1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Ẩn Hôn - Thánh Yêu(6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 05 : Vẫn còn nợ ân tình




      Edit : Taho Nguyen



      ------

      Bên trong gian hẹp của chiếc xe thể thao, Vinh Thiển lười biếng dựa vào lưng ghế, bên ngoài cửa sổ, mùa đông giá lạnh bắt đầu, mỗi hơi thở cũng có thể cảm nhận được cái lạnh. lại chạm vào . Mặc dù cũng sắp đến giới hạn khống chế được. Động tác Hoắc Thiếu Huyền dừng xe cách thuần thục: " đưa em vào."

      " cần." Vinh Thiển tháo dây an toàn ra: " đến cửa chính rồi."

      "Hôm nay chú Vinh ở nhà, đưa em vào."

      Quả nhiên Cố Tân Trúc đứng chờ ở phòng khách như mọi lần, Vinh Thiển vừa vào liền gọi to: "Mẹ."

      "Thiển Thiển, ăn cơm tối chưa? Mẹ có dặn phòng bếp để dành phần cơm cho con đó."

      "Dì Cố, con cùng ấy ăn ở bên ngoài rồi." Hoắc Thiếu Huyền đứng bên cạnh ôm Vinh Thiển.

      "Tốt." Cố Tân Trúc từ trước đến nay luôn luôn vui vẻ với mọi người, tuy ngoài bốn mươi tuổi nhưng do biết cách chăm sóc cơ thể nên nhìn qua bà vẫn còn rất trẻ. Hoắc Thiếu Huyền ở lại lâu, Cố Tân Trúc tự mình tiễn ra ngoài, Vinh Thiển đứng trước cửa sổ trong phòng, tóc tai vẫn còn lộn xộn, ngón tay cầm lấy rèm cửa sổ bên cạnh, chiếc xe của Hoắc Thiếu Huyền từ từ xa khỏi tầm mắt sau đó biến mất, trong lòng che giấu được chua xót.

      Hoắc Thiếu Huyền, thực ra vẫn còn rất để ý đúng ?

      Ở trong phòng chơi game máy vi tính, ngờ mải mê chơi đến đêm, dạ dày cũng bắt đầu kháng nghị, Vinh Thiển mang dép lê xuống phòng bếp lầu dưới kiếm ăn. bàn là thức ăn để phần lại cho , nhưng chẳng qua có món nào thích ăn. Khẩu vị của và Vinh Trạch cơ bản là trái ngược nhau, trong ngày thường, Cố Tân Trúc bảo phòng bếp làm theo khẩu vị của Vinh Thiển, trừ phi... Ví dụ như hôm nay, Vinh An Thâm ở nhà.

      Năm đó, mẹ ruột của qua đời vì lí do ngoài ý muốn, Cố Tân Trúc dẫn theo Vinh Trạch gả vào Vinh gia, Vinh An Thâm có với Vinh Thiển: “Từ đây trở , chúng ta là người nhà, Vinh Trạch là trai con, trai ruột.”

      là châm chọc, ý là, từ trước lúc Vinh Thiển được sinh ra, con trai của Cố Tân Trúc cũng mấy tuổi rồi. Cố Tân Trúc gả vào Vinh gia vài chục năm, đối xử với Vinh Thiển rất là tốt, cái gì cũng chiều theo , Vinh An Thâm luôn , bà ấy xem Vinh Thiển như là con ruột.

      Vinh Thiển liếc mắt qua những món ăn kia lần nữa, cầm miếng bánh ga-tô từ tủ lạnh xong lên lầu.



      Ngày hôm sau.

      Tan học, Vinh Thiển tới nhà kính theo thường lệ, Vinh An Thâm ra ngoài mấy ngày nay, càng muốn về nhà sớm. Mặc tạp dề ngồi ở trước bàn, chuẩn bị bắt tay vào làm việc, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. nghĩ là Hoắc Thiếu Huyền, ngẩng đầu mới phát ra là Lệ Cảnh Trình.

      Người đàn ông tới trước bàn của , nhìn chằm chằm vào tác phẩm mới hoàn thành nửa, Vinh Thiển lạnh mặt: "Sao vào được đây?"

      "Cửa mở rộng, tôi tự vào."

      Vinh Thiển cũng có nghĩ qua, nếu đêm đó Lệ Cảnh Trình hạ thủ lưu tình, có thể bây giờ còn phải sống trong địa ngục thêm lần nữa. Nghĩ vậy, giọng của mềm dịu hơn: "Ân tình còn nợ tôi nhớ."

      Lệ Cảnh Trình ngồi xuống đối diện : " làm tượng điêu khắc hả? Tốt lắm, làm cho tôi cái."

      "Chờ tôi hoàn thành xong tác phẩm này rồi hãy ."

      "Cơ hội tốt như vậy lại cần, sợ sau này tôi cầu chuyện khác khó khăn hơn sao?"

      Sắc mặt Vinh Thiển có chút do dự, cuối cùng cầm lấy tấm vải bên cạnh che lên bức tượng điêu khắc mới hoàn thành nửa.

      đứng dậy chuẩn bị bùn đất, đôi mắt Lệ Cảnh Trình khỏi nheo lại chút, từ trong tay chạy thoát lần, lần thứ hai rơi vào tay , nghĩ, dễ dàng buông tay.

      Vinh Thiển trở lại ngồi đối diện Lệ Cảnh Trình, sau đó cẩn thận quan sát mặt .

      ra, người đàn ông này nhìn cũng đẹp traii đến vậy, ngũ quan giống như được khắc ra cách điêu luyện sắc sảo, đuôi tóc ngắn vểnh lên làm toát lên nét đẹp trai sáng sủa, nhìn chằm chằm ánh mắt Lệ Cảnh Trình, nghĩ thầm cần cái gì để làm đẹp cho cái hố sâu đáy này...

      Trong khi lại nghĩ, dáng vẻ khi có mặc quần áo, bày biện ra trước mắt, biết có tươi đẹp giống như tưởng tượng hay ?

      Thâm ý trong mắt , như có thể nhận thấy được.

      "Làm cho bức mặt người thân thú nhé."

      Lời của bất ngờ kéo tinh thần quay trở về. "Vì sao?"

      "Rất đẹp trai, rất khác người."

      Lệ Cảnh Trình vạch trần khách khí chút nào: " muốn chửi xéo tôi phải con người?"

      Vinh Thiển khẽ cười, khóe miệng mở ra như đóa hoa nở rộ.

      "Có cần cởi quần áo ?" Lệ Cảnh Trình hỏi.

      Vinh Thiển nhìn đoàn người thỉnh thoảng qua bên ngoài phòng kính: "Được đó, cởi ."

      Lệ Cảnh Trình ngồi sô pha, chống tay xuống, lòng bàn tay chạm vào vật bên dưới.

      cúi đầu nhìn, là hộp quà. Vinh Thiển nhìn theo, thiếu chút nữa sợ hãi la lên, tối hôm qua dây dưa cả buổi cùng Hoắc Thiếu Huyền, nghĩ là quên giấu hộp quà tặng của đám bạn Lâm Nam .

      Lệ Cảnh Trình cầm hộp quà trong tay, dường như muốn mở ra.

      Đầu óc hoàn toàn bối rối, chỉ có phản ứng duy nhất…

      Vinh Thiển nhanh đến cướp lấy, kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình qua, sau đó hung hăng há miệng cắn lên mu bàn tay , Hoắc Thiếu Huyền thường giống như con mèo con chó, cứ thích dùng tới răng, Lệ Cảnh Trình bị đau, buông gói quà trong tay rơi xuống chân.

      "Aaaa…"

      Tự nhiên bị cắn chảy máu.

      Cánh tay vòng qua ôm dưới nách , muốn kéo ra: "Nhả ra!"

      Vinh Thiển giảm lực cắn rồi nhả ra, tay Lệ Cảnh Trình cũng đồng thời thu lại, muốn hù dọa .

      Vinh Thiển cầm hộp quà nhảy ra xa.

      Khóe miệng Lệ Cảnh Trình kéo lên, cười cách mờ ám: " vô ý nha, vừa nãy sờ vào người rồi."

      Vinh Thiển tức giận đến mặt mày tái xanh, dù sao cũng còn tuổi, chịu được hai ba câu chọc ghẹo, hai bên tai đều đỏ ửng lên, tay cầm hộp quà vung lên chỉ về phía Lệ Cảnh Trình: "Rốt cuộc muốn làm gì, đồ khốn..."

      Hộp quà kia vốn dĩ chưa đóng kín, lại bị tác động thêm chút lực, hộp quà trong tay rơi ra. Đồ vật bên trong theo đường pa-ra-bôn bay về phía Lệ Cảnh Trình.

      Vinh Thiển đuổi theo, muốn lấy về trước khi Lệ Cảnh Trình nhìn thấy ràng, nhưng đồ vật kia lại nghiễm nhiên rơi vào đùi , mười ngón tay giật giật, sắc mặt càng hồng hơn.

      Lệ Cảnh Trình trợn mắt, thứ này làm rất giống , cảnh tượng này, trong nháy mắt nhiệt độ khí chung quanh tăng lên cách nhanh chóng. " nghĩ tới, lại dùng cái này?"

      Vinh Thiển trợn mắt: "Ai là của tôi."

      Lệ Cảnh Trình cầm lấy món đồ đưa về phía : "Vậy là ai?"

      Vốn dĩ, cần phải trả lời, nhưng ánh mắt Lệ Cảnh Trình nhìn giống như xác nhận đúng là ...

      Cầu xin mà thỏa mãn? NO, thực oan uổng.

      Vinh Thiển nhướng nhướng chân mày, sau đó : "Là Hoắc Thiếu Huyền."

      Trong phòng làm việc, bộn bề giải quyết công việc... Hoắc Thiếu Huyền nhịn được hắt hơi cái.

      -----

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 06 : Gặp dịp chơi


      Edit : Rainie



      -----

      Ngày ấy, Vinh Thiển chạy gần như trối chết.

      Ngày hôm sau tới trường học, hận thể lôi Lâm Nam ra đánh trận.

      Trước khi học gọi điện thoại cho Hoắc Thiếu Huyền. Hình như bên kia rất ồn, giọng của Hoắc Thiếu Huyền hơi khàn khàn: “Thiển Tiểu Nhị, có phải em nợ Lệ Cảnh Trình đúng ?”

      Chuyện này vốn chẳng cần giấu giếm.

      Vinh Thiển nhìn Lâm Nam đằng xa ngừng vẫy tay với : “Nếu lúc đó em cho biết người hôm ấy mua em là Lệ Cảnh Trình, có muốn đập chết em ?”

      đập chết em làm gì, em cũng đâu phải con muỗi vo ve ồn ào bên tai. Em có nợ cũng chỉ được phép nợ , món nợ này trả thay em.”

      “Vậy làm sao biết?”

      “Ngày ấy có người bạn học tên Trư của em nhắc tới *X, đêm sinh nhật em ta nghe thấy em và người kia chuyện, còn lại là đoán. Hôm nay tài xế đón em, sau khi tan tầm còn có việc, cũng đến nhà em được, ngoan nhé.”

      Vinh Thiển cúp điện thoại, bạn học Trư?

      Vừa đúng lúc ấy Chu Đình Đình mang khuôn mặt vênh váo tự đắc qua trước mặt .

      Buổi chiều sau hai tiết học, Lâm Nam mua nước, Vinh Thiển phờ phạc rã rời gục xuống bàn. tấm thiệp mời bỗng được vứt xuống cạnh tay . Chẳng biết Chu Đình Đình ngồi bên cạnh từ lúc nào: “Tôi nghe , tối nay có người chuẩn bị mỹ nữ cho Hoắc Thiếu Huyền…”

      Vinh Thiển lười phản ứng lại, gì.

      Chu Đình Đình đẩy thiệp mời qua chút: “Tối nay tôi cũng đến, chuyện này do họ tôi đảm nhận. đừng giả vờ, đợi đến lúc gọi được cho ta lại ngồi khóc.”

      Vinh Thiển lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng Chu Đình Đình, kẹp thiệp mời vào trong sách. Hết giờ, tài xế nhà họ Vinh chờ sẵn ở cửa trường học. Vinh Thiển về đến nhà, đẩy cửa sổ ra, mây đen u khiến cho sắc trời càng tối. lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoắc Thiếu Huyền nhưng ai nghe máy.

      . . . . . .

      Tối nay, ở ngoại ô thành phố Nam Thịnh mở bữa tiệc tư nhân. Người được mời đều là những người trẻ tuổi nổi tiếng. Tiếng nhạc du dương hoặc sôi động vang rất xa, ngồi ở trong xe vẫn có thể nghe thấy. Vinh Thiển đưa thiệp mời trong tay cho bồi bàn.

      “Mời vào.”

      nhận ra ai cả, qua sân là đến phòng khách, thấy có cầu thang nối thẳng lên tầng hai. Vinh Thiển bước lên, đương nhiên là tin Hoắc Thiếu Huyền chạm vào người phụ nữ khác, nhưng nhận điện thoại của lại làm cho bất an cả buổi chiều. Tầng hai là dãy phòng độc lập. Vinh Thiển đứng ở cửa cầu thang chần chừ lên.

      Lệ Cảnh Trình cầm ly rượu đỏ từ gian phòng ra, bất thình lình gặp mặt làm đôi mắt khỏi sáng lên. Vinh Thiển mặc lễ phục bó sát người màu vàng nhạt, rất tôn da, tóc dài buông xõa khiến mặt càng hơn, cần cổ lộ ra tuyệt đẹp. hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía .

      Cửa phòng sau lưng đột nhiên mở ra.

      người phụ nữ vừa sửa sang quần áo vừa từ bên trong bước ra, tóc có hơi rối, cánh tay ta ôm eo Lệ Cảnh Trình. đứng đâu cũng tỏa ra hấp dẫn trí mạng.

      Vinh Thiển về phía trước, qua mà giả vờ như biết.

      Lệ Cảnh Trình ra hiệu cho người phụ nữ kia buông tay ra, đối phương ngoan ngoãn thu tay sau đó tự giác rời . Lúc này gian phòng cuối hành lang cũng trình diễn tiết mục nóng bỏng y như vậy. nhạc từ máy quay đĩa cổ phát ra làm máu nóng người ta sục sôi. Người phụ nữ quyến rũ giày cao gót màu đỏ tiến lên. Cuộc sống riêng tư của Hoắc Thiếu Huyền quá mức sạch , bình thường ngay cả cơ hội chen chân vào cũng có. thể nào có cảm giác, cũng thể lần nào cũng làm như thấy. cũng là người thích chơi, nhưng đến nay vẫn giữ mình chỉ vì Vinh Thiển. Người phụ nữ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của , trong lòng sớm ngứa ngáy khó nhịn. Ngón tay ta đưa về phía môi Hoắc Thiếu Huyền.

      Hoắc Thiếu Huyền đúng lúc bắt được cổ tay ta, khóe môi mỏng cong lên, từ từ đẩy tay ta ra: “ phải người của chớ sờ mó lung tung.”

      ta cam lòng: “Hoắc thiếu, ?”

      xứng sao?” hất tay ta ra.

      Vinh Thiển về phía trước, cũng xác định rốt cuộc Hoắc Thiếu Huyền có ở đây hay . bóng người bỗng nhiên xuất trước mặt : “Tôi tưởng cần, hóa ra lại tới .”

      Vinh Thiển rảnh nhiều lời với Chu Đình Đình: “Tránh ra!”

      Chu Đình Đình lại chắn trước mặt , giơ ly rượu đỏ trong tay lên: “Tìm Hoắc Thiếu Huyền? Vừa rồi tôi nhìn thấy ta và người phụ nữ vào phòng. Nhưng tôi cho biết là phòng nào đâu. Vinh Thiển, chờ xem. Chờ lúc ta ra, tôi muốn xem xem khóc lóc thế nào.”

      Vinh Thiển đẩy bả vai ta ra tiếp tục lên trước. Trước mặt là cái ban công, Chu Đình Đình kéo tay : “ còn kịp rồi, Hoắc Thiếu Huyền giờ chắc theo người khác rồi. . . . . .”

      câm miệng lại!” Vinh Thiển gầm lên, hoàn toàn muốn nghĩ tới cảnh tượng đó.

      định gõ cửa, tay lại bị Chu Đình Đình kéo lại. Vinh Thiển tức giận đẩy ta cái. Chu Đình Đình lùi về phía sau, eo đập vào lan can, thân thể đổ về phía sau. Vinh Thiển theo bản năng bắt được cổ tay ta, nhưng lại bị trọng lực kéo về phía trước, cả người Chu Đình Đình nhào khỏi lan can.

      Chỗ này cao tám mét, ngã xuống tám phần là chết, huống chi phía dưới còn là khu bày rượu.

      Chu Đình Đình sợ hãi kêu lên: “Cứu tôi!”

      Nhưng chỗ này lại hơi chếch, bên cạnh là cây cột La Mã cản tầm nhìn của người dưới tầng.

      Móng tay Vinh Thiển bấm vào thịt ta. Khi sắp giữ được nữa bàn tay chợt bắt được cánh tay Chu Đình Đình.

      quay sang nhìn.

      Lệ Cảnh Trình cũng nhìn vào mắt : “ xem nếu tôi buông tay, có tính là phạm tội giết người .”

      . . . . . .”

      Chu Đình Đình lơ lửng giữ trung, hai chân đá loạn xạ. Vinh Thiển sắp giữ được nữa rồi. hốt hoảng nhìn về phía người đàn ông kia. Lệ Cảnh Trình đưa tay kia ra kéo Chu Đình Đình lên. Chu Đình Đình sợ đến mức tê liệt ngã ngồi mặt đất. Vinh Thiển nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh. rất sợ, suýt chút nữa phạm tội giết người rồi.

      Chu Đình Đình gào khóc, cuối cùng cánh cửa mở ra. Hoắc Thiếu Huyền quần áo chỉnh tề bước ra. Mũi Vinh Thiển chua xót, uất ức muốn khóc, miệng mở ra còn chưa kịp thấy sau lưng Hoắc Thiếu Huyền còn người phụ nữ. Trái tim Vinh Thiển co rút, ỉ đau nhức: “Hoắc Thiếu Huyền.”

      vội vàng tiến lên, vẻ mặt bình tĩnh ôm bả vai : “Sao em lại tới đây?”

      Vinh Thiển siết chặt tay thành nắm đấm gì. Hoắc Thiếu Huyền thản nhiên quay sang chào hỏi Lệ Cảnh Trình: “ cứ tiếp tục, chúng tôi trước.”

      Lệ Cảnh Trình mỉm cười gật đầu.

      Trước nay luôn dùng chiếm đoạt mạnh mẽ để đạt được những thứ mình thích, nhưng Vinh Thiển giống như vậy. Hoắc Thiếu Huyền quá sâu, quá lâu, nên cần vội, cho dù sói đội lốt cừu cũng có lúc để lộ bản tính hoang dã.

      Lệ Cảnh Trình tin rằng, tình càng sâu đậm càng sạch . Nhưng chỉ cần có chút vấy bẩn vết ố cũng càng ràng hơn.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :