1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn kinh mộng III - Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm (Full 724c+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 591: Sau này được dọa như vậy nữa


      Việc Niên Bách Tiêu quay về Bắc Kinh là cơ mật.

      Tố Diệp giấu Niên Bách Ngạn, đích thân ra sân bay đón cậu.

      Cậu vẫn ngồi hạng ghế phổ thông như mọi khi, cùng đám người ồ ạt ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, cậu cực kỳ phấn khích, giơ tay ra sức vẫy về phía .

      So với lần trước gặp mặt, cậu đen , còn gầy . Nhưng cánh tay và bả vai càng ngày càng rắn rỏi.

      Cậu ta rảo bước nhanh đôi chân dài, xách hành lý tới. Rồi lại giống lần đầu tiên gặp mặt ở sân bay, cậu như bình thường mà tay giữ chắc lan can, phi cả người qua, sau đó thò cánh tay dài, nhấc luôn cả vali hành lý sang.

      Tố Diệp thấy vậy, vừa nực cười lại vừa chẳng biết sao.

      “Sao lại ngồi hạng ghế phổ thông rồi? Em hết tiền hay làm sao?”

      Niên Bách Tiêu tháo kính râm xuống, tươi cười với : “Ghế hạng nhất toàn mấy ông già, chẳng có gì để ngắm. Ghế phổ thông khác, biết bao nhiêu là đẹp!”

      Tố Diệp kinh ngạc. phải vì chuyện cậu ngồi hạng ghế phổ thông mà vì cậu có thể ra được câu tiếng Trung hoàn chỉnh. Tuy rằng ngữ điệu vẫn chưa chuẩn xác, cũng vẫn còn những chữ phát sai, nhưng ràng là tiếng Trung của cậu tiến bộ vượt bậc.

      “Tiếng Trung tồi đâu!”

      “Ngày nào em cũng “nuyện tập”!” Niên Bách Tiêu dương dương tự đắc.

      Tố Diệp nhịn được cười: “Là “luyện tập” chứ phải “nuyện tập”, em đừng lẫn lộn “l” với “n”.”

      “Luyện tập!” Niên Bách Tiêu hệt như đứa trẻ con.

      tán được mấy máy bay rồi?” Tố Diệp cười hỏi.

      Niên Bách Tiêu nhún vai, vô cùng thoải mái: “Toàn là họ tán tỉnh em.”

      “Kiêu căng!” Tố Diệp bật cười.

      Niên Bách Tiêu tỏ vẻ ấm ức: “Em vốn dĩ rất đẹp trai mà.”

      Về điểm này Tố Diệp tin tưởng. Từ lúc cậu ta xuống sân bay, dọc đường giết chết ít trái tim của các trong chớp mắt.

      Những chàng đẹp trai bao giờ cũng được chú ý hơn các đẹp.

      Lên xe rồi, Niên Bách Tiêu chủ động cầu được lái xe, làm Tố Diệp sợ hãi phải ngừng nhắc nhở: Đây là Bắc Kinh, phải đường đua đâu đấy. Tuyệt đối đừng có phạm luật. Tháng này chị sắp bị trừ hết điểm rồi.

      Niên Bách Tiêu làm yên lòng rằng nhất định khống chế điểm của ở sát nút của bờ vực phải thi lại bằng lái xe.

      Khi lên đường, Niên Bách Tiêu lái rất vững vàng.

      “Em chuẩn bị quà gì cho trai rồi?” Tố Diệp hỏi.

      Niên Bách Tiêu tỏ ra thần bí: “Bây giờ thể được!”

      Tố Diệp nhướng mày: Vớ vẩn chứ gì!

      Nhân lúc rẽ ngoặt, Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn cái, bất giác câu: “Chị lại đẹp hơn nhiều đấy!” Các khác dù có đẹp đến đâu cũng bằng diện mạo của .

      Tố Diệp mím môi: “Tiếng Trung lưu loát rồi, học nịnh người khác trước phải ?”

      Niên Bách Tiêu định đây là những lời lòng nhưng chợt nghĩ tới trai, cậu lại nín nhịn, chỉ im lặng mỉm cười…





      Chớp mắt tới thứ sáu.

      Người qua người lại như dệt vải.

      Giờ tan tầm tối thứ sáu giống hệt như giờ làm sáng thứ hai, khiến người ta nhích từng bước cũng khó.

      Lúc Niên Bách Ngạn lái xe tới Liêm Chúng vừa vặn là sáu giờ tối. Con đường dài nhưng đủ để khiến mất đúng nửa tiếng đồng hồ.

      Vậy mà sau khi tới nơi, Lý Thánh Đản lại với Niên Bách Ngạn: Bác sỹ Tố về từ lâu rồi!

      Niên Bách Ngạn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bèn hỏi tình hình cụ thể. Lý Thánh Đản ngẫm nghĩ rồi : Tôi thấy bác sỹ Tố lên chiếc xe. Lúc rời khỏi đây tầm khoảng hơn ba giờ chiều phải.

      Lên chiếc xe?

      Trống ngực trong lòng Niên Bách Ngạn bắt đầu đập dồn dập.

      có thể cùng ai?

      Xuống lầu, quay trở lại xe, Niên Bách Ngạn bèn gọi điện cho Tố Diệp.

      ai nghe máy.

      Niên Bách Ngạn lại gọi điện về tứ hợp viện, vẫn ai nhận máy.

      bắt đầu cảm giác việc bất thường, lập tức nhấn ga, lái nhanh về tứ hợp viện.

      Gần như phải “lặn lội đường xa”, Niên Bách Ngạn mới về tới nhà.

      Ở nhà có ai!

      Tố Diệp về nhà, đến cả Diệp Uyên cũng ở nhà!

      Điều này rất bất thường. Giả sử Tố Diệp có việc cấp bách cần xử lý, thể về nhà ngay sao ngay cả Diệp Uyên cũng có nhà? Tình hình của Diệp Uyên bây giờ thể tùy tiện ra ngoài được.

      Trong lúc do dự, tiếp tục gọi vào di động của Tố Diệp, nhưng đối phương vẫn bắt máy.

      Niên Bách Ngạn chau mày. Ánh mắt vô thức liếc về phía bàn uống nước.

      mảnh giấy được đè dưới gạt tàn thuốc lá.

      sững người rồi phản ứng lại rất nhanh, sải bước tới trước, cầm lên xem. Đó là hàng chữ được đánh bằng máy tính: Muốn gặp Tố Diệp và Diệp Uyên, tới địa chỉ phía dưới.

      Niên Bách Ngạn nhìn xuống địa chỉ, chợt bàng hoàng.

      Là địa chỉ ở Sanlitun.

      Sanlitun vào ngày thứ sáu vô cùng nhộn nhịp. Con đường Thái Cổ Lý trở thành thiên đường rực rỡ sắc màu cho các thanh niên.

      Khi Niên Bách Ngạn vội vã tới địa chỉ ở Sanlitun là gần tám giờ tối.

      Trong đầu lên vô số khả năng, nhưng luôn quy kết về mối nguy hiểm.

      nhớ tới hai mảnh giấy nhận được lần trước, nhớ tới những người và những chuyện có khả năng. Tất cả mọi suy luận tốt đẹp đều bị xoay chuyển. sợ hãi! Nếu đơn thuần chỉ là Diệp Uyên dựa vào sức lực đàn ông của ấy cũng có gì phải quá lo lắng. Nhưng Tố Diệp khác. có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là phụ nữ. Niên Bách Ngạn hoàn toàn dám tưởng tượng khi có người uy hiếp tới Tố Diệp thế nào.

      Cửa thang máy mở ra. Lớp kim loại giá lạnh phản chiếu lên gương mặt Niên Bách Ngạn.

      Bàn tay lớn của siết chặt lại, chỉ hơi buông lỏng là có cảm giác lạnh toát của mồ hôi.

      Sau khi Niên Bách Tiêu dọn về đây, Niên Bách Ngạn cũng còn tới đây nữa. biết mật mã của cửa ra vào được đổi chưa. Đứng trước cửa, để tâm trạng của bản thân bình tĩnh lại chút rồi giơ tay, nhập mật mã vào.

      Cánh cửa kêu “ding” tiếng sau đó bật mở.

      Niên Bách Tiêu đổi mật mã, vẫn y nguyên như trước.

      Cánh cửa mở he hé, bên trong rất yên ắng.

      có ánh đèn.

      Chỉ có ánh trăng nhạt nhòa đổ nghiêng vào phòng khách, như những thỏi bạc bị ai bóp vụn.

      Niên Bách Ngạn giơ tay đỡ lấy cánh cửa rồi từ từ đẩy cửa ra.

      Khi cánh cửa chậm rãi khép lại sau lưng , Niên Bách Ngạn mới hơi nheo mắt, cố gắng thích ứng với bóng tối trong phòng, sau đó nhanh chóng phán đoán những nguy hiểm có thể xuất .

      từng nghi ngại.

      Vì nếu như có người uy hiếp Tố Diệp, sao cả Diệp Uyên cũng cùng biến mất? Quan trọng hơn là, địa điểm còn ở Sanlitun?

      Nhưng Niên Bách Ngạn dám để cho tinh thần được lơi lỏng, dám nghĩ theo chiều hướng khác. Hai mảnh giấy trước đó khiến kéo căng tất cả mọi cảnh giác. cảm thấy, khi đối phương là tên hung ác, điên rồ có chuyện gì mà làm được?

      Thế nên, lúc này đây Niên Bách Ngạn cũng dâng cao cảnh giác.

      nghĩ, nếu khi có kẻ lấy Tố Diệp ra uy hiếp, vậy nhất định tiếc bất kỳ điều gì để bảo vệ an toàn cho .

      Có tiếng động khe khẽ.

      nhàng lọt vào tai.

      Niên Bách Ngạn nhanh chóng phán đoán ra vị trí. sải bước tới trước. Vừa định túm lại nguồn thanh ngọn đèn trong phòng khách đột ngột sáng trưng lên. Liền sau đó là tiếng reo hân hoan: “Sinh nhật vui vẻ!”

      Kèm theo tiếng reo vui mừng ấy là vô số các dải lụa màu bay phấp phới trong trung, còn cả tiếng còi rộn ràng trợ giúp.

      khí trong phút chốc trở nên náo nhiệt.

      Khắp nơi đều được trang trí đầy niềm vui, thậm chí còn rực rỡ hơn cả lễ Noel.

      Những người nấp có Tố Diệp, Diệp Uyên, Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu. Cả bốn người đều ăn mặc rất đẹp. Tố Diệp còn đội chiếc mũ hề đầu trông vô cùng khôi hài. Bên cạnh là hoa màu, đèn màu, còn cả chiếc bánh gato năm tầng. cùng của chiếc bánh là hai hình người xíu bằng socola, nam nữ, có lẽ là Tố Diệp và Niên Bách Ngạn.

      Trông Tố Diệp rất phấn khích. khoa chân múa tay, thổi những dải màu về phía : “Ngạc nhiên chưa!”

      Niên Bách Ngạn đứng bất động ở đó, nét mặt chút bất ngờ nào. nhìn Tố Diệp chằm chằm, thậm chí trong đôi mắt còn có nét phẫn nộ.

      Kỷ Đông Nham nhận ra bất thường của Niên Bách Ngạn bèn kéo tay Tố Diệp.

      Tố Diệp trong đà hưng phấn, bị Kỷ Đông Nham kéo tay mới phản ứng lại. nhìn Niên Bách Ngạn, nhất thời cũng dừng việc náo loạn lại.

      Ánh sáng lung linh trong căn phòng phản chiếu lên gương mặt Niên Bách Ngạn. Nét mặt lạnh như băng của hoàn toàn phù hợp với bầu khí tưng bừng trong phòng. Trông có vẻ hơi tức giận.

      Tố Diệp chợt chột dạ. dè dặt gọi tên : “Bách Ngạn?”

      Niên Bách Ngạn cắn răng, hỏi từng chữ: “Ai để lại mảnh giấy?”

      Tố Diệp thấy tình hình ổn bèn vội vàng thừa nhận: “Là… em!”

      Ba người còn lại chẳng ai hiểu tình gì. Mảnh giấy nào cơ?

      “Càn quấy!” Niên Bách Ngạn bất ngờ nổi giận, đột ngột quát lên tiếng.

      Tố Diệp giật mình, rụt cổ lại. làm gì rồi?

      “Tố Diệp! Em còn là trẻ con sao? Trước khi làm mấy chuyện bừa bãi này có thể dùng đầu óc suy nghĩ trước xem chuyện gì nên làm, chuyện gì nên làm ?” Ánh mắt Niên Bách Ngạn dâng đầy giận dữ. Ngay trước mặt mọi người, lạnh lùng quát Tố Diệp.

      Tố Diệp ấm ức trong lòng, há miệng định biện bạch nhưng thanh ra ngoài bỗng nghẹn lại, thể được câu nào.

      Kỷ Đông Nham nhìn nổi nữa, bước lên với Niên Bách Ngạn: “Tiểu Diệp cũng chỉ có lòng tốt thôi. Chẳng phải ấy muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, muốn cho cậu bất ngờ sao?”

      “Là bất ngờ ư?” Niên Bách Ngạn trừng mắt nhìn Tố Diệp.

      Nước mắt Tố Diệp vô dụng tuôn trào.

      “Cậu làm cái trò gì thế hả? Bị điên rồi sao!” Kỷ Đông Nham nhíu mày.

      Diệp Uyên cũng bước tới khuyên nhủ: “Niên Bách Ngạn! Cậu làm vậy là đúng rồi. Tiểu Diệp vì muốn chúc mừng sinh nhật cho cậu mà bắt tay chuẩn bị từ mấy tuần trước. Cậu lên đây, chưa tình mắng mỏ, làm gì có ai như cậu hả?”

      à! Sao lại mắng chị dâu? Chị ấy sai!” Niên Bách Tiêu cũng đỡ cho Tố Diệp.

      Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp rời mắt. Sau khi nhận ra bật khóc, bao lo lắng và phẫn nộ trong lòng cũng giảm ít. thể để biết khoảng thời gian này căng thẳng đến mức nào. cũng thể để biết, khi nhận được những mảnh giấy giống khủng bố như thế, lo lắng và sợ hãi ra sao. Thế nên, tất cả những tâm trạng ấy sau khi nhìn thấy hóa thành phẫn nộ, bực bội thể thành lời!

      Tố Diệp ôm miệng, để mình khóc thành tiếng. Nhưng nước mắt vẫn tí tách rơi xuống, trượt qua mu bàn tay, rơi xuống vạt áo.

      Niên Bách Ngạn lại càng thêm đau đớn.

      bước lên, kéo vào lòng rồi cúi đầu, hôn lên trán , thầm: “Em có biết vừa nãy lo cho em thế nào ? Diệp Diệp! Sau này được dọa như vậy nữa!”



      ~Hết chương 591~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 592: Chúng ta là thanh mai trúc mã


      Tố Diệp biết vì sao bỗng nhiên trở nên căng thẳng như vậy. Niên Bách Ngạn thế này khiến cảm thấy như biến thành người khác. Cơn giận cứ thế tới là tới. Trước đây đâu có thế.

      Nằm trong lòng , thấy tủi thân.

      Sau khi Niên Bách Ngạn dứt lời, trái tim lại bắt đầu cồn cào. lo lắng cho . Thậm chí tới giây phút cuối cùng, giọng của thể khẩn cầu ràng, khiến cảm thấy, vừa rồi sợ .

      Tố Diệp vừa mắng mình ra gì, lại vừa vô thức ôm chặt lấy Niên Bách Ngạn.

      nghĩ, nếu Niên Bách Ngạn tức giận thêm chút nữa. Chính vào lúc nãy, ở ngay trước mặt mọi người, nếu tát cái mạnh, liệu còn dễ dàng tha thứ cho như vậy ? thể , dáng vẻ vừa nãy của gần như định ăn thịt người, có vẻ như sắp xé nát ra tới nơi.

      tha thứ cho ư?

      Người đàn ông này…

      vẫn chẳng thể nào ghét được.

      nghĩ, tha thứ.

      Kỷ Đông Nham đứng bên nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng ít nhiều cảm thấy thoải mái. Nhất là khi thấy Tố Diệp ôm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, đắng chát bỗng trôi nổi tới khóe miệng. Ngay cả ánh mắt cũng trở nên chua xót.

      Niên Bách Ngạn có thể nhận ra dựa dẫm của . Lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh.

      Căn phòng được trang trí cách mới lạ, còn bày rất nhiều món đồ xíu có tên . cả bánh gato cũng viết tên . Ánh sáng dịu cùng rượu vang rực rỡ. mùi hương êm ái, nhàng đến từ hoa tươi ở mỗi góc trong căn phòng.

      Sau khi khôn lớn, còn ai tổ chức cho bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, cầu kỳ như vậy nữa. Trong ấn tượng của , chỉ có lần khi còn rất , rất , trong đầu óc cũng chỉ còn sót lại hình ảnh bố mẹ tổ chức sinh nhật cho .

      Người quá đông, cũng giống như hôm nay, nhưng đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời .

      Cánh tay bất giác thu chặt lại. Trái tim Niên Bách Ngạn như con sóng lớn đánh vào. Tất cả mọi lo lắng hóa thành cảm động, trong cảm động còn xen lẫn áy náy và kích động.

      Đây là bữa tiệc sinh nhật vợ chuẩn bị. biết, đây là chuyện khó quên nhất trong cuộc đời mình.

      “Diệp Diệp!” cúi đầu, thầm gọi tên , giọng dịu dàng: “Vừa rồi quát em là sai. xin lỗi! Cảm ơn em chuẩn bị tất cả những thứ này cho !”

      ngẩng đầu lên khỏi từ trong lòng , đôi mắt vẫn còn đỏ ửng.

      “Xin lỗi em!” đau xót, cúi đầu hôn lên mắt .

      nhắm mắt lại. Đợi cho đôi môi rời khỏi, mới bất giác giơ tay lên đánh cái, nghẹn ngào : “Em bao giờ tổ chức sinh nhật cho nữa!”

      “Đừng thế! Em là vợ , chuyện này em phải chịu trách nhiệm mãi mãi.” Niên Bách Ngạn ôm chặt buông.

      Tố Diệp cố tình nhìn .

      “Đợi cả buổi chiều rồi, chúng ta ăn được chưa?” Lúc này, Diệp Uyên nãy giờ vẫn lặng im bỗng lên tiếng.

      bầu khí tốt đẹp hình như bị ấy phá ngang.

      Lúc này Tố Diệp cũng muốn khóc nữa. quay đầu lườm ấy, bực bội : “Ma đói nhập vào người rồi phải ?”

      Diệp Uyên tỏ ra khó xử, bắt đầu huyên thuyên phân tích với Tố Diệp: “Sao lại có đứa em vô tâm vô tính như em cơ chứ? Tự em tính thời gian ! Hôm nay dốc hết sức mình. Cả Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu đều tới muộn. Ai giúp em bày biện phòng ốc? còn chưa uống được ngụm nước nào. Khó khăn lắm mới bận bịu xong xuôi lại bị em nhét vào sau cái cây trang trí, giả ma hù dọa Niên Bách Ngạn. Em bảo có dễ dàng ?”

      “Em đâu có bảo giả ma dọa người khác?” Tố Diệp trừng mắt hung dữ lườm ấy.

      Lúc này, Kỷ Đông Nham bước ra giảng hòa: “Nếu có người đói rồi chúng ta bắt đầu thôi, đừng gò bó nữa!”

      Diệp Uyên dọa được Niên Bách Ngạn, nhưng trước đó làm Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu kinh hoàng suýt chết.

      Thời gian ngược trở lại hai tiếng đồng hồ trước.


      Chiều nay, Diệp Uyên tới Sanlitun để giúp đỡ sắp xếp phòng ốc. Tố Diệp từ Liêm Chúng về tứ hợp viện đón Diệp Uyên, rồi cả hai lại quay ngược về Sanlitun. Niên Bách Tiêu ra mở cửa. Cậu vẫn còn mơ màng ngủ. Miệng ngáp, người mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Vừa mở cửa, cơn ngáp còn chưa dứt, cậu nhìn thấy Diệp Uyên.

      Khoảnh khắc ấy, Tố Diệp mới ý thức được sơ suất của mình. nên cho Niên Bách Tiêu chuyện của Diệp Uyên trước.

      Ngay sau đó, Niên Bách Tiêu bỗng đóng rầm cửa lại.

      Và rồi, qua cánh cửa nặng trịch, họ vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Niên Bách Tiêu!

      Diệp Uyên câm nín nhìn Tố Diệp.

      Còn Tố Diệp thở hơi dài nặng nề, thổi phù phù cho bộ mái bằng trước trán bay loạn xạ. giơ tay đập cửa rầm rầm. Ai dè Niên Bách Tiêu sống chết chịu mở cửa. Hết cách, Tố Diệp đành thử dùng mật mã cũ để mở cửa, nghĩ lại mở được .

      Nào ngờ, họ vừa vào cửa nhìn thấy Niên Bách Tiêu giơ cao giá chữ thập trong tay, nhìn Diệp Uyên gào lên: Hallelujah, Hallelujah…

      Gương mặt nhắn, tuấn tú giờ trắng nhợt tới thê thảm.

      Khiến Tố Diệp nhìn thấy cũng đành lòng.

      Diệp Uyên bối rối đứng đó, định lên tiếng giải thích gì đó. Nhưng ấy vừa bật lên được chỉ càng cho Niên Bách Tiêu chết khiếp thêm. Cậu trợn tròn hai mắt, giá chữ thập trong tay sắp biến dạng tới nơi.

      Tố Diệp bước tới định vỗ về Niên Bách Tiêu, nhưng lại bị cậu kéo tuột sang bên, kinh hoàng nhìn : “Chị nhìn thấy ? Chị có nhìn thấy ?”

      Làm cho Tố Diệp thương hại vô ngần. Thằng bé này đúng là bị dọa cho hết hồn hết vía rồi.

      Để tránh có thêm nhiều hiểu lầm, Tố Diệp bèn vội vã giải thích ràng với Niên Bách Tiêu. Nào ngờ Niên Bách Tiêu bị dọa hề . Sau màn giải thích của Tố Diệp, cậu vẫn buông cây thánh giá trong tay xuống mà nuốt nước bọt : “ ấy bị cháy thành tro rồi…”

      “Người đó phải …” Khó khăn lắm Diệp Uyên mới có cơ hội lên tiếng giải thích cho chính mình.

      Niên Bách Tiêu trừng mắt với vẻ cảnh giác.

      Tố Diệp phải gật đầu với Niên Bách Tiêu, lúc ấy Diệp Uyên mới thoát khỏi diện tình nghi.

      Kỷ Đông Nham tới sau đó, dĩ nhiên lại phen hết hồn vì Diệp Uyên.

      Kỷ Đông Nham là người tới cuối cùng. Ngày thứ sáu đáng chết, mới buổi chiều đường xá dễ rồi. ta bị kẹt xe suốt đoạn đường tới Sanlitun. Niên Bách Tiêu ra mở cửa. Sau khi Kỷ Đông Nham vào, còn chưa kịp câu đầu tiên, Diệp Uyên giúp trang trí căn phòng quay đầu lại, vẫy tay về phía Kỷ Đông Nham.

      Đầu tiên là Kỷ Đông Nham chết sững.

      Sau đó là tiếng kêu thảm thiết, điên cuồng!

      Lần này Diệp Uyên chẳng thèm giải thích nữa, làm luôn người đầu gỗ. ấy đứng nguyên tại chỗ, nhìn tình cảnh bi thảm, mặt cắt còn hột máu của Kỷ Đông Nham mà thương xót.

      Tố Diệp bất mãn nhìn Diệp Uyên, lẩm bẩm: “Tự dưng dọa người ta làm gì?”

      Diệp Uyên oan gần chết. Trời đất chứng giám, quay đầu lại chỉ định chào hỏi thôi mà.

      Kỷ Đông Nham quả vẫn nhìn Diệp Uyên trân trân như gặp phải ma, con ngươi sắp rớt ra ngoài tới nơi. ta hét lớn về phía Diệp Uyên, giọng cũng méo xệch: “ là người hay là ma?”

      Niên Bách Tiêu bước ra khỏi cơn khủng hoảng, bèn chơi xấu, đẩy Kỷ Đông Nham cái: “ cứ lên bấu thử cái!”

      Tố Diệp bó tay tới cực điểm. trừng mắt lườm Niên Bách Tiêu rồi ra lệnh cho cậu: “Hai người nhanh chóng mua những thứ còn chưa mua. Niên Bách Tiêu, nhiệm vụ vỗ về giao lại cho em!”

      Niên Bách Tiêu giơ tay chào về phía Tố Diệp: “Tuân lệnh!”

      Cứ như vậy, phòng ốc được giao lại cho Tố Diệp và Diệp Uyên trang trí. Niên Bách Tiêu và Kỷ Đông Nham ở ngoài “lao động khổ sai”. Mặt trời gay gắt làm họ gần như bị tan chảy thành nước, mệt nhoài đến rã rời.

      Niên Bách Ngạn đương nhiên biết màn đầy “máu và nước mắt” đó. Sau khi thấy cảnh này, nhất thời biết gì. Cảm động lắm nhưng giỏi biểu đạt thành lời.

      Tố Diệp kéo tay , đầu tiên tặng lời chúc phúc: “Chúc mừng sinh nhật !”

      “Cảm ơn em!” Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy .

      Buổi tiệc bắt đầu như thế.

      Trong tiếng , tiếng cười.

      Chẳng ai bàn chuyện thị trường gì đó, chẳng ai quan tâm tới mấy chuyện tranh giành lợi ích, thậm chí còn chẳng ai nhắc tới những người hay những chuyện rời họ xa.

      đông người nhưng vô cùng ấm áp.

      Niên Bách Tiêu thần bí tặng món quà to. Niên Bách Ngạn định mở ra ngay tại đó, trông Niên Bách Tiêu có vẻ ngượng ngập. Tố Diệp đứng bên hùa vào cổ động. Niên Bách Ngạn mở ra xem, toàn bộ đều là những huy chương lớn khác nhau.

      Tố Diệp tò mò định giơ tay lấy xem nhưng bị Niên Bách Tiêu giữ rịt như bảo bối. Niên Bách Ngạn hiểu số huy chương này, bèn giơ ngón tay cái về phía Niên Bách Tiêu. Thấy vậy, gương mặt thằng bé bỗng đỏ bừng. Cậu vò vò đầu hệt như cậu nhóc.

      Kỷ Đông Nham cũng cười lớn, làm động tác y hệt.

      Tố Diệp lại càng thấy kỳ lạ.

      Niên Bách Ngạn bèn giải thích cho nghe. Số huy chương này đều do Niên Bách Tiêu chiến thắng các giải đua xe giành được, dễ dàng chút nào.

      Tố Diệp lập tức hiểu ra, vỗ mạnh vai cậu và : “Nhóc con! Lợi hại đấy!”

      Nét mặt Niên Bách Tiêu đầy kiêu hãnh.

      Buổi tối ấy, mọi người đều uống rất nhiều rượu.

      Niên Bách Ngạn uống nhiều nhất. Có rượu vang, rượu trắng, cả bia nữa. Tố Diệp biết, lần say này giống lần trước. Hôm nay, phần nhiều là vì vui vẻ.

      Thấy vui cũng vui theo, vì thế mà cũng uống ít.

      Diệp Uyên cũng uống rất say. Có lẽ liên quan tới ngành nghề của ấy. So với Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn, ấy thường ngày giỏi uống rượu, mới đó mà say ngất, đổ gục sang bên.

      Tửu lượng của Niên Bách Tiêu càng khỏi phải nhắc. Những người bình thường thẳng tính, uống rượu cũng dễ say. Niên Bách Tiêu chính là kiểu ấy. Cậu và Diệp Uyên ngã vào nhau, say đến bất tỉnh nhân .

      Niên Bách Ngạn còn cùng Kỷ Đông Nham vừa uống vừa ca, cụng hẳn hai chai rươu vào nhau. Tố Diệp uống say tới mơ mơ hồ hồ. Trong mơ màng, nhìn thấy cảnh Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham vai kề vai, bỗng nhiên nhớ tới câu lúc trước của Diệp Uyên liền nhịn được cười.

      Nếu Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham mà nhau…

      Hai người đàn ông ngoại hình đều nổi bật như vậy hài hước đến mức nào?

      Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đương nhiên biết Tố Diệp nghĩ gì. Hai người chuyện với thanh rất , có lẽ vì say. Niên Bách Ngạn uống hớp rượu rồi hỏi: “Hôm nay sinh nhật tớ, quà của cậu đâu?”

      Kỷ Đông Nham say tới mức ăn cũng gãy gọn nữa: “Tớ… cố tình chuẩn bị quà cho cậu đấy. Niên… Bách Ngạn! Tớ cố tình đấy!”

      Đầu óc Niên Bách Ngạn choáng váng, mơ hồ: “Cậu cố tình?”

      “Tớ… dâng cả Tố Diệp nhường cho cậu rồi, đây chẳng phải là… quà sao?” Kỷ Đông Nham giơ tay đặt lên vai .

      Niên Bách Ngạn hừ tiếng: “Cậu nhường á? ấy… vốn dĩ là của tớ!”

      “Dẹp , Niên Bách Ngạn! Cậu đừng có… tự mãn nữa ! Tớ nhìn thấy ấy ảnh từ lâu rồi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tớ thích ấy rồi. Cậu… Cậu so được với tớ sao?”

      “Cậu lâu lắm rồi sao? Ha ha…” Lần này Niên Bách Ngạn say dữ dội hơn mọi khi rất nhiều. Có lẽ vì quá vui, cũng kiềm chế và có chừng mực như mọi lần bàn rượu. Lần này say .

      “Rất lâu là bao lâu?”

      Kỷ Đông Nham bá cổ , giơ chai rượu lên : “Khi… Khi chúng ta còn chưa về nước!”

      Niên Bách Ngạn gạt tay cậu ta ra, mỉa mai trong hơi rượu: “Thế mà gọi là lâu à?” chuyện cũng bắt đầu câu được câu chăng: “Tớ… Tớ còn quen ấy lâu hơn nữa kìa!”

      “Bốc phét!”

      Niên Bách Ngạn đổi ngược tay, vòng qua cổ Kỷ Đông Nham: “Tớ… Tớ cho cậu hay, tớ… tớ và ấy từ… từ quen nhau rồi.”

      Câu ấy khiến Kỷ Đông Nham phá lên cười. Ngay sau đó cậu ta đẩy Niên Bách Ngạn ra, loạng choạng về phía Tố Diệp, ngồi phịch xuống thảm trải sàn, cả người đổ vào người Tố Diệp, cười hì hì : “Em từ … từ quen cậu ấy à?”

      Tố Diệp mơ mơ màng màng, cả người nằm rạp bàn uống nước. mặt bàn nghiêng ngả rất nhiều thứ đồ chơi, bên đều dính đầy bánh kem. Ngoài ra, mặt và người mấy người đàn ông này cũng có bánh kem. Trước khi uống rượu, tất cả mọi người đều hệt như đám con nít, chơi “đại chiến gato”.

      Sau khi nghe Kỷ Đông Nham , Tố Diệp lảo đảo ngẩng đầu lên. Gương mặt xinh xắn cũng dính ít kem.

      Ánh mắt tuyệt đẹp có khoảnh khắc mơ hồ, sau đó cười khanh khách, ôm bình rượu, chống đầu lên đó.

      Kỷ Đông Nham cũng chỉ vào cười lớn.

      chỉ vào Kỷ Đông Nham, bật cười.

      Niên Bách Ngạn cũng đứng dậy. Cả cơ thể cao lớn ngả nghiêng bước tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh . giơ tay, ôm vào lòng, ăn thẳng tuột: “Em cho cậu ấy biết , chúng ta… quen nhau… quen nhau khi nào?”

      Tố Diệp cũng rất say, ngã vào lòng Niên Bách Ngạn, cười dứt.

      Kỷ Đông Nham xua tay: “Niên Bách Ngạn! Cậu… Cậu đừng có lôi kéo…”

      Niên Bách Ngạn càng ôm chặt Tố Diệp hơn nữa, cười với Kỷ Đông Nham: “Cậu… Cậu muốn… tranh phụ nữ với tớ, kiếp sau ! Tớ… Tớ và Diệp Diệp… là thanh mai trúc mã, thanh mai… trúc mã, cậu hiểu chưa?”

      “Haha, thanh mai trúc mã…” Kỷ Đông Nham cười ngặt nghẽo, rồi lại uống ừng ực thêm mấy hớp: “Cậu với ấy mà là thanh mai trúc mã tớ… và ấy là tình duyên kiếp trước!”

      Tố Diệp vỗ tay lên đùi: “ coi em là Dương Nguyệt à!”

      Dương Nguyệt là ai lúc này chẳng ai quan tâm nữa.

      Niên Bách Ngạn xoay gương mặt của lại, cọ trán mình lên trán , với giọng say khướt: “Diệp Diệp! Em cho cậu ấy biết . Có phải từ … từ em muốn làm bạn của rồi ? Chúng ta còn… còn ngoắc tay… là thanh mai… trúc mã…”

      Tố Diệp cười hì hì, nhìn Kỷ Đông Nham: “Chúng tôi… là thanh mai trúc mã…”

      Kỷ Đông Nham khoát tay: “Thối hoắc!”

      Tố Diệp lờ đờ ngả vào lòng Niên Bách Ngạn, ôm lấy cổ rồi thầm: “ trai… Em… Em muốn làm bạn của , khi nào… khi nào em lớn.”

      Niên Bách Ngạn cúi đầu, cọ môi vào vành tai . Hơi rượu của phả vào cổ . khẽ đáp: “Được…”



      ~Hết chương 592~

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 593: Nỗi đau lớn nhất



      Con người sau khi trưởng thành rất hiếm có được trải nghiệm này: đám bạn chí cốt chè chén say sưa, cuối cùng ngủ kiểu gì cũng biết. Cuộc sống kiểu phóng túng, ngông cuồng này đa phần khi còn là sinh viên. Con người càng trưởng thành, thời gian cũng càng ngày càng xa xỉ. Cuối cùng, đến những buổi tụ tập vui vẻ cùng bè bạn cũng trở thành chuyện xa vời.

      Khi Tố Diệp tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài đẹp vô cùng. Ngàn vạn tia sáng chen nhau chiếu vào, nhảy vào trong đôi mắt. Có khoảnh khắc chúng khiến khá mơ màng, nhận ra được mình ở đâu.

      Eo bị cánh tay đè lên, khá nặng.

      quay đầu. Niên Bách Ngạn nằm bên cạnh, nhịp thở trầm ổn, đôi mắt nhắm nghiền. Xem ra tối qua uống rất nhiều. Lại có tiếng thở đều đặn, nhịp nhàng khác. Tố Diệp ngồi dậy, ngỡ ngàng.

      Cả chiếc giường lớn chỉ có và Niên Bách Ngạn nằm. Còn có Kỷ Đông Nham.

      ấy bị dồn vào góc giường, ngủ rất ngon lành.

      Tố Diệp day day vầng trán nhức mỏi, lắc đầu khó xử. Đây cũng là tùy tiện sau khi say. Nếu là bình thường, e rằng Niên Bách Ngạn sớm đá bay Kỷ Đông Nham ra ngoài.

      mê man tỉnh dậy. Trước khi ra khỏi phòng ngủ bỗng nhiên nảy ra trò đùa ác ý. vòng sang bên cạnh giường, quay người Niên Bách Ngạn lại, sau đó đẩy Kỷ Đông Nham vào lòng Niên Bách Ngạn.

      Kỷ Đông Nham lẩm bẩm câu trong giấc mơ, gác đầu lên cánh tay Niên Bách Ngạn rồi lại ngủ thiếp .

      Nhìn thấy cảnh ấy, Tố Diệp rất muốn cười.

      mười giờ sáng rồi.

      Ra khỏi phòng ngủ, lúc qua phòng khách, Tố Diệp nhìn thấy Diệp Uyên nằm chổng vó trong đó. Cửa phòng cũng khóa. chiếc giày rơi dưới thảm trải sàn, chiếc còn lại vẫn còn lơ lửng chân. Xem ra ấy chắc cũng chưa thể tỉnh ngủ ngay.

      Phòng bếp có tiếng động rất khẽ.

      vào xem liền thấy Niên Bách Tiêu ở dưới đó.

      Thấy dậy, cậu cười : “Chị đói chưa?”

      ngờ em còn dậy sớm hơn họ.” Tố Diệp vươn vai cái, khắp người nhức mỏi vô cùng. ngửi thấy mùi thơm lừng của mỳ bươm bướm. Thấy vậy, cũng đói rồi.

      “Em uống ít mà!” Niên Bách Tiêu nấu xong mỳ, chủ động múc cho phần.

      Tố Diệp súc miệng bằng nước sạch, ăn mỳ sau đó chép miệng lắc đầu: “Kỹ thuật nấu mỳ của em vẫn phải học hỏi trai em đấy.”

      Niên Bách Tiêu vui, giơ tay định đòi lại: “ thích đừng ăn!”

      “Thích chứ! Cứ coi như chị lắm lời !” Tố Diệp giữ chặt chiếc đĩa.

      Người còn ngủ bao giờ cũng có phúc hơn người thức.

      Thấy cả căn phòng bừa bãi, Tố Diệp và Niên Bách Tiêu đưa mắt nhìn nhau. Họ im lặng khoảng nửa phút gì đó rồi Niên Bách Tiêu níu chặt lấy Tố Diệp chuẩn bị chuồn mất, : “Chị phải thu dọn phòng giúp em.”

      Đúng là tự tạo nghiệt! Tố Diệp đành phải bê cái đầu vẫn còn nặng trịch, bắt đầu làm việc.

      Đừng thấy Niên Bách Tiêu thường ngày qua quýt, trông lại còn rất ba lăng nhăng, nhưng cầu của cậu đối với hoàn cảnh sống rất cao. Ví dụ như, cậu tuyệt đối cho phép mình ở trong gian lộn xộn. Phòng ốc ngày thường lúc nào cũng được dọn dẹp rất ngăn nắp. Gần như còn mắc chút bệnh sạch .

      Thế nên nghĩ cũng đủ biết, khi cậu nhìn thấy cả căn nhà toàn là bơ và bánh kem là chỉ muốn giết người.

      Tố Diệp vội vàng đảm đương trọng trách an ủi trái tim tổn thương của cậu, rồi sắp xếp lại nơi ở của cậu hệt như thợ quét vôi.

      Cứ như thế, hai người họ bận rộn tới hơn hai tiếng đồng hồ.

      Lúc thu dọn phòng sách, Tố Diệp bị cuốn album trong góc thu hút. bước tới, nhàng rút ra, lật xem.

      Đa phần đều là ảnh cá nhân của Niên Bách Tiêu.

      Có bức chụp từ khi còn rất , có bức khi học, còn cả những bức bây giờ khi cậu trở thành tay đua.

      Giống như tập hồi ký.

      Tố Diệp say sưa xem, cũng ngắm cách tỉ mỉ, từ tốn.

      Trong album thi thoảng lại xuất Niên Bách Ngạn, nhưng đa phần đều là chụp trộm. Có lẽ là khi cùng Niên Bách Tiêu bị người ta theo dõi chụp hình. Thế mà chúng lại được Niên Bách Tiêu cất trong album, trân quý như báu vật. Có thể thấy tình em sâu đậm của cậu dành cho Niên Bách Ngạn.

      Họ rất ít khi chụp chung. Khi xem tới nửa cuốn album, cuối cùng Tố Diệp cũng phát ra bức ảnh chụp chung chính thức.

      Đó là bức ảnh chụp tại lễ tốt nghiệp của Niên Bách Tiêu. Cậu mặc áo cử nhân, đội mũ cử nhân. Người đứng bên cạnh chính là Niên Bách Ngạn. Trông cũng nghiêm nghị như ngày thường. Nhưng nếu ngắm kỹ thấy khóe môi hơi cong lên, giấu nụ cười mờ nhạt gần như thể thấy.

      Tố Diệp phì cười. Những người đàn ông giỏi biểu đạt đa phần đều như vậy phải.

      Xem tới hai phần ba cuốn album, Tố Diệp liếc thấy bức ảnh.

      Ngón tay chợt khựng lại.

      Là bức ảnh chụp gia đình ba người.

      Cặp vợ chồng trong ảnh còn rất trẻ. Tố Diệp từng nhìn thấy, tấm bia mộ trong nghĩa trang, chính là gương mặt của đôi vợ chồng này.

      Vợ chồng họ dắt theo bé trai. Cậu bé ấy trông khoảng tám, chín tuổi gì đó.

      Ăn mặc rất cẩn thận, gương mặt rạng rỡ niềm vui.

      Cậu bé ngẩng đầu lên, ngước nhìn bố của mình, trong đôi mắt ràng là sùng bái, còn có dựa dẫm nhạt nhòa.

      Người bố trong bức ảnh cũng cúi đầu nhìn con trai mình. Ánh mắt ông trông có vẻ bình thản nhưng lấp lánh nụ cười, trong nụ cười ấy là mãn nguyện, là thanh thản. Còn người phụ nữ trong ảnh nhìn chồng mình, khóe môi chứa chan hạnh phúc.

      Người bố trong ảnh rất cao lớn, bóng hình giống Niên Bách Ngạn như đúc.

      Tới tận hôm nay, Tố Diệp vẫn còn nhớ bức ảnh bia mộ. biết, đôi vợ chồng này chính là bố mẹ của Niên Bách Ngạn.

      Vậy bé trai này…

      Khi ánh mắt dừng lại gương mặt cậu bé, ký ức của khoảnh khắc bỗng nhiên sáng lên trong đầu. cậu bé tay xách ngọn đèn xanh, đôi xanh chìm trong màu xanh ấy…

      Còn cả giọng non nớt ấy nữa.

      Vì sao lại liên tưởng tới cậu bé ấy?

      Tố Diệp nhìn chằm chằm vào cậu bé trong bức ảnh. Gương mặt nghiêng xíu ấy mang theo nụ cười, ngừng chồng khít, va đập vào hình ảnh cậu bé trong giấc mơ của .

      bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, nỗi đau gần như nứt toác, giống như… có hình ảnh nào đó vỡ ra trong đầu. Có gương mặt có người trung niên, còn cả người đàn ông với vết sẹo.

      Đúng vào lúc này, thanh cắt ngang gian suy nghĩ của .

      Là Niên Bách Tiêu.

      “Này! Đừng có lười nhác!” Cậu uể oải lên tiếng.

      Tố Diệp giật mình, ngước mắt nhìn người đàn ông tựa cửa. Bỗng nhiên, vẫy tay về phía cậu như tìm được phao cứu sinh: “Em mau lại đây!”

      “Làm gì vậy?” Niên Bách Tiêu có vẻ như tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới. Khi nhìn thấy cầm quyển album, cậu cố tình : “Chị xem trộm ảnh của em!”

      Tố Diệp hơi đâu nhiều lời với cậu. tóm cậu qua, chỉ vào cậu bé ảnh: “ trai em à?”

      Tới tận khi nhìn thấy cuốn album này mới phát ra chuyện kỳ lạ: Khi ở tứ hợp viện chưa bao giờ nhìn thấy album ảnh. gia đình bình thường ai chẳng có bốn, năm cuốn album? Nhưng Niên Bách Ngạn . những có ảnh của mình mà ảnh hồi , ảnh của bố mẹ đều thấy. Trước đây cảm thấy gì vì phát giác ra. Nhưng bây giờ Tố Diệp lại thấy quái lạ. người dù thích chụp ảnh tới đâu cũng có kỷ niệm để lại chứ?

      Niên Bách Tiêu hờ hững liếc nhìn cái, nhướng mày: “Đương nhiên!”

      Tố Diệp nhìn chằm chằm vào bức ảnh. luôn cảm thấy gương mặt Niên Bách Ngạn lúc rất quen.

      “Còn ảnh nào của em lúc ?”

      Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ rồi lấy lại cuốn album, lật mãi về phía sau. Lật tới trang cuối cùng cậu mới nhún vai, rồi lại suy tư lát, sau đó đứng dậy, bắt đầu lục tìm giá sách, trong ngăn kéo. Cuối cùng cậu : “ ấy có số bức ảnh hồi , em nhớ mà. Nhưng hiểu sao giờ thấy nữa.” Sau đó cậu nhìn vẻ tò mò: “Trong tứ hợp viện có ư?”

      Tố Diệp lắc đầu.

      chưa hề thấy.

      Chưa từng thấy bức ảnh cả gia đình họ, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Niên Bách Ngạn lúc , thậm chí còn chưa từng thấy hình ảnh bố mẹ Niên Bách Ngạn ở độ tuổi trung niên. Theo lời của Niên Bách Ngạn, bố mẹ qua đời khi được mười tám, mười chín tuổi. Ảnh của bố mẹ lúc đó cũng có…

      Nghe xong, Niên Bách Tiêu chợt hiểu ra: “Chắc là mất rồi đấy! trai em thích chụp ảnh. Mà hình như cả bố mẹ em cũng thích. Cuốn album này lúc nào em cũng mang theo người.”

      “Nhà em còn bức ảnh cả gia đình nào khác ư?” Tố Diệp cảm thấy khó tin.

      Niên Bách Tiêu : “Em còn. Có thể, em có.”

      Tố Diệp lỡ lời. cúi đầu, nhàng cầm bức ảnh lên. Gương mặt hơi nghiêng của cậu bé đó như chiếc kim khều từng dây thần kinh trong đầu lên. hiểu sao, dường như nhớ lại câu trong lúc mơ hồ…

      “Diệp Diệp! Em cho cậu ấy biết , có phải từ em muốn làm bạn của rồi ? Chúng ta còn ngoắc tay, là thanh mai trúc mã.”

      Câu này rất chân thực, giống như nằm mơ.

      Là Niên Bách Ngạn tối qua thực như vậy hay chỉ mơ thấy?

      Đầu lại bắt đầu đau nhức. Tố Diệp giơ tay ấn chặt hai bên thái dương.

      Niên Bách Tiêu thấy sắc mặt ổn bèn hỏi: “Chị sao vậy?”

      Tố Diệp khẽ lắc đầu. Phải, sao thế nhỉ. cũng biết mình bị làm sao nữa.

      Mấy người đàn ông ngủ tới tận chiều. Người đầu tiên thức dậy là Diệp Uyên. Khi lảo đảo ngang qua phòng ngủ, hình như ấy nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nào đó bèn hét ầm lên. Thế là tiếng hét ấy làm Kỷ Đông Nham thức giấc. Ngay lập tức, tới lượt Kỷ Đông Nham rú lên thảng thốt.

      Tố Diệp chuẩn bị cơm trưa, cuối cùng nghe thấy tiếng quát của Niên Bách Ngạn vọng xuống: “Cút!”

      Nếu nhìn thấy bức ảnh ấy, Tố Diệp nhất định hí ha hí hửng vì trò đùa của mình, thậm chí còn hóng hớt màn vui. Nhưng tới tận lúc ăn cơm, hồn vía của vẫn bay đâu đâu, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Niên Bách Ngạn lúc .

      lặp lại như như giả ấy, giống ảo mộng, lại giống như tự tưởng tượng ra.

      Sau khi tắm rửa xong xuôi, mấy người họ cũng bớt kha khá hơi rượu, cực kỳ sảng khoái. Chỉ có quần áo của Niên Bách Tiêu là gặp họa. Quần áo của ba người họ đều phải mang giặt khô, thế nên chỉ còn cách mượn quần áo của cậu. Cũng may vóc dáng của họ tương đương nhau.

      Niên Bách Ngạn nhận ra Tố Diệp có tâm . hỏi có chuyện gì. Tố Diệp nhìn , suy nghĩ rồi lên tiếng: “Tối qua, có phải chúng ta là thanh mai trúc mã ?”

      Bàn tay cầm bát đũa của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Nụ cười nhạt trong đáy mắt cũng mắc cạn trong giây lát.

      còn chưa lên tiếng, Kỷ Đông Nham ngồi bên cười đến nỗi suýt nữa phun cả hớp nước vừa uống ra ngoài: “Thanh mai trúc mã à? hay giả vậy? Tối qua cậu còn câu này à?”

      ràng là Niên Bách Tiêu cũng hiếu kỳ. Cậu nhai miếng thịt bò rồi nhìn lên Niên Bách Ngạn.

      Niên Bách Ngạn cụp mắt xuống, che ngỡ ngàng ban nãy, hờ hững đáp: “ !”

      Tố Diệp nghi hoặc. Lẽ nào nằm mơ?

      Kỷ Đông Nham đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu Diệp! Chúng ta mới là thanh mai trúc mã.”

      Niên Bách Ngạn ngẩng lên, ném cho Kỷ Đông Nham ánh mắt đủ để giết người. Kỷ Đông Nham so vai, tiếp tục chủ đề này nữa.

      Câu trả lời ấy càng khiến Tố Diệp thêm bức bối. ư? Nhưng có ấn tượng mà. Sao lại chân thực đến thế được?

      Niên Bách Nhạn ràng cũng muốn suy nghĩ tiếp. gắp thức ăn vào bát : “Cơm nguội rồi kìa, mau ăn !”

      Tố Diệp thể nuốt nổi.

      Trong lòng cứ như có thứ gì mắc lại, lên được, xuống chẳng xong.

      Cho tới khi di động vang lên.

      đứng dậy nhận máy. Đầu kia là tiếng Tố Khải.

      Niên Bách Ngạn lặng lẽ nhìn theo bóng đến tận khi kêu lên tiếng kinh ngạc.

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tố Diệp.

      Kết thúc cuộc điện thoại, ngẩn ngơ mấy giây, tới lúc Niên Bách Ngạn gọi tên : “Diệp Diệp?”

      Tố Diệp quay người lại, nhìn mọi người, chậm rãi : “Trong điện thoại Tố Khải phía cảnh sát tìm thấy thi thể, cán dao có dấu vân tay của Diệp Hạc Thành. Vóc dáng của nạn nhân giống hệt như miêu tả lúc trước của Diệp Uyên. Còn nữa… có người cung cấp đoạn băng, tối hôm Diệp Ngọc xảy ra chuyện, Diệp Hạc Thành xuất ở Tinh Thạch…”

      Ai nấy đều sửng sốt.

      Rất lâu sau Diệp Uyên mới : “Ý của em là…”

      “Cảnh sát có lý do tin rằng Diệp Hạc Thành là hung thủ giết hại Diệp Ngọc và mưu sát , giờ họ ra lệnh truy nã.”

      Diệp Uyên ngẩn người, rồi chẳng mấy chốc đôi mắt ấy ngập tràn nỗi đau tên. Tố Diệp cũng trầm mặc. Tuy rằng trước đây họ vẫn luôn nghi ngờ Diệp Hạc Thành. Nhưng khi đến nước này, tới ngày thực bắt được chứng cứ của ông ta, trái tim lại cồn cào cách khó chịu.

      Còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau bị người thân phản bội?

      “Tình hình bây giờ thế nào?” Niên Bách Ngạn bình tĩnh hỏi.

      Tố Diệp hít sâu hơi: “Tố Khải Diệp Hạc Thành bị bắt về quy án, bây giờ tới giai đoạn hỏi cung. Hơn nữa nó cũng cho điều tra số sách của Diệp Hạc Thành. Nó cho rằng cái chết của bố cũng có liên quan trực tiếp tới Diệp Hạc Thành.”

      bàn ăn, bầu khí bỗng nặng nề.

      Rất lâu sau, Diệp Uyên mới thở dài: “Chuyện này, Lan Lan biết chưa?”

      “Chắc là biết rồi, chuyện lớn như vậy mà.” Tố Diệp lẩm bẩm.

      Diệp Uyên gật đầu mệt mỏi, rất lâu, rất lâu mới : “Vậy bây giờ cuối cùng cũng được gặp lại rồi.”

      Phải, được gặp lại rồi.

      Nhưng cuộc trùng phùng này lại được dựng lên nỗi đau mất người thân. Nghĩ lại bỗng thấy xót xa vô cùng.

      Niên Bách Ngạn giơ tay về phía Tố Diệp. bước lên. kéo ngồi xuống, dịu giọng : “Có những chuyện rồi cũng phải đối mặt. Tuy rằng chúng ta chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi.”

      Tố Diệp siết chặt tay , khẽ gật đầu…



      ~Hết chương 593~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 594: Ai là Chúa cứu thế?


      Ngày nào cũng có những tin tức thời . Chính vì có những tin tức này, những con người bận rộn mới có thể nguôi ngoai giữa đơn và bôn ba phận con ong cái kiến.

      Nhưng chuyện của Diệp Hạc Thành đơn thuần chỉ còn là tin tức thời nữa. Nghiêm túc mà , việc ông ta bị bắt với tội danh hình làm cả nước chấn động. Cảnh sát nắm được chứng cứ xác đáng. Khi đối mặt với những chứng cứ ấy, Diệp Hạc Thành cũng thể chối cãi được nữa. Ông ta thể thừa nhận mình quả thực trước sau có ý định giết Diệp Ngọc và Diệp Uyên.

      Cảnh sát Tưởng phụ trách vụ án này. Trong quá trình hỏi cung, Tố Khải cũng ngồi bên lắng nghe.

      Diệp Hạc Thành chủ động khai nhận với cảnh sát từng giết hại Diệp Ngọc và Diệp Uyên.

      Trong phòng thẩm vấn, Diệp Hạc Thành ngồi đó, dường như mới qua đêm cả mái đầu bạc trắng, trông vô cùng tiều tụy. Đối diện ông ta là cảnh sát Tưởng và người trợ lý. Qua gương quan sát, Tố Khải im lặng đứng nhìn. vẫn chưa ngồi xuống. nhìn chằm chằm vào Diệp Hạc Thành ở bên trong, trong đầu chỉ lên gương mặt đầm đìa nước mắt của Diệp Lan.

      “Tôi có ý định hãm hại Niên Bách Ngạn.” Diệp Hạc Thành cất giọng khô khốc.

      “Cũng tức là việc ông giết Diệp Ngọc mưu từ trước?” Cảnh sát Tưởng lạnh lùng hỏi.

      Diệp Hạc Thành trầm mặc lúc rồi phủ nhận: “! ra là… tôi hoàn toàn muốn Diệp Ngọc.” Trông ông ta có vẻ bứt rứt, đôi tay đeo còng số tám cũng đan chéo nhau cách bất an.

      “Tối đó, ra tôi cũng tới Tinh Thạch. Sau khi mọi người rời , tôi nhìn thấy có riêng Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc ở lại trong công ty chuyện. Lúc ấy vì cái chết của Khúc Nghệ mà Diệp Ngọc rất kích động, cũng những lời uy hiếp Niên Bách Ngạn, cảnh ấy cũng bị bảo vệ tòa nhà nhìn thấy. Tôi… Tôi cảm thấy… đây là cơ hội nên giở trò với camera trong thang máy và camera bộ phận. Tôi giết Diệp Ngọc, vì chỉ có như vậy mới có thể khiến Niên Bách Ngạn toi đời.”

      “Ông có đồng phạm ?”

      Diệp Hạc Thành lắc đầu.

      “Theo giám định pháp y, vết thương trí mạng của Diệp Ngọc nằm ở vùng đầu. Khi tới bãi cỏ, nạn nhân vẫn chưa tắt thở.”

      Diệp Hạc Thành hít sâu hơi, với vẻ đắng chát: “Phải! Lúc đó nó nhận ra tôi, thế nên tôi thể để nó sống được.”

      Nghe xong câu ấy, sống lưng Tố Khải chợt lạnh ngắt.

      Ngay sau đó, dưới thẩm vấn của cảnh sát, Diệp Hạc Thành kể lại tỉ mỉ động cơ và cách thức gây án.

      “Niên Bách Ngạn rời khỏi Tinh Thạch nhưng quyền hành vẫn nằm trong tay Diệp Uyên. Nếu nó biết chuyện gì thôi, nhưng nó lại phát ra chuyện của tập đoàn Long Thạch. Tôi thể để sinh thêm phiền toái, vả lại… nếu nó còn ở lại Tinh Thạch thêm ngày nào, tôi còn được ngồi lên vị trí chủ tịch ngày ấy.”

      “Ông thuê sát thủ?”

      Diệp Hạc Thành gật đầu.

      “Cũng tức là việc giết Diệp Uyên hoàn toàn là mưu từ trước?”

      Diệp Hạc Thành lại gật đầu lần nữa.

      “Tôi cần trợ thủ, muốn giết Diệp Uyên mình tôi chắc chắn thành. Tôi thể mạo hiểm.”

      “Sau khi ông thuê người giết Diệp Uyên, lại giết ngay tên sát thủ đó?”

      Diệp Hạc Thành cúi gằm: “Tôi thể để sống sót. Hơn nữa ta là kẻ vô lại có tiếng, tôi sợ sau này lấy chuyện này ra uy hiếp tôi.”

      Cảnh sát Tưởng lại hỏi thêm những tình tiết liên quan tới vụ án của Diệp Uyên, Diệp Hạc Thành cũng lần lượt khai báo.

      Khi hỏi tới cái chết của Khúc Nghệ, Diệp Hạc Thành mực phủ nhận. Ông ta thanh minh cái chết của Khúc Nghệ dính dáng tới mình. Ông ta chỉ muốn lợi dụng tâm tình của Diệp Ngọc để đối phó với Niên Bách Ngạn mà thôi.

      Cảnh sát Tưởng lại đề cập tới mấy cuốn sách ở trong phòng sách của Diệp Hạc Thành, rồi bắt đầu hỏi những chuyện liên quan tới việc Diệp Hạc Phong qua đời. Tâm trạng của Diệp Hạc Thành trở nên cực kỳ kích động. Ông ta : “Sao tôi có thể hại ruột mình chứ?”

      “Ngay cả Diệp Ngọc và Diệp Uyên ông còn có thể giết hại, sao thể giết hại ruột của mình?” Cảnh sát Tưởng hung hăng.

      “Tôi có làm!”

      “Vậy ông giải thích sao về số sách đó? Cả quản gia tại căn nhà cũ cũng khai rằng, khoảng thời gian rất dài trước khi trai ông, Diệp Hạc Phong, qua đời, tất cả các thực phẩm ông ấy ăn đều do ông phụ trách, sắp xếp.”

      Diệp Hạc Thành vò đầu: “Đúng! Quả thực là do tôi chịu trách nhiệm. Nhưng lúc ấy tôi ăn luôn được ngon miệng, tôi chỉ muốn giúp khẩu vị của ấy tốt hơn chút mà thôi!”

      “Ông đầy rẫy dã tâm như vậy, lẽ nào mong mình chết sao?”

      “Trước giờ tôi luôn kính trọng trai mình. lòng, khi chưa mất tôi vốn chẳng suy tính nhiều như vậy. Nhưng sau khi ấy mất, cả con trai lẫn con đều chống đỡ được Tinh Thạch, tôi mới nảy sinh ý đồ giết hại.”

      Khoảng thời gian còn lại của buổi thẩm vấn, Tố Khải còn tâm trạng nghe tiếp nữa.

      đứng dựa vào vách tường, đầu óc choáng váng.

      Nguyễn Tuyết Cầm cũng bị cảnh sát gọi tới lấy lời khai, chủ yếu nhằm vào vụ án Diệp Hạc Thành giết người. Phía cảnh sát muốn lấy thêm được nhiều thông tin từ bà ta. Nhưng Nguyễn Tuyết Cầm thể thái độ biết gì về việc ông ta giết người hết. Khi hỏi về các hành vi khác, bà ta cũng giải thích mình nắm .

      Nhưng khi hỏi tình hình buổi tối hôm Diệp Ngọc bị giết, bà ta thành khai báo. Hôm ấy, Diệp Hạc Thành quả thực có nhà. Khi cảnh sát hỏi tại sao lúc trước bà ta lại khai gian dối bà ta đáp, bà ta cảm thấy chuyện này liên quan tới chồng mình thế nên mới cảm thấy thêm chuyện chi bằng bớt chuyện.

      Diệp Hạc Thành bị tạm giam, chờ ngày hầu tòa.

      Tố Khải đợi tới khi Nguyễn Tuyết Cầm ra ngoài mới xuất . Nguyễn Tuyết Cầm nhìn và hỏi: “Chuyện bố Lan Lan bị bắt, cậu tham gia bao nhiêu?”

      Nét mặt bà ta từ đầu tới cuối rất bình thản, nhưng ánh mắt cực kỳ sắc. Bà ta nhìn , dáng vẻ như ép hỏi bằng được. Tố Khải im lặng giây lát rồi trả lời: “Cháu là người nhận được chứng cứ.”

      Nguyễn Tuyết Cầm lạnh lùng nhìn , thêm gì nữa, quay người ngay.

      “Thưa !” Tố Khải ủ dột. muốn xin lỗi nhưng còn chức trách của mình.

      Ra tới cửa lớn, ngờ Diệp Lan đứng đó đợi hàng tiếng đồng hồ rồi.

      Thấy Tố Khải và Nguyễn Tuyết Cầm ra, lập tức lao tới, níu lấy áo Tố Khải, hỏi: “Bố em… thế nào rồi?”

      Tố Khải thở dài nặng nề, thanh rất khẽ: “ nhận hết rồi! Diệp Ngọc, cả Diệp Uyên nữa!”

      …” Diệp Lan tin vào tai mình. lảo đảo chực ngã, lùi về sau bước, lẩm bẩm: “Bố em giết người đâu. Bình thường… ông vẫn đối xử với chị Diệp Ngọc và Diệp Uyên tốt như thế cơ mà…”

      Nguyễn Tuyết Cầm bước tới: “Lan Lan!”

      Diệp Lan đỏ mắt, chẳng mấy chốc nước mắt ùa ra: “Mẹ! Bố phải loại người ấy đâu, thể nào…”

      Nguyễn Tuyết Cầm ôm vào lòng, đôi mắt cũng đỏ quạch.

      Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Tố Khải rất khó chịu. ra còn chưa với Diệp Lan rằng, buổi tối Diệp Ngọc bị giết hại, bố lợi dụng việc lên cơn nghiện, mơ mơ hồ hồ, phân biệt được gì để thoát khỏi vòng thẩm vấn của cảnh sát, gây khó khăn cho việc phá án.

      Những lời đó, thể thành lời.

      Diệp Lan khóc rất thảm thiết. ôm chặt lấy Nguyễn Tuyết Cầm: “Mẹ… nhất định phải cứu bố, nhất định…”

      “Mẹ tìm luật sư giỏi nhất!” Nguyễn Tuyết Cầm nghẹn ngào : “Thế nên Lan Lan, con phải theo mẹ về nhà. Lúc này con phải ở bên cạnh mẹ.”

      Diệp Lan gật đầu.

      Tố Khải biết lúc này có khuyên Diệp Lan ở lại bên cạnh mình cũng thể nữa, đành im lặng mặc nhận tình huống này xảy ra. Nhưng cũng may mắn là bây giờ tình hình của Diệp Lan ổn định rồi. Trải qua quãng thời gian vật lộn cai nghiện, giờ kháng cự lại ma túy. hút ma túy nhiều năm liền như Khaki, thế nên Tố Khải cũng khá yên tâm.

      Diệp Lan gạt nước mắt, tới trước mặt Tố Khải, nhưng hai hàng lệ vẫn tí tách rơi cầm đước. : “Tố Khải! Em phải ở bên cạnh mẹ!”

      Tố Khải gật đầu. muốn ôm vào lòng nhưng lại chùn bước, đành : “Vậy thường ngày em chú ý tới sức khỏe của mình chút. Có chuyện gì ổn phải gọi điện thoại cho ngay.”

      Diệp Lan nhìn Tố Khải, định gì lại thôi. khẽ gật đầu.

      Trái tim Tố Khải chợt nhói đau vì nhìn thấy nước mắt của





      Toàn bộ đoàn luật sư của Tinh Thạch tham gia vào vụ án của Diệp Hạc Thành. Muốn ông ta được tuyên vô tội và được thả ra là điều thể. Nhưng xét thấy thái độ hợp tác và thành khẩn nhận tội của ông ta đối với cảnh sát, đoàn luật sư chỉ có thể cố gắng hết sức giúp ông ta được giảm án.

      Giết người có chủ đích và chủ đích có tính chất hoàn toàn khác nhau. Lượng hình gộp lại cũng quá sức chịu đựng của Diệp Hạc Thành, nếu có thể giữ được tính mạng là may mắn.

      Tinh Thạch rơi vào cảnh tù tội. Từ ngày đầu thành lập tới giờ, lần này được coi là lần chịu thiệt hại nặng nề nhất.

      Tất cả mọi người đều trông chờ và đoán định.

      Họ trông ngóng xem ai có thể trở thành chúa cứu thế của Tinh Thạch.

      Ai đây?

      Nhà họ Diệp giờ còn người đàn ông nào. Diệp Hạc Phong qua đời, Diệp Uyên bị giết hại, Diệp Hạc Thành ngồi tù. Con của Diệp Hạc Phong là Diệp Ngọc cũng bị giết hại. Tố Diệp theo ngành tâm lý, thông thạo chút gì chuyện thương trường. Chỉ còn lại hai chị em Nguyễn Tuyết Cầm, Nguyễn Tuyết Mạn và người con là Diệp Lan. Ai có thể gánh vác trọng trách lớn như thế?

      Hoặc có thể là Niên Bách Ngạn, người khi trước rời khỏi Tinh Thạch?

      Hay Tinh Thạch rơi vào tay người nào khác?

      Chẳng ai hay biết, đằng sau cổ phiếu của Tinh Thạch sàn giao dịch còn có mấy đôi tay lớn thao túng.

      Kỷ Thị, trong khung cảnh bận rộn của văn phòng.

      Trong phòng làm việc sáng sủa, sạch của tổng giám đốc, Kỷ Đông Nham nhíu mày, ngồi ghế da, nhìn Đinh Tư Thừa đối diện mình.

      “Nhất định phải thôi việc ư?”

      Đinh Tư Thừa gật đầu: “Tôi thể làm gì được nữa rồi.”

      là cố vấn tâm lý xuất sắc nhất của Kỷ Thị, đương nhiên còn rất nhiều nơi cần .” Kỷ Đông Nham nhún vai.

      Đinh Tư Thừa cười nhạt: “Mục đích của tôi đạt được, thế nên, nghỉ việc thôi!”

      cho rằng mục đích của mình đạt được?” Kỷ Đông Nham như cười như .

      Đinh Tư Thừa trầm mặc, lúc sau mới : “Bây giờ Tinh Thạch ra nông nỗi này, , tôi có đạt được mục đích hay còn quan trọng nữa. Mục đích tới Kỷ Thị chính là vì Diệp Uyên. Nhưng tôi phát ra dù Diệp Uyên có chết, tôi hề cảm thấy quá thỏa mãn. Có lẽ ngay từ đầu tôi sai rồi.”

      nghĩ kỹ rồi?”

      Đinh Tư Thừa gật đầu, thở dài nặng nề.

      Kỷ Đông Nham thấy ý ta quyết cũng đành chấp thuận.

      Đợi cho Đinh Tư Thừa ra ngoài làm thủ tục rồi, Kỷ Đông Nham mới suy nghĩ rồi nhấc máy bàn lên.

      Đầu kia nhận máy rất nhanh…



      ~Hết chương 594~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 595: Cậu chính là “ngư ông đắc lợi”


      Ngoài cửa sổ, người xe qua lại như mắc cửi.

      Trong phòng, yên ắng tới nỗi giọng của Kỷ Đông Nham nghe vừa thuần khiết hơi trầm thấp.

      “Bây giờ Tinh Thạch như rắn mất đầu. Niên Bách Ngạn! Giờ cậu vẫn định ra tay sao?”

      Bên kia cất giọng điềm nhiên: “Tớ thu mua toàn bộ Tinh Thạch.”

      “Vậy phải chúc mừng cậu trước rồi!” Kỷ Đông Nham hừ tiếng: “Cuối cùng cũng rửa sạch được máu của nhà họ Diệp, từ nay về sau Tinh Thạch trở nên thuần khiết.”

      Đầu kia bật cười: “Cậu cho rằng mọi việc đều do tớ sắp xếp?”

      “Ít nhất mọi việc vẫn nằm trong phạm vi kế hoạch cậu đúng ? Nếu sao lại trùng hợp đến vậy được. Diệp Hạc Thành lại vào tù?”

      “Sao cậu luôn là tớ giết Diệp Hạc Phong, sau đó trừ khử cả Diệp Ngọc, mưu hại Diệp Uyên, bây giờ lại thành công đá được viên đá cản đường Diệp Hạc Thành?”

      “Cậu còn quên mất chuyện.” Kỷ Đông Nham : “Còn cả mấy cổ đông lão thành kia nữa, e là cũng còn tư cách can dự vào các quyết định của Tinh Thạch nữa rồi.”

      Đầu kia tỏ ra khinh bỉ.

      “Thôi Niên Bách Ngạn, tớ còn hiểu cậu sao? Con người cậu mà lại ngu ngốc đến mức giết người? Cái cao siêu của cậu là ở chỗ biết lợi dụng cục diện để xoay chuyển những bất lợi của mình. Cậu giết người nhưng có thể lợi dụng cái chết của họ để làm việc lớn.” Kỷ Đông Nham nhướng mày, chỉnh sửa lại: “À, chính xác hơn là “trai co đánh nhau, ngư ông đắc lợi”. Niên Bách Ngạn! Trước giờ cậu vẫn là người ngư ông đó.”

      “Nếu đây là lời đánh giá cao của cậu, tớ vui vẻ đón nhận.”

      Kỷ Đông Nham gác thẳng chân lên bàn, uể oải : “Nhưng mà tớ tò mò cậu thuyết phục Vincent kiểu gì đấy. Theo như tớ được biết, bây giờ ông ta rất mong có thể có được chàng rể quý.”

      Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Joey vẫn thích hợp với cậu nhất, hợp với tớ.”

      “Vậy tớ đúng là bái phục tài ăn của cậu rồi, thế mà Vincent lại đồng ý cho cậu tiền.”

      “Kỷ Đông Nham! đời này chỉ có lựa chọn.”

      “OK! Hy vọng cậu bị Joey đó quấn chân. Cậu phải biết, khi cậu dùng tiền của Vincent người của ông ta, Joey lãng phí cơ hội của mình đâu.”

      “Nghe khẩu khí của cậu sao có cảm giác cậu đố kỵ thế nhỉ?”

      “Sai, tớ đố kỵ trắng trợn đấy!” Kỷ Đông Nham trêu đùa.

      Niên Bách Ngạn hừ lạnh: “Yên tâm ! Phụ nữ giữ lại cho cậu, cái tớ cần chỉ có tiền thôi!”





      Đêm khuya.

      Chỉ có ánh sao rải rác phía đường chân trời.

      Ánh trăng bị mây mỏng che mất, còn sáng như mọi khi.

      Lâm ngủ ngon giấc lắm, cứ mơ mơ màng màng, cũng mơ rất nhiều giấc mơ. Trong mơ có Đinh Tư Thừa, còn có Diệp Uyên. nhìn thấy Diệp Uyên giơ tay về phía mình. bước từng chút về phía , nắm chặt lấy tay .

      Cửa phòng ngủ bật mở.

      Ánh trăng theo khe cửa rọi vào, có chút lạnh lẽo.

      Chẳng mấy chốc, bước chân người đàn ông giẫm nát cái giá lạnh ấy.

      bước tới, động tác rất khẽ khàng, sợ làm giường hoảng sợ.

      Ánh trăng rơi xuống rèm cửa, tạo thành dải sáng mông lung, làm mờ bóng người đàn ông.

      ngồi ở đầu giường, ngắm qua những tia sáng yếu ớt.

      nằm nghiêng.

      Mái tóc dài che gò má.

      giơ tay, vuốt mái tóc , nhàng gạt tóc ra, để lộ đôi gò má.

      nhắm mắt, đôi lông mày khẽ nhíu lại, hàng mi cũng hơi run rẩy.

      Gương mặt rất nhợt nhạt, cũng gầy ít.

      đau lòng, cúi đầu, hôn lên trán .

      Có tiếng thở khẽ khàng lọt vào tai, cùng mùi hương của .

      nằm xuống bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt , dường như nhìn vào vẫn thấy đủ.

      Quá nhiều nhớ nhung hóa thành tình đầy ắp.

      ôm chặt lấy .

      dựa vào người cách tự nhiên, hơi thở khe khẽ phả lên cổ .

      Bụng dưới co thắt lại cách quen thuộc.

      nhịn được, rướn đầu qua, áp mặt xuống, hôn lên môi .

      Lâm cảm thấy mình như nằm mơ. Trong giấc mơ ấy, có đôi môi dịu dàng chạm vào .

      hơi mở mắt ra. Trong mơ hồ, dường như nhìn thấy gương mặt thân thuộc của người đàn ông.

      Từng đôi mắt, hàng mi, tới sống mũi, bờ môi, ràng đến thế, chân thực đến thế.

      vô thức thầm gọi tên: “Diệp Uyên…”

      Bên tai vang lên giọng thở trầm thấp của người đàn ông. : đây…

      Nhất định là nằm mơ rồi.

      Đúng vậy, nằm mơ.

      Người đàn ông lặp lặp lại ngừng bên tai : về rồi đây, về rồi đây…

      rơi nước mắt.

      Nhưng dần dần, dưới nhiệt độ quen thuộc của cơ thể người đàn ông, cất lên những tiếng rên run rẩy.

      Cuối cùng say sưa…





      Ngày hôm sau, nắng rất đẹp.

      Thi thoảng lại có đám mây lững lờ che mất nắng, nhưng rồi chẳng mấy chốc cũng lại tan .

      Khi mở mắt ra, Lâm có chút ngơ ngẩn.

      Trong khí dường như có mùi hương nào khác.

      ngồi dậy.

      Cơ thể hơi nhức mỏi, còn hơi mệt mỏi.

      quay đầu lại, bên kia giường bóng người.

      Quả nhiên là mơ…

      vùi sâu đầu vào trong chăn, trong lòng bất ngờ trào dâng nỗi bi thương to lớn.

      Tối qua mơ thấy Diệp Uyên trở về.

      nhàng hôn , còn với rất nhiều điều. Nhưng đa phần đều , trở về rồi, bao giờ rời xa nữa.

      ôm lấy , khóc rất dữ.

      dịu dàng hôn giọt nước mắt của rồi dùng cơ thể nóng bóng mang cho lần tình cảm vắng bóng lâu.

      Cả quá trình đều rất dịu dàng, giống như sợ đập tan vậy.

      khao khát , lẩm bẩm tên , xin mạnh hơn chút, mạnh thêm chút nữa…

      Hốc mắt Lâm chợt đỏ ửng.

      rồi, cuối cùng cũng hiểu thế nào là nỗi đau thắt ruột thắt gan.

      thừa nhận mình thể chịu đựng nổi nữa.

      biết những tháng ngày này khi nào mới kết thúc. rất sợ cảm giác này, cảm giác chỉ được quấn quýt cùng trong mơ, khi tỉnh dậy chỉ còn quạnh mình mình với nỗi đau.

      Diệp Uyên, từng muốn lẩn tránh cái tên này biết bao. Nhưng bây giờ lại khao khát được thực gọi tên , nhìn thấy mỉm cười đáp lại mình tiếng.

      muốn đau khổ như vậy.

      Đỡ lấy cái bụng , sống mũi Lâm càng lúc càng cay xè. Nếu phải còn đứa bé này, e là gục ngã từ lâu.

      Khó khăn lắm mới đè nén được bi thương, Lâm bước xuống giường.

      Phòng khách rất yên tĩnh.

      Hôm nay là mùng , tối qua Nguyễn Tuyết Mạn tới Ung Hòa Cung thắp hương.

      Nguyễn Tuyết Mạn trước nay tin Phật nhưng sau khi nghe tin Diệp Hạc Thành bị bắt, bà liền khóc lóc ra đời này có thần linh . Bà gào khóc mắng Diệp Hạc Thành là kẻ nham hiểm, độc ác, khóc đến tèm lem mặt mũi. Bà bà phải có tín ngưỡng, phải cầu phúc cho con trai, con mất.

      Lâm kéo lê cơ thể mệt mỏi, định đánh răng rửa mặt xong xuôi ăn chút gì đó rồi tới nghĩa trang, kể cho Diệp Uyên nghe chuyện này.

      Lúc ngang qua phòng bếp, bỗng có tiếng động vọng ra.

      Lâm chết sững.

      Rất nhanh, suy nghĩ lướt qua đầu : Có trộm!

      sợ hãi, tim đập điên cuồng.

      nghĩ, nếu có trộm, lỡ như làm bị thương con của phải làm sao?

      lần sờ góc tường, lấy thêm cây gậy đánh golf, là chiếc Diệp Uyên từng dùng. Lâm nắm chặt cây gậy trong tay. Nỗi sợ hãi ban đầu được thay thế bằng dũng khí. Chỉ cần nghĩ tới chuyện đứa bé có thể bị tổn thương, là lại tràn đầy sức mạnh.

      cho phép bất kỳ ai làm hại tới đứa con trong bụng mình.

      Cửa phòng bếp được từ từ đẩy ra.

      Khi cái bóng cao lớn ấy đập vào mắt, Lâm bỗng chốc sững người!

      Ngay sau đó, ngón tay buông thõng.

      “Keng” tiếng, cây gậy rơi xuống đất.

      Thanh ấy làm kinh động người đàn ông bận rộn.

      dừng lại, quay đầu.

      Ánh mắt và người con ngoài cửa chạm phải nhau.

      …” Lâm dám tin vào mắt mình, lùi về sau bước. lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “ thể nào…”

      nằm mơ!

      Nhất định là như vậy!

      ra vẫn chưa tỉnh dậy.

      Diệp Uyên như được bao bọc trong quầng sáng. Ánh nắng rực rỡ tỏa lan khắp gian bếp, khiến gương mặt càng thêm mờ ảo.

      nhìn Lâm ngoài cửa. Sau khi thấy vẻ thảng thốt gương mặt , bất giác mím môi cười.

      Sau đó tháo tạp dề xuống, về phía .

      Lâm quên cả lùi lại.

      giương mắt nhìn mỗi lúc lại gần mình thêm chút.

      Cho tới khi đứng trước mặt .

      khoảng cách gần như vậy.

      Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của .

      Diệp Uyên nhặt cây gậy dưới đất lên, cười cưng chiều: “Em định cầm thứ này đánh vỡ đầu ông xã của mình đấy à?”

      Hô hấp của Lâm trở nên dồn dập, được câu nào.

      Đặt cây gậy sang bên, Diệp Uyên giơ tay, chạm khẽ vào má .

      Lâm kêu lên tiếng theo phản xạ.

      giây sau, được Diệp Uyên kéo vào lòng.

      Cả người Lâm run lẩy bẩy.

      ! về rồi đây!” khẽ để lại câu ấy bên tai .

      Lâm lại càng run tợn.

      Diệp Uyên càng ôm chặt hơn, khẽ cười: “Tối qua em đâu có sợ như vậy.”

      bất ngờ ngẩng đầu lên.

      Diệp Uyên mỉm cười, hôn lên môi , thầm đau xót: “Tối qua chính là , em nằm mơ.”

      Lâm há hốc miệng, run rẩy hỏi: “Diệp… Uyên?”

      Nụ cười của càng lớn thêm. ghé sát mũi mình vào mũi : “ đây!”

      phải chết rồi sao?” có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay .

      , còn sống!” dịu dàng .

      Lâm nhìn , nhìn mãi, nhìn mãi. Bao nhiêu nước mắt sáng nay phải vất vả mới đè xuống được giờ trào dâng, tí tách rơi xuống.

      Trái tim Diệp Uyên thắt lại vì . lần nữa ghì chặt lấy , dịu giọng vỗ về.

      Nhưng tâm trạng của Lâm lập tức bùng nổ. giơ tay, bắt đầu điên cuồng đánh Diệp Uyên rồi hét lớn: “Sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại dọa em như vậy? Tại sao lại làm vậy? Em tưởng chết rồi! Tưởng chết rồi! Diệp Uyên, em hận chết được!”



      ~Hết chương 595~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :