1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 78: Kẻ gây tai họa

      Về phần tướng mạo Liên Tĩnh Bạch xuất sắc tính tình dịu dàng, tuyệt đối là ảo ảnh!

      biết nhất, Tiểu Bạch quả chính là đại ác ma khốn nạn sừng dài phúc hắc! Cửu Cửu còn dám hơn hai mươi tuổi liền bị bắt nhốt, ràng là bắt đầu từ bốn tuổi liền bị mưu thiết kế, mặt dày mày dạn vô lại chiếm hữu ! Năm đó khi dễ còn hiểu chuyện, khiến đồng ý sau khi lớn lên gả cho , là đời cũng thoát khỏi ác ma này. . . . . .

      Nhưng cho dù lòng Mịch Nhi ngừng phản bác, châm chọc, vẫn là thay quần áo xong ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy về phía cửa học viện y học. Nghĩ cũng biết, chỗ Liên Tĩnh Bạch xuất nhất định chính là tiêu điểm, muốn dẫn cái người nguy hiểm này về nhà, để cho đầu độc các học muội thanh thuần của .

      tới trước cửa học viện, xa xa liền nhìn thấy chiếc BMW màu bạc dừng ở ven đường, dựa vào trước cửa xe là bóng dáng cao lớn, mặc dù thấy khuôn mặt , nhưng nhìn thấy đoàn oanh oanh yến yến vây ở bên cạnh , cũng biết người đàn ông này tuyệt đối là người xuất sắc.

      "A a a! Là Liên Thiếu! Liên Đại Thiếu người thừa kế Triển thị và FL đó!"

      "Liên Thiếu em ! Chỉ cần nguyện ý, để cho em làm cái gì cũng được!"

      "Liên Thiếu nhìn em! Nhìn em cái !"

      Đám hoa si nữ sinh mười mấy tuổi của học viện kia vây quanh ở trước xe tiếng thét chói bên tai dứt, còn có càng nhiều thiếu nữ như lao đầu vào lửa xuất trước cửa học viện y học, Mịch Nhi nhịn được đen mặt, cũng biết, Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối là kẻ ** trêu hoa ghẹo nguyệt!

      Giận dữ hừ lạnh tiếng, vòng qua đám người xoay người muốn hướng khác. D.D.L.Q.D

      "Mịch Nhi!" ** thanh từ tính chợt kêu lên ràng, " đến đón em về nhà, còn mau tới đây!"

      Trong lúc chuyện, cái người đàn ông có vóc người cao thẳng cực kỳ tuấn đó xuyên qua đoàn người, bước nhanh tới.

      Người đàn ông này chỉ chừng hai mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú giống như kiệt tác của thượng đế, đủ để cho ngàn vạn thiếu nữ thét lên ngất xỉu, hoàn toàn khiến người ta mê muội. Toàn thân tự nhiên tản mát ra loại phong cách kín đáo lại bướng bỉnh, thể thành công và liều lĩnh của , và tự tin đối với tất cả tình thế bắt buộc.

      "Mịch Nhi?" Đôi chân dài Liên Tĩnh Bạch bước mấy bước liền đuổi kịp Mịch Nhi, tiến lên nhàng kéo cổ tay của , " nghe thấy lời của ư, tại sao còn chạy?"

      "A, là Tiểu Bạch!" Mịch Nhi thể dừng chân lại, xoay người làm bộ như mới vừa nhận ra bóng dáng , " tới trường em làm cái gì?"

      "Em lại quên rồi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch thân mật gõ cái trán Mịch Nhi cái, "Hôm nay là ngày tụ hội định kỳ của hai nhà chúng ta tháng lần, Liên Tranh, Dĩ Mặc và A Cẩn đều trở về, biết ngay em còn ở lại trong phòng thí nghiệm của trường học, tan làm liền thuận đường tới đón em."

      Chương 79: cưng chiều

      "Ôi, em quên mất!" Mịch Nhi kêu lên tiếng, lúc này mới nhớ tới, chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ, " xin lỗi, mấy ngày nay em bận rộn hạng mục ở phòng thí nghiệm, cho nên quên mất. . . . . ."

      Kéo tay áo Liên Tĩnh Bạch, Mịch Nhi vội thúc giục: "Nếu tất cả mọi người đều đến, Tiểu Bạch, vậy chúng ta còn mau !"

      Liên Tĩnh Bạch nhoẻn miệng cười, thuận thế cầm tay Mịch Nhi ở lòng bàn tay, ra hiệu tài xế trong xe thể thao, tiếng còi xe kêu lên trước cửa học viện y học, kéo Mịch Nhi vào xe thể thao, rời nhanh chóng.

      Nhưng cử chỉ của hai người thân mật chặt chẽ như người , khiến trái tim các thiếu nữ vây quanh tan vỡ thành từng mảnh thủy tinh rơi đầy đất, nhìn xe thể thao chở bọn họ Bạch Mã hoàng tử và người con khác mất, vô số người cũng kêu rên ra tiếng.

      Nhìn thần thái mọi người ngoài cửa xe, mặt của Mịch Nhi lại xụ xuống, hung hăng nhéo bắp đùi Liên Tĩnh Bạch, hừ : "Bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra hormone của ngựa đực lớn, tuyệt đối là kẻ thù chung của phụ nữ!"

      "A!" Liên Tĩnh Bạch làm bộ như đau đớn, phen ôm chầm lấy Mịch Nhi ngồi kế bên ở hàng ghế sau xe thể thao, lắc đầu , " đồng ý, hề làm gì cả, hoàn toàn có chấp nhận ân cần của bất kì người nào, cho phép em xử oan . . . . . ."

      Mịch Nhi giận dữ nghiêng đầu sang chỗ khác, chính là tức ở điểm này, Tiểu Bạch ràng cũng có làm gì, có vô số phụ nữ dính vào, nếu có ngày làm cái gì, vậy còn được! Toàn bộ phụ nữ thế giới này phải cũng muốn nhào lên rồi!

      "Em ghen?" Liên Tĩnh Bạch đưa tay tháo cái mắt kính che kín hơn nửa mặt Mịch Nhi xuống, lộ ra đôi mắt tím tinh xảo, thanh lệ rất mị hoặc mặt . D.D.L.Q.D

      Mỗi lần lấy mắt kính của Mịch Nhi xuống trong lòng đều cảm thấy may mắn, may là Mịch Nhi vì tránh khỏi các đào hoa loại phiền toái ở trường học, che đậy phần vẻ đẹp của , vừa vì theo học tập thầy hướng dẫn bây giờ mới vào học viện, hàng năm liền sống trong phòng thí nghiệm của trường học, lại giấu hai phần xinh đẹp. Nếu , để cho vợ xinh đẹp như vậy linh động như vậy sống ở đại học có nhiều nam sinh như lang như hổ, người nổi máu ghen nhất định chính là !

      "Ghét à! Lấy mắt kính của em làm gì!" Mịch Nhi cau mày, mắt kính bị lấy, loại cởi ra màng bảo vệ lo lắng, "Trả em ——"

      " Tại sao lại che khuất đôi mắt xinh đẹp như vậy?" Liên Tĩnh Bạch cưng chiều nhìn đôi mắt màu tím rực rỡ của , "Hơn nữa cho dù mang mắt kính bình thường mắt cũng rất mệt mỏi, làm sao nhẫn tâm!"

      "Hừ, miệng lưỡi trơn tru!" Mịch Nhi nghiêng đầu, để ý đến nữa.

      Khóe miệng Liên Tĩnh Bạch cười khẽ, nâng mái tóc dài của Mịch Nhi, siết chặt vành tai trái của , ngón tay dài dừng lại khuyên tai ở bên tai . Đây là thói quen lớn nhất mấy năm gần đây dưỡng thành, để cho loại hoàn toàn nắm được Mịch Nhi trong tay, cảm giác cũng có chỗ trốn nữa.

      Chương 80: Hôn sâu

      Thấy Mịch Nhi vẫn còn phồng miệng lời nào, Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn mái tóc của cái, xin thề như nỉ non: "Em yên tâm, cũng có trái tim đào hoa, vợ nuôi từ bé của , cũng chỉ có em ——"

      "Buông tay á!" Mịch Nhi đưa tay đánh tay , vành tai nhạy cảm đỏ đến tưởng chừng như muốn rỉ máu, lại cậy mạnh thầm, "Hừ, ai tin lời ngon tiếng ngọt của , ai biết ở đây từng qua với bao nhiêu người rồi! vợ nuôi từ bé cái gì, khi còn bé đùa ai lại tưởng ——"

      "Em lại ngoan a!" Đôi mắt đen của Liên Tĩnh Bạch chợt nổi lên khí nguy hiểm, "Muốn để cho nhắc nhở em, quan hệ của chúng ta đến cùng có phải vậy ——"

      xong, Liên Tĩnh Bạch cúi người, đôi môi mỏng hoàn mỹ nhanh như chớp đặt lên cái miệng hồng hồng của Mịch Nhi, đầu lưỡi linh động ngựa quen đường cũ cạy mở hai bên môi đào, sau đó tiếp tục thăm dò vào hàm răng của Mịch Nhi. Đầu lưỡi ở bên trong miệng tất cả vị trí nhạy cảm sau phen do dự, cứng nhắc móc lấy cái lưỡi thơm tho của , dẫn dụ lưỡi của cùng múa.

      "Ưmh ưmh ——" Mịch Nhi bị giật mình, giãy giụa lắc đầu thoát khỏi, lại bị đôi bàn tay sắt của Liên Tĩnh Bạch giam cầm, giữ chặt gáy , cho lui về phía sau bước.

      Cả người Mịch Nhi cũng say khi nhìn đôi mắt đen của , khi thuần thục nhiệt tình hôn xuống, hóa thành cái đầm nước ái tình, trầm mê cùng chỗ với .

      Lúc môi lưỡi ** , tơ bạc nhập nhằng trao đổi với nhau, hơi thở từ chóp mũi thân mật chặt chẽ quấn quanh ở chung chỗ, giống như đôi tình nhân ôm nhau. D.D.L.Q.D

      Sau lúc lâu, trước khi Mịch Nhi suýt nữa ngừng thở, Liên Tĩnh Bạch mới thả lỏng miệng ra, lại thương hôn cái lên đôi môi sưng đỏ của Mịch Nhi, cười nhạt thầm: "Mịch Nhi ngốc, dạy em hôn môi phải nhớ hít thở, sau này vẫn còn phải luyện tập nhiều a ——"

      Cả người Mịch Nhi xụi lơ ngã vào trong lòng Liên Tĩnh Bạch, mặt của đỏ lên giống như quả táo, hô hấp dồn dập còn giống như là chạy hết 3000m. Nghe lời của Liên Tĩnh Bạch trêu ghẹo, nhàng đập vào ngực của , thanh cũng run rẩy: ". . . . . . đáng ghét! Còn có tài xế ở đây ——"

      "Em thấy ư, nâng tấm ngăn lên rồi, có ai nhìn thấy." Liên Tĩnh Bạch cười, " làm sao cam lòng để cho người thứ ba thấy em như vậy?"

      thở dài lắc đầu cái: "Chỉ là rất đáng tiếc, chúng ta có thời gian làm lại lần nữa. . . . . ."

      "Uh?" Đầu Mịch Nhi vẫn có chút choáng, khó hiểu ngước mắt hỏi .

      Liên Tĩnh Bạch cũng gì, chỉ là chỉ bảng chỉ đường ngoài cửa xe, tiếc nuối buông tay.

      "A!" Mịch Nhi vừa nhìn bảng chỉ đường cũng biết, trong lúc để ý, bọn họ thế nhưng lại nhanh đến nhà!

      vội lấy gương trong túi ra, sửa sang lại dung mạo, dáng vẻ của mình. Cách nhà xa, nếu như vẫn là hình dáng này, vậy hỏng bét!

      .
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      sanone2112 thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81: thử chút a

      Mịch Nhi lập tức thoát khỏi lòng Liên Tĩnh Bạch, trốn đến trong góc hàng ghế sau, vội vàng ngồi dậy nhìn gương sửa sang lại.



      Hơi thở dồn dập yên thông qua hít sâu đến hồi phục, gương mặt đỏ bừng phải dùng hai tay giảm nhiệt độ, Mịch Nhi nhìn mình trong gương, cắn môi dưới, hết sức buồn rầu đứng lên.



      Cánh môi sưng đỏ vừa nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì, cái này phải che giấu như thế nào——



      " Tiểu Bạch đáng ghét nhất!" Mịch Nhi hung hăng dùng ánh mắt trách móc , "Lần sau cho dùng sức như vậy hôn em! Tuyệt đối cho phép!"



      " thể làm được, Mịch Nhi, chi bằng em đừng dùng son che giấu vậy thực tế hơn." Liên Tĩnh Bạch phen cướp gương , "Em giấu giếm nữa cũng có cách nào phủ nhận chuyện mới vừa hôn môi, mọi người trong nhà cũng biết quan hệ của chúng ta, em muốn che giấu cái gì? Người hôn môi rất bình thường, bọn họ cũng mong chờ chúng ta sớm kết hôn chút? Uh, ngay lúc em tròn mười tám tuổi, có lẽ cũng là thời điểm suy tính chuyện tiến thêm bước..." xong, còn nâng cằm, nghiêm túc ngồi dậy suy tính.



      "Kết hôn cái gì, tiến bước cái gì, em còn chưa có trưởng thành đâu!" Mịch Nhi đá cước, "Đồ háo sắc, đàn ông chính là muốn loại chuyện đó, nhúng chàm trẻ vị thành niên là phạm pháp! Nếu như nhịn được, vậy tìm người khác !"



      " ngược lại muốn , nhưng là sợ đến lúc trở lại, có người muốn ăn dấm chua mất..." Liên Tĩnh Bạch miệng nước sốt, là rất thích xem Mịch Nhi để ý dáng vẻ của như vậy, còn cố ý khiêu khích , "Em xem, có người giết cái người đó trước, hay là chết vì dấm chua trước?"



      "Nhất định là giết trước!" Mịch Nhi thẹn quá hóa giận, nhào tới ngừng đấm , " dám làm em liền dám thiến ! cũng biết, tất cả dụng cụ giải phẩu trong phòng em đều đầy đủ hết, a thử chút a!"



      "Này này, Mịch Nhi, , tuyệt đối cho em cơ hội này!" Liên Tĩnh Bạch dễ dàng chế phục Mịch Nhi khoa chân múa tay, lại vụng trộm thơm má mấy cái, "Cuộc đời này, chỉ có mình em —— "



      Cả người Mịch Nhi dường như cũng bị Liên Tĩnh Bạch ôm vào trong ngực, vừa giãy giụa xoay tay động tác đánh càng giống như là liếc mắt đưa tình, chỉ khiến tình cảm của hai người càng thêm thắm thiết.



      Nghe được lời thâm tình của Liên Tĩnh Bạch, xảo quyệt nheo lại đôi mắt tím: "Muốn làm cho em tin tưởng, phải xem biểu của ! Em cũng muốn nhìn chút, cái hứa hẹn này lúc còn sống rốt cuộc có thể thực hay ... Hừ nếu bị em phát lần vượt quá giới hạn..., liền cắt của lần, có gan liền hàng ngày tầm hoa vấn liễu ( chỉ kỹ viện- hoa,liễu: kỹ nữ)! muốn hoài nghi kỹ thuật của em, dao giải phẫu của em cắt bao nhiêu lần tuyệt đối là vấn đề!"



      Vừa , Mịch Nhi vừa khoa tay múa chân với , tựa hồ tìm cảm giác giải phẫu.


      Chương 82: Rửa nhục


      "Này, chuyện liên quan đến tính phúc, em cũng xuống tay được? !" Liên Tĩnh Bạch nắm tay Mịch Nhi, lông mi rũ xuống, chống đỡ ở trán của , nhàng thầm, "Tiểu bại hoại, mới vừa trừng phạt còn chưa đủ sao. . . . . ."

      Môi của càng cúi càng thấp, mà tay nâng cằm Mịch Nhi, bốn mắt nhìn nhau, môi hai người hoàn mỹ giống nhau đến gần chút, tiếp theo trong nháy mắt, triền miên kề sát biến hai thành .

      "Rầm rầm rầm!"

      tràng gõ kịch liệt thoáng chốc cắt ngang bầu khí kiều diễm bên trong xe, ngoài cửa xe, ánh mắt tò mò xuyên qua kính hơi trong suốt nhìn vào.

      "Chị , Tĩnh Bạch?" Mục cẩn đáng tộ cùng nháy đôi mắt lam ** di truyền từ cha gian xảo linh động, gõ cửa sổ xe hỏi, "Hai người ở trong xe làm cái gì? Xe dừng trước cửa lâu, hai người rốt cuộc có muốn xuống xe hay ? Cha và mẹ chờ hai người lâu, mới để cho em và Dĩ Mặc, chị Lliên Tranh ra đón tiếp hai người!"

      "A!" Mịch Nhi đỏ mặt cái đẩy Liên Tĩnh Bạch ra, bị em trai ruột mười hai tuổi bắt được quả tang hai người thân mật, cái này chỉ là nhiễm bẩn vấn đề tâm lý ** lòng người, quan trọng hơn là mặt mũi để ở đâu, về sau làm sao ở trước mặt em trai uy nghiêm giáo huấn, đây là chuyện mất mặt cỡ nào. . . . . .

      "A Cẩn, Dĩ Mặc ở đâu?" Liên Tĩnh Bạch đẩy cửa xe ra bước xuống, ỷ vào ưu thế về chiều cao gõ trán Mục Cẩn cái , xoa tóc của cậu , "Nhất định là em ấy bảo em tới đây? Dĩ Mặc luôn xem em tuổi còn lừa gạt là tốt nhất, lần này em lại bị em ấy cài bẫy rồi! Tiểu A Cẩn, em ở trước mặt Dĩ Mặc, cần phải luôn luôn cảnh giác, đề phòng ma này!"

      "Là sao?" Mục Cẩn mê mẩn gãi gãi tóc, cậu hơn mấy vị chị vài tuổi, mặc dù tuyệt đối là thiên tài thông minh, nhưng bây giờ vẫn còn chưa đuổi kịp do nhược điểm về tuổi tác, cậu là bị Dĩ Mặc đẩy ra làm vũ khí để sai khiến sao? D.D.LQ.D

      "Em trai ngu ngốc, sau này cần với người ngoài em là em trai ruột của chị, lớn như vậy, còn có thể bị người khác cài bẫy!" Mặc dù trong miệng Mịch Nhi oán trách Mục Cẩn, nhưng tay lại tự nhiên giúp cậu chỉnh sửa lại tóc, "Lại là Dĩ Mặc! Hừ, em ấy cho là lần này chị tức giận với A Cẩn, liền bày trò đùa giỡn em trai ruột của chị sao? Lần này, chị muốn cho em ấy biết kết quả của khi dễ em trai chị!"

      Giúp em trai chỉnh sửa tóc rối xong, Mịch Nhi giận đùng đùng liền lôi Mục Cẩn tiến vào cửa phòng: "Dĩ Mặc nhất định là lại lôi kéo Liên Tranh về, chị dẫn em rửa nhục!"

      "Mịch Nhi, chờ chút!" Liên Tĩnh Bạch kéo cũng kéo được hai chị em này, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, " và các em cùng . . . . . ."

      Các cha mẹ của nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng trông nom mấy đứa quỷ này làm ầm ĩ như thế nào, cho nên nhất định phải có mặt, ít nhất, tất cả các em trai, em lớn này ầm ĩ thể giải quyết được, gây thành tai họa.

      trai trưởng như cha a!
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      sanone2112 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 83: Trúng chiêu

      "Triển Dĩ Mặc! Em ra đây cho chị!" Mịch Nhi tay kéo Mục Cẩn nhanh, bên ở đường xung quanh: " Chị biết em ở đây, đừng trốn ra! Em có bản lĩnh cài bẫy A Cẩn, em có bản lĩnh ra đây!"

      "Chị, chị đừng kêu. . . . . ." Mục Cẩn bị chị kéo về phía trước, chợt cảm thấy có chút cảm động, lại có chút mất thể diện.

      Chính là cảm động, chị ruột của mình mặc dù ngoài miệng luôn là thuận theo buông tha với cậu, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối là cực kỳ bao che. Có lẽ cho dù là rể tương lai Tĩnh Bạch khi dễ cậu, chị cũng chút do dự ra đòn ?

      Nhưng là, giờ khắc này, giống như dì Tuyết nhập vào thân, ồn ào ầm ĩ chị là cảm giác tốt như người đàn bà đanh đá a. . . . . . Chị có thể buông tay của cậu ra hay , cũng đừng kêu như vậy nữa, tại sao muốn đem chuyện cậu bị Dĩ Mặc cài bẫy khiến cho mọi người đều biết, cậu cũng có kém như vậy chứ. . . . . .

      "Mịch Nhi, chờ chút!" Liên Tĩnh Bạch đuổi theo, kéo tay kia của Mịch Nhi, bất đắc dĩ , "Em muốn tìm Dĩ Mặc, tại sao tìm tới nơi này hả? dẫn em , muốn tìm em ấy, dĩ nhiên tìm Liên Tranh trước nhanh hơn!"

      "A, em lại quên mất!" Mịch Nhi vỗ trán cái, "Hỏng rồi, dường như em ở lại trong phòng thí nghiệm của trường quá lâu, gần tháng có gặp Liên Tranh và Dĩ Mặc, ngay cả bọn họ Tiêu Bất Ly Mạnh(*) cũng quên. . . . . ."


      (*): hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu trong Dương tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết cho nên mới dùng Tiêu Bất Ly Mạnh hoặc Mạnh Bất Ly Tiêu để hình dung D.D.L.Q.D

      xong, Mịch Nhi lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi giương cho Triển Liên Tranh: "Này này, Liên Tranh em ở đâu? A, được được, chị tìm em!"

      "Hì hì, cám ơn Tiểu Bạch nhắc nhở em!" Mịch Nhi cười cười với Liên Tĩnh Bạch, sau đó kéo em trai .

      " ra là bọn họ về." Mục Cẩn vừa nghe Liên Tranh địa điểm ở trong điện thoại, hơi nhíu mày lầm bầm, " Dĩ Mặc quả nhiên là cố ý để cho em mình gõ cửa sổ xe, ấy làm sao có thể lôi kéo chị Liên Tranh trở về phòng khách chứ. . . . . ."

      nhóm ba người đến phòng khách, Mịch Nhi quả nhiên nhìn Triễn Dĩ Mặc ngồi ghế sofa, hi hi ha ha chuyện cùng Liên Tranh, ra hiệu với em trai, hai người cũng nhón chân, lặng yên tiếng động nhanh nhẹn tới.

      "Oa!" Mịch Nhi đến sau lưng Triển Dĩ Mặc, chợt cao giọng kêu tiếng, khi Triển Dĩ Mặc che lỗ tai nhắm mắt lại theo bản năng, khóe môi môi nâng lên, ngón tay khẽ giớ lên, chút bột màu trắng lộ chút sơ hở rơi vào giữa gáy lúc Triển Dĩ Mặc lơ là lộ ra.

      "Ha ha! Triển Dĩ Mặc, nhận tội !" Mịch Nhi che miệng cười trộm, tuyên bố : " Nếm thử chút lợi hại của chị !"

      "Chị Mịch Nhi!" Triển Liên Tranh cũng bị tiếng thét chói tai của Mịch Nhi dọa sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, vui mừng đứng lên, "Chị trở lại! Là cả đón chị trở về đúng ? Chị hoàn toàn quên mất hôm nay tụ họp đúng ?"

      Chương 84: Chị dâu

      tại Triển Liên Tranh lớn lên thành thiếu nữ mười tuổi như nụ hoa vừa chớm nở, khi còn bé khuôn mặt đáng gì sánh được trổ mã càng thêm xinh đẹp đáng , nảy mầm từ Lolita đáng gì sánh bằng, biến thành thiếu nữ tuyệt đối xinh đẹp, tinh tế.

      Mặc dù từ ăn sung mặc sướng, mọi người càng cưng chiều , nhưng trời sinh tính tình mềm mại, yếu đuối, dính vào chút quen thói tùy hứng điêu ngoa, tính tình dịu dàng, thân thiện vẫn thay đổi. đến bây giờ vẫn như cũ chung sống rất tốt với tất cả mọi người nhà họ Triển và nhà họ Mục, là tiểu công chúa trong lòng bàn tay mọi người, từ đến lớn chơi đùa cùng Mịch Nhi tình cảm thậm chí còn thân thiết hơn chị em ruột.

      Giống nhau lớn lên thành thiếu niên mười tuổi tuấn tú xanh tươi Triển Dĩ Mặc nhưng mà bị Mịch Nhi chợt công kích bất ngờ dọa sợ hết hồn, cậu vừa nghe lời tuyên bố của Mịch Nhi, thoáng chốc đứng lên, cuống quít kiểm tra toàn thân, có chút hoảng sợ hỏi: "Mịch Nhi —— Mịch Nhi chị làm gì em——"

      Triển Dĩ Mặc chợt cảm thấy cổ có cái gì đó khó chịu, cậu hốt hoảng gãi lên, đầu ngón tay dính vào chút phấn trắng, cậu gọi Mịch Nhi: "Này này, chị đổ thứ gì? là nhột là nhột! Mịch Nhi, em có đắc tội với chị, tại sao chị lại làm như vậy với em ——"

      Tay của cậu ngừng gãi chỗ ngứa đó, nhưng giữa gáy phạm vi ngứa lại ngừng mở rộng, hơn nữa chỗ gãi chẳng những có hết ngứa, ngược lại có loại ngứa khác càng thêm kịch liệt bắt đầu phát tác! D.D.L.Q.D

      "Hừ hừ, dạng bột thuốc ngứa mới nhất, rất lợi hại nha!" Mịch Nhi khoanh tay, nhìn Triển Dĩ Mặc nhếch nhác dạng cười , "Em có đắc tội chị, nhưng chị muốn tìm em chính là món nợ tính sổ A Cẩn—— trong mấy ngày này chị có ở đây, em có cài bẫy, trêu chọc em ấy hay ? Chị báo thù vì em trai, chẳng lẽ có vấn đề gì sao!"

      "Oan uổng a!" Triển Dĩ Mặc ngứa đến lộ ra gương mặt tuấn tú nhăn thành đám, đau khổ giải thích, "Em đối với em A Cẩn rất tốt a, chị mau cho em thuốc giải, đừng vu oan giá họa!"

      "Cầu xin tha thứ cũng vô ích, hôm nay chính là bị chị bắt tại chỗ ! Là em chỉ thị A Cẩn ở trước cửa chờ chị đúng ? thừa nhận là phí công!" Mịch Nhi chống nạnh , "Chúng ta chơi đùa từ đến lớn, chẳng lẽ chị còn hiểu em sao? Cái người này chỉ sợ thiên hạ loạn, thích trêu chọc người khác mọi nơi, thời điểm dừng được tính cách ma quỷ, sớm nên phạt rồi!"

      "A —— khó chịu —— Mịch Nhi, là ngứa, khó chịu. . . . . ." Triển Dĩ Mặc dù sao vẫn là thiếu niên, loại thuốc này đối với cậu mà có chút quá mạnh, cậu khó chịu tìm kiếm cứu tinh khắp nơi, thấy cả đứng sau lưng Mịch Nhi, ánh mắt cậu thoáng chốc sáng lên.

      Triển Dĩ Mặc chớp đôi mắt to, làm bộ đáng thương cầu xin Liên Tĩnh Bạch tha thứ: " cả, giúp em vài câu hữu ích , cầu xin chị dâu giơ cao đánh khẽ, em sắp ngứa chịu nổi rồi. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      sanone2112 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 85: Trừng phạt

      "Em cái gì, em mới vừa gọi chị là cái gì!" Mịch Nhi bị câu "Chị dâu " kia của Triển Dĩ Mặc chọc khiến xù lông nổi giận, lên trước nhìn xuống em ấy, lấy ra cái bình chứa chất lỏng màu tím nhạt, tay xoay tròn vị trí nguy hiểm, uy hiếp Triển Dĩ Mặc : " Chị thấy có lẽ em bị ngứa da, chưa nếm đủ lợi hại của chị có đúng hay ! Em gọi ai đó, ai là chị dâu của em, em gọi như vậy nữa, tại trước mặt chị liền nuốt lời, quả nhiên là tác dụng của phấn ngứa còn quá rồi!"
      Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi tràn đầy ngọn lửa thẹn quá hóa giận, mặc dù tương lai của dường như có lẽ định ở chung chỗ với Tiểu Bạch, trong lòng tất cả mọi người đều biết quan hệ của bọn họ, nhưng chính là chấp nhận bất luận kẻ nào trêu ghẹo ! Toàn bộ xưng hô đều phải chờ đến sau khi kết hôn mới có thể gọi, tuyệt đối có ngoại lệ!

      Triển Dĩ Mặc và Triển Liên Tranh lần đầu tiên gọi là "chị dâu" bị đe dọa, dụ dỗ đồng ý bao giờ ... gọi bậy nữa. Nhưng Triển Dĩ Mặc cho tới bây giờ đều là thích tự mình mạo hiểm tuân thủ quy củ, sớm hoài nghi em ấy vụng trộm thầm sau lưng mình, ai biết lần này bắt quả tang ngay tại chỗ, nhìn trừng trị em ấy thế nào!

      Lông mày Mịch Nhi dựng thẳng đứng, tay bình tĩnh, từ từ mở ra, tràn đầy uy hiếp, thích thú đổ xuống chút, chất lỏng màu tím nhạt giữ lại chút nào trút xuống cổ chỗ Triển Dĩ Mặc gãi, tiếng động lại có hơi thở.

      "A!" Triển Dĩ Mặc ngay lập tức phát ra tiếng thét chói tai, đáng chết, Mịch Nhi nghiên cứu, chế tạo ra liều thuốc quả nhiên độc ác, mới vừa rồi vẫn chỉ là ngứa ngáy cái cổ, nhưng sau khi đổ thuốc xuống, loại ngứa này lan tràn toàn thân!

      Triển Dĩ Mặc tự chủ bắt đầu gãi khắp toàn thân, cơ thể thoáng chốc nhếch nhác còn hình dạng, nhìn Liên Tĩnh Bạch và Triển Liên Tranh ngồi ghế sô pha chuyện phiếm, rên rỉ cứng rắn nặn ra mấy câu : " —— cả, Liên Tranh, —— nên thấy chết mà cứu a. . . . . ."

      tại cầu xin Mịch Nhi là vô ích , chỉ có thể gửi gắm hi vọng người cả và em . . . . . .

      " cả, cứu hai ——" Triển Liên Tranh cũng lôi kéo Liên Tĩnh Bạch năn nỉ , vừa mới bị cả kéo liên tục cho cầu tình, nhưng tình hình tại, thể ngồi nhìn thêm nữa.

      Liên Tĩnh Bạch nghe được " lời trăng trối" cuối cùng của em trai, nhìn thoáng qua vẻ mặt khổ sở của Triển Dĩ Mặc, khỏi thở dài trong lòng.

      vẫn biết Dĩ Mặc nghịch ngợm tùy hứng đến vô pháp vô thiên, nhưng bây giờ chính là cảm khái em trai biết nặng tai họa là từ miệng mà ra nông nỗi này, chỗ hiểm của Mịch Nhi chính là câu xưng hô kia, làm sao dám kêu như vậy ? !

      Trong lòng Liên Tĩnh Bạch tâm lại lên vài ý niệm, em trai là nên dạy dỗ nên có người giáo huấn, bị Mịch Nhi chỉnh đến mức này, chỉ xem như là trừng phạt , thay đổi tính cách Nhị thiếu gia của nhà họ Triển còn phải làm nhiều chuyện hơn.

      Kế tiếp, đến lượt ra tay,thẳng thắn đàm luận điều kiện thể tưởng tượng nổi với em trai.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      sanone2112 thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 86: Đánh cuợc thắng

      Liên Tĩnh Bạch gật đầu, đứng lên tới, cất giọng với Mịch Nhi: "Mịch Nhi , đưa cho Dĩ Mặc thuốc giải , em ấy biết sai rồi."

      " xin tha cho em ấy?" Mịch Nhi nhíu mày, dự tính hồi trong lòng, sau đó hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu hỏi Liên Tĩnh Bạch, "Vậy em có ích lợi gì? Em vẫn chưa hết tức giận đâu, em đưa cho thuốc giải, vậy lấy cái gì trao đổi?"

      Mặc dù tiếp quản công ty của cha, nhưng Mịch Nhi vẫn theo bên người Liên Tĩnh Bạch, nhận thức được cũng học được chút thủ đoạn của bọn gian thương. Nếu như Tiểu Bạch muốn giúp đỡ, dĩ nhiên làm việc nghĩa được chùn bước tuyệt đối tiếc rẻ thành phẩm, nhưng bây giờ muốn bỏ qua cho việc làm sai lầm của Triển Dĩ Mặc, vô duyên vô cớ mà lên giá rồi...!

      "Em muốn cái gì?" Liên Tĩnh Bạch nhàng cười tiếng, buông tay , "Mọi thứ có đều là của em, em còn muốn cái gì?"

      "Hả. . . . . ." Mịch Nhi bị lời của làm cho sững sờ, cái này đúng là sai, cái gì của Tiểu Bạch đều là của , tuyệt đối có giấu giếm, hưởng thụ của cải mình, còn có thể trao đổi cái gì?

      Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi chớp chớp, đột nhiên vỗ tay : "Em biết rồi! Trao đổi được phép trở lại trường học đón em! Đúng, trước khi em kết thúc hạng mục thí nghiệm tiến hành tại, được phép đến viện y học lần nữa!"

      "Em còn bao lâu mới có thể kết thúc hạng mục?" Lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu lại, "Nếu như quá lâu được, em vừa vào phòng thí nghiệm liền mất ăn mất ngủ quên về nhà, nếu như quá lâu đến kéo em ra ngoài, thân thể của em chịu nổi!"

      cũng thể chịu đựng được thời gian dài được thấy , nếu như phải là Mịch Nhi kiên trì muốn theo bên cạnh người thầy tại, nhất định chịu hạn chế của thời tiết mang theo người!

      Mịch Nhi tính toán sơ qua, đưa ra ba ngón tay: "Ba tuần, nhiều nhất ba tuần, chỉ biết sớm hay muộn! Em cam đoan cố gắng hết sức nhớ phải về nhà, chỉ là cho phép đến trường học ——"

      Liên Tĩnh Bạch nhắm mắt lại suy nghĩ lúc, rốt cuộc gian nan gật đầu cái: "Được, đồng ý với em."

      "Tốt! lời định, giao dịch thành công!" Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi phóng ra tia sáng đắc ý, ha ha, đánh cược thắng!

      Hôm nay Tiểu Bạch chờ ở trước cửa viện y học, cơ hồ thu hút toàn bộ nữ sinh trong các khoa của học viện đến vây xem, nghe được ... lời hy vọng có được người đàn ông của của những người con này, cảm nhận được họ ảo tưởng kiểu này kiểu kia với người đàn ông của , thế nào nhịn được nữa!

      Có lẽ rất nhiều người đều hiểu, tại sao Mịch Nhi để ý nhiều nữ sinh quấy rầy Liên Tĩnh Bạch như thế, so với việc thỉnh thoảng đến viện y học lần, ràng thời gian ở ngoài xã hội nhiều hơn, đối mặt hấp dẫn lớn hơn nữa mới đúng.

      Nhưng Mịch Nhi phân biệt rất ràng, mặc dù Tiểu Bạch tại chính thức tiến vào Triển Thị giao thiệp với thương trường, nhưng sợ say mê những người phụ nữ thương trường ấy. loại phòng bị và ngăn cách tự nhiên với những người trưởng thành nhiều kinh nghiệm ấy, tiềm thức vô ý tránh né nguy hiểm.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Miken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :