1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn đệ nhất thịnh hôn - Ôn Tiểu Yêu (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 12: là người của tôi.

      Lưng Hạ Noãn Tâm trở nên cứng đờ, nhưng vẫn cam lòng mà vẫn treo nụ cười lên mặt: "Phải vậy, tổng giám đốc đại nhân, tôi tâng bốc đấy, cái gì vậy, chúng ta nhanh tránh !"

      "Tôi phát vật nhà , trời sinh rất thích bị ngược, sau khi bị người ta ức hiếp mới hiểu được thế nào là ngoan ngoãn!" Tiêu Quyết kinh thường liếc cái, sau đó cầm cổ tay kia mà về phía bãi đổ xe.

      "Này, này..."

      "Nghe vậy, Hạ Noãn Tâm ngoài cười nhưng trong cười giật miệng, mắt nhìn chằm chằm vào bộ móng vuốt nắm chặt tay mình kia.

      đoạn ngắn, trở lại bãi đổ xe, vào xe thể thao.

      Nhưng chiếc xe thể thao vừa mới chạy ra khỏi toà cao ốc, mấy chiếc xe đen sớm dừng mặt đường tối đen. Cơ hồ là cùng thời gian, khởi động xe bắt kịp hướng của chiếc xe thể thao, mang theo loại khí thế vô cùng bức bách.

      " phải là sát thủ nữa chứ?"

      Hạ Noãn Tâm nghiêng người nhìn vào trong kính chiếu hậu, tay cũng thắt chặt dây an toàn.

      Tiêu Quyết ở bên cạnh chỉ lười biếng híp mắt cười, cười: "Người muốn giết tôi rất nhiều, mà lần nào bọn họ cũng giết được, vì thế mấy chuyện như ám sát này ngày nào cũng xảy ra!"

      "Mỗi ngày sao?"

      Hạ Noãn Tâm hoàn toàn bị doạ, nuốt ngụm nước bọt, lúc lâu sau mới : "Tổng giám đốc đại nhân, tôi muốn từ chức!"

      "Muộn rồi!"

      Tiêu Quyết bác bỏ, đôi môi mỏng thoáng qua nụ cười nhợt nhạt, giọng lười biếng đầy mê hoặc dường như là nhấn mạnh từng chữ: "Vật , tại là người của tôi, nhất định tôi bảo vệ , cần phải sợ!"

      Hạ Noãn Tâm nghe thấy thế mắt trở nên rưng rưng: "Nếu tôi chết, tôi là quỷ của !"

      "Ừ, là của tôi!"

      Trong nháy mắt, Tiêu Quyết nhìn chăm chú vào ánh mắt của Hạ Noãn Tâm, khí lại trở nên có vài phần nóng bỏng mờ ám.

      Hạ Noãn Tâm bất giác ngớ ra vài giây, lúc này mới phản ứng kịp mình sai, bị ta chiếm mất tiện nghi. Vì thế mím môi, đầu nóng lên sang chuyện khác: "Tổng giám đốc đại nhân, tôi muốn hỏi vấn đề!"

      "Hỏi !"

      Giờ khắc này, tầm mắt của Tiêu Quyết tập trung vào kính chiếu hậu, luôn nhìn chằm chằm vào chuyển động của mấy chiếc xe phía sau.

      trước sau, nhắm mắt theo đuôi, là chút yên tĩnh trước cơn bão.

      "Tổng giám đốc đại nhân, họ gì vậy?"

      "..."

      Tiêu Quyết thừa nhận, bị vấn đề này doạ rồi.

      Hạ Noãn Tâm cũng chú ý tới khác thường của , vẫn còn quay đầu chú ý tới những chiếc xe ở phía sau, vừa nhìn vừa hỏi: " thế nào nữa tôi cũng là nhân viên của , về phép cũng nên biết tên cấp của mình chứ!"

      "Tiêu!"

      "À...!"

      Ở mặt ngoài, Hạ Noãn Tâm bình tĩnh trả lơi, nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, Tiêu? Sao cái họ này lại có chút quen tai vậy nhỉ? Hình như là nghe qua ở đâu rồi... nghe ở đâu nhỉ?

      "À, tôi nhớ ra rồi, ông nội từng qua... A!!"

      Lời còn chưa dứt, tiếng hét chói tai thê lương lẫn vào trong tiếng xe va chạm mạnh.

      "Shit!"

      Tiêu Quyết thấp giọng mắng, trong nháy mắt sát ý hung ác nham hiểm bao trùm cả ánh mắt, nghiêng người, tầm mắt nhìn về phía những kẻ bắt đầu rục rịch ở phía sau, đôi môi mỏng lại nhếch lên cách ngông cuồng: "Cửa địa ngục, là chán sống rồi!" giây sau, tầm mắt của lại nhịn được mà bị cuộn mình bên phía tay lái phụ hấp dẫn.

      Giờ phút này, Hạ Noãn Tâm vì quá sợ hãi mà sợ đến run rẩy, cả đầu đều được chôn vào giữa đầu gối.

      "Vật , chưa từng gặp qua những chuyện này sao? Sợ ?"

      "À... Bình thường tôi đều làm việc đứng đắn, cũng chọc tới nhiều tên sát thủ biến thái như vậy, đương nhiên là sợ rồi!"

      "Đừng lo lắng, có việc gì!"

      Đêm nay, đây là lần thứ ba Tiêu Quyết an ủi .

      Chương 13: Tôi sợ bóng tối.

      thực tế, dưới loại tình huống này, bởi vì có tồn tại của Hạ Noãn Tâm mà Tiêu Quyết thể thay đổi phương pháp ứng phó. Đối phương người đông thế mạnh, cũng ngại nhưng lại có chút lo lắng cho này. Như vậy, cách duy nhất cũng chỉ là chạy.

      "Vật , xem ra tối nay cũng thể diễn trò nữa rồi!"

      "Hả?"

      Hạ Noãn Tâm nghe thấy câu đó cũng hiểu gì, ngẩng đầu lên theo bản năng, mắt còn chưa nhìn cảm giác được xe thể thao tăng đến hai trăm hai mươi mã lực, phóng hệt như cơn lốc.

      Cùng lúc đó, mấy chiếc xe con ở phía sau cũng đuổi sát rời.

      Trong lúc này, đường cao tốc màn đua tốc độ kịch liệt diễn ra.

      "Chúng ta phải đâu?"

      Phía trước đều là màn đêm.

      Hạ Noãn Tâm hơi nhíu mày, run rẩy trong giọng phần nào lên lúc này rất sợ hãi.

      Tiêu Quyết nheo mắt, tay cầm tay láo, tay kia biết từ lúc nào lấy ra khẩu súng cầm tay hoả lực mạnh. Nâng mắt, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hạ Noãn Tâm, chỉ cười: " tại là thời gian chạy trốn, tôi bảo vệ , vật , nhắm mắt lại, có thể chút hình ảnh máu me đấy!"

      "A!"

      Hành động này quả có chút máu me rồi.

      Hạ Noãn Tâm chớp mắt, nhếch miệng, ngoan ngoãn nhắm mắt bịt tai lại.

      giây sau.

      Trong mắt Tiêu Quyết loé lên sát khí khác thường, nghiêng người, vươn ra ngoài nhắm chuẩn vào chiếc xe con. phát đầu tiên, loại đạn với sức công phá lớn bắn trúng vào trước mui xe, chỉ nghe thấy "Ầm" tiếng, ánh lửa theo tiếng nổ mạnh kia lan tới.

      xe khống chế được, dẫn đến những chiếc xe khác cũng bị cản trở chút.

      Chiếc xe thể thao phóng rất nhanh, chưa tới lúc kéo được khoảng cách rất xa, phía sau cũng chỉ còn lại chút ánh đèn đuổi sát rời.

      Đêm, hơi lạnh.

      Xe thể thao dọc theo đường cao tốc ở thành phố X, chạy như bay về phía trước về phía vùng ngoại thành hoang vu.

      "Vật ?"

      "Hả?"

      Đột nhiên có giọng vang lên trong bầu khí yên tĩnh.

      Hạ Noãn Tâm thể kìm nén được cơn run rẩy, chậm rãi mở to mắt, nhìn nơi bốn phía tối đen lại xa lạ này, ràng lưng trở nên cứng nhắc.

      Tiêu Quyết quan sát tình huống ở phía sau lúc lâu, mãi đến khi xác định còn gì nguy hiểm mới dừng xe.

      "Tạm thời an toàn rồi!"

      "Nhưng đây là chỗ nào vậy?"

      "Hẳn là vùng ngoại thành, chút nữa là có thể quay về trung tâm thành phố, nghỉ chút , tôi xuống xe xem xem!"

      Lúc này, Tiêu Quyết thu tay về, tiện tay cầm điếu thuốc xuống xe. Đẩy cửa ra, cổ tay lại bị bàn tay khác nắm lấy, dừng lại chút rồi nghi ngờ quay người lại: "Vật , có biết hành động giữ người lại này nguy hiểm đến mức nào ?"

      "Tôi sợ bóng tối!"

      Trong đêm đen, giọng của Hạ Noãn Tâm ràng còn mang theo chút run rẩy.

      Mắt Tiêu Quyết ngừng lại chút rồi xuống xe nữa, vươn tay mở đèn xe, lúc này mới thấy được bất an và sợ hãi mặt .

      "Nhưng ở lại xe tôi, chắc rằng mình có gì phải sợ sao?"

      "Ơ..."

      Nghe vậy, Hạ Noãn Tâm ngẩn ra, trong lúc này đuổi ta cũng phải mà để ở lại cũng xong.

      Tiêu Quyết liếc nhìn dáng vẻ lúng túng của , bật cười bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi ở lại chỗ này cũng bắt nạt . Qua thêm tiếng nữa trở về, nghỉ chút !" Lúc chuyện lại đốt điếu thuốc, nhàn nhã hưởng thụ.

      "À... Được..."

      Vì thế, Hạ Noãn Tâm chậm chạp buông tay ra, cuộn người lên ghế ngồi, áp sát về phía theo bản năng.

      Chương 14: Tính mạng trị giá mười triệu.

      Tiêu Quyết híp mắt, thản nhiên liếc nhìn , ý cười bên môi vô cùng khó lường.

      "Reng reng!"

      Lúc này, hồi chuông điện thoại vang lên lại quấy rầy khí ở đây.

      Phản ứng đầu tiên của Hạ Noãn Tâm là lục tìm móc điện thoại ra từ người mình, vừa thấy màn hình đen như mực, chân mày nhăn lại với nhau: " trễ như vậy mà tôi còn chưa về nhà, khẳng định ông nội rất lo lắng rồi! Ai? Tỏng giám đốc đại nhân, cho tôi mượn dùng điện thoại di động của chút!"

      Tiêu Quyết nhìn tên báo điện gọi đến di động của mình, mặt thoáng qua chút vẻ khó xử phức tạp.

      Tiếng chuông cứ vang lên cách cố chấp, chưa hề gián đoạn.

      "A, nghe điện thoại sao?"

      " muốn nghe!"

      Tiêu Quyết híp mắt, ngắt điện thoại theo bản năng, rồi đưa điện thoại di động cho .

      Hạ Noãn Tâm nghi ngờ chớp mắt, cũng hỏi nhiều, nhân tiện gọi cho ông nội tiếng báo vẫn an toàn, lúc cúp máy, trong lúc vô tình lại thấy chữ "Nhan" lên phía dưới. Vô cùng hiển nhiển, đó là tên người phụ nữ, trong nhát mắt, tâm lý hóng chuyện của phụ nữ lại bị kích thích rồi.

      "Tổng giám đốc đại nhân, sao lúc nãy nghe điện thoại?"

      Nghe vậy, Tiêu Quyết lười biếng nghiêng người, chân mày nhíu lại: "Vật , dưới màn đêm tối đen này, muốn chúng ta làm chuyện mãnh liệt nhất ở trong xe ?"

      "..."

      Hạ Noãn Tâm bị câu uy hiếp sát hại ngay tại chỗ.

      chứng minh, phải là đối thủ của tên đại biến thái này.

      giờ sau.

      Tiêu Quyết phóng xe như bay với tốc độ hai trăm hai mươi mã lực trở lại trung tâm thành phố, đồng thời vào lúc bốn giờ sáng, mang Hạ Noãn Tâm đến trước cửa nhà.

      Trước khi xuống xe vẫn quên dặn câu: "Nhớ đến công ty làm trước chín giờ!"

      "Vâng, tổng giám đốc đại nhân!"

      Hạ Noãn Tâm trưng nụ cười ban phúc cho trăm họ, sau đó lạnh mặt, đóng mạnh cửa xe.

      Cùng lúc đó, bởi vì lo lắng tức giận mà bước chân lúc quay người trong lúc vô tình lại trở thành chạy trốn.

      "A. này..."

      Tiếng cười của Tiêu Quyết hoà lẫn vào trong màn đếm.

      Trong lúc đó.

      Hạ Noãn Tâm chạy như bay về nhà, đảy cửa ra, lúc đứng trước cửa cởi giày lại nhìn thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, lúc này nhíu mày, mím môi thầm: "Chẳng lẽ ông nội vẫn còn đợi mình sao? Lát nữa làm sao để giải thích chuyện hôm nay bị đuổi giết với ông đây..."

      thầm dừng lại trong phút chốc.

      " xác định người kia chính là Tiêu Quyết sao?"

      Giọng xa lạ của người đàn ông nào đó truyền đến từ trong phòng khách.

      Về sau, giọng của ông nội Hạ mới vang lên: "Ừ, cấp điều tra qua, người kia quả là Tiêu Quyết! Chỉ là tôi thể ngờ đến, ta đúng là thành viên "Quỷ lệ" của hắc đạo khiến người khác vừa nghe sợ mất mật. Bây giờ đối phó với ta, phần thắng của chúng ta rất !"

      "Ta rất hiểu tên Tiêu Quyết này, rất khó đối phó!"

      "Mấy ngày nay tôi cũng có nhận được tin tức, có người tra được sát thủ của Địa Ngục Môn xuất ở X thị, chỉ sợ là nhằm vào phía Tiêu Quyết mà tới!"

      "Địa Ngục Môn ra lệnh cho sát thủ, mạng của Tiêu Quyết trị giá mười triệu!"

      "Mười triệu? Có giá như vậy sao?" Lúc này Hạ Noãn Tâm đứng trước cửa nghe lén lại vô cùng kinh ngạc, thầm câu, cũng ngờ mình lại bị lộ.

      "Ai?"

      Người đàn ông vắt chéo chân sô pha nghe thấy, nghiêng người nhìn sang.

      Hạ Noãn Tâm ảo nảo phồng má, bất đắc dĩ lên phía trước, lúc muốn giải thích vì chuyện nghe lén, lúc ngước mặt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của người ông ngồi trước mặt này, hoàn toàn thất thần.

      "Tâm Tâm, em về rồi à?"

      Lúc này, câu của ông nội Hạ phá tan trầm mặc xấu hổ tại.

      Chương 15: Hai nhiệm vụ quan trọng.

      Biểu tình trợn mắt má mồm vẫn đọng lại gương mặt của Hạ Noãn Tâm, đôi mắt trong vắt vì xuất của người đàn ông này mà lại trở nên kinh ngạc, hoảng sợ, vui mừng... Người đàn ông này, gặp ba năm, vẫn luôn luôn nhớ tới , nhớ, hi vọng xa vời, cũng vì người này mà điên cuồng!

      là người đàn ông mà thầm trọn bảy năm, Hàn Diệc Thần.

      "Em là... Tiểu Noãn Tâm sao?"

      Giờ phút này, mặt mày của Hàn Diệc Thần cũng dịu , nhìn trong chốc lát, lúc này mới cười dịu dàng.

      Hạ Noãn Tâm chỉ cảm thấy sau khi tìm ngừng đạp giây, lại bắt đầu đập dữ dội hơn, mang theo khuôn mặt nhắn tiến lên phía trước, ba phần yểu điệu bảy phần xấu hổ : " Diệc Thần!"

      "Lúc nãy nhận ra em, dáng vóc em xinh đẹp như thế, cũng còn là nhóc chỉ biết ăn như trước đây nữa rồi!"

      "Ồ... Em trở nên đẹp hơn sao?"

      Nghe vậy, Hạ Noãn Tâm bụm mặt thẹn thùng cười, trong nháy mắt lòng của thiếu nữ lại trở nên cuồn cuộn.

      Ông nội Hạ vừa thấy như vậy cũng hiểu , ra mà hỏi: "Tâm Tâm à, sao con lại về trễ vậy? Ông thấy ở căn cứ có ghi con nhận nhiệm vụ? làm thế nào rồi?"

      "À, tạm thời thất bại, đối phương quá mạnh, con phải là đối thủ của ta!"

      Hạ Noãn Tâm lại nhớ tới cảm giác bất lực trước mặt Tiêu Quyết, liên tiếp thở dài hơi, lại thêm: "Ông nội, mọi người cũng biết người đàn ông kia, ta họ Tiêu, con nghĩ là cùng người với người họ Tiêu mà mọi người !"

      "Noãn Tâm, tại em ở cùng với tên họ Tiêu kia sao?"

      Nghe vậy, vẻ mặt Hàn Diệc Thần có gì thay đổi nhưng trong mắt lại có phần trầm xuống, bước lên hỏi.

      Hạ Noãn Tâm cảm thấy được tiếp cận của , trong nháy mắt khuôn mặt lại trở nên đỏ ửng, thẹn thùng mím môi cười trộm: "Đúng vậy, nhiệm vụ lần trước em thất bại tay tên họ Tiêu này, hôm nay em lại nhận nhiệm vụ trộm chút đá quý tay ta. Diệc Thần... và ông nội mới chuyện đối phó với người họ Tiêu đó, có chuyện gì vậy?"

      "Tâm Tâm, Tiêu quá nguy hiểm, em bỏ nhiệm vụ kia !"

      Nghe vậy, bỗng nhiên ông nội Hạ lại nhíu mày.

      Hạ Noãn Tâm sợ run lên, kím nén mở miệng: "Ông nội, ông cũng biết quy tắc của tổ chức, thể tuỳ tiện huỷ nhiệm vụ. Hơn nữa, con bại dưới tay tên Tiêu kia lần cũng đủ doạ người, bây giờ có gì nữa con cũng phải thắng ta."

      "Tiêu là thành viên của quỷ lệ, rất khó đối phó!"

      "Con biết, hôm nay con trải qua rồi..." Hạ Noãn Tâm thở dài hơi, lại chần chừ bổ sung thêm: "Ông nội, con kí hợp đồng với Tiêu, đồng ý làm trợ lý tháng cho ta. Trước khi tới hạn, con trộm được đồ, con có lòng tin vào bản thân mình."

      Về chuyện bị Địa Ngục Môn đuổi giết, ra, sợ ông nội lo lắng.

      Cuối cùng, ông nội Hạ lại muốn gì đó nhưng lại thôi, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng.

      "Noãn Tâm, tại em có cách để tiếp cận Tiêu, phải ?"

      Yên lặng phút chốc, bỗng nhiên Hàn Diệc Thần mở miệng hỏi.

      Hạ Noãn Tâm nâng mắt nhìn theo bản năng, khoé môi mang theo mấy phần ý cười, gật đầu: "Ừ, Tiêu biết thân phận của em, cho nên cũng quá cảnh giác với em. Diệc Thần, có phải và ông nội có nhiệm vụ gì ? Em có thể giúp mọi người."

      "Tâm Tâm, quá nguy hiểm, Diệc Thần, đừng để Noãn Tâm mạo hiểm."

      Ông nội Hạ hề do dự mà từ chối.

      Hàn Diệc Thần cũng suy nghĩ lúc, rồi lại cười rất mê người: "Ông nội Hạ, Noãn Tâm tuyệt đối có thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, ông đừng lo, nhất định con bảo vệ ấy tốt."

      Cái nhìn này, cũng giống như dùng hết dịu dàng của mình.

      " Diệc Thần, em tin !"

      Hạ Noãn Tâm nhìn ta, hệt như mê muội, tim đập thình thịch thể khống chế được dù chỉ chút.

      Chương 16: Xâm nhập hang sói.

      Ngày hôm sau, tám giờ sáng.

      Hạ Noãn Tâm cẩn thận rửa mặt chải đầu trang điểm, dưới ánh mắt của ông nội Hạ, chỉ ăn cái bánh bao rồi nhanh chóng lái xe đến cao ốc R&C. Từ tối hôm qua cũng hứa với Hàn Diệc Thần, đối với , Tiêu Quyết chính là mục tiêu có hai ý nghĩa quan trọng.

      Nhưng, khi kế hoạch tràn đầy tự tin của còn chưa được thực bị bóp nát.

      " Hạ, tổng giám đốc có ở văn phòng!"

      " ta đâu rồi?"

      Nghe vậy, Hạ Noãn Tâm thể giấu được biểu tình thất vọng của mình, chỉ là câu hỏi bình thường lại bị hiểu lầm thành nuối tiếc. Vì thế ngài trợ lý gọi cho Tiêu tổng cuộc điện thoại, truyền đạt lại chuyện mình thấy.

      phút đồng hồ sau, Hạ Noãn Tâm lại nhận được điện thoại của Tiêu Quyết.

      "Vật , tìm tôi sao?"

      "Tổng giám đốc đại nhân, ràng bảo tôi làm, sao ngay cả cọng lông của cũng có ở đây vậy?"

      Hạ Noãn Tâm dậm chân, dường như tức giận đến mức nghiến răng.

      Tiêu Quyết hề biết được vẻ mặt lúc này của , chỉ cười khẽ tiếng, giải thích: " tại tôi có việc đến A thị, tôi ở đó, cũng cần phải chăm chỉ làm việc, chờ tôi..." Lời còn chưa dứt, phía bên kia truyền tới giọng đàn ông xa lạ.

      Vài giây sau lại : "Vật , tôi có việc gấp rồi!"

      "Được!"

      Hạ Noãn Tâm nhếch môi, ngoài cười nhưng trong cười, chỉ giây sau, mặt trở nên u.

      Cả ngày này oán khí đều ngút trời.

      Mãi đến trước khi tan việc, trong lúc vô tình lại nghe được đoạn đối thoại của tổng giám đốc đại nhân và ngài trợ lý, dường như Tiêu Quyết về tới X thị, hơn nữa còn cầu phải đưa phần giấy tờ đến nơi ở. Cơ hội xâm nhập hang sói tốt đến thế này, sao có thể bỏ qua được.

      Hạ Noãn Tâm xông lên phía trước, cướp đoạt lấy xấp giấy tờ trong tay trợ lý, ôm chặt trong ngực, khuôn mặt nhắn vô cùng bi tráng!

      "Tôi , tôi , tôi !! cho tôi biết địa chỉ !!"

      ... ...

      Trung tâm thành phố X, biệt thự nhà họ Tiêu.

      phòng đọc sách ở tầng hai, Tiêu Quyết mặc áo ngủ lười biếng ngồi phía sau bàn làm việc, bàn là đống giấy tờ lộn xộn, trong máy tính vẫn còn số liệu chưa xử lý xong. Nhắm mắt lại, xoa bóp mi tâm chút, đứng dậy về phía tủ rượu, rót ly rượu đỏ.

      Lại đúng lúc này tiếng gõ cửa của người giúp việc lại truyền đến từ bên ngoài.

      "Thưa ngài, người đưa giấy tờ đến rồi!"

      "Ừ, để ta vào !'

      Tiêu Quyết lười biếng dựa vào mép bàn, nghe thấy tiếng bước chân xoay người theo bản năng.

      giây sau, suýt chút nữa phun luôn ngụm rượu đỏ ra ngoài.

      "Ha ha! Tổng giám đốc đại nhân, là tôi đây!"

      Giờ phút này, Hạ Noãn Tâm hơi có phần cẩn thận đứng ở kia, cố gắng hết sức để nụ cười của mình có thể ban cả phúc cho chúng sinh.

      Tiêu Quyết gì liếc nhìn , trong đôi mắt quỷ quyệt kia lại có phần dục vọng.

      "Vật , sao lại tới đây?"

      Ai có thể cho biết, ban đêm gió lớn, người phụ nữ này lại chủ động đưa lên cửa, biết có phải là dụ dỗ hay đây?

      Hạ Noãn Tâm chớp mắt cách vô tội, đặt giấy tờ lên, mang vẻ mặt chính trực giải thích cho : "Tổng giám đốc đại nhân, tôi đến là để làm việc!" Vô nghĩa, tất nhiên là tới để làm việc, khó có được cơ hội để có thể vào nhà họ Tiêu, nhất định phải lật ngược nơi này lên cho cẩn thận.

      "Ồ...? cố gắng làm việc như vậy, tôi khen thưởng !"

      Tiêu Quyết câu hai nghĩa, trong đôi mắt kia là ý cười , cũng vạch trần gian xảo trong đôi mắt kia của . Tiếp lấy đống giấy tờ, sau khi ngồi vào bàn làm việc, nhìn lướt qua tầm mắt quét quanh bốn phía của , có ý tốt cho cơ hội: "Tôi cần xử lý công việc, có thể tuỳ ý dạo chút!"

      Chương 17: Dụ dỗ.

      "Vậy à, được thôi!"

      Tham quan, đúng là hợp ý của .

      Hạ Noãn Tâm che miệng, cười đến mức chỉ thấy răng thấy mắt, chân như được bôi dầu mà chuồn mất.

      Mục tiêu đầu tiên, phòng ngủ.

      Hạ Noãn Tâm xem xét từng căn phòng lầu hai, cuối cùng dừng lại ở phòng ngủ, sau khi xác định có ai theo dõi mới vô cùng cẩn thận bắt đầu quá trình tìm kiếm.

      Đáng tiếc, có kết quả.

      "Chẳng lẽ là ở phòng đọc sách? Trộm trước mặt ta, có phải là quá nguy hiểm rồi ?"

      thực chứng minh, Hạ Noãn Tâm lựa chọn mạo hiểm. Lúc về phòng đọc sách, liếc mắt nhìn Tiêu Quyết ngồi ghế sô pha ở phía sau, mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính, để tỏ vẻ bản thân trong sạch, tận lúc giải thích câu: "Tôi tham quan những chỗ khác xong rồi, xem chỗ này chút!"

      "Tuỳ !"

      Khoé môi Tiêu Quyết có nụ cười bí , mắt cũng rời khỏi máy tính.

      Giờ phút này, đăng nhập vào cửa sổ trò chuyện bằng video, tuy nhiên camera của đối phương chỉ quay vào tường, thấy bóng người.

      X: "Sao lại có vậy?"

      ...: "À, đó là nhận nhiệm vụ đến trộm đá quý!"

      X: " dẫn ta về nhà sao? Chẳng phải là dẫn sói về nhà rồi?"

      ...: "Ai là sói?"

      X: "Dáng vẻ của này rất xinh đẹp! Chậc chậc, xem ra đêm nay người nào đó lại dở trò độc ác rồi!"

      Tiêu Quyết cười tắt máy tính, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào động tác vô cùng cẩn thận nhưng mục đích lại vô cùng ràng của Hạ Noãn Tâm. Cẩn thận nhìn kỹ từ bả vai gầy yếu của xuống phía dưới, sau lưng, eo, mông, còn có đôi chân thẳng tắp thon dài đứng.

      Bất chợt dục vọng lại được gợi lên.

      thế giới này, có gì là Tiêu Quyết có, lại có thứ gì thể chiếm được.

      Phụ nữ, cũng như thế.

      đêm kia khi Hạ Noãn Tâm trêu chọc , có qua có lại, phải làm gì đó với Hạ Noãn Tâm, như vậy mới công bằng!

      Qúa trình dụ dỗ, ngại dài lâu.

      Giờ phút này Hạ Noãn Tâm vẫn chưa biết đến hoàn cảnh nguy hiểm của mình, lực chú ý đều được huy động để tìm viên đá quý kia! Phòng đọc sách rất lớn, hơn nữa Tiêu Quyết ở đây, dám làm gì quá trắng trợn táo bạo.

      Bốn phía yên tĩnh, khí quái dị.

      "Khụ khụ..."

      biết vì sao, Hạ Noãn Tâm lại cảm thấy cổ họng mình có phần hơi khô!

      Tiêu Quyết chậm rãi đứng dậy, giọng dịu dàng hỏi : "Khát rồi sao? Tôi rót cho ly nước!"

      "Cảm ơn!" Mắt Hạ Noãn Tâm sáng người, cuối cùng đợi đến sau khi Tiêu Quyết rời , ngay lập tức vọt tới sau bàn làm việc, mở mật mã số của ngăn kéo bàn ra cách vô cùng dễ dàng, cừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa nhanh chóng tìm kiếm!

      tới lát, tiếng bước chân vọng từ ngoài cửa vào.

      Hạ Noãn Tâm dừng động tác lại, vội vàng vọt tới trước ghế sô pha rồi ngồi xuống, vừa vặn lại trưng khuôn mặt tươi cười lên với Tiêu Quyết.

      " "Cảm ơn tổng giám đốc đại nhân!"

      " cần khách sao, ngồi lát, chờ tôi hết bận đưa về!"

      Giờ phút này, đôi mắt tràn ngập tính xâm lược tà ác của Tiêu Quyết híp lại, liếc nhìn Hạ Noãn Tâm từ cao, buông ly nước nhìn như nước trái cây trong tay xuống. Sau đó lại ôm máy tính ngồi vào bàn làm việc, chuyện tâm xử lý chuyện của mình.

      Hạ Noãn Tâm ngoan ngoãn gật đầu, mắt lại lén quan sát bố trí của phòng đọc sách.

      Vì hai lần tìm kiếm cách mù quáng đều thất bại, suy nghĩ, có lẽ trước tên bản thân nên tìm hiểu tính cách và sở thích của tên Tiêu Quyết này. Như vậy mới có thể bách phát bách trúng đánh thẳng vào trọng tâm.

      Vì thế, vừa tính kế, vừa uống thứ nước trái cây có vị ngọt ngọt kia, sa vào trong kế hoạch của Tiêu Quyết.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :