1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn đoạt tình: Bảo bối, em đừng mong chạy thoát! - Thịnh Hạ Thái Vi (103c+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cũng may, cả tầng này chỉ có phòng bệnh của bọn họ, bằng , chắc phải kéo theo nhiều náo nhiệt đây!

      Mà thôi, các vẫn nên ngoan ngoãn trở lại phòng dành cho y tá hơn! Xem trận thế này đoán chừng bọn họ ngừng nghỉ nhanh như vậy! Chỉ lo lắng cho Mộ Dung tiên sinh nếu dùng sức quá độ mà làm cho vết thương nứt toạc ra phiền toái.

      Ngày Mộ Dung Trần xuất viện, Tiết Thiệu Trạch dẫn theo Thẩm Quân Hoa và Tiết Khải Duệ tuy tới hai tuổi lại hoạt bát khác thường trở về nước.

      Mặc dù đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt ba của mình, nhưng tiểu tử này cũng phải sợ người lạ, lát sau liền nhảy vào trong ngực ba mình, tỉ mỉ quan sát gương mặt giống mình như đúc, mấy giây sau liền lớn tiếng tuyên bố: "Ba, con trở về."

      Mặc dù sinh ra và sống ở San Francisco nhưng là người bạn quốc ngữ cũng rất ràng.

      Thân là chắt trai đầu tiên của nhà Mộ Dung, viêvj người bạn Tiết Khải Duệ được hoan nghênh tất nhiên là bàn cãi nữa

      ngày kia khi Mộ Dung Trần và Tình Tình dắt Tiết Khải Duệ trở về nhà Mộ Dung mặc dù tất cả mọi người trong nhà biết hữu của thằng bé, nhưng lúc chân chính nhìn thấy vẫn che giấu được kinh ngạc và kích động của mình.

      Đặc biệt là Thái Chi Lan, rất kích động nhào đến ôm cháu trai của mình, vừa khóc vừa cười, ngay cả Lão thái gia luôn luôn uy nghiêm cũng rất vui vẻ, xuân quang đầy mặt.

      Dĩ nhiên, khi người bạn trở về nhà Mộ Dung chuyện quan trọng nhất chính là phải khôi phục lại họ Mộ Dung . Đây cũng phải là chuyện đùa rồi.

      Vui mừng qua, Lão thái gia dĩ nhiên cũng quên phải trừng phạt hai người cha mẹ có trách nhiệm nay, lại dám ở bên ngoài sinh trộm con cháu của nhà Mộ Dung, quả thực là quá đáng rồi.

      Vốn là muốn dùng gia pháp xử trí nhưng lại chứng kiến thằng chắt ở trước mặt ông cười ngọt ngào như vậy làm lòng của lão thái gia tự nhiên trùng xuống, khi thằng bé đưa bàn tay mập mạp bé, ngọt ngào gọi Thái Gia Gia tâm tự dưng lại thấy mềm nhũn.

      Sau khi nhờ mấy đại sư nổi danh tỉ mỉ xem xét, tên trưởng tôn của nhà Mộ Dung chính thức được đặt là: Mộ Dung Đình Tuyên.

      Sau những chuyện náo loạn lòng người này cuối cùng năm mới cũng chính thức lại tới.

      Năm nay, gia tộc nhà Mộ Dung mở yến tiệc đặc biệt náo nhiệt, lão thái gia hai năm hề tham gia vào, hôm nay cũng đến tham dự.

      Bởi vì, hôm nay còn có chuyện vô cùng trọng yếu, đó chính là chính thức giới thiệu người bạn Mộ Dung Đình Tuyên thông minh đáng nhất cho mọi người ở trong gia tộc biết.

      Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là Mộ Dung Khiêm và Phó Cảnh Ca ly hôn cũng tới, hơn nữa nhìn dáng vẻ của như là bị ta cưỡng ép tới đây.

      Sau khi con trai bị Thái Chi Lan lôi , Tình Tình và chồng của mình lặng lẽ trốn ở trong góc nhìn vào đám người náo nhiệt.

      "Mộ Dung Trần, Mộ Dung Khiêm và Phó Cảnh Ca có phải hòa hợp rồi hay ?" Tình Tình nhìn thế nào cũng cảm giác bọn họ vẫn có tình cảm với nhau!

      "Em quan tâm đến bọn họ làm cái gì?" Mộ Dung Trần lơ đễnh . Hai người bọn họ phân phân hợp hợp, giả giả, chỉ có trong lòng bọn họ mới hiểu được.

      " ấy là ngươi bạn trước của đât, quan tâm chút nào sao?" Tình Tình quay đầu lại trừng .

      "Vợ à, có ông trời chứng giám, đối với ấy chưa từng có tình nam nữ."

      "Nhưng ấy xinh đẹp như vậy, tuyệt động lòng sao?"

      "Vợ so ấy còn đẹp hơn gấp trăm lần." đời này phụ nữ xinh đẹp có quá nhiều, nhưng phải là người Mộ Dung Trần muốn có!

      "Gạt người!"

      "Vợ à, rồi, vĩnh viễn lừa gạt em nữa!" mà Mộ Dung Trần nhìn trúng làm sao có thể đẹp được đây? Lần Đầu tiên nhìn thấy dưới ánh trăng trông như tiên tử kia, tim của cũng liền bị trộm mất rồi.

      "Mộ Dung Trần, cám ơn ." Tình Tình chợt thả vật gì đó trong tay ra, nhón chân lên nhàng ở bên tai của cám ơn.

      "Tình Tình, chúng ta ." Nhìn trước mắt cười đến vui vẻ như vậy, jooij tâm của Mộ Dung Trần rất rung động, liền kéo ra ngoài cửa.

      " đến nơi nào? Còn chưa kết thúc mà?" Tình Tình nghĩ trong bữa tiệc của gia tộc lại muốn chạy ra ngoài? Dù là muốn , ít nhất cũng phải đợi đến khi màn giới thiệu kia kết thúc chứ? Huống chi hôm nay Lão Thái Gia còn ở đây, như vậy lễ phép chút nào!

      " sao. Có nhiều người ở đây, ai chú ý tới chúng ta đâu. Hơn nữa hôm nay nhân vật chính cũng phải là chúng ta." chậm trễ chút nào liền lôi kéo tay của vợ mình tới nhà để xe.

      Tối nay trăng sáng rất đẹp, ánh trăng mờ ảo chiếu vào từng ngóc ngáchcuar vườn hoa.

      Đầu xuân nên thời tiết vô cùng lạnh, nhưng vì Tình Tình khoác người áo khoác của dài đến bắp chân nên toàn thân vô cùng ấm áp.

      Cho đến khi lên xe, ra khỏi nhà Mộ Dung, Tình Tình mới nghiêng mặt sang bên hỏi người đàn ông ra vẻ rất thần bí: "Chúng ta đâu đây?"

      "Dẫn em đến chỗ." tay vững vàng lái xe, tay đưa qua khẽ vuốt ve gương mặt có chút lạnh của . Giờ khắc ngọt ngào và ấm áp này vẫn luôn mong đợi từ khi gặp gỡ đến nay!

      Mặc kệ con đường này có bao nhiêu khó khăn và gập ghềnh, khổ sở, rơi lệ, nhưng rốt cuộc đợi được đến ngày này!

      "Chỗ nào mà lại thần bí như vậy?" Tình Tình quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy xe chạy về phía ngoại ô.

      "Sợ bán em sao?"

      " Sợ gì chứ. mà bỏ được mới lạ !"

      " dĩ nhiên là bỏ được, muốn bán cũng chỉ có thể bán cho mình thôi!"

      "Mộ Dung Trần, là người xấu nhất rồi."Liền vung quả đấm nho về phía , lại bị bắt được thả vào trong miệng nhàng cắn, vừa cắn còn vừa hàm hồ : "Muốn mưu sát chồng sao!"

      "Ừhm. . . . . . Mộ Dung Trần, mau buông ra. . . . . ." Tay ngọc mịn màng bị cắn trong miệng thả, thế lại còn dùng đầu lưỡi liếm lên lòng bàn tay của , động tác như thế, xem ra rất. . . . . . sắc tình!

      "Nếu mà dùng giọng điệu này chuyện, có tin lập tức ở xe muốn em hay ?" Toàn thân máu nóng sôi trào, đói khát khó nhịn rốt cuộc cũng buông tay của ra.

      "Mộ Dung Trần, cái người này đúng là sắc lang bị tinh trùng lên não rồi!"

      Chỗ này theo lời của Mộ Dung Trần hẳn là tòa biệt thự cách xa phố xá sầm uất. Lúc bọn họ xuống xe, mọi thứ xung quanh dưới ánh trăng xinh đẹp vô cùng yên tĩnh. Mặc dù có mở đèn, nhưng có ánh trăng nên làm cho người ta có thể nhìn thấy ràng đó là tòa nhà giống như là tòa thành thời Trung Cổ. Bên ngoài nhìn thấy chắc chắn vô cùng, đừng là gió to, cho dù có bom rơi xuống tòa nhà vẫn bị ảnh hưởng hay sứt mẻ gì, Tình Tình thầm nghĩ.

      Tình Tình gì, mặc cho người đàn ông bên cạnh dẫn mình về phía cửa chính, cái cửa này giống y như cửa chính của tòa thành kiên cố của công chúa thời xưa. Kiến trúc của tòa nhà này quả chính là ước mơ của từ đến lớn, có tạo hình xinh đẹp và kỳ lạ, hai người cũng gì cả, đột nhiên có cảm xúc rất kỳ diệu như Alice lạc vào xứ thần tiên vậy. Cử chính được làm bằng đồng dầy cộp nặng nề trừ chủ nhân của nó ra dường như nó cự tuyệt tất cả vật khác.

      Biệt thự rất lớn, có thể nghe thấy hơi thở của cây xanh và hương thơm của hoa cỏ ở khắp nơi, dưới ánh trăng được dẫn dắt xuyên qua cửa chính, về phía bên trong của tòa thành.

      Bỗng dưng, Tình Tình thấy phong cách thiết kế bên trong căn phòng này quen thuộc giống như xuất phát dưới ngòi bút của mình mà ngây ngẩn cả người, máu trong người trong nháy mắt hình như cũng ngưng đọng lại.

      Hành lang được trải thảm màu đỏ, thẳng tắp dọc sâu vào bên trong, khắp nơi đều được trang hoàng bằng đèn tường cao nhã hoa lệ, ánh sáng của loại đèn này giống với ánh sáng rực rỡ của đèn huỳnh quang, vì vậy bao trùm cả hành lang là tầng ánh sáng nhu hòa.

      Bên trong phòng khách có cầu thang gỗ để lên , lò sưởi màu đỏ gạch được thiết kế tường, đất sét, đá đỏ , giả cổ càng thể phong cách dân dã, kết hợp với bức tranh vẽ hàng cây đong đưa tường, cùng bươm bướm bay lươn quanh ghế ngồi, đệm tựa lưng thêu hoa nhí, thiết kế này tạo nên cảm giác ấm áp và vô cùng thoải mái cho cả căn phòng."Bảo bối, thích ?" Người đàn ông phía sau ôm lấy bả vai của chặt.

      Tình Tình chợt thấy phát run, xoay người sang chỗ khác, nhìn người đàn ông bên cạnh, diện mạo hoàn mỹ thể chê vào đâu được, thân hình cường tráng phủ bên ngoài là áo sơ mi trắng muốt, mặt mang đầy vẻ hư ảo mỉm cười với , thoạt nhìn liền giống hệt như hoàng tử cứu công chúa trong truyện cổ tích vậy.

      Sắc mặt chợt tái nhợt, run giọng : " là Sky?" Tình Tình trố mắt hồi lâu, đột nhiên nhận ra điều này.

      Mộ Dung Trần trả lời, ngắm nhìn lúc rồi giọng : " Tình Tình , hoan nghênh trở lại thế giới của Sky. . . . . ." xong, nghiêng người sang hôn lên môi của .

      "Tại sao lại gọi là Sky?" ra là vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh , chưa bao giờ cách xa cả. Dõi theo từng bước trưởng thành của , vì mơ ước của mà trải ra con đường quang đãng như vậy.

      "Em , muốn có bầu trời của riêng mình, muốn có tự do để phát triển. Nhưng mà, đối với em, thể nào chân chính mà buông tay được. Tất cả những gì em muốn đều vì em mà hết sức hoàn thành. biết em muốn có phòng làm việc của riêng mình, phải mất hai năm mới hoàn thành xong kiến trúc của tòa nhà này theo thiết kế của em. Em trở lại bên cạnh , vẫn có thể làm những việc em muốn, ai trói buộc em cả."

      Vì giấc mộng của , cũng vì giấc mộng của , lúc chuyên tâm học tập cũng đồng thời học bổ túc khóa về thiết kế, dĩ nhiên, với thông minh của có gì mà học được, hơn nữa so với còn lấy được chứng nhận chuyên nghành sớm hơn. Có thể tại trừ là tổng giám đốc phụ trách thị trường chứng khoán của tập đoàn Mộ Dung, đồng thời cũng là nhân viên tinh nhuệ của phòng thiết kế.

      Chỉ là, đồ thiết kế của Sky rất ít được lưu truyền ở thị trường. Người trong nghề biết thiết kế của Sky chỉ có ở công ty địa ốc của tập đoàn Mộ Dung mới có, cho nên, phần lớn mọi người đều nhất trí cho là Sky là nhà thiết kế độc quyền của tập đoàn Mộ Dung.

      " lại lừa em chuyện. . . . . ." Tình Tình xong, ngoài ủy khuất nên lời còn có cả cảm động, nước mắt nhịn được lại rơi xuống.

      " cho biết, em thích nơi này ?" Hai tay nâng mặt của lên, nhu tình trong mắt của làm cho người ta say mê. này, tính tình ràng rất quật cường, nhưng lại hay khóc nhè như vậy. Chỉ là, nếu tại là nước mắt của vui mừng cũng để ý.

      "Tại sao lại đối với em tốt như vậy?" lại hỏi ra câu ngốc.

      " đối tốt với em còn đối tốt với ai?" Ôm eo của , đặt cằm lên mái tóc mềm mượt của . " là ngốc, chúng ta đến sân đằng sau thôi."

      " muốn đưa em đến chỗ nào?" Vòng tay cường tráng của ôm hông của từ đại sảnh ra cửa sau. trễ thế này, còn muốn mang đâu đây?

      "Đến nơi em biết. Ngoan, cần nữa. Nhắm mắt lại ." ra trước cánh cửa khép chặt, Mộ Dung Trần chợt khom lưng ôm lấy , sau đó ở trong tiếng kinh hô của thầm ở bên tai.

      là thần bí! muốn làm cái gì đây? dịu dàng như thế làm thể chống đỡ được, liền nghe lời nhắm mắt lại. Theo bước của , co dán chặt vào lồng ngực ấm áp, mặc kệ thời tiết rất lạnh, lồng ngực của tựa như lò sưởi lớn vậy, nóng hừng hực, mặc kệ muốn mang đến nơi nào, cũng quan tâm.

      dẫn đến tiên cảnh của nhân gian.

      mảnh vườn toàn là hoa trắng tinh khôi trải ra trước mắt giống như mặt biển vậy, dưới ánh trăng sáng dìu dịu lặng lẽ nở rộ, mùi thơm thanh nhã tràn ngập khắp nơi.

      "Đây là. . . . . ." Tình Tình kinh ngạc kêu lên, nhìn cảnh đẹp trong nhà kính này làm cho nên lời. Loại hoa này, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, cánh hoa lớn trắng muốt thơm nứt mũi, vì là ban đêm nên càng thêm xinh đẹp rực rỡ.

      "Đây là tiên tử dưới ánh trăng, cũng gọi là hoa ánh trăng. Nguyên bản nó được trồng ở vùng châu Mỹ nhiệt đới, chịu được giá rét, cho nên phải trồng chúng ở nơi này, phải có đầy đủ điều kiện mới có thể nở hoa được mà cũng chỉ có thể nở rộ vào buổi tối." Hơn nữa hoa của nó thường nở vào mùa hè, phải mời chuyên gia nước ngoài rất nổi tiếng về thổ nhưỡng và trồng trọt cùng với nhân viên kỹ thuật làm lâu, rốt cuộc mới nghiên cứu ra loại đất và nhiệt độ thích hợp với sinh trưởng của nó, khiến nó ở nơi rét lạnh này đầu xuân cũng phải nở hoa.

      "." Kéo tay thon của , thẳng vào bên trong vườn hoa đẹp đểnn mức khiến cho người ta phải trầm trồ này. "Chúng ta xem chút."

      "A, cần." muốn níu lại, những bông hoa xinh đẹp như vậy, nếu giẫm hư rồi phải làm thế nào? Chỉ là lo lắng quá nhiều rồi. Bởi vì ở nơi này có đường vừa đủ để người bước lên.

      thẳng đến trung tâm của biển hoa, Tình Tình phát nơi đó thậm chí còn có khoảng đất trống mấy mét vuông, đó đặt chiếc ghế dài.

      "Chúng ta khiêu vũ!" Đem áo khoác ngoài người Tình Tình lấy xuống, nhiệt độ trong nhà kính rất ấm áp, cho dù mặc lễ phục lộ vai cũng cảm thấy lạnh.

      Tình Tình nhìn vẻ mặt thành của , lời gì cũng ra được, chỉ có thể theo bước chân của , về phía chính giữa của khoảng đất trống, chân dài duỗi cái đẩy chiếc ghế được đặt ở trung tâm ra tới bụi hoa.

      Cành hoa yếu ớt bị đè mạnh vào, vào ban đêm yên tĩnh liền phát ra tiếng vang thanh thúy. người biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, Tình Tình liền trừng mộ cái: "Mộ Dung Trần, làm hỏng chúng rồi đấy."

      "Hừm, bảo bối, đừng nữa." đem ngón trỏ thon dài đặ lên môi đỏ thắm của , giống như là làm ảo thuật từ trong túi quần lấy ra cái hộp nho : "Nhắm mắt lại nào."

      "Em muốn." liền trực tiếp muốn biết trong tay cầm cái gì, trong lòng của dâng lên loại dự cảm quen thuộc, giống như bên trong này có vật quen thuộc của vậy. Nhưng mà, chuyện Mộ Dung Trần muốn làm, ai cũng ngăn được, tự tay che mắt của lại.

      "Mộ Dung Trần, chơi nữa. . . . . ." Vừa đưa ra lời trách cứ liền bị cắt đứt. Trước mắt của xuất lắc tay kim cương lấp lánh như ánh sao trời. Từng hạt từng hạt trong suốt mỹ lệ, thuần túy từ thiên nhiên, trải qua bất kỳ gia công chế tác nào, mà mối nối của chiếc lắc tay này hình trăng lưỡi liềm khéo léo tinh xảo nhìn quen mắt khiến hốc mắt của nóng lên. Nhiều viên kim cương lấp lánh vây quanh hình mặt trăng chẳng khác gì những ngôi sao lấp lánh bầu trời vây quanh mặt trăng vậy!

      Chiếc cài tóc này là quà sinh nhật mười tám tuổi mà ông cậu tặng cho . Ngày đó, là lần đầu tiên tham gia dạ vũ ở trường học, nghĩ tới, lại bị rơi mất !

      Sau đó nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, để cho còn tâm tư để nghĩ đến cái cài tóc đó, nghĩ tới, lại nằm trong tay của .

      Dưới bầu trời sao, chiếc lắc tay xinh đẹp tựa như những ngôi sao chợt lóe lên bầu trời kia tỏa ánh sáng xuống phàm trần.

      " muốn đem trăng sao trời hái xuống, nhưng lại thể làm được." Ánh mắt tươi cười tràn đầy thương tiếc và thương ."Chỉ là, có thể mang cho em ánh sao cùng ánh trăng trái đất này. Em chính là tiên tử ánh trăng của ."

      Đột nhiên lòng của bị từng đợt từng đợt sóng mãnh liệt ập đến, có cách nào phản ứng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn .

      nâng tay của lên, ôm hông của , có bất kỳ nhạc nào, dưới ánh trăng mông lung bọn họ nhàng khiêu vũ, mặt của , tóc, tay đều được bao phủ bởi ánh trăng nhu hòa, trong khí tràn ngập mùi thơm của hoa ánh trăng, chỉ muốn khiêu vũ với đến hết đời. . . . . .

      Bọn họ bước những bước chân giống nhau, hô hấp cùng bầu khí, cảm thụ hơi thở lẫn nhau, vào giờ khắc này, bọn họ cơ hồ hòa vào làm thể.

      "Mộ Dung Trần! Cám ơn ." Đàn ông như vậy, thâm tình như vậy, kiên trì như vậy, tình mãnh liệt như vậy, làm tất cả những điều này đều để cho , đời này có ai có thể làm tốt hơn cả!

      Cám ơn em như vậy! Cám ơn vì lúc em còn ngây thơ hiểu tình cảm của mình buông em ra, cám ơn vẫn ở bên cạnh em để cho em rốt cuộc có cơ hội để trưởng thành, cám ơn vẫn vì em mà làm tất cả, cám ơn em như thế!

      "Em !" Thiên ngôn vạn ngữ cũng thể nào đẹp bằng lời tâm tình này của người mình .

      gì? Mới vừa rồi sao? Trong lòng thấy nóng lên, có loại chất lỏng hình như muốn chui ra khỏi hốc mắt mà chảy xuống .

      Người đàn ông luôn luôn minh sáng suốt như lức này cũng ngây ngẩn cả người!

      Sao lại có vẻ mặt này? Sau khi thổ lộ tình của mình mà chút phản ứng cũng có? Chẳng lẽ nghe thổ lộ tuyệt vui vẻ sao? Cái này quá đả thương người rồi?

      vất vả hạ quyết tâm lại thấy giật mình như vậy?

      Trong lòng tràn đầy cảm giác ra lời lập tức xông lên đầu, Tình Tình cảm thấy dám đối mặt nữa. Liền kéo tay của đặt ở eo của mình ra, xoay người muốn .

      "Tình Tình!" Thấy muốn liền vội vã ôm lấy , để ý giãy giụa ôm vào trong lòng. Trong lúc còn chưa kịp phản ứng liền đè lên mặt ghế.

      " em. rất em." thầm bên tai , giống như ngây ngô vậy, ở bên tai ngừng , , tình này ngấm vào trong xương tủy trọn đời thể quên.

      "Mộ Dung Trần, là hư!" Mới vừa khẩn trương lát sau liền tỉnh táo lại, thế nhưng lại muốn khóc lên.

      sâu đậm, mong manh còn có bao sâu. Bởi vì quá rồi, nên cảm giác sợ bỏ lỡ càng mãnh liệt, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu .

      "Bảo bối, em." trầm thấp dụ dỗ, hôn lên đôi môi của , khẽ xoa lên làn da mềm mại, lên cái trán đầy đặn, lên đôi mi thanh tú vẫn còn đọng đầy hơi nước, đôi mắt to trong suốt thanh thuần, còn có cái mũi hồng hồng, trằn trọc, vuốt ve, liền tới đôi môi trơn mềm phải giống như vị hoa quả ngon nhất đời này vậy. Sau khi khẽ hôn, liền bộc phát tất cả tình cảm. phen chặn lại cái miệng nhắn của , kịch liệt dây dưa, dùng hết toàn bộ nhu tình và mật ý hôn , để cho khóc thút thít nữa."Ưmh. . . . . ." rên rỉ, khóe mắt vẫn còn ngấn nước.

      Tiếng hôn từ bờ mội bọn họ truyền đến, hôn thế nào cũng tựa như đủ, bọn họ đem toàn bộ nhiệt tình cùng hi vọng trút xuống nụ hôn này. Hôn hôn làm cho dục vọng dâng lên như nước thủy triều, hô hấp dồn dập, người đàn ông kia vẫn luôn luôn gấp gáp kìm chế được liền cởi lễ phục của ra. Da thịt tinh khiết dưới chiếu rọi của ánh trăng càng thêm trắng trong như ngọc, hề tỳ vết, sáng tỏ dưới ánh trăng, đẹp như tiên nổi mặt nước. . . . . .

      "Ừhm. . . . . . nên ở chỗ này." Tình Tình chìm đắm trong nụ hôn bỗng nhiên khôi phục chút lý trí, thuận theo mà nghĩ muốn quay người bỏ chạy." mặc kệ, nơi này cũng có người khác, ngoan, nghe lời, để cho thương em."

      đêm này, trước hoa dưới trăng, tình nồng ý mật, triền miên giống như có chừng mực, tiếng nức nở xen lẫn tiếng thở dốc, từng trận, lâu vang lên bên tai dứt.

      Phía chân trời khẽ hé ra tia sáng đầu tiên, lúc này giường lớn tiếng thở dốc mới dần dần dừng lại, tất cả đều dần dần trở nên bình tĩnh.

      Trong phòng ngủ, tràn ngập mùi vị của kích tình làm cho người ta mặt hồng tim đập, giường lớn cực kỳ bừa bộn, quần áo tùy ý vất lên sàn nhà bằng gỗ, hai thân thể quấn quít thân mật dây dưa, dính vào nhau chặt, muốn cho truyền hơi ấm đến cho đối phương.

      Mái tóc dài đen nhánh mượt mà, tán loạn ở gối lông vũ trắng như tuyết, từ sau khi từ vườn hoa trong nhà kính trở về phòng, cả đêm đều triền miên, làm Tình Tình mệt muốn chết rồi.

      Mới vừa kết thúc lần cuối cùng, bởi vì chịu nổi quá nhiều kích tình mà hôn mê bất tỉnh. Mệt mỏi nhắm lại đôi mắt đẹp nhàng như nước, thân thể mềm mại nằm ngủ trong ngực .

      Dưới vành mắt có vết thâm nhàn nhạt, da thịt trắng như tuyết nhuộm thành màu hoa đàonhàn nhạt, đó in đầy dấu hôn cùng dấu tay của lưu lại cũng là chứng cứ của kích tình.

      Mộ Dung Trần vẫn ngủ, lười biếng nằm giường, bàn tay như có như vuốt ve mảnh lưng trần giống như tơ lụa mềm nhũn, thân thể ràng mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn muốn ngừng. biết bị mình làm quá mức, nếu như biết tiết chế, sợ rằng bị phá hư mất.

      Nhắm lại hai mắt, vô cùng êm ái đem Tình Tình từ trong ngực đặt nằm lên giường, để cho ngủ cho thoải mái chút.

      Kéo cái chăn mỏng nhàng đắp lên . cúi đầu ngắm gương mặt ngủ say của hồi lâu mới lật người xuống giường, đến phòng tắm tắm nước lạnh, rồi đứng trước gương khổng lồ trong phòng tắm cạo râu, sau đó dùng khăn lông lau khô người, trở về phòng ngủ, bỏ dép trèo lên giường.

      Sức nặng của cơ thể khiến cho chiếc giường mềm mại lún xuống chút, mà ở trong mộng đẹp lần nữa ngoan ngoãn rơi vào trong vòng ôm của , lồng ngực của là nơi thích hợp nhất cho , vẫn cho là như vậy.

      Sắc trời càng lúc càng sáng, Mộ Dung Trần vẫn nhắm mắt ngủ, ngắm nhìn trong ngực mình, khuôn mặt nhắn hề phòng bị khiến cho lòng của dâng lên làn sóng nhu tình.

      tốt, rốt cuộc trở lại bên cạnh rồi, lần này, bọn họ bao giờ tách ra nữa.

      Tình Tình tỉnh dậy, toàn thân vô lực đến nỗi ngay cả mắt cũng muốn mở ra. Thân thể đau nhức giống như cho biết, bọn họ trải qua đêm kích tình mênh mông như thế nào.

      Ưmh. . . . . . Thể diện ném hết rồi, bọn họ lại ở bên ngoài, ở trong nhà kính trong suốt mà làm chuyện như vậy! còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi.

      "Ngủ đủ rồi dậy thôi!" Giọng dễ nghe vang lên bên tai, đôi bàn tay thuận thế xoa xoa lên khuôn mặt bé, thứ duy nhất lộ ra bên ngoài của .

      Người đàn ông kia ngồi ở bên giường, nhìn Tình Tình nằm ở giường lớn, dung nhan như nước, da trắng như sữa, dáng dấp thể tưởng tượng nổi. . . . . . Tuy trang điểm, ngay cả son môi cũng đánh, nhưng luôn có biện pháp hấp dẫn mọi ánh mắt của . Ngón tay đầy thương sờ lên đôi môi mềm, ánh mắt đen buồn bã, ngón tay cũng bắt đầu thành xuống . . . . . .

      "Mộ Dung Trần, đừng có. . . . . ." Chưa mở mắt mà người đàn ông này lại muốn phát tình rồi. Tình Tình kéo tay đồng thời mở mắt ra, đập vào mắt là màn hình ảnh để cho căn bản quên mất là muốn mắng , lời trách cứ còn chưa ra mà người lại trở nên ngây ngẩn bần thần.

      Có phải trong lòng Mộ Dung Trần có điểm bình thường hay ?

      trần nhà cao vời vợi kia lại là hình ảnh của ! Đó là khi hai mươi tuổi, trẻ tuổi ôn nhu, đôi mi đen nhánh khẽ nhắm, nằm ngủ vô cùng an tĩnh.

      Trong tấm ảnh mặc dù dùng cái chăn đắp lên thân thể, thế nhưng lại mơ hồ lộ ra nửa bờ vai, vô cùng rệt, thân thể dưới chăn ướt át đến thế nào, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, làm cho người ta tưởng tượng vô hạn.

      "Mộ Dung Trần, biết xấu hổ." Gương mặt vừa mới tỉnh của nóng đến kỳ lạ, cố gắng nhắm mắt lại để cho mình phải nhìn nữa.

      "Bảo bối, em biết , lúc em ở đây, chỉ cần vừa nghĩ đến em toàn thân thấy đau, lúc đó tới nơi này, nằm ở giường lớn, nhìn hình ảnh của em ở phía kia. . . . . ."

      "Mộ Dung Trần, im miệng cho em! cho nữa." Cũng thèm để ý nữa, Tình Tình ngồi bật dậy, lấy tay che cái miệng của lại, dù để cho nhưng khẳng định biết tên sắc lang này muốn cái gì rồi.

      " , vậy để cho trực tiếp làm?" thế nhưng lại gặm ngón tay của , đói như vậy sao?

      đến đói, Tình Tình lúc này mới phát ra mình rất đói bụng, rốt cuộc ngủ bao lâu? biết tối hôm qua sau khi bọn họ rời , người bạn Mộ Dung Đình Tuyên có tìm bọn họ hay ?

      Tuy nhiên con trai từ dính người, chỉ cần có người cùng với chơi nó, nó cũng quấy khóc gì. Đặc biệt là bây giờ trở lại nhà Mộ Dung mọi sủng ái đều tập trung vào mình nó, làm cho tiểu thiếu gia Mộ Dung này càng thêm vô pháp vô thiên!

      Làm cho người làm mẹ như nửa câu cũng phải , cũng dám , bây giờ Mộ Dung Đình Tuyên là bảo bối được đông đảo trưởng bối của nhà Mộ Dung đặt ở trong lòng bàn tay, ai dám động đến chứ!

      "Mộ Dung Trần, em đói bụng. tránh ra, em muốn đứng lên."

      Nếu đứng lên, đoán chừng người đàn ông này lại muốn làm chuyện kia rồi, từ khía cạnh khác mà , Tình Tình cũng hiểu Mộ Dung Trần vô cùng.

      " cũng đói bụng, nhưng mà lại muốn ăn em trước." Người này tay và miệng cùng sử dụng đồng thời.

      "Mộ Dung Trần! Làm sao có thể háo sắc như vậy?"

      "Em cũng có thể háo sắc với , rất hoan nghênh."

      " làm liên tục như vậy, thấy mệt sao?"

      " mệt." xoay mình, phủ người lên thân thể xinh đẹp của , bàn tay vội vàng sờ lên làn da mượt mà như tuyết.

      "Vì sao? Người làm bằng sắt hay sao?" tò mò hỏi.

      "Bởi vì là em."

      "Mộ Dung Trần, em muốn ăn cái gì đó!" Mắt thấy mưu kế kia sắp được như ý, Tình Tình rốt cuộc bịt lấy lỗ tai kêu to thành tiếng.

      "Được rồi, được rồi, cũng thể để bảo bối của chết đói được! Có muốn bế em tắm hay ?" rất sợ giận mình , từ ngực của ngẩng đầu lên .

      " cần, tự em được. kiếm đồ cho em ăn ." Tình Tình kéo chăn sang bọc kín cả thân mình. đùa gì chứ, để cho bế tắm sao có thể ra ngoài nhanh được? Huống chi tại chút thể lực cũng có.

      "Ừ, mau tắm . xuống dưới lầu xem canh xong chưa." Vỗ vỗ mặt của , thiếu gia Mộ Dung lưu luyến rời rốt cuộc cũng xuống lầu.

      Mặc dù rất muốn ăn , nhưng hai mươi bốn giờ ăn cái gì, nếu làm nữa chỉ sợ thân thể của chịu nổi. Dù sao thời gian về sau vẫn còn nhiều, muốn ăn lúc nào mà chẳng được.

      Sau khi Tình Tình ở trong phòng tắm thư thái tắm nước nóng, mặc vào quần áo sớm chuẩn bị cho , tự mình sấy khô tóc sau đó đến kéo rèm cửa sổ nặng nề dầy cộp ra.

      Cho đến giờ phút này, Tình Tình rốt cuộc mới có thoài gian rảnh rỗi để quan sát thiết kế đặc biệt của tòa thành này.

      Dưới ánh hoàng hôn, cả tòa tòa thành xem ra càng giống như trang viên, đưa mắt nhìn sang liền thấy mảnh vườn trồng đầy hoa thạch thảo hé nở.

      Có thể tưởng tượng được, nếu như sau này đến mùa hoa biết đẹp đến mức độ nào. Đôi tay Tình Tình nắm chặt hàng rào màu trắng, nhàng nhắm mắt lại đón từng đợt gió xuân, tưởng tượng ra hình ảnh dưới trời xanh mây trắng, nằm trong trong biển hoamàu xanh dương, bên cạnh có người thương nhất kéo tay của . . . . . .

      "Dưới trời xanh ấm áp, ở trong biển hoa làm chuyện kia cảm giác nhất định vô cùng tốt đẹp! Cảm giác so với làm ở biển hoa dưới ánh trăng nhất định giống nhau." từ phía sau ôm lấy eo của , gác cằm lên đỉnh đầu của .

      Người đàn ông này, có thể phá hư tưởng tượng tốt đẹp của hay ?

      Tình Tình vô lực tránh ra, mặt trời lặn, ngày rất nhanh liền kết thúc, ánh nắng dần dần tắt, gió thổi lất phất qua rèm cửa sổ trắng muốt sát đất, ban công trồng đầy hoa cỏ ưu nhã chập chờn theo gió.

      "Bảo bối, thích ?"

      "Thích! Chỉ là bụng của em rất đói!" Khi xoay người trở lại trong ngực, đôi tay mảnh khảnh liền ôm vào thắt lưng tinh tráng của , hít lấy hơi thở cùng ấm áp cố hữu chỉ có người của .

      "Ừ, chúng ta xuống ăn cơm tối, sau đó dẫn em xem phòng làm việc của em."

      "Mộ Dung Trần, nhưng em còn chưa có lấy bằng tốt nghiệp?" Đầu tựa vào ngực liền ngẩng lên ai oán : "Cuộc thi lần này, khẳng định tham dự được rồi."

      " sao, sang năm thi lại." Mộ Dung Trần giọng an ủi, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của . Tuy rằng cho tự do, nhưng cũng hy vọng vợ của mình quá cực khổ!

      Thái độ học hành rất nghiêm túc của khi ở nước ngoài làm cho đành lòng cầu từ bỏ, nhưng tại trở lại, vậy thể nào để cho giống như trước đây vì học tập mà ba bữa cơm cũng dồn thành như trước được.

      Chuyện phải làm, có thể, nhưng mà phải ở trong phạm vi của mới được.

      "Nếu em thi đậu làm thế nào?" Tình Tình vừa nghĩ tới cuộc thi nghiêm khắc như đòi mạng kia liền thấy phiền lòng, huống chi trong hai năm qua vì chăm sóc con trai, thời gian dành cho việc học ít lại càng ít, chỉ sợ bản thảo thiết kế của mình qua được.

      "Vậy có quan hệ gì?" bật cười, cúi đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa: "Có kiến trúc sư tinh nhuệ là đây giúp đỡ, tất cả đều có thể nắm trong lòng bàn tay."

      "Vậy phải là thực lực của em, hơn nữa chuyện như vậy làm sao có thể làm được?" quả rất thích công việc này .

      " cam tâm tình nguyện giúp đỡ cho em, chỉ giúp mình em mà thôi."

      " toàn lời ngon tiếng ngọt thôi." chịu, cái miệng nhắn chu càng cao, giống như là dụ dỗ tiếp tục hôn mình: " chính là người quỷ kế đa đoan, gian trá giảo hoạt, siêu cấp phúc hắc. . . . . . Ưmh!" Nhất định là lại muốn tính toán chuyện gì với rồi.

      Cái người xấu này! Lại thành công ngăn chặn cái miệng nhắn của , để cho tiếp tục oán trách.

      Lúc buông ra, đôi môi đào xinh đẹp cười yếu ớt, nhìn , chợt dịu dàng : "Mộ Dung tiên sinh, em ."

      "Mộ Dung phu nhân, cũng em." Đem người dấu ôm vào trong lòng, Mộ Dung Trần hài lòng hít sâu.

      Đúng vậy, , có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ là bởi vì mà thôi.

      Còn bữa ăn tối phải tới lúc nào mới có thể ăn, chỉ có trời mới biết!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      NGOẠI TRUYỆN - Phần 1

      "Ục ục. . . . . ."

      Bốn giờ chiều, Mộ Dung Trần khép tài liệu tay lại, vuốt ve mi tâm của mình, đè xuống phím hands-free.

      "A Trần, gần đây các con bận rộn gì?" Là Thái Chi Lan – mẹ .

      "Mẹ, có chuyện gì ?" Mộ Dung Trần kéo lỏng cà vạt ở cổ áo xuống rồi đáp. Mấy ngày nay bận muốn tham gia vào đề án quảng bá công ty sang thị trường Hongkong, nên bữa tối liên tục làm thêm. Hơn nữa cái việc đánh giá và kiểm tra đề án thể tách ra giao cho người khác, nếu để cho chị dâu cả biết cả lại thầm muốn thu mua Thương thị, nhất định trở mặt với ấy.

      Ở trước mặt mọi người chị dâu cả là dịu dàng động lòng người, chưa bao giờ tham dự vào chuyện của công ty. Nhưng nếu như chuyện đó liên quan đến chồng của mình, chuyện cũng chưa thoát khỏi lòng bàn tay, nhất là chuyện này còn liên quan đến cả ba của , phải đứng ở bên nào? Chữ Hiếu và tình , phải chọn bên nào đây?

      "Con còn biết chuyện gì sao? bao lâu rồi con và Tình Tình chưa về nhà ăn cơm hả?" Thái Chi Lan nhịn được mà lên tiếng trách con trai. hơn nửa tháng qua bà chưa được gặp con trai và con dâu rồi

      Kể từ sau khi Tình Tình ra ngoài làm việc, bọn họ dời về căn nhà trong nội ô sinh sống, sau đó dĩ nhiên danh chánh ngôn thuận chuồng khỏi nhà, bỏ qua số điều lệ của nhà Mộ Dung

      "Mẹ, con là người bận rộn, chuyện này phải biết. Làm sao mẹ lại hỏi con chuyện bao lâu rồi con chưa trở về?" Mộ Dung Trần xoay bút máy tay. Lúc nào mẹ cũng quan tâm đến như thế? Còn bằng quan tâm cả thêm chút, chị dâu cả sắp sinh rồi? lại loay hoay như thần long thấy đầu mà thấy đuôi?

      " cả của con xuất ngoại rồi, con và Tình Tình lại vừa từ nước ngoài về."

      "Mẹ, con thấy hay đợi Tình Tình tan việc rồi, con đón ấy, có gì nữa trở về được ?" Đúng là cũng lâu lắm rồi bọn họ gặp Tiểu Ma Vương rồi. Suy nghĩ chút cũng là hổ thẹn khi làm cha mẹ!

      vất vả mới có thể đuổi được Thái Chi Lan , sau khi Mộ Dung Trần cúp điện thoại di động lên gọi dãy số mà thuộc ngầm lòng.

      Tập đoàn lớn của nhà Mộ Dung nắm trong tay cả thị trường công nghiệp, nông nghiệp và tiền tệ, quyền thế ngập trời, Tình Tình muốn tìm việc làm là việc đơn giản, nhưng muốn chân chính làm, để cho người ta biết là con dâu nhà Mộ Dung có chút khó khăn.

      may là Mộ Dung Trần biết từ nơi nào lấy danh tiếng của nhà Mộ Dung lập công ty con chuyên về thiết kế cho .

      Dù sao trong công ty cũng có ai biết là con dâu của nhà Mộ Dung, vui vẻ mà ở đây vừa học tập vừa làm việc. Mặc dù trong việc làm của có Mộ Dung Trần trải thảm đỏ, nhưng cũng cảm thấy mình thiếu sót rất nhiều, vì vậy cố gắng vừa làm việc, vừa học hỏi những người khác.

      tại còn chuyện nào quan trọng hơn chuyện này?

      Kể từ sau ngày phỏng vấn thứ hai, Tình Tình liền bắt đầu làm việc ở trong phòng thiết kế của công ty Hoành Cơ.

      Công việc và hoàn cảnh của công ty rất tốt, các đồng nghiệp cũng gần gũi và hòa đồng, mọi người phát mặc dù xinh đẹp này là người mới, mặc dù có quá nhiều kinh nghiệm làm việc, nhưng lại giống như trong truyền thuyết “ bộ từ trời giáng xuống”, chăm chỉ học giỏi, khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của tiền bối, cộng thêm thông minh, là người biết trước biết sau, mỗi ngày đều cố gắng làm hết các công việc

      Cũng lâu lắm, những ánh mắt đầy thành kiến với ma mới, luôn chú ý soi mói dần biến mất.

      Bên trong phòng thiết kế có rất nhiều nhân tài, công việc được hoàn thành rất nhanh, cũng thường bận rộn, nhưng vẫn mặc những bộ đồ công sở, dù ở văn phòng thiết kế, liên lạc với khách hàng, xác định những nơi cần sửa chữa. . . . . . Thỉnh thoảng còn có thể chạy đến công trình để kiểm tra, nhưng tất cả những thứ này khiến Tình Tình cảm thấy thích thú, có cảm giác như mình được sống ở thế giới khác

      Khoảng hơn bốn giờ chiều, các đồng nghiệp tụ lại bàn trà, mọi người thích tụ tại phòng giải khát cùng nhau uống tách cà phê, rồi cùng những đồng nghiệp của các phòng ban khác chuyện phiến, thời gian này công ty cũng cung cấp ít điểm tâm , khí cực kỳ náo nhiệt.

      Vậy mà đề tài có gì hơn chuyện hào Môn, danh môn, công tử, trai đẹp. . . . . . Mặc dù ngàn lần nhắc đến, tầng tầng lớp lớp, cẩu huyết tung tóe, nhưng vẫn là thú vị trong lòng người.

      ở bộ phận tiêu thụ, lên tiếng hỏi: "Các chị em có nghe chưa, những chuyện xảy ra gần đây ở nhà Mộ Dung, đặc sắc vạn phần, kịch tình lại trầm bổng phập phồng, ngờ, quả có thể làm thành giai thoại lớn."

      Tiểu Lăng công tác ở bộ phận tài vụ sùng bái phụ họa: " sai! sai! Nghe thiếu gia Khiêm và tiểu thư của nhà họ Phó tái hợp, hơn nữa thiếu gia Khiêm đánh bại được thiếu gia nhà họ Đường, khiến bách hóa Ngôi Sao thành công trở lại thị trường. nhìn ra nha! Đáng tiếc sau khi ly hôn rốt cuộc lại là tình cũ tái hợp, chúng ta cũng chẳng có nữa điểm cơ hội."

      COCO của bộ phận hành chính xem thường mà : "Đó phải lỗi của thiếu gia Khiêm, đại BOSS của chúng ta là nhà Mộ Dung, tương lai tất cả của nhà Mộ Dung, đều có thể thu được trong túi? Nhưng cũng kết hôn rồi. tại nhà Mộ Dung chỉ còn lại thiếu gia Đường– hoa hoa công tử mà thôi, Tiểu Lăng, cậu có hứng thú hay ?"

      Tiểu Lăng nghe mà gật đầu lia lịa, " rất đúng, mặc dù thiếu gia Đường đào hoa, nhưng rất đẹp trai, có thể gả cho ta, nhưng vì giấc mộng lọ lem này tôi theo đuổi!"

      Chị Thanh tốt bụng gật đầu, "Tỉnh ngộ , tôi nghe thư ký của thiếu gia Đường mặc dù thiếu gia Đường rất phong lưu, nhưng máu lạnh vô tình, mặc dù tình sử truyền ra ngoài rất nhiều, nhưng ra là có cảm giác đối với phụ nữ, tôi nghĩ mộng nên tĩnh dậy rồi, ngẫm lại , chân trời này, khắp nơi đều có tổng giám đốc, cần gì đơn phương người đàn ông nhà Mộ Dung? Trừ đàn ông nhà Mộ Dung ra, cả Singapore vẫn còn có Âu Thánh Nguyên – tổng giám đốc chuyên về tài chính, nghe cũng chưa có kết hôn! ta là bạn thân của Phó tổng giám đốc bộ phận tài chính của tập đoàn Mộ Dung, thường đến Tổng Công Ty chơi, có cơ hội gặp được nên bỏ qua!"

      Allan chuyên hậu cần xem thường : "Hứ, xem nhiều truyện ngôn tình quá mà hư! Tôi ngược lại rất muốn tìm hiểu về những người đàn ông có tư chất ưu tú, thí dụ như như em nhà Mộ Dung, công tử Chấn ..., Đại Luật sư Âu á. . . . . ." "Nhưng đừng có mộng nhiều, bên ngoài sớm có nhiều lời đồn đãi, mặc dù mấy vị công tử kia có kết hôn, nhưng đính hôn. . . . . ."

      "Mẹ kiếp! Thế nào mà trai đẹp toàn tìm được bé lọ lem rồi hết vậy, hay họ bị công chúa đặt trước rồi, còn có người nào dành cho ế như chúng ta ?"

      đám các rối rít than mình là phận hồng nhan gặp thời.

      "Đính hôn mà thôi, cũng phải là kết hôn, sợ cái gì?"

      "Chẳng lẽ muốn làm tiểu tam hay sao? Nếu quả như phải làm Tiểu Tam, tôi muốn làm tiểu tam của Mộ Dung tứ thiếu, nghe ta rất chiều vợ của mình. Tin tưởng làm người tình tồi? Tình Tình, xem có đúng ?"

      Những thứ lộn xộn này, lung tung, nhiều chuyện, khiến Tình Tình nghe mà buồn cười, nhưng bị gọi đến tên lại lo lắng. Hơn nữa, nếu như họ phát , chính là con dâu Tư của nhà Mộ Dung, người mà bọn họ vẫn nhắc đến bọn họ phản ứng như thế nào?

      nghĩ tới, ông xã của đúng là hàng được người ta ưa chuộng! Kết hôn rồi vẫn khiến nhiều thương nhớ!

      NGOẠI TRUYỆN - Phần 2

      "Đúng vậy, Tình Tình, cậu có ý khiến gì về mấy vị thiếu gia nhà Mộ Dung ?"

      " xin lỗi, tôi nhận điện thoại trước." Tình Tình lúng túng biết phải trả lời thế nào, tiếng điện thoại vừa vang lên, hoàn hảo giúp giải vây.

      cũng chẳng biết sao? Chẳng lẽ với nhóm phụ nữ kia rằng đó là gia đình của !

      "Tình Tình kỳ quái, chưa bao giờ thấy ấy thảo luận đề tài đó cùng chúng ta!"

      "Đúng vậy! Mà hình như tớ nghe mọi người ấy kết hôn rồi!"

      " phải đâu? Sớm như vậy sao?"

      "Tại sao tớ lại có cảm giác Tình Tình rất giống người?"

      "Ai vậy?"

      Tình Tình rời phòng nghỉ trưa, bước nhanh qua phòng làm việc, chạy đến thang máy nhận điện thoại.

      "Sao lâu như thế mới nhận, rất bận sao?" Người vừa gọi lại là người mà nhóm phụ nữ kia vừa thảo luận và cũng là ông xã của .

      " phải, sao lại gọi đến đây?" Bình thường thường canh giờ sắp tan tầm mới gọi đến, bảo đợi đến đón , bây giờ, còn tiếng nữa mới hết giờ làm kia mà.

      "Nhớ em nên gọi đến! Em nhớ sao?"

      "Mới có!" Tình Tình liếc mắt nhìn đám phụ nữ ngồi trò chuyện trong phòng nghỉ, " có chuyện gì đợi đến lúc em tan sở rồi được ?"

      " được!" giỡn. Mặc dù bình thường rất tôn trọng , gọi điện thoại quấy rầy khi làm việc, nhưng khó khăn dành ít thời gian gọi, thế mà hơn ba câu liền muốn cúp máy, có thể rất quá đáng hay ?

      "Mộ Dung Trần, em lười nghe dối, em muốn làm việc!" Hai thuộc bộ phận tiêu thụ về phía , theo trình độ cập nhật thông tin của bọn họ, thấy chạy ra bên ngoài lén lút nghe điện thoại, nhất định hỏi tới cùng!

      "Em dám treo điện thoại của thử xem, đến tận công ty tìm em." Thiệt là, để cho làm là quá lãng phí, ban ngày thấy được còn chưa tính, buổi tối thậm chí đôi khi còn tan làm muộn hơn , tiếp tục như vậy còn làm cái gì nữa? phải suy nghĩ biện pháp thu phục mới được.

      "Rốt cuộc muốn như thế nào?" Được rồi, Tình Tình nhận thua! Người đàn ông này có chuyện gì làm được cả, nếu như để đến công ty tìm , xem như xong đời! Về sau có chỗ nào nhận làm nữa!

      "Tối nay chúng ta về nhà ăn cơm! Bây giờ qua đón em, chừng mười phút sau có mặt dưới công ty em, nếu như muốn cho tự mình lên bắt em, vậy ngoan xuống." ngồi lên xe, tay vẫn cầm điện thoại, chuẩn bị rước vợ về.

      "Em còn chưa hết giờ làm việc. . . . . ." Tình Tình chưa xong điện thoại chỉ còn lại những tiếng tút tút dài. Ông xã nhà chuyện gì cũng đơn giản thế, tại sao chỉ công việc thôi mà bị uy hiếp nhiều vậy?.

      Ngoài mặt giả bộ làm người tốt, đến như thế nào cũng chẳng ai ủng hộ , vụng trộm mất hứng, chắc đến ngay, là đáng chết mà!

      "Tình Tình, ai gọi đến thế, sao có vẻ lo lắng vậy?" Chị Thanh có ý tốt hỏi.

      " có gì, em phải về nhà, nhà em có chút chuyện ạ!" Tình Tình giơ điện thoại di động lên, cách vô lực

      "Trong nhà có chuyện phải về, báo với quản lí tiếng." Theo sau chính là COCO thèm để ý mà .

      "Ừm!" Tình Tình chỉ đáp tiếng, làm như thế phải làm như thế nào?

      "Tình Tình, trong nhà có việc cứ xin về sao!" Vừa đúng lúc trưởng phòng Vũ ra từ thang máy, nên cậu lên tiếng.

      "Trưởng phòng, tại tôi có chút chuyện. . . . . ." trong công ty chỉ mình Quan Vũ là biết thân phận của , nhưng công việc phân công hề thiên vị, Tình Tình chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ kia từng bước thăng tiến.

      " sao, việc còn lại tôi bảo người khác làm giúp cho, việc trong nhà tương đối quan trọng." Nếu cậu còn phân chuyện công và chuyện riêng chuyện nào quan trọng hơn, chắc rằng cậu chẳng còn ở công ty này nữa

      "Vậy tôi trước! Cám ơn Trưởng phòng." Tình Tình liền cầm theo túi xách của mình, trực tiếp bấm thang máy.

      "A, xem ra Tình Tình của chúng ta có quan hệ tầm thường với Trưởng phòng nhé."

      "Tất nhiên, nghe ấy là do trưởng phòng của chúng ta tự mình mang vào, biết lai lịch ra sao."

      Khi cửa thang máy khép lại, Tình Tình còn chưa nghe hết những câu bàn tán bậy bã. Mộ Dung Trần, hại em rất thảm! Trà chiều ngày mai, chủ đề chính chắc chắn là quan hệ của và trưởng phòng thiết kế.

      Hừ! Tối nay trở về nhất định phải dạy dỗ chút mới được, tại sao có thể quấy nhiễu công tác của như thế?

      Về phần nó thành công hay thất bại là chuyện hên xui?

      ------------

      Phần nữa sáng mai đăng nhé mọi người

      Tình nhi khổ rồi. bên là tình suốt đơi suốt kiếp, bên là niềm vui được tự khẳng định năng lực của mình với công việc.Bên nào nặng hơn đây? Muốn làm người vợ tốt, con dâu ngoan của gia đình hào môn phải tự biến mình thành bình hoa di động, như con rối cho người ta xoay vần.Còn muốn làm phụ nữ thành đạt phải chịu áp lực của công việc, của ganh ghét đố kỵ của đồng nghiệp, có khi lại đau đầu bởi miệng lưỡi thế gian về chính gia đình và chồng của mình. Nhưng Tình Tình nhà mình được chồng ủng hộ cơ mà nhỉ? Vậy còn lo gì phải lựa chọn. Baqay giờ chỉ còn xem bản lĩnh của nàng Tình nhà ta ứng phó như thế nào để vẹn cả đôi đường thôi.

      NGOẠI TRUYỆN - Phần 3

      Đúng bảy giờ chiều, cả tòa cao óc nhà Mộ Dung tắt đèn, chỉ có lầu tầng 42, tầng làm việc của Tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. Mộ Dung Trần còn vì chuyện của cả mà rầu rĩ, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính, đó là buổi chiều họp cuối cùng của về việc mở rộng thị trường qua HongKong. Tình Tình lặng yên ngồi ghế Salon bằng da , trong tay cầm quyển sách về thiết kế nội thất.

      người làm việc, người đọc sách, gian an tĩnh nhưng cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.

      biết qua bao lâu, giọng nam trầm thấp chợt vang lên: "Tình Tình, đến phòng nghỉ ngơi ngủ."

      Tình Tình ngẩng đầu, nghi ngờ hiểu: "Em ngủ sớm." Ngủ sớm như vậy, cũng phải là heo. . . . . . Mặc dù lâu sau nữa, nhất định biến thành con heo.

      Đây cũng là nguyên nhân chính, dù bận rộn vẫn bắt đến công ty cùng làm việc.

      Ánh mắt Mộ Dung Trần hề rời khỏi màn hình, thanh cho phép người khác cự tuyệt: "Vậy đến đây với ."

      Tình Tình biết bị rút giây thần kinh số mấy, mở trừng hai mắt : "Em muốn." hiểu công việc của , qua đó làm gì?

      "Em có tới ?"

      Tình Tình tiếp tục cúi đầu đảo sách: "."

      Được, chứ gì? Vậy qua được chưa? Người đàn ông giây trước vẫn còn chăm chỉ làm việc thế nhưng chợt đứng thẳng lên nhìn nghiêm túc đọc sách trước mặt, tay liền rút sạch sách trong tay , thuận thế ôm lấy người mà giở trò.

      "Mộ Dung Trần, làm gì thế?" Tức giận muốn đẩy tay ra, ngờ tay càng an phận mà duỗi vào trong váy .

      "Em làm ảnh hưởng đến công việc của ?" Bàn tay ấm áp vuốt ve cái bụng tuy vừa mới hơn bốn tháng mà hơi nhô cao. Nơi này, thế nhưng tạo cho áp lực rất lớn!

      "Em có như thế sao?" Người này quả nhiên là lý lẽ! ràng là ngồi đọc sách rất ngoan ngoãn kia mà?

      "Nhưng em lại làm rất muốn ôm em." Kể từ sau khi có thai, bị cấm dục lâu? bị nhịn ăn rất khổ sở? Môi áp lên môi , nút mát cánh môi ấy.

      "A! được!" Tình Tình bắt được cánh tay an phận của .

      "Tại sao được?" nỉ non bằng chất giọng trầm thấp, nghe giống như bị cơn buồn ngủ thúc giục.

      "Nhưng. . . Em mang thai, sợ rằng có thuận tiện. . ." đều lợi dụng đứa bé làm cái cớ.

      " hỏi bác sĩ rồi, bốn tháng là an toàn."

      À? Thế nhưng lại dám hỏi bác sĩ về vấn đề này? là phục luôn rồi!

      "Mộ Dung Trần, thể làm ở chỗ này. . . . . ."

      "Tại sao?"

      "Nơi này là công ty. . . . . ."

      "Chúng ta cũng phải là lần đầu tiên làm ở chỗ này." Lý do này đủ chứ?

      Người đàn ông kia để ý đến kháng cự của , đem tất cả quần áo người ném xuống đất, mắt thấy buổi tiệc lớn chuẩn bị bắt đầu, phòng làm việc vốn được đóng chặt lại bị người ta báo trước mà đẩy cửa bước vào!

      " xin lỗi, tổng giám đốc!" Tập tài liệu tay Chương tài tử rơi xuống đất.

      màn xuân sắc dĩ nhiên vì thế mà thể diễn ra. Cậu ta thực là kẻ biết thức thời rồi !

      "Chương Mực Tuyên, ngày mai cậu đừng đến công ty làm nữa!" Bởi vì phải chịu đựng mà trán tổng giám đốc toát ra mồ hôi, Mộ Dung Trần cắn răng từng chữ .

      "Tổng giám đốc, bên phía chủ tịch truyền xuống ít phần tài liệu hoàn thành! Tôi tan việc trước, xin cứ tiếp tục!" Chốc lát sau khi hốt hoảng, Chương tài tử lập tức đem tài liệu từ dưới đất nhặt lên, mắt nhìn thẳng về trước, đem tài liệu đặt lên bàn, sau đó ra ngoài.

      "Mộ Dung Trần, xem chuyện tốt làm kia!" Bị người bắt gian tại giường còn khó chịu nào hơn như thế chứ? Mặc dù bọn họ là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, nhưng trải qua lần này, đoán chừng chẳng còn mặt mũi để đến công ty nữa

      Tình Tình luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế: "Em về nhà!"

      " cho !" , ai tới tắt lửa thay ?

      "Bụng của em rất đói."

      ". . . . . ." giờ trước mới mới vừa ăn xong rồi mà, giúp việc còn cẩn thận gói phần nữa cho mang theo. Sao có thể đói bụng nhanh như vậy?

      "Cục cưng cũng đói bụng!" Lý do này tốt hơn!

      "Chúng ta ra ngoài ăn!" Hết cách rồi, ai bảo chính tính toán thua ?

      "Em chỉ muốn ăn cháo do nấu." Muốn dùng mang thai để trói chặt hả, để cho làm đúng ? Đừng tưởng rằng biết quỷ kế này của !

      "Vậy về nhà!" này, cho tới bây giờ chính là phiền toái nổi danh.

      "Nha."

      Trong trò chơi này, rốt cuộc người nào ăn hết người nào, rất khó ràng. Tương lai, là rất làm cho người khác mong đợi!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :