1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hành trình mạt thế tìm cha: Thân ái đừng chạy loạn! - Mặc Tĩnh Khuyên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 19: giây định mệnh
      Diệp Tuyên Dã đen mặt. Trong lòng dâng lên tia thở dài, chẳng lẽ đời này thực tồn tại người ôn nhu ấm áp chân ?

      Tuyên Dã xoa mắt cười khổ. Ánh mắt nhìn người của lúc nào cũng tệ hại, đến tận kiếp này vẫn thể tốt hơn bao nhiêu.

      Kiếp trước đối với , đó là đoạn hồi ức thống khổ mà bao giờ muốn nhớ đến.

      Đàn ông đều phải thứ tốt lành. Nhất là loại đàn ông chuyên phun mật ngọt dụ dỗ phụ nữ.

      Tầm mắt nóng rực của Tuyên Dã lập tức chuyển sang chằm chằm nhắm vào gáy của Ôn Phi Dương.

      Cảm nhận được ánh mắt cực tốt nguyên do từ lão đại của đội ngũ ba người, Ôn Phi Dương lặng lẽ rơi mồ hôi.

      nhớ bản thân đâu có đắc tội chỗ nào. Vì sao lại khắp nơi nhìn bằng ánh mắt thù hằn kia, đừng là khuôn mặt giống kẻ thù . Vậy quá xui xẻo rồi.

      "Chú xinh đẹp, chú sao vậy?" Thấy chú xinh đẹp đột nhiên cứng người sắc mặt tốt, Hy Chang lo lắng nhìn theo thấy Tuyên Dã liền an lòng khoe khoang:"Có phải chú thấy Tuyên a di rất xinh đẹp hay ? A di còn rất tốt bụng nữa nếu nhờ a di, con và bà trôn vùi tại thành phố Y rồi." Giọng bé buồn buồn ôm chặt lấy tay chú xinh đẹp rầu rĩ .

      "Qủa rất đẹp, thủ lĩnh phải bị bạch tạng tại sao tóc lại trắng, gen di truyền cũng kì lạ vậy chứ." Trông hệt tinh linh tuyết nhiễm bụi trần, phong thái cực kì vang vọng lại có khi an tĩnh đến lạnh nhạt. con người sao lại được xây từ nhiều mặt mâu thuẫn như thế.

      "Là a di nhớ Thần ca đến bạc đầu a. Thần ca bị thất lạc trước khi xảy ra tượng Ám Thiên." Hy Chang hồn nhiên . Dĩ nhiên bé cũng biết điều gì nên điều gì nên . Nam sắc ấy à, mây bay thôi~~ So với Tuyên a di cho bà cháu bé ân huệ lớn như vậy, chỉ là hạt cát.

      Ôn Phi Dương lúc này còn biết hồ đồ nghiêm túc nghe Hy Chang hồ ngôn loạn ngữ đảo lộn trắng đen.

      Bên này Tuyên Dã lại hết sức phiền não. biết vật tư trong gian còn bao nhiêu. Đối với gian ngoài ý muốn này, biết nên cảm tạ hay mắng chửi lão thiên gia quá trêu ngươi.

      Cho gian, thân thể tiến vào được thôi , ngay cả linh thức cũng vào được. Làm cho biết vật tư còn bao nhiêu, cầm cự được bao ngày.

      Kể từ lúc mạt thế xảy ra thời gian thu thập vật tư lần trước cũng trôi qua rất lâu rồi...

      Bất quá lần sau chỉ cần ghi nhớ số vào và tính toán đồ lấy ra là ổn.

      Tuyên Dã cúi đầu ngắm mái tóc chẳng thể trở lại màu đen như lúc đầu, để lại trong lòng vết tích tiếc nuối nhàn nhạt. Giữa làn tóc trắng tuyết chỉ có nhánh đen lạc loài, chợt hoang mang.

      biết lần sử dụng năng lượng kia tiếp theo, khi nhánh tóc đen cuối cùng này chuyển sang trắng đơn thuần......Chuyện gì xảy ra?

      "A di, con đói." Hy Chang nghiêng đầu xoa bụng phiền não .

      Tuyên Dã khẽ cười:" nhiều quá nhanh đói à?" Cũng chút cố kỵ Ôn Phi Dương là người ngoài, tâm thần vừa niệm pudding trà xanh xuất tay đưa cho Hy Chang.

      Hy Chang bĩu môi qua nhận pudding thơm cầm muỗng múc miếng to bỏ vào miệng.

      Mạt thế mà vẫn còn người dùng thứ này làm điểm tâm khuya, quả phải xa xỉ bình thường.

      Nhìn bộ dạng thản nhiên vốn là thế của Hy Chang, Ôn Phi Dương nhịn được cảm thán.

      "Hừ, ăn nhanh rồi ngủ. Mai chúng ta còn phải thu thập vật tư." Bỏ qua ánh mắt rưng rưng tràn đầy cảm kích của Hy Chang, Tuyên Dã lạnh giọng dập tắt khao khát dâng tràn của bé.

      Biết ngay mà ==. Nhưng sao, bé biết Tuyên a di tốt, ngoài lạnh trong nóng ^0^.

      (Thông cảm cho ngây thơ ngu muội của bé Chang)

      Rửa tay xong xuôi, Hy Chang lên xe đắp chân cho Song Nhân chăm chú nhìn gương mặt bình yên khi ngủ của bà. Trong mắt Hy Chang lóe lên trầm nên xuất trong sáng như Hy Chang, Hy Chang khổ sở nắm tay Song Nhân thầm:"Chúng ta đừng quay lại nơi đó nữa được ?"

      Tuyên Dã nằm nóc xe nghe hết thảy. Gương mặt chút biểu cảm, khóe miệng nhếch lên nét cười hờ hững đến vô tình.

      Cuộc đời ai cũng có câu chuyện mà chính họ bao giờ muốn chia sẻ cùng ai, chỉ quyết giữ lại trong lòng như giữ kín bí mật.

      Chính cũng có. Cả nhớ cũng nguyện. Suốt ngày cứ hồi tưởng lại những chuyện vui, chi bằng cố gắng sống tốt mới là đạo.

      Hy Chang chính là điển hình của cụm từ sau cơn mưa trời lại sáng.

      "A di, a di con muốn ăn sandwich, uống sữa." Bé vừa đánh răng rửa mặt xong, lập tức nhảy lên người Tuyên di nũng nịu đòi ăn.

      "Suốt ngày chỉ biết ăn, thức ăn đâu phải vô tận." Tuyên Dã cau mày .

      "Oa, . Con ăn rất ít." Nhìn biểu tình 'nên vứt ở đâu' của Tuyên Dã, Hy Chang phát sầu ủ rũ .

      "Còn mau tìm địa điểm siêu thị." khoanh tay hài lòng.

      "Con đâu phải hệ tinh thần." Hy Chang quay lưng mân môi.

      "5...4....3...2.."

      "Được rồi, được rồi. Con tìm." Tuyên di suốt ngày cứ bóc lột sức lao động của bé, lần này phải tìm siêu thị lớn để bù đẳp tôn thương này mới được.

      Về phần Tuyên Dã đương nhiên chẳng cảm thấy chút tội lỗi nào khi bắt nạt trẻ con, vẫn ung dung ngồi ghế lái nhắm mắt dưỡng thần.

      Hừ! Suốt ngày cứ ỷ thân phận người lớn ức hiếp bé! ╭(╯^╰)╮

      Hy Chang nhắm mắt tập trung phát tán tinh thần lực. Mấy hàng cây bên lề bốc lên lượng linh lực xanh nhạt, xa xa cũng dịch chuyển tới gần dung hợp thành đoàn xanh thể vào mi tâm của Hy Chang.

      Mi tâm có hình cỏ bốn lá dần biến mất theo xanh thể.

      Hy Chang mở mắt ra trong trẻo cười tít mắt:"Phía trước 2,5km có siêu thị....rất lớn...cực lớn~"

      Tuyên Dã dời mắt sang nhìn Hy Chang. Quả nhiên, thần phương chính là lợi hại như vậy. Những thứ thuộc lĩnh vực dị năng của thần phương phải khuất phục mệnh lệnh tuyệt đối.

      Hy Chang hệ mộc, cây lại có linh tính. Hành động của Hy Chang ban nãy dĩ nhiên là lấy thông tin từ lực lượng thiên nhiên.

      "Còn có, mấy cái cây bà bà thăng cấp sắp tỉnh rồi." Hy Chang tủm tỉm cười.

      Tuyên Dã quay mặt . Đúng là hệ thực vật nhiều khi làm cho người ta ghen tị chết. Tuy nhiên thể phủ nhận điều, thực vật cũng lợi hại ghê gớm.

      Đừng quên hành tinh này cây cối chiếm 67%, khi Hy Chang thống lĩnh được chúng nó nổi dậy....đúng là kinh dị. Chỉ tiếc, có thần phương hệ hỏa khắc tinh của hệ mộc.

      Chỉ là, Song Nhân mới kích phát dị năng thăng cấp!!! Đây là đạo lí gì vậy hả!!!! ლ(¯ロ¯ლ)

      Phanh!

      Diệp Tuyên Dã bước xuống xe quay đầu lại nhìn Ôn Phi Dương chỉ vào Hy Chang :"Canh chừng nó cẩn thận."

      "Tôi bảo vệ tiểu Chang." Ôn Phi Dương kiên định .

      Tuyên Dã xùy tiếng quay người vào siêu thị. chỉ muốn đừng để con bé kia chạy loạn thôi, hiểu sai cũng phải lỗi của . ╮(╯_╰)╭

      Siêu thị này đúng như miêu tả của Hy Chang, rất lớn. Đồng nghĩa vật phẩm cũng rất nhiều.

      Quan sát xung quanh tang thi lẻ tẻ, có thể đưa ra kết luận. Siêu thị xây ở ngoại ô mới khai trương, cho nên ít người. Vì vậy thời điểm bộc phát chỉ có nhân viên và số người biến thành tang thi.

      Chỉ là...

      Sau khi giải quyết hết số tang thi ít ỏi, Tuyên Dã nhíu mày.

      Có cái gì đó rất kỳ quái.

      Tỷ như ở nơi ngoại ô thế này, tang thi có thức ăn lẽ ra nên rời khỏi siêu thị có người để tìm thức ăn chứ.

      Tỷ như, đành có máy phát điện nhưng điện cũng nhiều đến nổi vô tận huống hồ thời gian mạt thế hơn ba tháng.

      Tỷ như, tại sao nơi này lại đặc biệt yên tĩnh như vậy....

      Tuyên Dã híp mắt cảnh giác nhìn chung quanh.

      có gì bất thường a.

      Tuyên Dã nhún vai huýt gió thu hết vật phẩm trong siêu thị vào gian. Đến bây giờ cũng biết giới hạn gian là bao nhiêu. Cho nên, có thể thu tuyệt bỏ xót!

      Chừa cho người đến sau, có khả năng.

      Tiếng xé gió tập kích sau lưng, Tuyên Dã lui về sau rút kiếm ra.

      có gì....

      Ngoại trừ hàng khung trưng bày vật phẩm trống trơn trong siêu thị cùng tiếng lách cách của máy tính tiền.....quả có gì hết.

      *Roẹt* Tay áo bị xé rách, cánh tay ra dấu vết dài khảm sâu vào da thịt trắng mịn của Tuyên Dã tạo nên mảng đối lập. Máu đen tích tách rơi xuống sàn nhà.

      Đồng tử Tuyên Dã co rút, hít hơi sâu để trấn tỉnh.

      Cư nhiên lại gặp tang thi hình, dạo này dị năng hình sao giống rau củ vậy. Ở đâu cũng có thể gặp....TMD!

      muốn giết nó! Nên biết rằng từ lúc mạt thế tới giờ chưa bao giờ bị thương đâu.

      khả năng vượt ngoài dự đoán của nữa, tang thi song hệ! Vừa có tinh thần lực che khí tức tạo ảo giác vừa có dị năng hình, đụng phải tang thi như vậy, chỉ có thể quá xui xẻo.

      Có lẽ nó định chờ rơi vào ảo giác để dễ dàng K.O nhưng lại ngờ thu hết mọi vật phẩm có ý rời . Nó đương nhiên để con mồi chạy như thế, cho nên ra đòn công kích.

      Vô thanh vô tức đả thương .

      Đôi mắt mắt tím lóe lên, chỉ mơ hồ thấy dấu vết gió. Chỉ có thể chật vật né tránh, nếu phải xác định nó song hệ, thực nghi ngờ nó tam hệ - dị năng tốc độ.

      Đến bây giờ, người có ba vết thương.

      Khốn kiếp!

      Tuyên Dã tung lá chắn gian, hô :"Khóa."

      Trong vòng gian kết giới, tiếng thét vang vọng cả siêu thị. Điều này thể , tang thi song hệ bị tóm gọn.

      Bóng dáng tang thi lộ ra, Tuyên Dã run rẩy lui lại bước:"Thân ái..." thể nào... có khả năng...

      Đúng vậy, Diệp Thần của có khả năng biến thành tang thi.

      Tuyên Dã bóp chặt tay, mục tiêu khóa bị gian kết giới bóp nát máu đen tung té, ngay cả xương thịt cũng còn cho thấy chiêu khóa mục tiêu này tàn ác bao nhiêu, hung hiểm thế nào.

      Vô lực xem kho hàng, Tuyên Dã thở dốc ra ngoài, đầu càng lúc càng nóng rực vừa ra đến bậc thềm ngã quỵ xuống bất tỉnh, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh lạ thường.

      nghe thấy giọng Hy Chang lo lắng, Song Nhân phân phó Ôn Phi Dương đỡ lên xe.

      Hy Chang nghẹn ngào nắm tay áo Song Nhân:"Tuyên di biến thành tang thi đâu, đúng bà?"

      "Ta biết..." Song Nhân ngưng trọng, lát sau tiếp:"Nếu tại có dị năng giả hệ niệm lực... tình hình cần tồi tệ như vậy.."

      "Bà có thể ép độc ra ?" Ôn Phi Dương suy tư.

      "Dị năng hệ ám phải đạt cấp 5 mới làm được." Bà hiển nhiên mới vào cấp 2 thôi.

      Song Nhân liếc nhìn con đường sâu sắc :", tại nhanh .Có đội ngũ khoảng hơn sáu người sắp tới." Bọn họ thân đơn thế e rằng phải chịu áp bức, nhân tính bây giờ thực khiến người ta lạnh lòng.

      Hơn nữa, bà cảm nhận được bọn họ rất cường đại. Nhất là người đội trưởng!.

      Song Nhân phụ trách lái xe, Ôn Phi Dương ngồi ghế sau với Hy Chang lau vết thương.

      người Tuyên Dã có ngoài chút xây xát có ba vết thương rất sâu vẫn chảy máu đen.

      cánh tay, sau lưng nặng nề nhất tấm lưng trắng ngần lên vết tích cào xát ghê rợn, máu ở chân ướt đẫm ghế.

      Hy Chang ôm Tuyên Dã bật khóc. Tuyên di chưa từng bị thương, nhưng khi bị thương lại là lúc đến hồi tử vong---bước chân chênh vênh giữa ranh giới con người và tang thi.

      Các bạn cây khuyên bé đừng quá lo lắng....Nhưng bé làm thế nào lo đây...Thần trở về mà thấy Tuyên di, biết ra sao. Cảm giác mất mẹ, lòng bé vẫn còn khắc sâu. Thần ca có chịu được ?

      Ôn Phi Dương thở dài vỗ vai Hy Chang, kéo bé qua bên an ủi:"Đừng phiền ấy nghỉ ngơi."

      "Vâng." Hy Chang vùi đầu vào ngực Ôn Phi Dương giọng đáp.

      Ôn Phi Dương cảnh giác nhìn xung quanh, Song Nhân tập trung lái xe, Hy Chang mang theo mặt đầy nước mặt ngủ thiếp .

      ai phát nhánh tóc màu đen cuối cùng của Tuyên Dã dần ngã sang màu trắng tuyết.


      +
      -
      ×
      ÷


      "Lão đại.." Du Hàn há hốc mồm biết nên thông báo thế nào.

      Thác Viễn thấy vẻ mặt đó lập tức vui sướng khi người gặp họa. Hiếm khi thấy Du Hàn luống cuống, dĩ nhiên là gây họa lớn rồi hả.

      Song Hoan tựa vào trai tủm tỉm cười.

      "Ngoại trừ kho hàng có số lượng ít ỏi, ....tất cả trống rỗng."

      Trống rỗng!!!? Σ( ° △ °|||)

      Ngay cả Song Mặc cũng phải sửng sốt, chi đến những người khác kinh ngạc vô thanh.

      Dật Ân ngạc nhiên cười thú vị. người bá đạo?

      "Lão đại..." Du Hàn u oán. Đây là vấn đề lương thực trong mấy ngày tới, xin ngài có chút biểu tìnhT lo lắng .

      "Đụng phải tang thi song hệ tinh thần cùng hóa hình, biết người kia có thể sống được bao lâu." Song Hoan cong môi .

      "Hử?" Dật Ân nhướng mày ra hiệu tiếp.

      "Là tang thi song hệ cấp 2." Song Hoan mỉm cười bổ sung.

      "Nhân tài, có thể thu." Song Mặc gật đầu.

      "Hừ, có gì lợi hại chứ, cuối cùng vẫn phải chết thôi."Diệp Thẩm Ni cười khinh miệt.

      " có thể tự lĩnh giáo." Song Hoan hứng thú dâng trào hỏi:"Cần tôi giúp ?"

      Mặt Diệp Thẩm Ni trắng bệch, tái nhợt lắc đầu. Đùa gì vậy, chết cũng còn lại nửa cái mạng.

      Thiên gia biết đùa, cho người luôn sợ thiên hạ loạn như Song Hoan dị năng mô phỏng.

      Du Hàn buồn cười lắc đầu:"Lão đại, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi. Siêu thị này rất kỳ quái. chừng còn có tang thi hệ lôi tiến cấp."

      Song Mặc gật đầu tán thành.

      Thác Viễn cũng đồng ý gật đầu. cảm giác được khí tức bình thường ở đây. Có thể tránh phiền toái tuyệt nên trêu chọc.

      Diệp Thẩm Ni biết sắc đẹp của mình chẳng thể làm động lòng ai trong đội ngũ này nên biết thân biết phận im lặng cúi đầu giảm tồn tại của mình.

      Tuy hệ quang của có thể chữa thương rất quan trọng ở mạt thế này, nhưng trong đội ngũ trâu bò này bị thương là chuyện hi hữu.

      Dật Ân cúi đầu săm soi lượng thể xanh biển uốn lượn thành vòng trong tay mình.

      Dị năng của đến bây giờ vẫn là số tựa như bí của kim tự tháp Ai Cập cổ xưa.

      Khi trong suốt, khi rực rỡ tia lửa, khi dịu nhạt sóng sánh....
      ly sắc thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 20: Song gia phương thức giáo dục

      "A..."

      Tử Văn lập tức buông thanh kiếm tay, chạy qua xem.

      Diệp Thần rút tay mình khỏi tay Tử Văn hờ hững :"Tôi sao."

      " sao?" Ánh mắt lên hai chữ tin, khóa chặt hình bóng cậu trong mắt.

      "Thực ." Diệp Thần cúi đầu khẳng định lần nữa. Cậu quả sao, chỉ là ban nãy tim bất giác nhói đau, cảm giác bất an tràn ngập đổ về phía lồng ngực làm cậu có chút khó thở.

      Tử Văn im lặng trở về vị trí cũ. cũng phát giác ra biểu bất thường của chính mình. Huống chi Diệp Thần phải ngu ngốc làm sao phát ra, thậm chí có lẽ Diệp Thần hiểu rất bất thường này cho nên thái độ mới trở nên thờ ơ mất tự nhiên.

      Chính Diệp Thần cũng cảm thấy kinh ngạc. người cậu chẳng có ưu điểm gì để người như Tử Văn đối xử 'tốt' như vậy, có lẽ cách đối tốt đó phải mang hàm ý kia. Nhưng ai biết trước được, vì vậy trước khi lạc lối phân đường lối về để sau này ai phải đau khổ hay oán hận.

      Diệp Thần chính là già dặn như vậy. Sớm phải tranh giành địa vị, cố gắng từng bước để được công nhận thân phận. Cho nên so với bất cứ đứa trẻ nào, cậu lại trưởng thành hơn, biết tính tóan xa hơn.

      Diệp Thần phức tạp dựa vào cây. Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa từng đặt chân vào gia tộc của baba. Bấy lâu nay cố tiếp nhận huấn luyện để có thể được công nhận, có thể gặp baba chứ phải thanh lạnh nhạt qua thiết bị liên lạc.

      Vốn dĩ sắp đạt được ước nguyện, nào ngờ mạt thế ập xuống.

      Người mẹ vốn bị cậu qua loa quản lí lại thay đổi vang dội đứng dậy bảo hộ cậu suốt đường .

      Tất cả chỉ là hồi trùng hợp đến ngờ. Ngày Diệp Tuyên Dã trọng sinh tỉnh dậy cũng chính là ngày Diệp Thần nhận được thông báo có thể đến nhà tổ.

      Cho nên, cậu mới vui vẻ như vậy. Lại bị Tuyên Dã hiểu lầm, nhất mực bảo vệ. Nếu Diệp Tuyên Dã biết, biết có cảm tưởng gì.

      Dọc suốt đường ai câu nào. chệch hướng quan hệ làm bọn họ thể tự nhiên như trước được, trong lúc vô tri có lá chắn vô hình giữa bọn họ cách nào vượt qua được.

      Chính là về sau xảy ra chuyện, làm cho bọn họ càng thêm chia cắt trở nên xa lạ.

      Tử Văn nghiêng đầu che dấu ưu tư ở đáy mắt, giọng:"Vô Ảnh , khoảng 1km nữa, phía trước là đại lộ, thoát ly khỏi rừng."

      Diệp Thần đảo mắt, ra khỏi đây, vậy sau đó sao? đâu tìm mẹ?

      Thấy trong mắt cậu đều là hoang mang mờ mịt, Tử Văn đau xót:"Chúng ta nhất thiết tách ra. Có thể cùng tôi và Vô Ảnh đến khi cậu gặp mẹ." Hiệp ước giữa họ từ đầu, ra khỏi rừng đường ai nấy . Nhưng muốn cậu chịu chút khổ sở, mạt thế hiểm nguy, đứa trẻ như cậu sớm muộn gì cũng có chuyện.

      " cần." Diệp Thần chút do dự cự tuyệt. Song lại cảm thấy từ chối quá nhanh liền giải thích:"Tôi có thể tự lo. làm liên lụy cậu nữa."

      "Cậu nghĩ kỹ . Tôi có gian, có thức ăn. đại lộ đường dài biết khi nào gặp lại mẹ, cậu có thể cầm cự bao lâu..." Tử Văn hiếm khi nóng nảy chụp lấy tay Diệp Thần thành khẩn khuyên.

      "Sao cậu lắm chuyện thế." Diệp Thần lớn tiếng đẩy tay Tử Văn ra. Cậu lớn rồi, sao ai cũng thích dùng tư thế người lớn bảo vệ trẻ với cậu. Cậu có thể tự lo, cậu có năng lực bảo vệ chính mình. Họ nghĩ họ bảo vệ cậu là tốt nhưng với cậu, đó là cản trở phát triển của cậu.

      Bảo vệ, làm cậu chỉ biết ỷ lại dựa dẫm vào người khác thôi. Mà tình hình nay, như thế có khác gì đẩy cậu vào chỗ chết.

      "Xin lỗi." Thấy ánh mắt quật cường của cậu, trái tim Tử Văn nghẹn ngào, khẽ cười giọng .

      Thái độ trở lại ngày đầu hai người đồng hành.

      Diệp Thần né tránh ánh mắt của Tử Văn. Vì cái gì lại khó chịu như vậy? phải hợp ý cậu rồi sao? Diệp Thần bứt rứt cắm đầu thẳng về phía trước.

      Đến khi bước ra đại lộ tâm hồn của Diệp Thần vẫn thất lạc đâu đó. Nếu có Tử Văn mạnh mẽ kéo cậu vào lòng, có lẽ cậu thực chết dưới chiếc xe Hummer X6.

      Người xe lần lượt bước xuống làm cho sắc mặt Tử Văn khẽ biến.

      Diệp Thần cau mày, những người này....

      "Nhị thiếu gia, sao người lại ở đây. Vô Ảnh đâu." Thanh ngả ngớn ngày thường trở nên nghiêm túc.

      "Thác Viễn." Tại sao thủ hạ của Tam thúc lại ở đây? Thủ hạ Tam thúc chưa bao giờ cách thúc ấy quá xa, vậy có nghĩa, Tam thúc cũng về nước rồi. Tử Văn thầm kéo Diệp Thần ra sau.

      "Nhị thiếu gia? Thực là Nhị thiếu gia? Ngài ấy phải nên ở nhà chính sao?" Du Hàn cau mày . hề có thái độ thoải mái như Thác Viễn. Qua siêu thị lần trước cực kì e ngại tang thi hệ tinh thần.

      "Xuống xe." Dật Ân hất càm ra lệnh. Đồng thời Du Hàn cũng nhỏm thở ra hơi. Lão đại xác định, phải căng thẳng nữa. Chỉ có chút hiếu kì sao Nhị thiếu gia lại ở chốn vắng vẻ này, đây cũng phải thời trong rừng rất nguy hiểm.

      Song Mặc đỡ Song Hoan xuống, trầm mặc đứng bên cạnh.

      Song Hoan như thú xổng chuồng, chạy qua chỗ Tử Văn trêu chọc:"Song Nhị thiếu gia, ngài phải kim ốc tàng kiều chứ. Nhóc lạnh lùng, xem cậu là ai nào. Chậc Nhị thiếu gia, ngờ ngài cũng có sở thích đặc biệt a."

      Bị trêu chọc đùa bỡn, ai có thể vui. Bởi vậy, bản tính vốn lạnh lùng trôn vùi khi ở cạnh Tuyên Dã lập tức bị Song Hoan thức tỉnh.

      Song Mặc chớp mắt khẽ cong môi. Để mặc em trai chơi đùa, hề có ý can thiệp.

      Du Hàn chọt chọt cánh tay Song Mặc cười :"Cậu thế nào ngăn cản a." Khống đệ cũng cần đến trình độ này nha.

      "Lâu lâu cho cậu ta biết vị." Song Mặc nghiêng đầu lộ ra tia vui sướng khi người gặp họa.

      "A.." có nghe lầm hay ? Tên khống đệ này cư nhiên bỏ mặc em trai ta đùa với lửa.

      Du Hàn rất tin tưởng thính lực của mình, lập tức chạy sang lão đại nhà mình đứng tìm kiếm khí tức an toàn. So với tên đệ khống biến thái, lão đại ác ma lạnh lùng tương đối an toàn.

      "Các muốn chết có phải hay ?" Tử Văn vô biểu tình trầm giọng .

      Song gia tuyệt đối là gia tộc nổi tiếng lãnh huyết vô tình. Mỗi khi sinh ra con trai được gia tộc trọng dụng nâng cao địa vị, ngược lại Song gia mang những đứa con đó huấn luyện.

      khi huấn luyện hơn người vượt qua bậc cha mẹ của mình, đứa con có quyền lật đổ tranh lại làm thế lực của riêng mình. Cho nên vì vậy, những đứa như Tử Văn thường xuyên bị truy sát bởi chính cha mẹ mình.

      Bởi họ sợ quyền lực mình khó có được rơi vào tay kẻ khác, dù cho đó là chính con ruột, họ cũng buông tha.

      Song gia với phương pháp dạy vô tình nhiễm huyết tinh, nhưng cũng nhờ vậy càng làm cho gia tộc thêm lớn mạnh, tài lực hùng hậu. Bởi dốc sức cống hiến dễ dàng bị chính đời sau của mình rũ bỏ dẫm đạp lên chiếm lấy quyền lợi.

      Nhiều người nghĩ, như vậy sinh là được chứ gì. Nhưng ngươi lầm to rồi. Đến tuổi 25 quy định nếu chưa có đứa con nào, bị gia tộc trục xuất.

      chút tình thân cũng có, vô tình đến thế là cùng.

      Vì vậy đừng mong người được gọi là Nhị thiếu gia có khí chất ôn nhã là người lương thiện.

      Song gia bao giờ công nhậm lương thiện. Với bọn họ chỉ có lợi ích tuyệt đối. có thành tích, tuyệt đừng mong có thể bước vào Song gia.

      "Thời thế thay đổi. Đó còn là thế giới trước kia. Trẻ con vẫn nên ở yên trong nhà ." Song Hoan phẩy tay bỏ qua uy hiếp của Tử Văn.

      Đối với những trẻ bị huấn luyện, có chút đồng tình, càng có hảo cảm.

      "Vậy sao?" Diệp Thần tiến lên bước đối mặt với Song Hoan, cậu cười lạnh tiếng:"Vậy bây giờ chúng ta thử xem nhé."

      A...

      Du Hàn há hốc mồm. Con của lão đại quá kinh khủng. Để có thể điều chỉnh hình dạng của dị năng khó, càng khỏi hệ thủy yếu có khả năng công kích.

      Hình dạng khẩu súng nước trong suốt màu xanh lam hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất trước mặt Song Hoan.

      chưa kịp châm chọc Diệp Thần bóp còi.

      Đồng tử Song Mặc co rút, lao đến ôm em trai tránh qua bên. Đồng thời mở lá chắn đỡ đòn tấn công liên tiếp từ Diệp Thần.

      Khẩu súng được tạo từ dị năng hệ thủy lại phát ra đạn nước màu đen sẫm. Thoạt nhìn đơn giản lại trực tiếp phá vỡ kiến thức khinh thường vô hại của bọn người Thác Viễn.

      Đạn nước thế nhưng từ từ ăn mòn lá chắn cấp 1 cao giai của Song Mặc, xuyên qua thẳng tới mục tiêu buông lời coi thường cậu---Song Hoan!

      "Tam thiếu gia, thỉnh cậu dừng lại." Song Mặc trầm mặt xuống, thấp giọng .

      Diệp Thần giơ tay lên nắm tay, viên đạn nước sát xuất cách trán Song Hoan 2 cen-ti. Diệp Thần thu nước lại. Tiết kiệm tinh thần lực.

      Xung quanh có vết tích giao đấu, mọi chuyện như chưa có gì xảy ra.

      Nhưng khí dao động lại tiết lộ thay đổi kịch liệt.

      Tỷ như quan hệ giữa hai người Tử Văn và Diệp Thần. Giờ biến thành em.

      Tỷ như quan hệ của nhóm người Dật Ân. Qua chuyện này, họ chấp nhận Diệp Thần là tiểu thiếu gia của bọn họ.


      Dật Ân hài lòng nhìn Diệp Thần, giây sau liền cau mày:"Mẹ ngươi đâu?" Thiếu nữ đơn thuần vô tội kia luôn làm ngày đêm yên, cảm giác áy náy muốn bồi đắp sao xua được.

      "Mẹ...." Sắc mặt Diệp Thần ảm đảm vài phần, buồn bã kể lại mọi chuyện.

      "Vậy chuyện ngươi ngày trước, là ?" Dật Ân khó tin hỏi, muốn nhận được khẳng định từ Diệp Thần.

      " có giả được."

      Mắt Dật Ân lóe sáng. Vậy người giạ quyết tang thi song hệ trong siêu thị kỳ quái kia, có khả năng là ?

      Lâu rồi gặp, ngờ lại cho nhiều ngạc nhiên như vậy. ngược lại rất tò mò, người thiểu năng trí tuệ làm sao có thể tăng vọt IQ trong đêm?
      ly sắc thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 21: Vấn đề cấp thiết

      Thân thể như rơi xuống hạ yên ổn đám mây bồng bềnh. Chậm rãi trôi .

      Tuy thoải mái này làm chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng lý trí tỉnh táo lại cho phép. Tuyên Dã đứng dậy đảo mắt nhìn xung quanh bao bọc bởi màn sương nhạt nhòa đứng đám mây trắng làm trung tâm.

      Đây là chuyện gì a?

      Tuyên Dã vừa bước vừa khó hiểu. Chẳng biến thành tang thi cho nên mới lạc vào tiên cảnh trước mặt.

      Phía trước là đường cùng bị chặn bởi dòng thác trắng sữa mạc danh kì diệu cứ rơi xuống vô tận.

      Tuyên Dã há miệng xoa mi tâm. Ít ra cũng nên cho escape chứ phải bốn bề như nha. Ai tạo ra loại gian này vậy, thực quá vô nhân đạo, nhìn nơi này chẳng khác trời, ngoài cách nhảy xuống bằng nghĩ cũng đừng nghĩ có lối thoát trực sẵn.

      Đáng ghét! Tuyên Dã ngồi xuống xé đám mây dưới chân quăng vào thác sữa. Xì, xì! Khóe miệng co rúm trận. phải là axit ăn mòn ?

      "Hức...hức..."

      Tuyên Dã nghiêng tai lắng nghe. Cái kia, nếu lầm là tiếng khóc ? Gặp quỷ! Ban ngày ban mặt, khóc cái gì!?

      "Tuyên Dã...hức...trả xác lại cho tôi..."

      Hắc tuyến rơi xuống đầu mặt. Tuyên Dã nhăn mặt, trả xác? Đùa cái gì vậy?

      "Tuyên Dã, tại sao độc chiếm thân thể của tôi?"

      Nghe được thanh ràng, tai theo hướng nhìn qua. Ngồi bên dòng thác là có khuôn mặt y hệt mặc váy lụa trắng cúi đầu thút thít.

      nhướng mày ngòai cười trong cười :"Tại sao lại rời thân thể để tôi độc chiếm hả?"

      "Tôi..." lắp bắp được chỉ mím môi quật cường nhìn .

      cười lạnh tiếng tiếp:"Trước là chê thân thể này nhu nhược thân phận ti tiện, là chủ động bỏ , giờ có tư cách gì đòi tôi chứ? Trả ? E rằng loại người như cũng chẳng sống được bao lâu." Hừ, này thoạt nhìn yếu đuối quật cường, ra cũng ti bỉ ích kỷ như vẻ ngoài của ta.

      "Nhưng đó là thân thể của tôi. làm nó mạnh mẽ coi như trả tiền thuê nhà. Bây giờ tôi cho mượn nữa, phải trả!!" mặc váy trắng bình thản cười, chân vung vẩy làn nước hạ nguồn của thác sữa.

      ta nghĩ đến mỹ! Cái loại con này...Lại đương nhiên như thế. Nghĩ làm được ta sao?

      Đây chính là tiềm thức của nha~

      "Tiện cho , nghĩ là ai hả?" Thanh trẻ con trong trẻo bất ngờ vang lên, cơn gió lướt đến mặc váy trắng bị đạp thẳng xuống thác sữa.

      Thanh rối rít lần nữa vang lên bên tai, lúc này thân hình ra:"Tuyên Tuyên~~"

      "Tuyên cái cọng lông...Tôi mới là Diệp Tuyên Dã." mặc váy trắng leo lên vừa nghe được xưng hô này liền hét ầm lên.

      Hắc tuyến nhất thời rơi như mưa. Đây là tiềm thức của , đúng ? Vậy con bé San Kyo chui từ đâu ra vậy hả!!?

      "Các im lặng cho tôi." Đầu óc đau đến mức muốn nổ tung, rối loạn cực kì. Nhịn được gắt giọng ngăn cản thế chiến Z.

      Thế giới được yên tĩnh.

      Lúc này mới cất lời hỏi:"San Kyo, làm gì ở đây?"

      San Kyo nở nụ cười nhảy đến bên người ngọt ngào:"Tôi với tuy hai mà nha." Giữa họ luôn có mối liên kết, đương nhiên tách xa được.

      Sắc mặt nhất thời khó coi:" chưa chết?"

      "No...No, tôi xác thực chết rồi. Nhưng linh hồn vẫn còn ở lại, theo hơi thở tương trùng tôi bám theo ." San Kyo hớn hở giải bày lại biết nét mặt Tuyên Dã càng lúc càng khó nhìn.

      "Linh hồn chết tiệt, ai cho đạp tôi. Tôi chính là nguyên chủ đó! có tôi làm sao sống hả?"

      tại Tuyên Dã chân chính hiểu nguyên nhân tiềm thức bị con bé kia quấy rối thời gian mà vẫn còn an lành, ra đều nhờ vào công lao của linh hồn San Kyo.

      "Tôi quản là khỉ gió gì! Tôi là bám theo linh hồn Tuyên Tuyên nha.."

      "...."

      Tuyên Dã chợt cảm thấy ngổn ngang trong gió. tại là thế đạo gì a, ngay cả linh hồn cũng hiển linh luôn rồi. Trái tim nhất thời chịu được kích thích lui ra sau ngã xuống thác sữa.

      Mùi sữa tức khắc chiếm lấy khứu giác, thân thể càng lúc càng chìm đắm sâu xuống.

      Khóe môi Tuyên Dã điên cuồng run rẩy. Thiên a, hai con người kia vẫn gây chiến loạn trong đầu . Đầu cũng có chút hỗn độn rồi, mọi giác quan như bị đảo loạn rất khó chịu.

      suy nghĩ mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi, Tuyên Dã khụy người xuống phun ra ngụm máu.

      "Huhu...Bà ơi, Tuyên di thực trở thành tang thi.." Hy Chang ôm chặt tay Song Nhân đau lòng khóc.

      Vừa nghe thấy lời Hy Chang, Tuyên Dã nhịn được ngẩng đầu dậy trợn mắt nhìn bé. Toan mở miệng muốn ngăn cản đài phát thanh, nhưng khoang miệng bị lấp đầy máu làm thể được.

      Ôn Phi Dương quan sát thấy miệng Tuyên Dã tuôn ra máu đen lập tức nâng cao phòng bị. ngước đầu nhìn bọn họ mái tóc bạch kim rũ rượi dính ít máu đen càng thêm nổi bật, xinh đẹp đến kinh dị.

      Thế nhưng Hy Chang chút cũng sợ liền nhào tới oanh giọng:"Tuyên di...người sao chớ?"

      Thấy Tuyên Dã há mồm đầy máu đen, Ôn Phi Dương cả kinh lao tới nắm tay Hy Chang tách hai người ra. Đồng thời phóng băng nhận tấn công Tuyên Dã.

      hung hăng phun máu trong miệng ra, lạnh giọng:"Ôn Phi Dương, đây có ý gì hả!"

      Hả?

      " phải biến thành....tang thi rồi sao?" Ôn Phi Dương lắp bắp giọng tràn đầy tin.

      "Tang thi con mẹ !!!" quá đáng, dám trù ếm . vung tay đổi chiều băng nhận dùng áp lực phóng ngược lại vị trí Ôn Phi Dương.

      "Wey..wey, bình tĩnh, bình tĩnh a~" Này còn phải do kinh ngạc sao. Từ lúc mạt thế tới giờ chưa từng thấy người nào có thể vượt qua khi bị tang thi cào. Máu ràng cũng biến đen. Nhưng chuyện này đến tột cùng là vì sao lại khác biệt như vậy?

      Hy Chang cũng ngại Tuyên Dã bẩn lao đến ôm khóc:"Tuyên di, người sao rồi."

      Tuyên Dã cảm nhận được ấm áp vỗ đầu Hy Chang cười. Song Nhân than trong lòng vuốt tóc Tuyên Dã tiếc nuối:"Còn sống là tốt rồi." Mái tóc đen chân chính biến thành bạch kim hoàn toàn lại kết hợp với đôi mắt tím lưu ly thâm hải, hệt như tinh linh thuần khiết, bởi gương mặt vốn rất non nớt rồi.

      Nhưng với nhan sắc này giữa mạt thế, rất nguy hiểm.

      Tuyên Dã nghiêng đầu cười nhạt. May mắn giữa giây phút quyết định, tự biến đổi máu của chính mình để kháng cự virus bệnh độc. Chỉ tiếc, cái giá hề rẻ chút nào.

      Nhưng sao, như Song Nhân , còn sống là tốt rồi. Bởi còn sống chính là còn hi vọng, chết là hết.

      "Có nước ? Tôi muốn tắm." Ngửi được mùi tanh người, Tuyên Dã nhíu mày trầm giọng .

      Ba người nhìn nhau lắc đầu. Tuyên Dã triệt để đen mặt. Chẳng lẽ phải chịu đựng mùi tanh thối của tang thi này người mình.

      Hy Chang thương cảm :"Trước kia còn có Thần ca."

      Tuyên Dã mím môi khuôn mặt non nớt vạn phần khổ sở tìm ra nửa điểm lạnh lùng ngày trước:"Vậy mấy ngày qua mấy người lấy nước ở đâu sinh họat?"

      "Mấy ngày trước có qua thôn xã, nơi đó có giếng nước." Song Nhân đơn giản giải thích.

      Tuyên Dã nhu nhu mi tâm, hơi đau đầu tựa vào kính xe. Ngày trước còn có thể biến đổi phân tử các vật thành nước, nhưng xem ra tại dị năng 'Change' có khả năng dùng được nữa rồi. Cho nên, tồn tại mờ nhạt của Diệp Thần trong mắt mọi người nháy mắt thăng cấp trở nên vô cùng quan trọng.

      Ba người tiếp tục nhìn nhau, lời nào lên xe. Khởi động xe tiến về phía trước.

      Hy Chang ngừng nhận thông tin từ mọi loài cây con đường hi vọng có thể tìm được nguồn nước.

      Hy Chang bên bận rộn hiển nhiên khí càng trầm lặng. Đương nhiên cũng ai mở lời trước, chỉ sợ bị Tuyên Dã tâm tình tốt trút giận. Nhất là Ôn Phi Dương rất hiểu biết tận lực giảm tồn tại của bản thân.

      "Sao rồi?" Tuyên Dã đưa ánh mắt kỳ vọng nhìn Hy Chang.

      Nhưng đáp lại là cái lắc đầu bất lực của Hy Chang làm suýt chút nữa bạo phát. Tuyên Dã khổ não nhắm mắt lại.

      Hy Chang nhìn thấy mà buồn rầu chỉ vì dị năng còn quá yếu phạm vi tìm rộng, giúp được Tuyên di làm bé cảm thấy bản thân cực kì vô dụng. Nhưng cũng từ đó bé hạ quyết tâm nâng cao thực lực, độc bá hệ mộc.

      Tuyên Dã phiền não thể đưa ra quyết định. đưa tay lên môi huýt tiếng kéo dài hơi, thanh vừa dứt bóng hình đóm lửa xuất cùng tiếng chíp chíp.

      Thân hình bé tí màu đỏ liền nhào đến trước mặt cọ cọ để tỏ lòng thương nhớ xa cách bấy lâu.

      "Tiểu , tìm nước cho ta. Ngay-lập-tức." Tuyên Dã cố gắng duy trì bình tĩnh chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.

      Giống như khó hiểu vì sao chủ nhân có chút vui mừng nào khi gặp nó, tiểu ngước đầu chớp mắt hạt đậu bất mãn kêu hai tiếng.

      ". Nhanh. !" Tuyên Dã ghét bỏ xua đuổi lập tức nhận được tiếng kêu ủy khuất của tiểu . Tuy nhiên nó cũng ngu ngốc, chủ nhân thường thanh lãnh nay lại nóng vội như thế, nó đương nhiên phải chạy nhanh rồi. Lỡ lửa đốt tới thân thể bé tí của nó sao a.
      ly sắc thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 22: Vật thể lạ

      Màn đêm buông xuống. Nhóm Dật Ân chia đều vị trí cho nhau xoay quanh đống lửa hừng hực nướng gà rừng biến dị to khoảng 25 cen-ti.

      Khoảng trống rất rộng rãi, đan xen tiếng lách cách của tia lửa va chạm là tiếng chuyện dứt.

      Song Hoan gối đầu lên đùi Song Mặc tủm tỉm cười, giọng cất lên đậm mùi nghi ngờ:"Tiểu tử kia là con của lão đại?"

      Du Hàn liếc qua gì. Xem ra tên này chưa chừa a, muốn bị Tam tiểu thiếu gia đánh.

      "Aiii, quan hệ này đúng là thể dùng từ xa cách hình dung nha." Thác Viễn bẻ chân gà nhai nhai .

      " biết chị dâu ở đâu? Vẻ mặt Tam tiểu thiếu gia như vậy, phải chị dâu chết rồi?" Song Hoan chút tội lỗi cũng có, rất tự nhiên bát quái về sống chết của người ta.

      Thác Viễn giật khoé miệng im lặng. rất thức thời, tham gia vào chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Dù chị dâu và lão đại có tình cảm gì hết nhưng cũng nên nguyền rủa a, muốn chết sớm sao?

      Lão đại là ai a? Là người cực kì bao che khuyết điểm. Song Hoan cậu nên cầu cho lão đại nghe thấy mấy lời này a, nếu e rằng khó sống rồi.

      Nhóm người bên Du Hàn càng náo nhiệt, bên chỗ Dật Ân càng lộ khí trầm tĩnh lại có biểu cảm của hai cha con hình thức ở chung càng thêm quái dị.

      Dật Ân cứng nhắc vỗ đầu Diệp Thần:"Ăn ." phải nghe mấy người kia , chẳng qua trong lòng nổi lên chút chột dạ cùng bối rối hiểu làm có chút mất tự nhiên.

      Đối với đứa con chỉ thông qua sắp xếp của từ thiết bị liên lạc, hơn chín năm gặp há có thể thân liền thuộc. Còn chưa vốn là người vô tâm sở dục, con cái này đó đúng là trói buộc. lạnh lẽo có sẵn trong máu, thuộc hạ đều hiểu được.

      Nay gặp Diệp Thần biểu cha con nhận là tốt lắm rồi. Huống hồ nhìn bộ dạng của Diệp Thần, huyết thống tách rời làm cho càng muốn bù đắp. Chính cũng trưởng thành từ gia giáo Song gia, đương nhiên hiểu được khổ cực cùng khổ tâm mấy năm nay của Diệp Thần.

      xót là có khả năng, Diệp Thần còn vậy mà phải chịu bao áp lực từ phía Song gia khi có người cha như chống đỡ.

      tự nhận phải người cha tốt, gián tiếp làm đứa con vừa chào đời phải đối mặt với Song gia lãnh tình tàn nhẫn trả giá tuổi thơ để lớn lên. Cho nên tại muốn bù đắp tốt cho đứa con này.

      Đáng tiếc Dật Ân biết, tại khao khát của Diệp Thần đối với hai chữ tình cha phai nhạt vài phần. người đối lạnh nhạt so với người luôn lo nghĩ tính toán cho cùng cả chín năm trời nương tựa vào nhau sống, tất nhiên hướng về mẹ - - Diệp Tuyên Dã!

      Tuy nhiên, đối mặt cùng người cha mặt lạnh thế nhưng vỗ đầu cưng chiều làm cho có chút thích ứng nhưng nhiều hơn vẫn là phần ỷ lại trong tiềm thức của mấy năm qua. Diệp Thần híp mắt cười gặm đùi gà ăn ngon lành.

      Dật Ân mím môi. Hoá ra trao thương rất dễ dàng thoả mãn người, nhưng từ trước giờ lại tiếc rẻ cho ....cho mới có nhận lại. Nhìn Diệp Thần ăn, trong lòng nên lời ấm áp. Bao năm qua, cạnh ngoài vắng lặng vẫn là trống rỗng của độc, tại xuất đứa con tuy hơi quen, nhưng cũng có bài xích.

      Ăn xong, Diệp Thần lau tay ngẩng đầu mong đợi nhìn Dật Ân:"Baba, chúng ta tìm mẹ chứ?" Đối với đứa con như còn có thể lạnh nhạt suốt chín năm trời, với người mẹ sinh ra baba có bao nhiêu cảm tình đây?

      Cảm giác bị tính kế hẳn dễ chịu chút nào. Mà hai mẹ con , chính là người khiến baba bị tính kế. tại có thể an lành ngồi ăn cùng, may mắn lắm rồi, nhưng muốn nhanh chóng tìm được mẹ.

      Cảm giác bất an cùng mất mát kia, cách nào thừa nhận nổi nếu mẹ xảy ra chuyện gì.

      Dật Ân cười tiếng xoa đầu Diệp Thần, đáp ứng:"Đương nhiên. Đó là vợ ta mà."

      Diệp Thần sửng sốt, tim dâng lên tia sung sướng mãn nguyện. Baba giận . Cũng có ghét mẹ. Tốt quá, tốt!

      Nhìn thần tình Diệp Thần, Dật Ân nhàng nhếch môi, mắt lấp đầy ý cười xinh đẹp.






      Nếu bên Dật Ân cải tiến quan hệ rất vui vẻ nơi bọn Tuyên Dã lại hết sức trầm gợn gáy.

      Sau thời gian lâu theo Tuyên Dã, Song Nhân lúc này mới phát ra bệnh khiết phích của ăn sâu vào máu hết thuốc trị.

      Muốn phát dễ dễ khó khó, đơn giản lúc bị dơ bẩn tính nhẫn nại cùng nét lạnh nhạt hoàn toàn mất sạch. Thêm vào đó là nóng nảy uỷ khuất làm người ta cảm thấy đáng .

      Uỷ khuất, đúng là uỷ khuất! Vẻ mặt non nớt lại ra chút bất mãn càng khiến Diệp Tuyên Dã trở nên trẻ con đáng .

      Chỉ tiếc, Diệp Tuyên Dã là loại người bản thân khó khăn phải làm người ta vất vả mới nguôi ngoai uỷ khuất bản thân phải chịu. Cho nên tại bọn họ là thớt cho chém loạn.

      Nhất là Hy Chang cực kì vô tâm mặc Tuyên Dã giày vò, nhưng bé lại cười tít mắt vui vẻ đến thế là cùng. phải bé bị ngốc mà bé muốn thủ hạ của mình lần lượt về với đất mẹ nhờ công cuộc phát tiết giới hạn bởi đến bây giờ tiểu còn chưa tìm ra nguồn nước.

      Mà ngày nào tiểu chưa tìm ra nước cho Tuyên di tắm, thuộc hạ của bé tất còn chịu giày xé dài dài. Vì vậy bé phải hi sinh dũng bảo vệ thuộc hạ mặc Tuyên di xoa nắn mặt đỏ bừng.

      Bé là Thần phương hệ mộc, thuộc hạ đương nhiên là cây cối rồi. bảo vệ cho oai chứ ra bàn tay Tuyên di mềm mại rất thoải mái, nỡ xa nha. *rưng rưng*

      Nhưng...

      "Tuyên di, người còn nắn nữa con biến thành bánh bao phì đó." Hy Chang bĩu môi đáng thương hề hề .

      "Hừ." Tuyên Dã hừ lạnh tiếng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tay vẫn tiếp tục nắn hai má phấn nộn của Hy Chang. Haha, xúc cảm tốt nha. Cũng là nơi phát tiết buồn bực tốt nha. (= ̄∇ ̄)ノ

      Hy Chang cắn cắn môi mặc Tuyên Dã chà đạp. Lại nhìn hàng cây bên chụi lủi bé khỏi cảm thán, dị năng của Tuyên di phải mạnh bình thường thôi a. Qua đợt trọng thương kỳ này dị năng lại được đưa đến tầm cao mới.

      Thuộc hạ của bé là minh chứng tốt nhất. Đinh rải rác bên đường là minh chứng tốt nhất của dị năng Thay đổi phân tử.

      Loại phát tiết này tà ác! Rủi người khác bị cán lủng bánh xe làm sao bây giờ? Ở nơi hoang vắng này tìm đâu ra để thay đây?

      À mà chuyện này đâu liên quan tới bé đâu nhỉ, bé chỉ lo những thuộc hạ này trở về với đất mẹ mà còn được yên nghỉ à. Nhìn vẻ mặt của Hy Chang, Tuyên Dã 囧.

      Con bé này lấy đâu ra nhiều thương cảm thế này, thương tiếc đến nỗi buồn thay số phận của những lá cây chỉ kém chưa đem những lá cây bị biến thành đinh chôn xuống.

      Phi! Đúng là vấn đề thiếu iốt mà. Thiên a, ngây thơ cũng có thể cảm hoá nha. Tránh xa con bé này mới tốt. Nghĩ nghĩ, Tuyên Dã tiếp tục véo má Hy Chang, xúc cảm mềm mịn làm thích rời tay. Ừm...phát tiết xong rồi tránh cũng muộn nhỉ?

      Có điều Tuyên Dã hoàn toàn biết bản thân trong mắt Song Nhân lại trở thành kẻ đáng .

      ràng cảm giác dơ bẩn người làm cho rất khó chịu nhưng khi nhìn thấy nguồn nước tiểu tìm cho . hoàn toàn dậy nổi tâm tư tắm.

      Thấy Tuyên Dã nhìn mặt nước chằm chằm buông, Hy Chang nóng nảy:"Tuyên di sao người còn chưa tắm? Có vấn đề gì sao?" Ngày nào Tuyên di còn chưa thoả mãn nhu cầu sạch , bé còn phải bị dằn vặt dài dài a.

      Có vấn đề? Đúng là vấn đề này rất là lớn nữa nha. Liếc tiểu cúi đầu rỉa lông, Tuyên Dã nhếch môi. dám khẳng định con chim này cố ý tìm cho địa điểm thế này!!

      Tiểu cảm nhận được khí lạnh ngừng đâm vào thân thể bé , lập tức co rụt toàn thân biến thành cục bông mini thoạt nhìn rất giống marimo.

      Tuyên Dã co rút môi, trong lòng rất khinh thường tiểu dám làm dám nhận.

      Song Nhân đảo mắt nhìn hồ nước trong veo có thể thấy cả đáy hồ, khỏi mở miệng:"Hồ này...có vấn đề sao?"

      Tuyên Dã nhíu mi gật đầu, đạm bạc giải thích:"Hồ này có vật thể lạ, mà vật thể lạ này lại có dị năng tinh thần phủ tinh thần khắp hồ tạo ảo giác cho con mồi buông lỏng. Người biết lại tưởng hồ rất cạn, mà vật thể kia có tính hung ác. Nó thế nào ngu ngốc chỉ đơn thuần tạo ảo giác?" Hồ này, bước sảy chân có thể mất mạng! Con chim tiểu thế mà tìm việc làm khó . Muốn tắm còn phải giải quyết vật thể lạ kia.

      việc so với việc càng làm thêm phiền! Ánh mắt Tuyên Dã nhìn tiểu càng thêm bất thiện.

      Song Nhân ngạc nhiên thốt:"Sao biết?"

      Tuyên Dã:"Bí mật vĩnh viễn là bí mật."

      Khoé môi Song Nhân co quắp. Làm ơn đừng biểu thần bí mà vẻ mặt lại gian tà thế a.

      Lại sao biết? Đương nhiên trong hoạ có phúc, sau trận quằn quại dị năng những nâng cao bậc, mà đôi mắt tím biến dị càng phát huy triệt để công năng của nó - - - năng lực xuyên thấu!

      Mà dị năng xuyên thấu mới sơ cấp thể nhìn vật thể lạ cố chơi trốn tìm với .

      Đáng chết! chỉ muốn yên lành tắm thôi mà cũng được!!

      Lão thiên gia trêu chọc sao?
      ly sắc thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 23: Bám đuôi - Đưa tới cửa
      Nhìn con sông trong veo thỉnh thoảng phản xạ ánh mặt trời, trong lòng Tuyên Dã tràn đầy ai oán. thực nghĩ ra cách bắt thứ ngông nghêng dưới mí mắt chạy loạn ở đáy sông.

      Quay sang Hy Chang, Tuyên Dã nhếch mày lên, mắt lấp lánh hi vọng:"Dưới sông hẳn thiếu rong rêu, tảo. Tiểu Hy Chang, chỉ có thể trông cậy vào con!"

      "Nhưng...nhưng..."

      Trán rơi ba cọng hắc tuyến, u ám:"Con đừng bắt chước Candace chơi trò 'But...but' với nha."

      Hy Chang liếc mắt tiến lên bước dò xét dòng sông, thầm nuốt ngụm nước bọt. Nhưng là, thứ kia cấp cao hơn bé a! Dù bé là Thần phương hệ Mộc, dị năng trái lại vẫn còn non yếu.

      Trừng mắt nhìn mặt sông lăn tăn.

      Sau 5 phút.

      So với ban nãy sắc mặt Tuyên Dã càng thêm u oán:"Con muốn xem đến khi nào?"

      Hy Chang cười khan phất tay:"Từ từ, Tuyên di. Năm phút, năm phút nữa con bắt nó cho người!"

      Sau nửa tiếng.

      Mặt Tuyên Dã lạnh nhạt, giọng trầm:"Thứ hỏi Hy Chang con đợi đến khi nào mới chịu bắt nó." Thiên! Cực hạn, nhịn ngày là cực hạn rồi. Bây giờ có nước nhưng thể tắm, đây là loại đày đoạ cỡ nào a!

      Hy Chang khoa trương cười:"Kiên nhẫn...kiên nhẫn a di!" trán lặng lẽ rơi vài giọt mồ hôi lạnh, cơn nóng nảy của Tuyên di, bé phải làm tấm bia thôi , đằng này ngay cả hàn khí bức người cũng chỉ nhắm vào bé, bé thực uỷ khuất nha. Bé làm tấm bia nữa được hay ?

      Tay thủ thế 'OK', Tuyên Dã lui ra sau. Hy Chang chưa kịp thở phào nhõm, trước mặt vang lên thanh 'tỏm' kèm theo đó là hiệu ứng nước bắn lên người.

      Hy Chang hơi dại người, sau lại hốt hoảng la lên:"Trời ơi! Tuyên di, Tuyên di....bà ơi, bà.."

      Nghe Hy Chang rối rít gọi, Song Nhân vội quay đầu lại. Đảo mắt quan sát xung, khoé miệng ngoắc cái. Ngoại trừ bà và Hy Chang cùng Ôn Phi Dương còn ở xe do tiện thấy bóng dáng Tuyên Dã đâu. Mà lúc này, mặt nước mảnh kịch liệt, bắn tung toé. Hơi nước mang theo khí lạnh hàn, dù trúng phần cũng khiến người ta rét run hồi.

      chi, Tuyên Dã ở bên dưới a! Tính sao bà biết, ích kỷ lạm dụng người khác, khi họ từ chối cũng ép buộc tự mình làm tốt, hào sảng thoải mái, lúc nào cũng đùn đẩy việc cho người khác. Tình hình tại khỏi bà cũng , chính Hy Chang chần chừ động, cho nên Tuyên Dã tự thân vận động nhảy xuống hồ.

      Song Nhân cau mày xoa đầu trấn an Hy Chang:"Tuyên Dã sao."

      " được. Cháu gọi Phi Dương thúc đóng băng sông." Hy Chang cắn cắn môi xoay đầu chạy.

      Chưa kịp chạy bị Song Nhân nắm tóc buồn cười :"Chẳng lẽ con muốn Tuyên di của con bị lạnh chết?"

      Hy Chang mím môi muốn lại thôi, vài giây liền bị màu sắc biến đổi loè mắt của dòng sông hấp dẫn, tốc độ nước rút có thể nhìn bằng mắt thường. Hy Chang cắn răng chắp tay lại thả tia tinh thần lực xen vào hỗ trợ.

      Ánh sáng lục dần chiếm hết màu sắc sông, cành lá dương sỉ cùng số loại rong khác trồi khỏi mặt nước. Kẻ tội đồ quấy rối dòng sông cũng hiển lộ.

      Tuyên Dã nghiến răng nhảy từ cành dương sỉ xuống, tay phất phất nước người bay hơi phân nửa, ngoại trừ có chút ẩm chính là khô ráo.

      "Woaa.." Hy Chang há hốc mồm. Dị năng của Tuyên di cứ hệt nội công ấy, chỉ mình bé, ai gặp cũng ghen tỵ chết loại nội công chỉ có trong truyền thuyết này. Aiii, nếu phải biết đây là dị năng thay đổi cấu trúc phân tử của Tuyên di, bé thực nghĩ đây là nội lực trong truyền thuyết chỉ có phim và sách truyện.

      Uầy, mặc kệ bé . Bé chính là thích phim cổ đại kiếm hiệp!! Haha, Tuyên di còn có thể làm cho bọn họ cùng bay lên nha, khinh công a khinh công....Nana~~^^~

      "Damn it!" nhất định phải xử bắn thứ khốn kiếp này. Hao phí biết bao thời gian của ! Giờ cái áo mặc càng thêm khó coi, những dính máu thối bẩn mà còn nhiễm mùi bùn dưới đáy sông.

      "Oa...oa~Tuyên di, Tuyên di! .....nó là đáng ." Tim hồng trong khóe mắt tràn ra lan tỏa tứ phía, Hy Chang hưng phấn giật góc áo Tuyên Dã chỉ kẻ tội đồ.

      Nhìn đến kẻ tội đồ....

      Đầu nhất thời choáng váng, Tuyên Dã xoa trán, miệng lẩm bẩm:"OMG! Cánh cụt. Cú mèo. Mắt chim cánh cụt có cần to vậy !!!??" Quan trọng nhất là, nếu là chim cánh cụt tại sao nó ở Bắc cực chạy tới đây, nếu là cú mèo tại sao nó lại bơi lội dưới sông trong bộ dáng cánh cụt???

      Dù biết mạt thế thay đổi cấu trúc của nhiều loài nhưng cũng cần thái quá như vậy a!

      May mắn Tuyên Dã chưa biết Diệp Thần gặp cá pirama ở đầm lầy, bằng thái độ chỉ nhe răng bất mãn vậy đâu.

      "Haha~~~Tuyên di, nó là Binh Nhị." Hy Chang mím môi nén cười run cả người. Mạt thế thú vị, ngay cả chim cánh cụt trong madagascar cũng xuất , biết sắp tới gặp loại vật nào, hi vọng gặp rồng Konando.

      Tuy nhiên, thấy Tuyên Dã nhìn cạn cụt đáng bằng ánh mắt căm thù, Hy Chang trợn mắt. Hừ, ràng là người lớn thế nhưng còn hẹp hòi hơn bé, cánh cụt có làm gì Tuyên di đâu.

      Sao Tuyên di lại nhốt nó trong bong bóng kết giới? Nhìn vẻ đáng chết người của cánh cụt , Hy Chang nhịn được năn nỉ. Tuyên di thích nó, vậy có thể cho bé ?

      Cánh cụt chớp mắt tròn đấu mắt với Hy Chang. Trong giây lát Hy Chang bị manh sát. A..A.. đáng !

      "Tuyên di, nay nó là giống loài cần được bảo vệ nga."

      Tẩy rửa xong thay bộ đồ mới, tâm tình sáng sủa lên hẳn. Tuyên Dã chút đồng tình với con cánh cụt tung ra mắt long lanh đáng thương, phất tay hất tung nó ra xa.

      "Tuyên di..." Vẻ mặt Hy Chang ai oán chằm chọc nhìn mặt Tuyên Dã. Bé muốn nuôi nó, nuôi nó a! Sao Tuyên di có thể!!?

      "Gì?" Lấy khăn lau khô, nghiêng đầu nhàn nhạt .

      "Ách... có gì..." Bộ dáng lạnh lạnh đạm đạm của Tuyên Dã quả dọa đến trái tim mong manh của Hy Chang, dứt lời xoay người bỏ chạy.

      Chỉ là....Sau đó xảy ra chuyện nho làm thành viên trong đội ngũ tăng lên.

      "A...Shit!" Tuyên Dã nghiến răng nghiến lợi kéo cánh cụt cắn lên tay mình buông, trong pòng muốn phanh thây nó làm cháo chim cánh cụt, hoặc là dùng để ăn ướp lạnh trong ngày nóng.

      Vứt cánh cụt sang bên, Tuyên Dã cúi đầu nhìn vết răng dần lành, trở nên bình thường có tia sứt mẻ nào. Mà sâu trong mắt Tuyên Dã lên tia run rẩy kích động.

      Dù cánh cụt đáng , nhưng Tuyên Dã là Tuyên di thân thiết của bé, bé đương nhiên mặc kệ nó chạy đến trước mặt Tuyên Dã soi săm tìm kiếm xem có bị thương hay .

      Thấy Tuyên Dã bị thương, Hy Chang thở ra. Nhấc chân tới cạnh cánh cụt , Hy Chang tung chân đá nó trở lại hồ sông.

      Vụt! Hành động của Hy Chang làm cánh cụt hiểu ra, người phụ nữ trước mắt này mới là người trung tâm giữa đám người bọn họ. Cho nên lập tức phóng đến bên người Tuyên Dã, chui rút vào lòng run rẩy, bộ dạng mười phần đều là ủy khuất đáng thương hề hề.

      Chỉ tiếc, nó chọn sai đối tượng để biểu đạt. Tuyên Dã làm người, từ điển của dung chứa hai từ 'thương hại'.

      Thẳng tay ném cánh cụt bám trụ tay mình, ghét bỏ dơ bẩn người nó, liền nhịn được lấy khăn tỉ mỉ chùi. Đừng đùa, tuy nhìn nó sạch nhưng biết nó ở đáy sông bao ngày, biết có bao nhiêu vi khuẩn. Nó cư nhiên leo lên tay , quả thực muốn tìm ngược! mới vừa tắm sạch xong, chấp nhận đả kích bẩn thỉu nữa.

      Sở dĩ cánh cụt rất , so với tiểu lớn hơn nhưng trọng lượng cũng thuộc dạng như lông hồng đối với dị năng giả, cho nên chỉ cần Tuyên Dã tùy tiện dùng lực, cũng đủ khiến nó chơi phi bay ngàn mét.

      Nhưng nó lại thời gian ba giây để trở lại, đủ để lên nó đơn giản, rất có khả năng nó có dị năng tốc độ.

      Vừa thấy bóng dáng nó, Tuyên Dã liền giơ tay lên.

      Ai ngờ trong đầu vang lên thanh non nớt ngập ngịu:"Chủ nhân! Ta hứa ta nghe lời mà. Đừng bỏ rơi ta~"

      Tuyên Dã trầm mặc. Sau vài giây định thần lập tức phát nổ, TMD, nó dám ký khế ước chủ tớ với ! đồng ý chưa? Hả, hả!! ╭ (╰_╯)╮

      Động tác của Tuyên Dã như cũ đường thẳng tắp ném cánh cụt , bên hô lớn:"Dọn dẹp. Chúng ta ."

      Cả ba sửng sốt. phải hiếm có chỗ mát mẻ ở lại dùng cơm? Tuy nghi hoặc nhưng ai mở miệng, rất ăn ý thu dọn chất lên xe.

      Vèoo...Xe nhanh chóng rời , làn khói nhàng tỏa ra rồi dần biến mất trong khí.

      "Ơ..." Cánh cụt quay lại nơi cũ chỉ thấy nơi trống vắng lên vết bánh xe rời .

      Mũi hấp hấp, liền theo hướng bọn Tuyên Dã rời khỏi, vụt chạy theo sau. Chủ nhân nhận nó, nó chỉ có thể cách xa theo sau. Tuy nó thể nào lý giải tại sao chủ nhân lại ghét bỏ tiểu cánh cụt đáng như nó, nhưng nó vẫn nhận thức được chủ nhân tức giận nó.

      Tiểu cánh cụt còn kinh nghiệm lẫn trốn nhiều, chưa bao lâu bị đôi mắt rađa tinh tường của Ôn Phi Dương quét tới khóa chặt hình ảnh.

      "Tuyên Dã, có con gì đó theo."

      Ngã lưng ra sau, Tuyên Dã chợt cười. Đồ dâng tới cửa, lý nào nhận. Trong lòng cũng có chút khuất mắc, cánh cụt thoạt nhìn đơn thuần dễ nhai vậy mà dám cắn trích máu kí khế ước bình đẳng! thể bỏ nó, cũng thể giết nó.

      Nhưng cũng hơi khó hiểu, ban nãy khi dò xét lại, này đúng là khế ước bình đẳng, nhưng vì sao nó lại gọi là chủ nhân? Có nhầm lẫn gì sao?

      Mặc kệ. Nghĩ nhiều mệt!
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :