1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn cướp: vợ thế tội của tổng giám đốc satan - Hải Diệp [2/27]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 5: Sấm sét giữa trời quang.

      Nhìn người đàn ông tới Tịch Mạt bất lực khóc cho đến khi cơ thể lui đến góc tường rốt cuộc cũng có chỗ có thể trốn.

      " Tiểu bảo bối, chúng ta bắt đầu thôi! Ha ha " ném còng tay phát ra tiếng leeng keeng kim loại lúc va chạm.

      " ! " Tịch Mạt lắc đầu. người nóng bừng phát đau. Tóc rối tung lên. thảm sàn còn có sợi tóc bị rơi khi bị roi quất. nức nở ngón tay do khẩn trương mà cuộn tròn cho đến khi cơ thể run rẩy thành đoàn nhìn thấy người đàn ông kia tới gần mà đột nhiên nhớ tới người ban đêm để cho phát sinh chuyện như vậy chết cũng .

      " như tiểu mỹ nhân tuyệt sắc vậy, Bùi Hạo Thần làm sao cam lòng đem đưa đến đây? Mạt Mạt? Bằng theo tôi ! " xong môi đầy đặn dừng ở cơ thề Tịch Mạt. Nàng kêu người đàn ông dừng tay trước ngực của nàng. " Mạt Mạt! Mạt Mạt! ".

      Tịch Mạt run rẩy. Hai chữ Mạt Mạt làm cả người ngừng nổi lên trận da gà. Tuổi của cũng đủ làm ba ba của ! Bùi Hạo Thần đây là sở thích của . rốt cuộc làm hại quá nhiều trẻ. khóc tay người đàn ông di động người muốn đẩy người đàn ông ra nhưng đau đớn người đau đớn quá sâu lăn lộn thấy tất cả chất lỏng vị chát giọt vết thương Tịch Mạt đau đến run run người đàn ông nhìn động tác của Tịch Mạt cười chút.

      " Chúng ta càng đùa càng kích thích là sao! ". xong lại đứng dậy lao ra chạy lúc quay lại tay bưng chậu nước sau đó ngay trước mặt Tịch Mạt đổ vào bao muối.

      Nháy mắt Tịch Mạt trừng lớn. kinh hãi giãy dụa đứng lên chạy tới trong tay đe cái bình mà đập lên đầu người đàn ông mập mạp, người đàn ông liền hôn mê bất tỉnh.

      Rầm! Nước trong bình liền chảy ra. Theo chân Tịch Mạt chảy xuống.

      Uh! Tịch Mạt đau đớn thở dài. Xem người đàn ông mặt đất vô cùng sợ hãi lùi đến góc tường ô ô khóc lên. Bùi Hạo Thần này. gặp báo ứng! Ôm thân thể bị thương Tịch Mạt đứng lên rất nhanh chạy ra ngoài bây giờ rạng sáng mẹ biết mẹ thế nào rồi!.

      Ngoài cửa sổ vẫn mưa lớn như cũ rơi xuống vội vã mưa rơi đến nỗi nước ở ngoài ngã tư đường kịp thoát trong veo. Nước đọng ngập qua mu bàn chân Tịch Mạt, ôm cơ thể mạch chạy về hướng trại giam.

      " Ba ba! Ba Ba! ".

      Cửa trại giam vẫn đóng chặt như trước. Tịch Mạt tựa vào cửa mặc cho mưa lớn rửa sạch tội lỗi.

      Bầu trời dần dần sáng Tịch Mạt ngủ bị tiếng cửa mở làm cho bừng tỉnh liền đứng lên. Lại thấy vài người trong viện đem người băng ca thả vào trong xe. Gió thổi qua vén vải trắng băng ca lên.

      " Ba ba! " Tịch Mạt thất thanh thét chói tai. Ngã phải đụng chạy tới. Nhìn thấy vết máu mờ nhạt trán Lương Văn Xương nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng.

      " Đây là có chuyện gì. Ba ba của tôi làm sao vậy. Làm sao vậy! ". Tịch Mạt nắm lấy quần áo cảnh ngục.

      " Lương Văn Xương cùng bằng hữu trong ngục đánh nhau bị đánh trúng đầu dẫn đến cái chết ". Máy móc trả lời đem Tịch Mạt đẩy vào hầm băng.

      " Đánh nhau? Làm sao có thể! " Tịch Mạt kêu to. Ba hiền lành làm sao cùng người khác đánh nhau!

      " Bởi vì tin tức báo chí! " Cảnh ngục khinh thường nhìn bộ dáng thê thảm như vậy của Tịch Mạt.

      " Tin Tức? " Tịch Tịch nỉ non.

      " sai. Cũng chỉ vì tin tức báo chí! ".

      Tịch Mạt mệt mỏi ngồi xuống như vậy báo chí ba ba là do hại chết. Cũng bởi vì tin tức báo chí là người phá hư tình càm của người khác.

      Ba ba mẹ đều tin tại đến cơ hội để giải thích cũng còn.

      " Ba ba làm sao ba có thể cứ như vậy ra ? " qua. " Ba ba mẹ sắp chống đỡ được rồi, ba ba chưa được nhìn mặt mẹ lần cuồi! " nắm tay Lương Văn Xương. " Ba ba, con còn chưa có giải thích, Tịch Mạt có phá hư tình cảm người khác, có thanh của Tịch Mạt rất thấp. Cũng rất đau buồn. " Ba ba cần bỏ lại Tịch Mạt mình, cần ".

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 6: Sấm sét giữa trời quang 2

      Tịch Mạt gắt gao mà nắm lấy bàn tay lạnh của Lương Văn Xương mặt của ông vết máu mờ nhạt được nước mưa rửa sạch vết máu mặt cũng lộ ra màu đen! Tịch Mạt bi thương hét lên tiếng.

      " Ba ba! " Tịch Mạt nghĩ biện pháp cứu ba ra ngoài tại sao ba có thể cứ như vậy ra tại sao đợi con. " Con xin ba cần bỏ Tịch Mạt lại. Xin ba! " lắc lắc thân thể ba ba . " Ba ba, con xin ba hãy tỉnh lại! " Tịch Mạt bất lực khóc. " Tịch Mạt chỉ có ba ba cùng mẹ con còn gì cả cần bỏ con lại! " Tịch Mạt nằm sấp người Lương Văn Xương.

      Cảnh sát bên cạnh nhìn Tịch Mạt vết thương đầy người cũng đành lòng mà đưa chiếc khoác qua. Đối với người chỉ có mười mấy tuổi mà như thế quả quá đả kích.

      " Bùi phu nhân! Chúng ta vào điều tra việc, cứ yên tâm ! " Cảnh sát an ủi để ý Tịch Mạt gắt gao lôi kéo đem thi thể Lương Văn Xương nhét vào trong xe.

      " Ba ba! " Tịch Mạt tê tâm liệt phế gọi. Mưa. Trong nháy mắt này lại lớn hơn. Tiếng khóc của Tịch Mạt bị tiếng mưa bao phủ.

      gắt gao mà cầm lấy tin tức báo chí đất nếu có thể cứu ba ba ra sớm chút việc này còn có thể như vậy sao!.

      " Bùi Hạo Thần! " Tịch Mạt ngẩng đầu lên hét lớn. bầu trời u bao phủ tiếng hét của quanh quẩn ở trạm gia lâu.
      "
      Mẹ, Tịch Mạt xin lỗi mẹ Tịch Mạt cũng để cho các người gặp mặt! " khóc cho đến khi thân thể run rẩy đả kích liên tiếp vô lực mà chống đỡ.

      " Mẹ! " Gọi mẹ tiếng Tịch Mạt lại đứng lên lần nữa. " Mẹ! " Người hãy chờ Tịch Mạt. " Chờ con! " ngã phải trái đụng chạy .

      Tịch Mạt hướng bệnh viện chạy tới lòng bàn chân có vết máu mờ nhạt nhưng lại chút cảm giác đau đớn nào. Chỉ là lòng nghĩ nhìn thấy mẹ tại là người thân duy nhất của mẹ!.

      Bệnh viện.

      Tịch Mạt chạy vào phòng bệnh nhưng thấy cũng chỉ là giường bệnh trống rỗng.

      " Bùi phu nhân! đâu đó! " y tá đuổi theo.

      " Mẹ của tôi đâu! Mẹ của tôi đâu! " Tịch Mạt níu lấy cánh tay y tá chặt. " Mẹ tôi ở đâu? " Hai mắt đỏ như con dã thú bị thương.

      " Lương phu nhân qua đời vào rạng sáng hôm nay. tại thi thể ở ".

      " ! " Tịch Mạt kích động đẩy ra y tá hét " gạt người! gạt người! " hét lên " Mẹ chết là chết " lắc đầu chậm rãi lui về phía sau sau đó ngã ở cửa phòng bệnh mệ nơi nào còn có mẹ cùng nhiệt độ, hương vị của mẹ .

      " Bùi phu nhân, xin bớt đau buồn! Chúng tôi gọi điện thoại báo cho Bùi Hạo Thần tiên sinh ông ấy rất nhanh liền đến! " y tá cẩn thận . Thời điểm này cũng chỉ có chồng mới có thể an ủi ! Chỉ là biết vị trước mắt này vợ chồng bình thường bên ngoài cũng giống nhau. Hôn nhân của bọn họ tràn ngập thù hận tràn đầy tính kế cùng mưu,

      Tịch chậm rãi chậm rãi ngồi dậy. " Bùi Hạo Thần? " còn dám tới. Tịch Mạt lau nước mắt mặt cũng để chịu uy hiếp của còn gì! Ba ba chết mẹ cũng chết người của hận chết !

      " ! Tịch Mạt lui về phía sau. Thân thể gắt gao dán vách tường. Lạnh lẽo vách tường từng trận đau đớn mỗi tấc da của .

      Trong mưa lạnh giá Tịch Mạt tuyệt vọng chạy " Bùi Hạo Thần đời này kiếp này tôi cũng muốn gặp lại , tôi nguyền rủa cả đời có được hạnh phúc! ".

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 7: Hận ý khó quên.

      Bốn năm sau. Tập đoàn Hạo Thần.

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào thảm sàn mềm mại nhưng lại có chút cảm giác ấm áp nào. Phòng làm việc mang lấy tông màu xám làm chủ. Vải ghế sô pha màu xám cùng rẻm cửa màu đen trằng xen kẽ nhau. Bàn làm việc màu đen rộng rãi tất cả thoạt nhìn đều là áp lực như vậy khiến người ta có cảm giác thể thở.

      Trước bàn làm việc. Người đàn ông mặc áo sơmi màu trắng. Cổ tay áo xắn lên, xắn đến lộ ra chút cánh tay cường tráng. Cổ áo hơi mở rộng lộ ra làn da cùng Kim Sa giống nhau mà cúi đầu lật văn kiện trong tay lên xem. Bên trong điều hòa mở hơn mười độ cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo. Hạ xuống vỡ phát ngăn trở ánh mắt của cách nào che chắn lãnh khốc, tàn nhẫn bên trong mắt .

      Cộc Cộc Cộc

      Theo tiếng gõ cửa hạ xuống người đàn ông trẻ tuổi tới. thân đoan trang màu đen mang tơ vàng vừa ánh mắt cả người thoạt nhìn đều đặc biệt tao nhã lịch !.

      “ Tổng giám đốc đây là sắp xếp hành trình tuần này! “ ta buông tập văn kiện xuống cũng có rời .

      " Còn có việc gì? " Bùi Hạo Thần để bút trong tay xuống ngẩng đầu hỏi. Trong con ngươi màu đen trầm tĩnh, lạnh lùng khiến người ta có cảm giác ngạt thở. Bốn năm lại càng trở nên thành thục tuấn lịch lãm " Cậu mấy ngày nay có chút khác thường! " nhìn trợ lý của mình

      Phương Uyển Kiệt lắc đầu hai mắt nhìn Bùi Hạo Thần.

      " Vừa ở sân bay có chuyện gì xảy ra vậy! " Phương Uyển Kiệt nghĩ cái vẫn là mở miệng .

      " ra cậu có biết! " Bùi Hạo Thần bình thản câu. " Được rồi, cậu cũng cần quản chuyện này, mọi lộ trình tuần này đều hủy bỏ cho tôi! " khép văn kiện trong tay lại rồi đứng dậy " Cậu có thể ra ngoài rồi kỳ nghỉ phép với gì toàn bộ đều do công ty chi trả ".

      " đây là đuổi tôi sao? " Uyển Kiệt hỏi.

      " Làm sao có thể chứ, chẳng qua cảm thấy cậu theo tôi nhiều năm như vậy cũng chưa có kỳ nghỉ nào ".

      Phương Uyển Kiệt chau mày. " Hạo Thần! " gọi " bốn năm thể buông tha sao! " Lúc ở khắp sân bay Bùi Hạo Thần người mà nhìn chăm chú ở đó chỉ có người đó chính là Lương Tịch Mạt.

      " Buông tha? " Bùi Hạo Thần cười nhạo. " Tôi tại sao phải buông tha! " nhíu mày.

      " Lương Văn Xương chết ngay cả Tô Tĩnh Thu cũng chết cho dù có mối thù lớn nữa cũng nên buông tha ! Tịch Mạt là vô tội! “ Phương Uyển Kiệt kiên nhẫn . " Nếu ấy rời cũng đừng có tìm ấy nữa được sao! ".

      " Lương Văn Xương may mắn, ông ta chết, có thể cần chịu trách nhiệm về sai lầm của mình. Người của Lương gia phải chịu trách nhiệm đối với việc kia. Đặc biệt là Lương Tịch Mạt trốn trả thù còn chưa có bắt đầu làm sao có thể trốn ! Hừ, thế giới này ai có thể phản bội . ai là có thể! ".

      " Hạo Thần! Dù thế nào đem Tịch Mạt nắm ở trong lòng bàn tay cũng bốn năm thương tổn ấy cũng đau lòng sao? ".

      " Trái tim? Cậu phải cũng tôi có trái tim sao! " Bùi Hạo Thần mực cho là đúng! " chưa bao giờ có cảm giác là sai! ".

      Trong bốn năm chưa từng ngừng tìm kiếm trong nước, thế lực của ở bên nước ngoài cũng dùng đến, nơi thể chạm đến cũng có bỏ qua. Nhưng cũng có tin tức gì.

      " Tìm bốn năm cũng tìm được vậy cần tìm nữa " Phương Uyển Kiệt khuyên nhủ.

      "Tôi bảo đảm rằng ta trở lại! " Bùi Hạo Thần vô cùng tự tin . Năm đó cũng có tham gia lễ tang Lương Văn Xương cùng Tô Tĩnh Thu trong bốn năm này ngày giỗ của bọn họ cũng chưa từng xuất . Như vậy năm nay ấy trở lại!.

      " có từng nghĩ Tịch Mạt có lẽ chết lúc ấy rời mới mười bảy tuổi người cũng có đồng nào. ấy là thiên kim tiểu thư làm sao có thể lo cho cuộc sống! " Phương Uyển Kiệt mở miệng.

      " Chết? Ha ha nếu ta chết rồi vậy cậu nên chúc mừng ta bởi vì nếu ta còn sống tôi cho ta biết cái gì gọi là sống bằng chết" .

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 8: Linh cảm xấu.

      Bùi Hạo Thần đứng trước cửa sổ sát đất vừa mới tắm qua tóc của vẫn còn ướt tùy tiện mặc chiếc áo cầm ly rượu nhàng nhấm nháp ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

      " chết rồi sao? " nhớ lại lời của Phương Uyển Kiệt lập tức cười lạnh tiếng. " , Lương Tịch Mạt tôi còn chưa kịp trả thù ngay cả tư cách chết cũng có nếu các người cho rằng chết là có thể giải quyết tất cả như vậy các người sai lầm rồi! " nhè đung đưa ly rượu. Động tác tao nhã như vậy với nụ cười nơi khóe miệng lộ ra có vẻ hợp nhau.

      "Chỉ cần vài giờ liền kết quả! " ngẩng đầu đem rượu trong ly hơn uống cạn chất lỏng màu đỏ còn đọng lại nơi khóe miệng nhàng dùng ngón cái lau nhìn chất lỏng màu đỏ cơ hồ ngửi được mùi máu tanh.

      Xoay người sang chỗ khác nhìn bức ảnh cưới to phủ kín bức tường kia. Cười khẽ tiếng.

      Bốn năm trước Tô Tĩnh Thu đột nhiên chết, Lương Văn Xương cũng chết thảm trong ngục, Lương Tịch Mạt giống như bốc hơi khỏi trần gian. Tất cả đều nằm ngoài dự liệu của . Oán hận vốn là chất chứa trong lòng cũng càng ngày càng nghiêm trọng nếu như có phát tiết ra ngoài vậy nhất định nổ tung.

      " Lương Tịch Mạt, cho là có thể trốn thoát sao! " Thời gian tôi có rất nhiều tôi dây dưa cả đời cùng cho dù chết tôi cũng phải nhìn thấy thi thể của .

      " Choang! " Ly rượu bị nắm chặt liền vỡ tan mảnh thủy tinh đâm vào trong lòng bàn tay nhìn thấy máu từng giọt thảm sàn. Nợ máu dĩ nhiên phải trả bằng máu.

      Trời mưa lớn trong hẻm tối đen tiếng khóc bất lực của lâu vẫn quanh quẩn tia chớp chợt lóe lên ánh sáng bạc hơi thở lạnh thổi đến trước mặt.
      mặc quần áo màu trắng ngồi sàn gỗ thân thể lui thành đoàn mồ hôi làm ướt tóc mai. Thấm ướt quần áo của .

      " Tôi có con biết xấu hổ như ! Người phụ nữ vì tức giận mà giọng gay gắt lập tức vang lên bên tai. " cút cho tôi! cút cho tôi! " Người con từ trong mộng tỉnh lại. Bất an mở to mắt nhìn vùng vẫy đứng lên mở tất cả đèn trong phòng lên cho đến khi mỗi chỗ ngóc ngách trong phòng đều tràn ngập ánh sáng mới thở phào nhõm. Tịch Mạt lau mồ hôi trán dựa lên cửa sổ sát đất chậm rãi ngồi xuống. Đem tóc mai ướt đẫm mồ hôi nhét ra sau tai từ từ ổn định hô hấp của mình.

      chạy trốn khỏi T thị cũng bốn năm nhưng ngờ vẫn về chỗ này! rã rời nhìn đèn đuốc bên ngoài cửa sổ sâu thở dài.

      " Tịch Mạt, có chuyện gì mày rất nhanh liền có thể rời nơi tràn đầy sợ hãi này. Gặp qua ba ba cùng mẹ là mày có thể rời mang bọn họ cùng chỗ sau khi rời rốt cuộc cần quay lại thế giới cũng còn Lương Tịch Mạt. bao giờ! " Tịch Mạt tự an ủi chính mình từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra tờ giấy nhàng viết lên. Đây là địa chỉ mà hao hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được.

      " Ba ba! Mẹ! Tịch Mạt cũng có tham gia tang lễ hai người các người có tức giận hay ! " giọng nỉ non. Lúc này vội vã liền muốn thăm ba ba cùng mẹ nhưng nghĩ tới quá khứ tối tăm làm sợ hãi trong bốn năm sợ hãi của càng lúc càng sợ.

      Sợ đến ngay cả lúc ngủ cũng dám tắt đèn giống như lúc này ràng trong lòng vô cùng lo lắng. Chỉ là đến cả dũng khí ra ngoài cũng có cho đến khi ngoài cửa sổ tờ mờ sáng Tịch Mạt đứng dậy từ trong tủ quần áo lấy quần áo ra toàn thân màu đen mới bước ra ngoài.

      Bình minh sương mù rất nặng trận gió thổi tới còn mang theo từng đợt lạnh đeo lên kính râm Tịch Mạt đón chiếc xe taxi hướng nghĩa địa chạy nhanh dựa lên cửa kính xe Tịch Mạt nắm chặt đầu ngón tay run rẩy, đợi chờ hẳn bốn năm mong mỏi bốn năm cuối cùng cũng có thể tới thăm ba ba cùng mẹ .

      Tịch Mạt vẫn dựa lên cửa kính xe còn chưa có tới gần nghĩa địa cũng thấy bất an cùng yên chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra hay sao.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 9: thể rời .

      Xa xa chỉ nghe thấy thanh của sóng biển Tịch Mạt chịu đựng run rẩy trong lòng từ từ xuống xe. Mỗi bước của đều nặng nề như vậy.

      Trong nghĩa địa yên tĩnh u ám, đôi khi truyền đến trận gió thổi lá cây phát ra tiếng xào xạc đáng sợ Tịch Mạt hít sâu hơi, gắt sao đè xuống khẩn trương trong lòng càng bước tới gần càng khẩn trương thể hít thở cho đến khi thấy Bia Mộ của ba mẹ ngay cả hơi sức để đứng vững cũng có. " Ba! Mẹ! " Tịch Mạt quỳ xuống dùng đầu gối bò qua. Tay run rẩy vuốt Bia Mộ. Vuốt tên cùng bức ảnh con con về xin lỗi Tịch Mạt bất hiếu. Tất cả nhớ nhung, uất ức đều ở khắc này bộc phát ra, nghẹn ngào khóc thành tiếng.

      " Ba! Mẹ! Là Tịch Mạt tốt lâu như vậy mới trở về, xin lỗi! Con nhớ hai người quá ". Tịch Mạt ôm Bia Mộ lạnh giá nước mắt rơi xuống bia mộ, ra nhớ nhung của mình sương sớm làm ướt lọn tóc của , quỳ gối trước bia mộ lạnh giá hôn lên tấm ảnh của ba mẹ. " Ba! Mẹ! Tịch Mạt bao giờ bỏ lại hai người nữa. lau nước mắt. Hai người phải luôn muốn Barcelona chơi sao! Đổi lại lần này con mang hai người chúng ta tất cả nơi mà hai người luôn muốn cả nhà chúng ta bao giờ tách ra nữa " Tịch Mạt để cái trán lên Bia Mộ.

      " muốn tách ra liền ở lại! Vì cái gì phải rời khỏi chứ! " thanh đột nhiên vang lên làm cho sau lưng Tịch Mạt cứng đờ. " Tịch Mạt! Chúng ta bốn năm gặp em cũng muốn quay đầu lại nhìn tôi cái sao? ".

      Bùi Hạo Thần từ từ qua nhìn quỳ gối trước bia mộ bốn năm vẫn như trước liếc mắt cái liền có thể nhận ra bóng lưng của . chậm rãi ngồi xuống tay khoác lên vai Tịch Mạt khắc này cảm thấy ràng giật mình cái.

      " Làm sao vậy? em sợ tôi? ".

      Tịch Mạt duy trì động tác ban đầu biết Bùi Hạo Thần buông tha tìm kiếm chỉ là nghĩ tới ta chuyên tâm như vậy. Ra ngoài sớm như vậy vì đề phòng cùng Bùi Hạo Thần gặp nhau ở mộ địa chỉ là nghĩ tới vẫn là gặp nhau!.

      " Tịch Mạt! Tôi nhìn em lớn lên như vậy cuối cùng vẫn là hiểu của em nhất em vẫn cố chấp như vậy, em biết cho dù em có trốn tôi tôi cũng bỏ qua cho em. Em biết tôi ở chỗ này tại chỗ này chờ em nhưng em vẫn cố tình nhận chết để ý. Cố tình ở ngày giỗ của bọn họ tới tế bái! " Bàn tay chuyển mặt Tịch Mạt qua. khuôn mặt nhắn lớn cỡ bàn tay của còn phủ đầy nước mắt. Kính râm chiếm gần nửa khuôn mặt khiến mặt Tịch Mạt thoạt nhìn càng thêm.

      Thời điểm cách bốn năm mới gặp lại nhau đủ có thể khiến bọn im lặng hồi lâu. Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt ở trong lòng có chút trăm cảm xúc lẫn lộn.

      " lâu gặp! " Tịch Mạt áp chế run rẩy trong lòng thản nhiên chào hỏi.
      đứng dậy tháo kính mắt xuống nhìn Bùi Hạo Thần.

      Bùi Hạo Thần nghiêng đầu đánh giá người trước mặt. cho là gặp lại như trước là mười mấy tuổi kia, vĩnh viễn là bộ dáng trẻ con lớn. Nhưng trầm tĩnh mặt làm cho kinh ngạc. ra có lúc có thể thay đổi tất cả.

      " Phải! lâu gặp! " Bùi Hạo Thần tiến lên bước Tịch Mạt theo bản năng lui về phía sau. " Tôi lại thích người cách tôi xa như vậy à? " nhếch khóe miệng.

      Giờ khắc này gió càng lạnh hơn.

      " Cao quý như tới gần tôi cảm thấy kia là loại sỉ nhục sao? " Giọng của rất làm cho Bùi Hạo Thần chấn động . nghĩ nghìn chuông. Nghĩ mọi tình cảnh cùng Tịch Mạt gặp lại. Nhưng chút giống trong dự liệu. Hình như khi trong tiềm thức Tịch Mạt là đứa trẻ mười mấy tuổi luôn luôn ỷ lại vào giống như người nhà.

      " Tôi nên cám ơn cho ba mẹ của tôi chỗ an táng! " Tịch Mạt xa cách kéo khoảng cách cùng Bùi Hạo Thần. nâng hai mắt lên nhìn Bùi Hạo Thần. Ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy hận ý. Nhìn Bùi Hạo Thần cùng dây dưa bốn năm, tra tấn bốn năm trải qua đau khổ ràng ở trong đầu cứ như vậy mà dâng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :