Gone girl - Cô gái mất tích - Gillian Flynn [Trinh Thám]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nick Dunne


      Đêm đầu tiên trở về

      Tôi đến sở cảnh sát để đón vợ mình và được cánh báo chí chào đón như ngôi sao nhạc rock - vị tổng thống thắng cử - người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng, tất cả trong . Tôi phải kiềm chế nắm chặt hai bàn tay đưa lên đầu mình để cảm tạ trước giây phút thắng lợi mang tầm cỡ toàn cầu này. Tôi hiểu mà, tôi nghĩ, giờ tất cả chúng tôi đều giả vờ là bạn.

      Tôi bước vào trước cảnh tượng giống như thể bữa tiệc ngày lễ được như ý cho lắm - vài chai champagne đặt chiếc bàn làm việc, xung quanh là những chiếc cốc giấy bé xíu. Vỗ lưng và những lời chúc mừng dành cho toàn bộ các nhân viên cảnh sát, và sau đó còn nhiều lời chúc mừng hơn dành cho tôi, như thể những người này mới ngày trước đây chưa hề là những kẻ khủng bố tinh thần của tôi vậy. Nhưng tôi phải hùa theo thôi. Chìa lưng ra để họ vỗ. Ồ phải rồi, giờ chúng tôi đều là bạn.

      hết là Amy được an toàn. Tôi phải luyện câu đó hết lần này đến lần khác. Trông tôi phải giống như người chồng thanh thản và đầy thương cho đến khi tôi biết được việc diễn biến theo chiều hướng nào. Cho đến khi tôi chắc chắn rằng cảnh sát nhận ra những lời dối trá tinh vi có tính toán của ta. Cho đến khi ta bị bắt - tôi nghĩ xa đến mức ấy, cho đến khi ta bị bắt, và sau đó tôi có thể cảm thấy não mình vừa phồng lên lại vừa xẹp xuống cùng lúc - góc quay cận cảnh bộ não của chính tôi - rồi tôi nghĩ: Vợ tôi giết người đàn ông.

      " đâm ta." viên cảnh sát trẻ được giao nhiệm vụ liên hệ với gia đình . (Tôi hy vọng bao giờ được liên hệ nữa, với bất cứ ai, vì bất cứ lý do gì.) ta chính là viên cớm nhãi luyên thuyên ngừng với Go về con ngựa, về bên mép bị rách, và chứng dị ứng với lạc của mình. "Cắt ngang động mạch cổ của ta. Cắt như thế đấy, ta mất máu chỉ trong, có lẽ là, sáu mươi giây."

      Sáu mươi giây là khoảng thời gian dài để nhận ra là bạn chết. Tôi có thể hình dung Desi nắm chặt hai tay quanh cổ mình, cảm nhận được máu của chính mình phun ra qua các kẽ ngón tay theo từng nhịp đập, ta mỗi lúc hoảng hốt và mạch lại đập nhanh hơn… sau đó chậm dần, và Desi hiểu rằng chậm có nghĩa là xấu . Trong suốt quãng thời gian đó, Amy đứng tránh xa ngoài tầm với, quan sát ta với cái nhìn tội lỗi và ghê tởm của học sinh trung học phải đối mặt với bào thai lợn bị cắt tiết trong giờ sinh học. Con dao mổ xíu đó vẫn nằm trong tay ta.

      " cứa cổ ta bằng con dao cắt thịt quen thuộc cỡ lớn." Tay cớm nhãi diễn tả. " từng ngồi cạnh chị ta giường, cắt thịt, và cho chị ta ăn." ta có vẻ ghê tởm với chi tiết này hơn là chi tiết cứa cổ kia. " hôm, con dao đó trượt rơi khỏi đĩa, ta để ý…"

      " ấy sử dụng con dao đó bằng cách nào vậy, nếu lúc nào ấy cũng bị trói?" Tôi hỏi.

      Tên cớm nhãi nhìn tôi như thể tôi vừa kể chuyện cười về mẹ ta vậy. "Tôi biết nữa, Dunne, tôi chắc là giờ họ lấy lời khai chi tiết. Điểm mấu chốt là, vợ được an toàn."

      Hoan hô. Tên cớm nhãi cướp mất lời của tôi rồi.

      Tôi phát thấy Rand và Marybeth qua lối vào căn phòng mà chúng tôi tổ chức cuộc họp báo đầu tiên cách đây sáu tuần. Bọn họ dựa vào nhau, như mọi khi, và Rand hôn lên trán Marybeth, còn Marybeth dụi đầu vào ông ta. Tôi cảm thấy căm hận dữ dội đến mức gần như ném chiếc dập ghim vào bọn họ. Ông bà là hai kẻ sùng bái và tôn thờ khốn nạn tạo ra cái loại ngồi ở phía cuối hành lang đó và để cho ta sổng ra ngoài thế giới này. Chao ôi, mới hay ho làm sao, quả là con quái vật hoàn hảo! Và bọn họ vẫn hề bị trừng phạt? hề, ai lên tiếng nghi ngờ về phẩm chất của bọn họ, bọn họ chẳng nếm trải bất cứ điều gì khác ngoài việc nhận được vô vàn mến và ủng hộ, rồi Amy lại được trả về cho bọn họ và tất cả mọi người lại mến ta hơn.

      Vợ tôi trước đây vốn là kẻ biến thái nhân cách chống xã hội tham lam vô độ. Giờ ta trở thành loại người gì đây?

      Hãy bước thận trọng, Nick, phải bước thận trọng.

      Rand bắt gặp cái nhìn của tôi và ra hiệu cho tôi đến bên bọn họ. Ông ta bắt tay tôi trước mặt vài phóng viên độc quyền đưa tin, những người được thừa nhận trong vai khán giả. Marybeth đứng yên: tôi vẫn là gã đàn ông phản bội con bà ta. Bà ta gật đầu với tôi cái gọn lỏn rồi quay .

      Rand ngả người vào gần tôi nên tôi có thể ngửi thấy mùi kẹo gôm bạc hà của ông ta. "Ta với con thế này, Nick ạ, chúng ta đều lòng khi Amy trở về. Chúng ta cũng nợ con lời xin lỗi. Rất chân thành. Chúng ta để Amy quyết định việc con bé cảm thấy thế nào về cuộc hôn nhân của hai đứa, nhưng ít nhất ta muốn xin lỗi vì diễn biến của việc. Con phải hiểu…"

      "Con hiểu." Tôi . "Con hiểu mọi chuyện mà."

      Trước khi Rand có thể lời xin lỗi và tiếp tục dông dài, Tanner và Betsy cùng nhau xuất , với diện mạo như thể để lên trang của Tạp chí Vogue vậy - quần ống suông là chiết ly, áo sơ-mi rực rỡ với đồng hồ và nhẫn vàng sáng loáng. Tanner ngả vào tai tôi thầm : Để tôi xem chúng ta ở đâu rồi. Và sau đó Go sộc vào, ánh mắt hoảng hốt và liên tục hỏi: Chuyện này là thế nào? Có chuyện gì xảy ra với Desi vậy? Chị ta xuất trước cửa nhà sao? Chuyện này là thế nào? ổn chứ? Chuyện gì tiếp theo đây?.

      tập trung kỳ quái - cảm giác như đó phải là cuộc đoàn tụ, cũng hẳn là ngồi trong phòng chờ bệnh viện, chào đón nhưng vẫn lo lắng, như thể trò chơi tập thể trong nhà mà ai nắm được hết luật lệ vậy. Trong khi đó, hai phóng viên mà nhà Elliott cho phép được vào khu vực riêng biệt này liên tục cao giọng đặt cho tôi loạt câu hỏi: Cảm giác tuyệt vời thế nào khi Amy trở về? Ngay lúc này có cảm giác tuyệt vời đến thế nào? cảm thấy lòng đến mức nào, Nick, khi Amy trở về?

      Tôi vô cùng lòng và rất vui sướng. Tôi vừa vừa tự vẽ ra cho mình bài phát biểu ôn tồn trước công chúng, cánh cửa mở ra và Jacqueline Collings bước vào, cặp môi bà ta như thể vết sẹo màu đỏ nhăn nhúm, khuôn mặt trát phấn ròng ròng nước mắt.

      "Con ranh kia đâu rồi?" Bà ta hỏi tôi. "Con ranh dối trá khốn nạn đó, nó đâu rồi? Nó giết con trai tôi. Con trai của tôi." Bà ta bắt đầu khóc lóc trong khi tay phóng viên chộp lấy vài bức ảnh.

      Bà cảm thấy thế nào khi con trai mình bị buộc tội bắt cóc và cưỡng hiếp? tay phóng viên hỏi với giọng lạnh lùng.

      "Tôi cảm thấy thế nào ấy à?" Bà ta quát tháo. "Có thực nghiêm túc đấy? Con người ta trả lời được những câu hỏi như vậy sao? Con bé điên loạn, mất tâm tính kia thao túng cả cuộc đời con trai tôi - hãy viết như vậy - nó thao túng, dối trá, và cuối cùng giết hại thằng bé, và giờ, ngay cả khi con tôi chết rồi, nó vẫn còn lợi dụng thằng bé…"

      "Bà Collings, chúng tôi là bố mẹ của Amy." Marybeth lên tiếng. Bà ta cố chạm vào vai Jacqueline, nhưng Jacqueline lắc mình lảng tránh. "Tôi rất lấy làm tiếc vì nỗi đau của bà."

      "Nhưng vì nỗi mất mát của tôi." Jacqueline đứng cao hơn Marybeth hẳn cái đầu, và trừng mắt nhìn xuống Marybeth. "Nhưng vì nỗi mất mát của tôi." Bà ta nhắc lại.

      "Tôi rất lấy làm tiếc về… mọi chuyện." Marybeth , và rồi Rand đến bên cạnh bà ta, cái đầu cao hơn hẳn so với Jacqueline.

      "Các người định làm gì với con mình đây?" Jacqueline hỏi. Bà ta quay sang phía nhân viên liên lạc trẻ măng của chúng tôi, người cố giữ nguyên vị trí. " xử trí thế nào với Amy rồi? Bởi ta dối trá khi rằng con trai tôi bắt cóc ta. ta dối trá. ta giết nó, sát hại nó trong khi nó ngủ, và chẳng ai có vẻ gì nghiêm túc về việc này cả."

      "Mọi việc được xử lý vô cùng nghiêm túc, thưa bà." Tay cớm nhãi .

      "Tôi có thể có lời của bà được , bà Collings?" tay phóng viên hỏi.

      "Tôi vừa với rồi đấy thôi. Amy Elliott Dunne sát hại con trai tôi. Đó phải là hành động tự phòng vệ. ta sát hại con tôi."

      "Bà có bằng chứng về điều đó ?"

      Lẽ dĩ nhiên là bà ta có.

      Bài báo của tay phóng viên hẳn ghi lại về kiệt quệ tinh thần của người chồng như tôi (khuôn mặt ủ rũ của ta cho thấy quá nhiều đêm phải chống chọi với nỗi sợ hãi) và thanh thản của gia đình Elliott (cả hai đấng thân sinh phụ mẫu nương tựa vào nhau để chờ đợi người con duy nhất của mình chính thức trở về với họ). Câu chuyện đó còn bàn đến năng lực yếu kém của cảnh sát ( vụ án dựa thành kiến, đầy những điểm bế tắc và những hướng sai lầm, và cảnh sát chỉ tập trung hoàn hoàn vào người đàn ông phải đối tượng cần điều tra.) Bài báo gạt bỏ Jacqueline Collings chỉ bằng câu duy nhất: Sau cuộc to tiếng khó xử với gia đình Elliott, người mẹ đau khổ Jacqueline Collings được đưa ra khỏi phòng, trong khi vẫn tuyên bố rằng con trai bà ta vô tội.

      Quả thực là Jacqueline được đưa ra khỏi căn phòng đó và vào căn phòng khác, nơi mà những lời của bà ta được ghi và bà ta tránh phải chứng kiến câu chuyện còn hay ho hơn thế nhiều: trở về đắc thắng của Amy Tuyệt vời.

      Khi Amy được phóng thích về với chúng tôi, mọi chuyện lại bắt đầu. Những bức ảnh và những giọt nước mắt, những cái ôm và những tiếng cười, tất cả để dành cho những kẻ xa lạ muốn được chứng kiến và tìm hiểu: Chuyện là thế nào? Amy, chị cảm thấy thế nào khi thoát khỏi tay kẻ bắt cóc và trở về với chồng mình? Nick, cảm tưởng của thế nào khi cùng lúc vợ trở về và được tự do?.

      Tôi hầu như chỉ im lặng. Tôi nghĩ về chính những câu hỏi của mình, vẫn những câu hỏi mà tôi đặt ra hàng bao năm nay, như điệp khúc đáng lo ngại về cuộc hôn nhân của chúng tôi: Em nghĩ gì vậy, Amy? Em cảm thấy thế nào? Em là ai? Chúng ta đối xử với nhau thế này sao? Chúng ta làm gì đây?.

      hành động bao dung và giống như nữ hoàng khi Amy muốn trở về nhà bên chiếc giường cưới của chúng tôi và người chồng phản bội của mình. Mọi người đều đồng tình như vậy. Báo chí bám riết lấy chúng tôi như thể đám rước dâu của hoàng gia, trong khi chúng tôi phóng như bay qua những đường phố ngập ánh đèn neon và những cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở Carthage để trở về ngôi biệt thự bên sông của mình. Amy mới duyên dáng, mới can đảm làm sao. nàng công chúa từ trong truyện bước ra. Và tôi, dĩ nhiên, gã chồng lưng gù bợ đỡ cúi đầu và mài gối trong suốt quãng đời còn lại của mình. Cho đến khi ta bị bắt. Nếu có ngày ta bị bắt.

      Dù thế nào việc ta được thả quả là điều lo ngại. Còn hơn cả lo ngại, sửng sốt hoàn toàn. Tôi nhìn bọn họ nối đuôi nhau ra khỏi căn phòng họp đó, nơi mà bọn họ hỏi cung ta đến bốn tiếng đồng hồ và sau đó để cho ta : hai tay đặc vụ FBI với mái tóc ngắn đáng gờm và vẻ mặt đờ đẫn, Gilpin trông như có thể nuốt trôi miếng bít-tết vĩ đại nhất đời mình cho bữa tối, còn Boney, người duy nhất mím chặt môi với cái chau mày hình chữ V nho . ta liếc nhìn khi qua tôi, bên lông mày nhướng lên, rồi biến mất.

      Sau đó, chỉ loáng, Amy và tôi về đến nhà. Trong phòng khách chỉ có mình Bleeker quan sát chúng tôi với đôi mắt sáng quắc. Phía bên ngoài rèm cửa, ánh đèn máy quay vẫn sáng rực, cả phòng khách ngập tràn trong thứ ánh sáng màu cam tươi tắn kỳ dị đó. Chúng tôi như tắm mình trong ánh nến, lãng mạn. Amy trông vô cùng xinh đẹp. Tôi căm ghét ta. Tôi thấy ghê sợ ta.

      "Chúng ta thực thể ngủ dưới cùng mái nhà…" Tôi lên tiếng.

      "Em muốn ở đây với em." ta nắm lấy tay tôi. "Em muốn được ở bên chồng của mình. Em muốn cho cơ hội để trở thành người chồng mà muốn trở thành. Em tha thứ cho ."

      "Em tha thứ cho ? Amy, tại sao em lại quay về? Bởi những gì trong những cuộc phỏng vấn đó sao? Trong những đoạn băng ghi hình ấy?"

      "Chẳng phải đó là điều mong muốn hay sao?" ta . "Chẳng phải đó là mục đích của những đoạn băng ghi hình ấy? Chúng hoàn hảo - chúng nhắc nhớ em về những gì chúng ta từng có bên nhau, mới đặc biệt làm sao."

      "Những gì , chỉ vì đó là điều mà em muốn nghe thôi."

      "Em biết - điều đó chứng tỏ hiểu em đến nhường nào!" Amy . ta tươi cười. Bleeker bắt đầu cuộn mình thành hình số tám giữa hai chân ta. ta nhấc bổng nó lên rồi vuốt ve nó. Tiếng rên thích thú của nó nghe đến chói tai. "Hãy nghĩ về điều ấy, Nick ạ, chúng ta hiểu nhau. Hơn bất cứ ai thế gian này."

      Quả thực tôi cũng từng có cảm giác như vậy, trong tháng qua, nhưng đó là khi tôi mong muốn có điều gì xấu xảy đến với Amy. Cảm giác đó đến với tôi vào những thời điểm kỳ lạ - nửa đêm khi tôi tỉnh dậy để tiểu, hoặc buổi sáng khi tôi đổ bột ngũ cốc vào bát. Tôi nhận thấy có chút xíu ngưỡng mộ, và nhiều hơn chút đó mến dành cho vợ mình, ngay ở chính giữa con người tôi, từ đáy lòng mình. Vì biết đích xác điều mà tôi muốn nghe qua những lời nhắn đó, vì phỉnh phờ tôi quay lại với ta, thậm chí vì đoán biết được những hành động sai lầm của tôi nữa… người đàn bà đó biết rằng tôi nguội lạnh. Hơn bất cứ ai thế giới này, ta hiểu tôi. Trong suốt quãng thời gian đấy, tôi tưởng rằng chúng tôi là những kẻ xa lạ, nhưng hóa ra chúng tôi hiểu nhau bằng trực giác, từ tận xương tủy, từ trong máu của mình.

      Khá là lãng mạn. lãng mạn tang thương.

      "Chúng ta thể lấy lại những gì mình có, Amy."

      ", phải những gì chúng ta có." ta . "Những gì giờ chúng ta có. Những gì khiến em và bao giờ lặp lại sai lầm nữa."

      "Em điên rồi, quả thực là em điên rồi nếu em nghĩ rằng ở lại. Em giết người đàn ông." Tôi , rồi quay lưng lại với ta. Tôi hình dung ta với con dao trong tay và hai hàm răng nghiến lại mỗi lúc chặt hơn khi tôi nghe lời. Tôi quay người lại. Phải, lúc nào cũng phải đối mặt với vợ tôi.

      "Để chạy trốn khỏi ta."

      "Em giết Desi để em có câu chuyện mới, để em có thể trở về và trở thành Amy được mến, để bao giờ phải chịu tội vì những gì em làm. Em hiểu sao, Amy, mỉa mai ấy? Đó chính là điều mà em luôn chán ghét về con người - rằng bao giờ dám đối mặt với những hậu quả do hành động của mình gây ra, phải ? Giờ , những sai lầm của phải trả giá cách đúng đắn và thích đáng. Còn em sao? Em sát hại người đàn ông, người đàn ông mà cho rằng em và giúp đỡ em, giờ em muốn thay thế ta, em, giúp em, và… thể. làm được. làm vậy."

      "Nick, em nghĩ là hiểu sai điều gì đấy." ta . "Em ngạc nhiên, khi tất cả những lời đồn đại được lan truyền. Nhưng chúng ta cần phải quên tất cả những chuyện này . Nếu chúng ta muốn tiếp tục bước về phía trước. Và chúng ta tiếp tục bước về phía trước. Cả nước Mỹ mong muốn chúng ta bước về phía trước. Đó là câu chuyện mà giờ cả thế giới này mong muốn. Chúng ta. Desi là kẻ xấu. ai muốn có đến hai kẻ xấu. Bọn họ muốn quý , Nick à. Cách duy nhất để được mến trở lại là phải ở bên em. Đó là cách duy nhất."

      "Hãy cho biết chuyện gì xảy ra, Amy. Có phải Desi giúp đỡ em ngay từ đầu ?"

      ta tỏ ra khó chịu: ta cần giúp đỡ của người đàn ông, ngay cả khi ràng ta cần tới giúp đỡ của người đàn ông. "Dĩ nhiên là !" ta gắt gỏng.

      "Hãy cho biết. Điều đó có thể đau lòng đến thế nào, hãy cho biết tất cả mọi chuyện, bởi em và thể tiếp tục với câu chuyện vờ vịt này được. từng bước chiến đấu với em con đường này. biết em tính hết mọi chuyện. cố để em phải mắc sai lầm - mệt mỏi với việc phải cố suy tính mọi việc giỏi hơn em rồi, có khả năng ấy. chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra. chỉ vừa mới thoát chết trong gang tấc, Amy. Em trở về và cứu sống , cảm ơn em vì điều đó - em có nghe thấy hả? cảm ơn em, vậy nên sau này đừng rằng cảm ơn. cảm ơn em. Nhưng cần phải biết. Em biết là cần phải biết mà."

      " cởi quần áo ra." ta .

      ta muốn đảm bảo rằng tôi mang loại máy nghe lén nào trong người. Tôi cởi đồ trước mặt ta, cởi bỏ từng mảnh vải , và sau đó ta kiểm tra tôi, lướt bàn tay qua cằm, đến ngực, xuống lưng tôi. ta xoa mông tôi, trượt bàn tay vào giữa hai chân tôi, rồi tóm lấy hai tinh hoàn và nắm chặt lấy cậu bé ỉu xìu của tôi trong tay, giữ nó lúc xem có chuyện gì xảy ra . Chẳng có gì cả.

      " sạch ." ta . Lời đó được thể như thể chỉ là trò đùa, kiểu lém lỉnh, lời dẫn trong phim ảnh mà đáng lẽ cả hai chúng tôi cùng phá lên cười. Nhưng tôi chẳng lời nào. ta lùi lại và . "Em luôn thích ngắm nhìn khỏa thân. Điều đó khiến em cảm thấy hạnh phúc."

      "Chẳng có gì làm em hạnh phúc nổi đâu. mặc quần áo lại được chưa?"

      "Chưa. Em muốn phải bận tâm về việc có loại máy nghe lén nào đó được giấu trong tay áo hay ve áo. Hơn nữa, chúng ta phải vào nhà tắm và xả nước. Phòng trường hợp đặt máy nghe lén."

      "Em xem quá nhiều phim rồi đấy." Tôi .

      "Ha! Chẳng bao giờ lại nghĩ rằng em phải nghe như vậy đấy."

      Chúng tôi đứng trong bồn tắm và mở vòi sen. Tia nước phun lên tấm lưng trần của tôi và làm ướt phần thân trước áo sơ-mi của Amy cho đến khi ta cởi áo ra. ta cởi hết áo quần người, vũ điệu thoát y đầy hoan lạc, rồi ném chúng vào buồng tắm đứng, vẫn với nụ cười rạng ngời và thái độ khiêu khích ấy, như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau - Em luôn sẵn sàng với bất cứ điều gì! - và ta quay sang tôi, tôi chờ đợi ta lắc đầu vung mái tóc quanh mình như từng làm khi ve vãn tôi, nhưng tóc ta quá ngắn.

      "Giờ chúng ta ngang bằng nhé." ta . "Có vẻ thất lễ quá khi là người duy nhất mặc đồ."

      " nghĩ chúng ta quá xã giao rồi đấy, Amy."

      Chỉ được nhìn vào mắt ta, được chạm vào ta, được để ta chạm vào mình.

      ta tiến về phía tôi, đặt bàn tay lên ngực tôi để nước từ từ xuống khe ngực mình. ta liếm giọt nước từ vòi sen đọng lại ở môi rồi mỉm cười. Amy ghét những bụi nước từ vòi sen. ta thích để mặt mình bị ướt, thích cảm giác nước đọng lại da thịt mình. Tôi biết điều này bởi tôi cưới ta, và tôi từng vuốt ve rồi tấn công ta rất nhiều lần khi tắm vòi sen, nhưng lần nào cũng bị khước từ. (Mình biết trông có vẻ khêu gợi, Nick, nhưng thực phải vậy đâu, đó chỉ là thứ mà người ta diễn trong phim thôi.) Giờ ta giả vờ làm điều ngược lại, như thể quên mất tôi hiểu ta đến mức nào. Tôi quay lưng lại.

      "Hãy cho biết mọi chuyện , Amy. Nhưng trước tiên: Em từng bao giờ có thai chưa?"

      Chuyện có thai là giả. Đó là điều đau đớn nhất đối với tôi. Vợ tôi là kẻ sát nhân, kinh hoàng và ghê tởm, nhưng chuyện giả dối về đứa bé là điều gần như thể chịu nổi. Chuyện đứa bé là giả dối, chứng sợ máu là giả dối - trong suốt năm qua, vợ tôi hầu như chỉ dối trá.

      "Em gài bẫy Desi như thế nào?" Tôi hỏi.

      "Em tìm được đoạn thừng trong góc tầng hầm của ta. Em dùng dao cắt bít-tết để cưa nó thành bốn đoạn…"

      " ta để em giữ con dao sao?"

      "Bọn em là bạn mà. quên à?"

      ta đúng. Tôi nghĩ đến câu chuyện mà ta khai với cảnh sát: rằng Desi giam cầm ta. Tôi quên mất. ta quả là người kể chuyện cừ tài.

      "Những khi nào Desi có ở đó, em buộc các đoạn dây này quanh cổ tay và cổ chân mình chặt hết mức có thể để tạo ra những vệt lằn."

      ta cho tôi xem những vệt lằn khủng khiếp quanh cổ tay mình, trông như thể những chiếc vòng đeo tay vậy.

      "Em lấy chai rượu, và ngày nào cũng dùng nó để tự hành hạ mình, nên bên trong đạo của em nhìn có vẻ… đúng. Đúng với nạn nhân bị cưỡng hiếp. Và hôm nay em để ta quan hệ với mình để có tinh dịch của ta, và sau đó em bỏ vào ly rượu martini của ta vài viên thuốc ngủ."

      " ta để em giữ thuốc ngủ sao?"

      ta thở dài. chẳng theo kịp gì cả.

      "Phải rồi, hai người là bạn mà."

      "Sau đó em…" ta ra hiệu mình cứa cổ ta.

      "Dễ dàng thế sao?"

      " chỉ cần quyết định phải làm việc đó và thực thôi." ta . "Quyết tâm. Hành động. Như bất cứ việc gì khác. chẳng bao giờ hiểu được đâu."

      Tôi có thể thấy thái độ của ta trở nên lạnh lùng. Tôi đánh giá ta đúng mức.

      "Cho biết thêm nữa ." Tôi . "Cho biết em làm thế nào vậy."

      giờ đồng trôi qua, nước bắt đầu lạnh, và Amy kết thúc cuộc trò chuyện của chúng tôi.

      " phải thừa nhận là ý tưởng đó khá thông minh đấy chứ." ta .

      Tôi tròn mắt nhìn ta.

      "Ý em là, cũng phải ngưỡng mộ ý tưởng đó phần nào chứ." ta gợi ý.

      "Mất bao lâu Desi mất máu mà chết?"

      "Đến giờ ngủ rồi." ta . "Nhưng chúng ta có thể chuyện thêm vào ngày mai nếu muốn. Giờ chúng ta nên ngủ thôi. Cùng nhau. Em nghĩ điều này quan trọng đấy. Để khép lại chuyện này. Mà thực ra, trái ngược với khép lại đúng hơn."

      "Amy, ở lại đây đêm nay bởi muốn phải trả lời tất cả những câu hỏi đặt ra nếu ở lại. Nhưng ngủ dưới nhà."

      ta nghiêng đầu sang bên, dò xét tôi.

      "Nick, em vẫn có thể làm điều vô cùng xấu xa với đấy, hãy nhớ vậy."

      "Ha! Xấu xa hơn những gì em làm sao?"

      ta tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ồ, dĩ nhiên rồi."

      " nghi ngờ điều đó đấy, Amy."

      Tôi bắt đầu bước ra khỏi cửa.

      "Cố ý mưu sát." ta .

      Tôi dừng lại.

      "Đó là kế hoạch ban đầu của em: em người vợ ốm yếu, tội nghiệp trong rất nhiều tình huống giống nhau, những cơn bạo bệnh đột ngột, và rồi hóa ra chính những ly cocktail mà chồng ta pha cho ta uống…"

      "Như trong cuốn nhật ký đó."

      "Nhưng em quyết định rằng tội cố ý mưu sát với là chưa đủ. Phải là thứ gì nghiêm trọng hơn thế. Tuy vậy, em thể thôi nghĩ đến ý tưởng về việc đầu độc đó. Em thích ý nghĩ rằng chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc mưu sát của mình. Thử làm cách hèn hạ trước. Vậy nên em làm đến cùng."

      "Em tưởng tin điều đó sao?"

      "Tất cả những lần nôn mửa ấy, quá kinh hoàng. người vợ vô tội và khiếp sợ có thể giữ lại phần của bãi nôn đó, để đề phòng thôi. thể đổ tội cho ta, vì có phần hoang tưởng." ta đắc chí mỉm cười. "Lúc nào cũng phải có kế hoạch dự phòng cho kế hoạch dự phòng."

      "Em thực tự đầu độc mình sao."

      "Nick, thôi mà, bất ngờ ư? Em tự giết mình rồi."

      " cần ly rượu." Tôi , rồi bỏ trước khi ta kịp lên tiếng.

      Tôi tự rót cho mình ly Scotch và ngồi xuống chiếc trường kỷ trong phòng khách. Phía sau rèm cửa, ánh sáng nhấp nháy của những chiếc máy quay làm sáng bừng cả khoảng sân. Đêm qua nhanh thôi. Rồi tôi thấy thất vọng khi trời sáng, và tôi biết điều này còn tiếp diễn.

      Tanner nhấc máy ngay tiếng chuông đầu tiên.

      " ta giết ." Tôi . " ta giết Desi bởi về cơ bản… làm ta khó chịu, chơi trò quyền lực với ta, và ta nhận ra mình có thể giết . Đó chính là cách để đưa ta trở lại với cuộc sống trước đây của mình, và ta có thể đổ mọi tội lỗi cho . ta sát hại , Tanner, ta vừa mới cho tôi biết. ta thú nhận."

      "Tôi cho là có thể… ghi được phần nào câu chuyện, đúng ? Điện thoại di động hay gì đó?"

      "Chúng tôi trần truồng dưới vòi tắm, và ta thào kể mọi chuyện."

      "Tôi thậm chí còn muốn hỏi nữa." ta . "Hai người là những kẻ điên loạn nhất mà tôi từng gặp, mà tôi là chuyên gia về những kẻ điên loạn rồi đấy."

      "Chuyện với cảnh sát thế nào rồi?"

      ta thở dài. " ta chuẩn bị kỹ lưỡng mọi tình huống. Rất lố bịch, câu chuyện của ta ấy, nhưng lố bịch bằng câu chuyện của chúng ta. Amy về cơ bản khai thác triệt để câu châm ngôn đáng tin cậy nhất của những kẻ thái nhân cách chống xã hội."

      "Đó là gì?"

      "Càng dối trắng trợn, người ta càng tin mình."

      "Thôi nào, Tanner, phải có gì đó chứ."

      Tôi lại lại quanh cầu thang để chắc chắn Amy lảng vảng ở gần đó. Chúng tôi thầm, nhưng vẫn phải thận trọng. Giờ tôi phải cảnh giác.

      "Kể từ giờ chúng ta phải luôn ở thế sẵn sàng, Nick. ta khiến cho tình cảnh của khá tệ: Mọi điều viết ra trong nhật ký đó đều là , ta vậy. Tất cả những gì trong căn lều gỗ kia đều là của . mua những đồ vật ấy bằng những chiếc thẻ tín dụng, và quá xấu hổ để thừa nhận mọi chuyện. ta chỉ là phụ nữ bé giàu có, ta cần gì phải lấy tên chồng mình những chiếc thẻ tín dụng bí mật ấy chứ? Và Chúa tôi, những đĩa phim khiêu dâm đó nữa chứ!"

      " ta với tôi là chưa bao giờ có thai cả, ta làm giả kết quả bằng nước tiểu của Noelle Hawthorne."

      "Tại sao … Điều đó rất quan trọng! Chúng ta có thể dựa vào Noelle Hawthorne."

      "Noelle hề biết."

      Tôi nghe tiếng thở dài nặng nề từ đầu dây bên kia. ta thậm chí còn buồn hỏi chuyện thế nào. "Chúng ta tiếp tục suy nghĩ, chúng ta tiếp tục theo dõi." ta . "Có gì đó phải lộ ra."

      "Tôi thể ở trong ngôi nhà này với lời khuyên đó được. ta đe dọa tôi về…"

      "Tội cố ý mưu sát… chất chống đông. Rồi, tôi nghe là chất đó có trong hỗn hợp pha trộn."

      "Bọn họ thể bắt tôi vì chuyện này, đúng vậy ? ta ta vẫn giữ ít bãi nôn. Để làm bằng chứng. Nhưng liệu bọn họ thực có thể…"

      "Khoan hãy bàn tới chuyện đó lúc này, được chứ, Nick?" ta . "Trước mắt, hãy xử sao cho đúng. Tôi ghét phải điều này, tôi rất ghét, nhưng lời khuyên pháp lý tốt nhất giờ của tôi dành cho đó là: hãy xử cho đúng."

      "Xử cho đúng? Lời khuyên của đấy sao? Đội ngũ tư vấn luật pháp thành viên trong mơ của tôi: Xử cho đúng? Mẹ kiếp nhà ."

      Tôi giận dữ gác máy.

      Tôi giết ta. Tôi nghĩ. Tôi giết quân khốn nạn đó.

      Tôi lao đầu vào mộng tưởng đen tối mà tôi tự cho phép mình nung nấu trong vài năm qua khi Amy khiến tôi cảm thấy mình hèn kém hết mức: Tôi mơ tưởng rằng đập ta bằng chiếc búa, đập nát đầu ta cho đến khi ta ngừng , rốt cuộc cũng ngừng những lời lẽ ám ảnh tôi: tầm thường, nhàm chán, xoàng xĩnh, gây bất ngờ, làm thỏa mãn, gây ấn tượng. , về cơ bản là . Trong tâm trí tôi, tôi nện búa vào ta cho đến khi ta giống như thứ đồ chơi nát bấy, miệng lầm rầm , , , cho đến khi lắp bắp từng lời rồi ngừng hẳn. Nhưng thế vẫn chưa đủ, tôi khôi phục ta cách hoàn hảo trở lại và bắt đầu giết ta lần nữa: những ngón tay tôi quấn quanh cổ ta - ta lúc nào chẳng khao khát gần gũi - và sau đó tôi siết chặt, siết chặt, mạch của ta…

      "Nick?"

      Tôi quay lại, và Amy đứng ở chân cầu thang trong chiếc váy ngủ của mình, đầu ta ngả sang bên.

      "Hãy xử cho đúng, Nick."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Amy Elliott Dunne


      Đêm đầu tiên trở về

      ta quay người lại, và khi thấy tôi đứng đó, ta có vẻ hoảng sợ. điều có lợi đấy. Bởi tôi buông tha cho ta. Có thể ta nghĩ mình dối trá khi ra tất cả những lời lẽ thương ấy để dụ tôi về nhà. Nhưng tôi biết phải vậy. Tôi biết Nick thể nào dối được như thế. Tôi biết trong khi kể lại những lời đó, ta nhận ra . Đinh! Bởi các bạn thể nào như chúng tôi từng mà lại khắc sâu những tình cảm đó vào tận xương tủy mình. Tình của chúng tôi có thể phai nhạt, nhưng nó luôn khát khao để quay trở lại. Như thể căn bệnh ung thư ngọt ngào nhất thế giới này vậy.

      Các bạn tin ư? Vậy thử nghĩ theo cách này nhé? ta thực dối trá. ta hề lòng lời khốn kiếp nào cả. Chà, vậy , mẹ kiếp ta, ta thể quá xuất sắc, bởi tôi muốn ta, chính xác như thể, người đàn ông mà ta giả vờ đó - phụ nữ . Tôi . Đó là người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng. Người đàn ông mà tôi ký giấy kết hôn. Người đàn ông mà tôi xứng đáng có được.

      Vì vậy ta có thể chọn: tôi chân thành như ta từng , hoặc tôi buộc ta phải quy phục và biến thành người đàn ông mà tôi cưới. Tôi chán ngấy khi phải đối phó với những chuyện nhảm nhí của ta rồi.

      "Hãy xử cho đúng." Tôi .

      Trông ta như đứa trẻ, đứa trẻ giận dữ. thu chặt hai nắm tay mình.

      ", Amy."

      "Em có thể hủy hoại đấy, Nick."

      "Em làm vậy rồi, Amy." Tôi nhận thấy cơn thịnh nộ bùng lên trong ta, cái rùng mình. "Nhân danh Chúa, sao em lại muốn ở bên vậy hả? nhàm chán, tầm thường, hay ho, cũng chẳng có gì hứng thú. còn đạt tới chuẩn trung bình. Suốt vài năm qua em chỉ với như vậy còn gì."

      "Chỉ vì ngừng cố gắng." Tôi . "Với em, từng hoàn hảo biết bao. Chúng ta hoàn hảo khi chúng ta bắt đầu, và rồi ngừng mọi nỗ lực. Sao lại làm thế hả?"

      " hết em rồi."

      "Tại sao?"

      "Em còn nữa. Chúng ta chính là dải Mobius bệnh hoạn và nguy hại khốn kiếp đó, Amy. Khi nhau, chúng ta phải là chính con người của chúng ta, và khi trở về với đúng bản chất của mình - ngạc nhiên chưa! - chúng ta là thuốc độc. Chúng ta hoàn thiện lẫn nhau theo cách xấu xa và khủng khiếp nhất có thể. Em thực , Amy. Em thậm chí còn hề thích . Ly hôn . Ly hôn , và hãy thử sống hạnh phúc xem sao."

      "Nick, em ly hôn với . Em làm vậy. Và em thề với là, nếu cố rời bỏ em, em hiến dâng cả cuộc đời của em để làm cho cuộc đời của trở nên khốn nạn hết mức có thể. Và biết em có thể khiến nó khốn nạn đến thế nào rồi đấy."

      ta bắt đầu lại lại như con gấu bị giam trong lồng. "Hãy nghĩ mà xem, Amy, chúng ta là lựa chọn tồi tệ dành cho nhau đến thế nào: hai con người đáng thương nhất thế gian này phải dính lấy nhau. Nếu em ly dị ly dị em."

      " sao?"

      " ly dị em. Nhưng em nên ly dị . Bởi biết em nghĩ gì, Amy. Em nghĩ rằng điều đó chẳng làm nên câu chuyện hay ho gì: Amy Tuyệt vời rốt cuộc giết kẻ bắt giữ mình, tên hiếp dâm loạn trí, và trở về với… cuộc ly hôn kiểu nhàm chán cũ rích đó. Em nghĩ rằng điều đó chẳng hề vẻ vang gì."

      Điều đó hề vẻ vang chút nào.

      "Nhưng hãy thử nghĩ theo cách này: Câu chuyện của em phải câu chuyện nghiêm túc và nhàm chán về kẻ sống sót nào đó. Như kiểu phim truyền hình thời năm 1992. phải vậy. Em là người phụ nữ gan góc, mạnh mẽ và độc lập, Amy. Em giết kẻ bắt cóc mình, rồi sau đó tiếp tục việc dọn dẹp nhà mình: Em tống khứ gã chồng phản bội ngu ngốc của em . Phụ nữ tung hô em. Em phải sợ sệt. Em là người đàn bà bất chấp và khoan nhượng. Hãy nghĩ mà xem. Em biết là đúng: Thời đại của lòng khoan dung qua rồi. lỗi thời rồi. Hãy nghĩ đến tất cả những phụ nữ - những bà vợ của các chính trị gia, bọn họ chỉ diễn thôi - những phụ nữ bị phản bội trong xã hội ngày nay chung sống với kẻ phản bội đó nữa. còn là thời đại sát cánh bên người đàn ông của mình nữa rồi, mà là ly dị gã khốn nạn đó."

      Tôi thấy trào lên căm ghét đối với ta, vì ta vẫn cố giãy giụa để thoát khỏi cuộc hôn nhân của chúng tôi, ngay cả khi tôi nó́i với ta - đến giờ là ba lần rồi - rằng ta thể. ta vẫn tưởng mình có quyền ư.

      "Và nếu em ly dị , ly dị em phải ?" Tôi hỏi.

      " muốn là chồng của người đàn bà như em nữa. muốn kết hôn với người bình thường."

      như cứt.

      "Em hiểu rồi. muốn trở lại là kẻ bại trận đớn hèn và đáng xấu hổ chứ gì? muốn cứ vậy mà ra sao? ! cần phải ra để trở thành gã đàn ông Mỹ tầm thường và nhàm chán bên cạnh đứa con ngớ ngẩn và nhàm chán. thử rồi - còn nhớ chứ, ? Ngay cả khi muốn như vậy, giờ cũng thể làm điều đó được nữa. được biết đến như kẻ khốn nạn chuyên tán , kẻ bỏ rơi người vợ bị bắt cóc và bị cưỡng hiếp của mình. nghĩ có người phụ nữ tử tế nào thèm động đến sao? chỉ gặp…"

      "Loại thần kinh? Quân khốn nạn tâm thần điên loạn chứ gì?" ta vung tay chỉ thẳng vào tôi.

      "Đừng có gọi em như thế."

      "Quân khốn nạn tâm thần ấy hả?"

      là quá dễ dàng cho ta, để gạt bỏ tôi theo cách này. ta thích thú với việc có thể xua đuổi tôi cách đơn giản như vậy sao.

      "Mọi việc em làm đều có nguyên do, Nick." Tôi . "Mọi việc em làm đều phải có kế hoạch, chính xác và lòng quyết tâm."

      " là loại đàn bà khốn nạn, nhen, ích kỷ, thao túng và nguyên tắc…"

      " người đàn ông." Tôi . " người đàn ông tầm thường, lười biếng, tẻ nhạt, hèn nhát và khiếp sợ đàn bà. có em, chỉ mãi là kẻ như vậy thôi, loại người đáng ghê tởm. Nhưng em khiến trở thành con người khác. Ở bên em, là người đàn ông tuyệt vời nhất mà từng có thể. Và biết điều đó. Quãng thời gian duy nhất trong đời mà từng thích bản thân mình chính là khi giả vờ là người mà em thích. có em ư? chỉ như bố mà thôi."

      "Đừng có như vậy, Amy." ta thu chặt hai nắm tay mình.

      " nghĩ ông ta cũng chưa từng bị tổn thương vì người đàn bà, như bây giờ sao?" Tôi bằng giọng bề hết mực, như thể với con chó con vậy. " nghĩ ông ta tin rằng mình xứng đáng có được hơn những gì mình có, như sao? thực cho rằng mẹ là lựa chọn đầu tiên của ông ấy à? nghĩ vì sao ông ta lại ghét hai em nhà đến thế chứ?"

      ta bước về phía tôi. "Im , Amy."

      "Hãy nghĩ , Nick, biết là em đúng: Ngay cả khi tìm được bình thường và tử tế, vẫn nghĩ về em mỗi ngày. Hãy với em rằng như vậy ."

      "Tôi như vậy."

      " quên nàng Andie Có Năng Lực bé đó nhanh đến mức nào khi tưởng em trở lại ấy nhỉ?" Tôi với kiểu giọng tội-nghiệp-- của mình. Thậm chí tôi còn trề môi. " lời nhắn nhủ thương, đúng ? Chỉ lời nhắn khiến nghĩ lại? Hay là hai? Hai lời nhắn nhủ, thề thốt của em, rằng em và muốn trở lại, và em nghĩ sau tất cả mọi chuyện, vẫn tuyệt vời - chẳng phải những lời đó là dành cho sao? HÀI HƯỚC, ẤM ÁP, GIỎI GIANG. quả là đáng thương. nghĩ có thể trở lại là người đàn ông bình thường được ư? tìm tử tế, và vẫn nghĩ về em, rồi trở nên hoàn toàn bất mãn, kẹt tắc trong cuộc sống đời thường tẻ nhạt với người vợ tầm thường và hai đứa con chỉ ở mức trung bình của . nghĩ về em, rồi nhìn vợ mình, và nghĩ: Con đàn bà ngớ ngẩn."

      "Câm ngay, Amy. Tôi nghiêm túc đấy."

      "Cũng như bố thôi. Rốt cuộc tất cả đàn bà như em đều là những con khốn cả, phải , Nick? Con khốn ngu ngốc, con khốn thần kinh."

      ta nắm chặt lấy cánh tay tôi và lắc mạnh.

      "Em là con khốn giúp trở nên tốt đẹp hơn, Nick."

      Lúc ấy ta gì nữa. ta dùng toàn bộ sức mạnh của mình để giữ chặt hai bàn tay bên người. Mắt ta nhòa lệ. Người ta run rẩy.

      "Em là con khốn giúp được làm thằng đàn ông."

      Đến đó hai bàn tay ta đặt lên cổ tôi.



      Nick Dunne


      Đêm đầu tiên trở về

      Cuối cùng động mạch cổ của ta cũng đập rộn lên dưới bàn tay tôi, đúng như những gì tôi tưởng tượng. Tôi siết chặt hơn và đẩy ta quỵ xuống. ta phát ra thanh lục khục, khò khè và cào cào vào cổ tay tôi. Cả hai chúng tôi đều khuỵu gối, trong tư thế cầu nguyện, mặt đối mặt trong vòng mười giây.

      ả điên khốn nạn.

      giọt nước mắt trượt khỏi cằm tôi rơi xuống sàn nhà.

      ả điên khốn nạn, độc ác, cuồng loạn, giết người.

      Đôi mắt màu xanh lam của Amy trân trân nhìn tôi, hề chớp.

      Và rồi suy nghĩ lạ lùng nhất chưa từng có len lỏi như gã say từ phía sau chen lên phía trước cầu não tôi và làm tôi mờ mắt: Tôi thành người thế nào đây, nếu tôi giết Amy?.

      tia sáng trắng lóe lên. Tôi buông vợ mình ra như thể ta là cục sắt nóng đỏ vậy.

      ta ngồi vật xuống mặt sàn, thở hổn hển, ho sù sụ. Khi ta lấy lại nhịp thở, tiếng thở phát ra khò khè đứt quãng, với thanh rít lên ở quãng cuối nghe kỳ lạ và hầu như rất gợi tình.

      Nếu chuyện đó xảy ra, tôi thành người thế nào đây? Câu hỏi đó phải lời cáo buộc ngược trở lại, phải để nhận được câu trả lời đạo đức theo kiểu: Khi đó mày kẻ giết người, Nick. Mày cũng xấu xa như Amy. Mày trở thành loại người đúng như người ta nghĩ về mày. . Câu hỏi ấy sâu xa và thực tế cách đáng sợ: Tôi thành người thế nào đây nếu có Amy để đương đầu lại? Bởi ta đúng: Với tư cách là người đàn ông, tôi trở thành hình tượng tuyệt vời nhất khi tôi ta - và sau đó tôi là chính cái tôi tuyệt hảo nhất của mình khi tôi ghét ta. Tôi chỉ mới biết Amy được bảy năm, nhưng tôi thể quay trở lại cuộc sống trước kia khi ta được nữa. Bởi ta đúng: Tôi thể quay lại với cuộc sống tầm thường ấy. Tôi nhận ra điều đó trước cả khi ta thốt ra bất cứ lời nào. Tôi hình dung tôi và phụ nữ bình thường - bình thường và dễ thương ở kế bên - và tôi hình dung mình kể với người phụ nữ đó về Amy, về những chặng đường ta trải qua - để trừng phạt tôi và để quay trở về với tôi. Tôi mường tượng rằng ngọt ngào và xoàng xĩnh kia những lời nhạt nhẽo kiểu như Ôi, khôngggg, ôi Chúa ơi, và tôi biết phần trong con người tôi nhìn ta và nghĩ: bao giờ giết người vì tôi. bao giờ mưu hại tôi. thậm chí còn biết cách để bắt đầu làm những gì mà Amy làm. bao giờ có thể quan tâm nhiều đến thế. Bản chất đứa con trai được mẹ nuông chiều trong tôi bao giờ có thể tìm thấy bình yên với người phụ nữ bình thường này, và chẳng bao lâu ta chẳng thể bình thường được nữa, ta ở dưới mức tiêu chuẩn bình thường, và sau đó, giọng của bố tôi - con khốn ngu ngốc - trỗi dậy và kiểm soát kể từ đấy.

      Amy hoàn toàn đúng.

      Nên có thể chẳng có kết cục tốt đẹp nào dành cho tôi hết.

      Amy là thuốc độc, nhưng tôi thể hình dung nổi thế giới hoàn toàn ta. Tôi trở thành ai đây nếu Amy biến mất? chẳng có lựa chọn nào hấp dẫn với tôi nữa. Nhưng ta phải bị quy phục. Amy phải vào tù, đó là cái kết tốt đẹp dành cho ta. ta phải được giấu vào chiếc hộp, nơi mà ta thể ép buộc tôi phải ở bên nữa, nhưng tôi vẫn có thể thi thoảng đến thăm ta. Hoặc ít nhất là tưởng tượng ra ta - nhịp đập của sống, chính là nhịp đập sống của tôi, bị bỏ mặc đâu đó ở ngoài kia.

      Phải là tôi, chính tôi tống ta vào đấy. Đó là trách nhiệm của tôi. Giống như Amy được tưởng thưởng về việc tạo nên cái tôi tuyệt vời nhất cho tôi, tôi phải nhận lấy trách nhiệm này vì làm bùng lên điên loạn trong con người Amy. Có hàng triệu đàn ông hẳn , vinh danh, phục tùng Amy và cảm thấy may mắn vì được làm như vậy. Đó là những người đàn ông đích thực, tự tin và quyết đoán, những người buộc ta phải giả vờ là bất cứ ai khác ngoài chính con người hoàn hảo, khắt khe, đòi hỏi, giỏi giang, sáng tạo, hấp dẫn, tham lam, và mắc chứng hoang tưởng tự đại của ta.

      Những người đàn ông chịu bị xỏ mũi.

      Những người đàn ông có khả năng giữ cho ta phát điên.

      Câu chuyện của Amy có thể theo cả triệu cách khác, nhưng ta lại gặp tôi, và những điều tồi tệ xảy đến. Vì vậy việc ngăn chặn ta phải phụ thuộc vào tôi.

      giết ta mà ngăn chặn ta.

      Phải nhét ta vào trong những chiếc hộp của ta.



      Amy Elliott Dunne


      Năm ngày sau ngày trở về

      Tôi biết, giờ tôi biết chắc chắn, rằng tôi phải thận trọng hơn với Nick. ta còn thuần như trước đây nữa. Có gì đó trong ta giống như thể luồng điện vậy, và công tắc được bật lên. Tôi thích điều đó. Nhưng tôi phải đề phòng.

      Tôi cần biện pháp phòng vệ ngoạn mục khác nữa.

      mất chút thời gian để chuẩn bị sẵn sàng biện pháp phòng vệ này. Nhưng tôi lên kế hoạch từ trước rồi. Trong khi chờ đợi, chúng tôi có thể bắt đầu khởi dựng lại. Bắt đầu từ vẻ bên ngoài. Nếu việc này hạ gục được ta, chúng tôi cuộc hôn nhân hạnh phúc.

      " phải cố gắng lại để em." Tôi với ta, vào buổi sáng sau đêm ta suýt giết chết tôi đó. Tình cờ hôm ấy lại chính là sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của Nick, nhưng ta chẳng đả động gì đến chuyện này cả. Chồng tôi chán ngấy việc nhận quà của tôi rồi.

      "Em tha thứ cho về chuyện tối qua." Tôi . "Cả hai ta đều phải chịu nhiều căng thẳng. Nhưng giờ phải nỗ lực trở lại."

      " hiểu."

      "Mọi chuyện phải khác ." Tôi .

      " hiểu." ta .

      ta thực hiểu. Nhưng rồi ta hiểu.

      Hàng ngày bố mẹ tôi đều ghé thăm. Rand, Marybeth và Nick ân cần chăm sóc tôi. Những điểm tựa. Mọi người đều muốn được làm điểm tựa cho tôi: Tất cả chúng tôi đều bị giày vò bởi chứng rối loạn tâm thần tập thể, rằng vụ hãm hiếp và việc sảy thai của tôi mãi mãi biến tôi trở thành người dễ tổn thương và mong manh. Tôi là ca bệnh thường trực, bệnh nhân với khung xương của loài chim sẻ - tôi phải được nâng niu nhàng trong lòng bàn tay, kẻo tôi gẫy vụn mất. Vậy nên tôi gác đôi chân mình lên chiếc ghế cổ khét tiếng ấy, rồi bước nhàng sàn bếp nơi tôi đổ máu đó. Chúng tôi phải chăm sóc chu đáo cho tôi.

      Nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng cách kỳ lạ khi quan sát Nick ở bên bất kỳ ai khác ngoài tôi. Trông ta lúc nào cũng có vẻ như ngấp nghé kể tuột ra hết mọi chuyện - như thể hai lá phổi của ta chứa căng đầy những lời lẽ về tôi, những lời buộc tội.

      Tôi nhận ra tôi cần Nick. Quả thực, tôi cần ta hậu thuẫn cho câu chuyện của mình, cần ta dừng ngay những lời kết tội và phủ nhận, và phải thừa nhận rằng chính ta là người làm những việc đó: với những chiếc thẻ tín dụng, những món đồ trong căn lều gỗ, và việc nâng mức tiền bảo hiểm. Nếu tôi mãi mãi phải chịu đựng cảm giác bồn chồn yên đó. Tôi chỉ còn vài vấn đề chưa được giải quyết, và những vấn đề này lại là con người. Cảnh sát và FBI, bọn họ phân tích câu chuyện của tôi. Tôi biết Boney rất mong bắt được tôi. Nhưng trước đó bọn họ làm hỏng bét mọi chuyện - trông bọn họ như những kẻ đần độn vậy - nên bọn họ thể đụng vào tôi được, trừ phi bọn họ có bằng chứng. Và bọn họ có bằng chứng. Bọn họ chỉ có Nick, người thề rằng ta hề làm những việc mà tôi thề rằng ta làm, như thế chẳng nhiều nhặn gì, nhưng vẫn quá mức mà tôi mong muốn.

      Tôi thậm chí lường trước tình huống đám bạn vùng Ozark của tôi, Jeff và Greta, xuất , đánh hơi loanh quanh để tìm kiếm tán thưởng hay tiền bạc. Tôi khai với cảnh sát rằng: Desi lái xe đưa chúng tôi thẳng về nhà của ta, mà che mắt, bịt miệng và đánh thuốc mê tôi trong vài ngày - tôi nghĩ là vài ngày - rồi giam giữ tôi trong căn phòng nào đó, có lẽ là nhà nghỉ bên đường? Hoặc có thể là căn hộ? Tôi chắc, mọi thứ đều mơ hồ. Tôi quá sợ hãi, các chị biết đấy, cũng vì những viên thuốc ngủ nữa. Nếu Jeff và Greta có lộ ra bộ mặt chỉ điểm hèn hạ của bọn họ và bằng cách nào đó thuyết phục được đám cớm ấy cử đội kỹ thuật xuống nơi--nấp của tôi, sau đó phát thấy trong những dấu vân tay, hay sợi tóc của tôi, điều đó giải đáp phần nào bài toán này cách đơn giản. Phần còn lại chỉ cần hai kẻ bọn họ dối là xong.

      Chính vì vậy, vấn đề duy nhất thực chính là Nick, và tôi sớm đưa ta trở lại phe của mình. Tôi thông minh khi để lại bất cứ bằng chứng nào. Cảnh sát có thể hoàn toàn tin tôi, nhưng bọn họ làm được gì hết. Tôi biết điều đó qua giọng điệu dỗi dằn của Boney - từ giờ trở ta sống trong nỗi tức bực thường trực, và ta càng khó chịu, người ta càng bác bỏ ta. ta vốn có thái độ tròn mắt rất chính đáng của kẻ lập dị đa mưu rồi. Cũng có thể ta nhận ra vấn đề.

      Vâng, việc điều tra dần thoái trào. Nhưng đối với Amy Tuyệt vời hoàn toàn ngược lại. Nhà xuất bản của bố mẹ tôi khẩn khoản đưa ra lời đề nghị đáng xấu hổ cho việc xuất bản cuốn Amy Tuyệt vời nữa, và bố mẹ tôi chấp thuận vì khoản tiền béo bở dễ thương. lần nữa, bọn họ lại ngồi chồm hỗm lên linh hồn tôi để kiếm tiền cho bản thân mình. Sáng nay bọn họ rời Carthage. Họ bảo quan trọng là để Nick và tôi (ngữ pháp chính xác) có được chút thời gian riêng tư để hàn gắn. Nhưng tôi thừa biết . Họ muốn bắt tay vào công việc. Họ bảo với tôi rằng họ cố gắng để "tìm ra giọng văn phù hợp". giọng văn để rằng: Con chúng tôi bị con quái vật bắt cóc và hãm hiếp liên tục, con quái vật mà con bé phải cứa cổ … nhưng chuyện này tuyệt đối phải là vụ kiếm chác đâu nhé.

      Tôi quan tâm đến công cuộc khởi dựng lại đế chế thảm hại của bọn họ, bởi mỗi ngày tôi đều nhận được những cuộc gọi đề nghị viết lại câu chuyện của tôi. Câu chuyện của tôi: của tôi, của tôi, của tôi. Tôi chỉ cần chọn thỏa thuận có lợi nhất và bắt tay vào viết thôi. Tôi chỉ cần Nick cũng có suy nghĩ giống tôi, và cả hai đều nhất trí về cách kết thúc câu chuyện. cách vui vẻ.

      Tôi biết Nick vẫn chưa tôi, nhưng ta tôi. Tôi thực tin vào điều này. Hãy cứ giả vờ cho đến khi bạn đạt được điều ấy, chẳng phải có câu thành ngữ đó sao? giờ Nick cư xử giống như Nick Ngày Xưa, và tôi cư xử như Amy Ngày Xưa. Trở lại thời kỳ chúng tôi hạnh phúc, khi chúng tôi chưa hiểu về nhau như bây giờ. Hôm qua, tôi đứng ở hiên sau nhà ngắm mặt trời nhô lên mặt sông, buổi sáng tháng Tám mát dịu cách lạ lùng, và khi tôi quay lại, tôi thấy Nick quan sát tôi từ cửa sổ phòng bếp, và ta nâng cốc cà phê lên ý muốn hỏi: Em có muốn cốc ? Tôi gật đầu, và chỉ thoáng chốc ta ở bên cạnh tôi. Trong gian phảng phất mùi cỏ ấy, chúng tôi cùng nhau uống cà phê và ngắm nhìn dòng sông, cảm giác bình thường và dễ chịu.

      ta vẫn chưa ngủ cùng tôi. ta ngủ trong phòng dành cho khách ở dưới nhà, và khóa cửa lại. Nhưng ngày nào đó tôi làm hao mòn ý chí của ta, tôi tóm lấy ta khi ta đề phòng, rồi ta mất năng lượng cho trận chiến vào ban đêm, và ta phải vào giường với tôi. Đến nửa đêm, tôi quay sang đối diện với ta, nép mình vào ta. Tôi bám lấy ta như loài cây leo, cuốn chặt lấy ta, cho tới khi tôi xâm chiếm hết từng phần của ta và biến ta thành của mình.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nick Dunne


      Ba mươi ngày sau ngày trở về

      Amy nghĩ tađang nắm quyền kiểm soát, nhưng ta nhầm to. Hoặc ta sắp nhầm to.

      Tôi, Boney và Go hợp tác cùng nhau. Cả cảnh sát và FBI đều còn tỏ ra hứng thú nữa. Nhưng hôm qua Boney bất ngờ gọi điện. Khi tôi nhấc máy, ta xưng danh mà chỉ bắt ngay vào chuyện như người bạn cũ: Có thể hẹn làm ly cà phê được ? Tôi lôi Go theo, và chúng tôi gặp lại Boney ở Pancake House. Khi chúng tôi tới nơi, ta có ở quán rồi, đứng đấy và mỉm cười với vẻ yếu ớt sao đó. ta bị báo chí giáng đòn túi bụi. Chúng tôi thực nghi thức ngoại giao tập thể, lần lượt ôm nhau hoặc bắt tay nhau cách gượng gạo. Rồi Boney gật đầu và cả bọn cùng ngồi.

      Lời đầu tiên ta khi đồ ăn của chúng tôi được phục vụ, đó là: "Tôi có con . Mười ba tuổi. Mia. Đặt theo tên của Mia Hamm. Con bé được sinh vào đúng ngày mà chúng ta giành chiến thắng World Cup. Cho nên, đó là con tôi đấy."

      Tôi nhướng lông mày: Hay nhỉ. Cho tôi biết thêm .

      "Lúc trước hỏi chuyện đó, và tôi … tôi rất khiếm nhã. Tôi chắc chắn vô tội, và rồi… mọi thứ đều rằng vô tội, nên tôi bức bối. Vì tôi có thể bị lừa như vậy đấy. Vậy nên tôi thậm chí còn muốn tên của con mình cho biết." ta rót cà phê cho chúng tôi từ chiếc bình cách nhiệt.

      "Đó là Mia." ta .

      "Ồ, cảm ơn ." Tôi .

      " có gì, ý tôi là… Khỉ ." ta thở hắt lên tạo ra luồng khí thổi tung phần tóc mái. "Ý tôi là: Tôi biết Amy gài bẫy . Tôi biết ta giết Desi Collings. Tôi biết điều đó. Chỉ là tôi thể chứng minh được."

      "Trong khi lao vào điều tra vụ này những người khác làm gì vậy?" Go hỏi.

      " có vụ nào cả. Bọn họ lại tiếp tục công việc thôi. Gilpin hoàn toàn rút lui. Về cơ bản tôi nhận được lệnh của cấp : Khép cái vụ chết tiệt này lại. Đóng hồ sơ lại. Chúng tôi trông chẳng khác gì những kẻ ngu ngốc vĩ đại, thô kệch và lỗ mãng đối với giới truyền thông quốc gia. Tôi thể làm được gì trừ phi tôi có thông tin nào đó từ , Nick. có bất kỳ thông tin gì ?"

      Tôi nhún vai. "Tôi có mọi điều mà có. ta thú nhận với tôi, nhưng…"

      " ta thú nhận ư?" Boney hỏi. "Chà, quỷ quái , chúng tôi cài máy nghe trộm cho ."

      " có tác dụng đâu. chẳng ích gì. ta tính hết mọi nước rồi. Ý tôi là, ta biết những thủ tục của cảnh sát. ta nghiên cứu cả rồi, Rhonda ạ."

      Boney tưới nước siro màu xanh lam lên phần bánh quế của mình. Tôi chọc phần răng của chiếc dĩa vào lớp màng lòng đỏ trứng của mình rồi xoáy nó, làm nhoe nhoét cả vầng mặt trời ấy.

      "Tôi thấy phát rồ mỗi khi gọi tôi là Rhonda."

      " ta nghiên cứu cả rồi, Bà Thanh tra Boney ạ."

      Boney lại thở hắt lên khiến lớp tóc mái bị thổi tung, rồi cắn miếng bánh kếp. "Dù sao lúc này tôi cũng thể kiếm được bộ máy nghe trộm."

      "Thôi nào mọi người, phải có cách gì đó chứ." Go gắt gỏng . "Nick, nếu chẳng moi được thông tin nào vì lý do chết tiệt gì mà vẫn còn ở trong ngôi nhà đó thế hả?"

      "Go, cần phải có thời gian. phải lấy lại niềm tin của ta. Nếu như ta bắt đầu thoải mái cho biết về mọi chuyện, trong khi cả hai bọn đều trần như nhộng…"

      Boney dụi mắt và với Go: "Tôi có cần phải hỏi đây?"

      "Họ lúc nào cũng chuyện trong lúc trần truồng dưới vòi sen xối nước." Go . " có thể đặt con bọ ghi ấy ở đâu đó quanh chỗ vòi sen ?"

      " ta thầm vào tai , trong khi vòi sen xối xả như vậy." Tôi .

      " ta nghiên cứu cả rồi." Boney . "Thực ta làm vậy. Tôi kiểm tra kỹ chiếc xe mà ta lái về, chiếc Jaguar của Desi ấy. Tôi cho người khám cốp xe, chỗ mà ta thề là Desi nhốt mình vào đó khi bắt cóc ta. Tôi những tưởng chẳng tìm được gì ở đó - và chúng tôi tóm được ta vì ta dối. Nhưng ta lăn người quanh đó rồi, Nick ạ. Lũ chó của chúng tôi đánh hơi được mùi của ta. Và chúng tôi còn tìm được ba sợi tóc dài màu vàng. Những sợi tóc dài màu vàng. Tóc của ta trước khi cắt. Sao ta làm được vậy…"

      "Dự liệu hết rồi. Tôi chắc là ta có cả túi những sợi tóc ấy, để khi cần, ta có thể rải chúng ở nơi nào đó, nhằm hãm hại tôi."

      "Chúa ơi, có thể hình dung việc có người mẹ như ta ? đời nào dối được. ta luôn trước ba bước."

      "Thế có thể hình dung có người vợ như ta như thế nào , Boney?"

      " ta sơ hở." Boney . "Đến lúc nào đó, ta sơ hở."

      " đâu." Tôi . "Tôi thể làm chứng buộc tội ta được sao?"

      " có tín nhiệm." Boney . " tín nhiệm duy nhất có được là nhờ Amy. Chính tay ta phục hồi danh dự cho . Và cũng chính tay ta có thể hủy hoại điều đó. Nếu ta đưa ra câu chuyện về chất chống đông…"

      "Tôi cần phải tìm bãi nôn đó." Tôi . "Nếu tôi loại bỏ được thứ chất nôn ấy và chúng ta vạch trần thêm những điều dối trá của ta…"

      "Chúng ta nên xem xét kỹ cuốn nhật ký." Go . "Những ghi chép trong vòng bảy năm, đúng vậy ? Hẳn phải có những điểm ăn khớp."

      "Chúng tôi cầu Rand và Marybeth kiểm tra nó, để họ xem có điều gì bất thường ." Boney . "Hai người chắc có thể đoán chuyện thế nào rồi đấy. Tôi tưởng Marybeth định móc mắt tôi cơ."

      "Còn Jacqueline Collings, hay Tommy O’ Hara, hay Hilary Handy sao?" Go hỏi. "Họ đều biết bộ mặt của Amy. Phải có điều gì đó từ phía bọn họ chứ."

      Boney lắc đầu. "Tin tôi , vẫn đủ đâu. Tất cả bọn họ đều được tín nhiệm như Amy. Chỉ thuần túy là công luận thôi, nhưng lúc này đó lại là những gì mà sở cảnh sát nhìn vào: công luận."

      ta đúng. Jacqueline Collings xuất vài chương trình truyền hình, mực khẳng định vô tội của con trai. Bà ta luôn khởi đầu cách vững vàng, nhưng tình mẫu tử chống lại bà: Bà nhanh chóng gây ấn tượng là người mẹ đau khổ, cố cách tuyệt vọng để tin vào những điều tốt đẹp nhất của con trai mình. Chủ xị của các chương trình đó càng tội nghiệp cho bà ta bao nhiêu bà ta lại càng hăng máu và rối tinh lên bấy nhiêu, và bà ta lại càng khó được cảm thông. Chẳng mấy chốc bà ta bị gạt sang bên. Cả Tommy O’Hara và Hilary Handy đều gọi cho tôi, vô cùng tức giận về việc Amy vẫn chưa bị trừng phạt và kiên quyết kể ra câu chuyện của họ, nhưng chẳng ai muốn nghe điều gì từ hai kẻ từng loạn trí. Đừng manh động, tôi với họ như vậy, chúng tôi nghĩ cách. Hilary, Tommy, Jacqueline, Boney, Go và tôi, rồi đến thời điểm của chúng tôi. Tôi tự nhủ là tôi tin vào điều đó.

      " thế nào nếu ít ra chúng ta có được Andie?" Tôi hỏi. "Để ấy làm chứng rằng mỗi nơi Amy giấu đầu mối đều là nơi mà chúng tôi từng, biết đấy, từng làm tình? Andie được tín nhiệm, mọi người đều mến ấy."

      Từ sau khi Amy trở về, Andie quay lại với con người vui vẻ trước đây của mình. Tôi biết được điều này chẳng qua là nhờ vào bức ảnh tình cờ đăng báo lá cải. Qua mấy tờ báo đó, tôi biết ấy hẹn hò với chàng tầm tuổi mình, cậu nhóc dễ thương, râu ria lởm chởm với cặp tai nghe nhét trong tai lúc nào cũng lủng lẳng cổ. Trông họ đẹp đôi, trẻ trung và lành mạnh. Báo chí vô cùng mến họ. Có tiêu đề hay nhất là: Tình đến với Andie Hardy!, cách chơi chữ từ tên bộ phim do Mickey Rooney thủ vai năm 1938 mà chỉ có khoảng hai mươi người hiểu được. Tôi gửi cho ấy tin nhắn: xin lỗi. Vì tất cả. Tôi nhận được hồi . Tốt cho ấy. Tôi lòng nghĩ vậy.

      "Trùng hợp." Boney nhún vai. "Ý tôi muố́n đó chỉ là trùng hợp kỳ quái, nhưng… điều ấy chưa đủ ấn tượng để khai thác sâu hơn. phải trong hoàn cảnh này. cần phải làm cho vợ ra điều gì đó hữu ích, Nick. Lúc này là hy vọng duy nhất của chúng ta."

      Go đặt mạnh ly cà phê của mình xuống bàn. "Tôi thể tin được chúng ta lại có cuộc trò chuyện như thế này." Con bé . "Nick, em muốn ở lại trong ngôi nhà đó nữa. phải là cảnh sát chìm, hiểu ? Đó phải là nhiệm vụ của . sống chung với kẻ giết người. Hãy biến ngay khỏi đó. Em xin lỗi, nhưng ai thèm quan tâm đến việc chị ta giết Desi chứ? Em muốn chị ta giết . Ý em là, nếu ngày nào đó làm cháy món phô-mai nướng của chị ta, và chuyện gì tiếp theo biết rồi đấy, điện thoại của em đổ chuông và rơi cú khủng khiếp từ mái nhà xuống, hay cái quái quỷ gì đó tương tự. Biến khỏi đó ngay."

      " thể. Chưa đến lúc. ta bao giờ thực buông tha cho đâu. ta quá thích trò chơi này."

      "Vậy dừng chơi ."

      Tôi thể. Tôi ngày càng tiến bộ rệt trong trò chơi này. Tôi sát cánh ở bên cho đến khi có thể hạ gục ta. Tôi là người duy nhất còn lại có thể làm được điều này. ngày nào đấy ta sơ suất và cho tôi biết điều gì đó mà tôi có thể lợi dụng được. tuần trước, tôi chuyển vào phòng ngủ của chúng tôi. Chúng tôi quan hệ, hầu như đụng đến nhau, nhưng chúng tôi là chồng và vợ chiếc giường cưới ấy, đó là hành động để dỗ dành Amy vào lúc này. Tôi vuốt ve mái tóc của ta. Tôi kẹp lọn tóc vào giữa hai ngón tay mình, rồi vuốt xuống tận ngọn tóc, và giật như thể rung quả chuông. Cả hai chúng tôi đều thích hành động ấy. Vấn đề là ở chỗ đó.

      Chúng tôi vờ như nhau, chúng tôi làm những việc mà chúng tôi thích làm khi nhau, và đôi khi nó có cảm giác gần như là , bởi chúng tôi thử thách chính mình cách quá hoàn hảo. Làm sống lại bộ nhớ về thời kỳ lãng mạn ban đầu ấy. Đôi khi, trong giây lát, tôi quên mất vợ mình là ai - lúc ấy tôi thực thích ra ngoài cùng con người đó. Hoặc con người mà ta ngụy tạo nên. Vợ tôi là kẻ giết người, nhưng quả đôi lúc ta thực rất thú vị. Tôi có thể dẫn ví dụ được ? đêm nọ, tôi đặt hàng tôm hùm qua đường hàng giống như ngày trước, và ta giả vờ cầm nó đuổi theo tôi, còn tôi giả vờ chạy trốn, rồi sau đó cả hai chúng tôi cùng lúc câu đùa trong Annie Hall, quá hoàn hảo, quá đúng cách mà việc phải diễn ra, đến mức tôi buộc phải rời khỏi phòng trong giây lát. Tai tôi nghe được tiếng trái tim mình thổn thức. Tôi phải lặp lặp lại câu thần chú của mình rằng: Amy giết người đàn ông, và ta giết mày nếu mày , cẩn trọng. Vợ của tôi, kẻ giết người xinh đẹp và vô cùng hài hước, làm hại tôi nếu tôi làm phật lòng ta. Tôi thấy mình bồn chồn lo sợ trong chính căn nhà của mình khi tôi hình dung: ngày tôi làm bánh mì kẹp, lúc ấy là buổi trưa và tôi đứng trong bếp, liếm láp phần bơ lạc còn dính lưỡi dao, và khi quay lại, tôi thấy Amy ở trong căn phòng cùng với tôi - bước chân êm ru ấy của loài mèo - điều đó khiến tôi run rẩy. Tôi, Nick Dunne, gã đàn ông vốn hay quên rất nhiều tiểu tiết, giờ lại là kẻ phải lật lại những cuộc chuyện trò để chắc chắn rằng tôi xúc phạm ta, để đảm bảo rằng tôi bao giờ làm tổn thương đến tình cảm của ta. Tôi ghi lại toàn bộ các việc trong ngày của ta, những điều ta thích và thích, phòng trường hợp ta căn vặn tôi. Tôi là người chồng tuyệt vời bởi tôi rất sợ ta giết mình.

      Chúng tôi bao giờ chuyện về chứng hoang tưởng của tôi, bởi chúng tôi giả vờ nhau và tôi giả vờ mình bị ta làm cho khiếp vía. Nhưng ta nhiều lần thoáng đề cập đến chuyện đó: biết đấy, Nick, có thể ngủ giường với em, tức là, ngủ thực ấy. sao đâu. Em hứa mà. Những gì xảy ra với Desi chỉ là tai nạn cá biệt thôi. Nhắm mắt vào và ngủ .

      Nhưng tôi biết mình bao giờ có thể ngủ lại được nữa. Tôi thể nhắm mắt khi nằm bên cạnh ta. Nó giống như thể ngủ chung với con nhện vậy.



      Amy Elliott Dunne


      Tám tuần sau ngày trở về

      có ai bắt giữ tôi. Cảnh sát ngừng thẩm vấn. Tôi cảm thấy bình an. Chẳng bao lâu nữa tôi còn cảm thấy bình an hơn thế.

      Tôi cảm thấy dễ chịu đến mức này: Hôm qua, tôi xuống dưới nhà để làm bữa sáng, và chiếc lọ đựng bãi nôn của tôi kệ bếp, trống trơn. Nick - tên kẻ cắp ấy - loại bỏ lợi thế bé đó của tôi. Tôi nháy bên mắt, rồi vứt chiếc lọ .

      Giờ nó chẳng còn quan trọng nữa.

      Những điều tốt đẹp diễn ra.

      Tôi có hợp đồng viết sách: Tôi chính thức nắm quyền chi phối câu chuyện của chúng tôi. Điều đó giống như mình là biểu tượng tuyệt vời vậy. Dù sao nữa, chẳng phải mọi cuộc hôn nhân đều như thế hay sao? Chỉ là trò chơi dông dài với những điều -ấy--ấy-? Ồ, ấy đấy, và cả thế giới lắng nghe, còn Nick phải mỉm cười và đồng tình. Tôi viết về ta theo cách mà tôi muốn: lãng mạn, sâu sắc và vô cùng hối hận - về những chiếc thẻ tín dụng, về những lần mua sắm và về căn lều gỗ đó. Nếu tôi thể buộc ta phải dõng dạc thành lời, ta phải điều đó trong cuốn sách của tôi. Sau đó ta cùng tôi du lịch, và chỉ cười rồi lại cười.

      Tôi đặt tên cuốn sách đơn giản là: Tuyệt vời. Bởi nó chứa đựng những điều kỳ thú tuyệt vời, hay những bất ngờ, những điều sửng sốt. Cái tên đó lên tất cả câu chuyện của tôi, tôi nghĩ vậy.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nick Dunne
      Chín tuần sau ngày trở về

      Tôi tìm thấy bãi nôn đó. ta giấu nó phía sau ngăn đá, trong chiếc lọ được đặt trong hộp rau cải Brussel. Chiếc hộp bị những tảng nước đá che lấp, nó hẳn phải ở đấy hàng tháng rồi. Tôi biết đó là bỡn cợt mà ta tự nhủ với chính mình: Nick chẳng ăn rau, Nick chẳng bao giờ lau dọn tủ lạnh, Nick chẳng bao giờ nghĩ đến việc ngó vào chỗ này.

      Thế mà Nick làm rồi đấy.

      Hóa ra Nick cũng biết cách dọn tủ lạnh, và Nick thậm chí còn biết cách rã đông: Tôi đổ hết đống bệnh hoạn đó xuống cống thoát nước, và bỏ lại chiếc lọ kệ bếp cho ta biết.

      ta vứt nó vào thùng rác. ta chẳng hề lời nào về chuyện ấy cả.

      Có điều gì đó ổn. Tôi biết nó là gì, nhưng có gì đó rất ổn.

      Cuộc sống của tôi bắt đầu có cảm giác giống như lời bạt trong cuốn sách. Tanner nhận vụ mới: ca sĩ ở Nashbille phát ra vợ mình ngoại tình, và rồi ngày hôm sau xác vợ được tìm thấy trong thùng rác của hệ thống nhà hàng Hardee’s ở gần nhà bọn họ, bên cạnh ta là chiếc búa mang đầy dấu vân tay của ta. Tanner dùng tôi như biện hộ. Tôi biết tình hình có vẻ tồi tệ, nhưng với Nick Dunne chuyện cũng tệ kém, và biết kết cục của nó thế nào rồi đấy. Tôi gần như cảm thấy ta nháy mắt với mình qua ống kính máy quay. Thi thoảng ta vẫn gửi tin nhắn cho tôi: ổn ? Hay: Có chuyện gì ?.

      , chẳng có gì cả.

      Boney, Go và tôi bí mật hẹn nhau ở Pancake House, nơi chúng tôi sàng lọc những hạt sạn trong câu chuyện của Amy, cố gắng tìm ra điều gì đó chúng tôi có thể lợi dụng được. Chúng tôi sục sạo cả cuốn nhật ký, cuộc tìm kiếm kỹ càng về lỗi thời gian. Nó trở thành trò bới lông tìm vết trong tuyệt vọng kiểu như: " ta có bình luận ở chỗ này về Dafur, có phải nó được nhắc đến trong năm 2010 nhỉ? (Phải, chúng tôi tìm thấy môt đoạn video tin tức có George Clooney bàn luận về chuyện đó vào năm 2006.) Hay như màn tệ hại nhất của tôi: "Trong nhật ký vào tháng Bảy năm 2008, Amy nó́i đùa về việc hạ tên boho, nhưng tôi lại có cảm giác kiểu đùa về những tên boho bị hạ phổ biến lắm cho tới tận năm 2009 kia." Đáp lại, Boney chỉ : "Chuyện quái dị, cho mượn chai siro ."

      Mọi người đều tản mát, và tiếp tục cuộc sống của mình. Boney vẫn ở lại. Go vẫn ở lại.

      Sau đó có chuyện xảy đến. Cuối cùng bố tôi cũng chết. Vào ban đêm, trong giấc ngủ của mình. phụ nữ đút cho ông ấy bữa ăn cuối cùng, phụ nữ đưa ông ấy lên giường ngủ giấc cuối cùng, phụ nữ lau rửa cho ông ấy sau khi mất, và phụ nữ gọi điện báo tin cho tôi.

      "Ông ấy là người đàn ông tốt." ta , giọng tẻ ngắt với cảm thông chiếu lệ.

      ", ông ấy phải người đàn ông tốt." Tôi , và ta phá lên cười như thể cả tháng rồi ta hoàn toàn được cười vậy.

      Tôi những tưởng việc người đàn ông đó biến mất khỏi trái đất này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng thực tế, tôi lại cảm thấy lỗ hổng lớn khủng khiếp và đáng sợ mở ra trong lồng ngực mình. Tôi dành cả cuộc đời để so sánh bản thân mình với bố tôi, và giờ ông ấy rồi, chỉ còn mỗi Amy để tôi đấu lại. Sau nghi lễ gọn, bụi bặm và đơn ấy, tôi về cùng Go, mà tôi về nhà với Amy và ôm chặt ta bên mình. Đúng vậy, tôi về nhà với vợ tôi.

      Mình phải rời khỏi ngôi nhà này, tôi nghĩ. Mình phải kết thúc với Amy lần và mãi mãi. Phải thiêu rụi chúng tôi , để tôi bao giờ có thể quay về được nữa.

      Tôi là ai nếu ta đây?

      Tôi phải tìm ra câu trả lời. Tôi phải kể câu chuyện của chính mình. Tất cả quá ràng.

      Sáng hôm sau, khi Amy ở trong phòng làm việc của mình, gõ lách cách bàn phím để kể cho cả thế giới nghe câu chuyện Tuyệt vời của ta, tôi mang máy tính xách tay của mình xuống dưới nhà và nhìn trân trối vào màn hình trắng xóa sáng loáng ấy.

      Tôi bắt đầu với trang mở đầu cho cuốn sách của riêng mình.

      Tôi là gã hèn hạ, phản bội, yếu bóng vía và sợ đàn bà, nhưng tôi là người hùng trong câu chuyện của các bạn. Bởi người phụ nữ mà tôi phản bội - vợ tôi, Amy Elliott Dunne - là kẻ thái nhân cách chống xã hội và là kẻ giết người.

      Đúng vậy. Tôi đọc câu chuyện đó.

      Amy Elliott Dunne
      Mười tuần sau ngày trở về

      Nick vẫn đóng kịch với tôi. Chúng tôi cùng giả vờ rằng chúng tôi hạnh phúc, thảnh thơi và nhau. Nhưng tôi nghe thấy tiếng ta gõ máy tính vào lúc đêm khuya. Viết lách. Viết câu chuyện của ta, tôi biết chứ. Tôi biết điều đó bởi tôi có thể nhận thấy tuôn trào sôi nổi của những ngôn từ, tiếng bàn phím lích tích và lách cách như thanh của hàng triệu con côn trùng. Tôi cố gắng xem trộm khi ta ngủ (mặc dù giờ ta ngủ giống như tôi, và tôi ngủ cũng giống như ta - lo lắng, bồn chồn yên). Nhưng ta rút ra bài học cho mình, rằng ta còn là Nicky dấu của ngày xưa nữa, ta trở nên thận trọng sau những sai lầm của mình. ta còn dùng ngày sinh của mình, của mẹ ta, hay của Bleecker làm mật khẩu nữa. Tôi thể vào đọc được.

      Tuy vậy, tôi vẫn nghe tiếng ta gõ bàn phím, rất nhanh và ngừng nghỉ. Tôi có thể hình dung cảnh ta gò mình bàn phím, hai vai nhô lên, đầu lưỡi đặt giữa hai hàm răng, và tôi biết mình đúng khi tự bảo vệ chính mình. Khi tiến hành biện pháp phòng vệ.

      Bởi ta có vẻ gì viết câu chuyện tình .



      Nick Dunne


      Hai mươi tuần sau ngày trở về

      Tôi ra phòng ngoài. Tôi muốn tất cả những điều này bất ngờ dành cho vợ tôi, người chưa bao giờ biết bất ngờ là gì. Tôi muốn cho ta xem bản thảo trong khi tôi ra ngoài để tìm hợp đồng viết sách. Để cho ta cảm nhận từng chút nỗi ghê rợn khi biết rằng cả thế giới này sắp sửa chao đảo và quay lại chà đạp lên ta, và ta chẳng thể làm được gì trước điều đó. , có thể ta bao giờ phải vào tù, và nó chỉ là lời lẽ chống trả của tôi đối với ta, nhưng vụ án của tôi rất thuyết phục. Cho dù nó tạo được tiếng vang về mặt pháp lý, nó cũng tạo được tiếng vang về mặt tình cảm.

      Vậy hãy để mọi người chọn lấy phe. Phe của Nick, phe của Amy. Thậm chí hãy biến nó thành thứ còn hơn cả trò chơi: Để bán thêm vài chiếc áo phông chết tiệt chẳng hạn.

      Hai chân tôi rã rời khi bước đến để với Amy rằng: Tôi còn là phần trong câu chuyện của ta nữa.

      Tôi đưa cho ta xem bản thảo và phô bày tựa đề nổi bật: Mụ đàn bà tâm thần. trò đùa ý nho . Cả hai chúng tôi đều thích những trò đùa ý của mình. Tôi chờ đợi ta cào vào mặt tôi, xé quần xé áo, rồi cắn tôi.

      "Ồ! là đúng lúc." ta cách phấn khởi và dành tặng tôi nụ cười rạng rỡ. "Em có thể cho xem thứ này được ?"

      Tôi bắt ta làm lại lần nữa trước mặt tôi: tiểu vào chiếc que thử, còn tôi ngồi xổm sàn phòng tắm bên cạnh ta, quan sát nước tiểu từ người ta chảy lên chiếc que và chuyển nó sang màu xanh lam - có thai.

      Sau đó tôi bắt ta vào xe và lái đến phòng khám của bác sĩ, rồi tôi theo dõi máu được lấy ra từ cơ thể ta - bởi ta đâu có sợ máu - và chúng tôi chờ đợi trong hai tiếng để có kết quả xét nghiệm.

      Amy có thai.

      "Hiển nhiên nó phải là của tôi." Tôi .

      "Ồ, của đấy." ta mỉm cười đáp lại. ta cố lách vào vòng tay tôi. "Chúc mừng Bố."

      "Amy…" Tôi lên tiếng, bởi lẽ dĩ nhiên chuyện này là thể, tôi đụng đến vợ mình kể từ khi ta quay về đến nay. Rồi tôi nhận ra mọi chuyện: hộp giấy lụa đó, chiếc ghế ngả lưng bọc nhựa vinyl, chiếc tivi cùng những bộ phim khiêu dâm, và tinh dịch của tôi được cất trong ngăn đông lạnh của bệnh viện nào đấy. Tôi để lại tờ thông báo tự hủy theo nguyện vọng ở bàn, sau chuyến tội lỗi, và rồi nó biến mất, bởi như mọi khi, vợ tôi ra tay, phải để loại bỏ tinh dịch của tôi mà để bảo quản nó. Đề phòng khi cần thiết.

      Tôi cảm thấy niềm vui sướng lâng lâng như bong bóng khổng lồ - tôi thể kìm nén được - nhưng rồi niềm vui sướng ấy bị nhốt lại vào chiếc lồng kim loại với nỗi khiếp sợ.

      "Em phải làm vài việc để bảo đảm an toàn cho mình, Nick ạ." ta . "Chỉ vì, em phải là, gần như thể nào tin được. Trước tiên, phải xóa cuốn sách của mình, đương nhiên rồi. Sau đó, để giải quyết êm đẹp các vấn đề còn lại, chúng ta cần bản khai tuyên thệ, phải thề rằng chính là người mua những thứ ở trong căn lều gỗ đó và giấu chúng trong căn lều, và rằng từng nghĩ em gài bẫy , nhưng giờ em và em , mọi chuyện đều tốt đẹp cả."

      "Nếu tôi từ chối sao?"

      ta đặt tay lên chiếc bụng căng của mình và nhíu mày. "Em nghĩ khủng khiếp lắm đấy."

      Chúng tôi mất bao nhiêu năm để đấu tranh giành quyền chi phối cuộc hôn nhân của chúng tôi, câu chuyện tình của chúng tôi, câu chuyện cuộc đời của chúng tôi. Rốt cuộc, tôi lại bị qua mặt cách hoàn hảo. Tôi tạo ra tập bản thảo, còn ta tạo ra sinh mệnh.

      Tôi có thể đấu tranh để đòi quyền nuôi con, nhưng tôi biết tôi thua. Amy thích thú với trận chiến đó - có Chúa mới biết ta sắp đặt những gì rồi. khi ta ra tay, tôi thậm chí còn chẳng được làm ông bố hai tuần lần đến thăm con vào cuối tuần nữa kia, tôi tiếp xúc với con mình trong căn phòng kỳ lạ, với vệ sĩ ngồi bên cạnh nhâm nhi cà phê và theo dõi. Hoặc thậm chí còn được như thế. Tôi có thể bất thình lình nhận được những lời cáo buộc - về tội quấy rối hoặc ngược đãi - và tôi bao giờ còn được gặp con mình nữa, và tôi biết rằng đứa trẻ được giấu xa khỏi tôi, trong khi Mẹ nó thủ thỉ, thầm những lời dối trá bên đôi tai hồng xíu đó.

      "Nhân tiện, đó là con trai." ta .

      Rốt cuộc, tôi trở thành tù nhân. Amy có được tôi mãi mãi, hoặc cho đến khi nào ta muốn, bởi tôi phải cứu con trai tôi, phải tháo chốt, mở khóa, ngăn cản, hóa giải mọi điều mà Amy làm. Tôi thực hy sinh cuộc sống của mình vì con tôi, và tôi làm điều đó cách vui sướng. Tôi nuôi nấng con trai mình trở thành người đàn ông tốt.

      Tôi xóa cuốn sách của mình.

      Boney nhấc máy sau hồi chuông đầu tiên.

      "Pancake House? Hai mươi phút nữa nhé?" ta .

      "."

      Tôi thông báo cho Rhonda Boney rằng tôi sắp làm bố và vì vậy tôi thể trợ giúp việc điều tra được nữa - và rằng, thực tế là, tôi định rút lại mọi tuyên bố của tôi có liên quan đến tin tưởng sai lệch rằng vợ tôi gài bẫy tôi, và tôi cũng sẵn sàng thừa nhận trách nhiệm của mình về̀ những chiếc thẻ tín dụng.

      Im lặng lúc lâu. "Hừmm." ta . "Hừmm."

      Tôi có thể hình dung Boney đưa tay luồn qua mái tóc lưa thưa, hóp miệng lại và cắn cắn vào phần trong má của mình.

      " tự bảo trọng nhé, Nick?" Cuối cùng ta cũng lên tiếng. "Hãy chăm sóc tốt cho cả đứa bé nữa." Rồi ta phá lên cười. "Còn Amy tôi đếch thèm quan tâm đâu."

      Tôi đến nhà Go để trực tiếp cho con bé biết chuyện. Tôi cố gắng thể cho giống với tin vui. đứa bé, bạn thể nào tỏ thái độ khó chịu như vậy về đứa bé. Bạn có thể căm ghét tình thế, nhưng bạn thể ghét bỏ đứa trẻ được.

      Tôi tưởng rằng Go đánh tôi. Con bé đứng sát gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nó. Con bé thọc mạnh ngón tay trỏ vào người tôi.

      " chỉ muốn bao biện để ở lại thôi." Con bé thầm . "Hai người bọn nghiện nhau nặng rồi. Gia đình của trở thành thành gia đình hạt nhân theo đúng nghĩa, có hiểu điều đó ? phát nổ. kích nổ. nghĩ mình có thể làm được điều này trong vòng, bao lâu đây, mười tám năm nữa ư? nghĩ chị ta giết sao?"

      ", với điều kiện phải là người đàn ông mà ta lấy. phải người đàn ông như vậy thời gian rồi, nhưng có thể."

      " nghĩ là giết chị ta ư? muốn trở thành Bố à?"

      "Em hiểu sao, Go? Đây là đảm bảo rằng trở thành người như Bố. phải trở thành người chồng và người bố tốt nhất thế giới này."

      Và rồi Go òa khóc - lần đầu tiên tôi thấy con bé khóc kể từ khi nó còn là đứa trẻ. Con bé ngồi xuống sàn, ngồi thụp xuống như thể hai chân bị khuỵu vậy. Tôi ngồi xuống bên cạnh và ghé đầu mình vào đầu con bé. Cuối cùng Go cũng nghẹn ngào nuốt vào tiếng thổn thức sau cùng và nhìn tôi. "Nick, còn nhớ khi em rằng em vẫn nếu? Em rằng em dù cho bất cứ chuyện gì được đặt sau từ nếu đó ?"

      " nhớ."

      "Em vẫn . Nhưng điều này làm tan nát trái tim em." Con bé cất lên tiếng thổn thức khủng khiếp, tiếng thổn thức của đứa trẻ. "Mọi việc đáng lẽ thành ra thế này."

      "Đó quả là khúc ngoặt kỳ lạ." Tôi và cố gắng làm cho việc trở nên nhàng hơn.

      "Chị ta cố tìm cách chia rẽ chúng ta chứ, phải ?"

      " đâu." Tôi . "Hãy nhớ là, ta cũng giả vờ làm người tử tế hơn."

      Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng trở thành người xứng tầm với Amy. buổi sáng nọ, tôi tỉnh giấc bên cạnh ta và nghiên cứu phần phía sau hộp sọ của ta. Tôi cố đọc những suy nghĩ ở trong đó. Ít ra lần này tôi cảm thấy như mình chăm chú nhìn vào mặt trời. Tôi đạt tới mức độ điên loạn của vợ mình. Bởi tôi cảm thấy ta thay đổi tôi lần nữa: Tôi từng là tên nhãi con non nớt, rồi trở thành người đàn ông, cả tốt lẫn xấu. Giờ đây rốt cuộc tôi là người hùng. Tôi là người tích cực cổ vũ cho câu chuyện về trận chiến hôn nhân có hồi kết của chúng tôi. Đó là câu chuyện mà tôi có thể chung sống trọn đời. Quỷ quái thay, tới thời điểm này, tôi thể hình dung câu chuyện của mình thiếu vắng Amy. ta chính là đối trọng của tôi, vĩnh viễn.

      cực điểm của nỗi kinh hoàng kéo dài - đó chính là chúng tôi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Amy Elliott Dunne


      Mười tháng, hai tuần, sáu ngày sau ngày trở về

      Người tôi với tôi rằng tình nên là vô điều kiện. Đó là nguyên tắc, mọi người đều như vậy. Nhưng nếu tình có những ranh giới, có hạn định, có điều kiện, vậy việc gì người ta phải cố gắng để làm điều đúng đắn? Nếu tôi biết mình được thương bất kể có chuyện gì xảy ra nữa, thử thách nằm ở đâu? Lẽ ra tôi phải Nick bất chấp những hạn chế của ấy. Và Nick đáng lẽ phải tôi bất kể những lời châm biếm của tôi. Nhưng ràng là chẳng ai trong hai chúng tôi làm được như vậy cả. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng mọi người đều rất sai lầm, rằng tình đáng lẽ phải có nhiều điều kiện. Tình nên đòi hỏi cả hai phía lúc nào cũng phải thể hết mình. Tình vô điều kiện là tình vô kỷ luật, và như tất cả chúng ta thấy, tình vô kỷ luật thảm khốc đến thế nào.

      Các bạn có thể đọc thêm những suy ngẫm của tôi về tình trong cuốn Tuyệt vời. sớm được xuất bản!

      Nhưng hết là: tình mẫu tử. Ngày mai là ngày dự sinh. Ngày mai cũng tình cờ là ngày kỷ niệm lễ cưới của chúng tôi. Năm thứ sáu. Biểu tượng là Sắt. Tôi nghĩ về việc tặng Nick chiếc còng tay đẹp, nhưng có lẽ ấy lấy đó làm điều gì khôi hài cho lắm. Quả thực là kỳ lạ khi nghĩ rằng: Ngày này năm trước, tôi còn hủy hoại chồng mình. Giờ tôi gần như hoàn thiện việc lắp ráp lại ấy.

      Những tháng ngày qua, Nick dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của ấy để thoa vô tội vạ loại bơ ca cao chống rạn da lên bụng tôi, chạy ra ngoài mua đồ dầm chua ngọt, rồi lại xoa bóp chân cho tôi, làm tất cả những gì mà những ông-bố-tương-lai tốt cần phải làm. ấy mê mẩn tôi. ấy học cách để tôi vô điều kiện, dựa tất cả những điều kiện của tôi. Tôi cho rằng rốt cuộc chúng tôi cũng con đường tiến tới hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

      Chúng tôi trong đêm trước ngày trở thành gia đình hạt nhân sáng lạng và tuyệt vời nhất thế giới này.

      Chúng tôi chỉ cần giữ vững nó. Nick chưa nắm được điều này cách hoàn hảo cho lắm. Sáng nay lúc ấy vuốt ve mái tóc của tôi và hỏi còn điều gì mà ấy có thể làm cho tôi được nữa , tôi thốt lên: "Chúa ơi, Nick, sao lại tuyệt vời với em đến vậy?"

      Đáng lẽ ra ấy phải bảo rằng: Em xứng đáng với điều đó. em.

      Nhưng ấy lại : "Vì thấy tội nghiệp cho em."

      "Tại sao?"

      "Bởi mỗi sáng, em phải thức dậy và phải là chính mình."

      Tôi thực , thành tâm ước là ấy như vậy. Tôi vẫn nghĩ mãi về điều đó. Tôi dừng được.

      Tôi còn điều gì để thêm nữa. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mình là người được lời cuối cùng. Tôi nghĩ tôi giành được điều đó.

      END

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :