1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 631: Tuyệt đối thể ngoảnh mặt làm ngơ


      Nếu đổi lại là người phụ nữ khác như vậy, Tố Diệp có lẽ còn tin. Nhưng Diệp Uyên lo lắng cho Lâm đến mức nào, Tố Diệp đều thấy hết. Tuy rằng trước đây vì muốn có được Lâm ấy giở mấy thủ đoạn có phần bỉ ổi, đê tiện. Nhưng khó nhận ra Diệp Uyên sử dụng cách thức rất trẻ con, bất chấp tất cả để có được người mà mình muốn.

      Tố Diệp từng căm ghét và khinh bỉ hành động của Diệp Uyên, cho tới khi nhà Diệp Uyên xảy ra chuyện. Trong khoảng thời sống ở nhà , chỉ lần nhìn thấy Diệp Uyên ngồi ngắm ảnh Lâm , hết lần này tới lần khác. Khi Diệp Uyên trầm mặc là biết ấy lại nhớ Lâm . Thế nên kể từ lần đó, Tố Diệp cũng tâm tha thứ cho ấy.

      Tình vốn dĩ là thứ ích kỷ. Ai có thể quy định mọi người khi theo đuổi tình đều phải có những thủ đoạn giống nhau? người ngỗ ngược như Diệp Uyên, đào hoa như Diệp Uyên, khi theo đuổi Lâm làm ra mấy chuyện đó cũng phù hợp với tính cách của ấy.

      Ngược lại, Tố Diệp cũng từng nghĩ, nếu đổi lại là Niên Bách Ngạn, liệu có làm như vậy hay ? suy nghĩ rất lâu, kết luận cuối cùng đưa ra là .

      Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên là hai mẫu đàn ông khác nhau. điềm đạm, ổn trọng, chuyện gì cũng thích lên kế hoạch từ trước. Nếu là , mấy chuyện tranh cướp tình này, để lại dấu vết, ít nhất để phát giác ra. So với việc dùng sức mạnh cưỡng đoạt, Niên Bách Ngạn có lẽ càng thích nhìn đối phương rơi vào cái bẫy tinh vi chuẩn bị hơn, sau đó chủ động cầu xin mà chẳng biết tình gì.

      Đó mới là Niên Bách Ngạn.

      Còn Diệp Uyên, cá tính quyết định thẳng thắn của ấy.

      người đàn ông như vậy, phải hủy hoại tất cả danh tiếng cũng phải có được người phụ nữ sao lại trân trọng chứ?

      Thế nên, suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp là liệu có phải Lâm lại tái phát căn bệnh u uất .

      Đây là chứng bệnh thường gặp ở những phụ nữ mang thai, cộng thêm lúc trước ấy lại mặc chứng trầm cảm. Điều Tố Diệp lo lắng phải Diệp Uyên có ngoại tình hay lo nhất là tình cảm và tâm lý của Lâm .

      Nhưng Lâm lại càng ủ dột. ấy bất lực như đứa trẻ, bờ môi cũng hơi run rẩy.

      “Mình nghĩ linh tinh đâu, mình phát ra chứng cứ…”

      Tố Diệp sững sờ, chứng cứ?

      ! Cậu phải hiểu rằng tâm tình của phụ nữ khi mang thai vốn dĩ thay đổi rất lớn, còn trong thời gian mang thai dù chỉ biến động nhoi cũng bán tín bán nghi, vì thế mà nảy sinh rất nhiều ngộ nhận sai lầm. Diệp Uyên chắc chắn thể là người đàn ông phản bội cậu. Điểm này cậu phải tin tưởng.”

      “Nhưng người phụ nữ trong điện thoại phải giải thích thế nào đây?” Lâm sốt sắng.

      Lần này tới Tố Diệp cả kinh: “Người phụ nữ nào?”

      Lâm nắm chặt hai tay, lắp ba lắp bắp kể lại nội dung tin nhắn đọc được đêm Trung thu cho Tố Diệp nghe, sau đó : “Mình cũng hy vọng bản thân chỉ suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng sáng hôm sau, nhân lúc Diệp Uyên chưa tỉnh, tớ lén xem điện thoại của ấy. còn hai tin nhắn ấy nữa, chắc chắn là bị ấy xóa mất rồi. Nếu ấy chột dạ, tại sao phải xóa tin nhắn chứ?”

      à! Bất kỳ đàn ông nào sau khi đọc xong mấy tin nhắn đó cũng xóa thôi. ấy sợ cậu nhìn thấy hiểu lầm. Hơn nữa cậu cũng đấy thôi. Đó là số điện thoại vô danh, chứng tỏ Diệp Uyên hề lưu nó vào máy. Chưa biết chừng là con bé nào đó thích ấy, rồi xin số điện thoại của người khác thôi. Diệp Uyên điển trai như vậy, làm cho mấy bé nảy sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường.”

      Lâm khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ ửng, sống mũi cũng cay xè.

      “Mình cũng tự lừa gạt bản thân như vậy đấy. Nhưng mà… Nhưng mà, hôm qua cuối cùng mình cũng nhịn được, gọi vào số máy ấy…”

      “Hả?” Tố Diệp ngờ Lâm lại mẫn cảm tới mức nhớ luôn cả số điện thoại. Có lẽ ngay cả Diệp Uyên cũng bất ngờ.

      “Lúc cùng mẹ chồng mua sắm, nhân lúc bà mua đồ, mình ra kiốt công cộng, gọi vào số điện thoại đó. Mình… Mình nhận ra giọng của ta, là Tịch Khê…” Lâm ràng rất hoang mang: “Trước đây ta từng thích Diệp Uyên, còn từng gặp riêng mình. Số điện thoại đó là của ta. ta … rất nhớ ấy. Tiểu Diệp! Nếu là người khác mình để ý đâu. Nhưng đối phương lại là Tịch Khê. Sao lại trùng hợp đến vậy, lại là Tịch Khê?”

      Tố Diệp cũng biết Tịch Khê.

      Lâm trước nay là người suy nghĩ ngây thơ, hiền lành. Dù kết hôn, ấy vẫn học được cách giữ chuyện gì bí mật với bạn thân mình như những người phụ nữ khác. Có bao nhiêu chuyện, ấy lại kể hết cho bấy nhiêu.

      Chuyện của Tịch Khê, sau ngày cưới Lâm mới cho biết. Lúc đó rất phẫn nộ, nhưng vì Diệp Uyên từ chối người đàn bà đó nên tâm trạng của cũng từ từ bình tĩnh lại.

      biết Tịch Khê, gia đình quyền thế, giàu có, rộng rãi, lịch thiệp có tiếng. Lúc Diệp Uyên còn chưa lấy vợ, quả thực có nghe khoảng thời gian Nguyễn Tuyết Mạn cực kỳ thân thiết với phu nhân nhà họ Tịch, có thể nhận ra là định kết thông gia. Nhưng chẳng bao lâu, trong giới cũng có tin đồn, cậu chủ nhà họ Diệp có cảm xúc với chủ nhà họ Tịch, chỉ chung tình với cấp dưới của mình.”

      Sau này, câu chuyện cũng dần bị người ta bỏ lơ. chỉ nghe từ lần đó, chủ nhà họ Tịch bao giờ xem mặt nữa.

      “Có thể nào là Tịch Khê cố tình ?” Tố Diệp táo bạo suy đoán.

      Lâm cắn môi: “Mình biết…” xong, ấy nắm chặt tay Tố Diệp.

      Tố Diệp phát ra lòng bàn tay ấy ra đầy mồ hôi.

      “Mình biết là do Tịch Khê cố tình hay là… hay là Diệp Uyên có chuyện gì với ta. Thế nên mình mới dám hỏi Diệp Uyên. Mình sợ… Mình sợ giữa họ có chuyện.”

      “Cậu đừng nghĩ vậy. tình như thế nào chúng ta còn chưa làm , phải ? Mình nghĩ chuyện này chắc chắn là do Tịch Khê giở trò. Cậu nghĩ mà xem. ta là thiên kim tiểu thư, cuối cùng lại thua cậu, là ai cũng phục.”

      Lâm cúi đầu gì. Rất lâu sau, ấy mới ngước nhìn Tố Diệp: “Rất nhiều người đều , lúc phụ nữ mang thai, người chồng rất dễ ngoại tình, Diệp Uyên ấy…”

      “Diệp Uyên đâu cần phải đói bụng vơ quàng.”

      Lâm vẫn còn lo lắng.

      “Cậu đừng thế. Mình nghĩ, Diệp Uyên chắc chắn thể có chuyện gì đâu. Nếu ấy mà có cái suy nghĩ này có lâu lắm rồi. Vả lại, tính tình Diệp Uyên thế nào, cậu còn hay sao? Nếu ấy mà có hứng thú với Tịch Khê đó chẳng lấy cậu. ấy rất tốt với cậu. Cậu đừng nghi ngờ ấy.”

      Lâm nhìn Tố Diệp: “Ý cậu là… mình nghi ngờ linh tinh ư?”

      “Phụ nữ có thai là hay như vậy. Thông thường, lúc mang thai cũng là lúc tâm lý người phụ nữ thay đổi rệt nhất, vì phải hoàn thành thay đổi vai trò từ người phụ nữ lên người mẹ. Nên khi chồng có ở bên cạnh, hoặc có chút chuyện, họ cực kỳ nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.” Tố Diệp cố gắng khuyên nhủ ấy từ góc độ tâm lý.

      Lâm khẽ gật đầu.

      “Cậu phải tin tưởng Diệp Uyên. Mà những lúc này cậu cũng phải nghĩ cho con nữa. Lùi bước mà , nếu Tịch Khê kia cố tình gây rối, bây giờ cậu làm ầm ĩ lên với Diệp Uyên, sau đó lại động thai, ảnh hưởng tới đứa bé, ai là người chịu thiệt đây? Ai là người được lợi đây? Bên nào nặng, bên nào , cậu nhất.”

      Nghe được mấy lời của , Lâm mới bàng hoàng tỉnh ngộ, gật đầu rất mạnh.

      “Cậu ấy à, khi nào Diệp Uyên có nhà phải tới chơi với mình thường xuyên, đừng rầu rĩ mình rồi suy nghĩ lung tung, biết ?”

      “Ừm.”

      “Xem cậu kìa! Sắp làm mẹ tới nơi rồi vẫn còn bối rối như vậy. Làm mẹ là phải dũng cảm, biết chưa?” Thấy ấy hiểu ra, Tố Diệp cũng lòng.

      Lâm cười khẽ.

      Tiễn Lâm ra về, đường về nhà, Tố Diệp mới bắt đầu bất an.

      Cái Tịch Khê kia rốt cuộc định giở trò gì?

      Chuyện này chắc chắn thể ngoảnh mặt làm ngơ.

      Ngày tết Trung thu mà gửi mấy tin nhắn kiểu đó, có thể thấy ta cố tình đến mức nào. ràng là muốn để đọc được!

      Thối tha!

      Chán sống rồi phải ?





      Sau khi Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu ăn cơm xong, Niên Bách Tiêu tới nhà bạn chơi. Lúc trước Niên Bách Ngạn hứa với Diệp Uyên mua cho con sắp chào đời của ấy bộ búp bê Barbie bản số lượng có hạn. Thế nên, nhân lúc còn sớm, có Tố Diệp ở cạnh, cũng đành bấm bụng tới cửa hàng đồ chơi đặt trước.

      Vừa ra khỏi thang máy chuông điện thoại reo vang.

      Sau khi nhìn thấy số máy gọi tới, chậm lại, rẽ vào góc.

      Rồi bắt máy.

      Là đại ca Khôn.

      “Nhà trọ xảy ra chuyện rồi!” Đối phương buông câu như vậy.

      Sắc mặt Niên Bách Ngạn trở nên nặng nề: “Thế nào rồi?”

      “Cũng may chú báo với sớm. Lúc các em tới nơi, có người phóng hỏa đốt nhà trọ, thiêu rụi rất nhiều đồ đạc. Cả nhà bạn chú còn ngủ say. Nếu có các em, có thể bị hun chết rồi.”

      Đây là việc khiến Niên Bách Ngạn kinh hoàng!

      “Phóng hỏa?”

      sai! Xem ra đối phương có ý dồn họ vào chỗ chết. Phòng ngủ của họ bị người ta khóa trái, ràng là muốn giết người!”

      Niên Bách Ngạn như bị ai giáng cho gậy sau gáy, đầu cũng theo đó vang lên từng tiếng ầm ầm. hoàn toàn ngờ đối phương lại nhanh tay đến vậy, vốn nghĩ người đó chỉ ăn trộm thôi.

      “Nhà trọ bị cháy nghiêm trọng ?” hỏi: “Trước đây em nhờ theo dõi cuốn sổ, có còn ?”

      “Sổ sách, danh sách khách trọ cùng với máy tính, tất cả đều xem xét gì được nữa. Máy tính bị đập nát bươm rồi.”

      Niên Bách Ngạn bất ngờ cuộn chặt tay lại, lồng ngực bí bách, khó thở.

      “Gia đình họ sao rồi?”

      có gì đáng ngại! May mà cứu kịp thời, nhưng nhà trọ cháy dữ quá, cần phải sửa chữa lại thời gian.”

      Niên Bách Ngạn trầm mặc lúc rồi : “Đại ca Khôn! tìm thêm mấy em tới giúp đỡ. Em lo thời gian này vẫn còn kẻ tới gây phiền phức cho họ. Còn về nhà trọ, có lẽ họ nhờ chính phủ hỗ trợ, em tiện ra mặt. Sau này em gửi tờ chi phiếu, đưa họ giúp em. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa với danh nghĩa viện trợ của nhà nước.”

      “Chú em yên tâm ! Muốn đại ca Khôn này bảo vệ ai, tuyệt đối có vấn đề. Cứ yên tâm!” Đối phương hứa chắc như đinh đóng cột.

      “Ngoài ra, điều tra giúp em người.”

      “Cứ !”

      “Nguyễn Tuyết Cầm!”

      “Nguyễn Tuyết Cầm? Bà hai nhà họ Diệp?”

      “Đúng vậy! Bà ta từng mua được ma túy thông qua bạn bè. Em muốn biết trước nay bà ta giao du với những hạng người nào, chỗ ma túy đó từ đâu mà có. Tóm lại, càng chi tiết càng tốt.”

      thành vấn đề, cứ giao cho !”

      Cúp máy, gương mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại.

      Dám giết người phóng hỏa?

      Nguyễn Tuyết Cầm! Lai lịch của bà rốt cuộc lớn tới mức nào đây?



      ~Hết chương 631~

      Chương 632: Hãy sống tốt kiếp này


      Mùa thu kèm với bi thương. Với những người sống tình cảm, mùa này luôn thích hợp để giải tỏa rất nhiều cảm xúc. Còn đối với những người sống lý trí, chẳng qua cũng chỉ là bốn mùa luân phiên thay đổi mà thôi. Ánh nắng ngày thu rực rỡ hơn mùa hạ rất nhiều, có lẽ là để lấp đầy, bù đắp cho ra của cái nóng ngày hè, nên ban ngày vẫn cố gắng tăng chút nhiệt cuối cùng.

      Trong buổi họp thường kỳ của Liêm Chúng, sau khi giáo sư Đinh phát biểu xong, mọi người ngồi dưới cũng lần lượt phát biểu tổng kết công việc của mình. Khi tới lượt Tố Diệp, chỉ qua loa mấy câu. Tới giờ giải lao, Phương Bội Lôi ngồi bên cười khẽ: “ giống phong cách của nhỉ!”

      Tố Diệp quan tâm.

      Lúc này đây, trong lòng chỉ quan tâm tới chuyện của Lâm , nhớ tới dáng vẻ của ấy khi muốn khóc nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới em bé, nghĩ tới ánh mắt ấy kìm nén nỗi lo lắng và hoang mang trong lòng, nhớ tới từng ngón tay run rẩy, lạnh lẽo của ấy…

      Thế nên hôm nay chỉ báo cáo qua quýt tiến độ công việc của mình, làm bài thao thao bất tuyệt như mọi lần.

      rất hiểu Lâm . ấy phải là người phụ nữ quen ghen bóng ghen gió. Cho dù là Đinh Tư Thừa lúc trước, khi biết được bạn trai của mình chỉ mải nhìn theo bóng người bạn thân nhất của mình, ngay cả lúc đó, ấy cũng chưa hề bất lực như bây giờ.

      Tố Diệp biết, Lâm có phản ứng này, những có thể chứng tỏ Diệp Uyên cắm rễ sâu trong lòng ấy, hơn nữa còn có thể chứng minh Lâm đánh mất.

      ấy đánh mất lần rồi. người từng nếm trải dư vị mất mát, khi lần nữa vấp phải chuyện này bị ám ảnh.

      “Nếu tôi mà là , tôi nhất định tiếp tục theo đuổi trường hợp của Dương Nguyệt.” Phương Bội Lôi vẫn còn huyên thuyên ngừng bên cạnh .

      Tư duy của Tố Diệp bị chị ta ngắt quãng. nhướng mắt nhìn Phương Bội Lôi, khẽ : “Phải rồi, tiếc rằng chị phải là tôi.”

      Nếu là lúc bình thường, gặp phải kiểu thái độ này của Tố Diệp, Phương Bội Lôi trở mặt từ lâu. Nhưng hôm nay rất bất ngờ, dường như chị ta hề quan tâm, lại tiếp: “ lòng, nếu muốn theo đuổi trường hợp của Dương Nguyệt giao lại cho tôi .”

      Tố Diệp chống chằm, nhìn , cười khẩy: “Chính Dương Nguyệt chủ động cầu kết thúc trị liệu. Giao cho chị sao chứ? Chị định biến người bình thường thành bệnh nhân tâm thần à?”

      Nét mặt Phương Bội Lôi cứng đờ. Chị ta đằng hắng: “ vậy là chuyên nghiệp rồi. Vấn đề của Dương Nguyệt giải quyết được hay chưa, là người nhất.”

      “Phương Bội Lôi! Chi bằng chị cứ trắng ra cho nhanh, thẳng là chị muốn nghiên cứu phương pháp hồi tưởng kiếp trước là được rồi, vòng vo tam quốc làm gì chứ?”

      ấy là trường hợp hiếm hoi có ký ức kiếp trước, lẽ nào tò mò chút nào hết?”

      hề!”

      “Nhưng mà tôi tò mò, tôi làm thôi miên mà.”

      “Từ bỏ ! Dương Nguyệt tìm được Hải Sinh của lòng mình rồi.”

      “Thế nào gọi là “trong lòng”? Sao nghĩ chưa biết chừng Kỷ đó kiếp trước chính là Hải Sinh?” Phương Bội Lôi túm chặt vấn đề này buông: “Tôi mà là , nhất định tới Đại Áo, điều tra cho ràng.”

      Thanh của Tố Diệp rất khẽ: “Chị coi khách hàng là chuột bạch đấy à, chúng ta thể ép buộc tâm nguyện của bệnh nhân.”

      “Tôi chỉ…”

      Phương Bội Lôi còn chưa dứt lời, buổi họp tiếp tục.

      Báo cáo của Hà Minh khá dài, nghe mãi, nghe mãi, Tố Diệp cũng còn tập trung nữa. Sau khi Lý Thánh Đản ngồi xuống, nhịn nổi nữa, thấp giọng với Lý Thánh Đản: “Lập tức tra giúp chị chuyến bay, xem cụ thể mấy giờ hạ cánh.” Dứt lời, viết cho Lý Thánh Đản số hiệu chuyến bay. Lý Thánh Đản lập tức làm theo.

      Chẳng mấy chốc, Lý Thánh Đản tra ra, thầm vào tai Tố Diệp: “ rưỡi chiều nay hạ cánh.”

      Tố Diệp nhìn đồng hồ. Sắp trưa rồi. nghĩ bụng rồi gấp cuốn sổ trước mặt lại, đứng bật dậy.

      Giáo sư Đinh giật nảy mình.

      “Bác sỹ Tố?” Hà Minh bị ngắt quãng cũng nhíu mày với vẻ bất mãn.

      “Giáo sư Đinh! Hôm nay tôi phải về sớm, có việc gấp.” Tố Diệp vội vàng chào giáo sư Đinh tiếng. Còn chưa đợi xem ông ấy có phản ứng gì, lại quay sang xin lỗi Hà Minh.

      Lúc này giáo sư Đinh mới xen ngang: “Khách hàng xảy ra chuyện gì sao?”

      “Chuyện riêng thôi! Cứ coi như hôm nay tôi nghỉ việc nửa ngày.” thể tin được, bình thường chi li lắm mà.

      Giáo sư Đinh ngẩn người.

      Tố Diệp nhanh tay thu dọn đồ đạc. Trước khi rời khỏi vị trí, vỗ vai Phương Bội Lôi, câu ngay trước mặt mọi người: “Kiếp trước qua rồi, có kiếp trước hay chẳng ai biết cả. Kiếp sau chưa tới, có hay vẫn chẳng ai biết. Thế nên, cứ sống cho trọn kiếp này !”

      Mọi người chẳng ai hiểu gì, còn Phương Bội Lôi tỏ ra ngượng ngập.

      Khi Tố Diệp ra khỏi phòng họp, Lý Thánh Đản vội vàng đuổi theo sau, tò mò hỏi: “Bác sỹ Tố! Xảy ra chuyện gì ạ?”

      có gì đâu! Chị phải ra sân bay ngay bây giờ. Những khách hàng có hẹn đổi sang ngày khác nhé.” Tố Diệp dúi cuốn sổ vào lòng Lý Thánh Đản rồi vội vàng rời khỏi Liêm Chúng…





      Sân bay quốc tế, tầng đợi bay số 3.

      Diệp Uyên vừa xuống máy bay, còn chưa kịp thay đồng phục cơ trưởng, định lập tức về nhà ngay.

      còn chưa ra tới cửa, bị ai đó khoác tay. sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt tươi cười của Tịch Khê.

      dừng bước, gương mặt nặng nề, rút tay ra: “Tịch Khê! Sao như bóng ma vậy?”

      Tịch Khê tỏ ra ấm ức: “Gì chứ? Sao khó nghe thế? Em được đáp chuyến bay này về à?”

      Diệp Uyên nhìn ta vẻ khó chịu, cố gắng nén giận. đoái hoài tới ta nữa, quay người định .

      “Chúng ta ăn chút gì , mấy thứ đồ máy bay đều khó ăn quá.” Tịch Khê lại đuổi theo, tiếp tục khoác tay .

      Lần này Diệp Uyên nổi điên . hất tay ta ra hề khách khí, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “ có thôi ? Từ Bắc Kinh tới Sydney, rồi lại từ Sydney về Bắc Kinh. có lắm thời gian để hoang phí như vậy, tốt nhất là nơi nào xa chút. Tôi rảnh cùng điên với !”

      “Em tới Sydney du lịch được à?” Tịch Khê tức giận mà bật cười, giọng cũng rất từ tốn.

      “Thế ư?” Diệp Uyên cười khẩy: “Lúc cũng ngồi chuyến bay của tôi, lúc về vẫn ngồi chuyến bay của tôi. Tịch! Kỳ nghỉ của cũng ngắn quá đấy!”

      Tịch Khê cười nhàng, sát lại gần : “Em chỉ muốn thử xem ngồi máy bay do người đàn ông của mình lái có cảm giác thế nào thôi. Diệp Uyên! mặc đồng phục cơ trưởng đẹp trai quá, vượt xa lúc mặc áo vest.”

      Cằm Diệp Uyên cứng đờ, nhấn mạnh từng chữ: “ Tịch! Mong tự trọng chút!”

      Tịch Khê hừ lạnh: “Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi. vậy có phải nhẫn tâm quá ? đừng có ép em phải tới kể khổ với vợ đấy.”

      “Tôi cảnh cáo , được phép làm phiền nữa!” Diệp Uyên nghiến răng kèn kẹt.

      Lần trước ta nhắn tin tới, chỉ muốn giết chết ta ngay lập tức!

      Nụ cười của Tịch Khê chuyển lạnh. ta hờ hững : “Được thôi! Vậy mau lật bài ngửa với vợ mình , ly hôn!”

      Diệp Uyên cuộn chặt tay lại, buông ra hai chữ: “Nằm mơ!” rồi quay người bỏ .

      Tịch Khê lập tức chặn đường lại: “ cũng đâu muốn mọi chuyện ầm ĩ lên, phải ?”

      Diệp Uyên đúng là sắp phát điên vì ta rồi. Nếu đây phải nơi công cộng, nhất định nổi điên. gầm lên: “Tịch Khê! Nếu muốn báo thù tôi, được, giờ đạt được mục đích rồi đấy. còn muốn gì nữa?”

      “Em muốn xem xem rốt cuộc em có bản lĩnh giành lại từ Lâm .” Tịch Khê khinh khỉnh đáp.

      Diệp Uyên cố gắng đè ngọn lửa trong lòng xuống: “ hà tất phải làm vậy chứ? Chỉ vì thể diện thôi sao? Được! Tịch Khê! Nếu thấy tức giận trong lòng, muốn tôi xin lỗi , đền tội cho ngay tại đây cũng được. Nhưng, tôi xin đừng tới quấy rầy gia đình tôi nữa. cũng là người có địa vị, nhà họ Tịch trong giới cũng có danh có tiếng. hạ thấp danh dự làm mấy chuyện này, sợ người ta biết chê cười sao?”

      “Chê cười tôi? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, người bị chê cười đâu chỉ có mình tôi nhỉ? Hơn nữa, nếu mọi việc vỡ lở, tôi cùng lắm cũng chỉ bẽ mặt. Còn Diệp Uyên sao? tưởng Lâm chấp nhận được lên giường với người phụ nữ khác trong lòng ta mang thai à?” Tịch Khê bóp đúng huyệt đạo của , chẹt rất chặt.

      Câu ấy khiến Diệp Uyên còn biết phản bác thế nào.

      Nếu Tịch Khê chỉ cố tình vu oan giá họa vẫn còn cách đối phó, cùng lắm khai với . tin là chuyện chưa làm chắc chắn tin .

      Nhưng vấn đề bây giờ là quả thực động vào Tịch Khê. Cho dù bây giờ có chạy tới với rằng mình bị hãm hại dáng vẻ của trong đoạn băng đó rồi bao nhiêu hình ảnh vui vẻ của bên Tịch Khê, nếu để nhìn thấy, có đánh chết ấy cũng tin có nỗi khổ.

      Chuyện này sao có thể giải thích đây? Càng thanh minh càng đen!

      Thấy vậy, Tịch Khê bật cười, lần nữa khoác tay , giọng cũng trở lại vẻ dịu dàng: “ ! Nếu muốn ăn với em đưa em về nhà chắc là được chứ?”

      Diệp Uyên rút tay ra nhưng lần này bị Tịch Khê ôm rất chặt. tức giận khẽ quát: “ đường đường là chủ, còn cần tôi đưa về sao?”

      “Em cứ muốn đưa về cơ. À, cũng có thể đưa, thế lúc đợi tài xế ở sân bay có thể em buồn tẻ, chưa biết chừng lại gọi điện cho bà xã của , chuyện trò gì đó đấy.”

      Diệp Uyên nghe ra ý uy hiếp của ta. hận tới nỗi sống lưng cứng đờ. Nhớ tới tin nhắn lần trước của Tịch Khê, ta là loại đàn bà chuyện gì cũng dám làm.

      Mặc dù ngàn vạn lần muốn, vẫn phải làm theo lời ta, đưa ta về nhà trước.

      Tịch Khê sướng rơn, nụ cười lan tràn khóe môi.

      Còn ở bên này sân bay, vừa mới xuống thang máy, vừa hay Tố Diệp liếc thấy bóng Diệp Uyên. đột ngột dừng bước, giương mắt nhìn người phụ nữ khoác tay ấy ra ngoài.

      Tố Diệp sững sờ lúc. Tới khi họ về phía bãi đậu xe, mới tỉnh lại, lập tức đuổi theo…



      ~Hết chương 632~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 633: Lại chọc giận bà rồi!



      Nếu bây giờ dùng loại cảm xúc để hình dung Tố Diệp, vậy chuẩn xác nhất chính là căm phẫn!

      Khi nhìn thấy bên cạnh Diệp Uyên có người phụ nữ, mà ta còn nhiệt tình khoác tay Diệp Uyên cùng rời khỏi đó, Tố Diệp thực chỉ hận mình đôi cánh, đuổi theo họ để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng điều khiến Tố Diệp càng thêm nổi nóng chính là tin tưởng Diệp Uyên đến thế, ngừng những lời tốt đẹp về ấy trước mặt , vậy mà ở đây Diệp Uyên lại bày ra bộ dạng như có bồ ra cho xem.

      Diệp Uyên! chán sống rồi phải ?

      Giờ này sân bay rất đông người. Khi Tố Diệp đuổi tới nơi, xe của Diệp Uyên ra khỏi bãi đậu xe. Tố Diệp thấy vậy, nhanh chóng thay đổi lộ trình, xông tới trước xe của mình, lập tức lên xe, khởi động, tăng tốc, cố gắng đuổi kịp xe của Diệp Uyên.

      Cũng may lái xe của Niên Bách Ngạn. Nếu chỉ lái em đỏ của , chắc chắn thể đuổi kịp tốc độ xe của Diệp Uyên.

      Tố Diệp cảm thấy bàn tay nắm vô lăng của mình run lên.

      những thế, cả trái tim cũng run lẩy bẩy. Từng dây thần kinh trong đầu giật lên đau đớn. căm phẫn này hệt như khi biết Lâm vì chuyện Đinh Tư Thừa chia tay với ấy mà tự sát.

      “Diệp Uyên! Cụ nhà !” Tố Diệp vừa lái xe vừa chửi thề.

      Cho dù Đinh Tư Thừa có đáng ghét thế nào, ít nhất ta cũng lén la lén lút làm mấy chuyện thất đức này. Còn Diệp Uyên sao? làm chồng, làm bố rồi vậy mà vẫn ra ngoài ăn vụng?

      phải kẻ mù. Gương mặt hơi nghiêng của người phụ nữ đó ban nãy nhìn thấy rồi, chính là Tịch Khê!

      Bây giờ nghĩ lại, Lâm cũng ghen bóng ghen gió. Diệp Uyên và Tịch Khê đúng là có chuyện gì đó. Nghĩ tới đây, Tố Diệp lại càng tức. Hay lắm, Diệp Uyên! Lúc theo đuổi nhũn nhặn, , dịu dàng hết mực, tới khi lấy được người ta, người ta mang thai rồi mới lộ nguyên hình!

      còn tưởng ấy là lãng tử biết quay đầu cơ chứ. Ai mà biết, hóa ra “cờ đỏ trong nhà chưa đổ, cờ màu ngoài đường phấp phới”.

      Đường cao tốc ở sân bay cũng quá đông đúc, nhiều xe vào nội thành.

      Điều này càng thuận lợi cho Tố Diệp trong việc tăng tốc, đuổi theo xe của Diệp Uyên.

      quả thực khó hiểu, gã khốn kia lái xe gì mà nhanh vậy? Càng nghĩ càng giận, cũng chẳng quan tâm tới việc phóng quá tốc độ, Tố Diệp tiếp tục nhấn ga, đuổi theo xe của Diệp Uyên.

      Tới lúc ngang hàng cùng xe của Diệp Uyên, Tố Diệp ấn còi ầm ĩ.

      Nhưng cửa xe Diệp Uyên đóng chặt, ấy lại chú ý hai bên.

      Tính khí nóng nảy của Tố Diệp bốc lên. nhấn thẳng chân ga. Chiếc xe như mũi tên lao về phía trước. Sau đó nhắm chuẩn thời cơ, đánh mạnh tay lái cái. Chiếc xe lập tức nằm ngang giữa đường quốc lộ. Bánh xe và mặt đường ma sát tạo ra thanh đinh tai.

      “Két…”

      Xe của Diệp Uyên khi sắp đâm sầm vào phanh lại kịp thời.

      Điều may mắn là, khoảng cách giữa các xe đường cao tốc quá gần. Khi xe phía sau Diệp Uyên ngang qua, người tài xế bèn thò đầu ra chửi tục câu rồi tiếp.

      Tố Diệp chẳng hơi đâu quan tâm tới ánh mắt của những người khác. tắt máy, xuống xe, đóng sầm cửa lại, nét mặt đầy căm phẫn.

      Lần này Diệp Uyên nhìn người đứng trước mặt là ai. bỗng căng thẳng, ngọn lửa giận dữ ban nãy lập tức tan thành mây khói, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

      xuống xe, bước tới.

      “Sao em lại ở đây?”

      Tố Diệp khoanh hai tay trước ngực, đè nén ngọn lửa gần như sắp phun ra ngoài, cố gắng để giọng của mình trở nên bình thản, điềm nhiên: “May mà người gặp là em chứ phải đấy.”

      Câu ấy khiến Diệp Uyên tẽn tò. hắng giọng, cố gắng ép ra nụ cười gượng gạo: “Em nghĩ linh tinh gì vậy?”

      “Là em nghĩ linh tinh hay có tật giật mình?” Tố Diệp cố tình hất cằm vào trong xe: “ ta là ai?”

      “Chỉ là người bạn thôi!”

      “Bạn?” Tố Diệp cười khẩy: “Là bạn mà cần phải khoác tay mới được à? Hay ta bảy, tám chục tuổi rồi, cũng vững nữa? Sao bế hẳn ta ra khỏi sân bay có phải nhanh hơn ?”

      “Tiểu Diệp! Chuyện này giải thích với em sau. Em lái xe vào , đỗ giữa đường thế này ảnh hưởng đến giao thông lắm!” Diệp Uyên khuyên nhủ.

      “Ảnh hưởng tới giao thông là chuyện , ảnh hưởng tới chuyện tốt của mới là chuyện lớn phải ?”

      Diệp Uyên tỏ ra khó xử.

      “Lái xe nhanh như vậy, sao, vội đặt phòng khách sạn à?”

      “Ăn vớ vẩn gì thế?”

      Tố Diệp tiến sát lại gần , rồi khinh khỉnh nhìn vào trong xe cái, sau đó quay về phía Diệp Uyên: “ ta rốt cuộc có quan hệ gì.”

      có quan hệ gì, mà!”

      “Nhìn hai người coi. Thế này có phải là vừa cùng Sydney rồi lại cùng về ?” Tố Diệp cười nhạt: “Đúng là làm khó cho rồi, Diệp Uyên! Trung Quốc chứa nổi hai người nữa à? Còn phải chạy ra tận nước ngoài mây mưa?”

      Đầu Diệp Uyên sắp nổ tung tới nơi, nhưng lại muốn đôi co giữa đường, chỉ có thể dịu giọng khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi! chuyện với em vội. Em mau lái xe . Đừng đứng chắn đường!”

      “Hôm nay cho ràng, em đâu!” Tố Diệp nghiến răng.

      ta chút quan hệ nào cả, em bảo biết cái gì đây?” Diệp Uyên cũng bực bội.

      Tố Diệp thấy cao giọng hẳn lên, ngọn lửa trong lòng bất ngờ bùng lên. lớn tiếng mắng: “Diệp Uyên! đúng là đồ khốn nạn! mang thai, có biết ? Là người thể làm mấy loại chuyện này!”

      …”

      ấy đúng là làm chuyện đó với tôi đấy, sao nào?” Tịch Khê nãy giờ ngồi trong xe, cũng nhịn được nữa bèn xuống, khó chịu quát lên với Tố Diệp.

      Diệp Uyên vừa liếc nhìn, da dầu cũng như sắp nổ tung.

      người còn chưa giải quyết xong, giờ lại có thêm người khác, lại còn ngay giữa đường quốc lộ. Nếu có người tốt, quay clip rồi tung lên mang biết giấu mặt đâu.

      vội vàng khuyên Tố Diệp: “Em trước , thề có lỗi với .”

      “Diệp Uyên! kéo em làm gì?” Tố Diệp nổi nóng, chửi thẳng vào mặt Tịch Khê: “ vừa cái gì? Nhắc lại lần nữa coi!”

      “Tôi cứ đấy, làm sao? Về bảo người bạn tốt Lâm của , chồng ta tôi giật chắc rồi!” Thái độ của Tịch Khê vô cùng phách lối.

      “Đủ rồi đấy!” Diệp Uyên quát lên với Tịch Khê.

      “Sao lại quát em? Diệp Uyên! làm chuyện gì với em có cần em kể tường tận cho ta nghe ngay bây giờ ?” Tịch Khê cười khẩy: “Làm ầm lên bây giờ càng hay. Chẳng phải cũng biết nên mở lời với vợ mình thế nào sao?”

      …”

      Diệp Uyên vừa mở miệng được chữ Tố Diệp xông lên, giơ tay, cho Tịch Khê cái bạt tai. “Bốp” tiếng, vừa nhanh vừa mạnh: “Đồ hồ ly tinh vô liêm sỉ!”

      Tịch Khê ngờ lại bị người ta tát ngay giữa đường. ta trong phút chốc thẹn quá hóa giận, giơ tay cũng định đánh lại nhưng lập tức bị Tố Diệp túm chặt cổ tay, rồi vung mạnh tay cái. Tịch Khê đôi guốc bảy phân, đứng vững bèn ngã sõng soài xuống đất, hai tay chống thẳng xuống nền đất, bị trầy da.

      là con đàn bà chanh chua! Tôi phải kiện ! Kiện cố tình hành hung người khác!”

      “Được thôi! Tôi còn sợ kiện tôi đây, tôi đợi!” Tố Diệp chỉ muốn xé rách cái mặt ta.

      Diệp Uyên xông lên: “Tiểu Diệp! Ự…”

      giây sau, Tố Diệp cũng đá trúng “điểm yếu” của , đau đến nỗi bụng dưới của Diệp Uyên co thắt, gương mặt cũng nhăn tít lại.

      “Nếu nể tình trai em em phải đá tới khi thành thái giám mới thôi.” Tố Diệp cuộn chặt tay lại: “Gian phu dâm phụ!” Dứt lời, quay người, lên xe của mình.

      “Tiểu Diệp…” Diệp Uyên rất lo cứ như vậy rồi kể hết cho nghe tình cảnh ngày hôm nay. khom lưng, cố nhịn đau, vội vàng lên xe, định đuổi theo Tố Diệp.

      Tịch Khê bò dậy, giơ cao bàn tay vẫn còn chảy máu. Vừa định lên xe ta nghe thấy tiếng cửa xe khóa lại cái “cạch”.

      “Này! Diệp Uyên! mở cửa ra!”

      Diệp Uyên giận dữ buông câu: “ là tiểu thư, sợ bắt được xe!” xong, cho xe chạy thẳng, nhả đầy khói vào mặt Tịch Khê.

      “Diệp Uyên! là đồ khốn! Bây giờ đối xử với tôi như vậy, rồi phải hối hận!” Tịch Khê tức giận, giậm chân bình bịch…





      Khoảng năm giờ chiều, Niên Bách Ngạn chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.

      Niên Bách Tiêu ngậm quả táo trong miệng, vừa chơi game vừa ràng: “ à! Còn sớm mà, có vẻ sốt ruột nhỉ!” Thời gian gần đây, các giải đua xe ít hẳn . Sau khi trở về từ dịp tết Trung thu Niên Bách Tiêu quay lại Thượng Hải nữa mà nghỉ ngơi.

      Bây giờ thằng nhóc sống rất thoải mái, đói tới tứ hợp viện ăn chùa, rảnh tới quán bar tụ tập bè bạn gì đó. Còn bây giờ Niên Bách Ngạn dành phần lớn thời gian để bận rộn chuyện của mình nên cũng ít lo cho nó hơn.

      “Giờ này đường khá tắc, sớm chút, nếu chị em lại phải ngồi công ty đợi.” Niên Bách Ngạn xong giày, trước khi ra khỏi cửa còn dặn với câu: “Đừng có mải mê chơi game quá!”

      “Em biết rồi!” Niên Bách Tiêu dài giọng.

      Niên Bách Ngạn lắc đầu ngao ngán. vừa ra khỏi cửa thấy cánh cửa hầm để xe bật mở. Tố Diệp lái xe vào trong hầm đậu xe.

      “Sao vậy?” Niên Bách Tiêu thấy cứ đứng im ngoài cửa.

      Niên Bách Ngạn tháo giày ra, sao.

      Chẳng mấy chốc, thang máy lên. Tố Diệp bước ra với vẻ ỉu xìu. Niên Bách Ngạn tới đón, quan tâm hỏi: “Sao hôm nay em về sớm hơn mọi ngày vậy?”

      Tố Diệp bĩu môi, giơ hai tay ra trước mặt Niên Bách Ngạn. bước lên, ôm chặt cổ , vùi mặt vào lòng : “Bách Ngạn! Em sắp bực chết rồi…”

      Niên Bách Ngạn cũng ôm lấy theo đà, khẽ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Tố Diệp gì.

      Niên Bách Tiêu ngồi bên chơi game cố tình hắng giọng: “Này, này, này! Ở đây có người vẫn còn sống nhá!”

      Tố Diệp ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Niên Bách Tiêu, sau đó chuyển ánh mắt về phía Niên Bách Ngạn: “Sao em trai lại tới ăn chùa rồi? Tháng này phải trả tiền ăn đấy nhá!”

      Niên Bách Tiêu nghe xong, bèn ấn nút tạm dừng, kháng nghị: “Em ghét chị dâu tham tiền!”

      “Chị cũng ghét đám đàn ông thối tha như mấy người!” Tố Diệp liếc xéo thằng bé cái, rồi bỗng cảm thấy cả Niên Bách Ngạn cũng chướng mắt, giơ chân giẫm mạnh lên chân cái rồi vào bếp.

      Niên Bách Ngạn hự tiếng đau đớn, trong lòng khó hiểu. lại làm gì chọc giận bà rồi?



      ~Hết chương 633~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 634: Sáng nắng chiều mưa



      Trong bữa tối, hai em họ Niên gần như còn dám thở mạnh. Tố Diệp vẫn mặt nặng mày . Chiếc đũa trong tay bị siết đến nỗi kêu răng rắc. Lúc gắp miếng thịt bò, cũng rất mạnh tay, làm nước canh bắn cả ra ngoài, khiến người ta hiểu lầm rằng phải ăn thịt bò mà giết người.

      Niên Bách Tiêu cố gắng kể mấy chuyện vui vẻ để làm dịu bầu khí bàn ăn. Nhưng cậu vừa lên tiếng, Tố Diệp bày ra dáng vẻ bề , với giọng điệu nghe có vẻ là chân thành khuyên nhủ nhưng thực chất là giáo huấn, huyên thuyên ngừng nghỉ.

      “Em định khi nào có bạn ?”

      Niên Bách Tiêu gắp miếng thịt, nghe thấy câu hỏi bất thình lình của Tố Diệp, lập tức dừng tay lại. Cậu ngước mắt lên Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn tỏ vẻ chuyện liên quan đến mình. Cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Vẫn còn sớm…”

      “Em bao nhiêu tuổi rồi còn sớm?” Tố Diệp nhíu mày.

      Niên Bách Tiêu thu đũa về, chớp chớp mắt mấy cái.

      Từ lúc Tố Diệp về nhà tới giờ, kẻ mù cũng nhận ra tâm trạng của có chút thất thường.

      “Thế em định khi nào lấy vợ?”

      Niên Bách Tiêu đảo đảo mắt, ngẫm nghĩ phải trả lời làm sao mới khiến giận dữ: “Em… cố cưới nhanh!”

      “Cố cưới nhanh? Đến bạn còn chưa có định cưới nhanh kiểu gì?” Câu của Bách Tiêu hệt như ngòi nổ, làm nổ tung tất cả mọi bất mãn của Tố Diệp: “ phải chị gì em. Nhưng em nhìn cái thái độ của em xem, coi hôn nhân là trò đùa! Em ôm cái thái độ này để kết hôn, là việc làm cực kỳ thiếu trách nhiệm với gia đình em, với vợ con em! Trước khi cưới nghiêm túc, sau khi cưới liệu em có thể trở thành người chồng làm hết bổn phận hay ?”

      Niên Bách Tiêu ăn mắng đến ngơ ngẩn luôn. Cậu quay sang nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ cực kỳ ấm ức.

      Niên Bách Ngạn cũng có phần nắm được căn nguyên bên trong. hiểu vì sao hôm nay về tới nhà tính khí của Tố Diệp lại thay đổi lớn đến vậy. Niên Bách Tiêu lên tiếng tố cáo: “ trai em trước khi cưới cũng có kế hoạch gì đâu, thế mà, bây giờ ấy vẫn làm rất tốt.”

      Câu ấy Niên Bách Ngạn rất thích nghe.

      Ai ngờ Tố Diệp cao giọng: “Thế em có biết lúc lấy trai em, chị lo lắng sợ hãi đến thế nào ? Tạm thời chưa kể tới chuyện ấy thường xuyên bận bịu mà bỏ quên chị, chuyện này chị cũng nhẫn nhịn cho qua. Chỉ tính riêng cái đám oanh oanh yến yến ngày xưa của ấy, chị cũng thường xuyên phải lo lắng bọn họ bất thình lình xuất gây rối.”

      Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn gắp thức ăn, tay chợt khựng lại. Gương mặt lập tức tỏ ra ngượng ngập. hắng giọng, tự biện bạch: “Làm gì có oanh yến nào? Em nghĩ nhiều rồi!”

      Tố Diệp lập tức dí sát mặt vào , làm giật nảy mình.

      khai với em , có giấu em làm mấy chuyện mờ ám gì ?”

      Trái tim Niên Bách Ngạn chợt đập thịch cái, nhưng vẫn trả lời trôi chảy: “Làm gì có chuyện bí mật nào?”

      có giấu em có con khác ở bên ngoài ?” Tố Diệp chất vấn.

      Niên Bách Tiêu như hiểu ra điều gì, lập tức chỉ vào Niên Bách Ngạn: “! ngoại tình!”

      “Im lặng!” Niên Bách Ngạn trừng mắt với thằng bé, căng thẳng trong lòng cũng tan biến theo. thở phào nhõm, nhìn về phía Tố Diệp, cười : “Làm gì có chuyện đó!”

      ra Tố Diệp cũng chỉ cho sướng miệng vậy thôi. Sau khi trút cơn giận nho như vậy xong, lại bắt đầu trầm mặc, cúi đầu ăn.

      Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu đưa mắt nhìn nhau. Thấy vậy, cả hai đều đổ mồ hôi lạnh.

      Cứ như thế, bữa cơm trôi qua trong bầu khí có phần kỳ lạ.

      Tới buổi tối, Tố Diệp bỗng nhiên trở nên rất sảng khoái tinh thần. Sau khi tắm rửa xong, bọc khăn mặt lên đầu, vui vẻ gọi Niên Bách Tiêu: “Này! Chơi game !”

      Niên Bách Tiêu lắc đầu nguầy nguậy. Bên này, cậu tích cực chuẩn bị xong bữa ăn sáng mai, chuồn là thượng sách. Trước khi ra tới cửa, cậu ghé vào tai Niên Bách Ngạn thầm: “Chị ấy điên rồi đấy, cẩn thận!”

      Niên Bách Ngạn thở dài. Sao lại sợ đến mức này?

      Tố Diệp thấy Niên Bách Tiêu ra về, chẳng còn gì thú vị bèn nằm lên sofa, ôm gối vào lòng, cả người hệt như con đà điểu. Niên Bách Ngạn sớm nhận ra có tâm . tới bên sofa, ngồi xuống bên cạnh, giơ tay vỗ lên đầu : “Em sao vậy?”

      Tố Diệp chớp chớp mắt, gì nhưng ánh mắt vô hồn, trống rỗng.

      Niên Bách Ngạn thấy vậy bèn giơ tay kéo hẳn vào lòng. Tố Diệp ngước mắt lên nhìn mãi, khiến nổi cả da gà.

      “Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc có phản bội em ?” bất ngờ hỏi vậy.

      Trời đất chứng giám!

      Niên Bách Ngạn cảm thấy biết sao. giơ tay xin thề: “ đảm bảo là !”

      “Thế Bạch Băng sao? Còn cả Joey, bọn họ bám riết lấy à?” Tố Diệp cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      Niên Bách Ngạn suy nghĩ kỹ càng. biết tối nay Tố Diệp cứ băn khoăn chuyện này, chắc chắn vì xảy ra chuyện có liên quan. hề cảm thấy giận dỗi vô cớ. kiên nhẫn trả lời: “Em cũng biết chuyện giữa và họ mà. Có những chuyện bàn tay vỗ kêu. tránh xa cho dù họ có muốn quấy rầy, muốn gây chuyện cũng chẳng thành.”

      Câu ấy thức tỉnh Tố Diệp.

      Nhưng như vậy, cơn giận trong lòng càng bừng bừng cháy. cuộn chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi : “Diệp Uyên đáng chết! Xem ra ta có chuyện gì với con hồ ly tinh đó rồi.”

      “Diệp Uyên?” Niên Bách Ngạn tinh tường nhận ra: “ ấy làm sao?”

      đến nước này rồi, Tố Diệp cũng giấu giếm nữa. Vốn dĩ định điên mình. Nghe Niên Bách Ngạn hỏi vậy, bèn kể lại mọi chuyện của Diệp Uyên cho nghe.

      Khi tới cảnh đường cao tốc, ràng Tố Diệp cực kỳ kích động, có vẻ như chỉ hận thể trả thù cho Lâm .

      Nhưng Niên Bách Ngạn sững người. Đợi xong, khẽ cau mày: “Diệp Uyên bao giờ làm chuyện đó.”

      còn bênh ấy? Vừa nãy cũng đấy thôi, chuyện này tay vỗ kêu!”

      Niên Bách Ngạn lúc này mới ý thức được nhiều sai nhiều. chữa lại: “Có những chuyện mỗi người mỗi khác.”

      “Cái gì mà mỗi người mỗi khác? Chính mắt em nhìn thấy hai người họ thân mật ra khỏi cửa. cũng đọc được tin nhắn con hồ ly tinh đó gửi tới, cực kỳ tình tứ. Mà ngay lúc ở đường quốc lộ, ta còn Diệp Uyên làm gì ta. Diệp Uyên còn chẳng phản bác. Chứng tỏ hai người họ đích thực có quan hệ!” Tố Diệp càng càng giận.

      Niên Bách Ngạn thấy thực nóng, bèn vỗ lưng , dịu giọng hỏi: “Sau đó, Diệp Uyên giải thích với em ra sao?”

      “Dĩ nhiên là ấy sợ em kể cho rồi. Con người vô lương tâm ấy! ấy vốn dĩ biết em đỡ biết bao nhiêu lời tốt đẹp cho ấy trước mặt . Em tin tưởng ấy như vậy, đến nỗi cũng nghi ngờ gì nữa. Thế mà ấy lại ở trước mặt em, diễn màn kịch ân ái!” Tố Diệp thở hồng hộc.

      “Diệp Uyên đuổi theo em, giải thích rằng ấy chút quan hệ nào với Tịch Khê kia cả. Em liền hỏi thế sao người ta bám lấy ? ấy lại trả lời được, giải thích với giải thích có khác gì nhau đâu? ấy mình có lỗi với , người đàn bà khác, còn bảo em đừng kể chuyện ngày hôm nay với . bảo có đúng là ấy có tật giật mình ? Cứ luôn mồm có quan hệ với Tịch Khê, thế cứ đường hoàng với . đâu phải người vô lý vô cớ. Theo em thấy, ấy chắc chắn có chuyện với Tịch Khê!”

      Niên Bách Ngạn cố gắng làm dịu căm phẫn sục sôi trong : “Biết đâu trong chuyện này còn có nguyên nhân gì chúng ta biết? Em cũng đừng phán đoán vội vã như vậy.”

      “Em giận giận vậy thôi, dĩ nhiên con người Diệp Uyên thế nào em hiểu chứ. ra trong lòng em vẫn còn tin tưởng ấy, nếu kể hết cho nghe từ lâu rồi, bảo ấy ly hôn luôn.” Tố Diệp cố gắng kiềm chế giận dữ: “Lúc giải thích với em, ấy cứ úp úp mở mở. Em cũng cảm thấy biết đâu ấy có điều gì khó , thế nên mới nhờ ra mặt hỏi ràng.”

      Niên Bách Ngạn ngẩn người: “ ra mặt?”

      “Đúng vậy! ấy chắc chắn với em đâu. Nhưng hai đều là đàn ông, có những chuyện dễ cởi lòng hơn.” Tố Diệp ngồi đối diện , ngữ điệu thành khẩn.

      Niên Bách Ngạn cảm thấy ổn, nhưng nhìn nét mặt van nài của , lại nỡ từ chối thẳng thừng, đành khéo léo : “Diệp Diệp! Em phải biết tuy ấy đều là đàn ông, số chuyện cũng tiện hơn. Nhưng dẫu sao đây cũng là việc riêng của Diệp Uyên, tiện xen vào quan tâm hỏi han. Với lại, ra đàn ông với nhau cũng ít khi mấy chuyện tình cảm lắm, đa phần là chuyện chính trị, thương mại, nếu cũng là tình hình cổ phiếu gì đó. Cho dù có ôn lại chuyện cũ bọn cũng quá quan tâm tới vấn đề tình cảm.”

      “Chuyện này có gì đâu mà hỏi được chứ?” Tố Diệp sốt ruột.

      Niên Bách Ngạn sợ nổi giận, bèn dịu dàng dỗ dành: “Chuyện này thể hỏi được. Em cứ để Diệp Uyên tự giải quyết, đây là chuyện của ấy mà.”

      được nhìn thấy cái Tịch Khê kia hung hăng thế nào đâu. Em và đều hiểu tình hình của giờ. Lỡ như ta tới làm phiền sao đây? Bây giờ ấy chỉ mang thai, trước đây còn từng bị trầm cảm nữa, lỡ tái phát phải làm sao?”

      Niên Bách Ngạn trầm tư.

      Thấy vậy, Tố Diệp như cố túm lấy chiếc phao cứu sinh. giữ chặt tay , hạ thấp giọng : “ giúp em mà~”

      Niên Bách Ngạn chần chừ: “Vậy… để suy nghĩ !”

      “Thôi, suy nghĩ gì nữa! mà còn suy nghĩ nữa là xảy ra chuyện lớn đấy!”

      Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười.

      Thấy đồng ý ngay, Tố Diệp xị mặt, hất tay ra: “Bỏ ! giúp thôi!” Dứt lời, đứng dậy.

      Thấy giận , Niên Bách Ngạn lập tức kéo trở lại lòng mình, đổi giọng: “Được được được! đồng ý! điều tra Tịch Khê, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

      Nghe xong, sắc mặt Tố Diệp thay đổi ngay. cười tươi như hoa, cái miệng ngọt như ăn kẹo đường. níu lấy cổ , nũng nịu : “Em biết chồng em là tốt nhất mà! Nào, thơm cái!”

      xong, hôn chụt cái lên má .

      Trái tim Niên Bách Ngạn như ngồi xe qua núi. giây trước còn u, lầm lì, giây sau trời quang mây tạnh. Người ta bảo phụ nữ sáng nắng chiều mưa, xem ra đúng !



      ~Hết chương 634~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 635: Tôi cần phải chuyện với cho ràng



      Vì chuyện của Diệp Hạc Thành ầm ĩ khắp nơi nên Diệp Lan cũng thể làm ở Tinh Thạch được nữa. Tuy các đồng nghiệp gì trước mặt nhưng khó lòng vượt qua được cánh cửa tâm lý trong lòng mình. Cứ bước tới công ty, lại cảm thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khác thường. Hơn nữa, bây giờ Tinh Thạch vẫn vậy nhưng người khác xưa. Trước đây khi ở Tinh Thạch, luôn có cảm giác thuộc về mình. Bây giờ lại thấy cảm giác này còn tồn tại nữa.

      gửi hồ sơ xin việc, chẳng mấy chốc có công ty gọi tới phỏng vấn, hơn nữa còn là công ty lớn. Tập đoàn Bright muốn phỏng vấn vào vị trí trợ lý giám định viên. Công ty đối phương có lai lịch , nên đương nhiên Diệp Lan cũng từng nghe tới công ty này. Thế là hớn hở tới phỏng vấn. Nhà tuyển dụng cảm thấy lý lịch của rất khá, tuổi còn còn có cơ hội bồi dưỡng nên nhận vào làm.

      Hôm đó, Cảnh Long gửi tới bó hoa hồng lớn. ta xuất mà chỉ viết tấm thiệp: Lan Lan! chỉ muốn em biết rằng, dù xảy ra chuyện gì cũng luôn chờ đợi em.

      Diệp Lan nhìn bó hoa hồng, thất thần rất lâu sau đó ném vào thùng rác.

      Lúc tan ca, xe của Tố Khải đợi sẵn bên lề đường. Sau khi nhìn thấy, Diệp Lan dừng bước. Tố Khải mở cửa xe cho , rồi : “Lên xe !”

      suy nghĩ rồi bước lên.

      Lúc thắt dây an toàn cho , Tố Khải phát sắc mặt rất nhợt nhạt, cũng xuống sắc rất nhiều. nhìn , đôi mắt đong đầy đau đớn. Diệp Lan cũng nhìn rời mắt. Ánh mắt chợt trở nên mơ màng.

      gì, bất giác cúi đầu hôn lên môi .

      có phản ứng, cũng chủ động vòng tay qua cổ , đáp lại. Như vậy lại càng khiến Tố Khải sục sôi nhiệt huyết. càng hôn càng sâu, hơi thở cũng trở nên trầm khàn.

      Tới tận khi Diệp Lan khẽ gọi tên .

      Tố Khải mới buông ra với vẻ quyến luyến. khẽ : “Sao tự chăm sóc tốt cho bản thân mình?”

      Diệp Lan cúi đầu. Đôi lông mày hơi nhíu lại khiến người ta nhận ra ngay mâu thuẫn và bứt rứt của . Tố Khải giơ tay nâng gương mặt lên và hỏi: “Em muốn gì với ?”

      Giọng to, nhưng có phần nặng nề.

      Diệp Lan biết tâm của mình giấu được Tố Khải. nhìn , ánh mắt mong chờ câu trả lời: “Tố Khải! cho em biết , ra còn nghi ngờ cả mẹ em, phải ?”

      Nét mặt Tố Khải như khựng lại giây lát. Rất lâu sau mới : “Lan Lan! muốn gạt em. Kỳ thực, ấy quả thực cho em ma túy. Thử nghĩ mà xem, nếu ấy chỉ là quý bà bình thường, sao lại có được ma túy?”

      Tội phạm mấy hôm trước suýt nữa bị hại chết khôi phục được ý thức, nhưng ta cũng chỉ có thể cung cấp danh tính của hung thủ. Lúc đó hung thủ đeo khẩu trang và đội mũ, thể nhận dạng được tướng mạo. Cả bộ phận kỹ thuật cũng có câu trả lời. Các tài liệu CTV có liên quan đều quá mơ hồ, chỉ có thể nhận ra đó là người phụ nữ.

      rất muốn hình dung Nguyễn Tuyết Cầm và hung thủ làm , nhưng kinh nghiệm bao nhiêu năm trong nghề bồi dưỡng cho trực giác mấy khi sai lệch. Nó với rằng, Nguyễn Tuyết Cầm nhất định có vấn đề.

      những tưởng Diệp Lan ầm ĩ lên. Có lẽ cầu xin đừng điều tra mẹ mình nữa. Nhưng Diệp Lan làm vậy. Trông khá bình tĩnh, thể kích động thái quá, càng gào khóc.

      Chỉ có điều, ánh mắt nhìn chuyển từ lo lắng sang bình thản, cuối cùng trở nên vô hồn như chiếc giếng cạn khô.

      “Lan Lan!” Tố Khải rất lo lắng cho tình trạng của . rướn người qua, nhàng nắm lấy vai : “Nếu ấy trong sạch, nhất định tới tận nhà xin lỗi.”

      “Đây là công việc của , em thể trách được.” Diệp Lan nhàng cất lời. Giọng rất khẽ, như chẳng còn chút sức lực nào: “Chỉ tại em cảm thấy… rất mệt.”

      Trái tim Tố Khải chợt thắt lại, nỗi đau theo đó lan tỏa.

      thêm gì nữa, chỉ giơ tay kéo vào lòng, ôm chặt…





      Tiền vốn của Kỷ Đông Nham được chuyển tới rất nhanh. Nhờ thế, Niên Bách Ngạn cũng lập tức triển khai việc đo đạc lại mỏ. Chẳng mấy chốc, các kiến trúc sư bên phía Nam Phi đều chuyển fax tài liệu tới. Tình hình mỏ số 1 về cơ bản trùng khớp với dự tính của Niên Bách Ngạn, có thể tiếp tục khai thác chỗ còn lại.

      Đa số thời gian, Niên Bách Ngạn đều làm việc ở nhà, điện thoại bắt đầu inh ỏi ngừng. Mức độ bận rộn của cũng bắt đầu trở lại như trước kia. Tố Diệp biết quyết tâm làm mỏ số 1, hơn nữa còn dính líu tới số vốn mấy chục tỷ đô la Mỹ. Hành động lớn này của quả thực khiến kinh ngạc phen.

      biết nhất định tìm cơ hội để trở mình. Chỉ là ngờ lần này lại ra tay lớn đến vậy.

      Đương nhiên, phản đối. cho rằng Niên Bách Ngạn là con rồng thể theo sát. Khi trước Tinh Thạch như chiếc lồng sắt. Bây giờ cuối cùng con rồng này cũng được bay cao. Giờ nó bay lên trời, nên có thể gióng trống khua chiêng.

      Thấy bận bịu, Tố Diệp cũng cần đưa đón nữa. Niên Bách Ngạn cảm thấy rất ấm lòng vì ủng hộ và thấu hiểu của .

      Mùa thu là mùa thu hoạch. Nhưng hình như tất cả mới chỉ là khởi đầu, tất cả đều sải bước về phía trước…

      Chỉ có… Diệp Uyên!

      Bây giờ chỉ cần về tới nhà là tắt di động, sợ có bất kỳ tiếng ồn nào làm phiền tới . Có lúc cũng tránh khỏi chim sợ cành cong. câu thôi, phát điên vì Tịch Khê.

      Tịch Khê thường xuyên ra vào cơ quan của . Thậm chí có lần còn ngang nhiên nhờ người trong cơ quan tìm . Tất cả mọi người từ xuống dưới đều nhìn với ánh mắt quái dị.

      phát điên lên. Tịch Khê lại : Ai bảo hôm đó vứt tôi lại dọc đường?

      Diệp Uyên muốn thỏa hiệp với người phụ nữ, nhưng nhất thời lại nghĩ ra cách có được đoạn clip trong tay ta. Thế nên, đành phải bảo vệ gắt gao, để có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với Tịch Khê.

      Cho tới buổi trưa, sau khi tới sân bay, di động của Diệp Uyên bỗng rung lên.

      rút ra xem, lại là đoạn clip Tịch Khê gửi tới.

      Sắc mặt cứng đờ. tìm chỗ người, tắt tiếng rồi bật lên xem.

      Lại là đoạn phim giường dạt dào cảm xúc. Có thể thấy, Tịch Khê ghi lại toàn bộ quá trình. Đoạn băng này giống với đoạn lần trước ta cho xem, nhưng chỉ là phần trong đó.

      Đáng chết!

      Diệp Uyên chỉ muốn đập nát di động ngay lập tức.

      Suy nghĩ ấy vừa lên chuông điện thoại cũng réo.

      Là Tịch Khê.

      Diệp Uyên cắn răng nhận máy, gầm lên: “ điên à?”

      “Tôi điên! Thế nên mới biết tôi cho thời gian suy nghĩ quá lâu rồi. Diệp Uyên! Tôi hỏi , rốt cuộc tới khi nào lật bài ngửa với vợ đây?” Tịch Khê hùng hổ uy hiếp.

      “Tôi rồi, tôi ly hôn!”

      “Thế đợi tới lúc vợ nhận được đoạn băng . Hơn nữa, tôi gửi cho ta xem toàn bộ!” Tịch Khê cười lạnh: “Đoạn băng gần hai tiếng đồng hồ, bảo ta liệu có phát điên ?”

      “Tịch Khê! đừng có ép tôi!”

      “Tôi cứ ép đấy!” Tịch Khê hề sợ hãi, cười : “Tóm lại, tôi đợi được nữa. Tôi cầu tối nay phải , nếu tôi nhất định cho ta xem đoạn băng này!”

      “Alô? Tịch Khê! …”

      Hết cách, đối phương ngắt máy.

      Diệp Uyên siết chặt điện thoại trong tay, cho tới khi lòng bàn tay đau nhức mới tỉnh lại.

      ngã rũ rượi xuống ghế sofa, trong đầu chỉ còn văng vẳng lời ban nãy của Tịch Khê. có thể tưởng tượng được khi Tịch Khê gửi cho xem, có phản ứng gì.

      Diệp Uyên dám nghĩ.

      biết chắc tuyệt đối chịu nổi đả kích này. Trước đây Đinh Tư Thừa khiến ấy thiệt thòi, từng làm tổn thương ấy, khó khăn lắm mới có lòng tin và dựa dẫm vào . thể cắt đứt tình cảm của dành cho mình. Tới tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại những lời từng với Đinh Tư Thừa trong siêu thị, vẫn còn hạnh phúc.

      , thể làm ấy bị tổn thương.

      khi chuyện này vỡ lở chắc chắn hết hy vọng.

      Còn Tịch Khê, đồ đàn bà này dám quay cả clip còn chuyện gì ta dám làm?

      Làm sao đây?

      Đầu óc Diệp Uyên rối bời. Càng nghĩ càng hoảng sợ.

      “Cơ trưởng Diệp?” Có người gọi .

      Lúc này Diệp Uyên mới hoàn hồn. ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt ngỡ ngàng của đồng nghiệp.

      sao chứ?”

      Diệp Uyên lắc đầu, đứng dậy về phía gương. Lúc này mới bàng hoàng nhận ra thần sắc mình cứng ngắc đến mức nào, chẳng trách người đồng nghiệp thấy lạ. Đợi ta khỏi, mới bật di động lên, khẽ nheo mắt lại, xóa đoạn băng đó .

      Đúng! tuyệt đối cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy . cần biết bằng thủ đoạn gì!

      Diệp Uyên rửa mặt. Khi ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt u ám của mình trong gương, ánh mắt càng lúc càng giá lạnh.

      từ từ cầm khăn giấy, lau mặt sau đó rút di động ra, bấm số máy. Đầu kia nhận máy rất nhanh: “Suy nghĩ nhanh vậy sao?”

      Diệp Uyên tiếp lời mà chậm rãi : “Tịch Khê! Tôi cần phải chuyện với cho ràng!”

      “Được thôi! Khi nào? Ở đâu?”

      “Mười giờ đêm nay, tôi gửi địa chỉ cho . Chúng ta tìm nơi yên tĩnh để chuyện.”

      “Mười giờ? muốn trì hoãn đấy à?”

      ! có bầu, hơn mười giờ ấy mới ngủ. Tôi phải đợi ấy ngủ rồi mới ra ngoài được.” Giọng Diệp Uyên rất bình tĩnh.

      Đối phương chần chừ giây lát rồi đồng ý: “Được!”

      Diệp Uyên kết thúc cuộc điện thoại, nhìn vào mình trong gương, thầm nhủ: Chính ép tôi đấy!





      Chẳng mấy chốc, đêm về khuya.

      Sau khi Lâm say ngủ, Diệp Uyên lén lút ra khỏi nhà.

      lái xe mạch về phía Đông, qua đường cao tốc rồi xuyên qua khu rừng.

      Trời u, gió lớn, hình như còn sắp mưa. Gió táp lên mặt mang theo mùi mưa ẩm mốc, cùng chút lạnh lẽo. Dọc đường, Tịch Khê nhắn tin cho : Tôi tới nơi rồi, ở đâu?

      Diệp Uyên dùng tay, nhắn lại rất nhanh: Sắp tới.

      ném di động sang bên, hai tay nắm chặt vô lăng, gương mặt tuấn tú như phủ lớp mây u. Những gân xanh nổi đầy khắp trán. Ánh mắt bị phẫn nộ và giá lạnh che chặt, chỉ le lói chút ánh sáng nhạt nhòa. Cả gương mặt trông cực kỳ đáng sợ.

      Xe tới con đường . Diệp Uyên vừa rẽ vào phía trước bất ngờ nhào ra chiếc xe khác, bất thình lình chặn đường . Diệp Uyên hoảng hốt, vội nhấn chân phanh. Sau khi dừng hẳn, thấy người đàn ông từ chiếc xe đỗ ngang trước mặt xuống.

      Đó là Niên Bách Ngạn.

      Diệp Uyên ngẩn người.

      Cửa xe được mở ra rất nhanh. Ngay sau đó, bị Niên Bách Ngạn túm lên, bên tai vang lên tiếng quát bực bội của cậu ấy: “Diệp Uyên! định làm gì?”



      ~Hết chương 635~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 636: Kích động là ma quỷ


      Niên Bách Ngạn có thể kịp thời tới đây, có thể là do ông trời sắp đặt, cũng có thể là may mắn. Mấy năm sau, mỗi lần nhớ lại chuyện này, cõi lòng Niên Bách Ngạn vẫn còn lạnh toát, hoặc thầm sợ hãi. Nếu trong đêm mưa bão sắp kéo về này, gặp được Diệp Uyên hoặc tới muộn hậu quả khó mà lường được.

      Vì Niên Bách Ngạn đọc được ý định giết người trong mắt Diệp Uyên, khi người ta bị dồn tới chân tường, chỉ có thể lựa chọn phương pháp triệt để nhất.

      Lệnh của vợ thể làm trái. Cho dù trời có sụp xuống đầu, cũng phải làm xong chuyện căn dặn mới dám tắt thở. Đây là cách Niên Bách Ngạn chiều Tố Diệp. Thế nên, căn cứ theo nguyên tắc này, dù vô cùng bận rộn, cũng phải dành thời gian để điều tra về Tịch Khê, người đàn bà khiến Tố Diệp coi là cơn ác mộng.

      Nghĩ lại cũng thấy hơi ghen tỵ đấy.

      Xem ra vị trí của Lâm trong lòng còn vượt xa người làm chồng như đây. Chí ít ngày xưa khi Joey hay Bạch Băng cố gắng chen ngang chân, cũng thấy Tố Diệp chỉ hận thể nhảy lên nhảy xuống trước mặt kẻ địch như vậy.

      Muốn điều tra về Tịch Khê khó cho lắm. ta là chủ nhà họ Tịch, mà gia đình này trong giới làm ăn cũng có địa vị nhất định, thế nên mọi tư liệu về ta muốn điều tra, lên mạng có cả đống. Nhưng lời mạng gần như đều vứt xó, vì các tin tiêu cực về ta hầu như là con số . Chỉ có lần ta bị đám phóng viên chụp được ảnh say mèm trong hộp đêm, đúng vào lúc Diệp Uyên làm đám cưới. Khi ấy, bọn họ cũng rằng ta vì thất tình nên uống rượu giải sầu. Tiêu đề các bài báo có liên quan đều viết rất thất đức, đại loại là: bé Lọ Lem dũng cảm giành được tình , chủ nhà quyền quý lạc lõng tìm cơn say…

      Có thể thấy, nhà họ Tịch vô cùng quan tâm về mảng truyền thông mạng. Mấy bài báo này chỉ còn tìm thấy được ở số diễn đàn bên lề, còn các trang mạng hầu hết đều bị xóa sạch. Chỉ cần lên mạng, tra cứu các tin tức liên quan tới Tịch Khê chỉ toàn các thông tin lịch , chừng mực, thông minh, lương thiện. Tóm lại câu, đó là chủ tích cực cầu tiến, giỏi giang trong công việc.

      Nếu muốn điều tra triệt để người, có rất nhiều cửa ngách có thể áp dụng. Mà thông thường, càng là cửa ngách những thông tin có được lại càng đặc sắc và đáng giá.

      Cũng chính vì như vậy, Niên Bách Ngạn cầm được thông tin, định gọi Diệp Uyên ra ngoài, đưa thẳng cho ấy. Kết quả điện thoại của ấy luôn nằm trong trạng thái thể liên lạc được. còn sớm nữa, theo lý mà nên chạy tới nhà người ta làm phiền nhưng việc nghiêm trọng, lại có Tố Diệp gây áp lực, uy hiếp rằng nếu làm xong việc khỏi về nhà ngủ. còn cách nào khác, đành phải bấm bụng tới tận nhà tìm Diệp Uyên.

      Ai ngờ, vừa lái xe tới khu nhà của Diệp Uyên Niên Bách Ngạn bắt gặp ấy. Xe của ấy về phía Đông, có vẻ rất gấp. Giờ này mà còn ra khỏi nhà, với tình hình giờ của Diệp Uyên chắc chắn thể là tụ tập bạn bè.

      hiểu sao, trong lòng Niên Bách Ngạn bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành. vội vàng đuổi theo.

      Có lẽ vì tối nay thời gian thay đổi đột ngột. Hoặc cũng có lẽ vì hành vi bất thường của Diệp Uyên.

      Giống như đúng lúc này, sau khi chặn đường Diệp Uyên lại, từ đôi mắt đỏ rực như dã thú của ấy, có thể dễ dàng nhận ra ý đồ của Diệp Uyên. Niên Bách Ngạn túm chặt lấy cổ áo ấy, giận dữ quát: “ điên rồi sao?”

      Diệp Uyên ngờ lại có người theo dõi, càng ngờ người ấy lại là Niên Bách Ngạn. ấy sững người. Rất lâu sau, di động trong xe bất ngờ vang lên, thanh đinh tai nhức óc.

      Lúc này ấy mới phản ứng lại, cầm lên nghe theo phản xạ.

      Đầu kia, giọng của Tịch Khê rất bực bội. Xung quanh rất yên tĩnh, thế nên cách khá xa cũng có thể nghe cuộc chuyện.

      “Diệp Uyên! làm cái trò gì đấy? hẹn tôi ra ngoài, thế mà mất dạng!”

      Sắc mặt Diệp Uyên chuyển lạnh.

      Niên Bách Ngạn tránh mặt. sa sầm mặt lại nhìn Diệp Uyên. Diệp Uyên lên tiếng, thanh cũng khàn khàn: “Tôi sắp tới rồi!”

      Ngắt máy xong, Diệp Uyên quay người định .

      Nhưng bị bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn lôi ngược trở lại.

      Diệp Uyên phẫn nộ, hất tay Niên Bách Ngạn ra, gầm lên: “Tôi có việc gấp! Chú đừng có chắn đường tôi!”

      giây sau, Diệp Uyên bị Niên Bách Ngạn túm lên, ấn thẳng vào tường.

      “Diệp Uyên! , muốn làm gì?” Ánh mắt hai người giao nhau, giọng điệu như được phủ lớp sương lạnh.

      “Đây là việc của tôi, cần chú lo!” Diệp Uyên sốt ruột.

      cần em lo? Nếu em lo, ngay mai được đưa thẳng vào đồn cảnh sát!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng buông câu.

      Nghe xong câu ấy, gương mặt Diệp Uyên tự nhiên méo xệch. Trông ấy có vẻ bất ngờ, lại có chút bàng hoàng. Nhưng chẳng mấy chốc, lạnh lùng bao trùm lên tất cả những tâm trạng hỗn loạn. ấy quát: “Tôi hiểu chú gì cả! Buông tay ra! Tôi rất vội!”

      Niên Bách Ngạn bất ngờ buông tay nhưng lại thẳng về phía xe của Diệp Uyên.

      “Niên Bách Ngạn! Chú…”

      còn chưa dứt lời, cốp xe bị Niên Bách Ngạn mở ra.

      Câu của Diệp Uyên bị nghẹn lại nơi cổ họng.

      Dưới ánh trăng tàn nhẫn, lạnh giá, thứ sau cốp xe cũng trở nên ràng. Có chiếc xẻng sắt hoàn toàn mới, bên cạnh còn đặt con dao sắc nhọn. Niên Bách Ngạn đứng nhìn những thứ này từ xuống dưới, sau đó từ từ nhìn về phía Diệp Uyên.

      Trông Diệp Uyên rất tự nhiên. ấy cau mày, sải bước lên trước, đóng rầm cốp xe lại nhưng nhất thời biết phải gì.

      “Nửa đêm nửa hôm mang theo mấy thứ này, định làm gì?” Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại. phải câu nghi vấn mà phần nhiều là lời trách mắng. Vì người tinh ý chỉ vừa nhìn biết Diệp Uyên rốt cuộc định làm gì.

      Diệp Uyên nhíu mày, được dù chỉ câu.

      Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng, phẫn nộ nhìn ấy: “Diệp Uyên! điên rồi phải ? Giết người cần đền mạng sao? Trước khi làm chuyện này tại sao suy nghĩ cho vợ , cho mẹ ? Còn cả con nữa, có phải muốn nó vừa chào đời có bố ?”

      Diệp Uyên cuộn chặt tay lại, hơi thở trở nên dồn dập: “Tôi điên rồi! Phát điên vì con đàn bà Tịch Khê đó rồi! Tôi muốn như thế, nhưng chỉ có cách đó tôi mới khiến ta im lặng mãi mãi!”

      ta nắm được điểm yếu gì của ?” Thấy ấy buột miệng ra, Niên Bách Ngạn cũng lo lắng nữa, chuyển sang hỏi han.

      Diệp Uyên trầm mặc.

      “Em hỏi , bị ta nắm thóp chuyện gì?” Niên Bách Ngạn hơi cao giọng, nhấn mạnh từng chữ, hỏi lại lần nữa.

      Rất lâu sau, Diệp Uyên mới khó khăn thốt lên: “Đoạn băng.”

      ấy chỉ hai chữ này nhưng Niên Bách Ngạn hiểu ra tất cả. khẽ mắng câu: “Diệp Uyên! Người ta bảo “lật thuyền trong ống cống” là đấy!” Dứt lời, quay người tới trước xe của mình, lạnh lùng quát lên với Diệp Uyên: “ lái xe trước, em theo sau.”

      Diệp Uyên ngẩn người.

      “Đừng lãng phí thời gian nữa!” Niên Bách Ngạn sốt sắng.

      Diệp Uyên hiểu định làm gì. Thấy Niên Bách Ngạn kiên quyết như vậy, ấy cũng đành làm theo, bước lên xe, khởi động.

      Dưới màn đêm mênh mông, ánh trăng kéo dài những chiếc bóng.

      Hai chiếc xe trước sau, di chuyển rất nhanh dưới trăng, nhưng lại được hai hàng cây rậm rạp bên đường che khuất, vội vàng lăn bánh cách nửa nửa .

      đêm như thế này rất lạnh.

      Giống như bỗng đâu có màn sương trùm lên, rồi đóng băng từng chút .

      Rất nhanh, Diệp Uyên chậm lại, cuối cùng dừng ở phía trước căn biệt thự. Niên Bách Ngạn thấy vậy cũng cho xe chậm dần. Sau khi xuống xe, mới nhìn khung cảnh xung quanh.

      Đây là hội quán tư nhân nằm cách xa Bắc Kinh tấp nập. Hội quán này trước nay mấy ai biết tới, chỉ tiếp đón số ít những người có tiền. Vả lại nó cũng nằm ở nơi hẻo lánh ở ngoại ô Bắc Kinh, những người tới đây đều ra về ngay trong ngày. Xung quanh là tầng tầng lớp lớp cây trúc. Xa hơn nữa là vùng núi với cây cối rậm rạp. Mùa này rất hiếm người tới đây tụ tập. Vốn dĩ vắng người, lại đúng đêm mưa gió thế này di chuyển càng thêm khó khăn.

      Niên Bách Ngạn tới bên cạnh Diệp Uyên. Sau khi nhìn ánh đèn yếu ớt trong căn biệt thự cách đó xa, hừ tiếng: “Diệp Uyên! suy nghĩ chu đáo . Đây đúng là nơi thích hợp để giết người chôn xác. Nếu gặp trời mưa, còn khỏi phải xử lý xác!”

      Mấy năm gần đây thịnh hành những địa điểm riêng tư, kín đáo. Rất nhiều cậu ấm chiêu vì muốn chơi bời phóng túng, luôn cất công tìm những nơi thế này để vui vẻ. Vì thế, có cầu ắt có cung. Ở đây, người tới tụ tập có thể làm bất cứ việc gì. Cũng từng có những tin đồn rằng, những nơi như thế này còn cung cấp lượng ma túy cho họ chơi bời.

      Ở đây có camera giám sát. Đường tới đây cũng có camera giao thông, mục đích chính là để bên ngoài biết được hành tung.

      Thế nên, đây chính là thiên đường, và cũng là địa ngục.

      mạng thường thịnh hành câu là: Nếu bạn người, hãy đưa người ấy đến đây, đây là thiên đường riêng tư. Nếu bạn hận người, vậy cũng hãy đưa họ tới đây, đây là cái lồng khó mà trốn thoát.

      Sau khi nghe xong lời Niên Bách Ngạn , Diệp Uyên hơi ngượng ngập. ấy hắng giọng hỏi: “Chú theo tới đây rốt cuộc định làm gì?”

      “Giết người giúp !” Niên Bách Ngạn bực bội .

      Sắc mặt Diệp Uyên có vẻ tự nhiên, ấy kỳ quặc đáp: “Đừng đùa nữa!”

      Niên Bách Ngạn tiếp lời, chỉ khẽ đáp: “ vào trong xe đợi em!”

      Thấy thẳng vào trong biệt thự, Diệp Uyên cực kỳ khó hiểu, ấy giữ Niên Bách Ngạn lại: “Thế là ý gì?”

      “Ý rất đơn giản. , ngồi yên trong xe, đừng có lộ mặt!” Niên Bách Ngạn ra lệnh từng chữ.

      Diệp Uyên hiểu: “Nhưng mà…”

      có nhưng mà, quay về xe!”

      Tuy chẳng hiểu chuyện gì nhưng Diệp Uyên vẫn quay về xe theo sắp xếp của Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn vào trong biệt thự. Tia sáng yếu ớt và ánh trắng vẩn đục, lạnh giá dần dần nuốt lấy bóng .

      Cách đó xa, có tiếng dế kêu. Xa hơn nữa bốn bề im ắng. có tiếng người, càng có tiếng ồn xe cộ qua lại. Diệp Uyên ngồi trong xe, dựa vào ghế, nhưng tâm tư dồn cả vào trong biệt thự. biết tại sao tối nay Niên Bách Ngạn lại xuất , cũng biết rốt cuộc cậu ấy có cách gì để đối phó với Tịch Khê. Chỉ có điều bị Niên Bách Ngạn quấy rầy như vậy, mới bất thình lình tỉnh táo lại xem mình định làm gì. Bây giờ khi bình tĩnh hơn, ngồi trong xe, Diệp Uyên bỗng thấy sợ hãi…



      ~Hết chương 636~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :