1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hàng Không Bán - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 8

      8.1

      Lúc trời gần sáng hai người mới dừng lại rồi ngủ thiếp , lúc tỉnh lại đương nhiên trời sắp sang trưa rồi.

      Hai người cùng tỉnh, bụng kêu òng ọc, nhưng chẳng ai muốn ngồi dậy, cứ cuộn tròn trong chăn, tay chân quấn quýt lấy nhau, giống như hai chú cún con dụi tới dụi lui. Hai người đùa nghịch lúc lâu, đối thoại cực kỳ ấu trĩ, nội dung chỉ có thể chứng tỏ điều rằng bất luận người nào ở trong hoàn cảnh đặc biệt đều bộc phát tính trẻ con cả.

      Diệp Tu Thác để Lâm Hàn nửa nằm úp người mình. Lâm Hàn hề thấp nhưng lại khá gầy, cân nặng cũng vừa tầm nên Diệp Tu Thác chẳng có chút cảm giác nặng nề nào, tay ôm, tay vuốt tóc cậu.

      - Tối nay có muốn ra ngoài chơi ?

      - Chơi cái gì?

      Diệp Tu Thác đảo mắt :

      - Vậy phải xem muốn chơi với người tốt hay là với người xấu .

      - Hả?

      - Tốt xem đoàn xiếc biểu diễn, hoặc lễ hội pháo hoa…

      - Vậy còn xấu sao?

      Diệp Tu Thác nhếch bên khóe miệng, mỉm cười kéo cậu lại gần.

      - Cũng có nhiều lựa chọn rất kích thích đấy…

      Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, vẻ mặt của Lâm Hàn giống như giật mình tỉnh dậy khỏi cơn thôi miên.

      - Á, là Trình Hạo!

      Diệp Tu Thác nhìn cậu mảy may do dự, hấp tấp bò dậy khỏi người mình, vẻ mặt trông như thể hề cười.

      - Nhạc chuông chuyên dụng này đặc biệt.

      - Như vậy thể bỏ lỡ điện thoại được.

      Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến việc cả người trần trụi lạnh cóng, vội vã chạy xuống giường lục tung quần áo tìm điện thoại. Diệp Tu Thác cau mày hỏi.

      - Bộ lỡ nghe làm sao?

      - ấy bực mình.

      Mãi lúc Lâm Hàn mới tìm được chiếc điện thoại di động, rồi nhanh chóng bò lên giường, rúc vào trong chăn ủ ấm. Diệp Tu Thác nằm bên cạnh nhìn cậu.

      - A lô…

      - Sao lâu như vậy cậu mới bắt máy hả, làm gì đấy?

      Giọng qua điện thoại khá lớn, ngay cả Diệp Tu Thác cũng nghe được nội dung câu chuyện.

      - Ấy, tôi vẫn chưa dậy.

      Đầu bên kia cười.

      - Tôi vừa cái gì, tôi hỏi sao điện thoại kêu lâu như vậy mà thấy nghe máy?

      Diệp Tu Thác “hừ” tiếng.

      - Cậu ở chỗ nào vậy? – Trình Hạo loáng thoáng nghe thấy có tiếng động. – phải vẫn chưa dậy sao? Bên cạnh là người nào thế?

      Lâm Hàn lập tức lấy tay bịt miệng Diệp Tu Thác lại, Diệp Tu Thác cau mày nhăn nhó.

      - Làm gì có, chỉ có mỗi mình tôi, ở trong phòng trọ… – Lâm Hàn vừa vừa nhìn Diệp Tu Thác đầy xin lỗi, còn vẻ mặt của Diệp Tu Thác chẳng tỏ thái độ gì.

      Sau đó là những đoạn đối thoại đầu đuôi. Diệp Tu Thác vẫn bị bịt miêng suốt từ nãy, im lặng nằm nghe, cũng hề có ý kiến gì, có điều hình như thấy vô vị quá bèn đưa lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Lâm Hàn.

      Lâm Hàn hít ngược vào hơi, lại dám gì, đành để mặc đùa nghịch ngứa ngáy hết cả người. Cậu cảm giác cực kỳ giống chú chó lớn. Trò chuyện hồi, Trình Hạo đề nghị.

      - Tối nay ra ngoài ăn cơm với nhau .

      - Hả? Tối hôm nay sao?

      Vẻ mặt Lâm Hàn tỏ chút băn khoăn, nhưng cậu sắp xế ra ngoài cùng Diệp Tu Thác rồi, giờ giữ lời hứa hay cho lắm. Diệp Tu Thác nhìn khuôn mặt tiếc nuối của cậu, nhướng mày, đột nhiên ôm lấy cậu kéo vào trong lòng.

      Lâm Hàn tức phản đối, cựa quậy vài cái tỏ ý bảo đừng có làm ồn. Diệp Tu Thác lại chẳng hề nể nang, bắt đầu sờ soạng cậu, vô cùng đắc ý.

      - Xin lỗi . – Lâm Hàn đầy bối rối. – Đáng tiếc tôi có hẹn với bạn rồi.

      Trình Hạo “hử” cái.

      - thể đổi sao? Tôi đặt xong chỗ rồi.

      Diệp Tu Thác càng nhướng mày cao hơn, nhìn vẻ mặt do dự của Lâm Hàn, nhíu mày, giữ lấy cái tay bịt miệng mình rồi ôm cậu cao lên chút, hôn lên ngực cậu.

      Lâm Hàn bị bất ngờ, vội vã hết sức đẩy ra, để Diệp Tu Thác tiếp tục quấy rối nữa.

      - Vậy ổn lắm, tôi hẹn rồi.

      - Cậu thực thể đổi được sao? Gần đây tôi rất bận, ngày mai lại phải ra nước ngoài chuyến rồi, tối nay tôi mới có chút thời gian. Cậu chắc chắn muốn tới ư?

      - Ừm… – Lâm Hàn lại bắt đầu do dự nhụt chí.

      Diệp Tu Thác dỏng tai nghe nhưng tay chẳng chịu yên, đỡ lấy eo người kia, dựa vào trơn mượt mềm mại còn sót lại mà đùa nghịch.

      Lâm Hàn giật mình hoảng hốt, ngờ lại thích quấy rối như vậy, vội vàng ra sức chống cự trong tay , nhưng Diệp Tu Thác nắm được cậu, cậu đành ngoan ngoãn dám động đậy.

      - Trình Hạo, tôi… tôi còn có việc, để lần sau chúng ta chuyện tiếp nhé.

      Đầu dây bên kia dường như rất bất ngờ.

      - Cậu muốn gặp tôi sao?

      Lâm Hàn sợ bị Diệp Tu Thác làm khó đến mức chẳng còn cách nào cả, giọng sắp lạc cả rồi, đành cố .

      - Tôi… tôi bận lắm, có gì tôi gọi cho nhé…

      - Lâm Hàn, tôi nhớ cậu.

      Trong nháy mắt Lâm Hàn giống như bị sét đánh, chấn động đến độ sững ra, ngay cả hành động của Diệp Tu Thác cũng hề khiến cậu có chút kích thích nào. Diệp Tu Thác liền giật lấy điện thoại, ngắt cuộc gọi ngay trước khi cậu thoát được, vứt lên chiếc sô-pha đơn cách họ mấy bước chân.

      - Cậu, cậu, cậu… cậu làm cái gì vậy?

      Diệp Tu Thác quay người ấn cậu xuống.

      - Tin tôi , tôi làm như vậy chỉ có lợi cho thôi.

      - Trình Hạo cáu phát điên đó!

      - Để cáu phát điên cũng được.

      Lâm Hàn trông cũng sắp tức điên rồi, vùng vẫy vươn tay muốn lấy điện thoại, đương nhiên chẳng thể nào với đến. Diệp Tu Thác lật ngay cậu lại, sau đó từ phía sau ấn cậu xuống, rồi thèm để ý đến việc cậu chống cự mà bắt đầu.

      - Khốn kiếp…

      Lâm Hàn thở dốc, muốn đánh , nhưng đáng tiếc trừ khi cánh tay làm bằng cao su, bằng chẳng có cách nào vươn ra sau lưng đánh Diệp Tu Thác. Mặt cậu bị ấn xuống gối, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.

      Diệp Tu Thác vốn đầy kinh nghiệm nên vẫn có thể khuấy động khoái cảm của cơ thể bên dưới, tuy nhiên đây vẫn phải là trải nghiệm dễ chịu đối với Lâm Hàn.

      Chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác. Tiếng chuông đó chỉ nghe thôi cũng biết người gọi tức giận. Lâm Hàn bị đè xuống chẳng thể nhúc nhích nổi, tìm đủ mọi cách cựa quậy, nước mắt vòng quanh. Khó khăn lắm mới khiến Diệp Tu Thác dừng lại. Lâm Hàn nức nở :

      - Tên khốn kiếp nhà cậu!

      Diệp Tu Thác dỗ dành hôn cậu:

      - Tôi chỉ vì muốn tốt cho thôi.

      Lâm Hàn làm sao có thể thoải mái được, trong lòng vô cùng phẫn uất, thút thít.

      - Vậy mà… mà tôi vẫn… vẫn cho rằng cậu… rất, rất chuyên nghiệp cơ đấy…

      Diệp Tu Thác tức phì cười, nhếch môi.

      - Tôi rất chuyên nghiệp mà.

      - Bốc phét! – Lâm Hàn nghẹn ngào, khó có thể chặn cơn nấc lại. – Có… có người nào giống như cậu đâu! Khách muốn làm thôi. Cậu còn… còn cướp điện thoại của tôi…

      Diệp Tu Thác vẫn buồn cười, nhưng lại chỉ muốn hả cơn giận nên véo mặt cậu.

      - Được, thế này . chẳng có chút kỹ năng đương hẹn hò nào, nên học kiểu thờ ơ của ta mới phát. ta giờ quen thói lúc nào cũng được quan tâm, chăm sóc, coi đó là điều đương nhiên, cho nên thỉnh thoảng vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt với ta, như vậy ta mới cảm nhận được điểm tốt của , hiểu chưa hả?

      Nghe vậy, Lâm Hàn ngay lập tức vứt hết chuyện khi nãy ra khỏi đầu mình, suy nghĩ cách nghiêm túc về những lời Diệp Tu Thác vừa . Cuối cùng cậu vẫn tin tưởng Diệp Tu Thác hơn là tức giận , bèn ấp a ấp úng.

      - Vậy… vậy ư? Làm vậy hữu dụng sao?

      - Ừ.

      - Nhưng Trình Hạo rất bực mình, cúp điện thoại của ấy, vậy gọi nhiều lần tôi còn bắt máy. Trước kia khi tôi nhỡ cuộc gọi ấy đều vui. Lần này làm như vậy có lẽ ấy để ý đến tôi nữa.

      Diệp Tu Thác vuốt tóc cậu, uể oải :

      - Tin tôi , mấy lần đầu nhận điện, ta cáu, sau đó nhất định lo sức hấp dẫn của mình còn. Người ấy, mặc dù thoạt nhìn trông rất mạnh mẽ, thực ra lại rất thiếu tự tin.

      - Vậy… vậy sao?

      Luận điệu của Diệp Tu Thác khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ.

      lúc sau thanh báo có tin nhắn điện thoại vang lên. Lâm Hàn sợ hãi, dám xem, chỉ sợ đọc được những lời lạnh như băng đâm toạc trái tim, biết bản thân có chịu nổi nữa. Trình Hạo có sức sát thương rất lớn đối với cậu. Cuối cùng Diệp Tu Thác nhấc người lên, vươn tay với điện thoại, cầm qua đặt vào tay cậu.

      - Xem .

      Lâm Hàn dè dặt, ấn phím mở ra đọc.

      - Tin nhắn gửi từ Trình Hạo: Được rồi, tôi biết là cậu vẫn còn giận tôi. Là tôi tốt, đến khi nào cậu muốn gặp tôi, nhớ gọi điện.

      Lâm Hàn mang vẻ mặt “ thần kỳ”, đưa điện thoại ra trước mặt Diệp Tu Thác.

      - Cậu xem, cậu xem, Tu Thác, cậu quả lợi hại! Vậy bây giờ tôi nên như thế nào mới tốt?

      Diệp Tu Thác chỉ “hừ” cái, trông chẳng có gì là cười, trở mình giường quay lưng lại với cậu.

      - Tu Thác, Tu Thác…

      Đáng tiếc cậu có gọi thế nào, Diệp Tu Thác cũng thèm phản ứng dù chỉ chút động tĩnh, giống như ngủ rồi. Lâm Hàn sát tới gần, nhìn khuôn mặt nhắm nghiền mắt của , bình lặng chẳng có chút cảm xúc nào, sờ cánh tay , cẩn thận kéo gối cho , sau đó ngồi dậy.

      ~

      Tối hôm đó hai người chẳng đâu cả, chỉ ở nhà ăn cơm xem ti-vi. Dường như tâm trạng của Diệp Tu Thác được tốt lắm, Lâm Hàn dám quấy rầy , dè dặt ngồi bên cạnh xem chương trình.

      Mặc dù Diệp Tu Thác làm nghề phục vụ, nhưng cậu là khách hàng cũng nên để ý tới tâm trạng của .

      - Hôm nay có thời gian, cậu có muốn ngâm bồn thư giãn chút ?

      Diệp Tu Thác gật đầu, Lâm Hàn vội vàng chạy vào phòng tắm xả nước nóng, áng chừng độ ấm của nước xong còn cho thêm chút tinh dầu, nghe bảo có thể tiêu tan tâm trạng ức chế.

      Diệp Tu Thác nằm vào trong bồn tắm, nhướng mày nhìn Lâm Hàn:

      - mới là khách, sao lại muốn phục vụ tôi?

      - Ấy… – Lâm Hàn bóp vai , cũng biết nên thế nào. – Tôi muốn cậu vui vẻ…

      - Vì sao?

      - … – Dường như chẳng vì sao cả, chỉ là quan tâm người, muốn làm cho người đó vui vẻ.

      - để ý đến tâm trạng của tôi lắm sao?

      - Ừ.

      - rất quan tâm đến tôi sao?

      Diệp Tu Thác thở dài, vươn tay đặt lên cổ kéo cậu lại gần, sau đó kéo cả người cậu vào bồn tắm. Lâm Hàn cảm nhận được thái độ của mềm mỏng hơn, vô cùng vui mừng, cũng đưa tay ra ôm lấy .

      Sau nụ hôn dài, dường như Diệp Tu Thác muốn gì đó, mở miệng nhưng lại lời nào, chỉ lại tiến gần đến lấp kín môi cậu.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      8.2

      Lâm Hàn từ khi làm theo chiến lược “thờ ơ” mà Diệp Tu Thác truyền thụ, bắt đầu có chút dấu hiệu đào hoa. Số lần Trình Hạo gọi điện nhắn tin cho cậu nhiều hơn trước rất nhiều, nội dung cũng có vẻ nhàng hơn. Nhưng Diệp Tu Thác dạy cậu nên cuộc điện thoại nào cũng nhận, tin nhắn nào cần thiết nhắn lại cũng đừng nhắn, nếu bị chất vấn cứ là “ nghe thấy” hoặc “ nhìn thấy” là được.

      Lâm Hàn biết kinh nghiệm tình trường của bản thân bằng nổi phần mười của Diệp Tu Thác, xuất phát từ niềm tin tuyệt đối với Diệp Tu Thác, cậu bèn làm theo tất cả những gì . Mỗi lần nghe điện thoại đều ngoan ngoãn báo cáo nội dung cho Diệp Tu Thác, tin nhắn cũng nhất định đưa cho Diệp Tu Thác xem, còn theo chỉ dẫn của mà nhắn lại.

      Nội dung tinh nhắn theo ý của Diệp Tu Thác thường khiến cậu lên cơn đau tim, nhưng kháng nghị chẳng có tác dụng gì, mà phản ứng của Trình Hạo dường như rất tốt, nên Lâm Hàn chỉ còn biết ôm tâm trạng thấp thỏm làm theo. Nếu như có thể dựa vào những hướng dẫn của Diệp Tu Thác mà có được trái tim của Trình Hạo, cậu thực cảm ơn Diệp Tu Thác đến phát điên.

      - Hôm nay lại nghe điện thoại sao? Còn tin nhắn thế nào?

      Ban ngày Diệp Tu Thác phải ra ngoài có việc, biết cụ thể là làm gì, Lâm Hàn đoán chắc là tán gẫu dạo. Buổi tối vừa mới về, theo thói cũ, câu đầu tiên mở miệng ra là hỏi việc này.

      đâu có phải là MB, mà ràng chính là FBI!

      - Ừ. – tại Lâm Hàn tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn(*) với những câu tra hỏi của vị “cố vấn tình ” này. – ấy gọi cho tôi nửa tiếng, báo đến Bali hai ngày, điều kiỮ cũng tồi, ngày mai bắt đầu làm việc. Đúng rồi, ấy còn mua quà về cho tôi.

      (*) Ý chỉ nếu biết , còn biết hết hề giấu diếm.

      - Ồ…

      Lâm Hàn phấn khích :

      - Cậu xem có phải ấy bắt đầu thích tôi rồi ?

      - Hử? – Diệp Tu Thác nhướng mày. – người sau khi xuống máy bay tận bốn mươi tám tiếng mới muốn báo cho bình an, thấy ta có thích mình hay ?

      - Ừm, ấy vừa đến đó, có thể rất bận, rất mệt…

      - Lúc từ Los Angeles về mệt như vậy, cũng quên gửi tin nhắn cho ta đấy thôi.

      Lâm Hàn thoáng thất vọng.

      - Có thể thói quen của ấy là như vậy đấy…

      - phải là vấn đề thói quen, nguyên nhân chỉ có thôi, cũng vô cùng ràng, đó là ta quan tâm tới như vậy đâu.

      Lâm Hàn bị như vậy liền á khẩu, thốt được lời nào. lần vừa hỏi đến vấn đề này, câu trả lời của Diệp Tu Thác lúc nào cũng khiến cậu chẳng dễ chịu gì, hạnh phúc ban đầu vì nhận được điện thoại của Trình Hạo cũng tiêu tan khá nhiều. Ngồi im lúc, cuối cùng cậu vẫn chịu được.

      - Nhưng, gần đây ấy đối với tôi thực rất tốt…

      Diệp Tu Thác uể oải :

      - Vậy sao? Tôi thấy hình như là liền vết thương nên quên đau mất rồi.

      - Nhưng so với trước đây ấy tốt hơn nhiều mà.

      Diệp Tu Thác cười cười.

      - Trước đây ta căn bản là chẳng thèm để mắt đến , bây giờ có nhiều lên chút cũng chẳng đến đâu cả.

      Lâm Hàn bị sốc đến mức mặt mũi tối sầm lại, nghĩ ngợi lúc, đành miễn cưỡng .

      - sao, chỉ cần có thể dần dần chuyển biến tốt, tôi đợi được.

      Diệp Tu Thác lại cậu nữa, cởi đồ, lúc sau mới cách thản nhiên.

      - ta căn bản thích , cứ khăng khăng cố chấp như vậy để làm cái gì, làm người cần gì phải hèn hạ như thế.

      Lâm Hàn bị vậy, trong lòng thấy rất buồn.

      - Tôi… tôi hèn.

      Diệp Tu Thác cũng chẳng gì nữa, tắm mất rồi.

      Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào bóng người mờ nhạt in cửa kính phòng tắm, cảm giác hơi ấm ức. Cậu nghĩ mãi hiểu được Diệp Tu Thác của bây giờ. Chàng trai này đối xử với cậu có phần cộc cằn hơn, chuyện cũng bắt đầu cay nghiệt hơn.

      Chính Diệp Tu Thác cầu cậu báo cáo tỉ mỉ cặn kẽ tiến triển với th, nhưng mỗi khi nghe đều bực mình, tập trung, sau đó ném cho cậu hai câu đánh giá đầy lạnh lùng, khiến cho cậu cảm thấy bây giờ cho Diệp Tu Thác những chuyện này đúng là tự chuốc lấy nhục nhã.

      Nghĩ nghĩ lại, Lâm Hàn cảm thấy tốt hơn hết là đừng đừng kể cho Diệp Tu Thác vẫn hơn. Chuyện của mình, trong lòng mình hiểu là được rồi, thực có được mấy người dưng muốn nghe chứ?

      Điều khiến cậu bị sốc nhất là Diệp Tu Thác tuyên bố bắt đầu bước vào giai đoạn “công việc bề bộn”, với cậu hôm sau phải thu dọn đồ đạc, ngủ bên ngoài tầm bốn năm ngày gì đó, khi nào xong “việc” về.

      Lâm Hàn cảm thấy hơi đáng thương.

      - Vậy à, vậy cậu làm “việc” với ai thế?

      - Chính là người lần trước đến đây tìm tôi đó. – Diệp Tu Thác xoa đầu cậu chút rồi . – Tôi về nhanh thôi.

      - Ừm… vậy… – Lâm Hàn nhìn . – Nhất định phải nhận vụ làm ăn với người đó sao?

      - Chuyện này… – Diệp Tu Thác chống cằm. – Nhất định phải nhận, là vụ làm ăn lớn, nếu để lỡ cực kỳ đáng tiếc đó.

      - Thế… lớn cỡ nào? Có thể đem lại cho cậu thu nhập bao nhiêu?

      Diệp Tu Thác cười.

      - So với lần thắng ở Las Vegas lớn hơn rất nhiều.

      Lâm Hàn kinh ngạc đến mức mọi thứ trước mắt tối sầm lại, sau đó mất hết tinh thần. Cậu biết phải liều mạng vẽ truyện tranh đến mức nào mới có thể cho Diệp Tu Thác cái giá đó, cho dù có ngày ra tập truyện lẻ cũng còn lâu mới kiếm được.

      - Nhưng… lần… lần trước cậu chuyện ấy…

      - Hử?

      - Chỉ tiếp mỗi khách là tôi thôi mà…

      Diệp Tu Thác thản nhiên.

      - Việc này, tôi làm được. Bởi vì biểu của hoàn toàn đủ tư cách.

      - Hả? Rốt cục đủ tư cách ở chỗ nào?

      Diệp Tu Thác chỉ cười, búng cái vào trán cậu.

      - Tự nghĩ .

      - Hử? – Lâm Hàn sợ nhất là người khác ném cho cậu câu như thế, chính vì cậu nghĩ ra nên mới hỏi. Cậu đành thành thừa nhận. – Tôi nghĩ ra.

      - Vậy càng đủ tư cách. – Diệp Tu Thác cười cười, vỗ đầu cậu, quay người, tỏ ý muốn tiếp nữa.

      Lâm Hàn cũng dám hỏi tiếp, chỉ còn biết nhìn bóng lưng của Diệp Tu Thác ngây ra.

      - Hôm nay có chuyện điện thoại ? Còn tin nhắn sao?

      Lại là câu hỏi thường lệ của ngày, lần này Lâm Hàn khôn lên.

      - có.

      - Ồ, mấy hôm nay đều liên lạc gì sao?

      - Ừ, có lẽ Trình Hạo rất bận.

      Thực ra cậu dối, buổi trưa còn chuyện mười mấy phút liền, nhưng Lâm Hàn muốn để tránh bị châm chọc cay nghiệt. Diệp Tu Thác nhìn cậu :

      - cũng đừng quá sốt ruột.

      Lâm Hàn nghe giọng điệu chẳng nóng chẳng lạnh của , có phần được vui, đành cãi lại.

      - Tại sao tôi phải sốt ruột! liên lạc với ta cũng chẳng làm sao cả.

      Diệp Tu Thác gì, chỉ cười, sau đó hôn cậu.

      - Này, tối nay có muốn tắm chung ?

      - Hả?

      Cuộc đối thoại chuyển hướng quá nhanh chóng, Lâm Hàn kịp phản ứng.

      - Hình như mấy ngày nay tôi phục vụ rồi.

      Lâm Hàn bị dịu dàng trở lại bất thình lình của làm hoảng, nhất thời vô cùng hoang mang. Nhưng cuối cùng dịu dàng đó lại khiến người ta thoải mái. Được Diệp Tu Thác bế vào phòng tắm, cởi quần áo rồi hôn cậu, cậu vừa mừng vừa lo, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, bất giác vươn tay ra ôm, cũng hôn đáp lại.

      Làm tình trong phòng tắm bao phủ hơi nước và mùi thơm, đầy dịu dàng cũng đầy mãnh liệt, Lâm Hàn thở nổi.

      Suốt mấy ngày hôm nay gần gũi nhau, quả thực hai người rất bứt rứt. Lần này, Diệp Tu Thác liên tục thay đổi tư thế, vừa mạnh mẽ vừa dai dẳng. Như lần trong bồn tắm kéo dài đến gần tiếng, đủ để toàn thân Lâm Hàn rệu rã, nức nở xin tha.

      Mặc dù lưng mỏi mông đau, cảm giác cơ thể gần rã rời, nhưng Lâm Hàn thực thích cảm giác được coi trọng, được đối xử nhiệt tình. Sau khi bị đối xử lạnh nhạt, đột nhiên lại được thương như thế này, cậu cảm thấy còn vui vẻ hơn nhiều so với việc nhận được điện thoại của Trình Hạo.

      Mấy ngày hôm sau Diệp Tu Thác lại ra ngoài, Lâm Hàn ngoan ngoãn ở nhà mình vẽ truyện tranh. Diệp Tu Thác mỗi ngày đều gọi điện về chuyện mấy phút. Cuộc sống yên ả êm đềm, thậm chí còn vui vẻ.

      Vừa mới chăm xong đám cá nhiệt đới trong bể, làm sạch thảm trải sàn đột nhiên cậu nhận được điện thoại của Trình Hạo. Giọng của người bên kia đầu dây nghe vô cùng tự tin.

      - Lâm Hàn, tôi về rồi, cậu có muốn ra sân bay đón tôi ?

      Lâm Hàn nhất thời bối rối. Cậu có thể ra sân bay đón người? Từ trước đến giờ cậu chưa từng được hưởng đối xử như thế này.

      Cậu vốn muốn hỏi Diệp Tu Thác nên trả lời như thế nào cho thích hợp. Muốn niềm nở thân mật với Trình Hạo nhưng cậu lại e dè mình tỏ ra quá cuồng si, cũng sợ bị Diệp Tu Thác giội nước lạnh, mà bản thân vô cùng muốn , nên vứt bản vẽ ở đó rồi chạy vội ra ngoài.

      ~

      Trong đám người ở cửa ra của chuyến bay quốc tế, cậu vừa nhìn cái thấy ngay Trình Hạo. Y rất nổi bật, dáng người cao ráo, phong độ, kéo theo hành lý đứng ở đó tuy trông có vẻ uể oải nhưng giống như vừa từ tấm quảng cáo bước ra.

      khoảng thời gian gặp, lần này mặt đối mặt, Lâm Hàn cũng có phần kích động, sải bước dài tới, nhất thời hơi lắp bắp.

      - Trình… Trình Hạo, lâu … lâu rồi…

      - Lâu rồi gặp. – Trình Hạo đổi kiểu tóc, để lộ trán, mặt mũi sáng sủa, thoạt nhìn trông càng chói lóa. Vốn dĩ y cũng rất đẹp trai, lại khá nhạy bén với trào lưu, hành động cử chỉ đều rất quyến rũ. – Tôi còn cứ tưởng cậu tránh chịu gặp tôi nữa cơ.

      - Làm… làm gì có chuyện đó…

      - thôi.

      - Còn bạn của sao?

      - Bọn họ về từ lâu để ngủ điều chỉnh chênh lệch múi giờ rồi. Tôi có lòng ở lại đợi cậu đấy.

      - A, vậy buồn ngủ sao? Có muốn về nghỉ ngơi ?

      - Nhưng tôi nhớ cậu mà. – Trình Hạo đưa tay lên búng mũi cậu cái.

      Lâm Hàn lập tức cứng đờ người, biết nên gì mới phải, mặt nóng như phát sốt vì vừa mừng vừa lo.

      Vì hành lý nặng, hai người bèn ăn cơm tối. Vào trong nhà hàng, hai người ngồi vào gian riêng, đối mặt nhau. Lúc Lâm Hàn ngẩng lên đối diện với đôi mắt tuyệt đẹp của Trình Hạo, tim cậu lại đập thình thịch.

      - Ừm…

      Trình Hạo nhìn cậu chăm chú.

      - Cậu dường như béo hơn, gầy đến độ thê thảm như trước nữa. – Rồi y lại vươn tay sờ má cậu cái. – Trông rất ưa nhìn.

      Mặt Lâm Hàn lập tức đỏ như quả cà chua, bàn tay run rẩy cầm cốc nước cũng nổi.

      - Đúng rồi, tôi mang cho cậu mấy bộ quần áo, còn cả phụ kiện nữa.

      Trình Hạo kéo va-li, mở lấy ra chiếc túi to đưa cho cậu, bên trong có mấy hộp giấy được bọc rất đẹp.

      - Cũng có cả giày nữa. Đều là những đồ rất dễ kết hợp, cậu thích.

      - Cảm… cảm ơn..,

      Đợi đến khi các món ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa chuyện. Sau khi ăn khá khá, Trình Hạo cũng uống nhiều rượu, cười:

      - Trước đây lúc tôi còn chưa có việc làm, mỗi lần cậu nhận tiền nhuận bút, đều mua bia cho tôi uống.

      Lâm Hàn nhất thời hai mắt đỏ ngầu, tỏ ra vô cùng bối rối. Trình Hạo lúc đó có bia lạnh để uống là vui vẻ lắm rồi. Thời tiết oi ả nóng nực, mỗi ngày chai, cậu mua bia xong xe từ cửa hàng về đưa cho . Lúc đó mỗi ngày Trình Hạo uống, cậu ngồi bên cạnh nhìn, cảm giác giống như ở thiên đường.

      - Tôi giao du với rất nhiều bạn bè như vậy, bọn họ người đến người , tụ tập đông vui. – Trình Hạo nhìn cậu. – Chỉ có mỗi người mà tôi quên được, đó chính là cậu.

      Tay Lâm Hàn run lên, gặp nổi đồ ăn.

      - Bao giờ cậu chuyển về? Tôi thực rất nhớ cậu.

      Mặt mũi Lâm Hàn đỏ ửng cả lên, căn bản là kiềm chế được, nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu.

      - Sao vậy? Cậu nhận thấy tiền thuê nhà đắt quá sao? Thực ra căn hộ đó chúng ra thuê, đa phần là tôi dùng, chia đôi tiền thuê như vậy, ra là công bằng với cậu, nếu cậu về đó ở cùng, sau này chia thành ba-bảy, được ?

      Lâm Hàn kinh ngạc vô cùng, lần này đúng là cậu được lợi từ Trình Hạo rất nhiều. Trình Hạo thấy mình đưa ra điều kiện tốt như vậy mà cậu vẫn đồng ý, liền bổ sung thêm.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      8.3

      - Nếu tình hình kinh tế của cậu dư dả cũng vấn đề gì, tôi trả trước toàn bộ. Đợi lúc nào cậu có tiền rồi hẵng , dù sao cần gấp đâu.

      Hai mắt Lâm Hàn nóng bừng, Trình Hạo từ trước đến giờ chưa từng tốt với cậu như vây.

      - Cảm ơn . Nhưng mà giờ chỗ tôi ở cũng rất tốt. Nếu lại chuyển nhà nữa quá phiền phức, cứ để tôi suy nghĩ lại .

      Trình Hạo im lặng lúc, nhìn cậu.

      - Cậu còn thích tôi nữa sao?

      Lâm Hàn kinh ngạc, hai tay khua loạn cả lên, nghĩ ngợi lúc rồi gật đầu. Cậu phát ra cho dù “thích” hay “ thích” dường như đều còn thích hợp nữa, nhất thời lúng túng biết nên làm thế nào.

      Trình Hạo cười, đưa tay qua nắm lấy bàn tay hơi run run của cậu. Lâm Hàn vẫn còn ngây ra Trình Hạo đứng dậy, cách chiếc bàn cũng quá rộng, cúi người xuống. Lâm Hàn chỉ thấy bản thân mình bị che phủ bởi dáng người của , đờ đẫn môi đột nhiên cảm thấy ấm ấm.

      biết nụ hôn đó năm giây hay là mười giây, đến khi Trình Hạo rời khỏi, mặt Lâm Hàn sắp sung huyết rồi, tim cậu đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      - Cậu có thích ?

      Lâm Hàn mặt đỏ bừng nổi lời nào, đầu óc trống rỗng, hoang mang biết nên làm thế nào mới phải, miệng lắp bắp ấp a ấp úng mãi mới được.

      - Tôi… tôi phải về nhà rồi.

      Trình Hạo cũng gượng ép.

      - Vậy để tôi đưa cậu về nhà.

      - cần đâu…

      Phải ở cùng nhau thêm nữa, thực nhiệt độ cơ thể của cậu giảm xuống được. Trình Hạo xoa đầu cậu.

      - Vậy lúc nào về đến nhà báo cho tôi tiếng, nhé?

      ~

      Lâm Hàn về đến “nhà” với khuôn mặt nóng bừng và tim đập loạn xạ. Cậu gửi tin nhắn cho Trình Hạo rồi mở cửa phát đèn trong nhà sáng, Diệp Tu Thác trông có vẻ mệt mỏi ngồi ghế sô pha.

      Vừa nhìn thấy cậu vào, Diệp Tu Thác bèn cười mỉm:

      - Tôi còn cứ tưởng rằng lần này làm về có canh để uống cơ đấy.

      - A, xin… xin lỗi cậu, tôi vừa ra ngoài chuyến.

      mặt Lâm Hàn vẫn còn nóng bừng, tay cầm theo mấy món quà vừa nhận, nét mặt vui vừng hớn hở. Diệp Tu Thác quan sát cậu hồi, lại mỉm cười.

      - ra ngoài hẹn hò à?

      Lâm Hàn lại nghĩ đến cảm giác của Trình Hạo còn sót lại môi mình, tim liền đập thình thịch, máu huyết lại cũng tăng vọt, mặc kệ Diệp Tu Thác có dội nước lạnh hay những lời cay nhiệt hay , thành .

      - Đúng vậy, Trình Hạo bảo tôi đón ấy, mời tôi ăn cơm, còn tặng cho tôi rất nhiều quà nữa!

      Diệp Tu Thác “ờ” tiếng. Lâm Hàn thấy bị chỉ trích hay phải nghe mấy lời lẽ khó chịu, bèn vui vẻ .

      - Tôi tắm trước đây, ngày mai hầm canh cho cậu uống.

      Lâm Hàn vừa tắm vừa suy nghĩ về những hành động cử chỉ ngày hôm nay của Trình Hạo. Mặc dù cậu dám khẳng định Trình Hạo có “chuyển tính” hay , nhưng giống như muốn đối xử tốt với cậu. Cậu nghĩ nghĩ lại đến độ thất thần, tắm đến nỗi da người cũng sắp nhăn nheo hết cả.

      Lâm Hàn tắm xong ra, còn biết ngượng vừa lau tóc vừa tủm tỉm cười. Diệp Tu Thác vẫn ngồi sô pha, thản nhiên tỏ thái độ gì, giở cuốn tạp chí tay mình, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cậu.

      Việc đầu tiên Lâm Hàn làm là tìm chiếc điện thoại di động trong túi quần dài thay ra, còn cứ tưởng Trình Hạo gửi tin nhắn cho cậu, vậy mà kết quả chẳng thấy đâu. Cậu hơi thoáng thất cọng, kiên trì đợi thêm lúc nữa, điện thoại vẫn chẳng hề có chút động tĩnh nào. Cậu nghĩ Trình Hạo ngồi máy bay lâu như vậy lại phải điều chỉnh chênh lệch múi giờ, nhất định là mệt lắm, có lẽ ngủ trước rồi, xem giờ cũng chẳng còn sớm, nên tùy tiện làm phiền đến ấy.

      Huống hồ Diệp Tu Thác còn ngồi bên cạnh. Để biết được bản thân mình nghĩ cái gì cho dù có thùng nước lạnh ở đây cũng đủ cho giội đâu.

      ~

      Ngày hôm sau vẫn chẳng thấy Trình Hạo có chút tăm hơi nào. Lâm Hàn gửi tin nhắn chào hỏi để thăm dò, mấy chuyện linh tinh như thời tiết, Trình Hạo căn bản chẳng thèm để ý đến cậu. Lâm Hàn đợi đến sốt hết cả ruột, chịu nổi cuối cùng đành to gan lớn mật gọi điện tới.

      - A lô? – Đầu bên kia phải lúc lâu mới nghe máy, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt thờ ơ. – Có chuyện gì?

      - À, tôi muốn hỏi tối qua nghỉ ngơi thế nào rồi?

      Trình Hạo lên tiếng, mãi lúc lâu sau mới cười khẩy cái.

      - là kỳ lạ, việc tôi nghỉ ngơi thế nào liên quan gì đến cậu?

      - Hả? – Lâm Hàn ngây ra như phỗng.

      - Tôi thực tài nào hiểu được, cậu những lời đó, giờ lại giống như có chuyện gì giả bộ khách sáo, rốt cuộc cậu có ý gì?

      Lâm Hàn ở đầu bên này trợn mắt há mồm.

      - Tôi… tôi gì cơ?

      Trình Hạo cười khẩy, chỉ tiếng cười đó thôi cũng đủ biết tức giận thế nào.

      - Sau khi ngủ dậy cậu còn nhớ gì à? Đừng với tôi việc đó cậu làm lúc mộng du.

      Sau đó “cạch” tiếng cúp điện thoại. Lâm Hàn vừa chẳng hiểu gì vừa ngạc nhiên. Cậu biết Trình Hạo rất nóng tính, lúc nổi giận cho người ta giải thích, đành phải tìm đến tận cửa.

      Trình Hạo vừa mở cửa, cậu cuống cuồng .

      - Tôi hề làm cái gì cả, tôi chỉ gửi tin nhắn báo cho biết là tôi về nhà rồi.

      - phải cái đó. – Trình Hạo đứng ở cửa, trông vẻ mặt như muốn bóp chết cậu, thở dốc. – Là tin nhẠsau cơ!

      - … Sau đó đợi nổi tin nhắn của nên tôi ngủ.

      Trình Hạo im lặng lúc.

      - Lẽ nào cậu đọc được tin nhắn của tôi sao?

      Lâm Hàn cũng cảm thấy có nhiều điều ổn.

      - Cậu đợi chút.

      Trình Hạo quay lại phòng, lấy chiếc điện thoại bị đập vỡ dù chưa hư hỏng từ trong góc nhà.

      - Tôi vẫn chưa xóa, cậu cứ vui vẻ từ từ mà đọc . Những câu tôi ở bên trong, cậu coi như tôi chưa từng là được.

      “Có lẽ tôi rất thích cậu. Chúng ta thử hẹn hò tháng xem thế nào? Nếu hợp tiếp tục, còn nếu hợp thôi. Cậu thấy sao?”

      Đấy là tin nhắn trả lời tối qua của Trình Hạo. Lâm Hàn còn chưa kịp thưởng thức tin nhắn hay mừng thầm đọc được ngay tin “mình” gửi lại cho Trình Hạo.

      tháng? cho rằng mua đồ điện hợp có thể gói trả lại sao?” “Đừng tưởng bở, đồ kiêu ngạo, cho rằng mình là cái gì? Cút càng xa càng tốt.”. “Loại thối nát vô liên sỉ còn hèn”. Tin nhắn chửi bới Trình Hạo thôi hồi, Lâm Hàn đọc mà lưng toát hết mồ hôi lạnh.

      - phải là tôi.

      Trình Hạo nhíu mày nhìn cậu.

      - Vậy cậu ở cùng với ai?

      Người gây ra chuyện này thể có kẻ thứ hai. Nghĩ đến việc hại mình, Lâm Hàn chỉ muốn đánh chết người đó.

      ~

      - Cậu là cái đồ khốn kiếp…

      Lâm Hàn xông thẳng về nhà, câu đầu tiên cậu chính là câu này. Diệp Tu Thác đọc tạp chí liền phản ứng, chớp mắt nhìn cậu.

      - Tôi giúp theo đuổi bạn trai, nghe toàn thứ mệt mỏi, giúp vẽ truyện tranh, còn gọi tôi đồ khốn kiếp?

      - Cậu… cậu còn biết xấu hổ mà vậy, đồ lừa đảo… - Cái dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh của làm cậu tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. – Cậu… cậu đọc trộm điện thoại của tôi, còn lung tung bậy bạ…

      Diệp Tu Thác lời nào, chỉ “hừ” cái.

      - Tôi lung tung bậy bạ chỗ nào? Những lời tôi đều là , lẽ nào ta vô liêm sỉ? “Hẹn hò tháng”? ta thực cho rằng mua đồ điện, có thể trả lại hàng chứ còn gì nữa?

      Đầu Lâm Hàn ong ong, nhất thời chỉ còn biết “cậu cậu cậu” liên tục. Cậu cố gắng như vậy, sống chết muốn ở cùng Trình Hạo, bây giờ khi có cơ hội lại bị hủy trong tay “cố vấn tình ” mà mình hoàn toàn tin tưởng. Lúc này cậu mới nghĩ ngay từ đầu Diệp Tu Thác chẳng có chút tử tế gì, tất cả những “chỉ đạo quân sư tình ” căn bản cũng chỉ là phá đám, lấy cậu ra đùa giỡn mà thôi.

      Bị người thân thiết nhất phản bội, cú sốc này quả thực lớn quá mức tưởng tượng. Lâm Hàn cảm thấy đầu mình như thiêu đốt, rất muốn cắn tên phản bội này miếng.

      - Chuyện… chuyện này có gì liên quan đến cậu? Cậu dựa vào cái gì mà có quyền làm vậy, tự quyết định thay tôi?

      đến đoạn sau cậu gần như sắp khóc. Diệp Tu Thác nhìn cậu, chẳng biết làm sao, :

      - Tôi cũng là vì tốt cho thôi. Nếu phải vì lo đến lúc lại bị tên đó bắt nạt, tôi cần gì phải lo chuyện bao đồng như thế? Tôi được lợi gì chứ?

      Quả thực cậu nghĩ ra được lợi gì, Lâm Hàn càng cảm thấy ấm ức.

      - Vậy… vậy cậu có phải vì muốn kiếm thêm tiền đúng ? Tôi ở cùng Trình Hạo, cậu lấy được tiền của tôi?

      Diệp Tu Thác sững ra trong chốc lát, sau đó cười nhạt cái.

      - Mấy đồng tiền “bao cả tháng” đó của , tôi còn chẳng thèm để ý. Mỗi ngày tôi kiếm được còn nhiều hơn, chỗ đó của là cái quái gì?

      Lâm Hàn càng sốc hơn.

      - Cậu, cậu…

      - người thực thích cậu, tuyệt đối ra cái câu kiểu như “thử tháng”. Từ bỏ tên Trình Hạo đó , ta là đồ đáng tin, đừng tiếp tục sa ngã nữa.

      - Tôi ở cùng với cậu mới đúng là sa ngã đấy. – Lâm Hàn kích động, tay run rẩy. – Thà bị Trình Hạo mang ra đùa giỡn lần nữa cúng còn tốt hơn bị cái đồ khốn kiếp bỉ ổi nhà cậu lừa!

      Sắc mặt Diệp Tu Thác cũng tối lại, cười nhạt cái.

      - Vậy , bây giờ tìm Trình Hạo may ra cũng còn kịp đấy.

      chưa từng những câu đáng sợ như vậy, thâm chí ngay cả tay cũng chẳng buồn đưa lên nhưng toàn bộ khí của ngôi nhà này giảm xuống đột ngột khiến toàn thân Lâm Hàn bắt đầu lạnh toát.

      Lâm Hàn thở dốc nhìn vẻ mặt đó của , trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn cố tỏ ra nhát gan, nhưng vừa bị dọa dẫm như vậy lùi lại. Cậu chạy về phía phòng ngủ của mình, chịu nhận sai.

      - Cậu đúng, bây giờ tôi phải tìm Trình Hạo. Hôm nay chuyển nhà luôn, tạm biệt.

      Cửa phòng ngủ mở ra nhưng tài nào đóng lại nổi, Diệp Tu Thác chặn ngay tay ở cửa rồi.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      8.4

      hiểu tại sao, cảm giác khoảnh khắc đó rất đáng sợ. Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến sĩ diện nữa, theo bản năng sợ hãi mau chóng muốn đóng cửa lại, nhưng bị đẩy mạnh ra. Lâm Hàn sợ hãi, tim đập thình thịch giống như trống đánh, lùi mấy bước nhưng vẫn muốn tỏ ra mạnh mẽ, bộ dạng giống như con thỏ bị con sói xám lớn xông thẳng vào cửa.


      - Tôi cũng phải loại dễ bắt nạt, cậu… cậu còn gây với tôi nữa, tôi đánh cậu.


      Đối mặt với những lời đe dọa của cậu, Diệp Tu Thác chỉ cười cười, nhanh tay chộp lấy hơn quá nửa số bản thảo vẽ xong bàn.


      - Tốt nhất hãy nghe lời tôi chút, bằng tôi xé tan cái đám bản vẽ này của .


      Ngay lập tức Lâm Hàn bị dọa đến nỗi dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn đám bản thảo truyện tranh bảo bối của mình trong tay .


      - Qua đây.


      - Cậu định làm gì? – Lâm Hàn thực ra hơi sợ nhưng vẫn chịu để mình yếu thế. – Cho dù cậu thực muốn làm, tôi cũng đưa tiền cho cậu!


      Gân xanh trán Diệp Tu Thác giật giật, túm ngay lấy cậu.


      Với tâm trạng của bây giờ, thực muốn tặng cho tên đần độn này mấy cái bạt tai hoặc gì đó, nhưng nghĩ lại sợ đánh cậu thành ra thê thảm, nên quăng cậu lên giường, tét mông trận.


      Lâm Hàn chưa từng nghĩ bằng tuổi này rồi mà còn bị tét mông, kịp phản ứng lại, đến lúc thấy đau chịu nổi mới kêu thảm thiết. Diệp Tu Thác nổi giận bừng bừng, nghe thấy cậu kêu đau, liền đánh thêm hết cái này đến cái khác, hề nương tay chút nào. đánh tới mức lòng bàn tay đỏ ửng đau rát mới chịu ngừng lại.

      Trông Diệp Tu Thác rất lịch , nhưng sức khỏe chẳng liên quan đến diện mạo. đánh bằng tay cũng nhàng hơn so với gậy gốc là mấy, đợi hả cơn giận xong Lâm Hàn cũng còn kêu nổi nữa rồi. Cậu nằm bò giường, cựa quậy nổi, mặt mũi đỏ bừng, vừa đau lại vừa xấu hổ, nước mắt vòng quanh, thút thít:

      - Cậu là đồ khốn kiếp, Trình Hạo tốt hơn cậu gấp trăm lần…

      Vốn dĩ Diệp Tu Thác thấy đau lòng, định bôi thuốc cho cậu. Nhưng đúng lúc đó, câu của Lâm Hàn khiến trong lòng phát lửa giận đùng đùng mà hiểu vì sao.

      - tốt hơn tôi? Tốt hơn tôi chỗ nào? bị mù sao?

      Diệp Tu Thác thực rất muốn đánh tiếp cho cậu trận nhưng thấy mông cậu sưng đỏ lên rồi, đánh nữa sợ rằng rách da, còn những chỗ khác lại thể đánh. Lâm Hàn lòng đầy ấm ức. Cậu muốn tìm công bằng nào ngờ lại bị đánh, lúc này quá tức giận mà ngôn ngữ nghèo nàn, muốn chửi mắng cũng chỉ có vài câu lại. Hai người chẳng có cách nào hòa hoãn được.

      Cơn lửa giận trong lòng của Diệp Tu Thác chẳng thể nào tiêu tan mà Lâm Hàn nằm sấp ở đây cứ lảm nhảm liên tục. Căn bản là đủ độc ác. Mong muốn ngược đãi cậu dần bùng nổ khiến nảy ra ý khác, bắt đầu cởi quần áo của mình.

      rất giận Lâm Hàn mù quáng, nhưng ngoài việc tét cậu mấy cái hề muốn cậu khổ sở nên vẫn rất dịu dàng. Đến khi kết thúc, Lâm Hàn vừa đau vừa thẹn, co người cuộn trong chăn.

      - Đồ khốn kiếp nhà cậu!

      Diệp Tu Thác cũng chẳng biết làm thế nào.

      - mới là đồ đần độn!

      - Cậu là đồ xấu xa. – Lâm Hàn rấm rứt khóc. – Tôi khiếu nại cậu với Nhậm Ninh Viên.

      Diệp Tu Thác lờ mờ hiểu ra được tại sao Trình Hạo thích bắt nạt cậu. Cậu giống như con cún con lanh lợi, dè dặt vẫy đuôi, muốn người khác vuốt ve nó. Họ có vuốt ve cũng bởi vì ngốc nghếch đáng thương của nó nhưng lại có phần kiềm chế được muốn bóp mạnh cái.

      - vẫn muốn bị ăn đòn đúng ?

      Lâm Hàn sợ hãi, quả thực người đau kinh khủng, nhưng biết đấu lại được, đành ngay lập tức khuất phục.

      - Diệp Tu Thác… tôi đưa cậu tiền, cậu đừng hung dữ như vậy nữa.

      Diệp Tu Thác suýt chút nữa kiềm chế được giận dữ, nhưng nhìn cậu đáng thương nằm sấp ở đó, nhúc nhích nổi, lại bắt gặp ánh mắt sợ hãi và buồn bã vì bị hành hạ kia, liền dịu lại. Đột nhiên bị MB mình từng bao nổi điên đánh cho trận, còn bị thượng, quả thực cũng khiến người ta có phần hổ thẹn.

      Diệp Tu Thác sau khi im lặng hồi, quả nhiên đối xửa với cậu cũng dịu dàng hơn, giúp cậu lau nước mắt, giúp cậu xì mũi sạch, còn ôm cậu tắm rửa, bôi thuốc mỡ.

      - Còn đau nữa ? Có đỡ hơn chút nào ?

      Lâm Hàn tiếng nào.

      - Được rồi, là lỗi của tôi. – Diệp Tu Thác bất đắc dĩ . – Tôi xin lỗi, còn được sao?

      - Diệp Tu Thác. – Lâm Hàn sụt sịt lúc. – Tôi cũng muốn cãi nhau với cậu nữa.

      Diệp Tu Thác “ừ” tiếng, vuốt tóc cậu.

      - Nhưng cậu làm tổn thương trái tim tôi, tôi vốn tin tưởng cậu như vậy. – Lâm Hàn thút thít. – Cậu cái gì tôi đều làm theo, tôi có làm chuyện gì có lỗi với cậu ?

      Diệp Tu Thác chỉ im lặng vuốt tóc cậu.

      - Cậu cũng biết tôi thích Trình Hạo thế nào, bây giờ rốt cuộc ấy muốn hẹn hò với tôi, cậu có cảm thấy ổn cũng nên hỏi ý kiến của tôi trước chứ, phải sao? Cậu lén từ chối như vậy làm tổn thương tình cảm của tôi với Trình Hạo, cậu có từng nghĩ đến tâm trạng của tôi ? Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn tốt. cậu cũng ghét tôi, đúng ? Vậy tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy chứ?

      Diệp Tu Thác hôn lên đôi mắt đỏ ngầu, lau nước mắt cho cậu.

      - Bởi vì Trình Hạo thực hợp. Tôi hỏi , thực cảm thấy ta thích mình à?

      -… - Hai mắt Lâm Hàn đỏ hoe. – Tôi cũng biết rốt cục trong tim ấy nghĩ thế nào. Nhưng cần nắm được, chỉ cần có cơ hội cũng nên thử, phải sao? Lúc ở Las Vegas cậu dạy tôi đánh bạc, phải cũng từng làm người đừng sợ thua sao?

      Diệp Tu Thác bất lực .

      - Đồ ngốc, cái tôi muốn phải là ý này.

      - Được rồi. – Diệp Tu Thác thở dài. – thực nhìn thấy được tấm lòng của người khác. Vậy tôi hỏi câu đơn giản thôi.

      - Hử?

      - thực thích Trình Hạo sao?

      Câu hỏi của khiến Lâm Hàn ngây ra như phỗng.

      - Cái… cái gì?

      - Tôi hỏi , bây giờ thực vẫn còn thích Trình Hạo như vậy à?

      - Đương nhiên rồi!

      Diệp Tu Thác cố kìm cơn giận.

      - Đối với câu hỏi của người khác đừng chưa động não trả lời. Tôi muốn thực suy nghĩ cách nghiêm túc, đừng coi đó là lẽ đương nhiên, đừng dựa theo thói quen. cho tôi biết, bây giờ thực vẫn còn thích Trình Hạo sao? ta là người thích nhất? có tình cảm đối với người khác vượt qua được ta sao? Sau năm phút hẵng trả lời tôi.

      Lâm Hàn dám trả lời ngay. Việc thầm Trình Hạo là điều được định sẵn từ rất nhiều năm về trước, trở thành thói quen, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện nghi ngờ nó.

      - Hết thời gian rồi, cho tôi biết . – Diệp Tu Thác nhìn cậu.

      - Tôi thích Trình Hạo.

      Diệp Tu Thác nhìn chằm chằm cậu.

      - Tôi hiểu rồi.

      Lâm Hàn thấy đứng dậy, ra khỏi phòng được mấy bước dừng lại, nhưng hề quay đầu.

      - có thể thu dọn chuyển qua chỗ Trình Hạo. Nếu chuyển nổi đồ, ngày mai gọi công ty chuyển nhà đến.

      - Tu Thác?

      - Tôi phải ra ngoài chuyến. Căn nhà này tôi cho thuê nữa, chỉ đến hôm nay là dừng rồi. Tiền thuê nhà còn lại, mấy ngày nữa tôi trả lại toàn bộ cho .

      - Tu Thác…

      - Sau này đừng tìm đến tôi, tôi tiếp khách là nữa.

      Lâm Hàn ngây ra nhìn .

      - Vì… vì sao?

      - khiến người ta khó chịu.

      - …

      - Tôi vốn cho rằng chỉ ngốc, nào ngờ căn bản là mù quáng. Tôi nản phải quan tâm đến rồi.

      - …

      - Tôi ngu ngốc như . chịu nhận thua cũng đừng kéo tôi ngu muội theo.

      Lâm Hàn nghe mà lẫn lộn hết cả, vội gọi với theo nhưng chẳng thèm để ý, đẩy cửa ra ngoài, sau đó cậu nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa căn hộ.

      Lâm Hàn nằm sấp ở đó, hai mắt đỏ ngầu, vẫn nuôi hi vọng gọi thêm mấy tiếng Diệp Tu Thác, nhưng đương nhiên chẳng có chút phản hồi nào. Cậu tài nào hiểu nổi tại sao Diệp Tu Thác lại tức giận đến vậy. Mặc dù thỉnh thoảng hai người có cãi nhau, tuy ngày hôm nay cậu quả thực vô cùng tức giận Diệp Tu Thác nhưng chưa từng nghĩ chấm dứt như thế này.

      Chuyện thành ra như vậy, có hơi vượt quá tưởng tượng của cậu, thậm chí cậu còn thấy hối hận ngay sau đó.

      Nếu sớm biết cậu cãi nhau với Diệp Tu Thác vì chuyện này. Diệp Tu Thác chịu nổi việc cậu đối với cái gã mặt dày Trình Hạo đó hèn nhát có chính kiến, lúc đó cậu “thích Trình Hạo” là ổn rồi.

      So với việc Diệp Tu Thác bao giờ thèm để ý đến cậu nữa, tất thảy những chuyện lớn kia bỗng chốc chẳng còn quan trọng. Nghĩ đến việc sau này được gặp Diệp Tu Thác, lồng ngực của Lâm Hàn trở nên trống trải, tim đau như bị ai bóp, nước mắt lã chã rơi xuống. Mặc dù yếu đuối như thế này khó coi, nhưng cậu chẳng còn cách nào khác, tất cả những thứ như can đảm, kiên cường, nam tính trong suốt thời gian qua đến nay trong tích tắc tan biến mất, giống như thể bị Diệp Tu Thác mang vậy.

      Nằm lúc, cậu cảm giác người mặc dù mới đầu rất đau nhưng rồi nhanh chóng giảm xuống. Diệp Tu Thác ác ác, song thực ra vẫn dịu dàng trước sau như , chỉ khiếnơ thể cậu chịu khổ mà thôi, đau đớn rồi cũng hết, hề khiến cậu bị thương.

      Lâm Hàn bò dậy đợi lúc lâu đến khi trời tối hẳn, sau đó lại đợi mạch đến sáng, vậy mà chủ nhân căn nhà vẫn thấy trở về. Biết rằng Diệp Tu Thác thực muốn trở mặt với cậu, còn cách nào khác, Lâm Hàn đành dọn dẹp đồ đạc trong tâm trạng đau buồn.

      ---------------------------------------------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 9

      9.1

      Lâm Hàn kéo theo va-li trở về căn hộ thuê chung với Trình Hạo, chân bước nhưng trong đầu cũng chỉ nghĩ đến Diệp Tu Thác. Cậu đứng trước cánh cửa quen thuộc, mặc dù “về nhà” rồi nhưng nhất thời cảm giác trống rỗng lại nhiều hơn cảm giác thân thiết.

      Trình Hạo mở cửa, có chút ngạc nhiên. Mặt Lâm Hàn vẫn còn hơi sưng, cũng biết phải giải thích chuyện hôm nay thế nào.

      - Trình Hạo, chủ nhà bên đó chịu cho tôi… cho tôi thuê tiếp căn phòng đấy, cho nên phải chuyển về.

      Trình Hạo cười lộ hàm răng trắng.

      - Cậu đấy, có gì phải viện cớ, muốn về về thôi, cần xấu hổ.

      Lâm Hàn lúng túng cúi đầu. Ngay cả Trình Hạo cũng cảm thấy chuyện cậu say mê là điều đương nhiên, vậy bản thân cậu cón lý do gì để hoài nghi chứ?

      Lâm Hàn quyết định trở lại cuộc sống “ thầm” Trình Hạo. Cậu “ thầm” nhiều năm như vậy thành thói quen rồi, cũng chẳng gặp khó khăn gì. Mỗi ngày cậu đều giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp phòng cho Trình Hạo, lúc bận lo liệu sinh hoạt của , rảnh tìm thú tiêu khiển, cuộc sống cũng khá bận rộn.

      Trình Hạo hề nhắc tới lời đề nghị “hẹn hò tháng”, nhưng lại hay dùng ánh mắt và những cử chỉ rất như có như để ngầm gợi ý. Trình Hạo thích dùng mấy thứ như thế để câu cậu, để cậu dù rất muốn nhưng ăn được, chỉ còn biết bơi bơi lại loanh quanh dưới mồi.

      Lâm Hàn mặc dù là người yếu đuối hèn nhát, nhưng cũng phải loại khăng khăng chịu đựng , cuối cùng hôm cậu lên tiếng hỏi Trình Hạo:

      - Tôi muốn hỏi, chuyện hẹn hò trước đây từng

      Trình Hạo “hả” cái, tiếp tục phối quần áo mặc ra ngoài hôm nay trước tấm gương lớn. Y so sánh vài món đồ phụ kiện trong tay xem cái nào bắt mắt hơn, vừa cười vừa trả lời cậu.

      - Chuyện đó à, đều là lỗi của cái tên khốn kiếp lung tung đó, bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng nào nữa, nhưng cậu cũng đừng lo quá, đợi thời gian rồi tôi xem lại.

      Lâm Hàn “ừ” tiếng. biết có phải vì chuẩn bị tâm lý sẵn hay mà cậu cũng chẳng còn ôm hi vọng quá lớn, hoặc là gần đây nhận nhiều cú sốc quá thành quen rồi, đối với câu trả lời này cậu cũng chẳng hề có cảm giác quá thất vọng.

      Cậu cũng hiểu lời đề nghị “hẹn hò thử tháng xem sao” của Trình Hạo thực ra đa phần là do nhất thời hứng lên vậy. Nhiệt tình đột nhiên bùng lên bị giội chút nước nên tàn ngay, phải đợi đến lần sau biết phải mất bao lâu nữa. Nhưng cậu quen chờ đợi rồi. Ban đầu nhìn thấy mồi câu có thể thấy khó chịu vì thấy nhưng ăn được, đói kinh khủng, về sau cứ chịu đựng thành quen, chịu được mấy năm trôi qua rồi, thêm có mấy ngày mấy tháng là gì, đến lúc này cậu cũng chẳng còn thấy sốt ruột nữa.

      Những lúc Trình Hạo vui vẻ liền chọc ghẹo cậu, đôi lúc còn đột nhiên hôn cậu… Đó chỉ là lúc y đột nhiên cảm thấy hứng thú, có nhu cầu sinh lý với cậu, thế nhưng y vẫn làm gì khác nữa để tiến sâu hơn trong mối quan hệ với Lâm Hàn. Trong mắt y, cậu dường như thể so sánh với phụ nữ được.

      Điều khiến Lâm Hàn lo lắng nhiều hơn việc quen với thái độ tùy tiện lúc nóng lúc lạnh của Trình Hạo là hề nhận được bất kỳ tin tức nào của Diệp Tu Thác. Cậu dám đến quán bar tìm Diệp Tu Thác, cũng dám gọi điện thoại. Mặc dù Diệp Tu Thác là người nhã nhặn nhưng làm việc rất quyết đoán, tuyệt giao là tuyệt giao, cho người khác cơ hội mặc cả. Bây giờ cậu lại mặt dày đến tìm, chỉ sợ phô ra khuôn mặt lạnh như băng rồi ném cậu ra cửa.

      Tuy sợ cảnh bị coi thường, nhưng thực cậu rất nhớ người đó, ngày đều có cả đống chuyện muốn với , cậu cố cất vào lòng nhưng chịu nổi. Lâm Hàn tìm được cách liên lạc mặt dày đơn phương khá phù hợp với mình, đó là mỗi ngày đều gửi tin nhắn đến “ chuyện” với Diệp Tu Thác.

      Đều chỉ là những câu chuyện vụn vặt: Gần đây giấy vẽ đắt lên nhưng chất lượng lại bằng trước; mới mua được đống bút rất tốt; biên tập viên vừa được lên chức bố nên tâm trạng rất thoải mái, lại vừa cho hai nhân vật chính chết, vậy mà biên tập viên cũng hề mắng; hay nhìn thấy có đứa trẻ rất đáng trong công viên, vẽ bức chân dung cho bé, kết quả được tặng cây kẹo để cảm ơn; phát ra quán đồ nướng cực kỳ ngon, muốn giới thiệu đậu đũa nướng cho Diệp Tu Thác nếm thử xem sao…

      Lúc trước sống cùng với Diệp Tu Thác, cậu cũng thường hay lải nhải đủ chuyện với giường, mặc dù đều là những chuyện nhạt nhẽo nhưng khi lại trở nên rất thú vị.

      Lúc cậu gửi những tin đó, đương nhiên Diệp Tu Thác chẳng buồn hồi , nhưng cũng nhẫn tâm mắng chửi lại, kiểu như “ đủ chưa hả đừng nhắn nữa”, nhờ đó Lâm Hàn lại càng có thêm can đảm để tiếp tục.

      Ngày ngày Lâm Hàn vẫn dành toàn bộ tâm sức vẽ truyện tranh. Chăm chỉ làm việc kiếm nhiều tiền là niềm tin lúc này của cậu. giờ cậu cần tốn tiền bao MB, còn cả phần tiền thắng bạc lần trước nên cũng thiếu tiền. Nhưng Diệp Tu Thác dường như rất thích những tập truyện dài kỳ mà cậu vẽ giờ. Ngoài việc liên tục đưa ra ý kiến, sau khi đọc xong còn giục hết lần này đến lần khác, có lúc dùng cả mấy cái hôn dỗ dành cậu vẽ thêm vài trang nữa.

      Bây giờ mỗi người nơi, Diệp Tu Thác còn được đọc bản đầu tiên nữa. Tuy tạp chí truyện tranh ra mỗi tháng hai kỳ được bày cửa hàng sách nhưng cậu biết có hứng ra đó mua . Lâm Hàn muốn đợi cho tập truyện dài kỳ này kết thúc, nếu có cơ hội in thành quyển, cậu giấu tên gửi cho Diệp Tu Thác bộ, nếu chịu đọc tốt, nếu vứt dù sao mình cũng giấu tên rồi, chỉ cần khó chịu là được.

      ~

      Diệp Tu Thác vừa mới trở về từ hiệu sách, tạp chí truyện này mỗi tháng ra hai kỳ, luôn cảm thấy như vậy hơi ít. Gần đây truyện dài kỳ của người nào đó thường vẽ đủ số trang, còn bổ sung thêm số yonkoma(*).

      (*) Yonkoma: dạng truyện tranh. trang gồm bốn khung hình từ trái qua phải hoặc từ xuống dưới, đa phần dạng này nhân vật được vẽ hoặc mô tả hành động mang yếu tố hài hước. Vị trí thường ở cuối chương hay phần kết của truyện lề hoặc là mẩu truyện vui bổ sung cho cốt truyện chính.

      - Hôm nay mấy người bạn tụ tập.

      - Mọi người lần lượt kể về kinh nghiệm đau thương của bản thân, ai chiếm được cảm thông của người khác mà còn bị chê cười, coi như thua.

      - A chuyện bị bán bỏ rơi, B bị người ta lừa tiền…

      - Vậy mà kết quả tôi lại thua.

      Diệp Tu Thác vừa chống cằm vừa đoán cậu kể chuyện mình bị chó đuổi, hoặc là chuyện gì đó xưa xửa xừa xưa rồi.

      - Nhớ hội đại học chúng ta tập quân , còn lén mua trộm bia về uống.

      - Vỏ chai có thể bán được, mỗi cái ba xu.

      - Tôi rất tiết kiệm, uống xong rồi còn tiếc muốn vứt chúng , còn giữ lại cả vỏ chai của người khác, gom cũng được phải ít nhất hai mươi cái, đợi có lúc bán lấy tiền.

      - Kết quả thầy hướng dẫn đến kiểm tra ký túc xá, phát ra đống đồ tôi sắp bán lấy tiền đó. Bởi vì đấy là chứng cứ vô cùng xác thực cho tội danh uống trộm bia nên tôi bị ghi vào sổ.

      Diệp Tu Thác chẳng thấy cảm thông gì còn nhịn được phì cười. Nhân vật phiên bản chibi vẽ bằng đường nét đơn giản nhưng rất đáng , có hình tượng, vừa nhìn phát ra khuôn mặt cau mày, có vẻ hơi xui xẻo đó giống Lâm Hàn của mình. Đó giống như là hình ảnh thu ngoài đời của con người ấy, người mặc dù lúc nào cũng gặp xui xẻo nhưng khó có được cảm thông của người khác, chỉ khiến người ta cảm thấy rất buồn cười.

      Chính bởi vì thế nên người đó mãi chẳng thể nào biết cảm giác được người khác thương là như thế nào.

      Diệp Tu Thác chọc chọc vào khuôn mặt phiên bản chibi đó cằng ngón tay thon dài của mình. giờ cảm thấy lần đó mình dùng so sánh kia để ám chỉ Lâm Hàn hẳn là sai.

      Đánh bạc và chuyện tình cảm thực ra hề giống nhau. Mặc dù nguyên tắc thắng thua có chút tương tự, nhưng cái trước có thể dùng lý trí để kiểm soát, còn cái sau lại thể làm nổi. chọc cái mặt chibi đó báo điện thoại có tin nhắn lại vang lên. Diệp Tu Thác mỗi ngày vẫn đợi tin nhắn của người đó gửi đến, mặc dù nội dung chẳng có gì đặc sắc, nhưng rất thích đọc. Đương nhiên lúc ghét đọc tin nhắn cúng có, Lâm Hàn thỉnh thoảng vẫn biết sống chết là gì đề cập đến Trình Hạo.

      Vì dụ như, tham gia Fashion show rất vui, được mở mang tầm mắt, còn chụp được rất nhiều ảnh, lúc Trình Hạo làm vedette(*) diễn show còn dẫn theo, giờ rất mong đợi có lần sau. Hay là vừa mới làm vỡ chiếc đĩa, bị Trình Hạo mắng nửa tiếng đồng hồ. Hay gần đây công việc khiến Trình Hạo rất buồn phiền, người mẫu đồng nghiệp cùng công ty lợi dụng mối quan hệ để cướp công việc của y, cho nên tâm trạng được tốt lắm…

      (*) vedette: người mẫu chính nắm giữ vị trí chính của show diễn thời trang.

      Mỗi lần Diệp Tu Thác thấy cậu buồn khổ, đều chịu được mà mắng thầm trong lòng đáng đời. Ai bảo cậu dù bị như thế vẫn muốn “thích Trình Hạo”. Mù quáng như vậy, biết chọn người như vậy, có thể trách ai nữa chứ?

      vừa thầm chửi vừa chọc điên cuồng vào khuôn mặt chibi đó. Tin nhắn ngày hôm nay lại có liên quan đến Trình Hạo.

      “Hôm nay Trình Hạo đưa tôi xem quyển tranh vẽ các tác phẩm của nhà thiết kế, có hai bản rất giống bản cậu từng vẽ giúp tôi, cho nên tôi cảm thấy cậu thực có thể làm nhà thiết kế đó.

      Người này dường như nổi tiếng lắm, nếu Trình Hạo nhận được show của ta, tôi có cơ hội xem, đợi xem xong khi nào về tôi kể lại cảm tưởng cho cậu nghe, nếu cậu làm MB nữa, cố gắng chăm chỉ học thiết kể, có lẽ cũng có thể trở thành người tài giỏi như ta…”

      Diệp Tu Thác đọc lại mấy lần, hơi buồn cười, liền tiện tay cắt tờ giấy to Lâm Hàn phiên bản chibi, vẽ bộ dạng bị véo hai má, sau đó giữ chặt lấy cái mặt của nó.

      - đúng là đồ ngốc.

      ~

      Mấy hôm nay tâm trạng của Trình Hạo rất tốt, y vừa nhận được show mới trong tuần lễ thời trang của quý này, lại còn được làm vedette.

      Vị trí của y trong công ty gần đây rất vững chắc. Y có đủ kinh nghiệm và tư chất, điều kiện của bản thân cũng tốt nên nhận được nhiều công việc khá khẩm, nhưng sắp xếp lần này khiến y vô cùng vui mừng ngạc nhiên. Cơn tức giận vì gần đây bị người khác thay thế, hạ bệ có thể coi như có cơ hội quét sạch sành sanh lần này.

      Nhà thiết kế của show diễn lần này được coi là tài năng hiếm có trong ngành thời trang trong nước, rất ít xuất trước công chúng, nổi tiếng với cầu cực lỳ khắt khe. Nếu đủ năng lực và tên tuổi, ngay cả cơ hội để nhìn thấy mặt người đó cái cũng chẳng có, đừng đến chuyện được đảm nhiệm vai trò người mẫu vedette trong show của người đó.

      Nhà thiết kế thực ít lộ diện đến mức lần này Trình Hạo được làm vedette, đến thử đồ, diễn thử, vậy mà vẫn biết được nhà thiết kế tài năng ưu tú đó trông như thế nào.

      Hôm đó biểu diễn chính thức, Trình Hạo lại mang Lâm Hàn cùng đến show.

      Trình Hạo lúc lái xe đeo cặp kính râm rất to, trông đẹp trai kiểu lập dị. Để giảm bớt áp lực, hai người chuyện câu được câu chăng, kể mấy câu chuyện cười để tiêu khiển. biết thế nào lại đề cập đến chuyện người mạo danh nhắn những tin đó, Trình Hạo đập nắm đấm vào vô-lăng.

      - Cái tên mấy lời lung tung đó đáng ghét, biết là tên nào, tôi thực muốn tẩn cho trận,

      Lâm Hàn trong lòng thầm nghĩ, mặc dù giận Diệp Tu Thác , nhưng bất luận thế nào cậu cũng muốn Diệp Tu Thác bị ăn đòn.

      - Cậu muốn xử lý tên đó sao? làm cậu mất cơ hội đấy. – Trình Hạo cười.

      Lâm Hàn nhìn y. Cậu vẫn giống mấy năm về trước, mù quáng người đàn ông này, hay là thay đổi rồi? Cậu vẫn mãi thay đổi sao? Hay là chỉ mến theo thói quen thôi? Rốt cuộc cậu thực đối phương hay chỉ tự huyễn hoặc mình ta?

      Lâm Hàn nhìn hình ảnh méo mó của mình phản chiếu mắt kính Trình Hạo, đột nhiên như thấy bản thân mấy năm về trước. So với bây giờ cậu lúc đó còn quê mùa hơn, có mấy cái răng mọc hơi lung tung, hèn nhát, hay sợ sệt rụt rè, luôn thầm ngưỡng mộ người đàn ông lái xe trước mặt đây.

      Ánh mắt của mình giờ do với năm đó còn giống nhau ?

      - Được rồi, cậu đừng quá căng thẳng như vậy. Tôi đổ hết lỗi của tên đó lên đầu cậu đâu. Bây giờ tôi rất có hứng, thế nào, cậu có muốn thử ? Chuyện tháng ý. – Trình Hạo quay sang phía cậu, nháy mắt cái. – Cứ từ từ suy nghĩ, sau đó trả lời tôi.

      Lâm Hàn “a” tiếng, hơi ngạc nhiên. Nhưng lần này sung sướng phát điên như lần đầu tiên nghe được lời đề nghị này, có lẽ là vì cậu nghe lần, ít nhiều cũng miễn dịch rồi. Nhưng dù sao đây vẫn là cơ hội đáng quý, cực kỳ hấp dẫn.

      Nghĩ kỹ lại, cậu cũng hiểu, cái gọi là hẹn hò tháng này thực ra thể gọi là “hẹn hò” được.

      Có ai khi đương lại giới hạn thời gian hay chối bỏ tất cả các trách nhiệm ?

      Nhưng cho dù có công bằng, chỉ cần có đủ đam mê với Trình Hạo, cậu vẫn bất chấp tất cả gật đầu đồng ý. Lâm Hàn ngồi ghế cựa quậy chút, hơi hé miệng, tim đập thình thịch. Trước đây cậu cho rằng, rời xa khỏi Trình Hạo, bản thân mình sống nổi. Nhưng trong khoảng thời gian rời xa Trình Hạo đó, cậu cũng vẫn sống tốt, thậm chí lúc đó còn có cảm giác rất vui vẻ hạnh phúc. Diệp Tu Thác ở bên cậu, cuộc sống vừa sung túc lại vừa có cảm giác an toàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :