1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 693: Ký ức trong khe hẹp


      Đó là gian kín mít. Cố bốn người đàn ông ngồi sofa. bên là Vincent mà người đàn ông cao to. Bên còn lại là người đàn ông với khuôn mặt hung dữ. Đằng sau người đàn ông hung dữ kia còn có người đứng, trông giống như vệ sỹ. Bốn người này bị ngăn cách bởi chiếc bàn. mặt bàn đặt hai chiếc hòm bằng kim loại. chiếc hòm đựng đầy tiền, là đô la Mỹ. chiếc hòm còn lại…

      Tố Diệp nhìn kỹ, rồi sau đó giật nảy mình.

      Nếu đoán nhầm có lẽ là ma túy!

      Từng túi bột màu trắng còn chưa thành hình thù. ai nhìn thấy cảnh này có lẽ còn ngây thơ tưởng rằng có người xách vali toàn đô la Mỹ để mua bột mỳ.

      Tố Diệp đờ người, đầu ngón tay như bị gỉ thể động đậy.

      Ngoài bức ảnh này ra, còn có mấy bức nữa, đều là ảnh chụp những giao dịch ma túy to khác nhau. Có bức chỉ có mình Vincent, có bức còn có người đàn ông cao to kia. Tới mấy bức cuối cùng, về cơ bản đều chỉ còn mình Vincent.

      Chỉ có bức ảnh là có nội dung khác với các bức còn lại.

      Là ảnh chụp đám trẻ con trong căn phòng hơn năm mươi mét vuông. Trông số lượng bọn trẻ vào khoảng mười lăm, mười sáu đứa, độ tuổi đều lớn, cũng khoảng bốn, năm tuổi. Gương mặt của chúng đầy rẫy mơ màng, sợ hãi, hình như còn có đứa trẻ khóc. Trong gian phòng ngoài bọn trẻ còn có năm người lớn.

      Trong đó bốn người thoạt nhìn biết là vệ sỹ. Người còn lại ngồi sofa, mặc quần Tây áo vest, dáng người cao lớn, đĩnh đạc. Ông ta hơi cụp mắt nhìn chỗ tài liệu trong tay. Nhìn góc chụp của bức ảnh có thể mơ hồ thấy được gương mặt hơi nghiêng của ông ta.

      Nhưng chính gương mặt này khiến Tố Diệp kinh hoàng, trợn tròn hai mắt.

      Bóng hình này chỉ xuất lần, hai lần trong các bức ảnh. Bên cạnh Vincent cũng có ông ấy. Bóng hình này khiến quen thuộc, làm nhầm tưởng nhìn thấy… Niên Bách Ngạn.

      Phải! Bất luận là từ hình dáng hay các đường nét khuôn mặt đều cực kỳ giống Niên Bách Ngạn.

      Nhưng nếu nhìn kỹ lại có chút giống. Người này cho cảm giác chỉnh thể là giống Niên Bách Ngạn. Trông ông ấy có vẻ già hơn chút…

      Trái tim chẳng hiểu sao bỗng đập thịch tiếng.

      dự cảm chẳng lành càng lúc càng lan rộng. Tận sâu trong ký ức dường như đôi mắt. Đó là đôi mắt từng nhìn thấy. Ký ức này giống như chú gà con phá vỏ chui ra, cực kỳ khó khăn.

      Phía dưới tài liệu vẫn còn ảnh.

      Đó là ảnh người trẻ tuổi, đội chiếc mũ lưỡi trai, trông dáng vẻ rất thanh tú.

      Có đoạn văn giới thiệu.

      Người này là phóng viên xã hội. Rất nhiều tin tức quan trọng đều do ta tung ra, thường xuyên ra vào những địa bàn nguy hiểm. Hai mươi năm trước, ta che giấu thân phận, trà trộn vào giang hồ, nhờ bạn bè giới thiệu mà trở thành đàn em dưới trướng của Vincent. ta lợi dụng ống kính lỗ kim, chụp được ít hình ảnh bí mật, trong đó bao gồm cả việc Vincent buôn bán ma túy, thậm chí là buôn bán trẻ em. Nhưng đáng tiếc là ta còn chưa kịp giải thích chỗ ảnh này, còn chưa kịp viết bài bốc hơi khỏi thế giới này.

      Đa số các bức ảnh bị hủy. Những bức ảnh còn sót lại này hình như là phóng viên mạo hiểm bảo vệ. Có thể nhận ra để lấy được chỗ ảnh này, bóng bàn tốn ít công phu. phải ai cũng có thể tìm được ảnh của hai mươi mấy năm về trước.

      Bóng bàn giải thích trong tài liệu rằng, phóng viên đó biến mất, rất có thể là vì bị Vincent phát ra, thế nên giết người diệt khẩu. ta phải người nào nổi tiếng, khi công bố các thông tin lớn cũng nặc danh, chỉ có người trong nội bộ mới biết. Việc che giấu này là cần thiết, vì tính chất công việc quá nguy hiểm, khi bại lộ, có khả năng cao bị báo thù.

      Nhưng cũng có những tác hại. Tính mạng của những người này như cỏ rác, cho dù có bị người ta giẫm chết cũng được quá nhiều người để ý.

      Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập.

      Nguyên nhân khiến bóng bàn sợ hãi cuối cùng tìm ra.

      ra những thứ người Vincent chỉ có tranh chấp thương mại. Còn bóng bàn, có lẽ theo những tranh chấp này, tiếp tục điều tra. ta hoàn toàn ngờ rằng lại tra ra được chỗ ảnh ấy, cũng nghĩ tra ra việc Vincent từng buôn bán ma túy và trẻ em. ràng là biến mất của người phóng viên kia khiến bóng bàn toát mồ hôi lạnh. ta sợ số phận của mình cũng giống như người phóng viên đó.

      Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Niên Thị?

      Tố Diệp muốn quay lại nhìn người đàn ông cao to đó. cứ cảm thấy từng gặp ở đâu. Nhưng vô tình lật trang sau, mọi chuyện dường như đều sáng tỏ.

      Đó lại là sơ đồ các mối quan hệ.

      giống các trang trước, trang này ngay lập tức giải đáp ít bí mật.

      ràng đây là sơ đồ được đưa ra sau những bức ảnh kia.

      Trong sơ đồ có khách hàng cố định mua ma túy. Hai cái tên, đều xuất trong ảnh. người khác có quan hệ với Vincent là luật sư họ Cố. Đây là người hợp tác với Vincent rất nhiều năm, cũng là cố vấn pháp luật của Bright. Ông ta giúp Vincent giải quyết ít vấn đề hóc búa.

      Điều khiến Tố Diệp cảm thấy ngỡ ngàng là, luật sư họ Cố này những từng đảm nhận nhiệm vụ cố vấn cho Bright mà còn từng làm cố vấn pháp luật cho cả Niên Thị. Người mời ông ta chính là chủ tịch tập đoàn năm đó, Niên Quý.

      Niên Quý…

      Bố của Niên Bách Ngạn.

      Tố Diệp liếc nhìn, lập tức thấy ảnh của người đàn ông trong các nhân vật.

      bất ngờ trợn tròn hai mắt.

      Đây là bức ảnh chính diện, có thể nhìn tướng mạo của người đàn ông ấy. Người ngồi bên cạnh giao dịch ma túy với Vincent chính là ông ấy, kiểm tra tài liệu của đám trẻ cũng là ông ấy.

      Còn nữa…

      từng nhìn thấy ảnh ông ấy lúc trẻ, gương mặt sáng sủa, tuấn hơn người. So với dáng vẻ trong bức ảnh này, hồi trẻ ông ấy và Niên Bách Ngạn như hai giọt nước.

      từng nhìn thấy bức ảnh đó bia mộ. Ông ấy được hợp táng cùng với người phụ nữ xinh hoa.

      Người này chính là bố của Niên Bách Ngạn, Niên Quý.

      số mảnh ký ức rời rạc trong đầu bật ra, hệt như những đốm lửa li ti, chen nhau thoát ra khỏi khe hẹp của ký ức.

      Những ký ức quá xa xôi, xen lẫn cùng đau khổ.

      Tố Diệp nhìn Vincent chằm chằm, cả Niên Quý, sau đó ánh mắt lại trân trân hướng về phía gã luật sư họ Cố cũng người đàn ông dáng người gầy .

      Họ có quan hệ, họ buôn bán ma túy, họ buôn bán trẻ em…

      Họ là Vincent, cùng với bố của Niên Bách Ngạn…

      Là Bright và Niên Thị…

      Bóng bàn sợ hãi quả sai. Ở đây chỉ đề cập tới Vincent mà còn đề cập tới Niên Thị.

      Ngón tay Tố Diệp run lên, bỗng chốc cầm chắc, tập tài liệu rơi bộp xuống mặt bàn.

      Chỉ tiếng nhàng vậy thôi mà như chiếc búa gõ ra những việc chưa từng nhớ tới, những hình ảnh được giấu kín trong khe rãnh ký ức.

      “Tao bảo mày ra ngoài trông, lắm lời thế làm gì hả?”

      “Nó mới chỉ là đứa bé thôi.”

      “Tao thích trẻ con đấy.”

      “Nhưng mà…”

      nhưng nhị gì cả! Mày vốn biết mùi vị của mấy bé non nớt thế nào đâu. Mau ra trông cửa ! Nếu mày cũng có hứng thú, đợi tao xong việc cho mày nếm thử…”



      Bất thình lình, đoạn đối thoại như vậy đập vào não . Nó xa lạ, vì khi trước từng nhớ tới nó, cái lần và Kỷ Đông Nham gặp nguy hiểm.

      Đầu Tố Diệp bỗng nhiên rất đau. ôm đầu, nằm ghế. Trong đầu có những hình ảnh vụn vỡ được ghép nối…

      bất ngờ giật lấy tập tài liệu, sột soạt giở tới bức ảnh của Niên Quý.

      cảnh tượng nhanh chóng lên trong đầu.

      ở cùng với đám trẻ. Họ bị nhốt trong căn phòng vô cùng tối tăm. Chẳng mấy chốc, cánh cửa căn phòng được mở ra khe hở. Ngoài hành lang sáng chưng. Có hai người mặc quần là áo lượt xuất trước cửa. người giống như thuộc hạ, với người đàn ông có gương mặt bình thản: Lũ trẻ năm nay đều rất , rất dễ quên, tiện bồi dưỡng.

      Người đàn ông đó khẽ gật đầu.

      Ngón tay của Tố Diệp đâm sâu vào trong tóc, bám chặt lấy da đầu. Phải! Có quá nhiều ký ức mơ hồ, vì lúc đó còn quá . Nhưng dù là vậy, cảnh tượng ấy vẫn được nhớ lại cách hoàn chỉnh.

      Khi người đàn ông đó hơi quay lại. nhìn mặt ông ta!

      Tố Diệp giật nảy mình. Chính là Niên Quý!

      Cổ họng như bị ai bóp nghẹt, sao thở nổi. Chẳng trách khi nhìn bức ảnh bia mộ lại thấy quen mắt đến thế…



      phải là như vậy.

      Tố Diệp bất giác cảm thấy lạnh, từng đợt giá lạnh ập tới. Những thứ trong khe hẹp khổ sở giãy giụa. Từng chút ký ức bị quên lãng, bao gồm tất cả những chuyện từng trải qua năm bốn tuổi ấy được nhớ lại toàn bộ chút nể tình, hề che đậy.

      Đoạn hội thoại ở sâu trong đầu cũng trở thành hình ảnh.

      Khi có ý thức, có người tranh cãi với gã đàn ông đeo mặt nạ kia. mơ mơ hồ hồ nhìn theo ánh sáng. Đó là người đàn ông gầy , gì đó với gã đàn ông đeo mặt nạ. Cuối cùng, người đàn ông gầy bị đẩy ra ngoài, còn gã đàn ông đeo mặt nạ đè lên

      Hơi thở của Tố Diệp trở nên gấp gáp. Cơ thể dường như lại cảm nhận được nỗi đau ấy.

      Là trí nhớ của sai lầm. Khi chưa nhớ lại, lẫn lộn hình ảnh của người đàn ông gầy với người đàn ông đeo mặt nạ. Có lẽ vì đoạn hội thoại của họ. Trong tiềm thức của , hai người họ trở thành .

      Kẻ thực nhào về phía là gã đàn ông đeo mặt nạ.

      cơ thể thô kệch, lông ngực xồm xoàm, ràng là cơ thể rất nam tính nhưng lại có những bộ phận mấy phát triển. Nơi đó của đến đáng thương, hoàn toàn lệch lạc so với cơ thể lực lưỡng. Nhưng đối với đứa trẻ bốn tuổi như , đó nghiễm nhiên là tai họa. làm rất đau, đau tưởng chết.

      biết là ai, chỉ nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt chói mắt đó.

      Đầu Tố Diệp đau như búa bổ.

      Đó là quá khứ muốn nhớ lại, cũng là ký ức muốn đối mặt.

      Trong con ngõ dài, liều mình chạy, chẳng biết vấp ngã bao nhiêu lần. Nếu có thể chạy ra ngoài tốt rồi, phải đối mặt với những đau khổ kế tiếp…



      ~Hết chương 693~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 694: Em phải giết chết ta



      gặp được cậu bé ấy, Niên Bách Ngạn của thời thơ ấu.

      nắm tay cùng chạy.

      nổi nữa, bèn cõng , rời khỏi con ngõ đó từng bước .

      dựa dẫm vào .

      ngoắc tay cùng , thề rằng sau này lớn lên làm bạn trai của .

      Sau đó họ gặp đám người, những kẻ tới bắt .

      Niên Bách Ngạn dồn hết sức lực để hét lên, bảo mau chạy trốn. nhìn thấy bị thương, muốn xông lên giúp nhưng lại sợ hãi.

      hình ảnh đẹp đến thế.

      cảnh tượng “ hùng cứu mỹ nhân” khiến người ta cảm động đến thế.

      Nếu phải ban nãy nhớ lại chi tiết, vậy bức tranh này báu vật gìn giữ cả đời để cảm động Niên Bách Ngạn. áy náy, biết ơn .

      Nhưng lại cứ bắt phải nhớ lại chi tiết đó, để biết rằng, đời vốn có truyện cổ tích. Những thứ được coi là tốt đẹp, khi bị xé bỏ lớp áo ngoài trở nên cực kỳ bẩn thỉu.

      nhớ rằng những người đó kéo Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn ra sức giãy giụa, hơn nữa còn bị thương. Trong gió mơ hồ vọng lại giọng gấp gáp: Cậu chủ! Cậu đừng nghịch ngợm như vậy. Ông mà biết vui đâu…

      Tố Diệp lảo đảo đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn, như bao cát xụi lơ dưới đất.

      Có người gọi là cậu chủ.

      là cậu chủ của bọn chúng…

      ra, và bọn chúng cùng phe.

      Tất cả mọi ký ức đều quay trở về cách hoàn chỉnh. Cả những ký ức nhặt được giấu trong góc nào đó cũng quay về…

      Tố Diệp cuộn chặt tay lại. , tất cả đều là giả.

      phải chứng minh những chuyện này phải là .

      cắn răng bò dậy, cầm điện thoại lên nhưng run rẩy mãi vẫn bấm được. Khó khăn lắm mới đè nén cảm giác run rẩy ấy xuống, gọi .

      Trong điện thoại là giọng lễ phép: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi khóa máy.

      Bóng bàn khóa máy.

      Đúng như những gì ta lúc trước: Đây là lần liên lạc cuối cùng của chúng ta.

      Tố Diệp tuyệt vọng.

      muốn hỏi bóng bàn, hỏi ta lấy tài liệu ở đâu ra, sao có thể chứng thực Vincent và bố của Niên Bách Ngạn hợp tác mua bán ma túy? Còn cả những đứa trẻ kia nữa. Họ buôn bán trẻ con mà lợi dụng chúng để làm việc gì?

      Niềm hy vọng duy nhất giờ của chính là bóng bàn. ta chỉ biết đám người Vincent từng buôn bán ma túy hay còn biết nhiều hơn? Tại sao họ lại buôn ma túy? Làm ăn đàng hoàng được sao? Tại sao phải làm mấy việc phi pháp này?

      Nếu tất cả những gì tài liệu là , vậy năm xưa chắc chắn thế lực của họ rất mạnh, có thể hợp tác tập đoàn với tập đoàn. Họ rốt cuộc có lai lịch thế nào?

      Những điều này, bóng bàn đều chưa điều tra ra. Có lẽ sau khi tra được chuyện buôn ma túy, ta dám tiếp tục nữa.

      Tố Diệp run tay. Mỗi tế bào trong người đều nhảy nhót, đau đớn.

      ràng là, chuyện năm xưa xảy ra với có liên quan tới đám người này. Tay luật sư đó, Vincent, thậm chí là bố của Niên Bách Ngạn.

      Từ lần trước sau khi nhớ lại những chuyện từng xảy ra, vẫn luôn trốn tránh. muốn nhớ lại quá khứ, rất muốn lật tất cả mọi chuyện qua như lật cuốn sách. phải căm hận gã đàn ông đó. hận tới mức chỉ muốn giết chết . Nhưng biển người mênh mông, biết đâu tìm đây? Nhưng bây giờ, biết người này có liên quan tới Niên Bách Ngạn. Có lẽ ta chết, nhưng có thể vẫn còn sống!

      Sao Tố Diệp lại phát điên được?

      Bóng bàn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với , vậy

      Đúng, còn Niên Bách Ngạn!

      phải tìm hỏi cho ràng.

      xông vào phòng khách, vớ lấy chìa khóa xe, rồi vào thang máy. Chẳng mấy chốc, cửa hầm để xe của tứ hợp viện bật mở. Tố Diệp lái chiếc xe, lao ra ngoài.

      Bây giờ sắp tới giờ tan sở rồi, đường Trường An khác gì tự tìm đường chết.

      Tố Diệp gần như xuyên các ngả đường, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh mấy người trong tài liệu. phải gặp được Niên Bách Ngạn, phải hỏi ràng mọi chuyện trước mặt . muốn chính cho biết chuyện năm đó.

      Chúng gọi là cậu chủ. Bố lại có liên hệ với Vincent. thể nào biết số chuyện. Còn nữa, bây giờ đối phó với Vincent như vậy nhất định là có nguyên nhân!

      ngã tư, con đường rộng, xe cộ cũng nhiều. suýt nữa vì vượt đèn đỏ mà đâm ngang vào chiếc xe. bất thình lình phản ứng lại, trong lúc cấp bách phanh xe đột ngột. Cả người suýt nữa bay ra ngoài.

      như bị ai đánh mạnh gậy, đầu óc bỗng trắng xóa, hai tai ù ù.

      Chiếc xe ngang rất bất mãn, ấn còi coi như lời cảnh cáo.

      Nhưng Tố Diệp nhìn , nghe được nữa rồi. chỉ biết ngẩn người nhìn con đường hẹp trước mắt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Niên Quý. bất giác nhớ lại số chuyện.

      Khi còn chưa kết hôn, nhìn thấy vết sẹo cánh tay Niên Bách Ngạn. từng hỏi nhưng trả lời rất lấp lửng, thậm chí còn có ý né tránh. Lúc đó vẫn chưa nhớ lại chuyện năm bốn tuổi. Sau này khi nhớ lại, biết được Niên Bách Ngạn chính là cậu bé đó, chỉ mải sa sút mà kịp nghĩ nhiều như thế.

      Bây giờ nghĩ lại, Niên Bách Ngạn rất hiếm khi nhắc tới bố mẹ, rất hiếm khi đề cập tới chuyện hồi , có phải có nghĩa là biết rất nhiều chuyện? nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi, nhưng đều phải từ miệng . Vậy, còn biết những chuyện gì?

      Nghĩ vậy, Tố Diệp mặc kệ nỗi đau xương bả vai, lập tức khởi động xe.

      Nhưng chiếc xe lại giở chứng, khởi động mấy lần được.

      Tố Diệp bắt đầu bực bội. Sau khi sợ hãi qua , phẫn nộ lại dâng trào. Vì sao phải nếm trải những chuyện ấy? Vì sao phải giấu ? Vì sao ai cũng tàn nhẫn với như vậy?

      Chiếc xe hoàn toàn nổ máy được nữa.

      Tâm trạng của Tố Diệp cũng bị giày vò đến điên dại. vớ lấy di động, gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn.

      Đầu kia vang lên mấy hồi chuông mới có người nhấc máy.

      Chỉ trong khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi mà trái tim Tố Diệp như bị thiêu đốt, lửa nóng đốt cháy, hủy diệt khắp đất trời.

      Giọng Niên Bách Ngạn vẫn dịu dàng, hiền hòa như thế: “Diệp Diệp à!”

      Sau khi nghe thấy giọng , nước mắt của Tố Diệp trào ra, thể kìm nén lại được. há hốc miệng nhưng mãi chẳng được chữ nào. Cổ họng như bị nhúm bông chặn lại, đến thở cũng rất khó khăn.

      “Diệp Diệp! Em sao vậy?” Bên đó thấy mãi có động tĩnh gì, giọng điệu bắt đầu do dự.

      Tố Diệp chảy nước mắt trong im lặng, nhưng cõi lòng rầm rộ như ngựa phi. Khó khăn lắm mới ép được thanh của mình ra khỏi cổ họng: “Niên Bách Ngạn… biết đúng ? vẫn luôn biết…”

      “Biết chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ em ở đâu?” ràng đầu kia có phần lo lắng.

      Câu vừa rồi mở bung mọi giận dữ của Tố Diệp. Ngay sau đó tất cả những cảm xúc, những phẫn nộ đều chen nhau tuôn ra.

      “Tại sao bố lại ở cùng với Vincent? Tại sao họ lại buôn ma túy? Đám trẻ năm đó có phải có liên quan tới bố hay ? Nếu phải là bố , em cũng bị bắt về. Đó là người của bố , chính ông ấy!”

      Đầu kia có động tĩnh gì.

      ! Tại sao lại như vậy? Còn nữa, kẻ đó là ai? Chắc chắn là biết, đúng ? Gã đàn ông năm xưa hại em thê thảm như vậy rốt cuộc là ai? Giờ còn sống hay chết? Em phải giết chết , em nhất định phải giết chết !” Câu cuối cùng gần như điên cuồng gào lên.

      “Diệp Diệp! Em bình tĩnh chút!” Giọng Niên Bách Ngạn ở đầu kia rất sốt sắng: “Em mau cho biết giờ em ở đâu, ở công ty hay ở ngoài? lập tức tìm em!”

      … Em phải giết chết ! Em…” Nước mắt Tố Diệp chỉ kịp đảo qua bóng chiếc xe rồi sau đó trước mắt tựa hồ nổ tung vô vàn khói lửa…





      Thời gian ngược lại mười phút trước.

      Niên Thị, trong văn phòng của Niên Bách Ngạn.

      Sau khi mang tài liệu tới, Giản Ngôn ra khỏi phòng, chỉ còn lại Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn. Họ thảo luận chút kế hoạch hợp tác tiếp theo, tiến hành từng bước để chia miếng bánh gato lớn thị trường trước mắt.

      Kỷ Đông Nham có cái nhìn lạc quan về tương lai. Hai người bàn tán rất vui vẻ. Cho tới khi, có cuộc điện thoại gọi tới. Niên Bách Ngạn đặt ly rượu vang xuống, đứng dậy tới bàn làm việc. Đó là di động cá nhân. Khóe môi hơi cong lên. Sắp tới giờ tan làm rồi, nghĩ chắc là lại muốn đón cuối tuần, biết lại nghĩ ra trò gì đây. nhấc máy: “Diệp Diệp à!”

      Kỷ Đông Nham ngồi sofa trong khu vực tiếp khách nghe thấy vậy bèn quay đầu qua, rùng mình về phía Niên Bách Ngạn, tỏ ý phải rũ bỏ hết mọi da gà người.

      Niên Bách Ngạn chẳng thèm đoái hoài tới cậu ta.

      Nhưng đầu kia hề lên tiếng. Niên Bách Ngạn cảm thấy nghi hoặc, bèn hỏi tiếp: “Diệp Diệp! Em sao vậy?” Sao gọi tới lại gì? Có phải ấn nhầm ? rất hay mắc bệnh này.

      Nhưng, nghe thấy tiếng thở dồn dập ở đầu kia điện thoại, điều này khiến cảm thấy bình thường.

      Đầu kia cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run rẩy vô cùng. ràng khóc: “Niên Bách Ngạn… biết đúng ? vẫn luôn biết…”

      “Biết chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ em ở đâu?” Niên Bách Ngạn có dự cảm lành, gấp gáp hỏi.

      Mà Kỷ Đông Nham ở bên kia dường như cũng nhận ra chuyện gì đó. Cậu ta ngồi yên được nữa mà đứng dậy về phía này, dùng khẩu hình miệng hỏi Niên Bách Ngạn: Sao đấy? Niên Bách Ngạn quan tâm tới Kỷ Đông Nham được nữa. Thực tế là cũng rất muốn biết xảy ra chuyện gì.

      “Tại sao bố lại ở cùng với Vincent? Tại sao họ lại buôn ma túy? Đám trẻ năm đó có phải có liên quan tới bố hay ? Nếu phải là bố , em cũng bị bắt về. Đó là người của bố , chính ông ấy!” Bên đó gần như khóc đến đứt hơi.

      Niên Bách Ngạn giật mình, chết sững, ngay sau đó tiếng nổ ầm vang trong đầu.

      ! Tại sao lại như vậy? Còn nữa, kẻ đó là ai? Chắc chắn là biết, đúng ? Gã đàn ông năm xưa hại em thê thảm như vậy rốt cuộc là ai? Giờ còn sống hay chết? Em phải giết chết , em nhất định phải giết chết !”

      Câu cuối cùng Tố Diệp gần như xuyên thủng tai Niên Bách Ngạn.

      Bên này Kỷ Đông Nham cũng nghe thấy. Cậu ta bàng hoàng nhìn Niên Bách Ngạn như nhìn người xa lạ.

      “Diệp Diệp! Em bình tĩnh chút!” Giọng Niên Bách Ngạn ở đầu kia rất sốt sắng: “Em mau cho biết giờ em ở đâu, ở công ty hay ở ngoài? lập tức tìm em!” Niên Bách Ngạn có phản ứng, sốt sắng hỏi.

      … Em phải giết chết ! Em…”

      Tố Diệp còn chưa hết câu, Niên Bách Ngạn ở đầu bên này nghe thấy tiếng “rầm” ầm vang, giống như tiếng đâm xe, ngay sau đó điện thoại truyền tới tiếng máy bận.

      “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn bỗng cảm thấy tim mình như ngừng đập, điên cuồng gào vào di dộng…



      ~Hết chương 694~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 695: Ngay từ đầu biết


      Khi Niên Bách Ngạn kịp tới trường thông qua hệ thống định vị của di động chỉ còn là đống lộn xộn. chiếc xe thể quen thuộc hơn. Đó chính là chiếc xe chống đạn đặt cho Tố Diệp, kiểu màu hồng phấn của phụ nữ. Ban đầu khi đặt, nó vốn là chiếc xe màu đen. Nhưng Tố Diệp nhìn chằm chằm thân của chiếc xe đen, nhíu mày : Đen thùi lùi, khó coi chết được! Đây là màu sắc mấy ông chủ lớn tuổi như mới thích. Em tình nguyện lái em đỏ của em. trả em ấy lại cho em!

      Thời gian xuất của em đỏ, nếu được tính theo tuổi thọ của con người, hoàn toàn có thể so sánh với người già rồi, cứ vài ba hôm lại “thiếu trách nhiệm”, để Tố Diệp mắc kẹt đường, làm người mẫu mô hình. Niên Bách Ngạn biết Tố Diệp có tình cảm với em đỏ, nhưng quả thực là vì nó quá nguy hiểm nên mới bắt ép Tố Diệp. Rồi cũng vì rất thích những màu sắc nổi bật, thế nên khi đặt cho chiếc xe chống đạn, đặc biệt chọn màu hồng phấn.

      còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này, Tố Diệp cực kỳ phấn khích. xoa đầu xe và : Màu này quá ngầu!

      Nhưng giờ phút này đây, chiếc xe màu hồng phấn cực ngầu đó nằm giữa đường cái. Đầu xe đâm nát thanh chắn đường bên cạnh. Thân xe có những dấu vết bị đâm nặng rất ràng, nhưng xét về tổng thể vẫn còn tạm ổn.

      con đường vốn rộng rãi, chỉ cố giao thông nghiêm trọng như chặn đứng Nhậm Đốc Nhị Mạch*. Các cảnh sát giao thông sử dụng việc điều tiết giao thông tạm thời để giải quyết trường với tốc độ nhanh nhất.
      *Cái này tớ tra google có nhưng ai giải thích , khi beta có thời gian, tớ cố gắng dịch bằng tài liệu tiếng Trung.

      Xe của Tố Diệp bị đâm ra khỏi phạm vi của CCTV, lệch tới góc chết. Chiếc xe gây tai nạn bỏ trốn. Xe cấp cứu nằm ngang bên cạnh xe của cảnh sát, kêu la inh ỏi.

      Niên Bách Ngạn chỉ lòng quan tâm tới Tố Diệp, nên cũng mặc kệ việc điều tiết giao thông. lái thẳng xe vào trường, dừng xe lại rồi xông vào trong phạm vi vụ tai nạn.

      Phía sau còn có chiếc xe nữa. Cửa xe mở ra, đó là Kỷ Đông Nham. ấy theo ngay sau Niên Bách Ngạn. Mấy nhân viên cảnh sát xông lên chặn họ lại, cầu họ lái xe ra khỏi trường vụ tai nạn, nếu phạt tiền, nặng tịch thu vì tội làm cản trở người thi hành công vụ.

      Nhưng Niên Bách Ngạn còn nghe vào tai bất kỳ lời nào của cảnh sát nữa. Tiếng còi xe cấp cứu gần đó khiến lòng bực bội. dự cảm hay như sóng biển cuốn mọi lý trí của . xô những người cảnh sát vây chặn ra, nhìn chằm chằm vào chiếc xe cấp cứu đó.

      Kỷ Đông Nham cũng rất lo lắng. Trong chiếc xe nằm ngang đường có bóng của Tố Diệp, chắc chắn ở trong xe cấp cứu. Nhưng điều ấy khó hiểu là tại sao xe cấp cứu lập tức tới bệnh viện?

      “Tránh ra! Tôi là chồng của chủ xe!” Bên kia, Niên Bách Ngạn hoàn toàn phát điên rồi. túm cổ trong số những người cảnh sát chặn đường mình, mạnh tay ném ta qua bên.

      trường hỗn loạn. Lại có thêm mấy cảnh sát nữa xông tới. Cách đó xa vọng lại tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Tuy rằng Kỷ Đông Nham cũng sốt ruột nhưng chí ít vẫn đánh mất lý trí như Niên Bách Ngạn. ấy vội vàng len lên, giải thích với cảnh sát giao thông, như vậy mới tránh được xung đột có thể phát sinh.

      Các cảnh sát giao thông bèn nhường đường. Đầu tiên, Niên Bách Ngạn xông tới phía trước chiếc xe. Khi chắc chắn rằng Tố Diệp ở trong xe, định tới chiếc xe cấp cứu bị cảnh sát giao thông chặn lại.

      “Thưa ! quen biết chủ xe có đúng ?”

      Trái tim bất an của Niên Bách Ngạn nhảy loạn lên. Suy nghĩ đầu tiên lên trong đầu là Tố Diệp bị thương rất nặng. Tuy rằng xe này đúng là chống đạn nhưng dẫu sao cũng bị đâm rất mạnh. Lúc ấy Tố Diệp còn gọi điện thoại, tâm trạng cực kỳ kích động. Lỡ như va phải đầu hoặc bị thương tới bộ phận nào khác cơ thể sao? hít sâu hơi, cố gắng để tâm trạng của bản thân ổn định trở lại rồi gật đầu: “ ấy là vợ tôi.”

      Kỷ Đông Nham cũng tới.

      Người cảnh sát : “Nếu là chồng của chủ xe vậy hãy xuất trình các giấy tờ có liên quan rồi tiến hành kéo xe . Xe thể nằm ngang ở đây mãi, ảnh hưởng tới giao thông.”

      “Bây giờ vợ tôi ra sao rồi?” Niên Bách Ngạn hỏi.

      Người cảnh sát nhíu mày: “Khi chúng tôi tới trường nhìn thấy chủ xe nữa. Chúng tôi điều tra về thông tin của chủ xe các đến đây.”

      Nghe xong, Niên Bách Ngạn chết sững. Kỷ Đông Nham cũng ngẩn người, thất thanh hỏi: “Thế nào gọi là nhìn thấy chủ xe?”

      nhìn thấy chủ xe có nghĩa là, chủ của chiếc xe này vứt xe lại đây, còn người rồi.” Người cảnh sát giao thông trả lời nghiêm túc.

      Nhưng Niên Bách Ngạn, Tố Diệp thể vứt xe lại. Cho dù chút ý thức cũng thể vứt xe của mình lại.

      “Người đâu? Các tìm chưa?” Kỷ Đông Nham sốt ruột.

      Người cảnh sát giao thông trả lời: “Chúng tôi thông báo cho phía cảnh sát!”

      cần ta , Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham cũng biết họ thông báo cho cảnh sát. Tiếng còi xe ngưng bặt, vị cảnh sát có thân hình vạm vỡ bước tới, theo sau là ba người cấp dưới mặc cảnh phục.

      ta bước tới, giơ thẻ ngành ra rồi : “ Niên Bách Ngạn phải ?”

      Niên Bách Ngạn gật đầu.

      “Chiếc xe xảy ra tai nạn là của hay của vợ ?”

      “Là của vợ tôi.”

      Người cảnh sát gật đầu: “Sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát, chúng tôi kết hợp với cảnh sát giao thông, kiểm tra tình hình giao thông đoạn đường này, phát chiếc xe gây tai nạn là chiếc Honda SUV màu đen, có biển số. Chiếc xe này đâm xe của vợ ra khỏi phạm vi của CCTV, dừng chưa tới phút đường lập tức rời khỏi trường.

      Niên Bách Ngạn nghiến răng.

      “Chúng tôi nghi ngờ có người muốn bắt cóc vợ nên cố tình tạo trường là vụ tai nạn giao thông.” Người cảnh sát rành mạch từng chữ: “Tới giờ vẫn chưa tung tích của chủ xe. Niên! cần phải cùng chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

      Nếu Tố Diệp vẫn còn ở trường, có thể việc cũng ầm ĩ đến thế. Cảnh sát thủ đô rất bận rộn. Mấy chuyện lặt vặt này thông thường phiền tới họ, đều tự giải quyết riêng. Nhưng vấn đề bây giờ là chiếc xe gây tai nạn bỏ trốn, chủ xe mất tích, khi dính dáng tới bắt cóc đây vụ án hình .

      Hơn nữa sau khi nhanh chóng điều tra được thân phận của chủ xe là vợ của Niên Bách Ngạn, người có thế lực nổi danh trong giới kinh doanh, câu chuyện đằng sau việc này chắc chắn hề đơn giản.

      Khi nhìn thấy xe cảnh sát tới nơi, dự cảm lành trong lòng Niên Bách Ngạn càng thêm dữ dội. Nghe ta xong, gật đầu. Kỷ Đông Nham đứng bên lập tức : “Tớ cùng cậu tới sở cảnh sát!”





      Sở cảnh sát.

      Kỷ Đông Nham làm các thủ tục lấy lời khai có liên quan cách rất hợp tác. ấy cố gắng những gì mình biết, hy vọng cảnh sát có thể lập tức phá án.

      Kỷ! Ý của , đây là vụ bắt cóc có tính chất trả thù?” nữ cảnh sát vừa hỏi vừa ghi chép. ấy lớn tuổi lắm, có thể cũng vừa vào đơn vị chưa lâu. Lúc nhìn Kỷ Đông Nham, ấy chốc chốc lại đỏ mặt.

      “Bao năm nay, Niên Bách Ngạn đắc tội với ít người, xảy ra chuyện này cũng có gì ly kỳ.” Kỷ Đông Nham đáp. ấy nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, chẳng hiểu sao chợt nhớ tới Dương Nguyệt, trong lòng bỗng cảm thấy áy náy. Nếu phải vì mình, có lẽ bé ấy cần phải rời xa quê hương.

      Niên là bạn hợp tác. cho rằng có đối tượng nào đáng nghi ?”

      Kỷ Đông Nham suy nghĩ: “Ví dụ như công ty đá quý Golden Harvest bị Niên Bách Ngạn đánh đổ, Pitt từng cạnh tranh đấu thầu mỏ ruby với Niên Bách Ngạn tại Sri Lanka, hoặc là…” ấy hơi do dự đôi chút.

      “Hoặc là ai?”

      Sắc mặt Kỷ Đông Nham trở nên nặng nề: “Hoặc là nguyên chủ tịch tập đoàn Bright, Vincent.”

      “Vincent bị cảnh sát truy nã?” Nữ cảnh sát ngạc nhiên.

      Kỷ Đông Nham gật đầu với vẻ nghiêm trọng.

      “Ông ta có đủ động cơ ?”

      “Niên Bách Ngạn nuốt trọn Bright. xem ông ta có đủ động cơ ?” Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.

      có tin tức của ông ta?”

      , tôi có!” Kỷ Đông Nham thở dài.

      Hơn nữa, đây cũng chỉ là suy đoán của ấy, thể cấu thành chứng cứ phạm tội của Vincent. Dù là Golden Harvest hay Pitt mà nhắc tới trước đó đều là những đối thủ cạnh tranh bị Niên Bách Ngạn loại bỏ. Nếu về tỷ lệ phạm tội, ra bọn họ cũng giống như Vincent.

      Trong gian phòng trong sở cảnh sát, sếp của đội hôm nay đích thân lấy lời khai của Niên Bách Ngạn.

      Nhưng việc lấy lời khai khá khó khăn.

      Niên! Đối phương ràng biết có CCTV vẫn còn đâm vào xe của chị nhà, sau đó lợi dụng điểm mù của camera để đưa chị nhà . Đây ràng là khiêu khích công khai. cảm thấy đối phương có thể là ai?”

      Trông Niên Bách Ngạn đầy tâm . châm điếu thuốc, sợi thuốc lá yên lặng cháy. Đầu lọc đỏ rực tỏa ra những làn khói xám. Rất lâu sau mới : “Bây giờ vẫn chưa thể xác định là bắt cóc, phải ?”

      “Sau khi chiếc xe gây tai nạn rời , vẫn chưa thấy vợ xuất .” Người sếp này cảm thấy cần phải nhắc nhở câu. Ông ta nghĩ chuyện đơn giản như vậy, người như Niên Bách Ngạn thể nào lại nghĩ ra.

      Niên Bách Ngạn rít hơi thuốc như có tâm gì đó.

      “Gần đây có đắc tội với kẻ nào ?”

      khẽ lắc đầu.

      “Theo tôi được biết, để gây dựng lại Niên Thị, đánh đổ các doanh nghiệp loại 2, loại 3 khác. Ngoài ra, ở Nam Phi và Sri Lanka, đều có đối thủ cạnh tranh. Hoặc, việc mới thu mua Bright cũng đắc tội với ít người. Lẽ nào có đối tượng nghi ngờ sao?” Người cảnh sát nheo mắt lại, hỏi.

      Mọi người ai cũng biết, thương trường, Niên Bách Ngạn là người tàn nhẫn có tiếng, sao ta có thể dễ dàng giành được các thị trường loại 2, loại 3? Sao có thể dễ dàng có được mỏ kim cương ở Nam Phi? Hơn nữa nghe ta còn đấu thầu được mỏ ruby với số tiền thấp hơn đối thủ, đạt được thỏa thuận với phía Sri Lanka. Cho dù có là con ông trời cũng chưa chắc thuận buồm xuôi gió đến vậy chứ?

      Mà những công ty hoặc doanh nghiệp đồng thời cạnh tranh với ta, có công ty thậm chí đối mặt với nguy cơ phải phá sản hoặc phải sáp nhập. Đến cả tổng công ty quốc tế danh nổi như cồn là Bright cũng phải đối mặt với kết quả bị đổi chủ. Bên ngoài truyền ra bất kỳ tin đồn nào bất lợi với ta, nhưng thế có nghĩa là thủ đoạn của người này quang minh chính đại.

      Sắc mặt của Niên Bách Ngạn bình thản rồi, hoàn toàn khác với vẻ gấp gáp và mất hết lý trí khi ở trường. Sau khi những lời đó vừa dứt, trong đầu lên câu Nguyễn Tuyết Cầm từng với : Cậu phải cẩn thận, bề ngoài trông ông ta có vẻ nho nhã, thực chất nội tâm bên trong là kẻ điên rồ và bệnh hoạn đấy!

      Phải, ngay từ đầu biết kẻ bệnh hoạn!

      ~Hết chương 695~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 696: Nếu năm đó người ấy là Tố Diệp


      Nhưng câu trả lời của Niên Bách Ngạn lại là: “Xin lỗi, tôi biết!”

      Người cảnh sát trở nên bực bội: “ Niên! có còn muốn tìm vợ mình hay ? hợp tác thế này khiến chúng tôi rất khó triển khai việc tìm kiếm.”

      “Nếu vợ tôi bị người ta bắt cóc, vậy tất cả những người tôi từng đắc tội đều đáng nghi. Tôi có cách nào xác định cụ thể đó là ai.” Niên Bách Ngạn thành .

      Người cảnh sát nhìn rất lâu. Rất lâu sau, ta định lên tiếng có người gõ cửa rồi vào, trong tay cầm theo tài liệu: “Tài liệu về chiếc xe gây ra tai nạn được tìm ra.”

      Người cảnh sát đón lấy, gật đầu. Người cấp dưới ra ngoài. ta đọc tài liệu, sắc mặt nặng nề. Cuối cùng ta ngước nhìn Niên Bách Ngạn: “Chiếc xe gây ra tai nạn là do đối phương ăn trộm mà có. Đây là ghi chép việc báo án của chủ xe.” Dứt lời, ta đưa tài liệu cho Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn đón lấy và đọc, sắc mặt vẫn bình lặng như nước.

      “Điều này đủ chứng minh đối phương lên kế hoạch sẵn. Niên! vẫn chưa nghĩ ra điều gì sao?” Cảnh sát hỏi.

      Niên Bách Ngạn đặt tập tài liệu xuống, gương mặt cũng nặng nề. nhìn người cảnh sát, giọng điệu nhạt nhòa: “Vợ tôi xảy ra chuyện, tôi còn lo lắng hơn ai hết.”

      Người cảnh sát cuộn chặt tay lại, rồi buông ra. lúc lâu sau, ta : “Nếu đối phương gọi điện tới tống tiền, mong nhất định phải hợp tác với cảnh sát, như vậy giúp cho việc điều tra của cảnh sát được thuận tiện hơn.”

      “Tôi làm vậy.” Niên Bách Ngạn đứng dậy, giơ tay ra trước mặt ta: “Cũng mong nhất định phải tìm được vợ tôi.”

      Người cảnh sát cũng đứng dậy, bắt tay với : “Đây là trách nhiệm của chúng tôi.”

      “Ngoài ra, về chuyện này, mong phía cảnh sát giữ kín.” Niên Bách Ngạn đưa ra cầu.

      Cảnh sát : “Bảo vệ quyền riêng tư của đương cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Về phía báo chí, chúng tôi hồi đáp, nhưng cũng thể tránh được việc họ suy đoán, dẫu sao việc cũng xảy ra ngay giữa ban ngày.”

      Niên Bách Ngạn gật đầu.

      Ra khỏi sở cảnh sát, bước của Niên Bách Ngạn trở nên gấp gáp. Kỷ Đông Nham theo sau rảo mấy bước lớn để chặn đường Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn dừng bước, nhìn cậu ta.

      “Cậu biết đó là ai, phải ?” Kỷ Đông Nham hỏi thẳng.

      Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng: “Tớ biết. Nhưng bây giờ tớ phải sai người tìm Tố Diệp. Cậu tốt nhất đừng chặn đường tớ.”

      “Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc cậu có chuyện gì giấu tớ?” Kỷ Đông Nham vui.

      có!” Buông câu này xong, Niên Bách Ngạn vòng qua ấy.

      “Tớ cũng sai người tìm Tố Diệp.” Kỷ Đông Nham với sau lưng .

      Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn ấy: “Bây giờ việc quan trọng nhất, ngoại trừ tìm Tố Diệp ra, là phải phong tỏa tin tức với bên ngoài. Tớ nghĩ cố vừa xảy ra lọt tới tai đám nhà báo rồi. Chúng ta cần phải chặn chuyện này lại. khi việc bị lan truyền ảnh hưởng tới việc Niên Thị lên sàn.”

      Ánh mắt Kỷ Đông Nham lạnh hẳn : “Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới chuyện lên sàn? Niên Bách Ngạn! Ban đầu chính vì cậu chỉ lo cho mỏ kim cương, mới khiến em trai cậu hận cậu như vậy. Bây giờ có phải cậu định để cả Tố Diệp hận cậu luôn ?”

      Niên Bách Ngạn mở cửa xe, hơi nghiêng mặt qua. Đáy mắt dường như kìm nén ngọn lửa, ỉ cháy. lúc sau, lên tiếng, giọng lại bình thản, điềm đạm lạ thường.

      “Tớ chỉ muốn giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.”

      Kỷ Đông Nham nghiến răng: “Cậu lấy Tố Diệp tốt nhất phải chịu trách nhiệm với an toàn của ấy. Bằng , đừng trách tớ trở mặt!” Dứt lời, ấy cũng lên xe mất.

      Niên Bách Ngạn trở về xe, rất lâu khởi động.

      Ngọn lửa phẫn nộ nơi đáy mắt và sốt ruột trong lòng dính chặt vào nhau, tắc nghẹn nơi lồng ngực khiến khó chịu muốn chết. muốn thở hắt ra mạnh để làm dịu cảm giác này nhưng vô ích. Cho dù chỉ thở nhàng, cũng cảm thấy con tim đau đớn khó mà chịu nổi.

      đập mạnh lên vô lăng. Đáng chết! Giờ bực bội đến mức muốn giết người đây!

      Cứ nghĩ tới việc chiếc xe đó bị đâm bắn ra khỏi đường là Niên Bách Ngạn lại phát điên. biết rốt cuộc Tố Diệp có bị thương , nếu bị thương có nghiêm trọng .

      Gân xanh gần như gồ lên mu bàn tay . Bây giờ chỉ muốn lập tức bắn chết kẻ bắt cóc Tố Diệp.

      cầm di động lên, gọi vào số điện thoại.

      Đối phương nhận máy rất nhanh: “ ạ?”

      “Hôm này chị về nhà chưa?” Niên Bách Ngạn cố gắng đè nén nỗi đau nơi lồng ngực, hỏi Tiểu Nhã.

      “Về rồi ạ! Nhưng mà sắc mặt của chị được tốt cho lắm. Chị cho bọn em nghỉ làm sớm.”

      “Được rồi.” Niên Bách Ngạn cúp điện thoại.

      lát sau, lại gọi vào số khác.

      “Đại ca Khôn! Người của tìm được Vincent chưa?”

      Đối phương rất áy náy: “Gã này quá ranh ma, nhiều nơi nấp. Nhưng mà chú yên tâm, phái thêm nhiều tay chân rồi.”

      “Sau khi tìm được , phải cứu vợ em ra trước rồi hẵng xử.”

      “Gì cơ? Em dâu ở trong tay ?” Đối phương kinh ngạc, rồi lập tức giận dữ: “ thấy thằng này chán sống rồi!”

      “Làm phiền rồi!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên cực kỳ băng giá…





      chứng minh, khứu giác của đám phóng viên nhạy hơn so với người thường. Chuyện chiếc xe của Tố Diệp xuất tại trường vụ tai nạn giao thông bị lộ ra, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì ai . Có rất nhiều ý kiến khác nhau. Mọi người đều lấy làm lạ vì sao Tố Diệp lại bỏ xe mà ? Có người suy đoán vì bị thương nên tự tới bệnh viện. Lại có người cảm thấy tình đơn giản như thế, chưa biết chừng bị bắt cóc rồi cũng nên.

      Vô vàn các suy luận, kiểu gì cũng có cái là đúng.

      Từ lúc Tố Diệp xảy ra chuyện tới khi Niên Bách Ngạn trở về nhà chỉ vỏn vẹn có ba tiếng đồng hồ, vậy mà bao nhiêu suy luận lan tràn mạng. Phóng viên thông qua các nguồn thông tin để nghe ngóng chuyện này, thậm chí còn nghe ngóng từ phía cảnh sát giao thông và cảnh sát hình . Người của họ vẫn giữ im lặng với phía báo chí như thường lệ, nên thể tìm được thông tin gì từ họ.

      Khi xe của Niên Bách Ngạn rẽ vào Nam Trì Tử thấy ít xe của phóng viên đỗ ở đó, có lẽ là muốn biết chút chuyện từ . nắm chặt vô lăng, quay đầu, vòng qua con đường đó, đường sau để quay về nhà.

      Vừa vào trong nhà, đứng người.

      Rất nhiều người ngồi trong phòng khách.

      Có Niên Bách Tiêu, Diệp Uyên, Lâm , Phương Tiếu Bình và Tố Đông. Tố Khải trong bộ cảnh phục đứng trước cửa sổ, sắc mặt nặng nề, nghiêm trọng.

      Sau khi thấy Niên Bách Ngạn về, mọi người trông có vẻ rất kích động. Tố Khải lập tức xông tới, hỏi thẳng thừng: “Rốt cuộc chị em xảy ra chuyện gì?”

      Những người này có thể xuất trong nhà kỳ lạ chút nào. Dấu vân tay của Niên Bách Tiêu lưu lại còn chưa xóa . Nó có thể tự do ra vào tứ hợp viện.

      “Cảnh sát điều tra rồi.” Niên Bách Ngạn .

      “Tiểu Diệp bị thương hay bị làm sao? Bách Ngạn à! Rốt cuộc con có nhìn thấy Tiểu Diệp ? Bây giờ nó ở đâu?” Đôi mắt của Phương Tiếu Bình sưng đỏ, có thể nhận ra bà khóc.

      “Cậu, mợ! Hai người cứ yên tâm. Con nhất định để ấy xảy ra chuyện.” Niên Bách Ngạn hứa.

      để chị em xảy ra chuyện ư?” Tố Khải nắm chặt tay lại: “Có phải biết chuyện gì ?”

      “Tố Khải!” Niên Bách Ngạn nghiêm túc nhìn cậu: “Lúc này em nên chăm sóc tốt cho bố mẹ chứ phải tới đây chất vấn .”

      Tố Khải bước tới, nhìn với vẻ lạnh lùng, cứng rắn, rành mạch từng từ: “Em rất nhất định biết chị em rốt cuộc gặp phải chuyện gì. Chuyện này chắc chắn em điều tra. Vẫn câu đó thôi! tuyệt đối đừng khiến em phải đích thân bắt !”

      Tố Đông nghe xong, bả vai liền co rúm lại: “Tiểu Khải! Con cái gì vậy? Tại sao con lại đòi bắt rể?” Rồi ông quay sang Niên Bách Ngạn: “Bách Ngạn! Có phải con biết Tiểu Diệp ở đâu ? Lẽ nào nó bị bắt cóc ư?”

      Niên Bách Ngạn thể cảm xúc gì, cũng câu.

      “Tố Khải! Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Diệp Uyên cũng sốt ruột.

      Lâm thực ra còn lo lắng hơn. Tiếc là người ôm cái bụng to tướng như ấy được quá kích động.

      Tố Khải cắn chặt răng, ánh mắt vẫn dừng người Niên Bách Ngạn. Cậu lạnh lùng đáp lại: “Con chỉ bắt những người phạm pháp thôi!” Dứt lời, cậu rời khỏi tứ hợp viện.

      Phương Tiếu Bình nghe xong phát điên: “Bách Ngạn! Có chuyện gì vậy? Con mau chứ!”

      “Phải đấy! Tiểu Khải nó thế là có ý gì?”



      Khó khăn lắm mới đuổi được mọi người về, chỉ còn lại mình Niên Bách Tiêu.

      Niên Bách Ngạn tựa cả người vào sofa. nhắm mắt lại, xoa dịu cảm giác chua cay nơi hốc mắt. biết nó nhìn . lúc sau, khẽ hỏi: “Cả em cũng định chất vấn à?”

      Niên Bách Tiêu nhìn .

      trai của cậu. Cho dù trước đây cậu bất mãn với bao nhiêu vẫn rất hiểu trai mình. Trông bình thản như vậy nhưng thực chất trong lòng bốc hỏa, nếu đôi mắt chẳng mệt mỏi đến thế.

      “Em chỉ muốn hỏi câu.” Niên Bách Tiêu cố gắng để giọng điệu của mình ôn hòa chút.

      Niên Bách Ngạn vẫn nhắm nghiền hai mắt.

      “Nếu năm xưa, đổi lại là chị dâu bị bắt cóc, vẫn làm vậy sao?” Niên Bách Tiêu hỏi.

      Niên Bách Ngạn trầm mặc rất lâu.

      Sau đó chỉ đáp chữ: Phải!

      Hô hấp của Niên Bách Tiêu trở nên dồn dập, sau đó cậu đứng dậy. Trông cậu có vẻ rất kích động, nhưng lại biết phải gì. Cậu lại lại bên cạnh sofa. Cuối cùng, cậu hỏi Niên Bách Ngạn: “ bảo đảm cho chị dâu được bình an, phải ?”

      Trước nay, chuyện bắt cóc năm đó vẫn luôn là nút thắt tận sâu trong lòng Niên Bách Tiêu. Đây cũng là nguyên nhân cậu xích mích với . Còn vừa nãy sở dĩ cậu hỏi vậy là vì muốn giải đáp thắc mắc trong lòng.

      Cậu luôn cảm thấy trai quan tâm tới mình. Nhưng thực tế là tận sâu trong lòng, cậu hiểu trai coi trọng mình thế nào, cả việc trai coi trọng chị Tố Diệp ra sao, cậu cũng thấy cả. chữ “phải” vừa rồi của giúp cậu biết chuyện năm xưa có tình. Tuy rằng cậu biết được tình hình cụ thể nhưng cũng tin, ra quan tâm tới mình.

      Nhưng đồng thời lúc này cậu lại lo lắng, lo chị Tố Diệp biết có may mắn như vậy .

      Niên Bách Ngạn trả lời: “Đúng thế!”

      Tâm trạng của Niên Bách Tiêu càng trở nên kích động hơn. Cậu ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, kéo tay lại rồi chân thành : “Vậy chúng ta có thể tìm cảnh sát để hợp tác. có thể tất cả những gì mình biết cho Tố Khải, ấy vốn dĩ cũng là cảnh sát mà.”



      ~Hết chương 696~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 697: thể dính dáng tới cảnh sát


      Niên Bách Ngạn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo. Biểu cảm này như chậu nước lạnh dập tắt mọi tâm trạng kích động của Niên Bách Tiêu. Cậu ngừng lại, nhưng trong lòng lại dâng lên linh cảm chẳng lành.

      Niên Bách Ngạn nhìn Niên Bách Tiêu, trong đôi mắt có nặng nề thể ra. Rất lâu sau mới lên tiếng: “Nhà họ Niên thể dính dáng tới cảnh sát, dù là ngày trước hay bây giờ.”

      Niên Bách Tiêu nghe xong liền giật mình: “Vì sao chứ?” Thanh của cậu gần như chói tai.

      Ánh mắt mệt mỏi: “Bách Tiêu! Em còn , có những chuyện cần biết. Mà cũng định để em biết, thế nên việc em cần làm bây giờ là tin tưởng , biết ?”

      à! Em còn là thằng nhóc mấy nữa rồi!” Nghe xong câu ấy, Niên Bách Tiêu cực kỳ tổn thương.

      Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Trong mắt em vẫn luôn là đứa trẻ.” Cuối cùng bổ sung thêm: “Em còn rất nhiều thời gian và tuổi xuân, cần phải gánh vác chuyện gì cho nhà họ Niên cả. Trước đây rất phản đối chuyện em đua xe, là vì sợ người thân duy nhất cuộc đời này cũng rời xa mình. Nhưng bây giờ em có trách nhiệm với việc mình muốn làm, em có lý tưởng, có hoài bão, như vậy rất tốt. Thế nên em chỉ cần bạo dạn bước về phía trước, việc có thể giúp em là san bằng con đường đó giúp em.”

      …” Cổ họng Niên Bách Tiêu nghẹn lại.

      Bao nhiêu năm qua, Niên Bách Ngạn chưa bao giờ với cậu những lời này. Cậu cũng hề biết ra trai lại sợ đơn đến vậy. Là con trưởng của nhà họ Niên, ra phải mang nhiều trọng trách đến thế. Mà sở dĩ bây giờ cậu vẫn có thể tự do tự tại làm chuyện mình muốn làm, hoàn toàn là nhờ trai trải đường xây cầu sẵn.

      đối xử với cậu như bố, vậy mà cậu vẫn luôn hiểu lầm , cố tình hiểu mệt mỏi gương mặt rốt cuộc là vì điều gì. con người như vậy, ra bản thân cậu cũng thấy rất đáng ghét.

      ! Rốt cuộc nhà họ Niên làm sao rồi? cho em biết .”

      “Bố chúng ta từng làm sai, thế nên, vì danh dự của bố, vì thanh danh của Niên Thị, chỉ có thể trả nợ.”

      Hô hấp của Niên Bách Tiêu trở nên dồn dập: “Bố nợ tiền sao? Hay là nợ thứ gì? ! Nếu cần trả em trả cùng . Em cũng là thành viên của nhà họ Niên. Có trọng trách gì em muốn gánh vác cùng .” Vì sốt sắng, giọng Mỹ của cậu cũng biến điệu.

      cần!” Niên Bách Ngạn bất ngờ sa sầm mặt lại, quát lên.

      …”

      “Nếu muốn làm chuyện gì đó cho nhà họ Niên phải làm hai việc.” Niên Bách Ngạn ràng: “Thứ nhất, bảo vệ an toàn của bản thân. Thứ hai, thay chăm sóc cho cậu mợ của Tố Diệp.”

      Niên Bách Tiêu sốt ruột: “! Em muốn…”

      “Lúc này em làm tốt được hai chuyện này là giúp chuyện lớn rồi, nghe chưa?” Sắc mặt Niên Bách Ngạn trầm lạnh.

      Niên Bách Tiêu thấy Niên Bách Ngạn giận rồi, cũng dám thêm gì nữa, bèn gật đầu.

      Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi tứ hợp viện, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

      chút hoàng hôn cuối cùng cũng bị thời gian kéo vào trong tầng mây. Ánh sáng màu đỏ yếu ớt ấy dần dần bị màn đêm nuốt hết. Ánh sáng lớp thủy tinh của khung cửa sổ chạm trổ hình thoi cũng trở nên tĩnh mịch, nhuộm lên cái giá lạnh của đêm đông.

      Tia sáng cuối cùng hắt lên gương mặt nghiêng của Niên Bách Ngạn. Gò má cương nghị, góc cạnh cứ thế chìm trong vùng nửa sáng nửa tối khiến người ta nhìn đôi mắt .

      Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên ắng.

      Như tòa thành chết chóc, cuối cùng chỉ còn lại mình .

      chưa từng thấy đơn độc như vậy. Mà hôm nay, cảm giác đơn độc đủ để gặm nhấm con người này như mầm bệnh lan ra xung quanh , khiến chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến thế.

      Trước đây cũng đơn, chỉ có mình. Tố Diệp cũng từng rời xa để tới Tây Tạng. Nhưng lúc đó cũng chưa hề khó chịu như hôm nay.

      Tựa như cả thế giới này chỉ còn mình sống sót, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của mình.

      Niên Bách Ngạn cứ ngồi như thế, cho tới khi có chiếc lá nhàng rụng ngoài cửa sổ, khi đập vào cửa sổ tạo ra thanh khe khẽ, mới đảo đảo chút con người khô rát, rồi khẽ cửa động. Tay chân gần như tê cứng hết cả.

      cầm điếu thuốc lên, kẹp giữa ngón tay nhưng bật lửa mấy lần vẫn được. Lúc ấy mới bàng hoàng nhận ra tay mình run lên bần bật.

      Vì thế mà lo lắng hóa thành căm phẫn.

      ném chiếc bật lửa lên mặt bàn. Nó phát ra tiếng chói tai.

      Sau đó, chiếc di động cũng vang lên đúng lúc này như có cảm ứng vậy.

      Niên Bách Ngạn cầm di động lên. Đó là đầu số vệ tinh, thể định vị, cũng tức là thể biết được vị trí của đối phương. hơi nheo mắt lại. dự cảm cứ thế nảy nở.

      Nhận điện thoại, Niên Bách Ngạn gì.

      Đối phương lên tiếng trước, nụ cười rất chói tai. Vốn dĩ là thanh tao nhã vậy mã hôm nay nghe lại như chó nhà có đám.

      “Niên Bách Ngạn! Vợ mày ở trong tay tao.”

      “Vincent!” Niên Bách Ngạn vứt điếu thuốc sang bên, dựa người vào sofa, hỏi rành mạch: “Ông muốn thế nào?”

      Ngữ khí của vô cùng chắc chắn, dường như hề tỏ ra ngạc nhiên với việc Vincent gọi điện tới. Vincent cũng nhận ra giọng điệu của , cười khẩy: “ hổ là Niên Bách Ngạn, xem ra mày đoán ra từ lâu.”

      “Rốt cuộc ông muốn thế nào?” Niên Bách Ngạn quan tâm tới mấy lời thừa thãi của ta. hỏi lại lần nữa, giọng dần trở nên lạnh lẽo.

      “Đầu tiên mày hại tao bị điều tra, sau đó lại ăn trộm vương quốc của tao. Niên Bách Ngạn! Mày bảo tao muốn làm gì đây? Vincent này bao năm nay tung hoành thương trường, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn đến thế.” Vincent nghiến răng nghiến lợi.

      “Chẳng qua chỉ là chuyện đấu đá về lợi ích thương trường thôi, giờ ông bắt cóc người khác, tính chất thay đổi rồi.” Niên Bách Ngạn nhẫn nhịn ngọn lửa phẫn nộ.

      “Người thay đổi quy tắc trò chơi trước phải là tao.” Vincent cười lạnh: “Tao biết mày vẫn luôn điều tra tao, cũng tra ra ít chuyện năm xưa. Nếu vậy, chi bằng chúng ta ngồi chuyện đàng hoàng với nhau.”

      “Ông chính là Samle?” Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại.

      Vincent bật cười: “ lâu lắm rồi còn nghe thấy người ta gọi tao như thế nữa. Từ sau khi bố mày qua đời.”

      Sắc mặt Niên Bách Ngạn càng ngày càng lạnh như băng.

      cầu của tao rất đơn giản. Trả lại tao Bright và mỏ kim cương. Nếu bao năm qua mày vẫn cẩn trọng bảo vệ Niên Thị, vậy chi bằng bây giờ mày đóng cửa Niên Thị luôn , thế nào, Niên Bách Ngạn? Mấy cầu này đối với mày muỗi quá phải ?”

      Niên Bách Ngạn cười khẩy: “ cầu của ông đúng là quá đơn giản. Tôi còn tưởng ông đòi mạng tôi chứ.”

      “Mới đó lấy mạng của mày hời cho mày quá. Mày hại tao sống bằng chết, mày nghĩ tao để cho mày chết dễ dàng thế sao?” Vincent cười thâm hiểm: “Nghe năm xưa mày cực kỳ tàn nhẫn với em trai. Bây giờ tao muốn xem xem, người phụ nữ này trong lòng mày có sức nặng thế nào?”

      thời gian !” Niên Bách Ngạn cất giọng u.

      “Mười hai giờ đêm mai, địa điểm tao thông báo với mày sau.” Vincent : “Cho mày thoải mái thời gian phải là để mày báo cảnh sát đâu nhóc ạ. Mày phải chuẩn bị sẵn hợp đồng chuyển nhượng tới gặp tao. Nhớ kỹ, chớ có báo cảnh sát, đừng dại chuốc phiền phức cho mình! Mình mà dám to gan giở trò, cẩn thận cái mạng của đứa con này đấy! Còn nữa, tao biết mày thuê cả đám người để tìm tao. Ngày mai tuyệt đối đừng để tao nhìn thấy bọn nó. Người của tao mai phục xung quanh, khi nhìn thấy có người theo đuôi mày, đừng trách tao cho mày mất cả chì lẫn chài!”

      Niên Bách Ngạn bình tĩnh đáp: “Tôi cần chắc chắn rằng vợ tôi bị thương!”

      “Yên tâm ! Trước khi chưa có được thứ tao cần, vợ mày tuyệt đối an toàn.” Vincent cười châm biếm rồi bỗng : “ !”

      Đối phương có lẽ chuyển máy.

      Trái tim Niên Bách Ngạn như vọt lên tận cổ.

      Đầu kia nhanh chóng truyền tới giọng của Tố Diệp. căng thẳng, sợ hãi như tưởng tượng của , giọng của bình tĩnh đến bất ngờ. : “Bách Ngạn! được tha cho tên ác ôn này. phải báo cảnh sát, mặc kệ em!”

      “Diệp Diệp!” Nghe vậy, tim đau như dao cắt. lập tức hỏi: “Em có bị thương ?”

      “Em sao! tuyệt đối đừng lo cho em! Bách Ngạn! cần soạn hợp đồng gì hết, đừng tới đây mình…” còn chưa xong, điện thoại bị Vincent giật lại: “Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc có tới cứu con đàn bà của mày , mày tự quyết định !”

      Dứt lời, cúp máy.

      Di động truyền tới tiếng máy bận.

      Nhưng bên tai Niên Bách Ngạn chỉ văng vẳng câu của Tố Diệp: Cứ mặc kệ em… cần soạn thảo hợp đồng gì hết, đừng tới đây mình…

      căm hận chính mình. Tố Diệp vốn dĩ phải chịu nhiều đau khổ đến thế.

      Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn đứng dậy vào phòng sách.

      Cánh cửa phòng sách được đóng lại nhàng.

      bước tới bên giá sách lớn, ánh sáng trong đôi mắt trở nên u tối đến kinh người. giơ tay, lật ô vuông ngầm, rồi quét dấu vân tay. Bức tranh tường tường từ từ được nâng lên, bên trong giấu chiếc hộp.

      mở hộp, đó là khẩu súng.

      Niên Bách Ngạn cầm khẩu súng lên tay, đút từng viên đạn vào. Sống lưng thẳng tắp, bờ môi khẽ mím lại, tạo thành đường cong lạnh giá với khuôn cằm.

      chỉ muốn lập tức bắn tất cả số đạn này vào người Vincent.

      Nhưng mà…

      Niên Bách Ngạn nghĩ tới Tố Diệp, rồi lại nhớ tới câu hỏi của Niên Bách Ngạn: nhất định cứu chị Tố Diệp ra cách an toàn, đúng ?

      Bàn tay cầm súng của chợt buông thõng.

      Nỗi hận trong đôi mắt Niên Bách Ngạn trở thành lo lắng.

      Rất lâu sau, lại đặt súng về vị trí cũ, quét dấu vấn tay để bức tranh rơi xuống. Tất cả được khôi phục nguyên dạng…





      Người cảnh sát phụ trách vụ Tố Diệp bị bắt cóc kiểm nhận tài liệu Tố Khải gõ cửa vào. ta ngước lên nhìn: “Tố Khải?”

      “Đội trường Từ! Thành xin lỗi chưa có lời trước tới đây.” Tố Khải hùng hùng hổ hổ.

      Đội trưởng Từ biết quan hệ của và Tố Diệp, ra hiệu cho ngồi xuống rồi : “Nếu cậu muốn tìm hiểu về vụ án rất xin lỗi, bây giờ tôi thể trả lời cậu chuyện gì cả.”

      “Đó là chị tôi. Tôi có quyền được biết tình hình điều tra của các .” Tố Khải ngồi.

      “Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng mong cậu ủng hộ cho công việc của chúng tôi.” Dẫu sao cũng cùng đội, chức trách khác biệt, thế nên họ tiện nhiều…



      ~Hết chương 697~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :