỷ Đông Nham, dám hỏi liệu Tố Diệp còn làm ở Liêm Chúng hay .

      Muốn tìm hiểu thông tin về người khó, nhưng chính là muốn dùng cách này để gặp , cho dù chỉ là đứng từ xa nhìn .

      Gió thu nổi lên. Dường như mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Thái Cổ Thành chiếm lĩnh cả con đường lớn Sanlitun. số cửa hàng quen thuộc còn nữa. Đây chính là thực tế, cũng chính là Bắc Kinh.

      Chỉ có điều vẫn có những người hoặc những việc chưa bao giờ thay đổi. Ví dụ như bóng hình từ Soho ra. Con tim chờ đợi quá lâu của Niên Bách Ngạn bỗng đập điên cuồng. ngồi thẳng người dậy, sống lưng cứng đờ, nhìn về phía bãi đậu xe qua tấm kính chắn gió.

      xuất rồi, xuất như vậy ngay trước mắt .

      Chưa đầy lúc sau, chiếc xe lái ra khỏi cửa cách đó xa. Niên Bách Ngạn tinh mắt nhận ra người lái xe là Tố Diệp. Đó là chiếc xe chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ là chiếc xe mới mua, chiếc xe SUV, loại xe trước nay thích lái cho lắm.

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ gì hết lập tức theo.

      Xe ở đường ít. Tuy chưa tới giờ tan tầm nhưng lượng xe cộ ở Sanlitun vẫn chật ních. ràng là Tố Diệp rất vội. gần như chẳng tuân thủ luật lệ giao thông, liên tục đổi làn đường qua kẽ hở giữa các xe, khiến ít chủ xe ấn còi liên tục để kháng nghị. Niên Bách Ngạn biết vội đâu, chỉ muốn theo như thế.

      Cho tới cuối cùng khi xe của Tố Diệp dừng lại, cũng chậm lại. cho xe dừng lại cách khoảng ba bốn xe, tắt máy. thấy Tố Diệp xuống xe. đứng yên ở vị trí, biết đợi ai. Niên Bách Ngạn hạ cửa xe xuống, ngước mắt lên nhìn mới phát đây là trường mẫu giáo quốc tế…



      ~Hết chương 713~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 714: Có phải con của ?


      Niên Bách Ngạn ngồi ở trong xe rất bàng hoàng. Sao lại tới trường mẫu giáo? mãi nghĩ, lại có chiếc xe dừng lại gần đó. người từ xe bước xuống. Niên Bách Ngạn nhìn rất đó là Diệp Uyên. Trông ấy khá gấp gáp hình như sợ muốn gì đó nên rảo bước rất nhanh. Khi thấy cánh cửa trường mẫu giáo vẫn còn đóng chặt ấy mới thở phào nhõm.

      Niên Bách Ngạn hiểu ra. Chắc là con của Diệp Uyên cũng đến tuổi học mẫu giáo. Xem ra Tố Diệp rất quý cháu này nên cùng Diệp Uyên tới đón chăng? Con bé là Bội Bội, nghe .

      Trước cửa trường mẫu giáo, Diệp Uyên và Tố Diệp trò chuyện. Chỉ có điều biết Diệp Uyên gì với mà Tố Diệp giận dữ lườm ấy cái, sau đó cúi đầu . thấy Diệp Uyên thở dài khó xử rồi dơ tay vò mạnh đầu .

      Tố Diệp đẩy Diệp Uyên cái bộc lộ kháng nghị.

      Cảnh này đập vào mắt Niên Bách Ngạn. Lòng chợt ấm áp, khóe môi bất giác cong lên. nhớ lại khi trước mỗi lần Tố Diệp giận dỗi cũng như vậy, phải ép chủ động cúi đầu nhận sai bằng mọi giá, nếu mặc kệ .

      quen bướng bỉnh, bốn năm sau vẫn vậy thôi.

      Chẳng mấy chốc cánh cửa lớn được mở ra, vang lên tiếng nhạc rộn ràng. Trong buổi chiều hoàng hôn như thế này, nó khiến con người ta vui vẻ. đám trẻ ra ngoài dưới dẫn dắt của các giáo. Trước cổng trường thiếu xe sang. Có gia đình bố mẹ đích thân tới đón, lại có gia đình là người lớn trong nhà hoặc người giúp việc tới đón.

      Niên Bách Ngạn vốn dĩ chỉ muốn ngồi trong xe thầm lặng quan sát Tố diệp là được rồi. Nhưng hiểu sao, khi bóng những đứa trẻ xuất trước cổng trường, trái tim bỗng nhiên như bị kéo lên, vô cớ đập rất nhanh. tự giải thích cho mình rằng, chắc là cũng chờ đợi đứa con của Diệp Uyên? Dù thế nào nữa cũng là chú của con bé, người chưa từng gặp cháu mình như có kích động đôi chút cũng là rất bình thường.

      Vậy có thể xuống xe phải ? Cho dù… và Tố Diệp còn là vợ chồng giao tình của với Diệp Uyên vẫn còn, xuống xe gặp con bé chút cũng được mà.

      vừa mở cửa xe thấy có hai đứa trẻ nổi bật nhất trong đám những đứa trẻ quý tộc. phải vì chúng ăn mặc xa hoa cỡ nào, chủ yếu là vì cả hai bé đều rất xinh xắn.

      Hai bé nắm tay nhau vừa vừa cười. Trong hai đứa trẻ có bé lớn hơn chút, dặn dò đứa còn lại như chị cả, bé nhỉnh hơn ấy búi tóc hai bên cùng chiếc kẹp tóc xinh xắn kẹp lên tóc mai, ăn mặc tây như công chúng . Sau khi nhìn thấy Diệp Uyên hai mắt con bé sáng rực lên rồi chạy bổ về phía Diệp Uyên.

      Trông Diệp Uyên rất vui. tiến tới bế bổng con lên, giơ lên cao. Con bé cư cười khanh khách mãi. khung cảnh ấm áp vậy vốn dĩ khiến người ta ngưỡng mộ. ra đó chính là Bội Bội. Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ chú ý vào bé còn lại, bé được Bội bội dắt tay ban nãy.

      Chẳng biết con bé nghĩ gì mà khi Bội Bội nhào vào lòng Diệp Uyên, nó cười nữa mà cúi đầu tới bên cạnh Tố Diệp. hiểu sao, trái tim Niên Bách Ngạn chợt đập thịch tiếng, quan sát kỹ bé đó, càng nhìn càng có cảm giác kì lạ.

      bé này cũng ăn mặc rất tây. Nhưng khác với Bội Bội, con bé mới chỉ khoảng ba tuổi nên dáng người đương nhiên trông khá . Con bé để tóc dài, mái tóc cũng đen tuyền như Tố Diệp. Nó khoác môt chiếc áo dạ lông cao cấp quá đầu gối,cùng đôi bốt màu xanh đậm, đầu đội chiếc mũ màu xanh lam, trông tổng thể vô cùng nổi bật.

      nhìn thấy Tố Diệp ngồi xuống chuyện với con bé, nhưng con bé lại chỉ im lặng.

      Nhìn từ góc của Niên Bách Ngạn hiểu lắm. nhìn được những biểu cảm quá chi tiết của con bé, chỉ mơ hồ cảm thấy con bé hình như có tâm .

      Nhưng đứa bé này là ai?

      Nghĩ vậy kiềm chế được mà xuống xe, về phía Tố Diệp.

      Tố Diệp mải chuyện với con bé nên hề phát giác ra, cho tới tận khi Diệp Uyên kinh ngạc thốt lên tiếng: “Bách Ngạn!”

      Tố Diệp quay đầu lại nhưng bả vai lại run lên.

      Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Uyên, ánh mắt tự nhiên dừng lại người con ấy. bé quả thực rất xinh, được thừa hưởng gương mặt của Diệp Uyên khi nở nụ cười ngọt ngào lại khiến người ta quý.

      “Cháu đây là Bội Bội?” Niên Bách Ngạn nhìn con bé đầu mày giãn ra.

      Diệp Uyên cười: “Phải rồi! Con tôi đấy. Thoắt cái lớn thế này rồi.”

      Bội Bội tò mò nhìn Niên Bách Ngạn. Diệp Uyên thấy vậy bèn : “Bội Bội! Mau chào , đây là…”

      “Diệp Uyên!” Tố Diệp nãy giờ im lặng bỗng đứng dậy ngắt lời Diệp Uyên. nhìn Niên Bách Ngạn, chỉ giơ tay kéo lại cổ áo cho Bội Bội rồi nhàng : “Bội Bội phải học lớp violin rồi đấy. còn lỡ dở thời gian, mà biết được để tới đón Bội Bội nữa đâu.”

      Diệp Uyên nghe xong như nghe thánh chỉ, vội vàng với Niên Bách Ngạn: “Xin lỗi nhé, tôi trước đây. Bây giờ sợ tôi lén lút đưa Bội Bội chơi nên quản rất chặt.”

      Niên Bách Ngạn mỉm cười, gật đầu.

      Trước khi , Bội Bội vẫn còn hiếu kì ngó Niên Bách Ngạn, sau đó vẫy tay chào tạm biệt qua cửa xe. Niên Bách Ngạn cười rồi cũng chào lại con bé. Sau khi xe của Diệp Uyên khỏi, quay người, ánh mắt bỗng chốc lại chú ý tới bé bên cạnh Tố Diệp.

      này cũng giống Bội Bội tròn xoe đôi mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Ở khoảng cách gần như vậy, Niên Bách Ngạn nhìn diện mạo của con bé.

      như bị ai dùng gậy đánh mạnh vào gáy, chỉ kịp nghe tiếng ầm, đầu óc hơi trống rỗng. Nhìn từ góc độ này, đứa bé hoàn toàn là phiên bản của Tố Diệp hồi . từng gặp Tố Diệp năm bốn tuổi, giống đứa bé trước mặt y như đúc.

      Con bé rất xinh xắn. Đôi mắt to, con ngươi long lanh, trắng đen ràng. Biểu cảm nét mặt cho dù là khi tò mò nhìn cũng giống hệt Tố Diệp. Ánh nắng hắt lên gò má con bé, làn da mịn màng như trứng gà bóc.

      Nó lại có điểm gì đó giống Tố Diệp nhưng cực kỳ quen thuộc với Niên Bách Ngạn. Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt con bé, Niên Bách Ngạn lại cảm thấy trái tim như bị thứ gì đập cái, là thứ cảm giác chưa bao giờ có.

      “Trùng hợp !” Tố Diệp là người lên tiếng trước, sau đó thản nhiên kéo con bé ra sau lưng mình, che tầm mắt quan sát của Niên Bách Ngạn.

      Đầu thu là thời điểm người đàn ông hấp dẫn nhất. Tố Diệp luôn cho rằng như vậy. Ít nhất cảm nhận được sức hấp dẫn ấy từ Niên Bách Ngạn. Tuy bốn năm qua, nhưng trông càng thêm nam tính. Đây chính là điều bất công của ông trời, luôn khiến người đàn ông như ly rượu vang tước mặt thời gian, càng lâu càng nồng nàn.

      Niên Bách Ngạn khoác chiếc áo rộng trong tiết trời thu đông. Bây giờ thời tiết vẫn chưa lạnh lắm nên hôm nay mặc chiếc áo khoác nilon dài nửa. Vẫn là màu đen khiêm nhường và giản dị, bên trong kết hợp với chiếc sơ mi màu lam đậm cùng chiếc quần âu màu đen. thắt cà vạt, nên trông bớt rất nhiều vẻ cứng nhắc.

      Tố Diệp thể thừa nhận, trông thế này khiến phụ nữ thể chối từ.

      Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu, nhìn , định gì đó nhưng nhất thời lại lại nên lời. Ngược lại bé bị Tố Diệp giấu sau lưng lại khỏi tò mò. Nó ngó đầu ra tiếp tục quan sát Niên Bách Ngạn, đôi mắt như thủy tinh chớp chớp ngừng.

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn lần nữa bị con bé thu hút, vô thức giãn khóe môi.

      Tố Diệp nhìn rất biểu cảm của . Sau khi suy nghĩ, dẫn con bé ra, khẽ : “Đây là con tôi. Cháu tên là Tịnh Hảo.”

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn chợt run lên.

      Tố Diệp cố tình coi như thấy, rồi với Tịnh Hảo: “Chào chú con.”

      Tịnh Hảo cắn môi, ngẩng đầu đối diện với Niên Bách Ngạn, cất giọng non nớt: “Con chào chú ạ.”

      Khi câu chú này lọt vào tai Niên Bách Ngạn quả thực khiến nó nhói đau. vô thức nhíu mày, sau đó ngồi xuống quan sát Tịnh Hảo.

      Cảnh này thực ra rất khôi hài. Niên Bách Ngạn rất cao, còn Tịnh Hảo bé xíu, hệt như con búp bê. Niên Bách Ngạn ngồi gần con bé như vậy, lại càng khiến con bé thêm .

      “Tịnh Hảo?” Niên Bách Ngạn tỉ mỉ ngẫm nghĩ cái tên này, ánh mắt vẫn còn ngắm nhìn gương mặt của Tịnh Hảo. Rồi lại lo con bé sợ hãi, bèn nhàng : “Cái tên hay quá, con mấy tuổi rồi?”

      Tịnh Hảo giơ ba đầu ngón tay ra trước mặt .

      Nụ cười của Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ.

      “A mẹ ơi…” Bỗng nhiên Tịnh Hảo như phát ra điều gì đó, quay người chạy lại ôm chặt lấy chân Tố Diệp, nũng nịu : “Trông chú này giống chú quá…”

      “Hảo Hảo! được linh tinh trước mặt người lớn.” rồi Tố Diệp bế Tịnh Hảo lên.

      “Nhưng mà…”

      “Thôi.” Tố Diệp ngắt lời con bé. Tịnh Hảo bữu môi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn cứ cảm thấy kì lạ, nhưng lại có thiện cảm vu vơ đối với tiểu Tịnh Hảo. bất giác tiến lên, thẳng: “Để bế nó cho.” Dứt lời giơ tay ra.

      Tố Diệp giật mình lập tức né tránh, nhìn đầy cảnh giác.

      Lúc này Niên Bách Ngạn mới ý thức được bất thường của mình. ngẩn người giây lát rồi nhìn Tố Diệp : “Diệp Diệp! có ác ý.”

      Xưng hô của cực kì tự nhiên, lại giống như cái tên lắng đọng trong lòng bốn năm qua, khi gọi thành lời, tim bỗng nhói đau. Còn Tố Diệp sững sờ nhìn , sống mũi cay cay nhưng nhanh chóng đè nén cảm giác ấy xuống và : “Chúng ta ly hôn rồi, cứ gọi tôi là Tố Diệp .”

      Niên Bách Ngạn đứng đờ ra đó.

      “Xin lỗi , tôi vội.” Tố Diệp khẽ cười với .

      Thấy định , Niên Bách Ngạn hơi sốt sắng. biết mình nên đuổi theo như vậy nhưng hai chân như mất kiểm soát, cứ thế rảo lên trước chặn đường Tố Diệp.

      Tố Diệp lại giật mình.

      “Cùng ăn cơm .”

      Niên Bách Ngạn thẳng thắn đưa ra lời mời.

      Trông Tố Diệp rất bàng hoàng. nhìn rất lâu rồi : “Tôi và Hảo Hảo phải tới nhà cậu, hôm khác .” Sau đó cố gắng tìm đường rời .

      Như có thứ gì đó vừa bị rút khỏi cơ thể, quay người, nhìn chăm chăm theo bóng Tố Diệp. Tịnh Hảo ở trong lòng Tố Diệp, cũng tò mò nhìn Niên Bách Ngạn mãi.

      Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại. Khi tới phía trước xe, định mở cửa xe nhanh chóng bước lên giữ chặt lấy cửa xe, ngăn hành vi của lại, hạ thấp giọng hỏi rành mạch từng câu: “Hảo Hảo có phải là con của ?”



      ~Hết chương 714~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 715: Kẻ nhát chết lá gan luôn


      Niên Bách Ngạn hỏi vô cùng trực tiếp, tự nhiên này giống hệt như phong cách trước nay của . Thực ra Tố Diệp đoán trước như vậy, nhưng vẫn bị câu hỏi trực diện này của làm cho bối rối. Về bản chất mà , vốn dĩ định giấu , chỉ là muốn nhớ lại quá nhiều chuyện quá khứ, quá nhiều những lần mong manh sinh tử khi sinh Hảo Hảo. Cứ thế hai người rơi vào trạng thái cầm cự.

      Tố Diệp bế Tịnh Hảo định lên xe. Niên Bách Ngạn đứng chặn phía trước xe, tay ấn cánh cửa để lên xe, ánh mắt nhìn nghiêm khắc. Người ngoài nhìn vào Tố Diệp giống như học sinh vừa làm sai chuyện gì.

      Trẻ con, nhất là đứa trẻ mới ba tuổi, nếu gặp những tình huống này thường òa khóc. Bất luận là chúng thực sợ hãi hay dùng cách thức khác để nhắc nhở người lớn rằng hãy mau chóng kết thúc cục diện này. Vì thể thừa nhận, trẻ con càng cảm giác đối với những tâm trạng tiêu cực càng mãnh liệt. Vậy mà Tiểu Tịnh Hảo hề khóc. Từ đầu đến cuối nó vẫn nghiêng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, đôi lông mày xinh xắn khẽ nhíu lại rồi lại nghi hoặc nhìn sang Tố Diệp.

      Tố Diệp sợ nhất là biểu cảm này của nó, nhất là mỗi lần nó khẽ nhíu mày, kì thực giống Niên Bách Ngạn như tạc. ai oán trong lòng, hiểu những suy nghĩ quỷ quái trong bụng con , lại còn phải đối mặt với đối thủ lớn mạnh trước mắt cùng ngữ cảnh o ép, nhất thời loạn hết cả phương hướng, buột miệng : “Chuyện của à?”

      Dứt lời cũng sững người. Sao câu này nghe lại giống như hờn giận vu vơ vậy.

      Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng bất ngờ trước câu trả lời của , vì từ phản ứng của ngày hôm nay,anhđoán rằng ắt phủ nhận. Nhưng câu “Chuyện của à” lại nằm ngoài dự đoán của . câu rất lí trí, nhưng lại cực kì phù hợp với tính cách của Tố Diệp. chắc chắn là người có thể ra những câu trả lời khiến người ta dở khóc dở cười trong những hoàn cảnh cấp bách.

      Đầu tiên sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, cong môi cười: “ lo ai lo?”

      …” Tố Diệp trước nay mồm mép lanh lợi, nhưng có lẽ ngay từ đầu Niên Bách Ngạn hùng hùng hổ hổ, ép còn đường lùi, thế nên khiến suy nghĩ của nhất thời cụt lủn, liên tục thất bại.

      “Mẹ ơi! Con đói!” Tiểu Tịnh Hảo chen vào câu vô cùng “hợp lý”, dứt lời còn xoa xoa cái bụng của mình, bổ sung thêm: “Lép kẹp rồi.”

      Tố Diệp miễn cưỡng gượng cười nhìn Tiểu Tịnh Hảo, nghiến răng nghiến lợi bằng thanh chỉ hai người nghe được: “Diệp Tịnh Hảo! giáo của con nhắn tin weixin cho mẹ. “Lúc ba rưỡi, con ăn năm lát bánh mỳ nướng cộng thêm hai quả táo.”

      Tiểu Tịnh Hảo nghe xong, gương mặt lập tức thay đổi. Con bé nhắm mắt lại trực khóc: “Con… đói… rồi…”

      Tố diệp trừng mắt. còn chưa kịp gì, Niên Bách Ngạn giơ tay bế lấy Tiểu Tịnh Hảo. Tố Diệp chỉ cảm thấy vòng tay mình trống trải, khi nhìn lại tiểu Tịnh Hảo níu chặt cổ Niên Bách Ngạn, điệu bộ đáng thương.

      “Hảo Hảo muốn ăn gì?”

      Niên Bách Ngạn nhìn Tiểu Tịnh Hảo, từng đường nét khóe mắt đầu mày đều trở nên rất dịu dàng, giọng cũng cực kì nuông chiều.

      phải chưa từng nuôi trẻ con, trước đây là cậu em trai Niên Bách Tiêu. Nhưng lúc ấy cũng chưa quá trưởng thành. Trong những loạng choạng, va vấp, khi đối mặt với thực vô tình, đành lựa chọn vừa làm vừa làm bố. Cũng vì Bách Tiêu là con trai, thế nên từ tới lớn rất nghiêm khắc với Bách Tiêu. Nhưng bây giờ khác. Người ôm lấy , níu lấy đứa trẻ đến nỗi dám dùng quá nhiều sức. Nó vẫn còn là . Nhất là khi nó tự nhiên ôm chặt cổ như vậy, bỗng cảm thấy trái tim mình tan chảy.

      Cảm giác này giống hệt như năm Tố Diệp bốn tuổi chu cái miệng , ép ngoắc tay thề nguyện. Rất giống nhưng lại giống, bảo miêu tả cụ thể cũng chẳng miêu tả được. Cảm giác duy nhất chính là cứ muốn bế đứa trẻ này mãi như thế, muốn buông tay.

      cảm giác mãnh liệt, giống như câu vừa hỏi Tố Diệp. phải nhất thời cao hứng hỏi bừa. linh cảm mà linh cảm này rất mạnh mẽ. Tuy đây là lần đầu tiên và Hảo Hảo gặp mặt, nhưng luôn cảm thấy đứa bé này là của .

      Bây giờ, ở khoảng cách này, bế nó như vậy, cảm giác ấy lại càng thêm sôi sục.

      Tiểu Tịnh Hảo chẳng sợ người lạ chút nào. Nghe Niên Bách Ngạn hỏi như vậy, con bé cúi đầu ngẫm nghĩ rồi dài giọng : “Con muốn ăn bánh gato mà công chúa Bạch Tuyết hay ăn, còn cả… kem dâu tây nữa. Con thích ăn kem dâu tây nhất.”

      “Hảo Hảo!” Đầu Tố Diệp như sắp nổ tung.

      “Nhưng mà… mẹ cho con ăn bánh gato của công chúa Bạch Tuyết.” Tiểu Tịnh Hảo xị mặt.

      Niên Bách Ngạn lập tức : “Bây giờ chúng ta ăn bánh gato của công chúa Bạch Tuyết ngay được ?” Tuy rằng chẳng biết bánh gato của công chúa Bạch Tuyết là cái gì.

      Tiểu Tịnh Hảo vui lắm, khoa chân múa tay: “Được ạ!”

      Niên Bách Ngạn bế Tiểu Tịnh Hảo quay người bỏ . Tố Diệp thấy vậy sững người. Khi hoàn hồn trở lại Niên Bách Ngạn để Tịnh Hảo ngồi vào trong xe của mình.

      “Hảo Hảo…”

      Tố Diệp định nhào tới bị Niên Bách Ngạn chặn đường. chỉ còn biết giương mắt nhìn cơ thể rắn rỏi của chắn hoàn toàn bóng dáng Tịnh Hảo sau cửa kính xe.

      “Niên Bách Ngạn!”

      “Muốn gặp được Hảo Hảo theo .” Chẳng hiểu sao, sương mù trong lòng Niên Bách Ngạn được quét sạch, thay vào đó là cảm giác thoải mái khó thành lời. như cười như , nhìn rồi bổ sung thêm: “Nhớ là gọi thêm cả Kỷ Đông Nham nữa.”

      Tố Diệp trợn tròn mắt.

      Niên Bách Ngạn cong môi cười. Nỗi nhớ từ hôm qua tới sáng nay hóa thành tình trong lòng. dơ tay vò đầu như mọi khi, chỉ có điều hơi mạnh tay chút rồi : “Em quên mất mình chỉ là bác sĩ tâm lí, còn lại là tên gian thương thích nghiên cứu bản tính con người.” Dứt lời buông tay rồi lên xe.

      Tố Diệp ngẩn ngơ. Tới lúc tỉnh lại xe của Niên Bách Ngạn xa. gấp gáp, vội chạy vào trong xe mình, bám theo xe của Niên Bách Ngạn đồng thời gọi điện cho Kỷ Đông Nham câu: “Hảo Hảo bị cướp mất rồi!”





      Khi Kỷ Đông Nham phi như bay tới Bàn Cổ Plaza, Tố Diệp đứng trước cửa sốt ruột lại lại. Gặp được Kỷ Đông Nham, như gặp được cứu tinh, lập tức níu chặt cánh tay ấy: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng tới rồi.”

      “Hảo Hảo đâu? Bị ai cướp mất rồi?” Kỷ Đông Nham nôn nóng.

      Tố Diệp mím môi, mãi mới chỉ lên : “ ngồi trong nhà hàng ở tầng, cũng với… ấy.”

      ấy? ấy nào?” Kỷ Đông Nham mông lung, ngay sau đó chợt nghỉa, trở nên kinh ngạc: “Niên Bách Ngạn?”

      Tố Diệp gật đầu.

      “Cậu ấy nhận bố con với Hảo Hảo rồi?” Kỷ Đông Nham hỏi.

      Tố Diệp cũng chẳng biết nên giải thích sao, chỉ có thể giục ấy: “Cứ lên , lời khó hết.”

      Có khó hết kiểu gì cũng phải cho ràng, đây là đạo lý mà sau khi lên tầng, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà hàng, Kỷ Đông Nham và Tố Diệp mới hiểu ra. ra ấy biết, bốn năm nay ở trong tù, đầu óc Niên Bách Ngạn những “gỉ”, mà ngược lại, lúc rảnh rỗi có việc gì làm, chắc chắn nghiên cứu về con người.

      Nhà hàng sạch , những vị trí có view đẹp hầu như đều chưa có ai ngồi. Chỉ có hai người là Niên Bách Ngạn và Hảo Hảo. Có thể nhận ra Niên Bách Ngạn làm “tán tài đồng tử” mục đích chính là muốn có người tới làm phiền.

      bàn bày đầy ắp các loại bánh gato. Tiểu Tịnh Hảo say mê ăn, còn Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh con bé. Khi nhìn con bé ăn, khóe môi cũng hơi cong lên, thi thoảng lại lau miệng cho nó cách rất cưng chiều.

      Nhìn thấy cảnh ấy, Kỷ Đông Nham hoàn toàn tuyệt vọng. ấy kiềm chế giận dữ hạ thấp giọng : “Tiểu Diệp! Theo thấy, em thua Hảo Hảo mất rồi.”

      Tố Diệp cũng đáng sững sờ nhìn cảnh tượng cách đó xa, lẩm bẩm : “Sao em cảm thấy chúng ta chưa đánh chết?” Sau khi xong, thấy Niên Bách Ngạn nhìn về phía họ. Khóe môi nãy giờ vẫn mỉm cười. ra hiệu cho họ tới.

      Tiểu Tịnh Hảo cũng quay đầu nhìn hai người họ, rồi cười ngọt ngào với Tố Diệp. Nụ cười ấy khiến trái tim Tố Diệp nổi da gà. bấm bụng đến. Niên Bách Ngạn đặt tờ khăn giấy xuống cười : “Ngồi !”

      Điệu bộ này khiến người ta có chút vui đây.

      Tố Diệp ngồi xuống. Kỷ Đông Nham cũng kéo chiếc ghế ở bên cạnh để ngồi.

      “Hảo Hảo!” Niên Bách Ngạn vỗ lên đầu Hảo Hảo dịu dàng : “Để chị kia dẫn con ăn kem dâu tây, được ?”

      Tiểu Tịnh Hảo gật đầu rất mạnh.

      Tố Diệp lên tiếng: “Hảo Hảo! Con được ăn quá nhiều đồ ngọt như thế.”

      Tiểu Tịnh Hảo bữu môi, cúi gằm mặt.

      Thấy vậy Niên Bách Ngạn cười cười, bế con bé đặt lên đùi dỗ dành: “Chúng ta chỉ ăn chút xíu thôi được nếu tối nay cái bụng của Hảo Hảo đau lắm, đau lắm, ngày mai được ăn bánh gato công chúa Bạch Tuyết nữa.”

      “Vậy nếu con ăn quá nhiều, ngày mai có thể được ăn bánh gato công chúa Bạch Tuyết chứ?”

      Niên Bách Ngạn gật đầu.

      Tiểu Tịnh Hảo cười đồng ý. Niên Bách Ngạn bật tay, nhân viên trẻ phục vụ của nhà hàng bước đến, cực kì lễ phép. Niên Bách Ngạn bảo ta đưa Hảo Hảo tới khu kem rồi dặn dò: “Đừng để con bé ăn nhiều quá.”

      cứ yên tâm!” nhân viên đưa tiểu Tịnh Hảo rời khỏi vị trí.

      Khi xung quanh chỉ còn lại ba người, Niên Bách Ngạn ra hiệu cho nhân viên phục vụ khác bê ba cốc nước nóng tới. Sau đó Niên Bách Ngạn : “Chọn ! Hai người chủ động khai báo hay nghe tôi từ từ giải thích đây?”

      Ngón tay Tố Diệp vừa chạm vào cốc nước lại lập tức rụt về, hiểu vì nước quá nóng hay vì những lời Niên Bách Ngạn . Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh cười trừ: “Cậu làm sao thế hả? Khai báo chuyện gì?”

      Niên Bách Ngạn bê cốc nước lên uống ngụm mà chẳng hề thấy nước nóng: “Kỷ Đông Nham! Trước khi , cậu có thể uống chút nước cho nhuận giọng.”

      “Đại ca à! Em bận lắm. thế là có ý gì?” Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.

      Niên Bách Ngạn thản nhiên nhìn Tố Diệp cái, rồi lại quay về Kỷ Đông Nham: “Gọi cậu tới đây, kỳ thực là muốn thỉnh giáo cậu vấn đề.”

      “Cứ ! Nếu tớ biết giấu, biết bao nhiêu bấy nhiêu.”

      Tố Diệp cảm thấy tình hình bình thường. lén lút quan sát Niên Bách Ngạn, ngờ ánh mắt Niên Bách Ngạn lại bất ngờ nhìn vào mặt . Sau vài giây gặp gỡ, vội vàng né chỗ khác, trái tim bắt đầu đập loạn. ngừng tự mắng bản thân: Toi rồi toi rồi! Tố Diệp! Bao nhiêu câu mày nhọc công chuẩn bị lại chẳng dùng được câu nào. Mày quá vô dụng!

      Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham cười khanh khách: “Cậu cảm thấy Hảo Hảo có giống tớ ?”

      Lại là câu thẳng như ruột ngựa. Lần này người bị trúng chiêu là Kỷ Đông Nham. ấy bất ngờ trước câu hỏi của Niên Bách Ngạn, thẫn thờ hồi lâu mới ấp úng trả lời : “Chuyện này à…”

      Chẳng được bất kỳ đáp án nào mang tính xây dựng cả.

      Niên Bách Ngạn vẫn chờ đợi cách cực kì kiên nhẫn.

      “Khó trả lời đến thế ư?”

      Kỷ Đông Nham đằng hắng, im lặng cầm cốc nước lên. Niên Bách Ngạn nhàng cười: “Hay là đổi câu khác nhé.”

      Kỷ Đông Nham vẫn nhìn .

      “Tịnh Hảo là con của tớ phải ?”

      Kỷ Đông Nham lắp bắp mấy tiếng rồi cười hì hì: “À… cũng tới giờ ăn cơm rồi đấy. Chúng ta gọi món , vừa ăn vừa trò chuyện.”

      “Kỷ Đông Nham! Cậu làm người đạo đức.” Niên Bách Ngạn tảng lờ thái độ lập lờ nước đôi của cậu ta, bất ngờ câu.

      Kỷ Đông Nham nghe thấy câu này xong, lập tức vui, đặt cốc nước xuống: “Sao tớ lại đạo đức? Niên Bách Ngạn! Cậu câu này là tớ thích nghe đâu đấy.”

      “Tớ ly hôn với Tố Diệp. Nếu Tịnh Hảo phải con của tớ, là con của ai?” Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Điệu bộ của cậu tối qua hẳn là qua lại với Tố Diệp. Phải chăng tớ có thể giả thiết là hai người kết hôn?”

      Kỷ Đông Nham nghẹn lời, vô thức nhìn xuống ngón áp út, lại trống trơn. Tố Diệp trừng mắt nhìn ấy, nhưng giây sau cũng ý thức được ngón tay của mình, bèn lặng lẽ hạ tay xuống.

      Mấy động tác nhặt đó bị Niên Bách Ngạn nhìn thấy hết, cười khẽ: “Nếu là như vậy, tớ cũng bái phục cậu đấy Kỷ Đông Nham. Năm nay Tịnh Hảo mới có ba tuổi, có nghĩa là tớ vừa vào tù cậu có ý với ấy? như thế là cậu mưu bất chính từ trước. Chân trước tớ vừa bước vào, chân sau cậu sốt sắng đào góc tường của em. Hơn nữa có khả năng còn giở thủ đoạn bỉ ổi gì đó để có được đứa trẻ này.”

      “Niên Bách Ngạn! đừng có bậy!” Tố Diệp cuối cùng cũng nhịn nổi nữa, hạ thấp giọng bất mãn quát lên.

      “Thế tức là còn khả năng khác.” Niên Bách Ngạn tức giận mà bật cười. Lần này quay sang Tố Diệp.

      Tố Diệp giật mình. Vừa nhìn thấy nụ cười này của Niên Bách Ngạn là biết ngay nắm chắc phần thắng, bèn thầm lẩm bẩm trong lòng: Tố Diệp ơi Tố Diệp! Mày quả là đồ háo sắc. Bốn năm rồi gặp, vừa thấy ấy cười mày lại bắt đầu điên đảo thần hồn.

      Dĩ nhiên Niên Bách Ngạn biết nghĩ gì, nhưng cũng đoán ra hơi lơ mơ. Nụ cười của càng thêm đậm: “Tịnh Hảo là con của . Em nuôi Tịnh Hảo rồi tái hôn với Kỷ Đông Nham.”

      “Khụ…” Kỷ Đông Nham sặc nước bắt đầu ho khan kịch liêt. Tố Diệp giận dữ nhìn Kỷ Đông Nham. Bên này, Niên Bách Ngạn càng sáng tỏ trong lòng, tiếp tục : “Nếu là như vậy Kỷ Đông Nham, cậu lại càng đạo đức, coi con tớ là con cậu? Cậu chiếm lời hơi nhiều phải? cách khác, cậu đúng là nham hiểm vô đạo đức. Tịnh Hảo là con tớ, vậy mà bốn năm nay cậu nhắc chữ trước mặt tớ. Cậu tự xem có hợp tình hợp lý ?”

      ra là…” Kỷ Đông Nham cảm thấy bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội, có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh: “ ra…”

      Niên Bách Ngạn chẳng thèm để tâm tới cậu ta, lần nữa quay về Tố Diệp: “Còn khả năng cuối cùng. Năm xưa em vốn kí vào đơn ly hôn ấy. Em vẫn là vợ . Cậu ta chỉ là vai phụ.”

      Tố Diệp nhìn chằm chằm, khó khăn lắm mới thốt ra được câu: “Ai là vợ ? muốn gọi tôi là vợ là được à? Khi nào muốn gọi là vợ đá tôi ? Bây giờ tôi chẳng phải là vợ !”

      xong câu ấy tự thấy khinh bỉ chính mình. ra sau bốn năm tài ăn của lại thụt lùi đến vậy.

      Quan trọng hơn là câu ấy vừa dứt cả Kỷ Đông Nham cũng quay đầu nhìn . Biểu cảm ấy vừa có khó xử vừa có bàng hoàng. ấy cũng ngờ khi đối diện với Niên Bách Ngạn, Tố Diệp lại trở nên nhút nhát như vậy.

      Đương nhiên Tố Diệp đọc hiểu hàm ý trong đôi mắt Kỷ Đông Nham, nhưng vẫn ưỡn lưng tỏ ra kiêu ngạo. Cho dù nhụt nhuệ khí cũng phải thể chút kiên cường chứ.

      Niên Bách Ngạn sướng nhưng cũng tỏ ra quá bừa bãi, chỉ có thể nhận ra quả thực bị chọc cười. mím môi, vẫn nhìn Tố Diệp: “Hảo Hảo phải gọi là gì?”

      Tố Diệp quay chỗ khác. Sao bỗng cảm thấy Niên Bách Ngạn của bốn năm sau, dù là ánh mắt hay ngôn ngữ cũng đều trở nên sắc bén như vậy? cúi đầu tự nghịch ngón tay mình, lẩm bẩm câu: “Chẳng phải vừa rồi gọi rồi sao, còn hỏi…”

      Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp với vẻ bi thương chỉ hận thể cắt cổ tay tự sát. Sao lại hèn đến mức này? Còn dám to nữa.

      Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi, cố tình làm ra vẻ trầm tư: “Thế Bội Bội nên gọi là gì?” Cảnh Tố Diệp ngắt lời Diệp Uyên, phải người mù, càng phải kẻ điếc.

      Tố Diệp im lặng cắn môi, chỉ biết nghịch tay.

      Niên Bách Ngạn cố nhịn cười: “Thế chắc là em có thể cho biết chú mà Hảo Hảo là ai chứ?”

      Tố Diệp vẫn được câu nào.

      Cứ thế, bầu khí trở nên hơi yên ắng, ba người đều chẳng ai gì. Niên Bách Ngạn ràng đợi Tố Diệp , nhưng Tố Diệp chỉ cúi đầu trầm mặc. Còn Kỷ Đông Nham trở thành kẻ xem trò vui, cố gắng gột sạch thân phận nhân vật chính hoặc nhân vật phụ của mình.

      Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham mới câu: “Niên Bách Ngạn! Mau gọi món , đói rồi đấy.”

      “Muốn ăn à? Được thôi, cậu cứ trả lời các câu hỏi . Nếu hài lòng, hôm nay tớ bao.” Niên Bách Ngạn thản nhiên .

      “Sao cậu lắm câu hỏi thế hả? “ Kỷ Đông Nham bó tay.

      Niên Bách Ngạn bật cười: “Tớ chỉ tò mò thôi mà.”

      Kỷ Đông Nham giơ tay chống cằm nhìn với vẻ vô tội.

      “Nhẫn của cậu đâu?” Niên Bách Ngạn rướn môi.

      Kỷ Đông Nham cứng đờ mặt.

      “Liên kết lại với người khác để diễn kịch ít nhất cũng phải mang theo đạo cụ chứ? Sao cả hai người đều đeo nhẫn ?” Niên Bách Ngạn tinh mắt nhận ra. Hôm nay vừa mới gặp Tố Diệp, thấy ngón áp út của trống trơn, còn cả động tác len lén rút tay về ban nãy của nữa.

      Câu này kích động Kỷ Đông Nham. ấy rướn cổ lên: “Này, cậu có ý gì đấy? Tớ được lấy Tố Diệp sao?”



      ~Hết chương 715~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 716: Chú xinh bằng cháu


      Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Nhìn thấy cười như vậy, lòng tự trọng của Kỷ Đông Nham càng bị tổn thương. ấy hắng giọng: “Chúng tôi được quên nhẫn cưới à?”

      “Quên đem theo nhẫn cưới? Chuyện lớn như vậy mà cậu dám làm ư? Nếu cậu kết hôn với ấy nên biết ấy mà nhìn thấy cậu quên nhẫn cưới muốn giết chết cậu ngay.” Niên Bách Ngạn nhướng mày.

      Tố Diệp vô thức nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt bất giác dừng lại ngón áp út của . Con ngươi co rụt lại. vẫn đeo nhẫn cưới, chiếc nhẫn trước khi vào tù đeo. Nó được gìn giữ bốn năm, sau khi ra ngoài ra nó vẫn vừa với tay đến vậy. Trái tim được nhàng khuấy đảo vì được nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ấy, cũng là vì lời của .

      vẫn còn nhớ lời .

      Đó là lần tình cảm của họ sau khi cưới, Niên Bách Ngạn mang tới cho trải nghiệm tình ái say đắm. Sau khi kết thúc rất muốn khóc, vì hai người phải trải qua quá nhiều, quá nhiều, kỳ thực tận sâu trong đáy lòng cực kỳ sợ hãi mất . nép trong lòng , với rằng: nhớ nhé! Nhẫn cưới đeo lên rồi là được tháo xuống. Nếu lén lút tháo nó xuống bị em phát , em giết chết .

      ra đó chỉ là câu đùa. Lúc ấy tin tưởng Niên Bách Ngạn sâu sắc, tin chắc rằng quý chiếc nhẫn ấy.

      Thế nên, khi nghe Niên Bách Ngạn như vậy xong, Tố Diệp trong lòng vô vàn cảm khái.

      Kỷ Đông Nham đương nhiên biết lại có chuyện như thế, nhất thời câm nín. Dẫu sao ấy cũng phải Niên Bách Ngạn, làm sao biết được những chuyện từng xảy ra với họ?

      ràng chỉ là cừu lại đòi mang cái đuôi lớn của sói? Kỷ Đông Nham! Câu này cậu đấy. ngón áp út của cậu vết tích nào của việc đeo nhẫn. Cậu bảo tớ phải tin hai người thương nhau kiểu gì đây?” Niên Bách Ngạn cố tình tỏ ra khó xử rồi quay sang Tố Diệp: “Ngược lại là ngón đeo nhẫn của em, cho dù tháo nhẫn xuống vẫn còn vết. Chiếc nhẫn hôm qua em đeo quá kích cỡ quá mảnh, hoàn toàn đè được vết nhẫn vốn có của em. Chứng tỏ bốn năm nay em đều đeo chiếc nhẫn mà trao cho em.”

      Tố diệp thảng thốt, vô thức nhìn xuống ngón áp út của mình. Quả sai, đó có dấu vết mờ mờ. Đây là chuyện chưa bao giờ phát ra. cần nghĩ cũng biết ngón đeo nhẫn của Kỷ Đông Nhan dấu vết nào. ấy vốn dĩ kết hôn đâu lấy đâu ra vết nhẫn?

      Thất sách…

      “Tôi…” Tố Diệp buột miệng thốt ra chữ, định phản bác nhưng khổ nỗi có đối sách. Cuối cùng, đành cắn răng buông câu: “Con tôi tên là Diệp Tịnh Hảo, chứ tên là Niên Tịnh Hảo. từ bỏ .”

      Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ khẽ nhếch môi cười : “ nhớ có người từng với rằng sau này tốt nhất sinh hai đứa con. đứa theo họ bố, đứa theo họ mẹ, như vậy công bằng hơn.”

      Đó là quãng thời gian khá vui vẻ và thoải mái. ôm cùng ngồi chiếc ghế dựa rộng rãi. nằm trong lòng , mái tóc dài xõa xuống cánh tay khiến ngưa ngứa, ấm áp. nhắm chặt mắt, gò má vùi vào cổ . : Bách Ngạn sau này chúng ta sinh hai đứa con nhé. Tốt nhất là trai . Con trai theo họ Niên, con theo họ em.

      Lúc đó phải muốn có con mà vẫn lo lắng cho sức khỏe của . Nhưng thấy Tố Diệp khao khát và mong đợi như vậy, cũng muốn tạt nước lạnh, bèn cười : “Em được gả vào nhà họ Niên rồi, con dĩ nhiên phải mang họ Niên.”

      Tố Diệp lập tức trách quê mùa, là người đàn ông gia trưởng điển hình, lại bây giờ đều thịnh hành chuyện đó, làm vậy cũng là để tâm lí người phụ nữ được cân bằng.

      thấy sốt ruột bèn dỗ dành: Được được được! Nếu điều đó làm em vui.

      Tố Diệp sướng rơn nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt buồn trở lại. Rất lâu sau mới : Thế con để họ Diệp , vì em cũng họ Diệp. xong câu ấy lại len vào lòng .

      nhiều lời thừa thãi, chỉ câu như vậy đủ để hiểu thay đổi trong nội tâm của . Cuối cùng hoàn toàn tha thứ được cho bố mình. Sau bao năm ghi thù ghi hận, sau bao lần đau đớn gào khóc, cuối cùng cũng trút bỏ. Có lẽ muốn phải hối hận thêm nữa. Hay có lẽ từ lâu cảm nhận được tình mẹ dành cho bố.

      Nghe xong lời đó, cũng gì nhiều, chỉ ôm chặt.

      Bây giờ nghĩ lại, Tố Diệp làm như vậy. Đương nhiên, Niên Bách Ngạn tuyệt đối tin tưởng câu này của Tố Diệp là . hoàn toàn cảm thấy kì lạ khi con mang họ Diệp.

      Tố Diệp ngờ Niên Bách Ngạn lại lấy chuyện khi trước ra để chặn họng mình, nên lại nghẹn lời. Vẫn là Niên Bách Ngạn ung dung. cười khẽ, bổ sung thêm câu: “Thế nên cho dù con bé mang họ Diệp cũng chẳng chứng minh được điều gì. Em bảo bỏ cuộc bằng cách nào đây?”

      Tố Diệp há hốc mồm. cảm thấy miệng khô cong bèn với lấy cốc nước, tu ừng ực hết sạch nước trong cốc.

      “Tốt quá, tốt quá rồi! Bây giờ mọi người đều vui vẻ rồi.” Kỷ Đông Nham bất ngờ lên tiếng: “Tôi mệt chết mất thôi!” Sau đó lại quay sang nhìn Tố Diệp: “ bảo em màn kịch này dễ diễn mà. Em muốn sửa cái tính xấu của cậu ta chí ít đừng để lại manh mối chứ. với em rồi, mắt của Niên Bách Ngạn rất hiểm. Chỉ chút xíu manh mối thôi cậu ta cũng . Thiệt thòi này đâu phải em mới chỉ chịu lần lần hai.”

      Tố Diệp quay đầu, nghiến răng: “ phải chứ? buông súng đầu hàng rồi.”

      Kỷ Đông Nham làm động tác dơ tay đầu hàng: “Bà ơi! giỏi trò này đâu, lại phải diễn viên chuyên nghiệp. Chẳng bằng em bắt và cậu ấy đấu với nhau ván thương trường còn hơn.” Sau đó ấy nhìn sang Niên Bách Ngạn giải thích: “ với cậu vậy, tớ chính là diễn viên bị ấy bắt tới đột xuất, cả kịch bản cũng có. Từ hôm qua tới giờ, hoàn toàn là do tớ phát huy tại trường, tớ đâu phải Ảnh đế. Giờ tốt rồi, cậu muốn chê cười kiểu gì chê. Nhưng chỉ có điểm, chuyện mất mặt hôm nay của tớ nếu như để người ngoài biết được tớ tha cho cậu đâu, Niên Bách Ngạn.”

      …” Tố Diệp thua sạch cả ván, hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi cảm thấy thể diện bị mất sạch, đứng bật dậy: “Kỷ Đông Nham! Cuối cùng em hiểu rồi. vốn là cỏ đầu tường*!”
      * dụ chỉ những người có chủ yến, gió chiều nào xoay chiều ấy.

      …” Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng. “Sao lại trở thành cỏ đầu tường?”

      “Cả nữa!” Lần này Tố Diệp dám đường hoàng nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ phẫn nộ. chỉ tay vào : “ quá đáng lắm rồi!”

      Lúc này, Tiểu Tịnh Hảo cũng vừa ăn hết kem dâu tây. Chẳng biết nó kiếm ở đâu ra mấy chiếc kẹo mút, vui vẻ cùng các nhân viên về phía này. Nhìn thấy cảnh ấy, nó nghiêng đầu nhìn Tố Diệp với vẻ hiếu kì.

      Tố Diệp thấy Tịnh Hảo tới, đành kiềm chế ngọn lửa phẫn nộ trong lòng. thể cãi nhau với ai trước mặt con trẻ. Tiểu Tịnh Hảo lại vui vẻ nhảy chân sáo tới trước: “Chú Kỷ! Cho chú kẹo này.” Rồi đưa cho Kỷ Đông Nham chiếc kẹo mút tay.

      Kỷ Đông Nham cong môi, nhướng mày nhìn Tố Diệp.

      Tố Diệp cắn chặt môi.

      Tiểu Tịnh Hảo vòng qua Tố Diệp rồi lại trở về bên cạnh Niên Bách Ngạn, tươi cười làm nũng . Vừa nhìn thấy con bé, khóe môi lại trở nên hiền hòa. xoa đầu nó nhàng : “Chỉ chú Kỷ mới có kẹo thôi sao?”

      Tiểu Tịnh Hảo lắc đầu.

      Niên Bách Ngạn cười tươi nhìn nó.

      Tiểu Tịnh Hảo làm nũng: “Con có rất nhiều, rất nhiều kẹo. Trong lòng bàn tay có, trong đầu có, ở đâu cũng có.”

      Niên Bách Ngạn nghe thấy câu ấy càng bật cười lớn hơn. Tư duy logic của trẻ con từ trước đến nay vẫn rất kì lạ. Tiểu Tịnh Hảo câu ấy xong bèn bắt đầu cúi đầu lục túi, lấy ra được ít kẹo. Nó nhét toàn bộ cho Niên Bách Ngạn rồi cười ngọt ngào với : “Đây đều là kẹo của con.”

      “Để làm gì? Cho bố cả sao?”

      Tiểu Tỉnh Hảo gật đầu rất mạnh.

      “Hảo Hảo! Con thiên vị quá rồi đấy!” Kỷ Đông Nham bất bình.

      Tiểu Tịnh Hảo nghiêng đầu: “Hứ!”

      Kỷ Đông Nham chẳng biết sao.

      Tiểu Tịnh Hảo ôm cánh tay Niên Bách Ngạn, với Kỷ Đông Nham: “Con thích chú đẹp.”

      “Chú đẹp à?” Kỷ Đông Nham tổn thương.

      “Chú đẹp bằng con.” Tiểu Tịnh Hảo suy ngẫm rồi .

      Kỷ Đông Nham câm nín.

      Tâm tư của Niên Bách Ngạn bị nhóc này khuấy loạn cả lên. bế con bé lên, nhìn nó rồi : “Hảo Hảo, được gọi là chú, biết ? Phải gọi là bố.”

      Hàng mi tiểu Tịnh Hảo khẽ nhíu lại: “Chú phải là chú sao?”

      “Là bố.” Niên Bách Ngạn sửa đổi cách kiên nhẫn. Dứt lời ngước mắt nhìn Tố Diệp, ánh mắt trở nên nghiêm khắc: “Diệp Diệp! Em dạy con như vậy sao? Em gì với con bé? Em là bác sĩ tâm lí nên biết có những lời được bừa. Như thế làm ảnh hưởng đến tâm lí của bọn trẻ. Lúc ở trường mẫu giáo, Hảo Hảo nhìn thấy các bạn khác có bố tới đón buồn bã nhường nào?” phải nhìn thấy cảnh tượng Tịnh Hảo ở trường mẫu giáo khi đó. Khi Bội Bội chạy về phía Diệp Uyên, nó cúi đầu nét mặt vui.

      Bây giờ nghĩ lại, trái tim cũng đau theo.

      Thông thường, khi Tố Diệp lòng biết sai, thừa nhận. Trước đây khi làm sai chuyện gì lại bám lấy Niên Bách Ngạn như gấu Koala. Bây giờ trong chuyện này, nghe có vẻ Tố Diệp sai , có vẻ như Tố Diệp vô lí. Nhưng những nhận sai mà tâm trạng còn rất kích động. cuộn chặt tay lại thành nắm đấm giận dữ quát lên: “ cũng tôi là bác sĩ tâm lí, giáo dục con cái thế nào tôi rành hơn ! chẳng biết chuyện gì cả, dựa vào đâu để định tội tôi?”

      Dứt lời, vớ lấy túi xách xông ra trước, lập tức bế Tiểu Tịnh Hảo bỏ .

      Niên Bách Ngạn sững người. Khi đứng dậy định đuổi theo Kỷ Đông Nham chặn lại, uể oải : “Vợ con cậu chạy được đâu, ngồi xuống , trò chuyện mấy câu.”

      Nghe được câu ấy, Niên Bách Ngạn biết Kỷ Đông Nham phải chỉ muốn ôn lại chuyện cũ đơn giản đển thế, bèn để mặc cho Tố Diệp . ngồi xuống, thở dài nặng nề.

      “Cậu ấy à chẳng hiểu gì tâm tư phụ nữa cả.” Kỷ Đông Nham mặt dày chọn món ăn trước. Gọi xong, cậu ta vào thẳng đề bằng câu đó.

      Niên Bách Ngạn thừa nhận cũng phủ nhận.

      “Năm ấy Tố Diệp kí đơn ly hôn. Khi ấy tìm tới tớ, đưa cho tớ lá đơn giả, chính là lá đơn mà cậu nhìn thấy. ra nếu mang tới luật sư để xác nhận là có thể biết thực chất có hiệu lực. Nghe Tố Khải , lúc ấy sau khi cầm lá đơn ly hôn của cậu, ấy nhốt mình trong phòng tròn ba ngày ra khỏi cửa, làm cũng gặp gỡ ai. Tới khi gặp mặt mọi người trở lại, ấy nhắc chữ nào tới chuyện ly hôn nữa.” Kỷ Đông Nham nhắc lại chuyện năm đó với muôn vàn xúc cảm.

      Đây đều là những chuyện Niên Bách Ngạn biết, sau khi được nghe, lòng bức bối đến đau đớn.

      “Sau khi cậu bị đưa , Tố Diệp phát mình có thai. Khoảng thời gian đó, tính tình ấy trở nên đặc biệt tồi tệ, tính cách cũng rất tốt, nhất là những khi nghén. ấy gần như ăn gì nôn ấy. Tớ tới thăm ấy, lần nào sắc mặt của ấy cũng tái nhợt đến kinh người.” Kỷ Đông Nham nhớ lại quá khứ: “ ấy cầu mọi người được với cậu chuyện ấy mang thai. Ban đầu mọi người còn tưởng ấy giận cậu, giận vì cậu gặp ấy. Đến nỗi mà khi ấy đưa tớ đơn ly hôn, tớ cũng nghĩ là giả. Tớ tưởng ấy hận cậu. Tới tận khi ấy nhập viện, mọi người mới hiểu nỗi khổ tâm của ấy.”

      “Nhập viện?” Tim Niên Bách Ngạn run lên.

      Kỷ Đông Nham gật đầu: “Phải, nhập viện. Từ lúc mang thai, Tố Diệp rất độc lập, nhất là những lúc khám thai, ấy chưa cho bất kì ai theo mình vào phòng làm việc của bác sĩ chính. Cậu mợ của Tố Diệp cùng những người bạn bên cạnh đều rất lo lắng cho ấy. Nhưng cũng may có ở bên cạnh ấy. Nhưng tới khi ấy sắp bước vào tháng thứ năm nhận được thông báo nhập viện, hơn nữa còn bị liệt vào danh sách những người gặp nguy hiểm cao. Lúc đó mọi người mới hiểu ra ấy mang thai là nguy hiểm. Bác sĩ khuyên ấy nhập viện, để giám sát bất cứ lúc nào, sợ ấy gặp nguy hiểm. Thế là ấy vào viện, ngày nào cũng ở trong viện.”

      tới đây, Kỷ Đông Nham ngẩng đầu lên nhìn : “Lúc đó ấy muốn mọi người yên tâm nên rằng ấy sao, đứa bé cũng sao, ấy nhất định sinh con ra cách khỏe mạnh. Ngày nào mọi người cũng căng thẳng lo lắng. Bây giờ nghĩ lại, ra người buồn nhất chính là Tố Diệp. Là mẹ, cho dù niềm tin có mạnh mẽ đến đâu, ấy cũng chỉ là phụ nữ, cũng có lúc gắng gượng nổi. Người ngoài còn thấy sợ, huống hồ là ấy? Ắt hẳn lúc đấy ấy phải chịu đựng những dằn vặt về tâm hồn và thể xác còn nặng nề hơn. Có lúc tớ chịu nổi nữa, với ấy rằng: Chuyện này em nên để Bách Ngạn biết. Cậu đoán xem ấy thế nào? ấy cậu là người kiêu ngạo như thế bây giờ vào tù, cuộc sống ở trong đó nhất định dễ dàng. Đừng khiến ấy phải lo lắng về chuyện này.”

      Trái tim Niên Bách Ngạn đau đớn như bị nghiền nát.

      ra đường đưa Hảo Hảo tới nhà hàng, nhìn Hảo Hảo, chắc chắn đó là con của mình. Sau khi hạnh phúc sợ hãi. Tố Diệp sinh con khi bên cạnh, lúc ấy lo sợ nhường nào, nguy hiểm nhường nào.

      Bây giờ, sau khi nghe Kỷ Đông Nham kể như vậy, lại càng áy náy và đau đớn. Lúc đó biết Tố Diệp mang thai. Nếu biết, có đánh chết cũng đưa đơn ly hôn. Lúc ấy khi cầm đơn ly hôn, trái tim Tố Diệp hẳn là tan nát.

      là thằng khốn.

      “Nhưng cũng may, thể chất của Tố Diệp rất tốt. Hảo Hảo sinh đủ tháng, đẻ tự nhiên. Tố Diệp chỉ ngủ mê ngày vì ấy quá mệt. Khi thấy con được bình an, ấy cũng trút được hòn đá tảng trong lòng. Lúc được đẩy ra khỏi phòng đẻ, ấy với tớ câu thế này: Cũng may, em còn xứng với Niên Bách Ngạn.”

      tiếng nổ ầm vang trong đầu Niên Bách Ngạn, ngay sau đó là nỗi đau khó thành lời. đau xót khi lúc ấy mà Tố Diệp vẫn còn nghĩ đến .

      “Bốn năm, Tố Diệp nuôi Hảo Hảo cũng dễ dàng. liên quan tới chuyện vật chất mà vì người mẹ đơn thân nuôi con có rất nhiều bất tiện. ấy trông Hảo Hảo rất chặt, sợ con bé xảy ra dù chỉ là chút chuyện. Nhất là bây giờ trẻ con đều phải học mẫu giáo, việc đón đưa ấy phải đích thân thực . Có lúc con bé được ông cậu bà mợ đưa . Về sau ấy đều rất sợ hãi, phải xác nhận rằng Hảo Hảo ở trong trường mẫu giáo mới được.” đến đâyKỷ Đông Nham thở dài: “Tớ nghĩ là có liên quan đến chuyện ấy gặp nạn lúc , hai là ấy sợ khi Hảo Hảo gặp chuyện gì, ấy khó mà giải thích với cậu.”

      Niên Bách Ngạn cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Nhớ tới những lời mình vừa với và nét mặt của Tố Diệp, quả thực day dứt.

      ra ấy vẫn luôn mong ngóng cậu ra tù. Sau khi bản án được tuyên ấy đánh dấu ngày cậu ra tù lên cuốn lịch. Sau khi biết tin cậu được giảm thời hạn chấp hành hình phạt ấy còn vui mừng hơn bất kì ai. Nhưng ấy giận cậu chút nào là dối. Cậu nghĩ mà xem, ấy là phụ nữ lại mang thai, chồng những gặp mặt còn đưa đơn ly hôn, điều này quả thực khiến ấy rất khó chịu. Đương nhiên cậu biết tình nên có thể tha thứ được, về điểm này Tố Diệp thông suốt hơn ai hết. Cậu muốn tốt cho ấy, nhưng đồng thời cũng khiến ấy mất lòng tin đối với chính mình. ra ấy sợ nhất là sau khi ra tù liệu cậu cần ấy nữa hay , cho rằng ly hôn quan hệ của hai người cũng kết thúc hay . ấy bèn tìm tới mình để giở trò này. ấy muốn trút giận đồng thời cũng muốn do thám cậu, xem xem rốt cuộc suy nghĩ của cậu thế nào. Tớ biết việc làm này khá ấu trĩ, nhưng nỗi khổ của Tố Diệp tớ cũng , cũng muốn khích cậu chút. Tố Diệp rồi từ đầu tới cuối chưa bao giờ hận cậu, chỉ trách cậu đưa đơn ly hôn. ấy , trong lúc mang thai đau khổ nhất, nghĩ tới việc còn chồng trong lòng cảm thấy khổ nữa, có động lực để tiếp tục gắng gượng. Nhưng cậu lại kiên quyết cắt suy nghĩ duy nhất có thể động viên ấy, cậu bảo ấy giận được sao?”

      Niên Bách Ngạn gật đầu nặng nề. hiểu chứ, tất cả đều ràng.

      lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn hỏi: “ ấy và Hảo Hảo giờ sống ở đâu?”

      “Lúc sinh thời, Diệp Hạc Phong chẳng phải mua căn nhà đứng tên Tố Diệp sao, giờ mẹ con họ sống ở căn nhà đó. phải Tố Diệp muốn chuyển nhà, tại trường mẫu giáo mà Hảo Hảo theo học có điều kiện rất tốt, để tiện cho việc đưa con học ấy mới chuyển qua đó.” Kỷ Đông Nham giải thích.

      Niên Bách Ngạn hiểu rồi. biết vị trí của căn nhà đó. Nó quả thực rất gần trường mẫu giáo, cũng tiện đưa đón con. Nghĩ tới bao năm nay Tố Diệp nuôi con vẫn phải dè dặt, cẩn trọng, lại vô cùng áy náy. Đáng nhẽ đây là trách nhiệm của , cũng là nghĩa vụ của mới phải. Tố Diệp oán trách , cho dù là căm hận cũng đều hợp tình hợp lý. tuyệt đối oán thán nửa lời.

      “Kể thêm cho tớ nghe về chuyện của bốn năm qua , tớ muốn biết.” Niên Bách Ngạn khẽ . muốn biết nhiều hơn, về Tố Diệp, về Tịnh Hảo, đứa con của họ…

      thành vấn đề! Nhưng phải gọi bình rượu ngon lên đây.” Kỷ Đông Nham nhân cơ hội đó thêm dầu vào lửa.

      Niên Bách Ngạn nhịn được cười…



      ~Hết chương 716~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 717: Con nít tinh ranh



      Kết quả tối đó, Kỷ Đông Nham được hời lớn. Biết Niên Bách Ngạn trước nay là người thích báo thù, cậu ấy bèn lập công chuộc tội, chủ động kể lại toàn bộ mọi chuyện bốn năm qua, có thể chuyện nào chi tiết, những chuyện có liên quan tới Tố Diệp và Tịnh Hảo.

      Nhưng đa phần ấy khoe khoang mình có công lao . ấy với Niên Bách Ngạn: Đừng tưởng Tố Diệp nuôi con, nhưng mấy năm nay số người theo đuổi ấy vẫn ít. Trong số họ hiếm người có điều kiện khá, cũng rất nhiều người tỏ ý có thể chấp nhận Tiểu Tịnh Hảo. Kỷ Đông Nham nhấn mạnh với Niên Bách Ngạn: Nếu có tớ ở giữa chắn đường, chưa biết chừng vợ cậu dẫn theo Tịnh Hảo tái hôn từ lâu.

      Niên Bách Ngạn mặc cho ấy ca bài ca công lao, từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười, nghe Kỷ Đông Nham huyên thuyên ngừng. Tới khi Kỷ Đông Nham cơm no rượu say, ấy với Niên Bách Ngạn: “Đừng trách tớ nhắc nhở cậu. Con cậu ấy à ranh ma lắm. Cậu đừng có bị lừa bới cái vẻ ngây thơ, tội nghiệp của nó.”

      Câu này Niên Bách Ngạn thích nghe, nhướng mày: “Kỷ Đông Nham! Tớ thấy cậu ăn được nho chê nho chua, phải ? Sao câu này nghe thế nào cũng tràn đầy ngưỡng mộ, ganh ghét, đố kị thế?”

      Thấy tin, Kỷ Đông Nham lắc đầu ngao ngán. ấy còn định gì nữa nhưng mở miệng lúc lâu lại thở dài: “Tóm lại, hồi sau cậu . Bây giờ hai câu cậu hiểu được.”

      Niên Bách Ngạn hừ tiếng: “ được đừng nữa.”





      Đêm đầu thu, nhiệt độ rất vừa phải, lạnh buốt, nồm oi. Tố Diệp nằm giường trằn trọc mãi sao ngủ được. Trong đầu chỉ lên hình ảnh Niên Bách Ngạn bế Tiểu Tịnh Hảo.

      ra cảnh tượng ấy tưởng tượng biết bao nhiêu lần. Gần như mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, đều tưởng tượng lượt. cảm thấy cảnh Niên Bách Ngạn bế Tiểu Tịnh Hảo nhất định rất đẹp. Quả , sau khi được tận mắt chứng kiến, càng cảm động trong lòng.

      Niềm cảm động ấy lan ra mỗi tế bào trong cơ thể, đến nỗi khiến bây giờ cũng khó mà bình ổn được tâm trạng. Từ lúc Tiểu Tịnh Hảo chào đời giờ giấc ngủ nghỉ của cũng có thay đổi, đa phần là theo quy luật sinh hoạt của Tiểu Tịnh Hảo. Nhất là gần đây, khi quyết định đưa Tiểu Tịnh Hảo tới trường mẫu giáo, càng ép mình phải ngủ sớm dậy sớm. Bình thường lúc này e là mệt mỏi ngủ thiếp từ lâu. Nhưng tối nay như bị tiêm thuốc hưng phấn vậy.

      Cánh cửa phòng ngủ được ai nhàng đẩy ra, kèm theo thanh khe khẽ. Tố Diệp nhìn qua theo tia sáng yếu ớt. Đó là Tiểu Tịnh Hảo. Con bé ngó cái đầu xíu vào trong sau đó gọi tiếng non nớt: “Mẹ ơi ~” Tố Diệp ngồi dậy bật đèn đầu giường. Tiểu Tịnh Hảo như con gấu Koala xông lên giường, trong lòng còn ôm con thỏ Miffi, gương mặt rất hưng phấn.

      mười giờ rồi, con phải ngủ. Nếu ngày mai dậy khỏi giường được, chúng ta đến trường mẫu giáo kiểu gì?”

      Tiểu Tịnh Hảo cười hì hì đáp: “Ngày mai con cần phải tới trường mẫu giáo.”

      được!”

      “Nhưng mẹ ơi, mẹ thua rồi. Chính mẹ chỉ cần mẹ thua là con có thể cần phải học trường mẫu giáo nữa.” Tịnh Hảo quỳ giường rất lâu, hai tay chống eo ngây thơ . Mái tóc dài thả lỏng cộng thêm chiếc váy ngủ màu hồng dâu tây, trông rất dễ thương.

      là bố con nhận ra con ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Tố Diệp ép con bé ngủ nữa. uể oải dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn nó.

      Đầu Tiểu Tịnh Hảo lắc lắc như trống bỏi: “Bố con lợi hại lắm, nhìn cái biết con là ai.”

      “Cái gì mà nhìn cái? Là nhìn hai cái mới nhận ra con, thế nên, tính.” Tố Diệp khua khua ngón tay trước mặt con bé: “Diệp Tịnh Hảo! Con đừng nghĩ tới chuyện phải tới trường mẫu giáo, vì con thua rồi.”

      Tiểu Tịnh Hảo tức tối nhìn Tố Diệp, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên động tác tay chống eo.

      “Con mệt à?” Tố Diệp giật lại con thỏ trong tay con bé.

      “Hứ! Con phải tìm bố!” Tiểu Tịnh Hảo giận rồi ngồi bệt xuống, còn quay lưng về phía , khoanh hai tay trước ngực.

      Tố Diệp mím môi cố nhịn cười: “Con . Hôm nay bố con uống rượu với chú Kỷ, khắp người toàn mùi rượu, cho con ngạt chết luôn.”

      Tiểu Tịnh Hảo xoay đầu nhìn Tố Diệp, bĩu môi.

      Tố Diệp giơ con thỏ Miffi trong tay lên: “Con mà còn hờn dỗi mẹ là thỏ Miffi phải bỏ nhà ra đấy.”

      chưa bao giờ giấu Tiểu Tịnh Hảo về chuyện bố nó là ai. Từ khi nó chào đợi cho tới khi gọi được người, Tố Diệp luôn mang ảnh Niên Bách Ngạn ra dạy nó gọi bố. Đến lúc Tiểu Tịnh Hảo biết , biết rất nhiều câu, nó ngừng hỏi: Bố con đâu? Tố Diệp liền với nó: Bố con ở tinh cầu nơi thỏ Miffi sống để làm nhiệm vụ. Khi nào con lớn thêm chút bố quay về.

      Thế nên, đây có lẽ là lí do Tiểu Tịnh Hảo đặc biệt thích thỏ Miffi.

      Tiểu Tịnh Hảo nhận được mặt của Niên Bách Ngạn vì ngày nào cũng cho nó xem ảnh . Thậm chí nó còn nhận được cả tên . Đôi lúc Tiểu Tịnh Hảo lại hỏi: Mẹ ơi!Bố con là người thế nào ạ?

      Tố Diệp lại liền với nó: Hảo Hảo à! Bố con là người đàn ông rất có trách nhiệm, là người bố rất tốt, rất tốt.

      Tiểu Tịnh Hảo thích nhất là có người khen bố nó nên nghe câu này là vui lắm.

      Hai ngày trước khi Niên Bách Ngạn ra tù cũng đúng là ngày Tiểu Tịnh Hảo học mẫu giáo, nhưng con bé sống chết chịu , rằng nó thích nơi đó, nó muốn tới ngôi nhà của Miffi để tìm bố. Tố Diệp hết cách đành với nó rằng: Bố sắp về rồi, con cần phải ở trường mẫu giáo đợi bố mới được.

      Tiểu Tịnh Hảo rất lo lắng, nếu nó đích thân đón bố, sợ là bố nhận ra nó.

      Tố Diệp biết nó viện cớ để phải mẫu giáo bèn hết lời khuyên nhủ, rằng bố rất thông minh, nhất định nhận ra nó. Tiểu Tịnh Hảo suy nghĩ rồi : Vậy nếu ngay từ cái nhìn đầu tiên bố nhận ra con, có phải con cần tới trường mẫu giáo nữa ?

      thực chính là như vậy.

      Thế nên khi ở nhà hàng, con nhóc này cố tình câu: Chú chẳng phải là chú sao? chính là cố tình trả đũa người làm mẹ như .

      Còn điểm chính là Tố Diệp bắt Tiểu Tịnh Hảo gọi Niên Bách Ngạn là chú quả thực có ý trừng phạt . Nhưng thề, chỉ muốn trừng phạt chút xíu mà thôi.

      Tiểu Tịnh Hảo nghe Tố Diệp vậy lập tức tiến lên. Tố Diệp cười để con bé chui vào trong chăn rồi nhàng vỗ về nó: “Hảo Hảo à! Con có thích bố ?”

      Tiểu Tịnh Hảo gật đầu rất mạnh: “Bố con đẹp trai hơn bất kỳ ai. Bố cũng đối xử với Hảo Hảo rất tốt.”

      “Thế Hảo Hảo càng phải nghe lời, ngoan ngoãn tới trường mẫu giáo chứ.”

      Tiểu Tịnh Hảo ôm con thỏ khẽ : “Nhưng tới trường mẫu giáo rồi được gặp bố nữa?”

      đâu! Bố quay về rồi là bao giờ nữa.” Tố Diệp vuốt vuốt mái đầu Tiểu Tịnh Hảo.

      Tiểu Tịnh Hảo lúc ấy mới yên tâm. Nó cười ngọt ngào sau đó ôm lấy cánh tay Tố Diệp: “Mẹ ơi! ra con biết bố nhất định nhận ra con.”

      “Vì sao lại chắc chắn như thế?”

      “Vì con là con của bố mà. Thể nào bố cũng nhận ra con.” Tiểu Tịnh Hảo cười rất ngọt.

      Tố Diệp xúc động, giơ tay ôm con bé vào lòng. Phải rồi, nó là con của Bách Ngạn, người chảy dòng máu của Bách Ngạn, đương nhiên nhận ra nó. ra có dự cảm từ lâu, sau khi gặp Tịnh Hảo, Niên Bách Ngạn nhận ra nó, vì nó quả thực mang dáng dấp của Niên Bách Ngạn.

      Cảm giác này rất kì diệu đến nỗi muốn khóc, đến mức trở thành chỗ dựa có thể giúp cảm thấy vất vả trong bốn năm qua.

      Tiểu Tịnh Hảo yên tĩnh. Con bé sau hồi hưng phấn tột độ ngủ cách tự nhiên. Tố Diệp từ đầu tới cuối hoàn toàn tỉnh táo. ngắm Tịnh Hảo, rồi lại nhớ tới Niên Bách Ngạn, sau đó khóe môi bất giác cong lên.

      Chiếc di động ở đầu giường vang lên, từng tiếng rung bần bật. Tố Diệp sợ làm ồn tới Tiểu Tịnh Hảo vội vàng đứng dậy nhận máy, nhàng đóng cửa phòng ngủ lại rồi ra phòng khách.

      Giọng ở đầu kia trầm thấp mà thân thuộc: “Diệp Diệp!”

      Tố Diệp nằm sofa ngoài phòng khách, kéo gối ôm vào lòng. Giọng của người đàn ông cứ tự nhiên chảy vào tai. đột ngột, vẫn ân cần như chưa từng rời xa.

      “ừm” tiếng rồi im lặng, nhưng trái tim đập thình thịch.

      “Tối nay có cho vào nhà ?” Giọng Niên Bách Ngạn như ly rượu vang nồng nàn khiến người nghe mơ màng say trong đêm khuya tĩnh mịch.

      Tố Diệp mím môi rồi cắn môi: “Em ở tứ hợp viện đâu. thích về cứ về.”

      biết.” Niên Bách Ngạn khẽ cười: “ tới đón em và con .”

      “Em còn chưa tha thứ cho đâu.” Tố Diệp cứng miệng.

      Giọng càng thêm dịu dàng: “Thế chủ động tới chịu đòn nhận tội.”

      thèm. Hảo Hảo ngủ rồi, đừng đánh thức con bé.”

      “Thế sao em còn chưa ngủ?”

      “Em…em ngủ rồi, bị cuộc điện thoại của đánh thức đấy.”

      Đầu kia cười nhàng, như cưng chiều, lại như thương. Tố Diệp cũng thêm. cảm thấy cảm giác này rất kì diệu, như những người , khiến người ta ngứa ngáy tâm hồn “Diệp Diệp! nhớ em.” Niên Bách Ngạn thầm.

      Tố Diệp cảm thấy tim mình đập mạnh cái. hắng giọng: “Đừng tưởng mấy lời ngọt ngào là em tha thứ cho , mơ !”

      “Ngày mai tới đón Hảo Hảo. Khi nào em tan làm mình cùng ăn cơm.” Niên Bách Ngạn cười , giọng điệu của ông chồng điển hình.

      “Cần đón sao? Người bận rộn như làm gì có thời gian?” Tố Diệp cố tình châm biếm.

      làm mẹ rồi mà vẫn còn mấy lời hờn dỗi trẻ con. là chồng em, đây là những việc nên làm.” Niên Bách Ngạn nhàng : “Diệp Diệp! Sau này em độc nữa, còn có .”

      Nghe câu ấy cổ họng Tố Diệp hơi nghẹn lại.

      Rất lâu sau mới câu: “Muộn vậy rồi đừng tới nữa. Hảo Hảo ngủ say giấc. Sáng mai con bé còn phải tới trường mẫu giáo.” để đến bên này còn có nguyên nhân quan trọng. chỉ muốn có thể được nghỉ ngơi. Tối muộn còn lái xe, lỡ như xảy ra chuyện gì sao? Nghe giọng trong điện thoại, có lẽ uống chút rượu. bây giờ trở nên vô cùng cẩn thận, chỉ mong những người bên cạnh mình ai xảy ra chuyện gì bất trắc…





      Ngày hôm sau lại là ngày trời đẹp. Lá ngân hạnh vàng ruộm bắt đầu bay khắp trời.

      Kỷ Đông Nham ra ngoài tham dự hội nghị. Đường trở về công ty hơi tắc. Trong lúc vừa vừa dừng, nhìn thấy đôi nam nữ giằng co bên lề đường. Sau khi nhìn gương mặt người con , hơi sững người, rồi nhanh chóng quay đầu xe vào đường nhánh, dừng lại, tắt máy.

      Đôi nam nữ gần đó tranh cãi. À , nên là chỉ có người đàn ông ồn ào. vô tội đứng đó nghe ta càm ràm. Cuối cùng người đàn ông phẫn nộ : cứ như vậy ai dám hẹn hò với ?

      Giọng ta rất to, đến mức có thể lọt vào tận tai Kỷ Đông Nham.

      Người đàn ông bực bội bỏ . líu lưỡi cứng họng đứng yên tại đó. Kỷ Đông Nham cảm thấy cảnh này hơi nực cười. ấn còi xe cái, quay đầu nhìn thấy Kỷ Đông Nham, đầu tiên là ngẩn người sau đó liền về hướng này.

      Cửa xe đóng mở. Bên cạnh Kỷ Đông Nham có mùi hương dìu dịu, được coi là mùi nước hoa đầy quyến rũ của phái nữ, phần nhiều là hấp dẫn toát lên từ nét thanh xuân của người con .

      “Vừa mới về Bắc Kinh?” Kỷ Đông Nham nhìn hỏi.

      Dương Nguyệt là người phải sống ở ngoài bao năm nay mà Kỷ Đông Nham luôn thấy áy náy. Thế nên mỗi khi tới đâu, đều thầm chú ý, sợ rằng ở nơi xa lạ gặp nguy hiểm.

      Bốn năm rồi, Dương Nguyệt của tại bớt vẻ non nớt nhiều thêm nét điềm đạm. Nhưng người ở độ tuổi đẹp nhất như quả thực là tỏa sáng.

      Dương Nguyệt gật đầu. Đối mặt với Kỷ Đông Nham bao giờ gò bó, nhún vai: “ định cười chê em phải ?”

      “Vì sao?”

      Dương Nguyệt bữu môi: “Vì em vừa bị đá.”

      “Nguyên nhân?”

      Dương Nguyệt ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chẳng biết nữa. Cả ngày ta cứ ghen bóng ghen gió, luôn miệng em quan tâm tới ta là vì em có tình khác. ta vốn chẳng hiểu gì về em. Công việc của em rất bận, làm gì có thời gian ngày nào ôm điện thoại cùng ta.”

      “Tôi còn tưởng là vì tôi.” Cứ nhìn Dương Nguyệt, Kỷ Đông Nham lại nhớ tới những chuyện xảy ra. cảm thấy, cần biết có chuyện kiếp trước kiếp này hay chuyện này cũng cắm rễ sâu trong lòng rồi, muốn coi như chưa từng xảy ra là điều thể.

      Dương Nguyệt nhìn : “Chú à! Chú nghĩ mình quan trọng vậy sao? Cháu vẫn đấy thôi tuy là thất bại.”

      “Chú?” Kỷ Đông Nham nhướng mày nhìn : “Tôi già đến vậy ư?”

      Dương Nguyệt cười khẽ rồi chỉ vào gương chiếu hậu: “Nhìn thấy chưa? Chú ôm bao sương gió còn cháu vẫn tươi đẹp như hoa.”

      Kỷ Đông Nham giơ tay sờ lên mặt mình, khở : “Đây gọi là nét hấp dẫn của đàn ông. Bé con! hiểu đừng bừa.”

      Dương Nguyệt cười khúc khích.

      Kỷ Đông Nham thấy cười, cảm thấy rất kì lạ: “Em bị đá mà vẫn vui vậy sao?”

      “Vì cháu và ấy đích thực hợp nhau mà. Hai người miễn cưỡng ở bên nhau cũng chỉ khiến đối phương thêm khó chịu.” Dương Nguyệt thở dài, ấn tay lên ngực tỏ ra đau lòng: “Nhưng cháu là người bị đá, cháu cũng buồn chứ.”



      ~Hết chương 717~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :