Giao Lộ Sinh Tử - Dean Koontz (Bestseller, Kinh Dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 38

      ˜™





      Cánh cửa nhà tôn đằng sau tôi nằm cách khoảng dễ gây nản chí. Trước khi tôi đến được đó, con đầu đàn ngự lưng tôi, răng nó để ở cổ tôi và mấy con kia cắn xé chân tôi, kéo lê phần dưới tôi .

      Trong tay tôi, chai bia bể như món đồ dễ vỡ, vũ khí cực kỳ tương thích, chẳng ích lợi gì hơn ngoài việc cứa vào cổ của chính tôi.

      Xét sức ép bất ngờ đè nặng lên bàng quang của tôi bọn dã thú này có món thịt ướp nước khi chúng ngoạm lấy tôi... nhưng rồi thực khách hung tợn bên trái tôi ngân tiếng gầm gừ lại và thốt ra giọng rên rỉ phục tùng.

      Bộ ba rụt rè bên phải tôi, như con kia, đổi thái độ đe dọa thành lúng túng. Chúng bỏ tư thế theo đuổi, nhổm thẳng dậy, tai vểnh và cụp ra trước.

      thay đổi trong hành vi của bọn sói đồng cỏ, quá bất ngờ thể lý giải, khiến giây phút đó giống bỏ bùa, như thể thiên thần hộ mệnh gieo rắc phép lành lên vạn vật ban cho tôi giải thoát khỏi cảnh bị moi ruột.

      Tôi đứng thẳng đơ và ngơ ngẩn, sợ cử động xóa tan bùa chú. Sau đó nhận ra chú ý của bầy chuyển sang cái gì đó phía sau tôi.

      Thận trọng quay đầu, tôi phát người bảo vệ mình là xinh xắn nhưng quá mảnh dẻ với mái tóc vàng bù xù và đường nét mong manh. đứng phía sau, bên trái tôi, chân trần, mặc gì ngoài cái quần lót viền ren xíu, đôi tay thon thả khoanh lại che ngực.

      Làn da nhợt nhạt mịn màng của dường như tỏa sáng trong ánh trăng. Đôi mắt xanh dương, hai hồ nước mênh mang, là cửa sổ cho thấy nỗi u sầu quá sâu sắc, tôi biết ngay ấy thuộc về cộng đồng những hồn người chết chưa yên nghỉ.

      Con sói đơn lẻ bên trái tôi ngồi xuống đất, mọi cơn thèm khát bị lãng quên, ý chí đấu tranh tan biến. Con vật tỏ thái độ với như kiểu chú chó chờ đợi lời âu yếm từ người chủ đáng kính của nó.

      Bên phải tôi, ba con sói đầu tiên khúm núm như con thứ tư nhưng bọn chúng cũng chết khiếp trước cảnh tượng này. Tuy lúc nãy gắng sức nhưng chúng thở hổn hển và liếm mép liên tục, hai biểu căng thẳng thần kinh ở giống chó. Khi bước qua tôi, hướng đến chiếc Chevy, bọn sói tránh sang bên, phải theo kiểu sợ sệt mà như thể chiều ý.

      Khi đến chiếc xe, quay lại phía tôi. Nụ cười của là mảnh trăng lưỡi liềm lộn ngược nặng trĩu nỗi buồn.

      Tôi lặng lẽ cúi nhặt cái chai vỡ dưới đất rồi đứng thẳng lên, khâm phục khả năng nhận thức và ưu tiên của bọn sói, chúng có vẻ coi trải nghiệm điều kỳ lạ quan trọng hơn hẳn nhu cầu ăn uống.

      Ở chỗ chiếc xe, tôi đóng cửa sau, mở cửa phía trước bên phần ghế hành khách.

      nhìn tôi cách trang nghiêm, như thể cực kỳ xúc động vì được nhìn thấy sau khi qua đời nhiều năm, cũng như tôi xúc động thấy trong chốn ăn năn do chính tạo ra.

      Xinh như đóa hoa hồng mới hé và vẫn chứa đựng nhiều hứa hẹn, xem ra lúc chết này mới hơn mười tám tuổi, quá trẻ để bị trói buộc rất lâu vào những xiềng xích của thế giới này, vào việc chịu đựng bơ vơ kéo dài như thế.

      ắt hẳn là trong ba ả mại dâm bị tên điên bắn chết năm năm về trước trong vụ việc làm đóng cửa vĩnh viễn Bánh kẹp thầm. Nghề chọn lẽ ra phải khiến chai sạn nhưng có vẻ là linh hồn hiền lành và nhút nhát.

      Cảm động bởi tình cảnh bấp bênh của và bởi tự trừng phạt khắc nghiệt giam dữ lại đây, tôi chìa tay ra.

      Thay vì nắm tay tôi, cúi đầu dè dặt. Sau thoáng ngần ngừ, khoanh tay nữa mà hạ xuống hai bên, để lộ bộ ngực và hai lỗ đạn đen ngòm làm trầy xước khe ngực.

      Vì tôi nghĩ còn chuyện chưa hoàn thành tại chốn tiêu điều này, và vì cuộc đời ràng quá nghiệt ngã nên có rất ít lý do để quý thế giới này đến mức chịu rời bỏ nó nên tôi cho rằng miễn cưỡng muốn tiếp của xuất phát từ nỗi sợ hãi điều này xảy đến kế tiếp, có lẽ sợ bị trừng phạt.

      “Đừng sợ,” tôi . “ đâu phải kẻ tàn ác trong cuộc đời này, đúng ? Chỉ đơn, lạc lõng, hoang mang, đau khổ, như tất cả những ai con đường này mà thôi.”

      Chầm chậm, ngẩng đầu lên.

      “Có lẽ yếu đuối và dại dột, nhưng rất nhiều người như thế. Tôi cũng vậy.”

      lại bắt gặp ánh mắt của tôi. Nỗi u sầu của dường như đối với tôi giờ đây càng sâu sắc hơn, nhói buốt như lòng tiếc thương nhưng kéo dài như nỗi thất vọng.

      “Tôi cũng vậy,” tôi lặp lại. “Nhưng khi chết, tôi tiếp, và nên làm thế, khiếp sợ.”

      mang vết thương phải như đeo dấu hiệu linh thiêng mà như thể chúng là vết sắt nung của quỷ dữ, nhưng ra phải vậy.

      “Tôi biết nó thế nào, nhưng tôi biết cuộc đời tốt đẹp hơn chờ đợi , vượt khỏi những khổ sở nghe thấy ở đây, nơi đúng là chỗ của được thương thực .”

      Qua vẻ mặt của , tôi biết ý nghĩ được thương đối với chỉ là niềm hy vọng ấp ủ chứ chưa bao giờ thành hiên thực trong quãng đời bất hạnh ngắn ngủi. Nếm trải những điều kinh khủng, có lẽ từ lúc lọt lòng đến khi vang lên tiếng súng kết liễu cuộc đời, khiến nghèo nàn trí tưởng tượng, thể hình dung thế giới bên kia nơi tình thương là lời hứa hẹn được thỏa nguyện.

      lại đưa tay lên khoanh trước ngực, che cả ngực và vết thương.

      “Đừng sợ,” tôi lặp lại.

      Nhoẻn miệng cười trở lại, nụ cười của vẫn sầu muộn như trước nhưng giờ đây nó còn mang vẻ bí . Tôi thể khẳng định điều tôi có an ủi được hay .

      Ước gì nãy tôi thể niềm tin đầy sức thuyết phục hơn, và tự hỏi tại sao mình như thế, tôi ngồi vào ghế hành khách phía trước cửa xe. Tôi đóng cửa và trượt qua ghế sau vô lăng.

      Tôi muốn bỏ lại giữa những cây cọ héo queo và căn nhà tôn mục nát cùng niềm hy vọng cũng nhoi như lớp vật chất người .

      Thế nhưng đêm cứ trôi, mặt trăng và tất cả các chòm sao băng qua bầu trời ngừng nghỉ như cây kim di chuyển mặt đồng hồ. Ít giờ nữa, nỗi kinh hoàng bất ngờ ập xuống thị trấn Pico Mundo nếu tôi bằng cách nào đó ngăn chặn nó.

      Khi chầm chậm lái xe rời , tôi ngừng liếc nhìn gương chiếu hậu. đó trong ánh trăng, bọn sói bị mê hoặc ngồi bên chân như thể là nữ thần Diana giữa hai cuộc săn, vị chủ nhân của mặt trăng và vạn vật đó, lùi xa dần nhưng chưa sẵn sàng trở về mái nhà đỉnh Olympus.

      Tôi lái xe từ Nhà thờ Sao chổi thầm trở về thị trấn Pico Mundo, từ việc đồng hành cùng kẻ xa lạ bị bắn đến việc nhận được hung tin người bạn bị bắn.




      CHƯƠNG 39

      ˜™





      Giá như tôi biết tên hay thậm chí khuôn mặt của kẻ nên tìm kiếm tôi có thể thử vận dụng sức hút siêu linh, đảo quanh thị trấn Pico Mundo cho đến khi giác quan thứ sáu đưa tôi đến gặp mặt . Thế nhưng kẻ giết Bob Robertson, và kẻ khao khát hại chết những người khác vào ngày mai đối với tôi vẫn vô danh vô diện, và theo đuổi bóng ma hão huyền phí phạm xăng và thời gian.

      Thị trấn ngủ yên nhưng quái . Bọn ông kẹ đầy đường, đông hơn nhiều và đáng sợ hơn nhiều so với bầy sói, chạy nhảy suốt đêm trong tâm trạng như là sung sướng mong chờ.

      Tôi qua những ngôi nhà nơi mấy cái bóng sống động kéo đến tụ tập với vẻ hiếu kỳ đặc biệt. Lúc đầu tôi cố nhớ từng người trong ngôi nhà bị ám đó vì tôi vẫn tin những người thu hút bọn ông kẹ cũng là những người bị sát hại trong khoảng thời gian giữa bình minh và hoàng hôn ngày mai.

      Tuy hơn thành phố nhưng thị trấn của chúng tôi lớn hơn nhiều so với trước đây với những khu lân cận mới hình thành đầy các khu cư xá, chứa hơn bốn mươi ngàn người trong hạt có nửa triệu dân. Tôi gặp chỉ phần bé tí trong số đó.

      Đa số các ngôi nhà ngập tràn ông kẹ đều thuộc về những người tôi quen biết. Tôi có thời gian gặp gỡ tất cả họ và hy vọng giành được lòng tin của họ đến mức họ chịu nghe lời khuyên của tôi và thay đổi kế hoạch ngày thứ Tư, như chị Viola Peabody làm.

      Tôi cân nhắc việc ngừng xe tại các ngôi nhà quen biết, cầu họ liệt kê từng địa điểm họ định đến vào chiều mai. May mắn tôi có thể phát ra điểm dừng chân chung của tất cả mọi người.

      ai nằm trong vòng tròn bạn bè thân cận ít ỏi của tôi. Họ hề biết năng lực siêu nhiên của tôi nhưng nhiều người xem tôi là kẻ lập dị dễ mến, ở mức độ này hay mức độ khác, và do đó họ lấy làm ngạc nhiên trước chuyến ghé thăm bất ngờ hay những câu hỏi của tôi.

      Song bằng việc tìm kiếm thông tin trước mặt bọn ông kẹ, tôi gieo nghi ngờ cho chúng. khi cảnh giác tôi, trước sau gì chúng cũng nhận thức được bản chất khác thường của tôi.

      Tôi nhớ cậu bé người sáu tuổi lớn tiếng về bọn ông kẹ rồi bị nghiền nát giữa bức tường gạch đổ bê tông và chiếc xe tải lạc tay lái. Cú đụng độ ghê gớm đến mức vô số gạch nát vụn, phơi trần gọng thép gia cố quanh chỗ trát vữa.

      Tài xế, thanh niên hai mươi tám tuổi, có sức khỏe rất tốt nhưng khám nghiệm tử thi cho thấy ta bị đột quỵ nặng dẫn đến tử vong lập tức trong khi vẫn ngồi sau vô lăng.

      Cơn đột quỵ chắc hẳn giết chết ta ngay lúc chạy qua đỉnh đồi, dưới chân đồi là cậu bé người . Bản phân tích trường tai nạn của cảnh sát xác định góc bên hông của sườn đồi, trong mối tương quan với con đường băng ngang bên dưới, lẽ ra phải đưa chiếc xe tải người lái ra xa cậu bé, đâm vào bức tường cách hơn chín mét so với nơi thực tế nó thực cú dừng chết người. ràng, trong phần quá trình xuống dốc, xác chết của tài xế vướng vào vô lăng, phản lại cái góc nghiêng của con đường lẽ ra cứu được cậu bé.

      Tôi biết các bí của vũ trụ còn nhiều hơn cả về những người thể nhìn thấy hồn người chết vất vưởng, nhưng tôi chẳng hiểu được là bao cái chân lý của tồn tại. Tuy nhiên tôi đạt đến kết luận chắc chắn dựa những gì biết được: hề có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên.

      Theo tầm vĩ mô, tôi nhìn nhận điều các nhà vật lý trình bày đúng ở tầm vi mô: Ngay cả trong tình trạng xáo trộn cũng có trật tự, mục đích và ý nghĩa kỳ lạ lôi cuốn, nhưng thường là cản trở nghiên cứu và thấu hiểu của chúng ta.

      Vì vậy, tôi dừng xe ở bất kỳ ngôi nhà nào có bọn ông kẹ nhảy nhót, đánh thức những người ngon giấc để đặt các câu hỏi cấp bách. Đâu đó tài xế khỏe mạnh và chiếc xe tải đồ sộ chỉ cần chứng phình động mạch não đúng lúc và trường hợp hỏng phanh xe thích hợp là xe ngáng giữa đường tôi tạo thành vụ đụng độ bất ngờ.

      Thay vào đó, tôi lái xe đến nhà cảnh sát trưởng Porter, cố quyết định xem có nên đánh thức ông vào giấc ba giờ sáng bất tiện này .

      Nhiều năm qua, tôi chỉ phải làm thế hai lần trước khi phá giấc ngủ của ông ấy. Lần đầu, tôi ướt sũng và lấm lem bùn lầy, vẫn còn đeo bên còng, và lôi theo nguyên chiều dài của nó, cái còng trói tôi vào hai xác chết bị ném cùng tôi xuống hồ Malo Suerte bởi những kẻ ác tâm bất lương. Lần thứ hai tôi đánh thức ông, vì cơn khủng hoảng cần ông chú ý.

      Cơn khủng hoảng thời chưa hoàn toàn ập tới chúng tôi nhưng nó ra lờ mờ. Tôi nghĩ ông cần biết rằng Bob Robertson chỉ mình mà có đồng bọn.

      Thủ thuật là làm sao trình bày tin này cách thuyết phục mà tiết lộ chuyện tôi tìm thấy Robertson chết queo trong phòng tắm nhà tôi và vi phạm vô số luật lệ mà hề ăn năn, tôi đưa cái xác đến nơi yên nghỉ ít gây liên lụy hơn.

      Khi rẽ qua khúc quanh cách địa chỉ của cảnh sát trưởng Porter nửa khu nhà, tôi ngạc nhiên thấy đèn còn sáng trong vài ngôi nhà vào giờ muộn thế này. Chỗ của cảnh sát trưởng sáng hơn hẳn các nơi khác.

      Bốn xe tuần tra cảnh sát đậu trước nhà. Tất cả đều dừng cách vội vã, lệch hẳn so với lề đường. Còi hụ nóc chiếc xe vẫn lóe sáng, xoay tròn.

      Tại bãi cỏ trước nhà, ở bên kia nơi những đốm sáng đó nhịp nhàng đuổi bắt làn sóng xanh dương, năm sĩ quan tụ tập trao đổi. Điệu bộ của họ cho thấy họ an ủi người khác.

      Tôi định đỗ xe đối diện nhà cảnh sát trưởng. Tôi gọi đến số điện thoại riêng của ông sau khi bịa xong câu chuyện tránh đề cập đến nỗ lực mới đây của tôi trong vai tài xế taxi phục vụ chết.

      Thay vì thế, tự nhiên lòng nôn nao, tôi bỏ chiếc Chevy đường, cạnh xe tuần tra. Tôi tắt đèn pha nhưng vẫn để máy nổ, hy vọng cảnh sát nào đến gần để có thể nhìn thấy có chìa khóa trong ổ.

      Các sĩ quan đứng ở bãi cỏ đều quen biết tôi. Họ quay lại đối diện tôi khi tôi chạy đến.

      Sonny Wexler, người cao nhất, dẻo dai nhất và năng ôn hòa nhất trong nhóm, dang cánh tay rắn chắc ra như ngăn tôi lao qua mặt ta ào vào nhà. “Dừng lại, ở ngoài đây, nhóc. Đội điều tra trường vụ án xem xét chỗ này.”

      Đến lúc đó tôi mới thấy Izzy Maldanado ở mái hiên trước nhà. ta nhổm dậy sau nhiệm vụ nào đó mà phải quỳ gối chú tâm thực , và vặn người để lưng khỏi vẹo.

      Izzy làm việc cho phòng thí nghiệm điều tra tội phạm ở Phân viện Cảnh sát thuộc hạt Maravilla, nơi hợp tác với cảnh sát thị trấn Pico Mundo. Khi xác Bob Robertson cuối cùng được tìm thấy trong căn nhà tôn kia Izzy rất có thể là nhân viên kiểm tra tỉ mỉ trường để truy tìm bằng chứng.

      Dù vô cùng muốn biết chuyện xảy ra ở đây nhưng tôi thốt nên lời. Cổ họng tôi như có cục gì đó dính như keo chặn ngang.

      Cố gắng nuốt trôi cục nghẹn tưởng tượng kia xuống mà xong, biết đó chỉ là cơn xúc động gây nghẹn ngào nhưng tôi nghĩ đến Gunther Ulstein, thầy giáo rất nhạc và là chỉ huy dàn nhạc trường phổ thông Pico Mundo, người thỉnh thoảng gặp phải tình trạng khó nuốt. Qua vài tuần, tình hình nhanh chóng xấu . Trước khi được chẩn đoán, bệnh ung thư thực quản di căn khắp thanh quản của thầy.

      nuốt được thức ăn nên trọng lượng thầy giảm nhanh chóng. Bác sĩ trước hết dùng cách xạ trị, dự kiến tiếp theo cắt bỏ toàn bộ thực quản của thầy và tạo ra thực quản mới từ chiều dài ruột kết. Phương pháp xạ trị khiến thầy yếu sức. Thầy mất trước cuộc phẫu thuật.

      Ốm o gầy mòn như những ngày cuối đời, Gunny Ulstein thường xuất ở xích đu trước mái hiên ngôi nhà do chính thầy xây nên. Người vợ ba mươi năm của thầy, Mary, vẫn sống tại đó.

      Suốt vài tuần cuối đời, thầy mất khả năng chuyện. Thầy có rất nhiều điều muốn với Mary, rằng luôn mang đến điều tốt đẹp nhất cho thầy, rằng thầy biết bao, nhưng thầy thể diễn tả cảm xúc với tinh tế và đủ các cung bậc như bằng lời . Giờ đây thầy nấn ná, nuối tiếc những điều chưa thổ lộ, mơ mộng hão huyền rằng khi thành người thiên cổ, thầy tìm ra cách trò chuyện với .

      Căn bệnh ung thư làm mất khả năng chuyện gần như là điều may mắn nếu nó ngăn tôi hỏi Sonny Wexler, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Tôi tưởng cậu phải nghe rồi chứ,” ta đáp. “Tôi tưởng đó là lý do cậu đến đây. Cảnh sát trưởng bị bắn.”

      Jesus Bustamante, sĩ quan khác, giận dữ , “Cách đây gần tiếng, tên khốn nào đó cho cảnh sát trưởng ăn ba phát đạn vào ngực ngay tại hiên trước ngay nhà ông.”

      Dạ dày của tôi cứ lộn tùng phèo, gần như cùng nhịp với mấy cái còi hụ xoay tròn chiếc xe tuần tra gần đó, và cục nghẹn vô hình nơi thực quản của tôi thành ra có khi vị đắng thức ăn trồi lên trong cổ họng.

      Chắc hẳn mặt tôi tái mét, tôi lảo đảo hai đầu gối bất chợt muốn khuỵu xuống, vì vậy Jesus áp cánh tay lên lưng để đỡ tôi, và Sonny Wexler nhanh, “Bình tĩnh, nhóc, bình tĩnh, cảnh sát trưởng còn sống. Ông ấy rơi vào tình trạng hiểm nghèo, nhưng còn sống, ông ấy là người chống chọi ngoan cường mà.”

      “Bác sĩ lo cho ông ấy.” Billy Munday lên tiếng. Vết bớt đỏ lan khắp phần ba khuôn mặt của ta dường như rực sáng cách lạ lùng trong đêm, khiến toát lên dáng dấp vị pháp sư vẻ mặt vằn vện sắp tuyên bố những cảnh báo, điềm gở và điều xấu xa. “Ông ấy ổn. Ông ấy phải ổn thôi. Ý tôi là, có ông ấy thế nào đây?”

      “Ông ấy là người chống chọi ngoan cường,” Sonny lặp lại.

      “Bệnh viện nào?” tôi hỏi.

      “Bệnh viện đa khoa của hạt.”

      Tôi chạy ra chiếc xe để ngoài đường.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 40

      ˜™





      Ngày nay, hầu hết các bệnh viện mới mở ở phía sau California đều trông giống như các đại lý bán lẻ thuê mặt bằng giá phải chăng, bày bán số lượng lớn thảm giảm giá hoặc hàng kinh doanh. Kiến trúc nhạt nhẽo tạo cảm giác việc chữa trị thể diễn ra bên trong bốn bức tường đó.

      Bệnh viện đa khoa của hạt, bệnh viện lâu đời nhất trong vùng, có lối ra vào uy nghi với hàng cột đá vôi và đường viền bao quanh mái ngói chạy dài khắp khuôn viên. Mới nhìn bạn cũng biết ngay các bác sĩ và y tá chứ phải những nhân viên kinh doanh làm việc trong đó.

      Hành lang chính có sàn lát gạch, phải trải thảm, và mặt trước của bàn hướng dẫn trưng ra y hiệu chạm khắc bằng đồng.

      Trước khi tới chỗ cái bàn, tôi bị Alice Norrie chặn lại. Đó là nhân viên có thâm niên mười năm của Sở Cảnh sát thị trấn Pico Mundo, chuyên ngăn cản các phóng viên và những người phận vào hành lang.

      “Ông ấy vào phòng mổ rồi, Odd. Ông ấy ở trong đó lúc.”

      “Bác đâu rồi?”

      “Karla trong phòng chờ của khoa hồi sức tích cực. Người ta đưa ông ấy từ phòng mổ thẳng ra đó.”

      Khoa hồi sức tích cực nằm ở tầng bốn. Tôi lên tiếng với giọng ngụ ý rằng bà ấy phải bắt giữ mới có thể ngăn cản được tôi. “Bác à, cháu lên đó.”

      “Cậu cần gây với tôi để lên đó đâu, Odd. Cậu có tên trong danh sách Karla đưa tôi.”

      Tôi thang máy lên tầng hai, nơi đặt các phòng mổ của Bệnh viện đa khoa của hạt.

      Tìm thấy phòng mổ xem ra dễ. Rafus Carter đứng canh ngoài cửa trong bộ đồng phục. ta to lớn đủ để chặn đứng con bò nổi điên.

      Trong lúc tôi bước đến dưới ánh đèn huỳnh quang sáng rực, ta đặt tay phải lên báng súng đeo ở thắt lưng.

      ta quan sát tôi phản ứng lại ngờ vực của ta rồi phân bua, “ có ý xúc phạm đâu Odd, nhưng chỉ có bà Karla dọc hành lang này tôi mới đề phòng thôi.”

      nghĩ bác ấy bị người quen bắn à?”

      “Gần như là thế, điều đó có nghĩa chắc tôi cũng quen kẻ đó.”

      “Bác ấy bị nặng ?”

      “Nặng.”

      “Bác ấy là người chống chọi ngoan cường,” tôi bắt chước câu thần chú của Sonny Wexler.

      Rafus Carter , “Ông ấy còn giỏi hơn thế.”

      Tôi trở vào thang máy. Giữa tầng ba và tầng bốn, tôi nhấn nút DỪNG.

      Cơn run rẩy kiểm soát được giũ sạch sức lực ra khỏi tôi. Với đôi chân quá yếu thể đứng vững nữa, tôi trượt dài theo tường của buồng thang máy và ngồi bệt xuống bàn.

      Stormy cuộc đời phải sống nhanh sống vội hay sống vui ra sao. Sống là kiên nhẫn, là đứng đôi chân và cố hết sức tiến lên bất kể có chuyện gì.

      Xét cho cùng, theo thuyết vũ trụ của nàng, cuộc đời này là trại huấn luyện binh lính. Nếu bạn kiên nhẫn vượt qua mọi trở ngại của thế giới này và những vết thương do nó gây ra trong chuyến phiêu lưu quan trọng, bạn tới được cuộc đời tiếp theo mà nàng gọi là “giai đoạn tại ngũ”, hay đến đích ở cuộc đời thứ ba mà nàng cho rằng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc, nhiều hơn cả cốc kem dừa đào sôcôla miếng.

      theo cách dụ bất kể mọi việc có chiều hướng xấu hay trở nên nặng nề đến đâu, Stormy cũng luôn đứng vững đôi chân của nàng; nhưng tôi lại khác, thỉnh thoảng tôi thấy mình cần phải tạm nghỉ để có được kiên nhẫn.

      Tôi muốn bình tĩnh, tự chủ, mạnh mẽ, và đầy năng lượng khi đến gặp bà Karla. Bà cần động viên chứ phải nước mắt cảm thông hay đau buồn.

      Sau hai hay ba phút, tôi bình tĩnh và tự chủ được phần nào. Thấy vậy ổn, tôi đứng dậy, nhấn nút cho thang máy lên tiếp đến tầng bốn.

      Phòng đợi ảm đạm, ngay dưới hành lang của khoa hồi sức tích cực, có bốn bức tường xám nhạt, sàn lát gạch lốm đốm màu xám và đen, ghế xám và nâu sậm. khí lên điều: chết chóc. Người trang trí nội thất cho bệnh viện cần được ai đó vỗ phát lên đầu.

      Em cảnh sát trưởng, bà Eileen Newfield, ngồi ở góc, mắt đỏ hoe, xoắn xoắn cái khăn thêu trong tay cách bứt rứt.

      Bên cạnh là Jake Hulquist, ngồi thầm trấn an. Ông ấy là bạn thân của cảnh sát trưởng. Họ gia nhập lực lượng cùng năm.

      Jake mặc đồng phục mà mặc quần kaki và áo thun bỏ ngoài. Dây giày bung ra, tóc tai dựng đứng, xoắn chĩa tứ phía, trông như thể ông có thời gian chải đầu sau khi nhận điện thoại.

      Bà Karla trông vẫn như mọi khi: tươi tắn, xinh đẹp và bình tĩnh.

      Mắt ráo hoảnh; bà khóc. Bà đặt nặng vai trò là vợ cảnh sát lên bản tính vốn yếu đuối của phụ nữ; chỉ cần ông Wyatt còn đấu tranh sinh tồn là bà để rơi giọt nước mắt nào, vì bà cũng cùng ông chiến đấu bằng tinh thần.

      Lúc tôi bước qua ô cửa mở, bà Karla đến ôm lấy tôi và , “Hết hồn, phải , Odd? Có phải thanh niên bọn con thế trong tình huống như lúc này ?”

      “Hết hồn,” tôi đồng tình. “Đúng là vậy ạ.”

      Nhận thấy tình trạng xúc động mạnh của Eileen, bà Karla đưa tôi ra hành lang để có thể trò chuyện. “Ông ấy nhận được cuộc gọi ở số điện thoại riêng, khi chưa đến hai giờ sáng.”

      “Của ai vậy bác?”

      “Bác biết. Chuông chỉ làm bác tỉnh lơ mơ. Ông ấy bác ngủ tiếp , mọi chuyện đều ổn.”

      “Bao nhiêu người có số điện thoại riêng đó?”

      nhiều, ông ấy thay đồ mà rời phòng trong bộ đồ ngủ, nên bác nghĩ ông ấy ra ngoài, vấn đề gì đó có thể giải quyết ngay tại nhà, và bác ngủ tiếp... đến khi tiếng súng đánh thức bác dậy.”

      “Lúc ấy là khi nào?”

      “Sau cú điện thoại chưa đến mười phút. Hình như ông ấy mở cửa chính cho người ông đợi...”

      người bác ấy quen biết.”

      “... và ông ấy bị bắn bốn phát.”

      “Bốn phát ư? Con nghe ba phát vào ngực mà.”

      “Ba phát vào ngực,” bà xác nhận, “và phát vào đầu.”

      Nghe về phát đạn vào đầu, tôi muốn trượt dài theo bức tường và ngồi bệt xuống sàn lần nữa.

      Thấy thông tin ấy làm tôi choáng váng nặng nề, bà Karla nhanh, “ tổn thương não. Phát đạn ở đầu là nhất.” Bà nở nụ cười lòng nhưng ngập ngừng, “Ông ấy lấy đó làm chuyện đùa cợt, con có nghĩ vậy ?”

      “Chắc chắn bác ấy làm vậy rồi.”

      “Bác như nghe thấy ông ấy nếu muốn bắn vỡ sọ Wyatt Porter phải bắn vào mông cơ.”

      “Đúng là cách của bác ấy,” tôi tán thành.

      “Mọi người cho rằng đó là phát súng kết liễu, sau khi ông ấy gục xuống, nhưng có lẽ tay súng đó hoảng sợ hoặc xao lãng. Viên đạn chỉ sượt qua da đầu ông ấy.”

      Tôi gạt phăng, “ ai muốn giết bác ấy đâu.”

      Bà Karla , “Lúc bác gọi cảnh sát và cầm súng xuống dưới nhà, kẻ đó mất.”

      Tôi hình dung cảnh bà can đảm bước xuống cầu thang với khẩu súng trong tay, tới cửa chính, sẵn sàng nhả đạn vào kẻ bắn chồng bà. Như con sư tử, giống hệt Stormy.

      “Wyatt ở dưới nhà, khi bác tìm thấy ông ấy bất tỉnh rồi.”

      Dọc hành lang, từ phía thang máy, y tá phòng mổ mặc bộ đồ xanh lá cây tiến đến. Chị ta mang vẻ mặt xin-đừng-bắn-người-đưa-tin.




      CHƯƠNG 41

      ˜™





      Jenna Spinelli, y tá phòng mổ, học tôi lớp ở trường phổ thông. Đôi mắt xám điềm tĩnh của chị thoáng chút sắc xanh, và đôi tay được sinh ra để chơi piano.

      Tin tức chị mang đến xấu như tôi sợ, tốt như tôi mong. Cảnh sát trưởng qua giai đoạn nguy hiểm nhưng khỏe, ông mất lá lách, nhưng có nó, ông vẫn sống được. lá phổi bị thủng nhưng chữa được và có bộ phận cơ thể quan trọng nào bị hủy hoại đến mức thể lành.

      Cần tiến hành cuộc phẫu thuật phức tạp hồi phục hệ mạch và bác sĩ phụ trách ca mổ dự đoán cảnh sát trưởng còn phải ở trong đó thêm tiếng rưỡi đến hai tiếng nữa.

      “Chúng tôi chắc chắn ông ấy vượt qua được,” Jenna thông báo. “Sau đó vấn đề là ngăn chặn các biến chứng sau phẫu thuật.”

      Bà Karla vào phòng đợi của khoa hồi sức tích cực để báo tin cho em cảnh sát trưởng và Jake Hulquist.

      Còn lại mình trong hành lang với Jenna, tôi lên tiếng, “Chị ra hết hay còn giấu điều gì?”

      “Mọi chuyện chỉ như chị thôi, Odd à. Bọn chị làm giảm mức độ tin xấu đối với vợ hay chồng của bệnh nhân. Bọn chị thẳng và hết lúc.”

      “Vụ này điếng hồn.”

      “Như trận cuồng phong,” chị ấy tán đồng. “Chị biết em thân thiết với ông ấy.”

      “Đúng vậy.”

      “Chị nghĩ cuối cùng ông ấy qua được hết,” Jenna . “ chỉ ra khỏi phòng mổ mà còn tự về nhà được.”

      “Nhưng gì bảo đảm.”

      “Đó giờ làm gì có chuyện này? Bên trong cơ thể ông ấy rối beng. Nhưng tệ như mức độ các bác sĩ cứ ngỡ lúc mới đặt ông lên bàn mổ, trước khi phẫu thuật. Cả ngàn người mới có người sống sót với ba vết thương ở ngực. Ông ấy may mắn kinh khủng.”

      “Nếu may mắn kiểu đó tốt hơn bác ấy đừng bao giờ đến Vegas.”

      Lấy đầu ngón tay kéo mi mắt dưới của tôi xuống và xem xét con mắt đỏ ngầu: “Em mệt lắm rồi đó Odd.”

      “Cả ngày dài. Chị biết đấy, tại Quán Vỉ nướng, điểm tâm bắt đầu phục vụ từ sớm.”

      “Mới hôm trước chị tới đó với hai người bạn. Em làm bữa trưa cho bọn chị đó.”

      “Vậy sao? Đôi khi mọi việc bên vỉ nướng bù đầu quá, em có thời gian ngó quanh xem ai vào quán.”

      “Em có tài đó.”

      “Cảm ơn chị, nghe vậy thấy vui .”

      “Chị nghe bố em bán mặt trăng.”

      “Dạ phải, nhưng chỗ đó phải nơi lý tưởng để nghỉ ngơi. Chẳng chút khí.”

      “Em giống bố em chút nào.”

      “Ai lại muốn vậy?”

      “Hầu hết mọi người.”

      “Em nghĩ chị nhầm rồi.”

      “Em biết gì ? Em nên mở lớp dạy nấu ăn.”

      “Chủ yếu chỉ là món chiên nướng thôi.”

      “Chị vẫn đăng ký theo học.”

      “Cách chế biến đó có lợi cho sức khỏe,” tôi .

      “Ai rồi cũng phải chết vì thứ gì đó. Em vẫn quen với Bronwen chứ hả?”

      “Stormy. Dạ phải. Chuyện đó là định mệnh.”

      “Sao em biết?”

      “Bọn em có vết bớt xứng với nhau.”

      “Ý em là hình xăm của con bé xứng với hình xăm của em hả?”

      “Hình xăm? . Nó là vết bớt thiệt đó. Bọn em sắp cưới.”

      “Ồ, chị chưa nghe chuyện này.”

      “Tin mới mà.”

      “Để coi tới lúc mà bọn con biết được,” Jenna .

      “Bọn con nào?”

      “Tất cả bọn con .”

      Cuộc chuyện trò này phải lúc nào cũng mang lại cảm giác dễ chịu nhất, thế nên tôi bèn , “Chị à, người em bẩn quá, em cần tắm nhưng em muốn rời bệnh viện cho đến khi cảnh sát trưởng Porter ra khỏi phòng mổ an toàn như chị . Ở đây có chỗ nào cho em tắm ?”

      “Để chị chuyện với y tá trưởng của tầng này. Bọn chị có thể tìm cho em chỗ.”

      “Em có đồ thay để trong xe,” tôi .

      lấy đồ . Sau đó hỏi thăm ở khu vực dành cho y tá. Chị thu xếp mọi thứ.”

      Khi chị toan quay , tối cất lời, “Jenna, chị có học piano ?”

      “Có, nhiều năm rồi. Nhưng sao em hỏi vậy?”

      “Tay chị đẹp quá. Em cá là chị chơi hay tuyệt.”

      Chị trao cho tôi ánh nhìn lâu mà tôi thể lý giải: những bí trong đôi mắt xám ánh sắc xanh.

      Rồi chị hỏi, “Chuyện đám cưới là chứ?”

      “Thứ Bảy,” tôi quả quyết với chị, đầy hãnh diện rằng Stormy là của tôi. “Nếu có thể rời thị trấn, bọn em đến Vegas và kết hôn lúc bình minh.”

      “Nhiều người may mắn,” Jenna Spinelli . “May hơn cả cảnh sát trưởng Porter là vẫn còn thở sau ba vết thương ở ngực.”

      Cứ nghĩ chị muốn tôi may mắn khi có được Stormy, tôi lên tiếng, “Sau khi tống cho em chuyện buồn về bố mẹ số phận đền lại cho em thứ lớn lao.”

      Jenna cúi nhìn cách cực kỳ bí hiểm, “Hãy gọi cho chị nếu em quyết định mở lớp dạy nấu ăn nhé. Chị cá là em biết cách đánh trứng.”

      Lúng túng, tôi hỏi, “Đánh trứng hả? À, chắc rồi, nhưng cái đó chủ yếu dành cho món trứng tráng. Với món bánh kếp và bánh quế, chị phải nặn bột và hầu như mọi thứ đều nướng, nướng và nướng.”

      Chị mỉm cười, lắc đầu và bước , để tôi đứng lại đó với cảm giác bối rối. Cảm giác đó thi thoảng xảy đến lúc tôi là cầu thủ ghi điểm cao nhất trong đội bóng chày của trường, thực động tác ném tuyệt vời và phóng trước, chạm phải banh.

      Tôi lao đến chỗ chiếc xe của bà Rosalia đậu trong bãi, lấy khẩu súng ra khỏi túi và nhét nó dưới ghế lái.

      Khi tôi cầm túi quay lại khu vực dành cho y tá ở tầng bốn, họ chờ sẵn. Việc trông nom người bệnh và người hấp hối có vẻ là công việc buồn bã, nhưng cả bốn y tá làm ca đêm đều cười đùa và ràng thích thú về chuyện gì đó.

      Ngoài dãy phòng đơn và đôi thông thường, tầng bốn còn có vài căn phòng tiện nghi thoải mái có thể sánh với khách sạn. Trải thảm và trang trí theo tông màu ấm áp, các căn phòng có vật dụng mang đến cảm giác dễ chịu, những bức tranh xấu xí lồng khung đẹp đẽ và các phòng tắm cùng tủ lạnh dưới quầy rượu.

      Những bệnh nhân phải nằm chỗ. Họ có khả năng đóng nhiều tiền bảo hiểm để có thể đăng ký sử dụng những căn phòng cao cấp này, thoát khỏi khí bệnh viện ảm đạm. Người ta làm vậy để nhanh hồi phục, tôi chắc điều đó, bất chấp diện của các bức tranh đánh số vẽ hình du thuyền và các nàng õng ẹo trong vườn hoa cúc.

      Nhận chồng khăn, tôi được dùng phòng tắm trông xa xỉ. Các bức tranh đều theo cùng chủ đề về gánh xiếc: những chú hề cầm bong bóng, những con sư tử mắt buồn rười rượi, nghệ sĩ thăng bằng dây xinh đẹp với cây dù màu hồng. Tôi nhai hai viên thuốc giảm độ axit trong dạ dày.

      Sau khi cạo râu, tắm rửa, gội đầu và thay quần áo sạch, tôi vẫn cảm giác như thể vừa từ dưới bánh xe lu bò ra, bị cán bẹp lép.

      Tôi ngồi xuống trong ghế bành và xem xét những thứ trong cái ví tôi lấy từ xác Robertson. Thẻ tín dụng, bằng lái, thẻ thư viện...

      Vật bất thường duy nhất là tấm thẻ nhựa đen thui chẳng có gì ngoài hàng dấu chấm chạm nổi dành cho người mù. Tôi có thể cảm nhận nó bằng ngón tay và nhìn thấy ràng dưới ánh đèn hắt ra. Hình thù chúng là thế này: các dấu chấm còn thiếu.

      Những cái chấm được đục lên bên tấm thẻ, hằn lên bên kia.

      Tuy nó có thể là dữ liệu mã hóa, cần dùng loại thiết bị nào đó để đọc nhưng tôi lại cho rằng đây là loại chữ dùng tay sờ.

      Nhưng gã đâu phải người mù. Tôi hình dung nổi tại sao Robertson lại phải mang theo tấm thẻ có dòng chữ Braille. Tôi cũng chẳng thể tưởng tượng ra lý do gì mà người mù giữ vật thế này trong ví.

      Tôi ngồi trong ghế bành, từ từ lần ngón cái rồi tới đầu ngón trỏ qua những dấu chấm ấy. Chúng chỉ là lỗ thủng miếng nhựa, tôi đọc được, nhưng càng dò tay đó, tôi càng bất an.

      Lần dò, lần dò, tôi nhắm mắt, giá như bị mù và hy vọng giác quan thứ sáu nếu đưa ra được ý nghĩa của những từ viết bằng dấu chấm kia cũng có thể gợi ý mục đích của tấm thẻ này.

      Giờ muộn, mặt trăng khuất dạng nơi cửa sổ, bóng tối cố gắng chen lấn trong cuộc chống cự vô ích với tia bình minh đỏ sẫm.

      Tôi ngủ được và dám ngủ, nhưng tôi lại chìm vào giấc ngủ.

      Trong giấc mơ của tôi, súng nổ, đạn chuyển động chậm khoan vào khí những đường hầm hữu hình, chó sói nhe bộ răng nhựa đen hung tợn có khắc các hình dấu chấm bí hiểm mà tôi suýt đọc được bằng các ngón tay hoảng sợ. bộ ngực bầm tím của Robertson, vết thương rỉ nước toang hoác trước mặt tôi như thể nó là lỗ đen vũ trụ còn tôi là phi hành gia ngoài gian. Bằng lực hút thể cưỡng lại, nó cuốn tôi vào sâu bên trong, đến chốn xa xăm.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 42

      ˜™





      Tôi mới ngủ được tiếng y tá đánh thức tôi dậy. Cảnh sát trưởng Porter được chuyển từ phòng mổ ra khoa hồi sức tích cực.

      Cửa sổ bày ra cảnh trí những ngọn đồi tối sẫm nhô lên bầu trời đen đầy các dấu chấm chữ Braille hóa màu bạc. Mặt trời vẫn còn nằm bên dưới đường chân trời phía đông thêm giờ nữa.

      Cầm cái túi đựng quần áo bẩn, tôi quay ra hành lang ngoài khoa hồi sức tích cực.

      Jake Hulquist và em cảnh sát trưởng đợi ở đó. Cả hai chưa từng thấy vật gì giống tấm thẻ nhựa màu đen.

      Khoảng phút sau, y tá và hộ lý từ góc khuất chỗ thang máy bước vào hành lang dài, mỗi người đầu cái băng ca cảnh sát trưởng nằm. Bà Karla Porter bên hông chồng, đặt tay cánh tay ông.

      Khi băng ca ngang qua, tôi thấy cảnh sát trưởng mê man, mũi gắn ống thở, màu da rám nắng chuyển sang tái nhợt; môi ông xám .

      Y tá kéo còn hộ lý đẩy băng ca qua cánh cửa đôi của khoa hồi sức tích cực. Bà Karla theo họ sau khi báo cho chúng tôi biết thể mong cảnh sát trưởng tỉnh lại trong vòng nhiều giờ.

      Kẻ giết Robertson làm cảnh sát trưởng trọng thương. Tôi thể chứng minh nhưng khi bạn tin vào trùng hợp ngẫu nhiên hai vụ nổ súng nhằm mục đích thủ tiêu, cách nhau vài giờ, tại thị trấn ngủ say bé như thị trấn Pico Mundo này ắt phải có liên quan tới nhau rành rành như hai em sinh đôi.

      Tôi tự hỏi có lẽ nào kẻ gọi đến số điện thoại riêng của cảnh sát trưởng cố gắng nhái giọng tôi, muốn bị tưởng lầm là tôi, mong được gặp mặt chuyện và hẹn gặp ngay trước cửa nhà . Biết đâu trông mong cảnh sát trưởng chỉ mắc lừa mà còn đề cập tên tôi với vợ ông trước khi rời phòng ngủ.

      Nếu nỗ lực dàn xếp đẩy tôi vào vụ giết người, lý nào gài luôn hai vụ?

      Tuy cầu nguyện cho cảnh sát trưởng mau hồi phục nhưng tôi lo sợ điều ông khi tỉnh lại.

      Chứng cớ ngoại phạm của tôi trong lúc ông bị bắn chẳng có gì ngoài chuyện tôi giấu cái xác trong căn nhà tôn tại Nhà thờ Sao chổi thầm. Lời thanh minh đó, cùng tử thi được thẩm tra chẳng ích gì cho luật sư biện hộ.

      Ở khu vực dành cho y tá tầng bốn, ai trong số các y tá trực nhận ra món đồ tôi tìm thấy trong ví Robertson.

      Dưới tầng ba tôi gặp may hơn. Tại đó, y tá da nhợt nhạt và đầy tàn nhang, tính tình hay đùa cợt đứng ở bàn trực, kiểm tra thuốc trong ly theo danh sách tên bệnh nhân. cầm lấy miếng nhựa hình chữ nhật bí , xem xét cả hai mặt rồi , “ tấm thẻ suy tưởng.”

      “Là gì?”

      “Thường chúng đục lỗ mà có những biểu tượng in bên . Chẳng hạn như dãy thánh giá hay hình Đức Mẹ Đồng Trinh.”

      “Cái này có.”

      “Em phải đọc bài kinh lặp lặp lại, như kinh Lạy Cha hay kinh Kính Mừng, đồng thời di chuyển ngón tay từ biểu tượng này đến biểu tượng khác.”

      “Vậy nó giống kiểu tràng hạt tiện lợi có thể mang theo trong ví ư?”

      “Đúng rồi. Tràng hạt.” Miết tay tới lui những cái chấm nổi, , “Nhưng chỉ người theo Đạo Cơ đốc mới sử dụng chúng. Thực ra, khởi nguồn chúng là đồ vật của trào lưu Thời đại mới.”

      “Những thứ ấy ra sao?”

      “Chị thấy những tấm thẻ có hình tràng hoa, Đức Phật, dấu hiệu hòa bình, chó mèo nếu em muốn hướng thẳng năng lượng suy tưởng đến việc giành được thắng lợi cho động vật, hay hình dãy hành tinh Trái Đất để em có thể suy tưởng về môi trường trong lành hơn.”

      “Cái này có phải dành cho người mù ?” tôi hỏi.

      , hề.”

      giơ tấm thẻ ra trước trán giây lát như nhà thần học đọc nội dung bức thư qua bì thư dán kín mít.

      Tôi biết tại sao ấy làm vậy nhưng quyết định đặt câu hỏi.

      Dò theo các dấu chấm lần nữa, cất giọng, “Khoảng phần tư các tấm thẻ là dạng chữ nổi giống vậy. Điều cần làm là ấn ngón tay lên các dấu chấm và suy tưởng về từng chữ cái.”

      “Nhưng nó viết gì?”

      Trong lúc tiếp tục sờ tấm thẻ, vẻ nhăn nhó khó chịu lan ra khuôn mặt từ từ như hình ảnh nổi lên khỏi màu đen của tấm phim chụp. “Chị cho đây là chữ nổi. Chúng viết những thứ khác, chữ này chữ kia, vài từ gợi cảm hứng. câu thần chú để tập trung năng lượng. Câu đó in bao đựng tấm thẻ.”

      “Em có bao đựng.”

      “Hoặc em cũng có thể đặt in thứ em muốn, câu thần chú riêng, bất cứ cái gì. Đây là cái màu đen đầu tiên chị từng thấy.”

      “Vậy chúng thường có màu gì?” Tôi thắc mắc.

      “Trắng, vàng, bạc, xanh da trời, nhiều khi là xanh lá cây dành cho câu thần chú về môi trường.”

      Vẻ nhăn nhó của lộ hẳn ra khắp khuôn mặt.

      trả tấm thẻ lại cho tôi.

      Với ghét bỏ ra mặt, nhìn chằm chằm những ngón tay lần theo các dấu chấm.

      “Em tìm thấy nó ở đâu?” hỏi.

      “Tầng dưới trong hành lang, sàn nhà,” tôi bịa.

      cầm chai Purell từ sau quầy lên, đổ đống dầu đặc quánh trong suốt vào lòng bàn tay trái, đặt chai xuống và chà xát dữ dội hai bàn tay với nhau, khử trùng chúng.

      “Nếu là em, chị tống khứ nó ,” vừa vừa xát xát hai bàn tay. “Và sớm chừng nào tốt chừng đó.”

      dùng quá nhiều Purell đến mức tôi ngửi thấy mùi cồn etylic bay hơi.

      “Tống khứ nó , tại sao?” tôi hỏi.

      “Nó có năng lượng tiêu cực. Câu thần chú xấu xa. Nó mang nguy hại đến đổ ập lên em.”

      Tôi tự hỏi biết học ở trường điều dưỡng nào.

      “Em ném vào thùng rác,” tôi hứa.

      Tàn nhang mặt dường như rực lên, bừng bừng như cơn mưa hạt tiêu . “Đừng ném ở đây.”

      “Được thôi, ném ở đây.”

      được ném vào chỗ nào trong bệnh viện hết,” . “Lái xe ra ngoài sa mạc, chỗ có ai, lái nhanh, ném ra ngoài cửa sổ, để gió cuốn bay .”

      “Kế hoạch nghe có vẻ được đấy.”

      Tay khô và sạch bong. Vẻ khó chịu tan biến cùng mùi cồn. mỉm cười, “Hy vọng giúp được em chút ít.”

      “Chị giúp em nhiều lắm.”

      Tôi cầm tấm thẻ suy tưởng ra khỏi bệnh viện, bước vào màn đêm sắp tàn, nhưng làm chuyến xe sa mạc.




      CHƯƠNG 43

      ˜™





      Phòng thu của đài KPMC, tiếng của thung lũng Maravilla, nằm đường Main, ngay trung tâm thị trấn Pico Mundo, trong ngôi nhà gạch đại ba tầng kiểu thời vua George, nằm giữa hai dinh thự thời Victoria đặt văn phòng luật Knacker & Hisscus và tiệm bánh Good Day.

      Còn tiếng nữa là trời sáng, đèn trong bếp của tiệm bánh được bật lên.

      Khi tôi ra khỏi xe, con đường tràn ngập mùi bánh mì mới ra lò, bánh sữa vàng ươm và bánh ngọt hương chanh.

      hề thấy bóng dáng ông kẹ.

      Hai tầng dưới của đài KPMC là văn phòng kinh doanh. Phòng thu nằm tầng ba.

      Stan “Spanky” Lufmunder là nhân viên trực. Harry Beamis, người xoay xở để trụ vững trong ngành thu thanh mà có biệt danh, chính là nhà sản xuất chương trình “Cả đêm với Shamus Cocobolo”.

      Tôi nhăn mặt đùa với họ qua khung cửa kính ba lớp ngăn cách giữa hành lang tầng ba và phòng kỹ thuật.

      Tôi dùng tay làm điệu bộ cử chỉ, họ ra dấu đồng ý và tôi tiếp tục dọc hành lang, tiến đến cửa phòng phát thanh.

      Loa trong hành lang bật khe khẽ bài “String of Pearls” của ca sĩ Glenn Miller huyền thoại, đĩa nhạc Shamus phát trong chương trình.

      Nhạc ra lấy từ đĩa CD, nhưng trong chương trình, Shamus dùng tiếng lóng thập niên 30 và 40.

      Harry Beamis báo trước nên khi tôi vào phòng, Shamus bỏ tai nghe ra, chỉnh thanh vừa đủ để theo dõi chương trình rồi lên tiếng, “Ê, Phù thủy, chào mừng đến thị trấn Pico Mundo của bác.”

      Đối với Shamus, tôi là Phù thủy Kỳ quặc, hay ngắn gọn là Phù thủy.

      Bác cất giọng, “Sao con có mùi dầu gội hương đào.”

      “Xà phòng duy nhất con có là Neutrogena mùi.”

      Bác nhăn nhó, “ phải chuyện giữa con và nữ thần kết thúc đó chứ?”

      “Chuyện chỉ mới bắt đầu,” tôi quả quyết.

      mừng khi nghe vậy.”

      Tường bê tông bọt xốp[41] khiến giọng chúng tôi dịu , nghe êm ái. Tròng kính râm của bác ấy có màu xanh dương như màu của mấy chai thuốc nhuận tràng Milk of Magnesia.

      Da bác cũng đen đến mức ánh lên sắc xanh dương.

      Tôi đến trước mặt bác và để tấm thẻ suy tưởng xuống, đập mạnh lên mặt bàn để gây tò mò cho bác.

      Bác điềm đạm, cầm nó lên ngay. “Hết chương trình, bác định ghé Quán Vỉ nướng, làm chầu thịt đùi cạo sạch lông nướng chín, hành tây xắt sợi và bánh quy chấm nước sốt.”

      Trong lúc vòng qua chỗ để micro, ngồi xuống ghế đối diện và đẩy cái micro khác xoay sang bên, tôi , “Sáng nay con đứng bếp. Nghỉ ngày.”

      “Con làm gì trong ngày nghỉ, chơi và thơ thẩn quanh cửa hàng lốp xe à?”

      “Con nghĩ có thể chơi bowling.”

      “Con đúng là đứa sôi nổi, Phù thủy ạ. Bác biết làm sao người của con theo kịp con.”

      Giai điệu nhạc Miller bao trùm. Shamus nghiêng sang micro và tuôn ra tràng ứng khẩu, kết hợp song song giữa bài “One O’clock Jump” của Benny Goodman và bài “Take the A Train” của Duke Ellington.

      Tôi thích nghe Shamus đài và ngoài đời. Bác ấy sở hữu chất giọng khiến Barry White[42] và James Earl Jones[43] nghe như người rao hàng viêm họng. Đối với thính giả của đài, bác là Velvet Tongue.

      Từ giờ đến sáu giờ sáng mỗi ngày trừ Chủ nhật, Shamus xoay vòng cái mà bác gọi là “ thanh lôi kéo cuộc chiến to lớn” và thuật lại chi tiết các câu chuyện thú vui về đêm vào thời kỳ xa xưa.

      Mười chín tiếng còn lại trong ngày, đài KPMC bật nhạc mà ưu tiên cho các chương trình thảo luận. Ban giám đốc muốn ngừng phát thanh trong năm tiếng đồng hồ hiếm hoi nhưng giấy phép cầu họ phải phục vụ cộng đồng 24/7.

      Tình thế đó cho Shamus quyền tự do làm bất cứ điều gì bác ấy muốn, và điều bác ấy muốn là đưa chính mình và các thính giả mất ngủ đắm chìm vào thời hoàng kim của Big Band[44]. Thời đó, bác rằng nhạc là chân chính, và cuộc sống gắn chặt hơn với , lẽ phải và thiện ý.

      Lần đầu tiên nghe đoạn rap này, tôi tỏ vẻ ngạc nhiên sao bác lại đồng cảm với thời kỳ có phân biệt rệt ấy. Câu trả lời của bác ấy như sau, “Bác là người da đen, mắt nhìn được, cực kỳ khôn ngoan và nhạy cảm. thời kỳ nào là dễ dàng đối với bác. Ít nhất nền văn minh phải văn minh khi đó mới có phong cách được.”

      thời bác với thính giả: “Hãy nhắm mắt lại, hình dung ca sĩ Duke trong chiếc áo vest trắng đặc trưng, và nhập bọn cùng tôi, Shamus Cocobolo, lái chuyến tàu A đến Harlem.”

      Mẹ đặt tên cho bác là Shamus vì muốn con trai trở thành thám tử. Khi bác hóa mù vào năm lên ba, nghiệp thi hành luật còn là lựa chọn. Tên “Cocobolo” nảy ra từ bố của bác ấy, nghe đúng là người Jamaica.

      Cầm tấm thẻ nhựa đen lên, đặt ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay phải ở hai cạnh dưới tấm thẻ, bác , “ ngân hàng ngớ ngẩn nào đó trao cho con thẻ tín dụng à?”

      “Con hy vọng bác có thể cho con biết nó ghi gì đó.”

      Bác lướt ngón tay qua tấm thẻ, hẳn để đọc mà chỉ để xác định món đồ. “Ồ, Phù thủy, chắc con đâu nghĩ bác cần thẻ suy tưởng khi bác có Count Basie, Satchmo và Artie Shaw[45].”

      “Vậy ra bác biết nó là cái gì.”

      “Vài năm trước, người ta đưa cho bác cả tá những thứ này, đủ kiểu tư tưởng truyền cảm, cứ như thể người mù thể nhảy múa nên họ phải trầm ngâm suy tư. Đừng phật ý nhé, Phù thủy, nhưng người hết sức điềm tĩnh như con mà lại đưa cho bác tấm thẻ nhựa tâm linh kỳ cục như vậy, bác hơi ngượng thay con đó.”

      có gì. Nhưng con đưa nó cho bác. Con chỉ tò mò dòng chữ Braille đó viết gì thôi.”

      “Nghe vậy cả người. Nhưng tại sao con tò mò?”

      “Bản tính trời sinh vậy rồi.”

      “Bác hiểu rồi. xía vào.” Bác ấy sờ ngón tay đọc tấm thẻ rồi , “Cha đẻ của Dối trá.”

      “ ‘Cha đẻ của bói cá’?”

      “Dối trá. Những điều .”

      Cụm từ quen thuộc với tôi, nhưng vì lý do nào đó, tôi hiểu, có lẽ vì tôi muốn hiểu, có lẽ vì tôi muốn hiểu.

      “Bọn xấu xa,” Shamus . “Cha đẻ của dối trá, cha đẻ của quỷ dữ, Chúa quỷ Sa Tăng. Chuyện gì đây, Phù thủy? Chẳng lẽ nền tôn giáo lâu đời của nhà thờ St. Bart giờ đây quá nhàm chán, con cần luồng khí mới để tâm hồn rung động sao?”

      “Tấm thẻ phải của con.”

      “Vậy của ai?”

      y tá trong Bệnh viện đa khoa của hạt bảo con phóng nhanh ra sa mạc, ném nó qua cửa sổ, để gió cuốn bay .”

      chàng trai tốt bụng, kiếm sống lương thiện bằng cái xẻng chế biến thức ăn nhanh, chắc con đánh bạn với người cực kỳ quái gở.”

      Bác ấy đẩy tấm thẻ về phía tôi, ngang qua chỗ để micro.

      Tôi nhổm dậy khỏi ghế.

      “Đừng để dòng chữ Braille đó lại đây nhé,” bác .

      “Nó chỉ là tấm thẻ nhựa tâm linh kỳ cục mà bác.”

      Hai bóng phản chiếu của chính tôi nhìn tôi từ tròng kính xanh dương sẫm của bác.

      Shamus , “Hồi đó bác biết nghi thức thờ cúng Quỷ Sa Tăng. gã tuyên bố căm ghét mẹ, nhưng chắc thương bà ấy. Cảnh sát tìm thấy cái đầu đứt lìa của bà mẹ ở tủ lạnh nhà , đựng trong túi nhựa đậy kín cùng với cánh hoa hồng để giữ nó thối rữa.”

      Tôi cầm lấy tấm thẻ suy tưởng. Nó lạnh ngắt.

      “Cảm ơn bác giúp, bác Shamus.”

      “Cẩn thận đấy, Phù thủy. Những người bạn lập dị thú vị dễ tìm. Con mà chết bất ngờ, bác nhớ con lắm đó.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 44

      ˜™





      Bình minh đỏ rực ló dạng, mặt trời như lưỡi dao của đao phủ nhô lên từ chân trời mờ mịt.

      Tại nơi khác trong thị trấn Pico Mundo, kẻ sắp trở thành tên giết người hàng loạt chắc vừa ngắm cảnh bình minh này vừa nạp đạn vào khẩu súng trường.

      Tôi đậu xe tại lối vào nhà và tắt máy. Tôi thể tiếp tục chờ đợi để biết xem tay súng khử Bob Robertson có hại luôn bà Rosalia Sanchez hay . Thế nhưng hai ba phút trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để ra khỏi xe.

      Bầy chim ăn đêm đáp xuống lặng lẽ. Đàn quạ thường kiếm ăn vào đầu ngày chưa xuất .

      Trèo lên bậc tam cấp ở hiên sau nhà, tôi thấy cửa lưới đóng nhưng cửa nhà mở. Đèn trong bếp tắt.

      Tôi nhìn qua tấm lưới. Bà Rosalia ngồi ở bàn, hai bàn tay ôm lấy cái cốc. Bà xem ra còn tươi tỉnh.

      Vẻ ngoài có thể đánh lừa. Biết đâu xác của bà chờ được phát tại căn phòng khác còn đây là linh hồn dưới trần với đôi tay cầm cốc mà bà bỏ lại khi mở cửa cho tên sát nhân lúc tối qua.

      Tôi ngửi thấy được mùi cà phê mới pha.

      Trước giờ, trong lúc đợi tôi đến để rằng bà vẫn hữu, đèn luôn bật sáng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bà ngồi trong bóng tối như vậy.

      Bà Rosalia ngước lên mỉm cười khi tôi bước vào bếp.

      Tôi nhìn bà chằm chằm, dám lên tiếng, lo sợ bà trở thành linh hồn vất vưởng và thể trả lời.

      “Chào Odd Thomas.”

      Nỗi sợ hãi bay biến ra khỏi người tôi cùng cái thở phào. “Bà còn tươi tỉnh.”

      “Dĩ nhiên bà tươi tỉnh. Bà biết thời thiếu nữ của bà qua lâu rồi nhưng bà hy vọng trông mình như chết rồi.”

      “Ý con là hữu. Bà hữu.”

      “Ừ, bà biết. Hai cảnh sát với bà, thế nên sáng nay bà phải đợi con.”

      “Cảnh sát ư?”

      “Biết sớm tốt. Bà tắt hết đèn đóm và tận hưởng việc ngồi đây, ngắm bình minh.” Bà cầm cốc lên. “Con uống nước táo , Odd Thomas?”

      “Dạ , cảm ơn bà. Bà hai cảnh sát à?”

      “Hai thanh niên dễ mến.”

      “Lúc nào vậy bà?”

      “Cách đây chưa đầy bốn mươi phút. Họ lo cho con.”

      “Lo ư, tại sao?”

      “Họ có người báo nghe thấy tiếng súng từ căn hộ của con. Chẳng phải nực cười sao. Odd Thomas? Bà với họ bà chẳng nghe gì cả.”

      Tôi chắc chắn cú điện thoại gọi đến trình báo về vụ nổ súng là của người giấu tên, vì người gọi có khả năng chính là kẻ giết Robertson.

      Bà Sanchez , “Bà hỏi họ làm gì mà con phải nổ súng trong căn hộ của con. Bà cho họ biết nhà con có chuột.” Bà nâng cốc lên nhấp ngụm nước táo rồi chợt hỏi, “Nhà con đâu có chuột phải ?”

      “Dạ có, thưa bà.”

      “Dù vậy họ vẫn muốn xem xét. Họ lo cho con. Những chàng tử tế. Thận trọng lau sạch dấu giầy. chạm vào vật nào cả.”

      “Ý bà dẫn họ xem căn hộ của con à?”

      Sau khi nuốt ngụm nước táo, bà đáp, “À, họ là cảnh sát mà, và họ rất lo cho con, họ cảm thấy tốt hơn khi được biết con bắn vào chân con hay thứ gì đó.”

      Tôi mừng là chuyển thi thể Robertson ngay khi phát ra nó trong phòng tắm nhà mình.

      “Odd Thomas, tối qua con hề đến lấy bánh quy bà nướng cho con. Bánh sôcôla với quả óc chó. Món thích của con.”

      cái đĩa chất đầy bánh được bọc kín trong lớp giấy bóng kính nằm bàn.

      “Cảm ơn bà. Bánh quy của bà là số .” Tôi cần đĩa bánh. “Con tự hỏi… bà nghĩ con có thể mượn xe bà chút xíu được ?”

      “Nhưng chẳng phải con vừa lái xe à?”

      Mặt tôi đỏ hơn cả bình minh lan rộng ngoài cửa sổ. “Dạ phải, thưa bà.”

      “À, vậy con mượn rồi,” giọng bà hề chứa chút mỉa mai nào. “ cần phải mượn hai lần.”

      Tôi lấy chìa khóa từ tấm ván treo gần tủ lạnh. “Cảm ơn bà Sanchez. Bà tốt với con quá.”

      “Con là cậu bé ngoan, Odd Thomas. Con khiến bà nhớ nhiều đến thằng cháu Marco. Đến tháng Chín là tròn ba năm thằng bé trở nên vô hình.”

      Marco cùng gia đình cậu ta chiếc máy bay đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới.

      Bà tiếp lời, “Bà cứ nghĩ thằng bé hữu trở lại vào ngày nào đó, nhưng lâu quá rồi… Con đừng bao giờ trở nên vô hình nhé, Odd Thomas.”

      Đôi lúc bà làm tôi nhói lòng. “Dạ, con vô hình đâu,” tôi cam đoan với bà.

      Khi tôi cúi xuống hôn lên trán bà, bà đặt tay lên đầu tôi, giữ khuôn mặt tôi gần khuôn mặt bà, “Hứa với bà con như thế.”

      “Con hứa, thưa bà. Con thề có Chúa.”




      CHƯƠNG 45

      ˜™





      Khi tôi dừng xe trước căn hộ của Stormy, chiếc xe cảnh sát cải trang còn đậu bên kia đường.

      ràng, nhóm cảnh sát ấy nhận nhiệm vụ bảo vệ Stormy. Đúng như tôi nghi ngờ, họ được cử theo dõi với hy vọng Roberston đến tìm tôi. Khi tôi xuất tại nhà cảnh sát trưởng Porter sau vụ nổ súng, nhóm cảnh sát nhận thấy tôi còn ở chỗ Stormy nên hiển nhiên họ rút lui.

      Robertson yên giấc ngàn thu, được hồn ma của mại dâm trẻ tuổi canh chừng, nhưng tên sát nhân trước đây là bạn của gã vẫn còn tự do tự tại. Kẻ tâm thần thứ hai đó lý gì lại đặc biệt nhằm vào Stormy; vả lại, nàng có khẩu súng 9 ly và quyết sử dụng nó.

      Thế nhưng ập vào tâm trí tôi là hình ảnh vết thương ngực Robertson, và tôi thể quay hay nhắm mắt lại trước nó như làm trong phòng tắm.

      Tệ hơn nữa, trí tưởng tượng của tôi chuyển lỗ thủng chí mạng từ thân thể tím bầm của gã đàn ông chết sang Stormy. Tôi còn nghĩ đến trẻ cứu tôi khỏi bầy chó sói, đôi cánh tay rụt rè che bộ ngực và những vết thương.

      lối vào, tôi bắt đầu chạy. Phóng lên các bậc thang. Ào qua hành lang. Mở tung cánh cửa có tấm kính pha chì.

      Tôi lóng ngóng cầm chìa khóa, đánh rơi nó, nghiêng người chộp lại khi nó nảy bật khỏi sàn gỗ cứng, lơ lửng trong trung rồi tôi lao vào căn hộ của nàng.

      Từ phòng khách, nhìn thấy Stormy ở trong bếp, tôi đến bên nàng.

      Nàng đứng cạnh tấm thớt gần bồn rửa, dùng con dao gọt bưởi để tách thứ trái cây tuyệt hảo vùng Florida. đống các hạt được lấy ra nằm mặt gỗ.

      dùng thuốc gì mà cuống cuồng vậy?” nàng lên tiếng hỏi khi làm xong việc và đặt con dao sang bên.

      tưởng em chết.”

      “Vì em chưa chết, muốn ăn sáng ?”

      Suýt chút nữa tôi kể nàng nghe chuyện có kẻ bắn cảnh sát trưởng.

      Thay vì kể chuyện đó tôi . “Nếu nghiện thuốc muốn có món trứng đánh chứa chất kích thích và ba bình cà phê đen. ngủ được nhiều. cần tỉnh táo làm sáng tỏ suy nghĩ của mình.”

      “Em có bánh rán bọc sôcôla.”

      “Ăn thôi.”

      Chúng tôi ngồi ở bàn ăn trong bếp, nàng ăn bưởi, tôi dùng bánh rán và pepsi, toàn đường toàn, caffeine.

      “Sao nghĩ em chết?” nàng hỏi.

      Nàng lo lắng về tôi. Tôi muốn nâng mối âu lo của nàng lên mức nguy kịch.

      Nếu kể nàng nghe vụ cảnh sát trưởng, tôi khai luôn chuyện Bob Robertson trong bồn tắm nhà tôi, chuyện gã thành người thiên cổ khi tôi thấy gã trong khu đất nhà thờ, những việc tại Nhà thờ Sao chổi thầm và chuyện về tấm thẻ suy tưởng kỳ quái.

      Nàng muốn bên cạnh tôi suốt. Dùng súng yểm trợ tôi.

      Tôi thể cho phép nàng chuốc lấy nguy hiểm như thế.

      Tôi thở dài và lắc đầu. “ biết. thấy bọn ông kẹ khắp nơi. Cả bầy cả lũ chúng nó. Bất kể chuyện gì sắp xảy ra đến nó, cũng rất dữ dội. lo sợ.”

      Cảnh giác, nàng chĩa cây muỗng về phía tôi. “Đừng bảo em hôm nay ở nhà đấy nhé.”

      muốn em hôm nay ở nhà.”

      “Em mới gì?”

      “Điều vừa .”

      Im lặng nhai bưởi và bánh rán sôcôla, chúng tôi nhìn nhau rời mắt.

      “Hôm nay em ở nhà,” nàng , “với điều kiện ở đây với em cả ngày.”

      “Chúng mình thống nhất chuyện này rồi mà. thể để người ta chết nếu có cách cứu được họ.”

      “Và em sống dù chỉ ngày trong lồng chỉ vì có con hổ sổng chuồng đâu đó ngoài kia.”

      Tôi tu Pepsi. Tôi ao ước có vài viên caffeine. Tôi ao ước được ngửi thuốc muối để làm tỉnh đầu óc mỗi khi tình trạng lơ mơ buồn ngủ bắt đầu len lỏi. Tôi ao ước có thể giống như những người khác, có năng lực siêu nhiên, phải đeo gánh nặng nào ngoại trừ trọng lượng tăng thêm mà bánh rán sôcôla có thể gán cho tôi.

      “Gã ghê gớm hơn hổ,” tôi với nàng.

      “Em quan tâm xem gã có ghê gớm hơn con khủng long ăn thịt Tyrannosaurus rex . Em có cuộc đời để sống, và có thời gian để lãng phí nếu muốn lập nên tiệm kem của riêng mình trong vòng bốn năm.”

      “Thực tế em. ngày nghỉ làm hủy hoại cơ hội thực giấc mơ đâu.”

      “Mỗi ngày em làm việc hướng đến điều đó đều là giấc mơ. Giấc mơ là cả quá trình, phải chỉ là thành quả cuối cùng.”

      “Sao lại tranh luận với em nhỉ? luôn thua mà.”

      là con người tuyệt vời của hành động, cưng à. cần trở thành người luôn tranh luận giỏi đâu.”

      là con người tuyệt vời của hành động kiêm đầu bếp chế biến thức ăn nhanh xuất sắc.”

      “Người chồng lý tưởng.”

      ăn thêm cái bánh nữa.”

      Biết mình đề nghị nhượng bộ mà tôi thể chấp nhận, nàng mỉm cười cất giọng. “Em nghe thế này nhé, em nghỉ ngày và với , ở ngay sát bên , đến bất cứ đâu cùng .”

      Nơi tôi hy vọng đặt chân tới bằng chiếu cố của sức hút siêu linh, là chỗ kẻ lạ mặt giết Robertson và có thể giờ chuẩn bị thực hành động tàn ác mà chúng cùng nhau vạch ra. Stormy an toàn khi ở bên cạnh tôi.

      “Thôi,” tôi . “Em xúc tiến giấc mơ của em . Xếp bánh quế, trộn kem và làm người bán kem giỏi nhất. Ngay cả những giấc mơ nhoi cũng thể thành thực nếu em kiên nhẫn.”

      tự nghĩ ra điều đó hả cưng, hay trích dẫn lời người khác.”

      “Em nhận ra à? trích dẫn lời em đó.”

      Nàng cười trìu mến. “ thông minh hơn vẻ ngoài.”

      “Phải vậy thôi. Em đâu vào giờ nghỉ trưa?”

      biết em mà, em đem theo bữa trưa. Đỡ tốn tiền và hết em có thể ở lại làm việc.”

      “Đừng đổi ý nhé. Đừmg đến gần sân bowling, rạp chiếu phim hay bất kỳ chỗ nào.”

      “Em đến gần sân gôn được ?”

      .”

      “Sân gôn thu ?”

      nghiêm túc đấy.”

      “Em đến gần chỗ chơi điện tử được ?”

      “Nhớ bộ phim Kẻ thù chung hồi xưa ?” tôi hỏi.

      “Em đến gần công viên giải trí được ?”

      “James Cagney thủ vai tên cướp ăn sáng với nhân tình…”

      “Em phải nhân tình của ai hết.”

      “... và khi nàng chọc tức , ném nửa trái bưởi vào mặt nàng.”

      “Và nàng làm gì? Thiến ? Đó chính là điều em làm bằng con dao gọt bưởi của em.”

      “Phim Kẻ thù chung thực năm 1931. Hồi đó em thể phô bày cảnh thiến ấy lên màn ảnh.”

      “Đúng là hình thức nghệ thuật thời đó non kém. Giờ tiến bộ rồi. có muốn nửa trái bưởi của em còn em lấy dao ?”

      chỉ muốn rằng em và lo cho em.”

      “Em cũng , cưng à. Cho nên em hứa ăn trưa ở sân gôn thu . Em ăn ngay tại tiệm Burke & Bailey. Nếu em làm đổ muối, em lập tức quăng nhúm qua vai[46]. Ôi trời, em quăng nguyên cái bình.”

      “Cám ơn em. Nhưng vẫn còn nghĩ đến cú đập trái bưởi vào mặt.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 46

      ˜™





      Nhà của gia đình Takuda đường Hampton còn bóng dáng ông kẹ. Đêm trước, chúng bu kín nơi đây.

      Khi tôi ngừng xe phía trước, cửa ga-ra cuộn lên. Ông Ken Takuda lùi chiếc Lincoln Navigator ra.

      Lúc tôi bước lối vào, ông ấy ngừng lại và hạ cửa sổ xe xuống, “Chào Thomas.”

      Ông là người duy nhất tôi quen vẫn gọi tôi cách trịnh trọng như thế.

      “Chào thầy. buổi sáng đẹp trời đấy nhỉ?”

      buổi sáng rực rỡ,” ông thốt lên. “ ngày trọng đại như mọi ngày, đầy ắp triển vọng.”

      Tiến sĩ Takuda giảng dạy tại đại học bang California ở thị trấn Pico Mundo.

      Ông phụ trách môn văn học Mỹ thế kỷ hai mươi.

      Xét đến việc nền văn học đại đương thời được truyền thụ tại hầu hết các trường đại học chủ yếu mang tính chất ảm đạm, hoài nghi, thiếu lành mạnh, bi quan, thù hằn; chúng thường được viết bởi những người muốn tự tử, sớm muộn cũng tự giết chết bản thân bằng rượu bia, ma túy hoặc súng ống giáo sư Takuda là người vui vẻ khác thường.

      “Em cần lời khuyên cho tương lai,” tôi xạo . “Em nghĩ đến việc vào đại học sau đó lấy bằng tiến sĩ, tạo dựng nghiệp giảng dạy như thầy.”

      Khi làn da châu Á bóng láng của ông tái nhợt, nó chuyển thành sắc thái của màu nâu sẫm. “Này, Thomas, trong lúc ủng hộ ngành giáo dục, tôi thể lòng khuyên rằng nghiệp giảng dạy tại trường đại học chứa đựng mọi thứ ngoại trừ các ngành khoa học ràng. Với tư cách môi trường làm việc, giới học viện là kết hợp của điều phi lý, tính ghét mặc cả, hay ghen tỵ và tư lợi. Tôi chờ giây phút lấy được toàn bộ khoản trợ cấp cho hai mươi lăm năm dạy, và sau đó tôi viết tiểu thuyết như Ozzie Boone.”

      “Nhưng, thưa thầy, thầy bao giờ cũng có vẻ hạnh phúc mà.”

      “Trong bụng quái vật biển Leviathan, Thomas à, người ta có thể tuyệt vọng và bỏ mạng, hoặc vui vẻ và kiên nhẫn.” Ông cười rạng rỡ.

      Đây phải câu trả lời tôi mong đợi nhưng tôi vội tiếp tục cái kế hoạch non nớt để tìm hiểu lịch trình của ông ấy trong ngày hôm nay và nhờ đó có thể xác định địa điểm tên sát nhân đồng bọn của Robertson ra tay. “Em vẫn thích trò chuyện với thầy về việc đó.”

      “Thế giới có quá ít những đầu bếp chiên nướng thức ăn tính tình khiêm tốn và quá nhiều các giáo sư tự cao tự đại nhưng chúng ta về việc đó nếu thích. Cứ gọi điện đến trường đại học và nhờ chuyển máy sang văn phòng của tôi. Trợ giảng của tôi sắp xếp cuộc hẹn.”

      “Em mong chúng ta có thể chuyện vào sáng nay, thưa thầy.”

      “Bây giờ ư? Điều gì tạo nên khao khát cấp bách đột ngột theo đuổi việc học này?”

      “Em cần suy nghĩ nghiêm túc hơn về tương lai. Em kết hôn vào thứ Bảy.”

      “Với Bronwen Llewellyn phải ?”

      “Dạ phải.”

      Thomas, có cơ hội hiếm hoi để đạt được niềm hạnh phúc trọn vẹn, và trở thành kẻ khờ dại khi đầu độc cuộc đời mình bằng việc giảng dạy hay dùng ma túy. Tôi có giờ giảng sáng nay, tiếp theo hai cuộc thảo luận với sinh viên. Sau đó tôi ăn trưa và xem phim cùng gia đình, thế nên tôi e rằng sớm nhất phải đến ngày mai chúng ta mới có thể bàn bạc về cơn bốc đồng tự hại mình của .”

      “Thầy ăn trưa ở đâu? Tại Quán Vỉ nướng phải ạ?”

      “Chúng tôi cho bọn trẻ lựa chọn. Ngày của chúng mà.”

      “Thầy xem phim gì?”

      “Phim về chú chó và người ngoài hành tinh.”

      “Đừng,” tôi mặc dù tôi chưa hề xem bộ phim đó. “Nó dở lắm.”

      “Nó là phim bom tấn mà.”

      “Chán phèo.”

      “Các nhà phê bình thích phim đó,” ông .

      “Randall Jarrell bảo nghệ thuật là dài lâu, còn những nhà phê bình là sâu bọ của thời đại.”

      “Gọi đến văn phòng tôi nhé, Thomas. Chúng ta chuyện vào ngày mai.”

      Ông kéo cửa sổ lên, lùi xe ra khỏi lối và lái đến trường đại học, sau đó là đến cuộc hẹn với Tử thần.




      CHƯƠNG 47

      ˜™





      Nicolina Peabody, năm tuổi, mang giày hồng, mặc quần lửng hồng và áo thun hồng. Đồng hồ đeo tay của bé có dây nhựa màu hồng và mặt số có hình gương mặt chú heo màu hồng.

      “Khi nào con đủ lớn để tự mua quần áo cho mình,” con bé với tôi, “con mặc gì khác ngoài màu hồng, hồng và hồng, mọi ngày, quanh năm suốt tháng, mãi mãi.”

      Levanna Peabody, bé chẳng mấy chốc tròn bảy tuổi, đảo mắt và . “Ai cũng nghĩ em là ả đứng đường cho coi.”

      Bước vào phòng khách với ổ bánh kem mừng sinh nhật đặt đĩa, bên dưới nắp vung thủy tinh trong suốt, chị Viola kêu lên, “Levanna! vậy xấu miệng. Chỉ chút xíu nữa thôi là con mắc tội ăn láo lếu và hai tuần cúp tiền quà vặt đấy.”

      “Ả đứng đường là gì?” Nicolina hỏi.

      đứa mặc toàn đồ màu hồng và hôn đàn ông vì tiền,” Levanna đáp bằng giọng từng trải sành đời.

      Khi tôi đỡ cánh tay từ tay chị Viola, chị , “Chị lấy thùng sách là được rồi.”

      Tôi rảo nhanh khắp ngôi nhà. ông kẹ nào núp trong xó xỉnh.

      Nicolina , “Nếu em hôn đàn ông miễn phí em có thể mặc đồ toàn màu hồng và phải là ả đứng đường.”

      “Nếu em hôn miễn phí cả khối đàn ông, em con hư đốn,” Levanna .

      “Levanna đủ rồi!” Chị Viola la rầy.

      “Nhưng mẹ ơi,” Levanna kêu lên, “sớm muộn gì em nó cũng phải biết thế giới này thế nào chứ.”

      Để ý thấy thích thú của tôi và lý giải nó bằng khả năng vượt trội. Nicolina đáp trả lại chị, “Chị thậm chí còn biết ả đứng đường là gì, chị chỉ tưởng mình biết thôi.”

      “Chị biết chứ, tin thôi,” Levanna quả quyết cách chảnh chọe.

      Bọn trẻ trước tôi xuống lối dẫn đến chỗ chiếc xe của bà Sanchez đậu ở lề đường.

      Khóa cửa xong, chị Viola bước theo sau. Chị đặt thùng sách vào ghế sau chỗ bọn trẻ ngồi rồi lên ngồi phía trước. Tôi đưa ổ bánh cho chị và đóng cửa xe.

      Buổi sáng sa mạc trong trẻo, rực sáng và đứng gió. Bầu trời như cái vạc gốm sứ xanh biếc úp ngược đổ xuống những luồng hơi khô nóng.

      Mặt trời vẫn nằm đằng đông, mọi cái bóng đổ dài về hướng tây, như thể khao khát muốn có đường chân trời mà màn đêm còn che kín. Và dọc theo con phố lặng gió, chỉ mình bóng tôi di chuyển.

      Nếu có các thực thể siêu nhiên lúc này chúng lên.

      Khi tôi vào xe và nổ máy, Nicolina , “Con bao giờ hôn bất kỳ người đàn ông nào, dù thế nào nữa, con hôn mẹ, chị Levanna và dì Sharlene thôi.”

      “Lớn lên em muốn hôn đàn ông,” Levanna dự đoán.

      đâu.”

      “Có đấy.”

      mà,” Nicolina tuyên bố chắc nịch. “Chỉ có chị, mẹ, dì Sharlene và Cheevers nữa.”

      “Cheevers là con trai,” Levanna trong lúc tôi cho xe ra khỏi lề và bắt đầu tiến đến nhà Sharlene.

      Nicolina cười khúc khích. “Cheevers là con gấu.”

      “Thằng đó là con gấu đực.”

      “Bạn ấy là gấu bông.”

      “Nhưng nó vẫn là con trai,” Levanna quả quyết. “Thấy chưa, chuyện này bắt đầu rồi đấy, em muốn hôn bọn đàn ông con trai.”

      “Em phải đứa hư đốn,” Nicolina khăng khăng. “Em thành bác sĩ chăm sóc chó.”

      “Đó gọi là bác sĩ thú y, và người ta mặc toàn màu hồng, hồng và hồng, mọi ngày, quanh năm suốt tháng mãi mãi.”

      “Em là người đầu tiên làm vậy.”

      “Vậy ,” Levanna , “nếu chị có chú chó bị ốm và em là bác sĩ thú y mặc đồ toàn màu hồng chị nghĩ mình vẫn đưa chó đến chỗ em vì chị biết em giúp nó khỏe lên.”

      Theo lộ trình vòng vèo, kiểm tra kính chiếu hậu, tôi lái qua sáu khu nhà để đến hai khu cách xa đường Maricopa Lane.

      Dọc đường , chị Viola dùng điện thoại của tôi gọi cho em để bảo rằng chị đưa bọn trẻ qua chơi.

      Ngôi nhà ván ghép màu trắng sạch nằm Maricopa có cửa chớp màu xanh dừa cạn và những cây cột xanh dương ở mái hiên. Ngoài hiên nơi tụ họp hàng xóm là bốn xích đu và ghế đánh đu.

      Sharlene ngồi xích đu khi chúng tôi ngừng xe ở lối vào.

      Chị là phụ nữ to lớn với nụ cười tươi rói và giọng du dương lý tưởng cho ca sĩ dàn đồng ca, đó vốn là công việc của chị.

      Posey, chú chó lông vàng, nhổm dậy khỏi sàn nhà dưới mái hiên, đứng cạnh chị, vẫy lia lịa cái đuôi đẹp đẽ của nó, háo hức khi trông thấy bọn trẻ, ở yên tại chỗ phải nhờ dây buộc mà do mệnh lệnh nhàng của chủ nhân.

      Tôi mang bánh kem vào bếp, tại đó tôi lịch từ chối khi chị Sharlene mời dùng đá chanh, bánh táo, ba loại bánh quy khác nhau và đậu phộng giòn.

      Nằm sàn chống bốn chân lên trời, móng vuốt cụp xuống, Posey nằn nì muốn được xoa bụng và bọn trẻ nhanh chóng làm điều đó.

      Tôi quỳ chân và gây gián đoạn lúc đầu để lời chúc mừng sinh nhật Levanna. Tôi trao cho mỗi đứa trẻ cái ôm siết.

      Bọn trẻ có vẻ nhắn và mong manh quá đỗi. Thế nên chỉ cần chút sức lực cũng đủ bóp nát chúng, bóc toạc chúng ra khỏi thế giới này. Tình trạng dễ bị xâm hại của chúng khiến tôi lo sợ.

      Chị Viola theo tôi ra đến tận hiên trước, tới đó chị lên tiếng. “Em đưa cho chị tấm hình cái gã mà chị phải coi chừng nhé.”

      “Chị cần nữa đâu. Gã... hết hình rồi.”

      Đôi mắt to tròn của chị chứa đầy tin cậy mà tôi đáng nhận. “Odd, cho chị biết , em có còn thấy chết chóc nơi chị ?”

      Tôi biết chuyện gì đến nhưng dù buổi ban ngày ở sa mạc tạo cảm giác sáng chói mắt tôi những giác quan thứ sáu của tôi lại thấy nó có vẻ đen tối dữ dội, với tiếng sấm vang rền sắp xảy tới. Thay đổi kế hoạch của họ, hoãn buổi xem phim và ăn tối tại Quán Vỉ nướng, như vậy chắc chắn đủ để thay đổi số phận của họ. Chắc chắn.

      “Chị ổn rồi. Bọn trẻ cũng vậy.”

      Ánh mắt chị nhìn vào mắt tôi dò xét và tôi dám quay . “Thế còn em sao, Odd? Bất kể chuyện gì xảy đến... có lối nào cho em qua để đến nơi an toàn ?”

      Tôi gượng cười, “Em biết tất cả mọi thứ về Thế giới bên kia và Kiếp sau mà chị nhớ ?”

      Chị dán chặt mắt vào tôi lâu, sau đó vòng tay qua người tôi. Chúng tôi ôm nhau chặt.

      Tôi hỏi chị Viola rằng chị có thấy chết chóc nơi tôi . Chị chưa bao giờ tuyên bố có khả năng đoán trước... vậy mà tôi sợ chị trả lời là thấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :