1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 708: Có ở bên em là đủ rồi



      Tố Diệp mang thai thể quản lý nhiều đến thế. Kỷ Đông Nham tìm đội ngũ quản lý chuyên nghiệp nhất tới Niên Thị làm việc. Giản Ngôn từ đầu tới cuối vẫn ở nguyên tại Niên Thị. Bình thường có rất nhiều việc cậu ấy có thể xử lý rồi, chỉ có những quyết định quan trọng và khi cần tới chữ ký người được trao quyền, cậu ấy mới tới làm phiền Tố Diệp.

      Hứa Đồng cũng rất muốn quay về Niên Thị giúp đỡ nhưng theo lời của Giản Ngôn, trước khi bị tuyên án, đúng là Niên Bách Ngạn quyết định cho ấy nghỉ việc. ấy muốn quay về Niên Thị, bắt buộc phải có cái gật đầu của chính Niên Bách Ngạn mới được. Hứa Đồng mấy lần tới thăm Niên Bách Ngạn, muốn có được chấp thuận của nhưng Niên Bách Ngạn đều tránh mặt, chỉ bảo quản giáo truyền đạt lại rằng ấy cần về Niên Thị.

      Mà từ sau khi vào tù, người Niên Bách Ngạn gặp mặt đâu chỉ có Hứa Đồng? danh sách tới thăm chi chít những cái tên, phải tới trăm người. Có người thân, có bạn bè, thậm chí còn cả bạn bè hợp tác. Nhưng chỉ trình ra hai cái tên: là Kỷ Đông Nham, hai là Tố Khải.

      danh sách còn ai khác nữa.

      Mỗi khi tới ngày thăm người nhà, lần nào Tố Diệp và Niên Bách Tiêu cũng , nhưng Niên Bách Ngạn chưa bao giờ ra ngoài gặp họ. Lần nào họ cũng thất vọng ra về.

      từng khóc lóc hỏi Kỷ Đông Nham, hỏi vì sao Niên Bách Ngạn phải làm như vậy.

      Kỷ Đông Nham : Vì cậu ấy có thể biết được tin tức của em từ Tố Khải, có thể biết được tình hình của Bách Tiêu từ , thế là cậu ấy mãn nguyện rồi.

      Cứ như thế, bắt đầu tới Tết.

      Đây là ngày lễ người Trung Quốc mong chờ nhất, là ngày cả gia đình đoàn viên. Vì vào ngày này, tất cả những người thân thể đoàn tụ đều có thể sum vầy bên nhau.

      30 Tết, tuyết rơi, bay lả tả, phủ kín cây hải đường của tứ hợp viện, cũng trùm cái giá lạnh lên cánh cửa trại giam.

      Tố Diệp ngồi ở phòng thăm nom đợi đúng hai tiếng đồng hồ. Quản giáo hết lần này tới lần khác ra với : Xin lỗi , ấy muốn gặp .

      Khi người quản giáo ra thúc giục ra về đến lần thứ mười, Tố Diệp mới lặng lẽ rời khỏi trại giam.

      Bữa cơm tất niên ít người tới.

      Tứ hợp viện chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

      Chỉ có điều, trong vườn thiếu mất pháo hoa.

      Ở đây được đốt pháo, có địa điểm bắn pháo hoa cố định nên chỉ loáng thoáng nghe được tiếng pháo đì đùng.

      Tố Đông và Phương Tiếu Bình sắm đầy đủ đồ Tết. Trời còn chưa tối, họ tới tứ hợp viện bận rộn. Vì đón Tết nên đầu bếp và người giúp việc trong nhà đều cho nghỉ. Như vậy cũng tốt, chỉ có người thân vui vẻ.

      Tố Khải cũng tới nhưng Diệp Lan chưa về. Khoảng thời gian này cậu rất ít chuyện với Tố Diệp, mỗi lần cũng chẳng biết nên tốt. Ngoài Tố Diệp ra còn có Niên Bách Tiêu. Bình thường thằng bé và Tố Khải chuyện hợp nhau nhất, nhưng cũng vì chuyện Niên Bách Ngạn vào tù mà bây giờ giao tiếp có chút ngượng ngập. Nhưng Niên Bách Tiêu có ý trách cứ Tố Khải. Điều khiến thằng bé khó chịu nhất là trai tránh mặt nó.

      Kỷ Đông Nham cũng tới. Trong ngày vốn dĩ phải ra nước ngoài, ấy hủy mọi lịch trình để tới tứ hợp viện đón Tết cùng mọi người.

      Đông người như vậy. Năm nay vốn dĩ nhộn nhịp hơn năm ngoái rất nhiều.

      Năm ngoái…

      Tố Diệp ngồi sofa, nhìn những người thân sôi nổi trước mặt, nhưng trong đầu chỉ nhớ về 30 Tết năm ngoái.

      Lúc đó ở đảo, tưởng là những tháng ngày đau khổ nhất, dằn vặt nhất. Bây giờ xem ra lúc ấy lại rất hạnh phúc. Có khổ sở, có tranh cãi thế nào nữa, ít nhất Niên Bách Ngạn vẫn ở bên cạnh .

      Quãng thời gian này, càng ngày càng nghén nghiêm trọng. Nhất là mỗi lúc nhớ Niên Bách Ngạn, càng khó chịu tới nỗi gần như muốn chết. ra muốn gặp Niên Bách Ngạn nhiều lần như vậy, chẳng phải để nhắc với chuyện quá khứ. trách cứ , cũng oán hận . chỉ muốn với câu: Có ở bên em là đủ rồi.

      Nhưng chưa từng cho cơ hội ra câu ấy.

      Bữa cơm tất niên rất thịnh soạn. Chỉ có điều, lần này trong số những người uống rượu cùng Tố Đông thiếu mất Niên Bách Ngạn.

      Tố Diệp cố ép mình ăn nhiều chút. lạt miệng nhưng vì đứa bé vẫn phải gắng ăn. Cảm giác buồn nôn lần sau dữ dội hơn lần trước. chỉ có thể thầm gọi tên Niên Bách Ngạn trong lòng.

      Gần đây mỗi khi muốn khóc, lại tự răn đe bản thân: được khóc, được khóc…

      bàn ăn, mọi người cũng chẳng chuyện thoải mái. Hình như vắng mất Niên Bách Ngạn là thiếu người dẫn dắt, mọi người cũng chỉ đôi ba câu cho có.

      Tố Diệp vẫn bình thản ăn cơm. Đối diện với chính là Niên Bách Tiêu. Cậu gắp miếng sủi cảo, rồi chợt nhớ lại cảnh tượng vì miếng sủi cảo mà làm trai nổi giận khi trước. Lòng cậu chua xót, ngay sau đó khóe mắt đỏ ửng nhưng cậu vẫn hít sâu hơi, kìm nén cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, đút miếng sủi cảo vào miệng, vừa ăn vừa : “Ngon đấy! Tay nghề của mợ là tuyệt nhất.”

      “Ngon ăn nhiều !” Phương Tiếu Bình liên tục gắp mấy miếng sủi cảo vào đĩa cậu. xót xa là giả. ra bà chịu nổi nữa rồi. đời này ai thân với Niên Bách Ngạn nhất? Ngoài vợ mình ra chỉ còn cậu em trai. Nó nỡ lòng nào gặp hai người này chứ.

      Tố Diệp hơi ngước mắt lên.

      Niên Bách Tiêu ngồi đối diện cúi đầu ăn sủi cảo. Ánh sáng hắt lên mái tóc cậu nhưng lại làm mờ gương mặt trẻ trung. cứ ngỡ rằng nhìn thấy Niên Bách Ngạn. ngồi trước mặt , gắp miếng sủi cảo, cố gắng với bằng khẩu hình miệng: Ăn thôi, nguội rồi đấy!

      cúi đầu xuống trước khi khóe mắt đỏ ửng.

      Rất lâu sau, buông đũa.

      Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh thấy vậy khuyên nhủ: “Em ăn nhiều chút !”

      Tố Diệp làm thinh, nhìn mọi người rồi bình tĩnh : “Con tới thăm ấy nữa.”

      Mọi người sững sờ.

      “Sau rất nhiều lần ấy tránh mặt con, đặc biệt là hôm nay, cuối cùng con cũng hiểu, Niên Bách Ngạn muốn gặp con.” Tố Diệp chua xót .

      Tố Khải sợ nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “ ấy chỉ muốn để chị nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình mà thôi. Chị! Chị đừng trách ấy.”

      “Chị trách, cũng hận ấy.” Tố Diệp dùng hết sức để hít sâu, rồi nhàng thở ra, lúc ấy mới làm dịu được cơn đau nơi lồng ngực: “Còn nữa, Tố Khải, Kỷ Đông Nham! được chuyện tôi mang thai với ấy. Nếu bất kỳ ai trong hai người ra, để ấy biết được, tôi nhất định tha thứ.”

      cầu này vô lý hết sức, khiến mọi người đều kinh ngạc.

      Phương Tiếu Bình và Tố Đông thấy thái độ Tố Diệp kiên quyết, nhất thời biết nên khuyên nhủ thế nào. Họ nhìn Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham ngẫm nghĩ rồi với Tố Diệp: “Em làm vậy công bằng với Niên Bách Ngạn. ấy có quyền được biết mình làm bố.”

      “Mọi chuyện của đứa bé, em quyết định. Vẫn câu đó thôi, nếu hai người muốn em yên lòng đừng để ấy biết.”

      “Chị!”

      “Cứ vậy , đừng nữa!” Dứt lời, Tố Diệp quay trở về phòng ngủ.

      Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

      Về phòng, Tố Diệp đóng cửa lại.

      tới trước cửa sổ, ngồi lên tấm đệm bông dày, yên lặng nhìn những bông hoa tuyết bay bay bên ngoài che khuất ánh sáng duy nhất của bầu trời đêm. nhìn mãi, nhìn mãi rồi mỉm cười.

      nhớ lại trận mưa tuyết khi còn ở Tây Tạng, cảnh đó lên hoàn chỉnh trong đầu . Đó cũng là cơn mưa tuyết dữ dội, phủ trắng xóa lên dãy núi xa xa. và Niên Bách Ngạn đắp người tuyết, người tuyết rất cao. với : nhất định phải đắp người tuyết cao bằng đấy nhá! Niên Bách Ngạn tỏ ra khó xử.

      Họ cùng đánh trận tuyết, cười đùa vui vẻ cùng lũ trẻ.

      Còn cả dưới cơn mưa tuyết giăng đầy, và Niên Bách Ngạn đan tay vào nhau, cùng ngắm tuyết, cùng nhàn nhã dạo bộ…

      Bây giờ Bắc Kinh cũng có tuyết. Trong đêm giao thừa này, cửa sổ lạnh hết cả. Căn phòng tuy ấm áp nhưng thể ủ ấm cho , vì chỉ có người đàn ông có thể sưởi ấm trái tim , mà người này bây giờ gặp .

      Tố Diệp xoa lên cái bụng .

      giờ vẫn chưa cảm nhận được tồn tại của nó, nó vẫn chỉ là cái mầm bé xíu. Tất cả mọi người đều vui mừng, vui cho đứa bé trong bụng . Mợ lại càng vui hơn. Mợ với : Đây là lần đầu con mang thai, có rất nhiều thứ lặt vặt được phép qua loa, tùy tiện, nhất là khi ở cữ. Lỡ như đổ bệnh chỉ có đẻ đứa thứ hai mới khỏe lại được…

      Mợ biết chuyện ngày trước.

      Cũng giống như tất cả mọi người đều biết khi mang thai đứa bé này phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào. Khi kiểm tra, bác sỹ chuẩn bị sẵn tâm lý cho , đứa bé mỗi ngày lớn, nguy hiểm cũng theo đó phát sinh.

      với bác sỹ, phải sinh đứa bé này dù bằng bất cứ giá nào. tin mình bình an, con càng phải bình an.

      Lỡ như…

      Ánh mắt Tố Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ chợt tối . Nếu có chuyện, cũng giữ con. Cho dù phải hy sinh tính mạng của mình, cũng muốn nó được sống.

      Đây chính là nguyên nhân muốn Niên Bách Ngạn biết chuyện.

      ra hiểu lý do gặp mặt . cũng càng chắc chắn điều, khi Niên Bách Ngạn biết có thai, nhất định ra gặp . Nhưng để biết rồi sao chứ? ngồi tù, thể làm gì cả, chỉ có thể ngày đêm lo lắng. mang thai mười tháng, cũng bồn chồn mười tháng.

      người đàn ông này sâu sắc, tình nguyện dùng cả tính mạng để . thể bắt gánh chịu quá nhiều đau khổ nữa. Cho dù chỉ là chút cũng được.

      Có người gõ cửa. Là Kỷ Đông Nham.

      ấy tới, cũng ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp, đưa cho chiếc cốc. đón lấy. Nó rất ấm áp. Là món canh mợ đặc biệt nấu vì sợ đủ dinh dưỡng.

      “Nếu muốn khuyên em miễn , vừa rồi em .”

      Kỷ Đông Nham khẽ lắc đầu. ấy nhìn ra cơn mưa tuyết ngoài cửa sổ, rồi lại hình như nhìn qua hình bóng kính. ấy khẽ : “! chỉ muốn vào đây ngắm tuyết với em thôi.”

      Tố Diệp khẽ quay đầu sang nhìn ấy.

      ấy cũng quay đầu nhìn , cười dịu dàng rồi giơ tay vỗ nhè lên đầu : “Em có quyền lựa chọn. Quyền này người khác thể miễn cưỡng được.”

      “Cảm ơn !”

      Kỷ Đông Nham gì, chỉ khẽ gật đầu.

      Ánh sáng trong phòng tối tăm, ngoài trời tuyết trắng tung bay. Hai con người, hai cái bóng bị kéo dài ra. Rất lâu sau, Tố Diệp mới khẽ hỏi: “Ở trong đó, ấy ổn cả chứ?”

      “Ổn cả…”



      ~Hết chương 708~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 709: Ngày xuân ấm áp năm ấy


      Hết Tết, nhịp sống của thành phố cũng bận rộn trở lại. Mùa đông là mùa khiến người ta lười biếng mà đêm giao thừa chính là dấu chấm hết cho biếng lười ấy. Qua giao thừa, rằm tháng giêng cũng kết thúc, mọi người còn cái cớ nào để lười nhác. Phấn đấu, bận rộn, áp lực, nôn nóng… Vô vàn cảm xúc bao trùm lên mọi người cùng thành phố này.

      Năm nay Tết tới khá muộn. Thế nên qua Tết, chẳng mấy chốc ngắm cảnh xuân hoa nở ấm áp.

      Tố Diệp thường hay nhớ lại ngày xuân năm ấy, cái ngày được gặp gỡ Niên Bách Ngạn.

      Lúc ấy gió rất thơm, hoa rực rỡ, từng bông ngọc lan to tướng nở rộ, nhất là hoa ngọc lan con đường bao quanh Tử Cấm Thành, trắng xóa tựa như lớp men cao cấp.

      Mùa tuyệt đẹp ấy lại sắp tới rồi sao?

      Tố Diệp nghĩ, thay đổi của bốn mùa vẫn luôn là điều tốt, ít nhất có thể khiến người ta thấy được hy vọng.

      Nhánh cây đầu xuân nảy lộc, ngọn cỏ mềm mại có ngọn. Trước nay Bắc Kinh là thành phố bốn mùa tươi sáng. Thứ với người ta rằng xuân về sớm nhất chính là hoa mùa xuân, tiết trời khi ấm áp khi se lạnh. Hoa xuân nở thành cụm lớn. Từ xa nhìn lại, trong mùa mà sắc màu còn chưa quá rực rỡ, cả dải vàng tươi là vừa lòng người.

      Trong phòng thăm của trại giam, có chút ấm áp thoáng qua. Có thể là vì ánh nắng bên ngoài cửa sổ khá ấm.

      Mỗi lần tới thăm Niên Bách Ngạn, Tố Khải đều cố tình mặc cảnh phục. Giống như từ sau khi Niên Bách Ngạn vào tù, Tố Khải cũng chỉ mặc thường phục trước mặt Tố Diệp vậy. Chuyện này ra dù có qua bao lâu vẫn là cái gai trong lòng Tố Khải.

      Trước khi Tố Khải tới, Niên Bách Ngạn vừa lao động về. Chiếc áo tù người rất sạch , còn thơm mùi của nắng. Tố Khải hỏi thăm tình hình của gần đây trước. Niên Bách Ngạn mọi chuyện đều ổn, dậy sớm ngủ sớm, thời gian nghỉ ngơi chưa bao giờ đều đặn như thế.

      Trông Niên Bách Ngạn vẫn rắn rỏi như thế. Điều này xuất phát từ việc có rất nhiều thời gian để dậy sớm tập thể dục buổi sáng. À, ra cho dù muốn cũng được. Mỗi người ở đây ngày nào cũng phải tập thể dục lúc 6 giờ.

      Niên Bách Ngạn đưa cho Tố Khải tờ đơn, giọng ôn hòa: “ ra lần này gặp em có mục đích rất đơn giản, em đưa tờ đơn này cho chị em.”

      Tố Khải do dự, cầm lấy: “Đơn gì thế ạ?”

      Niên Bách Ngạn : “Đây là đơn ly hôn soạn, bên cũng ký tên. Bảo chị em xem qua, ký tên rồi mang ra cho nhân viên pháp lý là được.”

      Tố Khải hoảng hốt: “ định ly hôn với chị em?”

      Niên Bách Ngạn giải thích nhiều, chỉ gật đầu.

      “Chị em ký đâu.” Tố Khải nhíu mày.

      Niên Bách Ngạn giơ tay, ngón tay gầy gõ nhè lên tờ giấy rồi : “Em với chị ấy, chỉ muốn ly hôn.” Dứt lời, đứng dậy, ra hiệu cho quản giáo.

      Quản giáo gật đầu, mở cửa ra.

      rể…”

      Niên Bách Ngạn quay đầu, bước chân cũng hề dừng lại…







      Đêm xuống, bầu khí cũng hơi se lạnh.

      Tố Diệp yên lặng ngồi dưới gốc cây hải đường, chiếc ghế tựa Niên Bách Ngạn từng làm cho , nghe tiếng gió đêm xào xạc thổi qua tai. Ánh mắt điềm nhiên, bình thản, hệt như ánh trăng bầu trời.

      Đơn xin ly hôn đặt bên cạnh , bên có chữ ký quen thuộc của Niên Bách Ngạn.

      Trong tờ đơn này, Niên Bách Ngạn gần như ra tay trắng, cũng tức là, khi đơn này có hiệu lực, trở thành bà mẹ đơn thân giàu có nhất.

      Chỉ tờ đơn như vậy thôi, lạnh lẽo, băng giá. thêm câu nào. Cho dù, chỉ là chữ “Diệp Diệp” mong chờ nhất.

      Tố Diệp ôm cái bụng hơi lồi lên, khóe môi gạt nụ cười cay đắng. tay kia siết chặt tờ đơn. Đau đớn tràn qua con tim.

      Phương Tiếu Bình từ trong nhà ra. Tố Diệp buông tay, nhàng gấp tập tài liệu lại.

      “Giờ về đêm vẫn còn lạnh đấy. Con mau về phòng !” Phương Tiếu Bình khoác lên vai chiếc khăn choàng lông, nhàng khuyên nhủ.

      Từ sau khi Niên Bách Ngạn được tuyên án, Tố Diệp vẫn ở trong tứ hợp viện. Mấy lần Tố Đông và Phương Tiếu Bình muốn về nhà ở nhưng đều từ chối. quen với nơi đây rồi.

      Dẫu sao Tố Diệp cũng mang thai. Phương Tiếu Bình yên tâm nên cũng theo tới.

      Khi chiếc khăn được khoác lên, có cảm giác ấm áp nhanh chóng quét qua cơ thể. Nhưng bên chỉ có hơi thở của , còn mùi gỗ mộc dễ chịu ấy nữa…

      Khẽ gật đầu, Tố Diệp khoác chặt vào vai, ôm tờ đơn vào lòng rồi cùng Phương Tiếu Bình quay vào nhà.

      Trăng càng lúc càng nhạt.

      Chỉ còn màu trắng nhợt hắt lên chiếc ghế tựa. Nó nhàng đung đưa, rồi từ từ dừng hẳn…







      Khi Kỷ Đông Nham tới thăm Niên Bách Ngạn, ngoài cửa trại giam, hoa mùa xuân nở rực rỡ.

      So với bộ quần áo giản dị của Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham có thể gọi là mặc quần là áo lượt. Nhưng cho dù là vậy, ánh mắt Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm đạm, tiều tụy, xuống sắc như các phạm nhân khác.

      “Niên Bách Ngạn! Cậu tệ như tớ nghĩ đâu nhỉ?” Kỷ Đông Nham hơi rướn người lên, quan sát kỹ Niên Bách Ngạn lượt rồi chép miệng .

      Nụ cười của Niên Bách Ngạn rất nhạt: “Có phải tớ nên khóc lóc ỉ ôi trước mặt cậu mới gọi là tệ hại ?”

      “Nếu ngay cả cậu cũng khóc ròng, vậy tớ có thể lý luận bài với sếp ở đây rồi, tớ muốn hoang phí tiền bạc.” Kỷ Đông Nham cười khẩy.

      Niên Bách Ngạn vào tù vì tội giết người, đương nhiên phải bị giam riêng biệt với các phạm nhân khác, nhưng đồng thời xung quanh đều là trọng phạm. Sau khi tòa tuyên án, Kỷ Đông Nham thấy thế cục định bèn lập tức bỏ ra khoản tiền hề để lo lót từ xuống dưới trong trại giam, lên tới tận quản lý, xuống tới tận đầu bếp trong nhà bếp. Quan trọng nhất là mấy quản giáo. Mỗi lần tới, cậu ấy đều cho họ ít lợi lộc, mục đích chính là tránh những tượng bạo lực cần thiết.

      “Coi như tớ nợ cậu. Đợi lần sau cậu tới, tớ rắc vàng giả cậu.” Niên Bách Ngạn nửa đùa nửa

      “Phủi phui cái mồm! Niên Bách Ngạn! Cậu thế có còn là con người ?” Mặt Kỷ Đông Nham biến sắc rồi lập tức nhổ ra ba cái.

      Niên Bách Ngạn biết nên khóc hay cười.

      “Này! Nghe bây giờ cậu xuống nhà bếp phụ trách nấu nướng rồi, giỏi quá nhở!” Kỷ Đông Nham nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Thông thường mà , những người vào tù ngày nào cũng phải xuống bếp giúp việc, nhưng toàn làm mấy việc lao động chân tay cần thể lực như xách nước, đổ nước rửa bát vo gạo, gánh rau, hái rau, rửa rau… Lượng thức ăn cho nhiều người như thế, nguyên liệu dĩ nhiên thể ít ỏi.

      Đương nhiên, ngoài những việc này ra còn rất nhiều công việc quan trọng cần họ làm, thậm chí còn có lúc phải tới công xưởng lớn làm quần áo. Vì có lo lót nên ra lượng công việc của Niên Bách Ngạn được giảm bớt. Nhưng vẫn làm như mọi người. Họ làm bao nhiêu, làm bấy nhiêu, có lúc còn làm nhiều hơn họ.

      Kỷ Đông Nham biết làm vậy có phải vì muốn thể để được ra tù sớm , hay là ép bản thân bận rộn để còn rảnh rỗi nhung nhớ người cần nhớ.

      Sau này cậu ấy nghe Niên Bách Ngạn được đặc biệt mời tới bếp ăn làm cơm. Điều này quả thực khiến Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng. Do lần Niên Bách Ngạn giúp đỡ. Hôm ấy hái rau đầu bếp của nhà bếp lên cơn đau tim, được đưa vào bệnh viện. Trong tình hình đủ nhân lực, Niên Bách Ngạn bèn mình biết nấu cơm, thế nên thế chân đột xuất. Quản lý trại giam thấy cũng đủ thời gian nên đồng ý.

      Ai ngờ bữa đó những khiến các bạn tù ăn như hổ vồ mà ngay cả các nhân viên cũng ngớt lời khen ngợi. Kể từ ngày ấy, Niên Bách Ngạn xuống bếp giúp đỡ.

      Ban đầu dù là Kỷ Đông Nham hay các em khác đều lo trong này ầm ĩ. Trại giam là nơi thế nào có ai biết . Lúc đó khi Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm bị bắt vào tù, nếu có Niên Bách Ngạn đút số tiền lớn, làm gì có chuyện được bình an vô ? Nhất là Diệp Hạc Thành, nếu có báo động giúp đỡ, ông ta chắc chắn bị đánh chết.

      Thế nên đám Kỷ Đông Nham rất lo ở trong này Niên Bách Ngạn gặp nguy hiểm.

      Nhưng chuyện đó xảy ra, điều này khiến Kỷ Đông Nham rất yên tâm. Sau đó cậu ấy cũng lần lượt nghe , trong thời gian ở tù, Niên Bách Ngạn chưa từng huênh hoang, ra vẻ. chỉ yên lặng làm việc của mình. Đương nhiên cũng vẫn có kẻ chủ động gây chuyện, nhưng hình như cuối cùng đều bị khéo léo hóa giải.

      Mật độ thăm nom của Kỷ Đông Nham khá dày. Mỗi lần tới, cậu ấy chỉ sợ nhìn thấy Niên Bách Ngạn bị thương tích, nhưng lần nào cũng bình thường như cũ.

      Mãi về sau, Kỷ Đông Nham cũng nghe quản giáo , khoảng thời gian này kỳ thực Niên Bách Ngạn giúp được ít bạn tù. Có lẽ vì tính trầm và điềm đạm, có thể kiềm chế được mọi chuyện nên rất nhiều bạn tù có khó khăn đều thích tìm tới . Thêm việc nấu ăn rất ngon, ràng mọi người đều thích tiếp xúc với .

      Kỷ Đông Nham quả là theo kịp.

      Đây là ngồi tù hay tới làm người tốt việc tốt vậy?

      “Cũng tạm thôi! Chủ yếu là vì tớ nuốt được thức ăn người khác làm.” Trông Niên Bách Ngạn có vẻ nhàng. cười: “Hay là tối nay cậu ở lại nếm thử tay nghề của tớ?”

      Kỷ Đông Nham: “Ở cùng phòng với cậu á?”

      “Cậu đập nhiều tiền thế, phòng cũng rất rộng rãi, chứa được cậu.” Niên Bách Ngạn đùa.

      Kỷ Đông Nham giật mình: “Phúc phận này tớ hưởng được đâu.”

      Niên Bách Ngạn cười khẽ.

      “Hỏi cậu chuyện nhé.” Kỷ Đông Nham liếc nhìn quản giáo. Thấy ta chú ý, cậu ấy mới hạ thấp giọng hỏi.

      Niên Bách Ngạn nhìn cậu ấy.

      Kỷ Đông Nham cũng nhìn , hỏi rất nghiêm túc: “Cậu cậu xem, tuấn tú ngời ngời. Cậu thành khai báo , có nào mơ tưởng hão huyền với cậu ? Còn nữa, trong tù có những người giữ được cánh hoa sao?*”
      bị giở trò đồi bại.

      Niên Bách Ngạn nhìn biểu cảm có vẻ rất chân thành, ban đầu còn tưởng cậu ấy có chuyện lớn gì. Vừa nghe xong câu hỏi thiếu nghiêm túc như vậy, câm nín và bó tay. đáp mà đứng dậy với quản giáo: “Tới giờ rồi chứ?”

      Quản giáo còn chưa trả lời, Kỷ Đông Nham vội : “Đừng, đừng, đừng! Chẳng phải vì tớ tò mò sao? Còn chưa tới giờ mà, ngồi xuống, ngồi xuống. Ôn chuyện cũ chẳng phải là tán dóc sao?”



      ~Hết chương 709~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 710: Diệp Tịnh Hảo


      Nếu cậu tò mò phạm đại tội nào đó là có thể vào đây thử rồi.” Niên Bách Ngạn ngồi lại xuống ghế, hờ hững đưa ra kiến nghị “hợp lý hóa”.

      Kỷ Đông Nham cười rạng rỡ: “Tớ vẫn thích làm “công” hơn.”

      Niên Bách Ngạn tảng lờ mấy lời bậy bạ của ấy.

      “May mà có tớ lo lót quan hệ cho cậu rồi đấy, nếu người mạnh mẽ như cậu khi mà thành “thụ”, chẳng phải treo cổ tự sát sao?”

      “Kỷ Đông Nham! Cậu bước ra khỏi cánh cửa này rồi về sau đừng tới thăm tớ nữa.” Niên Bách Ngạn thản nhiên .

      Kỷ Đông Nham vội vàng giơ tay đầu hàng, cất vẻ mặt ba lăng nhăng, nghiêm túc trở lại.

      “Được rồi, được rồi! Hôm nay tớ đến để chuyện nghiêm túc với cậu đây.”

      Niên Bách Ngạn đợi ấy tiếp.

      Nét mặt Kỷ Đông Nham trông có vẻ nghiêm túc. ấy nhìn Niên Bách Ngạn và hỏi: “Niên Bách Ngạn! Cậu điên rồi à? Vì sao phải ly hôn với Tố Diệp?”

      Đây mới là mục đích nghiêm túc để cậu ấy tới đây. Nếu gặp Tố Diệp, ấy vốn dĩ biết Niên Bách Ngạn viết đơn ly hôn.

      khí bỗng chốc đóng băng lại, cả biểu cảm của Niên Bách Ngạn cũng vậy.

      ấy ký chưa?” hỏi khẽ.

      Kỷ Đông Nham trừng mắt: “Nếu phải vì ấy mang tới tìm công ty dịch vụ pháp lý rồi họ có lòng tốt báo lại với tớ, tớ hoàn toàn biết cậu có thể làm ra chuyện này.” Cuối cùng ấy bực bội bổ sung câu: “ ấy ký rồi, luật sư bên đó công chứng.”

      Niên Bách Ngạn cụp mắt xuống, che biểu cảm trong ánh mắt rồi khẽ gật đầu: “Ký rồi… tốt.” Rồi lập tức thêm câu: “Như vậy rất tốt.”

      “Rất tốt? Niên Bách Ngạn! Tớ thấy cậu ngồi tù đến mụ mẫm cả đầu óc rồi đấy. Thế nào gọi là ký rồi tốt? Cậu biết là ấy…” Ba chữ “ mang thai” suýt nữa bị Kỷ Đông Nham hớ ra. Lời cảnh cáo của Tố Diệp lên trong đầu trong khoảnh khắc, ấy phanh lại đột ngột.

      Niên Bách Ngạn ngước mắt nhìn ấy.

      “Cậu biết ấy cậu đến thế nào sao?” Kỷ Đông Nham sửa lại, đau lòng : “Cậu làm vậy thực khiến trái tim ấy tổn thương.”

      Niên Bách Ngạn với nét mặt liêu: “Tạm thời chưa tới tội cản trở người thi hành công vụ, chỉ riêng tội xúi giục giết người, thuê người giết người, có tội nào phải trọng tội? Cũng may có đoàn luật sư các cậu mời tới nên tòa chỉ xử tớ ngồi tù bốn năm. Bốn năm đối với tớ mà là quá may mắn rồi, tớ rất mãn nguyện rồi. Nhưng đối với Tố Diệp, bốn năm là chờ đợi mỏi mòn, cả chịu đựng điều tiếng tưng ấy thời gian. Cho dù tớ ra tù, ấy cũng mãi mãi phải mang danh có chồng phạm tội. Xã hội này quá phù phiếm. Đừng là bốn năm, chỉ bốn tháng hay bốn ngày cũng quá nhiều thứ thay đổi. Tố Diệp theo tớ quá khổ sở, tớ thể liên lụy ấy thêm nữa.”

      “Cậu đúng là hùng đấy!” Kỷ Đông Nham bất mãn nhìn : “Chỉ có bốn năm thôi, làm sao cậu biết Tố Diệp tình nguyện đợi cậu? Niên Bách Ngạn! Thói xấu lớn nhất của cậu là luôn cho là mình đúng mà quan tâm tới suy nghĩ của người khác. Cậu chỉ ngồi tù bốn năm, bốn năm, chứ phải là bốn mươi năm!”

      ấy ở độ tuổi đẹp nhất của người con , sớm rời xa tớ ngày nào sớm được sống cuộc sống của người bình thường ngày ấy.” Niên Bách Ngạn hít sâu hơi rồi lại nhàng nhả ra để lồng ngực bớt đau: “Cuộc đời tớ có vết ố, còn định kéo ấy theo tớ để bị người khác dèm pha sao? Nếu sau này bọn tớ may mắn có con, cậu bảo nó đối mặt với cuộc đời thế nào? Lẽ nào lại với nó bố con từng ngồi tù? Đông Nham! Bao năm qua vì bảo vệ thanh danh nhà họ Niên, tớ làm quá nhiều việc. Tớ mệt rồi, thế nên còn sức làm gì để bảo vệ thanh danh của chính mình nữa.”

      Sao Kỷ Đông Nham hiểu tâm tình của nhưng nghe vẫn rất bực bội: “Cậu nhẫn tâm nhìn Tố Diệp lấy người khác sao?”

      đoạn tình cảm, có lúc sống chết có nhau, có khi cần đáp lại. Tớ và Tố Diệp từng sống chết có nhau, nhưng khi tớ thể mang tới cho ấy cuộc sống như vậy nữa cần đáp lại. Đông Nham! Tớ thể quá ích kỷ. Bốn năm chẳng là gì đối với người đàn ông, nhưng với người con quá tàn nhẫn. Tớ muốn buông tay, nhưng cũng thể buông. Chỉ cần tớ biết ấy được sống hạnh phúc, vậy là đáng rồi!”

      Kỷ Đông Nham thở dài nặng nề, nhíu mày: “Niên Bách Ngạn! Mẹ kiếp! Cậu đúng là thằng khốn!”

      Niên Bách Ngạn khẽ mím môi.

      “Nhưng mà Tố Diệp cũng muốn dây dưa với gã khốn nạn như cậu nữa. hết lần này tới lần khác tới gặp cậu, cậu lại lần này tới lần khác tránh mặt, ấy tổn thương từ lâu rồi. ấy tới tìm tớ, ký tên trước mặt tớ, có hiệu lực pháp luật. ra ấy muốn thông qua tớ để với cậu rằng, ấy hận cậu.” Cứ nghĩ tới cảnh đó là Kỷ Đông Nham lại kinh hãi. chưa bao giờ nhìn thấy Tố Diệp tuyệt vọng mà lại bình thản đến thế.

      Niên Bách Ngạn miễn cưỡng gượng cười, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Hận tớ… còn hơn phải đợi tớ.”





      Chớp mắt, thời tiết nóng. Tháng năm như nước trôi qua, thời gian để lại dấu vết gì.

      Lâm sinh.

      Vừa được ba cân, mẹ tròn con vuông.

      Sinh đẻ khiến Lâm hao kiệt tất cả thể lực. Khoảnh khắc đứa bé chào đời, ấy mệt đến ngất lịm . Diệp Uyên hết hồn hết vía. Trước đó được đồng ý của bác sỹ, Diệp Uyên cũng vào phòng đẻ cùng . ra bệnh viện rất ủng hộ việc làm này, mục đích chính là để các đức ông chồng được tận mắt chứng kiến vợ mình vất vả nhường nào.

      Theo phương án lúc đó, Diệp Uyên tự tay cắt cuống rốn cho con. Vì thế, ấy đặc biệt xin nghỉ phép để luyện tập luyện tập lại rất nhiều lần chỉ để có thể cắt cho con cuống rốn xinh.

      Ai ngờ, kế hoạch nhanh bằng biến hóa.

      Việc Lâm ngất xỉu khiến Diệp Uyên sợ tới nỗi còn chẳng thèm cầm dao, chỉ mải chú ý tới , nhất thời quên mất cả con, làm cho bác sỹ suýt nữa bóp chết ấy.

      Bác sỹ ngừng an ủi: Vợ chỉ mệt quá mà thôi, sao đâu, cứ yên tâm!

      Sau khi trái tim của Diệp Uyên khó khăn lắm mình ổn lại được chợt nhớ tới con. Khi quay lại nhìn đứa bé được hộ lý bế tắm.

      Phòng bệnh rất náo nhiệt. Giọng Nguyễn Tuyết Mạn là to nhất. Khi đứa bé được hộ lý bế vào, bà chỉ muốn được bế rịt lấy nó. Cuối cùng hộ lý phải nhắc bà tốt nhất nên đặt bé nằm xuống, bà mới quyến luyến buông tay.

      vừa mới sinh, còn khá thảm hại, thế nên trong phòng bệnh ngoại trừ Diệp Uyên là người đàn ông duy nhất, tất cả đều là phụ nữ, đều là những người bạn hoặc đồng nghiệp thường ngày hay trò chuyện.

      Diệp Uyên chăm trước lo sau, cái miệng cười khép lại được. Cứ chốc chốc ấy lại đứng bên cạnh giường em bé, từ diễn tự : Bảo bối nhà chúng ta xinh đấy!

      Dẫu sao cũng là người vừa mới sinh cũng thể quá nhiều. Rất nhiều bạn bè tới thăm, hỏi han vài câu rồi ra về. Cuối cùng chỉ còn lại Tố Diệp, Diệp Uyên, Nguyễn Tuyết Mạn và ông bà Lâm.

      Nguyễn Tuyết Mạn vui tới nỗi chỉ hận thể phát kẹo mừng khắp bệnh viện. Bà vui vẻ lên xuống mà biết mệt. Bà chuẩn bị ít kẹo, để sau khi cháu bình an chào đời phát cho mọi người để hưởng chút lộc.

      Ban đầu bà Lâm rất lo lắng. Bà ấy sợ Nguyễn Tuyết Mạn là bà nội trọng nam khinh nữ. Nhưng bây giờ nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn vui như trẻ lại hai mươi tuổi thế này, bà ấy cũng yên tâm.

      Nguyễn Tuyết Mạn hỏi muốn ăn gì bèn vội vàng mua. Ông bà Lâm nghĩ vừa sinh, còn chưa xuống sữa, định đem tới cho ít canh nóng tiện cho việc xuống sữa. Vì có Diệp Uyên thường xuyên ở lại bệnh viện nên họ cũng an tâm, bèn nhanh chóng chọn những thực phẩm tươi ngon nhất.

      Sau khi những người ấy khỏi, phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

      Lâm nằm giường, rất yếu ớt. Trông ấy nhõm như vừa hoàn thành xong nhiệm vụ. Diệp Uyên sợ ấy bị lạnh, sao cũng bắt ấy đội mũ. liên tục kêu nóng.

      Tố Diệp dở khóc dở cười, phải nhắc Diệp Uyên bây giờ phải mùa đông.

      “Lỡ bị trúng gió hay.” Diệp Uyên lập tức chụp mũ lên đầu .

      Tố Diệp yên lặng nhìn cảnh ấy, trong lòng hơi chua xót nhưng phần nhiều là thanh thản. trước nay rất tinh tế. Nhìn thấy đơn trong mắt Tố Diệp, ấy lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Diệp Uyên, : “Em muốn ăn cháo, loại sền sệt ấy.”

      Nhận được ánh mắt của , Diệp Uyên hiểu ra, nhanh chóng ra ngoài.

      Giường em bé được đẩy tới bên cạnh giường bệnh. Em bé nhắm mắt, hai bàn tay xíu giấu trong bộ quần áo trẻ con, mũm mĩm trông đáng chết được.

      “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi?” Tố Diệp dám chọc em bé, sợ nó khóc.

      Lâm nhìn : “Bây giờ ấy à, mình còn chẳng còn sức để cười nữa. Giờ mới hiểu phụ nữ sinh con đau thế nào. làm mẹ mãi mãi hiểu nổi khổ của mẹ. Ban nãy ở trong phòng đẻ, mình chỉ muốn chết, còn nghĩ thầm, chi bằng ai vào bắn cho mình phát chứ khổ sở quá rồi.”

      ngày đại cát đại lợi, cái gì mà chết với chết.” Tố Diệp vui.

      “Khi nào cậu sinh cậu biết. Con bé này tính tình nhanh nhảu, chào đời cũng gấp gáp. Mình còn chưa kịp tiêm thuốc giảm đau.” Trán Lâm ra mồ hôi, ấy bèn tháo hẳn mũ xuống.

      “Này! Cậu đừng tháo!”

      “Nóng quá! Tớ muốn bị mọc mụn đâu.” oán trách.

      Tố Diệp thấy đúng là phòng cũng nóng nên cũng ép ấy nữa.

      “Bội Bội à! Sau này con lớn có được bướng bỉnh như mẹ con đâu đấy!” Tố Diệp chọc con bé.

      Con của Diệp Uyên, Diệp Bội Bội, cái tên vừa hay lại đơn giản.

      Lâm mỉm cười, mệt mỏi giơ tay xoa lên cái bụng của Tố Diệp: “Cậu vẫn chưa hỏi bác sỹ là con trai hay con sao? Mau xác định giới tính , như thế cũng dễ nghĩ tên hơn.”

      Tố Diệp cũng xoa lên bụng mình. tồn tại của đứa bé càng ngày càng mãnh liệt trong . Đây chính là niềm hy vọng lớn nhất của .

      “Vẫn chưa hỏi! Con trai hay con cũng được, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi. Nhưng mà mình mong là con hơn, như Bội Bội này, xinh quá !”

      “Con hay mà, được ăn diện đẹp tốt biết bao.” Lâm có con cực kỳ mãn nguyện: “Cậu đặt tên thế nào?”

      “Tên mình cũng nghĩ xong xuôi rồi.” Tố Diệp khẽ .

      “Nhanh vậy sao? Tên gì thế? ra nghe xem nào!”

      “Nếu đây là con tên là Tịnh Hảo.” Tố Diệp cúi đầu xoa bụng, nụ cười trong đáy mắt dịu dàng, bổ sung thêm câu: “Diệp Tịnh Hảo!”

      ~Hết chương 710~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 711: ấy ổn là được


      Đầu thu của bốn năm sau.

      Trời hơi se lạnh, lá cũng dần úa vàng. Làn gió còn cái oi ả của ngày hè, mang lại bầu khí dễ chịu. Mùa đẹp nhất của Bắc Kinh lần nữa luân phiên diện như thế.

      ngày trời đẹp hiếm có, nắng cứ thế rộng rãi trải vàng mặt đất. Hàng ngô đồng hai bên trại giam vang lên tiếng lá cây xào xạc. con đường khá yên tĩnh, vậy mà đỗ mấy chiếc xe sang.

      Kỷ Đông Nham đứng dựa vào số những chiếc xe đó, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa trại giam. Trông ấy có vẻ căng thẳng, bờ môi mím chặt lời. Giang Mạc Viễn đứng ở chiếc xe bên cạnh. Giống như Kỷ Đông Nham, ánh mắt ấy cũng ngập tràn kỳ vọng. Trước cửa chiếc xe sát cạnh nhất là Thịnh Thiên Vỹ. Hình như ấy chờ đợi hơi sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ, rồi lại ngó về phía cánh cửa lớn của trại giam nhưng vẫn gì. Bên cạnh ấy là Hứa Đồng, nét mặt có chút chờ đợi. Thấy Thịnh Thiên Vỹ hơi nôn nóng, ấy giơ tay đè cổ tay của ấy xuống. Thịnh Thiên Vỹ quay đầu, mỉm cười nhìn ấy rồi đan tay mình vào tay ấy.

      Ngoài họ ra, còn có Diệp Uyên, Niên Bách Tiêu và Tố Khải, nét mặt ai cũng căng thẳng, âu lo.

      Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa trại giam cuối cùng cũng từ từ bật mở. Giống như bức tường thành cao chót vót chậm rãi rộng mở với thế giới bên ngoài. Ánh mắt của những người chờ đợi sáng rực lên.

      Khi Niên Bách Ngạn từ trong ra, chiếc lá ngô đồng xoay vòng, sượt qua người , hôn lên chiếc bóng bị ánh nắng kéo dài của . Tất cả mọi người đều thở phào hơi, căng thẳng nơi đáy mắt hóa thành mừng rỡ.

      Khi Niên Bách Ngạn bước ra khỏi cửa, hai cánh cửa cao cao từ từ đóng lại sau lưng , cho tới lúc “rầm” tiếng, đại diện cho việc hoàn toàn tự do.

      dừng bước, đứng yên tại chỗ. khí mùa thu thanh mát ùa vào trong cơ thể . Bốn năm rồi, tuy vẫn sống chung dưới bầu trời, nhưng vì có hai cánh cửa lớn sau lưng mà trở nên rất khác biệt. Dường như trải qua bao nhiêu ngày đầu thu vẫn có ngày nào, giờ khắc nào được thoải mái, tự tại như lúc này.

      Niên Bách Ngạn vô thức muốn quay đầu lại bỗng nghe thấy Diệp Uyên kêu to: “ được quay đầu!” Đây là lời răn dạy lâu, giống như việc người vừa ra tù, về tới nhà bắt buộc phải bước qua chậu lửa đỏ trước , hoặc dùng cành liễu, vỏ bưởi để gạt bỏ những xúi quẩy vậy.

      Sau khi nghe Diệp Uyên nhắc nhở, Niên Bách Ngạn mím môi cười. làm theo, quay đầu lại, nụ cười nơi khóe môi lan ra gương mặt. nhìn về phía họ. Trông rất vui, nhưng sau khi quét vòng thấy bóng hình nào đó, nụ cười nơi đáy mắt ít nhiều mang đơn khó ra.

      Niên Bách Tiêu là người xông lên đầu tiên. Bước chân của cậu rất nhanh. Cậu len tới trước mặt Niên Bách Ngạn, nhưng bỗng chốc lại chẳng biết gì, rất lâu sau mới ấp úng được câu: “! gầy rồi…”

      Sau khi ra tù, Niên Bách Ngạn những gầy mà còn đen , nhưng trông vẫn rất rắn rỏi, tràn đầy nam tính. Thời gian chung quy vẫn chiều , hoặc là ông trời định sẵn quyến luyến vẻ điển trai của . Gò má bốn năm sau dường như góc cạnh hơn. thay đổi quá nhiều, chỉ có thêm chín chắn được tháng năm bể dâu ban tặng. Đó là chín chắn toát ra từ trong cốt cách. Đặc biệt là đôi mắt trông lại càng vững vàng, bình dị hơn trước.

      Niên Bách Ngạn nhìn Niên Bách Tiêu, giơ tay vỗ lên bả vai cậu, mỉm cười: “Săn chắc rồi đấy!”

      Câu ấy khiến Niên Bách Tiêu đỏ mắt. bốn năm rồi cậu được nghe giọng của Niên Bách Ngạn. Bây giờ khi thanh thân thuộc ấy vang bên tai, cậu mới hiểu mình cần nó ở bên cạnh mình để luôn luôn nhắc nhở mình phải làm gì tiếp theo.

      “Niên Bách Ngạn! Sớm biết cậu là đồ vong ân bội nghĩa như thế, ban đầu nên làm trận chiến rầm rộ để xin “tha mạng” cho cậu!” Đó là tiếng của Thịnh Thiên Vỹ. ấy đứng cách Niên Bách Ngạn xa. Giọng điệu này vừa như vui lại vừa như đùa cợt.

      Niên Bách Ngạn nhìn họ, khóe môi cong lên.

      Ngay sau đó, mấy người đàn ông nhào tới, vừa cười vừa đẩy, náo loạn cả lên. Tố Khải bước lên. Cậu đứng bên cạnh Hứa Đồng, nhìn cảnh ấy, trong nụ cười có mãn nguyện.

      Cứ như thế, Niên Bách Ngạn bị cả đám em đưa . Trong quá trình ấy, nhìn Tố Khải mấy lượt, định gì đó nhưng vẫn chẳng thể mở lời. Tố Khải biết định hỏi chuyện gì nhưng cậu quyết . Cậu còn có công việc nên xin phép rời trước. Những người khác chuẩn bị tiệc “tẩy trần” cho Niên Bách Ngạn. Mấy người cười cười cũng tới tối.

      Ai cũng uống ít, nhất là Thịnh Thiên Vỹ, uống gần như còn nổi nữa. Kỷ Đông Nham thuê người lái xe. Sau khi đưa những người khác về, ấy và Niên Bách Ngạn xe, đưa Niên Bách Ngạn về nhà.

      Vẫn là con đường cũ, chỉ có điều cây của tứ hợp viện ràng được những người làm vườn cắt tỉa, còn lòe xòe tua tủa như trước, ngay ngắn hơn nhiều nhưng thiếu vẻ tự nhiên.

      Niên Bách Ngạn xuống xe. Đầu hơi choáng váng. nhìn ra những cây cổ thụ lá rụng lả tả ngoài cửa xe, trước mắt vẫn còn đung đưa hình ảnh Tố Diệp lái xe về nhà.

      Tố Diệp…

      bốn năm rồi gặp .

      “Nghĩ gì vậy?” Kỷ Đông Nham huých vào người cái.

      Lúc ấy Niên Bách Ngạn mới bước ra khỏi thế giới của mình, cười : “ có gì, tớ xuống xe đây.” Dứt lời, giơ tay định mở cửa xe.

      “Đợi ! Có mấy thứ đưa cậu đây.” Kỷ Đông Nham lên tiếng.

      ấy đưa cho Niên Bách Ngạn chiếc phong bì bằng giấy dai rất lớn. Sau khi nhận lấy, Niên Bách Ngạn hơi nghi hoặc.

      “Tất cả đều là đồ của cậu, bây giờ hoàn trả cho chủ cũ.” Kỷ Đông Nham lên tiếng giải thích.

      “Niên Bách Ngạn! Số cậu ấy à có khi sinh ra sướng như vậy rồi. Cho dù có ngồi tù, thành tích kinh doanh, cạnh tranh của công ty vẫn vững vàng. Cậu bảo kiếp trước cậu làm gì tốt đẹp mới quen được người bạn như tớ và Giản Ngôn? Dưới nỗ lực của Giản Ngôn và các nhà quản lý, bây giờ Niên Thị có đầy đủ điều kiện để lên sàn, chỉ còn đợi vị sếp lớn là cậu gật đầu, đích thân thực nữa thôi.” Kỷ Đông Nham uể oải .

      Nghe mấy câu đó Niên Bách Ngạn lại càng khó hiểu. định lên tiếng có mấy tờ giấy rơi ra ngoài. cúi đầu cầm lên, gương mặt bỗng biến sắc. mở ra, cả người đờ ra nhúc nhích như bị sét đánh.

      Sau khi thấy vậy, Kỷ Đông Nham à lên tiếng rồi : “Đây là đơn ly hôn năm xưa cậu soạn. Tố Diệp sửa đổi chút sau đó ký tên rồi. ấy làm lại vấn đề chia tài sản trong đơn. Tố Diệp muốn lấy đồng nào của cậu cả. Lúc đó ký xong ấy bảo mình chuyển lại cho cậu, nhưng tớ nghĩ lúc đó cậu ở trong tù cũng tiện cất giữ nên giúp cậu bảo quản tạm. Còn cả phán quyết của tòa án phía dưới. Hai người đáp ứng được điều kiện ly thân hai năm, nên xóa bỏ quan hệ vợ chồng của cậu và ấy.”

      “Vì sao…” Rất lâu sau Niên Bách Ngạn mới , chất giọng nghe hơi khàn.

      “Vì sao gì cơ?” Kỷ Đông Nham chẳng hiểu gì: “Vì sao ly hôn? Đây là việc năm xưa cậu đề nghị trước mà. Còn vì sao lấy tiền của cậu ư? Tố Diệp rồi ấy tự nuôi sống được bản thân mình. Vả lại, ấy cũng quản lý được doanh nghiệp, Niên Thị có rơi vào tay ấy cũng trở thành trói buộc. ra ấy nghĩ cũng đúng, nhàng thoải mái chẳng phải lo nghĩ gì. Sống như thế tốt lắm mà. Tại sao ly hôn rồi ấy còn phải gánh vác chuyện của Niên Thị cho cậu chứ?”

      Bàn tay nắm chặt tờ đơn của Niên Bách Ngạn từ từ buông thõng…

      Phải, vì cớ gì chứ?

      Vì sao còn dùng Niên Thị để trói buộc ? Ban đầu buông tay chẳng phải vì mong được sống hạnh phúc, vui vẻ sao?

      “Về nhà nghỉ ngơi , mọi người dưới trong Niên Thị đều đợi cậu đấy.” Kỷ Đông Nham nhìn đồng hồ.

      Hàng lông mày của Niên Bách Ngạn vẫn nhíu chặt. xuống xe ngay. Kỷ Đông Nham biết nghĩ gì, nhìn đầy nghi hoặc. Cả hai người trầm mặc khoảng phút, Niên Bách Ngạn mới cất giọng khô khốc, phá vỡ cứng ngắc này.

      ấy…” ấy bây giờ thế nào rồi? Sống có tốt ? sống ở đâu? Vẫn ở Bắc Kinh, tỉnh khác hay ra nước ngoài? Có tái hôn ? Nếu có, người đàn ông đó đối xử với ấy có tốt ? Có chiều ấy ? Có thương ấy ? Có biết ấy thích ăn quà sáng gì nhất, thích uống sữa bao nhiêu độ ?…

      Nhưng chỉ thốt lên được chữ như thế rồi được gì thêm. Lồng ngực tắc nghẹn đau đớn.

      ấy rất ổn, mọi chuyện đều ổn thỏa.” Kỷ Đông Nham biết muốn hỏi ai, nên trả lời như vậy.

      Niên Bách Ngạn há hốc miệng, rất lâu sau mới miễn cưỡng cười cười rồi gật đầu : “ ấy ổn là được rồi.” Dứt lời, mở cửa xuống xe.

      Kỷ Đông Nham nhìn theo bóng Niên Bách Ngạn qua cửa xe.

      Cái bóng cao lớn của bị bóng đêm nuốt chửng, càng lúc càng mơ hồ…





      Tứ hợp viện, vẫn yên tĩnh như thế.

      có đầu bếp, có người giúp việc, có người quét dọn… Và có Tố Diệp.

      Yên ắng tới nỗi khiến người ta ngạt thở. Trong đêm thu thế này, Niên Bách Ngạn mới biết, mùa thu kỳ thực phải mùa thu hoạch.

      Nơi đây vẫn vẹn nguyên như bốn năm trước. Tất cả vị trí sắp xếp đồ đạc đều chưa từng được thay đổi. Căn phòng rất sạch , còn có mùi trầm hương nhàn nhạt. Có thể nhận ra vẫn có người giúp việc theo giờ tới quét dọn nơi đây.

      Chỉ có điều mùi hương này rất xa lạ. cảm giác như bước vào nhà của người khác, phải mùi hương của Tố Diệp.

      Niên Bách Ngạn dựa vào sofa, cơ thể cao lớn có vẻ rất mệt mỏi.

      Trong phòng bật đèn. Chỉ có ánh sáng của trăng, như lớp nước lạnh dội lên mặt đất. yên lặng ngồi trong bóng tối, nhìn ánh trắng nhợt nhạt đó. Sau khi náo nhiệt qua , chỉ còn lại quạnh.

      Dần dần, hình như lại nhìn thấy bóng Tố Diệp. tới trước mặt , nhíu mày : Niên Bách Ngạn! Có phải muốn sống nữa ? Dạ dày tốt còn uống rượu?

      Phải! Từ nay về sau còn được nghe cằn nhằn nữa. Chính đuổi , cách kiên quyết và tuyệt tình như thế.

      sống ở đây nữa.

      theo cách của Kỷ Đông Nham, ly hôn, còn dính dáng gì tới nhau, còn là những người thân thiết nhất cuộc đời này. Sau này người khác có thể mang lại hạnh phúc cho , chỉ riêng thể nữa.

      nghĩ, có lẽ hận .

      Bốn năm, dài cũng ngắn, có thể người sâu đậm tới bình thản, cũng có thể hận người tới cốt tủy. Nhưng nếu mọi thứ đều trở về với tĩnh lặng sao? Bốn năm, phải là làm được…



      ~Hết chương 711~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 712: Trùng phùng


      sống rất tốt, điều này có nghĩa là quên được rồi, phải sao?

      Như vậy… cũng tốt.

      … cũng tốt…

      Nhưng tại sao lồng ngực vẫn đau đớn như vậy?

      bàn thậm chí vẫn còn đặt chiếc cốc mà thích nhất. Dù chỉ liếc qua cái, tim cũng kêu răng rắc. cầm theo đồng nào của , mang theo bất kỳ thứ gì của , ngay cả đồ của mình cũng vứt bỏ…

      ràng là người mở lời chia tay trước, vậy mà tới cuối cùng người buông tay được vẫn là .

      Niên Bách Ngạn căm ghét nỗi đau này của mình.

      Tứ hợp viện này, gian này ngập tràn bóng hình của Tố Diệp. tươi cười, buồn bã, giận dữ… Tất cả, tất cả đều giống như sợi dây thừng thít chặt khiến Niên Bách Ngạn thở nổi.

      cố gắng hít thở, hy vọng có thể nhanh chóng thích ứng với bầu khí xung quanh, nhưng vẫn thể đè nén hỗn loạn trong lòng. thể ở đây. Có lẽ vì tác dụng của cồn rượu, cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn.

      Vớ lấy điện thoại, Niên Bách Ngạn gọi cho Kỷ Đông Nham.

      “Kỷ Đông Nham! uống rượu với tớ!”

      Đầu kia ngẩn người: “Đại ca à! Em còn chưa tỉnh rượu hẳn mà.”

      “Phí lời làm gì! Mau quay đầu xe!”

      “Thôi được rồi…”





      tiếng đồng hồ sau, tại quán bar.

      Đội nhạc sống, ánh nến đung đưa, ồn ã, huyên náo, nơi với ý nghĩa mua cơn say đích thực.

      Tiếng nhạc Jazz lười biếng, hệt như ánh trăng đêm thu.

      Cũng quá vắng khách, nhưng ai cũng an phận thủ thường. Có những đôi tình nhân, có bạn bè hợp tác. Những câu chuyện mọi người bàn luận cũng hoàn toàn giống nhau.

      Hai người, Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn, quá nổi bật, vừa mới ngồi xuống có những Tây nhiệt tình, niềm nở bước tới bắt chuyện. Kỷ Đông Nham mỉm cười từ chối còn Niên Bách Ngạn chỉ im lặng, mặc cho Kỷ Đông Nham trở thành sứ giả bảo vệ “cỏ”.

      Sau vài ly rượu mạnh, ánh sáng trong quán bar cũng tối ít.

      Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, nhìn khung cảnh u tối, mờ mờ ảo ảo xung quanh. nhớ lại lần đầu tiên gặp Tố Diệp cũng là ở trong quán bar. lười biếng ngồi chiếc ghế chân cao. Ly rượu vang nhuộm đỏ hồng đôi môi , khiến làn da trông lại càng trắng trẻo như tuyết. cười nhàng. Mái tóc dài xinh đẹp, thả tự nhiên xuống vai, đôi giày cao gót nghiêng ngả dưới đất. Đôi chân xinh xẻo của hở ra bên ngoài, khẽ đung đưa.

      Rồi cứ thế đung đưa vào tận trái tim .

      Niên Bách Ngạn cầm ly rượu. Dưới hơi rượu bốc cao, dường như nhìn thấy bóng hình Tố Diệp.

      cầm ly cocktail, mỉm cười khẽ khàng. Gương mặt xinh đẹp ấy là hình ảnh bốn năm qua khổ sở nhớ nhung.

      “Bách Ngạn!” Kỷ Đông Nham giơ tay huơ huơ trước mặt , nghi hoặc: “Nhìn cái gì vậy?”

      Niên Bách Ngạn giật mình, lúc này mới ý thức được mình thất thần. uống cạn rượu trong ly. Sau khi đặt chiếc ly xuống, gõ lên quầy bar. Chẳng mấy chốc, nó lại được đổ đầy.

      cúi đầu, cười khổ.

      Những tưởng rời xa tứ hợp viện là có thể thoát khỏi cái bóng của Tố Diệp. Ai ngờ tới tận đây, vẫn nhìn thấy bóng .

      đúng là hết thuốc chữa rồi.

      Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên, cầm lấy hộp thuốc lá, châm điếu.

      nhàng nhả ra. Theo làn khói, ánh mắt lại dừng tại vị trí ban nãy.

      giây sau, gương mặt cứng đờ.

      Bàn tay kẹp điếu thuốc cũng bất chợt run lên.

      Kỷ Đông Nham biết bị làm sao, nhìn theo hướng nhìn rồi bàng hoàng phát ra Tố Diệp ngồi cách đó xa. Lâm ngồi đối diện . Mỗi người gọi ly cocktail. biết Lâm chuyện gì, Tố Diệp ở bên đó bị chọc cười. Ly cocktail được để nhàng bên bờ môi. Nụ cười của trông lại càng diễm lệ, rung động dưới ánh sáng của cocktail.

      ấy vô thức nhìn sang Niên Bách Ngạn.

      Còn Niên Bách Ngạn yên lặng nhìn về góc ấy. Ánh mắt chuyên chú mà đậm sâu. Điếu thuốc giữa ngón tay lặng lẽ cháy. quên cả hút, mặc cho tàn thuốc tích tụ.

      ra nhìn nhầm, nhìn thấy Tố Diệp.

      Trong buổi tối như thế này, giống hệt như lần đầu tiên gặp .

      Trông vẫn uể oải trêu ngươi như vậy. Nhìn từ góc độ này trông hơi say. Nụ cười bên bờ môi đẹp tới nỗi khiến người ta thể rời mắt. Thời gian bốn năm, trông càng thêm nữ tính, quyến rũ mà khoa trương, trong cái dửng dưng có những nét khiến đàn ông mất bình tĩnh.

      Thế nên, những người đàn ông bước tới bắt chuyện đều phải hoảng loạn bỏ chạy.

      Mái tóc vẫn dài như vậy, vẫn đen tuyền như mực, hề cắt ngắn, hề uốn xoăn, vẫn hệt như khi trước. Chỉ có điều nụ cười tự do tự tại gương mặt là thứ vẫn luôn chờ đợi.

      Niên Bách Ngạn yên lặng quan sát, trong lòng dâng trào, cuồn cuộn như thủy triều. rất muốn lập tức xông lên ôm vào lòng, với trở về, rời xa nữa. Nhưng đôi chân như bị dính chặt, thể cử động được, chỉ có thể khóa chặt bóng hình từ xa như vậy, giống như gặp lần đầu tiên ở quán bar.

      “Trùng hợp .” Kỷ Đông Nham ở bên cười lớn.

      Nhưng Niên Bách Ngạn trả lời, ánh mắt rời dù là chốc lát.

      Bỗng nhiên, Tố Diệp ở bên kia đứng dậy. Hình như định ra về. đặt chiếc ly xuống, khi hai chân chạm đất cả người hơi loạng choạng.

      Lúc này, Niên Bách Ngạn còn kiềm chế được nữa. cũng đứng lên theo, đặt ly rượu trong tay lên quầy bar, rảo bước về hướng đó.

      “Ấy, Niên Bách Ngạn…” Kỷ Đông Nham gọi , tiếc là mất rồi.

      Bên này, Tố Diệp lảo đảo đứng dậy. uống mấy ly cocktail vào bụng, bước chân cũng trở nên bồng bềnh. Cả người chợt chao đảo. Lâm ở đối diện còn chưa kịp đưa tay ra đỡ, ngay lập tức ngã vào vòm ngực rắn chắc.

      Bên tai vang lên tiếng Lâm thốt lên kinh ngạc.

      Tố Diệp cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc. ngước lên nhìn rồi ngẩn người.

      Còn Niên Bách Ngạn ôm , cúi đầu nhìn và cũng im lặng.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng.

      Khoảnh khắc này thân thuộc đến rơi nước mắt.

      Giống như lần đầu tiên gặp mặt, vô tình ngã vào lòng , đâm vào thế giới của . Bây giờ lại lần nữa ôm , nằm trong lòng cũng mơ màng say.

      Kỷ Đông Nham cũng về phía này, lên tiếng: “Sao lại uống nhiều rượu vậy?”

      câu phá tan tĩnh lặng của hai người. Niên Bách Ngạn buông tay. Còn Tố Diệp bỗng bật cười, nghiêng đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “ ra rồi à? Rất tốt… Ha ha, rất tốt!”

      Cổ họng Niên Bách Ngạn chợt nghẹn lại. định hỏi thế nào Tố Diệp rời khỏi vòng tay , tươi cười ôm lấy cổ Kỷ Đông Nham, nép vào lòng ấy, cười hì hì : “Hôm nay tới chúc mừng trở thành nhà giám định xuất sắc, được như ý nguyện nên uống mấy ly.”

      Vòng tay Niên Bách Ngạn nguội lạnh, còn hơi thở của . đờ người nhìn cảnh tượng trước mắt.

      Kỷ Đông Nham ôm Tố Diệp. ấy nhìn về Niên Bách Ngạn, nét mặt có đôi chút ngượng ngập, cúi đầu với Tố Diệp: “Em say rồi, về nhà thôi, đừng uống nữa.”

      Tố Diệp uể oải gật đầu bả vai ấy.

      Trong tay Lâm vẫn còn xách chiếc túi của Tố Diệp. Khi vượt qua Niên Bách Ngạn, ấy cũng gượng gạo chào tiếng rồi đưa túi xách của Tố Diệp cho Kỷ Đông Nham và : “Nếu tới rồi tôi đưa ấy về nữa.”

      Kỷ Đông Nham đón lấy túi xách của Tố Diệp cách tự nhiên rồi hỏi: “ còn lái xe được ?”

      “Tôi uống rượu, chỉ cùng ấy tới uống thôi.” Lâm dứt lời lại len lén nhìn Niên Bách Ngạn cái. Thấy sắc mặt khó coi, ấy lập tức nhìn chỗ khác, cầm chìa khóa xe lên: “Được rồi, tôi nhé! À… Tiểu Diệp giao lại cho nhé!”

      Kỷ Đông Nham gật đầu: “ lái xe cẩn thận chút.”

      Cả quá trình, Niên Bách Ngạn vẫn cứng đờ. nhìn thấy Tố Diệp rời khỏi vòng tay mình, nhào vào lòng Kỷ Đông Nham. nhìn thấy Lâm thản nhiên giao túi xách của Tố Diệp cho Kỷ Đông Nham, nhìn thấy Kỷ Đông Nham đón lấy túi xách của cách thuần thục, nghe được câu của Lâm : Tiểu Diệp giao lại cho nhé! Trái tim đau đớn như bị dao cứa qua.

      Tố Diệp say lắm rồi. Kỷ Đông Nham ôm chặt ấy rồi với Niên Bách Ngạn: “Hay là về !”

      Niên Bách Ngạn thấy cảnh ấy cực kỳ nhức mắt. Rất nhiều lần muốn đoạt lại Tố Diệp từ trong lòng cậu ta nhưng vẫn nhịn xuống, cắn răng gật đầu…





      Lần này thuê tài xế.

      Hơi rượu lúc trước của Kỷ Đông Nham tan ít, vừa rồi lại chẳng uống mấy nên giờ ấy đích thân lái xe. Niên Bách Ngạn ngồi ghế lái phụ còn Tố Diệp nằm ra ghế sau.

      rất yên lặng, sau khi say làm ồn như khi trước mà chỉ nằm đó như đứa trẻ. mặc hơi ít, người đắp chiếc áo khoác của Kỷ Đông Nham. Mái tóc dài che quá nửa gương mặt. gối đầu lên cánh tay, tay còn lại hạ xuống. Niên Bách Ngạn nhìn thấy ngón áp út của vẫn có nhẫn, nhưng đó là chiếc nhẫn rất tinh xảo, phải là chiếc ngày xưa.

      Trái tim chợt run lên.

      Bầu khí trong khoang xe yên tĩnh như cái chết.

      Có thể vì cảm thấy khí hơi kỳ lạ, Kỷ Đông Nham bèn bật nhạc lên, bản đàn dương cầm rất êm dịu. Nhưng ngay sau đó Niên Bách Ngạn giơ tay tắt nhạc . cất giọng khô khan: “Để ấy yên tĩnh ngủ lát !”

      Kỷ Đông Nham nhìn cái, gì.

      Niên Bách Ngạn cũng trầm mặc. quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng tòa nhà lớn bị nuốt chửng trong màn đêm ma mị. Đèn đường đại diện cho xa hoa và lạnh nhạt của thành phố này.

      Ánh mắt cứ nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng chỉ nhìn được chiếc ghế trống trải. nhìn được bóng Tố Diệp.

      Trái tim như bị bàn tay vò nát, vô số câu hỏi dâng lên trong lòng. Nhưng cần biết gì về đây? của bốn năm sau, tất cả mọi thứ đều liên quan tới nữa. dám tưởng tượng có tái hôn hay , cũng giống như mãi khẳng định được liệu chiếc nhẫn ngón tay áp út của có phải được người đàn ông khác đeo lên hay .

      Tốc độ của xe nhanh lắm. Đèn đỏ phía trước ít, xe cũng ít, cho dù là trong đêm thu se lạnh này. Sau khi nhìn hướng đường phía trước, Niên Bách Ngạn câu: “Đưa ấy về trước !”



      ~Hết chương 712~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :