1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn chi sủng: Mê luyến sắc lang lão công - Phượng Hoàng Triển Sí Tái Mẫu Đan (9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5 : đánh biết

      Ô Lãng hôn như chuồn chuồn lướt nước mà là hôn cuồng dã đến nhiệt liệt, trong miệng lại có hương vị của nicotin làm cho thêm điên cuồng, như muốn làm cho hai người bốc cháy

      Diêu Tử Khinh kinh hoảng muốn dùng lực đẩy ra, hai tay lại bị kiềm chế, tay bị nắm chặt giơ cao bị đè lên tường thể cử động, muốn há miệng cắn

      Ô Lãng hiển nhiên là có chuẩn bị , chẳng cho cơ hội đánh trả liền hôn sâu hơn

      Trong lòng ngực Tử Khinh như bị rút hết khí vậy, lúc hít thở thông , rốt cuộc mới từ môi rút lui : " Đây là trừng phạt nho , có lần sau " (luna: chiếm tiện nghi mà cứ....-_-)

      Trong thời gian ngắn ngủi đôi môi của đỏ mọng của Tử ràng là sưng lên , điều đó có thể cho thấy Ô Lãng dùng sức rất nhiều

      Tử Khinh rất ghét liền lấy tay chùi mùi của tên kia, khi lau lên cảm giác rất đau, lúc đó mới biết môi mình bị cắn nát, trong lòng sinh ra lửa giận, đầu lại bị người nào đó kéo

      Bàn tay của Ô Lãng kéo cái ót của hướng về phía mình" Còn có, nếu lần sau mà còn hỏi như vậy lần nữa, tôi cũng dễ dàng tha cho như vậy"

      Tử Khinh tức giận, đẩy tay của Ô Lãng ra, hung hăng : " nên có tên là Ô Lãng, rất xứng với tên Ô bỉ ổi"

      Ô Lãng giận quá hóa cười : " Ngại gì?"

      Tử Khinh chưa thấy qua tên đàn ông nào vô sỉ như , tự biết đối phó được , dám nán lại, chạy trối chết

      Ô Lãng lại :" Người đẹp thấy rất nhiều , nhưng sao người đẹp đầu đất này, vẫn là lần đầu tiên gặp"

      Đợi tiếng đóng cửa vang lên, nụ cười mặt Ô Lãng biến mất khuôn mặt cũng trở nên nguội lạnh, mặc dù này mới gặp lần thứ hai, nhưng sao lại càng nhìn càng quen mắt, chỉ là nhớ nổi gặp ở đâu. Ô Lãng hướng ra ngoài ngoắc ngoắc vài cái, lập tức có người tiến vào, được phân phó, liền đem màn Tử Khinh trước thang máy cho biết còn đưa thêm cái video

      Rất nhanh trong tay cầm chắc chiếc video kia , tua qua tua lại mấy lần, xem tới chục lần hình ảnh ngừng khuôn mặt người đàn ông....

      Ô Lãng vuốt môi, đôi mắt phượng từ từ nheo lại, trong đầu liền lên hình ảnh quen thuộc làm sáng tỏ vấn đề của . nhớ lại nhiều năm trước đây, mới bước chân vào Kỷ An thị lâu, ở bên đường dòng người buôn bán tấp nập, vừa mới bước xuống xe, đôi giầy to lớn vô tình đạp trúng chân , đau đến khuôn mặt vặn vẹo. Còn có bên cạnh người đàn ông kia nghiêng đầu :"Thực xin lỗi"

      Người đàn ông mười phần làm ngơ :" quan hệ"

      Sau đó, ràng là giả mù mưa sa ra chỗ khác, vừa vừa tán gẫu

      A! Ô Lãng khẽ cười tiếng, từ trước đến nay chưa có người nào coi như con khỉ mà đùa giỡn, vậy mà lại có lần đầu tiên bị đùa như thế này. Lúc ấy liền nhìn nàng nhiều hơn hai con mắt, nhưng lúc đó dòng người đông đúc, mãnh liệt muốn bắt tay nàng giáo huấn, cộng thêm lúc ấy Ô Lãng có vài việc cần giải quyết, trong đoạn thời gian nhớ kỹ nhưng cũng có giải quyết được việc gì liền quên . Ai ngờ, nhiều năm như vậy rồi, còn cho đụng phải (luna: sao k nhắm tên nam phụ ấy.....)

      Ô Lãng cười lên thành độ cong đẹp mắt, giả vờ đúng ?? làm cho thấy , có thể giả vờ hơn cả

      Lúc Tử Khinh về tới nhà, Vương Mãnh Liệt còn chưa có trở lại, rửa mặt nhớ tới màn ở trong thang máy kia, cầm điện thoại tay nửa ngày cũng có làm gì. Mới vừa vứt điện thoại sang bên Vương Mãnh Liệt cũng mở cửa vào nhà

      Tử Khinh ra nghênh đón, đánh giá phen, người đàn ông trong thang máy kia cùng với nhìn sao cũng giống người, cụ thể làm giống Tử Khinh cũng thể nghĩ ra được. Thấy tay có mang theo đồ, bất động giây : " đâu vậy. Sao giờ mới về?"

      Vương Mãnh Liệt vừa tới cửa vừa tháo giầy ra, vừa : " Tạm thời công tác, tưởng tan tầm có thể về sớm , muốn cho em bất ngờ, kết quả lại phải thở dài.."

      " ăn chưa?"


      "Ăn rồi, lão tồng mời " Vương Mãnh Liệt chỉ chỉ cái túi trong tay" phải là em rất thích ăn món vịt phù dung* cố ý mua cho em đó!"

      *Vịt phù dung là cái món chi ta biết nhưng trong bản covert ghi là món "tam kiều phù dung vịt", ai hiểu hiểu nhá... chung nó là món ăn

      Vào chủ nhật, Tử Khinh nhận được điện thoại của Thanh Thanh, đầu bên kia chuyện thoải mái hình như tâm tình rất tốt, liền báo tin cho biết là mọi chuyện được giải quyết xong

      Rốt cuộc Ô Lãng cũng là người coi trọng cảm tình, đối với Thanh Thanh nhẫn tâm chăng nữa cuối cùng cũng để bị thương

      Tữ Khinh nghĩ tới tên đan ông kia còn có chút lương tâm, chỉ có cảnh cáo mẹ Thanh Thanh còn quăng đống tiền vào mặt bà ấy

      Thanh Thanh mời Tử Khinh ăn cơm, còn cố ý bắt mang theo Vương Mãnh Liệt, kết quả lại là Vương Mãnh Liệt có việc bận . Thanh Thanh biết chuyện Tử Khinh mình tìm Ô Lãng nên cứ nghĩ là Ô Lãng nghĩ thông suốt, vô cùng vui vẻ đến nổi hận mà thề mọc cánh bay lên cao

      Cũng lúc này Tử Khinh vừa mới đến, ở đâu ra cái vụ trai nhúng chàm em , ràng là người em kia trai , tâm hồn thiếu nữa lại nảy mầm, nhìn bộ dáng kia , người mù còn có thể nhìn ra

      Lúc trở lại Tử Khinh nhận được điện thoại từ bạn tốt Thượng Thẩm Thư (luna: toàn T), là Lâm Tử Hi chuẩn bị về nước

      Tử Khinh nhịn thầm cũng nghĩ thầm, nhiều năm như vậy , ấy rốt cuộc cũng chịu trở về

      Khoảng cách ngày về nước của Lâm Tử Hi ngày càng gần, Diêu Tử Khinh muốn cho Vương Mãnh Liệt cùng ra sân bay đón Tử Hi cùng với , kết quả bị điều công tác

      Gần đây tần suất Vương Mãnh Liệt công tác rất chuyên cần, nghe ý muốn là thăng chức, phải biểu tốt cho cấp xem

      đón máy bay , đột nhiên lượng công việc của Tử Khinh lại tăng lên, vì muốn nhanh làm xong công việc để đón 2 người kia, rãnh bận tâm những cái khác. Tất cả đều là Thượng Thầm Thư xử lí chuyện đón kia

      Thượng Thẩm Thư đến đón Tử Khinh , hai người cùng sân bay, biết chuyến bay của Tử Hi là vào buồi tối lúc 3 giờ, Thượng Thẩm Thư bất đắc dĩ thở dài, : " Chúng ta đừng sân bay, tìm cái gì ăn trước sau đó nghỉ ngơi tí"

      Tử Khinh đồng ý, lại hỏi:" Nhưng Tử Hi tới đây thấy chúng ta sao..."

      Thượng Thẩm cười : Tớ có dự tính tốt lắm, Tử Hi nhiều năm như vậy, hộp đêm lớn nhất Kỷ An thị khẳng định ấy chưa qua, tớ cũng chưa có hưởng thụ qua, tối nay chúng ta điên cuồng 1 đêm"

      Diêu Tử Khinh vừa nghe tới ba chữ Kim Đế Hào, mặt tái nhợt rồi : " Đổi nơi khác "


      "Đổi cái gì?" Thương Thẩm Thư chuyên chú lái xe : " Phòng riêng ở đó cũng tốt lắm, như thế nào, có cần rủ thêm đàn chị ?"Công ty vừa mới phát lương , tháng lơi nhuận vì chuyện này mà mất

      Lúc này thể làm người ta mất hứng, lúc trước Tử Khinh về tới nhà liền thề chính mình với người kia chút quan hệ, cũng chút liên lạc, mà vì sao ông trời cứ đưa ra các loại nguyên bắt bước vào nơi này

      Thương Thẩm Thư vừa bước vào đại sãnh, tiếp tân liền nghênh đón, niềm nở : " Diêu tiểu thư"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
      Hết chương 5

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6 : Bị bắt tại trận

      Thượng Thẩm Thư hoài nghi nhìn bốn phía, xác định là người tiếp tân này là về Tử Khinh, miệng cười tới mang tai : " Hì hì, cậu là, cũng phải là hiền à"

      Tử Khinh sợ ở lâu thêm chút nửa gặp mặt Ô Lãng : " Tí nữa tớ cho cậu biết" sau đó trực tiếp lôi kéo Thượng Thẩm Thư vào phòng bao

      Diêu Tử Khinh tránh được bị thẩm vấn, tra hỏi bởi Thượng Thẩm Thư nên đành tất cả việc cho ấy biết, nhưng những cảnh cùng Ô Lãng đánh nhau mà còn bị chiếm tiện nghi kia, dấu hết

      Hai người ngồi ở ghế ăn vài thứ, buồn chán nên Thượng Thẩm Thư kéo Tử Khinh xuống dưới sàn để nhảy. Tử Khinh đối với mấy cái này mất hết hứng, nhưng lại đành lòng phá vỡ hưng phấn của nàng bày cái vẻ háo hức kia, miễn cưỡng cùng nhau , trong lòng đag cầu nguyện ngàn vạn lần đừng cho gặp tên cầm thú kia

      người tiếp tân dẫn hai đến nơi , sau đó dừng lại tước cửa kính, hai tay cung kính đầ cửa mời hai bước vào

      Theo cửa kính mở ra khe hở , trong đại sảnh lớn có tiếng nhạc mạnh mẽ truyền đến khiến người khác đinh tai nhức óc, ngoài cửa tĩnh mà bên trong lại vô cùng náo nhiệt , hình ảnh ràng đối lập, quả nhiên là cách vô cùng tốt

      Sàn nhảy là hình tròn, bên là muôn hình muôn vẻ lẫn lộn cả nam lẫn nữ, họ theo nhạc DJ mà uốn éo theo nhịp điệu, lâu lâu lại có tiếng hét chói tai hoặc là tiêng huýt sáo vang vọng. Mà bên ngoài sàn nhảy lại có hàng loạt ghế ngồi, kể cả cũng có những khách quý,....

      Diêu Tử Khinh vất vả mới tìm được chỗ ngồi thích hợp, sau đó lại kêu thức uống đến

      Thượng Thẩm Thư chịu ngồi yên, vô cùng hứng thú lại lôi kéo Tử khinh ra sàn nhảy, Tử Khinh lại xin tha cho kẻ bất tài này : " Cậu cứ nhảy , ha ha, tớ nhìn cậu nhảy là được rồi"

      thấy Tử Khinh nhúc nhích, mới tự chính mình . Cởi chiếc áo hoác mỏng bên ngoài lộ ra bộ quần áo bó sát người

      Tử Khinh em ấy nhảy, thân thể uốn éo như rắn, tiếng trầm trồ vang xung quanh khiến cũng khẽ nhếch miệng cười khoái chí

      Mà lúc này, có hai người gác xép , từ đó có thể nhìn những gì diễn ra ở dưới vì vậy đem tình huống mới nãy thu hết vào mắt

      Ngồi chính giữa là người nam nhân có mái tóc ngắn mà mật, đôi mắt hẹp , khuôn mặt nhìn người phụ nữ kia. phải là Ô Lãng còn ai vào đây??

      Diêu Tử Khinh vừa mới ngồi xuống, Ô Lãng tựa như phát được con mồi ,giống như thú dữ phát được thức ăn, ngón trỏ của đặt môi, cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của , nó mang theo ánh sáng mê người

      "Biết" Người đàn ông bên cạnh theo tầm mắt của Ô Lãng nhìn theo, bởi vì hiệu ứng ánh sáng nên nhìn thấy dung mạo của nhưng nắm chắc điều ánh mắt Ô Lãng nhìn trúng người phụ nữ

      Ô Lãng bưng cốc có chân dài lên, tầm mắt cũng có rời : " Đâu chỉ?"

      Người đàn ông ngầm hiểu , hướng Ô Lãng nâng ly rượu lên (luna : nhưng em k hiếu a~)

      Diêu Tử Khinh ngồi im chỗ bỗng dưng cảm thấy quái lạ, giống như là có ai theo dõi , nhìn xung quanh cũng chằng có ai khả nghi, nhíu mày, lẽ là do quá đa nghi

      Bỗng dưng trong sàn nhảy có tiếng kêu gào vang lên, Tử Khinh mới kéo tầm mắt về, lúc này mới phát bên cạnh Thượng Thẩm Thư xuất thêm nhiều người phụ nữ lạ, bộ dáng ước chừng khoảng ba mươi tuổi, thân hình dù phải có lồi có lõm, nhưng khi lại nhảy họ mềm mãi như xương ( luna: hà hà.....bả là động vật xương à)

      Kinh nghiệm cho Tử Khinh biết , người phụ nữ này là hướng tới Thương Thẩm Thư khiêu chiến, mà tình hình tiếp theo lại ở cho dự liệu của , trong sàn nhảy, mọi người rốt rít lại xem, người gào thét điên cuồng, đem người phụ nữ kia cùng Thương Thầm Thư vây lại thành cái vòng

      Bởi vì động tác quá lớn, sàn nhảy liền trở thành nơi gây chú ý, ngay cả Ô Lãng cũng phải xem chuyện

      Đồng dạng Tử Khinh cũng thoát khỏi hình dáng hai người điên cuồng nhảy kia, thể di chuyển tầm mắt ra chỗ khác

      tthi đấu, ai chịu nhường ai, nhảy tới bảy vòng eo, có lẽ vì Thương Thầm Thư trẻ hơn nên có sức sống và tứ chi linh hoạt hơn, cũng có thể người phụ nữ kia lại có nhiều kinh nghiệm hơn , động tác ràng dứt khoát, ai cũng chiếm được thế thượng phong, quanh mình có tiếng hét cỗ vũ và tiếng huýt sáo nhiệt liệt, nhưng trước mặt Tử Khinh liền hóa thành hư vô, thấy cũng nghe

      Diêu Tử Khinh chỉ là thể dời lực chú ý của mình cho người đàn ông cách đó xa, trước đây lâu người đàn ông đó công tác lâu dài

      Mà dường như Ô Lãng cũng phát ra điều gì, ánh mắt bí hiếm, tầm mắt chuyển hướng Diêu Tử Khinh , chỉ thấy hướng sàn nhảy lên

      Ô Lãng thể thấy thần sắc của , cũng biết là tại sao, hành động của làm cho chút tức giận thể lên lời

      Đôi mắt u, đôi môi đỏ mộng của Tử Khinh thành đường thẳng, trực tiếp hướng vào đám đông vào, mọi người ing quanh dường như biến mất trong mắt , trong đầu chỉ tồn tại người đàn ông có tên Vương Mãnh Liệt

      mới vào sàn nhảy, biết chuyện gì xảy ra, Thượng Thẩm Thư đột nhiên trực tiếp nghiêng qua bên như muốn té, đám người kia lập tức tản ra đem Tử Khinh lên trước, Thượng Thẫm Thư ngã ngay trước chân , lúc này Tử Khinh mới tỉnh mộng, vội vàng đỡ

      "Tử Khinh ..." Vương Mãnh Liệt ấp úng gọi , tay còn duy trì tư thế đẩy Thượng Thẩm Thư ngã xuống

      Tử Khinh nghe thấy lời gọi liền đáp trả bằng ánh mắt hững hờ, cái gì cũng chưa , rồi lại phảng phất cái gì đó mà thể lên lời

      Người phụ nữ bên cạnh Vương Mãnh Liệt bất mãn trách cứ : " Ai da, ra biết ấy " . Sau đó, phen khoát ở cách tay Vương Mãnh Liệt , tuyên bố chiếm hữu

      Vương Mãnh Liệt biết đáp ứng thế nào cũng ám rút tay ra

      Tử Khinh chuyện

      Thượng Thẩm Thư nhìn ra manh mối:"Tử Khinh" Mặc dù biết Tử Khinh rất nhiều năm, nhưng và Vương Mãnh Liệt chưa gặp mặt qua lần vì vậy mới nhận ra

      Tử Khinh nở lên nụ cười đau xót, lúc này dám từ nào đại diện cho hàm ý nào cần ra người ngu cũng biết, năm năm tình cảm sao , rốt cuộc cũng đến bước này :"Hiểu lầm" sợ thêm chữ nữa kiềm chế mà rơi nước mắt

      Vương Mãnh Liệt nghe vậy dường như trút được gánh nặng, bắt đầu suy nghĩ cách giải thích : " Hiểu lầm, mọi chuyện đều là hiểu lầm"

      Người phụ nữ bên cạnh Vương Mãnh Liệt kéo mạnh cách tay : " mất hứng, thôi" xong, ta liền tỏ ra thái độ kiêu ngạo bước

      Vương Mãnh Liệt biết làm gì , bất ngờ lên tiếng : " Lý...Lý tổng " Lại cuối cùng coi như cái gì cũng chưa

      Trái tim của Tử Khinh lại như ngàn con dao găm vào, đau đớn đến khó thở, cắn răng chống đỡ :"Chúng ta thôi"

      Thượng Thẩm Thi dường như lúc nãy bị Vương Mãnh bị trật chân, mới hai bước thể được nữa, lúc này bỗng dưng xuất người lạ mặt lại đỡ Thượng Thẩm Thư vào chỗ ngồi cố định

      Sàn nhảy lúc này lại trở lại lúc ban đầu, mọi chuyện cứ như là chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra hoặc là nó coi như là món khai vị để mọi người xem vui, ai nhớ đến chuyện vừa rồi

      Các ngồi đây nhưng nhàm chán, còn chưa tới hai phút Vương Mãnh Liệt dẫn cái người mà lúc nãy mới gọi là Lý tổng hương hai tới. Người phụ nữ kia ngẩng cầm cao, như con khổng tước kiêu ngạo ( luna: như vậy, ước gì vấp đá té bị hủy dung nhan....haha... ^_^). Nhưng Vương Mãnh Liệt ngược lại, cúi thấp đầu xuống , tầm mắt cũng dám nhìn lung tung hay nhìn ra chỗ khác, gần tới Tử Khinh do dự nên dừng lại nhịp bước chân

      Lý tổng dường như cảm nhận được cái gì đó cùng lúc đứng lại cùng Vương Mãnh Liệt : " Đúng như cậu đây là Diêu Tử Khinh ?"

      Tử Khinh nhìn mấy người bọn họ lại hề mở miệng

      "Tên của như sấm bên tai, Vương Mãnh Liệt cùng tôi nhắc tới " Lý tổng cười bừa bãi, cố ý sửa lại xưng hô : " Đúng , Tiểu Vương"

      "Ách...Lý tồng" Vương Mãnh Liệt bị điểm tên mà biết làm như thế nào mà đáp lại

      Lúc này Lý Tổng liên tục kéo cánh tay của Vương Mãnh Liệt , từ trong túi lấy ra tấm bưu thiếp , hai tay đưa cho Tử Khinh : " Đây là danh thiếp của tôi, hoan nghênh liên lạc bất cứ lúc nào. Tiểu Vương ở trong công ty tôi rất ra sức làm việc, nên thể chăm sóc người em như "

      Tử Khinh liếc mắt qua tấm danh thiếp vô cùng khinh thường,. Cũng đưa tay ra nhận

      Lý Tâm Khiết nhún nhún vai , thu hồi danh thiếp, "Tiểu Vương, cậu có muốn đưa Diêu Tử Khinh về trước, sau đó quay trở lại "

      Vương Mãnh Liệt khúm núm : " Lý tổng,... cần.....việc công ty quan trọng hơn..."

      Lý Tâm Khiết như nghe được lời vừa lòng , kéo môi cười tiếng : " Vậy được, chúng ta trước"

      Vương Mãnh Liệt từ đầu đến cúi còn dám nhìn Tử Khinh lấy lần huống chi là mở miệng chuyện, cắn răng cái sau đó theo Lý tồng

      Nhìn thấy những hình ảnh đó cứ lặp lặp lại trong đầu làm cho tan nát cõi lòng, tâm bị nghiền thành bột phấn

      Thượng Thẩm Thư chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Tử Khinh, cả người giống như bị lấy sinh lực. Có lẽ cũng đoán được phần nào, cũng rất muốn giúp Tử Khinh trút giận, nhưng nhìn người phụ nữ kia được bảo vệ như vậy, cơ hội cho cũng

      Thượng Thẩm Thư lôi tay Tử Khinh, cánh tay lạnh buốt dọa người của Tử Khinh dọa : " Tử Khinh...."

      Tử Khinh nhìn bóng dáng kia khuất mới lấy lại thần sắc, nhưng chỉ họi : " Có thể rồi sao?"

      Thẩm Thư áy náy gật đầu

      Tử Khinh dấu kính tâm tình tỏ ra bình thường đến gần , cầm tay mà đứng dậy

      Hai người khập khễnh chậm rãi về phía cánh cửa chính làm bẳng thủy tinh,

      "Tử Khinh , xin lỗi"

      Tử Khinh cúi thấp đầu lắc lắc:" Đừng chuyện với tớ" Nước mắt bắt đầu lộp độp rơi xuống

      đẩy cửa thủy tinh ra, lúc đó vừa vặn có người từ ngoài vào trong

      Hai người ai có chuẩn bị,...

      hoảng hốt ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ

      Đau nhói , đó là nội tâm của ai?

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 : Người đàn ông hẹp hòi

      Trong đại sảnh, nhạc mang theo chút kích tình bắn ra bốn phía, mang theo động lực lớn làm cho long người nhảy theo điệu nhạc, , hết thảy đem mọi chuyện xấu được che dấu chút dấu hiệu

      Ô Lãng cao cao đứng trước cửa, thân hình cao to, sắc mặt lạnh lùng như đế vương

      Diêu Tử Khinh ngẩng đầu lên

      Bốn mắt chạm nhau, Ô Lãng hiểu tâm trạng của mình lúc này

      Tầm mắt chỉ mơ hồ về bóng hình, Tử Khinh cúi thấp đầu lấy tay lau lung tung những giọt nước mắt, dìu Thượng Thầm Thư thẳng về phía trước, . Gặp thoáng qua, bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay

      Bạn đọc truyện ddlqd – editor : luna ss

      đứng lãi trong khoảnh khắc, rút cánh tay kia ra

      Mặt của Ô Lãng xanh mét, vẫn duy trì tư thế ban đầu, ban tay đưa tới lần nữa, lần này cảm thấy có lực mạnh hơn trước rất nhiều

      Tử Khinh lúc này giống như gặp phải cơn tức giận lớn, răng nghiến lại khen khét, đột nhiên nảy sinh ra ác cảm, hất cánh tay kia ra

      Thượng Thẩm Khinh mới ra khỏi Kim Đế Hào, Lâm Tử Hi liền gọi điện từ nước ngoài bảo rằng có việc nên thể trở về

      Thượng Thẩm Thư ở trong khu chung cư mới được khai phá, chung cư đó rất mới.. Hai đứng trước chiếc xe thể thao màu đỏ, toàn than bao bọc bởi ánh sáng ,mông lung vô cùng

      Thượng Thẩm Thư lúc này quan sát tỉ mỉ thần sắc của Tử Khinh: “ Cậu đừng trở về, qua chỗ tớ đêm”

      Tử Khinh lắc đầu

      Thượng Thẩm Thư khuyên gấp, Tử Khinh suy nghĩ chút rồi : “ Cậu lo mà lo cho bản than tốt chút , xương cốt chắc cũng gãy thành mấy khúc rồi. Tớ lại nghĩ cậu lại mảnh mai như thế” ngẩng đầu nhìn lên tầng xem, ánh đèn mờ nhạt chiếu khuôn mặt , thanh phảng phất : “ Hôm nay, tớ nghĩ tới đến chuyện kia. Từ rất sớm tớ phát có cái gì đó đúng, đúng là chịu đựng tớ chịu đựng, năm năm tình cảm cũng bằng người phụ nữ mới mẻ, cũng chống cự được người phụ nữ kia…ha”

      đường thỉng thoáng có vài chiếc xe lái bên cạnh Tử Khinh, vẫn cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đến đâu cũng biết, chỉ biết cho đến khi mệt mỏi

      Trước sảnh của khách sạn, tiếp tân với đem thẻ căn cước ra, lúc này mới nhớ đến túi sách của để ở Kim Đế Hào.

      Lúc ra chính là lúc gặp Ô Lãng vào

      vốn là rất phô trương, vào từ cửa chính còn mang theo đoàn người, cứ tỏ ra là mình là người nổi bật vậy – tự cuồng. Nhìn thấy Tử Khinh,hướng tới vẫy vẫy tay , ý bảo tới đây. quen thói thích sai bảo người khác, cũng nghĩ là có cái gì ổn

      Tử Khinh nhìn thẳng vào mắt , người lớn như vậy, phong lưu phóng khoáng, tựa hồ như nhìn thấy, trực tiếp ra sảnh làm ngơ với

      Bạn đọc truyện ddlqd – editor : luna ss

      Sắc mặt Ô Lãng khó nhìn, người phụ nữ này là…

      Thân hình mang theo chút tức giận chui vào trong xe, cửa xe mang theo tiếng động lớn, chấn động đến mức xe đều rung động dưới, người giữ xe giật mình cái :” Mau lái xe”

      Chiếc xe vững vàng chạy ra ngoài, người lái xe tâm phúc của :” Kia,…Diêu tiểu thư….”

      Chiếc Maybach ngừng lúc, trong xe nổi lên trận tức giận, ngay sau đó chiếc túi xách nữ bị ném ra ngoài, kim loại va chạm với mặt đất vang lên tiếng thanh túy

      Cùng lúc Diêu Tử Khinh từ đại sảnh lao ra, Ô Lãng cùng với tầng tầng lớp lớp xe rới , chĩ thấy được mấy cái đuôi xe sau. Biết là Ô Lãng rồi , thấy người giữ xe vẫn còn đứng đó, tiến lại hỏi :” Ô tiên sinh đâu..?”

      “Ô thiếu rồi”

      Tử Khinh bật thốt lên :” Túi sách tôi đâu…?”

      Người giữ xe nhìn về phía trước chỉ chỉ :” Cái kia?”

      Tử Khinh theo hướng của cậu ta nhìn thấy cái túi xách da bị vứt mặt đất, vội vàng chạy tới đó nhặt lên. chiếc túi bị lăn mặt đất dính bụi đất cũng ít

      Mở ra xem, reong túi xách mọi thứ đếu toán loạn, hiển nhiên đều cho mọi người biết dùng biết bao nhiêu lực, đau lòng nhìn chiếc gương bị vỡ nát bét

      Tử Khinh tức giận, cái tên lưu manh này, mọn

      Thuê phòng , Tử Khinh lăn lộn giường ngủ được cũng cho phép mình rơi nước mắt, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu, lại nghĩ lại vô tình khóc

      Tử Khinh suy nghĩ đêm, Vương Mãng Liệt cũng gọi điện suốt đêm. dứt khoát ngắt điện thoại

      Tử Khinh nghỉ hết gần tuần lễ, ở khách sạn khoảng năm ngày, trong toàn bộ thời gian hề mở điện thoại, ai cũng lien lạc. Đến cả Thượng Thẩm Thư cũng biết Tử Khinh ở nơi nào.

      Bạn đọc truyện ddlqd – editor : luna ss

      Năm ngày sau, có cảm giác mình có thể chãy ra ngoài được rồi, mới phát quyết định chuyện này cũng khó, khó là thể thay đổi thói quen, rương lai của cùng với có lẽ dừng tại đây

      Vương Mãnh Liệt nghe thấy cánh cửa có thanh chuyển động, lập tức chạy ra, Tử Khinh trông thấy cũng nghĩ là ở nhà, tự tay đến đón , liền trách ra

      “Em ăn chưa?” Vương Mãnh Liệt mở tủ giày, chuẩn bị cầm đôi dép của

      đừng có mà đụng chạm vào” vô thức kêu ra tiếng, giọng đó dường như rất ghét bỏ thứ gì

      Vương Mãng Liệt ngại ngùng rút tay về : “ Mấy ngày nay em đâu? Gọi điện em bắt máy, công ty cũng tìm được em. Em có biết hay rất lo lắng cho em”

      Tử Khinh cảm thấy buồn cười, người đàn ông phạm sai lầm lấy dũng khí đâu mà để những lời này, phải là , cảm thấy cực kì dối trá

      Vương Mãnh Liệt đứng sau lưng Tử Khinh : “ Sớm như vậy, chắc em chưa ăn cái gì, để làm chút điểm tâm cho em, nấu chút mỳ hoặc là em cố gắng đợi nấu cháo xong nha, còn có muốn uống chút sữa đậu nành ?”

      Tử Khinh để ý trực tiếp thẳng lên căn phòng của mình, tiện tay đóng cửa lại, Vương Mãnh Liệt bị đụng chút lên cánh cửa. thử đẩy cánh cửa ra, kết quả phát cửa bị khóa trong : “ Em buồn ngủ sao? Có phải tối qua ngủ ngon? Vây em cứ ngủ, làm ít điểm tâm cho em”

      Vương Mãnh Liệt xong liền lấy tạp dề đeo lên người, Tử Khinh cũng lời , biết nghĩ như thế nào, cũng dám lèm nhèm mở miệng sợ khó chịu hơn

      Vương Mãnh Liệt rất am hiểu nấu cháo thịt, thịt được cắt mỏng, dưa nâm được muối sau, thoa lên miếng thịt lớp bột mỏng, sau đó liền bỏ vào nồi cháo nóng, thịt liền được cuộn lại, thịt vừa non mà cháo lại thơm, Tử Khinh rất thích như thế này

      Nghe trong phòng bếp có phát lên thanh lách cách của chén đũa, Tử Khinh nhịn được phải suy nghĩ, bao lâu rồi, bao lâu thấy mà ân cần như vậy, vì mà bận trước bận sau? ra là thời gian vẫn chạy, chỉ là phần tâm bị lấy

      Bạn đọc truyện ddlqd – editor : luna ss

      Tử Khinh nhìn vào hành lí rất lớn của mình , lúc trước khi mua mấy thứ này, vẫn có Vương Mãnh Liệt chọn giúp,Tử Khinh lại ngẩng ngơ nhìn hành lý của mình, có thể lúc này :” Sợ cái gì, có đây”

      LLúc trước Vương Mãnh Liệt rất gầy, khác xa lúc này trở nên giàu có , còn nhớ lúc đó còn hờn :” lại gây chuyện còn mang theo em , phiền toái,hừ..”

      Vương Mãnh Liệt tức giận đếm phải dậm chân :” ngờ em lại khăng kjha8ng muốn cùng , chính là sợ gặp phải phiền toái sao”

      cười khanh khách :” Em sợ tìm phiền toái nha, cũng là do em muốn theo thôi…ha ha..”

      Chuyện cũ như được diễn ra trước mắt…..


      Hết chương 7

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 :Chuyện nam nữ

      Vương Mãnh Liệt làm xong cháo, muốn gõ cửa phòng cánh cửa cũng được mở từ bên trong

      Nhìn nhau chẳng

      “Nhìn này, nấu cháo xong rồi, lấy cho em chén nhé!”

      cần” Tử Khinh phát ra thanh lạnh nhạt, nhìn ra được tâm của lúc này

      Vương Mãnh Liệt tránh thân ra, Tử Khinh liền ra ngoài

      nhìn lên phòng ngủ của Tử Khinh, khuôn mặt chẳng có gì biến hóa, nhìn thấy cái rương hành lý đầy : “ Em định làm gì ?”

      Tử Khinh lấy đồ từ phòng khách như khăn lụa,….. “ Tôi muốn chuyển ra ngoài ở”

      Vương Mãnh Liệt dường như phảng phất lên cái gì đó khó hiểu : “ Tại sao phải ra ngoài ở”

      Tử Khinh lúc này mới nhìn bằng nửa con măt sau đó tiếp tục dọn đồ của mình

      Vương Mãnh Liệt lúc này mới giật mình , giờ hiểu bắt đầu trở nên hoảng hốt, chạy tới bên đoạt tất cả đồ lại : “ Là sai rồi……Mọi chuyện như em nghĩ đâu….Hãy nghe giải thích…”

      Tử Khinh kéo vài cái, Vương Mãnh Liệt buông tay, thở dài : “ ấy là con ông chủ của

      Vương Mãnh Liệt suy nghĩ, sau đó gật đầu

      “ Các người là lấn thứ mấy công tác với nhau” Tầm mắt Tử Khinh lướt qua Vương Mãnh Liệt, theo cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, lâu cũng chưa nghe được đáp án của , cười lạnh : “ Nhiều quá đến nhớ nữa sao”

      là bọn công tác vẫn là làm việc nghiêm túc, đó” Vương Mãnh Liệt giải thích

      “ Nếu như vậy, vì sao lúc đó dám nhận em là bạn

      …”

      Còn gì để nữa đâu, chỉ làm thêm thương tâm mà thôi, Tử Khinh hít sâu : “ Vương Mãnh Liệt, tốt nhất chúng ta nên gặp nhau nữa” làm được bạn bè cũng muốn với làm kẻ địch đâu

      đồng ý” Vương Mãnh Liệt gào to

      Tử Khinh lại hít hơi sâu, lạnh lung : “ Vậy rốt cuộc muốn cái gì ? Tiếp tục như vậy mà sống chung sao ?” khinh miệt : “ Trải qua cuộc sống phong lưu khoái hoạt? Vừa có lòng của người phụ nữ, vừa có người cao quý phục vụ sao ? Tay phải nắm này, tay trái đắt kia ? Vương Mãnh Liệt, ngay tại thời điểm bên ngoài tiêu dao cùng với người phụ nữ khác, có nghĩ tới tôi ? Ngay thời điểm dối tôi liệu có cảm thấy xíu đau lòng hay tôi lỗi gì ? cho là tôi mù sao …Mỗi lần về tới nhà y phục của đều có mùi nước hoa của phụ nữ….? Tôi có nghĩa tôi nghi ngờ ? Tôi có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ ?

      Vương Mãnh Liệt trầm mặt : “ Có thể trách sao?”

      Nghe như thế, Tử Khinh tức giận đến bật cười : “ Vậy là lỗi của tôi ?” bắt ra ngoài tìm phụ nữ sao ?

      Vương Mãnh Liệt cắn răng : “ cũng là người đàn ông bình thường, có tâm lý cùng sinh lý vô cùng bình thường, chúng ta ở chung với nhau bao lâu, năm năm rồi! Trong năm năm đó, em cho chạm vào em chỉ lần” càng càng kích động : “ Diêu Tử Khinh em ra cửa mà hòi chút , hỏi có bao nhiêu nam nữ ở chung với nhau giống chúng ta ? Đúng ! Vì tôn trọng, lúc nào cũng sợ làm em bị tổn thương. Nhưng em có bao giờ nghĩ chút cho ? Mỗi ngày trong nhà có người phụ nữ mình thích, lại thể làm gì, em có hiểu cái cảm giác đó ? cũng vậy, cũng có cảm giác và xúc động, thể lúc nào cũng nhịn mà dội nu71c lạnh , nên mới ra ngoài tìm người phát tiết ?

      “ Đây là lý do tìm phụ nữ bên ngoài ?”

      Vương Mãnh Liệt giọng mềm xuống : “ cần em mỗi ngày làm thức ăn chờ về, cũng cần ngày ngày em ân cần hỏi han, những chuyện này em làm rất tốt, như vậy em rất giống mẹ thứ muốn chính là phụ nữ, người có thể cùng thân thể tương thông, đối với ôn nhu, em hiểu ? ( luna : mọi người thông cảm, mấy lời nhạy cảm luna k muốn mọi người tự hiều a~ khụ….)

      Tử Khinh hoảng hốt nhớ lại những ngày trước kia….

      Vương Mãnh Liệt ra , trông thấy cộ trở lại liền bày ra khuôn mặt khinh ngạc , sau đó : “ em về đúng lúc, mau giúp rót cốc nước, sắp chết khát rồi” đem chiếc ly cho Tử Khinh sau đó trở về phòng gấp

      Theo thói quen Tử Khinh tiếp nhận cái ly : “ ăn cơm chưa? “

      Vương Mãnh Liệt ngụm uống hết nước, con mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh vi tính, co chuột phát ra những thanh giòn tan : “ Mau! Lấy cho them ly nước”

      rất hiểu Vương Mông chơi trò gì : “ Đừng đánh nữa, gần mười hai giờ rồi”

      “ Rồi …rồi…rồi…, ta biết rồi”

      ra khỏi phòng Vương Mãnh Liệt, ánh từ trong phòng phát ra những ánh sang mờ nhạt, lại phảng phất những hình ảng võng du màn hình máy tính thỉnh thoảng lại nhúc nhích

      Lúc trước khi còn muốn bắt đầu , bọn họ vì cùng chung thời gian tốt nghiệp nên phải chia ly, vì muốn ở cùng chỗ nên mới họ mới ở lại Kỷ An Thị

      Gia cảnh của Vương Mãnh Liệt tốt, mặc dù là con trai độc nhất,có thể cha mẹ cả hai đều nghỉ việc, giờ chỉ còn mẹ . Mẹ thấy rất có tiền đồ nên bán những thứ mà mình thích cho xa làm việc. Nhà cũng tốt hơn, mấy năm sớm thấy muốn mở miệng đòi tiền trong khi rất túng. cùng hợp kế lại, bằng cùng nhau mướn phòng, có thể tiết kiệm ít tiền

      Lúc trước Tử Khinh suy tính rời lâu, qua những chuyện trãi qua khi đó, Vương Mãnh Liệt bám theo chịu buông, Vương Mãnh Liệt : “ Mặc kệ em như thế nào, em là bảo bối của , dù sao sau này và em cũng kết hôn rồi cũng ở chung chỉ là sớm hay muộn thôi, em nhận định rồi nha chẳng lẽ em còn muốn thay đổi sao ?

      Tử Khinh biết tính tình của , hơn nữa phải là có lí, vốn là cố chấp, cũng chỉ chọn Vương Mãnh Liệt, kiếp sau cũng chẳng thay đổi, trừ ra thể tưởng tượng mình còn có thể cưới ai khác. Cuối cùng đồng ý sống chung với như điều kiện là hai người phải ở hai phòng riêng

      Vương Mãnh Liệt cười đắc ý, cũng muốn cưỡng ép cho, thời gian còn rất nhiều , mà còn thời chính là còn cơ hội, tin tới ngày nào đó, trở thành người phụ nữ của

      Bọn họ ở chung với nhau ngay tại Kỷ An thị, mặc dù hai người thoải mái chung mái nhà, nhưng cũng phòng huống chi là chung gối. luôn ghi nhớ lời mẹ dặn dò , đêm đầu tiên là thứ quý giá nhất của người phụ nữ, vì đó nên nhất định phải giữ cho người chồng tương lai của

      mặc dù lớn tuổi lắm, nhưng lại có tài nấu nướng từ , đối với ẩm thuật rất có tài năng, thức ăn bình thường làm ra cũng có hương vị rất đặc biệt, cũng nhờ vậy mà Vương Mãnh Liệt gầy gò lúc trước dưới chăm sóc của bây giờ trở nên rắn chắc hơn

      Lúc Vương Mãnh Liệt ăn cơm do nấu hận thể hơi cho tất cả vào bụng nên ăn rất nhiều, như vậy Diêu Tử Khinh chỉ mỉm cười nhìn ăn. Nhìn tên ngốc mạnh mẽ kia, giống như trăm năm ăn cơm vậy, trong lúc lơ đãng để tình thương của mẹ dành cho tràn lan, muốn cho ăn nhiều, nhiều hơn nữa,… ra là vậy, cái này chỉ tại lỗi do cảm giác của , đều phải hạnh phúc….

      (luna: cái ông tác giả…hừ…có cần làm cái chương gay cấn như vậy tự dưng câu chuyện xưa…chịu nổi k trời….*đập bàn* )

      Bi thương cùng với nghi ngờ….

      Trong phòng yên lặng phút, bỗng dưng truyền lại tiếng như lạc ở sương mù của Tử Khinh : “ Là muốn làm. Như vậy mới sao?”

      Vương Mãnh Liệt ngờ lại thẳng thắn chuyện đó đến vậy, á khẩu trả lời được

      Tử Khinh cười lạnh,: “ Đàn ông với phụ nữ, và tôi, ra chúng ta chỉ còn bước làm thôi, có thể là làm” nghiêng đầu nhìn : “ Vậy nếu tôi cùng làm, rời bỏ ta sao ?”

      Vương Mãnh Liệt chợt lóe lên ánh sang, khẳng định gật đầu : “ Nhất định !”

      Tử Khinh buồn bã : “ phụ nữ kia cùng với làm rồi, nhưng như thế nào lại bỏ tôi…” ( luna : chuẩn …cho 1000 like)

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Hết chương 8

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 : Hậu quả của nổi điên

      Vương Mãnh Liệt muốn chi tay, càng muốn cho Tử Khinh khỏi

      Hai người giằng co suốt buổi

      Tử Khinh biết có tính tình thích cưỡng bức người khác làm theo ý mình, nhiều lúc thích như vậy, giờ xảy ra chuyện này cũng nên bỏ thôi : “ Vương Mãnh Liệt, chuyện chia tay sau này chúng ta có thể nhưng chúng ta phải tách ra thôi”

      Vương Mãnh Liệt thấy thái độ của có chuyển biến, dám ép chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn mang theo đồ khỏi . Trong tâm tư của nổi lên chút nghĩa khí, chỉ suy nghĩ rời bỏ chỉ thời gian quay về, chỉ là phải đợi mà thôi. cũng lắm, ở trong mắt Tử Khinh, dường như tình của dành cho cũng chịu nỗi hạt cát

      Tử Khinh đến ở tại ký túc xá của công ty, lại phải tốn thời gian để dọn dẹp lại căn phòng , bây giờ sắc mặt cũng khá hơn nhiều rồi

      thường có thói quen ghi nhật kí, tắm rửa sạch xong, đầu tóc ướt nhẹp bước ra tìm quyển sổ nhật kí, nhưng tìm nửa ngày mà vẫn tìm thấy, lục tung căn phòng vừa mới dọn dẹp, nhớ đem theo nhưng tại sao có đây ?? Trong khoảng thời gian ngắn, đột nhớ đến chuyện, bừng tỉnh nhớ đến Ô Lãng, nhất định là ở chỗ , giữ nó

      Đối với chuyện của Thanh Thanh lúc tước, ấn tượng của đối với chút tốt vì giúp ấy, có thể may, bộ dáng chật vật của bị nhìn thấy hết lần này tới lần khác, nếu như bị nhìn vậy chưa tính, mấu chốt là mỗi lần tức giận cảm nhận thấy sao, cứ lôi kéo, đáy lòng phẫn hận đều từ miệng phát tiết ra ngoài, cho nên tất cả sức mạnh của luôn phát tác khi gặp , lúc đó còn hết sứ hất tay ra nữa. Sau đó cảm thấy rất có lỗi, mà đếm xỉa đến là bởi vì bên cạnh nhiều người như vậy mà còn ngoắc ngoắc ngón tay gọi . phải thuộc hạ của cũng chắng phải là chó hăn nuôi, cần gì phải ghe sai bảo ??

      Ô Lãng ở Kỷ An thị có rất nhiều người đến hỏi thăm , cũng rang lắm, chỉ biết đến đây rất dễ dàng

      Trong chớp mắt Tử Khinh đẩy cửa chính ra, cả người cũng cảm thấy tốt, ánh đèn sang trưng bao vây gian xung quanh cái bàn đầy người ngồi, cả trai lẫn , chung là rất nhiều người

      Ô Lãng ngồi ở chính giữa chủ vị, trong khuỷu tay ôm người nữ sinh mới vào làm lâu, bộ dạng nhìn chỉ cỡ hai mươi xuân mà thôi. Lông mày nhắn, mắt long lanh , giọng vô cùng ngạo ngào nhìn rất điềm đạm nho nhã

      Nghe được tiếng vang, Ô Lãng quét mắt qua, ánh mắt dừng khuôn mặt của Tử Khinh, uống ngụm rượu, cảm thấy là người có đầy đủ sắc đẹp lẫn hương vị, sắc môi hồng mọng, tươi đẹp ( luna: s em cứ thấy nhằm vào môi chỉ vào mỗi lần gặp hể ??)

      Tử Khinh thành công khi mình trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, lúc này mà lui ra ngoài phải, tiến lên được lùi lại xong, chỉ đành mặt dày kiên trì : “ Ngại quá! Quấy rầy mọi người. Ô tiên sinh, tôi chờ ngài ở bên ngoài” muốn xoay người bỏ chợt nghe tiếng của Ô Lãng xuyên qua đám người tới tai

      “ Em mau tới đây”

      Có người nghe được manh mối : “ Mau mau mau, còn mau lấy cái ghế cho tiểu thư ngồi, mau tránh ra” Nữ sinh kia muốn đứng dậy , ai oán nhìn Tử Khinh cái , Tử Khinh lại cảm thấy tội nghiệt của mình lại càng chồng chất

      Lại có người : “ Nhân viên phục vụ, lấy them bát đũa”

      Có người đứng dậy khỏi chiếc ghế, lại chỗ mời vào

      , cần, tôi ăn rồi” Tử Khinh luôn miệng từ chối, ánh mắt cầu cứu nhìn hướng Ô Lãng

      mau ra ngồi gần Ô tiên sinh, chúng tôi ngồi đây”

      Ô Lãng nhìn , cũng như chẳng có chuyện gì xảy ra

      là cố ý,trong lòng Tử Khinh thầm chào hỏi mười tám đời tổ tong của , mới tình nguyện ngồi xuống

      Người đàn ông béo đơn giản gọi : “ Phụ vụ, rót rượu”

      Nhân viên phục vụ tới, liền bị Ô Lãng ngăn lại : “ Cho ấy ly sữa chua”

      Mọi người tên dưới đều sửng sốt, lúc trước cũng cùng với Ô tiên sinh ra ngoài ít, mà phụ nữ theo đều là biết uống rượu, mọi người khỏi nhìn Tử Khinh nhiều hơn hai con mắt (luna : t/g quá, hơn hai con mắt vậy họ đều là người ngoai hành tinh à)

      Mấy người phụ nữ trong phòng lại nhìn Tử Khinh bằng con mắt khác như muốn dùng ánh mắt đâm cho hả giận

      “Đúng , đúng, sữa chua rất tốt” Người đàn ông mập phụ họa “ Sửa chua tốt cho tiếu hóa” (luna : ông này là bác sĩ sao -.-)

      Tử Khinh lại khong nghĩ vậy, có tửu lượng rất tốt nha, với lại cũng rất thích uống rượu nữa, Nhưng mà muốn làm ầm ĩ lên, cảm giác của đây là ý tốt của Ô Lãng nên với : “ Tôi cũng có thể uống chút rượu mà”

      Tại đó, nhân viên phục vụ ngẩn người biết nên nghe theo ai

      Mọi người nhìn thấu sắc mặt của Ô Lãng có chút biến đổi, vội vàng : “ Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn mau lấy sữa chua ra đây”

      Nhân viên vụ phục nghe vậy, liền hối hấp chạy

      Bởi vì có quan hệ với Ô Lãng, cách vài giờ là có them món ăn, cư nhiên tất cả đều vào bát của Tử Khinh

      Đúng là động đũa, ngồi đoan đoan chính chính, ở nơi này đúng là khí hợp nhau

      Mọi người mặt tươi cười miệng luông khen tặng Tử Khinh nhưng trong long họ lại khác, Họ nghĩ : “ Người phụ nữ này cũng quá đáng, bảo ăn ăn , ở nơi này phụ nữ nào mà được đàn ông dẫn mà chẳng nghe lời, cứ ngồi như tượng, câu khen cho bọn họ cũng có” Nhưng đây chỉ là trong long họ nghĩ nào dám ra

      Trước khi đến đây Tử Khinh cũng chưa ăn gì, chờ bọn họ uống rượu qua gần ba tiếng đồng hồ, bụng reo lên phản kháng, thức ăn ngon trước mắt rất muốn ăn nhưng lại phải nhịn, cái loại tra tấn thống khổ này giờ mới cảm nhận được, con mẹ nó, biết hành hạ người mà

      Đúng là khí vô cùng náo nhiệt nha, khí tranh cãi vô cùng sinh động, bỗng dưng bụng nàng kêu lên tiếng. Sắc mặt trở nên biến sắc, hô hấp cũng ngừng lại vài phút. Cũng may là thanh rất nha, thanh kia bị tiếng ồn ào trong sảnh lấn áp, rốt cuộc cũng được thở hơi. Ai ngờ, liền đụng trúng ánh mắt quỷ dị của Ô Lãng (luna : í..bắt được quả tang nha)

      Ô Lãng cảm nhận được khác thường, cảm thấy người phụ nữ này quật cường đến đáng vô cùng. lặng lẽ gắp con sò biển được nấu chin kỹ càng đưa vào bát của , động tác đơn giản của làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người

      Tử Khinh lại cảm thấy thua người như quyết thua cả trận : “Tôi ăn hải sản”

      Ô Lãng nhìn nhìn cái, ngừng động tác lại gắp thêm con sò biển vào chén

      Tử Khinh nhăn mặt, ăn rồi mà!

      lâu cũng cầm đũa, Ô Lãng bắt đầu nhịn được nữa.

      Người đàn ông mập mạp ý thức được, người phụ nữ bên cạnh Ô Lãng kia phải là được đối xử rất khác, nhưng giờ tức giận, vì vậy can đảm giải vây : “ Vậy có thể bồi bàn đem dĩa thức ăn khác”

      Ô Lãng phảng phất như nghe thấy

      Tử Khinh đâm lao phải theo lao, vừa tức vừa ăn, trút giận lên con sò đai nhai trong miệng. Ăn ăn, hừ …tôi mong mấy người cho chết nghẹn.

      Còn khuôn mặt Ô Lãng càng ngày càng lạnh, cũng cần động đũa, hăn trực tiếp dùng tay lấy những con sò

      Mọi người thở dài hơi, ăn bữa cơm mà lo lắng đủ thứ nhưng họ cũng dám biểu ra

      Ô Lãng thỉnh thoảng lại gắp chút thức ăn cho Tử Khinh, căn bản cũng cầm đũa, nếu lúc tước gặp món ăn chưa bao giờ ăn, ăn vô cùng ít, nhưng lần này Ô Lãng cứ thấy ăn xong ít lại gắp ít cho ,bắt phải ăn hết, muốn no chết hả? Cứ như thế , Ô Lãng phát ra điều, người phụ nữ này phải người ăn kiêng bình thường

      Ô Lãng thấy ăn cũng khá nhiều , cũng sai biệt lắm, mới lộ ra vẻ mặt tán thưởng

      Tất cả mọi người đều khôn khéo chuyện, nhìn nhau bằng ánh mắt cũng hiểu chuyện, Tử Khinh bất quá phải mượn lý do toilet sau đó biến mất còn hình dáng

      Ô Lãng thấy ra, lấy chiếc chìa khóa bàn ném cho

      “Tại sao lại đưa cho tôi chìa khóa?”

      Ô Lãng để ý tới lời , thẳng ra ngoài

      Tử Khinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn chỉ có thể chậm qua chỗ , trong dạ dày no căng, thoải mái chút nào, rang là cố ý

      Ô Lãng là người chân dài. được ba bước thấy bóng dáng đâu . Mắt thấy đâu nữa, liền oán hận : “ Có thể chờ tôi với , được ?” rang là chân ngắn, sao có thể ức hiếp người như thế?

      A-----

      Chỗ cua quẹo, Diêu Tử Khinh hét thảm tiếng, ngoài ý muốn đụng phải bức tường người, cả than người trực tiếp ngã về phía sau

      Tay chân Ô Lãng cực nhanh, bước tiếng lên, đem cả người Tử Khinh ôm vào trong lòng, cảm giác tệ….


      Hết chương 9

      Lời tác giả : Thân mến! Nếu như thích mọi người gọi cho ta hoặc nhắn tin cho ta. Ta thầm trầm mịt mờ , thích hợp cho ta…hahaa. Trở lại chuyện chính, thân mến, ta gõ chữ cũng cần động lực a, có khi chỉ cần độc giải nhắn vài chữ nhoi cũng khiến tác giả có động lực, mặc dù khổ nhưng vẫn ngọt a. Ta mỗi ngày gõ chữ là gõ chữ vào lúc ba giờ sáng , hoặc là khi ba giờ sáng ta cũng gõ, chỉ vì công văn của mình được các bạn nhìn nhận, chỉ vì chuyện của mình từng bị người ta thích, thân mến cảm tạ ngươi. Ta còn có nguyện vọng chính là hy vọng ngày mai, ta có thể chứng kiến văn của mình được mọi người thích, độc giải thân ái cho ta động lực để viết tiếp , cảm tạ môi người, …..khụ khụ, trữ tình xong, chịu nỗi, ha ha….

      Lời editor : Cái ông hay bà gì đó…thôi ngay cái lời tác giả kia ….hừ….dài mà người gõ mệt muốn chết….rãnh quớ….edit chương xong mừng muốn chỚt lãi gặp thÊm cái lỜi ngoài kia….mất hứng…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :