1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hàng Không Bán - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3

      3.1

      Muốn có tiền ăn cơm, tiền thuê nhà phải mau chóng chạy cho kịp tiến độ bản thảo. Lâm Hàn đóng cửa phòng lại chuyên tâm vẽ suốt buổi chiều. Nếu dùng trợ lý quá xa xỉ, nhưng mình nổ lực thực rất vất vả.

      lúc miệt mài vẽ cậu lại nhớ đến những gì Diệp Tu Thác từng , rằng trang phục và phụ kiện các nhân vật của cậu thiếu vẻ thời trang. Cách ăn mặc của Diệp Tu Thác quả thực rất nổi bật, nếu có thời gian, cậu muốn mời đến xin chút ý kiến, dù sao cũng bao cả tháng rồi mà.

      Cậu bèn gọi điện, cúp máy xong chưa được bao lâu nghe thấy chuông cửa vang lên. Diệp Tu Thác đến rất nhanh, dáng vẻ gấp gáp vội vả, chỉ mặc đơn giản đồ Âu rộng rãi, lúc bước vào lại gây cảm giác toàn bộ căn nhà sáng bừng lên.

      Diệp Tu Thác là người tính tình nhã nhặn, nhưng khi làm việc lại cực kỳ dứt khoát. uống trà xong, nhìn bản vẽ, đăm chiêu nghĩ lúc liền có thể phác thảo qua mấy bức trang phục và phụ kiện cho Lâm Hàn xem. Trong bụng tên này cứ như toàn là bản phác thảo, có lấy ra dùng cũng bao giờ hết, lúc nào cũng đầy ắp. nhanh chóng vẽ gần như hoàn chỉnh loạt các loại trang phục và đồ trang sức kèm.

      Quả thực là quá sức mong đợi của Lâm Hàn. Cậu mặt nghĩ đợi đến khi nào nhận được nhuận bút trả thêm tiền tăng ca cho , mặt niềm nở ân cấn rót trà bưng bánh.

      Diệp Tu Thác chẳng hề có chút hứng thú nào với mấy thứ đồ ngọt kia, chỉ kéo Lâm Hàn lại, để cậu ngồi lên đùi mình, vừa cười hớn hở vừa hôn vào tai cậu:

      - Hôm nay có muốn chuyện đó ?

      Đương nhiên Lâm Hàn biết chuyện đó là chuyện gì, vội vàng lắc đầu từ chối. Cậu còn phải giữ sức mà làm việc nữa chứ.

      Diệp Tu Thác ôm chàng trai vùng vẫy muốn thoát ra vào lòng, dùng mọi cách để dụ dỗ cái hôn sâu từ cậu. Sau khi âu yếm, chuẩn bị cho cơ thể cậu dần thả lỏng, mới bắt đầu tấn công, màng đến chút chống cự yếu ớt tỏ ý bằng lòng của Lâm Hàn.

      Cơ thể run rẫy của Lâm Hàn liên tiếp bị khuấy động. Dưới kích thích của Diệp Tu Thác, người cậu còn cứng ngắc nữa mà chuyển sang trạng thái chấp nhận, để mặc hành động.

      Cuối cùng cả hai ôm chặt lấy đối phương, có chút điên cuồng. Cái điên cuồng của bản năng bị bất kỳ suy nghĩ nào khác trộn lẫn vào. Lâm Hàn cảm thấy sức nóng bên trong dâng lên như thiêu đốt cậu. Thứ nhiệt độ tựa hồ phát sốt đó lan tỏa khắp nơi như muốn hóa cậu thành tro.

      Lúc ấy Lâm Hàn mói biết những chuyện thế này càng vội vã và dữ dội càng khiến khoái cảm được khơi lên mãnh liệt. Mà Diệp Tu Thác vẫn ôm chặt lấy Lâm Hàn, sau lúc lâu mới hổn hển chầm chậm buông ra.

      Lần đầu tiên làm chuyện ấy trong phòng mình, Lâm Hàn cảm giác hơi kỳ lạ, cơ thể có phần vừa nóng vừa tê giống như khi được Diệp Tu Thác hôn môi. Bản thân cậu cũng ngờ làm tình ghế vẽ. Lạ nhất là cậu lại hề có cảm giác tội lỗi mà chỉ coi đó giống như đời sống tình dục giữa hai người . Diệp Tu Thác vừa ôm vừa hôn cậu. Hai cơ thể chạm vào nhau lần nữa khiến Lâm Hàn có chút xấu hổ, vội vàng lau sạch thân thể, sau đó nhanh nhanh chóng chóng mặc quần áo vào.

      Hai người chỉnh lại quán áo xong xuỏi, Diệp Tu Thác lại nắm lấy cằm của Lâm Hàn, hôn từng chút . Cảm giác tê dại khi đụng chạm khiến người ta ấm áp vô cùng. Lâm Hàn bất giác thấy tâm trạng tốt lên nhiều, toàn thân sau khi “vận động” dễ chịu thư thái. Được Diệp Tu Thác ôm vào lòng, cậu nhắm mắt lại thở đều nghĩ ngơi chút, đột nhiên cảm thấy có thể đuổi kịp tiến độ đống bản vẽ vào ngõ cụt ấy rồi.

      ngờ làm chuyện ấy cũng có tác dụng giảm áp lực. Lâm Hàn bèn băn khoăn biết về sau có nên chọn cách giảm căng thẳng này mỗi khi vẽ ra nổi cái gì hay . tính toán, đột nhiên cậu nghĩ đến vấn đề đáng lo lắng khác.

      - Á, thế lần này cũng tính trong phí bao tháng chứ, lấy thêm tiền đúng ?

      Diệp Tu Thác nhìn cậu cười cười:

      - Đương nhiên rồi.

      Khi Lâm Hàn vui mừng hớn hở thầm cho rằng mình được lợi, Diệp Tu Thác sán lại gần hôn cậu. Cậu cũng vui vẻ hé miệng ra phối hợp với . lúc ngây ngất từ phòng khách bỗng vọng đến thanh ai đó đá mạnh vào đồ dùng trong nhà. Lâm Hàn giật mình, lưng cứng ngắc, hàm ngậm ngay lại nên lỡ đà cắn Diệp Tu Thác cái mạnh.

      - A...

      - Cậu... cậu sao chứ?

      Diệp Tu Thác ràng là rất đau, nhưng vẫn cười, :

      - Tôi sao.

      Lâm Hàn vỗ đầu tỏ ý an ủi, rồi vội vã nhìn về phía phòng khách. Người gây ra tiếng động quả nhiên là Trình Hạo, dáng vẻ y trông như hoàng đế ngồi dựa sô pha. Lâm Hàn nhìn thấy y tức như chuột thấy mèo, thận trọng đến.

      - về rồi à.

      Mặt mũi Trình Hạo hơi đỏ. Y dựa vào sô pha, mở phanh cổ áo. Y thường hay uống rượu, tửu lượng cũng rất khá, như lúc này nhiều lắm cũng chỉ hơi lảo đảo, trong người thừa sức mà có chỗ dùng, dáng vẻ chẳng khác nào muốn tìm người để đánh nhau mà thôi.

      Trông điệu bộ của y giống như chỉ cần mồi lửa cũng đủ nổ tung, Lâm Hàn vội vã đẩy Diệp Tu Thác đứng phía sau mình.

      - Cậu về .

      Diệp Tu Thác hơi cau mày chút. Lâm Hàn móc ví tiền từ trong túi quần ra, tìm tất cả những tờ có giá trị lớn nhét cho .

      - Cái này phụ cấp cho cậu.

      Diệp Tu Thác nhướng mày, cầm tiền nhét lại vào trong túi của Lâm Hàn.

      - cần đâu.

      Gọi đến đuổi như vậy, Lâm Hàn cảm thấy có lỗi với . Nhưng mang MB về nhà vốn chẳng phải chuyên vẻ vang gì, Lại phải là bạn trai của cậu, lẽ nào có thể quang minh chính đại ngồi xuống, cùng mọi người uống trà hay sao?

      Đến khi đóng cửa lại, trong căn hộ chỉ còn khí u ám. Tuy Lâm Hàn sợ hãi nhưng vẫn gượng gạo lên tiếng hỏi:

      - Hôm nay về sớm vậy.

      Trình Hạo hừ cái:

      - Sớm hơn so với cậu nghĩ.

      Nghĩ đến cảnh cửa phòng ngủ suốt từ nãy giờ đóng, ngay lập tức Lâm Hàn cảm thấy lông tơ lưng mình dựng đứng.

      Trình Hạo duỗi thẳng chân về phía Lâm Hàn run rẩy kia:

      - Cậu gọi người ta đến nhà? Cậu cũng to gan đấy, lo tôi phát được sao?

      Lâm Hàn cố gắng cãi lý:

      - Tôi chỉ ở trong phòng của tôi, ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa, trong điều khoản cam kết khi chúng ta thuê chung căn hộ này cũng hề nhắc đến việc được phép mang người lạ về nhà...

      Trình Hạo nhướng bên mày, liếc xéo cậu:

      - Nhưng tôi từng nếu cậu lại gọi trai tôi cưỡng bức cậu, cậu quên rồi hả?

      Lâm Hàn giật mình sợ hãi, trợn tròn hai mắt, tim đập thình thịch, lưỡi líu cả lại biết nên thế nào. Trình Hạo đứng dậy, tiến lại gần kéo cổ áo cậu, thô bạo ấn cậu vào tường:

      - Cậu có muốn thử ?

      Từ trước tới giờ Lâm Hàn chưa từng nghĩ đến chuyện có thể có được cơ hội này, biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nên chỉ biết cứng đờ ra đối diện với Trình Hạo trong khoảng cách rất gần. Tim cậu đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Trình Hạo trông có vẻ hơi say, cười cười:

      - ra cậu rất mong đợi chuyện này phải ?

      - …

      - Tên kia xem ra có vẻ rất thỏa mãn, tôi cũng muốn thử xem thế nào.

      Nghe y như vậy, hiểu sao Lâm Hàn lại hơi buồn tủi. Tuy rằng đây là chuyện cậu thầm mơ tưởng suốt bao nhiêu năm, hôm nay bỗng có thể biến thành , nhưng bất luận thế nào cũng là chờ đợi quá nhiều đau thương.

      Lâm Hàn thấy Trình Hạo cúi đầu xuống, mặt dần áp sát lại. Cậu giống như con ếch bị đính lên tường, dám nhúc nhích dù chỉ chút, chỉ sợ cử động thôi cũng phá hủy bầu khí giống như trong mơ này.

      Đôi môi chạm lên. Quả nhiên là thứ cảm xúc trong mộng đó, nóng bừng mà mạnh mẽ, cảm giác khuấy đảo và có hơi thôạo khiến người ta ngây ngất choáng váng. Vừa mới nghĩ đến việc Trình Hạo hôn mình ngay cả hơi thở cậu cũng dứt đoạn.

      Được lúc, Trình Hạo buông cậu ra, thở hổn hển rồi lấy tay lau môi.

      - Cảm giác cũng quá kinh tởm.

      Lâm Hàn nghe thấy lời y đánh giá, tim cậu có phần tan nát nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mong mỏi.

      Lâm Hàn có thể cảm thấy cơ thể hừng hực của Trình Hạo chỉ cách mình lớp vải, chút đụng chạm thôi khiến tim cậu đập loạn lên, đến mức mọi thứ trước mắt hết thảy đều tối sầm.

      Mấy ngón tay mạnh bạo vuốt lần từ eo lên đến trước ngực cậu. Chạm phải bờ ngực phẳng lỳ, những ngón tay ấy khựng lại chút như thể chủ nhân chúng còn do dự, vài giây sau mới tiếp tục quay trở về vuốt lên tấm lưng gầy còm của cậu.

      Đối diện cơ thể nam giới có chút nào giống với những y từng quen thuộc, Trình Hạo dường như biết phải làm sao. Nhận ra điều này, Lâm Hàn cố gắng thả lỏng. Có điều những nỗ lực của cậu đều là vô ích, Trình Hạo vẫn ngập ngừng, có động tĩnh gì thêm.

      Bàn tay vốn đặt hông Lâm Hàn hơi lỏng ra rồi buông thõng xuống. Trình Hạo làm gì khác nữa, chỉ rụt tay lại. Tuy vậy Lâm Hàn vẫn cố ôm chút hi vọng, khẽ :

      - Dùng chút gel là được...

      Đáp lại cậu là im lặng. Vì quay lưng về phía Trình Hạo nên Lâm Hàn nhìn thấy được phản ứng của y, chỉ biết căng thẳng chờ đợi. Mãi lúc sau, cậu thấy Trình Hạo buông mình ra.

      - Xin lỗi, tôi làm được.

      ***

      Lâm Hàn vùi đầu vào vẽ truyện tranh, căn phòng chìm vào yên lặng, vừa khéo đuổi kịp tiến độ bản vẽ. Nhưng nước mắt cậu vẫn ngừng tuôn nên nhìn cái gì cũng nhòe nhoẹt. Cậu chỉ mong phía dưới mắt có thể dán thêm hai miếng bọt biển để thấm hết số nước này mà thôi.

      Cậu căm ghét bản thân từng này tuổi rồi mà vẫn còn yếu đuối như đám nữ sinh mới lớn. Bị phớt lờ đằng nào cũng bị phớt lờ rồi, cậu nên sớm biết thân biết phận mới đúng, còn khóc cái gì chứ? Gay cũng nhiều người rất nam tính, tại sao cậu lại ẻo lả như vậy? Chẳng trách ngay cả nữ giới cũng có hứng thú với cậu nữa là nam giới.

      Điện thoại di dộng đổ chuông rất nhiều lần nhưng cậu thực có tâm trạng chuyện với người khác, mà có mở miệng cũng nổi lời nào, chỉ biết cắm đầu tiếp tục vẽ, hai mắt mờ mịt.

      Vẽ hỏng mất mấy bản, cậu lại nghe thấy chuông cửa vang lên, trái tim đau đớn đập từng nhịp . Trình Hạo trước đó bảo “ làm được” rồi mặc luôn quần áo tiếng nào ra ngoài, tối nay chắc về nhà đâu. Bây giờ bất luận người đứng trước cửa là ai, cũng chắc chắn phải là Trình Hạo.

      Cậu quệt nước mắt, đợi cổ họng dễ chịu chút, bớt nghẹn đến nỗi thở nổi, mới trưng đôi mắt sưng húp ra mở cửa. Chàng trai đứng bên ngoài thấy cậu ra mở cửa, thở phào nhõm qua lớp cửa sắt an toàn:

      - Sao vậy? nghe điện thoại, tôi còn tưởng xảy ra chuyện rồi chứ.

      Lâm Hàn nghẹn ngào:

      - Tôi sao.

      Diệp Tu Thác thông minh nhạy bén, đại khái cũng đoán được có chuyện xảy ra.

      - Tâm trạng tốt sao? Có cần tôi an ủi ?

      - cần. - Lâm Hàn nức nở.

      Diệp Tu Thác cười :

      - Được rồi, tôi biết muốn chuyện kia, nhưng ăn uống phải đảm bảo chứ. Nhất định là chưa ăn cơm tối đúng ?

      Nhìn thấy chuẩn bị trước khi đến đây, tay xách mấy hộp cơm, Lâm Hàn đành cố nín khóc, mở cửa để cho vào.

      ***

      Diệp Tu Thác đưa mắt nhìn qua lượt bốn phía xung quanh, thấy sàn nhà la liệt giấy phác thảo bị vo viên, ngón tay của Lâm Hàn vẫn còn dính vết mực bẩn lem nhem, ngay cả mặt cũng có, mắt sứng húp đỏ như quả đào, cả người trông mất hết tinh thần, ủ rũ giống như con chó bị vứt bỏ mới chui từ bãi rác ra vậy.

      Diệp Tu Thác hiểu ra chuyện, bèn mở hộp cơm ra, dùng thức ăn ngon để khuyên nhủ dụ dỗ cậu:

      - Rửa tay trước , rồi ăn chút. Thịt cá này rất mềm đó.

      Đồ ăn ngon quả nhiên dựng nổi tinh thần chiến đấu của đối phương. Lâm Hàn trông vẫn ủ rũ uể oải y như cũ, hai mắt đỏ ngầu để mặc sắp xếp. Diệp Tu Thác bèn giúp cậu rửa tay, còn lau mặt cho cậu, sau đó ôm lấy vai cậu ngồi xuống.

      - Nào, ăn cơm .

      Lâm Hàn vẫn thút thít, làm sao mà ăn nổi đây? Vai cậu lại run lên, đôi mắt sưng húp gần như mở nổi, bộ dạng trông rất đáng thương.

      Diệp Tu Thác thấy hơi buồn cười, dỗ dành cậu:

      - Ăn ít , bằng đến lúc đói quá dạ dày lại khó chịu, cảm giác càng chán nản, như vậy đám bản vẽ của sao mà chạy kịp tiến độ được?

      Lâm Hàn suy nghĩ lại, dường như nếu ăn ổn, đành phải cắm đũa lên, có điều vừa mở miệng ra, lập tức nước mắt lại lã chã rơi. Tuy sợ Diệp Tu Thác cười nhưng cậu thực kìm nén nổi, chỉ biết cúi đầu vừa khóc vừa ăn. Diệp Tu Thác nhìn cậu, muốn cười nhưng cười, cũng chẳng câu nào, tay chống cằm, thỉnh thoảng lại rút vài tờ giấy ăn đưa cho cậu.

      Lâm Hàn ăn no, khóc cạn, rốt cuộc tâm trạng tạm thời quá buồn bã chán chường nữa, tuy vẫn đau lòng nhưng cậu cũng thở phào hơi, thút thít lúc, khẽ với Diệp Tu Thác:

      - Cảm ơn cậu.

      Cậu có khả năng kiềm chế cảm xúc của mình, trước giờ vốn rất ủy mị, nhưng may là cần phải cố gắng chịu đựng trước mặt Diệp Tu Thác, cho dù cậu có khóc lóc ỉ ôi, nước mũi tèm nhem mất hình tượng đến đâu, Diệp Tu Thác cũng chê cười.

      Là con người, ai cũng cần người bên cạnh đủ khoan dung, có thể khiến bản thân mình cảm thấy nhõm khi dựa vào. Quen biết Diệp Tu Thác, Lâm Hàn cảm thấy mình may mắn.

      Diệp Tu Thác tươi cười dọn dẹp.

      Có muốn ra ngoài giải khuây cho đỡ buồn ? Tôi đưa hóng gió, tâm trạng đỡ hơn chút.

      ***

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.2

      Lần này Diệp Tu Thác chiếc xe mui trần hiệu Opel GT Roadster. lái xe đưa cậu ra đường quốc lộ vành đai thành phố, tốc độ vừa phải, gió thổi qua người khiến cậu rất thích.

      khí trong lành mát rượi ban đêm tràn vào phổi, chầm chậm quét sạch những thứ tích tụ trong người. Mồ hôi túa đầy người lúc chết gí trong phòng buồn bã khóc lóc cũng khô hết, cậu dần thấy sạch thoải mái, tâm trạng theo đó cũng nhõm, cuối cùng lơ mơ mà thiếp .

      - Khi nào muốn về hay muốn chỗ nào khác, cứ với tôi tiếng.

      Loáng thoáng nghe lẫn trong những lời của Diệp Tu Thác có giọng hát ca sĩ xa lạ nào đó mơ hồ truyền tới, Lâm Hàn chợt thấy xúc động, trước khi suy nghĩ về nhà định hình cậu chìm vào giấc ngủ nặng nề.

      Đến khi tỉnh dậy cậu phát ra trời tang tảng sáng. Hình như xe đậu núi, hai bên dường đều là cây cối rậm rạp cao lớn, tầm nhìn bao la, xung quanh bóng người, ngoài tiếng chim hót ra cảnh vật đều yên tĩnh.

      - tỉnh rồi à?

      Lâm Hàn ngẩng đầu lên nhìn ngay thấy khuôn mặt mỉm cười của Diệp Tu Thác.

      - Cũng đúng lúc có thể ngắm mặt trời mọc.

      - A…

      Lâm Hàn quen cuộc sống của ngưòi vẽ truyện tranh, ngày đêm đảo lộn lung tung, lúc tỉnh dậy thường chỉ có thể ngắm mặt trời vào giữa trưa, lần này lại có thé ngắm mặt trời mọc núi, quả là trả nghiệm hoàn toàn mới, kìm được nghển cổ lên liền bị Diệp Tu Thác hôn cái lên mặt.

      Cảm giác đôi môi chạm vào vô cùng ấm ấp. Khuôn mặt lạnh như muốn đóng băng, nhưng cơ thể cậu được Diệp Tu Thác ôm trong lòng suốt nên cực kỳ ấm.

      - Cái này có tính thêm tiền ?

      Diệp Tu Thác cười tươi, hôn cậu:

      - ! Miễn phí.

      Nếu xét tư cách là khách hàng bao MB, thực cậu đúng là rất keo kiệt bủn xỉn. Bán phục vụ với giá rẻ như vậy nhưng Diệp Tu Thác vẫn rất quan tâm chăm sóc cậu, chưa từng oán trách than phiền về việc có tiền boa, trong lòng Lâm Hàn tràn ngập cảm kích.

      - Cậu tốt.

      Diệp Tu Thác mỉm cười xoa đầu cậu, hôn lên mũi cậu.

      Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, mọi thứ trước mắt bỗng sáng rực lên, trong nháy mắt tất cả màu sắc xung quanh bỗng trở nên sống động tươi mới như bừng tỉnh giấc, giống như cậu vậy.

      Lâm Hàn cũng ý thức được bên cạnh mình có người khó mà tì được, chu đáo đáng tin, có thể dốc bầu tâm . Nhìn chàng trai dựa vào mình, cậu thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm:

      - Tối hôm qua...

      - Hử?

      - Tối hôm qua, suýt chút nữa tôi và Trình Hạo làm chuyện ấy...

      Mặc dù bị phớt lờ là chuyện vừa đáng xấu hổ vừa đau lòng, căn bản cậu muốn nhắc đến nữa, nhưng với Diệp Tu Thác, hiểu sao cậu nhịn được muốn hết cho nghe.

      - Ô? - Diệp Tu Thác nhướng mày nhìn cậu.

      - Chỉ còn chút chút nữa thôi, nhưng ấy rằng làm được, cuối cùng mặc quần áo vào chạy mất. - Lâm Hàn cúi đầu. - ấy quả nhiên thể với nam giới được, ràng là đến bước đó rồi, vậy mà vẫn làm tiếp...

      Lâm Hàn mù mịt hiểu:

      - Nhưng... nếu thích, sao ấy vẫn muốn chạm vào tôi chứ?

      - cũng là đàn ông, nên biết chúng ta là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới chứ. khi có ham muốn là ra tay, việc này với tình cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đừng hiểu nhầm.

      - Là như vậy ư... - Lâm Hàn gượng gạo, ấp a áp úng. - Thực ra tôi cũng chưa từng nghĩ ấy thích tôi. ấy vẫn luôn chê tôi xấu xí.

      Diệp Tu Thác cười :

      - Sao có thể vậy được.

      - Trình Hạo thế suốt.

      - ta lừa đấy.

      - ấy răng tôi mọc lung tung đều, cho nênđi niềng răng. Đeo niềng làm cho miệng tôi hay chảy máu, suốt mấy tháng liền đều phải ăn cháo vì đau, nhưng vì người đó, cho dù thế nào tôi cũng cảm thấy khổ sở.

      Lần này Diệp Tu Thác cười nữa, ôm lấy khuôn mặt của cậu, dùng ngón tay giữ môi cậu chút.

      - cần thiết phải vậy, như thế này là được lắm rồi.

      Lời còn chưa xong, Lâm Hàn bị hôn. Rất dịu dàng, dịu dàng tới mức Lâm Hàn tê dại cả , cảm giác rất ấm áp.

      - Đừng nghĩ nhiều như thế, ổn lắm rồi.

      Lâm Hàn nhìn đầy biết ơn, ở bên cạnh Diệp Tu Thác, lúc nào cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      - Nếu mà xấu xí tôi đâu có nhận là khách hàng của mình.

      Lâm Hàn có phần hơi ngạc nhiên:

      - Xấu hay đẹp cũng có liên quan đến chuyện này sao?

      Diệp Tu Thác tươi cười.

      - Đương nhiên, thế cho rằng tại sao tôi lại giảm giá cho nhiều như vậy.

      - Tại... tại sao vậy?

      Diệp Tu Thác cười véo mũi cậu cái:

      - Tôi muốn tiếp loại khách như .

      - Hà, tại sao? Tôi cũng đâu có trả cho cậu nhiều tiền...

      Diệp Tu Thác dừng lại chút lại cười, tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

      - Ừm, bởi vì tôi rất thích cảm giác cùng với .

      Từ trước tới giờ Lâm Hàn chưa từng nghe ai những lời thẳng thắn và chân như vậy, có phần hơi sốc nhưng biết nên gì mới phải, mãi lâu sau mới được câu:

      - vậy sao?

      - Chính là vì cảm giác rất tuyệt, nên mới muốn tiếp mãi đấy.

      - Ừm...

      Mặc dù cũng coi như được khen ngợi, nhưng cậu lại chẳng chấy vui vẻ gì. Vốn ban đầu cậu nghĩ Diệp Tu Thác đổi xử với mình ưu đãi như vậy ít nhiều cũng có chút thiện cảm và tình bạn trong đó, nhưng thực ngoài tiền ra chỉ có tình dục. Giữa đàn ông vói đàn ông dường như chỉ có những thứ đó mà thôi.

      Mặt trời mọc lên cao, lưng được phơi nắng ấm nhưng hiểu tại sao lại thấy cóố chút đơn, Lâm Hàn ngồi đó ngây ra như phỗng.

      - có đói ? Chúng ta xuống núi, tôi đưa đến chỗ ăn sáng.

      - Tôi muốn về nhà.

      Diệp Tu Thác buông vô-lăng, nhìn cậu:

      - Hả, tôi vậy khiến bực mình sao ?

      Thấy Lâm Hàn vẫn ngây ra, Diệp Tu Thác cười cười:

      - Mấy lời đó chỉ là tôi đùa thôi.

      - bực.

      Lâm Hàn biết dang nghiêm túc hay đùa giỡn, nhưng thể thừa nhận quả như vậy cũng có lý, thực tế phải thế sao? Ai lại vô duyên vô có tự mình chịu thiệt, đối xử tử tế với người khác chứ?

      Cậu lại lúc:

      - Vậy... nếu Trình Hạo... có thể có cảm giác giống cậu...

      Diệp Tu Thác trợn trừng nhìn cậu, nhướng mày:

      - phải nghĩ đến thứ ấy đấy chứ?

      - Đàn ông chúng ta phải đều là động vật nghĩ bằng nửa thân dưới hay sao? Vì tình dục mà cũng có khả năng chứ?

      Diệp Tu Thác nữa, chống cằm, biết nghĩ gì, mất lúc sau mới quay đầu lại, cười mà như chẳng cười nhìn cậu:

      - Nếu nghĩ như vậy, cũng có thể tìm tôi giúp đỡ trước.

      - Gì cơ?

      - Muốn tôi dạy cho chút kỹ thuật ?

      - A?

      - Trình độ giường phải luyện nhiều mới giỏi được. Người đó lại chưa từng chạm vào nam giới, nhất định cảm thấy bối rối với , phải sao?

      Lâm Hàn nghĩ thấy cũng đúng. Cấu tạo sinh lý để chấp nhận nam giới cũng có hạn, đồng tính khi làm chuyện đó thể thuận lợi suôn sẻ giống như giữa nam và nữ; Diệp Tu Thác lại là chuyên gia trong chuyện này, tất cả đều do dẫn dắt cho nên trước giờ chưa từng xảy ra vấn đề gì. Nhưng Trình Hạo căn bản hề có kinh nghiệm này. Nếu bản thân cậu luyện cho thành thạo lúc ở bên Trình Hạo, chắc chắn chuyện ấy thể tiến hành được.

      Mặc dù cậu cảm thấy việc luyện kỹ thuật này để cám dỗ Trình Hạo rất nực cười, ngay cả có cơ hội hay cũng chưa biết, nhưng sau khi được Diệp Tu Thác “khen ngợi” như vậy, biết bản thân mình chỉ có ưu điểm là làm cho người ta có "cảm giác rất tuyệt", cậu liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, thầm nghĩ cách đơn giản nhất chính là thôi bỏ .

      Diệp Tu Thác kéo cậu lại, để cậu ngồi trong lòng rồi thản nhiên mơn trớn. Phút chốc Lâm Hàn cứng đờ cả người. đỉnh núi mặc dù bóng người, xung quanh chỉ ríu rít tiếng chim, nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này cậu vẫn cảm thấy lúng túng trước những hành động của người kia.

      Diệp Tu Thác thấy cậu khó xử, bèn cười cười đậy mui xe lại. Ánh sáng bên ngoài bị che khuất, trong xe tối lại nhưng người ngồi trong vẫn có thế nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

      - Cậu... muốn ở trong này sao?

      Ý đồ cùa Diệp Tu Thác quá ràng. mỉm cười, nhàng đặt môi hôn Lâm Hàn, giảng giải:

      - phải hôn thế này này...

      Lâm Hàn chỉ kịp thấy hơi căng thẳng lời thuyết giảng kia tan biến theo nụ hôn quyến luyến. thanh quyến rũ còn sót lại lọt vào tai cũng đủ làm trái tim cậu tê dại.

      Mấy lần trước đây, đầu óc Lâm Hàn đều thoáng chổc trở nên trống rỗng, cậu chỉ còn biết hết mình hưởng thụ phục vụ nhiệt tình của Diệp Tu Thác. Riêng lần này cậu phải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để nghiêm túc học hỏi cách hôn. Thỉnh thoảng cậu mở mắt ra, khuôn mặt ngây ngất, đôi mắt khép hờ của Diệp Tu Thác liền lọt vào tấm mắt khiến cậu cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên kỳ diệu.

      - Cũng có thể hơn thế này được đấy.

      Mặt Lâm Hàn đỏ đến tận mang tai, hiểu sao thể thả lỏng được. Phút chốc Diệp Tu Thác ôm trọn để Lâm Hàn lui lại, mãnh liệt hòa vào cậu. Lâm Hàn như muốn bất tỉnh dưới những cơn sóng tình liên tiếp ập đến chút nào ngơi nghỉ.

      Xung quanh thực có quá nhiều sinh vật. Chỗ này là vài chú chim đầy sức sống bay lượn tới lui, thẳng hoặc còn đậu cả mui xe. Chỗ kia cành cây là chú sóc ôm quả thông, sợ người lạ mà giương mắt đen tròn tò mò nhìn họ. Cho dù chúng chỉ là dộng vật nhưng Lâm Hàn vẫn thấy xấu hổ vì tình trạng trần trụi của hai người. Ai đó có thể thấy thứ vị khi làm chuyện đó nơi hoang dã, hòa vào thiên nhiên như thế này, nhưng Lâm Hàn . Cậu chẳng hề hứng thú mấy, thậm chí còn muốn về nhà hơn.

      - Dừng... dừng lại .

      - Hả? - Diệp Tu Thác ngẩng đầu nhìn cậu.

      - Tôi muốn về rồi...

      Diệp Tu Thác thở dài dừng lại, mỉm cười hôn lên cổ cậu, :

      - Được.

      Lâm Hàn uể oải, vùi đầu vào lòng .

      - Sao vậy? - Diệp Tu Thác xoa xoa cậu. - Cảm giác tốt sao?

      - phải.

      Chỉ là làm xong cậu lại thấy vô cùng trống rỗng.

      - Vậy nếu kỹ thuật vẫn chưa luyện thành thạo được đừng đem ra thử tùy tiện nha.

      Lâm Hàn gật đầu. Lúc nảy chẳng qua cậu mạnh miệng bừa mà thôi. Bảo cậu quyến rũ Trình Hạo? Giá như cậu có can đảm đó mọi việc chẳng tôi tệ như thế này.

      Ngồi đùi Diệp Tu Thác, được vừa dịu dàng ôm lẫy vừa vỗ về hôn, đôi lúc cậu thấy thứ hạnh phúc giả tạo này giống y như , nhưng ràng đây chỉ là mối quan hệ tình ái dùng tiền mua lấy, là thứ giả tạo nhất cậu từng thấy qua.

      ****

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.3

      Lâm Hàn đến mới phát ra Trình Hạo có nhà. Cậu chạy kịp tiến độ hai ngày bản thảo, còn nhận thêm cống việc mới, mấy ngày trôi qua rót cuộc mới thấy Trình Hạo kéo va-li quay vể.

      Người đàn ông đó vẫn cao to đẹp trai như vậy, vô cùng phong độ, làn da phơi nắng có hơi đen chút Y là vừa chạy show thời trang, còn gặp nhà thiết kế mới, tiện chơi luôn, phơi nắng bãi bién dấy cát trắng, lức vé còn mua cho Lâm Hàn rất nhiều quà. Cách chuyện tỏ ra rất vui vẻ, hớn hở, giọng điệu đầy vẻ hưởng thụ cuộc sống, hề có chút bối rối nào khuôn mặt y. Y chẳng hề nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, mà có khi y còn quên hết cả rồi cũng nên.

      Lâm Hàn đành phải giả vờ theo y, làm như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Cậu mặt vừa khen ngợi đống ảnh và đám video kỹ thuật số Trình Hạo đem về, còn chọn ra vài cái làm tư liệu, mặt vừa nhìn người đàn ông điển trai có màu da bánh mật này vừa tự an tủi bản thân rằng chẳng có gì xảy ra cũng coi như chuyện tốt, thôi chẳng có gì tiến triển còn hơn là bị Trình Hạo xa lánh.

      Lúc hẹn Diệp Tu Thác ra ngoài uống trà, cậu ké lại chuyện này. Nhận xét của Diệp Tu Thác mặc dù nhã nhặn nhưng rất vô tình:

      - ta thích .

      Lâm Hàn từ lâu quen với cú sốc này, cúi đầu im lặng ăn bánh.

      - thích cái tên Trình Hạo đó như vậy, hay chẳng qua chỉ vì muốn tìm người để thôi ?

      Lâm Hàn biết phải trả lời thẽ nào, dành cúi đầu :

      - Tôi thích ấy, cũng muốn được .

      Diệp Tu Thác cười khều khều ngón tay cậu:

      - Tôi cũng có thế cung cấp dịch vụ làm tình nhân.

      có muốn thử xem sao ?

      - Hử... - Lâm Hàn đại khái biết người có tiến dường như thích chơi mấy trò đóng vai này với MB, lưỡng lự . - Phí tính thế nào đây?

      - Nếu bao cả tháng tặng thêm nửa tháng, nửa tháng đó tích lũy ưu đãi lần sau cũng rất có lợi. Có thể là, lần sau chỉ cắn bao thêm nửa tháng nữa là có thé dành thêm nửa tháng tặng thêm. Nếu bao liền hai tháng lần tôi tặng ngay cho tháng, nếu bao lần liền bốn tháng hai thángvới tháng rưỡi, tổng cộng là ba tháng rưởi...

      Lâm Hàn tính tới tính lui cũng dnh ró dược, bắt đầu thấy hổ đó.

      - Vậy... vậy rốt cuộc là bao nhiêu tiền...

      đơn quá lâu, cậu rất muốn ném thử cảm giác được người ta như thế nào.

      Diệp Tu Ihác chuyên nghiệp như vậy, đóng vai người dương nhiên chẳng cớ gì đáng phải phần nàn. Từ khi trở thành "người ”, diễn giống y như , ăn cơm gắp thức ăn cho cậu suốt, còn bóc tôm cho cậu, thỉnh thoảng hôn lên tai cậu, di dường cũng nắm tay cậu.

      Nếu đây thực là tình tuyệt.

      Ăn xong đưa cậu vé nhà. Diệp Tu Thác giờ với tư cách lì “người ”, tự nhiên như cùng cậu lên lầu, quang minh chính đại bước vào cửa, vô cùng bình tĩnh chào hỏi trước cái nhìn chằm chằm của Trình Hạo, sau đó ngồi xuống uống trà do Lâm Hàn rót.

      Mãi đến khi Diệp Tu Thác đòi hôn chúc ngủ ngon, lịch tạm biệt rời xong, Trình Hạo với vẻ mặt xám ngất mới lên tiếng, câu đầu tiên trong tốỉ hôm nay là:

      - Hai người như thế là làm gì vậy?

      Lâm Hàn thấy y hằm hằm cũng hơi sợ, gom hết can đảm :

      - Tôi hẹn hò với cậu ta.

      Khuôn mặt của Trình Hạo giống như vẻ “cậu điên rồi hả”:

      - Có nhầm đấy? ta là trai bao! Cậu qua lại vói tên trai bao? Đầu cậu hỏng rổỉ hử?

      - Con người cậu ta rất tổt...

      - Tốt cái đàu cậu ấy! - Trình Hạo trợn mắt lên nhìn cậu. - Bọn trai bao có thể thích cậu vì điếm gì chứ? phải là vì muốn lừa tiền sao? Cậu cẩn thận có ngày bị lừa mua bán nội tạng đấy.

      - Nhưng cậu ta từ trước tới giờ chưa từng đòi tôi mua quà, cũng đòi tiền tôi...

      - Chính vì thế nên mới càng khả nghi. Cậu cho rằng đòi này có bữa trưa miễn phí phải trả tiền sao?

      Lâm Hàn thầm nghĩ mình mới là kẻ ăn trả tiền, còn Diệp Tu Thác là người trả tiền. Trình Hạo thấy cậu lên tiếng, trán nổi đầy gân giật giật:

      - Hẹn hò với bọn trai bao chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu, cậu đừng mù quáng chịu tỉnh ngộ thế.

      - Cậu đối với Trình Hạo mới chính là mù quáng chịu tỉnh ngộ đấy.

      - Rốt cuộc cái tên trai bao đó có gì hay ho, sao cậu lại thích như vậy?

      Ánh mắt y tiến sát lại gần truy hỏi, Lâm Hàn gượng gạo dịch người khỏi sô pha.

      - ta háp dẫn hơn tôi hả? Đẹp trai hơn tôi hay là có vóc dáng đẹp hơn tôi?

      Lâm Hàn bổi rối lên tiếng. Trình Hạo thích cậu, cũng phải là gay, có so sánh cũng chẳng có nghĩa lý gì.

      - ta có hiểu cậu như tôi ?

      - …

      - Chẳng lẽ kỹ thuật khiến người ta vui vẻ của siêu hơn tôi?

      - …

      người chưa bao giở được y chăm sóc như cậu lồng biết phải lấy cái gì ra so sánh.

      - Hay là kỹ thuật giường của ta lợỉ hại ơn tôi?

      Lâm Hàn thoáng đỏ mặt, lẩm bẩm tiếng trong cổ họng, rồi lại dịch xa chút. Việc này căn bản thể nào so sánh được, cậu chưa từng thử làm huyện dó với y.

      - Tôi... tôi muốn ngủ rồi.

      - Ngủ cái gi mà ngủ! Cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy!

      Trình Hạo nổi cáu đá chiếc ghế cái, túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu lên ép vào tường, vặn tay cậu quặp ra sau lưng. Lâm Hàn nhất thời đau tới mức phải kêu lên.

      - bỏ, bỏ tay ra...

      Trình Hạo vóc dáng cao to, lấy tư thế này đè cậu, khiến cậu vẹo cả người mà thể nhúc nhích được.

      Chỉ cắn Trình Hạo hơi dùng sức chút khiến cậu rên hừ hừ vì đau rồi.

      - Tôi tốt hơn cái tên trai bao đó nhiều, cậu hiểu ?

      Lâm Hàn cảm thấy cái hiểu thắng cần thiết này có phần hơi ấu trĩ, nhưng cánh tay bị y vặn ra sau quả thực rất đau, dám nhiều lời, cậu dành phải chịu đầu hàng:

      - Tôi hiểu, tôi hiểu..

      Trình Hạo thả tay Lâm Hàn ra, nhưng đột ngột hôn lên cổ cậu. Ngay lúc bất thần cảm nhận được hôn ấy, toàn bộ cơ thể cậu như có luồn điện chạy qua, sống lưng nhất thời tê dại. Cậu giống như bị trúng tà, nhất thời thể nào nhúc nhích, chỉ biết cứng đờ đứng đó mặc cho người phía sau thô bạo ôm lấy, cấn lên cổ.

      Mặc dù có cảm giác đặc biệt vói nam giới nhưng Trình Hạo vẫn biết nên làm thế nào. Chuyện này cũng có gì đáng ngạc nhiên. Trong giới người mẫu những chuyện thế này phải hiếm, thêm nữa trong số bạn bè y quen biết lại có nhiều người là song tính.

      Trong mắt Trình Hạo, Lâm Hàn cũng đến nỗi nào. Tuy cậu còn lâu mới đạt đến chuẩn đẹp trai nhưng mặt mũi thanh tú, tính tình nhã nhặn, bề ngoài cũng gọn gàng sạch , cộng thêm cách đối nhàn xử thế thà. Có người như thế thầm y, ra sức nịnh nọt chiểu chuộng y, Trình Hạo những khố chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ.

      Lâm Hàn ngốc nghếch, lượn lờ qua lại trước mặt y cú như chú chó trung thành vẩy đuôi tít mù. Đôi lúc y thấy cậu rất dễ thương, lòng cũng muốn nếm thử mùi vị ôm cậu trong tay ỉắn.

      Thế nhưng Lâm Hàn khác với đám bạn tình bình thường của Trình Hạo nên chuyện trăng hoa với cậu thể nào suôn sẻ. Trình Hạo có nguyên tắc của mình khi chơi bời, đối với đấm bạn tìm vui chẳng khác gì bèo nưởc, dễ hợp dễ tan. Trước Lâm hàn vừa nhát gan vừa bảo thủ lại là bạn y bao nhiêu nãm qua, chiếm dược cậu chắc chắn y phải chịu ưách nhiệm.

      Y cố gắng giữ đầu óc tinh táo, kiểm soát bản thân, ai ngờ cái tên ít nối này lại ra ngoài tìm người, sau đó hết lần này đến lần khác dây dưa với tên MB dó, thậm chí còn tiến đến hẹn hò vói . Chuyện này thực làm y còn nhìn cậu như xưa nữa.

      Đến giờ bất luận có phải chịu trách nhiệm hay , y thể nào ấn binh bất dộng dược nữa. Trước khi tên ngốc này bị ngưòi khấc ăn mất hoàn toàn, y phải tìm cách cướp lại mới được.

      - Muốn tìm người khác chi bằng tìm tôi đây này cậu hiểu hả? Hả?!

      Lâm Hàn run rẩy, bắt đầu chống cự dưới tay Trình Hạo. Trình Hạo mạnh bạo dùng sức, còn nương tay với Lâm Hàn nữa.

      - Cậu rất muốn tôi đối xử với cậu thế này phải ?

      Mặc cho Lâm Hàn kêu đau hay chống cự thé nào, Trình Hạo vẫn buông tha. Y hoàn toàn ngăn mọi hành dộng phản kháng của cậu. Sau hồi cố gắng thoát khỏi người kia nhưng thành, Lâm Hàn tái mét mặt mày, dành cổ thả lỏng người chịu dựng, nhưng rốt cuộc cậu thể chịu nổi, đến mức phải rơi nước mắt.

      Thế nhưng Lâm Hàn vẫn thấy lòng ngập tràn vui sướng. Chuyện này chỉ có thể xảy ra trong mộng mà thôi. Cho đù có đau đớn như muốn chết sống lại, vả chẳng những gì trải qua cũng hé gióng với những gỉ cậu từng tưởng tượng, nhưng cảm giác giấc mơ của minh biến thành thực thực rất hạnh phúc.

      Huống hồ hôm sau Trình Hạo cũng máy cấu mang ý phủi trách nhiệm như “tôi xin lỗi*. Y còn châm sốc cậu hết mực, thậm chí chịu khó vào bếp nấu vài món cho cậu ăn, đối xử với cậu rất dịu dàng- Lâm Hàn uống thuốc xong, nằm nghi mất ngày. Đến khi cậu có thể xuống giường lập tức tập tễnh tìm Diệp Tu Thác, trong lòng ngớt hớn hở mừng vui.

      Từ trước đến giờ, môi lân Lâm Hàn tìm Diệp Tu Thác ctéu than vãn kể lể những chuyện xui xẻo. Cậu cảm thấy mình lúc nào cũng mang đến cho vẻ chán chường. Bây giờ cậu có chuyện vui, người đầu tiên cậu muốn chia sẻ chính là hán.

      Tôi hôm nay Diệp Tu Thác lại có mặt ở quán bar. Lúc Lâm Hàn tới, cười hả hê ngồi đợi trong đó, còn chuẩn bị cả rượu tính tỉền nữa.

      - Tu Thác, tôi muốn với cậu chuyện này. - Lâm Hàn uống được vài ly, rượu vào có thêm can đảm, cực kỳ hưng phấn.

      Lâm Hàn muốn mở miệng nhưng lại xấu hổ, gãi đâu :

      - Um ... Trình Hạo làm chuyện đó với tôi rói.

      Diệp Tu Thác nuổt kịp ngụm rượu trong miệng, liền phun ra ngoài. Lâm Hàn thấy phản ứng như vậy lại càng ngượng, cuỗng quýt lấy giấy ăn lau cho .

      - Vậy... cậu ngạc nhiên cũng có gì là lạ, thực ra tôi cũng vậy, đến bây giờ vẫn dám tin...

      Diệp Tu Thác bị sặc rượu, cò phấn hơi bối rối h

      - Vậy ư, sao mà làm dược thế?

      - Tôi cũng khống biết, có thể là phải cảm ơn cậu dấy, nếu phải cậu cùng tôi chơi trò bắt chước dang nhau, khích ấy, tôi đoán đến bày giờ ấy cũng chẳng động vào tôi đâu.

      Diệp Tu Thác dáp lại ngay, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, vẻ như lơ đãng, lúc sau mới cười cười nhìn cậu:

      - Chúc mừng nha.

      Lâm Hàn cười ngây ra cỏ vẻ rất hanh phúc lúc, rôi lại thấy hơi có lỗi:

      - Xin lỗi cậu, cậu rất tốt, nhưng có lẽ tôi muốn chính thức hẹn hò với Trình Hạo, sau này thể nào làm khách của cậu được.

      Lúc còn độc thằn làm gì cũng được, khi có dấu hiệu muốn bắt đầu hẹn hò, vượt quá giới hạn về mặt thể xác là thể tha thứ được. Đối với người , chuyện chung thủy là điểu rất cần thiết.

      - Ừ. - Diệp Tu Thác mỉm cười. - Tôi hiểu, tôi trả lại tiền cho .

      Lâm Hàn vội xua tay.

      - Việc đó cần, có thể chuyển sang mua thời gian chuyện ?

      Diệp Tu Thác cười lắc đầu.

      - Từ trước tới giờ tôi làm ăn kiểu lỗ vốn thế.

      Lâm hàn có phần hơi cuống:

      - À, nếu muốn tiếp khách kiểu đó, chúng ta có thể làm bạn được ?

      Diệp Tu Thác mỉm cười cầm cốc rượu:

      - Chúng ta là loại bạn bè gì chứ?

      Lâm Hàn ngây ra như phỗng, nhất thời biết gì?

      - Chẳng qua chỉ là khách của tôi mà thôi.

      Ngay cả lúc những lời này, vẻ mặt dịu dàng Diệp Tu Thác cũng giống y hệt lúc bình thường quan tâm chăm sóc cậu.

      - Được rồi, tôi phải làm việc, nếu thể tiếp tục giao dịch, thứ lỗi tôi thể tiếp .

      Lâm Hàn trợn tròn mắt nhìn đứng lên, cười rất lịch sau đó khỏi. Cậu lại ngại muốn gọi , cảm giác xấu hổ khiến mặt cậu nóng bừng bừng. Mua bán thành tình nghĩa cũng tạm biệt, mặc đù có phần quá thực tế, nhưng chung quy cũng là lẽ thường tình của con người.

      Làm bạn cái gì chứ, là do cậu tự mình đa tình thôi.

      Thực ra nghĩ nghĩ lại cũng hiểu, người như Diệp Tu Thác, e ràng chưa từng tiếp loại khách keo kiệt như cậu. Mức phí phục vụ dành cho cậu dã chẳng có chút lời lãi gì, làm sao còn lãng phí thời gian chơi trò Tàm bạn bè” với cậu. Có điều, mặc dù biết suy nghĩ muốn làm bạn với Diệp Tu Thác chỉ là suy nghĩ chủ quan của riêng minh, nhưng cậu vấn đau lòng vô cùng.

      Cậu thích Diệp Tu Thác.

      Ngồi cạnh khiến người ta cảm thấy an toàn. Đáng tiếc dịu dàng và bao dung đó có tiền mua dược. Cậu nghĩ đến chuyện sau này được nhìn thấy Diệp Tu Thác nữa thấy cảm giác hạnh phúc ban đầu cũng bị giảm xuống, lồng ngực và sống mũi đều cay cay, làm thế nào cũng vui nổi.

      Nhưng cho dù thế nào Trình Hạo cũng chấp nhận cậu, đây là dịp may cực kỳ lớn. Cậu nên biết thế nào là đủ, làm người thể quá tham lam.

      --------------------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4

      4.1

      Bước đột phá vừa mới có được trong mối quan hệ với Trình Hạo đới với Lâm Hàn mà chính là giống như kết hôn vậy, tiếp đó đương nhiên là tâm trạng như trong tuần trăng mật. Nhưng Trình hạo công tác liên miên. Cậu còn chưa kịp quan tâm chăm sóc nhiều ngày hôm sau Trình hạo xách hành lý tiếp tục chụp ảnh ngoại cảnh, nghe phải tầm ba ngày nữa y mới có thể về được. Lâm Hàn vừa vẽ truyện tranh vừa bấm đốt ngón tay, đếm đến ngày thứ ba vẫn chưa thấy bóng dáng của Trình hạo đâu.

      Trình Hạo từ trước đến giờ đều cần cậu ra đón ở sân bay. Bọn họ sau khi kết thúc công việc thường có nơi chốn và cách thức để giải trí, có người ngoài quen biết làm phiền tránh khỏi việc mất hứng. Mãi chẳng thấy Trình hạo về, Lâm Hàn biết chắc chắn y lại ăn mừng cùng với đồng nghiệp và nhân viên trong chuyến ở bên ngoài rồi, chắc qua đêm muộn chút hoặc hôm sau mới về nhà.

      Giờ đây hai người có quan hệ, lại còn sống chung, Lâm Hàn mỏi mắt chờ đợi giống như vợ , trong lòng sốt ruột chỉ muốn có thể sớm gặp được y, cảm giác muốn mặt dày chạy tới, ở lại lúc thôi cũng được.

      Gọi điện thoại cho Trình Hạo, biết y chuyện với ai mà tín hiệu cứ báo đường dây bận suốt, cậu đành phải chuyển sang hỏi vị nhiếp gia quen biết cùng bọn họ. Biết được địa chỉ quán bar, cậu liền vội vàng nhanh chóng sửa sang bản thân cho gọn gàng, mặc bộ quần áo thích nhất, rồi sấp sấp ngửa ngửa xe taxi đến đó.

      Đám người bọn họ rất dễ gây chú ý, người nào người nấy trông vẻ bề ngoài vô cùng nổi bật, dáng người cao ráo đẹp đẽ. Lâm Hàn vào quán bar, mặc dù nhất thời bị ánh đèn lập lòe xanh xanh đỏ đỏ ở đó làm hoa mắt, nhưng vẫn dễ dàng tìm được mấy người kia.

      Nhưng thấy bóng dáng của Trình Hạo đâu.

      Lâm Hàn biết phải chuyện thế nào với những khuôn mặt vừa lạ vừa quen trong giới thời trang này, sau khi chào hỏi mấy câu liền cầm ly rượu ngồi xuống, thấp thỏm hỏi nhiếp ảnh gia Jimmy:

      - Trình hạo đâu rồi?

      - Cậu ta ở bên kia với Cathy kìa. Cậu tìm được cậu ta bảo bọn họ mau mau qua đây nha, rượu phạt uống, còn trốn ở đấy thân mật chẳng đâu vào đâu.

      Lâm Hàn “ờ” tiếng.

      Nam thanh nữ tú làm cái nghề người mẫu này rất nhiều, mọi người đều theo tác phong của phương Tây, cực kỳ phòng khoáng, trêu đùa vui vẻ, ôm hôn là lễ nghi, độc thân mà ở cùng nhau cũng chẳng có gì to tát cả. Cậu quá để ý hẹp hòi mấy chuyện đó, bở vì nghe người ta trong tình để đối phương cảm thấy gò bó thở nổi quan hệ sớm chết yểu thôi.

      Lâm Hàn theo hướng chỉ của Jimmy, từ tốn chen về phía đó. đến phía cuối, thấy trước mặt là tấm biển phòng nghỉ bí mật, cậu nhìn quanh hai bên cũng thấy bóng dáng của Trình Hạo đâu.

      Cậu cố gắng quan sát xung quanh đột nhiên cửa phòng nghỉ mở ra, xinh đẹp trông vừa cao vừa thời trang mặc váy hở vai ra, tay vuốt chiếc váy.

      Lâm Hàn biết ta làm gì trong đó. khí trong quán bar như thế này, người ta tránh khỏi muốn làm những chuyện nên làm nơi công cộng. Nhất thời cậu hơi bối rối, gượng gạo tránh sang bên nhường đường muốn để ta trước. Người đàn ông ra khỏi cửa phòng sau ta có vóc dáng cao to, khi ngẩng mặt lên lại chính là Trần Hạo.

      Lâm Hàn mở trừng mắt cố nhìn kỹ, sợ mình nhận lầm người.

      Cậu cảm thấy dám tin, nhưng Trình Hạo ràng đứng cách chỗ cậu có vài bước chân, tất thản nhiên chỉnh lại áo khoác, khuôn mặt y là biểu cảm vừa thư thái vừa thỏa mãn sau khi làm xong chuyện ấy mà Lâm Hàn cực kỳ quen thuộc.

      Trong nháy mắt Lâm Hàn lạnh hết cả người, lưng đóng băng, cứng đờ thể nhúc nhích được. Khi ánh mắt của Trình Hạo lướt đến cậu, y cũng sững sờ.

      - Lâm Hàn?

      Nhìn thấy Lâm Hàn dứng đực ra ở đó, vẻ mặt của y cũng tỏ ra bối rối, bèn tới tóm lấy vai chàng trai để che giấu, ho cái, :

      - Sao cậu lại tới đây?

      Trong đầu Lâm Hàn lúc này quay mòng mòng, thậm chí cậu cũng quên mất mình nên gì, chỉ nhìn chằm chằm Trình Hạo, ấp úng lẩm bẩm mấy tiếng trong cổ họng, còn kịp kiềm chế nước mắt rơi lã chã rồi.

      Trình Hạo sợ cậu ở đây làm ầm lên trông rất khó coi, bèn vội vàng khoác vai cậu chen qua đám đông, dẫn ra cửa, tìm góc khuất nào đó có ai nhìn thấy để đứng. Lâm Hàn bị kéo như vậy trông giống như con chuột trốn tránh đứng trong bóng tối. Lồng ngực cậu như bị ai đó đè, thở cũng thấy khó, mắt bắt đầu trở nên mờ mịt. Cậu muốn cho Trình Hạo vài quả đấm, hoặc tát cho y cái cũng được, nhưng bây giờ cảm giác mãnh liệt đó phải là tức giận, cậu cảm thấy vừa hoang mang biết làm thế nào lại vừa sợ hãi.

      - Ài, đừng khóc nữa. - Trình Hạo lau qua loa vài cái lên mặt cậu, tóm lấy cánh tay cậu. - Cậu nghe tôi này.

      Hai bả vai run run, cậu im lặng, chăm chú nghe .

      - Tôi biết cậu giận, nhưng… - Trình Hạo có phần cảm thấy khó mà lên tiếng được, đành lấy thuốc lá ra châm điếu.

      Trước đây Lâm Hàn rất thích động tác này của y, cảm giác vừa đẹp trai vừa bí , bây giờ nhìn khuôn mặt y sau làn khói thuốc, cậu lại thấy xa cách và mơ hồ.

      - Nhưng mà, có phải cậu hiểu lầm đấy? Những gì cậu nghĩ dường như có chút giống những gì tôi nghĩ. - Trình Hạo nhìn cậu. - Chúng ta lên giường với nhau, nhưng việc đó chẳng lên điều gì cả.

      Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến khuôn mặt mình lúc này lem nhem đầy nước mắt nước mũi, đôi mắt đỏ hoe sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn .

      - phải vì thích tôi mới làm chuyện ấy sao?

      - tôi thích cậu. – Trình Hạo có phần hơi khó chịu. – Nhưng tôi còn thích rất nhiều người, người thích tôi cũng rất nhiều. Tôi thể chỉ hẹn hò với mỗi mình cậu được.

      - …

      - Làm tình tượng trưng cho cái gì cả, phải cậu cũng cảm thấy như vậy hay sao? Cái tên mà cậu bao đó chưa với cậu như vậy sao?

      Lâm Hàn lúc này hai mắt sưng húp, lắc đầu.

      - thế này , chuyện lên giường với nhau căn bản chính là làm cho người ta thoải mái thư giãn. Vì muốn sung sướng nên mọi người mới làm, nếu trở thành trói buộc việc đó phải trở nên vô nghĩa sao?

      Cậu có nghĩ thế nào cũng hiểu được, đứng bất động ở đó, nghẹn ngào mãi lúc mới lên tiếng, giọng đầy run rẩy:

      - Vậy… vậy giữa tôi với được coi là gì?

      Trình Hạo im lặng lúc.

      - Chúng ta vẫn là bạn của nhau.

      Lâm Hàn nước mắt rưng rưng, đứng đó thể động đậy được, cũng nổi lời nào. Bây giờ cậu mới biết ra bản thân mình quá huyễn hoặc, đời này làm gì có chuyện đơn giản như thế, phải cứ làm tình hai người ở bên nhau. ràng Trình hạo chưa từng hứa hẹn gì với cậu cả, vậy mà cậu lại tự mình đa tình đến mức kinh khủng như vậy.

      Trái tim đau như ai đâm từng nhát , nhưng ngay cả tư cách để chửi Trình Hạo quá giới hạn cũng chẳng có, bởi vì bản thân cậu chẳng là gì cả. Khuôn mặt dần dần vừa nóng vừa rát vì nước mắt, cậu nhục nhã đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên, lại ngại đứng đó, nên đành cúi đầu quay người bỏ .

      Cậu muốn về nhà, cũng biết nên đâu bây giờ. Vừa vừa thút thít khóc, bản thân cảm thấy xấu hổ nhưng chẳng dám với ai.

      Ở nhờ phòng làm việc của bạn vài ngày, ngại muốn làm phiền bạn thêm nữa lại ra ngoài ở khách sạn vài ngày, tiền cũng sắp tiêu hết rồi, nhưng thực cậu muốn về nhà chút nào.

      Tạm thời cậu cũng dự định gì khác, giống như kẻ lang thang khắp nơi, chỗ biên tập viên đành chỉ còn cách để tạp chí bị bỏ trống mất chuyên mục, cậu nghĩ được nhiều như vậy. Trong túi giờ sót lại ít tiền lẻ, trước khi trong người còn xu nào cậu lại tiếp tục ra ngoài loanh quanh, bởi vì trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

      Cậu cũng dám đến tìm Diệp Tu Thác. Người ta hoan nghênh vị khách thể trả tiền.

      Bây giờ cậu đúng là chỉ có thân mình, chẳng có người nào khác để có thể dựa dẫm. có tiền thuê khách sạn nữa cậu ngồi băng ghế ở công viên, còn mấy đồng tiền lẻ mua bắp ngô luộc để gặm.

      Nhớ tới ngày đầu tiên quen Trình Hạo, nhớ đến những chuyện nhập nhằng giữa hai người từng có, những chuyện vụn vặt thường ngày như cơm áo gạo tiền, lúc hai người trêu đùa thân thiết, cẩn thận kéo tay… Lần đầu tiên cậu ngồi phía sau chiếc xe đạp leo núi của Trình hạo, cẩn thận đưa tay ra ôm chặt lấy lưng của người đó, cảm giác hạnh phúc như sắp ngất.

      Trình Hạo chính là giấc mơ của cậu, trước khi vượt qua giới hạn đó, tất cả những ký ức nhoi ấy đều có thể ra đẹp đẽ như vậy. Rốt cuộc giữa hai người cũng có quan hệ thể xác, cậu còn cho rằng đó là bước đầu tiên để giấc mơ trở thành thực, thực ra là sụp đổ. Lâm Hàn vừa nghĩ vừa cúi đầu lau nước mắt, chậm chạp ăn bắp ngô già.

      - Cậu vẫn tiếp tục với vị « khách » của cậu chứ ?

      Bị người bạn thân hỏi như vậy, Diệp Tu Thác chỉ cười cười :

      - kết thúc « làm ăn » từ lâu rồi.

      có mối quan hệ thể đơn thuần như thể với Lâm Hàn đến tận bây giờ, kỳ thực là chuyện bất ngờ.

      Lúc mới bắt đầu bản thân chỉ thấy chàng ngốc nghếch đó rất thú vị. lâm Hàn trông cũng rất được, mặc dù trong giới bọn họ mỹ nhân đầy rẫy, kiểu khuôn mặt như cậu chỉ là bình thường, nhưng dù sao cũng đạt tiêu chuẩn tình đêm, đúng loại vừa mắt . Tự nhiên mất tiền nhặt được người để qua đêm, nếm thử mùi vị cũng chẳng có gì tốt.

      Lâm Hàn có nhiều kinh nghiệm ân ái, ngốc nghếch, dễ bị người khác chi phối, bị vần qua vần lại, lật bên này quay bên kia cũng chỉ biết thở hổn hển, vậy còn ngoan ngoãn phối hợp, ngốc đến độ trung thành.

      Sau đó thấy cậu khóc vì gã đàn ông khác đến mù quáng, lại cảm thấy đáng thương, mềm lòng dỗ dành an ủi cậu lúc, ngờ bản thân lại đóng vai nhập tâm quá, còn thực tỏ ra vô cùng dịu dàng.

      Ngày hôm sau tỉnh dậy phát ra chàng trai đó rồi, đầu giường còn để lại khoản “tiền vất vả” cho . Cầm tiền trong tay, cảm thấy có phần chấn động. Vốn dĩ chỉ là tình đêm mà thôi, nào ngờ được vài ngày trôi qua, chàng trai đó lại nhớ mãi quên tiếp tục đến quán bar “gọi” . Ngớ ngẩn ở chỗ, Diệp Tu Thác cũng chẳng ghét việc cậu làm phiền, trái lại còn có thể lợi dụng ngốc nghếch của cậu, dương dương tự đắc vui vẻ được lợi.

      Những người bên cạnh Diệp Tu Thác đều thuộc dạng khôn khéo, suốt ngày tranh giành đấu đá. cảm thấy quá mệt mỏi, nên khi có người hơi ngốc chút để chơi cùng lại thấy rất đáng . Giống như đùa với con chó, bạn cầm khúc xương nhử nhử, nó liền vẫy đuôi, chạy hồng hộc đuổi theo bạn.

      mặt hứng thú chơi đùa Lâm Hàn, mặt tiện thể an ủi vỗ về chàng ngốc này. Bỏ ra vài cử chỉ dịu dàng giả tạo đúng là sở trường của , căn bản chẳng tốn chút sức lực nào.

      Về tình trường Lâm Hàn thực quá ngốc, ít nhiều gì cũng nên dạy cho cậu chút để cậu có ít tiến bộ. Nhưng mà dạy dạy lại, dần dần lại cảm thấy hơi khó chịu. Người này quả thực giống như cún con, hoặc con chó trung thành, dễ lừa dễ phỉnh, chỉ cần ôm nó, cho nó ăn, nó ngoan ngoãn cảm ơn, chơi với bạn, dụi dụi khiến cho bạn thoải mái, nhưng nó vẫn chỉ nhớ đến người chủ ban đầu.

      Diệp Tu Thác chịu được, nghĩ nếu người nó khăng khăng mực nhất quyết đó đổi lại là mình thế nào. Bắt nạt được rồi có cảm giác muốn độc chiếm, mình ra tay bắt nạt là đủ rồi, người khác tốt nhất đừng nghĩ đến. Nhưng những chuyện này lại thể để cho Lâm Hàn biết. Cậu ràng là mê đắm dịu dàng và “phục vụ” chuyên nghiệp của , nếu để cho cậu biết được suy nghĩ của mình, e rằng sợ mà chạy mất.

      Diệp Tu Thác từ trước đến nay chưa từng để tâm đến chuyện Trình Hạo.

      nhận thấy cái tên Trình hạo này chẳng đáng tin chút nào. Gã đàn ông đó có thể có tình cảm mức bạn bè với Lâm Hàn, nhưng có lẽ cũng chỉ giống như mà thôi, muốn nuôi con chó ngốc nghếch ở bên mình, muốn chia sẻ với người khác. Có thể thấy gã đó thể hy sinh những niềm vui có vì Lâm Hàn được.

      Nào ngờ vậy mà Lâm Hàn lại chó ngáp phải ruồi, thực có bước phát triển mang tính đột phá với gã đó. tự tôn của bị cú sốc quá lớn, đột nhiên trong phút chốc hoàn toàn mất hết hứng thú với cái trò chơi “đóng giả” này. muốn dính dáng gì đến Lâm Hàn nữa, chuyện đến đây là chấm hết. lãng phí quá nhiều thời gian để chơi cái trò vô vị chán ngắt này rồi.

      Buổi tối Diệp Tu Thác lái xe ra ngoài, lúc sắp qua ngã tư đường gặp đèn đỏ, dừng ngay ở vạch nhìn cột đèn giao thông, chờ vài người bộ lác đác băng qua vạch sơn trắng.

      Gần như tình cờ hạ mắt, đúng lúc bắt gặp chàng trai đó chầm chậm qua trước kính xe của khoảng xa lắm.

      Đột nhiên trong lòng Diệp Tu Thác nhói lên cái, hiểu tại sao chẳng kiềm chế được lại nhướng mày nhìn cậu, qua ánh đèn đường thấy cậu thoáng cái qua rồi, hai mắt đỏ hoe, người ngợm trông lôi thôi nhếch nhác, dù có nhìn thế nào cũng giống người có cuộc sống như ý.

      Đèn giao thông chuyển sang xanh, Diệp Tu Thác tiếp tục lái xe về phía trước đoạn. Mặc dù luôn miệng nguyền rủa bản thân nhàm chán, nhưng cuối cùng cũng vẫn quay xe lại.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.2

      Lâm Hàn ăn xong hạt ngô cuối cùng, sụt sịt mũi, nghĩ xem nếu tối nay về nhà biết còn có lựa chọn nào khác , đột nhiên lại nghe thấy giọng quen thuộc ở sau lưng.

      - làm gì ở đây vậy ?

      Lâm Hàn quay đầu, nhìn thấy người đứng phía sau có hơi sửng sốt, vội vàng quay lau qua mặt vài cái rồi mới dám đối diện với Diệp Tu Thác.

      - Chào… chào cậu. – Thấy Diệp Tu Thác tiến lại gần, nhất thời cậu biết nên gì để che giấu cho ổn, bèn lấy tay dụi mũi. – Cậu cũng dạo à ?

      Diệp Tu Thác mỉm cười, biết phải làm sao.

      - Tôi thấy có người giông giống nên quay lại. Muộn thế này rồi về nhà sao ?

      - Ừm. – Lâm Hàn gãi đầu. - Ở đây… khí rất trong lành.

      Diệp Tu Thác sải bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người ngồi sánh vai băng ghế dài, im lặng ai lên tiếng, mỗi người đều có tâm của riêng mình. Lâm Hàn cố gắng kiềm chế để mất kiểm soát, nhưng hai mắt cậu mờ nhòe rồi, đành phải liên tục sụt sịt mũi để cứu chữa tình hình.

      - Sao vậy, lạnh à ?

      Lâm Hàn đành gật đầu. Diệp Tu Thác cởi áo khoác, ra hiệu muốn chia sẻ cái áo với cậu, nhưng dừng lại chút rồi cuối cùng cởi hẳn nó ra khoác lên người cậu.

      Lâm Hàn cảm ơn, cúi đầu xuống để che giấu, tránh cho Diệp Tu Thác nhìn thấy mình, người đàn ông lại yếu đuối nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt. Nhưng Diệp Tu Thác là người rất nhạy bén, quay sang nhìn cậu :

      - sao vậy ?

      Lâm Hàn cố gắng nhưng thành công, giót nước mắt to đùng rơi “bộp” lên đùi, sau đó liên tiếp mấy giọt lã chã rơi xuống.

      Diệp Tu Thác nhìn cậu.

      - Đừng miễn cưỡng như thế, nếu muốn khóc cứ khóc . Tôi cười đâu.

      Lầm Hàn thút thít, dần dần càng lúc càng chịu được nữa, nước mắt lách tách rơi xuống, còn xấu hổ bật ra tiếng. Diệp Tu Thác cười khổ :

      - Có chuyện gì buồn thế sao ?

      Đợi cậu dần dần bình tĩnh lại, lấy tay áo lau lau lại đôi mắt, đưa tay ra vỗ lên bờ vai run run của cậu.

      - Muộn thế này rồi, mình ở bên ngoài an toàn đâu, về nhà sớm , để tôi đưa về.

      - Tôi… tôi về nhà.

      Diệp Tu Thác nhíu mày nhìn cậu.

      - Sao thế ?

      Lâm Hàn muốn giải thích, nhưng lại thấy chẳng còn mặt mũi nào mà kể chuyện này ra nữa.

      Có thể gặp lại Diệp Tu Thác cậu rất vui mừng, cực kỳ muốn chuyện với Diệp Tu Thác, muốn nghe những lời an ủi dịu dàng của , nhưng nghĩ nghĩ lại cuối cùng vẫn dám mở miệng vì sợ Diệp Tu Thác chê cười. Hơn nữa sau lần đó, cậu cũng ngại mặt dày bám lấy Diệp Tu Thác. trả tiền, hai người chỉ là hai kẻ xa lạ, ngay cả chỉ là quen biết thông thường cũng khó mà được. Cậu đành phải trở nên khách sáo vài câu xã giao với Diệp Tu Thác. Than vãn kể khổ hay việc gì chăng nữa, phải là khách của thể làm được.

      Trước cái nhìn chằm chằm của , Lâm Hàn dối cũng cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

      - Tôi… tôi quên mang chìa khóa.

      - Trình Hạo có nhà sao ?

      - Ừ…

      - Vậy làm thế nào bây giờ, có muốn đến quán bar ?

      Lâm Hàn lắc đầu.

      - Tôi đủ tiền.

      Diệp Tu Thác dừng lại chút.

      - Chuyện này thành vấn đề, tôi có thể trả trước cho .

      Lâm Hàn vội xua tay.

      - cần đâu.

      Diệp Tu Thác nhìn cậu lúc.

      - Nếu ngại đến nhà tôi . Tôi lấy tiền của đâu, có phòng cho khách, đêm cũng thoải mái.

      Lâm Hàn lo có chỗ để , thấy hào phóng như vậy, lại nghe có phòng cho khách hơn nữa còn miễn phí, vội vàng ngoan ngoãn theo .

      Lần đầu tiên đến chỗ Diệp Tu Thác, mặc dù hai mắt Lâm Hàn sưng húp, nhưng đến khi bật đèn lên, cậu vừa bước vào trong cũng thể khen câu.

      - Nhà đẹp .

      Qua cách bài trí có thể thấy được ý đồ và sở thích của chủ nhân ngôi nhà, sạch nhã nhặn, gu thời trang cũng nhàng quá nặng nề, quả thực rất giống nơi Diệp Tu Thác ở.

      - có mệt , tắm trước . – Diệp Tu Thác rót hai ly rượu. – Tắm xong uống thêm chút rượu, dễ ngủ lắm.

      Lâm Hàn tắm xong mặc áo choàng tắm cỡ số 1, thắt chặt dây, dép ra khỏi phòng tắm. Diệp Tu Thác giống mấy người chủ nhà thường hay đắc ý khoe khoang thiết kế ngôi nhà của mình, trái lại hạ thấp ánh sáng ở phòng khách, kéo rèm lên.

      Ánh trăng thấp thoáng tức đổ vào căn phòng qua khung cửa sổ cực lớn kéo dài tới tận chân tường, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, lồng ngực khoogn còn cảm giác bị đè nặng như trước nữa.

      - Đến đây ngồi , có thể nhìn thấy phong cảnh phía dưới, bên đó là biển, khí rất tuyệt tâm trạng đỡ hơn chút đấy.

      Lâm Hàn uống xong khoảng nửa ly rượu vang, vội vàng nhìn cảnh biển. Quả nhiên cảm giác đâu buồn tích tụ trong lồng ngực dịu rất nhiều. Nếu thể nào ở chung nhà với Trình Hạo được nữa, có lẽ cậu nên dọn đến nơi khác, nhất là nơi có thể tầm nhìn bao la thế này, có thể khiến tâm trạng trở nên thư thái, bản thân cũng dễ chịu hơn chút.

      - Ừm, cậu thuê chỗ này bao nhiêu tiền vậy ? – biết có thể chịu được mứa giá đó .

      - Hả ? phải thuê, đây là nhà của tôi.

      Lâm Hàn ngạc nhiên, lại nhìn đầy thông cảm. Cậu dám tưởng tượng công việc tiêu hao “tinh lực” nhiều đến thế nào.

      - Chắc hẳn cậu rất vất vả.

      Diệp Tu Thác mỉm cười :

      - Cũng tàm tạm. Công việc thỉnh thoảng có lúc hơi mệt, bận đến mức mấy ngày liền được ngủ.

      - … - Lâm Hàn chỉ tưởng tượng thôi có vài phần kính nể ngưỡng mộ.

      - Uống thêm ly ? – Diệp Tu Thác cầm chai rượu trong tay ra hiệu. – Hay muốn uống cái gì khác ?

      Lâm Hàn rất ngại xin người khác đồ ăn, nhưng quả thực cần điều trị họng.

      - Tôi có thể uống thêm chút rượu ? Có bia tốt.

      Diệp Tu Thác là người rất hào phóng, để mặc cậu muốn uống thứ gì trong tủ lạnh cũng được. Lâm Hàn cũng hề khách sáo, hết vại này lại đến vại khác uống thả phanh. Cảm giác mát lạnh chảy qua thực quản chui xuống dạ dày khiến người ta càng thích, lâng lâng dễ chịu.

      Uống thêm được mấy vại nữa bụng no rồi, Lâm Hàn ngồi ghế, mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ, chưa ăn gì mà uống như vậy nên cậu hơi say. May mà lúc cậu uống rượu cũng tê lắm, làm ầm ĩ, náo loạn, cũng hề mất lịch , chỉ có điều kiểm soát được tuyến lệ, cứ ngồi đó mà lã chã nước mắt.

      Diệp Tu Thác biết làm thế nào.

      - Sao lại khóc nữa, là đàn ông nên mạnh mẽ chút.

      Lâm Hàn quả thực khá là yếu đuối, tuyến lệ rất phát triển, nhưng cái này là bẩm sinh rồi, sửa được nên thể gay gắt với cậu.

      - Xin lỗi cậu. – Chàng trai nức nở , vội cúi xuống lấy tay áo choàng tắm lau mạnh hai mắt.

      Diệp Tu Thác hơi buồn cười, cầm khăn đưa cho cậu lau mặt. , bộ dạng đàn ông đau buồn khóc lóc rất khó coi, lấy được lòng cảm thông của người khác mà chỉ khiến người ta cảm thấy vui, nảy sinh chút ý định muốn ngược đãi mà thôi.

      Lau khô khuôn mặt sxung nước mắt của cậu, lại hề cảm thấy khó chịu với nét mặt yếu đuối đó, Diệp Tu Thác đấu tranh lúc lâu, cuối cùng vẫn nghiêng đầu hôn lên môi cậu cái. Cảm giác ẩm ướt mềm mại khi chạm vào đôi môi hơi mặn giống như thể món ăn ngon. Diệp Tu Thác có phần mất kiểm soát, tay ôm lấy chàng trai rụt lại phía sau, khăng khăng muốn đưa lưỡi vào trong miệng của đối phương.

      Đối phương càng liên tục phản kháng, nụ hôn sâu càng khiến người ta kích thích. Diệp Tu Thác hơi cắn mạnh lên đầu lưỡi cậu, ra sức mút vào, chặn ngang giọng của cậu.

      Trong nụ hôn cuồng nhiệt đó cơ thể cũng nhanh chóng có phản ứng, phi tới bước khó mà kiềm chế được. Diệp Tu Thác đè chặt lấy cánh tay chống lại của chàng trai, ôm trọn cậu vào lòng, muốn mang cậu ra ghế sô pha.

      Lâm Hàn cố cựa quậy, quay mặt thở hổn hển.

      - Tôi mang tiền…

      Diệp Tu Thác dừng lại chút, vẻ mặt phức tạp, nhưng vẫn tươi cười : “Lần này tôi miễn phí cho ”, sau đó liền hôn lên môi Lâm Hàn trước khi cậu có cơ hội mở miệng tiếp. Lâm Hàn làm gì có tâm trạng để làm chuyện ấy, bị ôm lên sô-pha nhưng vẫn chống cự theo bản năng, có điều men rượu khiến cậu cũng hơi chếch choáng, tay chân còn sức như bình thường nữa.

      Diệp Tu Thác ôm lấy Lâm Hàn, thấy cậu vẫn lo lắng thôi, kiềm chế bản thân, an ủi người bên dưới :

      - Thử chút , tôi giúp thoải mái…

      Ngay cả chút suy nghĩ nghỉ ngơi cũng còn, Lâm Hàn lấy hết sức lực trong người bắt đầu giãy giụa.

      Tất cả chỉ vì dục vọng mà thôi, nào là “cảm giác rất tuyệt”, nào là “vì vui vẻ”. Ngoài tiền và tình dục ra, giữa đàn ông với nhau chẳng còn gì khác nữa.

      - Đồ khốn khiếp mấy người, lúc nào cũng chỉ biết làm làm làm thôi !

      Diệp Tu Thác hề đề phòng cậu nổi điên, bị Lâm Hàn cái, mặt còn ăn phát tát, liền sững ra, mặt múi tái mét. Lâm Hàn bò khỏi ghế, đầu óc lảo đảo, bước thấy bước cao, mới được vài bước về phía cửa bị câu “đứng lại” rất trầm của Diệp Tu Thác dọa cho cả người run rẩy, theo bản năng ngoan ngoãn đứng lại.

      Lâm Hàn chưa từng thấy dáng vẻ lúc giận dữ của Diệp Tu Thác. Phong thái đúng là có phần khiến người ta sợ hãi, làm cậu say cũng tỉnh, ngay tức dám động đậy. Rụt cổ lại nhìn mặc xong quần dài tới, dưới bầu khí căng thẳng ấy Lâm Hàn cũng cảm thấy bản thân mình ra tay đánh người là đúng, quả cậu giận cá chém thớt, chỉ biết thấp thỏm lo sợ xin lỗi :

      - Xin… xin lỗi, cậu vốn làm nghề này, thể trách cậu được, là do tâm trạng tôi tốt.

      Diệp Tu Thác “ vui lại đứt dây đàn”, bực mình nhưng lại nhẫn tâm nổi cáu :

      - Rốt cuộc làm sao vậy ? Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Trình Hạo nhà hả ?

      - phải Trình Hạo nhà tôi…

      - Hả ?

      - ấy chưa hẹn hò với tôi.

      Diệp Tu Thác nhìn cậu.

      - Nhưng lần trước phải

      - Làm là làm thôi… - Lâm Hàn lí nhí. – Nhưng ấy chưa từng nghĩ đến chuyện hẹn hò với tôi. ấy còn làm chuyện ấy với nhiều khác.

      Diệp Tu Thác gì nữa, nhìn cậu lúc, đưa tay ra búng cái lên trán cậu.

      - ngốc quá. Làm chuyện ấy đồng nghĩa với .

      Lâm Hàn kìm nước mắt.

      - Vậy phải làm thế nào mới là chứ ?

      Diệp Tu Thác cũng còn nổi giận với cậu nữa, ké cậu lại dỗ dành.

      - Đến lúc gặp được người hợp đó, biết thôi.

      - Phải đợi đến lúc nào đây ? – Lâm Hàn sụt sùi. – Tôi ba mươi tuổi rồi, mấy chục năm rồi mà tại sao chưa từng gặp được người đó dù chỉ lần…

      Diệp Tu Thác buồn cười hôn lên tai cậu.

      - gặp được thôi, để ý là được rồi. Này, nếu chỉ làm mà có tình, thời gian dài cảm thấy rất trống rỗng, cho nên nhất phải có tình cảm mới được đó. – Thấy Lâm Hàn vẫn sụt sịt, Diệp Tu Thác mỉm cười vỗ vai cậu. – Được rồi, cũng muộn lắm rồi, ngủ , tôi đưa xem phòng chút.

      Lâm Hàn vốn ban đầu vẫn hoài nghi liệu có phái toàn bộ giới gay đều chỉ cần mấy chuyện ấy là được, muốn theo đuổi tình căn bản là chuyện trời cây tìm cá, nghe Diệp Tu Thác an ủi mình như vậy lại có thêm chút hy vọng, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, men rượu trong người vẫn chưa tan nên lúc sau ngủ rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :