1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 678: Công ty của chồng mình, cậu nên tới xem


      Sau khi cùng Niên Bách Ngạn trở về Bắc Kinh, Tố Diệp nghỉ trọn ngày rồi mới quay trở về Liêm Chúng điểm danh. Điều khiến hoàn toàn thể ngờ là, toàn bộ các đồng nghiệp, được giáo sư Đinh dẫn đầu, đều đứng ra cửa đón . Khoa trương hơn là, còn thả băng rôn dọc, bên viết những lời chào mừng cực kỳ cường điệu.

      Khiến Tố Diệp nhớ tới câu : Cảnh tượng ấy quả là chiêng trống vang trời, pháo nổ râm ran, hồng kỳ phấp phới, người đông nghìn nghịt.

      Đinh Tư Thừa cũng tới, mỉm cười động viên.

      Tiệc mừng công là thể bỏ, nhưng Tố Diệp cảm thấy mình “ có công hưởng lộc”, tỏ ý muốn tổ chức tiệc mừng công gì đó. Giáo sư Đinh thực lời hứa. Vì Tố Diệp biểu rất tốt khi ở Tây Tạng, tổ tâm lý do lập ra quả thực giúp được ít trẻ em ở đó bước ra khỏi bóng đen tâm lý. Những trải nghiệm và rất nhiều hành động đầy trách nhiệm của ở Tây Tạng khiến hoàn toàn xứng đáng đảm nhận chức trưởng phòng.

      Nhưng Tố Diệp vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.

      Trong buổi họp, nhắc tới Cố Lâm, chủ động chịu trách nhiệm đối với cái chết của Cố Lâm. Giáo sư Đinh chân thành cho rằng chuyện này liên quan gì tới . Cố Lâm bỏ rơi mọi người trước, sau đó mới gặp nạn. Mà trong biển rừng, nếu có Tố Diệp, Hà Minh và Phương Bội Lôi có lẽ bỏ mạng từ lâu.

      Cả Hà Minh và Phương Bội Lôi cũng đồng tình với ý kiến của giáo sư Đinh. Qua mấy ngày điều dưỡng, vết thương của Hà Minh lành lại. Còn thái độ của Phương Bội Lôi đối với Tố Diệp thay đổi hoàn toàn. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong biển rừng đều là Phương Bội Lôi chủ động báo cáo với giáo sư Đinh. Trong báo cáo, chị ấy nhấn mạnh, Tố Diệp giúp họ ra được biển rừng như thế nào, đắp thuốc lên vết thương của Hà Minh để ngăn ngừa chất độc ra sao, rồi còn luôn cổ vũ, động viên họ kiên cường, tin rằng còn được tiếp tục sống.

      Tố Diệp chợt cảm thấy lòng mình chua xót. rất ít khi thấy cảm động như vậy. cảm động tới từ người thân, bạn bè mà tới từ chính những người đồng nghiệp. Nó khiến cảm thấy, ra việc cạnh tranh trong công việc cũng chỉ là trong những mặt của nhân tính mà thôi. từng nghi ngờ về việc con người hướng thiện nhưng giờ phút này đây lại tin tưởng sâu sắc.

      với giáo sư Đinh rằng nếu có Hà Minh và Phương Bội Lôi bị nhện đen ăn thịt lâu rồi. Trong kiện lần này, ra mọi người đều có công lao, vinh dự này thể chỉ hưởng mình.

      Những người đồng nghiệp khác thấy ba người họ đều khiêm nhường vô cùng kỳ lạ. Trước đây ba người này là kiểu sống chết cũng đội trời chung. Chỉ mới ở trong biển rừng gần năm ngày mà tất cả đều thay đổi. Xem ra trong năm ngày ấy họ quả thực trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện mới khiến họ buông bỏ được những cố chấp xưa kia.

      Chức vụ trưởng phòng, thông qua bỏ phiếu, cuối cùng vẫn do Tố Diệp đảm nhiệm. Khi tổng kết số phiếu, điều ngạc nhiên là tất cả mọi người đều thông qua, có phiếu phản đối, cũng có phiếu trống. Phương Bội Lôi và Hà Minh lại càng chân thành ủng hộ Tố Diệp nhận chức trưởng phòng.

      Tố Diệp bỗng chốc cảm thấy áp lực quá lớn.

      Giáo sư Đinh tỏ ý ông cũng tới tuổi về hưu rồi. Nhưng khi chuyển giao chìa khóa, giáo sư Đinh lời lòng với Tố Diệp. Ông ông vẫn rất muốn tiếp tục nghiên cứu về ký ức của con người, đây là công việc ông phấn đấu trọn đời.

      Tố Diệp có thể hiểu được. Chắc đây chính là cố chấp của học giả.

      Sau bữa tiệc mừng công đơn giản, Tố Diệp và Đinh Tư Thừa chọn quán cafe nhàng. Nhìn dòng xe cộ nườm nượp dưới chân, rồi những tòa nhà sầm uất của thành phố, Tố Diệp chợt cảm thán, vẫn là Tây Tạng yên tĩnh hơn. Mới có mấy tháng xa Bắc Kinh mà quen rồi.

      Đinh Tư Thừa cười khẽ: “Có phải có thể hiểu rằng người tuy về nhưng hồn vẫn lơ lửng ở Tây Tạng ?”

      “Bọn trẻ hớp mất hồn rồi.” Tố Diệp uống hớp cafe.

      Đinh Tư Thừa nghe chuyện và Niên Bách Ngạn lấy danh nghĩa vợ chồng ủng hộ cho bọn trẻ ở Tây Tạng. Niên Bách Ngạn còn đầu tư xây dựng mười ngôi trường tiểu học hy vọng, đặt tên là trường tiểu học hy vọng “Tố Niên” để giúp nhiều trẻ em trong vùng thiên tai và những khu vực nghèo khó có cơ hội được tới trường hơn. Chuyện hai người họ xây trường và giúp trẻ em được tới lớp hề được tiết lộ chút nào với báo chí. Sở dĩ Đinh Tư Thừa được biết cũng là thông qua giáo sư Đinh, vì chỉ có Tố Diệp mà cả Phương Bội Lôi và Hà Minh cũng đầu tư cho lũ trẻ.

      “Lần này quay về, phát ra em khác trước rất nhiều.”

      “Thế ư?” Tố Diệp giơ tay lên che mặt: “Già rồi phải ?”

      Đinh Tư Thừa mỉm cười lắc đầu: “ phải già mà là trưởng thành.”

      Tố Diệp cố tình nhướng mày: “Tuổi của em cũng đầu ba rồi, còn đâu được nữa mà trưởng thành?”

      Trải qua bao nhiêu chuyện, phát ra mình cũng có thể thoải mái chuyện với Đinh Tư Thừa rồi. Thời gian quả là đại sư biến hóa, cũng là liều thuốc cực tốt. nghĩ, trong lòng Đinh Tư Thừa, rất nhiều chuyện quá khứ thành mây trôi rồi.

      “Tuổi tâm lý của em bé.” Đinh Tư Thừa như đùa như .

      Tố Diệp cười: “Cảm ơn lời khen của nhé!”

      Hai người rất nhiều chuyện. Vốn dĩ Đinh Tư Thừa cũng định né tránh chuyện hồi của , ai ngờ lại chủ động nhắc đến.

      “Nếu giáo sư Đinh có thể nghiên cứu thành công cũng tốt. Em là vật thí nghiệm thất bại của ông ấy.”

      Đinh Tư Thừa biết ám chỉ điều gì, nụ cười bỗng trở nên hơi gượng gạo.

      “Nhưng em vẫn phải cảm ơn ông ấy. Ít nhất ông ấy giúp em quên được hơn hai mươi năm, được sống bình yên hơn hai mươi năm.”

      Đinh Tư Thừa đặt cốc cafe xuống và hỏi: “Em còn trách bố nữa sao?”

      Tố Diệp cười khẽ: “Em chưa bao giờ oán trách ông ấy cả, đấy.”

      Đinh Tư Thừa nhìn vào mắt , ánh mắt sáng rực và chân thành. tin rằng đây là những lời chân thành của .

      “Là thầy hướng dẫn của em, ra nên giúp được em nhiều hơn.”

      giúp em rất nhiều rồi. ra trong lòng ai cũng có nút thắt, mà người tháo được nó ra chỉ có mình mà thôi.”

      Đinh Tư Thừa gật đầu: “Em nghĩ được như vậy là yên tâm rồi.”

      “Câu này sao nghe giống lời từ biệt vậy?”

      Đinh Tư Thừa mỉm cười: “ được mời sang Đức nghiên cứu đề tài tâm lý.”

      “Chuyện khi nào vậy?” Tố Diệp kinh ngạc.

      “Nửa năm trước, đối tác gửi thư mời rồi, chỉ có điều vẫn lưỡng lự. Bây giờ còn vướng bận gì nữa, cũng nên rồi.”

      Tố Diệp ít nhiều cảm thấy hơi hụt hẫng. khẽ gật đầu: “Hôm nào ?”

      “Tuần sau.”

      “Nhanh vậy sao?”

      Đinh Tư Thừa cười: “Sao? muốn à?”

      “Tuy rằng hai chúng ta từng trải qua những chuyện vui nhưng là bạn bè và thầy trò, sau này được thường xuyên gặp nhau nữa đúng là cũng hơi luyến tiếc.” Tố Diệp thành .

      Đinh Tư Thừa hít sâu hơi rồi thở hắt ra: “Là thầy của em, nhìn thấy em được trở thành trưởng phòng của phòng tâm lý nổi tiếng như bây giờ, rất mừng cho em. Là người bạn, nhìn thấy em được ở bên người mình , cũng thực cảm thấy vui. Thế nên, có gì phải tiếc nuối.”

      Sống mũi Tố Diệp cay cay. mím môi, rất lâu sau mới : “Cảm ơn !”





      Tố Diệp trở về Bắc Kinh, người vui mừng nhất chắc chắn là Phương Tiếu Bình và Tố Đông. Phương Tiếu Bình gần như ngày nào cũng chặn trước cửa phòng tâm lý, mang canh được nấu sẵn cho . Trong mắt Phương Tiếu Bình, tới Tây Tạng, Tố Diệp chịu ít vất vả. Nhất là sau khi nghe chuyện mất tích trong biển rừng, mỗi lần nhắc lại bà vẫn còn khiếp sợ. Bà cảm thấy Tố Diệp gầy đét rồi, phải bồi bổ hơn nữa mới được.

      Mà người có suy nghĩ ấy đâu chỉ mình Phương Tiếu Bình?

      Sau khi trở về tứ hợp viện, Niên Bách Ngạn có thể là khởi động thế trận rầm rộ. mời ba đầu bếp nổi tiếng về chăm sóc Tố Diệp. Vừa có canh nóng, vừa có bữa chính lại còn có cả bánh ngọt và hoa quả dinh dưỡng tráng miệng sau bữa ăn. Trong ba người ấy, chọn bừa người cũng đứng thứ nhất, thứ nhì, nghĩ cũng đủ biết dạ dày của Tố Diệp sướng đến thế nào.

      Vì trong nhà có đầu bếp trứ danh nên hấp dẫn ít “kẻ dòm ngó”.

      Ví dụ như, Niên Bách Tiêu cuối năm nhàn rỗi, ngày ngày sau khi tụ tập bạn bè trở về là đảm bảo tót tới tứ hợp viện điểm danh. Nó bảo canh ở đây ngon. Mới có mấy ngày mà thằng bé được chăm bẵm đến béo trắng ra.

      Ngoài Niên Bách Tiêu ra, người mặt dày nhất phải kể đến Kỷ Đông Nham.

      Tố Diệp nhìn kiểu gì cũng thấy ấy có khuynh hướng làm chủ nợ. Gần như ngày nào ấy cũng tới ăn chực, mà đa phần còn tới vào bữa tối, ăn tối xong còn kéo Niên Bách Ngạn đánh cờ như vương gia. Mà lần nào, ấy cũng đều bị Niên Bách Ngạn bực bội đuổi ra khỏi nhà, độ dày của da mặt còn vượt xa tưởng tượng của Tố Diệp.

      Thế nên sau mỗi lần Kỷ Đông Nham bị đuổi về, Tố Diệp lại khuyên Niên Bách Ngạn: Hay là chúng ta trả nợ !

      Niên Bách Ngạn nghiến răng : Cứ ăn chùa thế này đủ hết tiền lãi rồi.

      Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy Kỷ Đông Nham cũng tội nghiệp. Cho bạn tốt vay khoản tiền lớn, lòng nghĩ rằng bạn trả cho mình. Ai ngờ người bạn tốt ấy còn tính toán chi li từng đồng lãi . Bi ai quá!

      Từ sau khi lên chức trưởng phòng, Tố Diệp cũng xin thôi việc dạy ở trường học. quả thực cho nhiều thời gian để kiêm nhiệm nhiều việc như thế. Chỉ riêng việc quản lý cả phòng tâm lý đủ khiến thở nổi rổi.

      lại mời thêm mấy chuyên gia tư vấn tâm lý. Cả Hà Minh và Phương Bội Lôi cũng được tăng lương thăng chức, dẫn dắt ít học trò. Nhìn những gương mặt mới vào nghề này, Tố Diệp bỗng cảm thấy mình già rồi.

      Khoảng thời gian này, Niên Bách Ngạn cũng bận rộn. Niên Thị nhanh chóng vào quỹ đạo. Ngày nào cũng sớm về muộn, còn bận bịu hơn cả lúc ở Tinh Thạch. Nhưng Tố Diệp thi thoảng cũng nghe Vincent xảy ra chuyện. Tuy bị tuyên án, nhưng ông ta vẫn bị cảnh sát giám sát chặt chẽ. Tập đoàn của ông ta cũng như tổ chim chao đảo trong mưa gió, có người bên ngoài dòm ngó.

      Tố Diệp , rốt cuộc Vincent đến nông nỗi này có quan hệ trực tiếp tới Niên Bách Ngạn .

      Đúng vào ngày này, Tố Diệp khám thai cùng Lâm xong, vốn dĩ định cùng ấy ăn trưa, nhưng Diệp Uyên lại hạ cánh sớm hơn dự định, bèn đích thân tới đón về nhà.

      Trông Diệp Uyên tinh thần phơi phới. Cũng khó trách, bụng của mỗi ngày lớn. Chớp mắt cũng sắp được nhìn thấy con rồi, ấy sung sướng mới lạ.

      Diệp Uyên với , hôm nay Niên Bách Ngạn ngồi chuyến bay của ấy về Bắc Kinh. Nếu rảnh, chi bằng tới Niên Thị tìm .

      Tố Diệp hơi chần chừ.

      Lâm cảm thấy ý của Diệp Uyên tồi, bèn kéo sang bên thầm: “Cậu chưa bao giờ tới Niên Thị phải ? Công ty của chồng mình, cậu nên tới xem sao chứ.”

      ~Hết chương 678~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 679: chính là người lãnh đạo


      Tố Diệp biết Niên Bách Ngạn công tác. Buổi tối trước ngày , ôm , rằng sớm quay về. biết bàn chuyện hợp tác với số ngân hàng quốc tế, nhân tiện còn ghé qua Nam Phi kiểm tra tình hình khai thác mỏ kim cương, thế nên dặn dặn lại phải cẩn thận, chú ý an toàn. ra chuyện của sợ, chỉ sợ sang Nam Phi phải gặp nguy hiểm.

      Nhưng Niên Bách Ngạn có thói quen cực kỳ tốt đó là bất luận ở đâu, dù có bận thế nào, tới buổi tối luôn gọi cho cuộc điện thoại báo bình an. Việc này khiến trái tim cả ngày hoang mang, bất an của ít nhiều cũng yên tâm hơn.

      cũng biết hôm nay về nước. Đúng dịp cuối tuần, vốn dĩ định ra sân bay đón nhưng hẹn khám thai với từ trước, Diệp Uyên lại có nhà, sợ có chuyện gì Nguyễn Tuyết Mạn lại giải quyết được, thế nên đành bỏ chồng lo cho bạn vậy.

      Niên Bách Ngạn gửi tin nhắn weixin cho , rằng về công ty xử lý số việc trước, cố gắng về nhà sớm. Tố Diệp bèn gửi lại cho icon mặt khóc, trông bà xã giúp Diệp Uyên. Sau đó nhận được tin nhắn trả lời của Niên Bách Ngạn nữa, chắc là bên phía bận quá rồi.

      Thế nên, lời của Lâm cứ quanh quẩn trong đầu .

      Quả thực, chưa từng tới Niên Thị. Khi Niên Thị được gây dựng lại, ở Tây Tạng thể quay về. Cũng mới về Bắc Kinh chưa được bao lâu, ngày nào cũng bận rộn chuyện quản lý Liêm Chúng. Tuy rằng được giảm công việc đón tiếp khách hàng, nhưng làm công việc quản lý cũng dễ dàng như vậy, phải quan tâm tới khách hàng, còn phải đối xử công bằng với các nhân viên trong cơ quan.

      Bảo làm chuyên gia tư vấn tâm lý rất dễ nhưng bắt quản lý cơ quan là phiền phức, tốn bao nhiêu nơron thần kinh. Thậm chí còn cảm thấy mới có mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà mỗi sáng thức dậy, khi chải đầu tóc cứ rụng hàng búi . Bây giờ hiểu tại sao tóc của giáo sư Đinh lại hiếm hoi đến thế. Trước đây cứ tưởng ông ấy bị bệnh thận hư, giờ nghĩ lại, chắc vì lo nghĩ quá nhiều.

      Thế nên, ra Tố Diệp rất muốn tới Niên Thị tham quan, nhưng lại luôn lệch thời gian với Niên Bách Ngạn. Với lại, cảm thấy hơi kỳ. trước giờ đều là ai bận việc người ấy. Cho dù khi trước làm việc ở Tinh Thạch, cũng thường xuyên chạy tới phòng làm việc của . Bây giờ còn chưa báo gì chạy tới Niên Thị, liệu có hiểu nhầm là tới kiểm tra ?

      Đừng trách cứ lo cái này, sợ cái kia.

      Quả thực vì tiếp xúc với quá nhiều trường hợp thế này, nên cũng hơi do dự.

      Có biết bao nhiêu khách hàng nam giới chạy tới bức xúc với vì bị vợ quản chặt tới nỗi thở nổi. Trong số đó có ít người thành đạt. Ngày nào họ cũng bận rộn túi bụi ở công ty. Vậy mà vợ lại chạy tới công ty, ngông nghênh thôi, lại còn quá đáng tới mức sắp xếp tai mắt trong công ty, chuyên môn theo dõi lịch trình của chồng mình hằng ngày. Cho dù chồng chỉ chuyện với nữ thư ký thêm mấy câu, về tới nhà cũng được yên.

      vẫn luôn chần chừ chính vì sợ Niên Bách Ngạn hiểu lầm.

      Giờ khác trước rồi.

      Trước đây tới Tinh Thạch là vì có công việc, thế nên quang minh chính đại. Tinh Thạch lại chẳng phải của Niên Bách Ngạn, nên quá ái ngại. Bây giờ công ty là của , là người đứng đầu. tới đó, nhân viên của nhìn thấy nghĩ thế nào?

      Lúc ngập ngừng, cổ vũ câu.

      “Niên Thị giống như vùng đất hoàn toàn mới. Chồng cậu Niên Bách Ngạn mà là ông già năm mươi, sáu mươi tuổi xấu xí, tệ hại thôi, nhưng ấy là người cao ráo, đẹp trai, giàu có trong mắt mọi người. Từ xuống dưới trong công ty có nhân viên nữ sao? Lỡ như có đứa nào mê muội rồi giở trò làm sao? Cậu tới đó là để chứng minh cho họ biết, Niên Bách Ngạn là hoa có chủ, hơn nữa hai người còn rất mặn nồng.”

      Tố Diệp suy nghĩ, cũng có chút đứng ngồi yên.

      ra nghĩ tới chuyện của Diệp Uyên. Nếu nào chủ động nhào vào lòng Niên Bách Ngạn, giống như Tịch Khê làm với Diệp Uyên, thế phải làm sao?

      Trong lúc mải suy nghĩ, xe taxi dừng lại dưới tòa nhà Niên Thị.

      vẫn bỉ ổi mà tới đây.

      Vì là cuối tuần nên con đường tài chính cũng yên tĩnh hơn nhiều. Chỉ có những người sống gần đây qua vườn hoa này dạo. Chỉ đôi ba người, đếm được đầu ngón tay. Đây là nơi tấc đất tấc vàng, nhiều cơ quan, văn phòng nhưng dân cư lại ít ỏi.

      ồn ào như khu vực trung tâm mậu dịch quốc tế. Trung tâm thành phố lấy khu mậu dịch quốc tế làm chủ có khái niệm thời gian, có ngày nghỉ cuối tuần. Ngày nào cũng sôi nổi, náo nhiệt. Nhưng con đường tài chính như vậy. Giống như bây giờ, ở đây yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng tim mình đập, có tiếng xe qua xe lại hỗn tạp, chỉ có tĩnh mịch có phần nghiêm túc.

      Tố Diệp đứng phía dưới rất lâu, cũng cầm điện thoại trong tay rất lâu rồi.

      nghĩ liệu có nên gọi cho Niên Bách Ngạn cuộc điện thoại , với ở phía dưới. Nhưng suy nghĩ này chỉ vòng quanh trong lòng , mà thể chuyển hóa thành hành động.

      Hay là, chỉ nhàng lên đó ngó qua tý rồi về mà làm kinh động tới ?

      Chắc chắn rất bận, nên quấy rầy hơn.

      Bước vào trong tòa nhà, có thẻ ra vào, nên còn chưa qua được ngưỡng cửa đầu tiên.

      Có bảo vệ trực nhìn với vẻ hoài nghi.

      Tố Diệp là ai cơ chứ? Tuy rằng hơi chột dạ nhưng dẫu sao cũng xuất thân là bác sỹ tâm lý, đương nhiên có thể thản nhiên như . bước lên, điềm nhiên : “Làm phiền mở ra giúp tôi, cảm ơn!”

      Người bảo vệ tới, quan sát từ xuống dưới: “Xin hỏi lên tầng mấy?”

      Những công ty ở đây đa số đều có liên quan tới tài chính. biết có bao nhiêu công ty lớn, tập đoàn lên sàn. Thế nên đối với người có thẻ ra vào lại còn tới vào dịp cuối tuần, quả thực khiến cho bảo vệ cảnh giác.

      Tố Diệp tuy chưa tới Niên Thị, nhưng cũng tìm hiểu được ít từ Niên Bách Ngạn. biết Niên Thị nằm từ tầng 10 tới tầng 15. Mà phòng chủ tịch nằm tại tầng 15. hắng giọng: “Tôi tới Niên Thị, tầng 15.”

      Người bảo vệ càng nhíu mày chặt hơn: “ có hẹn trước ?”

      “Dĩ nhiên rồi!” Tố Diệp cố tình đưa tay lên xem giờ: “Tôi tới bàn chuyện làm ăn. Còn 15 phút nữa là tới giờ làm việc với Niên Thị. chắn đường tôi có biết làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi ?”

      Người bảo vệ có phần ngượng ngập, có thể vẫn còn hơi ngập ngừng nhưng bị nét mặt nghiêm nghị của Tố Diệp làm cho đờ người. ta bèn quẹt thẻ cho cách tình nguyện lắm. cảm ơn rồi vào.

      Nhưng khi tới thang máy, lại câm nín.

      có thẻ ra vào, còn vào được thang máy.

      ràng đây là hệ thống thang máy được lắp đặt nhằm bảo vệ an toàn cho các công ty. có nút ấn lên, xuống, chỉ có dấu vân tay hoặc thẻ ra vào mới được khởi động thang máy.

      còn cách nào khác, đành quay lại tìm người bảo vệ.

      Lần này người bảo vệ cũng dễ tính hơn nhưng khi đưa vào trong thang máy, ta vẫn còn cau mày. Khi thang máy từ từ lên, Tố Diệp nhịn được cười. Người bảo vệ này chắc chắn còn băn khoăn giữa việc tin tưởng và nghi ngờ, đảm bảo ta nghĩ nếu là khách hàng tại sao thấy người của công ty xuống đón?

      Nhưng mặc kệ , dù sao cũng vào được rồi.

      Chỉ có điều, thang máy thẳng lên tầng 15, tầng có văn phòng chủ tịch.

      Tuy rằng Tố Diệp chưa bao giờ tới đây nhưng dạo qua website của công ty hàng ngàn lần. Cơ cấu chức năng của các tầng thuộc nằm lòng. Nhưng chỉ riêng tầng 15 là hiển thị mạng. Phòng chủ tịch cơ mà, đương nhiên phải bảo mật.

      Thế nên, khi Tố Diệp vừa đặt chân vào tầng này mới được coi là biết hoàn toàn.

      hào nhoáng như tưởng tượng, cũng khoa trương như Tinh Thạch. Ánh sáng ở đây rất êm dịu, phong cách thiết kế vô cùng nhã nhặn, nhưng góc nào cũng được chăm chút rất tỉ mỉ. Trong cái tối tăm kiểu gì cũng có cái xa hoa, chắc là như thế này đây.

      Ấy? Đây là gì?

      bước tới, ngắm bức tường rồi sờ tay lên.

      đường cong lấy lá đỏ làm mẫu thiết kế, vừa hay trở thành bức tường trang trí.

      Lá cây…

      Tố Diệp.

      Nghĩ tới đây, mặt chợt đỏ bừng, tim cũng đập thình thịch.

      “Thưa chị, xin hỏi chị là…” Sau lưng vang lên giọng lễ phép nhưng lạ lẫm.

      Tố Diệp quay người lại.

      Sau lưng trong bộ quần áo công sở, trong tay ôm tập tài liệu dày cộp, nhìn với vẻ hồ nghi.

      Tố Diệp nhìn thấy tấm biển ngực ấy. Trợ lý phòng thư ký, Ngải Lâm.

      đằng hắng, thể mục đích: “Chào ! Xin hỏi chủ tịch Niên có ở đây ?”

      Ngải Lâm đánh giá Tố Diệp lượt, cảm thấy trông hơi quen nhưng nhất thời nhớ ra từng gặp ở đâu. ấy lễ phép cười: “Chị có hẹn trước với chủ tịch ạ?”

      Tố Diệp lòng cảm thấy mình vòng lớn. Nếu gọi ngay cho Niên Bách Ngạn lúc ở dưới bây giờ chẳng cần thông báo từng tầng thế này. Lúc này mà gọi điện cho có vẻ là cố ý.

      suy nghĩ rồi : “Tôi… chưa hẹn trước.”

      “Vậy xin lỗi chị, chị được gặp chủ tịch.”

      Tố Diệp há hốc miệng, định lôi cái danh phu nhân chủ tịch ra, nhưng lời vòng quanh trong miệng rồi lại bị nuốt xuống. mỉm cười nhàng với Ngải Lâm: “Vậy cứ coi như tôi chưa tới . Cảm ơn !”

      định .

      Tuy rằng gặp được người nhưng cũng thăm công ty rồi, tạm thế là được.

      Có lẽ Ngải Lâm chưa bao giờ gặp người dễ tính như thế, hơn nữa lại còn là phụ nữ, càng nghĩ ấy càng cảm thấy bình thường. Sau khi thấy Tố Diệp quay người định , ấy lập tức đuổi theo hỏi: “Xin hỏi, quý danh của chị là gì?”

      “Tôi họ Tố.”

      “À! Chị xem, thế này có được . Chị có việc gì có thể với tôi trước. Khi nào trợ lý của chủ tịch ra, tôi thông báo cho ấy giúp chị?”

      Tố Diệp mỉm cười: “ sao đâu! cứ làm việc , tôi chỉ tới xem chút thôi.”

      Ngải Lâm nghe câu ấy xong lại càng nghi ngờ.

      Sau khi Tố Diệp vào thang máy, đúng lúc ấy Giản Ngôn bước ra từ thang máy khác. ấy thấy phòng thư ký mãi vẫn mang tài liệu tới phòng họp nên đích thân chạy lên thúc giục. Thấy Ngải Lâm nhíu mày đứng đó, Giản Ngôn nghiêm mặt : “ biết phòng họp cần tài liệu gấp sao?”

      Ngải Lâm giật nảy mình. Giản Ngôn là trợ lý hành chính đặc biệt của chủ tịch. Cả công ty có ai dám đắc tội với ấy? ấy liên tục xin lỗi rồi đưa tài liệu cho Giản Ngôn.

      “Trợ lý Giản…”

      Giản Ngôn dừng bước, quay đầu: “Còn việc gì sao?”

      Ngải Lâm bước lên, dè dặt : “Vừa rồi có chị muốn gặp chủ tịch, nhưng lại có hẹn trước.” Thấy Giản Ngôn có vẻ sốt ruột, ấy ngay: “Nhưng chị ấy lạ lắm. Tôi hỏi chị ấy có việc gì, chị ấy lại chỉ lên xem chút.”

      Giản Ngôn ngẩn người. Lên xem chút?

      Ai mà lại to gan câu này vậy?

      “Tên là gì?”

      Ngải Lâm báo cáo: “Chị ấy mình họ Tố, cả tên chưa cho tôi biết.”

      Họ Tố?

      Giản Ngôn hơi ngập ngừng. Ánh mắt ấy vô thức dừng lại ở bức tường được tạo hình đó, bất thình lình trong đầu lên khả năng. ấy lập tức hỏi: “Chị ấy đâu?”

      Ngải Lâm thấy thế cũng giật mình: “Vừa rồi… xuống thang máy, tôi…”

      “Mang tài liệu tới phòng họp, ngay lập tức!” Giản Ngôn lạnh lùng quát.

      Ngải Lâm vội vàng làm theo.

      Giản Ngôn sải bước tới thang máy.

      Khi Tố Diệp vừa ra tới cửa tòa nhà nghe thấy phía sau có người gọi mình: “Chị Niên!”

      sững người, dừng bước.

      quay đầu lại nhìn. Đó là chàng trai trẻ.

      Tuy còn trẻ nhưng tướng mạo tầm thường. Trông dáng người, cậu ấy cũng phải cao tới 1m84, 1m85. Bộ vest được cắt may vừa vặn làm cậu ấy toát lên vẻ quý tộc. Nước da trắng trẻo, gương mặt ưa nhìn, thoạt nhìn hệt như người đàn ông từ trong tranh bước ra.

      Tố Diệp nghĩ bụng, đây hoàn toàn là mẫu người mà các thích, người tiêu chuẩn như trong mơ.

      Nhưng mà đây là ai?

      hơi nhướng mày, tỏ ra nghi hoặc.

      Giản Ngôn bước tới, lễ phép : “Tôi là trợ lý hành chính đặc biệt của chủ tịch, Giản Ngôn.”

      ra cậu ấy là Giản Ngôn.

      “Chào cậu, tôi là Tố Diệp!” Tố Diệp chủ động bắt tay.

      Vẫn luôn có người Giản Ngôn thay thế vị trí của Hứa Đồng, lại có người Giản Ngôn này có lý lịch kinh nghiệm rất giỏi. Quan trọng nhất là, cậu ấy là “hoa mỹ nam” nổi tiếng. Đương nhiên Giản Ngôn cũng giống Niên Bách Ngạn, rất ít lộ mặt trước báo chí, cộng thêm việc chỉ là trợ lý nên Tố Diệp cũng đặc biệt quan tâm, thế nên đương nhiên biết cậu ta tròn méo thế nào.

      Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, quả rất “xinh đẹp”.

      sai, là xinh đẹp! giống với vẻ tuấn tú, điển trai của Niên Bách Ngạn, Giản Ngôn là khôi ngô. Nếu là đàn ông mang vẻ đẹp mộng ảo. Nếu hóa trang thành con sợ cũng khiến người ta điên đảo.

      Giản Ngôn bắt tay với rồi : “Chủ tịch vẫn còn họp. Đây là lần đầu tiên chị tới công ty. Tôi đưa chị tham quan công ty nhé.”

      Thái độ của cậu ấy rất thoải mái, giống như hỏi ý kiến của , lại khiến người thể chối từ.

      thầm nghĩ, quả hổ danh là người của Niên Bách Ngạn, phong cách chuyện và làm việc cũng khác mấy.

      “Có tiện ?” hỏi.

      Giản Ngôn cười: “Chị là phu nhân chủ tịch, tham quan công ty sao lại tiện chứ? Chị Niên! Mời!” Cậu ấy hơi nghiêng người.

      Tố Diệp quan sát cậu ấy lượt.

      Phong cách xử lý công việc nhanh gọn đúng là có hơi hướng của Hứa Đồng nhưng lại giống Hứa Đồng. Nếu Hứa Đồng ở vào hoàn cảnh này, với phong cách của ấy, chắc chắn là hỏi ý kiến của , chứ dứt khoát như Giản Ngôn.

      Đổi lại là Hứa Đồng, Hứa Đồng thế này: Tổng giám đốc còn họp, chị có cần tham quan công ty chút ?

      Giản Ngôn này, cách hành xử nhanh gọn nghiêm túc, quả là giỏi hơn Hứa Đồng.

      bắt đầu tham quan từ tầng mười, thiết kế và vị trí của các bộ phận. Dọc đường , Tố Diệp khỏi cảm thán. Niên Bách Ngạn có thể xây dựng lại Niên Thị trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn vô cùng hoàn chỉnh.

      “Trước mắt Niên Thị đầu tư vào nhà xưởng. Sau khi nhà xưởng được xây dựng, chủ tịch mất nhiều thời gian ra ngoài kiểm tra nữa.” Giản Ngôn lần lượt giới thiệu cho Tố Diệp.

      Suốt cả quá trình, Tố Diệp đều im lặng lắng nghe, thi thoảng lại hỏi số câu. Còn Giản Ngôn tất cả những gì mình biết.

      Hôm nay là cuối tuần, có ai tới tăng ca. Công ty cũng cầu các bộ phận khác làm thêm. Thế nên từ tầng mười tới tầng mười ba đều rất yên ắng. Tầng mười bốn là nơi đặt phòng làm việc của các cán bộ cấp cao và phòng họp.

      Vì hôm nay Niên Bách Ngạn về Bắc Kinh, lại phải họp nên họ đều có mặt cả. Tố Diệp bèn cầu Giản Ngôn dẫn tránh khỏi khu vực phòng của các quản lý cấp cao. Giản Ngôn hiểu. Tố Diệp bèn : Đừng quấy rầy họ làm việc!

      Giản Ngôn nhìn Tố Diệp bằng con mắt ngỡ ngàng, rồi sau đó là tán thưởng.

      trợ lý, việc gì của sếp, cậu cũng đều biết, bao gồm cả người thân. Giản Ngôn biết Tố Diệp, cũng từng nhìn qua ảnh của , cũng nghe ít chuyện giữa và sếp.

      Nhưng rất nhiều lúc, chỉ nhìn ảnh mà thực tiếp xúc, suy nghĩ chắc chắn chênh lệch.

      Trong mắt Giản Ngôn, Tố Diệp rất đẹp. Sau khi gặp được người , cậu càng khẳng định suy nghĩ này. còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, khó trách khiến cho chủ tịch chết mê chết mệt.

      Nhưng cũng đồng thời, cậu lại cảm thấy Tố Diệp cũng chỉ là người xinh đẹp, tính cách kiêu căng mà thôi. Loại phụ nữ này mà lấy về nhà, ngoài việc phải lo nghĩ ra chẳng có ích lợi gì.

      Có bao nhiêu tin đồn bắt nguồn từ ?

      Cậu cảm thấy chủ tịch bị vẻ ngoài của mê hoặc.

      Nhưng hôm nay chỉ trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, suy nghĩ của Giản Ngôn hơi thay đổi. vênh váo, hống hách như những phu nhân giàu có khác, cũng như những người vợ khác khi tới công ty của chồng mình, chỉ tay năm ngón với nhân viên của chồng. Ngược lại, trông Tố Diệp rất khiêm tốn. nhiều, luôn nghiêm túc nghe lời giải thích của cậu, thi thoảng lại hỏi vài câu, nhưng thái độ vô cùng tôn trọng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

      Thiện cảm này bắt nguồn từ những lời Ngải Lâm .

      Tố Diệp vì nhân viên chuyển lời mà nổi trận lôi đình. Ngược lại, chọn cách lặng lẽ rời . ra hoàn toàn có thể gọi cuộc điện thoại cho chủ tịch, nhưng làm vậy.

      Ngay cả bây giờ, cũng sợ quấy rầy công việc của các cán bộ cấp cao mà né tránh khu vực của họ. Suy nghĩ tinh tế của phải người phụ nữ nào cũng có được.

      Giờ đây Giản Ngôn mới hiểu chủ tịch say đắm đến thế vì lý do gì.

      Khi qua phòng họp, Tố Diệp bất chợt dừng bước.

      Phòng họp có cửa sổ sát sàn, thế nên có thể nhìn thấy những người họp.

      Ngồi ở vị trí chính giữa là Niên Bách Ngạn.

      là buổi chiều, có ánh sáng nhạt nhòa chạy dài trong phòng họp. Dường như Niên Bách Ngạn chìm trong quầng sáng ấy. Hoặc có thể nhìn nhầm, vì bản thân cũng phát ra ánh sáng, loại ánh sáng khiến người ta thể nhìn chỗ khác.

      ngồi đó, có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng gương mặt vẫn toát lên nghiêm túc và cẩn thận. Có người báo cáo công việc với . Thi thoảng lại gật đầu hoặc phát biểu ý kiến. Ở giữa họ, trông vẫn bắt mắt, nổi trội như thế, từng cử chỉ để trầm ổn, ung dung. Cho dù quen biết , nghe thấy , cũng có thể dễ dàng nhận định ra chính là lãnh đạo trong số những người kia…



      ~Hết chương 679~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 680: Em cùng lắm chỉ là vợ mặt trắng thôi


      Từ sau khi quen biết Niên Bách Ngạn, Tố Diệp thường xuyên ngắm đến thất thần, cũng thường xuyên ngắm đến nỗi quên cả tiếp. Có trách trách gương mặt khiến bao người mê mẩn. Thế nên mới , tướng mạo của người đàn ông nhiều lúc còn quan trọng hơn người phụ nữ. Áo sơ mi người do chính tay tỉ mỉ là ủi, cà vạt cổ cho chính tay cẩn thận chọn lựa. Đó là kiểu ngọt ngào, lặng lẽ lan ra trong trái tim.

      Người đàn ông xuất sắc nhất, người có mùi hương của . Điều này khiến Tố Diệp cảm thấy hoàn chỉnh và hạnh phúc.

      Trong quầng sáng ấy, Niên Bách Ngạn chuyên chú và nghiêm túc. nhìn ra ngoài, thấy Tố Diệp đứng góc. Trong mắt chỉ có công việc, trộn lẫn những người và những việc liên quan.

      Tố Diệp nhìn qua, bên cạnh tay để chiếc di động.

      chợt nhớ tới câu của Hứa Đồng: Tổng giám đốc lúc nào cũng để chiếc di động cá nhân ở bên cạnh tay ấy, dù trong hoàn cảnh nào.

      Tố Diệp nhận ra chiếc di động cá nhân đó của .

      Được tận mắt nhìn thấy như thế này, bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.

      khoảnh khắc, Tố Diệp rất muốn vào, giống khi còn ở Tinh Thạch, ngồi bên cạnh , ngắm họp. Lúc ấy, ở trong cùng gian. Còn bây giờ, cách nhau lớp kính thủy tinh cũng vì thế mà ngăn lại quyết định của .

      “Họ bàn luận chuyện gì vậy?” Tố Diệp tò mò, khẽ hỏi.

      Giản Ngôn suy nghĩ, dường như ngập ngừng biết có trả lời hay . Lúc ấy Tố Diệp mới nhận ra. vội : “Xin lỗi! phải tôi muốn xen vào công việc của mọi người đâu. Cậu cứ coi như tôi chưa hỏi.”

      vậy, ngược lại lại khiến Giản Ngôn ngượng ngập. Cậu hắng giọng : “Chị Niên! Chủ tịch có ý định thu mua Bright, Niên Thị cần phải niêm yết cổ phiếu lên sàn giao dịch.”

      Tố Diệp sững người. Thu mua Bright? Vì sao phải làm vậy?

      “Niên Thị vừa mới gây dựng lại sắp lên sàn sao? Có vội vàng quá ?” hỏi với tính chất thăm dò.

      Giản Ngôn cười nhàng: “Đây là quyết định của chủ tịch.”

      Phải rồi. hổ là Giản Ngôn, năng ngắn gọn, súc tích, nhàng nhưng lại coi như trả lời. Tố Diệp nghe thấy vậy, cũng thể hỏi tiếp nữa. mỉm cười, hỏi gì thêm.

      “Chị Niên! Chị cứ tới văn phòng chủ tịch nghỉ ngơi lát .” Giản Ngôn nhìn đồng hồ: “ họp hai tiếng đồng hồ rồi, chắc là cũng sắp kết thúc.”

      cần đâu…”

      Nhưng Giản Ngôn vẫn làm động tác mời.

      Tố Diệp cảm thấy cậu Giản Ngôn này đúng là ra dáng trợ lý hành chính đặc biệt. bèn gật đầu, cùng cậu ấy lên tầng 15.

      Ngải Lâm còn làm việc. Thấy Giản Ngôn đưa Tố Diệp về, ấy vô cùng ngạc nhiên. Giản Ngôn bước lên dặn dò: “Chuẩn bị cho chị Niên đây ít điểm tâm và nước ép hoa quả, mang tới phòng chủ tịch.”

      Dứt lời, Giản Ngôn đẩy cửa phòng chủ tịch ra, quay sang Tố Diệp : “Mời vào!”

      Tố Diệp cứ thế ngơ ngẩn bước vào.

      Sau khi Giản Ngôn ra, Ngải Lâm vội vàng truy hỏi: “Trợ lý Giản! vừa chị ấy là… chị Niên?”

      “Đúng vậy! Chị ấy chính là Tố Diệp, vợ của chủ tịch.” Giản Ngôn dặn dò: “Nhất định phải tiếp đón cho chu đáo!”

      Ngải Lâm gật đầu lia lịa.

      Trời đất ơi. Vị phu nhân chủ tịch này quả là giống người thường. Sao mà tới công ty của chồng lại giống như khách hàng thế chứ?





      Họp xong, khi Niên Bách Ngạn quay về văn phòng sắp năm giờ. Sau khi nhìn thấy Ngải Lâm, câu đầu tiên hỏi là: ấy đâu?

      Ngải Lâm vội vàng báo lại, ở trong văn phòng.

      Đẩy cửa ra, Niên Bách Ngạn nhìn thấy Tố Diệp cách đó xa. bèn bảo Ngải Lâm ra ngoài, khi vào phòng cũng rón bước chân.

      Hôm nay sau khi buổi họp kết thúc, Giản Ngôn mới tới với rằng Tố Diệp tới. đúng là phải cảm ơn khả năng quan sát tinh tế của Giản Ngôn, nếu biết tin Tố Diệp tới, chắc chắn chẳng còn tâm trí đâu họp hành.

      Chỉ mới xa nhau có mấy ngày, thấy nhớ cồn cào.

      Giản Ngôn báo lại dẫn tham quan công ty. Niên Bách Ngạn hề trách Giản Ngôn tự tung tự tác. Thực tế là, mong ngóng Tố Diệp tới công ty. muốn cả công ty biết là vợ của Niên Bách Ngạn.

      Tố Diệp nằm sofa say ngủ.

      Niên Bách Ngạn tới, ngồi xuống bên cạnh . Trời lạnh rồi, buổi chiều khiến người dễ mệt mỏi và buồn ngủ. gọi dậy mà mỉm cười, im lặng ngắm .

      Trong lòng nút thắt, tuy thể ra ngoài nhưng Niên Bách Ngạn biết.

      Từ sau khi về Bắc Kinh, có thể cảm nhận được thay đổi của . vẫn gần gũi như khi trước, nhưng phía sau nụ cười luôn cất giấu lo lắng. biết vẫn luôn tự ghét bỏ bản thân.

      Ai là người con tự tin có thừa? Thực tế là tự ti và dè dặt của mình.

      Nhưng chỉ muốn biết rằng, dù có thế nào, vị trí trong trái tim vẫn luôn dành cho .

      Tố Diệp ngủ rất say, hệt như chú mèo lười biếng. Gò má trắng trẻo, hơi ửng hồng, làn da mềm mại như có thể vắt ra nước được. Niên Bách Ngạn thương vô ngần. Nghĩ tới chuyện ở công ty của mình, ở địa bàn của mình, yên bình ngủ như vậy, lồng ngực dâng trào kích động.

      Cảm giác này khác với ở Tinh Thạch.

      phải chưa từng ngủ trong phòng làm việc của , thậm chí còn từng gối lên chân ngủ say ngay trước mặt các nhân viên. Nhưng lúc đó chỉ có cảm giác hạnh phúc, có cảm giác thành công mãnh liệt như lúc này.

      Đây phải là Tinh Thạch. Đây là Niên Thị, là vương quốc do tay gây dựng, là thế giới tự tay gây dựng cho . Còn là người con sâu sắc, là người vợ thương . được bình yên ngủ trong thế giới của , hoàn toàn khiến cho người làm chồng như được thỏa mãn, khiến cảm thấy, chính là bầu trời của , là chỗ dựa vững chãi của .

      cuốn tạp chí rơi dưới sofa.

      Niên Bách Ngạn nhặt lên.

      Bìa của nó là sản phẩm mới của Niên Thị. đọc bài báo viết về Niên Thị.

      Trái tim Niên Bách Ngạn mềm nhũn, tình dành cho càng thêm sâu đậm. đặt cuốn tạp chí lên mặt bàn, kìm được lòng mình, cúi xuống, hôn lên trán .

      Có lẽ Tố Diệp mơ ngủ, động tác của lại nhàng. ư hừ tiếng, rồi quay mặt , cọ cọ trán. Dáng vẻ của khiến Niên Bách Ngạn bật cười, ngược lại càng có vẻ nhàn nhã.

      cố ý chọc , bờ môi dính vào vành tai , rồi mở miệng cắn khẽ.

      “Ưm… Đáng ghét…” Tố Diệp cảm thấy ngứa, bực bội ngọ ngoạy.

      Niên Bách Ngạn giơ tay khẽ véo mũi , rồi thầm câu bên tai : “Nha đầu! Tới giờ dậy rồi!”

      Tố Diệp vốn dĩ chỉ ngủ trưa, ngủ tới giờ này cũng kha khá thời gian rồi, lại bị Niên Bách Ngạn chọc ghẹo, cũng tỉnh rồi. Giọng của vang lên bên tai hấp dẫn, dễ nghe. ngược lại muốn mở mắt nữa.

      “Ứ ừ…” dài giọng, ôm gối ôm đặt lên đầu.

      dậy?” Niên Bách Ngạn chống tay xuống sofa, nửa người khẽ đè lên người .

      “Ừm, dậy đâu!” ấm áp này khiến Tố Diệp càng lười biếng. vùi thẳng mặt vào cánh tay , tham lam hít lấy mùi hương của . Nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của lúc họp, còn bây giờ lại dịu dàng, tình cảm, cảm thấy hạnh phúc.

      Niên Bách Ngạn mỉm cười, cánh tay bắt đầu nghiêm túc.

      Tố Diệp bất ngờ mở mắt.

      Sau khi nhìn thấy nụ cười xấu xa trong ánh mắt , ngồi dậy, đánh : “ điên à! Đây là phòng làm việc!”

      Niên Bách Ngạn phá lên cười, để mặc cho đánh. Cuối cùng, nhân cơ hội ấy kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên môi . Tố Diệp yên lặng nằm trong lòng . ngẩng lên, để mặc cho nụ hôn nhiệt tình của lan tràn.

      Rất lâu sau Niên Bách Ngạn mới buông ra. nhìn gương mặt hơi hồng của , hỏi: “Bà Niên! Xin hỏi bà có hài lòng về môi trường làm việc của chồng mình ?”

      Tố Diệp nghe thấy câu ấy, bỗng hơi ngượng ngập. hắng giọng: “Em tới để kiểm tra đâu.”

      “Phải! Bà Niên tới để chỉ đạo.”

      “Thế có hoan nghênh hay ?”

      “Hoan nghênh chứ, hoan nghênh nhiệt liệt.” Niên Bách Ngạn mím môi cười: “Cánh cửa lớn của Niên Thị luôn luôn rộng mở với em.”

      “Tốt vậy sao?” Tố Diệp cố tình chất vấn.

      Niên Bách Ngạn ôm : “Niên Thị là của , càng là của em.”

      Tố Diệp thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng: “Em dám đâu. Ai dám cướp công lao của chủ tịch Niên. Đường đường là chủ tịch, lại để vợ quản lý sao?”

      “Chủ tịch Niên có tiếng tăm lẫy lững thế nào cũng thuộc về Tố Diệp. Người là của em rồi, công ty đương nhiên phải làm quà tặng kèm luôn rồi.” Tâm trạng Niên Bách Ngạn có vẻ rất tốt.

      Tố Diệp nghiêng đầu nhìn : “Hôm nay ngọt quá đấy.”

      Niên Bách Ngạn rướn môi, sát lại gần : “Em cũng thuộc về mà.”

      Tố Diệp né tránh. Mũi gần như dính vào mũi : “Hôm nay trông có vẻ vui vậy, xem ra công việc rất thuận lợi.” nhớ lại lời Giản Ngôn , muốn ngầm hỏi xem sao.

      Ai ngờ Niên Bách Ngạn trả lời: “ vui, lý do rất đơn giản.”

      Tố Diệp nhìn vẻ tò mò.

      Niên Bách Ngạn giơ tay lên, xoa đầu như vuốt ve con mèo: “Vì em tới đây rồi.”

      Ợ…

      Tố Diệp sững sờ.

      “Em tới đây, rất vui.” Lần này, Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào mắt , chân thành .

      Trái tim Tố Diệp chợt rung rinh.

      ra trong khoảng thời gian này, phải báo chí viết bài về họ. Người ngoài cũng bàn tán xôn xao về mối quan hệ của họ. Vì tới Tây Tạng, ngày công ty khai trương, có mặt, vì gần đây họ cùng nhau xuất , thế nên rất nhiều nhà báo suy đoán mối quan hệ của họ tới điểm băng.

      Thậm chí có người còn đồn thổi, hôn nhân của họ hữu danh vô thực, thậm chí là ly hôn lâu rồi.

      Tố Diệp nhớ, khi ở Tây Tạng từng thấy cánh nhà báo phỏng vấn Niên Bách Ngạn. Khi hỏi tới chuyện tình cảm cá nhân, Niên Bách Ngạn chỉ trả lời: Chúng tôi rất ổn, cảm ơn mọi người quan tâm.

      Tại sao?

      ra Tố Diệp biết cứ tới gần là lại bối rối. là chồng , vậy mà luôn nghĩ chỉ cần đứng từ xa nhìn là được rồi, vì đứng quá gần, sợ mình trở thành gánh nặng của .

      Nhưng câu của Niên Bách Ngạn quả thực làm ngỡ ngàng. Tình từ tận đáy lòng cứ lặng lẽ lan ra. lập tức ôm lấy cổ , vùi mặt vào ngực .

      “Vậy… đừng chê em phiền nhé. Em thường xuyên tới kiểm tra, xem có giấu nào trong văn phòng .” Tim ấm áp, cổ họng nghẹn lại nhưng cái miệng chịu tha cho ai.

      Niên Bách Ngạn ôm cười : “Được thôi! Em làm việc cho cũng được.”

      Tố Diệp ngẩng đầu, khẽ cắn vào cằm : “Còn lâu ấy! muốn em mệt chết à?”

      Niên Bách Ngạn cúi đầu, vừa hay tìm được môi , hôn khẽ: “Giờ em cũng được coi là nhà quản lý mà.”

      Vừa nghe câu này, gương mặt của Tố Diệp lập tức sa sầm lại. buông ra, ôm gối tựa vào sofa.

      “Em sao thế?” Niên Bách Ngạn vẫn chưa hưởng thụ đủ cảm giác thoải mái khi có người đẹp kề bên. rời như vậy khiến bỗng cảm thấy vòng tay mình trống trải.

      Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn, thở dài nặng nề. Niên Bách Ngạn thấy như vậy lại vui: “ xem nào, gặp phải chuyện khó khăn gì rồi?”

      Tố Diệp ôm gối như ôm thứ để trút giận, rồi lẩm bẩm: “ ra, em thực muốn làm quản lý. Chẳng biết khi trước giáo sư Đinh quản lý Liêm Chúng kiểu gì. Công việc quản lý này đúng là phải cho người làm mà!”

      Nghe xong, Niên Bách Ngạn cười khanh khách, lúc sau mới nhướng mày: “ phải người à?”

      Tố Diệp nhịn được cười: “ phải người, là thần.” Dứt lời lại sát lại gần , giơ tay nâng gương mặt lên: “Bây giờ em mới biết quả thực là tài giỏi. Dù là Tinh Thạch hay Niên Thị bây giờ, bảo, quản lý kiểu gì vậy?”

      có thể hiểu là em rất sùng bái ?” Niên Bách Ngạn cong môi, lần nữa kéo vào lòng.

      Tố Diệp dính chặt vào người : “Phải rồi, phải rồi! Đúng là đàn ông bao nhiêu tuổi cũng ưa nịnh.”

      “Toàn bộ nhân viên trong Liêm Chúng cộng lại chỉ hơn trăm người, có khó quản lý vậy ?” Niên Bách Ngạn cúi xuống, trong lúc còn tranh thủ kiếm chút hời, mơn man bờ môi lên má .

      “Khó! Khó lắm ấy!” Tố Diệp ủ ê, hơi xoay đầu: “ truyền thụ cho em ít kinh nghiệm . xem đấy, quản lý cả công ty thế này, mà vợ lại chỉ là tay mơ trong ngành quản lý người ta cười chê đấy.”

      Niên Bách Ngạn phì cười: “Cũng có cách khiến em nhanh chóng thoát khỏi bể khổ.”

      Mắt Tố Diệp sáng rực lên: “Cách gì vậy?”

      Niên Bách Ngạn uể oải dựa ra sau ghế, rồi tiện tay kéo lại, để dựa vào người mình, vòng tay mình qua người : “Từ nay về sau em tập trung quản lý mình là được rồi.”

      “Hử?” Tố Diệp ngẩn người, chẳng mấy chốc hiểu ngay. trừng mắt: “Niên Bách Ngạn! muốn em ở nhà làm thiếu phụ luống tuổi* à?”
      *Cách hiểu khác là người vợ mặt vàng.

      “Cùng lắm em chỉ trở thành người vợ mặt trắng thôi.” Niên Bách Ngạn véo má .

      “Ghét ! Em chuyện nghiêm túc với đấy.”

      Niên Bách Ngạn cười: “ cũng nghiêm túc mà. Diệp Diệp! muốn em ở nhà hơn, vừa về nhà được nhìn thấy em, tốt biết bao.” Bây giờ có lúc Tố Diệp còn bận hơn cả . làm về còn phải đợi .

      phản đối làm việc. có lý tưởng và hoài bão của mình. Làm chồng , đương nhiên ủng hộ hết mình. Nhưng nếu quá mệt mỏi vì công việc, ngày nào cũng người ra người, ma chẳng ra ma thà chẳng làm gì cả, đợi ngày ngày làm về còn hơn.

      Tố Diệp cười, xoay người ngồi ngang lên người , giơ tay véo má : “Cũng tức là, chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi em, em có trách nhiệm xinh đẹp như hoa chứ gì? Nhưng thực tế là, rất nhiều phụ nữ xinh đẹp của gia đình tới cuối cùng đều có kết cục tốt đẹp. Sáng hôm qua em vừa nhận trường hợp như vậy. Khóc lóc sướt mướt, chồng chị ấy đòi ly hôn với chị ấy.”

      cặp vợ chồng sống với nhau được nữa là vấn đề của cả hai người. Diệp Diệp! Em là bác sỹ tâm lý, nhìn nhận vấn đề được thiên lệch.” Niên Bách Ngạn dịu giọng .

      “Thấy chưa, thấy chưa. Biết ngay lại lên lớp em bằng giọng giáo điều đó mà.” Tố Diệp buông tay: “Dù sao em từ bỏ công việc của em đâu.” Dứt lời, lại sà vào lòng , giọng cũng mềm : “Chỉ có điều, làm phiền Niên bỏ công sức dạy học sinh nên thân này với.”

      “Dạy em?” Niên Bách Ngạn nhìn xuống, nụ cười xấu xa lại tràn vào tận đáy mắt: “ dạy em còn ít sao?”

      Tố Diệp nhất thời chưa kịp hiểu: “ dạy em cái gì?”

      Cánh tay Niên Bách Ngạn hơi dùng sức. nằm bò ngực . cười: “Em bảo dạy em cái gì? chỉ dẫn em từng tý , bây giờ em có dám bạo dạn ngồi lên người thế này ?”

      Lúc này Tố Diệp mới hiểu ý . Mặt đỏ rần, bất chợt làm nũng: “Sao háo sắc thế hả? với nữa!”

      Niên Bách Ngạn thấy định bèn ôm chặt: “Được, được, được! Chúng ta chuyện nghiêm chỉnh.”

      nghiêm túc, có gì để với cả.”

      “Thế em định thỉnh giáo ai?”

      Tố Diệp đảo đảo mắt, cười đểu: “Trợ lý của ấy. Cậu ấy có phong thái của .” Rồi còn bổ sung câu: “Lần này ngoan rồi nhỉ, mời trợ lý nam. Mà cậu trợ lý đó cũng đẹp trai lắm.”

      “Em thấy cậu ấy đẹp trai?” Niên Bách Ngạn nhướng mày.

      “Đương nhiên rồi, răng trắng môi hồng, da dẻ mịn màng.” Tố Diệp cười: “ người trợ lý tuyệt sắc như thế nên nhường em. Ngày nào cậu ấy cũng sau , người ta tưởng thích “đam mỹ” đấy!”

      “Đam mỹ là cái gì?” Niên Bách Ngạn hiểu từ ngữ này.

      Tố Diệp cố nín cười: “Tức là nghi ngờ đồng tính luyến ái.”

      Niên Bách Ngạn véo : “ có đồng tính , em biết à?”

      “Thế nên để né tránh, nên nhường Tiểu Giản Ngôn cho em.”

      “Tiểu Giản Ngôn?” Niên Bách Ngạn cau mày.

      Tố Diệp gật đầu, cố tình trêu tức .

      “Em đừng có ép cho cậu ấy thôi việc đấy.” Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại.

      Tố Diệp bật cười.

      giây sau bị Niên Bách Ngạn ấn xuống sofa. cúi đầu, cắn mạnh lên môi , làm đau đớn phải hét lên: “Niên Bách Ngạn…”

      “Mắt em chỉ được nhìn thôi, nghe chưa?”

      “Thế thị giác mệt mỏi đấy.”

      “Thị giác mệt mỏi? To gan rồi phải ?” Niên Bách Ngạn há miệng, cắn vào cổ .

      Tố Diệp cầu xin lia lịa: “Em sai rồi, em nhận sai là được chứ gì.”

      “Giản Ngôn có đẹp trai ?” Niên Bách Ngạn nhìn như cười như .

      Đầu óc Tố Diệp xoay chuyển rất nhanh. lập tức : “Nào có. xem, cậu ấy điệu đà như con ấy, đâu được cao lớn, mạnh mẽ, hấp dẫn như chồng em.”



      ~Hết chương 680~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 681: Ôn lại năm xưa


      Câu này hoàn toàn thỏa mãn lòng tự tôn của đàn ông trong Niên Bách Ngạn. Khóe môi cong lên độ cong đẹp mắt.

      đưa em ăn cơm.” vỗ vỗ đầu , mỉm cười đứng dậy.

      Tố Diệp vuốt lại mái tóc hơi rối rồi nhìn đồng hồ: “ được à?”

      “Kiếm tiền là chuyện , vợ đói bụng mới là chuyện lớn.” Niên Bách Ngạn lại vò đầu vẻ trêu chọc rồi đứng dậy, tới bàn làm việc lấy di động và chìa khóa xe.

      Tố Diệp lẩm bẩm câu “đáng ghét” rồi lại phải vuốt lại mái tóc vừa bị làm rối. đứng dậy. Đúng vào khoảnh khắc ánh tịch dương ngập tràn bầu trời. Ráng chiều đẹp vô hạn trang điểm tầng tầng lớp lớp cho bầu trời, trút xuống sắc màu đỏ như lửa, xuyên qua khung cửa sổ sát sàn, hắt vào phòng.

      Niên Bách Ngạn đứng trước bàn làm việc. Sau lưng là khung cửa sổ ấy, sau đó là cả dải mây rực lửa. Ánh sáng khắc gương mặt hơi nghiêng của . Cái bóng cao lớn hơi bị kéo dài. Khoảnh khắc này, như vị thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp, ảo mộng, chân thực.

      Trái tim Tố Diệp bắt đầu nhộn nhạo nơi lồng ngực. kìm được lòng mình, tiến lên trước, nhàng ôm lấy Niên Bách Ngạn từ phía sau, áp mặt lên sống lưng rộng lớn của .

      Niên Bách Ngạn cầm chìa khóa xe lên, bỗng cảm thấy hông mình ấm áp. dựa vào . Lưng có thể cảm nhận được nơi mềm mại của . Như bị điểm trúng huyệt, Niên Bách Ngạn dám động đậy, nhưng cũng cảm nhận được tê dại từ xuống dưới, thậm chí là thoải mái. phủ tay mình lên tay . Từng ngón tay thanh mảnh quấn bện lấy những ngón tay bé mềm mại như xương của .

      muốn ăn cơm ngay đâu.” Tố Diệp cũng cảm thấy khoảnh khắc này hạnh phúc vô ngần. Giống như chỉ yên lặng dựa vào như vậy, cãi vã, nghi kỵ, bình yên ôm như thế.

      nghe được tiếng trái tim mình đập. Đồng thời lúc này cũng nghe được cả tiếng trái tim . Hai con tim ở rất gần, rất gần nhau, gần tới mức như buộc chặt lấy nhau.

      “Vậy em muốn làm gì?” Niên Bách Ngạn mỉm cười, giọng điệu cưng chiều.

      Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Em muốn ăn phô mai.”

      Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Phô mai?”

      Nụ cười của Tố Diệp có phần quỷ quyệt. ngó đầu ra: “Phô mai đường Nam La Cổ.”

      Niên Bách Ngạn bất ngờ quay đầu, nhìn vào gương mặt tươi như hoa của : “ phải chứ?”

      Tố Diệp mím môi, cười xấu xa rồi gật đầu với .





      Lại là con đường đông đúc và chật hẹp, lại có chiếc xe hào hoa chầm chậm qua.

      Hôm nay là cuối tuần, các học sinh đều được nghỉ học, người vốn dĩ đông, lại cộng thêm sắp tới buổi tối, người càng lúc càng ùn ùn xuất . ra sau lần từng trải năm ngoái, Niên Bách Ngạn học hỏi được kinh nghiệm. thề bao giờ lái xe vào đường Nam La Cổ nữa. Nếu có thể, cũng tuyệt đối tới mấy nơi đông người như thế này.

      Ai ngờ Tố Diệp lại đưa ra cầu khiến đau đầu. muốn ăn phô mai, phải là phô mai ở đường Nam La Cổ, lại còn phải là phô mai của cửa hàng Vũ Văn đường Nam La Cổ.

      Để tránh thảm kịch của năm ngoái tái diễn, lần này Niên Bách Ngạn thông minh định đỗ xe bên ngoài. Nhưng Tố Diệp thò đầu nhìn đám đông bên trong, rồi với : “ Niên à! Chân thành gửi tới lời khuyên.”

      .” Niên Bách Ngạn tìm được vị trí tốt, định tắt máy.

      “Em thấy vẫn nên lái xe vào là hơn.” Tố Diệp uể oải .

      Câu ấy làm cho Niên Bách Ngạn suýt nữa đạp nhầm chân ga cho xe vọt thẳng ra ngoài. quay đầu nhìn , cố xác định xem đùa .

      “Phô mai ở bên trong. Với lượng khách ra vào giờ, chúng ta bộ vào mua rồi lại bộ ra lấy xe, chắc chắn phải công việc dễ dàng. Chi bằng cứ đâm thẳng xe vào trong, sau khi mua xong đâm thẳng đường đó ra ngoài. Bị mắng bị mắng vậy, còn tốt hơn là lại chen chúc để ra.”

      Niên Bách Ngạn quả thực khâm phục dũng khí của , đưa tay vò đầu : “Đừng đùa nữa! Xuống xe !”

      Tố Diệp nũng nịu ôm chặt cổ : “Em muốn ôn lại quá khứ chút mà.”

      Tố Diệp thế này khiến Niên Bách Ngạn vừa vừa hận. Nhưng cho dù là vậy, vẫn thích nhìn như thế này, chứ phải ánh mắt xa cách . mãi mãi thiếu khả năng miễn dịch với điệu bộ này Tố Diệp, đành khó xử thở dài: “Hậu quả của việc nuông chiều em chính là để em hại nước hại dân.”

      “Tức là đồng ý rồi?” Tố Diệp cười hì hì.

      Niên Bách Ngạn buồn cười, đưa mắt nhìn . thêm gì nữa mà cho xe chạy.

      “Để em lái!” Tố Diệp đề nghị.

      “Đừng có gây chuyện! Em cứ đâm bừa lung tung còn khiến người ta phẫn nộ hơn nữa.” Niên Bách Ngạn quay đầu xe. Chiếc xe từ từ vào đường Nam La Cổ.

      Cứ như vậy, Niên Bách Ngạn lái chiếc xe hào hoa của mình tiến sâu vào trong.

      Cũng giống như năm ngoái, chiếc xe chậm rãi. Nhưng điều khiến còn quá đau đầu là bây giờ còn những người thái quá như năm ngoái, chí ít khi nhấn còi, họ còn nhường đường.

      Tố Diệp ngồi bên ung dung, thong thả. Qua cửa xe, nhìn những cửa hàng lùi về phía sau, chốc chốc lại thốt lên kinh ngạc: Ya, đây là cửa hàng mới mở… Trời ơi! Quán cafe khi trước em hay ngồi giờ chuyển thành nhà hàng rồi…

      Niên Bách Ngạn quả thực có thời gian quan tâm đến mấy lời tự độc thoại. bình tĩnh lái xe về phía trước.

      Giờ này nhiều thanh niên. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào chiếc xe sang trọng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Trong con đường này, tốc độ của xe và của người khác biệt quá lớn. Nên sau khi chiếc xe dừng lại trước cửa hàng phô mai, nó khiến cho rất nhiều thanh niên bước tới ngó vào xem ai mà nghênh ngang đến vậy.

      Cửa hàng phô mai vẫn đông khách như bao lần. Hàng người xếp dài ra tận ngoài đường.

      Tố Diệp liếc nhìn hàng người rồi quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Chồng à~”

      Niên Bách Ngạn khó xử: “Ngồi yên xe đợi !” Dứt lời, xuống xe.

      Cảnh tượng vẫn y nguyên như thế.

      Gương mặt ưa nhìn của Niên Bách Ngạn khiến bất mãn của đám đông tan biến trong khoảnh khắc. Tố Diệp thấy ít ánh mắt của các đổ dồn về phía . Sức hấp dẫn vẫn hề kém xưa, nghĩ thầm.

      Rồi lại nghĩ, đây chính là điểm bất công giữa đàn ông và phụ nữ.

      Phụ nữ chỉ giữ được vẻ trẻ trung trong mấy năm ngắn ngủi, thể trạng thái theo đường parabol. Còn đàn ông sao, càng lâu nghiệp càng thành đạt, sức hấp dẫn thể bằng đường thẳng hướng lên.

      Tố Diệp thở dài, thu hai chân lên chiếc ghế lái phụ.

      nghiến răng nhìn những trẻ dừng bước chú ý tới Niên Bách Ngạn, thầm nghĩ sao mấy trẻ bây giờ lại thích mẫu đàn ông đáng tuổi chú mình nhỉ? Cậy mình tuổi trẻ vô địch à?

      mải nghĩ, bên kia Niên Bách Ngạn đứng xuống cuối hàng. Các xung quanh reo hò, xô đẩy, đứng sau lưng .

      Tố Diệp chống cằm xuống đầu gối. Qua tấm kính chắn gió, nhìn thấy cảnh tượng gần đó. lo lắng gì, vì hiểu Niên Bách Ngạn chắc chắn có kiên nhẫn đứng xếp hàng, cũng giống như năm ngoái vậy.

      Nhưng bao lâu vẫn thấy Niên Bách Ngạn có động tĩnh gì.

      Tố Diệp sốt ruột, gọi điện cho .

      Đối phương nhận máy.

      “Đợi xếp hàng đến tết Tây mất. Niên Bách Ngạn! Mấy sau lưng sắp nhìn đến mờ cả mắt rồi.” Tố Diệp bực bội .

      rồi, tiểu tổ tông!”

      Tố Diệp vui vẻ cúp máy.

      Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn lại làm “tán tài đồng tử”, khiến mấy sau lưng rú rít ầm ĩ.

      Tố Diệp nhìn cảnh ấy, nhìn mãi nhìn mãi, bờ môi bất giác cong lên.

      nhớ lại năm ngoái khi tới đây, lúc đó đơn thuần chỉ muốn chọc tức , trị trận. vẫn còn nhớ dáng vẻ sau khi xuống xe, bị mọi người chỉ trích ngớt. Còn cả bà nhiệt tình đó nữa, ra sức oán trách quá chiều bạn .

      Tố Diệp nhịn được cười.

      Năm ngoái gây họa. Nếu phải vì lái xe nhanh, làm sao khiến người dân phẫn nộ được? Kết quả làm cừu thế tội. Năm nay biết điều rồi, cấm sờ vào vô lăng.

      Năm ngoái…

      chỉ giả vờ làm bạn .

      Năm nay…

      là vợ .

      Thời gian kỳ diệu. Số phận của mỗi người được an bài thế nào vừa kỳ ảo vừa khó hiểu. Hồi tưởng lại, tất cả duyên phận lại bắt đầu trở thành những kỷ niệm đẹp.

      Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn xách túi phô mai với đủ các vị về xe.

      “Em hài lòng chưa?” Niên Bách Ngạn đưa cho .

      Tố Diệp cười rạng rỡ: “Có phải em gọi điện là cứ đứng xếp hàng ?”

      “Xếp hàng tiết kiệm được chút tiền mà.” Niên Bách Ngạn cười rồi cho xe chạy.

      Tố Diệp nhướng mày: “Năm ngoái đâu có nghĩ vậy.”

      “Năm ngoái em chưa phải vợ .” Niên Bách Ngạn lái xe với tốc độ ổn định.

      Tố Diệp trừng mắt: “Thế là ý gì?”

      Phía trước vãn người hơn chút, hơi tăng tốc, mím môi cười : “Ý tức là, đằng nào cũng lấy em về nhà rồi, tiết kiệm được phải tiết kiệm.”

      Tố Diệp chỉ muốn nhào tới cắn đứt cổ họng



      ~Hết chương 681~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 682: ai sạch hơn em


      Bữa tối ăn no đời. Khi hai người họ quay về tứ hợp viện sắp chín giờ, đầu bếp và người giúp việc đều nghỉ làm.

      Sau khi tắm xong, Tố Diệp bắt đầu cuộn người nằm lên sofa, thoải mái ăn phô mai. Điều ngạc nhiên là hôm nay Niên Bách Ngạn về phòng sách tiếp tục công việc, cũng lười biếng nằm ở sofa, tay ôm , cùng xem mấy bộ phim lê thê mà trước giờ có hứng thú.

      Đây là bộ phim Hàn Quốc đầu tiên Tố Diệp theo đuổi từ sau khi về Bắc Kinh. cảm thấy nhịp sống trước đây quá vồn vã. Lúc ở Tây Tạng, quen tận hưởng nhịp điệu chậm rãi, thong thả. Bây giờ trở về, tuy rằng công việc căng thẳng, áp lực cũng lớn nhưng cũng muốn điều chỉnh lại bản thân, để mình được thả lỏng.

      Xem phim kiểu này được coi là cách hay nhưng ít nhất có thể giúp đầu óc phải hoạt động hết công suất.

      ngày như hôm nay, cảnh tượng được cùng Niên Bách Ngạn nằm xem phim Hàn Quốc là điều chưa từng nghĩ tới. Trước đây thích xem mấy thứ này lắm, càng bao giờ theo dõi phim truyền hình. Còn Niên Bách Ngạn dù có rảnh rang cũng xem phim điện ảnh nhiều hơn. là người mấy tình cảm. Những phim điện ảnh xem đa phần là phim văn nghệ. Thế nên theo cách của Tố Diệp cùng chung tư tưởng, khó có thể chuyện. Hai người họ rất ít khi xem phim cùng nhau.

      “Diễn viên nam này bây giờ nổi tiếng lắm đấy!” Tố Diệp vừa ăn miếng phô mai vừa .

      Đối với diễn viên Hàn Quốc, Niên Bách Ngạn trước giờ quan tâm. vốn dĩ chẳng mấy chú ý tới chuyện trong làng giải trí, chỉ là cùng lắm lúc đầu tư vào phim điện ảnh, được nhà sản xuất giới thiệu mới biết diễn viên nổi tiếng nhất lúc đó là ai. Hơn nữa, từ sau khi An Tịnh và Bạch Băng yên ổn, Niên Bách Ngạn cũng rất ít khi nhắc tới phim ảnh hoặc chuyện đầu tư phim ảnh trước mặt Tố Diệp. Thậm chí có lúc được mời tham gia số bữa tiệc do các đơn vị nổi tiếng tổ chức, gặp diễn viên nào đó cũng rất ít bộc lộ. Chỉ khi nào Tố Diệp hỏi tới phát phiền, mới đáp qua loa mấy câu coi như trả lời.

      Hai chữ “diễn viên” trở thành từ cấm kỵ đối với Niên Bách Ngạn, nhất là diễn viên nữ. Trong mắt Tố Diệp, người mang “tiền án”. Khoảng thời gian bừa bãi với Bạch Băng khi trước vẫn luôn là cái gai trong lòng Tố Diệp. nhắc tới có nghĩa là nhổ nó . Cộng thêm xen ngang của An Tịnh lại càng khiến Tố Diệp khó chịu trong lòng.

      Chẳng có người phụ nữ nào có thể rộng lượng đối với chuyện này, bao gồm cả Tố Diệp. Mà Tố Diệp ràng còn là mẫu người thù vặt cũng phải báo. Có lúc giận lên, mắng cay độc đến mức á khẩu. Ấn tượng sâu đậm nhất là lần bận công việc trong phòng sách. cảm thấy buồn chán bèn ôm Ipad sang phòng sách chơi game. Kết quả chơi quá hứng thú làm ảnh hưởng tới gian làm việc của . chỉ khuyên ngoan ngoãn chút, yên lặng chút. Ai ngờ lại cách quái gở: Ồ, em phải là An Tịnh. nhớ An Tịnh à? Hay là nhớ Bạch Băng của rồi? Cũng phải thôi! Chắc là lúc ta ngủ với , thở mạnh còn dám. Niên Bách Ngạn! Em cho hay, em phải Bạch Băng hay An Tịnh đâu!

      câu làm câm nín ngay lập tức. sợ nhắc lại chuyện cũ, đành liên tục xin lỗi, mặc kệ ầm ĩ kiểu gì cũng dám nhắc tới hai chữ “yên tĩnh” nữa.

      Thế mới , bụng dạ của phụ nữ rất hẹp hòi. Nhất là đắc tội với Tố Diệp. luôn có rất nhiều cách khiến bạn sống bằng chết.

      Cũng vì thế, sau khi Tố Diệp câu ấy, Niên Bách Ngạn đành đáp đối phó câu: “Thế ư? !”

      Tố Diệp dựa vào ngực , thả tóc ra, rất lười biếng: “Nghe chính vì bộ phim này mà giá bỗng chốc tăng vọt. À còn cả nữ chính nữa, nổi tiếng cực kỳ!”

      Nghe câu ấy, Niên Bách Ngạn càng dám đáp lời. chỉ khẽ “ồ” tiếng.

      “Ấy, thấy nữ chính có xinh ?” Tố Diệp nghiêng đầu nhìn .

      Mấu chốt tới rồi đây.

      Niên Bách Ngạn có vẻ như chuẩn bị sẵn sàng cách đối phó thích hợp. dịu giọng : “ đẹp bằng em.”

      Tố Diệp nghe câu ấy là sướng rơn nhưng vẫn : “Làm sao em đẹp bằng người ta, người ta là diễn viên mà.”

      “Em đẹp hơn ta.” Đây quả thực là lời chân thành của Niên Bách Ngạn. Cánh tay ôm của hơi giơ lên. Từng ngón tay thong thả nghịch tóc mai của : “Em còn ăn hình hơn ta.”

      ư?” Tố Diệp cười hì hì nhìn .

      Niên Bách Ngạn gật đầu.

      Thấy vậy, nụ cười của Tố Diệp tắt ngấm. Trái tim Niên Bách Ngạn chợt đập thịch tiếng. sai gì chứ?

      đầu tư nhiều bộ phim như thế mà chẳng cho em làm cameo lần.” Tố Diệp tính sổ: “Mấy nhà đầu tư kia chỉ mong có thể vung tiền để người phụ nữ của mình được làm nữ chính đấy. Nhìn lại xem, cứ luôn miệng là em đẹp hơn mấy diễn viên đó. Thực tế nào? còn chẳng có ý cho em lên hình.”

      Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: “Chẳng có người đàn ông nào thích để người phụ nữ của mình lộ mặt ra ngoài cả.”

      “Sao lại ? Rất nhiều nữ diễn viên mới xuất bây giờ đều có chỗ dựa.”

      Niên Bách Ngạn nhất thời nhanh nhảu: “Đó đều là đôi bên cùng có lợi. Em là vợ , là người phụ nữ có người muốn lấy.”

      Tố Diệp nheo mắt nhìn : “Ý là quan hệ của những diễn viên với chỗ dựa cũng giống và Bạch Băng?”

      Niên Bách Ngạn muốn tự tát mình cái. ôm vào lòng: “Được rồi, được rồi! Xem tivi , em xem nam nữ chính lại chia tay rồi kìa.”

      Tố Diệp lại nép vào lòng , mím môi cười. ra chỉ định trêu thôi.

      “Nếu bây giờ có nữ diễn viên nào chủ động gần gũi với , làm thế nào?” dài giọng hỏi.

      Câu hỏi này Niên Bách Ngạn được lơ là nữa. suy nghĩ rồi đáp gọn ghẽ: “Giao hết cho em xử lý!”

      Tố Diệp phì cười, quay đầu vỗ lên má : “Ngoan rồi đấy!”

      Lúc bấy giờ Niên Bách Ngạn mới thở phào nhõm.

      “Nhưng cũng phải lại, diện mạo của nam diễn viên này kém xa .” Tố Diệp hạnh phúc .

      Niên Bách Ngạn rất thích nghe câu này. cúi đầu hôn lên tóc .

      Tố Diệp cảm thấy hơi thở của khiến ngứa ngáy, bèn cười đùa né tránh, sau đó xúc thìa phô mai đưa tới bên miệng , đích thân đút cho . Niên Bách Ngạn há miệng đón lấy, vị phô mai nồng đậm rất ấm áp. Tố Diệp cũng tự ăn miếng, rồi nhìn cười ngọt ngào.

      “Trông em ăn uống kìa!” Niên Bách Ngạn chiều lau khóe miệng cho .

      “Cho thìa này!” Tố Diệp .

      “Đút cho !”

      Tố Diệp lại đút cho thìa.

      Niên Bách Ngạn ôm trong lòng. Mùi hương của người con ngừng xộc vào mũi . Tâm tư của vốn dĩ để ở bộ phim. chỉ muốn ôm như thế này, ngắm như thế này.

      Khóe môi dính ít phô mai, dáng vẻ nghịch ngợm đến mê người.

      bất giác cúi đầu, hôn lên môi .

      “Bách Ngạn…”

      Tố Diệp cảm thấy ngưa ngứa, bèn cười khúc khích, né .

      tiếp tục tấn công chỉ ôm chặt lấy . Bờ môi mơn man bên gò má bắt đầu còn nghiêm túc.

      Cả người Tố Diệp mềm nhũn, nhất thời cũng muốn động đậy nữa.

      Tới khi hành động của càng ngày càng bạo dạn, mới kháng nghị: “Đừng đùa nữa! xem phim mà!”

      “Em cứ xem !” Niên Bách Ngạn kéo đai váy ngủ của xuống.

      đáng ghét… Ưm…”

      Nụ hôn ùa tới cách bất ngờ. Ngay sau đó, hộp phô mai trong tay cũng bị Niên Bách Ngạn cướp mất, đặt lên mặt bàn.

      mút lấy môi , mùi phô mai nhàn nhạt như đóa hoa hạnh phúc bung nở.

      Khó khăn lắm, Tố Diệp mới lách được đầu ra, hờn dỗi nhìn : “ lời giữ lời, hứa xem phim với em mà.”

      Niên Bách Ngạn đè xuống, sống mũi gần như dính sát vào mặt . cất giọng khàn khàn: “Ai còn tâm tư xem phim với em, hử?”

      Dáng hình đập vào mắt .

      Trong đáy mắt người đàn ông dục vọng, bùng cháy như ngọn lửa hừng hực.

      bị nhiệt tình của thiêu đốt, trái tim chợt bồng bềnh.

      “Bách Ngạn! đừng…”

      Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn cúi đầu xuống, chặn đôi môi lại, bàn tay bắt đầu an phận.

      Hơi thở của người đàn ông rất nặng nề, từng tầng từng lớp ùa tới.

      Ý đồ mời gọi của quá ràng, nhưng lại khiến Tố Diệp trở nên căng thẳng.

      “Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi tên , bờ môi nhàng cọ vào tai , dịu dàng lại như kìm nén khát khao: “Cho nhé!”

      Tố Diệp cảm thấy cả người như bốc cháy, nhưng trong đầu lại lên hình ảnh khiến khiếp đảm.

      cố gắng nhớ tới vậy mà nỗi đau trong ký ức vẫn còn giày vò.

      “Em…” Giọng run rẩy, đầy bất lực: “Bách Ngạn… Em rất bẩn…”

      Đây mới là nguyên nhân dám để chạm vào mình.

      luôn cảm thấy cơ thể này hoàn toàn thuộc về Niên Bách Ngạn, điều này khiến khó lòng chấp nhận.

      Nghe được câu của , trái tim Niên Bách Ngạn đau như dao cắt. Nhưng rồi ngay sau đó, tình thương xót của còn nhiều hơn cả khi trước. quan tâm tới như vậy. Lúc này lại còn chê mình quá bẩn.

      đau đớn hôn , dịu dàng : “Trong lòng , ai sạch hơn em.”

      Nước mắt Tố Diệp cứ thế chảy xuống.

      Niên Bách Ngạn xót xa hôn những giọt nước mắt của , rồi nụ hôn của men dần xuống. Tố Diệp bám chặt lấy cánh tay , cảm nhận sức mạnh của , đau đớn hòa cùng hạnh phúc dâng đầy trong trái tim.

      ghét bỏ .

      hề…

      Khi nguồn sức mạnh quen thuộc của người đàn ông tấn công cơ thể , ngẩng đầu, nghẹn ngào gọi tên , hết lần này tới lần khác: Bách Ngạn! Em

      .

      Câu này chẳng còn đủ để biểu đạt tình của dành cho nữa.

      Người đàn ông này hòa vào huyết mạch của . là bầu trời của , là sinh mệnh của . thể rời xa , bao giờ rời xa được nữa…





      hợp tác với cảnh sát, Khaki được giảm án nhưng vì ta cũng nắm được quá nhiều tình hình thế nên thời gian dài Tố Khải bận rộn lấy thông tin từ những kẻ khác mà tới gặp ta.

      Ngày Tố Khải tới, Bắc Kinh cơn mưa tuyết trắng trời. Qua tết Dương lịch, Bắc Kinh lại bận rộn và đông đúc. Thứ mọi người chờ mong tiếp theo chính là Tết Nguyên đán.

      Chớp mắt lại năm trôi qua.

      Hình như mọi người đều bận, nhưng hình như lại chẳng có thu hoạch gì.

      Khaki gầy nhiều, nhưng sắc mặt khá hơn ít. Khoảng thời gian này, ta học được vô số thứ như cắm hoa, đánh cờ, thậm chí lúc rảnh rỗi còn học số thứ tiếng hiếm người học. Thấy Tố Khải cuối cùng cũng tới, trông ta rất phấn khích.

      “Đây quà Lan Lan mua từ Pháp cho , bảo tới mang tới cho . ấy sợ lên cơn nghiện. Ăn loại kẹo này có thể làm dịu bớt khó chịu.” Tố Khải đưa cho ta thứ được bọc rất đẹp.

      Khaki có vẻ hơi hoảng hốt.

      “Cứ cầm lấy . Quản giáo kiểm tra rồi, được nhận.” Tố Khải .

      Khaki gật đầu, nhận lấy, cảm kích trong lòng: “Gửi lời cảm ơn của tôi tới ấy.”

      Tố Khải mỉm cười nhưng nụ cười có chút cay đắng.

      Khaki nhận ra, bèn hỏi với tính chất thăm dò: “Hai người định khi nào làm đám cưới?”

      Nét mặt Tố Khải chợt ảm đạm hơn. Rất lâu sau mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Đợi ấy quay về .”

      “Hai người… sao chứ?”

      Tố Khải lắc đầu: “ sao!”

      Khaki nhìn chăm chú Tố Khải rồi : “ ấy là tốt. Nếu ấy đừng dễ dàng từ bỏ. A Phong…” ta ngừng lại giây lát: “À , Tố Khải! Tuy rằng và em thể thành người , nhưng em vẫn mong được hạnh phúc. là người tốt, có quyền được hạnh phúc.”



      ~Hết chương 682~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :