1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hàng Không Bán - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.3

      Lúc ban đầu cậu ngủ rất say, nửa đêm dưới tác dụng của rượu mà tỉnh dậy mới phát ra dạ dày cứ nhộn nhạc khó chịu liên tục, cảm giác cơ thể hơi hâm hấp sốt. biết có phải nhiệt độ trong phòng quá thấp , Lâm Hàn bò dậy tìm điều khiển chỉnh điều hòa lên mấy độ, sau khi quay trở lại giường nằm lại cảm thấy bắt đầu dần dần nóng lên, lăn qua lộn lại, run rẩy thế nào cũng ngủ được.

      Bụng dạ bắt đầu đau thắt, cậu đành phải trèo khỏi giường vệ sinh. Lúc quay ra muốn uống chút nước, cậu sợ đánh thức Diệp Tu Thác nên rón ra rón rén. Rốt cuộc vì là nhà của người lạ, lần mò tìm mãi mới thấy trong tủ lạnh chai thủy tinh lớn có nước, là đá cũng chẳng có cách nào khác, cậu đành chấp nhận uống trước rồi sau.

      Rồi đói chịu nổi. Mặc dù cảm thấy rất ngại với Diệp Tu Thác nhưng cuối cùng cậu vẫn tự ý lấy quả táo, rửa sạch rồi ăn luôn.

      Lâm Hàn về đến phòng, lại cảm thấy xong rồi, nằm trận choáng váng buồn nôn ập tới, cậu lại phải bật đèn lên, thể chịu thêm nữa chạy vào phòng tắm, vội vàng tìm thùng rác gập người nôn thốc nôn tháo, nôn được lúc thấy nhõm hơn chút ít nhưng dạ dày vẫn tiếp tục quặn lên.

      Vừa hơi ngẩng đầu lên lại bị trận đau thắt ngực, dạ dày nhất thời giống như lộn tùng phèo, lần này cậu nôn còng kinh khủng hơn lần trước. Những thứ nôn ra sặc vào khí quản, Lâm Hàn ho lúc lâu, đầu óc mới có mấy gây trở nên trống rỗng.

      - sao vậy ?

      Diệp Tu Thác cũng tỉnh giấc, qua thấy cậu nôn đến mức xuất triệu chứng mất nước, liền kinh ngạc sợ hãi, vội vàng vuốt lưng cho cậu.

      - Bụng khó chịu sao ?

      Lâm Hàn gật đầu, tạm thời được tiếng nào.

      - Đau bụng sao ?

      - Ừm…

      - Có bị tiêu chảy ?

      - Có…

      Diệp Tu Thác đỡ cậu lên, để ngồi bên thành giường rồi từ từ đặt nằm xuống, sau liền chạy lấy thuốc với dầu, ấn huyệt nhân trung và thái dương cho cậu, tiếp đó lấy nước nóng cho cậu uống thuốc.

      - Đỡ hơn chút nào ?

      Lâm Hàn nửa đêm còn làm ồn đánh thức dậy, tron glofng rất ngại, uống nước ấm xong cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bèn gật đầu.

      Diệp Tu Thác xoa đầu cậu.

      - Chắc là bị viêm dạ dày, đấy, có phải ăn thứ gì linh tinh ?

      Lâm Hàn lúc này còn biết trời đất gì nữa. Vốn dĩ hệ tiêu hóa kém, mấy hôm nay ăn uống bữa có bữa , buổi tối bụng rỗng mà uống nhiều bia lạnh như thế, vừa nãy lại biết tự bảo vệ sức khỏe uống cốc nước đá lớn, còn ăn quả táo để lạnh, xảy ra chuyển chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Nghĩ đến chuyện tự ý lấy đồ ăn, Lâm Hàn vội báo cáo :

      - Ban nãy tôi, tôi đói quá, ăn mất của cậu quả táo.

      Diệp Tu Thác buồn cười véo cậu cái :

      - Muốn ăn cái gì cứ lấy tự nhiên, cần phải báo cáo với tôi.

      Lâm Hàn mới được chút lại cảm thấy khó chịu. Diệp Tu Thác ôm cậu vào phòng tắm, ngay tức cậu giữ khư khư lấy cái bồn cầu nôn thốc nôn tháo, thanh gần giống như gầm gừ.

      Diệp Tu Thác vừa cuống lại vừa buồn cười, đỡ lấy cậu, vuốt lưng cậu liên tục.

      - Làm sao mà lại giống như mang thai thế…

      Trong dạ dày của Lâm Hàn trống rỗng sạch sành sanh, người cũng tỉnh táo lên nhiều, có điều uổng công uống thuốc rồi. Diệp Tu Thác để cậu nằm lên giường trong phòng ngủ của mình, lấy nước cho cậu súc miệng, lại nhẫn nại cho cậu uống thuốc lần nữa, rồi đặt cốc nước nóng vào tay cậu.

      - Bây giờ thấy đói rồi đúng ?

      - Ừ…

      - Tôi nấu chút canh cho .

      Lâm Hàn trong lòng vô cùng cảm kích, nhìn theo bóng ra khỏi phòng ngủ, thấy đèn phòng khách cũng bật lên, sau đó nghe có tiếng động loáng thoáng trong nhà bếp. Ngoài bố mẹ cậu ra, Lâm Hàn chưa được ai chăm sóc như vậy, Trình Hạo phải là dạng người có thể nửa đêm xuống bếp nấu đồ ăn cho mình. Bây giờ nhìn thấy Diệp tu Thác làm vậy, vậu cảm thấy đây là người đàn ông tốt nhất cậu từng gặp, cho dù có là MB, cũng là MB có tố chất cao nhất.

      Đến khi ăn xong bát canh nóng đầy thơm ngon vào bụng, cả người cậu cũng dễ chịu lên rất nhiều, cuối cùng còn cảm giác váng vất kinh khủng nữa.

      Diệp Tu Thác lại lấy nước cho cậu súc miệng, lau miệng giúp cậu, đỡ cậu nằm xuống, bôi dầu thêm lần nữa cho cậu, sau đó mới rửa bát dọn dẹp. Tới khi làm xong xuôi mọi việc trời gần sáng. Bản thân Lâm hàn cảm thấy rất mệt, Diệp Tu Thác trái lại hề tỏ ra khó chịu, chỉ cười :

      -Ngày mai tôi phải làm.

      lo cậu có thể lại lên cơn sốt với buồn nôn, liền ngủ bên cạnh cạu. Lâm Hàn được ôm vào lòng, đầu gối lên ngực , toàn thân ngập tràn cảm giác ấm áp vì được người khác quan tâm chăm sóc, hạnh phúc vô cùng.

      Cảm giác có người ở bên cạnh mình thế này tốt.

      Diệp Tu Thác đuổi Lâm hàn , cậu cũng mặt dày biết xấu hổ ở lại thêm vài ngày. Trong tủ thuốc của Diệp Tu Thác có đầy đủ tất cả các loại thuốc thông dụng. cũng thông qua ý kiến của bác sĩ đúng giờ cho cậu uống thuốc, còn nấu mấy lần cháo và canh dinh dưỡng cho cậu.

      - Tôi phải ra ngoài có việc, ngoan ngoãn ở đây , muốn ăn cơm có thể gọi số này đặt. Tối tôi về.

      Diệp Tu Thác còn rất tốt bụng để lại hai tờ tiền mệnh giá cao cho cậu dùng, mặc dù chỉ là cho mượn nhưng Lâm Hàn cũng cảm động lắm.

      - Cậu lại phải làm sao ?

      - Ừ. – Diệp Tu Thác cười nhìn cậu cái. – lấy đâu ra thu nhập chứ ?

      Lâm Hàn nghĩ đến chuyện bản thân mình lại có thể cầm những đồng tiền bán thân của ăn cơm, nhất thời trong lòng cũng có phần chua xót.

      - Vậy… vậy cậu đường nhớ cẩn thận, đừng làm việc vất vả quá.

      Diệp Tu Thác liền mỉm cười tiến lại gần hôn cậu rồi mới mở cửa ra ngoài. Lâm Hàn nghĩ nghĩ lại, tuy trong người chẳng có đồng nào nhưng ở ngân hàng vẫn còn tài khoản tiết kiệm, lấy phần ra tiêu cho Diệp Tu Thác cũng bị thiệt.

      biết có phải ăn no rồi nên bắt đầu rãnh rỗi suy nghĩ lung tung hay , ban ngày được nhìn thấy Diệp Tu Thác cậu liền thấy rất nhớ, đọc tạp chí hay xem chương trình ti-vi mà chẳng hề tập trung, liên tục kiểm tra điện thoại xem Diệp Tu Thác có gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho mình . khi phát ra có tin nhắn của Diệp Tu Thác là trong lòng cậu sung sướng mãi thôi.

      thanh mở cửa vào nhà của Diệp Tu Thác cũng khiến cậu rất vui, có lúc về sớm trước thời gian khiến cậu vui đến kiềm chế được. Nhìn thấy bóng dáng của chàng trai đó, Lâm Hàn muốn đến ôm cái, ngay cả cái hôn phớt thôi cậu cũng cực kỳ mong đợi.

      Ban đầu cậu vẫn nhớ đạo lý “mải mê chơi bời mà mất hết ý chí”, cũng biết chuyện bao MB là hành vi tốt, cảm thấy bản thân nên từ bỏ mới phải, nhưng độ khó khi “từ bỏ” Diệp Tu Thác thực quá lớn. Diệp Tu Thác là loại đàn ông khiến người khác thể nào để ý đến thái độ của . Lâm Hàn tin rằng có rất nhiều vị khách tiêu tiền như ném qua cửa sổ chỉ vì muốn có được nụ cười của , bởi vì khi lạnh lùng thờ ơ muốn vui vẻ tươi cười với bạn, cảm giác khó chịu như bị ai cào vào tim vậy.

      Lúc Diệp Tu Thác về đến nhà có mua cho cậu ít đồ ăn, Lâm Hàn vừa ăn miếng bánh ngọt tơi xốp, vừa ghi việc này vào hóa đơn.

      - Tu Thác, tối nay cậu có phải tiếp khách ?

      Diệp Tu Thác quay đầu lại nhìn cậu lúc, có phần hơi kinh ngạc.

      - Sao vậy, muốn gọi tôi sao ?

      Lâm Hàn khó mà mở miệng được.

      - Ừ, có điều… có thể đợi vài ngày nữa trả tiền cho cậu được ?

      Diệp Tu Thác mỉm cười.

      - muốn chịu hả ?

      Lâm Hàn ấp úng “ừ” tiếng. Diệp Tu Thác cười, lấy ví tiền lép kẹp đặt đầu giường của cậu, rút chứng minh thư bên trong ra.

      - Lấy cái này để thế chấp là được rồi.

      - A… - Lâm Hàn nhìn chứng minh thư của mình rơi vào trong túi , còn người bị Diệp Tu Thác ôm kéo lại.

      Chỉ mới chạm môi nhau thôi đủ khiến Lâm hàn run rẩy. Cậu khẽ mở miệng, hoogi hộp đón nhận nụ hôn sâu của Diệp Tu Thác khi mút bờ môi cậu rồi tiến vào sâu hơn.

      Diệp Tu Thác hôn cậu triền miên dứt, ngoài ra làm gì khác nữa, như thể đặt trọn mọi thứ vào nụ hôn này, quấn quýt rời, vừa dịu dàng lại vừa nồng nhiệt. Lâm Hàn hề biết rằng chỉ hôn sâu cũng đủ khiến cậu cảm thấy mãnh liệt như thế này. Theo nụ hôn này của Diệp Tu Thác, cậu cho rằng linh hồn mình cũng sắp bị hút mất.

      Khi cả hai ôm lấy nhau, cậu thể mình hồi hộp hay kích động. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, cả người mềm nhũn trong tay . Cơ thể nóng như có lửa thiêu đốt từ bên trong, cậu kiềm chế được bèn đưa tay bấu lên lưng Diệp Tu Thác.

      Diệp Tu Thác đón lấy cậu, ôm chặt vào lòng. Đầu óc cả hai giờ hỗn loạn, Lâm Hàn đột nhiên muốn hôn người kia, liền cúi đầu đáp lại. Nụ hôn nồng nhiệt trong lúc cơ thể quấn quýt gây nên cảm giác lâng lâng, Lâm Hàn bỗng nhiên có chút ảo giác hạnh phúc.

      Lúc tỉnh dậy, Lâm Hàn cảm thấy eo đau ê ẩm, nhưng tâm trạng lại rất tốt. Tối hôm trước dường như cậu còn mơ giấc mơ rất tuyệt, cụ thể mơ cái gì nhớ được nhưng cảm giác vui vẻ vẫn còn.

      Lâm Hàn quay đầu, trở mình cái. Diệp Tu Thác bị tỉnh ngủ vì những cử động của cậu, mở mắt nhìn, mỉm cười chút rồi lại gần hôn lên tai cậu, ôm cậu vào trong lòng sau đó lại hôn. Cảm giác hai bờ môi chạm vào nhau khiến con tim cậu thình thịch đập.

      - Dậy sớm thế. – Giọng hơi khàn nhưng rất êm tai. – Hôm nay tôi cần phải làm, ngủ thêm chút nữa .

      Lâm Hàn thầm nghĩ tối qua tiêu hao lượng lớn thể lực như vậy, hôm nay nên nghỉ ngơi mới nhân đạo chứ.

      - Nhưng chút nữa tôi phải ra ngoài.

      Diệp Tu Thác nhướng mày.

      - Hả, đâu ?

      - Tôi về nhà.

      Diệp Tu Thác gần như tỉnh táo tức , nhìn chằm chằm cậu lúc, như có chút đăm chiêu cười cười.

      - Nhanh vậy ư ?

      - Tôi muốn về nhà lấy tiền.

      Diệp Tu Thác nhất thời phì cười nhìn cậu.

      - Cái đó cần vội.

      có tiền trong người làm sao có thể cần vội chứ ? Cậu nợ Diệp Tu Thác khoản kha khá rồi, ngay cả tiền qua đêm cũng còn phải nợ, có lẽ chẳng có vị khách nào tệ hơn cậu.

      - Lúc nào muốn về sống cùng với Trình Hạo ?

      Lâm Hàn ủ rũ lắc đầu thất vọng.

      - biết nữa. Bây giờ cũng hơi khó.

      Khó khăn lắm cậu mới vượt qua cú sốc được chút, phút chốc lại đối diện với Trình hạo, nhìn mang những bạn ngườimẫu ra ra vào vào, bản thân cậu biết mình có tâm trạng ra sao nữa.

      Diệp Tu Thác chống cằm.

      - Vậy định ở đâu ? Muốn thuê nhà ?

      Phải tìm , có thể thuê được kiểu ngắn hạn, và quá đắt…

      - Này, thấy nhà tôi thế nào ?

      - Hả… ? – Lâm Hàn phải chưa từng nghĩ đến nhà nhưng cậu đoán giá cũng hề rẻ, nên có phần hơi do dự. – Tốt rất tốt, nhưng…

      - Dù sao nhà tôi vẫn để trống, hai bên quen biết như vậy, tôi có thể để giá thấp cho .

      - ?

      - Thế này , có thể giúp tôi làm việc nhà để đỡ phần phí. Dù sao thời gian của cũng rảnh rỗi mà, đúng ? Dọn dẹp phòng, nấu cơm này nọ, tôi giao cho , sau đó tôi tính tiền nhà rẻ cho , thế nào ?

      Lâm Hàn thấy được hời món lớn, vui mừng sung sướng, sôi nổi gấp trăm lần, chẳng thèm để ý đến cái eo mỏi cái lưng đau, dọn dẹp qua loa chút rồi liền ra ngoài.

      ---------------------------------------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 5

      Khoảng thời gian này chắc chắn Trình Hạo vẫn theo thói cũ ra ngoài chơi, Lâm Hàn cho rằng chạm mặt với . Nào ngờ cậu vừa mở cửa bước vào nhà đụng ngay Trình hạo ra cửa. Hai người bất thình lình chạm mặt nhau, đều có phần bối rối.

      - Cậu về rồi ? – Trình Hạo trái lại vẫn rất nhã nhặn. – chơi có vui ?

      - Ừ, cũng rất vui…

      Trước đấy Trình hạo có gọi điện qua, hỏi cậu ở đâu sao về nhà. Giọng của đối phương rất tự nhiên và bình tĩnh, Lâm Hàn cũng lúng túng lắm, đành tùy tiện dối rằng mình du lịch rồi.

      - núi tia cực tím mạnh như vậy sao chẳng thấy cậu đen chút nào thế ?

      Trình hạo cười đưa tay ra muốn chạm vào mặt cậu. Tim Lâm Hàn nhảy dựng lên cái, cậu dám nhìn nữa, vội vã tránh né. Trình hạo thu tay về, đút vào túi quần. Người mẫu đúng là người mẫu, mắc bệnh nghề nghiệp, chuyện vẫn phải tạo dáng như chụp ảnh.

      - Cậu vừa xuống máy bay phải ? Có mệt ? ăn cơm chưa ? Muốn uống chút gì ?

      Lần đầu tiên Lâm Hàn được quan tâm hỏi han như vậy, có chút vừa mừng vừa lo.

      - phải sắp ra ngoài sao ? cứ bận việc của là được rồi, bản thân tôi tự lo liệu được.

      - sao. – Trình hạo nắm bat vai cậu. – tới chỗ đó cũng chẳng sao. Cậu vừa mới về, để tôi ngồi với cậu lát.

      Trước ân cần hiếm thấy của , Lâm Hàn nhất thời cảm thấy lo lắng sợ hãi.

      - có việc bận cứ , kẻo muộn, lát nữa tôi… tôi cũng rồi.

      Hả ? – Trình Hạo nghiêng đầu. – Sao nhanh vậy ? phải cậu vừa mới về sao, còn muốn đâu nữa ?

      - Tôi ra ngoài sống thời gian.

      Trình hạo kinh ngạc nhìn cậu.

      - Cậu muốn chuyển ra ngoài ở ?

      - Cũng phải. Nếu chuyển , phải báo trước tháng với , để tìm người thuê cùng khác. Căn hộ tốt như vậy, lo có người chia tiền thuê nhà…

      Trình Hạp cắt ngang cậu.

      - phải là vấn đề này. – Nhìn bộ dạng cau mày của thực rất đẹp. – Cậu giận tôi phải ?

      Lâm hàn nhất thời lên tiếng.

      - Tôi cũng biết tôi làm như vậy là thiếu suy nghĩ. Tôi xin lỗi cậu.

      Trình hạo vỗ vai cậu, lâm Hàn ngửi thấy mùi hương quen thuộc cơ thể , trái tim lại đau đớn đập từng nhịp .

      - Tôi cũng là lần đầu tiên chạm vào nam giới, biết sau đó phải làm chuyện gì, cậu muốn tôi đưa ra quyết định ngay tức , hẹn hò cách nghiêm túc, tôi cảm thấy như vậy quá nhanh nên chưa có chuẩn bị về tâm lý. Cậu nghĩ xem, nếu cậu muốn lên giường với , cũng chưa chắc từ đó trở chỉ mình đó, còn dự định kết hôn với ta !

      Lâm Hàn mặc dù nghe những lời đó rất đau lòng nhưng rốt cục vẫn cảm thấy y có lý, đành gật đầu đầy khó khăn.

      - Ừ, tôi biết, đây là chuyện thể miễn cưỡng.

      - đúng là như vậy. – Trình Hạo thở dài. – Cậu đừng chuyển , nếu chỉ ở vài ngày, thuê phòng cũng phiền hà rắc rối.

      Lời có lý là chuyện, còn nghĩ thoáng ra lại là chuyện khác, Lâm hàn lắc đầu.

      - Tôi muốn ở chỗ khác vài ngày, hơn nữa cũng bàn xong với người ta rồi.

      - Vậy cũng được. chung bất luận thế nào, tôi cũng cho người khác thuê cùng căn hộ này. – Trình hạo xoa đầu cậu. – Nghỉ ngơi xong về sớm, tôi đợi cậu, nhé ?

      Trong nháy mắt Lâm Hàn lại có phần đau xót. Thỉnh thoảng Trình hạo lại dịu dàng với cậu, khiến cậu càng lún sâu, trèo lên nổi. Kéo theo hai va-li hành lý xuống tầng, Lâm Hàn khó mà bước tiếp được. Cậu cũng cầm nhiều quần áo với vật dụng hằng ngày, chỉ mang theo cả đống dụng cụ vẽ và sách, khá nặng.

      Trình Hạo có lòng tốt muốn đưa cậu đến “nhà mới”, cậu lo Trình Hạo biết được mình ở trong nhà của MB, nhất định y lại dùng những lời lẽ hay để mắng mình, nên sống chết lắc đầu từ chối.

      Tay xách nách mang kéo va-li chưa được mấy bước, cậu nhìn thấy người đàn ông xuống xe, nhanh về phía mình.

      - dọn dẹp xong chưa ? – Người đó mỉm cười quyến rũ, phải Diệp Tu Thác còn ai nữa ?

      Lâm Hàn cực kỳ cảm kích.

      - Còn phiền cậu vất vả chạy qua đây…

      Diệp Tu Thác cười.

      - Đây là việc thuộc trách nhiệm của tôi mà.

      Lâm Hàn nghĩ làm cái nghề này còn phải kiêm tài xế cho khách hàng, cũng chẳng ngon ăn chút nào, phải cho nhiều tiền boa hơn mới được.

      Việc ở nhà Diệp Tu Thác thu xếp ổn thỏa, cậu còn rút ít tiền mặt, những khoản nợ Diệp Tu Thác phải thanh toán ràng. Diệp Tu Thác lúc nhận tiền trái lại chẳng có vẻ gì là vui mừng, ngay cả gật đầu cái cũng có, chỉ cười cảm ơn. Lâm Hàn hiểu có phải chê ít hay , cũng nghĩ đến việc vất vả như vậy nên quyết ngay bao cả tháng. Lần này Diệp Tu Thác dường như rất vui mừng, ôm lấy cậu hôn mấy cái.

      Có lẽ để báo đáp, tối đến Diệp Tu Thác cực kỳ mãnh liệt, đến mức lâm Hàn muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, lên giường đến tận nửa đêm. Cũng cách phụ vụ quá mức nhiệt tình cũng phải chuyện tốt, ngày hôm sau Lâm hàn ra ngoài với tư thế là xấu hổ, còn chân cậu mèm nhũn rồi.

      Đổi sang nhà sống, Lâm hàn cũng khó thích nghi như tưởng tượng. khí và gian bên ngoài ở đây rất tốt, bình thường lại yên tĩnh, rất thích hợp để cậu vẽ truyện tranh. Mối quan hệ với “chủ nhà” lại rất êm thấm, sống với nhau như người nhà.

      Vẽ xong bản thảo, cậu bắt đầu quyest dọn lau chùi nhà cửa, chăm sóc đám cá nhiệt đới trong bể, tưới nước cho mấy chậu cây . Những lúc rảnh rỗi có việc gì, cậu là quần áo phơi khô vừa lấy xuống của Diệp tu Thác.

      Tủ quần áo của Diệp Tu Thác khiến cậu phải kinh ngạc thán phục. Quần áo rất nhiều lại còn đủ loại. hè thua kém Trình Hạo. Có đến hộp lớn đồ lót cũng đủ kiểu đủ chất liệu nhưng vẫn cảm thấy rất “men”.

      Mặc dù quần áo dáng rộng rãi, thoải mái chiếm đa số, nhưng có ít kiểu quần áo dùng để những nơi trang trọng lịch . MB mà cũng cần phải mặc những bộ tầng lớp thượng lưu thế này khiến Lâm Hàn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng cậu cũng nhanh chóng đả thông suy nghĩ. tiếp những vị khách có lai lịch tầm cỡ, có thể có cơ hội ra vào những nơi sang trọng, đương nhiên phải sắm sửa trang phục phù hợp với hoàn cảnh chút.

      Nghĩ đến dáng vẻ Diệp Tu Thác lúc tiếp những vị khách đó, hiểu vì sao cậu lại có cảm giác quái lạ. biết Diệp Tu Thác ở hay nằm dưới ? Mặc dù là người dịu dàng, nhưng sức lực tuyệt đối yếu chút nào. Cũng có thể vì lúc làm với cậu là top nên Lâm Hàn thể tưởng tượng được cảnh nằm dưới như thế nào.

      Chỉ là tưởng tượng ra bộ dạng Diệp Tu Thác nằm bên dưới người khác, buông giọng rên rỉ, Lâm Hàn dựng đứng hết cả lông tơ, cực kỳ khó chịu, dù thế nào cậu cũng cảm thấy phù hợp, hơn nữa còn nghĩ nếu ở phía tiếp nhận, chẳng may gặp phải tên khách nào biến thái, rất có thể phải chịu nhiều khổ sở.

      Lầm Hàn nghĩ nghĩ lại bắt đầu thấy lo lắng, chỉ sợ Diệp Tu Thác bị thiệt. May mà trong trí nhớ của cậu, người Diệp Tu Thác có vết thương nào nên chắc chưa từng bị ngược đãi về thể xác. Có thể làm top tốt hơn nhiều. Ngoài việc yên tâm vì phải làm việc với cường độ cao mà bỏ mạng ra những chuyện khác khá an toàn. Cuối cùng Lâm Hàn cũng cảm thấy an tâm chút.

      Nếu bản thân cậu là người có nhiều tiền tốt quá rồi.

      Phòng sách của Diệp Tu Thác cứ khóa mãi, Lâm Hàn cũng chẳng lấy làm lạ lắm, xem đó là chuyện riêng tư cá nhân của mỗi người. Chỉ là cậu cảm thấy Diệp Tu Thác thực là người rất có tố chất. Dường như rất thích đọc sách, nhiều lúc ở phòng ngủ và phòng khách cũng có vài cuốn tạp chí và các loại sách, đều là những thứ rất mang tính tri thức.

      người như thế này làm nghề nào chẳng được, cái nghề MB này có thể kiếm được nhiều tiền lại nhanh chóng, nhưng thực rất có hại cho sức khỏe, làm chưa được mấy năm người cả đống bệnh. Ôm theo suy nghĩ ngốc nghếch này trong lòng, đến tối Diệp Tu Thác trở về nhà, cậu kìm được nhiều chuyện hỏi .

      - Tại sao cậu lại làm nghề này vậy ? Thực ra với năng lực của cậu, hoàn toàn có thể làm nghề khác để nuôi sống bản thân.

      Diệp Tu Thác “ờ” cái, mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu.

      - Vậy cảm thấy tôi làm nghề gì mới hợp ?

      - Có rất nhiều nghề, cậu đẹp trai như vậy, có thể làm người mẫu giống như Trình Hạo, hoặc diễn viên cũng được ; vẽ cũng rất đẹp, lại có gu thẩm mỹ, có thể thử làm nhà thiết kế hoặc bộ phận PR của công ty nào đó cũng rất phù hợp…

      Diệp Tu Thác mỉm cười, lại gần hôn cậu rồi cọ vào mũi cậu liên tục.

      - Ừ, cảm ơn có lời khen.

      Vừa nhìn thấy muốn hôn, Lâm Hàn hồi hộp đúng lúc chuông cửa lại vang lên. Diệp Tu Thác thở dài ngao ngán, cười véo cậu cái, rồi đứng dậy ra mở cửa.

      - Tu Thác.

      Người ngoài cửa tầm tuổi bọn họ, vóc dáng cao gầy, ăn mặc có phần hơi kỳ quái, đeo đôi kính to đùng, trông rất thanh tú nhưng vẻ mặt lại nóng vội, nhìn qua rất thân với Diệp Tu Thác, vừa vào nhà cởi áo khoác rất tự nhiên.

      - Cũng may cậu ở nhà, tôi lo tìm được người chứ. Tối nay cậu với tôi , ai được ngủ hết !

      Lâm Hàn nghe vậy mà há mồm trợn mắt, lại thấy ta bắt đầu kéo tay Diệp Tu Thác, bất giác mặt đỏ bừng, đứng đơ ra ngay tại chỗ. Lúc này người đàn ông đó mới phát ra còn có người thứ ba ở đây, nhưng cũng hề bất ngờ gì, chỉ gật đầu chào cậu rồi lại nhìn sang Diệp Tu Thác.

      - Thế nào ? Hay ở luôn nhà cậu . Cậu có khách cũng chẳng sao, cho tôi chỗ để ở, tôi chờ, cậu đưa cậu ta về xong chúng ta làm tiếp.

      Lâm Hàn nghe người kia hề thấy có chút kiêng dè gì, bản thân lại bắt đầu cảm thấy bối rối. Diệp Tu Thác dường như cũng biết làm thế nào.

      - ấy qua đêm ở đây, đây là khách thuê nhà của tôi đấy, đến phòng sách . – Rồi lại với Lâm Hàn. – ngủ trước , đừng quan tâm đến chúng tôi.

      Đây là nghề của người ta, dù sao cậu cũng thể lấy làm ngạc nhiên. Lâm Hàn ngoan ngoãn về phòng nhưng trong lòng thế nào cũng thể bình tĩnh được. Cậu muốn nghe trộm động tĩnh trong phòng sách, lại cảm thấy vô văn hóa quá nên đành nhẫn nhịn. Nghĩ đến chuyện lúc về Diệp Tu Thác mệt lữ rồi, vừa nãy vẫn còn uống nước nghỉ ngơi, giờ lại phải tiếp khách ở nơi xa đến, bản thân Lâm Hàn cảm thấy khó chịu thay , lòng đau vô cùng.

      Lâm Hàn Trằn trọc ngủ được, mắt mở thao láo đợi đến tận quá nửa đêm. Sau đó đến tận sáng sớm, cậu mới nghe thấy tiếng phòng sách mở cửa, hình như hai người đó vừa ra. Lần này tránh được việc bị hành hạ lâu thế, càng nghĩ cậu càng thấy thương Diệp Tu Thác nên càng ngủ được.

      Cậu dỏng tai nghe mọi động tĩnh bên ngoài dù nhất, đầu tiên là tiếng mở đóng cửa, yên lặng lúc, dường như lại có tiếng mở cửa. Lâm Hàn kiềm chế được bò dậy, chân trần bước ra ngoài, khẽ gọi :

      - Diệp Tu Thác.

      - Ừ ? – Diệp Tu Thác mở cửa nhà, trông như chuẩn bị ra ngoài.

      - Cậu phải ra ngoài sao ? nghỉ ngơi à ?

      - Ừ, có chút chuyện phải làm.

      - …

      - Có chuyện gì sao ?

      - , có, đường cẩn thận nha.

      Diệp Tu Thác mỉm cười với cậu.

      Lâm Hàn ngày hôm đó mua rất nhiều đồ ăn về, có rất nhiều đồ bổ, đắn đo nghĩ xem nên hầm thế nào để bồi bổ cơ thể cho Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác lại gọi điện bảo mấy ngày hôm nay rất bận, trong thời gian này về nhà.

      Ngay lập tức Lâm Hàn cảm thấy trống rỗng, vừa tưởng tượng việc đó “làm” đến mức độ nào, vừa sợ đến lúc Diệp Tu Thác về tới nhà biến thành cái xác khô, còn lo chẳng may bị khách hàng bắt nạt. Cậu thấp thỏm chờ đợi, Diệp Tu Thác cuối cùng cũng xuất trước cửa, quả nhiên trông bộ dạng mệt mỏi vô cùng, mặt mũi xanh xao, mắt thâm quầng, con ngươi còn mang đầy gân máu. Sau khi vào đến nhà việc đầu tiên làm là tắm cái, sau đó nằm xuống ngủ.

      ngủ giấc mười mấy tiếng đồng hồ liền, trở mình lấy lần nào. Lâm Hàn cố gắng khẽ để làm ồn đến , cứ chốc lại xem ngủ ra sao, sợ thoải mái.

      Lúc Diệp Tu Thác tỉnh dậy, đầu óc còn chưa hợt động ngửi thấy mùi thơm. Hai mắt mở to, thấy Lâm Hàn bưng bát lớn đợi sẵn.

      - Cậu dậy rồi đói lắm phải ?

      Diệp Tu Thác mỉm cười, hơi nhỏm người dậy, để tay ra sau gáy làm gối.

      - Ừ, nấu đồ ngon cho tôi sao ?

      Lâm Hàn giống như dâng bảo vật. Diệp Tu Thác nhìn cái.

      - Ừm, thơm quá, nhưng có nhiều dược liệu như vậy… là món gì thế ?

      - Canh đại bổ.

      - …

      - Mấy ngày hôm nay cậu vất vả quá rồi, cậu phải bồi bổ cơ thể nhiều. Cái này cực kỳ bổ thận tráng dương.

      Diệp Tu Thác phì cười, nhận lấy bát canh, mới ăn miếng khen mùi vị rất ngon, sau đó vừa ăn vừa cười.

      Lâm Hàn ngồi bên cạnh chăm sóc, đợi ăn uống xong xuôi, bèn hỏi :

      - Bận nhiều ngày như thế này, chắc là tiếp khách lớn đúng ?

      Diệp Tu Thác nhìn cậu cái, cười :

      - Đúng vậy, khách rất lớn. Cho nên sau lần này có thể được nghỉ ngơi khá lâu.

      Lâm Hàn cũng phần nào yên tâm hơn. Diệp Tu Thác nắm lấy tay cậu, nghịch nghịch các ngón tay.

      - Này, nếu quan tâm tôi như vậy, tôi cố gắng báo đáp

      Chỉ vì bát canh đại bổ mà báo đáp, Lâm Hàn vừa tưởng tượng thôi dựng hết lông tơ người rồi, cái mông của cậu đến giờ vẫn còn đau đấy ! Cậu vội vã rụt tay lại, lắc đầu quầy quậy.

      - cần đâu, cần đâu.

      Diệp Tu Thác cười, lại bắt lấy cậu.

      - sợ cái gì chứ. Ý tôi là đợi có thời gian, chúng ta nghỉ cùng nhau .

      - À, đâu ?

      Diệp Tu Thác nghĩ ngợi :

      - Đến nơi thú vị mà chưa từng tới, Las Vegas.

      - Cậu muốn đến sòng bạc ? – Lâm Hàn kinh ngạc, bắt đầu căng thẳng. – Dựa vào cái đó thể phát tài được đâu, cậu chớ bị lừa.

      - Tôi cũng nghĩ dựa vào cái đó để vơ vét tiền. – Diệp Tu Thác cười véo mũi cậu cái. – Đánh cho vui thôi, nơi đó chơi cũng rất tuyệt. Nó có thể thu hút nhiều khách du lịch như vậy, nhất định cũng thu hút . Cuộc sống của quá nhàm chán, nên thử nhiều cái hơn xem.

      - Nhưng đánh bạc tốt…

      Diệp Tu Thác giữ lấy mặt của cậu.

      - Ngốc ạ, cứ làm công dân ưu tú mẫu mực mãi, cuộc đời vô vị lắm.

      -----------------------------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 6

      6.1

      Cuối cùng hai người quản đường xa phiền phức, nghỉ ở Las Vegas.

      Vừa bước chân xuống đất, ấn tượng mạnh nhất Lâm Hàn có chính là cảm giác . nơi phù phiếm kỳ lạ bất ngờ tôn tại sa mạc, lại tạo nên công ăn việc làm và tiền bạc.

      Suốt cả chặng đường, thấy đủ các loại công trình kiến trúc thuộc các triều đại khác nhau của những người giàu sang quyền thế, từ Ai Cập, La Mã cổ đại cho đến hậu đại, cái gì cũng có, Lâm Hàn trong lúc mắt nhắm mắt mở thực có cảm giác bị xáo trộn về mặt thời gian. Có tượng Nhân sư cực kỳ đồ sộ, còn to hơn cả nguyên bản, rất nhiều các tòa tháp, tượng 3D Nữ thần Tự do ở New York, thậm chí còn có cả núi lửa phun trào, tất cả khiến Lâm Hàn hoa mắt rối loạn, hiểu rốt cuộc mình ở đâu.

      Diệp Tu Thác ràng đến đây để “tiêu khiển” rất nhiều lần, trông cực kỳ thành thạo. Sau khi vào khách sạn, buổi tối liền đưa cậu xem show ảo thuật. Ngôn ngữ bất đồng cũng chẳng gây nên trở ngại gì, người nghệ sĩ ảo thuật bất ngờ biến mất khiến Lâm Hàn há mồm kinh ngạc thôi,

      - Vui ?

      Thấy cậu khen hết lời, Diệp Tu Thác cười.

      - Nếu xem show ở đây cũng là nơi rất tuyệt đấy, chúng ta có thời gian, để lần lượt xem từng loại. Nhưng show thoát y vũ, có muốn xem ? Đều là nữ hết.

      - Thoát y vũ ? – Lâm Hàn mặc dù là “người bao nuôn MB” nhưng từ bé đến giờ chưa từng xem thứ đó.

      - Ngành công nghiệp tình dục ở đây cũng rất phát triển. – Diệp Tu Thác cười.

      Lâm Hàn kiềm chế được, liếc nhìn .

      - phải… cậu… cậu muốn… khách ở đây đấy chứ ?

      Diệp Tu Thác ngay tức nhướng mày, véo đùi cậu cái mạnh.

      - coi tôi là gì hả ?

      Lâm hàn vội ăn năn, liên tục “xin lỗi, xin lỗi”, nhưng vẫn bị véo đến mức kêu oai oái, cuối cùng còn bị cắn cái lên cổ.

      Tuy nhiên Diệp Tu Thác vội đánh bạc, mấy ngày nay chỉ đưa Lâm hàn tới lui khắp nơi tham quan, xem trình diễn hổ trắng, thăm viện bảo tàng lưu giữ xe cổ, chơi trò mạo hiểm trong MGM (*), đến công viên chủ đề Grand Canyon, ngay cả phi xe như bay qua hẻm núi cũng bắt Lâm Hàn ngồi vào, khiến cậu sợ tới mức gào thét thảm thiết.

      (*) MGM : MGM Grand là khách sạn lớn nhất Las Vegas với 5.044 phòng. Bên trong bai gồm tổ hợp gồm khách sạn, nhà hàng, quầy bar, khu sòng bài, khu vui chơi giải trí.

      Trước khi tới đây Lâm hàn cho rằng Las Vegas chỉ là nơi đánh bạc mà thôi, đến giờ cậu lại nghi ngờ đây thực ra là công viên khổng lồ kiểu mới. Cậu vui vẻ phấn khích chụp đống ảnh để làm tư liệu, vô cùng thỏa mãn, chen thẳng vào đám người đông đúc đứng ở cửa nhà hàng Treasure Island, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra khắp nơi làm gợi đến cuộc đại chiến giữa những tên cướp biển.

      Diệp Tu Thác vẫn chưa đưa cậu đến sòng bạc. Vốn dĩ cậu sợ thua tiền, đối với chuyến du lịch cầu còn chẳng được này cậu cũng chơi thỏa thích rồi, chẳng có gì nuối tiếc, chơi bạc càng tốt. Ngày cuối cùng trong lịch trình, Diệp Tu Thác gọi điện cho lễ tân trả phòng, cậu cũng bắt đầu thu dọn hành lý.

      lúc sau, nhân viên phục vụ đến gõ cửa phòng, cực kỳ lịch lễ phép. Lâm hàn hiểu người ta gì, còn Diệp Tu Thác lại chỉ cười, sau đó nhận lấy thứ gì đó từ đối phương rồi đưa cho Lâm Hàn, là thẻ đánh bạc.

      - Tại sao họ lại đưa cho chúng ta ? – Lâm Hàn cho rằng đồ ăn uống, thue phòng, vui chơi giải trí ở đây rẻ mà chất lượng lại rất tốt, nào ngờ họ còn tặng tiền cho khách.

      - Bởi vì mấy ngày chúng ta ở đây đều chơi bạc. – Diệp Tu Thác cười hì hì, phe phẩy thẻ đánh bạc. – đánh bạc tức là bọn họ bị thiệt đó. Cho nên cái này là tiền đặt cược họ tặng cho chúng ta, cũng chính là mồi nhử đấy.

      Lâm Hàn phản ứng tức .

      - Vậy chúng ta đừng cắn câu, đổi thành tiền mặt mang về .

      Diệp Tu Thác véo cậu cái.

      - Đừng ngốc thế, vốn dĩ muốn đánh bạc mà. Đây chẳng qua chỉ là giúp khoản tiền vốn. Sao ? Bây giờ tự nhiên nhặt được trăm nghìn, có muốn thử chút ?

      Lâm Hàn nỡ, co tay giấu sau lưng.

      - Hay là thôi , thua nhiều thua ít cũng là thua, quá lng phí, tiết kiệm chút tốt hơn.

      Diệp Tu Thác cười hôn mũi cậu cái.

      - Được rồi, thích thế nào thế ấy , tiết kiệm là đúng. Tiền của đều phải giữ lại để bao tôi cả tháng, tốt nhất là bao cả năm.

      Sòng bạc ở dưới tầng, rất tiện. Mấy ngày trước Lâm Hàn đều nghe thấy tiếng chuông tinh tang, chỉ cảm thấy nơi đó ồn ào, lúc này vào bị tiếng trầm lắng xung quanh các máy và tiếng tiền xu rơi xuống khay vây quanh, đột nhiên cậu mới có chút cảm giác căng thẳng. Ranh giới thời gian ở đây trở nên mơ hồ, bên ngoài là buổi tối, bên trong lại để đèn sáng trưng, ồn ào rực rỡ.

      Diệp Tu Thác đổi xong thẻ đánh bạc, kéo cậu đến trước bàn chơi Blackjack (*).

      (*) Blackjack : Trò cờ bạc được chơi nhiều nhất trong các sòng bài toàn thế giới. Blackjack bao gồm nhà cái và nhiều người chơi. Nếu người nào ngay trong hai lá bài đầu có lá Át và trong các lá 10, J, Q, K bất kỳ người đó được blackjack. Blackjack phụ thuộc vào chất của mỗi con bài để tính kết quả.

      - muốn chơi ?

      Lâm Hàn cầm chiếc thẻ đánh bạc của mình trong tay, lắc đầu lia lịa. Cậu thấy Diệp Tu Thác đổi nhiều tiền như vậy, nghĩ chẳng may thua bi thảm, tốt xấu gì cậu cũng có thể dùng trăm đô-la này để đền bù cho Diệp Tu Thác chút.

      - Đừng lo, tôi mua thẻ cho là được, thắng cho , thua tôi chịu, thế nào ?

      Lâm Hàn vẫn lắc đầu lia lịa. Tiền của mình phải tiết kiệm, tiền của Diệp Tu Thác cũng thể lãng phí.

      Diệp Tu Thác cười, nhéo má cậu.

      - đấy, chịu để mất.

      Lúc hai người chuyện, mấy người đằng trước thua sạch thẻ bạc, chửi bới đứng dậy khỏi. Diệp Tu Thác liền thế chỗ, trông dáng vẻ rất thảnh thơi. Chơi được mấy ván, có thắng có thua, tóm lại tính ra đại khái vẫn bảo đảm cân bằng, chỉ đáng tiếc mấy ván trước thắng nhưng sai lại thua mất hơn nửa. Lâm Hàn chỉ ngồi bên cạnh xem thôi cũng toát mồ hôi đầy người, khó có thể kiềm chế run rẩy.

      Diệp Tu Thác vừa chơi xong ván, lại thua mất ít thẻ, bèn đứng dậy.

      - Cậu chơi thêm ván nữa sao ? – Lâm Hàn nài nỉ. – Tôi thấy số cậu vẫn còn đỏ lắm, vừa nãy thua mất chỗ đó cũng đánmg tiếc quá, chưa biết chừng thử thêm vài ván nữa có thể thắng lại được.

      Diệp Tu Thác lắc đầu, dứt khoát kéo cậu rời khỏi bàn Blackjack. Tính tự chủ của Lâm Hàn bằng , được mấy bước rồi vẫn quay đầu tiếc nuối, vẻ mặt giằng co tranh đấu.

      - Thấy hứng thú rồi sao ? – Diệp Tu Thác cười. – Nhưng mà cái trò này, nhất thiết đừng quá tính toán chuyện thắng thua, trong lòng mình phải có giới hạn, khi vượt qua mức dự trù trong kế hoạch nhất thiết chơi nữa.

      Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hàn cam tâm, Diệp Tu Thác búng cái vào trán cậu.

      - Lúc nên dừng lại mà vẫn còn ôm lấy bàn chịu , vậy nguy rồi, cũng vui nữa. Cho nên tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn đấy !

      Lâm Hàn vẫn lưu luyến muốn rời.

      - Nhưng mà, nếu tiếp tục chơi có thể gỡ được vốn mà…

      - Ngốc ạ, sòng bạc là nơi kiếm ra tiền nhờ vào những người như đấy. – Diệp Tu Thác véo cậu cái. – Dựa theo vận may ban nãy, ai cũng biết ngồi tiếp chắc chắn tám chín phần là thua cho bằng sạch, rồi hết lần này đến lần khác vẫn khăng khăng mình có thể trúng được quả lớn. Người có thể lấy lại vốn như ban đầu tôi chưa thấy được mấy người đâu.

      - Nhưng mà như vậy, thực đáng tiếc quá…

      - Thấy tình hình ổn nên sớm nhận thua, ppharitoost sao ? – Diệp Tu Thác nhướng mày. – Làm việc gì cũng vậy, phải biết quay đầu đúng lúc. Thua mấy ván cũng chẳng đáng gì, sợ nhất là lúc nên nhận thua chịu chấp nhận, rơi vào bẫy càng đánh càng thua lớn. Chân lý này hiểu ?

      Lâm Hàn vẫn mực tôn thờ câu “có công mài sắc có ngày nên kim”, cho rằng bất cứ chuyện gì chỉ cần kiên trì đến cùng ắt có kết quả tốt đẹp, nên cảm thấy rất ngạc nhiên với cách nghĩ này của . Gặp phải thất bại, phải nên kiên trì chống đỡ sao ? Từ bỏ sao có thể là đúng chứ !

      Nào, chơi cái này . – Diệp Tu Thác kéo cậu ngồi xuống bên cạnh chiếc máy đánh bạc (*) vừa có người rời . – Trò này cần có kỹ năng, chỉ dựa vào vận may, cho nên yên tâm thử .

      (*) Máy đánh bạc : tiếng là Slot Machine, hay Fruit Machine. Người chơi đánh với máy bằng cách bỏ xèng vào khe rồi giật tay quay. Đây là phương thức cờ bạc phổ biến nhất và chiếm khoảng 70% thu nhập trung bình của sòng bạc.

      Lâm Hàn nhìn xung quanh, đa số người chơi trò này đều là người già. Cuối cùng lá gan của cậu cũng to hơn chút, cho rằng đến hẳn nơi này còn lo lắng sợ bị thua thà ở nhà ngủ cho rồi. Cạu rất dễ bị Diệp Tu Thác xúi giục.

      Theo chỉ đạo của Diệp Tu Thác cậu giật tay quay cái. Lúc mới đầu chơi còn dễ rơi ra ít xèng, dần dần số thắng được bị nuốt cũng tương đối, thấy trán cậu toát đầy mồ hôi, Diệp Tu Thác liền ngăn cậu lại.

      - Được rồi, nghỉ thôi.

      Lâm Hàn đờ ra đó lúc, bỏ tay ra, tim vẫn còn đạp thình thịch. Đột nhiên ngưng lại thế này thực khiến ngón tay lẫn lồng ngựa ngứa ngáy, nhưng cảm giác cố gắng lấy chút lý trí sót lại để đánh tan ham muốn cũng đme lại cho cậu chút vui vẻ đầy khổ sở. Diệp Tu Thác đứng dậy để nhường người phía sau đợi chơi, rồi mỉm cười ôm vai Lâm Hàn cái.

      - Sao thế, vẫn ổn chứ?

      Ừ…

      con bạc vừa thua đến đồng tiền cuối cùng, cam tâm đứng dậy, Diệp Tu Thác bèn kéo Lâm Hàn ngồi sang bên.

      - Tôi cũng muốn thử chút xem vận may thế nào. – Diệp Tu Thác cười, ngón tay thon dài bắt đầu chuyển động, nghiêng đầu nhìn cậu. – muốn đầu tư ?

      - Ừ, được.

      Diệp Tu Thác lấy đồng xèng, để trong lòng bàn tay.

      - Này, có lợi thế rồi, nên thua coi như mất, nếu thắng chúng ta cùng thắng, nửa thuộc về .

      Lâm Hàn “ờ” khẽ, từ trước tới giờ cậu chưa từng có số nhặt được tiền rơi tiền vãi, mỗi lần rút thăm trúng thưởng luôn nhận được “Cảm ơn quý khách tham gia chương trình”.

      Diệp Tu Thác vẫn ung dung bình tĩnh, hề vội vàng bắt đầu.

      - Nào, hôn tôi cái, số của tôi đỏ đấy.

      Lâm Hàn xua tay liên tục.

      - Tôi mang điềm xấu đấy…

      Diệp Tu Thác cười có hơi bướng bỉnh.

      - Sao thế được, gặp tôi rồi thấy là mình bắt đầu gặp vận may sao?

      Lâm Hàn quen với tính tự rao bán bản thân của , nhân lúc có ai để ý, vội vàng hôn lên má cái.

      Lúc này Diệp Tu Thác mới nhét xèng, giật tay quay.

      Chưa được bao lâu, phần đầu của máy đánh bạc đột nhiên lóe sáng, nổi nhạc. Lâm Hàn ngơ ngác nhìn hình ảnh máy, cho dù cậu hiểu chữ tiếng kia là gì, nhưng cũng biết được là mình giành giải cao nhất rồi.

      Diệp Tu Thác vốn luôn thản nhiên như cũng ngạc nhiên, ngây ra mất mấy giây mới có phản ứng. quá sung sướng, chỉ điềm tĩnh mỉm cười.

      Trò này chỉ cần đút xèng, giải cao nhất là trắm ngàn đô-la, may mà phải là thắng giải triệu đô-la dọa người, bằng vệ sĩ đến kiểm tra ngay xem có gian lận .

      Nhưng cho dù thế nào đối với Lâm Hàn luôn luôn nghĩ mình thua sạch đây là khoản tiền bất hợp pháp rất lớn, hơn nữa chỉ dùng có hai xèng đổi lấy, nên cậu nhất thời sốc đến mức gần như hóa đá ngay tại chỗ.

      Diệp Tu Thác tâm trạng rất tốt, nhưng dường như phải vì giải thưởng. Coi như để cảm ơn, hào phóng cho nhân viên phục vụ khá nhiều tiền boa, sau đó ôm lấy Lâm Hàn đứng ngây ra đó, lắc lắc.

      - nửa là của đấy.

      - Hả? – Lâm Hàn lại hóa đá rồi.

      Diệp Tu Thác tươi cười, lại véo khuôn mặt đờ ra của cậu.

      - phải trước đó tôi với rồi sao.

      Lâm Hàn lắp ba lắp bắp:

      - … Chuyện đó… phải cậu chỉ đùa thôi à?

      - Đương nhiên phải đùa. Tôi đùa lung tung thế. Tôi trước giờ rất nghiêm túc, phát ra sao?

      Diệp Tu Thác cười, nghiêng đầu muốn hôn cậu cái, nhưng ở đây cấm dân đồng tính có những hành vi thân mật ở nơi công cộng, muốn rước lấy rắc rối, cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế hành động của mình.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.2

      Hai người về phòng khách sạn, Diệp Tu Thác vừa đóng cửa ôm lấy Lâm Hàn, chặn đôi môi cậu lại. Nụ hôn sâu nóng bỏng làm cho đôi chân cậu mềm nhũn.

      - Đợi… đợi chút.

      - Hử?

      Lâm Hàn rút chiếc điện thoại rung trong túi ra.

      - Tôi có điện thoại.

      Diệp Tu Thác tiếp tục hôn lên cổ cậu cách cuồng nhiệt.

      - Mặc xác nó .

      - được, là của Trình Hạo.

      Diệp Tu Thác dừng lại, nhướng bên mày, đứng thẳng lên, nhìn Lâm hàn sung sướng vui mừng nhận điện thoại.

      - A lô, Trình Hạo à…

      Chiếc điện thoại cũ bắt sóng quốc tế được tốt, cười mới được mấy câu liền mất tín hiệu.

      - xong rồi à ?

      - Chưa, tôi vẫn còn có nhiều chuyện muốn .

      Diệp Tu Thác chẳng tỏ thái độ gì, im lặng đút hai tay vào túi quần ngồi xuống ghế nghỉ. Lâm Hàn ấn số lại mấy lần nhưng cũng tác dụng gì, đành phải mở cửa ra hành lang, thử gọi lại.

      người đàn ông tóc đỏ trông khá cao to loạng choạng tới, hình như cũng là khách thuê phòng gần đây, nhìn thấy Lâm Hàn sững lại, sải bước nhanh đến vừa lớn tiếng với cậu vừa khoa tay múa chân, trông rất kích động. Lâm Hàn nghe gã xì xà xì xồ, hiểu tiếng nước ngoài, ù ù cạc cạc, chỉ biết ấp a ấp úng “what”, “pardon”. Diệp Tu Thác ngồi uống rượu ở trong phòng, nghe thấy có tiếng ồn ào bèn chạy ra ngoài, thấy thế liền kéo ngay Lâm Hàn ra sau lưng mình.

      Người đó nhìn thấy Diệp Tu Thác, dường như lại càng kích động hơn, tràng với tốc độ rất nhanh. Lâm Hàn chỉ có thể nắm được vài từ đơn vô nghĩa, vội hỏi người bên cạnh vốn rất giỏi tiếng .

      - Gã ta cái gì thế ?

      Diệp Tu Thác vài câu, nhíu mày ôm lấy vai Lâm Hàn ra hiệu cho cậu về phòng.

      - Đừng để ý đến gã.

      Gã tóc đỏ vẫn lải nhải liên tục, mặt đỏ bừng, trán nổi đầy gân. Diệp Tu Thác thờ ơ với gã vài câu nữa, quay người định rời nắm đấm của gã liền vung tới.

      Diệp Tu Thác nhanh chóng phản ứng, né người, xem ra khó tránh được trận ẩu đả này.

      hiểu nguyên do vì sao, Lâm Hàn chỉ thấy hai người đàn ông đột nhiên xông vào đánh nhau. Gã ngoại quốc nổi điên rút con dao nhíp Thụy Sĩ từ trong túi quần ra, nhìn qua cũng biết là sắp xảy ra chuyện. Lâm Hàn há mồm kinh hãi, liền phản ứng ngay, mặt dùng thứ tiếng lộn xộn của mình gào lên gọi bảo vệ, mặt chạy tới muốn giúp Diệp Tu Thác.

      Hai bên tay đánh nhau còn đỡ, nhưng đây lại có hung khí, rất nguy hiểm. Cánh tay của Diệp Tu Thác chẳng mấy chốc bị cứa hai nhát, biết nông sâu thế nào. Lâm Hàn nhất thời dựng hết tóc gáy, vừa thấy máu là chân cậu nhũn ra ngay.

      Thấy Diệp Tu Thác kịp tránh, bụng đối diện ngay với lưỡi dao, Lâm Hàn sợ hãi, nghĩ ngợi nhiều liền xông đến. Cậu chỉ muốn chạy nhanh tới đẩy Diệp Tu Thác ra, lại quên mất bản thân mình cũng bằng xương bằng thịt mà thôi, kết cục bị đâm có đỡ hơn Diệp Tu Thác là mấy đâu.

      Lưng cậu truyền tới trận bỏng rát tê dại, lát sau đau đớn mới xuất , đau đến nỗi trước mắt mọi thứ tối sầm lại, cả người run lẩy bẩy. Từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ có mấy giây ngắn ngủi. Lúc này bảo vệ khách sạn mới mang theo súng chạy nhanh đến.

      Có người kiểm soát cục diện, Lâm Hàn mới thấy yên tâm. Cậu được Diệp Tu Thác ôm lấy, thấy mặt mũi trắng bệch, bản thân mình cũng đau đến sắp chết. biết lưng rốt cuộc làm sao, có cảm giác ướt ướt lành lạnh, cậu liền vòng tay sờ, khi đưa ra trước mắt để nhìn thấy tay mình đầy máu.

      Lâm hàn vốn dĩ rất nhát gan, nhìn thấy máu liền ngây ra như phỗng, trong đầu chỉ nghĩ “mình sắp chết rồi, mình sắp chết rồi”. Trong lúc rối loạn vì mùi tanh của thứ đỏ tươi dính đầy tay kia, Lâm Hàn dần dần mất ý thức.

      Lúc cậu tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là lưng đau vô cùng, sau đó mới nhận ra rằng mình vẫn còn sống, thực vui mừng khôn xiết. Có điều tư thế nằm sấp giường bệnh cực kỳ khó chịu, cổ bị vẹo cũng hơi mỏi. Lâm Hàn cử độgn cổ chút, quay đầu đổi bên.

      - tỉnh rồi ?

      Sau khi đổi hướng cậu nhifnt hấy ngay khuôn mặt của Diệp Tu Thác, tâm trạng của Lâm Hàn liền tốt hơn chút.

      - Cậu ở đây à…

      - Bây giờ đau lắm phải ? Nhưng đừng lo lăng quá, vết thương liền lại có vấn đề gì, nhanh khỏi thôi.

      để lại thương tật gì là được. Lâm Hàn cũng yên tâm, vui vẻ ra mặt.

      - Đúng rồi, gã ngoại quốc đó thế nào rồi ? Chúng ta đâu có làm gì đâu.

      - Gã chính là người chơi cái máy đánh bạc đó ngay trước chúng ta. Vừa đến lượt chúng ta lại thắng ngay giải. Gã cho rằng số tiền thưởng đó là kết quả do mình chơi trước đó, chỉ có điều bước cuối cùng chúng ta lại là người chơi, số tiền chúng ta thắng được nhẽ ra phải thuộc về gã. – Diệp Tu Thác giải thích. – Thực ra có lý đó, có trúng hay hoàn toàn do máy chọn RNG (*). Lúc đó cho dù gã có định đánh tiếp cũng thắng được giải thưởng lớn.

      (*) RNG : Random Number Generation, chọn số ngẫu nhiên.

      - Nhưng tôi cũng có lỗi. – Diệp Tu Thác vuốt tóc cậu. – Uống rượu xong hơi kích động, nên sử dụng vũ lực với gã. Vốn nên dây vào người bị thua bạc, huống hồ chúng ta lại mang theo vũ khí, khéo còn có thể còn mất mạng.

      - Cũng may xảy ra chuyện gì lớn. – Lâm Hàn cảm thấy mình vẫn còn may mắn lắm.

      - Ừ, đó là bởi vì cứu tôi, bằng chưa biết chừng tôi bị mổ bụng rồi. – Diệp Tu Thác cười . – ngờ lại can đảm như vậy, phải lúc nào cũng tự mình nhát gan lắm sao ?

      Lâm Hàn cũng cảm thấy kỳ lạ. Cậu vốn nhát gan sợ chết, gặp phải chuyện này, đáng lý cậu ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Nhưng vì sao lúc đó lại xông tới hùng dũng như vậy, cậu cũng thể hiểu nổi. Cậu chỉ cảm thấy bản thân trở nên can đảm hơn, khí phách hơn trước đây nhiều.

      - Tôi cứ tưởng bị thương rồi khóc lóc ầm ĩ vì đau đấy. – Diệp Tu Thác mỉm cười.

      - Sao thế được. – Lâm Hàn cũng có chút xấu hổ. – Đàn ông sao có thể khóc vì chuyện vặt vãnh thế được.

      - Ồ. – Diệp Tu Thác trêu cậu. – Dường như nam tính hơn rồi, là vì tôi sao ?

      Lâm Hàn nhất thời đỏ bừng mặt. Người trước mặt cậu thực rất đẹp trai, khó trách người ta bảo dục vọng làm mờ mắt, vì sắc đẹp này mà ngay cả tính mạng của mình cũng cần. Quả nhiên “chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu”, cậu ngờ bản thân mình cũng có lúc trở thành hùng cứu mỹ nhân thế này. Diệp Tu Thác mỉm cười, đưa tay ôm lấy mặt cậu, nghiêng đầu tiến đến hôn.

      - Lần này cứu mạng tôi, tôi phải báo đáp thế nào đây ? – Diệp Tu Thác cọ cọ vào mũi cậu.

      - Ấy…

      - Tôi lấy thân báo đáp có được ?

      Lâm Hàn ngay lập tức dựng hết lông tơ. Đây là “món quà” quá lớn, con người bằng xương bằng thịt như thế này, đột nhiên tặng cho cậu, cậu nuôi sao nổi chứ.

      - cần đâu…

      - cần sao ? – Diệp Tu Thác lại gần nhìn chằm chằm cậu. – Được thôi, vậy tôi cung cấp dịch vụ miễn phí trọn đời mãi mãi, thấy thế nào ?

      - Ồ ? – Lâm Hàn còn đau khổ vì thể động đậy, dám tin có được món hời siêu lớn này. – Miễn phí mãi như thế tốt đâu ? Cậu cũng cần kiếm tiền để sống chứ, miễn phí cho tôi tháng là được rồi…

      Diệp Tu Thác cười.

      - Chuyện này việc gì, tôi vẫn còn có khách hàng khác nữa.

      Lâm Hàn còn chưa kịp đáp lại nghe thấy tiếng cửa bị ai đó đẩy vào, sau đó là tiếng bước chân. Vì cậu chỉ có thể xoay cổ ở mức độ nhất định nên nhìn được người đến là ai.

      - Tu Thác, cậu sao chứ ? – Người đầu tiên lên tiếng là người đàn ông trung niên, sau đó giọng có chút trẻ hơn lẩm bẩm.

      - Nhìn ta chẳng giống là xảy ra chuyện mà.

      Diệp Tu Thác “hứ” tiếng.

      - Tôi nghe giọng cậu hình như thất vọng lắm hả ?

      - Nghe cậu bị người khác tấn công, dù sao chúng tôi cũng ở gần, tôi cũng ở Los Angeles nên qua thăm cậu luôn.

      Hai người cùng lúc lên tiếng, thanh hơi lớn. Diệp Tu Thác nhướng mày.

      - Dung Lục, cậu dạo này ít bị ăn đòn đúng ?

      Người trẻ tuổi gào lên :

      - Cái gì ? Chẳng nhẽ cậu biết Ninh Viên là người thích khiêm tốn khách sáo sao, lời tôi mới là đấy.

      Hai người bước lại gần hơn, Lâm Hàn lúc này mới nhìn bọn họ. Hai người đàn ông vóc dáng đều cao ráo, người hơi loén tuổi hơn chút, còn người kia khá trẻ, trông chưa đến hai mươi, tay cầm bó hoa.

      - Bạn của cậu bị thương sao ? – Người đàn ông được gọi là Ninh Viên nhìn thấy Lâm Hàn nằm sấp ở đó. – Có đáng lo lắm ?

      - Cũng đến nổ nào, bị ảnh hưởng đến xương và nội tạng, vết thương được xử lý kịp thời nên có vấn đề gì. – Diệp Tu Thác nhìn chàng trai nhăn mặt vì đau kia. – Nhưng mà ấy vẫn phải chịu khổ rồi.

      - Nếu đến chỗ tôi cầm ít thuốc mỡ , để tôi bảo người đưa tới, đồ cực tốt.

      Diệp Tu Thác cười cảm ơn. Dung Lục cắm bó hoa vào trong lọ, thấy Lâm Hàn nhìn chằm chằm những bông hoa đó, cũng có chút xấu hổ.

      - Xin lỗi nha, tôi cứ nghĩ là mua cho Diệp Tu Thác, cho nên mới chọn hoa trông hơi…

      Quả thực là giống hoa mang đến để chúc người bệnh mau bình phục cho lắm.

      - Diệp Tu Thác, vậy bao giờ cậu qua Los Angeles chuyến ? Cũng nên nghỉ lâu chút.

      Diệp Tu Thác nhìn người chỉ có thể duy trì mãi tư thế kia.

      - Để qua vài ngày nữa. Dù có gì đáng ngại nhưng bây giờ cũng thể để ấy cùng tôi lắc lư đường như vậy được.

      - Chuyện này cần lo lắng. – Dung Lục rất hào phóng. – Máy bay trực thăng của ôi vẫn đủ chỗ.

      - Của cậu hả ? – Diệp Tu Thác liền vặc lại cậu ta. – Là của bố cậu có.

      - Hì hì, ông ấy thích ra ngoài, mua về để cho tôi dùng đó.

      Lâm Hàn nghe vậy cả phần lưng cứng muốn rụng. Người này có máy bay trực thăng riêng là người thuộc hạng nào vậy ! Diệp Tu Thác nhìn thấy cậu câu nào cứ như đóng băng ở đó, bèn đưa tay xoa xoa cậu.

      - Quên mất giới thiệu với , đây là Dung Lục.

      Thấy cậu muốn gật đầu chào hỏi đầy khó khăn, bèn ngăn cậu lại.

      - Chỉ là thằng ranh con thôi mà, cần để ý đến nó. – Sau đó trong tiếng cãi lại ồn ào của Dung Lục, tiếp tục. – Đây là Nhậm Ninh Viên, ông chủ lớn nhất của Narcissism.

      Cuối cùng Lâm Hàn cũng có cơ hội diện kiến “lãnh đạo trực tiếp” của Diệp Tu Thác. hề giống với hình ảnh trong tưởng tượng của cậu, đây lại là người đàn ông trông rất điển trai, mặt mũi sáng sủa, cực kỳ có phong độ.

      Nhậm Ninh Viễn gật đầu chào hỏi cậu.

      - Vậy vị này là…

      Diệp Tu Thác cười.

      - Lâm Hàn, chính là “khách hàng” của tôi đó.

      Dung Lục sặc cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Hàn lúc lâu, dường như nhận ra cậu.

      - A, tôi nhớ ra rồi, chính là người gọi Diệp Tu Thác.

      Nhậm Ninh Viễn cũng nở nụ cười.

      - Diệp Tu Thác phục vụ thế nào ?

      Lâm Hàn nghe ông chủ hỏi, vội vàng khen ngợi hết lời Diệp Tu Thác.

      - Cực kỳ tốt ! Chất lượng cao, lại biết cách chăm sóc, tính cách cũng tốt… - Cậu thổi phồng nọ kia tràng.

      Diệp Tu Thác cười :

      - Nếu tôi phục vụ tốt chúng ta có lâu dài được như thế ?

      Lâm Hàn cũng ra sức hòa theo, tỏ ý khẳng định.

      - Đúng vậy đúng vậy, cậu là người xuất sắc nhất tôi từng gặp…

      Dung Lục nghe mà “hí hí” suốt, sau đó cứ giở nụ cười nham hiểm với Diệp Tu Thác.

      - Tốt như vậy sao ? Nghe khiến người ta cảm động, ê, có muốn “tiếp khách” là tôi ?

      Ngay trước mặt nhau mà thẳng những lời như vậy, Lâm Hàn cảm thấy thế là cực kỳ sỉ nhục Diệp Tu Thác, nhưng thấy Diệp Tu Thác lại chẳng có phản ứng gì, chỉ cười cười. biết đó có phải là cố gắng gượng cười hay . Lâm Hàn chỉ muốn nổi giận thay .

      - được.

      - Hả ? – Dung Lục hơi bất ngờ trước câu của Lâm Hàn.

      - Tôi bao cậu ấy rồi.

      - Hả ?

      - Cả tháng luôn rồi.

      Dung Lục sững ra, lúc sau hai vai rung lên bần bật, tay chỉ vào Diệp Tu Thác, nổi lời nào, àm cười như phát điên.

      Lâm Hàn có phần hơi bực mình khi thấy cậu ta cười như vậy, nhưng bản thân vừa những lời kia ra cũng là dối. Mà kể cả “bao cả tháng” cậu cũng thể hạn chế Diệp Tu Thác tiếp khách khác được, vì vậy cậu đành im lặng. Cậu thấy ngay cả mặt Nhậm Ninh Viễn cũng nở nụ cười, bất giác cảm thấy buồn rầu chán nản.

      Dung Lục khó khăn lắm mới có thể dừng cười được, nhưng vẫn “ui da ui da” kêu đau bụng, sau đó hỏi :

      - Diệp Tu Thác, bao cả tháng giá bao nhiêu ?

      Diệp Tu Thác cũng kiêng dè gì, cười rồi con số.

      Hai vai của Dung Lục lại bắt đầu rung lên dữ dội, đến mức sắp co giật. Nếu phải vì Nhậm Ninh Viễn vỗ cậu ta, ra hiệu chú ý đến hình tượng, Lâm Hàn Hàn cho rằng cậu ta hẳn lăn qua lộn lại sàn nhà.

      Dung Lục cười mãi dứt, mắt cũng rơm rớm nước. Lâm Hàn bị cậu ta cười đến độ bối rối, quay đầu nhìn Diệp Tu Thác, tháy vạy mà cũng cười.

      Mặc dù Lâm Hàn cũng biết cái giá bản thân mình đưa ra thực qúa thấp, nhưng bị người ta cười nhạo như vậy cảm giác quả thực vẫn rất khó chịu. Dung Lục cố điều hòa nhịp thở, thấy mặt Lâm Hàn vô cùng bối rối, vội cười xin lỗi.

      - Xin lỗi , tôi cố ý cười , tôi chỉ là cười Diệp Tu Thác…

      Dám cười Diệp Tu Thác bán thân quá thấp ? Lâm Hàn nhíu mày nhìn chằm chằm cậu ta.

      - Ừm, cũng phải tôi cười Diệp Tu Thác tốt đâu ! Diệp Tu Thác quả thực đúng là người rất giá trị, nên có cực kỳ nhiều người muốn. được món hời rồi đấy… hì hì.

      Dung Lục phát ra bản thân mình càng càng sai, nên liền cười trừ rồi vội vàng kết thúc câu chuyện.

      ----------------------------------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 7

      Lâm Hàn vứ tư thế nằm sấp bay cùng bọn họ đến Los Angeles, mượn căn hộ Nhậm Ninh Viễn mua ở đó, vừa thuận tiện vừa thoải mái.

      So với lúc ban đầu bò còn nổi, nằm vài ngày cậu cũng thấy đỡ hơn rất nhiều, ngồi dậy lại cũng dễ dàng hơn, chỉ cần cẩn thận đừng cúi lưng tùy tiện là được. Lúc ngồi xuống cậu cũng chỉ phải đẻ ý tư thế, cố gắng co kéo các cơ thịt ở phần lưng cũng chẳng thấy đau đơn gì.

      Ban ngày Diệp Tu Thác ở đây, buổi tối lại trở về cùng Nhậm Ninh Viễn, ngày nào cũng bôi lớp thuốc mỡ là lạ lên vết thương lưng cậu. Màu sắc của thuốc nhàn nhạt, óng ánh trong suốt, dùng đầu ngón tay lấy chút ra, vừa nhìn thọt giống như ngọc nhưng thực ra rất mềm, mùi rất dễ chịu, bôi lên cảm giác mát lạnh. Công dụng của thuốc cũng tốt, bản thân cậu cũng có thể cảm nhận được miệng vết thương lành lại rất nhanh.

      Lâm Hàn dò hỏi Diệp Tu Thác ở đâu bán loại thuốc mỡ này, cậu muốn mua vài lọ mang về vì thuốc có tác dụng bổ trợ cơ bắp vô cùng rệt. Nhưng Diệp Tu Thác lại trả lời rằng :

      - Mấy loại này mua được đâu, nếu thích để tôi xin Ninh Viễn lọ.

      Cậu nhận ra Diệp Tu Thác có mối quan hệ rất tốt với ông chủ Nhậm Ninh Viễn, ràng phải chỉ là giữa ông chủ với nhân viên mà thôi. Lâm Hàn biết chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu, nó có liên quan đến tính chất nghề nghiệp. Giữa các MB với nhau hoặc với sếp, quan hệ mập mờ ràng cũng là chuyện thường thấy, cũng ảnh hưởng đến việc tiếp khách của bọ họ. Chất lượng phụ vụ của Diệp Tu Thác lại là dạng vượt quá giá trị.

      Nhưng mỗi khi nghĩ đến hai người nọ ở cạnh nhau thế này thế nọ, Lâm Hàn liền rầu rĩ. Trước đây cậu cũng biết Diệp Tu Thác nhất định có nhiều khách hàng khác. Nhưng đấy chỉ là biết, so với việc tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn gần ngay trước mắt, hai cảm giác này hoàn toàn khác nhau.

      Dung Lục cũng hay cùng với bọn họ. Có tình cảm tốt như vậy, Diệp Tu Thác “tiếp” cậu ta hẳn là chuyện bình thường rồi.

      Lâm Hàn nghĩ những khách hàng của Diệp Tu Thác đều đẹp trai, nhiều tiền, hào phóng, phong độ, thấu tình đạt lý, có MB nào tiếp bọ họ mới là kỳ lạ đấy ! Bản thân cậu nếu so với hai người kia … Thôi bỏ , căn bản là chẳng có khả năng để so sánh.

      Suy nghĩ hồi, cậu lại lo về sau Diệp Tu Thác bỏ rơi mình, nhưng cảm thấy Diệp Tu Thác là người rất trọng tình cảm, có nghĩa khí, nịnh bợ, cậu lại tự an ủi mình, phần nào yên tâm hơn chút.

      Lại mấy ngày nữa trôi qua, vết thương về cơ bản lành hẳn, tốc độ phục hồi thần kỳ này khiến Lâm Hàn rất vui. Diệp Tu Thác dường như cũng hết bận, hau người có thể cùng nhau về nước, có điều Lâm Hàn dám tưởng tượng cụ thể “bận” cái gì, trong ngực thấy bí bách khó chịu.

      - Đúng rồi, đúng lúc Ninh Viễn cũng phải về nước, cùng với chúng ta.

      - Vậy… vậy sao ?

      Lâm Hàn hề ghét Nhậm Ninh Viễn, thậm chí còn thích ta, người điềm tĩnh và nhã nhặn như vậy sao có thể ghét được. Nhưng vừa nghĩ đến việc và Diệp Tu Thác từng htees này thế kia, trong lòng cậu có chút thoải mái.

      Ba người cùng ngồi hàng máu bay, Lâm Hàn ngồi gần cửa sổ, Diệp Tu Thác đương nhiên ngồi giữa. dường như có rất nhiều chủ đề để tán gẫu với Nhậm Ninh Viễn, Lâm Hàn nghe hồi cũng thấy mệt đầu, bèn nhắm mắt ngủ, nhưng cậu ngủ được mấy, thỉnh thoảng lại liếc trộm hai người bọn họ.

      - muốn uống gì ?

      Cảm nhận được Diệp Tu Thác đẩy cậu, Lâm Hàn vội mở mắt.

      - Hở, nước cam .

      Nhậm Ninh Viễn bèn lấy cốc nước cam từ xe đẩy đồ uống đưa cho Diệp Tu Thác, Diệp Tu Thác lại đưa cho cậu. Lâm Hàn thấy ngón tay của Diệp Tu Thác chạm vào Nhậm Ninh Viễn, liền trong lúc nhận cốc cũng lén chạm chút vào . biết tại sao tim cậu lại đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào tay của Diệp Tu Thác rời.

      Diệp Tu Thác với Nhậm Ninh Viễn cùng uống rượu. Tay phải cầm ly rượu, tay trasci đặt đùi mình. Ngón tay thon dài, móng tay rất sạch, hơi cong, xem ra cực kỳ khỏe mạnh, lòng bàn tay mặc dù nhìn thấy được nhưng chắc hẳn vô cùng ấm áp. Lâm Hàn nhìn chằm chằm, chỉ là tay thôi nhưng lại vô cùng quyến rũ. Trái tim cậu đập loạn nhịp, cậu rất muốn được tiếp tục chạm vào bàn tay của .

      Cậu lấy hết can đảm đưa tay nắm lấy bàn tay của Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác “ừ?” tiếng quay sang nhìn cậu, nở nụ cười, cũng lật bàn tay lại, cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau.

      Lâm Hàn trong nháy mắt có cảm giác lâng lâng như ở mây. Đương nhiên, thực tế cậu cũng bay trời. Hai người lời nào, mắm tay nhau suốt cho đến khi cơm suất máy bay được đưa tới. Lâm Hàn sung sướng vô cùng, khuôn mặt mang theo nụ cười ngây ngô. Nhậm Ninh Viễn chỉ nhìn hai người bọn họ cái, rồi mỉm cười tiếp tục đọc tài liệu để chiếc bàn của chỗ ngồi.

      Chặng đường bay dài mười mấy tiếng đồng hồ, đến lú chạ cánh, Lâm Hàn mệt tới mức chẳng nhúc nhích nổi nữa. Chơi mệt, lại bị thương nên cơ thể càng yếu, hơn nữa còn chênh lệch múi giờ, gần như cả người cậu đều choáng váng, tắm rửa xong mơ hồ ra, cuối cùng vẫn là Diệp Tu Thác ôm cậu lên giường.

      Cậu ngủ mạch đến tận tối mịt giống như heo vậy, cơm cũng chẳng buồn ăn. Trong lúc mơ mơ màng màng. Lâm Hàn cảm nhận được Diệp Tu Thác như kéo cậu dậy, nhưng cậu tỉnh nổi, đành chui vào cái chỗ đầy bóng tối và ấm áp kia.

      Cuối cùng cậu cũng ngủ đầy giấc, đầu óc tỉnh táo hơn, lúc tỉnh dậy đánh cái ngáp rồi mở mắt, liền thấy ngay Diệp Tu Thác cười nhìn mình.

      - Đồ chuột chũi, tỉnh rồi hả.

      - Hử ?

      - Gọi dậy cái là liên tục rúc vào trong chăn. – Diệp Tu Thác gập hai ngón tay lại kẹp mũi cậu. – Tôi sợ chết ngạt trong đó nên dám gọi nữa.

      Lâm Hàn cười hì hì, cực kỳ xấu hổ. Cái tật xấu khi ngủ này khoogn có cách nào thay đổi được.

      - chết ngạt cũng sắp chết đói rồi, mau dậy , lát nữa ăn cơm.

      Lâm Hàn ngoan ngoãn bò dậy, vừa dụi mắt đánh răng rửa mặt, vừa lơ mơ hỏi.

      - Hôm nay chũng ta ăn gì đấy ?

      - Ninh Viễn mời chúng ta ăn cơm. chọn món mình thích là được rồi.

      Lâm Hàn lúng búng bọt kem đánh răng trong miệng quay đầu lại.

      - Tại… tại sao lại phải mời cậu ăn cơm ?

      - À ? – Diệp Tu Thác lường trước được Lâm Hàn lại hỏi câu này. – Chẳng vì cái gì cả, giữa bạn bè với nhau ăn bữa cơm là chuyện rát bình thường, phải sao ? ấy ở trong nước thời gian dài. Lần này về đương nhiên mọi người phải tụ tập với nhau nhiều rồi.

      Lâm Hàn nghe đến đoạn “ ở trong nước thời gian dài”, trong lòng rốt cuộc cũng yên tâm hơn. Ít thời gian trong nước, vậy số lần có thế này thế nọ với Diệp Tu Thác hẳn là nhiều lắm.

      Gặp nhau ở nhà hàng, Lâm Hàn càng cảm nhận mối nguy cơ này. Nhạm Ninh Viễn cực kỳ phong độ, vô cùng hào hiệp, quan trọng nhất là ta rất có gu, hơn não còn rất hào phóng. So sánh với ta, Lâm Hàn tự cảm thấy mình vô cùng nhoe bé, kém cỏi, làm Diệp Tu Thác nhìn cậu kỳ quái.

      - làm sao mà cứ cúi đầu thế ?

      Trong bữa ăn, cuộc chuyện xoay quanh những vấn đề quan trọng, chẳng hiểu sao hề nhắc đến chuyện của Diệp Tu Thác, chỉ toàn mấy câu chuyện cười và những trải nghiệm của Nhậm Ninh Viễn. Nhậm Ninh Viễn rất phòng khoáng, đem hết mấy chuyện thú vị từng chứng kiến và mấy cố xấu hổ ra kể cho bọn họ. Lâm Hàn nghe vô cùng thích thú, trong lòng lại càng mâu thuẫn hơn, biết rốt cục nên thích người này hay nên giữ khoản cách vì đều là khaschc ủa Diệp Tu Thác.

      Ăn xong ngồi lúc, bọn họ lại đổi chỗ uống trà. Lúc này vẫn còn sớm, Diệp Tu Thác bèn ôm lấy Lâm Hàn, hôn cái.

      - gọi xe về trước được ? Tôi còn có chút chuyện cần bàn với Ninh Viễn.

      - Hả ? Ờ, được.

      Lâm Hàn cũng là người biết ý, thấy hai người có chuyện riêng, người ngoài ở đây có phần khó xử, vội đứng lên chào tạm biệt rồi rời .

      Lâm Hàn về đến nhà, tâm trạng lại bắt đầu ủ rũ. Mặc dù là người hiểu đạo lý nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn thể nào coi việc đó như , cậu chỉ còn biết buồn bã, thở ngắn than dài.

      Nếu Diệp Tu Thác chỉ tiếp mỗi người khách là cậu tốt biết bao. Chỉ tay trong tay với cậu, chỉ ngủ cùng giường với cậu, chỉ gọi cậu dậy, chỉ nằm trong chăn với cậu chuyện phiếm xem ti-vi, chỉ ăn kem chung ly với cậu…

      Con người quả là lòng tham đáy mà.

      Cậu đợi mãi đợi mãi, ngay cả thay quần áo tắm cũng xong nhưng vẫn chưa thấy Diệp Tu Thác về nhà. Lâm Hàn càng thêm rầu rĩ, ngồi thẫn thờ trước bàn. Sau khi nghỉ lâu như vậy, cậu cũng nên bắt đầu bộ truyện nhiều tập mới, nhưng lúc này đối với việc vẽ tranh đầu cậu tê liệt hết cả rồi.

      hiểu Diệp Tu Thác ở ngoài lâu như vậy đan glafm những việc gì nhỉ ? biết buổi tối có về ? ta ở cùng với Nhậm Ninh Viễn có vui ?

      Cậu vật vã phác thảo khuôn mặt tiếng chìa khóa vặn cửa truyền đến, Lâm Hàn ngay tức phấn chấn lên gấp trăm lần.

      - Cậu về rồi à !

      - Tôi còn lo ngủ rồi chứ ! – Diệp Tu Thác cười tươi thay đôi dép trong nhà. Nhấc cái hộp trong tay lên. – Tôi mang chút đồ ăn về đây này, có đói ? Ăn chút nhé ?

      - Ồ…

      Cậu mở hộp đồ ăn ra, bên trong là những viên há cảo nhân tôm căng mọng, lớp vỏ mỏng đến nỗi lộ nguyên màu sắc tươi ngon của con tôm nõn. Lâm Hàn nuốt nước miếng “ực” cái.

      - Cũng rất được phải ! – Diệp Tu Thác thấy cậu ăn rất ngon miệng. – Há cảo tôm của nhà hàng này được nhiều người khen lắm, do Nhậm Ninh Viễn có lòng giới thiệu cho tôi mua về đấy.

      Lâm Hàn nghẹn cái, tốc độ ăn liền chậm lại. Mặc dù nghe thấy cậu lên tiếng, nhưng Diệp Tu Thác cũng có thể nhifnt hấy đấu tranh nội tâm dữ dội mặt Lâm Hàn.

      - Tu Thác à…

      - Ừ?

      - Cậu với Nhậm Ninh Viễn…

      - Ừ…

      - Quan hệ tốt lắm phải ?

      - Đúng vậy.

      - Vậy… cậu có thích làm với ta ?

      - Cái gì? – Diệp Tu Thác phản ứng tức thời, chớp chớp mắt.

      Lâm Hàn cũng rất ngại khi hỏi vậy.

      - Tôi biết cậu làm với ta. ta là ông chủ của cậu, quan hệ của mọi người rất tốt, có chuyện đó là điều đương nhiên. Tôi chỉ muốn biết cậu có thích hay

      Diệp Tu Thác đột nhiên cúi đầu xuống làm ra vẻ uống nước, hai vai hơi co lại, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh.

      - Riêng việc có thích làm chuyện đó với Ninh Viễn hay cần nhắc đến. Giữa hai người chúng tôi đều có cảm giác ấy.

      Lâm Hàn thở phào hơi, tiếp tục ăn há cảo tôm của mình. Diệp Tu Thác cười, chống cằm nhìn cậu lúc, xoa đầu cậu rồi đứng dậy vào phòng tắm.

      Lâm Hàn vừa ăn vừa nghĩ, nghe tiếng nước từ bên trong phòng tắm vọng ra, trong lòng trăn trở vô cùng, đứng ngồi yên lúc lâu. Mặc dù cậu cảm thấy bản thân đúng là biết tự lượng sức mình, nhưng cuối cùng vẫn muốn thử lần.

      Đợi đến khi cửa phòng tắm mở ra, cậu bèn gọi người kia lại.

      - Diệp Tu Thác.

      - Hả?

      - Nếu tôi bao tháng mất bao nhiêu tiền?

      Diệp Tu Thác cười nhìn cậu.

      - Vẫn theo giá cũ, phải trả tiền rồi sao? Hơn nữa vẫn còn nửa tháng miễn phí mà.

      - Chuyện đó… - Lâm Hàn vẫn có chút thấp thỏm. – Ý tôi là, ừm… nếu như… cậu chỉ tiếp khách mình tôi thôi? Cả tháng đó tiếp khách khác…

      Bàn tay cúa Diệp Tu Thác xoa đầu cậu bỗng dừng lại.

      - Kiểu như vậy phải mất bao nhiêu tiền mới mua được hả?

      Diệp Tu Thác nhìn cậu lúc, mới lên tiếng.

      - Giá đắt lắm đấy.

      Lâm Hàn căng thẳng chờ đợi.

      - Hơn nữa dịch vụ này thể cung cấp tùy tiện được, khi cung cấp… thực muốn à?

      Lâm Hàn gật đầu như bổ củi. Diệp Tu Thác tiếp ngay, im lặng đăm chiêu mất mấy chục giây.

      - Loại này thể dùng tiền mua được. Cho nên phải xem cách cư xử của thế nào.

      Lâm Hàn biết “cách cư xử” mà Diệp Tu Thác gọi đó cụ thê rlaf gì, nhưng bất luận cho dù là làm việc nhà hay tiêu nhiều tiền, cậu cũng đều cam tâm tình nguyện, nên lại gật đầu như bổ củi.

      - Đầu tiên, là cũng chỉ được bao nuôi mình tôi.

      Lâm Hàn nghĩ thầm rằng bao người thôi cũng vất vả lắm rồi, bao thêm mấy MB nữa làm sao mà cậu chịu nổi chứ.

      - được đổi người.

      - Được.

      Vẻ mặt Diệp Tu Thác nhìn cậu trông vô cùng phức tạp.

      - Còn có rất nhiều các điều kiện khác, nhưng để sau này rồi từ từ tiếp. Tôi muốn hỏi , tại sao lại có suy nghĩ này hả?

      Lâm Hàn ngay tức đỏ mặt.

      - À, tôi… tôi muốn cậu… ừm, làm loại chuyện ấy… với người khác.

      - Vậy nếu đến mức đó, chỉ là hôn thôi sao?

      - Cũng… muốn…

      - Còn nắm tay thế nào? Hay ở mức bình thường tiếp rượu thôi?

      - muốn…

      Lúc này Diệp Tu Thác hỏi thêm nữa, mà chỉ đưa tay ra ôm lấy Lâm Hàn ngồi ở ghế, ấn cậu vào tường, sau đó hôn cuồng nhiệt.

      Bờ môi cậu bị hôn đến tê dại, miệng cũng bị mở hết cỡ, môi và lưỡi quấn quýt lấy nhau rời. Trong nụ hôn cuồng nhiệt đó Lâm Hàn dần cảm thấy hơi đau, nhưng thế tấn công đối phương hề có dấu hiệu giảm .

      Lâm Hàn bị hôn đến nỗi hồn siêu phách lạc, cậu mơ màng để mặc Diệp Tu Thác muốn làm gì làm. Quần áo cậu bị cởi xuống từ lâu, đối phương chạm vào cậu, lần mò phía sau làm cho cậu dần thả lỏng, rồi bèn thám thính liên tục khiến cậu run lẩy bẩy.

      Hai người cứ dựa vào tường rồi thay đổi rất nhiều tư thế, cảm giác mãnh liệt đầy phóng túng, lúc lăn tới giường lộn xộn hết lên rồi, chỉ còn biết mặc sức quấn quýt lấy nhau. Toàn thân Lâm hàn nóng rực, biết tại sao cơ thể mình có thể chịu đựng được.

      Mặc dù làm tình cách điên cuồng tiết chế như vậy khiến người ta vô cùng xấu hổ, nhưng kỳ lạ làm sao vẫn có cảm giác rất thân mật.

      --------------------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :