1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hành trình mạt thế tìm cha: Thân ái đừng chạy loạn! - Mặc Tĩnh Khuyên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 14: Thất lạc

      Diệp Thần cứ lo chuyện trời dưới đất với Dật Ân căn bản quên mất quy luật của quả cầu khí quyển này. Thường vật gì đều bay , cho dù có Diệp Thần bên trong cũng ngoại lệ.

      Diệp Thần nhìn quang cảnh xa lạ bên dưới khóc ra nước mắt, cậu làm sao có thể quên chiếc xe với 6, 7 người còn trôi lơ lửng được, cậu có là gì.

      Hẳn quả cầu khí quyển vượt khỏi phạm vi sóng từ dị năng sẵn có cho nên mới đột ngột mất liên lạc với Dật Ân.

      Lúc đó đầu rè rè cậu còn nhận ra nhưng về sau còn nghe thanh bên đầu dây bên kia, cậu mới hoảng hốt nhận ra liên lạc bị cắt đứt, còn bản thân bị quả cầu khí quyển mang xa cứ điểm nghỉ ngơi.

      qua ngày đêm, quả cầu khí quyển ngày yếu ớt, Diệp Thần chênh vênh biết khi nào bị rơi xuống.

      Diệp Thần nhìn xuống dưới lồng mười ngón tay lại với nhau, thầm cầu nguyện. Rơi ở nơi nào cũng được, nhưng vạn lần cần rơi ở đây.

      Dường như ông trời nghe được tiếng lòng của cậu, quả cầu *tách* tiếng, cả người vô trọng lực rớt xuống.

      Mặt Diệp Thần soạch cái biến xanh mét, cắn chặt răng, môi trắng bệch. Nếu nơi này là vực thẳm cũng đỡ, cậu có thể dùng nước đệm lưng, nhưng...

      Thân thể nháy mắt chìm xuống mất hút giữa vực thẳm xanh rêu chuyển động luân phiên. Từng tầng lớp da nổi lên tia lạnh lẽo, Diệp Thần cố khống chế dị năng tạo thành lớp màng nước mỏng quanh thân để tránh khỏi muôn vàn vòng xanh uốn lượn dưới vực.

      Bình tĩnh tìm sơ hở giữa các vòng xoắn xanh rêu, Diệp Thần cẩn thận quan sát, chậm rãi nhích từng chút khỏi vị trí ban đầu.

      Có lẽ do lần đầu khống chế theo kiểu này, hoặc do trông thấy hai đạo ánh sáng đỏ ngầu, Diệp Thần bấm loạn vô tình phá vỡ màng chắn bảo vệ, xung quang lập tức bị cuốn chặt lấy gian dư thừa, khí ở lồng ngực bị ép hết ra ngoài.

      Xương có chút chịu nổi đợt chèn ép kinh khủng này, răng rắc, Diệp Thần ngắt mạnh cánh tay ý muốn duy trì tỉnh táo, dị năng ở tâm điền mạnh mẽ khai quật bao bọc lấy thân thể của bảo vệ cậu khỏi những thứ khủng bố bá đạo này, áp lực tăng đẩy xa dần.

      Mọi thứ trong đêm cứ nhạt dần rồi chìm vào bóng tối.

      Lúc Diệp Thần tỉnh lại, bản thân nằm đất khoảng cách xa dòng nước. Tuy trải qua đợt tra tấn như vậy, Diệp Thần rất muốn nghỉ chốc lát, nhưng cậu biết việc trước tiên làm nên là rời khỏi vực thẳm quỷ quái này để tìm mẹ.

      Diệp Thần chống tay ngồi dậy, nhanh chóng vụt chạy để lại dòng nước xa xa lên hỗn độn vòng xanh rêu khổng lồ dưới ánh nắng mặt trời ánh lên tia sáng ngọc bích xinh đẹp.

      Mặc kệ cọ sát trầy da đổ máu, Diệp Thần vẫn cứ chạy mạch. Đơn thuần, cậu chỉ muốn giải toả nỗi lo sợ đêm lăn lộn cùng đám rong rêu kia thôi. Cảm giác bị bóp ngạt khó chịu, đồng thời cũng làm cậu vô cùng hoang mang.

      Những thứ kia đáng sợ, rất kinh tởm!

      *Bịch* chạy chân như bị ai tóm lấy, thân thể chao đảo mất thăng bằng bị kéo lê treo lên lủng lẳng trong trung.

      "Aa.." Trong lòng nhịn được dâng lên tia sợ hãi, kinh hoảng thất thanh. nên là những thứ kia nữa chứ, hồ nước đơn giản thôi cũng là mấy thứ rong rêu chết, tại còn ở trong rừng, muốn thứ gì an lành xuất , quả là vọng tưởng.

      "A, cậu bé, cần sợ hãi." thanh trầm trầm trấn an bất ngờ vang lên, khiến cho Diệp Thần yên tâm ít.

      "Cậu biết nhìn đường sao? quá ngốc. Thực biết làm sao cậu trốn thoát hồ Vạn Xà chạy tới đây." giọng khác mang theo tức giận truyền tới.

      Người đàn ông lúc nãy dùng giọng trấn an Diệp Thần phất tay lên, đợt gió thoáng qua như tụ tập mọi sắc bén, cắt đứt sợi dây trói chân treo lủng lẳng nãy giờ.

      Diệp Thần an toàn hạ đất, liền đứng dậy về phía ta. Người phụ nữ đứng bên ta vừa khôi phục sắc mặt thấy vậy lại nhảy dựng lên mắng:"Cậu là đồ ngu à? thấy cái dây to tướng đó sao? Tang thi hay thú biến dị giẫm phải còn có thể hiểu, cậu thế nhưng hai mắt minh bạch còn đạp lên!!"

      Nghe được người phụ nữ chửi, mặt Diệp Thần tối cúi đầu nhìn sợi dây thắt vòng tròn to dưới chân. Giống như nghe thấy ta gì, lần nữa, người đàn ông kia bất đắc dĩ phải dùng phong nhuận cắt sợi dây giải thoát cho Diệp Thần khỏi số phận bị treo trung.

      "MK, đồ ngu này. Ừm.. những ngu mà còn điếc! Tôi rồi mà còn...aii, sao chúng ta lại bị dính thằng nhóc này chứ. , em tuyệt đối chấp nhận dẫn theo thằng nhóc này. Nếu nó là gánh nặng cũng quá đáng đâu." Người phụ nữ hậm hực lầm bầm.

      Nhưng, cuối cùng Diệp Thần vẫn theo sau bọn họ làm người phụ nữ kia cho ai sắc mặt tốt.

      Vừa người đàn ông tốt bụng vừa giới thiệu:"Tôi là Giai Vĩ, đây là bạn tôi Triển Hi."

      Diệp Thần gật đầu rồi len lén nhìn ra sau thầm:"Cậu nhóc kia sao?"

      "Hử? Cậu cậu nhóc trầm mặc ấy à?" Người đàn ông dò hỏi, cười .

      Diệp Thần nhướng mày nghi hoặc. Chẳng lẽ ngoài cậu ta còn ai khác à?

      Như hiểu được suy nghĩ của Diệp Thần, Giai Vĩ giải thích:"Bởi vì có người có dị năng vô ảnh sau bảo vệ cậu ta." Cho nên dù hai người lớn bọn họ cũng dám động tâm tư lên người cậu ta.

      "A." Diệp Thần a tiếng liền im lặng, dấu vết kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chậm rãi cho đến khi song song với người bạn kia.

      "Cậu tên gì?" Diệp Thần giọng hỏi.

      Im lặng.

      "Tôi hỏi cậu a, cậu tên gì vậy?"

      Lại là im lặng.

      "Xuỳ, cậu trả lời, tôi dừng đâu."

      Đằng trước hai người lắc đầu, muốn cậu nhóc kia mở miệng chuyện, thực quá khó, chậc, hẳn vô vọng mới đúng. Lại , khiến bọn họ thể cảm thán là, thời kì mạt thế, thế nhưng cậu nhóc này vẫn giữ được vẻ trong trẻo, tinh nghịch vui tươi thế này, hiếm a.

      "Này, trả lời tôi . là.." Diệp Thần bĩu môi cúi đầu, càng thụt về phía sau.

      Giai Vĩ thấy vậy, liền lo lắng:"Đừng cuối, nguy hiểm lắm." xong kéo tay dẫn lên đầu.

      Diệp Thần ừ tiếng, cúi đầu bộ dạng buồn bã. Giai Vĩ khẽ cười xoa đầu, an ủi:"Đừng buồn, tập quen . Mạt thế là vậy, nếu có người thân thiện đáp trả, đúng là có vấn đề."

      "Đúng vậy a!" Diệp Thần ngẩng đầu nhìn Giai Vĩ đáp.

      Triển Hi cười nhạo tiếng:"Đơn thuần a." Song lại nghi ngờ nhìn hỏi:"Tôi ra lại rất tò mò, cậu là như thế nào sống sót tới hôm nay."

      Lời của Triển Hi như đâm vào chỗ đau của Diệp Thần, nháy mắt tròng mắt lấp đầy nước mắt, cậu mím môi, nghẹn ngào:"Tôi bị lạc mẹ, tang thi đuổi theo, bất đắc dĩ phải nhảy xuống đây. Dù chết, tôi cũng muốn táng thân trong miệng tang thi."

      "Nhảy xuống hồ Vạn Xà mà còn sống quả là kì tích." Nghe vậy, nụ cười chế giễu của Triển Hi càng đậm hơn.

      Giai Vĩ lắc đầu ra hiệu Triển Hi ý muốn cần đả kích Diệp Thần nữa.

      "Hồ Vạn Xà?" Diệp Thần khó hiểu hỏi.

      "Đúng vậy, dưới vực thẳm chính là hồ Vạn Xà. Chạy ra khỏi đó chính là thoát khỏi cổng chết, em làm sao ra khỏi hồ."

      Sắc mặt Diệp Thần nháy mắt trắng bệch, run tay nắm chặt áo Giai Vĩ:"Ra đó, là, rắn à, vì sao...nó lại.."

      đợi cậu hết câu, Triển Hi lại bắt đầu châm chọc:"Là rắn biến dị a. Cậu nên biết tang thi tại phải là mối lo ngại của nhân loại, trừ phi là tang thi triều. Ngoài ra, động vật biến dị là thứ nguy hiểm nhất nay, đâu cũng có thể đụng ngay mấy con chạy loạn."

      Diệp Thần ngẩn người. Trong lòng mơ hồ nhói đau, tim thắt lại nhịp.

      "Em đừng lo. Dù tại có nhiều động vật biến dị hơn tang thi, nhưng chỉ cần có dị năng lợi hại, phải sợ. với bọn , nhất định bảo vệ em cho tới khi em gặp lại người nhà." Giai Vĩ trấn an .

      Diệp Thần giọng đáp ứng. Thấy biểu tình nhăn nhún trầm mặc của cậu, Giai Vĩ cũng chỉ cho rằng Diệp Thần lo lắng cho quãng đường phía trước.

      Màn đêm buông xuống.

      Bởi vì động vật biến dị gần đây quá lưu hàng, tránh cho muỗi biến dị đốt, Triển Hi tạo ra căn nhà bằng gỗ cho mọi người cùng trú tạm đêm.

      Trong khi mọi người ngủ, Diệp Thần vẫn còn ngồi giường, thần trí tỉnh táo lạ thường, đôi mắt nhuộm tầng thương cảm, chắp hai tay lại với nhau nhìn trời lẩm bẩm:"Mẹ, người ở đâu? Ngoài mẹ, ai tốt với con cả."

      Diệp Thần cứ đắm chìm trong ưu tư hề phát ngoài cậu còn có người khác còn thanh tỉnh, những vậy còn đứng sau lưng cậu lúc lâu rồi mới rời .

      Mà người này ai xa lạ, là cậu nhóc vẫn luôn trầm mặc.

      Ngồi trước cửa sổ gương mặt điển trai dù nét mặt vẫn còn rất non nhưng lại lên phong thái mị hoặc huyền bí khó tả, tuy nhiên ánh mắt lại lạnh lẽo đầy áp bức đến kinh người.

      "Tử Văn thiếu gia." Xung quang yên ắng bỗng vang lên tiếng gọi trầm ấm.

      Im lặng dường như là vô tận, mất lúc sau, cậu nhóc tên Tử Văn mới lên tiếng, thanh từ tính giàu xúc cảm hấp dẫn người chú ý:"Mẹ cậu ta, rốt cục là người như thế nào?"

      Có thể bảo vệ cậu ta tốt đến như vậy, ở thời kì mạt thế, quả rất hiếm hoi. Nếu bảo bọc quá tốt làm cậu ta thích ứng được mạt thế tàn khốc, làm sao cậu ta thân mình chạy khỏi hồ Vạn Xà!?

      "Thiếu gia, cậu đừng buồn. Nếu cậu còn ở bên phu nhân, người nhất định bảo vệ cậu."

      Đáp lại lời người tàn hình, chỉ là khoảng trầm mặc bao la.
      ly sắc thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 15: tại, mọi thứ, chính thức bắt đầu

      Ngày hôm sau, cả đoàn người tiếp tục lên đường.

      Vẫn giống hôm qua, Diệp Thần hề từ bỏ ý định bắt chuyện với cậu bé trầm mặc. Tuy cậu ta hề trả lời, nhưng hiểu sao cậu lại cảm thấy mọi thứ tiến triển tốt.

      Ít nhất, cậu hề thấy đơn. Diệp Thần vốn dĩ là con người độc lập, tự nhiên thấy quá khó khăn trong việc trang trải săn sóc cho chính mình.

      Phải biết rằng, để có thể theo baba, Diệp Thần cậu cũng dễ ức hiếp như vậy, sở dĩ cậu có thể hơi lặng tiếng trốn được. Nhưng tại nguy cơ đầy rẫy khắp nơi, dù cậu có năng lực lợi hại nhường nào, vẫn thể thoát được thế quần công lực đại.

      Họ muốn lợi dụng cậu, nếu thu chút lợi nhuận từ họ cậu lỗ to rồi.

      "Này, mọi người cẩn thận nha. Lối này lầy lội dễ vấp, thậm chí xuất dây leo biến dị." Triển Hi trước dùng dị năng hệ mộc của mình tạo ra lối đầm lầy.

      Diệp Thần gật đầu tỏ vẻ hiểu, dấu vết rút ngắn khoảng cách giữa mình và cậu nhóc trầm mặc. Tử Văn nhướng mày nhìn hành động mờ ám của Diệp Thần, khoé mắt treo lên ý cười nhạt nhoà.

      Hoá ra là như vậy...

      Tử Văn cũng trách nhất Diệp Thần, chỉ là trong lòng có chút thán phục, đến cho cùng là bậc cha mẹ nào mới tôi luyện ra đứa con bậc này.

      Bên tai truyền đến giọng lạnh lùng của Vô Ảnh làm nhanh chóng thanh tỉnh đảo mắt quan sát xung quanh.

      "Aa, nhanh, chạy mau!! Dưới đầm lầy có gì đó, tôi sắp trụ được rồi." Triển Hi sẵn giọng vừa chạy vừa hét lớn, chốc lát mồ hôi nhễ nhại lăn xuống má cho thấy ta căng thẳng mức nào.

      Giai Vĩ chẳng hơi đâu quản giá trị về sau của Diệp Thần như thế nào, mạng là lớn nhất. giữ được, ai hưởng lợi thay đây, cho nên Giai Vĩ mặc kệ cậu sống chết chỉ lòng chuyên tâm chạy trước.

      Mà Diệp Thần cần ai lo vẫn có thể sống tốt. Cậu cúi đầu phân tích nơi giáp tuyến mỏng nhất, tận lực khiến chân chạm đến địa phương đó. Đồng thời vận động sức lực chạy vụt , cũng quên nắm tay Tử Văn kéo theo.

      Tử Văn trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc hơn mình có thể thoải mái lôi kéo chạy cùng. Đây là khí lực lớn cỡ nào a!!?

      *Rắc*

      Chính là tiếng rạn nứt của đường mà Triển Hi tạo ra.

      *Rắc*Rắc*

      xong! Trong đầu vang lên hồi cảnh báo, Diệp Thần hoảng hốt. Khi suýt phải rơi xuống đầm lầy, kịp thời có vật phóng thẳng tắp về cậu từ hai hướng quấn chặt lấy hai chân của cậu.

      Tạo hình tại của Diệp Thần chính là dang hai chân ra hai bên, đầu bị dốc ngược xuống đối diện cùng đầm lầy hôi thối ẩm mốc. Cực kì chật vật, lại thiếu phần khôi hài.

      Diệp Thần trực tiếp bật cười sau khi nhìn thấy Tử Văn nguyên mặt lạnh lạnh giống tư thế của mình nhăn nhó đáng , chút cũng có sợ hãi với kiện bất ngờ này.

      "Haha...cậu xem, lủng lẳng thế này có giống chơi cối xoay gió ?" Diệp Thần cười tít mắt.

      Sau bao tiếng đồng hồ nài nỉ Tử Văn chuyện với mình, nhưng câu đầu tiên cậu nhóc trầm mặc với cậu lại là...."Ngu ngốc!" Đây còn phải chọc tức cậu a.

      "Cậu..!!"



      "Tuyên a di, người đừng quá lo lắng. Thần ca có thể tự lo cho bản thân mà." Hy Chang níu tay áo của Diệp Tuyên Dã mở to mắt tròn xoe an ủi.

      "Ân." Tuyên Dã cúi đầu giọng trả lời. Song lại nhìn Hy Chang nhếch môi cười:"Sao con lại có lòng tin với tiểu Thần như vậy? phải là thích nó rồi đấy chứ?"

      "Tuyên a di lại trêu con." Hy Chang bĩu môi, cầm lấy nhánh tóc mềm mượt của Tuyên Dã nghịch loạn.

      Diệp Tuyên Dã khẽ cười tiếng nhìn lên bầu tời xanh ngát cách bất thường.

      Nếu Diệp Thần đủ bản lĩnh tự bảo vệ chính mình, quá uổng phí công sức mấy tháng năm bồi dưỡng đẩy vào đàn tang thi rồi.

      Song, đáy mắt lại lên tia u .

      Song Nhân đứng từ xa chỉ có thể lắc đầu. Sao bà lại biết Diệp Tuyên Dã vui chứ, bà chỉ hi vọng Hy Chang ở cạnh có thể an ủi tâm trạng của phần nào.

      "Diệp Thần sao. Tôi khẳng định." Song Nhân đặt tay lên vai Tuyên Dã giọng ấm áp trấn an.

      "Đó là con ai chứ!? Dĩ nhiên nó phải có bản đó." Tuyên Dã cười lạnh tiếng. Nếu gặp lại nó mà thiếu miếng thịt nào, từ nó.

      Diệp Thần đáng thương, bị cả ba lẫn mẹ đáng kính của mình ruồng rẫy.

      "A..." Nhìn bộ dạng nhẫn tâm kia của Tuyên Dã tìm ra chút lo lắng nào, lời an ủi của bà khỏi quá thừa thãi a.

      *Roẹt*

      *Oành*

      Tai hơi vểnh nhận thấy bất thường từ xa, Diệp Tuyên Dã mạnh mẽ ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp tia sét màu tím kéo dọc từ đường chân trời xẹt ngang bầu trời. Tia sét màu tím như hiệu ứng đặc biệt tới đâu bầu trời liền biến thành màu đen đặc sệt, phút chốc phản ứng dây truyền cả nền trời bị bao bọc bởi tĩnh chết chóc, nào còn khung trời xanh mát đẹp đẽ ban nãy.

      đối lập ràng giữa hai thời khắc liễn tiếp làm cho lòng người càng bất an thêm hoang mang, dự cảm bất hảo dâng trào.

      Tuyên Dã biến sắc lớn tiếng :"Mau, mau vào xe."

      Chưa từng thấy 'dị nhân phi thường' Tuyên Dã mất bình tĩnh như vậy cả hai khỏi ngẩn người ra, nhưng thân thể lại rất tự giác nghe theo, nhanh chóng mở cửa ngồi vào xe.

      Đến khi an ổn ngồi trong xe họ mới nghe được thầm từ miệng Tuyên Dã:"..thể nào..nhanh như vậy.." Tuy biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ vẻ mặt quỷ dị của , Song Nhân tự chủ ôm chặt Hy Chang vào lòng, vẻ mặt kia nhìn liền biết chuyện sắp xảy ra có gì tốt lành.

      cũng chẳng để tâm Song Nhân cùng Hy Chang trước mặt, hai tay thủ ấn dị năng triệu tập chim hoàng kia.

      Ánh sáng đỏ truyền tới thân hình bé tẹo của hoàng xuất , Tuyên Dã lập tức :"Nhanh dẫn hai mẹ con tìm nơi trú , tạo gian ngăn chặn mọi nguy hiểm."

      Chim gật đầu. Thân hình bé tí nháy mắt biến mất.

      thở hơi dài, qua cửa kính nhìn ánh sáng dần bị độc chiếm bởi bầu trời đen tối như Địa ngục tối tăm, bóng tối như thoát được xiềng xích, tham lam cắn nuốt ánh sáng cuối cùng. Trong lúc đó thanh nho thoát ra khoé miệng của Tuyên Dã, mang theo quyết tuyệt ám trầm:" tại, mọi thứ, chính thức bắt đầu."

      Sau đó, bất kể ai ở mọi nơi đều gục người xuống bất tỉnh. Kể cả tang thi đuổi giết sắp ăn được thịt ngon, cũng ngã quỵ xuống bất động thân thể nằm rạp mặt đất trong tư thế quỳ lạy.

      Trái đất lúc này dường như còn Mặt trời để ý, thế giới còn chút ánh sáng rơi vào bóng tối vô vọng.

      Con người lẫn tang thi, từ giờ khắc này bắt đầu tiến hoá. Mở ra kỉ nguyên mạt thế vĩnh tồn, thời đại dị năng lan rộng.

      Ở nơi nào đó trong thế giới tăm tối vang lên thanh trò chuyện.

      "Lão đại, chẳng vui tí nào. Con tang thi kia suýt cắn được tên mập rồi." Song Hoan bĩu môi dựa vào trai của mình, tay tung hứng viên tinh hạch phát ra ánh sánh nhè trong bóng tối.

      "Đúng vậy. Chỉ tại thời điểm chết tiệt này, chẳng hợp lúc." Thác Viễn gật đầu chửi rủa, tay tiếp nhận tinh hạch Song Hoan ném qua, rồi ném trở về.

      Song Mặc cùng Du Hàn trầm mặc, tuy chơi trò trẻ con ném rồi tiếp, tiếp rồi ném như hai người kia, chỉ cúi đầu vân vê đường nét khối tinh hạch phát dạ quang.

      Với mọi người, thời điểm này là tia cứu vớt hi vọng của nhân loại, nhưng trong mắt thuộc hạ của Dật Ân lại trở thành nhân tố phá đám chuyện vui.

      "Dừng." Dật Ân cuối cùng cũng phải lên tiếng ngăn cấm hành động đùa nghịch của thuộc hạ.

      "Lão đại.." Thác Viễn như đứa trẻ ham vui, cho nên là người đầy tiên lên tiếng kháng nghị.

      "Đừng thế chứ lão đại, biết kéo dài bao lâu, chúng ta chỉ tìm trò tiêu khiển thôi mà." Song Hoan đồng ý kiến với Thác Viễn, nâng giọng bổ sung.

      Song Mặc cùng Du Hàn gật đầu. Tuy nhiên, trong bóng tối mù mịt ai mà thấy được hai người ăn ý gật đầu.

      "Các chú có thể chơi trò gì cũng được, nhưng được đụng vào tinh hạch của tôi." Dật Ân nhắm hờ mắt tựa vào ghế sau, lạnh giọng cảnh cáo.

      "Lão đại người quá bất công a." Kỳ thực muốn lão đại ích kỷ chỉ giữ cho riêng mình chơi. Nhưng Thác Viễn ham vui chứ bồi mạng góp vào.

      "Hừ." Dật Ân hừ lạnh trả lời. Này tiếng động thông báo, tôi bất công sao? Các cậu có thể làm gì nào!?

      "Xuỳ, bỏ bàn tay heo của ra Diệp Thẩm Ni, ai cho chạm vào lão đại." Du Hàn lạnh lẽo .

      "Tôi..tôi.." Diệp Thẩm Ni mím môi uỷ khuất.

      "Sao? Thiếu đàn ông?" Song Mặc trầm thấp giọng cười hỏi.

      " có." Diệp Thẩm Ni cúi đầu an phận. ra, trong bốn thuộc hạ, Song Mặc tuy chuyện gì cũng trầm mặc nhưng, biết, ta là người đáng sợ nhất.

      Kể ra Diệp Thẩm Ni cũng đáng thương, đụng phải mấy người đàn ông gần nữ sắc đành, mà là cực phẩm cứng mềm ăn như đám người Dật Ân, tuyệt nể mặt, trong mắt họ, hề có khái niệm nam nữ.

      Đắc tội chính là chết. Nhân đạo, có trong từ điển của họ!

      Cho nên ngàn vạn lần, ta cũng dám quá lời với thuộc hạ Dật Ân.

      Vì Dật Ân nghỉ ngơi, mấy người tưởng chừng nhơn nhởn vô pháp vô thiên, liền tự giác im lặng.
      ly sắc thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 16: tựa

      Kỷ nguyên mạt thế thứ nhất, mạt thế bùng nổ. Con người rơi vào cảnh cùng cực với khả năng tiến hoá của tang thi và động vật. Mấy tháng sau đó Ám Thiên xảy ra, nhân loại bắt đầu lật lại thế cờ.

      Bảng xếp hạng chuỗi sinh vật:

      Nhân loại - Tang thi - Động vật - Thực vật.

      ------

      Đợi mãi đến khi bầu trời trầm dần hé lộ ánh sáng, dây leo mắc chân hai người bất ngờ buông lỏng. Cả hai hiển nhiên ngờ xảy ra chuyện như vậy, cho nên kịp phòng bị, cuối cùng vẫn rớt xuống đầm lầy.

      Thân thể cả hai từ từ bị nuốt chủng giữa đầm lầy rộng lớn.

      "Đừng động đậy."

      " được cử động."

      xong cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt nghi hoặc, ngờ cả hai đều đồng thanh câu y chang nhau. Kinh nghiệm phong phú cùng độ nhanh nhạy của đối phương cho thấy hai người, ai là người đơn giản.

      khí nhất thời trầm mặc. Bọn họ vẫn chìm xuống.

      Diệp Thần cau mày suy nghĩ. Dị năng của cậu hoàn toàn vô dụng trong trường hợp. Bọn họ sắp ngợp chết, cậu mà gọi nước tới, e rằng chỉ có chết nhanh hơn thôi.

      Tuy nhiên khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tử Văn, trong lòng Diệp Thần bỗng dâng lên cảm giác bất an.

      Chân bỗng dưng tê rần như bị cá rỉa massage. Trong trường hợp khác cậu đương nhiên thích thú hưởng thụ, nhưng đây là mạt thế, bọn họ còn đắm người trong đầm lầy.

      Cá rỉa? Đây tuyệt đối là từ ngữ miêu tả quỷ dị.

      Tử Văn giật giật khoé miệng im lặng nhìn Diệp Thần hồn nhiên phát biểu:"Haha, là cá piranha...tôi chưa bao giờ nhìn qua piranha. Chậc, nhìn xem nó đẹp chưa kìa."

      Piranha mắt đỏ ngầu toát ra hơi thở tử vong nhảy khỏi mặt đầm lầy vẽ đường cong rơi tõm xuống. Piranha biến dị.

      Tử Văn đen mặt. tại chỉ muốn bóp chết cậu. nhiều tốt, trong tình huống này nhiều càng khiến huyết áp người ta tăng đột xuất.

      giờ mà Diệp Thần còn đùa được, chỉ có thể khen câu, em trai tuyệt hảo a!

      Diệp Thần nhìn đám cá Piranha biến dị tung tăng bơi khỏi cảm thán.

      Cá Mặt Quỷ có thể sống trong đầm lầy. Mạt thế vi....diệu a!

      Đối với người trong tình cảnh này còn có thể khen ngợi dáng vẻ của đàn cá sắp ăn thịt mình, Tử Văn cũng thể trông cậy vào cậu ta đưa cả hai thoát khỏi đầm lầy nguy hiểm này.

      "Hoả thiêu." Thanh vừa lọt ra khỏi miệng, đầm lầy từng nơi bị đóm lửa làm rực sáng nhanh chóng lan ra thiêu đốt đàn cá dần tụ tập lại.

      Ánh lửa nhanh đến cũng nhanh bị dập tắt bởi tia lửa toát ra từ mấy cái miệng ghê tởm chỉ còn lại răng nanh sắc nhọn của cá piranha.

      "Đùa à!!!?" Tử Văn suýt nữa hộc máu. Chuyện này khỏi quá li kì ! Chưa đến sinh vật có thể sống trong đầm lầy, mà sinh vật này còn là cá piranha sinh trưởng ở rừng rậm nhiệt đới. Càng phi thường hơn nữa, đám cá biến dị này mang dị năng hoả, rất châm chọc biết !!!!

      Thấy bộ dáng im lặng chịu đả kích của Tử Văn, Diệp Thần tốt bụng an ủi:"Đừng lo. Tôi đưa chúng ta rời khỏi đây."

      Có cậu tôi mới lo đó! Tử Văn liếc mắt nhìn Diệp Thần im lặng

      Diệp Thần tập trung tinh thần tìm kiếm hơi nước rồi tích tụ từng chút từng chút với nhau.

      "Nín thở." Chưa kịp hiểu ý của Diệp Thần, Tử Văn nhận lấy trận sặc sụa.

      Nhìn lại chung quanh, tất cả bị bao phủ bởi màn nước. Xung quanh chỗ hai người chìm xuống được cỗ khí xanh dịu bao phủ.

      Tử Văn híp mắt nhìn dị trạng trước mặt.

      Khối nước bất ngờ ập xuống cùng với lượng nước trong đầm lầy tụ tập lại dâng cao, thân thể của cả hai từ từ được nâng lên bởi đàn cá piranha tập trung đắm vào dòng nước mát rượi.

      Khi hoàn hảo đứng vững bờ, Tử Văn vẫn có chút tin được. Có thể giúp bọn họ trở lại bờ đất tất cả đều nhờ công lao của đàn cá kia.

      *Phịch* Diệp Thần ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đẫm trán. Tử Văn đỡ Diệp Thần ngồi dậy, khó hiểu hỏi:"Sao từ đầu.." Chung quy rất khó hiểu, tại sao từ đầu cậu trực tiếp dùng nước nâng cả hai lên.

      "Quá ít nước, phần lớn nước tôi lấy từ hồ Vạn Xà, cho nên khi dịch dời về đến đây tôi thể khống chế biến cứng nó. Vì vậy chỉ có thể nhờ vào đám piranha tụ thành đàn trợ lực cho nước." Về phần tại sao chúng nó lại đâm đầu vào nước trong khi mang dị năng hoả, có lẽ là do nước hồ Vạn Xà rất có lợi với chúng. Đám rắn ở đó phải là minh chứng tốt nhất sao.

      Cuối cùng vẫn là dị năng đủ, may mắn mấy ngày qua bị mẹ dạy dỗ, nếu e rằng thể kiên trì.

      Nếu là mấy ngày trước, có chết cũng nghĩ cách huấn luyện biến thái của mẹ giúp mình nhiều như vậy. Khụ... tại cậu có điểm nhớ nhung kì huấn luyện của mẹ. Dù cậu kiệt sức, vẫn có mẹ tương trợ, nhưng bây giờ chỉ cần lơ lỏng liền chết chỗ chôn.

      "Uy.." Tử Văn lay lay người Diệp Thần. Cậu miễn cưỡng lên tinh thần nhìn sang Tử Văn, hỏi:"Sao?"

      " tiếp." Tử Văn nhíu mày . Nơi này nên ở lâu. Trong rừng tức là còn nguy hiểm.

      Diệp Thần gật đầu tán thành. Buông Tử Văn ra tự thân đứng dậy, bỗng sực nhớ hỏi:"Người tàn hình sau cậu đâu?"

      Tử Văn trả lời cậu mà đưa tay chỉ về hướng đó dần bóng dáng hai người Giai Vĩ và Triển Hi lơ lửng bị ném mạnh xuống đất.

      "Vô Ảnh, ném." Mắt liếc sang đầm lầy, Tử Văn khẽ .

      "Đừng mà...tha..a..cho chúng tôi ..cầu xin..cậu.." Triển Hi bật khóc nức nở níu lấy vạt áo của Giai Vĩ xanh mặt đươc lời nào.

      Cuối cùng cả hai người họ vẫn bị ném xuống đầm lầy, phản ứng đầu tiên của hai người chính là vùng vẫy, càng giãy dụa càng chìm nhanh hơn. Biết họ cứu mình, Triển Hi chanh chua chửi rủa:"Phụt...mẹ nó...mày là đồ chó chết..vô tâm..tao mà thoát được tao giết mày..á...á...aaaa!!!"

      thanh này hiển nhiên là bị cá piranha cắn rồi. Sau đó, là im lặng.

      "Aiii..." Diệp Thần thở dài. Cái thở dài này thu hút ngay tầm chú ý của Tử Văn, nhếch môi cười:"Đau lòng cho họ?"

      " phải. Trừng phạt như vậy, quá nhàng rồi." Họ ban đầu còn muốn lừa gạt lợi dụng cậu, đến lúc nguy hiểm bỏ cậu chạy trước. Để cá piranha cắn chết. nhàng a.

      Tử Văn ngẩng đầu nhìn trời, lẽ ra nên trông mong lời tốt đẹp gì từ cậu. Cái tên vô tâm vô phế này... nên đoán trước rồi chứ, muốn Diệp Thần cho lòng thương hại, ..là chuyện viễn vong.

      "."

      Ba người hai đứa trẻ chưa tới 10 tuổi cùng với người tàng hình tiếp tục lên đường.

      đến gần trưa, Diệp Thần ngồi phịch xuống than vãn:"Tôi đói, Văn Văn."

      Tử Văn liếc nhìn Diệp Thần phun ra hai chữ:"Chịu đựng."

      "Ặc..." Diệp Thần cúi đầu buồn bã nhìn đất, lẩm bẩm:"Tôi chưa bao giờ phải chịu đói như vậy..." Dù mạt thế nhưng cậu vẫn giữ nguyên quy tắc ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc. Trừ lúc làm người tiên phong chém giết tang thi, cơ hồ cuộc sống rất sung túc, thoải mái...aii, sao đến bây giờ cậu mới nhận ra.llll

      Tử Văn trừng mắt nhìn biểu tình đáng đánh đòn của người bên cạnh. Tên nhóc này rất ràng bị mẹ mình nuông chiều hư rồi.

      *Rầm*

      Hả? Diệp Thần nghiêng tai lắng nghe.

      *Rầm*

      Cậu gãi đầu cau mày lại. Đây là chuyện gì a?

      "Còn ngây ngô cái gì.." Tử Văn hốt hoảng nắm tay Diệp Thần kéo chạy về phía cái cây gần nhất.

      Chưa để Diệp Thần kịp định hình bị Tử Văn quát:"Leo lên."

      Diệp Thần nghiến răng thầm hận, nhanh chân leo lên cây theo lời của . Từ khi rơi xuống đây chẳng có chuyện gì tốt lành.

      Khi hai người yên ổn ngồi cây, thanh kia ngày lớn dần, càng lúc càng gần.

      Trong tầm mắt của hai người dần ra bóng dáng động vật.

      Lúc này Diệp Thần nhịn được chửi rủa:"Có đùa vậy. Tôi còn chưa ăn cơm trưa nữa. Đói chết mà còn gặp thứ quỷ này. Lão thiên gia ông có để cho người ta sống !!"

      thanh phẫn nộ của Diệp Thần nhất thời vang vọng truyền rất xa, ngoài dự liệu, thứ quỷ trong miệng Diệp Thần ngẩng đầu lên đúng vị trí họ trú ngụ nhìn chằm chằm.

      *Bốp* Tử Văn dùng sức đập lên gáy Diệp Thần, mặt lạnh :"Cậu phát tiết đủ chưa?"

      Thấy hàn khí nhè bên cạnh cùng ánh mắt chăm chú của 'thứ quỷ' bên dưới, Diệp Thần câm nín gật đầu.

      "Tự giải quyết cho tốt. Tôi ngủ." Giọng Tử Văn bằng phẵng truyền vào tai, tựa vào thân cây nhắm mắt ngủ.

      "Hu...hu...Văn Văn đừng đối xử với tôi như vậy mà!!!!!!" Diệp Thần ai oán gào hét. Sáng giờ cậu còn chưa ăn gì hết có được hay !!?

      "Tự cậu chuốc lấy." Sau khi nhàng bâng quơ câu, hơi thở Tử Văn đều đều. Hiển nhiên là ngủ.

      X! Cuộc đời đúng là bể khổ mà!!! Khắp nơi bị mẹ áp chế, vừa thoát lúc liền phải chịu đựng chủ nghĩa phát-xít Tử Văn.

      Giống như hài lòng thái độ bơ vô tư của Diệp Thần, 'thứ quỷ' nhất thời tức giận rống lên.

      "Được rồi..bình tĩnh nào bạn.." Diệp Thần cây trấn an con vật phía dưới.

      Lại rống tiếng nữa.

      "Này, mày sợ đau họng à?" Diệp Thần càm ràm. Trong lòng thầm đắc chí, xuống cũng chẳng sao, cậu tin là nó trèo lên cây.

      Tiếp tục rống.

      "Nếu cậu làm nó im mồm, tôi đạp cậu xuống." Người tưởng rằng ngủ cất giọng cảnh cáo. Đừng cho rằng biết cậu câu giờ.

      "Aiii, được rồi." Diệp Thần bất đắc dĩ nhận mệnh, từ từ tuột xuống.

      Lại rống.

      Diệp Thần giơ tay mắng:"Im nào. thấy tao xuống à?"

      Sao ai cũng ức hiếp vậy chứ!!??
      ly sắc thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 17: Đùa bỡn

      Tử Văn mặc kệ Diệp Thần sống chết, trước tiên ngủ mới phải đạo.

      Trước mạt thế chưa từng có giấc ngủ nào yên ổn như tại. Tất cả như tan ra. Rất nhàng. Rất thư thái.

      Mọi thứ tóm gọn trong hai chữ---bình yên.

      Đối với mạt thế, hai chữ này quả rất xa xỉ. phải giờ giờ khắc khắc trốn tránh tang thi là đại chiến sinh tử, nào có ai an lành ngủ như .

      Ngủ đủ giấc Tử Văn tỉnh dậy, chính xác hơn là bị mùi thức ăn hấp dẫn cửa bụng trống rỗng, thể tỉnh.

      Trời sụp tối. Tử Văn ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy. Mà tại sao ai kêu dậy?

      Tử Văn nhảy từ cây xuống, dưới ánh lửa chập chờn có thể thấy được gương mặt non nớt thiếu phần lạnh lùng của Diệp Thần. Góc cạnh cũng rất rắn rỏi, nhưng chưa trưởng thành nhìn chung quy vẫn thấy được nét tinh ranh trong sáng của đứa trẻ.

      Từng đường nét khuôn mặt rất quen thuộc, nhưng vẫn nhớ ra gặp qua cậu ở đâu. Tử Văn nghĩ ra đành từ bỏ vấn đế này, mở miệng hỏi:"Cậu lấy thức ăn ở đâu?"

      Diệp Thần bỏ ra chút thời gian trả lời , song lại cắn miếng thịt tinh tế nhai.

      "Động vật."

      Thấy cậu háu ăn như vậy, liền biết giải quyết thứ quỷ kia rất vất vả nên cũng hỏi nữa, xé miếng thịt xiên que bỏ vào miệng.

      Cả hai im lặng, chậm rãi giải quyết bữa tối.

      Diệp Thần chợt hỏi:"Vô Ảnh, ta ăn sao?"

      Tử Văn trầm mặc. lúc sau mới giải thích:" ta, tại, có thể so với phân tử. Thân thể bị phân giải, biến trong suốt." Cho nên cái gì cũng còn, chi ăn uống. Đó là may mắn, cũng là bất hạnh. bị thương tổn bởi bất kì sinh vật nào, nhưng sống mà vô hình chẳng khác khí còn ý nghĩa sao?

      "Ồ." Diệp Thần gật đầu, hiểu.

      "Ăn ngon lắm. Về sau, ăn uống cậu phụ trách." Tử Văn lau miệng, hạ quyết định.

      " ? muốn?" Diệp Thần nhếch môi bí hiểm hỏi lại lần nữa.

      Tử Văn híp mắt nhíu mày nhìn bộ dáng bí hiểm pha chút hả hê của Diệp Thần, có điều mờ ám?

      " có thấy thứ quỷ hồi chiều ?" Diệp Thần mỉm cười gợi chuyện.

      Tử Văn gật đầu. Song câu tiếp theo của cậu trực tiếp hoá giải bất an của , biến nó thành ác mộng.

      "Thịt ban nãy ăn....là nó." Diệp Thần nhàng bâng quơ, trong giọng khó nhận ra chút hả hê.

      Tay lau miệng cứng đờ, Tử Văn liên tưởng lại bộ dáng thứ quỷ.

      - Đầu của tê giác nhô lên sừng cứng rắn. Mặt sư tử thối nát nhưng vẫn che được thần sắc hung tợn. Thân khỉ gầy còm bọc xương. Đuôi của ngựa dựng đứng lên như đồng hồ quả lắc vẩy qua lại. Tứ chi thuộc về nhà voi nhưng ngón tay lại chia đủ năm ngón chống mặt đất. Nếu Diệp Thần xuống chống chế nó, nó hiển nhiên leo lên ăn sạch hai người bọn họ.

      Bụng truyền tới hồi quằn quại, Tử Văn ngã sang bên phun ra, sắc mặt trắng bệch, môi run run.

      Để miêu tả tâm trạng của Tử Văn bây giờ, có thể dùng câu---'Khóc ra nước mắt, tởm nên lời.'

      Tử Văn nôn hồi mới đứng dậy, kích động chỉ vào mặt Diệp Thần:"Tôi giết cậu a!" xong nhảy bổ vào chỗ Diệp Thần ngồi.

      Vạn lần ngờ đến chính là Diệp Thần vui sướng khi người gặp hoạ kịp phản ứng chỉ có thể ngây ngốc nhìn Tử Văn nhào người qua đây.

      Cánh môi hai người rất chuẩn xác dính chặt chỗ.

      Tử Văn vui vẻ trao đổi vòng trong miệng Diệp Thần mới lui ra cách khoảng xa tươi cười. Còn đâu bộ dạng nôn mửa xanh xao khi nãy.

      Diệp Thần hung hăng lau miệng phun nước bọt ra ngoài.

      "MK! Tử Văn, chán sống rồi hả!" Diệp Thần nghiến răng mắng. Tiếp tục phun nước bọt, hòng muốn tống khứ mùi tanh trong miệng mình ra ngoài.

      Tên đáng chết!

      Huhu, mẹ ơi, có người ức hiếp con kìa!!

      Tay thả đợt nước mãnh liệt bay qua, Tử Văn nhịn cười né sang bên phóng chùm lửa đáp trả.

      Lửa nước giao thoa, khí xì xèo bốc hơi mất hút.

      Tử Văn vừa nhếch môi cười bị dòng nước dội thẳng từ đỉnh đầu xuống. Nụ cười tắt ngấm.

      Diệp Thần phủi tay cười đắc ý:"Haha, thế nào? Tôi rất lợi hại, đúng ?"

      Tử Văn gật đầu mỉm cười cất bước lại gần Diệp Thần giọng trả lời:"Phải...rất lợi hại a."

      "Này...này, tới đây làm gì hả?" Diệp Thần hốt hoảng lùi ra sau, đúng hơn là Tử Văn tiến bước, cậu lết lại đằng sau khoảng.

      Tử Văn đến gần Diệp Thần, khuỵu chân xuống ngồi trước mặt cậu, tay cố định cho cậu nhúc nhích tay đặt lên má cậu, ánh mắt u ám :"Lợi hại đến mức để thứ kia làm bị thương?"

      Diệp Thần ngẩn người nhìn Tử Văn. Cậu thế nào lại quên, bên cạnh còn có Vô Ảnh, dù có trời tối ánh lửa mờ cũng thể qua mắt được Tử Văn.

      "Đau..." Diệp Thần nghiêng đầu né tránh bàn tay sờ mó má mình.

      "Yên." Tử Văn trầm giọng quát. Sau đó tay bất ngờ xuất lọ thuốc mỡ, nhàng thoa lên chỗ xưng tím tích tụ máu bầm thoạt nhìn rất doạ người.

      Thấy thoa thuốc cho mình, cậu cũng tránh nữa ngoan ngoãn ngồi yên.

      Xung quang thoáng yên lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng sột soạt của gió và lá cây ma sát khí hoàn toàn tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, còn có hơi thở từ khoảng trống vô hình - Vô Ảnh.

      chịu được ban đêm trong cánh rừng hoang vắng lại còn rất tĩnh mịch, cho nên Diệp Thần là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu khí này.

      "Văn Văn, gian?" Diệp Thần bằng giọng khẳng định. Cậu có nhận thức về gian cho nên biết rất về cái này. Vậy gian của Tử Văn cũng giống mẹ, đúng ?

      "Ừ."

      "Vậy là chúng ta sợ chết đói rồi." Diệp Thần nhếch môi cười.

      Rất hồn nhiên a! Tử Văn nhướng mày ngược lại:"Chúng ta? Ồ, dĩ nhiên chúng ta này bao gồm cậu rồi."

      "Tôi nấu ăn!" Diệp Thần cau mày .

      "Tôi ngu ngốc như vậy?" Để cậu có cơ hội ám toán tuỳ lúc. Tử Văn mỉm cười hỏi.

      Diệp Thần ngu ngốc hiển nhiên hiểu được ý của , cậu lập tức nhảy vồ lên ôm chân , chân chó cười :"Văn Văn, tôi sai rồi a! Tôi có thể nấu rất nhiều món ngon, nên bỏ qua kỳ tài như tôi nha."

      Tử Văn rút chân lại hờ hững cười:"Tôi cũng có thể tự nấu."

      "Oa.. thể đối xử với tôi như vậy, Văn Văn....a...!" Diệp Thần mếu máo.

      Này thành công làm cho Tử Văn cau mày khó chịu:"Bỏ xưng hô kia ." Văn Văn gì chứ, nổi cả da gà.

      "Lời này có thể xem là đồng ý rồi?"

      "Ừ..."

      Nghe được đáp án mình cần, Diệp Thần lập tức trở mặt ngồi dậy phủi bụi, xé miếng thịt vui vẻ ăn tiếp.

      "... ...."

      Vài giây sau, Tử Văn nghi hoặc nhìn cậu:"Cậu thực dám ăn?"

      "Tại sao ? Thịt lợn rừng hiếm lắm đó." ăn ngon lành nghe Tử Văn hỏi, cậu theo phản xạ trả lời cũng kịp suy xét hậu quả của những lời này.

      Ba giây im lặng...

      "Diệp Thần, cậu khá lắm. Vô Ảnh khá lắm. Hai người các người đều rất tốt."

      "Aaa..."

      "Tôi sai rồi~"

      ......


      "Tuyên a di..." Hy Chang lo lắng hô tiếng.

      "Hử?" Tuyên Dã ngước đầu nhìn bé.

      "Người đừng quá lo lắng. Thần ca sớm trở lại thôi." Hy Chang cầm tay Tuyên Dã giọng an ủi.

      "Ta khi nào lo cho ?" Tuyên Dã bộ dạng sao cả nhướng mày nghi hoặc hỏi.

      "Nhưng..." Đúng là Tuyên a di có điểm nào lo cho an nguy của Diệp Thần ca, nhưng bà từng , lo lắng u sầu suy nghĩ nhiều có tóc bạc...vậy Tuyên a di sao?

      nghĩ Tuyên a di là người lãnh tình như thế đâu. Bà thường có loại người trong ngoài đồng nhất, Tuyên a di chính là người này nhưng hướng về phía tích cực, chính là, ngoài lạnh trong ấm!

      Vì vậy, Tuyên a di nhất định rất lo lắng cho Diệp Thần ca!

      Diệp Tuyên Dã khẽ cười xoa đầu Hy Chang. thế nào để cho đứa con nít an ủi mình chứ. Hơn nữa, dù mạt thế tàn khốc, nhưng có thể giữ được đức tính lại càng tốt!

      nên vì môi trường bất kì mà biện minh cho giả dối của bản thân!

      ghét lương thiện, nhưng lại phản cảm với lòng tốt của Hy Chang. kì lạ.

      "A di...Thần ca lợi hại như vậy, nhất định có chuyện gì." Với lòng tin của bé dành cho Diệp Thần, Hy Chang khẳng định .

      "Được rồi. Chúng ta bàn về vấn đề này nữa. Nhân bà vẫn chưa tỉnh sao?" Tuyên Dã híp mắt tính toán.

      "Chưa a, a di tại sao bà chưa tỉnh?" Bà ngủ hai ngày rồi, Tuyên a di cũng bà rất khoẻ, vậy tại sao bà tỉnh lại.

      "....." Làm sao biết được chứ! Nhưng với tình trạng của Song Nhân, khẳng định bà ta nhất định trở thành song hệ dị năng giả!

      "A di, con rất nhớ baba." Hy Chang kéo áo Tuyên Dã giật giật, đáng thương .

      "Chúng ta rất nhanh về thủ đô." Tuyên Dã hứa hẹn sẵn ngăn chặn cái miệng có khả năng phun mười vạn câu than hỏi của Hy Chang. Trong lòng buồn phiền thôi, con nhóc này ban đầu ràng rất rụt rè, tại thế nào lại biến thành nhiều lời như vậy a.

      Song Nhân, bà nhanh tỉnh . Tôi sắp chịu hết nổi rồi. (=o:)||

      Hơn nữa, còn phải thu thập vật tư. gian dự trữ nhưng lại chưa từng bước vào đó được, tóm gọn chính là bị chặn vào gian được.

      Cho nên biết được bên trong còn bao nhiêu đồ ăn, mà ăn mãi cũng hết, thà dư còn hơn là thiếu! có ai chê thức ăn quá nhiều đúng ?

      Vì vậy tôn chỉ tại của Diệp Tuyên Dã chỉ có bốn chữ----thu gom vật tư.

      "A di, a di!" Hy Chang sốt ruột chọt tay Tuyên Dã gọi.

      "Sao?" giật mình vội thanh tỉnh nghiêng đầu nhìn Hy Chang hỏi.

      "A di, có người chặn đường phía trước." Hy Chang nhíu mày chỉ.

      "Hả?" Khoé môi Tuyên Dã giật , khoảng đường trống trước mặt có ai cơ?

      "A di, người dừng lại . Coi chừng đâm vào người ta bây giờ." Hy Chang gấp gáp giục .

      Đổ mồ hôi ==|. ngờ mạt thế cũng thịnh hành giới tâm linh.

      Tuy nhìn thấy ai, nhưng Tuyên Dã biết thực lực của Thần phương rất huyền diệu cho nên theo lời của Hy Chang đạp phanh.

      Phanh gấp kéo vệt dài mặt đường.

      Giữa trưa yên tĩnh, thanh đặc biệt vang vọng.

      Diệp Tuyên Dã lại phen đổ mồ hôi. tại chỉ hy vọng người mà Hy Chang nhìn thấy nhanh chóng rời hoặc lên xe, bằng chỉ còn cách đâm tới.

      Con đường này a, là đặc biệt nhạy cảm đấy!

      "Hy Chang..." giọng nhắc nhở bé, nên cân nhắc thiệt hơn, mạt thế, người vì lòng tốt rất dễ mang hoạ vào thân!

      *Lạch*Cạch* Tiếng cửa xe đóng mở truyền tới tai, Diệp Tuyên Dã lập tức dậm phanh vụt chạy .

      Xe vừa chạy khoảng 5m, chỗ ban nãy lập tức dày đặc đàn tang thi vồ tới, mơ hồ còn có làn khói lửa bốc lên.

      hít hơi sâu, cố gắng bình tĩnh.

      qua Ám Thiên, tang thi đường tiến hoá dị năng thông thuận. Cho nên đụng phải tang thi triều, cũng còn đơn giản như trước nữa.

      Huống chi tại, mình đơn thân, căn bản thể chống đỡ nổi!
      ly sắc thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 18: Ôn Phi Dương

      Ánh mắt Tuyên Dã nhìn về phía trước con đường, tập trung lái xe. Khoé miệng hờ hững nhếch lên lạnh giọng quát:"Nhanh thân. , cút cho tôi."

      Bị thanh rét lạnh của Diệp Tuyên Dã ảnh hưởng, thân hình dần lộ.

      Người đàn ông ngồi yên ổn ở ghế phụ bên cạnh Hy Chang. Mái tóc nâu bồng bềnh, gương mặt rất chi dịu dàng nụ cười có phần ấm áp, sơ bộ nét mặt có thể thấy ta là người tốt.

      Tuy nhiên, đàn ông sao lại có nét mặt đó chứ! Thực làm cho phụ nữ ghen tỵ chết. Ôn nhu ấm áp, là ôn nhu đó!

      Nếu có được vẻ mặt dễ thân như vậy, tiểu Thần cũng cần mỗi lần nhìn thấy liền bỏ chạy! Xem như sinh vật khủng bố đối đãi...

      TMD! Tuyên Dã trực tiếp nhận xét: hài lòng.

      "Chú xinh đẹp, chú có thể biến hình sao?" Hy Chang lập tức sáp lại, dùng đôi mắt to ngây thơ hỏi.

      " phải. Là dị năng hoá hình." Người đàn ông khẽ cười, xoa đầu Hy Chang . Bộ dạng thân thiết vừa gặp như quen lâu làm cho Diệp Tuyên Dã càng ngứa mắt.

      "Chú giỏi a." Hy Chang chắp hai tay ngưỡng mộ. Bong bóng trái tim bay tán loạn.

      "Hừ. Có giỏi đừng chặn đường, tự mình chạy . Tại mà thu hút tang thi triều." Tuyên Dã sẵn giọng khinh miệt. cực thích loại đàn ông này, rất rất chán ghét!

      "Đúng là lỗi của tôi. xin lỗi." Người đàn ông giọng thành xin lỗi.

      "Vậy xuống giải quyết chúng ." Diệp Tuyên Dã nở nụ cười, vứt ánh mắt ám hiệu ta nhìn đằng sau.

      Người đàn ông nhíu mày á khẩu. Bởi vì, qua kính hậu có thể thấy được làn tang thi dày đặc khói lửa chạy theo sau.

      Chính là có điểm khâm phục người phụ nữ trước mắt, trấn tỉnh như vậy, còn rất thản nhiên đàm luận cùng sẵn tiện đào hố trực chờ nhảy vào.

      Xem ra thể giải quyết rồi.

      vừa động, Hy Chang lập tức nhảy vồ tới ôm chặt tay mắt long lanh nhìn Diệp Tuyên Dã:"Tuyên a di, đừng làm vậy a. Chú xinh đẹp chết mất."

      "Ồ." khẽ cười rộ tiếng, giây sau liền mặt lạnh ra lệnh:"Vậy Hy Chang giải quyết ."

      Hy Chang câm nín. Sau cười rực rỡ với :"Chú xinh đẹp, là người đàn ông phải biết tự giải quyết chuyện mình gây ra."

      Quả nhiên phàm là người theo Diệp Tuyên Dã, thể ti bỉ! Còn học được đức tính tốt bậc này, rất có triển vọng a!

      Tuyên Dã cho Hy Chang ánh mắt tán thưởng.

      Người đàn ông bất đắc dĩ cười. Đương nhiên cần giúp đỡ của , tự có thể giải quyết được. Chẳng qua tại bị thương, có lẽ...

      "Tôi là Ôn Phi Dương. Nếu tôi chết, nhớ lập phần mộ cho tôi." Dứt lời, Ôn Phi Dương leo ra khỏi xe, đứng vững nóc xe phóng ra dị năng trấn áp.

      Sắc mặt Tuyên Dã lập tức trầm xuống:"Hy Chang, con ra giúp đỡ người ta. Kéo chú xinh đẹp chết, con phải rất đau lòng sao?" kéo khoé miệng ngọt lời dụ dỗ.

      "Đúng vậy. Tuyên a di, con liền ." Trong lòng thầm reo, Tuyên a di là tốt bụng nhất mà.

      Lại thêm con bé đáng thương, đều bị Tuyên Dã lừa đảo. Hai chữ tốt bụng, chút cũng dính dáng đến Tuyên Dã.

      Bé thông qua cửa sổ, linh kết với rừng cây dọc hai bên đường, nén chặt hai tay. Mắt chăm chú nhìn hành động của Ôn Phi Dương.

      Mắt Hy Chang loé sáng. Chú xinh đẹp hệ băng? Nhìn Ôn Phi Dương đóng băng từng nhóm tang thi xông lên, những tang thi bị đóng băng nháy mắt vỡ nát từng hạt tuyết bay ngược trở lại đàn tang thi nhào tới quyết tâm đuổi theo.

      hạt tuyết thế nhưng xuyên qua thân thể của tang thi cấp cao, kích diệt!

      Hy Chang há hốc mồm quên cả hành động, đến khi lời nhắc nhở truyền đến bé mới thức tỉnh niết chặt bàn tay nắm lại, đồng thời hô to:"Chú xinh đẹp, nhanh nằm sát lên nóc xe."

      Ôn Phi Dương theo lời của Hy Chang làm theo. Bên tai đột ngột vang lên tiếng răng rắc vỡ nát, khi quay đầu lại giữa con đường chỉ còn lại vết máu đen dày đặc cùng mùi hôi thối tanh tưởi, thân cây hai bên đường dần khôi phục lại trạng thái vô tri bình thường.

      Giống như vật linh tính đánh nát đàn tang thi vừa rồi, phải là những cây cổ thụ xanh ươm tầm thường này.

      Khoé môi Ôn Phi Dương nhịn được co rúm. a, nên xem thường trẻ con. Nhìn , kích đàn tang thi đều được giảu quyết. So với , còn muốn lợi hại hơn a.

      "Hy, ngồi vững." Thanh đạm bạc giọng nhắc nhở.

      Hy Chang đáp tiếng:"Vâng." Rồi ngã phịch xuống ghế, mồ hôi trán rỉ ra, môi trắng bệch, tay run run.

      Ôn Phi Dương thông qua cửa sổ mở nhảy vào trong xe, trông thấy trạng của Hy Chang mới hiểu. Đó là chiêu thức lợi hại, nhưng có ai ở cạnh khi dùng chẳng khác nào lấy mạng cược.

      nhịn được đau lòng :" làm sao lại để đứa bé trở giúp, nghĩ bản thân là đội trưởng liền coi thường đồng đội à."

      Nghe trách, Tuyên Dã chỉ nhếch môi nhàn nhạt :"Đừng quên đây là xe của ai. Hơn nữa, bản thân phải để đứa bé giúp, tự xem lại mình ."

      Đúng! Chính có tư cách gì người khác. Ôn Phi Dương cúi đầu nắm chặt tay, trầm mặc.

      Hy Chang nhợt nhạt cười:"Chú xinh đẹp đừng buồn. Cháu sao. Tuyên a di rất tốt."

      *Rống*

      Tuyên Dã nghiêng đầu trong mắt loé lên tia ác liệt, cười lạnh.

      "Bám chắc."

      Hy Chang vừa nghe Tuyên Dã lập tức ôm chặt Song Nhân tựa sát vào ghế. Chưa kịp hiểu có ý gì Ôn Phi Dương theo phản xạ nâng cao trạng thái ngồi vững.

      Xe báo trước bất ngờ bay lên, được bao bọc trong khối cầu thuỷ tinh trong suốt lơ lửng .

      Chỗ vừa rồi lên đàn tang thi biến dị, con số đến hàng trăm làm cho Ôn Phi Dương biến sắc. Lại liếc nhìn Hy Chang vẫn giữ nguyên bình tĩnh, kinh ngạc nhíu mày.

      Ngay cả đứa bé cũng đơn giản như tưởng....người xe này thực bất thường. Điều này cũng cho thấy năng lực của đội ngũ đơn giản ba người này. Hơn nữa, tình huống này, có vẻ phải lần đầu.

      Tuyên Dã khẽ mấp môi, đôi mắt tím lưu ly sóng sánh lên tia sáng nhạt.

      *Boom*

      Bên dưới phát ra tia lửa từng lá cây rơi xuống như chất xúc tác phát nổ mảnh tàn hoang. Bụi tản , nhưng lại hề có tia khói nào cả.

      phải hệ hoả!? Vậy dẫn lửa ở đâu?

      Đây là dị năng gì?

      Ôn Phi Dương hoang mang, đôi mắt khoá chặt hình bóng người phụ nữ ngồi ở ghế lái.

      Hy Chang hốt hoảng ngồi dậy, thút thít:"Tuyên a di, về sau người đừng làm vậy nữa." Bé cũng phải ngây thơ hiểu đời, qua vài lần Tuyên a di sử dụng dị năng biến đổi. Mái tóc đen tuyền của Tuyên a di cũng dần chuyển sang màu trắng tuyết, màu trắng tuyết tuy rất đẹp nhưng đó cũng là biểu của sinh mệnh con người dần tiêu hao, bé rất đau lòng a.

      Tuyên Dã cười cười cho là đúng, muốn giải thích chút dư quang thấy Ôn Phi Dương lập tức im lặng chỉ vươn tay xoa đầu an ủi Hy Chang tỏ vẻ sao.

      Hy Chang buồn bực:"Tại sao bà chưa tỉnh a." Nếu bà tỉnh, nhất định có thể khuyên được Tuyên a di rồi.

      Tuyên Dã đổ mồ hôi. Lại bắt đầu nữa rồi.

      Mắt thấy Ôn Phi Dương nhắm mắt dưỡng thần, tia tính toán lướt qua.

      Haha, về sau có thể quăng con bé này cho ta, xem ta thế nào duy trì được bộ dáng ôn nhu giả tạo đó.

      Diệp Tuyên Dã a, rất phúc hậu nha.






      "Tiểu , chúng ta còn cách Tuyên a di bao xa?" Bé buồn bực hỏi.

      *Chíp* Chim qua biến dị càng teo lại, bộ lông màu đỏ bao phủ thân hình bé tí. Chiếc mỏn màu xanh băng mở ra kêu tiếng.

      "Hừ, nhìn mi thực quỷ dị. Tiểu ngu ngốc, nếu ngươi còn dẫn bọn ta vòng, ta nhất định làm thịt ngươi. Lâu rồi ta chưa ăn thịt, còn có thịt chim biến dị biết có mùi vị gì?" Bé cúi đầu nhìn con chim bé tí tay lẩm bẩm.

      Bị ánh nhìn rực lửa chiếu tướng tiểu kêu hai tiếng. Tựa như chê trách bé. Ngươi nha, lớn như vậy còn tha cho ta, ta teo tóp như vậy rồi.

      "Tiểu Vi, đừng vặt lông nó nữa. Nó chỉ nghe theo Tuyên thôi." Người phụ nữ ngồi nấu ăn bật cười .

      Như hiểu được lời người phụ nữ, tiểu ngáp tiếng, cất cánh bay qua chỗ người phụ nữ.

      "Hừ. Mẹ Ly, tiểu khinh thường con." bé bĩu môi vui.

      Đúng vậy, bé này chính là Mẫn Vi còn mẹ Ly trong miệng ai khác ngoài Thiên Ly.

      "Ai bảo mi chẳng có tư cách để nó tôn trọng." Bối Kiều bên ngồi nhấm nháp thức ăn châm chọc.

      "Chú chọc con là chú vui hả." Mẫn Vi trừng mắt nhìn Bối Kiều.

      "Làm ơn cho tí muối ." Thiên Ly lắc đầu nhìn đối thoại của hai người. Ngày nào cũng vậy, chán sao.

      "Chú đừng chuyện thiếu muối như vậy a. Đó là cách chuyện với trẻ con sao, chú làm tổn thương tinh thần thuần khiết của con nha." Mẫn Vi thương cảm .

      Bối Kiều vứt ánh mắt ngu ngốc cho Mẫn Vi, cầm lọ muối đưa qua chỗ Thiên Ly.

      Thiên Ly nhận lấy rắc lên con thỏ trần trụi bị xiên qua quay đều ngọn lửa.

      Mặt Mẫn Vi thối hoắc.

      Bối Kiều cười nhạt:"Có dị năng niệm lực rồi cũng tự bổ não* lung tung a."

      *có thể hiểu là suy nghĩ phong phú.

      Mẫn Vi mím môi căm hận nhìn Bối Kiều nhưng lại thể làm gì. Ai bảo hệ niệm lực bằng lĩnh vực làm chi. T^T

      "Con muốn gặp Tuyên di a!" Mẫn Vi ai oán há miệng ăn miếng thịt Thiên Ly đưa tới.

      "Đúng vậy, chừng mi vừa gặp liền được tặng phiếu tiên phong giống tiểu Thần." Bối Kiều hiếm khi gật đầu tán thành ý của Mẫn Vi. Chỉ tiếc lời ra lại chẳng tốt lành gì.

      "......" nhiều cũng là cái tội a! Mẫn Vi buồn bực kéo tiểu qua, tiếp tục nghiệp vặt lông chim.

      "Thân hình nó đỏ như vậy đều tại mi." Bối Kiều rãnh rỗi chế giễu.

      "...." Xác thực là như vậy a. Ban đầu tiểu còn có màu xanh lá và màu vàng, phần lông đỏ chỉ chiếm số ít. Đáng tiếc, thói quen vặt lông chỉ chừa màu đỏ, càng về sau, khi lông mọc lại, đều là màu đỏ.

      Mọc lại bứt tiếp, tại tiếp diễn, tại tiểu biến thành cục bông biết bay~~
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :