1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 703: Chỉ cần được bình an


      Tiếng hét thất thanh của Vincent tựa hồ khiến cả dãy núi xung quanh cũng phải rung chuyển. Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, có thể ngay cả Vincent cũng bị bất ngờ. vẫn còn nắm chắc súng trong tay nhưng nhất thời thể dùng được sức, đều vì sức của Tố Diệp quá mạnh khiến né tránh kịp.

      Lúc này cũng chính là cơ hội tốt nhất để phản công.

      Niên Bách Ngạn lập tức rút khẩu súng Kỷ Đông Nham đưa trong người ra. định nhắm chuẩn vào Barrow những người trực sẵn bên ngoài, nghe thấy động tĩnh đều xông cả vào. Kỷ Đông Nham phản ứng rất nhanh, lập tức đẩy Niên Bách Ngạn qua bên, cứu mạng khỏi viên đạn bắn trúng tường ngay kế đó.

      Bọn chúng ai cũng mang súng, nổ súng về phía Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn như phát điên, đáy mắt u ám, tàn nhẫn đến kinh người. túm lấy tên ngay gần đó, chặn trước hướng của và Tố Diệp. Tên ấy trở thành bia đỡ đạn. Còn lúc này Kỷ Đông Nham cũng có thời gian phản kích lại, cướp lấy khẩu súng dưới đất, bắt đầu bắn quét.

      Có mấy tên ngã xuống đất. Tất cả đều vì khi vừa vào cửa, bọn chúng nhìn thấy Vincent bị cắn đến mức bò dậy nổi. Cảnh này quả thực làm bọn chúng hết hồn, thế nên mới tạo cơ hội phản kích cho Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn.

      Lại tên nữa bị Niên Bách Ngạn đánh ngất. Nhưng đúng lúc này, Barrow nhào tới, đá bay khẩu súng trong tay , rồi bắt đầu đánh nhau với .

      Kỷ Đông Nham đứng chặn nơi trọng yếu, sống mái với đám người đứng ngoài cửa cùng với đám người định xông vào. Đáng tiếc, ấy cũng chỉ là người bình thường, phải liên tiếp né đạn. ấy lôi quả bom ở trong người ra, ném ra ngoài.

      Ngay sau đó, tiếng “bùm” vang lên, sau đó những tiếng kêu thảm thiết.

      Cũng may là có thể ngăn bớt đám người tấn công. Nhưng điều tệ hại là khiến cho đám lính đánh thuê bên ngoài nghe được động tĩnh, đều xông cả về phía này.

      Kỷ Đông Nham hơi tuyệt vọng. Họ phải chiến thần, sao có thể thoát khỏi chỗ này đây?

      Bên kia, Niên Bách Ngạn vẫn đánh nhau với Barrow, Kỷ Đông Nham xông tới giúp đỡ. Nhưng ràng Barrow quả là con nhà võ, bất luận về sức khỏe hay các món đánh đều vượt xa bọn họ. Kỷ Đông Nham bị gã đá ra xa, còn Niên Bách Ngạn cũng bị thương, bị Barrow đấm cú rất mạnh vào bụng, đau tới nỗi đứng thẳng lên được.

      Bên ngoài có tiếng bước chân. Chính là đám lính thuê đó vội tới đây.

      Tình thế càng lúc càng căng thẳng.

      Cả Vincent bị Tố Diệp cắn chặt sức lực cũng khỏe hiếm thấy. hất Tố Diệp ra. Cổ bị thương, miếng thịt bị Tố Diệp cắn ra. ôm cổ, kêu gào inh ỏi. Máu theo kẽ ngón tay ngừng chảy xuống.

      “Giết hết chúng nó!” Vincent điên cuồng gào lên.

      Barrow cao lớn và thô kệch, qua màn đánh đấm như vậy mà mặt đỏ, hơi thở hổn hển, có thể thấy sức khỏe tốt đến thế nào. Điểm này cả Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đều phát ra. Gã dính vào ma túy.

      Bao năm nay ở Nam Phi, Niên Bách Ngạn trải qua ít hiểm nguy, tự cho rằng trong rất nhiều tình huống đều có thể bảo vệ tốt cho mình và những người khác. Mà Kỷ Đông Nham cũng có bản lĩnh tồi. Liên kết với cậu ấy, thông thường luôn bình an sống sót.

      Nhưng gã Barrow này từ xuống dưới hệt như được đúc từ sắt thép vậy. Sau mấy hiệp đánh, và Kỷ Đông Nham đều bị thương. Kỷ Đông Nham thảm hơn chút. Có lẽ cú đá vừa rồi của Barrow khiến nội tạng cậu ấy bị thương, khóe miệng chảy máu rồi.

      Niên Bách Ngạn cố nén đau, lại gần Tố Diệp, kéo về phía sau lưng mình, rồi phẫn nộ nhìn Barrow. Miệng Tố Diệp toàn máu là máu, nhuộm đỏ cả hàm răng. Đến cả mắt cũng đỏ quạch.

      Niên Bách Ngạn dám nhìn vào đôi mắt ấy. Sau khi tất cả mọi chuyện đều ràng, cảm thấy nhất là Tố Diệp hiểu lầm rồi. hiểu lầm làm bao nhiêu chuyện chỉ để chuộc tội.

      Bên ngoài có tiếng ẩu đả.

      Tiếng súng và tiếng kêu gào hòa vào nhau.

      Vincent thất kinh, hét về phía Barrow: “Giết hết! để đứa nào sống!”

      Barrow bèn gào lên rồi xông về phía này. Gã còn chưa kịp giơ tay nổ súng, Niên Bách Ngạn rướn người, túm lấy cổ tay gã, bẻ mạnh. Tay Barrow buông thõng, khẩu súng rơi xuống. Kỷ Đông Nham cũng nhân cơ hội đó, giơ chân đá vào ngực Barrow.

      Vậy mà, Barrow gầm lên tiếng, giơ cánh tay lăn mạnh Kỷ Đông Nham sang bên, ngay sau đó gã túm lấy Niên Bách Ngạn, tung tiếp cú đấm. Niên Bách Ngạn nhanh chóng né được, cú đấm chỉ sượt qua gò má .

      nghiến răng phản kích, tấn công vào nách của Barrow. Barrow liên tục chịu đau, lại càng trở nên dữ tợn. Gã giữ chặt lấy bả vai Niên Bách Ngạn ném mạnh vào tường. Niên Bách Ngạn cảm thấy gáy mình bị đập mạnh, ngay sau đó trước mắt nổ đom đóm. Trong lúc còn chưa tình hình lại ăn thêm cú đấm nữa của Barrow. loạng choạng đứng vững, lập tức ngã nhào xuống đất.

      Barrow bị cú đấm ban nãy của Niên Bách Ngạn đả thương , tay trái thể dùng sức. Gã trở nên cực kỳ nóng nảy, gào ầm lên định tiếp tục tung cú đấm nữa để giải quyết . nghiêng ngả chạy về phía Niên Bách Ngạn, định tiếp tục ra tay bỗng nghe thấy tiếng “đoàng” vang lên.

      Barrow chết sững.

      Lúc này Kỷ Đông Nham dùng toàn bộ sức lực còn lại, đâm mạnh về phía Barrow. Barrow hề phòng vệ, còn sức lực của Kỷ Đông Nham lại được bộc phát. ấy nhắm chuẩn về phía chiếc đinh thép tường, đâm thẳng Barrow về hướng đó. Barrow bất chợt đứng vững, cả sống lưng đập mạnh vào vách tường. Chiếc đinh thép ấy xuyên thẳng qua cổ Barrow.

      Barrow trợn trừng mắt. Gã ngờ lại như vậy, mồm miệng há hốc, phun ra đầy máu. quay đầu, giây trước khi nhắm mắt nhìn cảnh tượng phía trước.

      Vincent ngã xuống vũng máu, đầu trúng đạn, nổ tung…

      Tất cả dường như đều yên ắng trở lại.

      còn cảnh tượng gào thét nhưng lại tanh nồng mùi máu đến mức phải thét gào.

      Kỷ Đông Nham nằm mặt đất. ấy còn chút sức lực nào nữa, nằm bẹp như con cá chết. Còn Niên Bách Ngạn cũng rất thảm, mình đầy thương tích, tay chân mặt mũi cũng đều bị thương.

      Tố Diệp nhìn Vincent trân trân, cầm chắc súng trong tay, ngừng run rẩy, tóc tai bù xù. Niên Bách Ngạn gắng sức tới trước mặt , ôm chặt lấy .

      Nhưng dường như Tố Diệp vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn kinh hoàng. Mặt trắng bệch như ma, với vẻ đờ đẫn: “Em giết rồi… Em giết rồi… Vừa nãy… Vừa nãy cầm súng định giết …”

      hề dối, Vincent ngã dưới vũng máu vẫn còn cầm khẩu súng trong tay.

      “Diệp Diệp! Em giết người, hề!” Niên Bách Ngạn thấy cả người lạnh ngắt, đau lòng an ủi.

      Tố Diệp ra sức lắc đầu: “… Em phải giết ! là kẻ cầm thú! Em đau lắm, đau lắm! Em phải giết chết !”

      “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn giữ chặt mặt . Bàn tay vẫn còn dính máu, còn phân biệt được là máu của ai. Nó dính cả lên gương mặt nhợt nhạt của Tố Diệp. hạ thấp giọng, từng chữ: “Em sai! Diệp Diệp! Em sai, nghe ?”

      Cả người Tố Diệp run bần bật: “… Em giết người rồi…”

      Kỷ Đông Nham ở bên cạnh định lên tiếng bên ngoài vang lên tiếng còi hụ, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Ngay sau đó có người hét lên: Những người bên trong nghe đây! Giơ cao hai tay, ra ngoài đầu hàng! Ngoan cố chống cự chỉ gieo gió gặt bão thôi. Chúng tôi khuyên mọi người đừng kém hiểu biết!

      Tiếng ấy vọng vào trong nhà.

      Kỷ Đông Nham giật mình, nhìn ra xung quanh. Dưới đất, xác chết nằm la liệt…

      “Niên Bách Ngạn…”

      Tố Diệp nghe thấy tiếng còi xe lại càng sợ hãi. bịt chặt hai tay gào thét, như chú chim hoàn toàn bị kinh hoàng, chỉ biết dựa vào những thanh chói tai để hóa giải hoảng sợ và khiếp đảm trong lòng.

      “Những người bên trong nghe đây! Nếu còn ra ngoài đầu hàng, hậu quả tự gánh chịu!”

      Kỷ Đông Nham cắn răng đứng dậy, nhìn đám lính đánh thuê bị họ đánh chết, còn cả Barrow chết dưới chiếc đinh thép. Trong lòng ấy hiểu , đây là địa phận Trung Quốc, phải tuân thủ theo pháp luật.

      ấy vừa định hành động nghe thấy Niên Bách Ngạn quát lên tiếng: “Kỷ Đông Nham!”

      Kỷ Đông Nham quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, bỗng giật thót. Ánh mắt quá kiên quyết.

      Niên Bách Ngạn chặn lại hành động của ấy, rồi lại nhìn về phía Tố Diệp, vòng tay ra sau gáy , đau lòng nhìn : “Diệp Diệp! Em hề giết người, nhớ chưa?”

      Tố Diệp ngước mắt nhìn , sau đó nước mắt lăn dài: “Niên Bách Ngạn! Vì sao lại như vậy? Vì sao…”

      Cảnh sát bên ngoài vẫn hét, có thể nghe ra số lượng ít.

      “Xin lỗi!” Lòng Niên Bách Ngạn đau như dao cắt. Lúc này biết mình có thể gì nữa, chỉ có thể xin lỗi ngàn lần, vạn lần. Trước đây, tin đời này có duyên phận, cũng tin mọi đều có sắp đặt sẵn. Bây giờ tin rồi, nếu có thể dùng mọi thứ đổi lại bình an cho , chấp nhận.

      Tố Diệp lắc đầu, càng khóc dữ hơn: “ phải như vậy… Nhất định phải…”

      Niên Bách Ngạn rất muốn hôn , hoặc là ôm vào lòng. Nhưng bây giờ việc có thể làm là trong những giây phút cuối cùng này ràng với , để có thể tiếp tục sống tốt hơn, hạnh phúc hơn.

      “Tố Diệp! Nhìn đây!” Giọng rành mạch.

      Tố Diệp vô thức ngước lên nhìn .

      “Em vẫn luôn oán trách , trách với em ba chữ ấy. ra phải thể mà là muốn .” Giọng hơi nghẹn lại, chua xót, khản đặc.

      Tố Diệp nhìn như tin vào mắt mình.

      nhìn sâu vào mắt , rất lâu sau mới lên tiếng, từng chữ, từng chữ đều ràng: “Xin lỗi! em. Tình cảm dành cho em… chỉ có áy náy!”

      Sóng mắt Tố Diệp xao động, ngay sau đó nước mắt tí tách rơi như những hạt ngọc đứt dây.

      “Ngay từ đầu biết em là bé ấy, thế nên chỉ có thể chuộc tội cho bố mình.” Niên Bách Ngạn mơ hồ chữ.

      Bờ môi Tố Diệp run rẩy. nghe thấy tiếng răng mình va lập cập vào nhau.

      Bàn tay Niên Bách Ngạn dùng lực rất mạnh nhưng từ đầu tới cuối vẫn nhẫn nhịn cúi đầu hôn lên môi . muốn cười. Khóe môi chỉ hơi cử động rất đau, cả trái tim cũng nhói buốt. giây sau lấy lại khẩu súng trong tay , lau sạch dấu vân tay của , rồi dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ! Em giết người! Người giết người… là !”

      Dứt lời, đứng dậy…



      ~Hết chương 703~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 704: Sinh ra có thù


      Tố Diệp sững sờ, còn Kỷ Đông Nham hiểu ra Niên Bách Ngạn định làm gì. ấy gào lên: “Niên Bách Ngạn!” Cậu ấy định đứng dậy nhưng lồng ngực lại cảm nhận được nỗi đau buốt tận xương, có lẽ xương sườn bị gãy.

      Niên Bách Ngạn hiểu ra cậu ấy định làm gì. Ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại bình thản tới mức khiến người ta lo lắng. câu: “Phải có người ra mặt nhận tội. Thay tớ, chăm sóc tốt cho ấy!”

      “Niên Bách Ngạn…”

      ! Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp lập tức tỉnh ra. cố gắng bò dậy. Nước mắt làm mờ hai mắt, chỉ còn nhìn thấy hình bòng mơ hồ của . muốn đuổi theo , muốn ôm chặt lấy , muốn đoạt lại khẩu súng trong tay .

      biết định làm gì. thể làm vậy.

      phải ngăn lại. còn rất nhiều lời muốn với . muốn rằng: Em thèm tin mấy lời vớ vẩn của đâu. Em biết em mà. Em biết có nỗi khổ trong lòng, em biết mà…

      thể rời xa em được. Cả đời này chúng ta định sẵn phải ở bên cạnh nhau, phải dây dưa với nhau, cho dù là đau khổ. tưởng làm vậy mối quan hệ của chúng ta được xóa sạch sao? ! Chúng ta vẫn quấn bện lấy nhau, vẫn vậy thôi…

      Tiếc là, Tố Diệp đuổi kịp được nữa. Trong lúc bò dậy với gương mặt đầm đìa nước mắt, Niên Bách Ngạn ra tới cửa. thầm hít sâu hơi, ngay sau đó cánh cửa được mở ra.

      “Niên Bách Ngạn!”

      Kỷ Đông Nham và Tố Diệp đồng thời lên tiếng, giọng của người sau càng trở nên thê lương và tuyệt vọng.

      Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, hệt như có ngàn vạn tia sáng chen nhau chiếu vào. Đó là ánh đèn pha của xe cảnh sát, làm cho đêm đông này khác gì ban ngày. Niên Bách Ngạn đứng trong ngàn vạn tia sáng ấy. giơ tay che mắt, tay còn lại cầm súng giơ cao làm động tác đầu hàng.

      Tất cả cảnh sát vây xung quanh.

      Tố Khải phối hợp với nhân viên bộ công an cùng mấy trinh sát xông vào trong phòng. Còn cậu tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, nhìn với nét mặt nặng nề. Tầm nhìn của Niên Bách Ngạn thích ứng được với ánh sáng. hạ tay xuống. gì hết cũng làm bất kỳ động tác phản kháng nào.

      “Bách Ngạn…” Đằng sau là tiếng gào khóc của Tố Diệp.

      Niên Bách Ngạn quay đầu lại nhưng sống lưng cứng đờ.

      Tố Khải phải nhìn thấy dáng vẻ của Tố Diệp. Cổ họng cậu tắc nghẹn lại trong giây lát nhưng vẫn phải làm đúng chức trách của mình. Cậu giơ tay chào đồng nghiệp của bộ công an rồi ra lệnh: “Đưa ta !”

      Hai cảnh sát bước lên.

      “Cạch!” Chiếc còng được khóa vào cổ tay Niên Bách Ngạn.

      !” Tố Diệp bất chấp cơ thể yếu ớt, bổ nhào về phía cửa ra vào, gào khóc: “Tố Khải! Em được bắt ấy! Là chị! Người giết người phải ấy, là chị…”

      “Im lặng!” Niên Bách Ngạn giận dữ, quay đầu nạt tiếng rồi lại phẫn nộ nhìn Kỷ Đông Nham bên cạnh, quát to: “Trông chừng ấy!”

      “Niên Bách Ngạn! thể cùng họ được. thể…”

      “Kỷ Đông Nham! Nếu để tớ thấy Niên Thị và Tố Diệp có tổn hại gì, cả đời này tớ cũng tha thứ cho cậu!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng ngắt lời . hiểu suy nghĩ của Kỷ Đông Nham. Ban nãy lúc Kỷ Đông Nham định đứng dậy là biết cậu ấy có ý nhận tội. Nhưng thực tế là, dù là Kỷ Đông Nham hay Tố Diệp cũng đều vô tội. Việc tệ hại của họ chính là người trở thành bạn của , người trở thành người con của . Xuất thân quyết định những gánh nặng của , cũng định sẵn phải làm kẻ đen đủi. những tưởng tất cả mọi việc chỉ cần nỗ lực hết sức là có thể làm tới nơi tới chốn. Nhưng cuối cùng chẳng thể thành thần, mà cũng phải là thần. thể thao túng quá nhiều chuyện, ví dụ như số phận của mình. Nhưng có thể tận lực để bảo vệ số thứ, ví dụ như số phận của Tố Diệp.

      thể để tổn thương thêm nữa.

      Kỷ Đông Nham im miệng. ấy hiểu ý của Niên Bách Ngạn, bèn cắn chặt răng, liều mạng xông lên giữ Tố Diệp lại. ấy phải cố nhịn đau, trán lấm tấm mồ hôi: “Thả em ra! Thả ra!” Tố Diệp ra sức đẩy Kỷ Đông Nham, liều mạng muốn tới gần Niên Bách Ngạn.

      Nhưng Kỷ Đông Nham rất khỏe. Vả lại, Niên Bách Ngạn bị hai nhân viên cảnh sát đưa , đằng sau còn là đám nhân viên cứu hộ…

      “Bách Ngạn! Niên Bách Ngạn! làm vậy em hận , hận cả đời!” Tố Diệp điên cuồng gào lên.

      Nghe thấy những lời ấy, đáy mắt Niên Bách Ngạn chợt xao động, nhưng vẫn dừng bước. Chỉ có điều, bước chân mỗi lúc nặng nề, đôi mắt cũng ngập tràn bi thương.

      “Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp dốc hết sức lực để gọi tên .

      Niên Bách Ngạn vẫn tiếp.

      Dưới bầu trời đêm, tất cả giống như bức tranh vô thanh, hỗn loạn.

      Người đàn ông bị cảnh sát dẫn lên xe. Người con bị giữ chặt, nhưng vẫn cố gắng lại gần người đàn ông. gào, khóc, dáng vẻ thảm hại đó hệt như kẻ điên.

      Có quá nhiều người ngăn trở họ. Giống như họ phải vượt trăm núi ngàn sông, sau phút giây hội ngộ ngắn ngủi, mỗi người lại về hướng khác nhau.

      Tố Diệp xụi lơ mặt đất. nhìn quá nhiều người, nhìn mặt Kỷ Đông Nham, nhìn mặt Tố Khải, chỉ có thể nhìn chiếc xe cảnh sát mỗi lúc xa và Niên Bách Ngạn cách càng lúc càng xa.

      Còi xe cảnh sát vang lên bốn phía.

      Các thi thể trong căn nhà bỏ hoang cũng được các bộ phận có liên quan khiêng . trường được tiến hành phong tỏa. Các đồng nghiệp trong đội trọng án bắt đầu khám nghiệm trường. Tố Diệp và Kỷ Đông Nham cũng được đưa vào xe cấp cứu. Đồng thời, họ cũng cần phải được lấy lời khai.

      Trong cánh rừng gần đó, A Quỷ cùng các em sau khi thấy cảnh sát đưa cả những lính đánh thuê còn hơi thở lập tức gọi điện thoại.

      “Đại ca! Có cảnh sát! Niên bị dẫn rồi, có cần các em ra tay cướp xe ?” A Quỷ xin lệnh.

      “Cướp xe! A Quỷ! Chú muốn em chết chung sao? Thấy cảnh sát lập tức quay đầu bỏ . Người của chúng ta có thương vong ?”

      A Quỷ nhìn mấy cái xác dưới chân, thở dài: “Đám A Vượng tử mạng rồi!” Họ làm theo lệnh của đại ca Khôn, mai phục xung quanh đây, giết chúng trước khi cảnh sát đến. Chính người của họ sống mái với người của Vincent. Họ muốn lập tức cứu Niên Bách Ngạn ra, ai dè cảnh sát lại tới nhanh đến vậy.

      “Nhanh chóng giải quyết chỗ thi thể đó. Mấy em tìm chỗ nào trốn tạm .” Đại ca Khôn ra lệnh.

      Sau khi ngắt điện thoại, A Quỷ lập tức làm theo.

      Mấy người xử lý mấy em bị đám lính đánh thuê giết chết bỗng thấy trước mắt chói sáng, rồi những tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Ngay sau đó có người hét to: “Đứng yên! Giơ tay lên!”

      Suy nghĩ đầu tiên lên trong đầu A Quỷ là bỏ chạy.

      Nhưng cậu ta vừa định quay người bỏ chạy phát cảnh sát vây kín, nên đành thôi.

      “Dẫn tất cả !”

      Sau mệnh lệnh, đám người của A Quỷ cũng bị đưa lên xe cảnh sát.





      Khi Tố Diệp tỉnh lại, trước mắt vẫn là những điều tuyệt diệu trong mơ.

      mơ thấy mình và Niên Bách Ngạn tới bãi biển màu hồng đó. Họ sống tại căn biệt thự bên bờ biển. Buổi sáng có ánh nắng trong vắt và mặt biển xao động, có lớp cát màu hồng mịn màng và lãng mạn đó. Dưới hoàng hôn, họ nắm tay nhau dạo bước bãi cát, tận hưởng cuộc sống bình yên.

      Rồi lại mơ thấy Niên Bách Ngạn dùng rất nhiều nến ghép thành hình trái tim bãi cái, hệt như trái tim đỏ rực. kéo tay , đứng vào giữa trái tim rồi với rằng: Diệp Diệp! em!

      Ba chữ ấy khi lọt vào tai rất tuyệt vời, tuyệt vời tới nỗi khi tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Chỉ có điều, thực luôn tàn nhẫn hơn giấc mơ.

      Là bệnh viện trắng toát.

      Thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, mùi Tố Diệp ghét nhất.

      Sau khi mở mắt ra, cả đám người bâu xung quanh, rôm rả hỏi cảm thấy thế nào.

      Tố Diệp cảm thấy đầu rất đau, như bị ai dùng búa đập nát rồi lại thô lỗ chắp ghép lại. ngơ ngác rất lâu mới nhìn người bên cạnh mình. Có cậu mợ, Diệp Uyên, , Kỷ Đông Nham, Tố Khải.

      Bên tai là giọng an ủi: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.”

      Có giọng tiếng Trung.

      Tố Diệp quay đầu, khóe mắt hơi khô. Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt Niên Bách Tiêu, đôi mắt chợt đỏ ửng. Thằng bé giống Niên Bách Ngạn đến thế, lại tưởng nhầm được gặp Niên Bách Ngạn.

      “Ôi chao, Diệp Nhi à! Con được khóc! Lúc này là được khóc.” Phương Tiếu Bình thấy vậy sốt sắng, tay chân cuống cuồng cả lên.

      “Chị!” Tố Khải cất giọng khô khốc.

      Tố Diệp giật mình, cảnh tượng trong đầu lại dồn dập về. mặc kệ cơ thể đau nhức, ngồi dậy, túm lấy tay Tố Khải, vừa nước mắt rơi.

      “Tố Khải… Niên Bách Ngạn có tội. Em được bắt ấy. Đám Vincent đáng chết. Chúng tội ác tày trời, vốn dĩ phải bị trừng phạt. Chị mới là người giết người chứ phải Niên Bách Ngạn. Em muốn bắt bắt chị đây này!”

      đứng bên cạnh thấy vậy cũng bật khóc, tiến lên ấn Tố Diệp xuống, nghẹn ngào : “Cậu linh tinh gì vậy? được phép bừa. Tiểu Diệp! Bây giờ cậu thể ích kỷ như vậy được, biết ?”

      được bắt Bách Ngạn, được bắt ấy…” Tố Diệp kêu gào như phát điên.

      Phương Tiếu Bình gạt nước mắt: “Nghiệp chướng!”

      Tố Khải thấy tâm trạng Tố Diệp rất kích động, suy nghĩ rồi bảo mọi người tránh mặt lát. Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, Tố Diệp chỉ còn sức chảy nước mắt, đôi mắt sưng húp đến đáng sợ.

      “Tố Khải…” túm lấy lớp áo ngực mình, nghẹn lời: “Em có biết… em bắt Bách Ngạn là lấy mạng chị ? Chị đau lắm! Chỗ này rất đau!”

      “Chị…” Tố Khải sợ nhất là phải đối mặt với Tố Diệp. Cậu biết phải với thế nào, cũng biết nên an ủi ra sao. Cậu ngồi xuống bên cạnh giường , kéo tay lại và : “Em biết chị trách em, em cũng muốn như vậy. Em hiểu là chị rất đau buồn, nhưng bảo chính tay em bắt rể, em dễ chịu sao?”

      ấy có tội! Tố Khải! Kẻ có tội thực là Vincent. là tên trùm ma túy, là Samle của Samele, là tên tội phạm em vẫn muốn bắt. tội ác tày trời, thậm chí còn từng… chính là gã đốn mạt hủy hoại chị. Tại sao người em bắt lại là Niên Bách Ngạn? Em mù sao? Hay từ lúc sinh ra em có thù với ấy rồi? Em , !” Tố Diệp ra sức đánh cậu, gào lên điên dại…



      ~Hết chương 704~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 705: Động cơ thực là gì?


      Tố Diệp điên rồi.

      Ít nhất, so với những tố chất tâm lý và khả năng chịu đựng nên có của bác sỹ tâm lý Tố Diệp của giờ phút này đây khác gì kẻ điên. từng đau khổ, từng nghi ngờ, từng phủ nhận, từng tranh cãi, từng rơi nước mắt vì Niên Bách Ngạn, thậm chí tới cuối cùng, còn thảng thốt khi được biết tất cả tình. Nhưng chưa từng tuyệt vọng. muốn nghe giải thích, muốn nghe : Chỉ cần thương nhau, khó khăn cách mấy cả hai cũng phải cắn răng bước qua.

      Nhưng Tố Khải đưa .

      Khi giật lại khẩu súng trong tay , đau đớn rằng em, khi quyết đoán đẩy cửa ra, giơ tay đầu hàng trước ánh đèn pha của cảnh sát, mới hiểu thế nào là tuyệt vọng.

      ra những đau thương trong quá khứ vốn phải là tuyệt vọng. Tuyệt vọng thực là khi bạn mất hẳn ngọn đèn trong bóng tối, thể được nữa, là khi bạn bơ vơ giữa biển người mà thể tìm được đúng người ấy nữa, là khi bạn biết phía trước chỉ còn lại chông gai nhưng vẫn phải đau khổ bước tiếp.

      còn Niên Bách Ngạn, phải tiếp thế nào đây?

      Niên Bách Ngạn rồi, trái tim cũng bị móc mất.

      Thế nên hận!

      hận thể khiến gã Vincent đó tan thành ngàn mảnh. hận thể băm vằm tên đốn mạt đó. hận vì sao ràng Vincent là kẻ có tội lại bắt Niên Bách Ngạn gánh thay. Thậm chí còn hận Tố Khải. Nó là cảnh sát, lại là người thân thiết nhất của , tại sao lại giương súng nhằm vào người thân nhất còn lại của ?

      Cả quá trình, Tố Khải đều gì. Cậu mặc cho Tố Diệp đánh. Thậm chí khi giận dữ gào lên, Tố Diệp còn tát cậu mấy cái. Từ đầu tới cuối, cậu vẫn im lặng, gò má bỏng rát, đau đớn nhưng câu.

      Cuối cùng Tố Diệp cũng mệt.

      như con cá, cuối cùng cạn kiệt lượng nước, thoi thóp nằm chết khát bờ, chỉ còn lại sức để rơi nước mắt. khóc, thanh từ to tới , cuối cùng trở thành tiếng.

      Trái tim Tố Khải đau như bị ai dùng dao khoét. Khi cậu giơ súng nhằm vào Niên Bách Ngạn, khi cậu nhìn thấy cuối cùng là Niên Bách Ngạn từ trong nhà hoang ra giơ tay đầu hàng với cảnh sát, cậu muốn móc mù đôi mắt mình. Sao cậu lại muốn tự mình đeo còng số tám vào tay rể chứ?

      Tố Diệp bất lực kéo tay cậu, đau đớn : “Tố Khải! Nếu em còn coi chị là chị của em, nếu em còn niệm tình chúng ta là người thân em bắt chị . Chính chị giết Vincent, liên quan gì tới Niên Bách Ngạn hết. Mấy người bên ngoài phải do Niên Bách Ngạn giết, cũng phải do Kỷ Đông Nham giết. Những kẻ trong nhà định giết chị, bọn chị phòng vệ chính đáng cũng sai sao? Nếu muốn có người ra mặt nhận những tội danh này chị tình nguyện gánh vác. Niên Bách Ngạn nhận tội thay chị. Em làm cảnh sát, sao có thể phân thị phi chứ?”

      Đáy mắt Tố Khải rướm đau. Cậu nhìn Tố Diệp, rất lâu sau mới hỏi với giọng khô khốc: “Chị! Lúc đó Vincent bị thương rất nặng. Chị chính chị giết Vincent. Vậy em hỏi chị, động cơ của chị là gì?”

      định giết Niên Bách Ngạn. Lúc đó chị nhìn thấy cầm súng định giết Niên Bách Ngạn.” Tố Diệp đỏ mắt .

      Tố Khải cũng đỏ mắt. Cậu quay mặt , nửa phút sau mới đè nén được bi thương trong lòng, quay đầu nhìn Tố Diệp, giọng điệu nặng nề: “ là như vậy sao?”

      Ánh mắt Tố Diệp chợt run lên.

      “Chị cảm thấy ông ta sắp giết Niên Bách Ngạn nên chị mới ra tay, hay là…” Tố Khải nghẹn lời, tốn rất nhiều công sức mới được câu hoàn chỉnh: “Hay là chị vốn dĩ định giết ông ta?”

      “Chị…” Luồng hơi bị chặn lại trong cổ Tố Diệp. muốn gì đó nhưng lại chần chừ .

      Tố Khải cất lời cách khó khăn: “Theo giám định pháp y, vết thương chí mạng của Vincent kỳ thực nằm ở vị trí yết hầu. Cũng tức là, trước khi cầm súng ông ta bị thương rất nặng. Động mạch chủ của ông ta chảy máu ngừng. Còn khả năng cơ bắp của ông ta cho phép ông ta còn sức cầm súng nữa, chi tới nhắm chuẩn vào ai để nổ súng. Khẩu súng của ông ta được chứng thực là khẩu súng lúc đó Niên Bách Ngạn dùng. Thứ nhất, bên trong còn đạn, thế nên có thể phán đoán sau khi phát súng hết đạn, Niên Bách Ngạn vứt . Thứ hai, với góc độ cầm súng của ông ta, nếu đối phương đánh nhau, ông ta hoàn toàn thể nhắm chuẩn vào Niên Bách Ngạn. Thực tế là rất có thể ông ta cũng còn cả khả năng giơ súng lên nữa. Nếu chị là người ngoài cuộc, chắc chắn nhìn thấy . Có thể chị biết được trong súng còn đạn hay , nhưng hoàn toàn có khả năng dùng những cách khác để ngăn ngừa tình huống nguy hiểm có thể xảy ra. Nếu là do chị làm chị hề phòng vệ chính đáng mà vượt quá phòng vệ chính đáng, thậm chí còn bị tình nghi cố ý tước đoạt mạng sống của người khác. Vincent là tội phạm, những tội ác chất chồng của ông ta vẫn luôn được em điều tra. Bọn em có đầy đủ chứng cứ để khởi tố ông ta, đủ chứng cứ để bắt ông ta gánh chịu mọi tội nghiệt của mình, chứ phải chị hay Niên Bách Ngạn đại diện cho pháp luật trừng trị ông ta. Nếu là chị giết Vincent vậy em tin chắc rể nhận tội thay chị vì cho dù lúc đó chị nắm được tình hình ấy cũng biết . Nếu ấy biết khẩu súng Vincent cầm trong tay là khẩu lúc trước ấy dùng, nếu ấy biết Vincent vốn dĩ bị thương rất nặng, vậy ấy đương nhiên hiểu hậu quả chị phải gánh chịu. Cho dù truy cứu trách nhiệm hình chị cũng phải đối mặt với báo chí, càng phải đối mặt với những lời bàn ra tán vào của mọi người ngoài xã hội. Thế nên ấy chấp nhận gánh vác những điều này.”

      Nước mắt của Tố Diệp lăn xuống theo hai bên gò má. nhớ lại ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn , nhớ lại những lời Niên Bách Ngạn bên tai . Tim rất đau, đau đến thở nổi.

      “Phải!” lúc sau mới : “Chị biết lúc đó Vincent vốn dĩ nổ được súng, chị cũng biết tắt thở trong chốc lát. Nhưng chị hận , chị hận thể lột da rút gân . Lúc đó chị chỉ muốn nổ súng, chỉ muốn giết , để biến mất mãi mãi khỏi thế giới này!”

      “Chị…” Thấy như vậy, lòng Tố Khải càng đau đớn hơn.

      “Giờ chị thẳng thắn thừa nhận động cơ của chị, em có thể thả Niên Bách Ngạn rồi chứ?”

      Tố Khải nhìn , đau khổ lắc đầu.

      “Vì sao chứ? Tố Khải! Em khốn kiếp ! Vì sao em phải bắt người tốt? Chị mới là hung thủ. Chị là hung thủ vừa có động cơ vừa có mưu! Vì sao em bắt chị? Vì sao phải bắt Niên Bách Ngạn?”

      “Vì chị là chị của em, vì…” Tố Khải bất ngờ đứng dậy, nhìn : “Vì chị có thai rồi!”

      Tố Diệp nghe xong, lập tức sững sờ.

      Tâm trạng kích động giống như bị đóng băng lại, đến nước mắt cũng gần như ngưng tụ. đờ đẫn nhìn Tố Khải, hồi lâu mới hỏi: “Em… gì cơ?”

      Tình cảm của Tố Khải đối với Tố Diệp trước nay vẫn rất sâu đậm. Sao cậu nợ gào thét quát mắng chị? Cậu lại ngồi xuống, nhìn , chua xót : “Chị! Bác sỹ xác định chị có thai rồi.”

      Tố Diệp ngẩn người rất lâu.

      Sau đó giơ tay, nhàng đặt lên cái bụng . Ngón tay hơi run, đến cả giọng cũng vậy: “Chị… có thai rồi?”

      có thai rồi?

      có thai rồi ư?

      Tố Khải khẽ gật đầu.

      giây sau, Tố Diệp liền nhắm mắt lại, nước mắt lại tí tách rơi xuống từ mí mắt. có thai rồi, mang thai đứa con của Niên Bách Ngạn. thích trẻ con như thế, nếu ở bên cạnh nhất định rất vui. Nhưng lại ở đây.

      Tại sao lại như vậy?

      Rốt cuộc làm sai bao nhiêu chuyện kiếp này mới phải khổ sở đến thế?

      Tố Khải nhìn , để mặc cho khóc. Tuy rằng rất lo cho sức khỏe của nhưng cậu cũng biết bây giờ, khóc là việc duy nhất có thể làm.

      “Em là cảnh sát nhưng cũng là người. Em cũng ích kỷ. Chị! Em thể để chị gánh vác quá nhiều, nhất là bây giờ, chị thể mang thai rồi còn để bị người ta đàm tiếu.”

      “Thế nên em định hy sinh Niên Bách Ngạn ư? ấy là bố của đứa bé. Lẽ nào đáng bị người ngoài chỉ trỏ, đàm tiếu sao?” Tố Diệp tay ôm bụng, tay túm chặt ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch.

      Tố Khải hít sâu hơi, làm dịu cảm giác cay xè trong khoang mũi.

      “Có những chuyện, em rất muốn chị biết. Em nghĩ cả rể cũng muốn chị biết. Chị là chị em, có lúc em cùng chị thảo luận tình tiết vụ án. Em biết chị rất rành về pháp luật, thậm chí rành hơn nhiều so với người bình thường. Cái chết của đám lính đánh thuê kia có thể coi là phòng vệ chính đáng, điều này chị biết . Cái chết của Vincent cũng có thể coi là phòng vệ chính đáng. Vincent bắt cóc chị, trong lúc giằng co mọi người gặp nguy hiểm chắc chắn sơ suất. Cứ cho là vượt quá phòng vệ chính đáng trong tình huống này cũng có thể được miễn truy cứu trách nhiệm hình , điều này chị cũng biết . Nhưng chị à! Em đưa rể , chị cho rằng chỉ vì ấy khoanh tay chịu trói, chỉ vì cái chết của Vincent thôi ư? Nếu chỉ vì vụ án này, vậy theo quy định của luật nước ta, hoàn toàn có thể tuyên rể là phòng vệ chính đáng. Nhưng phải như vậy!”

      Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập. nhìn Tố Khải chằm chằm.

      “Chị vừa Vincent chính là kẻ đó. Chị hận ông ta. Vậy có phải chị cũng biết rất nhiều chuyện của rể ? Biết cả những chuyện rể muốn với chị?” Tố Khải hít sâu.

      Bờ môi Tố Diệp run run. lúc sau lẩm bẩm: “… Chị biết.”

      “Chị biết chỉ vì chị muốn đối mặt mà thôi.” Tố Khải hơi cao giọng.

      … Em đừng nữa, chị muốn nghe!” Tố Diệp bịt chặt hai tai.

      Tố Khải im lặng cúi gằm.

      Tố Diệp vẫn bịt chặt tai. Thái độ né tránh này hệt như con đà điểu.

      Rất lâu sau, Tố Khải mới lên tiếng, thanh rất khẽ.

      “Tổ chức Samele là băng nhóm tội phạm ma túy mà cảnh sát muốn tiêu diệt từ nhiều năm trước, hơn năm mươi năm rồi. Ban đầu chúng chỉ hoạt động tại Việt Nam và Lào, liên quan tới thị trường Trung Quốc. Nhưng khoảng ba mươi năm trước, bọn chúng bắt đầu có kế hoạch vận chuyển ma túy vào địa bàn Trung Quốc, bí mật giao dịch tại bên giới Việt Nam – Vân Nam. Samele phải biệt danh của người mà là tên gọi chung của chín người. Mỗi người trong bọn chúng lại lấy tên của thiên sứ tà ác, quản lý những phạm vi và giao dịch khác nhau. Vị trí của chín người này phải giữ nguyên từ đầu tới cuối mà cứ hai năm lựa chọn lần, để quyền lực tập trung vào tay bất kỳ ai.”

      Cậu chậm rãi, ràng, gần như từng câu từng chữ. Tuy rằng Tố Diệp bịt hai tai lại nhưng Tố Khải tin có thể nghe được. Có những chuyện cậu muốn giấu. Cậu biết làm vậy rất tàn nhẫn nhưng còn tốt hơn Tố Diệp cứ tiếp tục nghĩ ngợi lung tung…



      ~Hết chương 705~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 706: Bất hòa về lợi ích


      Quyền lực của tổ chức Samele được phân chia nghiêm ngặt. Hơn nữa điều kiện của người được lựa chọn cũng cực kỳ ngặt nghèo. bối cảnh gia đình hùng hậu tuyệt đối thể trở thành trong những người nắm quyền lực. Vì đây vốn dĩ là trò chơi quyền lực. Chúng dùng quyền lực trong tay để kiếm chác thị trường lợi nhuận lớn hơn, sau đó dùng công ty trong sạch ngoài mặt của mình để rửa tiền mà thần biết, quỷ hay.

      Từ trước tới nay, tổ chức Samele chưa từng xảy ra chuyện, cho tới khi những người nắm quyền phải đối mặt với lần thay đổi lớn. Mỗi lần lựa chọn là lần bùng nổ tiền bạc và các mối quan hệ. Năm đó, có bốn người trở thành người mới thay thế những người nắm quyền cũ. Họ lần lượt là Nguyễn Kinh Quốc, Niên Quý, Quản Yên và Vincent.

      Bốn người này, ngoại trừ Quản Yên ra ba người còn lại đều có lai lịch tầm thường. Nguyễn Thị mà Nguyễn Kinh Quốc nắm giữ cùng với tập đoàn Niên Thị của Niên Quý là ngang tài ngang sức, tài lực tương đương. Còn khả năng kinh tế của Vincent cao hơn bậc. nằm trong tốp những nhà phân phối sản phẩm đầu tiên, quản lý nền tảng kinh doanh lớn nhất thế giới. Vincent đại diện cho thiên sứ dục vọng, Samle. Niên Quý đại diện cho thiên sứ hủy diệt, Sariel. Quản Yên là người khôn khéo, tinh ranh, có chỗ dựa từ tầng lớp quý tộc tới vương thất, rất nhiều người đàn ông phải quỳ sụp gấu váy của bà ta. Bà ta đại diện cho Chessia đầy mê hoặc. Nguyễn Kinh Quốc là người đa mưu túc trí, có tài ăn , chính là Abraham có thể khiến người chết cũng chuyện.

      Bốn người này, ngoại trừ Vincent là người nước ngoài ra, còn lại đều mang quốc tịch Trung Quốc, mặc dù bọn họ đều định cư lâu dài ở nước ngoài. Nguyên nhân rất đơn giản, vì Trung Quốc có thị trường giao dịch khổng lồ, tổ chức Samele cần phải kết nạp những người quản lý hiểu về Trung Quốc.

      Tất cả những trao đổi quyền lực gần như đều tiến hành rất thuận lợi. Điều này có gì đáng , vì lần nào quyền lực cũng được thay thế cách thuận buồm xuôi gió. Cho tới khi, những người nắm quyền tiền nhiệm vẫn còn sống của Samele lần lượt mất tích cách ly kỳ. Từ xuống dưới trong tổ chức rơi vào khủng hoảng. Nhưng điều càng khiến người ta khiếp sợ là cả những người nắm quyền đương nhiệm cũng lần lượt bị hại. Chỉ còn lại Chessia, Samle, Sariel và Abraham.

      Những người lớn tuổi đức cao vọng trọng còn nữa, giờ cả năm người quyền lực cũng mất, chỉ còn lại những người mới lên nắm quyền. Trong cục diện hỗn loạn này, bốn người đó phân chia lại phạm vi quyền lực, thậm chí thay đổi cả quy tắc trò chơi, hủy bỏ quy định hai năm chọn người mới lần. Tất cả mọi thứ đều được sắp xếp lại từ đầu.

      Có người nghi ngờ bốn người họ liên kết lại, giết hại những người nắm quyền đời trước, mục đích chính là nắm giữ lợi ích của Samele, chia thêm phần lợi nhuận, dẫu sao đứng trước lợi ích con người đều hiểm ác. Có người lại hoài nghi do Samle làm vì ông ta buôn bán ma túy lớn nhất. đời chẳng ai chê mình nhiều tiền. Ông ta càng làm ăn lớn lại càng khao khát có được nhiều thứ hơn. Cộng thêm việc ông ta có khả năng kinh tế hùng mạnh, đám đàn em phía dưới đều xuất thân từ lính đánh thuê, thế nên thừa sức để lặng lẽ diệt vài người. Có người nghi đó là việc làm của Abraham, vì trước nay ông ta vẫn bất hòa với những người nắm quyền khác, từng phát ngôn diệt sạch bọn họ. Còn có người chĩa mũi nhọn vào Chessia. Đừng tưởng Chessia chỉ là đàn bà, nhưng bà ta lại là người đàn bà có dã tâm cực lớn. Vì lợi ích, bà ta có thể từ thủ đoạn. Trước khi được chọn lên nắm quyền, bà ta gánh chục mạng người. Đó là gia đình mười người, đứa bé tuổi nhất thiệt mạng trong tay bà ta còn chưa đầy tuổi. Bà ta giết người còn chớp mắt. Người ta càng nghi ngờ Sariel. Ai cũng biết, trước nay Sariel giết người chưa bao giờ phải động tay vào. Ông ta trầm mặc, vững vàng, bình thường rất ít chuyện, nhưng lại có thể giết người trong vô hình. Vì sao ư? Vì sở trường của ông ta là thôi miên sâu, cũng rất ưa thích việc nghiên cứu thôi miên sâu. Ông ta lợi dụng thôi miên để giết người, mà những người ông ta muốn tiêu diệt về cơ bản đều chết vì tự sát.

      thế nào nữa bốn người này cũng kiểm soát Samele. Bọn chúng phát triển phạm vi quyền lực của Samele ra càng ngày càng lớn. Cả vùng tam giác vàng đều trở thành mầm họa còn bọn chúng giẫm lên đau khổ, lên máu và nước mắt của người khác để vui sướng, để tận hướng cuộc sống xa hoa.

      Trong bốn người, nợ máu trong tay Chessia và Abraham là nhiều nhất. Còn Samle sở dĩ khiến người ta nghe tên sợ khiếp vía là vì nham hiểm giữa vẻ ngoài và thực chất của . Sariel lại là người khiến người khác rùng mình vì ông ta có thể giết người vô hình.

      Chessia và Nguyễn Kinh Quốc thích việc tuân thủ phạm vi phân chia quyền lực. Có lúc chúng thích tới địa bàn của Samle và Sariel để cướp việc làm ăn. Vì thế, giữa họ nảy sinh ít mâu thuẫn. Đám người dưới cũng chia rẽ rất nhiều. Trong tình trạng khó quản lý như vậy, tranh chấp nội bộ cũng xảy ra.

      Mà lúc ấy cảnh sát chống ma túy Trung Quốc bắt đầu để ý tới chúng. Rất nhiều con đường vận chuyển ma túy bị cảnh sát cắt đứt. Để có thể bảo đảm tốt hơn cho lợi ích của mình, Samle và Sariel liên kết lại. người phụ trách tiêu thụ bên ngoài, người lo giải quyết khâu vận chuyển hàng.

      Samle tập trung vào những nơi yên ắng tại vùng biên giới, dùng đủ mọi cách để làm nhiễu loạn tai mắt của cảnh sát, thậm chí còn tàn nhẫn giết hại những gián điệp do cảnh sát luồn vào. Còn Sariel nghĩ ra cách dùng trẻ con để chuyển hàng. Nguồn của trẻ con rất nhiều, có đứa lang thang, có đứa bị bỏ rơi, có đứa bị bắt cóc trực tiếp. Độ tuổi của bọn trẻ đều lớn, được quá tám tuổi vì trẻ con tám tuổi cũng bắt đầu có nhiều suy nghĩ, chúng nghĩ đủ cách để chạy trốn.

      Sariel bao giờ lo lắng về việc lũ trẻ tiết lộ bí mật. Nguyên nhân là vì ông ta nắm giữ được tư duy của chúng.

      Cứ như vậy, từng đám trẻ lần lượt bị hại, trở thành phương tiện vận chuyển ma túy. Có đứa bị trong người có quá nhiều ma túy, cẩn thận bị vỡ cả tính mạng cũng còn.

      Còn những kẻ đầu sỏ như Samle và Sariel vẫn thản nhiên thu về lượng của cải khổng lồ. Chúng buôn ma túy, giết người. Chúng hối lộ các doanh nhân đầu ngành thậm chí là chính khách ở các quốc gia. tội ác nào chúng làm. Nhưng khi đối mặt với xã hội, chúng lại mang hình tượng thương nhân thành đạt. Samle, Vincent, là chủ tịch Bright mà ai ai cũng biết. phong độ ngời ngời, lịch , nhã nhặn. Sariel, Niên Quý, rất ít đối mặt với truyền thông, nhưng chính vì quá khiêm tốn lại càng khiến đám nhà báo tò mò. Ông ta được báo chí phong là thủ lĩnh thương mại có lòng tốt nhất, nhà từ thiện lớn. Ông ta quyên góp cho trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão, nộp thuế đầy đủ, tài trợ cho vô số môn thể thao lành mạnh, từng được bầu chọn là nhân vật “phong vân” trong thương mại có sức ảnh hưởng lớn nhất nhiều năm liền.

      Ngược lại, Quản Yên và Nguyễn Kinh Quốc hơi ngu ngốc chút. Quản Yên chỉ vùi đầu trong các vụ buôn bán ma túy, chưa bao giờ tự tẩy trắng cho mình. Còn Nguyễn Kinh Quốc tuy là quản lý Nguyễn Thị nhưng rất nhiều lần để lộ dấu vết, bị cảnh sát chú ý. Ông ta bắt đầu nghi ngờ do Niên Quý bán đứng mình. Mà lúc đó Niên Thị, dưới giới thiệu nhiệt tình của “người bạn” Kỷ Thị có quan hệ hợp tác với Diệp Thị, người làm ăn trong sạch bừng bừng khí thế. Nguyễn Kinh Quốc là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Sau mấy lần thất bại liên tiếp trong đấu đá thương trường và giao dịch ma túy, ông ta trút mọi thù hận lên đầu Niên Quý và nhà họ Diệp. Thậm chí ông ta nghi ngờ, Niên Quý có thể sắp bồi dưỡng nhiều thế lực của mình hơn nữa. Ông ta lo Niên Quý coi Kỷ Thị và Diệp Thị như người nhà, kéo vào để hình thành phe cánh nắm quyền lực mới. Thế nên ông ta nảy sinh ý định dùng hai con của mình để trói buộc nhà họ Diệp.

      Việc làm của nhà họ Nguyễn, dễ nghe gọi là liên hôn thương mại, thực chất là hành động tẩy trắng.

      Vì Nguyễn Kinh Quốc phát ra việc tẩy trắng của Niên Quý cực kỳ có hiệu quả thế nên ông ta cũng trông bầu vẽ gáo*, muốn thông qua cách này để đạt được mục đích có lợi cho mình. là có thể che giấu thân phận. Hai là có thể hình thành mối quan hệ khăng khít với nhà họ Diệp, cắt đứt việc hợp tác giữa Niên Thị và Diệp Thị.
      *Rập khuôn theo cách máy móc.

      chứng minh, khi đứng trước lợi ích chẳng ai có thể thờ ơ được. Nhà họ Diệp trước giờ vẫn tồn tại bằng việc tiêu thụ đá quý. Sở dĩ có hợp tác với Niên Thị là vì Niên Thị có mỏ kim cương ở Nam Phi, là nhà cung ứng. Giữa nhà cung ứng và nhà tiêu thụ chắc chắn phải tồn tại mối quan hệ lợi ích. Nhưng việc nhà họ Nguyễn chủ động tiếp cận khiến nhà họ Diệp nhìn thấy nguồn vốn mạnh mẽ. Đối với việc kết thông gia của nhà họ Nguyễn, nhà họ Diệp đương nhiên từ chối.

      Lúc đó, cậu con trưởng Diệp Hạc Phong và cậu con thứ Diệp Hạc Thành đều chưa vợ. Diệp Hạc Phong ở xa, Diệp Hạc Thành ở bên cạnh trưởng bối. Trưởng bối của nhà họ Diệp ra lệnh cho Diệp Hạc Phong quay về Bắc Kinh. Sau mấy lần thành công, họ bèn lấy cớ trưởng bối sức khỏe suy yếu để ép Diệp Hạc Phong quay về. Lúc đó sở dĩ Diệp Hạc Phong về vì có người trong lòng. Ông ấy chỉ tâm niệm được sống trọn đời với người con mình . Nhưng đồng thời ông ấy cũng là người con hiếu thảo. Sau khi nghe chuyện trưởng bối đổ bệnh bèn lập tức quay về. Nhưng sau khi trở về biết là kết thông gia, Diệp Hạc Phong nổi trận lôi đình. Đương nhiên ông ấy đồng ý, hơn nữa còn muốn bỏ , nhưng bị trưởng bối ép ở lại.

      Người con trai còn lại, Diệp Hạc Thành vô cùng bình thản trước chuyện này. Tuy phải con trưởng nhưng ông ta chưa bao giờ rời xa trưởng bối. Ông ta hiểu rất tâm ý của trưởng bối, thế nên ông ta lại đồng ý chuyện kết thông gia.

      Lúc ấy, Diệp Hạc Phong vẫn chưa phải người quản lý nhà họ Diệp. Quyền lực trong nhà vẫn còn nằm trong tay trưởng bối. Để tránh đêm dài lắm mộng, cũng là để nhanh chóng kết thông gia được với nhà họ Nguyễn, các trưởng bối tỏ thái độ. Hai người con trai, ai lấy con nhà họ Nguyễn trước có tư cách được giao lại chiếc ghế của nhà họ Diệp.

      Nhà họ Diệp có hai người con trai, nhà họ Nguyễn có hai người con , con lớn là Nguyễn Tuyết Cầm, con thứ là Nguyễn Tuyết Mạn.

      Con người Nguyễn Tuyết Cầm trước nay màng tới danh lợi, thường ngày cũng ít , chỉ thích nhất nghịch ngợm cây cỏ, hoặc là trà đạo, thư pháp. Bà ta yên tĩnh đến nỗi người ta dễ bỏ quên. Ngược lại, em Nguyễn Tuyết Mạn được lòng trưởng bối hơn, nhất là trong việc lấy lòng Nguyễn Kinh Quốc. Tuy rằng bà ta có học thức như Nguyễn Tuyết Cầm, nhưng tính tình hướng ngoại, thích thích cười, cái miệng lại ngọt. So với Nguyễn Tuyết Cầm, bà ta biết cách khiến Nguyễn Kinh Quốc được vui, nên Nguyễn Kinh Quốc thương em hơn chút. Thế nên, Nguyễn Tuyết Mạn lại càng ngang bướng, phách lối, hoàn toàn khác biệt với tính cách của Nguyễn Tuyết Cầm.

      Vừa gặp Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn trúng tiếng sét ái tình, thể thoát ra nữa.

      Cái gọi là tình sét đánh chắc chắn liên quan tới ngoại hình. Còn cái gọi là sâu ngày sinh tình, nhất định liên quan tới tính cách.

      Diệp Hạc Phong đẹp trai có tiếng. So với cậu em, Diệp Hạc Thành, ông ấy càng ưa nhìn hơn. Dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Nguyễn Tuyết Mạn ông ấy.

      Ai ngờ, trong lòng Diệp Hạc Phong chỉ có người con là Tố Thu. Trong mắt Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn hoàn toàn thể so sánh với Tố Thu. Đối với ông ấy, Tố Thu như người chỉ có trời.

      Nguyễn Tuyết Mạn hiểu quá tâm tư của Diệp Hạc Phong. ra bà ta cũng khá xinh đẹp, cũng ít người theo đuổi, lại cộng thêm thân phận và tính cách của tiểu thư, sau khi biết đời này tồn tại người đàn bà tên là Tố Thu, trong cơn phẫn nộ, bà ta lén lút gặp mặt. Ai ngờ, giây phút gặp mặt Tố Thu, Nguyễn Tuyết Mạn xẹp lép như quả bóng bị ai chọc thủng, cơn tức giận trong lòng cũng còn nơi giải tỏa.

      Tố Thu rất đẹp, vẻ đẹp mà người đàn bà cao ngạo như Nguyễn Tuyết Mạn cũng thể thừa nhận. Nguyễn Tuyết Mạn ghen tỵ với nét đẹp ấy, càng bất bình vì mình lại thua con thôn nữ.

      Từ , Nguyễn Tuyết Mạn được nuông chiều. Bà ta hiểu tình cảm là phải từ hai phía, cũng hiểu có lúc buông tay thoải mái hơn, lại càng hiểu lấy người mình tai họa thể ngăn ngừa thế nào. Bà ta bắt đầu làm ầm ĩ lên với Nguyễn Kinh Quốc, với bố rằng nhất phải lấy được Diệp Hạc Phong.

      Nguyễn Kinh Quốc lại lặn lội chuyến vì con , tỏ quyết tâm với trưởng bối nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp kỳ thực quan tâm ai lấy con nhà họ Nguyễn, nếu cả hai cùng lấy tốt mà chỉ có người cũng chẳng vấn đề gì. Về điểm này, nhà họ Diệp vẫn có kế sách của mình, thế nên nghĩ ra cách khác làm điều kiện trao lại quyền hành.

      Nguyễn Tuyết Mạn đương nhiên sốt ruột. Bà ta lòng muốn lấy Diệp Hạc Phong, đương nhiên hy vọng Diệp Hạc Phong là người nắm quyền trong nhà họ Diệp. Bà ta bắt đầu giận dỗi với Nguyễn Kinh Quốc. Nguyễn Kinh Quốc rất thương con , bèn nghĩ cho Nguyễn Tuyết Mạn cách để bắn trúng hai đích với chỉ mũi tên.

      Còn bên kia, Nguyễn Tuyết Cầm ra muốn lấy Diệp Hạc Thành. Tuy ông ta cũng là đấng tài, trong lòng bà ta có người khác. Bà ta Vincent, người đàn ông đầy phong độ với đôi mắt sâu hút ấy. Nguyễn Kinh Quốc dĩ nhiên cho phép bà ta qua lại với Vincent. là vì Vincent và ông ta bằng vai phải lứa, lớn hơn Nguyễn Tuyết Cầm rất nhiều tuổi. Hai là vì Vincent là Samle của Samele, thủ đoạn của tàn độc cỡ nào, Nguyễn Kinh Quốc hiểu quá .

      Nguyễn Tuyết Cầm là con trưởng, tình thương được nhận đương nhiên ít hơn em . Nhưng chuyện Nguyễn Kinh Quốc là Abraham chỉ có bà ta biết. Nguyễn Kinh Quốc thẳng với Nguyễn Tuyết Cầm thân phận của Vincent, ép bà ta phải lấy Diệp Hạc Thành bằng được, vì nhà họ Nguyễn cần có thân phận quang minh chính đại.

      Nguyễn Tuyết Cầm từng dằn vặt, từng đau khổ. Trong khoảng thời gian đó, lộ ra thông tin về quyền hành của nhà họ Diệp. Phía kia, Diệp Hạc Thành cũng sốt sắng. ra ông ta ưng Nguyễn Tuyết Mạn, nhưng thấy Nguyễn Tuyết Mạn có người trong lòng nên đành chuyển hướng sang Nguyễn Tuyết Cầm. Mục đích của ông ta rất đơn giản, dù có là ai, chỉ cần lấy trước được nắm quyền hành.

      Thế nên ông ta rất tích cực dạm hỏi với Nguyễn Tuyết Cầm, theo đuổi mạnh mẽ Nguyễn Tuyết Cầm vốn người khác.

      Theo lý mà , nếu phải vì Nguyễn Tuyết Cầm do dự, người kết hôn sớm nhất ắt phải là Diệp Hạc Thành, mà người ngồi lên chiếc ghế của nhà họ Diệp cũng là ông ta, Nguyễn Tuyết Cầm cũng đường hoàng trở thành bà lớn. Nhưng chính vì bà ta chần chừ, thế nên để lỡ dở thời gian. Còn Nguyễn Kinh Quốc thiên vị, bày mưu cho Nguyễn Tuyết Mạn.

      tháng sau, Nguyễn Tuyết Mạn phát mình có thai.

      Nhà họ Nguyễn có cốt nhục của nhà họ Diệp, tình hình đổi khác. Có con bài tuyệt đối trong tay, mà trong khi xét nghiệm, đó còn là thai sinh đôi, nhà họ Nguyễn bỗng chốc trở thành “Thái Thượng Hoàng”, người sốt ruột lại là nhà họ Diệp. Nguyễn Kinh Quốc nhân cơ hội đó gia tăng điều kiện, mượn danh nghĩa bào thai sinh đôi để cầu nhà họ Diệp chỉ định Diệp Hạc Phong làm người tiếp quản. ra làm vậy ngoài mặt con Nguyễn Tuyết Mạn, thực chất là tính toán bước đầu của Nguyễn Kinh Quốc. Nguyễn Tuyết Mạn tuy ương bướng nhưng nhiều mưu mẹo như Nguyễn Tuyết Cầm, lại ngoan ngoãn hơn chút. Bà ta lấy Diệp Hạc Phong mà Diệp Hạc Phong lại trở thành người quản lý nhà họ Diệp, há chẳng phải giúp Nguyễn Kinh Quốc gián tiếp được làm gì làm sao?

      Cứ như vậy, khi Nguyễn Tuyết Mạn bế hai đứa trẻ sinh đôi tới trước mặt Diệp Hạc Phong, ông cũng thể từ bỏ tình cũ, bấm bụng kết hôn với Nguyễn Tuyết Mạn.

      Nhưng cuộc hôn nhân ấy để lại mầm họa cho nhà họ Nguyễn.

      Trong việc kết thông gia này, vì bào thai của Nguyễn Tuyết Mạn, nên nhà họ Nguyễn chiếm được hết cái lợi. Nhà họ Diệp thực chất đứng ngồi yên từ lâu. Mà Diệp Hạc Phong lại vốn dĩ Nguyễn Tuyết Mạn, vì trò mèo của nhà họ, ông mới thể từ bỏ Tố Thu. Vì vậy, sau khi lên được chiếc ghế ấy, ông những bật đèn xanh cho nhà họ Nguyễn mà còn liên tiếp đánh gục nhà họ Nguyễn, thậm chí còn bị tình nghi có ý định thu mua nhà họ Nguyễn.

      Ở trong nhà, Nguyễn Tuyết Mạn tuy là bà cả nhưng đến cả người làm cũng nhận ra Diệp Hạc Phong ghẻ lạnh bà ta. Mồm mép bà ta càng ngày càng quá đáng, chỉ có thể dùng chút uy thế cuối cùng để giữ vững kiêu ngạo của bản thân. Sau khi Nguyễn Tuyết Cầm được gả về nhà họ Diệp, con trưởng lại hóa bà hai, bà ta đương nhiên khó chịu trong lòng. là thầm oán trách bố thiên vị. Hai là chịu nổi cái tính vênh váo, hống hách của Nguyễn Tuyết Mạn, thế nên hiềm khích giữa hai chị em mỗi ngày lớn.

      Năm thứ tư sau khi trở thành người quản lý, Diệp Hạc Phong nuốt trọn nhà họ Nguyễn. Đây là điều Nguyễn Kinh Quốc hoàn toàn ngờ tới. Ông ta tức giận đến mức nằm liệt giường. giường bệnh, ông ta rủa xả Diệp Hạc Phong lòng lang dạ sói, rồi lo lắng cho con sau này liệu kết cục có thảm khốc .

      Nguyễn Kinh Quốc là kẻ có thù ắt báo. Ông ta gọi Nguyễn Tuyết Cầm tới, những lợi hại bên trong, rồi dặn dò, sau này bất luận thế nào cũng phải bảo vệ thanh danh cho nhà họ Nguyễn. Cho dù nhà họ Nguyễn còn nữa cũng được để lộ thân phận là thành viên của tổ chức Samele.

      Người ta có câu rất hay, càng có được lại càng khao khát. Nguyễn Tuyết Cầm chính là người như thế. Tuy ngoài mặt bà ta bình thản nhưng có đứa con nào mong được cha mẹ coi trọng và thương ? Bà ta cảm thấy đây có thể là cơ hội tốt nhất để được bố chú ý nên gật đầu đồng ý.

      suy toàn của nhà họ Nguyễn tạo nên huy hoàng của nhà họ Diệp. Mối quan hệ giữa hai gia đình Niên Diệp càng ngày càng khăng khít. Nguyễn Kinh Quốc nhìn thấy, sinh hận trong lòng. Ông tính toán tỉ mỉ lâu như vậy, hoàn toàn thể ngờ mình lại làm đồ cưới cho bọn họ.

      Thế nên ông ta phải nghĩ đủ mọi cách để hủy diệt mối liên mạnh.

      Ông ta biết Diệp Hạc Phong có con riêng, mà con này chưa bao giờ được công bố với bên ngoài. Nguyễn Kinh Quốc quyết định bảo Nguyễn Tuyết Cầm bắt cóc con của Diệp Hạc Phong. Như vậy chưa là gì, Nguyễn Kinh Quốc dự định “ mũi tên bắn trúng hai đích”. Ông ta biết trước nay Niên Quý vẫn thu thập trẻ con làm phương tiện vận chuyển ma túy, bèn bảo Nguyễn Tuyết Cầm bắt cóc con riêng đó mang cho người xác định. Người đó ở bên cạnh Niên Quý, bị ông ta mua chuộc. Thế là, Tiểu Tố Diệp trở thành trong rất nhiều đứa trẻ bị bắt cóc.

      Chẳng ai biết thân phận thực của . Ngay cả Niên Quý cũng hề hay biết trong đám trẻ này lại có con bí mật của người bạn hợp tác cùng mình.

      Nguyễn Kinh Quốc tính toán rằng ông ta tiết lộ danh tính của đứa trẻ vào lúc thích hợp. Mà lúc đó đứa bé ắt hẳn phải trở thành công cụ vận chuyển ma túy. khi thông tin này lộ ra, Diệp Hạc Phong chắc chắn phẫn nộ. Tới lúc ấy, lần theo manh mối, cảnh sát phát ra đường dây của Niên Quý, nhà họ Niên chỉ mất người đồng là nhà họ Diệp mà còn hoàn toàn sụp đổ.

      Nhưng ông ta thể ngờ rằng, đứa trẻ ấy lại bỏ chạy. những bỏ trốn mà còn dẫn theo cả đám trẻ. Bọn trẻ ấy dáo dác như chim vỡ tổ, nhất thời khiến khung cảnh hỗn loạn.

      Sau khi biết được chuyện ấy, Nguyễn Kinh Quốc sai Nguyễn Tuyết Cầm nhanh chóng tìm người, phải tìm được đứa bé đó bằng mọi giá. Nhưng khi người cảu Nguyễn Tuyết Cầm tới kịp mới phát đứa bé bị người của Samle bắt .

      Ông ta lập tức rút quân vì muốn chuyện này ầm ĩ lên.

      Samle những thâm độc mà ta còn có sở thích, thích những đứa bé non nớt. Trong số những đứa trẻ bị bắt để giấu ma túy trước đó, có ít đứa bé bị nhìn trúng rồi bị chà đạp. Trong đám trẻ ấy, Tố Diệp là xinh xắn, đáng nhất, chú ý tới Tố Diệp từ lâu. Đương nhiên, thói quen, trẻ con mà để ý, nhất định điều tra thân phận. Tránh đêm dài lắm mộng, tàn nhẫn giết hại.

      Sau khi chà đạp Tố Diệp xong, đám người dưới cũng mang tới tài liệu của Tố Diệp, lúc ấy Samle mới biết đó là con của Diệp Hạc Phong. vốn dĩ định diệt trừ hậu họa nhưng ai ngờ lại có người báo cảnh sát. còn cách nào khác, bọn chúng đành tháo chạy.

      Qua thời gian sau, Nguyễn Kinh Quốc vô cớ bị sát hại. Tướng chết của ông ta thảm khốc đến nỗi dám nhìn. Những người trong giới đồn đại rằng, có thể ông ta bị Niên Quý giết chết.


      tới đây, Tố Khải ngừng lại lát.

      Tố Diệp vùi đầu nữa giờ cũng ngẩng lên trong quá trình lắng nghe. ôm chặt hai vai. Sau khi nghe được những này, cảm thấy có luồng khí lạnh từ đáy lòng dần dần lan ra.

      Tố Khải nhìn , thở dài: “Đây là nguyên nhân thực mà năm bốn tuổi chị bị bắt cóc.” Sau bao năm điều tra, cuối cùng khi những tài liệu này hữu toàn bộ trước mặt cậu, đến người quanh năm làm gián điệp, quá quen với sống cái chết của con người cũng phải thảng thốt và rùng mình khiếp sợ. Tạm thời chưa tới những cơn sóng ngầm trong các tập đoàn. Chỉ riêng việc Samele lợi dụng trẻ con để vận chuyển ma túy cũng khiến người ta căm hận chỉ muốn băm vằm kẻ đầu sỏ.

      Bắt gọn Samele là công trình vĩ đại, vì ai cũng biết trong này dính líu tới lợi ích của quá nhiều tập đoàn. Giống như việc bạn củ cà rốt ắt phải lôi cả đất xung quanh lên.

      Là đội trưởng của đội chống ma túy, Tố Khải đương nhiên phải xung phong trước. Trong quá trình điều tra, phải cậu chưa từng nghi ngờ nhà họ Niên, nhà họ Nguyễn rồi nhà họ Diệp, thậm chí là cả nhà họ Kỷ. Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là vốn dĩ vụ án tiêu diệt tổ chức buôn bán ma túy mà cấp lại đánh vỡ tổng thể, phân thành các mảnh để cử ít người hoàn thành việc điều tra lấy chứng cứ. Đây cũng là điều gần đây Tố Khải mới được biết.

      nhân viên chấp pháp, Tố Khải chỉ còn cách tuân thủ vô điều kiện, thể có bất kỳ ý kiến gì.

      ra cậu cũng hiểu dự tính ban đầu của cấp . Samele tồn tại bao nhiêu năm nay, trước giờ vẫn luôn là khối u ác tính mà cảnh sát muốn phá bỏ. Nhiều năm rồi, biết bao gián điệp chỉ có ngày , có ngày về, biết bao nhiêu người theo dõi Samele, chỉ hận thể lập tức phá tan nó. Tuy cậu là lựa chọn được cấp coi trọng nhất nhưng dù sao cũng dính líu tới nhà họ Niên và nhà họ Diệp mà cậu có quan hệ, thế nên cấp lo ngại cũng là chuyện bình thường.

      Cho dù cậu chút quan hệ nào vụ án lớn cỡ này, chắc chắn phải có phối hợp của nhiều người mới có thể đạt được mục đích.

      “Nguyễn Tuyết Cầm làm rất chuyện trái với lương tâm, bắt cóc thậm chí giết người.” Tố Khải hít sâu: “Kể ra, bà ta cũng là người đáng thương. Cả đời này bà ta chỉ sống vì hai người đàn ông, người là bố mình Nguyễn Kinh Quốc, người còn lại là Vincent. ra việc làm của bà ta khác gì Niên Bách Ngạn, xuất phát điểm cũng vì thanh danh của gia tộc. Sau này, bà ta cũng còn tình cảm quá sâu đậm với Vincent là vì Vincent mang thanh danh của nhà họ Nguyễn ra uy hiếp, ép buộc bà ta phải làm việc cho mình, ví dụ như cái chết của Diệp Ngọc.”

      ra Nguyễn Tuyết Cầm làm việc rất thận trọng, cho tới khi có người vì muốn trả thù em mà bắt cóc Diệp Lan, đây là điều bà ta bị bất ngờ. Những kẻ đó phải người của Samle, trắng ra chỉ là mấy tên tội phạm bị cảnh sát truy nã. Họ tiêm cho Diệp Lan ma túy nồng độ cao. Nguyễn Tuyết Cầm thương con , đành lòng nhìn Diệp Lan phải chịu đựng đau khổ, đành cầu cứu Vincent. Người ta càng sốt sắng càng dễ để lộ dấu vết. Nguyễn Tuyết Cầm cũng vậy thôi. Bà ta nghĩ rằng chỉ việc làm của mình khiến rất nhiều người nảy sinh nghi ngờ, ví dụ như cảnh sát hay Niên Bách Ngạn.”

      Tố Diệp vẫn lặng lẽ ngồi nghe. Nước mắt khô cạn từ lâu. Giờ mới hiểu ra chuyện này dính líu tới bao nhiêu người, bao nhiêu tập đoàn như vậy. Sau khi nghe tới chuyện của bố mẹ, con tim lại ngâm ngẩm đau.

      Rất lâu sau mới lên tiếng, giọng khản đặc: “Bọn em sở dĩ biết được triệt để như vậy, xem ra là Nguyễn Tuyết Cầm thay đổi thái độ. Bà ta giúp bọn em phá án rất nhiều, sao lại như vậy.”

      “Vì Diệp Lan.” Tố Khải : “ ấy viết thư cho Nguyễn Tuyết Cầm. Trong thư ấy , mong mẹ mình là người chính trực. Làm sai đáng sợ, chỉ cần có thể dũng cảm đối mặt, biết hối cải nhận lỗi.”

      Tố Diệp xót xa : “Diệp Lan lớn rồi.”

      “Chị!” Tố Khải nhìn , đau đớn lên tiếng: “Niên Bách Ngạn bị khởi tố, trong thời gian này cho bảo lãnh.”

      “Chỉ vì cảnh sát nghi ngờ ấy giết Vincent? Hay vì ấy biết chuyện của gia đình mình mà khai báo? Nếu cảnh sát quyết định khởi tố, vậy chị tìm luật sư giỏi nhất để bảo vệ ấy!” Tâm trạng của Tố Diệp lại trở nên kích động.

      Tố Khải để mặc cho mắng té tát xong xuôi mới : “Những người từng tranh đấu với Niên Bách Ngạn đều biết ấy là người rất thông minh. Bao năm qua ấy làm rất nhiều việc để làm nhiễu loạn tai mắt của cảnh sát. ấy cũng hiểu biết rất về pháp luật Trung Quốc, thế nên luôn lợi dụng lỗ hổng của pháp luật, vào vùng tối của pháp luật để khiến cảnh sát nắm được sơ hở. ấy bảo vệ cho Niên Thị rất tốt. Vì Niên Thị, ấy dốc hết công sức để giữ gìn hình tượng của bố mình. Kiểu bảo vệ này là phải trả giá, cũng tức là những người có thể uy hiếp tới Niên Thị đều là hòn đá cản đường ấy. ấy phải dùng cách thức cao cấp để diệt trừ từng người .”

      Tố Diệp bắt đầu thở gấp.

      “Em có ý thiên vị ai. Em là nhân viên chấp pháp nhưng đồng thời cũng là em vợ của Niên Bách Ngạn. Em muốn nhìn thấy ấy xảy ra chuyện. Nhưng thực tế là bọn em có đủ chứng cứ để khởi tố ấy.” Ánh mắt Tố Khải đầy bi thương: “Bây giờ nhưng tài liệu về Niên Quý cực kỳ hiếm hoi, những gì còn lại chỉ có những việc làm từ thiện của ông ta khi còn sống. Việc này chắc chắn có liên quan tới Niên Bách Ngạn. ấy tẩy trắng thành công cho bố mình. Vì thanh danh nhà họ Niên, ấy lợi dụng chức vụ của mình ở Tinh Thạch, lấy lợi ích thương mại đuổi những cổ đông cũ , thực “đổi máu” hoàn toàn cho Tinh Thạch. Vì thanh danh nhà họ Niên, ràng ấy biết người của bố mình vẫn còn sống nhưng tích cực hợp tác với cảnh sát mà để mặc cho họ tự sát, làm dây dưa thời gian phá án. Vì ấy biết mỗi đàn em của bố mình hoặc đám trẻ từng vận chuyển ma túy giờ còn sống, vào thời điểm và dưới kích thích nhất định tự sát. Đây chính là cái cao siêu của bố ấy. Thế mới , ai cũng Sariel vì cho dù Sariel có chết, bản lĩnh giết người của ông ta vẫn còn. Những người làm cho ông ta cho dù có sống mười năm, hai mươi năm cũng thoát khỏi lời nguyền chết chết chóc của ông ta. Để bảo vệ cho lợi ích và danh tiếng của nhà họ Niên, cuối cùng ấy tập trung vào Vincent. Chị tưởng ấy để Vincent sống sót ra khỏi đó ư? Bọn em thu được chiếc máy bay trực thăng đó. Chắc chắn chị tưởng tượng ra, máy bay chứa lượng bom rất lớn. Mà tính toán theo thời gian bom nổ và đường bay khi máy bay vừa hay qua được vùng biển quốc tế. Đó là vùng biển thuộc quyền kiểm soát của pháp luật Trung Quốc. Hoặc là Vincent tan tành, hoặc là rơi xuống biển làm bữa tối cho cá mập. Ông ta chết im lìm còn Niên Bách Ngạn phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, vì máy bay cũng rơi xuống biển, chết đối chứng.” Giọng Tố Khải rất nặng nề: “ tính toán tinh vi như vậy cũng chỉ có Niên Bách Ngạn nghĩ ra mà thôi.”

      Tố Diệp mù mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Dù là vì Niên Thị hay để phát triển, tất cả những việc làm của Niên Bách Ngạn chỉ là hành vi thương mại. Mấy việc này có doanh nghiệp nào chưa làm? Ai dám bảo đảm đôi tay của mình sạch ? Còn chuyện máy bay trực thăng có chứa bom mà em chỉ được coi là dự tính của ấy, hoàn toàn chưa xảy ra. ấy chủ động theo cảnh sát rồi, lẽ nào thể xử lý khoan hồng sao?”

      Tố Khải sa sầm mặt lại: “Chị có ấn tưởng về Thạch Thành ?”

      “Thạch Thành?” Tố Diệp nghi hoặc.

      Tố Khải ngẫm nghĩ rồi lấy bức ảnh từ trong túi xách của mình ra đưa cho Tố Diệp. Tố Diệp thoạt nhìn giật nảy mình, răng va vào nhau lập cập. Khuôn mặt sẹo đó, chính là người đàn ông đẩy xuống vực sâu.

      “Đây là người mà đồng nghiệp của em vẫn luôn theo dõi. Ông ta là chồng của Chessia, vốn dĩ là người của Niên Quý, sau này trở mặt, bèn quay sang làm cho Samle.” Tố Khải rành mạch: “Lúc đó ông ta là đối tượng bị nghi ngờ quan trọng. Nhưng lâu trước đây ông ta mất tích. Người đồng nghiệp của em đành báo cáo lại với cấp . Cấp cảm thấy việc quá nghiêm trọng quyết định phải tìm ra được người này bằng mọi giá, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

      Sống lưng Tố Diệp buốt lạnh. dự cảm chẳng lành như giọt máu đỏ tươi lan ra khắp tờ giấy trắng.

      Tố Khải là em trai lại có đôi nhạy bén, đương nhiên có thể nhận ra thay đổi trong nét mặt của . Cậu từ từ : “Em cũng mong rằng việc Thành Thạch mất tích liên quan tới rể. Nhưng nghĩ mà xem, đến cả việc Vincent là Samle ấy cũng điều tra ra, lẽ nào lại tra ra năm xưa Thạch Thành làm gì ư? Chị! Em nghĩ chị có thể đoán ra ấy có thể làm chuyện gì rồi chứ?”

      !” Tố Diệp bất ngờ hét lên như phải bỏng: “Em có chứng cứ. Thạch Thành mất tích có thể do rất nhiều nguyên nhân. Em cũng là người của Samle. Nếu Vincent giết người diệt khẩu sao?”

      “Thực tế là Vincent hề biết Thạch Thành còn sống. Tới bây giờ Vincent nắm trọn quyền lực của Samele. Với tính cách của ông ta, nếu biết Thạch Thành còn sống, ông ta ra tay lâu rồi.” Tố Khải lại hít sâu: “Mà là Thạch Thành quả thực chết, người chết … chính là Niên Bách Ngạn!”



      ~Hết chương 706~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 707: Có những chỉ có thể là bí mật


      Lời của Tố Khải khiến Tố Diệp giật nảy mình. run lên cái theo phản xạ rồi ngước mắt lên nhìn Tố Khải, giọng trở nên gay gắt và công kích: “Em là cảnh sát, sao có thể bừa những lời có bằng cớ chứ? Dựa vào đâu em Niên Bách Ngạn giết người? Em tìm được chứng cứ gì rồi mà ấy giết người? Em thấy ấy ngứa mắt phải ? Thế nên em mới nghĩ đủ mọi cách để gán ghép tội danh bừa bãi cho ấy! Hay là, em cảm thấy từ đầu tới cuối đây vẫn là vụ án có manh mối, nên em muốn tìm con cừu non nhận tội thay?”

      “Chị! Chị cảm thấy em là loại người đó sao?” Gương mặt Tố Khải lên nét đau khổ: “Em cũng muốn công tư bất phân, em cũng muốn nhắm mắt, mở mắt. Nhưng trung tâm chống ma túy phải do nhà chúng ta mở ra. Em thể kiểm soát việc các bộ phận khác điều tra vụ này. Cục công an cũng phải do nhà chúng ta mở ra. Em cũng thể ngăn chặn việc các bộ phận có liên quan vội tới trường. rể là người của công chúng, là doanh nhân có sức ảnh hưởng ngoài xã hội. Càng là những người như vậy lại càng được phép phạm phải sai sót nào, vì biết có bao nhiêu con mắt nhìn ấy chòng chọc.”

      Nỗi bi thương của Tố Diệp tan tác, thảm bại. còn sức ngước mắt nhìn Tố Khải nữa.

      “Em biết chị mời luật sư tốt nhất. ra, tất cả những việc xảy ra ở khu bỏ hoang, em tin rằng luật sư tìm ra được chứng cứ phán đoán ấy phòng vệ chính đáng để biện hộ cho ấy. Mà những việc rể làm để bảo vệ cho thanh danh của gia đình, cho dù có luật sư, cùng lắm rể cũng chỉ mắc tội cản trở người thi hành công vụ. Tất cả những việc đó đều đủ để tuyên hình phạt dành cho ấy. Người gây ra bất lợi đối với ấy, kỳ thực chính là Thạch Thành.” Lòng Tố Khải bí bách khó chịu, giống như bị tảng đá nặng đè lên khiến cậu thở nổi. Thấy Tố Diệp lại định lên tiếng biện bạch, cậu tiếp: “Chị nghe em hết .”

      Tố Diệp run rẩy đôi môi, gì nữa.

      “Manh mối về Thạch Thành được bộ phận khác, đồng nghiệp khác theo đuổi. Họ điều tra ra lúc đó Thạch Thành bị nhóm giang hồ đưa ra khỏi Trung Quốc. Bọn chúng đường thủy. Người đứng đầu nhóm người này là đại ca Khôn. Mà rể vẫn luôn có liên lạc với kẻ này.”

      Đại ca Khôn…

      Danh xưng này rất quen, hình như nghe ở đâu rồi.

      Tố Diệp ấn lên ngực, cố gắng hồi tưởng. Ký ức bỗng nhiên dừng lại vào ngày nào đó, Kim Đại Trung bị mấy người đàn ông lực lưỡng vào phòng làm việc của , bắt trói…

      tiếng “ầm” vang lên trong đầu .

      Tố Khải để ý tới biểu cảm đó. Cậu tiếp: “Gần căn nhà bỏ hoang, đồng nghiệp phía Bộ công an bắt được mấy tên đàn em của đại ca Khôn. Trong đó có tên là A Quỷ, là cánh tay đắc lực của đại ca Khôn. Ban đầu gì hết. Khi được hỏi cung, bèn tất cả là do làm.”

      Tố Diệp nhìn về phía Tố Khải.

      “Thời buổi này những kẻ trượng nghĩa trong giới giang hồ nhiều nữa. A Quỷ là trong số đó. nhận tất cả mọi tội lỗi về phía mình. Dĩ nhiên có tội, vì lúc trước chính dẫn theo đàn em đưa Thạch Thành ra nước ngoài, sau đó giết chết. Trong số những tên đàn em bị bắt, có tên quyết định chuyển sang làm nhân chứng. Tên đó khai với cảnh sát rằng cái chết của Thạch Thành là vì có cầu của người thuê. Người đó chính là Niên Bách Ngạn. Mà những người mai phục xung quanh ngôi nhà hoang để giết đám lính đánh thuê cũng là người của đại ca Khôn, cũng được Niên Bách Ngạn thuê mướn.”

      thể nào!”

      “Các bộ phận có liên quan điều tra được các giao dịch tiền bạc giữa Niên Bách Ngạn và đại ca Khôn. Còn có đồng nghiệp vẫn luôn theo dõi Thạch Thành vội tới Việt Nam, lần theo lời khai của nhân chứng, quả nhiên tìm ra tro cốt mà theo mật độ xương có lẽ là của hai thi thể trong chiếc hũ đựng tro. Nạn nhân là , có thể nhận ra địa vị của ấy ở trong nhà quá cao, nếu sao người nhà lại chú ý tới khác lạ của hũ đựng tro chứ? Trong đó, bọn em tìm được xương đầu chưa bị thiêu, chuyện này có thể liên quan tới việc địa phương đó vẫn còn phổ biến phong tục chôn xác dưới đất nên kỹ thuật hỏa thiêu còn thiếu sót. Công an địa phương kết hợp với công an Trung Quốc đưa ít xương đầu còn sót lại tới bộ khoa học hình Trung Quốc để thử tiến hành lấy ADN, nhóm trong đó là của Thạch Thành.”

      Thạch Thành bị đốt thành tro?

      Ngón tay Tố Diệp run lên.

      rể đưa cho đại ca Khôn hai số tiền. Số tiền nào cũng cao đến kinh người. Tuy ấy tự tay giết người nhưng ấy xúi giục người khác giết người, cũng đồng thời phải chịu trách nhiệm hình .” Tố Khải nhíu chặt mày: “Quan trọng hơn là…”
      *Theo luật hình Việt Nam, người có hành vi xúi giục, kích động người khác thực tội phạm mà người đó thực và bị truy cứu trách nhiệm hình người xúi giục, kích động cũng bị truy cứu là đồng phạm của người phạm tội.

      Cậu ngập ngừng.

      “Là gì?” Khó khăn lắm Tố Diệp mới tìm lại được giọng . Thấy Tố Khải ấp a ấp úng như vậy, dự cảm chẳng lành trong lòng cũng lớn thêm.

      Tố Khải khó khăn lên tiếng: “Theo đồng nghiệp bên Bộ công an , rể nhận tội rồi.”

      …”

      ấy thừa nhận chính mình thuê đại ca Khôn diệt trừ Thạch Thành. Để trốn tránh pháp luật mới bảo người của đại ca Khôn đưa Thạch Thành ra nước ngoài xử lý. rể thú nhận tất cả những việc thuê đám tay chân của đại ca Khôn thực . ấy nhận gần hết trách nhiệm lên người mình.”

      ấy điên rồi… điên rồi…”

      Nét mặt Tố Khải trầm trọng: “ phải ấy điên. ấy ấy mệt rồi.”

      Nước mắt của Tố Diệp lại rơi xuống: “Sao ấy có thể ích kỷ như vậy được? Chị phải tìm ấy. Chị…”

      “Bây giờ các chứng cứ bên Bộ công an xác đáng, rể có thể làm gì đây?” Tố Khải bắt tỉnh táo lại: “ , đúng là ấy xúi giục người khác giết người.”

      “Nhất định phải như vậy, phải…”

      “Mọi chuyện khác đều là chuyện , duy chỉ có vụ án giết người này.” Tố Khải cắn răng: “Chị! Bây giờ chị thể đánh mất lý trí nữa. là chị có thai rồi, làm mẹ rồi. Hai là vụ án của rể thực cần luật giỏi tới giúp đỡ.”

      Tố Diệp thở gấp gáp.

      “Chị! Em thế này cho chị hiểu . Việc rể bị tuyên hình phạt là điều khó tránh khỏi. Nhưng có bị phạt tù hay còn phải xem việc giải quyết vụ án. Bây giờ việc chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức để giảm hình phạt.” Tố Khải cổ vũ : “Bây giờ điều may mắn là thái độ nhận tội của rể rất tốt. Mà dù là Thạch Thành hay đám lính đánh thuê kia đều uy hiếp hai người. Điểm này rất quan trọng. Nếu luật sư có thể lợi dụng tốt, nhất định có trợ giúp cho thời hạn phạt tù.”

      Đầu óc Tố Diệp mơ mơ màng màng, tinh thần thể tập trung.

      lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Ý của em là Thạch Thành từng uy hiếp ấy, đúng ? uy hiếp Bách Ngạn chuyện gì?”

      “Trong tay … có ảnh hồi của chị.” Tố Khải cách khó khăn.

      Tố Diệp như bị sét đánh…





      Chuyện của Vincent bị lan truyền cách rầm rộ.

      Bị đồn đại ác liệt nhất là hành vi buôn bán ma túy của ông ta. Đương nhiên, vụ án tiêu diệt tổ chức buôn bán ma túy quy mô lớn, liên quan tới quốc tế này được niêm phong hồ sơ quan trọng, công bố với mọi người. Đối mặt với việc truy hỏi của đám nhà báo, đại đội chống ma túy cũng dám có bất kỳ phản hồi nào, chỉ trả lời mang tính tượng trưng: Chúng tôi dốc hết sức mình để bảo vệ quyền lợi và an toàn của người dân, đây là nghĩa vụ của người cảnh sát nhân dân.

      câu cực kỳ đơn giản. chẳng ai biết để tiêu diệt được tổ chức Samele, những con người ấy đổ bao nhiêu mồ hôi, trải qua bao nhiêu nguy nan và nghi kỵ.

      Thế nên, người dân cũng chỉ biết Vincent buôn ma túy rồi còn vì buôn ma túy mà coi trời bằng vung, tội ác sáng tỏ. Bỗng chốc, người dân mắng té tát con người là cố nhân. Lại có người lên án các cảnh sát chống ma túy, rằng họ tiêu tiền thuế dân nộp mà ngày ngày làm tròn trách nhiệm, đáng lẽ phải bắt kẻ này lại từ lâu rồi. Nếu có thể bắt sớm chút chẳng có quá nhiều người bị tổn thương như vậy.

      Đối mặt với những trách móc của người dân, các bộ phận có liên quan chỉ ra mặt xin lỗi hoặc chọn cách im lặng, kiên quyết giữ kín các tình tiết cụ thể.

      Vincent chết. Các mối làm ăn khác mà ông ta mượn để sinh tồn tại Trung Quốc cũng sụp đổ. Cảnh sát liên kết với các cơ quan tại nước ngoài, đồng thời phong tỏa tài khoản của Vincent tại Brazil. Ngay sau đó, Joey từ chủ giàu có lập tức rớt giá hoàn toàn.

      Có cư dân mạng . Đây gọi là đời cha ăn mặn, đời con khát nước.

      Chẳng ai quan tâm tương lai của Joey rồi ra sao. Đối với kẻ buôn bán ma túy, người nhà của chắc chắn bị liên lụy. Đơn thuần chỉ là những lời lên án mà cũng đủ khiến người ta sống bằng chết.

      Ngoại trừ Vincent, còn có chuyện cùng được quan tâm.

      Đó chính là việc Niên Bách Ngạn ngồi tù.

      Vụ án này công bố ra ngoài, để bảo vệ nhân vật của công chúng. Cả thời gian thẩm vấn và thời gian hầu tòa cũng công khai thông báo lịch trình. Chẳng ai biết rốt cuộc làm chuyện gì đến mức bị tuyên hình phạt, nên nhất thời dư luận xôn xao, dấy lên ít nghi ngờ.

      Nhưng nửa tháng sau, mạng cuối cùng kết luận.

      Niên Bách Ngạn vào tù vì tội vi phạm quy tắc nghề nghiệp.

      khái niệm rất mơ hồ, muốn trả lời nhưng lại là câu trả lời. ràng là có người cố tình dùng tội danh thương mại để dẹp yên dư luận.

      Mạng lại bùng nổ.

      Có người là Niên Bách Ngạn chịu đút cho các quan chức cấp cao, tạo dựng quan hệ tốt nên mới đổ, nhất định là bị người ta hãm hại. Còn có người , mấy người làm kinh doanh có tay ai sạch cơ chứ? Càng có người làm ăn ở Trung Quốc khó đấy, các cơ quan chức năng sao tự kiểm điểm lại chút ? Sao lại có lắm phần tử phạm tội thương mại thế?

      Vô vàn vô kể, gì cũng có.

      Nhưng cũng vì trước đây, Niên Bách Ngạn để lại hình tượng tốt mạng, nên đa phần vẫn rất khoan dung. Những người đỡ cho Niên Bách Ngạn, nửa là con , thế nên cũng thể tránh khỏi có những thành phần sùng bái mù quáng.

      ai tiết lộ chuyện Niên Bách Ngạn vào tù vì xúi giục giết người, cũng có ai tiết lộ chuyện nửa tháng trước Tố Diệp và Kỷ Đông Nham bỏ số tiền lớn để mời đoàn luật sư gồm hai mươi luật sư có thâm niên và danh tiếng, cùng tới biện hộ cho Niên Bách Ngạn. Càng có ai tiết lộ chuyện tòa, tổng giám đốc Kỷ Thị, Kỷ Đông Nham, chủ tịch tập đoàn Thịnh Thiên, Thịnh Thiên Vỹ, tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Thần Viễn, Giang Mạc Viễn cùng với các doanh nhân lớn khác đều có mặt, ngay cả Lục Bắc Thần trước giờ rất ít lộ mặt trước báo giới cũng tới tòa án. Nếu các phóng viên chụp được cảnh tượng hoành tráng này lại có những lời đồn đại rầm rộ, khí thế.

      Hợp đồng Niên Bách Ngạn ký với Vincent mất hiệu lực. Dĩ nhiên, đó vốn dĩ hợp đồng vô hiệu. Niên Thị còn Niên Bách Ngạn nhưng vẫn vận hành cách vững vàng, chỉ tạm thời hoãn kế hoạch lên sàn…



      ~Hết chương 707~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :