1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 621: Thằng ranh con!


      Sau khi vào tiết đầu thu, thay đổi nhiệt độ của Bắc Kinh càng ngày càng nét. Sau khi vào tiết Bạch lộ*, nếu nhìn kỹ những phiến lá lúc sáng sớm còn được phủ lớp sương mỏng. Bầu khí lúc tối muộn và buổi bình minh toát lên ý thu mát mẻ.
      *Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°). Đây là khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt.

      Thường vào thời điểm này cũng có nghĩa là bước chân của Tết Trung thu mỗi ngày gần.

      Dương Nguyệt được vào Kỷ Thị dưới giới thiệu của Kỷ Đông Nham. Trải qua bài thi sáng tạo đơn giản, chính thức trở thành trợ lý thiết kế trang sức của Kỷ Thị. Nhà thiết kế dẫn dắt người Pháp, có ấn tượng rất tốt về Dương Nguyệt. Mà chính bản thân Dương Nguyệt sau khi vào công ty cũng biểu rất tốt.

      Ở công ty, Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn tuyệt đối là hai kiểu người. Niên Bách Ngạn trước nay vẫn luôn nghiêm khắc với mọi người, khiến cấp dưới vừa kính vừa nể. Nhưng Kỷ Đông Nham tới công ty lại thể thái độ phách lối. Vì Dương Nguyệt là nhân viên mới, lại là người có quan hệ với Tố Diệp, nên rất quan tâm tới . Thời gian rảnh ngoài giờ làm việc tìm uống trà, trò chuyện, sợ quen với nhịp độ làm việc của công ty. Dần dà, hai người có rất nhiều chuyện để .

      Mà cùng lúc này, Dương Nguyệt cũng thường xuyên gọi điện tới cho Tố Diệp. Bệnh ngủ của ấy còn rệt nữa. Thậm chí khoảng gian này còn trở về với thời gian ngủ bình thường. Tố Diệp hỏi thăm mới biết chuyện Dương Nguyệt vào làm ở Kỷ Thị. cảm thấy rất kỳ lạ, sau khi được Dương Nguyệt giải thích mới hiểu ra. Còn Dương Nguyệt , từ sau khi quen biết với Kỷ Đông Nham, bệnh tình của ấy thuyên giảm.

      Tố Diệp xác nhận lại lần nữa thân phận của Kỷ Đông Nham trong lòng ấy. Dương Nguyệt vẫn chắc nịch rằng ấy chính là Hải Sinh, chỉ có điều ấy còn nhớ nữa. Dương Nguyệt , ấy muốn làm cho Kỷ Đông Nham sợ. Tuy rằng trong lòng mến ấy, nhưng những chuyện hoang đường này ấy tin đâu. Thế nên ấy muốn cùng ấy thuận theo tự nhiên, muốn ép buộc ấy nhất định phải chấp nhận mình.

      Nghe xong những lời ấy, Tố Diệp có phần thương cho Dương Nguyệt. có thể nghe ra chút đắng chát, nhẫn nhịn và chờ mong trong giọng điệu của ấy. Cảm giác chỉ có thể nhìn mà thể có được tình này, bản thân cũng từng có, thế nên mới cảm thấy vô cùng xót xa cho Dương Nguyệt.

      Dương Nguyệt , ra chỉ cần được gặp ấy niềm vui rồi. Định mệnh có trời cao sắp đặt, đưa Hải Sinh tới trước mặt ấy. Đây chính là món quà lớn nhất. ấy cầu mong gì nhiều nữa.

      Với tư cách là bác sỹ của Dương Nguyệt, Tố Diệp đương nhiên phải quan tâm tới ấy nhiều hơn chút. Cứ như vậy, thời gian hai người gọi điện trò chuyện cũng nhiều hơn. Dần dà, mối quan hệ của họ cũng từ bệnh nhân – bác sỹ trở thành hai người bạn.

      Tố Diệp rất thích thẳng thắn của Dương Nguyệt, vì có rất nhiều bệnh nhân bài xích việc làm bạn với bác sỹ tâm lý. Việc Dương Nguyệt mở rộng lòng mình khiến công việc của Tố Diệp thuận lợi lại càng thêm thuận lợi.

      Ít nhất giải quyết thành công điều luôn quấy nhiễu Dương Nguyệt. cần biết bây giờ ở trong tình huống gì, việc Dương Nguyệt có thể trở thành bạn bè với khiến Phương Bội Lội phải cứng họng.

      Diệp Uyên mãi vẫn thể nhớ được chuyện xảy ra tối hôm đó.

      Mỗi lần nhớ lại, tư duy của lại dừng ở ly rượu đầu tiên uống trong phòng VIP.

      ra tối đó mang theo tâm trạng tụ tập cùng bè bạn, uống quá nhiều rượu, phải giữ tinh thần tỉnh táo để về nhà. Thậm chí cũng quyết định cho dù chỉ uống chút rượu cũng lập tức gọi điện cho Niên Bách Ngạn.

      Chuyện người tài xế lái thuê vẫn là cơn ác mộng bám riết lấy , biết bao nhiêu lần xuất trong những giấc mơ đêm về. hay mơ thấy người tài xế chết thay cho khắp người đầy máu, nhào về phía , bóp chặt lấy cổ , gào thét đòi đền mạng. Mỗi lúc như vậy, Diệp Uyên đều choàng tỉnh với cơ thể đầm đìa mồ hôi lạnh.

      Diệp Uyên thừa nhận, trong truyện này cảm thấy hổ thẹn với lòng, thế nên rất lâu vẫn thể thoải mái. Mỗi lần tỉnh giấc sau cơn ác mộng, đều nghĩ bất luận thế nào cũng phải giúp cho gia đình người tài xế kia được bồi thường. Mà thực tế là gia đình đó nhận được khoản tiền bồi thường . Sau này Diệp Uyên vẫn cảm thấy áy náy, nên nhờ cậy quan hệ rồi lại tốn tiền, giúp con của người tài xế đó được du học, hưởng nền giáo dục tốt nhất.

      Nhưng dù như vậy, vẫn sống trường kỳ trong day dứt và hoảng sợ.

      Thế nên tối đó khi nhìn thấy bình rượu, nâng ly lên là lại nhớ tới cảnh chú hai sai người giết mình. Di chứng này khiến cực kỳ khó chịu.

      Còn bây giờ, người khiến khó chịu hơn còn là chuyện của người lái xe thuê đó nữa, mà là Tịch Khê!

      Tối đó xảy ra chuyện gì , nhưng lại biết rất cảnh tượng sáng hôm sau tỉnh dậy.

      và Tịch Khê cùng nằm chiếc giường lớn ở khách sạn, mảnh vải che thân, trong tư thế ôm nhau vô cùng ám muội.

      thảm trải sàn rải rác quần áo của hai người, đầu giường vẫn còn ly rượu vang cạn sạch…

      Sáng sớm hôm đó, Diệp Uyên thể cuống cuồng bỏ chạy. Sau khi cơn thảng thốt qua , cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại. Tịch Khê phía sau cũng tỉnh, quấn lấy người như cây dây leo. Sau đêm, thái độ của ta đối với dường như cũng nghiễm nhiên trở nên thân thiết.

      Diệp Uyên đẩy ta ra, vào phòng tắm tắm qua bằng nước lạnh, cố gắng tìm kiếm trong đầu những ký ức có thể về chuyện phát sinh quan hệ với Tịch Khê, tiếc rằng chỉ có khoảng trắng xóa.

      Khi ra khỏi phòng tắm, Tịch Khê cũng mặc xong quần áo. Nhưng lại mặc áo sơ mi của .

      Sau khi thấy ra, ta nũng nịu cười hỏi: “ đói chưa? Em đặt bữa trưa ở khách sạn rồi!”

      Diệp Uyên trả lời, chỉ lạnh nhạt ra lệnh cho ta cởi áo sơ mi ra.

      Đầu tiên Tịch Khê sững người sau đó tươi cười rồi cởi áo sơ mi ngay trước mặt .

      Bên trong mặc gì cả. Biểu tượng của phái đẹp ra trước mắt Diệp Uyên lớp che đậy. Diệp Uyên nhíu mày, xoay mặt , nhìn ta. Sau khi đón lấy áo sơ mi, mặc vào xong xuôi, lại nhăn mặt.

      Chiếc nhẫn cưới của vẫn nằm ngón áp út. Cảm giác này tồi tệ vô cùng.

      Cái cảm giác nằm giường cùng người đàn bà khác mà vẫn đeo nhẫn cưới!

      Tịch Khê khoác áo của mình lên. Vào lúc Diệp Uyên sắp sửa rời khỏi phòng, ta bất thình lình câu: “Tối qua… chúng ta làm rồi!”

      Giọng của ta như bay, nhưng lại tựa chiếc búa nặng, giáng thẳng xuống gáy Diệp Uyên.

      Bàn tay đặt lên tay nắm cửa của Diệp Uyên chợt khựng lại.

      đờ người ra đó, lúc sau mới quay đầu nhìn Tịch Khê chằm chằm, bằng giọng lạnh nhạt: “Vì vậy… muốn thế nào?”

      Tịch Khê bước lên, nhàng ôm lấy eo : “Em muốn thế nào cả. Diệp Uyên! Em chưa từng nghĩ phá hoại gia đình . Chỉ có điều, em vẫn còn .”

      Giọng Diệp Uyên chỉ càng thêm lạnh: “Tốt nhất là quên chuyện tối qua . Vì tôi chịu trách nhiệm với đâu.”

      Dứt lời, bỏ .

      Vào trong xe, bực bội gần chết. biết rốt cuộc phát sinh quan hệ với Tịch Khê hay chưa. Chỉ có điều, lời Tịch Khê khiến sốt ruột, bất an. ta muốn thế nào ư? muốn thế nào mà lại xảy ra cơ này? bắt đầu căm hận chính mình. Lần đầu tiên cảm thấy mình là tên súc sinh, tên súc sinh có lỗi với vợ con!

      Trước khi về nhà, tới trung tâm thương mại, mua bộ sơ mi mới để thay, còn sợ bộ sơ mi cũ để lại mùi nước hoa nên mua thêm rượu rắc lên. đứng trước gương trong nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại, kiểm tra kỹ lưỡng. có dấu vết bị phụ nữ cào cấu, cũng có vết son môi, dấu hôn gì đó.

      Về tới nhà, đương nhiên thể tránh khỏi việc bị Nguyễn Tuyết Mạn mắng cho trận té tát, trách làm bố rồi vẫn biết bớt phóng túng, để mặc vợ mang bầu ở nhà, còn mình ra ngoài vui vẻ cả buổi tối.

      Nguyễn Tuyết Mạn khi trước ở nhà họ Diệp ngạo mạn, phách lối. Nhưng bà ấy có điểm tốt đó chính là, vì có được tình của chồng nên bà ấy càng thấu hiểu được nỗi khổ của người phụ nữ khi đằng đẵng chờ chồng về, vì thế mà nghiêm khắc với Diệp Uyên hơn rất nhiều.

      Lâm chỉ mỉm cười, hỏi ăn cơm chưa. Diệp Uyên lắc đầu. Lâm bèn bưng cơm trưa ra cho . Diệp Uyên theo vào bếp, bất giác ôm chặt lấy , thầm bên tai hết lần này tới lần khác: em…

      Lâm quay lại nhìn , mím môi khẽ cười: Được rồi, được rồi! Em biết rồi! Cả đêm về, miệng bỗng ngọt hẳn ra. Yên tâm , em trách đâu.

      Nghe vậy, Diệp Uyên lại chỉ càng muốn tìm cái lỗ để chui xuống. có mấy lần muốn với , muốn cầu xin tha thứ. Nhưng suy nghĩ mãi lại dám. biết, cho dù và Tịch Khê chưa xảy ra chuyện gì, chỉ ngủ cùng với nhau ra ai tin? Huống hồ, bây giờ bản thân cũng thể chắc chắn mình có chạm vào Tịch Khê hay .

      Cứ như thế, dằn vặt mấy ngày liền.

      Mà những ngày ấy, Tịch Khê vẫn chưa gọi điện thoại, quấy rầy như những người phụ nữ khác. Vì sắp tới Trung thu, cộng thêm việc Lâm mang thai, Diệp Uyên xin cơ quan điều chỉnh chuyến bay để có thời gian ở bên cạnh . lúc nào cũng lo lắng Lâm bất ngờ nhận được điện thoại của Tịch Khê. Nhưng mọi chuyện vẫn sóng yên biển lặng.

      Như vậy lại càng khiến Diệp Uyên thấp thỏm.

      Tịch Khê như quả bom, chẳng biết ngày nào bỗng nhiên phát nổ.

      Cứ như thế tới ngày trước tết Trung thu.

      ngày trước, Tố Diệp nhận được điện thoại của Niên Bách Tiêu 14 này quay về Bắc Kinh, sau đó ở lại chơi mấy hôm. báo tin ấy cho Niên Bách Ngạn. Tuy gì nhiều nhưng có thể nhận ra nét mặt tươi cười của .

      Trung thu này, cả nhà họ định tới nhà cậu đón tết, bao gồm cả Tiểu Đậu Tử. Họ quyết định sau khi đưa thằng bé tới bệnh viện thăm chú dẫn thẳng nó tới nhà cậu.

      Tết trung thu liền với cuối tuần nên có ba ngày nghỉ.

      Mà ba ngày này, giao thông thành phố Bắc Kinh lại thông thoáng cách lạ thường. Mọi người ai ai cũng chơi, nghỉ tết, vì thế chất lượng khí cũng trở nên tốt chưa từng thấy.

      Trước tết ngày, sau khi đưa Tiểu Đậu Tử tới thăm chú xong, họ đưa thằng bé về tứ hợp viện. Vừa hay bắt gặp bộ phim hoạt hình mà Tiểu Đậu Tử thích xem, Tố Diệp và Niên Bách Ngạn để thằng bé ở nhà còn hai người họ mua sắm đồ đạc đón tết.

      Vì có trẻ con trong nhà, họ cũng tiện rong chơi ở ngoài quá lâu. Sau khi mua bánh trung thu và rượu, Niên Bách Ngạn lại mua thêm cho Tiểu Đậu Tử người máy siêu nhân chính hãng với số lượng có hạn rồi hai người vội vã về nhà.

      Ai ngờ, xe vừa tới tứ hợp viện, họ nhìn thấy Niên Bách Tiêu, tay kéo hành lý, chống nạnh đứng ngoài cửa lớn, gào lên với màn hình đối diện.

      Tố Diệp hỏi Niên Bách Ngạn với vẻ khó hiểu: “Sao thế này?”

      Niên Bách Ngạn cũng ù ù cạc cạc. Chiếc xe lại gần. Sau khi hạ cửa xe xuống, họ bèn nghe thấy tiếng quát tháo bằng tiếng Trung, bên trong còn pha tạp chút ngữ điệu Mỹ của Niên Bách Tiêu: “Thằng ranh con kia! Mày còn mở cửa là mày chết chắc đó!”



      ~Hết chương 621~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 622: Mang thằng con riêng của


      Niên Bách Tiêu cãi lộn cùng Tiểu Đậu Tử.

      Chuyện này quả thực khiến Tố Diệp kinh ngạc. Sau khi và Niên Bách Ngạn ngơ ngác nhìn nhau, mới hét lên tiếng ra ngoài: “Bách Tiêu!”

      Niên Bách Tiêu quay đầu lại. Lúc ấy Tố Diệp mới phát ra thằng nhóc này tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

      Lúc này, giọng từ tốn vọng ra từ bên trong, non nớt và ngây thơ: “Tuy rằng trông giống chú Niên, nhưng làm sao em biết phải người thẩm mỹ mặt? Lừa em rằng là em trai của chú Niên, lỡ là người xấu em phải làm sao? Em là người làm khách ở nhà chú Niên. mà ăn trộm đồ đạc mất, em rất khó giải thích với chủ nhà.”

      Tố Diệp quả thực phải cảm thán thôi với Tiểu Đậu Tử. Đây đâu có giống lời của đứa trẻ?

      “Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc đấy!”

      “Đồ giặc Tây chết dẫm!”

      “Mày…”

      “Được rồi! Bách Tiêu! Lên xe !” Niên Bách Ngạn lạnh nhạt ra lệnh, ngăn lại màn chửi đổng của hai người.

      Niên Bách Tiêu chỉ tay vào trong: “Mày đợi đó!”

      Tiểu Đậu Tử làm mặt quỷ với cậu.

      Lên xe rồi, Niên Bách Tiêu vẫn còn thở hồng hộc vì tức. Cậu gào lên với Niên Bách Ngạn và Tố Diệp: “Sao tứ hợp viện lại có thêm thằng nhóc thế? Con riêng của hai người à?”

      Niên Bách Ngạn cho xe xuống tầng hầm, đáp lại cậu. Tố Diệp quay đầu lườm cậu cái: “Ăn vớ vẩn! Là con trai của bạn chị. Với lại, nếu chị có con nữa, đó cũng gọi là con riêng, hiểu ? Chị và trai em là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ!”

      Niên Bách Tiêu bực bội khoát tay.

      Tố Diệp thấy thế, cười cách nham hiểm: “Thấy chưa! Tiếng Trung tốt, chửi người ta cũng chịu thiệt. Bách Tiêu! Nó mới là đứa trẻ sáu tuổi thôi!”

      Niên Bách Tiêu nghe thấy thế, tức càng thêm tức.

      Niên Bách Ngạn đỗ xe cẩn thận, tắt máy rồi : “Thế là đủ rồi đấy! Tức giận gì với con nít cơ chứ?”

      Niên Bách Tiêu vui, xuống xe còn lẩm bẩm: ““Khuỷu tay xoay ra bên ngoài”! Là con mình chắc chắn còn chiều tận giời!”

      “Ô! Em còn biết câu “khuỷu tay xoay ra bên ngoài” cơ à?” Tố Diệp cười.

      Niên Bách Tiêu thèm đoái hoài tới , thẳng vào trong thang máy.

      Niên Bách Ngạn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

      Thang máy vừa tới nơi, Niên Bách Tiêu xông ra ngoài. Tiểu Đậu Tử xem phim hoạt hình thấy vậy đứng dậy, ba chân bốn cẳng ù té chạy. Niên Bách Tiêu chân dài tay dài, làm sao Tiểu Đậu Tử chạy lại cậu? Chưa được mấy bước thằng bé bị cậu túm lấy. Ngay sau đó đôi tay rắn rỏi giơ cao. Tiểu Đậu Tử bị nhấc lên , kêu la ầm ĩ.

      “Em làm cái gì thế hả? Mau thả thằng bé xuống, em làm nó sợ đấy!” Niên Bách Ngạn đặt chìa khóa xe xuống, nhìn thấy thế lập tức giận dữ quát lên.

      Niên Bách Tiêu sao có chuyện ngoan ngoãn nghe lời. tay nhấc thằng bé, tay cậu vỗ vào mông nó: “Còn dám hung hăng với ?”

      “Chú Niên…” Tiểu Đậu Tử rất thông minh. Nó biết lúc này nên cầu cứu ai, bèn nhìn về phía người có tiếng quyền uy nhất trong gia đình với đôi mắt long lanh nước, cất giọng thảm thiết.

      Niên Bách Ngạn chịu nổi nữa. sải bước tới trước, đỡ lấy Tiểu Đậu Tử rồi đặt thằng bé xuống đất, sau đó nhíu mày: “Bách Tiêu! Em mấy tuổi rồi hả?”

      Tiểu Đậu Tử trốn sau lưng Niên Bách Ngạn, tay nắm tay , tay níu vạt áo .

      Như thế càng khiến Niên Bách Ngạn mủi lòng.

      Niên Bách Tiêu lại nhận ra nụ cười gian xảo trong đôi mắt Tiểu Đậu Tử. Cậu tức đến nỗi sắp giật tung tóc lên: “! Thằng này hư lắm! được tin nó!”

      “Em trật tự ! Vừa về gây chuyện, mau mang hành lý về phòng !” Niên Bách Ngạn hề nể mặt Niên Bách Tiêu, quát lên.

      Niên Bách Tiêu giận dữ nghiến răng, trừng mắt lườm Tiểu Đậu Tử cái rồi kéo hành lý vào phòng khách.

      Tiểu Đậu Tử lắc lắc tay Niên Bách Ngạn, dè dặt : “Chú ơi! ấy là ai vậy? Hung dữ quá!”

      Niên Bách Ngạn ngồi xuống nhìn thằng bé, xoa đầu nó, so với lúc quát Niên Bách Tiêu, giờ giọng ôn hòa hơn: “ sao đâu, đừng sợ! ấy là em trai chú, phải người xấu đâu.”

      Tiểu Đậu Tử dẩu môi: “Nhưng ấy thích cháu.”

      ấy vừa từ Thượng Hải về, chắc là hơi mệt, phải là thích cháu đâu.” Niên Bách Ngạn nhàng dỗ dành.

      Tiểu Đậu Tử cúi gằm.

      cho chú nghe, vừa rồi tại sao cháu mở cửa?” Niên Bách Ngạn hỏi.

      “Cháu biết ấy. Mẹ được mở cửa cho người lạ!” Tiểu Đậu Tử nghiêm túc đáp.

      Niên Bách Ngạn khẽ mỉm cười, véo má thằng bé cái: “Thái độ chính xác!”

      Tiểu Đậu Tử cười hì hì.

      “Chú mua quà Trung thu cho cháu này, xem có thích ?” Niên Bách Ngạn đưa hộp quà cho Tiểu Đậu Tử.

      Hai mắt Tiểu Đậu Tử sáng ngời: “Gì thế ạ?”

      “Mở ra xem !”

      Tiểu Đậu Tử sốt sắng bóc quà. Vừa nhìn thấy, nó thích chí reo vang: “A a a… Optimus prime! Kình Thiên Trụ mà cháu thích nhất! Đẹp trai quá!”

      Niên Bách Ngạn mỉm cười.

      Tiểu Đậu Tử ôm lấy : “Cảm ơn chú ạ!” Rồi thơm cái lên má .

      chơi !” Niên Bách Ngạn cực kỳ giỏi dỗ trẻ con.

      Tiểu Đậu Tử ôm người máy Kình Thiên Trụ, nhảy chân sáo tới bên cạnh sofa, thoắt cái ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp.

      Tất cả những việc ấy Tố Diệp đều nhìn thấy cả. vươn vai cái, quay đầu với Niên Bách Ngạn: “Chồng à! Em mệt quá, xách đồ vào bếp nhé, em nghỉ đây!”

      “Được!” Niên Bách Ngạn cất giọng chiều rồi làm theo.

      Khi Niên Bách Ngạn xách đồ khỏi, Tố Diệp lập tức ôm lấy cổ Tiểu Đậu Tử, bóp nghẹt khiến thằng bé thở nổi.

      “Nhóc con! Giả vờ đáng thương trước mặt chú Niên phải ?”

      Niên Bách Ngạn hiểu Tiểu Đậu Tử, nhưng hiểu. Thằng nhóc này rất tinh quái, giỏi nhất là trò giành lấy thương hại của người khác. Ở độ tuổi như nó, lại còn là con trai là đúng thời kỳ nghịch ngợm, lắm trò nhất, làm sao có thể ấm ức đến mức đó?

      Tiểu Đậu Tử cũng biết thể vờ vịt trước mặt Tố Diệp nữa, bèn cười hì hì: “ cao kều kia cũng hề khách khí với em mà.”

      Tố Diệp phì cười.

      Nó coi là chị, gọi Bách Tiêu là , gọi Bách Ngạn là chú…

      Để Bách Ngạn nghe được, chắc buồn chết mất.

      “Em ấy à, bây giờ có thể vào phòng làm quen với đó. ấy lợi hại lắm, là tay đua đấy.” Tố Diệp kiến nghị.

      Tiểu Đậu Tử nghe xong, lập tức giơ người máy trong tay lên: “Lái cái này ạ?”

      Tố Diệp lắc đầu: “ ấy lái xe tải đâu, mà là loại xe đua cực ngầu.” chỉ có thể giải thích như vậy, chứ thể với nó cuộc đua công thức gì đó.

      Tiểu Đậu Tử lại càng thêm hiếu kỳ: “Thế ấy có thích Transformers ạ?”

      “Chuyện này… Chị lắm! Hay là em vào hỏi ấy coi sao!” Tố Diệp đề nghị.

      Tiểu Đậu Tử suy nghĩ lát rồi ôm Kình Thiên Trụ, trượt xuống sofa, chạy về phía phòng Niên Bách Tiêu.

      Từ nhà bếp ra nhìn thấy cảnh ấy, Niên Bách Ngạn chẳng hiểu gì. quay sang Tố Diệp. Tố Diệp nhướng mày, uể oải hỏi: “Em trai có thích Transformers ?”

      Câu hỏi ấy làm Niên Bách Ngạn sững người. Rất lâu sau mới ngập ngừng đáp: “Chắc là… thích đấy!”

      Tố Diệp nhìn , lắc đầu ngao ngán: “Bách Tiêu là tội nghiệp! Chẳng trách mà bây giờ tính tình bướng bỉnh như thế.”

      Niên Bách Ngạn ngồi xuống, ôm vào lòng, phản bác mà chỉ cười khẽ.

      Tố Diệp ngẩng đầu lên, thử thăm dò: “Sau này được nghiêm khắc với con của chúng ta như thế đâu đấy.”

      Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn , khóe môi nụ cười. Nhưng trong mắt chỉ có u tối. gì, cúi xuống, hôn lên môi .

      Trong phòng khách, Niên Bách Tiêu thu dọn quần áo, treo từng bộ lên cách gọn gàng.

      Khi treo bộ cuối cùng, cậu liếc thấy Tiểu Đậu Tử đứng ngoài cửa, bèn hừ tiếng, tỏ ra hờ hững.

      Tiểu Đậu Tử ôm Kình Thiên Trụ ngông nghênh vào, ngồi sụp xuống bên cạnh vali của cậu, tò mò nhìn cậu thu dọn. Niên Bách Tiêu lườm nó cái, bực bội : “Tiểu quỷ! Rốt cuộc em là con nhà ai?”

      “Nhà Cao Quân!” Tiểu Đậu Tử trả lời.

      Niên Bách Tiêu biết Cao Quân là ai, Tiểu Đậu Tử uể oải bổ sung: “Cao Quân là bố em.”

      Xem ra cũng chẳng hỏi được tin tức gì giá trị, Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ: “Ai đồng ý cho em vào đây ở?”

      “Chú Niên ạ! Chuyện này em phải kể từ từ.” Tiểu Đậu Tử ngồi hẳn xuống thảm, bèn nghịch người máy vừa bắt đầu kể lại lý do mình tạm thời ở tứ hợp viện: “Bố em tên là Cao Quân. Ông và mẹ em quen nhau ở trấn Thiên Đăng, sau đó họ…”

      Niên Bách Tiêu nghe đến sắp nổ đầu, nhưng thấy thằng bé say sưa kể cũng nỡ ngắt ngang. Sau khoảng hơn hai mươi phút Tiểu Đậu Tử tường thuật lại cách dài dòng văn tự, cuối cùng Niên Bách Tiêu cũng cắt đứt được câu “bùa chú” của nó.

      “Tức là chú em bị bệnh, em tới Bắc Kinh thăm người nhà, sau đó vào ở nhà của trai ?”

      “Đúng thế ạ!” Mắt Tiểu Đậu Tử sáng ngời: “ phải là người nước ngoài ư? Em nhiều như vậy vẫn hiểu?”

      Niên Bách Tiêu lườm nguýt.

      “Hì, chị đua xe, phải ạ?”

      “Liên quan tới nhóc sao?”

      “Đương nhiên rồi! Em thích Transformers.”

      thích!”

      “Nhưng Transformers từ xe biến thành, xe của có biến hình được ?”

      “Tiểu quỷ! Đừng làm phiền !”

      đừng gọi em là tiểu quỷ, em có tên mà.” Tiểu Đậu Tử chặn cậu lại, tay chống hông: “Em tên là Cao Húc Phong, phải lịch chứ!”

      “Núi cao núi thấp cái gì cơ?*”
      *Phong (峰) trong tên của Cao Húc Phong hay Diệp Hạc Phong có nghĩa là gió mà là đỉnh núi.

      “Cao Húc Phong là tên em, là tên!” Tiểu Đậu Tử đứng hẳn lên giường, như thế mới miễn cưỡng đọ lại được chiều cao của Niên Bách Tiêu: “ tên là gì?”

      Niên Bách Tiêu ngã luôn xuống giường nghỉ ngơi.

      Tiểu Đậu Tử ghé sát mặt lại gần cậu: “Này! Lẽ nào có tên tiếng Trung sao? Vậy em đặt cho nhé. là Galvatron, Kinh Phá Thiên nhé!”

      Niên Bách Tiêu trợn mắt: “Tại sao lại đặt cho tên kẻ xấu?”

      “Vì em là Kình Thiên Trụ mà.”

      “Cao Húc Phong! Nhóc có biết mình rất phiền ?”

      “Chị em rất đáng !”

      Chịu nổi nữa!

      Niên Bách Tiêu đứng bật dậy, xông ra khỏi cửa, gào lên: “! Mang ngay cái thằng con riêng của !”

      Còn ngoài phòng khách, Tố Diệp mỉm cười giơ tay ra trước mặt Niên Bách Ngạn: “Ngày xưa chúng ta hứa hẹn rồi, em trai mà học được tiếng Trung phải trả em khoản tiền. Thấy chưa, giờ ngay cả “con riêng” nó cũng hiểu là có nghĩa gì rồi.”

      Niên Bách Ngạn chẳng biết nên khóc hay cười…



      ~Hết chương 622~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 623: Đừng vô liêm sỉ như thế


      Với thể chất của mình, khi mang thai, Lâm hơi vất vả, vì dạ dày tốt, lại cộng thêm lúc trước Diệp Uyên xảy ra chuyện, thế nên trong thời kỳ mang thai có phản ứng dữ dội hơn, giai đoạn nghén cũng dài hơn những thai phụ khác rất nhiều. Những tháng ngày vất vả cuối cùng cũng quá . bắt đầu ăn uống khá hơn, cũng nôn mửa nữa. Vừa hay gần tới tết Trung thu, thế nên rất hào hứng, kéo Diệp Uyên cùng tới trung tâm thương mại mua sắm.

      Ngoài việc mua số thứ để đón Trung thu, họ còn tới khu dành cho các bé sơ sinh.

      Những người sắp được làm bố làm mẹ như Diệp Uyên và Lâm khi tới khu này vô cùng hạnh phúc và hân hoan. Lâm nhìn thấy thứ gì cũng thích. Từ giày em bé, quần áo em bé, chăn của em bé, rồi loạt các đồ dùng cho mẹ và bé và còn rất nhiều thứ Lâm thể gọi tên.

      Đối mặt với vô vàn các sản phẩm rực rỡ đủ loại, Diệp Uyên ràng còn phấn khích hơn cả Lâm . Trông thấy thứ gì cũng muốn mua. Nếu có Lâm ngăn lại, có khi định chuyển cả trung tâm thương mại về nhà.

      Xe nôi và giường em bé là hai thứ lớn nhất, Tố Diệp giúp Lâm đặt sẵn bên nước ngoài từ lâu. Giường em bé được làm bằng loại gỗ tự nhiên nhất, ô nhiễm, pha tạp. Còn khi đặt hàng xe nôi, Tố Diệp do dự lưỡng lự giữa hai thương hiệu: The Roddler và Stokke Xplory. Cuối cùng Niên Bách Ngạn phải nhắc nhở ấy rằng, xe nôi phải càng đắt càng tốt. Phải thoải mái, an toàn, thiết kế văn hóa mới là lựa chọn tốt nhất.

      Thế nên so tính lại, cuối cùng Tố Diệp chọn xe của Stokke Xplory. Sau khi được biết Lâm mang thai bé , ấy đặc biệt lựa chọn kiểu xe màu hồng, trông vừa sống động lại xinh xắn.

      Đặt ít sản phẩm, Diệp Uyên viết thẳng địa chỉ cho nhân viên để chuyển qua đường bưu điện. Sau đó kéo Lâm thử các loại quần áo dành cho bà bầu. Lâm ngắm mình trong gương, ai oán rằng lại béo lên rồi, mặc gì cũng đẹp.

      Diệp Uyên tươi cười an ủi rằng mang thai béo lên là chuyện bình thường.

      Tâm trạng của phụ nữ có thai luôn biến đổi rất lớn, nắng mưa thất thường là chuyện thường thấy. Có lúc Diệp Uyên thấy Lâm phiền muộn, bực dọc, thế nên phải nghĩ đủ mọi cách để dỗ cho vui.

      Ví dụ như lúc này đây. Lâm kiên quyết chịu mua đồ bầu, bộ nào cũng thấy vừa mắt. Diệp Uyên cứ thế gói lại bộ nào mình ưng ý. Vì biết , giây trước thích, khi về tới nhà nhất định nhìn thấy bộ nào cũng lại khen đẹp.

      Có Lâm , Diệp Uyên mới cảm thán người phụ nữ sinh con dễ dàng, nhờ đó mà cũng hiểu được mẹ. Tuy rằng bà được lòng người, bình thường cũng hay cằn nhằn nhưng dẫu gì bà cũng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, hơn nữa điều kiện ở thời kỳ đó chắc chắn tốt như bây giờ. Nghĩ vậy, Diệp Uyên cũng càng muốn đối xử với mẹ tốt hơn.

      cả buổi sáng, Lâm cũng thấm mệt. Diệp Uyên bèn dắt tìm chỗ nghỉ.

      Ai ngờ vừa rẽ gặp ngay Tịch Khê mua sắm.

      ta chỉ mình, ăn mặc vô cùng cao quý, tao nhã, trong tay còn xách túi đầy những đồ cao cấp, xem ra mua được ít.

      Khi ba người đối mặt nhau đều có phần sững sờ.

      Lâm biết Tịch Khê. Nhìn thấy ta, cũng nhớ lại những lời ta với mình khi trước, trong lòng ít nhiều cảm thấy thoải mái.

      Sắc mặt Diệp Uyên có vẻ gượng gạo. nhớ tới cảnh tượng buổi sáng hôm ấy, nhất thời có ý kéo Lâm , định tránh mặt.

      Còn Tịch Khê nhanh chóng bình thường trở lại. ta tươi cười tới gần Lâm , nhưng lại bất ngờ bị Diệp Uyên chặn đường. Diệp Uyên cau mày: “ định làm gì?”

      Lâm được Diệp Uyên chắn ở sau lưng. Cảm giác khó chịu ban đầu khi gặp Tịch Khê chẳng mấy chốc bị hành động này của Diệp Uyên xua tan, thay vào đó là nghi hoặc.

      Hình như hơi nhạy cảm.

      Tịch Khê thấy vậy, cười khẽ: “Em làm hại tới vợ , căng thẳng gì chứ?”

      Lâm đứng sau khẽ kéo tay Diệp Uyên.

      Lúc này Diệp Uyên mới chợt nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá, hay từ từ tránh đường. Tịch Khê nhìn Diệp Uyên cái, ánh mắt chan chứa tình cảm. Rồi ta lại tới trước mặt Lâm , tươi cười rạng rỡ: “Bụng lộ rồi đấy, tốt ! Là con trai hay con vậy?”

      Lâm cũng cười khẽ: “Con .”

      “Con tốt. Diệp Uyên thích con nhất.” Tịch Khê nhếch môi, nhướng mày nhìn Diệp Uyên: “Đúng ?”

      Diệp Uyên gì, nhưng sắc mặt khó đăm đăm.

      “Hôm nay gặp nhau vội vàng quá, tôi phải tặng cho bé bao lì xì mới phải.” Tịch Khê .

      Lâm khẽ đáp: “ Tịch khách sáo rồi. Cháu còn chưa chào đời, chưa tới lúc nhận lì xì.”

      Lâm đúng là người may mắn. Mang thai con , lại có chồng cùng mua sắm. Đâu như tôi, thân mình, chơi cũng chỉ thui thủi mình thôi.”

      Diệp Uyên đứng bên cạnh sốt ruột : “ ! Em mệt mà, về !”

      Lâm định lên tiếng Tịch Khê chợt nhàng nắm lấy tay Lâm , nhìn Diệp Uyên như cười như : “Sao thế? Sợ em ăn thịt vợ sao? Diệp Uyên! Đúng là trước đây em muốn được ở bên cạnh , nhưng bây giờ cũng có vợ rồi, em còn làm gì được? Với lại, cũng đâu phải người hẹp hòi đến thế.” tới đây, ta mới quay sang Lâm , cười : “ ! Lẽ nào đến giờ nhìn thấy tôi vẫn thấy khó chịu?”

      Người ta đến mức này, Lâm cũng còn gì để . Thấy Tịch Khê cứ nắm tay mình mãi, lại chẳng còn hình tượng kiêu ngạo cùng nụ cười tao nhã khi gặp riêng chuyện khi trước, ít nhiều thấy quen.

      ngước mắt lên nhìn Diệp Uyên, cứ cảm thấy đằng sau gương mặt khó chịu của giấu điều gì đó, nhưng nhất thời thể . Tuy nhiên cũng tuyệt đối định trò chuyện gì với Tịch Khê, bèn đáp qua loa: “Giỏi giang như , chỉ cần lên tiếng nhất định ít người đàn ông ưu tú nhào tới.”

      “Vậy cũng phải ưng mới được! Người khác có giỏi cỡ nào tôi cũng thích. Bạn trai tôi đâu có được như chồng . ấy kỳ cục lắm, nào có giống Diệp Uyên, có thể cùng mua sắm.” Tịch Khê cười .

      Tịch có bạn trai rồi ư?” Nghe xong mấy lời ấy, Lâm cũng yên tâm hơn.

      Tịch Khê cong môi: “Coi là thế! Nhưng muốn ra hoa kết quả còn cần thời gian nữa. Lâm cũng biết đấy, đàn ông mà xuất sắc có rất nhiều đàn bà nhung nhớ.”

      Lâm cứ cảm thấy câu này của ta hơi kỳ lạ.

      Diệp Uyên khoác tay lên vai Lâm , khẽ : “Chúng ta thôi!”

      muốn để tiếp tục chuyện với Tịch Khê nữa.

      Ai ngờ Tịch Khê hỏi thẳng: “Diệp Uyên! Có thể chuyện mấy câu ?”

      Diệp Uyên đột ngột dừng bước, ánh mắt cảnh giác.

      Lâm! Có tiện để tôi với chồng mấy câu ? Tôi muốn nhờ ấy chút chuyện.” Tịch Khê quay đầu, nhìn thẳng về phía Lâm .

      Lâm thoải mái: “Có chuyện gì cứ luôn !” muốn tránh mặt.

      Tịch Khê ngước mắt nhìn Diệp Uyên, nụ cười mơ hồ.

      Lòng Diệp Uyên giá lạnh. hắng giọng, hạ thấp giọng với Lâm : “Em tới quán cafe phía trước đợi , lập tức tới tìm em.”

      Lâm lại càng hiểu.

      “Nghe lời !” Diệp Uyên cúi xuống, hôn lên trán cái.

      Lúc ấy Lâm mới gật đầu, rời .

      Sau khi chắc chắn Lâm nghe thấy nữa, Diệp Uyên mới kéo Tịch Khê chỗ khác, sắc mặt vui: “ theo dõi tôi?”

      Tịch Khê nhìn , thấy gương mặt căng thẳng, ta trêu chọc: “ lo lắng gì chứ?”

      “Tôi hỏi , có phải theo dõi tôi ?” Diệp Uyên dằn mạnh từng chữ.

      Tịch Khê vỗ vào chỗ túi xách: “Em đường hoàng tới đây mua đồ. Sao? Trung tâm thương mại này chỉ cho phép bà Diệp tới, cho phép Tịch Khê này vào ư? Gặp nhau, chứng tỏ em và có duyên.”

      “Tôi cảnh cáo , đừng có tới làm phiền vợ tôi!” Diệp Uyên nghiến răng.

      “Em đâu có làm phiền ta. thấy đấy, vừa rồi em và ta chuyện cũng vui vẻ lắm mà.”

      Diệp Uyên cuộn chặt tay lại, khẽ nheo mắt: “Rốt cuộc định làm gì?”

      “Có định làm gì đâu!” Tịch Khê bật cười: “Diệp Uyên! Tại quá căng thẳng có. Lúc chưa cưới vợ, số người chơi bời cũng đâu có ít. là công tử lăng nhăng có tiếng. Giờ lại lo lắng đến mức này? Chẳng còn chút phong độ trước kia gì cả!”

      “Tịch Khê! Tôi cần biết tối đó và tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay chưa, tốt nhất chớ có tới quấy rầy gia đình tôi.” Hai mắt Diệp Uyên lạnh buốt.

      Tịch Khê cười khẩy: “ coi em là mấy người đàn bà khi trước chơi chán rồi bỏ phải ? Bọn họ sợ cậu chủ Diệp, nhưng Tịch Khê này đâu. đoán xem, nếu vợ của biết được chuyện tối đó thế nào?”

      ấy mà có chuyện gì, tôi giết chết !” Răng Diệp Uyên va vào nhau ken két.

      “Với thân phận cậu chủ Diệp trước đây của em tin. Bây giờ ư? Chẳng qua chỉ là gã phi công, muốn giết em ư? Có thể sao?”

      cứ thử xem!” Gương mặt Diệp Uyên thoáng tàn nhẫn.

      Tịch Khê thu lại nụ cười, có lẽ vì thấy Diệp Uyên có vẻ đùa giỡn. ta nghiến răng, phẫn nộ : “Em chỉ muốn biết Lâm có cái gì tốt đẹp!”

      ấy tốt hơn bất kỳ ai!”

      “Thế ư?” Ánh mắt Tịch Khê đầy giễu cợt: “Nếu ta tốt đẹp đến thế, tại sao vẫn ngoại tình được?”

      Con ngươi Diệp Uyên chợt co lại, giọng điệu rét buốt: “Tịch Khê! đừng có vô liêm sỉ. Tối đó cho gì vào rượu đừng tưởng sau này tôi điều tra ra! Bao nhiêu năm nay số rượu vang tôi uống còn nhiều hơn số muối ăn. Ly rượu ở đầu giường hôm đó có mùi gì bên trong, đừng tưởng tôi ngửi ra. muốn đem chuyện này ra uy hiếp tôi nhầm rồi đấy. Đừng là tôi bị đánh thuốc, cho dù say bí tỉ, tôi cũng thể làm gì được!”



      ~Hết chương 623~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 624: Trung thu đoàn viên


      những lời này, Diệp Uyên gần như hạ giọng thành tiếng gầm gừ, có thể nhận ra đè nén quá lâu. Nghe xong, Tịch Khê hề cảm thấy kinh ngạc. Diệp Uyên là ai cơ chứ? là người đàn ông thưởng thức muôn loại hoa, kiểu bị đàn bà mưu tính như thế này đối với phải là chuyện . Với trí thông minh của , mơ mơ hồ hồ bị chuốc say, còn bị kéo tới khách sạn, muốn điều tra ra ngọn nguồn mọi chuyện hề khó. ta vốn dĩ cũng cảm thấy có thể giấu được quá lâu.

      ta cười khẽ: “Cứ cho là bị điều tra ra sao? chính là, , Diệp Uyên và tôi cùng tỉnh dậy giường khách sạn, người mảnh vải, cả đêm về nhà, ôm người phụ nữ khác trong khách sạn. Đó mới là chuyện chắc như đinh đóng cột. Trước nay rất khôn ngoan, cũng biết chuyện này dù có điều tra ràng cũng thể hóa giải hiểu lầm với mọi người. Thế nên chẳng phải vẫn dám kể cho vợ mình nghe sao? từng có bao nhiêu bạn như thế, hiểu quá phụ nữ luôn đánh mất lý trí đối với mấy chuyện này.”

      Diệp Uyên phẫn nộ trừng mắt nhìn ta, mím chặt môi.

      Kỳ những lời Tịch Khê trúng tâm tư của . quá hiểu bản thân mình, thể uống rượu tới bất tỉnh nhân . Mà cho dù có say mèm nữa cũng thể quên sạch sành sanh. Vậy chỉ còn khả năng là Tịch Khê giở trò trong rượu. Về sau có hỏi đám bạn của mình. Mấy người bạn Tịch Khê chủ động tham gia. Nghe chưa chết, ta muốn đặc biệt tới chúc mừng. Tịch Khê là chủ lớn, chắc chẳng thương gì . ta chỉ phục khi phải thua Lâm , muốn trả thù xả tức là điều khó lý giải.

      Nhưng chuyện này phải giải thích ràng với Lâm thế nào đây?

      rằng: bị bỏ thuốc, bất tỉnh nhân ?

      Vậy chắc chắn hỏi: chạm vào Tịch Khê chưa?

      chạm vào chưa? Ngay cả Diệp Uyên cũng thể ràng. chạm vào Tịch Khê, nhưng ai dám bảo đảm ta chưa chạm vào ? Vả lại, từ ly rượu vang còn lại ở đầu giường, có thể suy đoán ra, ra khi tới bệnh viện, vẫn còn động đậy được. Vậy người có khả năng hành động như , phải chăng động vào Tịch Khê?

      có thể lý trí, với rằng mình chưa chạm vào ta, chỉ ôm ta ngủ tới sáng. Câu này tin, nhưng với phụ nữ, quả thực là hoang đường.

      Tịch Khê nhìn chằm chằm: “Diệp Uyên! tưởng mình nằm im nhúc nhích sao?”

      Diệp Uyên nhìn ta đầy cảnh giác.

      sai. Nếu say bí tỉ thể làm gì cả. Nhưng chỉ uống ít thuốc kích thích mà đám thanh niên thích dùng trong quán bar mà thôi, có nghĩa là thể làm gì cả.” rồi Tịch Khê lấy di động ra, bật lên, đưa cho : “ tự xem !”

      Diệp Uyên nhíu mày, cầm qua xem. Đó là đoạn clip.

      bàng hoàng. Đầu ngón tay gầy run rẩy bật lên.

      Tiếng của đoạn băng rất , rất nhưng vẫn đầy ngập đôi tai Diệp Uyên.

      Bên trong là đôi nam nữ quấn quýt.

      Người phụ nữ bám lấy người đàn ông như cây dây leo. Còn người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, đè người phụ nữ dưới người mình. Đủ mọi tư thế, tầng tầng lớp lớp hoan tình.

      Người phụ nữ đó là Tịch Khê.

      Còn người đàn ông, cái mặt ngập tràn dục tình đó lại là !

      Tay Diệp Uyên run lên, chiếc di động rơi bộp xuống đất.

      Thấy vậy, Tịch Khê chậm rãi khom lưng nhặt nó lên, cười nhạt: “Giờ tin rồi chứ? Nếu ảnh có thể làm giả clip thể làm giả được. Diệp Uyên! Tối đó đúng là chúng ta làm rồi.”

      Bước chân Diệp Uyên hơi loạng choạng, cả cơ thể cao lớn cũng lảo đảo.

      yên tâm, tôi chuyển đoạn băng này cho vợ đâu.” Tịch Khê bước tới gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt : “ hỏi tôi muốn gì ư? Đơn giản thôi. Tôi muốn ly hôn, muốn rời xa Lâm . Đương nhiên, đoạn băng này tôi chỉ cần uy hiếp là đủ rồi. Vợ giờ có bầu, tôi cũng muốn ta kích động quá mức.”

      Khóe miệng Diệp Uyên giật giật. nhấn mạnh từng chữ: “Tôi ly hôn!”

      ly hôn!” Tịch Khê sát lại gần , giơ tay chạm vào cổ áo : “ muốn để vợ mình tận mắt nhìn thấy đoạn băng này chứ?”

      Diệp Uyên túm mạnh, đoạt lại chiếc di động.

      cứ xóa . trải nghiệm khó quên như vậy, sao tôi lại giữ bản chứ?” Tịch Khê hề vội vã.

      Diệp Uyên tức giận ném mạnh di động của ta xuống, điện thoại vỡ tan.

      Tịch Khê vẫn mỉm cười từ tốn.

      “Tịch Khê! Tôi cảnh cáo , đừng có ép tôi, nếu chuyện gì tôi cũng dám làm đấy.”

      Tịch Khê tức giận mà bật cười, tới trước, nhìn : “Tôi nào có ép ? Ai bảo khi xưa thà chọn con đàn bà tầm thường như Lâm cũng chọn tôi? Lẽ nào biết lúc đó tôi bị bao nhiêu người giễu cợt sao? Diệp Uyên! Nếu hai chúng ta chưa từng quen biết, hoặc quen biết bằng cách xem mặt, tôi cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong giới, tất cả mọi người đều biết Diệp Uyên xem thường tôi. bảo tôi biết giấu mặt đâu? Trước mặt bọn họ tôi có thể làm ra vẻ thanh cao, đứng đắn, nhưng sau lưng bọn họ cười tôi cái gì, tôi biết hết. Tịch Khê này chưa bao giờ mất mặt như vậy. Nhưng mà…” ta đổi giọng, giọng điệu õng ẹo: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Lâm chấp nhận bỏ người cũ để bám lấy rồi. Ngoại trừ đẹp trai, nhiều tiền ra, ở giường, đúng là khiến phụ nữ khó quên.”

      Diệp Uyên siết chặt tay.

      sao! cứ từ từ suy nghĩ. Tôi biết bắt bỏ vợ cũng cần có thời gian. Tôi đợi!” Tịch Khê cười nhàng. Sau khi nhặt chiếc điện thoại vỡ lên, ta quay người bỏ .

      Diệp Uyên vung cú đấm mạnh lên lan can…





      Ngày Trung thu hôm ấy, bố mẹ của Tiểu Đậu Tử từ trấn Thiên Đăng vội tới Bắc Kinh. Sau khi đưa Tiểu Đậu Tử tới bệnh viện, họ định quay về ngay. là vì người chú trước giờ vẫn cần tĩnh dưỡng, được ồn ào. Hai là cũng tiện ở lại quá lâu trong bệnh viện, lại càng thể đón tết trong bệnh viện. Tố Diệp biết chuyện bèn cản họ lại, đề nghị họ ở lại cùng đón Trung thu.

      Ban đầu thế nào bố mẹ Tiểu Đậu Tử cũng đồng ý, cảm thấy như vậy quá phiền phức cho , tốt. Về sau, cả Niên Bách Ngạn cũng đưa ra đề nghị tương tự. Mà ngay cả Phương Tiếu Bình sau khi biết chuyện cũng cất công gọi điện thoại mời họ bằng mọi giá phải ở lại, càng đông càng vui. Cộng thêm việc Tiểu Đậu Tử mấy ngày này cũng rất thân thiết với Niên Bách Ngạn, ầm ĩ đòi ở với chú. Thế là bố mẹ Tiểu Đậu Tử cũng tiện từ chối nữa.

      Họ vẫn đón tết ở nhà cậu.

      Ngay từ sáng sớm, Tố Đông bắt đầu chuẩn bị đồ ăn thức uống. Còn Phương Tiếu Bình dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, ra chợ mua hải sản tươi sống cùng ít hoa tươi, làm náo loạn tất cả các bình có thể cắm hoa trong nhà họ. Phòng khách, phòng ngủ, thậm chí cả nhà vệ sinh cũng cắm hoa tươi. Phóng tầm mắt đâu đâu cũng thấy muôn hoa khoe sắc, đẹp vô cùng.

      Buổi sáng, Niên Bách Ngạn đưa cả nhà Tiểu Đậu Tử tới bệnh viện, dành gian cho các đệ tử trong võ quán của cậu Tố Đông. Truyền thống ăn sâu vào máu cậu Tố Đông. Những đệ tử cậu dạy dỗ ai ai cũng rất tuân theo các phong tục cũ. Mỗi khi tới tết, nhất định đều tới thăm sư phụ, sư mẫu.

      Thế nên, cả sáng ông dành thời gian để tiếp đón họ.

      Hơn ba giờ chiều, Tố Khải mới từ đơn vị trở về, giúp Phương Tiếu Bình nấu nướng, nhặt rau cỏ. Chưa được mấy chốc, chuông cửa vang lên. Tố Khải đứng dậy, ra mở cửa. Cửa vừa mở, đoàn người ùa vào.

      đầu là Tố Diệp, ôm trong lòng bó hoa rum to tướng, càng làm tôn lên gương mặt nhắn xinh đẹp.

      Niên Bách Ngạn tay trái xách đồ, tay phải dắt Tiểu Đậu Tử, thoạt nhìn hệt như bố dắt con. Sau đó là Niên Bách Tiêu len vào, cao giọng chào Tố Đông và Phương Tiếu Bình: “Con chào cậu mợ!”

      Tố Đông và Phương Tiếu Bình vội chạy ra đón, đỡ lấy những thứ mọi người mang tới. Sau khi thấy bố mẹ Tiểu Đậu Tử, hai ông bà lại nhiệt tình mời vào nhà.

      “Cháu chào ông, cháu chào bà!” Tiểu Đậu Tử vô cùng lễ phép.

      Phương Tiếu Bình nhìn thấy trẻ con là vui kể xiết, cứ nắm tay thằng bé mãi buông, mang cơ man nào là đồ ăn ngon cho nó.

      Người người tới đông đủ, mỗi người câu, râm ran cả ngôi nhà.

      Niên Bách Ngạn xắn tay áo giúp Phương Tiếu Bình nấu nướng. Tố Đông tiếp đón khách khứa. Tố Khải và Niên Bách Tiêu ban đầu ngồi bàn về ô tô, sau đó cùng Tiểu Đậu Tử nghịch ngợm. Đương nhiên, Tiểu Đậu Tử vẫn ngừng huyên thuyên trước mặt Niên Bách Tiêu. Tuy ngoài miệng cậu chê phiền nhưng có thể nhận ra cậu cũng rất quý Tiểu Đậu Tử.

      Ban đầu ràng bố mẹ Tiểu Đậu Tử còn khép nép, nhưng Tố Đông nhiệt tình tiếp đón, lại có người gốc Bắc Kinh như Phương Tiếu Bình, chốc chốc chêm vào câu đùa giỡn. Dần dần, họ cũng thoải mái hơn.

      Sau khi làm xong món hải sản, Niên Bách Ngạn vừa hay liếc thấy Niên Bách Tiêu và Tiểu Đậu Tử chơi game. Tố Khải ngồi bên cạnh làm cổ động viên cho Tiểu Đậu Tử. Tiểu Đậu Tử là điển hình cho kiểu chơi hết mình. Kết quả, Niên Bách Tiêu thảm bại.

      Niên Bách Tiêu tức giận, ngừng Tiểu Đậu Tử ăn gian. Tiểu Đậu Tử chống nạnh, đáp lại hề khách khí: Kỹ thuật bằng người khác đừng viện lý do khách quan!

      Niên Bách Tiêu nghe hiểu, bèn lẩm bẩm: Gà bằng người? Gà có lúc nào bằng người?*
      * tượng đồng khác nghĩa trong tiếng Trung.

      Làm cả nhà được phen ôm bụng cười nghiêng ngả.

      Niên Bách Ngạn vốn dĩ định đánh cờ cùng cậu Tố Đông nhưng vừa thò mặt ra, thấy Niên Bách Tiêu cầu cứu: “ ơi, lại đây!”

      Tiểu Đậu Tử lại inh ỏi: “Chú Niên! Cháu muốn chơi với chú, ấy yếu lắm!”

      còn cách nào khác, Niên Bách Ngạn đành bấm bụng ngồi vào vị trí của Niên Bách Tiêu.

      Tố Diệp phát huy khả năng cắm hoa nghệ thuật thiên bẩm, cắm lại lượt tất cả hoa hoét trong nhà. Thấy Niên Bách Ngạn và Tiểu Đậu Tử ngồi trước màn hình tivi to tướng chơi game, quả thực ngỡ ngàng.

      chỉ biết Niên Bách Tiêu thích chơi game chứ chưa bao giờ thấy Niên Bách Ngạn chơi.

      Trước tivi, lớn , “chém giết” sục sôi.

      Niên Bách Tiêu và Niên Bách Ngạn về cùng phe, ngừng hò hét cổ động. Còn Tố Khải và Tiểu Đậu Tử về phe, suýt nữa làm cuộc cãi lộn với Niên Bách Tiêu.

      Bỗng chốc, khu vực ấy trở nên cực kỳ náo nhiệt…



      ~Hết chương 624~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 625: Hạnh phúc do mình tự tạo ra


      Tố Diệp đứng xem bên cạnh. Tiểu Đậu Tử bé người mà chơi vô cùng nghiêm túc. Cả Niên Bách Ngạn cũng vậy. nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Sau khi bị Tiểu Đậu Tử đánh cho máu me tơi bời bắt đầu giở trò, thậm chí còn giơ tay ngăn cho Tiểu Đậu Tử tấn công.

      Tiểu Đậu Tử bực bội, hét ầm lên: “Chú đừng có chơi bẩn nhé!”

      “Ai chơi bẩn? Nhóc con ở sau lưng đánh úp chú!” Niên Bách Ngạn cũng bắt đầu so đo.

      “Ấy ấy ấy! kìa! Cẩn thận đằng sau!” Niên Bách Tiêu ngồi bên khua tay múa chân.

      “Tiểu Đậu Tử! Mau bắn !” Tố Khải nhắc nhở.

      Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu cùng đồng thanh hét về phía Tố Khải: “Im lặng!”

      “Hai người ngoan ngoãn đầu hàng !” Tố Khải dương dương đắc ý.

      “Phải rồi! Đồng đội của cháu là cảnh sát đó!” Tiểu Đậu Tử vui rúc rích như chuột.

      Nhìn thấy cảnh này, Tố Diệp chẳng biết gì. Cuối cùng cũng hiểu, người đàn ông chín chắn cỡ nào, ra trong máu cũng có gen thích chơi game. Đây là chuyện thể cai được.

      Phương Tiếu Bình bê hoa quả ra, nhìn thấy vậy bèn huých vào người Tố Diệp, ra hiệu cho vào bếp. Trước khi vào, còn liếc nhìn Niên Bách Ngạn cái. bị giết đến đau khổ, làm Tố Diệp nhịn được, phì cười.

      Sau khi vào bếp, Phương Tiếu Bình đóng chặt cửa lại. Tố Diệp thấy vậy, cười hỏi: “Mợ làm gì vậy? Cứ làm như liên lạc với tổ chức ngầm ấy? Thần thần bí bí!”

      Phương Tiếu Bình kéo lại, giơ tay khẽ vỗ vào bụng . Tố Diệp nhìn mợ khó hiểu: “Sao thế ạ?”

      Thấy cứ ngây ngây ngô ngô, Phương Tiếu Bình bó tay, hỏi : “Có động tĩnh gì chưa?”

      Tố Diệp chớp chớp mắt.

      “Bụng của con ấy.”

      “À…” Lúc ấy Tố Diệp mới hiểu ra. liếm môi, gương mặt hơi ngượng ngập, rồi khẽ lắc đầu.

      “Trời ơi, tổ tông của mợ ơi! Sao vẫn im ắng vậy? Con kết hôn bao lâu rồi?” Phương Tiếu Bình có vẻ rất đau khổ: “Con thích hay nó thích có con?”

      Tố Diệp nhất thời trả lời được. lúc sau, mới ấp úng: “Cũng phải… Chuyện này phải để tự nhiên chứ mợ.”

      Phương Tiếu Bình trợn tròn mắt: “Tức là cả hai đứa đều thích có con? Làm sao lại thế? Bao lâu rồi, hay là khám bác sỹ xem sao?”

      “Mợ!” Lòng Tố Diệp chợt thắt lại.

      Phương Tiếu Bình dĩ nhiên đọc được suy nghĩ của , thấy sắc mặt tự nhiên, bà bèn giải thích: “Mợ có ý gì đâu! Chẳng qua là mợ lo cho hai đứa thôi. Vả lại, kiểm tra có nghĩa là trong hai đứa có vấn đề gì, có thể phương pháp, cách làm của hai đứa chính xác. Tới gặp bác sỹ, người ta cho lời khuyên cũng tốt mà, phải ?”

      Tố Diệp cúi gằm. những tâm trạng, ngay cả tư duy cũng dần dần bay xa. Bên tai vẫn còn văng vẳng cuộc đối thoại của mình với trưởng khoa mấy ngày trước.

      “Bác sỹ! xem bây giờ sức khỏe của tôi thích hợp để mang thai chưa ạ?”

      “Chị Niên! Qua kết quả kiểm tra, ra tử cung của chị tốt cho lắm.”

      “Tôi biết ạ. Thế nên trước giờ tôi vẫn uống thuốc Nam để điều trị, còn làm trị liệu vật lý định kỳ nữa.”

      “Từ các số liệu có thể thấy, tình trạng của chị khá hơn khi trước rất nhiều. Việc kết hợp Đông y cùng trị liệu vật lý quả thực có thể nâng cao điều kiện sinh đẻ của chị. Nhưng muốn đạt tới chỉ số an toàn để mang thai còn cần khoảng thời gian nữa.”

      “Cần bao lâu ạ?”

      “Cụ thể tôi thể được. Có người sức khỏe tốt nửa năm, năm là được. Có người khỏe có lẽ phải từ hai tới ba năm.”

      “Vậy còn cách gì tốt hơn ?”

      “Trước mắt, cách mà chồng chị lựa chọn cho chị là phương pháp tốt nhất rồi. Chị Niên! Khi trước chồng chị dặn dặn lại phải đợi tới khi nào sức khỏe của chị an toàn hẳn mới cho phép chị mang thai. Bây giờ chị sốt ruột như vậy, chồng chị có biết ?”

      ấy…”

      “Là thế này, vì chị từng sảy thai thế nên gây tổn thương nhất định đến tử cung. Chị có thể đợi thêm thời gian, đừng gấp gáp!”

      “Bác sỹ! Tôi có thể biết nguyên nhân vì sao tử cung của tôi lại tốt ? Chỉ vì từng sảy thai thôi ư?”

      “Rơi vào tình trạng như chị có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như sảy thai, có thể là bẩm sinh, cũng có thể do từng bị bạo hành tình dục…”

      “Nếu như… Nếu như mang thai ngoài ý muốn sao ạ?”

      “Thế phải nhập viện quan sát.”

      “Khả năng nguy hiểm có lớn ạ?”

      “Có thể bình an vô , cũng có thể do chảy máu quá nhiều dẫn tới nguy kịch. Nhưng mà, chị Niên, cho dù chị muốn mang thai cách mấy cũng phải qua được cửa ải của chồng chị. Dẫu sao mình phụ nữ cũng thể mang thai được, phải ?”


      “Tiểu Diệp! Nghĩ cái gì đấy? Mợ chuyện với con, con có nghe thấy ?” Giọng của mợ vọng vào tai .

      Suy nghĩ đột ngột ngừng lại.

      Tố Diệp giật mình. Lúc này mới tỉnh lại, nhìn vào ánh mắt lo lắng của mợ, thở dài: “Ôi mợ ơi! Mợ yên tâm ! Khi nào rảnh bọn con tới bệnh viện.”

      “Hai đứa phải đấy. Nhất là con, phải nắm chắc chuyện này. Con xem, Bách Ngạn nó thích trẻ con cỡ nào.” Phương Tiếu Bình hạ thấp giọng.

      Tố Diệp tò mò: “Sao mợ nhìn ra ấy thích trẻ con?”

      “Mợ có mắt hay sao? Con xem, nó đối xử với Tiểu Đậu Tử tốt thế nào. Nó mà có con trai, biết còn chiều đến mức nào nữa. Con người Bách Ngạn, vừa nhìn biết người bố tốt. Hai đứa phải nhanh có con , thể để nó cứ chăm sóc con như trẻ con mãi được. Hơn nữa, hai vợ chồng sống với nhau, lâu dần tình cảm cũng nhạt . có con, con lấy cái gì giữ trái tim nó? Ngày nào con cũng gấp đâu, gấp đâu, đó là chưa tới lúc. Sống hai người năm, hai năm còn được, ba, bốn năm là thời kỳ nhạt nhòa rồi. Tới năm, sáu năm nữa Bách Ngạn nó cũng hơn bốn mươi tuổi rồi còn gì? Mợ cho con hay, đàn ông mà hơn bốn mươi tuổi là dễ lạc lối. Ở nhà vợ cũng bắt đầu tàn phai nhan sắc, trái tim đàn ông cứ thế là bay thôi. Lúc đó mà có đứa con nào trẻ trung nhào tới, sinh cho nó đứa con, con bảo con ly hôn hay cố ngậm bồ hòn làm ngọt đây? Dù chọn lựa thế nào, người thiệt thòi vẫn là con.”

      Phương Tiếu Bình huyên thuyên hồi làm Tố Diệp bật cười. cố tình : “Con chẳng sợ đâu! Giờ ấy có gì chứ? còn là Niên Bách Ngạn ngày xưa nữa rồi, làm gì có lắm trẻ để ý tới ấy nữa. Mấy trẻ bây giờ thực lắm, đàn ông có quyền lại có tiền, họ thèm đâu.”

      “Tiểu Diệp! Con đừng có hờ hững. Con lo lắng, chưa biết chừng bên ngoài có người dòm ngó chồng con đấy.” Phương Tiếu Bình lại rất nghiêm túc. Bà cau mày nhìn : “Có phải con chê Bách Ngạn bây giờ phá sản? có việc làm ?”

      “Đâu có ạ!” Tố Diệp đúng là dở khóc dở cười.

      Phương Tiếu Bình thở dài: “Theo lý mà chúng ta là người nhà, lẽ ra mợ nên bênh con. Nếu là lúc trước khi mợ chưa hiểu gì về Bách Ngạn, nó ra nông nỗi này, chắc chắn mợ bắt con rời xa nó, thể để con theo nó rồi chịu khổ chịu cực được. Nhưng chính vì hiểu Bách Ngạn, biết nó là người như thế nào, nên mợ mới phải đỡ cho nó mấy lời. Đời người ai mà trải qua thăng trầm, sóng gió, ai mà chẳng có lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn. Bây giờ Bách Ngạn cần nhất chính là ủng hộ của con. Con đừng có ở trước mặt nó tỏ ra khó xử hay oán trách, như vậy được. Mắt mợ tinh lắm đấy. Bách Ngạn phải ếch ngồi đáy giếng, nó nhất định còn đứng lên được. Nó là người có thể làm việc lớn.”

      Tố Diệp phì cười: “Sao mợ cứ như con là kẻ tiểu nhân chỉ biết chạy theo lợi ích vậy?”

      “Giờ mợ nhắc nhở con, làm sao để biết chừng biết mực, biết rắn biết mềm trong hôn nhân. Có lúc kết hôn hạnh phúc hay hạnh phúc vẫn chịu ảnh hưởng khách quan rất lớn.” Phương Tiếu Bình chọc vào đầu cái: “Bọn trẻ bây giờ chẳng biết học ở đâu cái thói xấu, hôn nhân lúc nào cũng thích bị sắp đặt bởi tư duy của người ngoài. Ví dụ, đôi vợ chồng vừa mới cưới, vốn dĩ muốn sống hạnh phúc bên nhau cả đời. Thế nhưng hay có số người, thậm chí là người thân thích ghé tai người vợ dặn dò, gì mà đàn ông đáng tin cậy, con là phải có của để dành riêng, thể quá ngây thơ, thà được hoặc là sau khi cưới phải cẩn thận chút gì gì đó. Thế là người vợ đó làm theo, cũng chẳng quan tâm nó có hợp với chồng mình hay . Tóm lại, lúc nào ta cũng dò xét, để ý, tính toán, giữ thái độ nửa tin nửa ngờ trong cuộc sống vợ chồng, mất hoàn toàn niềm tin với nửa của mình. Kết quả, người đàn ông chịu nổi, cũng có suy nghĩ khác, hôn nhân tới bờ vực sụp đổ. Thế là người vợ lại nghĩ: Ôi chao, mấy người trước kia đúng quá. Thấy chưa, đàn ông đáng tin cậy như vậy đấy, thời buổi nào cũng vậy thôi, chỉ có tiền là đáng tin cậy. Thế rồi ta tranh đoạt tài sản với chồng. Gặp phải người đàn ông rộng rãi cho qua, chia hết tài sản để ai nợ ai. Nhưng gặp đúng người tích cực, người ta lại nghĩ: Sao tôi phải đưa tiền của tôi cho ? Cuối cùng lằng nhằng dứt. Tiếp theo, người phụ nữ thất bại trong chuyện hôn nhân đó lại bắt đầu truyền thụ cái kinh nghiệm thất bại của mình cho con cái hoặc những người mới cưới khác, để rồi cái ác cứ thế tiếp diễn. Con người đôi khi phức tạp như ta tưởng tượng, chỉ có họ tự phức tạp hóa mọi chuyện lên thôi. Hôn nhân vốn dĩ là chuyện đơn giản, khi nhau tin tưởng lẫn nhau. Kinh nghiệm của người khác là dành cho người khác, chắc gì thích hợp với cuộc đời mình. Mới đầu con phòng cái nọ, phòng cái kia cuộc hôn nhân đó làm sao hạnh phúc được? Chắc chắn vào bi kịch. Có người phụ nữ hay mình ngốc, hy sinh quá nhiều cho gia đình, để rồi bị đàn ông rũ bỏ. ra họ có nghĩ hay , trong cuộc sống của hai người, người đàn ông cũng hy sinh tuổi xuân, cũng hy sinh thời gian. Chẳng ai chịu thiệt thòi ít hơn ai cả. Phụ nữ có lúc phải thay đổi thái độ mới nhận ra những thứ khác biệt, đừng có suốt ngày đặt mình vào vị trí yếu thế hơn, lép vế hơn, nếu cưới lần chứ cưới trăm lần vẫn khổ. Hạnh phúc do chính mình tạo ra chứ phải chui ra từ miệng người khác.”



      ~Hết chương 625~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :