1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hàng Không Bán - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      9.2

      Diệp Tu Thác chỉ trích cậu hèn nhát, mắng cậu có lòng tự trọng, tự làm tự chịu. Lúc đó cậu vừa tổn thương vừa tức giận, nhưng sau đó nghĩ lại bỗng thấy thực ra đâu có sai. thể vì cậu là người đồng tính, vì cậu là người trước nên cậu được quyền bình đẳng, được đương cách đường đường chính chính. Để có được tình thầm chịu đựng cũng cần hạ thấp bản thân đến mức như vậy. Nếu vậy chỉ là mù quáng, bị đối xử như trò đùa mà thôi.

      Mỗi người sống đời cần có lòng tự trọng và sáng suốt, cũng giống như việc mình có dự tính bàn đánh bạc, khi vượt qua ranh giới thể dừng lại được. Dù có nỡ, cam tâm thế nào cũng phải mang số tiền còn lại mà khỏi đấy nhanh.

      - Xin lỗi. – Lâm Hàn quay sang, lấy hết can đảm, kiềm chế nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, muốn xuyên qua cặp kính râm kia để nhìn vào mắt của Trình Hạo. – Tôi cảm thấy nếu như thế công bằng. hẹn hò với các có đề xuất cái “thời hạn tháng” đó ? Mặc dù tôi là đàn ông… nhưng cái tôi cần cũng là mối quan hệ đương nghiêm túc. Nếu làm được, chúng ta vẫn chỉ làm bạn tốt hơn.

      Dường như Trình Hạo rất kinh ngạc, phải mất mấy giây nên lời, chỉ im lặng lái xe, mãi lâu sau đó mới đáp lại được câu.

      - Cũng được.

      Tất cả hi vọng từng ấp ủ đều kết thúc rồi, Lâm Hàn đột nhiên lại cảm thấy rất nhõm, lưng cũng thấy thẳng lên ít nhiều. Gánh biết bao nhiêu chờ đợi chút thực tế suốt những ngày qua thực đúng là nặng nề.

      ~

      Show trình diễn vô cùng hoành tráng, ngay cả Lâm Hàn là người ngoại đạo mà lúc xem cũng ngây hết cả người, những người trong ngành bên cạnh cậu đều hoa mắt. Vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nhà thiết kế vẫn chưa xuất để đón nhận tán dương và lòng ngưỡng mộ của mọi người, nhưng nghe đây là phong cách từ trước đến giờ của người đó, người trong ngành đều quen rồi nên cũng chẳng hề dị nghị gì.

      Lâm Hàn chen qua đám đông, đến hậu trường muốn tới chúc mừng Trình Hạo. Ở sàn diễn hình chữ T ai nấy đều gọn gàng lộng lẫy, vừa mới kết thúc show diễn, phía hậu trường lại loạn cào cào đầy những quần áo trình diễn và người. Khó khăn lắm cậu mới tìm được Trình Hạo. Lúc này y tươi cười rạng rỡ, cậu chúc mừng liên tục, Trình Hạo khó kiềm chế được phấn khích, còn ôm ghì lấy cậu cái. Tất cả mọi người lúc này đương nhiên đều muốn ăn mừng thành công, vui vẻ vô cùng. Lâm Hàn mấy hôm nay chạy tiến độ vẽ, hai mắt còn chưa hết thâm quầng, lại uống rượu cả đêm khiến đầu cũng sắp nứt ra nên cậu định tham gia cuộc vui này.

      Chen ra chẳng dễ hơn chen vào là bao, Lâm Hàn về phía trước mà ù ù cạc cạc, lại phát ra mình suýt chút nữa lên chỗ sàn diễn chữ T liền rụt lại ngay.

      Đứng ở cao tầm nhìn hơn có thể nhìn thấy toàn cảnh sân khấu, gần như ngay tức bóng người đàn ông đó đập vào mắt cậu. Mặc dù chỉ là bóng lưng, hơn nữa mặc bộ quần áo trước đây cậu chưa từng thấy, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể nhận ra ngay lập tức. Người đó đứng cạnh người đàn ông lớn tuổi có vóc dáng thấp bé, hình như vừa chuyện vừa ra ngoài.

      Ngay lập tức tim của Lâm Hàn đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

      - Diệp… Diệp Tu Thác.

      Tiếng gọi đủ lớn, hai người đó căn bản chẳng nghe thấy gì.

      - Diệp Tu Thác!

      hiểu vì sao bản thân mình lại kích động như vậy, cậu hoảng hốt chạy về phía hậu trường, lần này cậu tìm đường xuống sàn diễn dễ dàng hơn, chạy thục mạng ra ngoài, vậy mà thấy hai người đó đâu cả.

      Lâm Hàn thở hồng hộc, nước dâng đầy trong mắt.

      Người đàn ông lớn tuổi đó trông có vẻ rất thân thiết, chắc hẳn đó là khách mởi của Diệp Tu Thác. Tiếp khách kiểu như vậy, mặc dù chắc cũng kha khá tiền nhưng Diệp Tu Thác có thực vui vẻ hay ? Chuyện mua bán thể xác này, bất luận thế nào cũng chẳng phải nghề hạnh phúc gì cho cam, cậu nỡ để Diệp Tu Thác – con người tốt như thế - lại cứ phải làm chuyện này.

      Nhớ đến Diệp Tu Thác từng hỏi cậu:

      - Có người nào có tình cảm vượt qua cả Trình Hạo ?

      có Trình Hạo, cậu cũng vẫn có thể sống tiếp được. Nhưng có người, chỉ nghĩ đến chuyện từ nay về sau được nhìn thấy , được nghe thấy giọng là tim Lâm Hàn đau như thể bị co giật. giờ cậu muốn với Diệp Tu Thác rằng có, có người cậu còn thích hơn cả Trình Hạo.

      Nhưng biết bây giờ còn có ích nữa hay ?

      Trước đây cậu mùa quáng cho rằng mình thầm thương trộm nhớ Trình Hạo, cho dù chẳng nhận được bất kỳ điều gì đáp lại, cho dù bị tổn thương lần nữa, nhưng vẫn như vậy mãi thay đổi.

      Vì mối quan hệ giữa MB và khách mua vui của mình với Diệp Tu Thác, cậu nghĩ rằng hạnh phúc chỉ là thứ mua bán được. Cảm thấy ỷ lại, đam mê đó là bởi vì cậu nghiện cái cảm giác được phục vụ mà thôi, cho nên phải tiêu nhiều tiền để mua, cứ duy trì nó.

      Thực ra chuyện này so với tình lại chẳng khác gì nhau đó sao?

      Cậu muốn sống cùng Diệp Tu Thác, có bên cạnh vô cùng hạnh phúc, sợ bị lạnh nhạt, muốn chăm sóc , làm chuyện này chuyện kia vì để vui vẻ, muốn chỉ thuộc về riêng mình mà thôi.

      Tình cảm như thế, phải là cái gì nữa?

      ~

      Lâm Hàn ạy thục mạng về nhà lấy đồ cần thiết, chẳng thèm nghĩ Diệp Tu Thác có ở nhà hay , taxi đến nhà . Ôm theo tam trạng mong cơ hội, cậu ấn chuông cửa nhà , vậy mà lại có người ra mở cửa .

      - Diệp… Diệp Tu Thác.

      Chàng trai đó vẫn mặc bộ quần áo cậu thấy ở show trình diễn, dường như vừa mới về nhà còn chưa kịp thay ra.

      - Có chuyện gì? – Diệp Tu Thác nhíu mày, hơi thờ ơ.

      - Cậu… cậu giờ ở nhà mình sao?

      - Đúng vậy.

      Lâm Hàn thở phào hơi, nghĩ rốt cuộc số mình cũng đến nối đen như vậy.

      - Tôi… tôi muốn với cậu chuyện.

      - Chuyện gì?

      Lâm Hàn mang theo cái bọc, hai mắt đỏ hoe, lắp bắp.

      - Tôi… tôi muốn… muốn chuộc thân cho cậu.

      Vẻ mặt của Diệp Tu Thác chẳng thay đổi gì nhìn cậu, mấy giây sau mới lên tiếng.

      - cần thiết như vậy. Tôi sống rất tốt.

      - Nhưng… nhưng mà… - Lâm Hàn càng cuống hơn. – Tôi… tôi thích cậu. Tôi muốn chuộc thân cho cậu…

      Diệp Tu Thác nhìn cậu lúc, nhìn đến nỗi nước mắt của Lâm Hàn cũng sắp rơi xuống, cuối cùng cũng chịu .

      - dùng cái gì để chuộc thân cho tôi?

      Lâm Hàn vội đưa cho cái bọc bằng hai tay. Diệp Tu Thác nhậnấy, liếc cái thấy bên trong có tiền mặt, sổ tiết kiệm, còn có đống thứ tạp nham nữa, cũng chẳng gật đầu, chỉ .

      - đủ.

      Lâm Hàn cuống đến độ sắp khóc.

      - Tôi… tôi còn có thể cầu biên tập ứng trước tiền nhuận bút…

      Diệp Tu Thác nhướng mày nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên tóm lấy cổ áo cậu, lôi cậu vào trong, sau đó đóng cửa.

      - thực muốn chuộc thân cho tôi?

      Lâm Hàn gật đầu lia lịa, mặc dù biết lúc này nên giữ phong độ đàn ông chút nhưng nghĩ đến bản thân biết tự lượng sức mình, chẳng đến đâu, cậu thể nào kiềm chế được, nước mắt lã chã rơi xuống.

      - Vậy có biết giá chuộc thân cho tôi bao nhiêu ?

      Lâm Hàn lắc đầu, nghẹn ngào .

      - Nhưng… nhưng tôi có thể lấy bất kỳ cái gì ra để đổi, có thể lấy tất cả ra để đổi…

      Diệp Tu Thác dường như hít vào hơi mạnh, sau đó bắt lấy cằm của cậu.

      - Vậy được, nghe cho đây.

      Lâm Hàn nhìn qua đôi mắt nhòe nhoẹt.

      - Tiền của còn lâu mới chuộc được, cho nên nếu muốn chuộc thân phải làm nhiều việc khác để bù vào.

      Lâm Hàn gật đầu lia lịa.

      - Các công việc nhà, bếp núc ở đây vân vân, chuyện này tôi cần phải nữa, Tuyệt đối được có kiểu quan hệ đó với người khác, bất luận là MB hay người bình thường.

      Lâm Hàn lại gật đầu lia lịa.

      - Còn nữa, có điểm cực kỳ quan trọng, lần chuộc thân này chuộc rồi là thể trả lại, hiểu chưa? – Diệp Tu Thác tóm chặt lấy cằm cậu. – đúng hơn, phải chịu trách nhiệm vĩnh viễn. thực có dám chuộc ?

      Lâm Hàn lấy hết sức để gật đầu. Diệp Tu Thác thở dài.

      - rồi, trả lời câu hỏi của người khác đừng động não chút nào như vậy, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.

      - Tôi nghĩ rất lâu rồi. – Lâm Hàn thút thít. – Tôi thích cậu. Tôi đối xử tốt với cậu, đừng ra ngoài làm công việc đó nữa, tôi nuôi cậu…

      Diệp Tu Thác nữa, đột nhiên giật cái bọc có tất cả tài sản mà cậu cầm chặt trong tay, sau đó chỉ dùng tay vác chàng trai lung túng và hoảng hốt kia lên vai.

      - Được rồi, mua được tôi rồi, bây giờ mời tới nghiệm thu .

      Trong căn phòng ngoại trừ tiếng thở vừa mới trở lại bình thường xung quanh đều im lặng, bên ngoài chỉ có tiếng sóng biển rì rào nho .

      Ánh trăng nhàn nhạt len vào phòng qua khe rèm cửa sổ. Người nằm giường bị vần qua vần lại mệt đến chẳng còn hơi nào cuộn tròn lại trốn ở trong chăn ngủ thiếp trông rất tội nghiệp. lưng cậu có vết sẹo do dao đâm vẫn còn rất , nhưng bị hôn đến sưng phồng, quả thay đổi hoàn toàn. Diệp Tu Thác vừa vuốt tóc cậu vừa suy nghĩ, mấy tiếng “nghiệm thu” lúc nãy dường như làm hăng quá, biết lúc cậu tỉnh lại có hối hận hay .

      Đương nhiên, có chuyện nghiêm trọng hơn rất nhiều, đấy là phải làm sao để giải thích cho cậu biết công việc thực của mình cho ổn thỏa. Người này nếu biết mình bị lừa, nhất định rất tức giận, hoặc lại mắng mấy câu kiểu như “cậu đúng là đồ lừa bịp bỉ ổi”.

      Nhưng mà… thôi kệ .

      Dù sao người này cũng đồng ý “tuyệt đối trả lại hàng” rồi. Huống hồ mình khẳng định là cậu mua được “hàng” quý nhất. Chắc chắn bất luận thế nào con người tiết kiệm này cũng nỡ trả lại đâu. Tự an ủi bản thân như vậy, Diệp Tu Thác cũng yên tâm phần nào, sát lại gần hôn lên khuôn mặt chàng trai ngủ say.

      - Hàng mua được thực ra là hàng dễ vỡ đấy, nhất định phải bảo quản cẩn thận nha.

      Chàng trai mặc dù ngủ, cũng cựa quậy yên, lớ mớ “ừ” tiếng.

      ----------------------------------------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Ngoại truyện

      Diệp Tu Thác tắm xong từ lâu, giở cuốn tạp chí xem xem lại biết bao nhiều lần, người kia còn hiểu tình hình, bật đèn “chiến đấu” bàn.

      Chẳng phải là quá muộn, nhưng giường mỏi mắt chờ mong “chủ sở hữu” của tới “lâm hạnh”, đợi cứ phải gọi là sốt hết cả ruột, nhìn bóng lưng chăm chỉ của người đó khiến chỉ muốn tới đẩy mạnh ra. Diệp Tu Thác đấu tranh tư tưởng, trong lòng ngứa ngáy khổ cực.

      Hôm đó ở show trình diễn, cũng ngứa ngáy như vậy.

      Biết Trình Hạo đem cậu đến tham gia nên chọn sẵn cho mình chỗ ngồi tốt từ lâu để đợi. Từ góc nhìn của , có thể thấy rất bộ dạng của cậu, trông dáng vẻ so với lúc hai người chia tay cũng chẳng tiến bộ gì, thoạt nhìn còn thấy xui xẻo hơn, vậy còn gầy hơn trước.

      Phần tóc ở phía sau gáy ràng bị cắt hỏng, có lần Lâm Hàn với trong tin nhắn, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác buồn cười hơn là đồng cảm.

      ngồi cùng thầy của mình ở đó, thỉnh thoảng lại xem xét tình hình show diễn sân khấu, đa phần thời gian còn lại đều chỉ nhìn người đàn ông đó.

      Lâm Hàn đến tận bây giờ vẫn biết thích cậu. Đương nhiên cũng chẳng hề dối gì Lâm Hàn, chỉ là hết cho cậu biết. muốn , chỉ muốn đợi cho đến khi cái con người năng lực nhìn nhận quá kém đó phát ra. Nếu người đó đủ để ý đến , quan tâm đến đủ lâu, đương nhiên có thể nhìn ra được. Nếu cậu vẫn thể nhìn ra… vậy cứ để tên ngốc có thuốc chữa đó tiếp tục ngốc .

      Diệp Tu Thác nằm giường với tư thế cực kỳ hấp dẫn, lúc lâu vẫn thấy người kia nhúc nhích gì, bắt đầu chịu nổi.

      - Vẫn chạy tiến độ à? phải hôm nay hoàn thành xong phần bản thảo cần nộp rồi sao?

      - Đúng rồi, nhưng tôi muốn nhận thêm việc. – Lâm Hàn đến cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên tiếp tục tô tô vẽ vẽ. – Định vẽ thêm kỳ mới, cho nên thời gian hơi gấp, cậu ngủ trước .

      Diệp Tu Thác chống cằm.

      - cần phải vất vả vậy đâu.

      - Ừm, nếu tôi chỉ làm những công việc giờ kiếm được nhiều tiền lắm đâu. – Lâm Hàn xấu hổ. – Cậu có thể quen, mấy thứ như quần áo đắt tiền đó tôi chẳng thể nào mua thường xuyên cho cậu được, nhưng tôi cố gắng, sau này khá hơn…



      Diệp Tu Thác mỉm cười, cầm lấy chiếc bút tay của cậu, ôm cậu lên.

      - Chuyện tiền bạc yên tâm. Tôi cũng có cổ phần trong Narcissism, được tính như cổ đông, có thể cần làm việc vẫn có thu nhập.

      - Hả? – Lâm Hàn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn . – Cậu… cậu tài giỏi như vậy sao?

      Diệp Tu Thác hôn cậu:

      - Tôi vẫn luôn ‘tài giỏi” mà.

      - …

      - Cho nên ngủ sớm .

      Lâm Hàn nghĩ ngợi.

      - Mặc dù có khoản đề phòng rồi, nhưng có thể kiếm thêm được, tôi vẫn muốn cố gắng nhiều hơn. Tôi để cậu phải chịu khổ đâu…

      Diệp Tu Thác chẳng đợi cậu lải nhải xong câu , lấp kín môi cậu, Lâm Hàn cựa quậy để lấy khí.

      - Để tôi vẽ xong chỗ này

      - này, chuộc tôi rồi, thể vứt quan tâm được, nếu muốn nuôi tôi tất cả các cầu của tôi đều phải đáp ứng đầy đủ đó.

      - Ấy…

      Nhân lúc cậu do dự, Diệp Tu Thác ôm cậu lên giường, mặt đối mặt với nhau. Lúc người kia liên tục vặn vẹo, bèn lấy chăn cuộn chặt hai người vào nhau, sau đó ở trong gian chật hẹp đó mà thỏa sức với chàng trai ngốc nghếch chẳng thể trốn được đâu kia.

      Cho đến khi cái chăn mở ra người kia hết hơi rồi, vật lộn mãi mới bò xuống khỏi người Diệp Tu Thác, co lại ở bên cạnh lầm bầm câu gì đó rồi thiếp .

      Diệp Tu Thác thích tư thế ngủ cuộn tròn đưa lưng về phía của Lâm Hàn, làm như vậy giống như muốn nghỉ ngay lập tức sau khi bị bắt nạt vậy, bèn kéo cậu lại, để cậu nằm sấp lên ngực mà ngủ. Trái lại Lâm Hàn cũng kháng cự, có thể ngủ giấc là tốt rồi, tư thế nào cũng chẳng sao.

      ~

      Ngủ qua đêm ngon lành, đến khi cậu mở mắt ra, Diệp Tu Thác liền hôn cậu. Hai mắt Lâm Hàn còn lơ mơ, cậu hôn lúc, bắt đầu tỉnh lại, liến qua đồng hồ, ngáp cái.

      - Tôi nấu cơm…

      Cậu làm người “chủ bao nuôi” rất tận tụy, cố gắng chăm sóc Diệp Tu Thác tốt, ăn mặc đầy đủ, còn phải làm việc, coi Diệp Tu Thác giống như thú cưng hay bảo vật vậy.

      Các món tôm và cua tươi ngon của buổi trưa đều do Lâm Hàn mua chọn về. Tôm khá to, giá cũng cao, chiên xong bưng lên bàn, Lâm Hàn gắp liên tục cho Diệp Tu Thác ăn, còn bản thân mình tiết kiệm chỉ ăn cơm.

      Diệp Tu Thác hơi buồn cười, nhưng nếu Lâm Hàn cần phải lo lắng vấn đề tài chính như thế, trong lòng lại sợ được hưởng cảm giác “cưng chiều” vì mà cậu thắt lưng buộc bụng kia nữa. Nhưng thấy cậu vất vả như vậy cũng thấy tội nghiệp, thực đành lòng chút nào.

      là mâu thuẫn…

      Tại sao cảm giác bắt nạt con người này lại khiến vui như vậy chứ?

      - Đúng rồi, hôm nay Ninh Viễn với Dung Lục đến chơi đấy.

      Ngay tức Lâm Hàn trở nên căng thẳng:

      - Đến… đến làm gì?

      - Bạn bè tụ tập với nhau bữa, sao vậy, thích bọn họ à?

      Cậu phải thích. Hai người đó rất tốt nhưng Lâm Hàn tránh được lo lắng cho Diệp Tu Thác. Trước đây cậu xem ti-vi thường có mấy tình tiết tương tự. Làm cái nghề bán thân này khi muốn hoàn lương thường bao giờ cũng rất khó khăn, có nhiều khả năng bị khách với ông chủ trước đây tới gây khó khăn.

      Lâm Hàn cau mày, lo lắng yên. Nhưng cậu thể cư xử mất lịch với khách, đành phải vượt quá dự tính chi tiêu ngày hôm đó, mua nhiều đồ, làm bàn đầy thức ăn, sau đó trong lòng hoang mang hoảng hốt đợi đón khách.

      ~

      May mà bữa tối diễn ra bình an vô . Diệp Tu Thác lấy rượu từ hầm chứa, mùi vị tuyệt vời làm tăng thêm màu sắc cho bữa tối được coi là vui vẻ đầm ấm. Hai người có tiền kia cũng hề bắt bẻ kén chọn mấy món ăn thường ngày, còn rất lịch tỏ ý cảm ơn Lâm Hàn tiếp đãi.

      Ăn xong bữa rồi, nghỉ ngơi lúc, Lâm Hàn bèn chuẩn bị trái cây, ba người đó lại tiếp tục vừa tán gẫu vừa nhấm nháp rượu.

      - Mấy ngày trước phải bận lắm sao? Tôi còn tưởng vừa vào là phải gặp ngay cái bộ dạng mệt mỏi suy nhược của , xem ra bây giờ trông sắc mặc cũng đến nỗi nào.

      Dung Lục thấy người khác nhàn hạ hơn cậu ta nên bắt đầu cam tâm. Diệp Tu Thác mỉm cười.

      - Bận hết bận rồi, mấy hôm nay ngoài ăn với làm chuyện ấy ra, tôi chẳng làm cái gì cả, cậu xem sắc mặt tôi tốt hay nào?

      - Hạnh phúc quá nhỉ. – Nhậm Ninh Viên mỉm cười. – Nhưng Diệp Tu Thác này, cậu cũng đừng có vui quá mà quên đường về đấy.

      Dung Lục oán hận.

      - bây giờ chỉ thiếu mỗi cái đuôi nữa là giống con lợn, đừng có quên luôn cả công việc.

      Đúng lúc Lâm Hàn bưng đĩa hoa quả ra, nghe thấy câu này liền hết hồn hết viafsm vội vã chắn ngay trước mặt Diệp Tu Thác.

      - Cậu ấy làm công việc này nữa.

      - Hả?

      - Cậu ấy quyết định làm nghề này nữa rồi. – Lâm Hàn hơi căng thẳng. – Nghề đó tổn hại cơ thể lắm, cho nên bây giờ cậu ấy cần ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, để bồi bổ cho cơ thể ổn rồi hẵng .

      Diệp Tu Thác cười, kéo chàng trai rất nghiêm túc lại gần mình, hôn lên mũi cậu.

      - Đừng lo, tôi chăm chỉ “nghỉ ngơi” mà.

      - Hả? – Dung Lục trừng mắt nhìn . – Ê, phải chứ? Thế này là rửa tay gác kiếm à? đùa gì thế, tốt xấu gì cũng phải cho chúng tôi thời gian chuẩn bị chứ, muốn lỗ vốn tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng tôi bị thiệt hại nhiều tiền lắm đó!

      Cả người Lâm Hàn lại cứng đờ ra. Diệp Tu Thác vội kéo cậu ngồi lại xuống bên cạnh mình, tay ôm chặt, tay xoa lưng vỗ về cậu, vừa cười với Dung Lục.

      - phải như cậu nghĩ đâu.

      - Vậy rốt cục là thế nào? – Dung Lục bắt đầu nổi nóng. – Làm người nên biết điều chứ.

      Lâm Hàn lấy hết can đảm :

      - Tôi chuộc thân cho cậu ấy rồi!

      Hai vị khách đến chơi bỗng ngây ra như phỗng.

      - Tôi chuộc thân cho Tu Thác rồi, cho nên cậu ấy cần làm ở Narcissism nữa, cậu ấy tự do về thân thể rồi.

      Ngụm rượu Dung Lục vừa uống phụt ngay lên mặt Diệp Tu Thác.

      - …

      - Cho… cho nên, Diệp Tu Thác, bây giờ được mua lại rồi sao?

      Diệp Tu Thác vẫn bình tĩnh, vừa cầm khăn lau nước bọt lẫn rượu mặt mình vừa gật đầu. Từ lúc chuyện đến giờ Nhậm Ninh Viên vẫn giữ khuôn mặt đầy điềm tĩnh, cũng tức lộ ra nụ cười .

      - Vậy là đời này có chỗ dựa rồi còn gì?

      Dung Lục vẫn dám tin. Diệp Tu Thác “hừ” cái, hơi chút tự hào.

      - sai chút nào.

      - Mặc dù chỉ hơn bình thường chút. – Dung Lục đánh giá Lâm Hàn, cảm khái. – Chẳng có tiền, nhưng cũng rất được. Tốt xấu gì cũng có người lòng dạ chịu nuôi

      - Thèm ?

      - Ôi… - Dung Lục thở dài. – Tôi cũng muốn có người mua này, ai đến mua tôi … Tôi cũng đắt lắm đâu…

      Diệp Tu Thác khá đắc ý, ngang nhiên ôm lấy Lâm Hàn, hôn vài cái.

      - cứ tha hồ muốn khoe khoang hạnh phúc thế nào cũng được, chúng tôi cũng chẳng thấy lạ. – Dung Lục cay đắng . – Có cái gì mà đắc ý chứ. Hừ! Nhưng mà cứ nhớ lấy cho tôi, đừng nghỉ nhiều quá, bắt đầu tháng sau lại có cả đống công việc chờ đấy, đợi lúc đấy bị lao lực mà chết .

      ~

      Sau khi hai người đó chào tạm biệt ra về, Diệp Tu Thác bèn ôm lấy người lo lắng yên vì mấy câu của Dung Lục.

      - yên tâm, đừng căng thẳng nữa, tôi thực tiếp khách đâu.

      - Nhưng phải bọn họ vừa muốn cậu tiếp tục công việc còn gì? – Mồ hôi lấm tấm trán Lâm Hàn. – Phải làm thế nào mới giải quyết được đây? Hay họ muốn tiền? Hay là…

      Diệp Tu Thác ôm lấy cậu hôn mấy cái liền.

      - Công việc mà tôi tiếp tục liên quan lắm.

      - Tôi… tôi muốn cậu lại làm công việc đó nữa. – Lâm Hàn sắp rớt nước mắt đến nơi rồi. – Mặc dù tôi, tôi chẳng có tàián gì, nhưng tôi bảo vệ cậu…

      Diệp Tu Thác hôn mạnh lên môi cậu.

      - đúng là đồ ngốc.

      Thấy bộ dạng cứ tóm chặt lấy cánh tay , sợ bị người ta “bắt nạt” của cậu, Diệp Tu Thác thở dài.

      - Ừm, tôi muốn với

      - Hả? – Lâm Hàn nín khóc.

      - Từ trước đến giờ chưa vào thư phòng đúng ?

      - Ừ?

      - Muốn vào đó xem thử ?

      Lâm Hàn nhìn . Diệp Tu Thác hôn lên mũi cậu.

      - Tất cả những riêng tư bí mật của tôi đều ở trong đó. Có số chuyện trước giờ tôi vẫn chưa với , bây giờ tôi muốn cho biết, được ?

      - phải cậu buôn bán ma túy đấy chứ? – Lâm Hàn phản ứng theo bản năng.

      - … phải.

      - Vậy giết người hả?

      - … Cũng phải, tôi làm mấy chuyện phạm pháp đó.

      Diệp Tu Thác dùng hai tay nâng khuôn mặt vẫn còn nước mắt của cậu, hôn lấy hôn để, sau đó có phần hơi tội nghiệp.

      - Bởi vì tôi tin tưởng nên mới cho xem, nhưng tôi sợ sau khi xem xong rồi bỏ tôi…

      - Tôi làm vậy đâu. – Lâm Hàn lập tức an ủi .

      - ?

      - Ừ.

      Diệp Tu Thác vừa mở cửa vừa thầm tính trong lòng, nếu người kia nổi giận ngay lập tức đè cậu xuống, dùng thể xác để mê hoặc chú ý của cậu, biết chiêu này có hiệu quả nữa?

      Mặc kệ, bất luận là cậu có nổi giận hay , nhất định phải hết sức “ thương” cậu. Vách tường với bàn đều là lựa chọn lý tưởng, muốn thử cái cảm giác ấn con người này lên tường giày vò đủ kiểu lắm rồi. Diệp Tu Thác cười khẽ, đợi Lâm Hàn vào bên trong, rồi rất nhanh đưa tay đóng cánh cửa sau lưng Lâm Hàn lại cách nhàng.

      --------------------End--------------------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :