1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hà Tần Hợp Lý - Hàm Yên (29/99)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 36 - Chẳng lẽ ôn nhu đáng đó đều là giả sao?

      Editor: Diệu Huyền

      Chuông báo thức ‘reng reng’ vang lên, Hà Đường mơ mơ màng màng đưa tay tắt, mở đôi mắt cay xè. Vật đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười của búp bê vải Khả Khả bên giường.

      Hà Đường cuộn mình trong chăn nằm nghiêng giường, trong lúc nhất thời có chút phản ứng kịp.

      Dường như vừa trải qua giấc mơ rất dài.

      Đợi cho đầu óc thanh tỉnh chút, mới nhớ ra những hình ảnh kia cũng phải là mơ.


      Lúc Hà Đường cùng Tần Lý trở lại D thị trời hừng đông. về đến nhà, đánh răng qua loa rồi lại ngây ngây ngô ngô lên giường nằm. Chỉ mới ngủ được hơn tiếng, chuông báo thức liền vang lên. Hà Đường khẽ cắn răng rời khỏi giường, hôm nay là ngày trở lại làm sau mấy ngày nghỉ phép. xin nghỉ nhiều hơn hai ngày rồi nên bây giờ Hà Đường muốn lại bỏ bê công việc thêm ngày.

      vào phòng tắm gội đầu tắm rửa, nước nóng ấm áp đánh vào người dễ chịu, vô cùng thoải mái, tựa hồ mệt nhọc thân thể đều giảm rất nhiều.

      Lúc sấy tóc, Ngô Tuệ Nghiêu thức dậy vệ sinh, trông thấy Hà Đường hỏi, “Chẳng phải cậu tối hôm qua trở về sao? Sao mãi sáng sớm mới đến vậy?”

      “Gặp phải chút tình huống.” Hà Đường để máy sấy xuống, “ với cậu nữa, mình phải làm đây kẻo muộn, bye bye.”

      đón gió lạnh ra cửa, ghé vào cửa hàng bánh ngọt ở cổng chung cư mua bánh mì làm bữa sáng. Lúc đứng ở trạm chờ xe bus, Hà Đường đột nhiên cảm thấy, đây mới chính là cuộc sống quen thuộc của . Trong lòng cảm thấy yên tâm vì mọi chuyện rốt cuộc trở lại quỹ đạo.

      Hà Đường bấm thẻ chấm công là đúng 9 giờ sáng, sau đó vội vội vàng vàng chạy về phòng làm việc. Đối với người từ trước tới nay luôn có mặt tại công ty trước nửa tiếng như Hà Đường mà , tình trạng làm như vậy vô cùng hiếm thấy, thậm chí khiến cho Đỗ Phương Phương ở bàn đối diện đều cảm thấy kỳ quái.

      “Bộ bị lỡ chuyến xe bus hay sao?” Đỗ Phương Phương hỏi.

      Hà Đường cởi áo khác đáp: “ có.”

      “Sao vậy? Về nhà chuyến mà sao giống như tâm tư cũng có a.” Đỗ Phương Phương cười , “Vừa rồi quản lý Vương có tới tìm đó, phải đến văn phòng của ấy làm việc chút.”

      Hà Đường tìm Vương Vũ Lâm, mới vừa nhâm nhi ly trà xanh, từ phòng giải khát trở về phòng làm việc.

      Mấy ngày gặp, Hà Đường lần nữa nhìn thấy , lại cảm thấy dường như thời gian trôi qua rất lâu rồi.

      “Quản lý Vương, tìm em ạ?” bỏ tay sau lưng đứng trước mặt Vương Vũ Lâm, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

      Vương Vũ Lâm liếc nhìn rồi hỏi, “Di động của em bị lấy trộm à?”

      “Hả?” Hà Đường sững sờ, “Đâu có đâu.”


      “Hôm tết dương lịch, có người dùng điện thoại bàn gọi vào di động của , em muốn hỏi mượn tiền của , là người đàn ông.” Vương Vũ Lâm , “ tra số điện thoại, là chỗ nhà của em, sau đó gọi lại di động cho em nhưng liên tục tắt máy.”

      “…” Hà Đường suy nghĩ chút, , “À, chuyện đó…là hiểu lầm thôi, giờ sao rồi.”

      Vương Vũ Lâm nhìn chằm chằm lát rồi gật gật đầu, “ có chuyện gì là tốt rồi.”

      Hà Đường hỏi: “Quản lý Vương, tìm em có chuyện gì ?”

      Vương Vũ Lâm: “Chính là chuyện vừa rồi, hôm đó gọi điện thoại liên tục cho em, gọi tới nửa đêm đều là tắt máy. Sáng hôm sau gọi thêm lần nữa vẫn là tắt máy, sau đó có chút chuyện nên gọi lại nữa, nghĩ đợi hôm nay em làm hỏi em xem thế nào.”

      Trong lòng Hà Đường có chút cảm động vì biết Vương Vũ Lâm còn nhớ . Hai cánh tay đan vào nhau, , “ sao rồi, Vương sư huynh, cám ơn nhiều.”

      Vương Vũ Lâm cười rộ lên, : “Được rồi, em trở về phòng làm việc , tháng sau là tết lịch rồi, nên tháng này có chút bận, được lười biếng đâu đó.”

      “Em nhất định cố gắng!” Trước khi , Hà Đường xoay người lại hỏi, “Vương sư huynh, bệnh của khỏi chưa vậy?”

      Vương Vũ Lâm ngẩn ra, chợt cười : “ khỏi lâu rồi, cảm ơn em quan tâm.”

      Gần đến giờ tan sở, Hà Đường phòng vệ sinh lấy ly nước, cẩn thận tưới cho cây hải đường bốn mùa bàn làm việc của mình.

      Mới vừa tưới hết nước, điện thoại di động của chợt vang lên, Hà Đường nhìn qua, là điện thoại của Tần Lý.

      nhận: “A lô.”

      “Đường Đường, em ở đâu? Làm gì? Đường Đường.” Giọng Tần Lý khôi phục sắc như trước, giọng có vẻ lười biếng nhưng trong thanh luôn mang theo vui vẻ ràng.

      Hà Đường bị lây, khóe miệng cũng khẽ cong lên, mềm mại trả lời: “Em ở công ty. Còn ?”

      còn giường.” Tần Lý chậm chạp , “Ngủ suốt ngày.”

      sung sướng quá .” Hà Đường , “Em vể chỉ ngủ được hơn tiếng là phải thức dậy rồi.”

      em xin nghỉ thêm ngày , em lại chịu.” Tần Lý , “Mặc dù làm kiếm tiền quan trọng , nhưng cũng phải có thân thể khỏe mạnh để hưởng thụ mới được chứ.”

      “Ồ! Làm ơn , nếu như mỗi nhân viên ở công ty đều nghĩ như vậy, cảm thấy mệt mỏi liền lần lượt xin nghỉ bệnh, muốn làm thêm giờ liền từ chức nghỉ phép, vì thân thể nghĩ chẳng muốn công tác cùng xã giao, xin hỏi công ty của trở nên như thế nào?” Hà Đường chẳng thèm đợi câu trả lời, “Đây là thân làm người xã hội người nên có chút ý thức trách nhiệm. Đương nhiên, đối với cũng thích hợp.”

      Tần Lý nghĩ tới lại có thể phen như vậy, điểm đáng chính là vẫn còn có vài phần đạo lý, khiến cho nhất thời thể cãi lại.
      ~~~~ Diệu Huyền ~~~~~

      Hà Đường xong nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, bắt đầu cảm thấy bất an. cảm giác mình chuyện dường như hơi quá phận. Hà Đường biết lá gan mình lớn như vậy. Vốn là mỗi khi đối diện Tần Lý, luôn luôn có chút khẩn trương, nhưng hình như trải qua đêm hôm trước chung đụng, thấy cảm giác của mình đối với Tần Lý thay đổi.

      Giống như… hề sợ nữa. Thậm chí…còn có chút muốn xa rời . Hà Đường cảm thấy là rất kỳ quái, ở bên cạnh Tần Lý làm cho có được cảm giác vô cùng an toàn.

      giọng hỏi: “ tức giận hả?”

      có.” Tần Lý chợt cười ra tiếng, “Tại sao phải giận?”

      “Vậy sao lại gì.”

      “À, là tại suy nghĩ, ra này rất nhanh mồm nhanh miệng nha, vậy những lúc đối với ôn nhu đáng như vậy chẳng lẽ đều là giả bộ sao?”

      “Thấy ghét!” Hà Đường thẹn thùng, “Đúng rồi, gọi em có chuyện gì ?”

      “Hẹn em buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Tần Lý , “Tan sở, em thẳng tới bãi đậu xe, chú Tống tài xế của chờ em ở đó.”

      “…” Hà Đường ngốc rồi, “Hôm nay đến lượt em nấu cơm, em cũng chưa với Tuệ Nghiêu là về ăn cơm được.”

      Tần Lý cười : “À, chuyện đó thành vấn đề, gọi thức ăn bên ngoài cho ấy là được rồi.”

      Hà Đường còn lời để nữa.

      Cúp điện thoại, Hà Đường ngẩng đầu lên, phát Đỗ Phương Phương ở bàn đối diện nhìn vẻ tò mò, cùng với mấy đồng nghiệp ở bàn bên cạnh cũng như cười như quan sát . Hà Đường bối rối đỏ bừng mặt, túng lúng cầm ly trà của mình tưới cho cây hải đường.

      “Lúc nãy tưới rồi mà, bây giờ tưới chính là nước trà đó.” Đỗ Phương Phương thiếu chút nữa bật cười, “Tiểu Hà, thành khai báo mau, hôm tết dương lịch về nhà chuyến có phải là để xem mắt ?”

      có mà.” Hà Đường hoảng loạn đặt cái ly xuống, lại cầm lấy khăn lau ngừng lau bàn.

      Chị Phó ở bên : “Kiểu này nhất định là chuyện với bạn trai rồi, có nghe ấy giận hả?’, ha ha vui nha.”

      Đỗ Phương Phương cười ha ha: “Chưa hết, chưa hết, còn có câu ‘thấy ghét!’ nữa kìa, ha ha ha, chị nghĩ câu này có làm cho “người kia” sướng đến chết chứ?”

      Hà Đường vừa muốn phản bác, mấy người hi hi ha ha cười đùa đột nhiên đều nghiêm túc ngồi trở lại sau bàn làm việc. Hà Đường ngẩn ngơ, liền nghe được tiếng Vương Vũ Lâm.

      “Tiểu Hà tìm bạn trai à?” tay cầm cặp công văn, tay kia vắt áo khoác, khí thế hiên ngang đứng sau lưng Hà Đường.

      Hà Đường cả kinh biết nên gì.

      Đỗ Phương Phương , “Em thấy là ngay cả có đối tượng rồi mà ấy vẫn chịu thừa nhận kìa.”

      “Tiểu Hà cũng sắp 24 rồi, đúng là cần phải cân nhắc vấn đề cá nhân.” Vương Vũ Lâm cười híp mắt , rồi quay sang với Hà Đường, “Đúng rồi Tiểu Hà, tối nay bữa tiệc, ngang qua nhà em, nên hỏi em là có muốn đưa về hay .”

      Hà Đường quanh co: “Ơ… cần, tan sở em cũng về thẳng nhà ạ.”

      “Có phải là hẹn hò vậy?” Đỗ Phương Phương cười mờ ám, “Vừa rồi trong điện thoại hết rồi đó mà.”

      có, có mà.” Mồ hôi Hà Đường đều muốn rơi xuống.

      Vương Vũ Lâm gật gật đầu: “Được rồi, vậy trước, mọi người cũng nên chuẩn bị tan sở rồi đó, gặp lại sau.”

      Mọi người rối rít , “Quản lý Vương, gặp lại sau.”

      Hà Đường ngơ ngác nhìn bóng lưng Vương Vũ Lâm khỏi phòng làm việc, trong lòng càng thêm rối loạn.

      Trong lòng tự hỏi chính mình mấy vấn đề.

      “Thứ nhất, Hà Đường, mày là cùng Tần Lý đương sao?

      Thứ hai, nếu là phải, vậy vì sao mày muốn để người khác biết?

      Thứ ba, Hà Đường, bây giờ mày còn thích Vương Vũ Lâm ?

      Thứ tư, còn Tần Lý? Mày có thích ấy ?”

      Lúc Hà Đường đến bãi đậu xe, chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc kia đậu ở chỗ đó.

      Lúc bước nhanh qua, xe Vương Vũ Lâm cũng vừa vặn đến.

      nhìn thấy Hà Đường trong bãi đỗ xe, tầm mắt dõi theo, lại thấy được chiếc xe bắt mắt kia.

      Vương Vũ Lâm nhíu mày, cho dù trong lòng có có câu trả lời, nhưng vẫn có chút khó mà tin được.

      Hà Đường chú ý tới Vương Vũ Lâm, thẳng đến rồi lên xe, chú Tống chở đến Cẩm Hoành Quốc Tế.

      “Ở lầu 10 đổi thang máy, mật mã là 1216, là sinh nhật A Lý.”

      Chú Tống với Hà Đường, “Cậu ấy bảo tôi cho biết, tôi lên, trực tiếp lầu 12 tìm cậu ấy, cậu ấy đợi .” (Tiểu Huyền: Trung Quốc ghi tháng trước ngày sau nên ngày sinh của A Lý là 16 tháng 12, vậy A Lý thuộc cung Nhân Mã đó mấy thím, ha ha)

      Hà Đường cảm ơn với chú Tống, mình thang máy lên lầu 10, sau đó đổi sang thang máy tư nhân.

      nhấn mật mã trong thang máy, sau khi ra khỏi thang máy ở lầu 12, phát Tần Lý ngồi ở xe lăn điện chờ ngoài cửa thang máy.

      Bên trong tòa nhà có máy điều hòa nên lạnh chút nào. mặc cũng có chút phong phanh, áo thể thao màu vàng nhạt cùng chiếc quần dài, chân dĩ nhiên là đôi dép vải bông dày.

      Dường như nghỉ ngơi rất khá, thần thái khuôn mặt sáng láng, nhìn thấy Hà Đường liền cười rộ lên.

      đưa tay trái về phía , “Đường Đường, đến đây.”

      Hà Đường tới, đưa tay phải cầm tay của .

      Tay Tần Lý ấm áp, ngẩng đầu nhìn Hà Đường, đôi mắt đen láy, đột nhiên : “ muốn dẫn em chỗ, nhưng em phải nhắm mắt lại mới được.”

      Hà Đường khó hiểu: “Nhắm mắt lại?”

      “Đúng vậy, phải bảo đảm là được mở ra đó nha.” Tần Lý , “Em cầm tay nắm xe lăn của , dẫn em .”

      Hà Đường cười tiếng, đến sau lưng Tần Lý, hai tay cầm lấy tay nắm, nghe lời nhắm mắt lại.

      Sau đó, cũng cảm giác được xe lăn của chuyển động, dùng tốc độ rất chậm, đưa từng bước từng bước tới phía trước.

      biết muốn dẫn chỗ nào, nhưng trong lòng lại vô cùng tin tưởng .

      Hà Đường cảm giác mình vào thang máy nhưng biết là lên hay xuống. Sau đó cửa thang máy mở ra, theo Tần Lý ra.

      Tần Lý nhắc : “Nhớ là được mở mắt ra đó.”

      Hà Đường mở miệng: “Biết rồi.”

      sít sao nhắm chặt mắt lại, theo đoạn đường, có cua quẹo, có thẳng. cảm thấy bốn phía dường như trở nên trống trải, còn nghe được mùi vị đặc biệt khác.

      Cái mùi vị đó….

      được nhìn.” lúc Hà Đường nhịn được muốn mở mắt ra, giọng Tần Lý vang lên, “Đường Đường, tin tưởng , được nhìn.”

      Hà Đường nỗ lực kiềm chế nội tâm bất an cùng sợ hãi, kiên trì mở mắt ra.

      Tim của đập cực kỳ nhanh, tốc độ xe lăn của Tần Lý nhanh hơn, bước chân Hà Đường cũng vội vàng hơn.

      Rốt cuộc, mùi vị kỳ quái kìa cũng tiêu tán, bốn phía đưa tới hương thơm nhàn nhạt, giống như mùi của đàn hương(*), rất dễ chịu.


      (*)đàn hương: Đàn hương là loài thường xanh, có thể cao lên đến 9 mét và có thân màu xám nâu, có nhiều cành phẳng mảnh, lá dày, hoa màu tím phớt hồng. Có thể mất từ 30 cho tới 60 năm để cây hoàn toàn trưởng thành. Khi đó người ta đem chưng cất lấy tinh dầu và gỗ màu vàng được bán thành những lát mỏng. Đàn hương là loại gỗ cực quý hiếm được Ấn Độ coi là cây hoàng gia ( số quốc gia được coi là hơn quý hơn vàng).

      Tần Lý : “Được rồi, có thể mở mắt ra.”

      Hà Đường thể chờ đợi, lập tức mở mắt ra, kinh ngạc phát mình và Tần Lý ở trong gian phòng với phong cách khác.

      “Đây là?” hiểu.

      Xe lăn Tần Lý xoay vòng tại chỗ, quay người lại nhìn , bình tĩnh , “Ở đây là lầu 13, vừa rồi em nhắm mắt là vì chúng ta ngang qua hồ bơi. đưa em tới đây, chỉ là muốn để cho em thư giãn chút. Đường Đường, mấy ngày trước chúng ta đều quá mệt mỏi rồi, hôm nay chúng ta spa thư giãn bằng tinh dầu chút, sau đó cùng nhau ăn cơm, có được ?”

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 37 - Thư giãn

      Editor: Diệu Huyền

      dáng người uyển chuyển, trẻ mặc chiếc váy dài dẫn Hà Đường vào gian phòng thay quần áo, ấy lấy ra bộ y phục để lên giá đỡ, hướng về phía Hà Đường chắp tay trước ngực chào cái, rồi đến cởi áo khoác của Hà Đường .

      Hà Đường sợ hết hồn. Cởi áo khoác xong, kia lại tiếp tục muốn cởi áo phông của . Lần này Hà Đường chịu, vội ôm ngực tránh qua bên, : “Tôi…tôi tự mình làm được.”

      kia gật đầu rồi lui qua bên mỉm cười nhìn . Hà Đường rất lúng túng, cởi cũng được mà cởi cũng xong, chần chừ nửa ngày mới ngại ngùng lên tiếng: “ có thể tránh chút , tôi tự mình thay quần áo được mà.”

      ngờ kia : “ Hà khoan hãy thay quần áo vì tôi phải giúp tắm rửa trước.”

      “…” Hà Đường trợn mắt há miệng, lâu mới , “ cho tôi biết phòng tắm ở đâu, tôi tự mình tắm được rồi.”

      Từ bé cho tới bây giờ Hà Đường chưa từng hưởng thụ qua cảm giác thư giãn spa bằng tinh dầu.

      thực tế, đừng là spa bằng tinh dầu, Hà Đường cũng chưa từng trải qua bất kỳ thẩm mỹ viện để chăm sóc da hay tiệm nail, phòng mát xa nào cả. Đối với những thứ này, cho tới bây giờ cũng chỉ là nghe mà thôi. Bây giờ chợt đối mặt với tình huống này, Hà Đường thừa nhận, chính là người nhà quê trăm phần trăm chưa từng trải việc đời.

      Cuối cùng, kiên trì tự mình tắm rửa, sau khi thong thả chậm rãi tắm nước nóng, khoác áo choàng tắm trở lại phòng thay quần áo, thấy kia chuẩn bị quần áo cho mình, lại có cả đồ lót sạch , còn có tấm khăn bông lớn giống như mặc người của ta.

      Hà Đường biết tấm khăn này phải mặctrên người như thế nào, xoay tới xoay lui nửa ngày vẫn có kết quả, kia lại xuất , tới sau lưng Hà Đường, nhàng cởi áo choàng tắm của ra, sau đó nhàng linh hoạt đem tấm khăn bông kia khoác lên người của .

      Hà Đường mực câu nệ vội ôm ngực, sau khi mặc quần áo tử tế, theo kia vào trong, tới gian phòng có bồn tắm lớn.

      Trong phòng ấm áp, hơi nóng trong bồn tắm mát xa lớn bốc hơi, Hà Đường nằm trong bồn tắm thư giãn mười phút. Nhưng dù thế nào Hà Đường vẫn chịu bước vào bước.

      “ Tôi tắm xong rồi” ,“ Trực tiếp mát xa là được rồi.”

      miễn cưỡng , tiếp tục đưa về phía trước.

      Cuối cùng cũng đến phòng mát xa. Đó là gian phòng trang trí đơn giản trang nhã, ánh sáng mờ mờ, hương thơm dịu lan lỏa khắp phòng. Trong phòng đặt hai giường mát xa được ngăn cách bằng tấm bình phong. bàn đặt chiếc khay, bên trong đựng tinh dầu dùng để mát xa, khăn lông, các loại dụng cụ, còn có chậu thủy tinh đựng nước với những cánh hoa xinh xắn bên .

      kia dẫn Hà Đường tới đưa cho ly trà hoa lài rồi : “ Tần tắm rửa cần chút thời gian nữa, Hà muốn đợi ông ấy hay là muốn bắt đầu trước?”

      Hà Đường quay đầu nhìn thoáng qua hai chiếc giường mát xa chỉ được ngăn cách bằng tấm bình phong, hoảng sợ hỏi: “ ấy cũng mát xa ở chỗ này sao?”

      “Đúng vậy.” cười gật đầu, thấy vẻ mặt Hà Đường dường như gặp quỷ, vội vàng trấn an , “A, đừng hiểu lầm, chuyên viên mát xa cho Tần cũng là nữ. yên tâm, chúng tôi đều rất chuyên nghiệp. Mà Tần tự nhiên cũng vượt khuôn phép lễ nghi.

      Trong lòng Hà Đường vẫn lo lắng, đầu lắc như trống bỏi: “ được được. Có gian phòng riêng cho ấy ? Kiểu phòng đơn dành cho người ấy.”

      còn chưa kịp trả lời, sau lưng Hà Đường truyền tới giọng mang theo ý cười: “Em nghĩ là mở tiệm spa hay sao?”

      Hà Đường vội xoay người, liền thấy Tần Lý ngồi xe lăn được chuyên viên nữ khác đẩy tới.

      mặc chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết dài đến mắt cá chân, che khuất hai chân , đầu thấm ướt, sắc mặt tĩnh lặng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, đôi môi mỏng vì mới vừa tắm xong nên đỏ thắm, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng muốt.

      cười tủm tỉm : “ xin lỗi, từ khi sau khi bố trí chỗ này đến giờ, chưa có phái nữ nào tới cả. Phải trách lúc đầu suy nghĩ chu đáo, đúng là cần phải thiết kế phòng nam nữ riêng biệt.”

      Hà Đường mặt đỏ tới mang tai, biết nên trả lời thế nào, Tần Lý thấy vẻ mặt khẩn trương, biết mình đánh giá cao năng lực tiếp nhận của , bất đắc dĩ lắc lắc tay trái : “Được rồi, tránh chút vậy, em cứ từ từ thoải mái, ở bên ngoài chờ em.”

      Hà Đường thấy phải , trong lòng quýnh lên, chút nghĩ ngợi gọi lại: “Tần Lý!”

      “Sao?” xoay đầu lại.

      “Ừm…” Hà Đường trấn định tâm trạng, chỉ chỉ tấm bình phong kia rồi , “Đem…đem cái đó kéo kín lại là được rồi, ... cần ra ngoài đâu.”

      Càng , giọng càng lúc càng , đầu cũng dần cúi xuống càng thấp.

      Tần Lý nghiêm túc hỏi: “ Em xác định chưa? Nếu em xác định ở lại đây.”

      ”Xác định.” Hà Đường đánh bạo trả lời.

      Tần Lý nở nụ cười, thấy mái tóc đen nhánh của ướt nhẹp rũ vai, người cuốn chiếc khăn hồng nhạt họa tiết bông trắng, ôm lấy vóc người yểu điệu, để lộ xương quai xanh cùng hai cánh tay thon dài bên ngoài, làn da trắng mịn, còn dính chút bọt nước tóc xuống.

      Rất đáng , rất cuốn hút, rất gợi cảm…

      Tần Lý đột nhiên cảm giác được mình cứ nhìn như vậy có chút thất lễ, khỏi ho khan tiếng để che giấu.

      Hà Đường lại phát ra, lơ đãng vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai. Rồi có lẽ vì khẩn trương nên khát nước, nâng ly trà lên uống, hoàn toàn biết bộ dáng của mình để lại hình ảnh thế nào trong mắt Tần Lý.

      Lông mi buông xuống, nhàng thổi hơi nóng trong ly trà, đầu ngón tay bưng chén khẽ nhếch lên, lộ ra dáng vẻ của người phụ nữ thập phần ưu nhã, nhưng lại làm mất vẻ thẹn thùng của trẻ.

      Yết hầu Tần Lý khẽ nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy có chút nóng. lẳng lặng quay đầu chỗ khác, với nữ chuyên viên đẩy xe cho : “Làm ơn chuyển tôi qua giường mát xa , cám ơn.”

      ******


      biết từ lúc nào, trong phòng vang lên tiếng nhạc êm dịu, Hà Đường phân biệt được là do nhạc cụ gì diễn tấu, chỉ cảm thấy sắc kia mờ ảo ưu mỹ, làm người ta như bềnh bồng trong mơ.

      nằm giường mát xa, mặt chôn ở trong gối. Khi nữ chuyên viên từ phía sau lưng cởi quần ra, tâm tình khẩn trương của đạt tới đỉnh núi, hai cánh tay nắm ga giường chặt, đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng toát.

      nghe được thanh bên kia bình phong truyền tới, rất , mơ hồ, thanh đứt quãng. Tần Lý mực gì, Hà Đường phân biệt ra được, đó là thanh tay của chuyên viên đè ở người , còn có tiếng xoa xoa tinh dầu trong lòng bàn tay, thậm chí còn có thanh bàn tay vỗ vào da nữa.

      Những thanh này hỗn hợp chung chỗ, ở trong đầu Hà Đường dần dần tạo thành bức tranh, lật tức cảm thấy cả người máu xông lên đầu, thân thể đột nhiên liền nóng lên.

      Chuyên viên kỳ quái hỏi: “ Hà, rất nóng sao? Hay bởi vì tay của tôi mát xa hơi nặng?”

      có.” Hà Đường hốt hoảng trả lời, bởi vì suy nghĩ trong lòng mình mà cảm thấy cực kỳ thẹn thùng.

      Giọng Tần Lý lại vang lên hết lần này tới lần khác: “Đường Đường, nếu như em thấy thoải mái cứ việc thẳng, nếu như cảm thấy mạnh tay ngàn vạn lần được chịu đựng.”

      “Vâng.” thấp giọng đáp lời, cũng dám chuyện nữa, cố gắng kiềm chế ý nghĩ có chút biến thái trong đầu mình.

      Tiếp tục mát xa, tinh dầu thông qua thủ pháp thành thạo của nữ chuyên viên, từ làn da Hà Đường thẩm thấu đến toàn thân , dòng suy nghĩ của dần dần bình tĩnh lại. Thần kinh vốn là căng thẳng cũng từ từ buông lỏng, cảm giác mệt mỏi trong thân thể đau nhức cũng từ từ thối lui.

      thanh phía bên kia bình phong lúc liền lúc ngắt, chưa bao giờ dừng lại, Hà Đường như nghe bài hát ru con, mí mắt dần dần nặng trũi, cuối cùng ngủ.

      Lúc Tần Lý mát xa xong, được an trí đến xe lăn, chuyên viên nữ mát xa cho Hà Đường cười với : “ Tần, Hà ngủ thiếp rồi.”

      nhàn nhạt : “Ừ, cứ để ấy ngủ lúc , chú ý đừng để ấy bị cảm mạo.”

      Lúc rời phòng, vẫn là nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, từ khe hở giữa tấm bình phong và vách tường, thấy kia nằm giường, người đắp tấm mền mỏng màu trắng, ngủ say.

      tự chủ được nở nụ cười, rời khỏi phòng.


      ******


      Hà Đường ngủ hai giờ mới tỉnh lại, vừa nghĩ tới Tần Lý đợi ăn bữa tối, lập tức cuống cuồng xuống giường.

      Ăn mặc chỉnh tề xong ra ngoài, thấy nữ chuyên viên lúc nãy đợi .

      ta : “ Hà, mời theo tôi.”

      Hà Đường u mê theo sát ta ra ngoài, giống như Alice tiến vào hang thỏ, xuyên qua lối , xuất trước mặt gian phòng kiếng to.

      đứng ở tầng cao nhất của Cẩm Hoành quốc tế.

      Sắc trời tối, Hà Đường ngẩng đầu lên, liền thấy những áng mây xám đen trong màn đêm chuyển mình, mặc dù ánh sao của bầu trời đêm ở thành phố ràng, nhưng đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà mười ba tầng, những tòa nhà xung quanh lại quá cao, Hà Đường vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng rung động.

      Gian phòng thủy tinh ngăn cách khí lạnh như băng ở bên ngoài, trong phòng ấm áp như mùa xuân.

      Người con trai kia lẳng lặng ngồi ở xe lăn điện, bên cạnh là vô số sắc đỏ của hoa hải đường nở rộ.

      Trước mặt bàn ăn, bàn có chiếc chân nến tinh xảo, ánh nến khẽ chập chờn, phản chiếu ánh sáng khuôn mặt .

      mặc áo sơ mi, quần tây giày da, tất cả đều màu đen.

      Hà Đường có thể nhìn thấy đường vòng cung đẹp mắt nơi gò má của .

      Nghe được thanh, Tần Lý xoay đầu lại, khuôn mặt mờ ảo trong ánh nến, Hà Đường thấy ánh mắt của .

      Đúng lúc này, tay trái nâng lên.

      Tiếng “tách tách” vang lên, đèn xung quanh bật sáng, Hà Đường khó có thể tin, nhìn xung quanh Tần Lý. Từng chuỗi từng chuỗi đèn châu treo ở bốn phía, từng chùm đèn long lanh chói mắt, ánh sáng lưu chuyển trong phòng thủy tinh, Hà Đường kinh ngạc đến tột độ, cuối cùng tầm mắt dừng lại mặt Tần Lý.

      Gương mặt như khối ngọc tì vết.

      Ánh mắt của , so với bóng đêm vô biên ngoài kia còn thâm trầm, ôn nhu hơn.

      “Đường Đường.” hướng mỉm cười, cũng đưa tay trái ra, “Đến đây nào, mình ăn cơm.”

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 38, Hình như… mình cùng Tần Lý hẹn hò

      Editor: Diệu Huyền

      Hà Đường vẫn nghĩ Tần Lý hẹn cùng nhau ăn cơm, có lẽ chỉ là bữa tối vô cùng đơn giản. Giống như trước đây, Phàm Nhân Hiên, hoặc là ở phòng ăn lầu 12 của .


      Nhưng lúc này đây, cùng ngồi cách bàn mặt đối mặt, trong phòng thủy tinh dưới bầu trời đêm này. nhạc du dương bên tai, bốn phía là hải đường sáng lạn, bàn có ánh nến lãng mạn, trước mặt là món ngon tinh xảo... Tất cả những điều này khiến Hà Đường có chút lo lắng đề phòng, biết nên phản ứng ra sao.


      Tần Lý nhìn ra tâm tình tốt, khỏi thở dài, : "Đường Đường, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm sau khi qua lại, cho nên hy vọng bữa tối này có thể đặc biệt chút, dù sao đối chúng ta mà , đây coi như là buổi hẹn hò mang ý nghĩa rất quan trọng. Nếu làm những thứ này khiến cho em quá thoải mái xin lỗi. Đồng thời, cũng hy vọng em có thể từ từ hiểu được cũng như tiếp nhận thói quen cuộc sống của . Có số việc, có thể làm được 9 phần, tuyệt đối chỉ làm đến 8 phần."


      Hà Đường bị những từ “qua lại”, “hẹn hò” trong lời của làm cho chấn động, ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Tần Lý tiếp tục , "Ý của là, thích khi mình có khả năng, làm những chuyện được tốt nhất. Đối với người con thích, cũng chính là em, hy vọng có thể đem tất cả những gì tốt nhất tặng cho em."


      Ánh mắt Tần Lý chân thành ôn nhu, giọng cũng vô cùng nghiêm túc. Hà Đường cả kinh đến nỗi quên mất trong miệng ăn miếng thịt bò, cả nửa ngày cũng quên khép miệng lại.


      cảm thấy mình có nên mua vé số hay . Được Tần Lý mãnh liệt thản nhiên thổ lộ như vậy, Hà Đường thực có chút tiêu hóa được.
      Lại nghĩ, mua tờ vé số trúng 5 vạn so với được Tần Lý coi trọng có lẽ xác suất còn cao hơn ấy.


      "ực" tiếng nuốt miếng thịt bò xuống, chớp chớp mắt : "Tần Lý, em cảm thấy…ừm...ừm…chúng ta ừm…qua lại…ừm…hay là từ từ…có lẽ tốt hơn. Chính là... cần phải quá nhanh, cũng cần…khoa trương như vậy..."


      dè dặt chỉ chỉ bốn phía, " cần như vậy, ăn cơm...cứ như bình thường là tốt rồi."


      Tần Lý bình tĩnh nhìn , Hà Đường bị nhìn có chút bối rối, liền tiếp: "Đương nhiên, sắp xếp như vậy, em cũng...cũng rất thích."


      Tần Lý "xích" cái bật cười, cười đến bả vai đều run lên, : "Được rồi được rồi, biết rồi. Sau này tôn trọng em, hỏi qua ý kiến của em rồi mới an bài. Như vậy, chúng ta tiếp tục ăn cơm được chưa?"


      Hà Đường gật gật đầu, lần nữa cầm lấy dao nĩa, Tần Lý chọn là bữa ăn kiểu Pháp. Trước mặt Hà Đường là miếng thịt bò bít tết, rất tỉ mỉ vì mà chuẩn bị thịt bảy phần chín, vì Hà Đường từng thích ăn thịt sống.


      Bò bít tết rất tươi rất mềm, mùi vị tuyệt thể tả. Sau khi thưởng thức món ngon, tâm tình Hà Đường thả lỏng, hề quẫn bách như lúc nãy.
      Món chính của Tần Lý là cá hồi hấp, bữa ăn của có chút đặc biệt, vì chỉ có thể sử dụng tay trái, đối với ăn cơm tây bên dao bên nĩa mà quá thuận tiện, nên đầu bếp rất cẩn thận cắt thức ăn thành miếng giúp .


      Thỉnh thoảng Hà Đường ngẩng đầu nhìn , tay trái cầm nĩa lấy thức ăn đưa lên miệng, sau khi ăn mấy miếng để nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, sau đó cầm ly rượu uống ngụm, tiếp theo lại tiếp tục cầm nĩa lên, tất cả động tác đều lộ ra vẻ tao nhã thong dong, cơ hồ khiến cho người ta xem tàn tật của .


      Hà Đường ăn được lát nghe Tần Lý hỏi : "Cảm thấy mùi vị thế nào?"


      "Hả?" ngẩng đầu lên, "Ăn ngon."


      Tần Lý cười : "Bữa cơm hôm nay là do người bạn của là đầu bếp chính ở Pháp phụ trách. Cậu ấy mở nhà hàng ở D thị. Bình thường, muốn ăn món ăn Pháp mời ta tới đây. Món bít tết của em là do ta đề cử, nghe đặc biệt hợp khẩu vị của mấy trẻ, chưa ăn qua bao giờ, cũng biết em có thích hay ."


      "Em rất thích." Ngón tay Hà Đường nắm nắm dao nĩa, xấu hổ cười cười: "Thành , em rất ít ăn cơm tây, trong ấn tượng lần trước ăn chính là sinh nhật Tuệ Nghiêu, ấy mời em ra ngoài ăn."


      Tần Lý im lặng nhìn .


      Hà Đường nhàng cười: "Tần Lý, nếu như bằng lòng, lần sau em có thể làm mấy món tủ của em cho ăn, về điểm này em rất có lòng tin, chưa chắc là kém hơn so với đầu bếp Phàm Nhân Hiên của đâu."


      Tần Lý dần dần cười tươi: "Được, lời định."


      "Ừm." Hà Đường dùng sức gật đầu.


      Tần Lý còn : "Em lại quên mất chuyện rồi."


      "Chuyện gì?"


      "Gọi là A Lý."


      "…" Hà Đường đỏ mặt, lúng túng lúc rồi giọng gọi , "A Lý."


      Thời khắc này, Tần Lý vui vẻ, cười đến thập phần ấm áp, tay trái cầm lấy ly rượu : "Đường Đường, nào, vì đêm nay mình cụng ly cái ."


      Hà Đường vội vàng giơ ly rượu lên, ly thủy tinh chạm nhau, tiếng “đinh” thanh thúy vang lên, tựa hồ thêm chút nhạc trầm bổng cho bữa ăn tối tuyệt vời này.


      Sau bữa ăn, Tần Lý đưa Hà Đường về nhà ngay mà muốn mời ở lại phòng ăn lát. Hai người sóng vai ngồi bên cạnh vách thủy tinh, bên ngoài vách thủy tinh sát đất chính là khung cảnh về đêm.



      "Em ở chỗ đó." Tần Lý nâng tay trái chỉ về hướng, "Xuân Sơn Uyển, gần tháp truyền hình."


      Hà Đường nhìn về phía tháp truyền hình cao cao, ở giữa và đỉnh tháp nhấp nháy ánh đèn trong bóng đêm. lại nghe Tần Lý : "Còn có, công ty của em ở bên kia."


      Hà Đường quay đầu nhìn về phía ngón tay chỉ ở hướng khác, khỏi cười : “ biết đấy.”


      "Đúng vậy." Tần Lý quay đầu nhìn , "Quen biết , em có phải thấy thường xuyên ra ngoài phải ? ra vốn rất ít khi ra khỏi nhà. Thường ở trước cửa sổ để nhìn thành phố này, tưởng tượng ra người khác sinh hoạt thế nào."


      Trong lòng Hà Đường như có ai vừa chạm vào. Tần Lý nhè nắm tay , ngón tay của đan vào nhau, lát sau, kéo tay phải đưa lên môi, nhàng hôn cái.


      Hà Đường ngơ ngác nhìn , lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
      Tần Lý rũ mắt xuống, lát sau ngước lên nhìn , ánh mắt ôn nhu đến cực điểm, : "Đường Đường, hy vọng mấy ngày nay có dọa đến em. chỉ là muốn để cho em biết, em bằng lòng cùng chung chỗ, rất vui. biết đối với quan hệ của chúng ta, giờ em còn có chút hoài nghi, đối với tương lai của chúng ta cũng phải chắc chắn, nhưng nghĩ vẫn muốn với em, là nghiêm túc. Con người của thương ướt át bẩn thỉu, nghĩ đến chuyện gì làm, qua lại với em, việc kết hôn là điều kiện tiên quyết, cho nên, hy vọng em cũng có thể nghiêm túc với quan hệ của chúng ta. Có rất nhiều lời bàn tán bên ngoài, nghĩ em nên bận tâm làm gì, điều em nên nghĩ đến chính là có thể tiếp nhận người như hay , và có nguyện ý cùng đến hết cuộc đời hay . Dù sao thân thể tàn tật nghiêm trọng, ở cùng , em cần gánh chịu rất nhiều. Nhưng cam đoan với em, nhất định tận khả năng mà có, đối đãi với em tốt."


      Thấy Hà Đường mím môi lên tiếng, Tần Lý tiếp tục: "Hôm nay với em những lời này, là muốn ở lúc chúng ta mới bắt đầu qua lại, đem chút suy nghĩ của thẳng thắn cho em biết, để em khỏi nghĩ đông nghĩ tây. Nếu như em có thể tiếp nhận con người hoàn mỹ này của , hãy để cho chúng ta vui vẻ mà chuyện đương .”


      ******


      Lúc Hà Đường trở lại Xuân Sơn Uyển, giống như vừa trải qua giấc mơ vậy.


      Tần Lý tự mình đưa về, , đây là bọn họ lần đầu tiên hẹn hò, đón tan tầm đúng với phận người bạn trai rồi, trễ như vậy cũng yên tâm để tài xế đưa về nhà.


      Đợi đến khi đèn trong phòng Hà Đường sáng lên, xe Tần Lý mới rời khu chung cư.


      Hà Đường ngồi ở mép giường ngẩn người, Ngô Tuệ Nghiêu gõ cửa vào, trong tay bưng dĩa pizza.


      : "Hà mẹ à, cậu có biết ông chủ Tần gọi cho mình bao nhiêu thức ăn bên ngoài ? cái pizza, phần cơm hải sản hấp cheese, con gà hấp chanh, còn có phần súp nấm. Trời ạ! Bộ ta cho mình là heo sao?"


      Hà Đường ngẩng đầu nhìn , hỏi: "Tuệ Nghiêu, cậu xem mình nên làm sao bây giờ đây?"


      "Cái gì làm sao bây giờ?" Ngô Tuệ Nghiêu ngồi xuống bên cạnh , vừa cắn pizza vừa hỏi, " mau, hôm nay ông chủ Tần nghĩ thế nào lại mời cậu ăn cơm vậy hả? Hôm lễ Giáng Sinh phải cậu cự tuyệt ta sao?”


      "…" Hà Đường còn chưa có cơ hội cho Ngô Tuệ Nghiêu nghe chuyện ở trạch Thổ Trấn, lúc này cũng biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, chỉ , "Mình hình như… cùng Tần Lý đương."


      "Cái gì?" Miếng pizza Ngô Tuệ Nghiêu vừa cắn vào miệng thiếu chút nữa bay ra ngoài. trừng to mắt, " hay giả vậy? Chuyện này sao lại như thế hả? Cái gì gọi là hình như? đương đương, đương đương, cái gì mà hình như nữa?”


      " chính là..." Hà Đường hình dung được, "Từng bước từng bước, giống như căn bản là cự tuyệt được, cách khó hiểu cứ vậy mà bắt đầu qua lại với ấy."

      Ngô Tuệ Nghiêu hỏi: "Vậy cậu thích ta sao?"

      Hà Đường suy nghĩ chút rồi : "Mình biết."

      Ngô Tuệ Nghiêu té xỉu: "Chuyện này làm sao mà có thể biết chứ?"

      " biết biết thôi." Trong lòng Hà Đường rất loạn, "Mình chỉ biết là…mình ghét ấy."

      Ngô Tuệ Nghiêu chợi đến bên người Hà Đường, cúi đầu thầm hỏi: "Chẳng lẽ hai người lên giường sao?"

      "Đừng nhảm! có!" Gương mặt Hà Đường lập tức đỏ rần, "Cậu hạ lưu!"

      "Mình hạ lưu chỗ nào?" Ngô Tuệ Nghiêu lại hỏi, “Vậy kiss sao?”

      Hà Đường dùng sức lắc đầu, ôm lấy Khả Khả che mặt mình lại.

      "…" Ngô Tuệ Nghiêu bám riết tha, "Vậy nắm bàn tay bé kia sao, cậu đừng với mình là ngay cả tay cũng chưa nắm qua dù là qua lại nha."

      Lần này Hà Đường cúi đầu chấp nhận.


      Ngô Tuệ Nghiêu nhìn bộ dạng Hà Đường, khỏi thở dài, vỗ vỗ vai : "Hà mẹ à, chuyện khác mình , ông chủ Tần là người tốt. Chỉ là thân thể ta... , ta có thể làm chuyện vợ chồng hay tớ cũng hoài nghi, tuy rằng ta rất có tiền, có điều phụ nữ mà phải làm quả phụ cũng rất tội nha."


      Mặt Hà Đường đỏ đến độ muốn xuất huyết, kêu lên: "Cậu cần phải những chuyện này đâu, làm ơn!"


      Ngô Tuệ Nghiêu bũi bĩu môi: "Mình là vì nghĩ tốt cho cậu đó!"


      ******


      Mấy ngày sau, Hà Đường gặp lại Tần Lý, vì xin nghỉ 2 hai ngày để về nhà, nên số công việc của bị dồn lại, ban ngày làm xong, buổi tối phải mang về nhà làm thêm.


      Những công việc này liên quan đến chi phí của công ty, Tần Lý hỏi có cần giúp hay , căn cứ vào công việc hằng ngày, Hà Đường khéo léo từ chối


      Đến giờ ăn trưa, Hà Đường cùng Đỗ Phương Phương căn tin ăn cơm, ăn giữa chừng, Vương Vũ Lâm bưng dĩa thức ăn đến ngồi chung bàn với Hà Đường.


      Đỗ Phương Phương là người tinh ý, liếc mắt cái nhìn ra Vương Vũ Lâm có chuyện muốn với Hà Đường, ta cũng biết trong lòng Hà Đường có hảo cảm đối với Vương Vũ Lâm, nên mình no rồi nhanh chân rời .


      Bàn ăn giờ chỉ còn lại Vương Vũ Lâm và Hà Đường. Vương Vũ Lâm liếc mắt nhìn dĩa thức ăn của Hà Đường, phát ăn ít liền hỏi: "Sao lại chỉ ăn ít như vậy, hôm nay thịt bò thăn tệ, còn có cá nướng cũng ngon lắm."


      Hà Đường cười : "Em đói bụng lắm nên muốn ăn chút."


      Vương Vũ Lâm gật gật đầu, nữa.


      Hà Đường đột nhiên nhớ tới chuyện, giọng : "Vương sư huynh, hôm qua phòng tài vụ với em, tiền thưởng cuối năm nay của em tính theo nửa năm, bắt đầu từ tốt nghiệp bảy tháng năm ngoái, đại khái cũng được hơn bốn ngàn, đến lúc em được lĩnh tiền, trước hết gởi trả phần."


      Vương Vũ Lâm ngẩn ra, : " cần gấp gáp vậy đâu. Đến tết lịch em về nhà, dù sao cũng phải mua ít quà cho người nhà, số tiền đó em cứ giữ , cần phải gấp gáp đưa lại cho ."


      " ngại quá." Hà Đường .


      "Em với có gì đâu mà ngại chứ." Vương Vũ Lâm mỉm cười, đột nhiên , "Tiểu hòa thượng, nghe là em có bạn trai.”


      "…"


      Hà Đường , Vương Vũ Lâm cũng chuyển đề tài, vẫn cười cười nhìn , làm như đợi trả lời.


      Hà Đường biết tránh khỏi, chỉ đành gật gật đầu, "Vâng" tiếng.


      nghĩ tới, trực tiếp hỏi: "Là Tần Lý sao?"


      Ách…Hà Đường cảm giác phía dưới mông như có lửa đốt, ậm ừ nửa ngày mới : "Vâng."


      đợi Vương Vũ Lâm mở miệng, vội vã : "Vương sư huynh, có phải cảm thấy rất kỳ quái hay ?"


      Vương Vũ Lâm kỳ quái hỏi: "Kỳ quái? Tại sao lại kỳ quái?"


      " cũng biết mà, Tần Lý... cũng quen biết ấy…" Đôi đũa của khều khều cơm, nhè , "Em cảm thấy em với ấy cũng phải là thích hợp."


      "Như thế nào thích hợp?" Vương Vũ Lâm bình tĩnh , "Chẳng lẽ em cảm thấy bản thân mình xứng với ta? Hà Đường, tuy rằng điều kiện kinh tế của ta rất tốt, nhưng nhìn theo khía cạnh nhất định mà , người chịu ủy khuất là em mới đúng. Đương nhiên, đối với Tần Lý bất kỳ lòng khinh thị nào, rất tôn trọng ta, chỉ là luận , thứ cảm tình là thứ phải là dễ dàng ràng như vậy, Đặng Văn Địch (Wendi Deng Murdoch) có thể gả cho Mặc Đa Khắc (Rupert Murdoch), chẳng lẽ có thể là thích hợp sao?"


      "..." Hà Đường cẩn thận suy tư những lời Vương Vũ Lâm .


      "Có điều, phải nhắc nhở em chút." Vương Vũ Lâm hạ giọng, "Ở công ty đừng để những người khác biết bạn trai em là Tần Lý. Em cũng biết rồi đấy, trong công ty có nhiều người hay lôi chuyện của người khác ra để , rất có lợi đối với em.”


      Hà Đường gật đầu: "Vâng."

      " giữ bí mật giùm em." Vương Vũ Lâm xong, đột nhiên ý vị thâm trường cười , "Tiểu hòa thượng trưởng thành rồi, còn nhớ ở trong trường đại học, em còn là bé hay thắt bím, vậy mà bây giờ đương rồi. Aiz, , vốn còn tưởng em có ý với nữa đấy, xem ra là tự mình đa tình rồi, ha ha."


      Nghe được những lời này của Vương Vũ Lâm, trong lòng Hà Đường tựa như bình ngũ vị hương, tâm trạng cứ rối rắm cả lên.


      ******


      Sáng sớm thứ Bảy, trời vừa tờ mờ sáng, Tần Miễn mang theo đồ câu ra khỏi nhà.


      Lúc thang máy xuống, nhận được điện thoại của mẹ, buổi tối cùng Tần Lý cùng nhau về Mộ Phương Lý ăn cơm.


      Diệp Huệ Cầm : "Thời tiết lạnh, bố con đột nhiên muốn ăn lẩu, bố mẹ hai người thêm bà nội nữa có thể ăn bao nhiêu chứ, mà chỉ có ba người ăn cũng náo nhiệt, bố con gọi hai đứa cùng về ăn. Lát nữa mẹ gọi cho A Lý, buổi tối con nhớ đưa con cùng nhau về nhà đó nha."


      Tần Miễn đáp ứng, vừa đúng đến nhà để xe dưới tầng hầm, tay cầm điều khiển từ xa mở khóa xe, đem đồ câu bỏ ở cốp sau xe, lúc quay lại ngồi vào ghế lái, cửa xe bên ghế lái phụ "pằng" tiếng, bị người kéo ra, bóng người hợp cùng mùi hương ‘nhào’ vào trong xe, vững vàng ngồi ghế lái phụ.


      Tần Miễn quay đầu nhìn , khuôn mặt lạnh lùng, lời.
      Tề Phi Phi nghịch nghịch mấy lọn tóc xoăn của mình, ban đầu cũng them để ý đến , nhưng thấy vẫn lái xe , nhịn nổi, xoay đầu vẫy vẫy tay: "Hi!"


      Tần Miễn quan sát từ xuống dưới. Tề Phi Phi mặc chiếc áo da bó sát người, cổ áo là khăn quàng cổ bằng lông lớn, bên dưới là quần đen, giày cao gót màu vàng, tóc xoăn xoăn, còn cẩn thận trang điểm tỉ mỉ nữa.


      Cách ăn mặc này tạo cho người ta cảm giác như từng gặp ở đâu rồi, ngay cả khuôn mặt cũng gần giống người nào đó… Tần Miễn nhíu mày suy nghĩ, mới nhớ lại Tề Phi Phi bắt chước phong cách của Kiều Y Viện.

      "Tại sao em lại ở chỗ này?" trầm giọng hỏi, lại liếc nhìn đồng hồ xe, "Sáng thứ Bảy, mới hơn 6 giờ, đúng ra em vẫn còn ngủ giường mới đúng chứ.”


      "Em muốn cùng câu cá với !"


      Tần Miễn nghi hoặc: "Làm sao em biết muốn câu cá?"


      Tề Phi Phi quệt miệng, tay tiếp tục quấn lọc tóc: " cho , em tự có biện pháp."


      Tần Miễn mở cửa định xuống xe, Tề Phi Phi luống cuống, vội vàng níu lại: "Này, đâu đó?"


      "Lên lầu tiếp tục ngủ." quay đầu lại nhìn , " có hơi sức chơi với em."


      "Sao lại đối với em hung dữ như vậy nha! Lần trước còn đồng ý với em là mắng em mà!" Tề Phi Phi mất hứng, "Người ta tốn rất nhiều công sức mới từ chỗ bảo vệ biết được, mỗi sáng thứ Bảy đều câu cá! Trời lạnh như thế này, em ở đây chờ gần tiếng rồi."


      Môi trắng bệch, giống như là láo, Tần Miễn nhìn ăn mặc đơn bạc, trong lòng thở dài, cởi áo khoác ra ném cho : "Mặc vào ."


      "Oh!" Tề Phi Phi rất hài lòng, lí la lí lắc mặc áo khoác đen của Tần Miễn vào, xong còn níu cổ áo hít sâu: "Oa…có mùi vị của ! Rất gợi cảm!"


      Tần Miễn cảm thấy đau đầu, cũng để ý nữa, khởi động xe liền lái ra khỏi tầng hầm.


      ******


      Tần Lý nhận được điện thoại của Diệp Huệ Cầm lúc 9 giờ sáng, rời giường, cân nhắc xem cuối tuần này trải qua cùng Hà Đường thế nào.


      Sau khi điện thoại xong có chủ ý, vì lo lắng Hà Đường muốn ngủ nướng, đợi đến 11 giờ trưa mới gọi cho .


      "Đường Đường, rời giường chưa?"


      Hà Đường giặt quần áo, hai tay đều là bọt xà phòng, kẹp di động vào vai : " dậy từ sớm rồi."


      "Dậy sớm mà cũng gọi điện thoại cho ." Tần Lý có chút bất mãn, "Hôm nay là thứ Bảy mà, em phải nên nghỉ ngơi sao?"


      "Em sợ ngủ thôi."


      Tần Lý: " lười biếng như vậy sao? Ngủ đến tận bây giờ?"


      Hà Đường cười : "Sao lại có chứ. Lần trước từ Trạch Thổ trấn về, ràng ngủ suốt ngày đó."


      Tần Lý nghe giọng của thoải mái, lập tức cũng nở nụ cười, : " dậy từ sớm rồi, giờ em làm gì?"


      " giặt quần áo, hôm nay thời tiết tốt, khó có được trời nắng to như vậy." Hà Đường , " tìm em có chuyện gì ?"


      Tần Lý hỏi: "Ừm...hôm nay em có dự định gì ?"


      Hà Đường vừa nghe cũng biết Tần tiên sinh lại có ý tưởng, ngượng ngùng : " có, vốn em định buổi trưa gọi cho , hỏi chút...ờ…buổi chiều muốn…ờ… chỗ của hay ."


      Vừa xong, mặt lập tức đỏ hồng lên.


      Tâm tình của Tần Lý đột nhiên phấn khích hẳn lên, : " cần đến chỗ của , buổi chiều đưa em chỗ này."


      " chỗ nào?" Hà Đường khó hiểu, dù sao vương quốc Tần Lý cơ hồ muốn cái gì cũng đều có, hẹn hò với căn bản cần ra ngoài.


      Tần Lý : " Mộ phương lý, gặp ba mẹ ."


      Hà Đường: "!"

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 39. Em có sợ ?

      Editor: Diệu Huyền

      Vùng ngoại thành D thị có con sông lớn, nước chảy nuôi cá, khu vực hạ lưu sông có đoạn nổi tiếng là nơi lý tưởng cho những người có thú vui câu cá, mỗi ngày đều tụ tập ít người thích thả câu.


      Mỗi sáng sớm thứ Bảy, Tần Miễn thường mình ra sông câu cá, sau khi thả cần câu, yên lặng ngồi ghế gấp, ngồi đợi cho đến nửa ngày.


      giữ thói quen này rất nhiều năm, có khi ngay cả trời mưa cũng ngăn cản được, mặc áo mưa ngồi ở đó, bên cạnh có những người khác, chỉ còn lại mình hưởng thụ niềm vui thú câu cá dưới mưa.


      Tần Miễn cũng hút thuốc. Chỉ là bình thường rất ít khi hút.


      Thân thể Tần Lý tốt, lại thích mùi thuốc lá, cho dù cũng can thiệp Tần Miễn hút thuốc, nhưng những lúc ở cạnh , Tần Miễn cũng cố gắng khắc chế.


      Nhưng lúc câu cá lại khác, ở gò đất như vậy, chung quanh có cây có cỏ, trời có chim có mây, Tần Miễn tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhã châm điếu thuốc, để đầu óc thanh thản nhìn ngắm cảnh sông nước trùng điệp.


      Bầu khí buổi sáng sớm này vốn nên như mọi khi, nhưng bây giờ có Tề Phi Phi bên cạnh, dường như trở nên chẳng còn tốt đẹp như vậy nữa.


      Tề Phi Phi mặc áo khoác của Tần Miễn ngồi bênh cạnh , ôm cánh tay lạnh cóng đến phát run.


      Chàng trai kia chỉ mặc chiếc áo sơ mi phong phanh, thế nhưng lại cảm thấy lạnh, ngồi trầm ổn tựa như tảng đá. Tề Phi Phi cảm thấy rất kỳ quái.


      tò mò nhìn hút thuốc, ngón tay cầm điếu thuốc đẹp, nhắm mắt hít vào hơi, sau đó nhàng nhả khói thành những vòng tròn, trời ơi!! rất gợi cảm! Quá hấp dẫn!


      Tần Miễn lặng yên coi chừng cần câu, Tề Phi Phi nhịn nổi, chốc chốc lại hỏi : “Aiz, có câu được gì chưa?”


      "Sao lại có động tĩnh gì vậy?"


      " Tần Miễn à, lạnh sao?"


      " có đói bụng ? Em đói lắm rồi a, xe của có cái gì ăn ?"


      lúc sau, cách đó chừng năm mét, mấy người thả câu có cá cắn câu. Tề Phi Phi mừng rỡ nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới xem náo nhiệt, xem xong lại ấm ức trở về với Tần Miễn: “Chỉ là con cá xíu à, chắc đủ cho mèo ăn thôi.”


      Tần Miễn vẫn hề để ý , Tề Phi Phi cũng giận, tự tìm trò tiêu khiển, tự vui sướng cách rất chuyên nghiệp.


      Trong khí bay tới mùi thơm, Tề Phi Phi lại ngồi yên, hết nhìn đông tới nhìn tây hồi phát người bán khoai nướng đẩy xe hàng rong qua.


      "Thơm quá!" kéo kéo cánh tay Tần Miễn, " muốn ăn ? Em mời ăn."


      " ăn." Tần Miễn lạnh lùng trả lời.


      "Ăn ngon lắm đó, tại sao ăn?"


      Ánh mắt thèm thuồng của Tề Phi Phi nhìn qua người bán hàng rong kia, “Ăn thôi ăn thôi.”


      " ăn, em muốn ăn mình em ăn ."


      Tề Phi Phi ảo não cong miệng lên, sờ sờ túi quần của mình rồi : "Vậy cho em ít tiền ."


      "…" Tần Miễn liếc qua , "Chẳng phải em mời ăn sao?"


      "Em mang theo quên ví tiền rồi." giọng lẩm bẩm.


      Tần Miễn nhíu mày: "Vậy hồi sáng em đến bằng cách nào?"


      " bộ tới." Tề Phi Phi xong, chỉ chỉ giày cao gót của mình, "Gót chân đều bị trầy xước, đau chết ấy!"


      Chân mày Tần Miễn nhíu lại sâu hơn.


      Tề Phi Phi thấy người bán hàng rong xa, khỏi vội vàng đứng lên: "Nào nào, mau mau cho em mấy đồng , lại keo kiệt vậy sao, ông ta xa mất rồi kìa!"

      Tần Miễn quay đầu nhìn người bán hàng rong, đột nhiên đứng lên, : "Ở đây chờ."


      sải bước nhanh về phía người bán hàng rong, Tề Phi Phi cười đến mặt đến sắp nở hoa rồi.


      Mười phút sau, Tần Miễn và Tề Phi Phi ngồi cùng nhau, mỗi người cầm củ khoai lang nóng hổi mà ăn.


      Tần Miễn ngẫu nhiên liếc nhìn cái, phát gò má dính chút khoai, hiểu tại sao, đưa tay lau giúp .


      Hai tay Tề Phi Phi cầm khoai lang, sững sờ nhìn , đột nhiên liền híp mắt cười rộ lên.


      Tần Miễn ngơ ngác chút, đối với hành vi vừa rồi của mình cảm thấy tia kinh ngạc, nhưng mặt vẫn hề biến sắc, chỉ hỏi: "Lát nữa em trường học hay là về nhà? đưa em về."


      Tề Phi Phi vốn là vô cùng cao hứng, vẻ mặt thoáng chốc liền xìu xuống, bĩu môi : “Em đâu hết.”


      "Năm nay em thi tốt nghiệp trung học," Tần Miễn nhìn , "Thứ bảy mỗi tuần đều phải học thêm, đừng nghĩ là biết."


      "Em chính là muốn học thôi, dù sao em cũng thể thi đậu vào trường nổi tiếng mà.”. Tề Phi Phi cắn khoai nướng, "Môn khoa học tự nhiên của em tệ như vậy, rất nhiều nguyên lí, định lí môn vật lí hay hóa học ba dạy chữ em cũng biết đến nó, còn thi cái rắm a!"



      Tần Miễn thản nhiên : "Chính mình cố gắng, đừng mượn cớ."


      "Ai em cố gắng?!" Tề Phi Phi bị chọc đúng vào tim đen, "Sao cũng giống những người đó cứ em như vậy chứ!"


      "Vậy em muốn
      [​IMG]

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 40. Có đôi khi ông trời chính là công bằng

      Editor: Diệu Huyền

      " , cuộc sống của so với mọi người quá giống nhau."

      Tần Lý xong câu này, tạm thời buông tay Hà Đường, dùng tay trái cầm lấy tay phải để tay vịn xe lăn xuống, đặt đùi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hà Đường.

      Trong mắt biểu lộ tâm tình khó tả, bao hàm chút khẩn trương bất an, chút chờ mong khát vọng, nhưng phần nhiều vẫn là bình tĩnh như nước.

      lại cầm tay Hà Đường, dè dặt kéo qua, đem tay của cũng đặt đùi của mình.

      Tay phải Hà Đường cách tay phải Tần Lý chỉ vài centimet.

      cúi đầu nhìn tay phải của . Trước đây, những lúc ở cùng , thường chú ý đến cánh tay này. Mùa đông, luôn mặc áo khoác ngoài hoặc áo khoác dày, tay áo tương đối dài, hầu như lúc nào tay phải của cũng đều khuất trong tay áo, chỉ lộ ra những ngón tay cuộn vào trong.


      Hà Đường chưa từng chú ý nhiều đến điều này, Tần Lý lại càng cố ý muốn lộ ra thiếu sót của mình. Cũng phải tự ti, chỉ là biết tay phải của mình khó coi, lo nhìn thấy sợ.

      Từ đến lớn, Tần Lý tiếp xúc qua quá nhiều ánh mắt cổ quái khi nhìn mình, lúc đầu cảm thấy bất bình, về sau cũng nghĩ thông suốt. Thân thể của mình đúng là khác với những người bình thường, đây là thể chối cãi. phải bản thân có thể chấp nhận trọn vẹn của mình người khác cũng chập nhận được. Cho nên, khiêm tốn chút, nhẫn chút, khoan dung chút, vui vẻ chút, cố gắng tránh nảy sinh phiền phức cho người bên cạnh, như vậy tốt hơn cho những người chung quanh, Tần Lý vẫn luôn nghĩ như vậy.

      Nhưng lúc này đây, Tần Lý cảm thấy chính là thời điểm để cho Hà Đường từ từ hiểu về thân thể của .

      Giống như tay phải , nó là bộ dạng gì, nhiệt độ của nó như thế nào, xúc giác thế nào, đều hy vọng Hà Đường có thể biết.

      Hà Đường dường như hiểu được ý của Tần Lý, vẫn hé môi, chỉ ôn nhu nhìn , hai má Hà Đường đỏ ửng lên, cúi đầu xuống, chút chần chừ, liền cầm tay phải của .

      Điều làm bất ngờ chính là, tay phải rất lạnh, so với ấm áp của tay trái hoàn toàn khác hẳn.


      Làn da bọc xương, gần như có bắp thịt, hợp với đốt ngón tay đều có chút biến dạng, toàn bộ cánh tay gầy yếu vô lực, được Hà Đường cầm trong tay, lạnh như băng đến độ giống tay của người sống.


      "Tay lạnh quá." liền dùng hai tay bao lại tay phải của , đưa đến bên miệng hà hơi, "Sao lại lạnh đến như vậy, làm thế này có thấy thoải mái chút ."

      "Rất thoải mái." Hơi thở nóng trong miệng thổi vào tay Tần Lý, cười rộ lên, "Tay chân cử động được nên máu tuần hoàn tốt, vào mùa đông đặc biệt sợ lạnh, mùa hè lại dễ đổ mồ hôi, cho nên đúng là rất phiền toái."

      Vẻ mặt tự nhiên bình thản, Hà Đường nhìn , cảm thấy trong lòng cũng trở nên mềm mại. Đột nhiên, cảm giác lòng bàn tay mình nhột nhột, vừa cúi đầu nhìn thấy đầu ngón tay phải của Tần Lý khẽ nhúc nhích.

      "Tay của cử động kìa!" Hà Đường kinh ngạc , " cảm giác được sao?"

      Tần Lý gật gật đầu, ra hiệu Hà Đường tiếp tục nhìn tay phải của , nhíu mi lại, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại nhàng động mấy cái.


      "Là từ 10 tuổi bắt đầu, đầu ngón tay có thể cử động, lúc đó còn tưởng rằng tay phải có thể khôi phục tốt giống như tay trái. Như vậy, có thể tự mình lên xuống giường, lên xuống xe. Dù sao bây giờ chỉ có cánh tay trái khỏe mạnh, thể tự mình đẩy xe lăn tới lui được.”

      Giọng Tần Lý nhàn nhạt, "Về sau, tay phải luyện tập mãi vẫn có khởi sắc, mười mấy năm qua chính là trạng thái này, ngón tay có thể cử động chút, liền luyện tập dùng nó để điều khiển xe lăn điện."


      Hà Đường nhìn tay vịn bên phải xe lăn của Tần Lý, quả nhiên thấy chỗ để ngón tay có mấy cái nút .


      tiếp: "Bây giờ vẫn luyện tập như trước, cho tới bây giờ vẫn hề gián đoạn. Đường Đường, kỳ vẫn luôn buông tha, trước kia toàn thân thể cử động, cổ nâng lên được, về sau có thể ngồi, có thể ngẩng đầu quay đầu, về sau nữa lại có thể dùng tay trái làm việc, tiếp theo tay phải cũng có thể cử động chút, cảm thấy càng ngày càng tốt hơn."


      Tần Lý nâng tay trái đặt lên tay Hà Đường, hai người bốn cánh tay gắt gao nắm lấy nhau, rất nghiêm túc , "Có lẽ có ngày, có thể đứng lên đường bằng chính đôi chân của mình. đấy, Đường Đường, đây chỉ là giấc mộng của , mà còn là mục tiêu của . Đây phải nhảm mà thôi, luôn cảm thấy có ngày, có thể đường."


      Hà Đường biết nên trả lời thế nào, mỗi lần nghe Tần Lý đến đề tài " muốn đường" này, đều cảm thấy người đàn ông trước mặt dường như biến thành đứa trẻ, đứa trẻ bướng bỉnh lại tràn đầy hy vọng, khiến cho người ta đành lòng giội gáo nước lạnh vào , nhưng cũng tin tưởng lời cách vô điều kiện.

      Hà Đường nghĩ, những người khác đại khái cũng giống , đối với giấc mộng của Tần Lý có thái độ hoài nghi.

      27 tuổi, tàn tật 27 năm, tại coi như trong độ tuổi trẻ trung, qua vài năm nữa, bước vào tuổi trung niên, thân thể cơ năng bắt đầu xuống dốc. Người có lý trí đều tin tưởng, bộ dáng như vậy có ngày còn có thể đứng lên.

      muốn tin tưởng qua loa , muốn gật đầu đồng tình cho qua chuyện, càng muốn lừa gạt .

      Tống Nguyệt Nga vẫn luôn lừa gạt Hà Hải, từ đến lớn, bà vẫn với Hà Hải: "Tiểu Hải, uống thuốc này , uống thuốc này vào bệnh của con mau khỏi thôi.”

      Hoặc là : "Tiểu Hải, lần này nằm viện là lần cuối cùng, mẹ cam đoan với con, xuất viện rồi chúng ta nhất định bao giờ đến đây nữa."

      Nhưng Hà Hải vẫn ngừng uống thuốc, càng ngừng nằm viện, rốt cuộc, còn tin bất kỳ ai nữa.

      Hà Đường lặng yên trong chốc lát, mở miệng: "A Lý..."

      "Ừ?" Tần Lý nhìn chăm chú.

      Hà Đường lại nắm chặt tay lần nữa, : "Cho dù thể đường cũng có vấn đề gì."

      Đồng tử của Tần Lý chợt co rút lại, nhưng đợi Hà Đường phát liền khôi phục vẻ mặt bình thường.

      Hà Đường cắn cắn môi dưới, tiếp tục ra những lời trong lòng của mình: "Có đôi khi ông trời chính là công bằng như vậy, giống như dì với dượng của em đó, họ là những người tốt như thế, nhưng rốt cuộc lại gặp phải kết quả như vậy. Còn có hai em, cả đời ấy vốn chưa hề được vui vẻ, ra trước kia ấy có cổ quái như vậy. Cho nên, A Lý à, em vẫn luôn nghĩ là, đại khái ông trời chính là cảm thấy quá tốt, cho nên liền lấy của vài thứ, để trở nên được hoàn mỹ. Nếu , bây giờ quá hoàn mỹ tỳ vết, mà người hoàn mỹ tỳ vết, chắn chắn là tồn tại."

      Tần Lý cẩn thận lắng nghe lời của , Hà Đường càng trong lòng càng loạn, : " hiểu ý của em ? Đương nhiên em phải nhất định đường được, chỉ là em cảm thấy, cần quá Câu chấp chuyện này. Dù sao ngoại trừ đường, có được những thứ mà đa số những người khác cả đời muốn cũng có được.”

      (*)Câu chấp: Giữ chặt ý riêng, chịu thay đổi.

      Tần Lý hỏi: "Ý em là, ngoại trừ thể đường, những thứ khác hết thảy đều là hoàn mỹ?"

      Hà Đường gật đầu: "Đúng vậy."

      "Đường Đường," cúi mặt, cười lắc đầu, "em vẫn hiểu được con người

      ******

      Bữa tối ăn lẩu.

      Tần Thụ về đến nhà thấy nhà đông người, vừa kinh ngạc lại cao hứng, bảy người vô cùng náo nhiệt ngồi quanh bàn ăn, cái lẩu sôi sùng sục sôi trào, nóng hổi, mùi vị tỏa ra bốn phía. Diệp Huệ Cầm cười cảm thán: "Nhà chúng ta lâu rồi có náo nhiệt như vậy a!"

      Hà Đường rất cẩn thận giúp Tần Lý lấy đồ ăn, giọng hỏi có muốn ăn thịt dê , muốn ăn rau hay ...Phía Tần Miễn và Tề Phi Phi hoàn toàn hoàn toàn ngược lại, Tề Phi Phi gắp đầy thịt bò, vừa ăn vừa thổi, xong rồi còn chỉ huy Tần Miễn giúp lấy đồ ăn.

      "Em muốn nấm hương đó! Tần Miễn, nấm hương ăn ngon đấy! Trời ơi, bào ngư này ăn cũng ngon lắm!"

      khách sáo chút nào, Tần Miễn lắc đầu thở dài, gắp mỗi món ăn chút vào chén cho .

      Tần Thụ cùng Diệp Huệ Cầm lặng lẽ quan sát bốn người trẻ, liếc mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười ăn ý.

      Tần Thụ gắp miếng bánh chẻo ăn, vừa ăn vừa : "Bánh chẻo này ngon , hình như giống với trước kia chị Lâm gói"

      Diệp Huệ Cầm cười cười: "Lần này phải chị Lâm gói mà là Hà Đường gói, buổi chiều con bé thấy em với chị Lâm muốn làm bánh chẻo nên xung phong nhận việc, muốn gói theo khẩu vị ở quê con bé cho chúng ta nếm thử."

      "Vậy sao? Chẳng trách, đúng là ăn rất ngon." Tần Thụ tán thành gật đầu.

      Hà Đường đỏ mặt : " ra cũng có gì đặc biệt, chính là băm cải bẹ cùng măng mùa đông trộn chung với nhau, so với chỉ làm bằng thịt ngon hơn chút.”

      Tề Phi Phi : "Chị Hà Đường lợi hại đấy, lần sau chị dạy em làm cơm nha, em làm bữa ngon cho Tần Miễn ăn."

      Hà Đường : "Được."

      Tần Miễn lạnh lùng : "Hay là thôi ."

      "Làm sao chứ! chừng em rất thiên phú về lĩnh vực nấu ăn đó!" Tề Phi Phi cả giận, " lúc nào cũng đả kích em."

      Bà nội Tần chen vào: "Phi Phi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      Tề Phi Phi ngọt ngào : "Bà nội, con sắp 18 tuổi."

      Bà nội Tần ngừng gật đầu: "Ai nha, 18 tuổi được lắm! Lúc bà gả gả cho ông nội cháu chính là 18 tuổi, lúc ấy ông nội cháu 28, sai biệt lắm với tuổi của A Miễn bây giờ."

      Mọi người gì, bà nội Tần lại hỏi Hà Đường: "Đường Đường bao nhiêu tuổi rồi?"

      Hà Đường : "Bà nội, cháu sắp 24 ạ."

      "Ừ, 24 còn a, lúc bà 24 tuổi là sinh A Thụ." Bà nội Tần liếc mắt nhìn Tần Lý, : "A Lý 27, cũng đến lúc nên thành gia lập thất rồi, khi nào A Thụ với Huệ Cầm đến nhà Đường Đường bàn về việc kết hôn, sang năm quả phụ vô xuân, nên kết hôn, tốt nhất trước khi hết năm, chúng ta làm đám cưới ."

      Hà Đường, Tần Lý: "…”

      Diệp Huệ Cầm vội : "Mẹ, thời đại bây giờ khác rồi, còn câu nệ những thứ này, lúc này A Lý với Hà Đường mới vừa bắt đầu qua lại, việc kết hôn nào có thể nhanh như vậy được."

      Bà nội Tần rất tích cực: "Đạo lí từ ngàn đời xưa, làm sao có thể chú ý. Cho dù bây giờ kịp làm đám cưới, hai đứa đưa nhau đăng ký trước cũng được mà. Hơn nữa bà thấy Đường Đường là tốt, đem A Lý giao cho con bé, bà cũng yên tâm."

      Hà Đường xấu hổ đỏ mặt, Tần Lý để đũa xuống, tay trái dưới bàn siết chặt tay , cười với bà nội Tần: "Bà nội, bà mà thêm nữa, Đường Đường bị bà dọa chạy mất đó, cháu mới vừa theo đuổi được ấy thôi đấy, ấy bị dọa chạy là bà chịu trách nhiệm nha."

      Bà nội Tần híp mắt cười: "Thấy Đường Đường ưa thẹn thùng chứ lá gan con bé cũng đâu, bị dọa chạy đâu. Bà nội sống hơn 80 tuổi rồi, chút ánh mắt nhìn người vẫn là có. Tiểu A Lý, bà nội là giúp cháu đó, bà nội cho cháu biết, cháu tìm được Đường Đường đúng là ánh mắt tệ, so với con bé mấy năm trước cháu đưa về nhà kia thực tốt hơn nhiều, cái bé đó với cháu chút cũng hợp nhau."

      Diệp Huệ Cầm, Tần Thụ, Tần Miễn đều sợ ngây người.

      Vẻ mặt Tề Phi Phi khó hiểu, ngẩn ra.

      Hà Đường: "..."

      Tần Lý gương mặt khổ sở: "Bà nội, bà có chắc là bà giúp cháu, mà phải là hại cháu đấy chứ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :