1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 652: Em rất nhớ , đấy!


      Đó là bốn tuổi, mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp. Mái tóc mềm xõa xuống vai, tóc còn gài chiếc bím xinh xắn, với viên trân châu dịu dàng được kết hợp rất vừa vặn cùng viên cương xíu, vừa nhìn biết là được khảm nạm thủ công. Bé gương mặt bé bỏng, trắng trẻo và mịn màng. Đôi mắt ấy giống hệt Tố Diệp, chỉ có nụ cười là có chút tinh nghịch.

      Nó nép vào lòng Tố Diệp, ôm chặt lấy cổ . Điệu bộ làm nũng đó khiến người ta dứt ra nổi.

      Đây là đứa con cưng của Tố Diệp, cũng là lý do khi vội vàng ra khỏi trường đại học Bắc Kinh, phải từ chối các cuộc phỏng vấn. Bất luận có chuyện gì quan trọng, dù bận rộn cỡ nào cũng phải tới trường đón con đúng giờ. Riêng chuyện đón con về nhà, bao giờ nhờ người khác.

      Kỷ Đông Nham nhận điện thoại xong cũng vòng ra trước xe. Nhìn cảnh tượng trước mắt, mỉm cười, khẽ gọi: “Giai Giai!”

      Giai Giai ngước mắt lên, nhìn thấy Kỷ Đông Nham con bé càng rạng rỡ. Sau khi buông Tố Diệp ra, nó lại nhào tới trước mặt , nũng nịu gọi: “Bố~” Kỷ Đông Nham mím môi, bế Giai Giai lên.

      Giai Giai bèn dính ngay vào người .

      “Bố! Sao hôm nay bố lại cùng mẹ tới đón con?” Giai Giai hỏi với chất giọng non nớt.

      Kỷ Đông Nham thơm con bé cái, ánh mắt cưng chiều: “Thế con có thích cả bố và mẹ cùng tới đón con ?”

      Giai Giai gật đầu rất mạnh.

      Kỷ Đông Nham cười.

      Tố Diệp đứng bên nhìn cảnh ấy cũng mỉm cười nhàng.

      thích nhìn bế con bé như thế. Cảm giác nhìn người đàn ông mặc áo vest giày Tây, bế con vào lòng có xúc động thành lời. Cả đều rất bận rộn. bận quản lý công ty, xoay như chong chóng với các đề tài nghiên cứu tâm lý. Thứ duy nhất khiến cả hai đều ghi nhớ chính là đứa trẻ này, đứa bé tên Giai Giai, trong người chảy dòng máu của Kỷ Đông Nham.

      Giai Giai rất hiểu chuyện.

      Từ khi chào đời, con bé rất ngoan ngoãn.

      Tố Diệp tưởng rằng cả đời này mình có con nữa. Ai ngờ ông trời vẫn mang tới cho món quà lớn như vậy. Trước khi sinh Giai Giai, dặn dặn lại Kỷ Đông Nham. Sau khi vào phòng đẻ, dù có đau tới chết, dù cầu xin bác sỹ cho đẻ mổ cũng được đồng ý. nhất định phải đẻ tự nhiên, nhất định phải chính đẻ con mình ra, chứ phải lấy nó ra từ bụng .

      luôn có cầu cố chấp và nguyên sơ nhất đối với cách chào đời của đứa trẻ. với Kỷ Đông Nham rằng: Ông trời cho người phụ nữ con đường để đẻ, tại sao lại dùng chứ?

      Ngày vào phòng đẻ, Kỷ Đông Nham bỏ toàn bộ công việc, thậm chí hủy toàn bộ các cuộc họp, vội tới bệnh viện với . ấy cũng vào cả phòng đẻ. cắn răng, cố chịu đựng cơn đau ấy, rằng: Đàn ông có nhìn phụ nữ sinh nở mới biết ghi nhớ trong lòng.

      Từ đầu tới cuối, Kỷ Đông Nham vẫn nắm chặt tay , mỉm cười với rằng: ! Tiểu Diệp! em, thế nên lúc này phải ở bên cạnh em.

      sinh được Giai Giai.

      Sau hơn bốn tiếng đồng hồ.

      Rất nhiều lần hôn mê, rất nhiều lần được Kỷ Đông Nham gọi tỉnh dậy.

      Cả cánh tay Kỷ Đông Nham cũng bị cắn cho đầy thương tích.

      Cứ như thế, họ có được “mối bận tâm” quý giá nhất đời. Giai Giai, tính cách nghịch ngợm hệt như .

      Giai Giai vừa chào đời mở mắt. Số lần con bé khóc cũng rất ít, khi đói cùng lắm cũng chỉ ặm ọe mấy tiếng. Đa phần thời gian nó đều tròn xoe đôi mắt, hiếu kỳ nhìn thế giới này.

      Đôi mắt của Giai Giai rất trong sáng, như hồ nước. Mỗi lần Tố Diệp mệt mỏi rã rời hoặc chìm vào nỗi đau quá khứ, Giai Giai lại chui vào lòng , ngọt ngào : Mẹ ơi, Giai Giai muốn nghe mẹ kể chuyện!

      Mỗi lần hỏi con bé con thích nghe chuyện gì, nó đều : Con muốn nghe chuyện hoàng tử và công chúa. Mẹ, chuyện kể tới đoạn hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. Sau đó sao ạ?

      Ừ nhỉ, sau đó sao?

      Andersen chưa kể tiếp cho nhân loại câu chuyện sau khi hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. Liệu hoàng tử có thay lòng ? Công chúa có già ? Hai người họ có tranh cãi ? Thậm chí là chia tay? Hay giả sử ông trời chỉ cho hoàng tử và công chúa nửa duyên phận kiếp này? Biết đâu công chúa chết trước, hoặc hoàng tử bỏ công chúa ra mãi mãi?

      Ai cũng mong có tình khắc cốt ghi tâm. Sở dĩ khắc cốt ghi tâm vì ai cũng phải đối mặt với mất mát. Chẳng ai cảm nhận được cái khắc cốt ghi tâm nếu chỉ sống cuộc đời bình yên và hạnh phúc… ai cả!

      Đương nhiên, Tố Diệp chẳng thể cho Giai Giai biết nhiều như thế. chỉ hết lần này tới lần khác với con bé: Sau đó ấy à… họ vẫn mãi mãi sống rất hạnh phúc, rất hạnh phúc bên nhau. Kết hôn, rồi có em bé kháu khỉnh. Gia đình họ mãi đầm ấm, vui vẻ như thế.

      Giống bố và mẹ phải ạ? Giai Giai ngây thơ hỏi.

      Tim Tố Diệp nhói lên giây lát, rồi lại khẽ cười: Đúng vậy, giống như bố và mẹ. Con xem, chẳng phải bây giờ chúng ta vẫn sống hạnh phúc bên nhau đó sao?

      Giai Giai gật đầu mạnh, rồi lại hỏi: Vậy chúng ta có mãi mãi được hạnh phúc thế này ?

      Tố Diệp ôm chặt lấy con, khẽ gật đầu: Có chứ, chúng ta luôn hạnh phúc…





      Cuối tuần, gió thu se lạnh.

      Kỷ Đông Nham đưa cả nhà tới nghĩa trang.

      Ô tô đỗ vào trong bãi. Sau khi xe dừng hẳn, Tố Diệp xuống xe. khép chặt áo lại, rồi quay người, dắt tay Giai Giai. Giai Giai chỉ vào những chiếc lá đỏ phía xa kia, hét ầm lên: “Mẹ ơi! Lá cây cười đấy! Con nhìn thấy chúng đỏ mặt kìa!”

      Kỷ Đông Nham chiều bế Giai Giai lên, nhìn Tố Diệp và : “Con chúng ta sau này trở thành triết học gia đấy.”
      Tố Diệp mỉm cười nhàng.

      Người dọn dẹp nghĩa trang nhiều, đa phần họ làm việc vào buổi sáng, tới chiều lại càng ít hơn.

      Kỷ Đông Nham sắp rượu ngon và hoa tươi ra trước mộ rồi chuyện với tấm ảnh người đàn ông bia mộ lúc mới đứng dậy. Tố Diệp đứng bên cạnh, từ đầu tới cuối câu nào. Sau khi Kỷ Đông Nham vái xong. mới dắt tay Giai Giai bước lên, khẽ : “Giai Giai! Cúi đầu chào chú con!”

      “Mẹ ơi! Chú Niên còn phải ngủ bao lâu nữa ạ?”

      Ngón tay Tố Diệp run lên.

      Kỷ Đông Nham lên tiếng: “Giai Giai, lại đây với bố nào!”

      Giai Giai nghe lời, tới. Kỷ Đông Nham nắm tay con bé: “Chúng ta để mẹ ngồi mình lúc nhé?”

      Giai Giai gật đầu.

      Kỷ Đông Nham tới bên cạnh Tố Diệp, nhàng : “Bố con ra xe đợi em!”

      Tố Diệp nhìn . Đôi mắt chỉ tập trung ngắm bức ảnh bia mộ. Kỷ Đông Nham đưa tay vỗ lên vai , sau đó đưa Giai Giai ra ngoài trước.
      Gió thổi qua, quét ngang gương mặt, khiến các lỗ chân lông cũng mát rượi, hơi lạnh.

      Tố Diệp nhàng bước lên, rồi ngồi xuống trước phần mộ.

      “Mỗi lần Đông Nham tới thăm cũng chỉ biết mua cho hoa rum. ra ấy cũng thích hoa gì. Con người trước nay chẳng biết lãng mạn, thế nên hoa gì trong mắt cũng vậy cả thôi.” Tố Diệp đặt bó hoa súng và cúc trắng nãy giờ ôm trong lòng xuống trước mộ: “Bách Ngạn! chỉ từng tặng hoa cho em hai lần. lần là hoa súng tím, lần là hoa cúc trắng. Thế nên em mới bảo chẳng biết hai chữ lãng mạn viết thế nào mà. Nhưng mà cũng sai, hoa súng tím quả thực rất khó tìm.”

      Đặt hoa xuống rồi, Tố Diệp ngay mà nhìn rất lâu vào bức di ảnh của Niên Bách Ngạn mộ.

      Người đàn ông trong ảnh có đôi mắt sáng như sao, bờ môi mỏng hơi mím, khóe môi chỉ khẽ cong lên, trông vẫn rất xa cách. Tố Diệp giơ tay, nhàng vuốt ve tấm di ảnh, vuốt ve gò má .

      nỗi đau khẽ đong đầy đôi mắt .

      mười năm rồi!” Tố Diệp thả tay xuống, hít sâu hơi rồi khẽ : “Bách Ngạn! có bao giờ hối hận khi đỡ phát súng đó cho em ? Nếu giờ vẫn còn sống, mọi việc thế nào nhỉ? Em vẫn rất tốt, chỉ có điều vẫn hay mơ về ngày xưa khi chúng ta bên nhau. Cả buổi tối hôm đó khi đỡ đạn cho em.”

      Thời gian có lẽ là thứ tàn nhẫn nhất. Nó chẳng chịu nghỉ ngơi bao giờ, cứ thế trôi qua chút nể tình.

      còn nhớ khi mình tỉnh lại ở bệnh viện, được biết tin Niên Bách Ngạn chết, hoàn toàn sụp đổ. Tham gia đám tang của như thế nào còn nhớ nữa, chỉ nhớ mình ngồi bên linh cữu của đúng tuần, tròn bảy ngày bảy đêm. nghĩ rằng linh hồn quay lại, nhưng

      Cuối cùng Kỷ Đông Nham phải lôi , với rằng: Niên Bách Ngạn chết rồi. Em cứ như vậy nếu ấy ở trời có linh nhìn thấy nhất định rất buồn.

      “Thế nên bao năm nay em vẫn sống rất tốt.” Tố Diệp khẽ cười nhưng khóe mắt ửng đỏ: “Em dám phụ lòng . dùng tính mạng của mình đổi lại mạng sống của em nên em phải thay sống hạnh phúc, đúng ?”

      “Bách Ngạn! Giai Giai cũng tới thăm đấy. Con bé rất quý , cả ngày hỏi em chuyện của chú Niên. Nếu còn sống, đoán chúng ta sinh con trai hay sinh con ? Liệu có đáng như Giai Giai ?”

      “Đông Nham cũng rất tốt với em. Em lấy ấy, có giận em ? Em chỉ sợ giận em, nên mỗi lần tới đây em dám chuyện nhiều với …”

      “Bách Ngạn…” tới đây, Tố Diệp nghẹn lại. nhìn chăm chăm vào ảnh : “Em rất nhớ đấy…”

      “Mẹ! Sao mẹ lại khóc?” biết Giai Giai chạy tới bên từ khi nào, thấy rơi nước mắt, con bé giơ bàn tay lau cho .

      Nhưng nước mắt của Tố Diệp chỉ càng rơi nhiều hơn…

      Vết thương trong tim như bị ai xé rách, cơn đau nhanh chóng lan ra. bình thản bao năm nay, cố gắng quên quá khứ bao năm nay, thậm chí dùng công việc để bắt mình bước ra khỏi quá khứ. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy di ảnh Niên Bách Ngạn, bao đau đớn lại ùa về.

      Nó khiến muốn sống nữa!





      Trước giường bệnh, Đinh Tư Thừa nhìn chằm chằm vào Tố Diệp nằm giường, đầu mày nhíu chặt.

      Giáo sư Đinh qua lại. Kỷ Đông Nham ngẩng đầu lên nhìn trần nhà như suy tư chuyện gì đó. Còn Niên Bách Ngạn ngồi gần Tố Diệp nhất. tay nắm chặt, gương mặt cũng khó đăm đăm. Nhưng khi nhìn thấy Tố Diệp nhắm mắt bỗng rơi lệ, đáy mắt sáng lên, bất ngờ cất tiếng gọi: “Diệp Diệp!”

      Tố Diệp có phản ứng gì, vẫn nằm đó.

      Đinh Tư Thừa ngao ngán lắc đầu: “Vô dụng thôi! Chính ấy tự nguyện sống trong mơ, tỉnh lại!”



      ~Hết chương 652~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 653: Chỉ còn cách đối mặt


      Nỗi bi thương lớn nhất của đời người phải bạn trải qua những thăng trầm lớn đến đâu, phải bạn phải hứng chịu bao nhiêu lời châm chọc, mỉa mai, phải khi bạn chịu đựng phản bội của bè bạn, càng phải khi người ngoài lên án, đả kích bạn. Đau thương là khi nội tâm của bạn sụp đổ, là khi thế giới tinh thần của bạn hoàn toàn trở thành nơi hoang vắng, cây cỏ thể sinh sôi.

      “Sống bằng chết”, bốn chữ này trước nay dùng để miêu tả đời sống vật chất của bạn, mà lên đời sống tâm hồn. Khi người hoàn toàn mất mục tiêu, hoàn toàn mất động lực để tiếp tục sống, đó mới gọi là “sống bằng chết”.

      Mà cách để Tố Diệp trốn tránh thực tại chính là… ngủ say.

      Đây là vấn đề ngay cả y học cũng khó giải thích. Dù thương tích, đau đớn, bệnh nhân vẫn tự lựa chọn cách ngủ thời gian tỉnh. Các chuyên gia trong lĩnh vực này hình dung đây là tổn thương tinh thần. Cho dù về mặt sinh lý có ý muốn thức tỉnh mãnh liệt nhưng vẫn phải xem ý chí của bản thân người bệnh.

      Con người có khả năng tự chữa trị. Khi phải chịu đả kích, não bộ của con người tự động xóa những ký ức có thể làm tổn thương tới bản thân. Hoặc khi người ngã bệnh, giấc ngủ có khi lại là cách chữa trị tốt nhất.

      Sau khi trải qua chuyện tối hôm đó, Tố Diệp hôn mê tới tận bây giờ. phải có phản ứng gì. Mí mắt vẫn động đậy, ngón tay thi thoảng cũng cựa . Thậm chí như giờ phút này đây, khóe mắt còn chảy hai hàng nước mắt.

      Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn ngồi trước giường bệnh, quan sát từ lúc hôn mê bất tỉnh cho tới khi có chút tri giác. Cho dù chỉ là phản ứng rất , cũng lập tức gọi bác sỹ tới. Ai ngờ nhìn xong bác sỹ vẫn lắc đầu, vô ích thôi. Bác sỹ luôn nghi ngờ rằng tế bào não của bị tổn thương. Vì trong hoàn cảnh như vậy, tuy rằng bị thương ngoài da nhưng trong quá trình tháo chạy khó tránh khỏi phải chứng kiến số cảnh tượng khiếp đảm hoặc kịch liệt, thế nên giờ lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh cũng là rất bình thường.

      loạt các công việc kiểm tra sau đó đều làm cả. Từ đầu tới chân hề phát ra bệnh trạng gì rệt.

      Sau đó, Niên Bách Ngạn lại mời giáo sư Đinh tới.

      Kỷ Đông Nham cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với việc làm của Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn có nhiều thời gian giải thích với cậu ấy chuyện giáo sư Đinh từng làm với Tố Diệp. Sau khi tới bệnh viện quan sát Tố Diệp, giáo sư Đinh thở dài lắc đầu, rằng người bệnh sau khi phải chịu kinh hãi quá độ chắc chắn chọn cách ngủ say để bảo vệ các chức năng sinh lý. Đây là phản ứng bình thường của con người, đồng thời đây là khoảng thời gian để thế giới tâm hồn điều chỉnh và xây dựng lại. Khi nào có thể tỉnh lại phải xem tình trạng của chính bản thân .

      Niên Bách Ngạn đâu có phải người quen bị động chờ đợi? gần như ép giáo sư Đinh phải nghĩ ra cách. Giáo sư Đinh tỏ ra khó xử, suy nghĩ rồi , ông sợ Tố Diệp ngủ say, chỉ sợ tự thôi miên chính mình, lấy hình thức giấc mơ để trốn tránh thực.

      Niên Bách Ngạn hiểu ý trong câu này của ông ấy.

      Giáo sư Đinh giải thích cách ràng, dễ hiểu hơn: “Sở dĩ tư tưởng của con người phức tạp hoàn toàn được quyết định bởi cấu tạo phức tạp của não bộ. Não bộ của con người giống như chiếc máy vô cùng tinh vi và thần bí, khiến các bác sỹ và các bác sỹ tâm lý đều gặp phải những vấn đề khó giải quyết. Yên nghỉ mà chúng ta hay , trong văn học ám chỉ người chết, nhưng trong tâm lý học và sinh lý học mà , đây chính là trạng thái khi não bộ khống chế sinh lý. Nếu trong cuộc sống thực tại, con người ta phải trải qua đả kích khốc liệt, hoàn toàn vượt qua phạm vi chịu đựng của sinh lý và tâm lý não bộ tự động chọn số cách thức để tiến hành xóa bỏ nó, ví dụ như hôn mê bất tỉnh. Trải qua rất nhiều năm thử nghiệm lâm sàng, những người rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh phải mất hoàn toàn ý thức. Ngược lại, ý thức của họ lại rất mạnh mẽ. Trong thế giới hôn mê của mình, họ cũng mơ, mơ các giấc mơ khác nhau, nhưng thực chất chúng đều mâu thuẫn với thực. Nếu tiến hành phân tích những giấc mơ đó mặt có thể báo hiệu khát vọng được thoát ly thực của người bệnh, mặt cũng có thể dự báo thức tỉnh tiềm thức của người bệnh. Cũng tức là, người trong trạng thái hôn mê bất tỉnh những giấc mơ rất mơ màng, rất dằn vặt. ấy có muốn tỉnh lại hay , có muốn giải thoát khỏi giấc mơ, quay về thực hay , phải xem xem ấy có muốn đối mặt với nỗi đau thảm khốc của mình hay .”

      Niên Bách Ngạn càng nghe, hàng lông mày càng nhíu chặt. Rất lâu sau, mới khàn giọng hỏi: “Nếu ấy mãi tỉnh lại sao?”

      Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh ngón tay cũng run lên, căng thẳng nhìn giáo sư Đinh. Giáo sư Đinh nhìn về phía Tố Diệp giường bệnh, khẽ : “ đó chính là tượng sống thực vật trong y học.”

      !” Kỷ Đông Nham bước lên, nhìn giáo sư Đinh và : “Xin ông hãy cố nghĩ cách giúp ấy. ấy còn trẻ như vậy sao có thể thành người thực vật được?”

      Giáo sư Đinh biết phải sao: “Tôi cũng rất muốn giúp ấy nhưng tôi lực bất tòng tâm.”

      Niên Bách Ngạn ngồi ở đầu giường, nhàng kéo tay Tố Diệp lại. Bàn tay ấm áp, mềm mại, ngón tay mềm nhũn, còn chút sức lực. nắm chặt trong tay mình, nồng nàn tha thiết. Ánh mắt vẫn dừng lại gương mặt . hạ thấp giọng : “Giáo sư Đinh! Cầu xin ông, hãy cố nghĩ cách !”

      Giáo sư Đinh suy nghĩ rất lâu mới : “Có lẽ Tư Thừa có cách. Nó có trình độ trong lĩnh vực nghiên cứu giấc mơ, hơn nữa lại còn là thầy hướng dẫn của Tiểu Diệp. Nghe lúc trước Tiểu Diệp từng tới tìm nó làm trị liệu thôi miên, chưa biết chừng nó có những quan điểm khác?”

      “Tìm ta?” Kỷ Đông Nham nhíu mày, có thể nhận ra cậu ấy có chút e ngại đối với Đinh Tư Thừa.

      hơi bài xích, điều này bình thường thôi, vì biết Đinh Tư Thừa có ý với Tố Diệp. Đinh Tư Thừa là nhà thôi miên, lại có trình độ vô cùng cao trong ngành tâm lý học. sợ Đinh Tư Thừa giở trò gì đó đối với Tố Diệp phải làm sao? chẳng hiểu gì về tâm lý học, phạm vi tâm lý biết chẳng qua chỉ gói gọn trong những gì đọc trong tiểu thuyết hoặc xem phim ảnh. Thế nên điều có thể nghĩ tới là, chưa biết chừng Đinh Tư Thừa thầm sử dụng thủ đoạn thôi miên nào đó khiến khi tỉnh lại Tố Diệp nhận ra họ nữa. Tất cả đều có thể.

      Nhưng Niên Bách Ngạn đứng dậy, khẽ : “Tôi mời cậu ta tới.”

      Kỷ Đông Nham trợn tròn mắt, vội kéo sang bên, thầm: “Cậu điên rồi à? ta đối với Tố Diệp…”

      “Chỉ cần ấy có thể tỉnh lại.” Niên Bách Ngạn rành mạch từng chữ, ngắt lời Kỷ Đông Nham.

      Kỷ Đông Nham thấy ý quyết đành phải buông tay.

      Đinh Tư Thừa tới rất nhanh. Nhưng thực tế là Kỷ Đông Nham quá đề cao khả năng của Đinh Tư Thừa, hoặc cậu ấy rất hiểu biết ngành tâm lý học. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp trong tình trạng ấy, đặc biệt là khi thấy chảy nước mắt, ta cũng lắc đầu, câu đó: “Vô dụng thôi, tự bản thân ấy muốn tỉnh lại.”

      Niên Bách Ngạn ngã ngồi xuống ghế, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

      Còn Kỷ Đông Nham sững người. Mấy giây sau cậu ấy mới với Đinh Tư Thừa: “Lẽ nào cậu cách nào sao? Mấy kiểu như thôi miên dẫn dắt, hoặc là có thể vào tiềm thức của ấy, gọi ấy dậy chẳng hạn?”

      Đinh Tư Thừa nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ lạ rồi : “Cậu quay phim đấy à? Ai lại giỏi đến mức được vào thế giới tiềm thức của người hôn mê?”

      Kỷ Đông Nham nghẹn lời.

      Đinh Tư Thừa tiếp: “Đừng là giờ ấy hôn mê, kể cả là lúc ấy tỉnh táo, được đồng ý của ấy, tôi cũng thể tùy tiện áp dụng phương pháp thôi miên đối với ấy. Thứ nhất, đây là việc vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp. Thứ hai, cưỡng chế sử dụng thuật thôi miên gây tác dụng ngược. Phương pháp thôi miên có hiệu quả hay phải bắt nguồn từ hợp tác giữa bệnh nhân và nhà thôi miên. ấy phải hoàn toàn tin tưởng nhà thôi miên mới được, nếu cho dù nhà thôi miên có bản lĩnh lớn bằng trời cũng thể bước vào thế giới tiềm thức của ấy được.”

      Nghe xong câu ấy, Kỷ Đông Nham có phần ngượng ngập.

      “Ngoài ra…” Đinh Tư Thừa nhìn về phía mọi người, sắc mặt nặng nề: “Sở dĩ ấy hôn mê bất tỉnh tôi nghĩ vì ấy né tránh thực.”

      Niên Bách Ngạn im lặng .

      Còn giáo sư Đinh nhíu mày suy tư.

      “Trước đây tôi từng thôi miên cho Tố Diệp lần, phát ra trong đầu ấy chứa chiếc hộp Pandora, trong đó chắc chắn có bí mật trọng đại. Mà ấy né tránh bí mật này. Nhưng tiềm thức của ấy dối, luôn dùng giấc mơ để thức tỉnh ấy. Đây cũng là lý do bao năm qua ấy luôn bị ác mộng dày vò. Tôi cố gắng tháo gỡ bí mật trong đầu ấy nhưng lại phát nó có chiếc khóa mà tôi vào được, tiềm thức của ấy cũng thoát ra được. Ký ức của ấy từng bị người ta tái tạo, nhưng chiếc khóa này có lẽ là tự ấy thêm vào. ấy là bác sỹ tâm lý, còn là nhà phân tích giấc mơ, thế nên ấy biết rất phải dùng cách nào để bảo vệ bản thân mình, để những ký ức trong tiềm thức làm mình tổn thương. Đương nhiên, phải ấy cố tình làm vậy, mà vô thức bài xích và quên lãng. Bây giờ ấy hôn mê bất tỉnh, rất có thể tự xây dựng thế giới khác trong giấc mơ của mình. Con người sau khi bị tổn thương tìm nơi để trốn. Đây là điểm chung của thế giới sinh vật. Còn khi tinh thần con người bị tổn thương, giấc mơ là cách trị thương tốt nhất.”

      Giáo sư Đinh nghe xong cũng gật đầu tán đồng.

      Đinh Tư Thừa quay đầu nhìn Tố Diệp. nằm giường, gương mặt nhợt nhạt, mái tóc đen tuyền xõa xuống vai. Bộ quần áo bệnh viện càng khiến tiều tụy cách đáng sợ.

      Đau đớn lộ trong ánh mắt ta, rất lâu sau ta mới thở dài : “Điều này chỉ có thể chứng tỏ ấy nhớ lại những gì nên nhớ. Mà chuyện này nhất định khiến ấy muốn sống nữa.”

      Giáo sư Đinh quay mặt , còn Niên Bách Ngạn giữ kín như bưng.

      Kỷ Đông Nham khó hiểu: “Chuyện gì nên nhớ lại?”

      Đinh Tư Thừa lên tiếng. Ngược lại Niên Bách Ngạn cất giọng khẽ khàng: “Có cách gì giúp ấy tỉnh lại ?”

      Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ nghi ngờ. Cả ánh mắt của Đinh Tư Thừa cũng thêm vài phần suy tư. lúc sau, ta mới : “Hết cách rồi! Chỉ còn cách chờ đợi. Nếu là người bình thường, cơ hội tỉnh lại cao hơn chút. Nhưng Tố Diệp là người chuyên môn nghiên cứu giấc mơ, có lẽ khả năng xây dựng mộng tưởng cao hơn người bình thường, thế nên ấy tỉnh lại muộn hơn. Hai người có thể chuyện bên tai ấy. Tôi nghĩ ấy nghe được.”

      Đến cả Đinh Tư Thừa cũng hết cách. Sau khi ta , cả phòng bệnh chìm vào im lặng.

      Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới lên tiếng, giọng đắng chát: “Giáo sư Đinh! Còn cách nào xoay chuyển ?”

      Câu này đầu cuối, ít nhất Kỷ Đông Nham hiểu. Nhưng giáo sư Đinh . Ông ta lắc đầu, thở dài: “Những thứ cần nhớ lại nhất định nhớ lại. Chỉ có thể chắc chắn có thứ gì động đến ký ức của ấy nên mở chiếc khóa sâu trong ký ức của ấy ra. Chúng ta phải đối mặt thôi!”



      ~Hết chương 653~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 654: Áy náy là lưỡi dao


      Sau khi giáo sư Đinh khỏi, Kỷ Đông Nham im lặng rất lâu, còn Niên Bách Ngạn cũng trầm mặc từ đầu tới cuối. ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ quan sát Tố Diệp, nhìn nhắm nghiền hai mắt, nằm đó. Trong khoảnh khắc, con tim như bị bàn tay vò nát, xé rách. yên tĩnh như thế, nhưng lại như phải chịu khổ sở dày vò trong giấc mơ. rất muốn có được năng lực nào đó để có thể vào giấc mơ của . Như vậy có thể biết được rốt cuộc mơ thấy gì, điều gì khiến đau đớn đến thế.

      Hoặc biết đâu, cũng có thể với trong mơ rằng: Tất cả qua rồi, hãy theo , đừng tiếp tục ngủ nữa. Chỉ cần có thể tỉnh lại, bắt làm gì cũng được.

      Niên Bách Ngạn giơ tay lên, nhàng vuốt ve khuôn mặt . Đầu ngón tay như nhói đau. Đó là nỗi đau buốt từ tim, rồi lan ra khắp các đầu ngón tay. Có lẽ đòi hỏi quá nhiều chăng? Có thể sống sót sau màn mưa bom bão đạn đó là quá may mắn rồi. còn muốn tỉnh lại, sống cuộc sống bình thường, là quá xa xỉ rồi ư?

      Tối ấy, sau khi tìm được vị trí của , khi xông vào cánh rừng đó, sợ hãi biết bao. sợ mất mát, sợ phải nhìn thấy chỉ còn là cái xác.

      sai rồi. Tất cả tội lỗi đều là của .

      Vốn dĩ có thể sống cuộc đời vô lo vô nghĩ. Chí ít cũng được sống những ngày tháng bình dị nhất như bao người, chứ phải trước sau hai lần phải chịu cảnh bị ngược đãi tàn ác như vậy.

      Vậy nên, nếu ông trời muốn trừng phạt, tại sao giáng xuống đầu ? Tại sao cứ nhất định phải bắt chịu khổ?

      Niên Bách Ngạn biết bản thân mình định trước mắc nợ .

      Từ giây phút gặp mặt ở trấn Thiên Đăng năm mười tuổi, nợ rồi. cứu mà lại thể giúp hoàn toàn thoát khỏi bể khổ. Là lỗi của , tại vô dụng.

      Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cho dù phải dốc hết sức lực, cũng phải đưa .

      Niên Bách Ngạn biết nhớ lại rồi. Khi nhìn thấy ôm đầu, ngồi sụp xuống đó, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng là biết, tất cả, tất cả đều được phơi bày ràng rồi.

      Có lẽ, còn biết nhiều hơn . việc phát triển theo chiều hướng xấu.

      Tối đó, xông về phía . Khoảnh khắc đạn bắn tung tóe, cũng may Tố Khải và mọi người tới kịp. Còi hụ của xe cảnh sát làm náo động cả trời đêm. Niên Bách Ngạn biết, kể từ buổi tối hôm ấy ai được bình yên nữa.

      Cuối cùng, Kỷ Đông Nham phá vỡ im ắng của căn phòng.

      Cậu ấy ngồi ghế, nhìn Niên Bách Ngạn, hỏi rành mạch: “Bây giờ chỉ còn tớ và cậu thôi. Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc cậu giấu giếm chuyện gì?”

      Cậu ấy phải kẻ mù. Hành vi của Niên Bách Ngạn ban nãy ràng là biết số chuyện, chỉ có điều, muốn quá nhiều người biết thêm mà thôi.

      Nhưng Kỷ Đông Nham có quyền được biết.

      Niên Bách Ngạn gì. Ánh mắt sâu hút. đan tay mình vào tay Tố Diệp, nắm chặt. Kỷ Đông Nham có vẻ kích động. Cậu ấy đứng bật dậy, khẽ quát lên: “Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Tố Diệp? Đừng có là cậu biết. Biểu cảm của cậu bán đứng cậu rồi!”

      Niên Bách Ngạn có phản ứng. Nỗi đau nơi đáy mắt tràn ra gương mặt . Vết sẹo mờ mờ đó cùng với bờ môi hơi mím thể đau đớn vô bờ trong lòng . Rất lâu sau, mới : “Chuyện này ấy nên nhớ lại. Ít nhất nên để ấy gánh chịu những chuyện này.” giơ tay lên, mơn man lên gò má . Nhưng nếu nhìn kỹ, ngón tay run rẩy: “Lúc đó ấy vẫn còn , mới chỉ là đứa bé bốn tuổi.”

      Bả vai Kỷ Đông Nham run lên. dự cảm chẳng lành trườn bò khắp nơi. Nghe thấy Niên Bách Ngạn vậy, cậu ấy nghĩ tới khả năng, khả năng cậu ấy muốn thừa nhận nhưng lại có dự cảm rất mãnh liệt.

      ấy…” Cậu ấy chỉ thốt lên từ, giọng cũng run bần bật.

      Niên Bách Ngạn lại càng im lặng hơn.

      Nhưng thái độ này quả thực khiến dự cảm trong lòng Kỷ Đông Nham có được chứng thực. Cả cơ thể cao lớn của cậu ấy loạng choạng dữ dội, bước chân lập tức trở nên vững vàng, hơi thở trở nên dồn dập: “ thể nào, thể nào…”

      “Tớ cũng hy vọng tất cả đều tồn tại.” Bàn tay gác bên của Niên Bách Ngạn chợt nắm chặt lại, các khớp xương kêu lên răng rắc.

      Kỷ Đông Nham đứng vững, cuối cùng cũng ngã sụp xuống, cả gương mặt như bị phết sáp nến, phút chốc trở nên trắng bệch. Cậu ấy lắc đầu như dám tin, rồi lại trở nên bực bội, phẫn nộ. Cậu ấy cắn chặt răng, nắm tay lại: “Kẻ nào? Là kẻ nào làm?”

      “Vẫn điều tra!” Giọng Niên Bách Ngạn nghe có chút bực bội. Trong lúc , vẫn hề rời mắt khỏi Tố Diệp.

      Kỷ Đông Nham đấm nhát lên mặt bàn, có vẻ như chỉ muốn bằm vằm tên hung thủ đó thành ngàn mảnh. lúc câu, cậu ta nhìn Niên Bách Ngạn, gương mặt hồ nghi: “Làm sao cậu biết được chuyện này?”

      Ngay cả Tố Diệp cũng còn nhớ nữa, tại sao Niên Bách Ngạn lại biết tường tận như vậy? Thế nên, sau khi hỏi câu ấy, hoài nghi của Kỷ Đông Nham đối với Niên Bách Ngạn càng thêm nặng. Cậu ấy bỗng nhiên nghĩ tới chuyện Niên Bách Ngạn từng khăng khăng giữ rịt lấy Tinh Thạch, tới cuối cùng bất đắc dĩ mới phải rời bỏ. từng , bất kỳ ai thu mua Tinh Thạch đều yên tâm, duy nhất cậu ấy là được.

      Bây giờ ngẫm lại, lúc đó phải chăng Niên Bách Ngạn biết những chuyện xảy ra với Tố Diệp. Thậm chí có thể rằng, thứ mà bảo vệ ra cũng liên quan tới Tố Diệp?

      nghi ngờ trong ánh mắt Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn nhìn thấy cả. Ngữ khí của hờ hững như đôi mắt : “Gã mặt sẹo đó nắm trong tay điểm yếu của tớ, cậu biết chuyện này mà.”

      Nghe xong câu ấy, Kỷ Đông Nham đờ người ra: “Ý của cậu là…”

      “Điểm yếu của tớ chính là ấy.” Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp, lần nữa đan lấy tay . Ánh mắt dịu dàng và tình cảm, nhưng lại khảm nỗi đau sâu sắc: “Kẻ đó có ảnh trong tay.”

      Kỷ Đông Nham lập tức hiểu ra, trái tim bất ngờ quặn đau. Ngay sau đó nó hóa thành nỗi day dứt, như dòng nước cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, dập dềnh, đập vào khiến xương cốt cậu ấy tựa như tan thành từng mảnh.

      Cậu ấy đứng ngây người ra đó hồi lâu, rồi giơ tay tát mạnh vào mặt mình cái.
      Thanh vang lên, vọng mãi trong căn phòng vắng lặng…





      “Mẹ ơi…”

      tiếng trong veo, non nớt.

      Tố Diệp bàng hoàng tỉnh dậy khỏi cơn mơ. vạt áo của bị Giai Giai khẽ kéo. ngẩng đầu nhìn gương mặt nhìn mình với vẻ hiếu kỳ. Ánh nắng buổi chiều đổ nghiêng vào cạnh cửa sổ, như dát vàng lên nền đất. Ánh sáng nhàn nhạt ấy bao trùm gương mặt trắng trẻo của Giai Giai. Hàng mi dài của con bé chớp chớp, đáng vô cùng.

      “Mẹ ơi! Mẹ nằm mơ à?” Con bé hỏi giòn tan.

      Tố Diệp ngẩn ngơ.

      Phải, lại nằm mơ rồi.

      lại mơ thấy Niên Bách Ngạn, mơ về lần gặp ở trấn Thiên Đăng. Năm ấy mới bốn tuổi, cũng chỉ cao bằng tầm Giai Giai. Cậu bé Niên Bách Ngạn mười mấy tuổi khi ấy nắm tay , à , là siết chặt tay , chạy rất nhanh con đường dài.

      Đèn ở khắp các nhà tạo thành dải sáng dài, trông xa giống như vạch đỏ, đổ bóng xuống mặt nước. Mặt nước trong vắt. Nếu cơn gió thổi qua, làm dấy lên những gợn sóng thể phân biệt được là nước soi bóng những căn nhà bờ hay những căn nhà đó chìm trong nước.

      ngoắc tay với . hứa rằng, đợi lớn lên, đợi làm bạn của .

      Chớp mắt là cảnh tuyết cầu ngập trời.

      Loài hoa trắng vốn dĩ được trồng các con đường ở Dương Châu giờ lại bung nở rực rỡ ngay trong sân phường thêu tại trấn Thiên Đăng. ngồi chiếc ghế trắng, đỉnh đầu là tuyết cầu dịu dàng. Khi gió thổi qua, lại thoang thoảng hương thơm. nhìn thấy Niên Bách Ngạn thảo luận chi tiết cùng nghệ nhân thêu cách đó xa. Ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú.

      Cánh hoa tuyết cầu cũng rơi lên bờ vai . nhìn về phía này. Dường như cả khóe môi cũng nhuộm dịu dàng của cánh hoa.

      Ký ức đẹp nhất trở thành hình ảnh trong mơ. Mà những giấc mơ này dường như lại trở thành niềm an ủi trong cuộc sống, khiến dù có bận rộn cỡ nào cũng cảm thấy đơn.

      “Mẹ! Sao mẹ lại khóc?” Giai Giai giơ đôi tay ra, lau nước mắt cho .

      Tố Diệp giơ tay, khóe mắt đúng là ướt.

      Cảnh tượng quá đẹp, thế nên tỉnh dậy rơi nước mắt.

      Giai Giai hơi lo lắng. Con bé chạy ra xa, gọi với: “Bố ơi! Bố ơi! Mẹ khóc này!”

      Tố Diệp rất muốn gọi Giai Giai quay lại nhưng chân tay cứ cứng đờ, thể nhúc nhích. Chẳng mấy chốc, Kỷ Đông Nham tới. vòng tay qua vai , ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Em sao thế?”

      sao đâu, chỉ nằm mơ thôi.” Tố Diệp nhàng đáp.

      Kỷ Đông Nham ôm , dựa ra sau ghế, tay kia kéo tay lại, đan chặt mười đầu ngón tay vào nhau. Rất lâu sau mới khẽ hỏi: “Lại mơ thấy Bách Ngạn à?”

      Trái tim Tố Diệp chợt co thắt dữ dội. gì, chỉ khẽ gật đầu.

      Người đàn ông đỉnh đầu thở dài tiếng, rồi sau đó trầm mặc.

      “Em cảm thấy…” Khoảng , hai phút sau, Tố Diệp lên tiếng: “ hiểu vì sao em cứ cảm thấy mọi việc chân thực.”

      Kỷ Đông Nham nhìn khó hiểu.

      “Em luôn cảm thấy hình như lâu lắm rồi mình được nghỉ ngơi vậy, mệt lắm. Hơn nữa hình như em còn lâu lắm ngắm sao rồi.” Tố Diệp cố gắng miêu tả cảm giác của mình.

      Kỷ Đông Nham nhàng xoay mặt lại: “Tiểu Diệp! Mười năm rồi, mười năm nay có ngày nào em nghỉ ngơi đâu? Ngày nào em cũng bận rộn như con thoi vậy, khuyên em em lại nghe. lâu em ngắm sao cũng rất bình thường thôi. Có lúc em làm tăng ca cho tới tận sáng, khi nào ngẩng đầu lên ngắm cảnh đêm đâu?”

      Nét mặt Tố Diệp hoảng hốt.

      Là vì thế ư?

      Tại sao luôn cảm thấy hoang mang, bất an? Giống như quên chuyện gì đó rất quan trọng vậy…





      Lại mấy ngày nữa trôi qua, Tố Diệp vẫn ngủ yên. nằm giường như người đẹp say ngủ. Niên Bách Ngạn chuyển hết công việc tới phòng bệnh, gần như ở bên cạnh 24/24. Ngày nào cũng lau người, rửa mặt, hoạt động các khớp chân, khớp tay cho . còn chuyện với , kể những câu chuyện thú vị xảy ra mạng, thậm chí còn học Tố Diệp ngày xưa, sưu tầm ít truyện cười để kể cho nghe.

      mong ước có ngày nào đó, khi kể câu chuyện cực kỳ, cực kỳ buồn cười, Tố Diệp bất ngờ cười đến tỉnh lại, sau lại như khi trước, làm nũng : Bách Ngạn, Bách Ngạn! xấu tính quá !…



      ~Hết chương 654~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 655: hứa với em


      So với mấy hôm trước, mấy ngày này Niên Bách Ngạn còn nóng nảy, sốt ruột thậm chí là phẫn nộ nữa. trở nên điềm tĩnh như mọi khi. chính xác hơn, còn trở nên yên lặng hơn mọi khi. Giống như là, Tố Diệp phải người bệnh chẳng biết khi nào tỉnh lại. chỉ như người mệt mỏi, chợp mắt chút. Còn bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng đưa về nhà.

      bình tĩnh, điềm đạm của Niên Bách Ngạn lại khiến người ta lo lắng cách kỳ lạ. Vì quá yên lặng, cũng quá thản nhiên, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy nguy hiểm tên chuẩn bị ập tới.

      Hứa Đồng từ Nam Phi gọi điện về, vui mừng báo với rằng toàn bộ lô kim cương đầu tiên được thu mua hết. Vì chất lượng của kim cương rất phù hợp với cầu của khách hàng nên mọi người đều hy vọng có thể tiến hành hợp tác sâu thêm. Niên Bách Ngạn kiểm tra tình hình tiền gửi về, rồi lại nhẩm tính đại khái các số dư khách hàng còn nợ. quá vui mừng khi có được đơn đặt hàng lớn, giống như tất cả mọi việc chẳng qua tiến hành theo dự tính của mà thôi.

      “Bước tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?” Hứa Đồng hỏi trong điện thoại.

      Niên Bách Ngạn trầm tư giây lát, ngước mắt nhìn Tố Diệp giường bệnh, rồi điềm nhiên hỏi: “Hứa Đồng! muốn ở lại giúp tôi phải ?”

      “Vâng!” Hứa Đồng hề do dự, quả quyết chặn lại toàn bộ đường lùi của Niên Bách Ngạn: “Hơn nữa tôi được nghe chuyện của bác sỹ Tố. Tổng giám đốc Niên! Bây giờ người có thể tin tưởng chỉ có tôi thôi mà người hiểu cách làm việc của cũng như mỏ kim cương bên Nam Phi cũng chỉ có tôi thôi.”

      Niên Bách Ngạn trầm ngâm, rất lâu sau mới trả lời: “Cảm ơn , Hứa Đồng!”

      “Đây là việc tôi nên làm. Tôi chỉ mong bác sỹ Tố có thể tỉnh lại ngay.”

      “Được rồi.” Ngón tay gầy của Niên Bách Ngạn gõ mấy cái lên bàn phím. Chẳng mấy chốc, màn hinh máy tính ra file tài liệu, những màu xanh xanh đỏ đỏ bên toàn bộ đều là đường phân tích số liệu, khiến người ta hoa cả mắt.

      “Theo bước tính ban đầu, mỏ kim cương ấy chỉ khai thác trong khoảng chục lần nữa là cạn kiệt tài nguyên. Những loại quặng thô còn lại phải chất lượng chúng ta cần. Thế nên, Hứa Đồng, tăng cường nhân lực nâng cao tốc độ khai thác, dự tính giờ này tháng sau bắt đầu chuyển sang mục tiêu khác.” Niên Bách Ngạn lạnh lùng dặn dò.

      Đầu kia, Hứa Đồng cũng nôn nóng: “ có mục tiêu tiếp theo rồi?”

      “B-11.” Niên Bách Ngạn đáp ngắn gọn.

      Hứa Đồng ràng rất ngỡ ngàng, với vẻ thể tin nổi: “Đó là mỏ kim cương ngài Vincent vừa mới đầu tư.”

      “Chính xác!”

      “Việc này…” Hứa Đồng hơi do dự: “Tổng giám đốc! Việc này sao có thể? Mỏ kim cương này vừa mới thuộc về Vincent. Thứ nhất, ông ta chuyển nhượng. Thứ hai, vì là mỏ mới nên ông ta cũng tham gia đấu thầu.”

      Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Gã Vincent đó hiểu biết nhiều về mỏ kim cương. ông ta có kiến thức nửa vời là đánh giá cao ông ta rồi. Con người ông ta lại có tính đa nghi. Ông ta mua mỏ cũng bằng cách truyền tay qua những người thân quen. Nếu khi ông ta biết người thân mà ông ta tin tưởng chẳng qua chỉ là kẻ lừa đảo, đoán ông ta thế nào?”

      Hứa Đồng lập tức hiểu ra ý của Niên Bách Ngạn. ấy kinh ngạc: “ muốn chia rẽ mối quan hệ giữa họ? Chuyện này rất mạo hiểm!”

      “Dù là mưu tính toán gì cũng là chiêu thường gặp thương trường. Ở Nam Phi, tung tin ra ngoài, khiến Vincent tin rằng mức độ trung thành của kẻ kia có vấn đề. Hơn nữa, lời của chuyên gia có thể ông ta tin, nhưng nếu cả đám chuyên gia đều vậy chắc chắn ông ta tin mà nghi ngờ gì. Tôi muốn đám chuyên gia này thống nhất cách . Cuối cùng là chuyện với kiến trúc sư của ông ta. cầu của tôi rất đơn giản, chính là muốn ông ta nghe được từ miệng người kiến trúc đó rằng, mỏ này khai thác được nữa.”

      khi tiếp nhận mỏ đó, Vincent biết ngay tất cả chỉ là cái bẫy, tới lúc đó ông ta nhất định …”

      “Tới lúc đó?” Niên Bách Ngạn thản nhiên ngắt lời Hứa Đồng: “Đợi tới lúc ông ta nhận ra mọi việc đủ để tôi nuốt chửng cả Bright tôi.”

      Hứa Đồng khỏi rùng mình. ra rất muốn hỏi Niên Bách Ngạn câu: Rốt cuộc Vincent đắc tội gì với ? Tại sao phải dùng cách thức tàn độc như vậy? Nhưng những lời này ra tới miệng, ấy lại nuốt xuống. ấy cảm thấy, lần này Niên Bách Ngạn ra tay kiên quyết đến vậy chắc chắn có nguyên nhân.

      thương trường, Niên Bách Ngạn nổi tiếng tàn nhẫn, nhưng đó chỉ là trước kia khi mới mở rộng thị trường. Vài năm nay, cùng với địa vị của ngày nâng cao trong Tinh Thạch, tàn nhẫn đó về cơ bản cũng thu lại. Đa phần rằng cho người ta đường sống cũng là cho mình được lùi. Lần này, Hứa Đồng dường như lại gặp Niên Bách Ngạn của ngày xưa, Niên Bách Ngạn phải khiến các thương nhân khác nghiến răng kèn kẹt…





      Khoảng thời gian này, Phương Tiếu Bình khóc sưng cả mắt. Niên Bách Ngạn lặng lẽ làm nơi để Phương Tiếu Bình xả mọi tức giận. thừa nhận, chính mình chăm sóc Tố Diệp chu đáo mới để phải chịu nỗi đau khổ lớn đến vậy. Cuối cùng Tố Khải cũng tới bệnh viện, sau khi bận rộn xử lý vụ án nghiêm trọng.

      Cậu đứng ở đầu giường Tố Diệp rất lâu. Khi quay đầu lại, Niên Bách Ngạn thấy hốc mắt cậu hơi đỏ, bèn đưa cho cậu tách trà pha xong, nhàng : “ ấy chắc chắn sao đâu. Em ngồi , uống cốc trà!”

      Tố Diệp được Niên Bách Ngạn chuyển tới phòng bệnh cá nhân cao cấp. là phòng bệnh, chi bằng đó là nhà với kết cấu như căn hộ chung cư. Có đầy đủ phòng ngủ, phòng khách, phòng nghỉ, phòng tắm, nhà vệ sinh. Tuy rằng diện tích lớn và xa hoa cách thái quá nhưng để Niên Bách Ngạn coi đây là nhà cũng quá đủ.

      Tố Khải thở dài, ngồi xuống sofa đối diện, nhìn tách trà mặt bàn rồi : “Nhìn tách trà này, em lại nhớ tới Nguyễn. Nếu gọi theo góc độ nghề nghiệp phải gọi bà ấy là nghi phạm. Bao nhiêu năm nay, bà ấy vẫn lặng lẽ pha trà, xảy ra chuyện mọi người chắc chắn nghi ngờ biết có phải trà của bà ấy có vấn đề , nhưng ai ngờ bà ấy mới là cao thủ, hiểu biết sâu sắc về tương sinh tương khắc giữa các loài thực vật. Thứ có độc phải trà mà là tương khắc giữa mùi thơm của trà mà bà ấy pha ra với mùi của hoa vãn hương lan. Về lâu về dài khiến những người hay đau ốm hay người cao tuổi thuốc gì chữa được.”

      Đó là những ký ức Tố Khải bao giờ muốn nhớ lại. Từ khi tốt nghiệp khỏi trường cảnh sát, ra ngoài làm việc cho tới nay, cậu chưa bao giờ mệt mỏi như hôm nay. Về việc nghi ngờ Nguyễn Tuyết Cầm, cậu muốn, càng muốn làm. Nhưng chức trách của người công chức cho cậu biết, có lúc lựa chọn dù khó khăn vẫn phải lựa chọn.

      Tối đó, khi cậu dẫn theo đội đặc cảnh chi viện tới trường vụ bắn súng, mí mắt của cậu vẫn còn giật giật. Quả nhiên, nếu đến muộn bước nữa, vậy rất có thể xảy ra những việc thảm khốc thể cứu vãn. Nhóm người của họ bắt được Nguyễn Tuyết Cầm trong trong chiếc ô tô lưu động. Bà ta lợi dụng điều kiện thuận lợi là Diệp Lan ra ngoài về để đích thân tới theo dõi vụ tàn sát này. Mục đích chính là, bắt buộc phải giết bằng được Niên Bách Ngạn và Tố Diệp.

      Chỉ có điều, Nguyễn Tuyết Cầm thể nào ngờ Diệp Lan lại quay về khách sạn, cũng nghĩ rằng trong lúc cấp bách lại cầu cứu Tố Khải. Điều bất ngờ nhất là, Diệp Lan sinh nghi, luôn theo đuôi Tố Khải tới tận trường.

      Khoảnh khắc đó, tất cả đều như ngừng lại. Ánh mắt thản nhiên của Nguyễn Tuyết Cầm khi nhìn thấy Diệp Lan hoàn toàn sụp đổ.

      Nguyễn Tuyết Cầm bị đưa thẳng về Trung Quốc, rồi dẫn vào nhà giam.

      Qua hỏi cung, bà ta khai lợi dụng nguyên lý tương sinh tương khắc giữa các mùi để hạ độc Diệp Hạc Phong. Diệp Hạc Thành lúc đó quả thực rất quan tâm tới Diệp Hạc Phong. Bà ta hiểu nguyên lý thực vật, thế nên lợi dụng Diệp Hạc Thành, chuẩn bị thức ăn cho Diệp Hạc Phong, rồi điều chỉnh chút mùi thơm của trà là mọi thành công. Vì sức khỏe của Diệp Hạc Phong vốn dĩ kiệt quệ vì mùi vị tương khắc kia, thế nên thức ăn bổ sung trở thành nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết. Bà ta còn khai, sau khi biết Tố Diệp quay về nhà cũ, nhét bức ảnh đó vào cuốn sách, xé trang sách, mục đích chính là muốn vu oan cho Diệp Hạc Thành.

      Ngoài ra, Nguyễn Tuyết Cầm cũng thừa nhận hành vi thuê sát thủ truy sát Niên Bách Ngạn tại Nam Phi lúc trước, thú nhận toàn bộ mọi tội danh.

      Sau khi hỏi bà ta sai người bắt cóc Tố Diệp bằng cách nào, Nguyễn Tuyết Cầm khai vừa dùng thuốc mê, mùi hương rất nhạt nhưng lại khắc với mùi nước biển còn lưu lại trong khí. Lâu dần, khiến người ta hôn mê, tiện hành động.

      Khi hỏi tới mục đích, Nguyễn Tuyết Cầm lại gì. Khi hỏi về đồng phạm, bà ta càng im lặng, có vẻ như muốn xử lý bà ta kiểu gì cũng được. Trong nhà giam, bà ta cũng rất bình thản, chỉ có điều, thời gian ngồi ngây ra cũng nhiều hơn.

      vậy là hôm nay em tới thăm chị em chỉ là mục đích.” Niên Bách Ngạn khẽ hỏi. cầm tách trà lên, nhấp ngụm.

      Tố Khải uống trà. Cậu nhìn Niên Bách Ngạn rời mắt, ánh mắt sắc bén: “Em rất muốn biết, tại sao Nguyễn Tuyết Cầm phải lấy mạng cho bằng được? Bà ta muốn giết ? Hay kẻ đứng sau lưng bà ấy muốn giết ?” Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Tố Khải biết rất chỉ với mình Nguyễn Tuyết Cầm, làm sao có thể có bản lĩnh lớn đến vậy? Bà ta lại có thể thuê được đám lính kia? Cậu tin.

      Niên Bách Ngạn bực bội. đặt tách trà xuống rồi hỏi: “Thế tại sao bà ta nhất quyết phải giết chị em đây?”

      “Theo em thấy, chị em chỉ xui xẻo trở thành mồi nhử.” Tố Khải nhấn mạnh từng câu từng chữ.

      Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Nếu có cơ hội, nghĩ có thể giúp em hỏi mục đích của Nguyễn Tuyết Cầm.”

      “Cơ hội tới rồi.” Tố Khải đợi câu này của : “So với nhân viên công an, Nguyễn Tuyết Cầm lại muốn gặp hơn.”

      “Ngay lúc này?” Niên Bách Ngạn hề run sợ.

      Tố Khải : “Tuy rằng trái với quy định, nhưng xét tính nghiêm trọng của vụ án, bọn em thể loại trừ bất kỳ khả năng nào có thể phá án.”

      Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu, coi như đồng ý.

      Tố Khải trầm mặc lúc, đứng dậy, tới bên cạnh Tố Diệp: “Bác sỹ , khi nào chị em tỉnh lại?”

      “Chỉ có thể đợi thôi.” Niên Bách Ngạn đáp.

      Đau đớn dâng lên trong đáy mắt Tố Khải. lúc sau, cậu quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, nét mặt nghiêm túc và chân thành: “Em có thể cầu xin chuyện ?”

      Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn cậu.

      “Em xin , tuyệt đối đừng dính líu tới bọn buôn ma túy. Nếu để em điều tra ra, cũng tham gia…” Những lời còn lại, Tố Khải nốt mà ngừng lại nhưng bao nhiêu ý tứ dồn cả vào đó, phức tạp và mâu thuẫn.

      Niên Bách Ngạn cũng đứng dậy, tới trước giường bệnh. ngồi xuống, ngắm gương mặt Tố Diệp, rồi như với Tố Khải, lại như muốn Tố Diệp nghe thấy.

      hứa với em!”



      ~Hết chương 655~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 656: có quyền ép buộc em


      Khi làm xong công việc về tới nhà, vào phòng khách, thấy Diệp Lan ôm chân ngồi đó. Ngoài kia, trời tối. Có mây mù che mất ánh sao, trải bóng đêm trùm lên thành phố, bọc kín cả lòng người.

      xoay lưng về phía . Mái tóc để dài, xõa xuống hai vai, có hơi rối loạn nhưng thể trơ trọi của . Tố Khải nhìn được gương mặt , chỉ thấy bờ vai bé khẽ run lên trong bóng tối. Diệp Lan như con bé run cầm cập trong mưa sương gió lạnh. Cái dáng vẻ như sắp rơi xuống khiến người ta xót xa.

      Tố Khải thẳng về nhà từ phòng thẩm vấn mà tới đội chống ma túy, cũng thay cảnh phục. Sau khi cởi giày, tới trước sofa, đứng nhìn xuống gương mặt Diệp Lan. ngẩn ngơ như thoát ly khỏi trần thế, có phản ứng gì, chỉ ngây ngốc nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Sâu trong đáy mắt là tĩnh lặng. Nhưng càng tĩnh lặng phía sau càng dâng lên tuyệt vọng chết chóc.

      Tố Khải thở dài, ngồi xuống sau lưng . gì, cũng trầm mặc như Diệp Lan, cũng bật đèn, chỉ lần sờ hộp thuốc lá mặt bàn nhờ có ánh trắng mỏng manh ngoài cửa sổ. lấy điếu thuốc, châm lên.

      Làn khói xám bay ngang qua mắt, làm mờ thế giới trước mặt.

      Tố Khải lại nhớ về tối hôm đó, cái buổi tối khiến và Diệp Lan giờ đây chỉ có thể chọn cách lặng im.

      Sau khi Nguyễn Tuyết Cầm bị liệt vào danh sách nghi phạm, đại đội lập ra tổ chuyên án. Với tư cách là người chịu trách nhiệm chính, Tố Khải thể đùn đẩy công việc, tuy rằng vô cùng muốn dùng thân phận này để đối mặt với Nguyễn Tuyết Cầm, thậm chí trong lòng còn thầm cầu nguyện bà ta vô tội. ngại tổn hao quân số, chỉ mong có thể thực điều tra ra những chuyện này liên quan tới Nguyễn Tuyết Cầm.

      Nhưng Tố Diệp lại mất tích, cả Kỷ Đông Nham cũng biến mất tăm.

      phải Tố Khải biết chuyện này, chắc chắn là vô cùng nóng ruột. Nhưng việc của là theo dõi Nguyễn Tuyết Cầm, theo dõi kẻ tình nghi này. Lời mời chủ động của Diệp Lan thể đồng ý. còn công việc bên mình. Vả lại, cũng thể với rằng: Người điều tra chính là mẹ em.

      nhìn thất vọng trong đôi mắt Diệp Lan. Điều ấy càng thôi thúc phá án. cảm thấy, khi chứng minh được Nguyễn Tuyết Cầm vô tội, chắc chắn tới tận nhà xin lỗi. Nhưng cho tới khi Diệp Lan gọi điện thoại cho , với rằng Nguyễn Tuyết Cầm cũng biến mất rồi, trái tim như rơi xuống vực thẳm.

      Trước lúc đó, các trinh sát theo dõi được hướng của Nguyễn Tuyết Cầm. Tố Khải lo Diệp Lan lo lắng, chỉ có thể trả lời qua loa.

      Có điều, việc khiến Tố Khải trở tay kịp chính là, khi lực lượng của xông vào chiếc ô tô lưu động, khi chĩa súng vào Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Lan xuất trường.

      tận mắt chứng kiến cầm súng, nhằm vào mẹ mình.

      Từ khoảnh khắc ấy, Tố Khải biết, tất cả chấm hết.

      Lúc ấy Diệp Lan khóc rất dữ, cầu xin đừng đưa mẹ , thậm chí còn quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân . có thể cảm nhận được cả người đều run lên. Qua lớp áo, thậm chí còn cảm nhận được ngón tay lạnh giá của .

      Nước mắt của thấm ướt quần . Cái lạnh lẽo ấy ngấm cả vào xương cốt.

      Nguyễn Tuyết Cầm cũng bật khóc. người vẫn luôn bình thản như bà ta có lẽ thể ngờ con mình lại có mặt ở đây. Đầu tiên bà ta sững sờ, sau đó trở nên điên cuồng. Bà ta muốn thoát khỏi cảnh sát, có lẽ là muốn đuổi Diệp Lan , cũng có thể là muốn chạy trốn để Diệp Lan nhìn thấy nữa. Nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát bắt giữ.

      Diệp Lan càng khóc thê thảm hơn, bất chấp tất cả để van nài . Trái tim như bị ai dùng dao cắt thành từng khúc, sau đó rải vào bể dầu sôi sùng sục để rán chín vậy, đau đớn khó chịu lại phẫn nộ, bất an. Lại giống như có ai bóp cổ , khiến ngạt thở.

      bức bối hét ầm lên nhưng hét thành tiếng. nổi nóng muốn đánh người, vậy mà đôi chân như bị đóng đinh dưới mặt đất, thể nhúc nhích. Mặc cho Diệp Lan gào khóc cầu xin mình, chỉ có thể lạnh lùng với cấp dưới câu: Đưa bà ta !

      Chỉ có trời mới biết, khoảnh khắc những chữ ấy bật ra khỏi miệng , chịu đựng cảm giác đau đớn như bị lăng trì.

      Diệp Lan thấy Nguyễn Tuyết Cầm bị đưa , cũng trở nên điên cuồng. đứng dậy định đuổi theo nhưng bị Tố Khải lập tức giữ lại. quay đầu, gào khóc trong nước mắt, giơ tay đánh . cố chịu, quyết buông tay.

      Khi chiếc xe cảnh sát mất, Diệp Lan cuối cùng cắn mạnh vào tay . đau đớn, buông tay, liền đuổi mãi theo chiếc xe ấy. Nguyễn Tuyết Cầm trong xe khóc. Diệp Lan cũng khóc. Nhưng sao đuổi kịp được xe? Cuối cùng vẫn bị nó bỏ xe. suy kiệt, tiều tụy, ngã khụy xuống đất.

      đuổi theo, cố gắng kéo dậy. bèn đánh dữ dội, vừa gào vừa đánh, cuối cùng ngất lịm trong lòng . đưa về nhà mà đưa thẳng về nhà mình. ngủ rất yên tĩnh, tới tận lúc sáng sớm khi làm, vẫn chưa tỉnh dậy.

      Sau đó, mấy hôm nay tan làm về nhà, lại thấy Diệp Lan ngồi sofa, đờ đẫn nhìn ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, má vẫn còn vệt nước mắt.

      Tố Khải ghét cảm giác này, cảm giác lòng nguyện ý.

      Người con nhất ở trước mặt , vậy mà thể kéo vào lòng, ôm lấy . những bắt bố vào tù, giờ còn bắt cả mẹ . Đối với , trở thành khắc tinh.

      Đêm lạnh như nước.

      Nhiệt độ mùa này là vậy, ban ngày ấm nóng, buổi tối se lạnh.

      Diệp Lan thu cánh tay lại, cố gắng để cơ thể giá lạnh có chút hơi ấm. Tố Khải sau lưng thấy vậy, bèn dập tắt điếu thuốc, giơ tay thử ôm vào lòng xem sao.

      Bất ngờ là giãy giụa. như con chim non bị nước mưa trút ướt đôi cánh, thể bay nữa, chỉ yên lặng dựa vào lòng . Rất lâu sau, cuối cùng : “Em xin , thả mẹ em ra…”

      Giọng của khàn cách lạ thường. Từ ngày ấy khi ngất xỉu ở trường tới giờ, đây là câu đầu tiên .

      Tim Tố Khải thắt lại. mím môi, thể nổi câu nào.

      Diệp Lan cũng biết chẳng thể đợi được câu trả lời của , bèn cười khổ: “Vậy chắc có thể thả em về nhà chứ…” Ngữ khí trầm và lạnh hơn rất nhiều.

      Tố Khải thở dài nặng nề: “ được!”

      Diệp Lan chảy nước mắt, đẩy ra, nhìn bằng gương mặt tái nhợt: “Tố Khải! có quyền ép buộc em.” Tố Khải mặc cảnh phục, trong mắt nó bỗng lạnh lẽo vô cùng, thậm chí cảm nhận được từng góc cạnh cứng rắn của nó.

      Tố Khải nhìn , trong đáy mắt ánh lên kiên quyết ràng: “! được quyền! Bây giờ em bắt buộc phải ở bên cạnh .”

      Diệp Lan nhìn chằm chằm, trong đôi mắt ngập tràn thù hận.

      đứng dậy định .

      Nhưng bị Tố Khải kéo trở lại. đẩy , sức càng khỏe hơn. Ngay sau đó dùng chiếc còng tay lạnh lẽo khóa chặt lại. sửng sốt, giây sau bị kéo vào phòng ngủ. “Rắc” tiếng, đầu chiếc còng được còng vào đầu giường.

      Diệp Lan khóc, mắng khốn nạn.

      Tố Khải ngồi ở đầu giường, giữ chặt gương mặt , u phiền : “Em phải bình tĩnh lại!”

      Diệp Lan muốn vùng vẫy nhưng vô ích. muốn hét ầm lên nhưng cổ họng khản đặc. chỉ còn biết khóc, khóc ngừng…





      Mây mù ban sáng tan , nắng mai chui ra từ tầng mây, làm ấm cả phòng bệnh.

      Niên Bách Tiêu nằm bò lên giường, nhìn chằm chằm vào mặt Tố Diệp. Sau khi thấy mí mắt động đậy, cậu kỳ lạ : “Chị ấy nằm mơ kìa!”

      Niên Bách Ngạn sau khi lấy xong nước nóng, vào phòng nghe thấy vậy chỉ khẽ “ừm” tiếng. Niên Bách Tiêu cảm thấy tò mò, giơ tay định động vào mí mắt Tố Diệp, bị Niên Bách Ngạn bước lên đập cái vào tay. hạ giọng quát: “Có chút thái độ thăm người ốm !”

      Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Em muốn xem xem con ngươi của chị ấy có động đậy mà.”

      “Đừng có vớ vẩn!” Niên Bách Ngạn nhíu mày.

      Sau đó ngồi lên đầu giường, đỡ Tố Diệp dậy, để dựa vào người mình, rồi lấy khăn lau mặt cho . Động tác của rất nhàng, như chăm sóc đứa trẻ, lại rất nhẫn nại, lau từng chút .

      “Em nghĩ, liệu chị ấy có đột ngột tỉnh lại như lần trước ?” Niên Bách Tiêu nhớ lần Tố Diệp bất ngờ mở mắt, làm cậu suýt nữa hết hồn.

      Niên Bách Ngạn quan tâm. Lau mặt cho xong, lại cho ăn. Đều là mấy loại thức ăn lỏng, dễ đút cũng dễ nuốt.

      “Em cũng thể khóc lóc như Lâm chứ.” Niên Bách Tiêu bó tay.

      Sau khi nghe chuyện Tố Diệp và Niên Bách Ngạn gặp phải, Niên Bách Tiêu lập tức bay từ Thượng Hải về. Tuy cậu rất sốt ruột, nhưng thấy Niên Bách Ngạn điềm nhiên như vậy cũng hiểu mọi chuyện chưa đến mức quá tệ hại. Dần dần cậu cũng yên tâm hơn.

      Chỉ có điều, khi nghe được tin Nguyễn Tuyết Cầm bị bắt, Niên Bách Tiêu ít nhiều cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Tuy rằng cậu tiếp xúc nhiều với Nguyễn Tuyết Cầm nhưng bà ta trong ấn tượng của cậu rất yên tĩnh. Hình như bà ta lúc nào cũng pha trà. Cậu tưởng bà ta chỉ thích lá trà, ai mà biết được bà ta lại thích giết người…

      Sau khi Niên Bách Tiêu dứt lời, Niên Bách Ngạn khẽ thở dài. đặt nằm xuống, ngắm gương mặt , trong lòng cảm khái. Nếu Tố Diệp biết Lâm khóc đến nỗi sắp tắt thở, có phải cũng an tâm nằm ngủ như thế này nữa ?

      Tố Diệp hôn mê, người buồn nhất chắc chắn là Lâm .

      ấy mang cả cái bụng to tướng, kiểu gì cũng phải tới bệnh viện thăm . Diệp Uyên đương nhiên cũng lo cho Tố Diệp, lại được với , nên đưa ấy theo cùng. Kết quả, Lâm khóc đến động thai, làm Diệp Uyên hoảng hốt, dám đưa ấy tới nữa.

      Cả Nguyễn Tuyết Mạn cũng tới thăm Tố Diệp lần. Trông bà ấy rất ngượng ngập, cũng có vẻ khó xử. Niên Bách Ngạn nghe Diệp Uyên kể, sau khi biết tin Nguyễn Tuyết Cầm bị bắt, Nguyễn Tuyết Mạn đêm nào cũng nằm khóc thầm. Nhưng ở trước mặt họ, bà ấy lại tỏ ra có chuyện gì. Nhưng có lần, bà ấy nhịn được, đề nghị với Diệp Uyên, muốn ấy tìm cho Nguyễn Tuyết Cầm luật sư giỏi. Chí ít đừng để bị tuyên án tử hình.

      Diệp Uyên chỉ có thể đồng ý giúp bà ấy tìm luật sư, còn cụ thể tuyên án ra sao phải xem tòa án. Đối với hình phạt của Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Uyên tỏ thái độ mấy lạc quan.

      Nghĩ lại, chị em dù thường ngày có hợp nhau đến đâu, dù gì cũng là máu mủ ruột rà. khi xảy ra chuyện, quan tâm đều là giả…



      ~Hết chương 656~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :