Giao dịch triền miền: Tổng tài đồng dưỡng thê (update c21+22) (đang beta) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Spoil......spoil.....nàng ui.......8t soái ca phải biết ba chấm:yoyo60::yoyo60::yoyo60:....... rui chứ........đáp ứng mịch nhi .......dụ dỗ vợ nhỏ về nhà:tt2:...:tt2::tt2:thanks @le hanh
      le hanh thích bài này.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      chương 5: muội muội

      Đôi mắt tím của tiểu Mạch Nhi đầy nước mắt, bé cảm thấy mình cầu xin cũng vô dụng, trong lòng giận dữ, như muốn điên lên, giơ nanh múa vút.

      Bé ôm cổ Tiểu Bạch cùng cậu ở chung chỗ, mặt sàn hất tay lung tung, ý đồ hất Tiểu Bạch tức giận, ít nhất, cũng phải để cho nhả miệng ra a.

      Mịch Nhi cố hết sức dãy dụa, nhưng hàm răng cắn môi bé chịu nào tách ra, chỉ cảm thấy đôi môi càng ngày càng đau...

      "A a a a! trai! chị Mịch Nhi!" Cửa phòng bổng nhiên mở ra, bé phấn điêu mày ngài mới ba tuổi thét chói tai chạy vào phòng, lớn tiếng khuyên can hai người tách ra, “các người được đánh nhau, mau dừng lai!"

      "muội muội!" Thấy bé thiên sứ chạy vào, hai mắt Mịch Nhi tỏa sáng, đôi mắt rưng rưng, nhìn thẳng vào khuôn mặt khả ái của bé , lòe lòe như ánh sao.

      Tiểu la lỵ trước mắt chính là em ruột của Tiểu Bạch , tên là Triển Liên Chanh, nick name muội muội,là nhân vật trong Bách Bảo- Bách Tiểu Muội !

      Muội muội chính là người mà Mịch Nhi mê luyến thích nguôi, cùng muội muội ở chung chỗ là niềm vui lớn nhất của bé, bé hôm nay cùng Tiểu Bạch đánh nhau, chính là vì cùng muội muội,cũng là Bách Tiểu Muội trong vở kịch Bách Bảo, vì có thể trở thành người nhà với muội muội,bé mới muốn thuyết phục Tiểu Bạch gả bé cho Bách Bảo!

      Ách... chắc là tiểu muội muội nhu nhược yếu đuối tuyệt đối thích bé cùng Tiểu Bạch đánh nhau!

      Mới vừa rồi, tựa hồ thời điểm bé tức giận cắn Tiểu Bạch, muội muội tiến vào gian phòng đồ chơi này lần, còn tiến lên cố gắng muốn ngăn hai người lại, muội muội gấp đến độ đem hết toàn lực nhưng kéo bọn họ ra, lúc này mới vừa chạy ra ngoài...

      Mịch Nhi trong lòng run lên, khi đó, mình là phải là hù dọa muội muội rồi?

      Lúc ấy bé nhất định rất hung ác rất khó coi, ô, muội muội nên vì vậy mà chán bé...

      Tiểu Bạch giờ phút này thế nhưng đối với tiếng kêu của muội muội mình mắt điếc tai ngơ, hai mắt nhắm lại, tiếp tục ở mặt Mịch Nhi mà cắn.

      Xúc cảm răng quá mức tốt đẹp, hương vị mềm mại, ngọt ngào hơn bất kỳ viên kẹo nào, cậu muốn buông mỹ vị ra, thậm chí ngay cả mọi thanh cũng nghe được nữa rồi!

      Muội muội thấy hai người đánh nhau loạn đoàn, giơ tay hướng bọn họ kêu la: " trai, chị Mịch Nhi, các ngườii đừng đánh! em gọi mẹ đến rồi, , mẹ mang người đến rồi!"

      Trong lúc muội muội chuyện, tiếng chân người lo lắng truyền đến từ hành lang, có tiếng bước chân vào gian phòng rồi, vài thanh khẩn trương vang lên!"

      "Mịch Nhi!"

      Chương 6: mất bò mới lo làm chuồng

      "Tiểu Bạch, con làm gì đó!" giọng nữ vội vàng như mưa gió sắp đến uy hiếp, "Dừng tay cho ta!"

      "Mịch Nhi!" giọng quen thuộc cùng vô vạn quan tâm cũng nhanh chóng vang lên, "Mịch Nhi con sao chớ!"

      Mịch Nhi ngước mắt lại,trước cửa phòng đồ chơi rộng rãi , ba người lớn thần sắc khẩn trương đứng ở nơi đó. Tựa hồ là bị bộ dạng mình cùng Tiểu Bạch đánh nhau hù đến bọn họ rồi, bọn họ cũng ngây ngẩn cả người, chỉ ngơ ngác ngó chừng cảnh tượng bên trong nhà

      Mịch Nhi ánh mắt rất nhanh nhìn sang người lớn thứ ba nảy giờ vẫn lên tiếng. bé chưa từng thấy thanh niên tóc đen, mắt lam này, ngược lại hướng ánh mắt cầu cứu đến hai vị mỹ nhân trước mắt này, quả nhiên muội muội gọi mẹ bé cùng mẹ mình đến đây can ngăn rồi...

      "Liên Tĩnh Bạch, mau dừng tay cho ta!" Lên tiếng là vị mỹ nhân mẹ của Tiểu Bạch và muội muội, là FL(tiệm uốn tóc) tổng tài tập đoàn dì Liên Hoa Liên , hướng Tiểu Bạch trầm giọng quát lên, "Còn mau buông tay dừng lại!"

      Nhưng giờ phút này Mịch Nhi cũng có mặt của dì Liên mà may mắn, ánh mắt của bé chỉ nhìn thấy vị kia, là nữ nhân với đôi con ngươi màu tím đẹp.

      Người nọ ngũ quan hoàn mỹ, tinh sảo, mái tóc đen nhánh, thẳng mượt, da trắng cùng với y phục trắng thêm phần mỹ lệ, nguời này tuổi ràng ngoài ba mươi, nhưng vẫn thoát ra khí chất thoát tục, làm người ta quên .

      Mịch Nhi nhìn mỹ nhân có đôi con ngươi giống mình kia, đôi mắt tím cực kỳ hiếm thấy, sáng như thủy tinh, giờ phút này có như đối với người ngoài phát ra lạnh lùng, chỉ có vô vàn quan tâm cùng lo lắng.

      hai mắt Mịch Nhi nhất thời đỏ lên, nhớ thương cùng ủy khuất dâng lên , bẹt miệng, bé bị ánh mắt lo lắng khẩn trương kia nhìn khiến cho nước mắt lã chã - chực khóc.

      Tiểu Bạch nghe thanh tức giận uy hiếp của mẹ mình khắc kia, liền lập tức bị chấn động nới lỏng miệng.

      Dời hàm răng, mở mắt, nhìn mẹ Liên Hoa trước cửa nổi giận đùng đùng, trong lòng cũng sợ run lên.

      Hỏng bét, bất kể và Mịch Nhi vì nguyên nhân gì mà đánh nhau, mẹ nhất định cũng trách cứ khi dễ người so với muội muội còn tuổi hơn!

      Tiểu Bạch mất bò mới lo làm chuồng vươn tay, cố gắng hướng xuống cái đầu cuối thấp của Mịch Nhi buông thả thiện ý: "Kiếm... Mịch Nhi, em sao chớ? kéo em đứng lên - "

      Mịch Nhi cảm thấy hàm răng của Tiểu Bạch rời môi mình, oán giận hừ tiếng,bé đẩy tay Tiểu Bạch ra , tung người bò dậy, hướng về phía mỹ nhân ấm áp kia làm nũng: "Mẹ, ô..."
      ( sáng mai tiếp hai chương....:050:
      Last edited: 22/12/14
      quỳnhpinky, gaubonganvung, 10122 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Wel....wel....người ta:yoyo45::yoyo45::yoyo45: bằng môi.....bạch ca lại thưởng thức bằng răng...ô....ô.......vậy là ta có thêm cv mới......mỗi sáng chờ @le hanh lên sàn:038::038::038::038: nhoe........thanks nàng:2one::2one::2one::2one:.......phát cuối temmmmmmmmmmm nào
      le hanh thích bài này.

    4. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Thanks @lehanh nha!
      Hoi sang tren truong vua moi doc xong hai chuong 3-4. Lien thay nang up c6 ma chua kip doc.
      Ta thik hieu suat post truyen cua nang!!!
      linhdiep17 thích bài này.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 7: cắn trước

      Vị phu nhân này ba mươi tuổi nhưng nhìn dáng vẻ như mới hai mươi, chính là mẹ của tiểu Mịch Nhi - dì Tố, là vị đến từ trụ sở bí mật, là thầy thuốc thiên tài

      y thuật của có thể làm người chết sống lại, cũng có tính tình lãnh đạm, tổ chức thần bí sau lưng dì Tố rất thần thông quảng đại, thông tin về rất mơ hồ, nhưng từng cùng Liên Hoa, chồng của Liên Hoa là Triển Thiếu Nghiêng, cùng Tiểu Bạch có thời gian sống chung.

      Bốn năm trước, chính là cứu trị giúp cha Tiểu Bạch Triển Thiếu Nghiêng, rời mấy năm, vừa tới thành phố K lần này, là vì ba tháng trước có gởi con ở tạm nhà Triển gia.

      Tố đau lòng ôm Mịch Nhi, vuốt đầu của bé an ủi: "Ngoan, mẹ ở chỗ này..."

      "Oa oa... Mẹ, người đâu vậy rồi, để cho con người ở nhà dì Liên những ba tháng! Ô - mẹ con rất nhớ người..." Mịch Nhi đem mặt chôn trong ngực mẹ, đem tất cả ủy khuất nhớ thương cùng đau đớn tức giận hơi khóc lên.

      "Mịch Nhi!" Tố ôm nữ nhi hồi thấy động tĩnh, bên cẩn thận xem xét thân thể con, có hay bị cắn đến thảm hại, bên chất vấn hỏi tiểu Mịch Nhi “ khóc đến thương tâm như vậy,có phải bị thương nơi nào hay ? Mịch Nhi, làm sao con lại cùng Tiểu Bạch đánh nhau rồi, nhất định là nhóc con nhà ngươi lại gây chuyện rồi, sao lại ngoan như vậy chứ..."

      "Ô ô... Mẹ..." Mịch Nhi bị mẹ hỏi càng thêm ủy khuất, câu đầy đủ cũng ra, chẳng qua là ô ô khóc ngừng.

      Nhìn Mịch Nhi khóc như mưa, Liên Hoa bên để cho bảo mẫu ôm tiểu muội muội còn , bên nhéo nhéo đôi má phúng phính của cậu con trai lớn, nghiêm túc hỏi: "Liên Tĩnh Bạch, ràng cho mẹ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại ăn hiếp Mịch Nhi, con là trai, lớn rồi, biết đánh nhau là đúng hay ! , rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

      Tiểu Bạch dùng lực lau nước miếng bị Mịch Nhi để lại mặt mình , nghe được Liên Hoa lớn tiếng hỏi tới, cậu cũng tức giận kêu la: "Mẹ, con đánh nhau là đúng, nhưng lần này phải là con chủ động đánh... Mịch Nhi muốn cho chính mình tham gia vào chuyện xưa Bách Bảo, con đáp ứng bé, nhưng bé còn muốn cùng Bách Tiểu Muội trở thành người nhà, muốn ngày ngày thấy Tiểu Muội, cho nên bằng gả cho Bách Bảo ! tức chết ! Con được, bé ấy liền trực tiếp nhào lên cắn mặt con "

      "Mịch Nhi, em , có phải hay em cắn trước? Làm sao em có thể cắn mặt của !" Tiểu Bạch ghét vuốt dấu răng mặt, cậu hầm lên án.

      " ràng là ăn hiếp em,em cũng cầu xin lâu như vậy, vẫn là chịu đáp ứng !" Mịch Nhi nghe Tiểu Bạch tố cáo mình..., trong lòng cũng cho là đúng, dựa theo , chẳng lẽ tất cả đều là bé sai sao!

      Chương 8: chịu trách nhiệm

      Lau vết nước mắt mặt, Mịch Nhi quay đầu lại, cong miệng hướng Tiểu Bạch cho gọi: " còn ,em chỉ là cắn mặt của , nhưng còn ! nhìn , cắn miệng của em đau quá... Ô, bây giờ còn là đau chết..."

      bé nhếch lên môi, loạt dấu răng dầy đặc làm cho người nào có thể phủ nhận, tựa hồ bởi vì chuyện kích động mà đụng đến vết thương rồi,đôi mắt tím của Mịch Nhi nheo lại dầy dụa nước mắt.

      "Mịch Nhi..." Tố vừa nhìn đến dấu răng sưng hồng môi con mình, trong lòng lập tức nhói lên, lấy trong bọc lọ thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên đôi môi của tiểu Mịch Nhi.


      khi bôi thuốc lên cánh môi sưng phồng của Mịch Nhi, Tố vuốt ve mái tóc dài của con , quan tâm : "Mịch Nhi, con cũng phải biết thể chất của mình, trời sinh cảm giác đau hơn người thường gấp mấy lần, bị va chạm cũng rơi nước mắt, làm sao con lại luôn gây chuyện rồi bị thương như vậy chứ!"

      "Mẹ..." Mịch Nhi ngập ngừng định , nhưng ra lời phản bác, cuối cùng vẫn là nhếch miệng lên, hướng đầu sỏ gây nên là Tiểu Bạch hừ tiếng, "Hừ!"

      Tiểu Bạch nhìn đôi môi đỏ mọng của Mịch Nhi đầy dấu răng, thế nhưng nhất thời ngây người.

      Mới vừa - chẳng lẽ cậu cắn được địa phương...

      Là - là đôi môi Mịch Nhi?!

      Vừa rồi, cậu thực là nhắm mắt tùy cơ hướng mặt Mịch Nhi cắn tới,cậu còn nhớ cảm giác lúc cắn ấy gây xúc cảm mềm nhũn, mùi vị nhàn nhạt, ngọt nào, đó là môi Mịch Nhi a...

      Nghĩ đến mình vừa cắn đến chỗ đó, lại nghe dì Tố thể chất của Mịch Nhi tốt, gấp bội đau đớn, khuôn mặt tuấn lãng của tiểu Bạch nhất thời đỏ lên.

      Này... Đây là nụ hôn đầu của cậu, nhất định cũng lần đầu tiên của Mịch Nhi a...

      cậu tựa hồ đối với Mịch Nhi làm chuyện rất quá phận, chuyện đoạt nụ hôn đầu của bé llà rất trọng yếu, như vậy cậu cũng phải thực giao dịch trọng yếu để đền bù sao...

      "Mịch Nhi, mới vừa chẳng qua là..." cậu sờ sờ môi của mình, tròng mắt đen lưu chuyển rồi vài vòng, cau mày lầm bầm, "Ai, có biện pháp, nếu cắn miệng của em rồi đối với em có trách nhiệm..."

      "Cái gì?!" Trong phòng ba người lớn nhất thời ngây người.

      Đây chẳng phải chỉ là hai đứa trẻ loại choai làm ầm ĩ thôi ư, làm sao đến mức độ tự định hôn nhân chứ?!

      "Ngô, đây là ý gì!" Mịch Nhi vuốt vuốt mái tóc, cảm giác đau đôi môi có phần giảm bớt, bé giãy ra khỏi Tố, xoay người nhìn Tiểu Bạch, nghi ngờ hỏi.

      bé con mới bốn tuổi, làm thế nào lĩnh ngộ được ý nghĩa của nó chứ “ chịu trách nhiệm" là có ý gì, hơn nam hài tử "Đối với ngươi chịu trách nhiệm" là có ý gì.

      Tiểu Bạch thở dài, nắm tay đặt miệng ho khan tiếng, sau đó dứt khoát kiên quyết tiến lên, kéo tay Mịch Nhi : "Quyết định, Mịch Nhi, từ sau này mọi chuyện của em, đều quản! Từ nay về sau, em chính là người của Liên Tĩnh Bạch , chịu trách nhiệm tốt với em!"

      "A?!"

      Chương 9: Chú người là ai?

      Mịch Nhi quay đầu, cố gắng hiểu ngôn từ của Tiểu Bạch trong đôi mắt tím ấy đều là hình bóng cậu.

      Bé đều biết ba đứa con nhà họ Triển đều là di truyền từ dì Liên và chú Triển , Niên ba tuổi là em trai song sinh của muội muội tất nhiên là rất khả ái, còn Tiểu Bạch lại càng mê đảo hàng vạn tiểu nữ sinh a, nhưng tại bé cảm giác người có gì đó khác với lúc trước.

      Mặc dù khuôn mặt trắng noãn của có rất nhiều dấu răng, mặt dù cố ý bắt chước chú Triển làm ra thần thái nghiêm túc bén nhọn, có chút kỳ quái, nhưng tuyệt đối là ánh mặt trời mê người, cho dù còn bé nhưng tản mát ra tính tình kiên trì, khí thế uy nghiêm, chút cũng thấy buồn cười.

      Nhưng là Mịch Nhi sờ sờ mái tóc dài của mình, trong mắt đều là nghi ngờ, ai có thể cho bé biết,cái gì sau này bé là người của , cái gì mà mọi việc đều do quản?

      Mịch Nhi nghiêng nghiêng khuôn mặt hồng hào, nghĩ mãi mà a, bé dầu gì cũng là tiểu thiên tài hiếm có, dù chỉ mới bốn tuổi nhưng có kiến thức hơn người. những chữ Hán này riêng ra hiểu ý tứ nhưng Tiểu Bạch thành hàng, bé nghe hiểu a...

      " được, ta tuyệt đối đem Mịch Nhi giao cho con!"

      "Liên Tĩnh Bạch, ta tuyệt đối cho phép con nhúng chàm bảo bối của ta!"

      ở Tiểu Bạch ra câu kinh người, người đàn ông trong ba người lớn kia hướng Tiểu Bạch quát.

      Mịch Nhi bị bỗng nhiên lên tiếng kêu to vang chồng chất lên nhau nhất thời sợ hết hồn, nhìn mặt mẹ nàng khẩn trương, nhanh chóng kéo tay khỏi tay của Tiểu Bạch, hoảng sợ cự tuyệt hô, phảng phất giống như có người cướp bé vậy.

      Nhưng người vừa chuyện cũng là người cùng Mẹ và dì Liên đến, người đàn ông bị bé nhìn, thành đẹp trai, nho nhã đến ba mươi.

      Mịch Nhi sờ sờ tóc, người đàn ông này là ai a, ràng là bé biết chú ấy a, tiểu Bạch vừa những lời kia, chú tại sao cùng mẹ giống nhau, khẩn trương như vậy?

      “ách,này chú người là ai a?" Mịch Nhi rúc vào trong mẹ mình, mở đôi mắt to tròng, tò mò hỏi, " con của người là ai, cùng chúng ta có quan hệ sao?"

      "Tố, còn chờ cái gì, còn mau chút hướng Mịch Nhi giới thiệu chút về tôi!"
      Last edited: 22/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :