1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hành trình mạt thế tìm cha: Thân ái đừng chạy loạn! - Mặc Tĩnh Khuyên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 4: Thất vọng

      Tuyên Dã nhìn mưa ngoài kia lúc lớn, dần tích tụ thành mưa đá, phát ra thanh lộp cộp cản trở mọi phương tiện giao thông dẫn đến ùn tắc, khiến đoạn đường vang lên tiếng bóp kèn in ỏi chói tai.

      Mọi thứ xảy ra cuốn mọi suy nghĩ, thất thần trong giây lát.

      Mưa hạt, gần như muốn tạnh, thế nhưng chưa hẳn là hết... trạng giống như mưa phùn.

      Lúc này, người còn lại trong phòng bắt đầu có động tĩnh, Nhạc Thiên Ly nhặt chăn rớt dưới chân lên. Có chút khó xử, biết nên gì với người xa lạ, cuối cùng vẫn là đánh gãy ngây ngốc của Diệp Tuyên Dã.

      "..thực xin lỗi. Lẽ ra tôi nên xúc động với như vậy. Là, do Mẫn nhi...hức.."

      hiểu , đặc công kiêng kị nhất là động tâm, xúc động hỏng việc. Tuy nhiên, sao có thể lo cho Mẫn nhi. Con bé là chỗ dựa duy nhất của , mất nó nghĩ sống nổi.

      "Ly..." Tuy rất muốn an ủi Thiên Ly, nhưng thời gian cho phép.

      "Được rồi !" thu lại vẻ yếu đuối, chỉ có điều ngờ bản thân lại vô tư bộc lộ cảm xúc trước quen đầy 5h đồng hồ.

      thân phát ra khí thế mãnh liệt, trầm giọng: " muốn gì ở tôi."

      "Có người đáng tin sao !?"

      " có"

      vỗ trán bất lực, sao có thể quên, nếu Thiên Ly có bằng hữu, thảm cảnh lúc trước có thể xảy ra sao ! Kìm nén bi thương trong lòng, cất giọng nhàn nhạt.

      "Có nguồn vũ khí cung cấp ?"

      " muốn bao nhiêu !?" Thiên Ly chút thắc mắc, trực tiếp hỏi. Thanh bất giác nhu hòa, nhàng hơn, từ ánh mắt Tuyên Dã tìm ra chân thành, thân thiết, lại nghĩ đến người lạ đến mức cả tên cũng biết này chăm sóc chu đáo, trong lòng sinh ra tia cảm kích.

      "Càng nhiều càng tốt !"

      biết Tuyên Dã mua để làm gì, nhưng Thiên Ly vẫn gật đầu đáp ứng: "No problem !"

      mỉm cười, giơ tay: "Diệp Tuyên Dã, hân hạnh làm quen, Nhạc Thiên Ly, phải !?"

      Thiên Ly ngạc nhiên cứng người trong chốc lát, vẫn là tươi cười bắt tay
      .
      "Xưng hô thế nào."

      "Tùy Ly thôi !"

      "Tuyên Tuyên"

      Cả hai sửng người. ngờ lại gọi thuận miệng thân quen đến thế, mọi chuyện quen thuộc cứ như... từng xảy ra.

      Nét cười nơi khoé miệng Tuyên Dã càng lúc đậm.

      "Tuyên Tuyên, hết thảy kì lạ !" Đáy mắt lưu chuyển lăn tăn, lòng mảnh bất an.

      "Ừ." Tuyên Dã ngã người sofa, gương mặt bình thản, giọng thản nhiên đáp.

      Thân là đặc công, tự cảm thấy định lực của mình, ngay cả Tuyên Dã cũng bằng. Mặc cho kìm hãm thế nào cũng áp được lo lắng bồn chồn trước cảnh tượng kinh dị này.

      Thiên Ly mím môi, hỏi: "Tuyên Tuyên, thực là người bình thường sao !?"

      "Ừ." Vẫn là bộ dạng thản nhiên như trước, nhưng là khóe môi dấu vết nâng lên, tiết lộ tâm tình khá tốt của .

      *Cạch* Thiên Ly bật người dậy chạy ra cửa, vội vàng mở. Khuôn mặt mừng rỡ nhanh chóng bị thay thế bởi thất vọng cùng tia ảm đạm.

      "Các người đến rồi. Đặt đồ ở đó !"

      gian trở lại yên tĩnh, thở dài nhìn mang tên Tuyên Dã săm soi mười lăm thùng hàng chất đống.

      "Tuyên Tuyên..."

      "Gì cơ !?" tùy tiện đáp, trầm tư. đống này, nên làm cái gì bây giờ, hay nên là, cất ở đâu !?

      " sống cùng ai ?"

      "Ai chứ..tôi có sống cùng ai đâu." mơ hồ nghi hoặc, Ly cái gì vậy nhỉ !?

      "Vậy sao có đồ chơi trẻ con này. Em trai ư ?"

      "Hả ?" hiểu tại sao Ly càng , càng cảm thấy thiếu thiếu, bản thân quên cái gì, mà mặc kệ nếu quan trọng, cũng chẳng quên.

      Tuyên Dã lắc đầu chắc chắn.

      "Ly nhớ Mẫn nhi đến hồ đồ rồi sao ?"

      " phải đâu... xem.."

      "Ai...Ly thu thập đồ ăn trong nhà, có được hay ."

      "Ừ." Tuyên Tuyên phủ định cũng chẳng cố chắp làm gì.

      "Phù.." Dưới mái hiên có cậu nhóc cùng bé trú mưa, trông thấy mưa dịu , cậu thở phào nhõm. Nếu tiếp tục mưa, có lẽ bé bên cạnh sốt mất.

      Trán bắt đầu hơi nóng rồi này.

      "Thiên Thiên, bạn còn kiên trì được !?"

      "Mình..ổn mà !" bé tên Thiên Thiên sụt sịt mũi, đáng trả lời.

      " xin lỗi. Nếu biết thế, tôi kéo bạn ra ngoài này."

      Chống lại cơn choáng váng, Thiên Thiên lắc đầu tỏ vẻ sao. Thân thể bỗng nhiên bị nhấc bổng, hoảng sợ theo phản xạ ôm chặt lấy cổ cậu.

      "Cậu xấu.." bĩu môi đánh Diệp Thần cái.

      "Haha ~ thế nào !?" Cậu nhanh chân bước , cười to ngăn nỗi bất an ngày càng lớn trong lòng.

      *Đoàng* Nghe thanh hướng chuyển động của gió, cậu thả Thiên Thiên xuống, cứng rắn đè bé ngồi bệt xuống.

      Tay còn lại rút khẩu súng nả đạn về hướng phát đạn đến, mày nhíu lại. Tự dưng lại có đột kích, mắt liếc qua bên kia đường, khóe môi giật , than: trâu ~

      ra cuộc tập kích này nhằm vào con bé khoảng 7 tuổi bên kia đường nhanh nhẹn né tránh, hề chịu thua kém những người ra sức nổ súng. ngồi sát vào xe hơi, mắt đề phòng tứ phía, răng cắn móc kéo khóa, rồi ném tung trái bom về phía bọn người áo đen.

      *Oanh* Khói lửa mù mịt, bụi bay tứ tung. Chuyện này ...quá kích thích rồi.

      "Thiên Thiên thôi." Nơi này nên ở lại lâu, cậu cõng chạy về hướng nhà mình.

      hề biết rằng, bóng dáng nho linh hoạt theo sau.

      "A...hura... !"

      Nhạc Thiên Ly dưới phòng giật mình, chạy vội lên phòng khách xem Tuyên Dã phát điên cái gì.

      " ra là vậy...cư nhiên.."

      Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bả vai bị Tuyên Dã bấm mạnh lắc lắc hết sức hưng phấn.

      "A..được rồi. xem." cười xòa dằn tay Tuyên Dã, tự thoát khỏi 'gông kìm áp bức'.

      “Thực ra, có gì !" Áp chế vui sướng trong lòng, lạnh nhạt trả lời làm cho Thiên Ly sinh cảm giác chưng hửng. Chẳng lẽ là thần kinh phân liệt !

      Con người này đúng là tâm tình bất định mà. Thiên Ly cũng chấp nhặt, lặng lẽ vào phòng bếp thu dọn tiếp, mặc kệ hành động bất thường của Tuyên Dã.

      *Cạch*

      "Ai đó !" quay người lại, bắt gặp Diệp Thần cõng nhóc xông vào nhà.

      "Mẹ là con...A !" Diệp Thần ngẩng đầu nhìn , bất ngờ kinh hô tiếng dẫn tới lực hấp dẫn Thiên Ly dưới nhà.

      "Mẹ..mắt..mắt người là làm sao vậy." Cậu lắp bắp thả rơi Thiên Thiên sau lưng, nhất thời mất bình tĩnh. Đôi mắt tím lung linh huyền bí, chứa ma lực khủng khiếp kêu người sợ hãi, hoặc là bị mê hoặc thể dời mắt....ôi, mẹ càng lúc càng khủng bố rồi !

      "... ...." Sáng tận lực né tránh va chạm với Diệp Thần, suy cho cùng chỉ để xảy ra tình huống bây giờ. Nên giải thích thế nào mới đúng đây !?

      "Tuyên Tuyên...đây phải là con đấy chứ !" Khóe môi Thiên Ly co rúm, ai có thể cầm thú như vậy, xét cho cùng, Tuyên Tuyên chỉ mới 18 tuổi thôi mà.

      "Haha ~ con trai mình đó" chút cảm giác tội lỗi vì trót quên mất cũng có.

      Vậy mà cũng được sao ? Cái người này, chậc...: "Ơ..cái kia, mấy cái thùng đâu rồi."

      "Ahihi !" Tuyên Dã cười trừ.

      "A..đau quá." Người nằm bẹp dí dưới đất nãy giờ, đột nhiên rên rỉ đau đớn.

      Nhìn tới bé, sắc mặt Tuyên Dã nháy mắt trầm xuống, hàn khí toát ra. Tay trống , bỗng nhiên lên khẩu súng .

      "Thần, nó là ai."

      "Bạn con, Thiên Thiên. Có vấn đề gì à." Cậu nhăn mặt, thân hình che ngang Thiên Thiên, ánh mắt chống đối, đừng tưởng cậu thấy khẩu súng kia cùng sát khí lan tỏa.

      "Tránh ra !"

      Diệp Thần ngoan cố bất động nhìn mẹ mình. Tuy cậu biết mẹ ghét Thiên Thiên, nhưng đến nổi muốn giết bé chứ.

      "Ta bảo con, tránh ra !"

      Thấy Diệp Thần vẫn đứng im, khẽ cười tiếng, giọng ôn nhu đến lạ thường:"Allright, mọi hậu quả, tự̣ cậu gánh lấy !"

      thả người lên sofa, thản nhiên bật tivi.

      Thiên Ly ngoại trừ im lặng, còn làm được gì. ngờ quan hệ hai mẹ con lại tệ đến vậy, thảo nào Tuyên Tuyên chẳng buồn nhắc đến tồn tại của Diệp Thần.

      Tuy hiểu hành động của Tuyên Tuyên, nhưng tin chắc, người mẹ nào lại chẳng muốn mọi điều tốt cho con. Hẳn, mọi thứ đều có nguyên do của nó.

      Nghĩ đến hai mẹ con Tuyên Tuyên, lòng khỏi chua sót. Mẫn nhi của ...

      Ngay lúc này, tiếng hừ lạnh khinh thường ngoài cửa vang lên gây chú ý hề .
      "Hừ, đúng là ngu ngốc !"

      Hết chương 4.

      ~~~
      ly sắc thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 5: Hiệu ứng bươm bướm

      Write: Vô Tâm Vô Tư
      Beta: Trịnh Phương ( Wind)

      liếc mắt nhìn Diệp Thần đầy khinh thường, thản nhiên vào nhà. Đem nơi này thành nhà chính mình, ngồi xuống xem tivi cùng Tuyên Dã.

      " cái gì!?" Sau khi định hình, Diệp Thần cả giận quát.

      "Tôi cậu á! Ngu - ngốc !" Mắt buồn rời tivi để nhìn , bé tùy tiện mắng thêm câu.

      Diệp Thần tức nên lời. Chính là cơn giận nhanh chóng lắng đọng, ngọn lửa khác lại bốc lên:"Nhưng, là ai chứ! Chạy vào nhà tôi làm gì hả!"

      "Liên quan tới cậu? im , quyền đuổi khách thuộc về người khác." Cảm thấy chưa đủ, nhàn nhạt phun ra thêm câu tuyên cáo.

      Lúc này, Diệp Thần chính thức cấm thanh, ai oán nhìn mẹ mình - người vui sướng khi người gặp họa. mặt lúc này viết ràng bốn chữ: "Mẹ, nhanh 'tiễn' khách!"

      Đến Diệp Tuyên Dã cũng nhịn được kéo kéo khóe môi. Lại di chuyển tầm mắt sang Nhạc Thiên Ly - người im lặng nãy giờ.

      nghĩ, người quen biết chạy vào nhà mình sao! Dĩ nhiên là , cho nên, ngoại trừ Ly, đoán ra con bé "dễ thương" này liên quan tới ai.

      "Mẫn nhi..." Thiên Ly run giọng gọi.

      bé bây giờ mới quay đầu lại, nhìn Thiên Ly lên án, hừ lạnh:"Mẹ, người còn biết có người con như ta! Bỏ rơi ta...hừ!"

      Xem như con nít, bỏ mặc tại Công viên trò chơi mà làm nhiệm vụ...đúng là người mẹ vô lương.

      "Khô..ng..phải vậy!" rũ vai hoàn toàn bất lực với tố cáo của đứa con thân .

      " quan tâm!" Nhạc Mẫn Vi khoanh tay giận dỗi, tiếp tục xem tivi.

      Tuyên Dã cười cười, con bé này so với tính khí của Diệp Thần cũng khác là bao.

      Diệp Thần vỗ trán, được rồi! tình xảy ra hôm nay đủ quỷ dị. Tạm thời dẹp chuyện này qua bên, đỡ Thiên Thiên vào phòng tắm, sẵn lấy bộ quần áo cho , rồi mới ra ngoài đối diện với mẹ mình.

      "Mẹ!" gọi Tuyên Dã tiếng.

      "Có chuyện gì sao!?" hạ mi mắt, giọng hỏi.

      Diệp Thần giật mình. Mẹ như thế...là thất vọng về ? Trong lòng lên mất mát nguyên do.

      "Con, rất ổn!"

      "Ừ." đáp, giọng thấp đến mức nghe ra tâm tình gì.

      mệt mỏi vươn vai, sáng giờ xảy ra rất nhiều chuyện, tiêu hao ít thể lực của nên tại hơi uể oải.

      "A..." Thanh của Thiên Thiên từ trong phòng tắm phát ra khiến tỉnh táo giây lát, sốt ruột mở cửa:"Thiên a.....!"

      "Gràooo." Bỗng nhiên bị vật thể lạ nhào tới, Diệp Thần thất thần trong giây lát, nhưng dù sao cũng thân bản lĩnh đầy người, nhanh chóng rút súng bắn vào vật thể có mùi hôi thối hai phát đến khi nó bất động hẳn.

      Sau hồi khiếp sợ, hoảng hốt nhớ ra Thiên Thiên ở trong phòng tắm. mất tích, chỉ là lát sau nhận ra được bộ quần áo người vật thể lạ là của Thiên Thiên.

      Diệp Thần biến sắc. Quay người, vừa vặn chạm mặt Tuyên Dã, người thu hết quá trình xảy ra việc vào trong mắt. Gương mặt như cũ lạnh nhạt, ánh mắt thêm tia xa cách khó phát giác.

      "Mẹ..." Dù sao, cũng chỉ là đứa trẻ, sau khi trải qua hồi kinh hãi, đều cần an ủi.

      "Haha.." Nhạc Mẫn Vi cười gằn hề che giấu khinh miệt.

      nhíu mày, có chút tức giận nhìn Mẫn Vi.

      Nhạc Mẫn Vi cảm thấy cười đủ, lúc này dừng lại, nhàn nhạt phóng ra câu có lực khủng với trái bom nguyên tử tân tiến:"Ở viện khoa hàn học mới phát ra lượng vi-rút xâm nhập vào bầu khí quyển qua các trận thiên tai từ vũ trụ, có khả năng lây lan 99,97888%, tốc độ lên đến 100m/s."

      "Người bị lây nhiễm vi-rút, dấu hiệu đầu tiên là bị sốt, đồng tử lên vệt xanh thu thường bị nhầm lẫn với mê sảng trong cơn sốt. Lúc phát bệnh, cơ thể bốc mùi thối rữa, khoang miệng xuất dị trạng như thèm thịt người, máu tươi và nội tạng,...hoàn toàn mất lí trí, cũng có khả năng cứu chữa."

      Nhạc Mẫn Vi kinh ngạc xoay sang Tuyên Dã, người mới chi tiết toàn bộ bệnh trạng sai li. À, ...so với khoa hàn học còn muốn chính xác hơn vạn phần.

      Còn chuyện vì sao biết ấy à, hẳn quên màn quăng bom đặc sắc đó chứ, chính là phụng mệnh trộm tài liệu của sở nghiên cứu quốc gia.

      Người xưa có câu: Mẹ là sát thủ, con có thể tốt hơn bao nhiêu. sai, là Thần thâu (thần trộm )a.

      Hiển nhiên, câu chửi "ngu ngốc" của cũng phải có lí do. Và...hành động bất thường dẫn đến xung đột của a di Tuyên Dã...cũng chỉ muốn bảo vệ Diệp Thần mà thôi.

      Nhưng cố tình là những biết ơn, còn dùng hết khả năng chọc tức a di Tuyên Dã.

      "Cái gì!???" Nhạc Thiên Ly trợn mắt bất khả tư nghị, hít hơi sâu, bình ổn cảm xúc:"Là, mạt thế đến rồi sao!"

      Mọi người im lặng, ai ai trả lời Thiên Ly, gian yên tĩnh, truyền vào tai càng rệt tiếng mưa rỉ rích ngoài kia. Bọn họ đều đợi điều gì đó xảy ra, cảm giác lúc này khủng khiếp.

      Ánh mắt Diệp Tuyên Dã vô định, thả tự do bên màn mưa u. Như nghĩ đến việc gì đó, nghiêng đầu nhìn Diệp Thần trở về phòng, bóng lưng nhắn đáng thương. Khóe môi cong, đáy mắt là mảnh hàn ý.

      | * | * | * |

      Ánh đèn sáng rực cả dinh thự, thanh giày giẫm lên nền gạch hoa cương mĩ lệ vang vọng, tiếng trao đổi bàn luận về kiện nào đó, nế lầm, hẳn là thương mại quốc tế chuyên giao .

      Người đàn ông tóc đen bắt tay với người phụ nữ tóc vàng, cười tiếng đầy tà mị mê hoặc:"Mong hợp tác vui vẻ!"

      "Of course! I hope we will work long term." Người phụ nữ đáp rồi cất bước ra về.

      Người đàn ông tầm mắt phiêu đãng trong mưa, lòng than . Hy vọng tiểu Thần hảo hảo bảo vệ Dã nhi qua cơn bệnh dịch này.

      Thân cũng là thành phần để phát triển quốc gia, đương nhiên tin tức thể nhanh nhạy được rồi. Và hiển nhiên, nào có cụ thể hơn bên Tuyên Dã chứ? Bởi vậy nên cứ cho rằng, đây là bệnh dịch.

      Thế nhưng, ai ngờ đến, đó chỉ là dấu hiệu bắt đầu kỉ nguyên mới, quá trình đào thải trái đất lại bắt đầu như hàng triệu trăm năm về trước - lúc con người chưa từng xuất , trái đất lúc ấy còn tốt chán.

      "Lão đại, Thần thiếu gia gọi khẩn cấp." Người đàn ông áo đen tóc bạch kim cung kính dâng điện thoại cho .

      "Đưa đây!" nhíu mày lạnh giọng, cầm lấy điện thoại.

      Bên kia vang lên giọng , kìm chế được run rẫy:"Daddy, người sang đây được ?"

      "Tiểu Thần, là chuyện gì!?"

      "Dạ, có vi-rút xác định xâm nhập vào Trái đất, mức độ lây lan kinh khủng. Daddy, người về nhanh ." Diệp Thần bên kia nức nở khóc, lát sau giọng ngưng trọng thông báo.

      "Daddy, mạt thế đến rồi. Dù người tin hay , nó diễn ra. Người hãy cẩn thận với những thứ chung quanh, đề cao cảnh giác." Diệp Thần cũng muốn tin, nhưng trước mắt, thể tin.

      "Được rồi! Nhanh nhất trong ngày mai, ta về." Giọng cũng thêm phần nghiêm nghị.

      "Thác Viễn, tập hợp mọi người lại, tích trữ lương thực càng nhiều càng tốt .Trong ngày hôm nay, chúng ta về nước."

      "Dạ!" Người đàn ông tên Thác Viễn đáp tiếng, quay người rời .

      Tại chân trời xẹt qua tia sấm huyền ảo.

      ~ . ~

      "Tuyên Tuyên, có phải hay ... lường trước được.." Thiên Ly ngập ngừng.

      "Vì sao lại hỏi như vậy!?" tắt tivi, có chút buồn cười chuyển mắt lên người Thiên Ly, cái bạn này suy nghĩ gì thế.

      "Tuyên a di, đừng buồn." Mẫn Vi vẻ mặt đồng cảm, vỗ vai an ủi.

      "Thỉnh thoảng, con cũng chọc tức Ly mẹ, thấy , Ly mẹ đâu có buồn!"

      Tuyên Dã 囧. What!? Con bé cái gì vậy.

      Thiên Ly 囧. Sao lại lôi vào đây?

      Trông biểu cảm hai người, Mẫn Vi nhất thời im lặng. Cảm thấy nghi hoặc, có làm gì sai sao!?

      *Gràoooo*

      Tuyên Dã đứng bật dậy, dự cảm xấu dâng trào.

      *Rầm*Rầm* Tiếng đập cửa liên hồi đánh sâu vào tâm .
      ly sắc thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 6: Là trách nhiệm hay tình thân?

      Write: Vô Tâm Vô Tư
      Beta: Wind

      Xem xong đoạn video ghi lại tình hình ngoài cửa, đến Tuyên Dã cũng nhịn được mà biến sắc, mở miệng , giọng điệu có điểm hốt hoảng:

      "Mọi người vào phòng..."

      *Rầm* Cánh cửa bị va chạm mạnh, sau đó bị đẩy úp vào. loạt bóng đen phóng tới, mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến người ta phát tởm.

      Tuyên Dã ngã xuống sàn, bất an nhìn sang Thiên Ly, mím môi. Gian phòng phút chốc tối om, mùi hôi thối quanh quẩn trong gian.

      Song, căn phòng lại phát ra tầng ánh sáng mạnh trong suốt, mọi thứ hòa tan, tinh tế, đẹp đẽ...rồi trở lại như ban đầu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra...

      Hết thảy chỉ diễn ra trong tích tắc, cứ như họ mơ giữa ban ngày vậy!

      Thiên Ly ngạc nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm màn chắn trong suốt nhuộm bảy sắc lưu ly lạ kì ở trước mặt, bao gọn và Mẫn nhi trong lòng.

      "Tuyên....!"

      Tuyên Dã lúng túng, biết nên giải thích thế nào, bởi căn bản là chính cũng biết chuyện gì diễn ra, tất cả đều rất bất thường. Tại sao tang thi lại tập trung tại căn hộ của bọn ...? Phải chăng đây là nơi bộc phát dị năng đầu tiên hay là...

      Liếc mắt sang chỗ có vết đen, mày hơi nhíu lại, mắt ánh lên tia khó hiểu. Thi thể của Thiên Thiên tiêu rồi!

      hiểu sao vẫn có chút bất an cùng loại dự cảm xấu.

      "Tuyên..Thần...! Thằng bé là bị gì thế này?!"

      Bị tiếng của Thiên Ly gây chú ý, chuyển tầm mắt sang chỗ Diệp Thần, mặt khỏi biến sắc. Này là làm sao!

      Thế nào mà mọi người đều rất ổn mà Diệp Thần lại hôn mê bất tỉnh, người xuất vết đen xạm nhạt. phải là bị cắn !?

      "Nơi này tại còn an toàn, chúng ta phải rời , nhanh dỡ đồ rồi mang lên để xe ở dưới nhà." Nếu nơi này thu hút tang thi... xác thực ở lại chính là chờ chết! vất vả lắm mới có thể sống lại, mới ngu ngốc ở chỗ ngóng ngày từ biệt thế giới đâu!

      "Tuyên, cậu xuống ngồi với tiểu Thần , để tôi lái được rồi." Thiên Ly mở lời. Tâm trạng của Tuyên Tuyên quả thích hợp để lái xe, hy vọng xe bốn mạng.

      Nếu Tuyên Dã biết suy nghĩ của Thiên Ly khẳng định cười vào mặt , thằng nhãi Diệp Thần này có liên quan gì đến Tuyên Dã mà tâm trạng phù hợp!?

      Tuyên Dã gật đầu. cũng cần chút thời gian để làm dị năng tại của bản thân, đột nhiên phun ra câu hỏi kì quái.

      "Ở đâu có xe tân tiến nhất, tốt nhất?"

      "Tổng bộ thành phố." Mẫn Vi nheo mắt nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm chỉnh trả lời.

      "Đến đó ! Các người có thời gian 20'. Nhanh chút!"

      "Vâng! Nhưng là, để làm gì a?" Mẫn Vi nghiêng đầu tròn mắt hỏi.

      "Cướp xe chứ làm gì." thản nhiên đáp.

      Đặt Diệp Thần lên ghế phụ, vào ngồi cùng. đưa mắt ra ngoài, bắt đầu trầm mặc.

      Mọi chuyện là làm sao? Thời khắc tang thi xông vào, trong đầu chỉ có ý niệm muốn bảo vệ Thiên Ly, mà Thiên Ly lại ôm chặt Mẫn nhi trong lòng, hết sức bất đắc dĩ nhưng vòng trong suốt đó vẫn có thể bảo vệ Mẫn nhi đôi chút, dù nơi đó hơi yếu.

      Vậy, có phải hay dị năng của là bảo vệ? Nhưng, lại có cảm giác nó chỉ đơn giản như thế! Tuy có trải qua mấy năm mạt thế nhưng lúc đó chỉ sử dụng thể lực để tồn tại sống sót. Thế nên, đối với dị năng bản thân còn rất mù mịt.

      Còn Diệp Thần sao? Hình như, quên mất cậu nhóc! Nên mới có tại, gương mặt trẻ con bình yên ngủ, hết sức mỏng manh, dù cho trí lực cậu ta có cường đại đến đâu...chung quy chỉ là con nít, cần được quan tâm bảo bọc từ cha mẹ.

      Nhưng...ai nha, tại là mẹ người ta! Vậy có phải hay ôm phần trách nhiệm này đây? biết cậu ta có từ trong nghịch cảnh sinh ra dị năng hay ? rất mong chờ, phải là có ý lợi dụng, là do sinh tồn trong mạt thế, tốt nhất là dị năng giả mới có thể vô tư sống thoải mái đôi chút, cũng có đôi chút quyền lợi tại thời điểm này.

      Tay nhàng vuốt tóc Diệp Thần sợ cậu thức dậy, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng chỉ sợ ngay cả cũng biết hành động cử chỉ của bản thân có bao nhiêu ôn nhu dịu dàng.

      Mà đó, đều thuộc về bản năng làm mẹ!

      Nhạc Thiên Ly ngồi phía trước khỏi lắc đầu. Dù Tuyên Tuyên có thể ra bản thân lạnh nhạt với Diệp Thần bao nhiêu, nhưng là vẫn che được quan tâm lo lắng nhàn nhạt.

      mỉm cười, giơ tay xoa đầu Mẫn Vi tròn mắt nhìn mình.

      "Kia..xe đó tốt lắm. Mã lực, khống chế, tần số hoạt động tốt lắm." Mẫn Vi vui mừng thốt lên, chỉ về phía gần đó.

      "Hử?" Tuyên Dã nâng mi theo chỉ tay của Mẫn Vi, nghi hoặc. Đâu đây có mùi bất thường, đường vắng vẻ người, phương tiện tạm thời ùn tắc. Thế nhưng lại có lấy người hay thanh hỗn loạn nào.

      Tuyệt đối bất thường!

      "Các người ở xe đợi tôi. Khi thích hợp, chuyển xe. ?" dặn kĩ lưỡng, sau đó chạy vụt khỏi xe.

      nghĩ đến khả năng...chỉ là, .. thể nào. thể nào nhanh như vậy! Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, sợ bản thân kham nổi.

      Khoảng thời gian đó, chính phủ cũng phải vật vã với tượng quái dị này và bị tổn hại đến thảm thương

      Cánh tay chưa kịp mở cửa xe, thanh nện vào mặt đất dồn dập truyền thẳng tới, cỗ hôi thối bay trong trung.

      Tuyên Tuyên giật mình, mở to mắt bất khả tư nghị nhìn tình hình diễn ra.

      Quả nhiên...

      Tang thi triều dâng! ồ ạt kéo đến hướng đứng, tại như là bánh ngọt trung tâm khiến cho người lâu ngày đói liền nhào tới, kìm được cắn cái béo ngọt.

      Chính là, tốc độ khá nhanh, chút cũng giống với mạt thế mới bắt đầu ngày, hiển nhiên tình huống bất ngờ này đẩy Tuyên Dã vào nguy hiểm.

      "Mẹ...người cẩn thận!" Diệp Thần vừa tỉnh lại liền bắt gặp cảnh tượng này, nỗi sợ hãi bất giác dâng lên trong lòng, cất giọng kêu to.

      Tuy là mẹ và gay gắt, tình cảm hạn hẹp, nhưng dù sao đó vẫn là mẹ - người có vị trí trong tim thể thay thế. chợt nhận ra, phải theo mệnh lệnh baba bảo vệ mẹ, mà là chính bản thân .

      Việc muốn làm, ai có thể ép buộc. Tại sao đến giờ mới nhận ra chứ!? Cánh mũi chua xót, Diệp Thần cúi đầu, đành lòng nhìn Tuyên Dã bị xé xác.

      Bỗng nhiên, mặt lên chút ấm áp dịu dàng lau nước mắt mặt , giọng như trước lạnh nhạt, nhưng hàm chứa ôn nhu trách móc.

      "Được rồi. Khóc cái gì!?"

      "Mẹ, người phải.." Diệp Thần mở to mắt, miệng há hốc, hoàn toàn choáng ngợp, đây là chuyện gì xảy ra đây hả!?

      Xung quanh Diệp Tuyên Dã phủ lá chắn trong suốt thất sắc lung linh, tang thi như con thiêu than, lao vào ngừng. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, chúng lập tức bốc cháy, ngay cả than bụi cũng còn sót lại!

      Này...đúng là giết người trong nháy mắt!

      Bất chấp hoàn cảnh, Mẫn Vi giang rộng hai tay nhào vào người Tuyên Dã, ánh mắt sùng bái, miệng líu ríu: "Tuyên a di, người lợi hại nga!"

      sửng sốt chút, rồi mỉm cười. Đáy mắt xẹt qua tia đăm chiêu, khóe mắt tràn ra hương vị quái đản khiếp người.

      Dị năng này...haha~

      Sau khi mọi việc ổn thỏa cùng với giải thích dị năng thời, và chiếc xe mới trộm ở dọc đường bon bon chạy ngừng.

      Tuyên Dã nghiêng đầu, nhướng mày lại hỏi:"Thân ái, baba ngươi là ai?"

      "Mẹ, baba con là ai?" Cậu nhóc đáng nào đó mở to mắt mong đợi.

      "A, làm sao mà ta biết!" mới xuyên đến, có trí nhớ của nguyên chủ. Gặp thằng nhóc láo toét này, ngay cả ba mình cũng biết, đúng là bất hiếu.

      Vậy ta ở đâu chui ra vậy a? >__<~~Mẹ, ngài đủ vô lương. Cư nhiên có thể quên baba - người vừa đụng mặt liền toát ra ánh hào quang mê hoặc nhân. Sao người có thể hả?!! Baba dù sao cũng là thần tượng của ta đó!

      "Mẹ, Người biết baba ở đâu sao?" Nhất định, phải lôi ít thông tin kí ức của mẹ về baba.

      "Ngươi hỏi làm chi!?" Tuyên Dã đầu đầy hắc tuyến. Cái thằng nhóc này, phải biết sao, dai !

      "Ăn bám a!" Cậu nhóc nào đó thản nhiên phun ra câu. Hiển nhiên, phải tranh thủ chút cơ hội cho baba và mẹ sớm ngày gặp mặt. Khi đó, có thể tiếp tục cuộc sống sâu lười ngủ đông.

      Dường như chút cũng có ý thức được tình hình nghiêm trọng nay. Mạt thế đến! Trong lúc làm sâu lười, khẳng định vĩnh viễn làm gấu ngủ đông tại hang động luôn rồi.

      Bingo! Tuyên Dã hiếm khi nhìn Diệp Thần bằng ánh mắt tán thưởng, làm khó hiểu thôi.

      Tuyên Dã chỉ cười cười, nghiêm túc lái xe.

      > ° <

      Ở sân bay, nơi đông người nhất tại cũng là nơi hoang tàn nhất, thịt nát vụn hôi thối phân tán đầy đất.

      Sân bay như thành bình địa, cứ như bị san bằng, người người chen đẩy mà chạy, nào còn bóng dáng của sân bay nổi tiếng tại thủ đô chứ!

      Bầu trời trải qua đợt bão tố, trở nên trong xanh vời vợi đến bất thường, bất ngờ cũng thiếu.

      Bọn họ vừa đáp xuống sân bay, mọi thứ liền hỗn loạn đến thể cứu vãn. loạn, giờ lại càng náo loạn hơn!

      May mắn, bọn họ có phòng bị, cảnh giác, luôn mang vũ khí theo bên mình. Nếu ...hậu quả khó mà tưởng tượng được! Chỉ là, lời của Diệp Tuyên Dã khi nào trở thành tiên tri rồi?!

      Phải rồi, bọn họ chính là bộ giao tiếp chính trị sáng giá của Quốc gia, mới về nước, bọn người của baba Diệp Thần đây mà!

      Người đàn ông lạnh lùng, chút biểu tình, hạ thủ chém nát tang thi tấn công trước sau, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh.

      Mày kiếm mạnh mẽ, đôi mắt xanh lục thăm thẳm như vực sâu đáy, vô tình tăng thêm vài nét bá khí cho khuôn mặt của . Khóe môi hững hờ cong lên độ hòa nhã dễ gần, nếu ai tinh mắt, nhất định nhìn ra giờ đây nó bị nhiễm huyết khí vô cùng nặng nề.

      Người này, kỳ thực rất nguy hiểm.

      "Chị dâu thực lợi hại! Cư nhiên có khả năng tiên tri, đoán được hết mọi việc." Thác Viễn chút keo kiệt khen Tuyên Dã dù chưa lần được gặp mặt.

      "Trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi có vị trí của chị dâu. Nhưng, e rằng.." Du Hàn nhíu mày .

      Người đàn ông lạnh lùng trầm mặc trong giây lát. Sau đó, nâng tay lên, như có phép màu, lòng bàn tay xuất đốm lửa lấp lánh cùng hòa lẫn với màu trắng thuần khiết.

      Người phụ nữ tóc đen ngạc nhiên, hưng phấn :"Lão đại, đây có phải hay là dị năng trong truyền thuyết!?"

      "Hẳn là vậy!" Chỉ là chưa thấy qua dị năng nào giống như vậy thôi. trầm giọng trả lời.

      "Hừ, biết phép tắc." Du Hàn cười khinh. Tình hình tại mấy khả quan, mà ta còn vui vẻ được, thực chẳng ra làm sao.

      Liếc qua em trai của mình - Du Hàn, Thác Viễn nhàng : "Lão đại, bên "Thiên tài" xảy ra chuyện. "Diệp Tuyên Dã " uống thuốc tự sát."

      "Có dấu hiệu gì khác thường ?" Vừa cảnh giác quan sát xung quanh, bên hỏi Thác Viễn.

      "À, bên khám nghiệm tử thi khẳng định, trước khi chết... ta có vẻ rất vui a!" thôi, vừa ra lại cảm thấy chính mình nhảm. Có ai vui khi đối mặt với cái chết bao giờ, ảo mà!

      Trừ phi, đối với ta đó là giải thoát!

      "Tốt lắm." có chút chán ghét cách bọn họ đối xử với con người như vậy. Tuy tàn nhẫn, huyết tinh...nhưng là cũng thể so với vô nhân đạo của khoa hàn học.

      Năm đó, tận mắt nhìn thấy bọn họ mổ xẻ não con người để tìm hiểu khả năng khôi phục, kia có vẻ chết lặng, chỉ biết nâng mắt nhìn bên ngoài.

      Chết như vậy, cũng tốt!
      ly sắc thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 7: Nhặt được mỹ nam

      Write: Vô Tâm Vô Tư

      Beta: Wind

      Ánh mắt Mẫn Vi nồng đậm tia sùng bái, săm soi hai người cười đùa hết sức thoải mái. Tuyên a di, người đúng là thần tượng của con, vào hoàn cảnh này mà còn có thể vô tư tán dóc như thế!

      Nhạc Thiên Ly câm lặng nhìn trời. Muốn trò chuyện, muốn hâm mộ... cũng phải xem tình cảnh tại nha. Là, mấy người thấy đám tang thi "chạy maratông" dáng vẻ cực kì giống "fan cuồng" theo sau à?!

      "Ly?" Tuyên Tuyên nghiêng đầu nghi hoặc, lại thêm vẻ mặt non nớt xinh xắn tăng lên nét ngây thơ hồn nhiên cho .

      Thiên Ly đập trán. Thiên a, đây là thể loại gì a! Khuôn mặt khuynh thành của lên vẻ bất đắc dĩ, tay chỉ trỏ về phía sau:"Kia a! Tang thi đó!"

      " sao!?" Tuyên Tuyên chớp mắt khó hiểu. cũng đâu có mù, Thiên Ly làm cái gì mà khẩn trương như thế.

      " làm ơn tập trung chút. Tập trung a!" Thiên Ly bị thái độ của bọn họ chọc tức, khỏi gầm .

      "À.." Tuyên Dã gật đầu. Có cần phải hét lớn vậy !

      "...." Tôi la hét, có thể nghe được sao!?

      "Ly, lái trước. Thân ái giữ tay lái nha." bên dặn dò, bên chui nửa người ra khỏi cửa xe, mắt tím lưu ly khẽ lấp lánh, tay vừa vặn xuất thêm món đồ chơi tí hon lấy ở chỗ San Kyo.

      Thấy hành động khó lý giải của Tuyên Tuyên, Thiên Ly cũng theo ý tứ mà làm việc, lái chạy trước dọn đường.

      Tuyên Dã tụ lực vào tay, dùng sức ném về phía tang thi triều dâng theo suýt sao. Đồng thời, lớn giọng:"Thân ái, tăng tốc!"

      Diệp Thần đạp mạnh phanh, xe nhanh chóng vụt trong tiếng nổ mãnh liệt, khói lửa ngút trời.

      Tuyên Dã ngồi vào tử tế, môi vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lóe lên tia hưng phấn vui vẻ hiếm có.

      "Mẹ, đó là?" Diệp Thần nhăn mặt, mẹ khi nào có mấy thứ nguy hiểm thế này, daddy giám sát quả rất qua loa rồi.

      "Đừng giả trang với mẹ, người mù cũng biết đây là bom." Diệp Tuyên Dã giọng lành lạnh, có thể nghe ra có chút vui.

      "A, thực xin lỗi mẹ." Diệp Thần thở dài cúi đầu đầu bất lực. Cũng do thời gian bên cạnh baba nhiều quá mà tại chỉ biết suy nghĩ cho baba, còn mẹ bị bỏ lơ.

      Tuy nhiên, bây giờ nếu còn vậy chẳng ổn tí nào. Khẳng định mẹ vứt bỏ , mặc tự sinh tự diệt mới là lạ a.

      "Tốt, còn biết thành thực." Tuyên Dã hài lòng gật đầu, biểu cảm tạm tha thứ làm Diệp Thần dở khóc dở cười.

      "A..mẹ, người tập trung a!" Là mắt người để nơi nào, kia ràng là cột điện, vì sao lại cố tình lủi tới chứ hả!?

      "Rồi..rồi.." ràng người trả lời chỉ đáp cho xong.

      "Mẹ..thiên ạ! Ọe.. tởm!" Diệp Thần cúi đầu khom người ho khan đến rơi nước mắt. Sao mẹ có thể hung mãnh như vậy, cư nhiên, trực tiếp cán nát tang thi vốn chẳng ra hình thù gì.

      "Stop!" Quá ồn ào rồi! phải đó chỉ là mấy con tang thi cấp hay sao, biểu thái quá.

      "Vâng!" Diệp Thần giọng hối lỗi. Suốt nhiều năm qua, hôm nay là ngày bị giáo huấn nhiều nhất, dù có bị huấn luyện bản năng, cũng thảm tới mức này.

      Bất quá, muốn quen cũng được, bởi vì hành động tông thẳng tắp, cán nát tang thi như nghiền đồ ăn trong máy xay...diễn ra quá đỗi nhiều trong chặng đường theo dấu bọn Ly.

      Lẽ ra họ nên tách ra, hoặc là nên hẹn trước tại địa điểm nào đó. A, đều do thất sách!

      "Mẹ, xe.." Diệp Thần liếc qua bên đường, ngạc nhiên .

      "Ta biết!" Sắc mặt Tuyên Dã u ám. Chưa gì mà đụng phải phiền toái rồi.

      *Phanh* Tuyên Dã bất thình lình đạp phanh, xe kéo quãng đường ngắn, sát xe bọn Ly bên đường.

      "Phù..mẹ, người hù chết con rồi." mở to mắt oán hận nhìn Tuyên Dã. Mẹ, người chạy xe đàng hoàng được à?

      Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, Diệp Thần im bặt. cất bước lại gần xe Thiên Ly.

      Thiên Ly và Mẫn Vi đâu rồi!?

      Trong lòng trận nghi ngờ, chưa kịp thắc mắc thêm điều gì, bọn Ly xuất trước mặt cùng hai người đàn ông kẹp cổ, dùng súng đe dọa.

      Tuy nhiên, hề có thái độ lo lắng nào, chỉ giơ giơ tay lên che mặt tránh mặt họ.

      "Tuyên a di, cứu con a!" Mẫn Vi đáng thương hề hề cầu khẩn.

      "Ly à, thực mất mặt đó!" Chỉ có hai người mà cũng áp chế được Thiên Ly, e rằng làm mất mặt luôn cả giới sát thủ rồi.

      Khóe môi Thiên Ly giật , này phải lỗi do , chỉ là người mang vết thương sao cự lại bọn họ, còn Mẫn Vi nữa, dám lấy an nguy con bé ra đùa.

      Tuyên Tuyên lắc đầu, miệng nở nụ cười khinh nhạo:"Đừng biện minh gì cả." Thiên Ly là sỉ nhục dị năng của đấy à.

      Diệp Thần cùng Mẫn Vi chớp mắt, nãy giờ Thiên Ly có gì đâu nhỉ? Tuyên Tuyên bị làm sao vậy?

      "Các người muốn gì?" Tuyên Dã lạnh nhạt hỏi.

      "Xe, thức ăn lương thực, những gì bọn có." Người đàn ông to xác run run . Bởi ông ta cảm nhận được, ánh mắt nhìn ông ta người chết là bao.

      "Haha~"Cư nhiên có người dám cướp đồ của . Thực rất buồn cười. Thế nhưng, mạt thế mới mấy giờ mà con người đồi trụy thế này rồi à. Hẳn về sau càng đặc sắc! Thực đáng mong đợi a~

      Tuyên Tuyên nét mặt lạnh lùng, giơ tay trước bọn họ, bàn tay mềm mại nhìn như vô hại, ngón tay hơi co lại.

      Đột nhiên, dị biến xảy ra. Hai người khuỵu xuống, thanh rên rỉ thoát từ cổ họng tràn đầy đau đớn. Nhân cơ hội, Thiên Ly bế Mẫn Vi chạy qua chỗ Tuyên Tuyên.

      "Tuyên a di, bọn chúng làm sao vậy?" Mẫn Vi thắc mắc, lanh lợi hỏi.

      "À, chỉ lấy chút khí của họ thôi, cặn bã sống chỉ tốn oxi mà thôi." Tuyên Tuyên thản nhiên giải thích.

      Thiên Ly nhìn hai người ngã lăn đất, toàn thân run dữ dội, phía bụng cơ hồ bốc lên luồng khí dần dần lan ra, phút chốc hai người đàn ông to con chỉ còn lại bộ xương trắng hếu rợn người.

      "Hử? Axit sunfuric?" Thiên Ly nâng mi, tia nhìn về phía Tuyên Tuyên đều là phức tạp. Vì cái gì con người lợi hại này lại bảo vệ bọn họ? Đó có phải trách nhiệm của đâu.

      "Axit? Tuyên a di, ở đâu mà người có!" cũng muốn a, Mẫn Vi ánh mắt hứng khởi mong đợi nhìn Diệp Tuyên Dã.

      "Lấy từ trong khí, cộng thêm các chất có sẵn, thay đổi cấu trúc phân tử, biến thành chất theo ta muốn." nhàng giải thích bởi đối với bọn họ là tin tưởng hoàn toàn .

      Mẫn Vi nghệch mặt. hiểu gì hết, Tuyên a di gì thế nhỉ?

      "Làm sao biết mà thay đổi?" Thiên Ly hỏi tiếp.

      Tuyên Tuyên cười nhạt, tay chỉ mắt của bản thân. Thiên Ly dấu vết nhíu mày.

      " nào, chúng ta phải rời khỏi đây trong 10'." Tuyên Dã xem đồng hồ, giọng nhàn nhạt quăng ra lời như thể đúng rồi.

      Khóe môi mọi người đồng loạt co rút, đây là đời thực phải phim viễn tưởng siêu nhiên gì đó, làm sao mà rời khỏi trong vòng 10' khi khoảng cách là 15 km đây hả.

      "Sân bay nào ở gần nhất?" Diệp Thần tự nhiên hỏi câu chẳng liên quan.

      "Cách đây dặm." Mẫn Vi cũng thành thực trả lời.

      ", chúng ta cướp trực thăng!" Diệp Thần bâng quơ.

      "Yaya, cướp trực thăng thôi." Thực quá hưng phấn, sáng giờ bọn họ liên tục làm kẻ cướp*. Cuộc sống đúng là cần phiêu lưu, mới lạ a.

      * Nguyên văn của tác giả ghi là " trộm đạo" nhưng mình thấy "kẻ cướp" có vẻ hợp hơn với hành động của mấy người Tuyên Dã.

      Nhìn hai đứa tự suy diễn, tự quyết định, mắt Tuyên Tuyên với Ly ánh lên ý cười. Bọn này, cứ như sinh ra thuộc về mạt thế vậy.

      Nhưng mà, cuộc đời cũng chỉ thế thôi. Mạt thế khắp nơi là trộm cắp mất nhân tính. Tỷ như, tình trạng bọn họ giờ a!

      Sau khi tới sân bay, bọn họ tìm mãi mới thấy trực thăng tầng lầu trực sẵn. Tuyên Tuyên lại phải tốn chút tinh thần lực thu cấu trúc của hai chiếc xe, lên .

      Nào ngờ Tuyên Dã chưa kịp cột dây vào trực thăng, họ bị tập kích. Mà bọn người này là chung bọn với hai người kia, từ bi thả chúng, chúng còn quay ngược cắn trả.

      "Đại ca, ta có siêu năng lực lợi hại, giữ ta lại về sau.."

      "Bạn ta cũng rất xinh đẹp, giữ lại làm ấm giường ."

      "Haha, tốt tốt."

      "Tốt CMG" Diệp Thần tức giận phun ra câu chửi tục. Mẹ là của daddy, đến lượt mấy tên rác rưởi như chúng nhúng chàm.

      "Xem ra là hai người kia chưa đủ để cảnh cáo mấy người. Các người ngăn chúng tôi rời , thôi đành giết mấy người vậy." Tuyên Dã dùng giọng điệu tiếc rẻ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ từ xuống dưới.

      Diệp Thần tủm tỉm cười, mẹ, người đủ vô lại! Bé lấy vài vật dụng trong túi ra, tay chuyển động nhanh thoăn thoắt, mới 5s thành công lắp ráp súng điện.

      Nước bất ngờ ập lên người bọn họ, tay Diệp Thần nhanh chóng nhấn, tia điện chốc lát bao trùm họ, cúi đầu nghịch nút điều chỉnh Vôn.

      Tuyên Dã nhếch môi cười, ra dị năng của Diệp Thần là thủy biến dị à.

      "Ngớ người cái gì? Nhanh chân lên nào!" Tuyên Tuyên lạnh giọng ra lệnh. Bọn họ cũng phản kháng, nếu nhanh rời khỏi, chờ đợi bọn họ còn phải cái chết sao?

      Mạt thế cũng đến rồi, còn việc gì thể xảy ra nữa chứ? Chỉ cần Tuyên Tuyên , bọn họ nguyện tin tưởng!

      "A...a...cứu..tôi.." Mẫn Vi vểnh tai lên. Giật áo Thiên Ly, :"Mẹ có nghe thấy gì ?"

      Thiên Ly gật gật. Chân tiến tới cánh cửa nhà kho, đạp tung nó ra.

      Sau màn bụi bay tứ tung là hình ảnh mỹ nam bị trói vào ghế sắt lạnh, Mẫn Vi cười tươi, thắc mắc:"A, họ là quay phim à, cảnh diễn rất quen thuộc nha."

      Tuyên Tuyên hết sức bất đắc dĩ với hai mẹ con này, cầm tay kéo hai người .

      "Khoan, cứu , a di!" Mẫn Vi giương ánh mắt đáng thương cầu xin.

      "Aiz.." Tuyên Tuyên thở dài. thực muốn động sát khí, giết chết con bé chuyên lo chuyện bao đồng này.

      "Hìhì." Mẫn Vi cười ngọt ngào lấy lòng, xong lại xoay sang nhìn mỹ nam mới nhặt về bên cạnh.

      Tuyên Dã ngồi ghế phụ vui nhìn ra ngoài. Nuôi thêm người chỉ tốn cơm mà thôi.

      "Tuyên Tuyên, có thể cho tôi lý do ?" Thiên Ly mở miệng hỏi, muốn giữa bọn họ tồn tại ngăn cách gì đó. cảm giác bọn họ tựa như được định sẵn bên cạnh , cho nên chấp nhận được bí mật gì đó ngăn trở .

      "Ly, nhìn sang góc 45° "

      "Ừ."

      "Thấy gì ?"

      "Thấy."

      "Gì đó?"

      "Máy bay...thả bom?"

      "Ừ."

      "Vì sao vậy?"

      "Ly, có thấy từ lúc mạt thế diễn ra, trừ lúc tang thi triều dâng, chúng ta chỉ đụng mặt con người. Vi-rút độc rất lợi hại, mà họ mạo hiểm. Cho nên.." Tuyên Tuyên nữa, lại im lặng

      Vậy, đối với chính phủ, thầm lặng vô bình của thành phố này lọt vào mắt họ bùng nổ của hủy diệt. Cho nên, bọn họ thủ hạ vi cường.

      khí trong buồng lái bỗng dưng im ắng lạ thường, chỉ còn lại tiếng cánh trực thăng dai dẳng.

      việc này, đồng thời cũng nhắc nhở bọn họ ý thức về mạt thế, tàn khốc mà cũng vô cùng ác liệt.

      Mẫn Vi nhí nha nhí nhố đề nghị phá tan khí trầm lặng.

      "Hì, lát nữa chúng ta cướp siêu thị nha~"
      ly sắc thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 8: Tách ra

      Dừng xe trước thị trấn Y, mảnh hoang tàn, nhưng đến mức chịu nổi. Trực thăng bị bọn họ dấu , tránh gây động tĩnh quá lớn thu hút đàn tang thi.

      Chỉ là, họ dường như cũng gây ra tác động ít có , chưa gì mà tang thi tìm đến tận xe.

      Thiên Ly thản nhiên mở cửa khiến mấy con tang thi trực sẵn bị dập đầu văng ra xa. Lấy súng bắn vài phát liên tục, giải quyết đám.

      Diệp Thần lại tạo ra màn mưa nhân tạo, nổ súng điện đốt cháy tất cả.

      Mẫn Vi bất mãn né né ra, dơ quá . Tuyên Tuyên gật đầu hài lòng. Như vậy mới giống mạt thế chứ.

      Nếu Thiên Ly mà biết suy nghĩ đáng đánh đòn của Tuyên Dã biết có nên mắng câu bệnh thân kinh hay .

      Bởi khi có tang thi, họ an toàn trong chốc lát, chứ phải nơi lặng thầm chờ bùng nổ như thành phố của bọn họ, bị khoa hàn học tố giác chính phủ, kích phát nổ.

      Tuy thấy mẹ mình lười biếng xem họ diệt tang thi nhưng lại có chút khó chịu. Phải thế, mới cảm thấy bản thân quá vô dụng, năm năm trong hắc ngục có lãng phí.

      Tuyên Dã giơ tay che miệng ngáp, bên quăng ra câu tức chết người: "Nhanh chút nào, thân ái! Ta đói quá."

      "Dạ..dạ..xong rồi mẹ ạ" Diệp Thần vừa đáp, tay phóng điện dứt điểm đám tang thi nhây, cắn chặt buông.

      gật đầu, xách như xách đồ vật ném vào trong xe, tiếp tục lái vào trong thị trấn. Diệp Thần mếu máo, mẹ người cần đả thương người khác như vậy.

      Cũng vì tâm tư nhặt của bản thân, Diệp Thần quyết tâm, ăn nhanh chóng lớn để bị mẹ xách như túi đồ.

      Dĩ nhiên, Tuyên Dã chẳng bận tâm đến cảm xúc rối rắm của , trực tiếp đâm thẳng vào hàng rào, nghênh ngang dừng trước siêu thị.

      Khóe môi mấy người ngồi sau nhịn được co rúm. muốn gây tiếng động thu hút lũ tang thi, vậy hành động của Tuyên Tuyên là như thế nào a!?

      Lại cúi đầu xem đồng hồ, vứt cho họ câu châm biếm, nhanh chân chạy vào siêu thị.

      "Các người cứ đứng đó chậm rãi chờ tang thi tới hốt ."

      "A" Ba người đồng loạt bừng tỉnh. Phải rồi, động tĩnh lớn như vậy dụ tang thi tới mới là lạ a.

      Mọi người chạy theo sau, họ cũng muốn bị bỏ rơi nha.

      "Shit! Có phải vậy? Sao siêu thị mà tồi tàn như vậy!" Thiên Ly nhìn đồ đạc bên trong ít ỏi đáng thương, khỏi chửi ầm lên.

      "Uh, chẳng có cảm giác kích thích." Mẫn Vi ũ rũ rên la.

      " kì lạ." Diệp Thần nhíu mày nghi hoặc. Song lại cúi đầu, tay vân ve kính trông xa. ràng ban nãy khi quan sát, có thấy bên trong dồi giàu đồ ăn, thức uống.

      Trừ phi... liếc mắt nhìn Tuyên Dã - vẻ mặt có chút nào chột dạ.

      "Nơi này tiện ở lâu, thôi. Mẫn Vi, khẳng định mỹ nam của con hẳn tỉnh." cười chuyên nghiệp dẫn dắt đề tài sang lối khác, tránh cho mọi người suy nghĩ sâu xa.

      "Yes!!! Mỹ nam, ta đến đây! Lẹ nào, mọi người" Mẫn Vi hưng phấn lôi tay Tuyên Tuyên kéo .

      "Khoa , biết là tôi ngửi lầm, hay đó là mùi thức ăn vậy nhỉ?" Thiên Ly nháy mắt, tươi cười dẫn đầu lên tầng .

      Diệp Thần gật gật. Thiên Ly a di, đúng là mũi thính như c...A, hình như hình dung quá đáng rồi. Thiên Ly mà biết, chắc chắn bị bầm mắt.

      Cũng phải, sáng giờ bọn họ chưa ăn gì, đương nhiên bị hấp dẫn bởi mùi thơm của gà nướng giòn rã. Mà mạt thế xảy ra chưa đến ba giờ đồng hồ, tại còn mùi thức chín có gì lạ, chưa nghe qua lò vi-la đặt thời gian nướng thức ăn sao?

      Tuy nhiên, Tuyên Tuyên là ai, nào có thể gỡ bỏ cảnh giác bởi những thứ đơn giản thế này. Hẳn ai đó đánh chủ ý lên bọn họ, để làm gì?

      Cho dù đó là gì nữa bọn họ đừng hòng sống tốt nếu người trong bọn bị thương tổn.
      Chính là khi họ đến tầng 5, qua tấm kính cửa sổ liền trông thấy chiếc xe của bọn người mà tự chạy .

      Chính là, bọn người cướp xe của bọn , gần như vận khí xài hết, ngay cả lối rời cũng bị tang thi đóng chiếm.

      "Mẹ, người nhìn...xe của chúng ta!" Theo hướng nhìn của Tuyên Dã, Diệp Thần giật mình há hốc mồm.

      "Đúng là lũ ngốc!" lạnh lùng mắng câu, sau lại ra lệnh:"Lên sân thượng mau."

      Bọn người họ cư nhiên dẫn tang thi tới chỗ, tình hình tại có khác nào tự tìm chỗ chôn.

      Đám Thiên Ly cũng theo lời Tuyên Dã mà chạy theo. Giây phút thoát nạn chỉ trong gang tấc, họ cớ sao phải lãng phí. Họ có lẽ biết trong lúc bất tri bất giác tín nhiệm ỷ lại vào Tuyên Dã.

      Thiên Ly là người lên sau cùng, thuận tay khóa cửa. Song đưa mắt nhìn Tuyên Dã đứng thành lang cang, nguy hiểm khôn cùng, khỏi sửng sốt. Tuyên Tuyên là làm gì a?

      Diệp Tuyên Dã thở hơi, khẽ niệm suy nghĩ, tay xuất trực thăng mini, đến khoảng rộng sân thượng đặt đồ chơi mini xuống. Sau lại lùi ra đứng ngay lang lang, hai tay giơ lên, miệng lẩm bẩm.

      Như câu thần chú của vị phù thủy tài ba, đồ chơi mini phút chốc biến lớn thành trực thăng chuyên dụng lớn gấp hai lần so với cái trước của bọn họ.

      đưa tay gạt mồ hôi bên má, mắt liếc sang đám Thiên Ly ngơ ngác, vẻ mặt bất khả tư nghị, chính là lát liền khôi phục như thường, đợi Tuyên Dã lên tiếng, rất tự giác đem chút đồ thu thập trong siêu thị ném lên trực thăng.

      quá mấy phút, bọn họ ly khai tòa nhà, bay thẳng đến hướng nam.

      Đảo mắt sang mọi người ể oải, đột nhiên bản thân Tuyên Dã có chút thông cảm. Thực làm khó cho họ, mạt thế bất ngờ ập đến, sao có thể thể bị đả kích?

      Chỉ là, con bé là siêu trộm, nhóc con bước ra từ lò huấn luyện, thiếu nữ thanh xuân phơi phới là sát thủ...ngày nào có thể yên lành?

      Nghĩ nghĩ lại, khó cho họ cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ thừa cơ hội đẩy mọi trách nhiệm lên người có.

      Tự dưng nhiệt độ giảm dần, Diệp Thần rùng mình, khẽ cười haha: "Mẹ, ban nãy người là làm gì a?"

      " phải là phép thuật sao?" Mẫn Vi dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn , khinh thường .

      Khóe môi co rút, phép thuật? là thời đại nào rồi, có phải Mẫn Vi có tuổi thơ bất hạnh hay ? rất nghi ngờ về điều này a.

      "Vậy thân ái thử xem thứ nước ngươi tạo ra là gì ." so đo cùng hai đứa , trực tiếp ném vấn đề cho Diệp Thần.

      "A..theo con nghĩ là dị năng?" Thấy Diệp Thần thái độ chần chừ dò hỏi, Mẫn Vi khinh bỉ cắt ngang.

      "Chính là dị năng."

      "Tốt, vậy Tiểu Vi có đáp án rồi nhé, cần lại cãi nhau với thân ái." Tuyên Dã gật đầu, dặn dò.

      "No, no..Tuyên a di chính là phù thủy có phép thuật." Mẫn Vi nhất quyết cố chấp.

      Tuyên Dã nhu mi tâm, nhất thời cảm thấy đau đầu.

      "Mẫn nhi, cho phép con hồ nháo." Thân bọn họ làm gánh nặng cho Tuyên Tuyên, bây giờ còn cố tình gây phiền toái cho Tuyên Tuyên, Thiên Ly tức giận gắt.

      "Mẹ..người mắng con?" Mẫn Vi mở to bất khả tư nghị, ủy khuất nhìn Thiên Ly.

      "Ta đúng sao?" Thiên Ly phát hỏa, nhưng giọng tự chủ dịu .

      "Hức, đúng chút nào cả." Mẫn Vi chu môi bất mãn, quay mặt .

      Diệp Thần thở dài. Vì sao mới đầu gặp mặt lại cảm thấy Mẫn Vi là người chính chắn chứ. Lại nhìn mẹ mình, mày nhíu lại, giữa mi tâm sinh ra sát khí nhè , khỏi kinh hoảng.

      Sao lại quên mẹ ghét ồn ào chứ!

      "Được rồi. Mọi người yên lặng ." Diệp Thần nghiêm mặt hắng giọng.

      Thiên Ly gật đầu , tay dấu vết kéo Mẫn Vi vào lòng. Bản thân là sát thủ, đương nhiên thể bỏ qua sát khí của Tuyên Tuyên. Dù biết ấy làm hại mẹ con , nhưng bảo vệ con trước mọi nguy hiểm là bản năng làm mẹ.

      Tuyên Dã nhưng là nhìn thấy cũng thể trách, chỉ cười nhạt. Bản tính sớm nhiễm huyết tinh Tu La địa ngục, nào có để ai bát nháo trước mặt mình. là ghét nhất những ai hiểu chuyện, ra mặt dịu muốn là cực hạn.

      Với trạng này, nghĩ bọn họ thích hợp chung. Dù Thiên Ly có ơn với , vẫn cho phép bất kì ai liên lụy mình. Cho nên a, tốt nhất là họ tách ra.

      Cũng thể trách Tuyên Dã, bởi vốn là người lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức nhẫn tâm.

      "Ly, có lẽ chúng ta nên chuyện lát." Tuyên Dã cất giọng trầm trầm tránh cho ai kia mới vừa nháo xong ngủ.

      "Ừ, tôi biết." Nhìn Mẫn Vi ngủ, Thiên Ly thở dài cùng Tuyên Dã đến nơi kín đáo.

      Tuyên Dã mở lời: "Ly, tôi rất tiếc."

      "Tôi hiểu." tiếp tục thở dài. Bình thường Mẫn Vi rất ít tiếp xúc cùng người khác, cũng vì thế mà bé rất lạnh lùng với người lạ. Gần Tuyên Dã, bé vô tình lộ bản tính ngang bướng của mình ban phiền phức cho Tuyên Tuyên. Mắt nhìn của rất chính xác, Tuyên Dã là người lạnh nhạt.

      Giờ tách ra, hẳn con bé rất khổ sở.

      "Tuyên Tuyên, tôi khiến bản thân liên lụy tiểu Thần. Mặc dù, thời gian ba giờ đồng hồ tính là dài, mà cũng quá ngắn ngủi...nhưng là nó đủ với chúng tôi. thực lâu tôi mới thấy con bé vui đến vậy." Thiên Ly mỉm cười, giọng có chút chua sót.

      Tuyên Dã như cũ im lặng, mắt lạnh nhìn Thiên Ly - đồng bạn của kiếp trước. Lẽ ra bọn rất thân ở đời này...nếu việc phát sinh ngoài ý muốn này - Mẫn Vi.

      Cho nên, đây phải thời điểm thích hợp kề vai bên nhau. Bởi Thiên Ly quá mềm yếu so với kiếp trước. Khi đó, Thiên Ly cùng còn muốn máu lạnh hơn, hẳn là do Mẫn Vi chết.

      "Tôi nghĩ rời trước khi con bé tỉnh. Chính là, Tuyên Tuyên, đừng tỏ vẻ lạnh nhạt nữa, ràng rất thương tiểu Thần. Đừng để mai này hối hận vì hành động tại." Thiên Ly nắm tay Tuyên Tuyên khuyên nhủ.

      "Việc này, còn cần Ly sao!?" Mọi việc sớm định là phải thế rồi, mà cũng là nhận mệnh. Tuyên Dã cười khẽ.

      "Hơn nữa, tặng Ly trực thăng cùng vài món đồ, chắc chắn Ly thích."

      Thiên Ly gật đầu nhõm, ánh mắt cảm kích.

      Đưa ánh mắt dõi theo trực thăng, môi nhếch lên nhàn nhạt: "Hy vọng chúng ta còn gặp lại."
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :