1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 606: Em… đích thân xử lý


      Trời thu trong xanh, câu này quả sai. Nhưng nắng gắt cuối thu cũng rất đáng sợ. là càng tới cái đuôi của mùa thu lại càng khó sống.

      Điều hòa trong phòng tâm lý Liêm Chúng mát rượi.

      Bên ngoài oi bức, bên trong lại lạnh làm cho Tố Diệp thể khoác áo dài.

      Hôm nay là ngày Dương Nguyệt tới chữa bệnh. ấy với Tố Diệp, trong mấy giấc mơ gần đây hay thấy những đồ trang trí trong gia đình, thậm chí có thể miêu tả cả kích cỡ to và hình dạng của chúng.

      phải Tố Diệp tin việc nhớ lại kiếp trước, nhưng đối với tình trạng của Dương Nguyệt, chỉ có thể cố gắng tiếp cận mỗi lúc sát, dùng cách phân tích giấc mơ để xóa bỏ những lo lắng của ấy. Bây giờ có lẽ là mùa thu rồi, thời gian ngủ của Dương Nguyệt cũng còn dồn dập như vậy nữa, ít nhiều có thể xoa dịu tinh thần tiêu tụy của ấy.

      Nhưng điều khiến Tố Diệp tò mò nhất là giáo sư Đinh rốt cuộc có lôi kéo được mẹ Dương Nguyệt đầu tư cho hạng mục nghiên cứu của ông ấy hay .

      Chuyện này cũng thể tới hỏi giáo sư Đinh. Có bóng gió hỏi Dương Nguyệt, nhưng ấy cũng hoàn toàn biết gì.

      tiếng của Dương Nguyệt trôi qua rất nhanh. ấy cũng là vị khách cuối cùng của buổi sáng. Vừa kết thúc, Lý Thánh Đản gõ cửa vào, trong tay ôm bó hoa nhài to tướng.

      Cảnh tượng này có phần quen thuộc. Đầu óc Tố Diệp xoay chuyển rất nhanh. khẽ thở dài: “ phải lại giống năm ngoái đó chứ?”

      “Em thuộc về đấy.” Lý Thánh Đản cười xấu xa.

      Tố Diệp đón lấy hoa, đặt sang bên. Dương Nguyệt nhìn thấy bèn tán thưởng: “Bác sỹ Tố! Là chồng chị tặng sao? Hoa nhài được cắt cành, bó lại thành bó trông đẹp quá, còn thơm nữa.”

      phải chồng chị, của người bạn thôi!” Tố Diệp nhàng giải thích, sau đó nhìn về phía Lý Thánh Đản: “ ấy đâu rồi?”

      đợi ở phòng nghỉ, hơn nửa tiếng rồi ạ.”

      Tố Diệp gật đầu rồi cầm túi xách lên.

      Dương Nguyệt theo sau, cùng rời khỏi phòng làm việc.

      Kỷ Đông Nham ra khỏi phòng nghỉ từ lâu. Từ xa nhìn thấy ấy đứng dựa cửa, điệu bộ nhắng nhít. Sau khi thấy Tố Diệp từ phòng làm việc ra, ấy bèn giơ tay chào hệt như con mèo chiêu tài.

      Cái điệu bộ này sao nhìn kiểu gì cũng giống tên vô lại, đâu có hình bóng của chủ tịch công ty lên sàn?

      Tố Diệp hờ hững với thái độ của ấy. Sau khi đứng lại trước mặt Kỷ Đông Nham, : “Năm nay vẫn tặng hoa nhài hình như phù hợp nữa phải?”

      Kỷ Đông Nham quá quen với thái độ này của . ấy thở dài: “Chồng em cũng vui vẻ hòa nhã với rồi. Với lại, buổi sinh nhật lần trước chẳng phải chúng ta xóa bỏ mọi hiềm khích rồi sao? Sao mà vẫn quắc mắt nhìn thế?”

      “Chồng em là chồng em, em là em. Lần trước em còn phải nghĩ cho đại cục. tưởng em tha thứ cho loại gian thương mồm mép như à?”

      Kỷ Đông Nham thở dài, lắc đầu vẻ khó xử: “Xem ra hôm nay bàn chuyện cổ phần của Tinh Thạch, em cũng nể mặt rồi.”

      “Công việc là công việc. chuyện tiền bạc với em, dĩ nhiên em vui lòng tiếp đón rồi.” Tố Diệp hề khách khí: “Còn nữa, nhớ đấy, lần sau tặng hoa tốt nhất đổi loại khác .”

      “Em thích hoa gì?”

      Tố Diệp nhìn ấy, nhấn mạnh từng chữ: “Hoa thiên điểu!”

      Kỷ Đông Nham nghẹn lời: “Đó là hoa tặng người chết mà…”

      “Phải rồi! Em đúng là xủi xẻo tám kiếp mới quen biết , bị hại chết cũng tức chết vì . Tóm lại kiểu gì cũng sống thọ, chi bằng cứ cúng tế em trước cho xong!”

      Kỷ Đông Nham vội vàng an ủi: “Đừng đừng đừng! Ban ngày ban mặt mấy lời này xui xẻo lắm. nhổ ra giúp em!” Dứt lời, ấy quay mặt sang bên cạnh, phì phì ba tiếng.

      Tố Diệp trừng mắt tức giận.

      “Chẳng phải đích thân tới mời em bữa thịnh soạn để đền tội sao?” Kỷ Đông Nham biết cửa ải của Tố Diệp dễ qua chút nào.

      Tố Diệp khẽ cười khẩy: “Nếu có người mời cơm món lợi này em đương nhiên thể bỏ qua. Dương Nguyệt! Em cũng phải ăn cơm mà, cùng !”

      Rút sạch của ấy bữa cũng tệ.

      Sau lưng im phăng phắc.

      “Dương Nguyệt! Trưa nay em có hẹn à?” Tố Diệp quay đầu nhìn ấy. Khi dứt lời mới bàng hoàng phát Dương Nguyệt nhìn Kỷ Đông Nham với vẻ sửng sốt, sau đó khóe mắt ấy đỏ ửng.

      Kỷ Đông Nham ban đầu cũng nhìn thấy bé đứng sau lưng Tố Diệp nhưng chỉ mải chuyện với nên có tâm trạng chú ý tới ấy. Thấy Tố Diệp gọi như vậy, lúc này ấy mới chuyển hướng về phía kia.

      Vừa nhìn giật nảy mình.

      ấy rưng rưng nước mắt nhìn mình, khiến Kỷ Đông Nham bỗng chốc thảng thốt. đâu có đắc tội với em này nhỉ?

      “Dương Nguyệt?” Tố Diệp chạm vào người ấy cái, trong lòng hiểu sao bỗng nảy sinh kỳ lạ.

      Dương Nguyệt bỏ ngoài tai lời gọi ấy. Sau khi có phản ứng, việc đầu tiên ấy làm là tới trước mặt Kỷ Đông Nham, nhìn chằm chằm ấy với vẻ khó tin, từng giọt nước mắt chảy dài xuống. ấy lẩm bẩm: “Hải Sinh! ra… ra tồn tại!”

      Câu ấy vừa thốt lên khiến Tố Diệp phen kinh hãi.

      Còn Kỷ Đông Nham hoàn toàn đờ đẫn, rất lâu sau mới “Á?” tiếng. Hải Sinh? Hải Sinh gì chứ?

      “Hải Sinh! Rốt cuộc đâu? Cuối cùng cũng xuất rồi. có biết em chờ đợi khổ sở đến thế nào ?” Dương Nguyệt thể khống chế được tâm trạng kích động của mình nữa. ấy bổ nhào vào lòng Kỷ Đông Nham, ôm chặt lấy ấy, chịu buông tay, miệng nức nở ngừng.

      Khiến cho Kỷ Đông Nham chỉ còn nước giơ cao hai tay lên, đứng đờ người ra đó như khúc gỗ, rồi nhìn Tố Diệp với vẻ kinh ngạc…





      Trong nhà hàng.

      bàn đầy các món ăn ngon, nhưng chỉ có mình Tố Diệp vung vẩy thìa dĩa của mình, ăn nhồm nhoàm, ngấu nghiến.

      Còn đối diện , Kỷ Đông Nham nãy giờ vẫn thể biểu cảm chấn động như nghe chuyện trời.

      “Ý của em là, em đó mơ mơ lại giấc mơ, sau đó coi nó là chuyện kiếp trước?”

      Tố Diệp gặm miếng ngỗng quay, nuốt xuống rồi chữa lại: “ phải em ấy coi là chuyện kiếp trước mà Phương Bội Lôi làm trị liệu hồi tưởng kiếp trước cho em ấy.”

      “Này, đám bác sỹ tâm lý bọn em sao mà mê tín dị đoan thế hả? Chuyện này mà mang về thời kỳ đại cách mạng văn hóa là bọn em bị người ta đội cái mũ cao rồi bắt diễu khắp các phố để phê phán, đánh đổ mọi ma quỷ quái.” Kỷ Đông Nham hoàn toàn biết sao.

      Tố Diệp lườm: “Đây gọi là khoa học, biết ? Cái gì mà ma quỷ quái!”

      Kỷ Đông Nham chống tay lên trán: “ phải sắp xếp lại tư duy, hơi lộn xộn rồi.”

      Sắp xếp là việc của ấy, ăn là việc của .

      , hai phút sau, Kỷ Đông Nham mới lên tiếng. Xem ra chuyện này đả kích rất lớn tới ấy, đến nỗi ấy phải suy nghĩ rất lâu.

      “Cũng tức là, trong mơ em ấy gặp Hải Sinh, còn mơ thấy kiếp trước của mình. Sau đó kiếp này vẫn luôn chờ đợi. Kết quả khi nhìn thấy coi là Hải Sinh?”

      Tố Diệp uể oải đáp: “Chắc gì là em ấy chỉ coi là Hải Sinh? Em ấy kích động như vậy, thể nào là đóng kịch được!”

      Kỷ Đông Nham nuốt nước bọt: “Thế nên, kết luận là của em là chính là Hải Sinh? À , chính hơn là, kiếp trước của là Hải Sinh?”

      Sau khi trải nghiệm màn được người đẹp ôm ấp trong phòng khám, áo sơ mi của Kỷ Đông Nham ướt đẫm phải nước mắt của Dương Nguyệt. còn cách nào khác, Tố Diệp đành khuyên Dương Nguyệt về nhà trước. Đương nhiên Dương Nguyệt sống chết chịu , cứ túm chặt lấy Kỷ Đông Nham chịu buông, gương mặt tội nghiệp ấy khiến ngay cả Kỷ Đông Nham cũng động lòng. Tố Diệp lại phải hứa với Dương Nguyệt, nhất định đánh thức được ký ức của người đàn ông trước mặt này. Lúc ấy Dương Nguyệt mới chịu, rời trước với vẻ quyến luyến.

      Sau đó họ tới nhà hàng. Tố Diệp bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện của Dương Nguyệt cho Kỷ Đông Nham nghe, làm Kỷ Đông Nham vừa hãi hùng vừa sợ sệt.

      Nghe những gì Kỷ Đông Nham , Tố Diệp thở dài: “ lòng, em cũng biết có phải Hải Sinh hay nữa.”

      “Em đừng có đùa nữa được ? Làm sao có thể là Hải Sinh được? Chuyện này quá hoang đường!” Kỷ Đông Nham mực phủ nhận.

      Tố Diệp uống hớp nước hoa quả: “Những chuyện ly kỳ đời này đâu có thiếu, chưa biết chừng lại là ấy. Cứ lấy chuyện người ngoài hành tinh ra làm ví dụ. dám chắc họ tồn tại ? Làm sao có thể? Vũ trụ mênh mông, lẽ nào chỉ có mỗi Trái Đất là nơi thích hợp cho những sinh vật sống phát triển? Chưa biết chừng những thần linh mà bây giờ chúng ta tôn thờ đều là người ngoài hành tinh đấy.”

      Kỷ Đông Nham bó tay: “Chúng ta bàn chuyện của Dương Nguyệt, người ngoài hành tinh gì chứ?”

      “Em lại cảm thấy nhận mình là Hải Sinh có thiệt thòi gì đâu. Dương Nguyệt xinh như thế!” Tố Diệp nửa đùa nửa .

      Nhưng Kỷ Đông Nham bỗng đập bàn cái: “Đây chính là vấn đề!”

      Tố Diệp nhìn ấy, hiểu ý.

      Kỷ Đông Nham rướn người về phía trước: “Em có biết mấy trẻ để tiếp cận những người thành đạt dốc bao nhiêu tâm sức ? Chiêu trò gì cũng nghĩ ra được hết.”

      “Phì!” Suýt nữa Tố Diệp phun hết cả cơm trong miệng ra ngoài. chỉ tay vào Kỷ Đông Nham: “Ý của là Dương Nguyệt tốn bao nhiêu công sức chỉ để tiếp cận á?”

      “Có khả năng này mà, phong độ ngời ngời!”

      Tố Diệp cố tình làm như buồn nôn: “Đừng có tự mãn nữa! Gia cảnh của người ta cũng rất tốt, biết chưa? Những người đàn ông vây xung quanh em ấy giàu có cũng cao quý, có thể bớt suy nghĩ viển vông chút được ?”

      Kỷ Đông Nham vò đầu bứt tai: “Em cũng thể bắt thừa nhận mình là Hải Sinh chứ?”

      Hôm nay tìm tới Tố Diệp, chẳng qua muốn bàn bạc chuyện vấn đề cơ cấu lại hội đồng quản trị của Tinh Thạch. Ai ngờ tự dưng lại biến thành Hải Sinh! là Edison có!

      “Trước khi em làm mọi chuyện, làm phiền ông phát huy chút tình thần đoàn kết bác ái. Đừng có suốt ngày trốn tránh em ấy! bé đáng thương lắm! Em ấy gọi là Hải Sinh cứ ừ đại , có mất tý thịt nào đâu!”

      “Ý em là sao?” Kỷ Đông Nham cảnh giác.

      Tố Diệp mỉm môi, nở nụ cười đầy “lương thiện”: “ vừa nãy, em cho em ấy số điện thoại của rồi, coi như là an ủi tinh thần!”

      “What!?” Tiếng hét kinh hoàng của Kỷ Đông Nham gần như làm bật tung cả nóc nhà…





      Thời hạn hai ngày chẳng mấy chốc tới.

      Lại là đêm mưa, đất trời đen đặc khiến người ta ngột ngạt.

      Di động vang lên, làm rung cả bàn ăn.

      Niên Bách Ngạn nhấc máy.

      Giọng ở đầu kia hạ xuống rất thấp: “Người em! tìm được người rồi, có phế ?”

      Niên Bách Ngạn nhếch môi, giọng giá băng như thấm độc: “! Giữ lại cho em! Em… đích thân xử lý!”



      ~Hết chương 606~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 607: Nảy sinh nghi hoặc


      Những ngày gần cuối tháng tám, trời bắt đầu nắng mưa bất định, thường là hai ngày trời quang lại tới ba ngày u. Mỗi lần đổ mưa, bầu khí của hôm sau lại có thêm chút giá lạnh.

      Vì buổi tối có mưa, thế nên Tố Diệp và Niên Bách Ngạn ra ngoài dùng bữa. Bên ngoài sấm rền chớp giật, nhưng Tố Diệp lại cao hứng dùng bữa tối rất thịnh soạn. Lúc bắt đầu ăn cơm ngoài cửa sổ mưa như trút nước.

      Mấy hôm nay Niên Bách Ngạn vẫn quan sát Tố Diệp, nhất là những khi ngủ. cố gắng ngủ muộn hơn, về cơ bản luôn phải xác định ngủ say mới ngủ, mục đích chính là sợ bị giấc mơ quấy nhiễu.

      Trong khoảng thời gian này, những người thấp thỏm yên còn có Tố Đông và Phương Tiếu Bình. Họ liên tục gọi điện thoại cho , hỏi thăm có tin tức gì về kẻ có liên quan tới vụ án của Tố Diệp năm xưa . phải an ủi cậu mợ, bảo họ nhất định phải yên tâm, được để lộ sơ hở khiến Tố Diệp phát ra.

      Điều khiến Niên Bách Ngạn có phần an tâm đó là dường như chất lượng những giấc ngủ của Tố Diệp rất tốt. Ít nhất trong khoảng thời gian này xảy ra tưởng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

      Bữa tối của hai người diễn ra trong khí ấm áp và yên tĩnh.

      bàn ăn, Tố Diệp vẫn là người huyên thuyên ngừng, còn Niên Bách Ngạn mỉm cười lắng nghe, rất ít khi chen vào.

      kể cho Niên Bách Ngạn chuyện của Dương Nguyệt, còn kể cả chuyện Kỷ Đông Nham bị Dương Nguyệt xác nhận là Hải Sinh.

      Niên Bách Ngạn chỉ coi đó là chuyện cười, coi là .

      Điều đó khiến Tố Diệp sốt ruột. với : “Em đùa với đâu đấy.”

      Niên Bách Ngạn múc cho bát canh, khẽ cười: “Vậy em định với rằng con người có kiếp trước?”

      Tố Diệp á khẩu.

      Con người có kiếp trước hay làm sao có thể kết luận? Tuy rằng Phương Bội Lôi sử dụng cách hồi tưởng kiếp trước để kích phát rất nhiều ký ức thuộc về kiếp này của Dương Nguyệt, nhưng điều đó cũng phải chắc chắn có thể rằng những chuyện đó thuộc về ký ức kiếp trước của Dương Nguyệt.

      Rất nhiều bài báo, tin tức cũng thường xuyên về việc phát người chuyển thế, nhưng những cách mang tính chất mê tín quá đáng này có căn cứ khoa học vững chắc làm chỗ dựa. Chẳng ai dám chắc rốt cuộc là có hay .

      Suy nghĩ chút, Tố Diệp đứng dậy ra phòng khách. cầm thứ gì đó trong túi ra rồi lại vào nhà ăn, đưa nó cho Niên Bách Ngạn: “ xem !”

      Niên Bách Ngạn đón lấy. Là tranh vẽ.

      “Đây là bức tranh Dương Nguyệt vẽ trong lần trị liệu đầu tiên. xem xem, có phải rất giống Kỷ Đông Nham ?” Người Dương Nguyệt phác họa là Hải Sinh trong giấc mơ. Lúc đó khi nhìn bức tranh này cảm thấy rất quen mắt, hình như gặp người đàn ông trong tranh ở đâu rồi. Sau này khi nhìn thấy Kỷ Đông Nham mới bàng hoàng. Kỷ Đông Nham và người đàn ông trong tranh rất giống, từng đường nét gương mặt về cơ bản là thống nhất.

      Theo lý mà , việc nhìn tranh liên tưởng ra người là rất đơn giản. Kỹ năng của Dương Nguyệt lại rất khá, thế nên đương nhiên vẽ sinh động như . Nhưng chỉ vì người đàn ông trong tranh diện trang phục của ngư dân, thế nên Tố Diệp thể liên tưởng ta với Kỷ Đông Nham luôn quần là áo lượt.

      Niên Bách Ngạn đặt bức tranh sang bên, nhàng gật đầu: “Khá giống Kỷ Đông Nham đấy!”

      “Thế nên, nếu có kiếp trước, Kỷ Đông Nham chính là Hải Sinh. Vậy quan hệ giữa ấy và Dương Nguyệt mới kỳ diệu làm sao!” Tố Diệp mơ mộng.

      Niên Bách Ngạn mím môi cười khẽ: “Em đừng gán ghép lung tung nữa!”

      “Em đâu có! Có lúc con người ta thể điều khiển được duyên số đâu. Dương Nguyệt xinh xắn, gia cảnh lại khá, tính cách lại hiếm có được người tốt như vậy, hề tỏ ra tiểu thư chút nào. Em nghe ngóng rồi, lúc còn ở trường đại học, ấy là hoa khôi. Từ lúc học cho tới giờ có ít người giàu có theo đuổi, sao ấy chỉ cảm thấy mỗi Kỷ Đông Nham là Hải Sinh chứ?”

      “Chỉ dựa vào mỗi điểm này, em cảm thấy hai người họ nên nhau?” Niên Bách Ngạn tán đồng: “Chuyện này nghe thấy rất hoang đường. ấy có thể cảm thấy Kỷ Đông Nham là Hải Sinh, vậy sau này sao? Chưa biết chừng xuất Hải Sinh thứ hai, thứ ba nào đó.”

      Nhưng Tố Diệp phủ định suy nghĩ của .

      “Hải Sinh chỉ có mà thôi. Đây là thông tin ấy truyền đạt tới em.” Tố Diệp chỉ vào bức tranh: “Khi vẽ Hải Sinh, nét bút của ấy rất dứt khoát, hề do dự chút nào, đủ để chứng tỏ ở trong đầu ấy, Hải Sinh hình dáng cụ thể. Thế mới , ấy nhận định Kỷ Đông Nham chính là Hải Sinh, người đàn ông trong giấc mơ của ấy.”

      Niên Bách Ngạn nhướng mày.

      Tố Diệp cười: “ biết dáng vẻ của Kỷ Đông Nham khi nhìn thấy bức tranh này đâu. ấy hết hồn luôn, haha, buồn cười chết mất!”

      “Em thể thuyết phục cậu ấy, bắt cậu ấy thừa nhận mình là Hải Sinh được.” Niên Bách Ngạn bó tay.

      Tố Diệp cũng thở dài: “Thực tế là ấy cho rằng Dương Nguyệt tiếp cận mình la có mục đích từ trước.”

      “Bất kỳ người đàn ông nào cũng nghĩ như vậy thôi.” Niên Bách Ngạn có thể hiểu được suy nghĩ của Kỷ Đông Nham: “Nếu bỗng nhiên ngày, có người con chạy tới trước mặt rằng: chính là người đàn ông trong giấc mơ của em, lập tức đưa ta tới bệnh viện tâm thần!”

      Tố Diệp uống hớp canh: “Chuyện này còn đợi xác minh !”

      “Theo ấy, cái Dương Nguyệt này chắc là bắt đầu để ý Kỷ Đông Nham từ lúc nào rồi, chỉ nghĩ cách để tiếp cận mà thôi.”

      Tố Diệp nhướng mày: “Theo em thấy ấy kiểu đàn ông như các lúc nào cũng tự mãn, tự cho rằng mình rất tốt đẹp. coi Kỷ Đông Nham là mỹ nam, con ai ai gặp cũng phải sống chết đòi theo ấy đấy à? Dương Nguyệt cũng là chủ nhà giàu, biết ?”

      Dương Nguyệt nhằm vào túi tiền của Kỷ Đông Nham. Em thể thừa nhận, Kỷ Đông Nham có gương mặt rất được lòng phụ nữ. Bao nhiêu năm nay số lượng con vây quanh cậu ta còn ít sao? Có bao nhiêu để có thể thu hút được chú ý của cậu ta nghĩ ra đủ mọi trò. Vậy , ai dám bảo đảm Dương Nguyệt nhằm vào chính bản thân cậu ta?” Tư duy của Niên Bách Ngạn trước nay vẫn rất thận trọng.

      Tố Diệp nhìn , chép miệng mấy cái: “Có lúc đáng ghét lắm ấy. Vốn dĩ là chuyện tình lãng mạn biết bao, cứ nhất thiết phải dùng cái tư duy kiểu mẫu hóa, lý trí hóa để phân tích nó.”

      chỉ muốn rằng đời có lắm kỳ tích vậy đâu.” Niên Bách Ngạn tươi cười dỗ dành.

      Tố Diệp khịt mũi.

      “Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, kiểu người nào kết bạn cũng y hệt tính cách của mình. Kỷ Đông Nham cũng có cái kiểu kiêu căng y như thế. Theo em thấy, ta còn chẳng xứng với Dương Nguyệt đâu. Người ta là ai chứ? ở độ tuổi như hoa như ngọc, vừa xinh đẹp lại có gia giáo. Đâu có giống Kỷ Đông Nham, ba mươi mấy tuổi rồi mà tiền án chất đống, đời sống riêng tư như mớ bòng bong.”

      Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười đáp.

      “À đúng rồi! Em cũng cho nhìn ảnh của Dương Nguyệt rồi đấy, cảm thấy thế nào? Có phải xinh hơn Joey kia nhiều ?” Tố Diệp cực kỳ nhiều đề tài.

      Niên Bách Ngạn định trả lời di động vang lên.

      nhìn dãy số hiển thị màn hình, cầm lấy di động, rồi đứng dậy, xoa đầu Tố Diệp: “ nghe điện thoại, em cứ ăn .”

      “Vâng~” Tố Diệp cắn thìa, nhàng gật đầu.

      Nhưng con ngươi của cứ nhìn mãi về phía bóng Niên Bách Ngạn tới tận khi ra khỏi phòng ăn, gương mặt nhuộm nghi hoặc.

      Điện thoại của ai thế nhỉ?

      Còn phải tránh mặt ?

      Trong lòng như có ngọn cỏ mọc lên. Cũng đồng thời cảm thấy thời gian gần đây Niên Bách Ngạn hơi kỳ lạ. tò mò ấy lại tăng thêm, khiến còn tâm trạng ăn uống nữa.

      Nhưng mà…

      Nghe trộm người ta chuyện điện thoại cũng hay lắm phải?

      Lý trí thức tỉnh Tố Diệp như vậy nhưng đôi chân nghe sai bảo. bê bát canh, rón ra rón rén bước tới góc rẽ của phòng ăn rồi thò đầu, hướng về phía phòng khách.

      Phòng khách toàn bật đèn sàn nhà, có cảm giác sáng bằng phòng ăn.

      Niên Bách Ngạn đứng trước cửa sổ. Cái bóng cao lớn bị những tia sáng nhạt nhòa bao trùm.

      tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, khiến cả trời đất sáng bừng lên.

      Cùng với đó, Tố Diệp cũng nhìn gương mặt nghiêng giá lạnh, nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn. Tuy nhìn được biểu cảm trong đôi mắt nhưng có thể thấy môi mím chặt, cả khuôn cằm cứng lại.

      Tố Diệp sửng sốt.

      bứt rứt với bao điều khó hiểu loáng thoáng nghe thấy : “! Giữ lại cho em! Em đích thân xử lý!”

      Đúng lúc ấy, lại có tia chớp lóe lên, ngay sau đó là tiếng sấm xé tan bầu trời.

      nhìn rất lúc những lời này, bờ môi Niên Bách Ngạn hơi rướn lên, nhưng lạnh lẽo trong đôi mắt rất đáng sợ. nhiều, từ sau khi nhận điện thoại chỉ đáp lại câu như thế, giọng rất thấp, đến nỗi khiến người ta thể thở nổi.

      Sau khi thấy cúp máy, Tố Diệp vội vàng lùi về phòng ăn. Khi Niên Bách Ngạn vào, uống canh, làm như có chuyện gì xảy ra.

      Niên Bách Ngạn phát ra điều bất thường. Thấy có vẻ ăn rất ngon, mừng thầm. Lúc này môi mới cong lên, ánh mắt cũng đượm ý cười.

      “Dương Nguyệt đúng là xinh hơn Joey.” trả lời câu hỏi ban nãy của .

      Tố Diệp sững người, lúc này mới chợt tỉnh lại: “Hả? À… đúng vậy!”

      Mà Niên Bách Ngạn cũng chỉ trả lời nốt câu hỏi đó. ràng là định tiếp tục đề tài này. nhìn Tố Diệp : “ phải ra ngoài có việc. Nếu về muộn em cứ ngủ trước , đừng đợi !”

      Tố Diệp lập tức đứng bật dậy.

      hiểu sao, bỗng cảm thấy hoang mang, bất an trong lòng.

      “Sao thế?” Thấy có vẻ lo lắng, căng thẳng, Niên Bách Ngạn nhịn được cười.

      “Mưa to thế kia, còn sao?”

      “Có chút chuyện phải làm.”

      “Nhưng mà…” Tố Diệp ấp úng: “Nhưng muộn lắm rồi…”

      Niên Bách Ngạn tới, ôm vào lòng: “Yên tâm , tuyệt đối về quá khuya đâu.”

      Tố Diệp rất muốn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng với những gì hiểu về có hỏi cũng . khẽ gật đầu rồi : “Vậy… về sớm nhé! Nếu sấm chớp thế này, em hơi sợ.”

      Niên Bách Ngạn hôn lên trán : “Được!”

      Tiễn Niên Bách Ngạn vào thang máy rồi, sau đó đứng nhìn dòng số trượt xuống tầng hầm, Tố Diệp cuộn chặt tay lại, nhanh chóng quay người vớ lấy chùm chìa khóa xe, sau đó theo ra ngoài.

      Trong hầm để xe, đợi cho chiếc xe phía trước khỏi, Tố Diệp mới ra khỏi thang máy. vội vàng lên chiếc xe khác, mở thiết bị định vị ra, rồi lao ra khỏi trời mưa gió.

      Ra khỏi nhà để xe.

      Trái tim ngừng run rẩy, ngón tay cũng lập cập.

      Xe đường nhiều lắm. dám theo quá sát, chỉ có thể cách mấy chiếc xe ở giữa rồi đuổi về phía trước…

      ~Hết chương 607~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 608: Quả nhiên là ông


      là chín giờ tối.

      Nhờ có ông trời làm cơn mưa lớn, chí ít tránh được nỗi khổ tắc xe giờ cao điểm buổi tối.

      Những cây cổ thụ hai bên đường chao đảo trong mưa gió. Ở nơi khuya khoắt xa xôi kia, chốc chốc lại có ánh chớp ngang qua, giống hệt cảnh tượng của vụ án giết người trong đêm trăng mờ gió rít. Nghĩ tới đây, Tố Diệp khỏi rùng mình.

      Theo đuôi vào ngày mưa, khó nhất chính là phân biệt tầm nhìn. Cộng thêm mưa to ào ào, nước mưa kính chắn gió cũng làm tầm nhìn hỗn loạn. Cũng may có máy định vị theo đuôi, nếu Tố Diệp chắc chắn bị mất dấu.

      Còn Niên Bách Ngạn lái xe lên đường cao tốc. Ban đầu chỉ chú ý tới đoạn đường trước mặt. Khi chậm lại lúc tới trạm thu phí, ánh mắt chợt lướt qua gương chiếu hậu, thấp thoáng nhìn thấy bóng của chiếc quen thuộc.

      Tim chợt hoảng hốt.

      Nhân quãng thời gian xếp hàng nộp phí mới nhìn kỹ. Biển số của chiếc xe đó hoàn toàn lọt vào tầm mắt .

      Hàng lông mi của chợt nhíu lại.

      Khi chiếc xe chầm chậm lên, lại cảm thấy hai chiếc xe trái phải cũng bình thường.

      Lúc ấy mới nhớ ra, kể từ lúc ra khỏi nhà, hình như hai chiếc xe này vẫn luôn theo .

      Sắc mặt Niên Bách Ngạn trở nên nặng nề.

      Chiếc xe phía sau là Tố Diệp. Vậy hai chiếc xe hai bên trái phải là của ai?

      qua trạm thu phí, Niên Bách Ngạn bất ngờ tăng tốc.

      Quả nhiên, hai chiếc xe kia cũng tăng tốc theo.

      Thế nhưng…

      Niên Bách Ngạn liếc nhìn gương chiếu hậu.

      Chiếc xe đằng sau theo. Nó vẫn cách khoảng năm, sáu xe, từ tốn và chậm rãi.

      Niên Bách Ngạn cảm thấy kỳ lạ bèn cúi đầu xuống nhìn. Lúc này mới phát ra mình vẫn bật hệ thống định vị. ngẫm nghĩ rồi giơ tay tắt . Ngay sau đó, nhấn ga tăng tốc.

      Chiếc xe như con quái thú sổ lồng trong đêm mưa, chạy với tốc độ cực nhanh.

      Đây là chuyện Tố Diệp hoàn toàn ngờ tới.

      Thấy xe của Niên Bách Ngạn bất ngờ tăng tốc, cũng vội vàng nhanh. Ai ngờ khi ngước mắt lên, xe của mất dạng. bàng hoàng, vội kiểm tra hệ thống định vị, nhưng thất vọng phát đối phương tắt!

      Tố Diệp sửng sốt.

      Sao lại như vậy? Lẽ nào Niên Bách Ngạn phát ra theo đuôi? Tố Diệp cảm thấy lo lắng. mất mục tiêu, nhất thời biết nên làm sao. Trước mặt là ngã rẽ, ngả về phía thành phố Thông Châu, ngả về Hà Bắc.

      phải thế nào mới đúng đây?

      Tố Diệp dám chắc Niên Bách Ngạn có phải phát ra mình hay , thế nên cũng thể gọi vào di động của , chỉ đành bấm bụng tiếp tục theo trực giác của mình.

      Mưa càng lúc càng lớn.

      Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, Niên Bách Ngạn tiếp tục nhanh về phía trước với tốc độ như cũ.

      Hai chiếc xe phía sau cũng bám sát rời.

      Ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt Niên Bách Ngạn, lúc sáng lúc tối. Ánh mắt tựa được bọc màn sương giá lạnh, nhưng đầu óc nhanh chóng tìm ra người có thể theo đuôi .

      Tại sao lại theo đuôi ?

      Chắc chắn là vì nảy sinh nghi ngờ đối với hành vi của . Thậm chí, có thể theo với tốc độ cao như thế này, nhất định là người thường xuyên theo dõi . Việc Tố Diệp theo rất dễ lý giải. Có lẽ chỉ cảm thấy tò mò, nhưng hai chiếc xe phía sau sao?

      Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại. Sau khi loại trừ số người có khả năng, mục tiêu cuối cùng dừng lại người Tố Khải.

      Tố Khải xuất thân là cảnh sát, độ mẫn cảm chắc chắn phải hơn người thường. Niên Bách Ngạn bất giác nhớ tới lần cậu tới tìm trước đây. Trông cậu có vẻ hờ hững, nhưng thực chất câu nào câu nấy đều có vẻ như muốn hỏi có ra ngọn ra ngành. Xem ra câu trả lời của lần trước khiến Tố Khải buông lỏng cảnh giác. Về điểm này, Niên Bách Ngạn cũng có thể hiểu được. Tố Khải theo dõi tin tức về tổ chức ma túy năm đó nhiều năm rồi, bây giờ có chút manh mối, nó đương nhiên thể từ bỏ bất kỳ đầu mối nào.

      Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ giây lát, ngay sau đó cho xe vào đường , rồi nhân lúc họ phòng bị lại tiếp tục đâm vào phố khác.

      lái chiếc xe có tính năng cực tốt. Từ tốc độ mà , nó vượt xa những chiếc xe thương vụ bình thường. Vì thế, hai chiếc theo đuôi kia chẳng mấy chốc bị cắt đuôi, hoàn toàn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Bên kia thành phố, trong chiếc xe cảnh sát dưới màn mưa, tuyến đường theo dõi máy tính cũng bất ngờ đứt đoạn.

      Tố Khải cau mày. Rất nhanh, cậu nhận được tin tức của cấp dưới.

      “Sếp! Mất dấu rồi! Có lẽ ta phát ra chúng ta nên cố tình cắt đuôi!” Tín hiệu ở đầu kia cũng tốt cho lắm, có lẽ vì cơn mưa này.

      Tố Khải nổi giận: “Bảo các cậu theo dõi, các cậu xem như là dạo phố sao? Tìm cho tôi!”

      Cấp dưới lập tức làm theo.

      Tố Khải lại phái thêm mấy cấp dưới khác theo.

      Trợ thủ bên cạnh ngần ngại: “Sếp! nghi ngờ Niên Bách Ngạn sao?”

      Tố Khải trả lời thẳng, chỉ bực bội đáp: “Bây giờ trong bệnh viện vẫn còn tên. Tuy rằng được cứu sống nhưng chỉ biết nằm đó như người thực vật, thể cung cấp cho chúng ta bất kỳ tin tức gì. Chúng ta chỉ có thể lấy tin tức từ Niên Bách Ngạn. Nếu đối phương liên lạc với ấy chắc chắn có manh mối.”

      Ngay từ đầu cậu biết Niên Bách Ngạn hợp tác.

      Cuộc chuyện hôm đó tuy rằng ấy trả lời với vẻ bình thản nhưng bình tĩnh quá mức ấy lại khiến Tố Khải do dự. Điều cậu lo sợ là Niên Bách Ngạn muốn giải quyết riêng chuyện này.

      Thế nên mấy ngày nay cậu cử người theo sát Niên Bách Ngạn.

      Quả sai, có cấp dưới báo cáo, tối nay ấy ra khỏi nhà.

      Mưa to như vậy còn ra khỏi nhà, rất kỳ lạ.

      Bây giờ xem ra, Niên Bách Ngạn quả thực có chuyện gì giấu trong lòng…





      Khó khăn lắm mới cắt được những cái đuôi theo dõi.

      Niên Bách Ngạn biết khi bị cảnh sát theo dõi, vậy chắc chắn thể được lớn nữa rồi. Nhưng con đường có camera giao thông cũng thể . chỉ có thể theo những con đường , lầy lội bùn.

      Mười rưỡi.

      có mặt ở địa điểm hẹn.

      nhà kho nằm ở ngoại ô Hà Bắc.

      Xung quanh có nhà dân, cực kỳ hoang vắng. Cộng thêm cơn mưa này còn lan tới tận địa phận tỉnh Hà Bắc, nên khu này còn chẳng có bóng chiếc xe nào.

      Xe vừa dừng lại có mấy người mặc áo đen từ trong nhà kho ra. Ai nấy đều cầm ô đen trong tay, im lặng đứng hai bên. Người gần nhất cung kính mở cửa xe ra. Niên Bách Ngạn từ xe bước xuống.

      Từ vị trí đỗ xe cho tới khi vào nhà kho, những người mặc áo đen hai bên đều giương ô che kín cho .

      Khi tới nhà kho, đám người áo đen lại lần lượt theo phía sau. Họ vào bên trong. Tất cả đều cực kỳ yên ắng.

      Trong số đó có người bước lên, lễ phép với người đàn ông uống rượu, hút xì gà đối diện: “Đại ca Khôn! Niên tới!”

      Người được xưng là đại ca Khôn nghe xong liền gật đầu, đặt điếu xì gà sang bên sau đó đứng dậy.

      Khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn vừa vào nhà kho, đại ca Khôn bật cười ha ha, rồi bước lên: “Tốc độ của chú em nhanh quá đấy!”

      Niên Bách Ngạn bắt tay với ông ta.

      thế giới này phải chỉ có ánh sáng, luôn có vài mảnh đất u tối. Mà có số người cần những nơi đó để sinh tồn, kiếm lời. Ví dụ như đại ca Khôn.

      Người đàn ông trước mặt trông khoảng năm mươi tuổi, mặt mũi xấu xí, thậm chí có thể là gầy gò, thó. Nhưng những người bạn trong giang hồ có ai biết danh tiếng đại ca Khôn? Từ lâu ông ta làm ít chuyện khiến cảnh sát đau đầu, lũng đoạn ít hộp đêm, quán bar, vũ trường. Sau này cảnh sát kiểm tra nghiêm ngặt, ông ta bèn chuyển sang đầu tư công thương nghiệp. Coi như ông ta đón kịp năm đầu tư vào bất động sản ở Trung Quốc là tốt nhất. Ông ta đầu tư ít hạng mục nhà đất ở các thành phố, đô thị loại phía bắc, có vẻ như muốn tẩy trắng cho thân phận của mình.

      Nhưng thực tế, sức mạnh của ông ta giang hồ vẫn còn giữ vững, thậm chí còn thâm nhập vào các ngành nghề, khiến rất nhiều thương nhân có máu mặt trong giới kinh doanh đều dính dáng tới ông ta.

      Niên Bách Ngạn quen biết với ông ta là chuyện của hơn mười năm về trước.

      Lúc ấy, ngành khai thác đá quý bắt đầu được người Trung Quốc coi trọng. Rất nhiều ông trùm có ý chen chân vào thử xem sao. Đại ca Khôn cũng ngoại lệ. Ông ta muốn có được chút lợi ích ở Nga và Nam Phi, dựa vào số vốn trong tay mình.

      Khi đó, đại ca Khôn ưng ý mỏ kim cương, kéo theo con số đầu tư mấy chục tỷ đồng. Chủ mỏ ba hoa chích chòe, khiến cho đại ca Khôn động lòng. Cộng thêm việc ông ta vốn dĩ hiểu biết tiếng , nên tìm luật sư đại diện và phiên dịch tới giúp đỡ. Mà vừa hay lúc ấy lại là lúc Niên Bách Ngạn theo sư phụ tới Nam Phi rèn luyện kỹ thuật cắt mài kim cương. vô tình gặp gỡ đại ca Khôn như thế.

      Từ , Niên Bách Ngạn theo bố tới rất nhiều mỏ kim cương, bẩm sinh khả năng quan sát rất nhạy bén đối với mỏ kim cương. với đại ca Khôn rằng mỏ kim cương đó tin tưởng được, đáng nhiều tiền như thế. Khi ấy đại ca Khôn còn tin, tìm rất nhiều nhân viên đo đạc tới đích thân kiểm tra. Kết quả ông ta kiểm tra ra mỏ kim cương có vấn đề. Trong lúc kinh hoàng, ông ta đưa hợp đồng cho Niên Bách Ngạn xem.

      Xem xong, Niên Bách Ngạn ngao ngán lắc đầu, với đại ca Khôn rằng ông ta bị lừa rồi. hợp đồng viết là chuyện. Bên trong có rất nhiều cái bẫy vô hình, chính vì đối phương biết đại ca Khôn kém tiếng .

      Sau này đại ca Khôn mới biết, ra người luật sư và phiên dịch mà ông ta tìm đến cũng bị đối phương mua chuộc. Chỉ cần ông ta ký tên cũng đồng nghĩa với việc bỏ ra khoản tiền khổng lồ để mua về cái mỏ phế!

      Đại ca Khôn sợ đến toát mồ hôi, vô cùng cảm kích Niên Bách Ngạn giúp ông ta giữ được mấy chục tỷ tiền vốn, nếu ông ta chắc chắn phải nhảy lầu.

      Cũng kể từ ngày đó, đại ca Khôn coi Niên Bách Ngạn là ân nhân, còn hứa rằng, sau này bất luận có phiền phức gì, ông ta nhất định giúp.

      Trong xã hội bây giờ còn cái gọi là nghĩa khí giang hồ nữa rồi. Nhưng đại ca Khôn cũng là người lớn lên từ thời đại chém chém giết giết, người vẫn còn máu giang hồ. Đây cũng là lý do cuối cùng Niên Bách Ngạn nhờ đại ca Khôn giúp đỡ.

      Niên Bách Ngạn hỏi : “Người đâu?”

      Đại ca Khôn tươi cười chỉ vào bên trong: “Thằng khốn đó cứng miệng ra phết. Nhưng chú em cứ yên tâm! giúp chú giải quyết tất cả những lo lắng về sau!”

      “Cảm ơn đại ca!” Hòn đá tảng trong lòng Niên Bách Ngạn cuối cùng được trút xuống. vào trong.

      Gian cuối cùng của nhà kho có thắp mấy ngọn nến, cực kỳ u. Thi thoảng còn nghe thấy tiếng sấm. buổi đêm như thế này, khung cảnh như thế này quả thực rợn người.

      Ở trong góc có người dựa, cúi gằm đầu xuống. đầu ta bị trùm chiếc khăn màu đen, chân tay đều bị trói chặt.

      Niên Bách Ngạn bước lên, dừng lại, hơi nheo mắt. đứng từ nhìn xuống người trong góc. Đại ca Khôn cũng theo vào. Ông ta ra hiệu cho đám thuộc hạ. Bọn chúng bước lên, kéo khăn trùm đầu của ra.

      Dưới ánh nến u, người đó cũng mệt mỏi ngước lên.

      Khoảnh khắc ấy, vết sẹo đáng sợ gương mặt vô cùng nét.

      Niên Bách Ngạn thu hết diện mạo của vào tầm mắt. Đáy mắt chợt lạnh . lạnh lùng lên tiếng: “Quả nhiên là ông!”



      ~Hết chương 608~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 609: tuổi thơ dám nhìn lại


      Giống như có người cho bạn giỏ dây thừng. Các sợi dây thừng được quấn bện lộn xộn vào nhau, bắt bạn trong khoảng thời cố định tìm được đầu kia của dây thừng. Sau đó, bạn dốc hết sức lực tìm, cuối cùng mới phát đầu của sợi dây thừng nối với tận đáy giỏ. Chỉ cần dây vào, cả hai ắt thương tích đầy mình.

      Khi khăn trùm đầu của kẻ đó được đại ca Khôn tháo xuống, khi ánh nến soi sáng gương mặt đó, Niên Bách Ngạn bất chợt hiểu ra đạo lý này.

      Gương mặt ấy cực kỳ đáng sợ.

      Nhất là trong đêm mưa như thế này.

      Cho dù xung quanh có cửa sổ vẫn có thể nghe được tiếng sấm ầm vang nơi chân trời, gần như chấn động tới độ dưới chân cũng rung lên, chao đảo. Còn người trước mặt này có lẽ ngờ đối phương lại là Niên Bách Ngạn. Đầu tiên ngẩn người nhìn rất lâu, sau đó mới phản ứng lại, bật cười ha ha.

      Dáng vẻ cười to của còn khiếp đảm hơn cả lúc im lặng và nhìn với vẻ ngỡ ngàng. Vì vết sẹo ấy, vì cái miệng của khi cười để lộ hàm răng chảy máu. Có lẽ bị người của đại ca Khôn tẩn trận, nhưng cũng may chỉ là vết thương ngoài da.

      Ánh mắt Niên Bách Ngạn thản nhiên. đứng nhìn từ xuống dưới, im lặng chứng kiến cười. Ánh nến lắc lư cơ thể . Cao lớn và giá buốt.

      Cho tới khi đối phương cười , cười tới mệt nhoài, Niên Bách Ngạn mới lạnh nhạt : “Thạch Thành, ngờ ông vẫn còn sống!”

      Thạch Thành, cũng chính là “gã mặt sẹo” mà Kỷ Đông Nham tới. Cũng thể trách Kỷ Đông Nham lại gọi Thạch Thành như vậy. Trước đây, tất cả những ai quen biết Thạch Thành đều gọi là “mặt sẹo”.

      Từ lần đầu tiên Niên Bách Ngạn được gặp Thạch Thành, gương mặt như vậy rồi. Lúc đó mới chỉ mười tuổi. Năm đó, tính cách của Thành Thạch vẫn còn khá ôn hòa, nên đương nhiên vẫn còn vui vẻ, hòa nhã với .

      Chỉ có điều…

      Sau khi nghe thấy Niên Bách Ngạn vậy, Thạch Thành hừ tiếng yếu ớt: “ hổ danh là con trai của Niên Quý, cho dù chứng cứ chỉ là cọng rơm, mày cũng bỏ qua.”

      Có người mang ghế ra cho Niên Bách Ngạn. ngồi xuống, liếc nhìn Thạch Thành bị trói gô, khẽ cười khẩy mấy cái rồi châm điếu thuốc lên, rít hơi và từ từ nhả khói.

      Làn khói thuốc như tơ nhện bay lên trời, mang thân hình thanh thoát, mềm mại rồi từ từ phai nhòa.

      Còn đôi mắt của Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn nhìn Thạch Thành qua làn khói xám. Nó u tối tựa đêm đen, sâu lường được.

      chầm chậm hút thuốc, giọng cũng chết chóc, lạnh lẽo như tro tàn: “Việc ông còn sống quả khiến tôi kinh ngạc. Chí ít , khi lời uy hiếp của ông xuất trong hôn lễ của tôi, tôi vẫn chưa nghĩ rằng người đó lại là ông.”

      chưa từng đó chỉ là trò đùa ác ý.

      Chỉ có điều, nếu vậy, Tố Diệp tưởng .

      muốn sau khi kết hôn vẫn hoang mang, lo lắng, sống trong nơm nớp lo sợ.

      Nhưng trong lòng Niên Bách Ngạn hiểu rất .

      Đó tuyệt đối phải là tờ giấy trêu đùa khi xuất . Nó giống như lời chúc phúc, thực chất là đối phương biết mọi chuyện của .

      Thế nên, Niên Bách Ngạn đợi.

      Chậm rãi chờ đợi.

      Chuyện này giống như đối phương bắt cóc người, vậy ắt xuất vào thời điểm thích hợp để đòi tiền chuộc của thân nhân con tin vậy.

      Trực giác với Niên Bách Ngạn rằng, kẻ này nhất định còn xuất .

      Quả nhiên, kẻ này lần nữa ra tay.

      gửi cho mảnh giấy, có viết dòng chữ: Tao biết bí mật của mày!

      Bí mật của Niên Bách Ngạn quá nhiều.

      Phàm là những người leo lên được vị trí đỉnh cao của nghiệp, ai thể có mấy bí mật?

      Nhưng Niên Bách Ngạn tự cho rằng mình có bí mật nào mà có thể bị kẻ khác lợi dụng làm điểm yếu. Ngoại trừ, chuyện duy nhất.

      Khi biết được đặc trưng của kẻ này từ Kỷ Đông Nham, bắt đầu nghi ngờ đó là Thạch Thành. Nhưng nhớ rất , Thạch Thành chết rồi, cùng với vợ con của .

      Người chết, sao có thể sống lại đây?

      Nhưng chứng minh là có thể.

      Ví dụ như Diệp Uyên, hay như Thạch Thành đứng trước mặt đây.

      Sau khi nghe xong lời của Niên Bách Ngạn, Thạch Thành cười khẩy: “ vậy, coi như tao thắng mày rồi?”

      Niên Bách Ngạn cong môi, gẩy tàn thuốc.

      đoạn tro tàn rơi xuống mặt đất. Chẳng mấy chốc, chúng bị giày của di sạch, để lại dấu vết.

      “Thạch Thành! Bao nhiêu năm nay ông mai danh tích, chẳng phải vì muốn báo thù tôi sao?”

      Thạch Thành nghiến răng: “Là báo thù nhà họ Niên chúng mày!”

      “Ông muốn báo thù? Ông muốn báo thù cái gì đây? Đừng quên! Vợ con ông bị chính ông hại chết, liên quan gì tới người khác?” Niên Bách Ngạn cất giọng giá lạnh.

      Thạch Thành phẫn nộ, trợn tròn con ngươi, nhìn chằm chằm vào : “Niên Bách Ngạn! Năm đó mày mới có mười mấy tuổi, mày hiểu cái gì?”

      So với phẫn nộ của , trông Niên Bách Ngạn vô cùng bình thản. từng chữ: “Tuy năm ấy tôi chỉ có mười mấy tuổi nhưng cũng biết ông cho vợ mình uống thứ gì.”

      Cả người Thạch Thành run lên. hơi nheo mắt lại, tia thẳng Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn lại rít thêm hơi, nhàng nhả khói, nhìn Thạch Thành, như cười như .

      Thạch Thành mím chặt môi, rất lâu sau mới nghiến răng : “Niên Bách Ngạn! Cái dáng vẻ của mày bây giờ, giống hệt thằng bố mày!”

      “Có lẽ tôi lý trí hơn bố tôi, biết cái gì nên chạm vào, cái gì !”

      Thạch Thành hằn học nhìn : “Chính nhà họ Niên chúng mày nợ tao!”

      “Nhưng, người hằng ngày tự tay ép buộc vợ mình hít ma túy… lại là ông!” Giọng của Niên Bách Ngạn rất lạnh. vứt điếu thuốc xuống đất. Đôi giày da bóng loáng giẫm mạnh lên. Sau đó nhanh chóng có người chạy lên, nhặt đầu lọc ấy lên, để lại dấu vết.

      “Thạch Thành! Ngày nào ông cũng thêm ma túy vào canh cho vợ mình uống, hơn nữa lại còn là loại có hiệu quả cực mạnh. Tự ông xem, rốt cuộc là bố tôi sai hay tự ông gây nghiệt đây?”

      Vừa nghe tới đây, Thạch Thành lập tức trở nên rất kích động. ta giãy giụa muốn đứng dậy. Vết sẹo mặt trông lại càng dữ tợn. Tiếc là ta vừa động đậy, liền có người của đại ca Khôn bước lên ghìm chặt lấy , đau đớn khiến phải nhe răng.

      Niên Bách Ngạn ra hiệu buông ra. Người kia liền nghe lời, lùi qua bên.

      Thạch Thành thở hổn hển, phun miệng đầy máu, nhìn Niên Bách Ngạn trân trân: “Năm xưa, nếu phải tại bố mày cưỡng bức vợ tao, liệu tao có làm thế ?”

      “Cưỡng bức ư?” Niên Bách Ngạn như vừa nghe thấy câu chuyện nực cười nhất đời, nhưng đôi mắt vẫn băng giá: “Vợ ông hèn hạ, còn cần bố tôi cưỡng bức sao?”

      “Mày…” Thạch Thành đứng bật dậy, nhưng tay chân vẫn bị trói chặt nên nhất thời đứng vững lại ngã xuống đất.

      Niên Bách Ngạn đứng lên, bước từng bước tới trước mặt , nhìn với vẻ lạnh nhạt: “Vợ ông là hạng người gì, ông còn hay sao?”

      “Nhà họ Niên chúng mày quả nhiên đứa sau giảo hoạt hơn đứa trước. Nếu mày vẫn luôn mồm bảo vệ cho thanh danh của bố mày, vậy tao rất muốn biết, đứa con trong bụng vợ tao là của ai đây?” Thạch Thành hỏi sắc bén.

      Niên Bách Ngạn trầm mặc.

      Thạch Thành khinh miệt: “ trả lời được chứ gì? Mày trả lời được cũng sao, để tao cho mày biết. Đứa con trong bụng ấy là của bố mày.”

      Niên Bách Ngạn điềm nhiên nhìn .

      Nhìn vẻ mặt này của , Thạch Thành hiểu ra biết: “ ra mày biết từ lâu.”

      Niên Bách Ngạn bình thản : “Cố nhân tới kể chuyện xưa, tôi cũng phải ôn lại mới được chứ.”

      “Niên Bách Ngạn! Tao đúng là xem thường mày rồi!”

      Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Người ông xem thường là vợ ông!” hơi nheo mắt lại. Tia sáng lạnh lẽo hắt ra từ đôi mắt hẹp dài: “Nếu vợ ông chính là Chessia ông nên hiểu , bà ta khi nào chịu an phận!”

      “Câm mồm! Tao cho phép mày gọi ấy là Chessia, được phép!” Thạch Thành như phát điên: “ ấy là Quản Yên, ấy phải là Chessia!”

      “Đáng tiếc, so với Quản Yên, vợ ông thích làm Chessia hơn!” Niên Bách Ngạn bình tĩnh tới nỗi người ta phải run sợ.

      Lời của Thạch Thành nửa đúng, nửa sai.

      Nửa đúng là, vợ của Thạch Thành quả thực với bố rằng, bà ta mang thai. Điều đúng là, từ đầu tới cuối bố phải người chủ động, mà chính bà ta chủ động ngã vào lòng ông.


      Năm ấy, 11 tuổi.

      Những đứa trẻ khác có thời thơ ấu như thế nào, dám tưởng tượng, cũng chưa bao giờ được biết. Nhưng biết điểm rằng, đời này có nhiều đứa trẻ có được tuổi thơ “muôn màu muôn vẻ” như . Từ biết mình gánh vai trọng trách nặng nề như thế nào. Từ bố nhắc đầy thấm thía rằng, là con trai của nhà họ Niên, là người thừa kế của Niên Thị, là người kế thừa nghiệp của bố.

      Thế nên, chưa từng ở lại nơi nào quá ba năm. Lần nào và mẹ cũng theo bố ở các quốc gia khoảng thời gian. Nơi nào có nhiều mỏ kim cương phong phú nơi ấy có cái bóng loắt choắt của .

      trải qua thời thơ ấu của mình trong mỏ kim cương.

      được chơi những món đồ chơi súng gươm như những đứa trẻ bình thường khác, cũng được tụ tập cũng lũ trẻ chạy quanh các con ngõ. Tuy rằng bố là người Bắc Kinh, hơn nữa tại Bắc Kinh còn sở hữu tứ hợp viện khiến người ngưỡng mộ, nhưng từ lại có thể là thứ tiếng phổ thông tiêu chuẩn hoặc thứ tiếng địa phương, có thể là tiếng Mỹ, có thể là tiếng Nga hoặc còn có thể là tiếng Ba Tư, tiếng Tây Ban Nha.

      Thứ duy nhất biết chính là chất giọng Bắc Kinh vốn dĩ phải thuộc về mình.

      So với những đứa trẻ Bắc Kinh, thậm chí so với những người lớn lên ở Bắc Kinh, chốc chốc lại vài câu tiếng Bắc Kinh như Tố Diệp, Niên Bách Ngạn giống người nước ngoài hơn, từ sống cuộc sống yên ổn.

      có những người bạn cố định, ngoại trừ Kỷ Đông Nham và Văn Giai.

      Thế nên, bất luận tới đâu đều nhớ tới việc gửi bưu thiếp cho hai người họ. Nhưng bưu thiếp lúc nào cũng chỉ trơ trọi cái tên của . Những lời chúc phúc khác, biết viết.

      Nghiêm túc mà , biết cách thể quan tâm dành cho bạn bè.

      điều khiến luôn tự hào là tình cảm của bố mẹ.

      Trong ấn tượng của , bố luôn cực kỳ chiều mẹ. chưa bao giờ nhìn thấy bố nổi nóng với mẹ. Hơn nữa mẹ còn là người vô cùng nhã nhặn, thường ngày chuyện với bố cũng luôn , dịu dàng.

      Cho tới năm 11 tuổi.

      Chiến tranh giữa bố và mẹ bùng nổ.

      Hôm ấy, mẹ khóc rất dữ, gần như ném hết tất cả những gì có thể ném. Còn người bố trước nay luôn kính trọng, người bố uy quyền, cao lớn lại cúi gằm ngồi sofa, mặc cho mẹ chửi mắng như điên.

      Khi ấy trốn trong phòng sách, lặng lẽ dựa vào góc, hai cánh tay ôm lấy hai đầu gối. như những đứa trẻ khác hay gào khóc khi nhìn thấy bố mẹ bất hòa, chỉ ngồi đó, im thin thít.

      loáng thoáng nghe được tình.

      Người bố mà kính nhất ngoại tình, bồ bịch. Mà người đàn bà đó… chính là Quản Yên!



      ~Hết chương 609~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 610: Tổ chức “Thiên thần Samele”


      Quản Yên, người đàn bà xinh bằng mẹ nhưng lại rất khêu gợi.

      Niên Bách Ngạn chỉ từng nhìn mặt bà ta lần, ấn tượng sâu nhất chính là đôi mắt phương lòe loẹt khủng khiếp, lẳng lơ và mê hoặc, giống hệt con mỹ nhân xà. Kỳ lúc đó cũng hiểu xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng thầm sợ hãi. sợ bố có người phụ nữ khác còn cần hai mẹ con nữa.

      Vậy mà bố làm vậy.

      Bố xin lỗi rồi với mẹ, ông uống rượu sau đó hiểu sao, chuyện đó lại xảy ra.

      Mẹ tha thứ cho bố, nhưng cũng khẳng định tha thứ cho bố. Cứ như vậy, mối quan hệ của hai người vì có Quản Yên xen vào mà trở nên căng thẳng.

      Cứ như thế, Quản Yên trở thành cái gai trong lòng mẹ.

      Bố biết mình có lỗi với mẹ nên những ngày tháng sau đó dốc lòng thương, chiều chuộng. Chỉ cần thu thập được bảo vật hiếm có, bố lại cố gắng lấy về cho mẹ. Mà cũng vì bố sâu sắc nên thời gian lâu dần, mẹ cũng mềm lòng.

      Gia đình họ dường như lại quay về những tháng ngày bình yên.

      Cho tới khi Niên Bách Ngạn gặp lại Quản Yên lần nữa. Năm đó, 14 tuổi.

      Đó là khi ở trong phòng sách của bố. Qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy người đàn bà đó đứng trước mặt bố, cởi lần lượt từng bộ đồ người xuống. Ánh mắt bà ta phóng đãng và kiều mị, hoàn toàn kiêng dè chút nào. Bà ta về phía bố, sau đó nép vào lòng bố.

      nhìn thấy bố giơ tay lên, vỗ nhàng lên người bà ta với vẻ mặt lạnh nhạt.

      nghe thấy bố khẽ với bà ta: Quản Yên! Em có chồng con rồi!

      Nhưng Quản Yên lại : Em còn Thạch Thành từ lâu rồi. Từ sau khi mặt ta bị chém, tính tình cũng trở nên nắng mưa thất thường. Em chán sống với ta rồi. Quý! Em chỉ muốn được ở bên thôi!

      thấy bố nhíu mày, với giọng sốt ruột: Tôi chỉ mình Tư Tuyết thôi!

      Quản Yên bật cười, trông ta rất bi thương: Nhưng vẫn chẳng thể rời xa em, phải sao? Cho dù chỉ thích cơ thể của em, em cũng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh , cần danh phận gì hết.

      Bố gì nữa, chỉ trầm mặc.

      Cảnh đó khiến Niên Bách Ngạn bị chấn động dữ dội.

      hiểu. ràng bố mẹ đến thế, tại sao còn dây dưa, nhùng nhằng với người đàn bà khác?

      Vào lúc còn do dự biết có nên kể chuyện này với mẹ hay bố chủ động hết với mẹ. Vẫn trong phòng sách đó. Chỉ có điều, lần này bố ôm mẹ rất chặt, gương mặt ông vùi vào cổ mẹ.

      Họ tưởng ra ngoài chơi. Nhưng đâu mà chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.

      Mẹ rất bình tĩnh, dịu dàng hỏi: muốn với em chuyện gì?

      thấy bố từ từ nâng mặt mẹ lên, nét mặt đau khổ. Ông : Xin lỗi em, Tư Tuyết! lại ở cùng với Quản Yên lần nữa.

      Tay mẹ run lên, cả giọng mẹ cũng vậy. Mẹ hỏi: Rồi sao nữa?

      Bố nhìn vào mắt mẹ và : Quản Yên mang thai con của .

      Câu ấy vừa bật ra, những mẹ đứng trong phòng khách thảng thốt mà ngay cả Niên Bách Ngạn nghe lén bên ngoài cũng sửng sốt.

      Thời gian như ngừng trôi. Tất cả mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng.

      Cho tới khi bố lên tiếng phá vỡ yên ắng chết chóc này. Giọng ông khô khốc: Tư Tuyết! Đừng ly hôn với ! Người là em, phải ta!

      Từ đầu tới cuối, mẹ gào thét mà chỉ hỏi: Vậy bảo ấy phải làm sao?

      Bố cúi mái đầu trước nay luôn kiêu ngạo xuống, gần như cầu xin mẹ: Cho chút thời gian, xử lý ổn thỏa.

      Mẹ nhìn bố: Xử lý? người phụ nữ mang thai con của , mà lại dùng hai chữ “xử lý” ư?

      Bố thốt nên lời.

      Mẹ xoa bụng mình, khẽ : Niên Quý! biết ? Em cũng có thai rồi.

      Niên Bách Ngạn đứng ngoài cửa bỗng giật mình, trong lòng nảy sinh cảm giác lạ lẫm. có em trai hoặc em sao?

      Còn trong phòng sách, bố dường như trở nên cực kỳ phấn khích: Tư Tuyết! Em…

      Nhưng bố còn chưa hết câu nghe thấy mẹ : Nhưng Niên Quý! phạm sai lầm, em bao giờ gặp lại nữa.

      Cậu bé Niên Bách Ngạn khi ấy quả thực vô cùng sợ hãi.

      Nhưng người lo sợ nhất lại là bố. Ông quát to rằng: được! cho phép em làm vậy!, rồi lần nữa ôm chặt mẹ vào lòng, giải thích với mẹ rằng: Em cũng hiểu người đàn bà tên Quản Yên đó mà, thể tùy tiện đắc tội được. Nhưng xin em hãy tin , giải quyết ổn thỏa.

      Lúc nãy, phẫn nộ của mẹ mới bùng phát, có lẽ lúc nãy mẹ chỉ gắng nín nhịn mà thôi.

      Mẹ gào khóc, ngừng đánh bố, mắng ông là khốn nạn.

      Bố mặc cho mẹ đánh đập và nhiếc móc vẫn quyết buông tay.

      Mẹ thể rời xa bố, vì ông sai hơn mười vệ sỹ trông chừng mẹ. Mẹ tới đâu, đám người ấy theo tới đó. Còn khoảng thời gian ấy, bố cứ xong việc là quay về nhà, nghĩ đủ mọi cách để khiến cho mẹ vui.

      Trông mẹ càng ngày càng xuống sắc.

      Lần mang thai thứ hai này, mẹ bị nghén rất dữ.

      lần, bố có nhà, chỉ có ở bên cạnh mẹ. Tất cả đồ ăn người giúp việc làm đều hợp khẩu vị của mẹ, bèn chủ động xuống bếp, làm cho mẹ món ăn được học khi ở Nam Phi. Mẹ ăn được ít, còn khen khôn lớn, hiểu chuyện rồi.

      Sau đó mẹ bảo tới.

      ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ. Bà nhìn , ánh mắt ngập tràn thanh thản. Bà : Ngạn Ngạn à! Con rất giống, rất giống bố con. Lớn lên, biết gương mặt này làm bao nhiêu say đắm đây.

      Niên Bách Ngạn những tưởng mẹ kể cho nghe những chuyện trước đây của bố. Trước đây khi bố có nhà, mẹ lại kể rất nhiều chuyện khi bố còn trẻ. Từ trong mắt mẹ, luôn nhận ra tình say đắm và quyến luyến bà dành cho bố.

      Nhưng lần này mẹ kể chuyện của bố nữa.

      Mẹ chỉ nhìn , dốc hết lòng mình với : Ngạn Ngạn! Con phải ghi nhớ. Làm người đàn ông, có những chuyện con nên làm và nên làm. Trong nghiệp, con phải học tập bố con, học bố biết cần cù, chịu khó, học bố gan dạ, biết nhìn xa trông rộng. Nhưng trong chuyện hôn nhân, con được học bố con. Hoặc là lấy vợ, khi lấy vợ, con nhất định phải có trách nhiệm với ấy. được phụ lòng ấy. Càng được làm những chuyện phản bội ấy, tổn thương ấy. Nếu ấy sống bằng chết.

      Câu này vẫn luôn được khắc ghi tận đáy lòng Niên Bách Ngạn.

      Chồng của Quản Yên cuối cùng tới tìm bố với vẻ tức giận tột cùng.

      Đó là khi ở công xưởng của bố, khi đó cũng giúp việc.

      Thạch Thành, chồng của Quản Yên, là người biết từ lâu. Ông ta sinh ra rất dũng mãnh. Điều khiến người ta khó quên nhất chính là vết sẹo mặt ông ta. Nhưng nghe khi trước Thạch Thành cũng rất điển trai. Vì lần đánh nhau bị thương ở mặt mà từ đó gương mặt ông ta trở nên tàn lụi, xấu xí.

      Ông ta cảnh cáo bố đừng có quấy rầy Quản Yên nữa, còn bố hỏi ông ta làm gì Quản Yên rồi.

      Thạch Thành đó là chuyện của hai vợ chồng họ, liên quan tới bố.

      Ông ta còn với bố, từ nay về sau nước sau phạm nước giếng, bảo bố đừng có làm phiền Quản Yên nữa. Bố hỏi về đứa con của mình. Thạch Thành cười khẩy , ông ta ép Quản Yên phá bỏ rồi. Lúc ấy sắc mặt của bố rất khó coi.

      Khoảnh khắc đó, Niên Bách Ngạn bất chợt hiểu ra quyết định của bố. Bố chỉ mẹ , nhưng có nghĩa là ông cho phép đứa con của mình mồ côi, nơi nương tựa. cách khác, bố cần Quản Yên nhưng lại cần đứa con trong bụng bà ta.

      Lúc ấy Thạch Thành sống cùng họ trong thành phố. Sau khi Thạch Thành rời , Niên Bách Ngạn càng nghĩ càng cảm thấy bình thường nên lén lút theo.

      Muốn xông vào biệt thự của Thạch Thành phải chuyện dễ, phải né tránh camera, còn phải né tránh hệ thống cảnh báo. Nhưng Niên Bách Ngạn biết cách làm nhiễu loạn hệ thống cảnh báo nên cũng chuồn vào thuận lợi.

      Kết quả, nhìn thấy cảnh tượng nên nhìn.

      Người đàn bà đó rất yên lặng, yên lặng cách kỳ lạ. Bà ta ngồi trong góc phòng ngủ, gương mặt nhợt nhạt. tận mắt chứng kiến Thạch Thành cho gói màu trắng vào bát canh sau đó cho người đàn bà kia uống.

      Sau này, Niên Bách Ngạn vẫn cảm thấy bứt rứt, lên lén lút vào thêm mấy lần nữa. phát tình trạng của người đàn bà kia mỗi lúc tệ. Bà ta co quắp, co giật. Và lần này, Thạch Thành tiêm thẳng thứ đó vào cơ thể bà ta.

      Lúc ấy Niên Bách Ngạn biết đó là gì. Sau này mới biết, Thạch Thành làm cho vợ mình nghiện ma túy.

      Về sau, nghe thấy chuyện.

      Quản Yên lên cơn điên, ôm theo con trai của Thạch Thành nhảy lầu tự sát, còn Thạch Thành bị người ta đánh tới chết.

      Dĩ nhiên, đó chỉ là chuyện Niên Bách Ngạn nghe . chỉ nhìn thấy vũng máu. Chẳng mấy chốc nó bị cơn mưa ào ào quét sạch. Rồi cả gia đình họ cũng dần dần bị người ta quên lãng. Cho tới khi nhà họ Niên đối mặt với khủng hoảng kinh tế. Cho tới khi bố mẹ lần lượt qua đời. Và cho tới tận bây giờ.

      “Thạch Thành! Chính ông là kẻ táng tận lương tâm. Nếu phải ông cho vợ mình hít ma túy, sao bà ta có thể chịu nổi giày vò mà nhảy lầu tự sát?” Hồi ức của Niên Bách Ngạn dừng đứng lại. lại châm điếu thuốc, gương mặt chìm trong màn sương lạnh.

      Xét về báo thù, mới là người càng muốn giết cả gia đình Thạch Thành. Nếu có Quản Yên, mẹ cũng phải đau buồn, u sầu.

      Thù hận trong đôi mắt của Thạch Thành: “Tao chỉ có thể dùng cách này mới có thể ngăn ấy tới gặp bố mày!”

      “Kết quả, chính ông hại chết bà ta, còn cả con trai của hai người nữa!” Niên Bách Ngạn tin rằng Thạch Thành để Quản Yên giữ lại đứa con của bố. Ép bà ta phá thai là chuyện chắc chắn.

      Sau này ra cũng nghi ngờ người đuổi giết Thạch Thành là người của bố. Bố cả đời cao ngạo. Tuy người đàn bà đó nhưng con của mình bị giết chết như vậy, e là ông cảm thấy còn thể diện chút nào.

      “Tất cả những gì tao chịu đựng tới ngày hôm nay đều do nhà họ Niên chúng mày gây ra. có bố mày, tao và Quản Yên cũng đến nỗi hết cách cứu vãn!” Thạch Thành phẫn nộ nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn: “Tao vốn dĩ có thể hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, vốn dĩ có thể có được nhiều hơn. Nhưng bao năm qua tao phải sống cuộc sống thế nào? Chui lủi như con chuột. Đầu tiên là bị bố mày đuổi cùng diệt tận, sau đó lại tới mày!”

      Niên Bách Ngạn lạnh nhạt lắng nghe. nhả vòng khói, sau đó vứt nửa điếu thuốc hút dở . ra hiệu cho những người xung quanh ra ngoài. Đại ca Khôn thấy vậy bèn lệnh cho đám đàn em rời . Khi chỉ còn hai người họ, Niên Bách Ngạn gần tới Thạch Thành, từ từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt : “ sai! Tôi những phải thanh lý sạch người của bố tôi, còn cả người của Chessia, thậm chí là người của Samle. Năm đó, chín thế lực hợp thành tổ chức thiên thần Samele, cuối cùng đánh đánh giết giết chỉ còn lại ba người.”

      Dứt lời, giơ tay, túm chặt lấy đầu của Thạch Thành, ép thể nhìn mình. Nụ cười lạnh của Niên Bách Ngạn lan tận khóe môi. dằn mạnh từng chữ: “Bây giờ, ông , Samle là ai?”



      ~Hết chương 610~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :