1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Mở rộng tầm mắt

      Quyết định an bài tương lai, Mục Thần liền ra khỏi phòng, với Mịch Nhi vẫn lo lắng rằng bọn họ chuẩn bị kết hôn, Mịch Nhi hoan hô hồi, lôi kéo Tiểu Bạch khen ngợi lường trước được việc như thần. kích động tưởng chừng như hận thể khiến cha mẹ cử hành hôn lễ ngay lập tức, may là bác sĩ trong căn cứ khuyên nhủ rằng cơ thể của Tố Tâm cần tĩnh dưỡng, Mịch Nhi mới yên tĩnh lại chút.

      Sau khi cơ thể Tố Tâm khôi phục, mới với các bạn bè trong trụ sở mình lại có em bé, quyết định kết hôn cùng với cha của đứa bé. Bọn Joe ngoại trừ đồng thời giật mình ra, hơn nữa còn chúc phúc cho tương lai của Tố Tâm. Thời điểm Tố Tâm ở trong căn cứ dưỡng thai, bọn họ dùng những phương pháp khác nhau bày tỏ "Chúc mừng" hai người.

      Lớn lên cùng Tố Tâm đoàn nhân viên nghiên này cứu 20-30 tuổi hoàn toàn giống như ông già trong những trụ sở kia tóc trắng xóa, những người này tính tình kỳ lạ cổ quái đơn thuần lại sôi nổi. Cho tới nay, bọn họ nghe danh Mục Thần từ lâu cái người cung cấp cho Mịch Nhi nửa gien này, tại ta lại có em bé với Tố Tâm, muốn cưới bác sĩ đẹp nhất mạnh nhất căn cứ, bọn họ sớm tràn đầy ý nghĩ thăm dò trong đầu với ta.

      Tố Tâm có thai thể quấy rầy, Mịch Nhi, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thể khi dễ ba đứa trẻ, nhưng tại Mục Thần chính là đưa tới cửa để cho bọn họ trêu trọc, dạy dỗ, mọi người "Thí nghiệm" các loại trò đủa quái đản, các loại thí nghiệm chết người lên người vị này chính xác là chú rể, khiến Mục Thần kêu khổ ngừng. . . . . .

      Đến cuối cùng, Tố Tâm và Mịch Nhi vẫn buồn cười vây xem cũng có chút nhìn được, ở trong căn cứ hai tháng, vượt qua thời kì nguy hiểm lúc ban đầu có thai, mọi người phất ống tay áo, tạm biệt căn cứ bay đến thành phố K.

      Khác biệt chính là, lần này, Mục Thần tự nhiên dắt tay Tố Tâm, thường xuyên chú ý thân thể của , che chở đầy đủ đối với bà xã tương lai; Tố Tâm cũng có thân phận mới —— vợ chưa cưới của Mục Thần, mặc dù còn có chút quen, nhưng nỗ lực thích ứng. Mà Mịch Nhi lại càng hết sức phấn khởi, đạt được nguyện vọng, cha mẹ rốt cuộc cũng giống như tất cả các cặp vợ chồng bình thường, ngoài ra, còn tặng kèm tiểu bảo bảo, khiến nổi lên loại ý thức trách nhiệm muốn làm chị, cũng làm cho vô cùng chờ đợi mẹ có thể sinh cho em để cưng chiều.

      Trở lại thành phố K, Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa đồng ý với lời mời tham gia bữa tiệc của Mục Thần, bữa tiệc này dĩ nhiên là hôn lễ của Mục Thần và Tố Tâm! Đối với đám cưới của hai người này, vợ chồng Liên Hoa quả thực là mở rộng tầm mắt, hoàn toàn có chuẩn bị gì.

      Hôn lễ được tính là long trọng được tính là xa hoa, có mặt cũng chỉ có cha mẹ nhà họ Mục và bạn bè tốt, hình thức mà lại ấm áp sâu sắc, có loại cảm giác khiến người ta cảm thấy khắc sâu ý nghĩa vĩnh viễn.

      Liên Hoa nhìn dâu chú rể hài hòa như kim đồng ngọc nữ, nhìn Mịch Nhi mặc quần áo trẻ con sặc sỡ, nhàng hỏi chồng: "Mặc dù rất bất ngờ. . . . . . nhưng bọn họ rất hạnh phúc có đúng ?"

      "Dĩ nhiên. Giống như chúng ta." Triển Thiếu Khuynh nghiêng người hôn cái lên trán Liên Hoa , "Mục Thần và Tố Tâm nhất định càng ngày càng hạnh phúc, nhất định ."

      Chương 70: Sinh mệnh mới

      Hôn lễ trôi qua, vợ chồng Tố Tâm và Mục Thần suy nghĩ cuối tháng đến ở tổng bộ công ty thành phố K, cũng bận tâm Mịch Nhi và gia đình Liên Hoa dường như tình cảm khó chia lìa, hai người dứt khoát chuyển nhà đến sát vách nhà họ Triển, biệt thự kia của Tố Tâm xây lại mở rộng gấp mấy lần, trở thành tòa nhà mang tính tiêu chí biểu trưng khác của thành phố K —nhà họ Mục.

      Mịch Nhi sau khi trở lại từ căn cứ, vẫn như cũ cùng chơi đùa náo loạn với ba đứa trẻ nhà họ Triển, bốn tiểu quỷ dường như cũng bắt chước chống lại loại mặt trời lên cao thích lười biếng này, mỗi người đều đeo túi sách học. Chỉ có điều mỗi ngày Mịch Nhi chuyện cần làm ngoại trừ học tập các loại kiến thức, còn thêm nhiều hạng nhất, chính là chuyện phiếm cùng bảo bảo trong bụng Tố Tâm, mỗi ngày đều chờ đợi, hi vọng Tố Tâm có thể sinh ra em .

      Tố Tâm cười mà với Mịch Nhi cố chấp, đối với việc bảo bảo là con trai hay con chút cũng quan tâm, chính là buông xuống tất cả thí nghiệm và nghiên cứu khoa học, ở trong nhà yên tĩnh dưỡng thai, hạnh phúc học làm vợ của Mục Thần, cũng chú ý làm con dâu vừa ý hai cha mẹ già nhà họ Mục. Cho tới bây giờ mới biết, loại yên tĩnh bình thường hàng ngày này, thế nhưng lại có lực hấp dẫn như thế.

      Ngày lại ngày yên bình sóng gió trôi qua, nửa năm sau, Tố tâm ở phòng sanh bình an sinh ra em bé trai, Mục Thần sốt ruột chờ ở ngoài phòng sanh cuối cùng hưởng thụ lần cái loại chào đón sinh mạng mới ra đời này trong lòng thấp thỏm, yên vui sướng và lo lắng vợ con bình yên, sau khi nghe bác sĩ câu mẹ con bình yên, là người đầu tiên xông vào phòng, cảm ơn thương luyến tiếc hôn môi Tố Tâm.

      Mặc dù thân thể Tố Tâm có cảm giác đau, trong lúc sinh có phát ra tiếng gào thét, nhưng Mục Thần chờ ở ngoài phòng sanh, vẫn cảm nhận được lo lắng, đau đớn của đau bụng sinh, hận thể thay thế Tố Tâm chịu đựng. Vậy mới biết, từ lâu tình sâu vào, đời này của , cũng thể rời khỏi Tố Tâm được, có khả năng buông tay.

      Hai cha mẹ già nhà họ Mục đặt tên cháu đích tôn là Mục Cẩn, gọi là A Cẩn. Sau khi cháu trai ra đời, bọn họ chăm sóc thân thể Tố Tâm bình phục, cũng cưng chiều cháu , thú vui của người già là hưởng thụ Thiên Luân Chi Nhạc ( ý là tình thương và niềm hân hoan vui mừng của gia đình). Nhưng vợ chồng già hai người cuối cùng vẫn là rời khỏi nhà họ Mục ở thành phố K, bọn họ càng thích hơn chính là du lịch vòng quanh thế giới, biết gia đình con trai sống rất tốt, bọn họ cũng yên lòng hưởng thụ cuộc sống của mình.

      Mục Cẩn ra đời khiến nhà họ Mục và nhà họ Triển thêm người bạn hoạt bát đáng , Mục Cẩn hoàn toàn di truyền gien tốt của Tố Tâm và Mục Thần, tất cả mọi người đều vui mừng, thương, cưng chiều, chăm sóc cậu, người duy nhất vừa lòng, có lẽ chỉ có mình Mịch Nhi.

      vẫn nảy sinh ý nghĩ mong muốn đều là em Bách tiểu muội và Triển Liên Tranh loại đáng , nhu nhược cực hạn này, em trai kiên cường, hung ác hoàn toàn cần người bảo vệ, thân là chị còn có gì hứng thú?

      Lòng có loại tiếc nuối như vậy, niềm thích của Mịch Nhi với Dịch Nhi nhà chú Joe trong căn cứ liền tăng gấp bội, nhiều lần bay trở về nhìn Dịch Nhi, nếu như phải Joe che chở con tuyệt đối buông tay, chừng có thể len lén ôm Dịch Nhi về nhà.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 71: Sáu năm sau

      Mỗi lần trở về từ căn cứ, Mịch Nhi đều hận thể ở trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và em khen Dịch Nhi thành đóa hoa, Dịch Nhi đáng cỡ nào xinh đẹp cỡ nào, muốn dụ dỗ bọn họ trở về căn cứ chơi cùng .

      Mỗi lần em đều thầm cổ vũ: "Mịch Nhi như vậy, em rất muốn xem Dịch Nhi chút, em Dịch Nhi nhất định là rất đáng ! Nhưng mà em say máy bay nặng như vậy, mẹ cho em . . . . . ."

      "Cái con khỉ đó có thể đáng , xinh đẹp bao nhiêu chứ?" Tiểu Hắc lại xì mũi coi thường, "Dù em ấy trưởng thành rồi, não em vẫn chỉ nhớ lúc em ấy vừa ra đời đỏ au nhăn nhúm chỗ!"

      " cho phép em em họ của chị như vậy! Khi em ra đời mới là nhiều nếp nhăn đen thành đám đó, nhất định là như vậy nên mới gọi là Tiểu Hắc!" Mịch Nhi trả lời lại cách mỉa mai, hoàn toàn cho phép bất luận kẻ nào xấu Dịch Nhi mà thích.

      "Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa!" Đương nhiên chỉ có Tiểu Bạch lớn tuổi nhất can ngăn giảng hòa , "Mịch Nhi, Tiểu Hắc, các em cần tranh cãi, công kích người thân. . . . . ."

      "Oa —— ô oa ——" Náo loạn thành như vậy, bảo bảo Mục Cẩn ngủ trưa cũng giật mình tỉnh giấc, khóc lớn lên.

      Bọn trẻ cãi nhau ầm ĩ , thời gian từ từ trôi qua, thoáng cái, thế nhưng năm trôi qua.

      Thời gian, chỉ khiến bốn củ cải bảo bảo mang tả lót lớn lên, khác biệt lớn hơn nữa, có lẽ phải là bọn trẻ thay đổi nhận thức đối với chính mình.

      Lớn lên cùng với Mục Cẩn, người đầu tiên bất mãn mãnh liệt nhất là em , nhìn Tiểu A Cẩn bi bô tập kêu trai chị , bắt đầu kháng nghị nickname của mình rồi. Trước kia là đứa trẻ nhất trong nhà, tất cả mọi người gọi là em còn chưa tính, tại có thêm bảo bảo , cũng thể khiến Tiểu A Cẩn gọi là "chị "!

      Trước kia Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ý kiến phản kháng đối với nickname cũng bị cha mẹ xử lý vô tình thôi, lần này thấy em được sủng ái nhất cũng bắt đầu phản kháng, bọn họ lập tức theo kêu la, đứng ở bên này của em mãnh liệt cầu được gọi nickname của bọn họ nữa. Nhớ lại bọn họ đều là những người làm mưa làm gió trong trường, ở nhà lại bị gọi Tiểu Bạch Tiểu Hắc loại tên này đập chết khiêm tốn, Liên Tĩnh Bạch chẳng lẽ chính là Tiểu Bạch, Triển Dĩ Mặc cậu lại đen sao!

      Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh bất ngờ kịp đề phòng đối với ba đứa trẻ đồng thời kháng nghị, trải qua cuộc hội nghị gia đình, rốt cuộc, ba đứa trẻ được phép vứt bỏ nickname, bắt đầu đổi lại gọi tên chính thức, Tiểu Bạch thành Tĩnh Bạch, Tiểu Hắc thành Dĩ Mặc, mà em ——

      "Liên Tranh, ngại chị đến muộn, nhưng mà vẫn là chúc em sinh nhật mười tuổi vui vẻ!" Mịch Nhi gọi nick name mới của Triển Liên Tranh, tặng quà của mình. mười tuổi thầm vào lỗ tai của Tiểu Thọ Tinh hôm nay( ý là người có sinh nhật được chúc thọ vào hôm nay) lặng lẽ , "Chẳng qua chị đến trễ là vì gấp rút chuẩn bị quà tặng cho em. . . . . . Đây là loại thuốc xịt, về sau bất luận em ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, chỉ cần xịt cái trong miệng, tuyệt đối bị người khác phát , hơn nữa còn có thể ngăn ngừa sâu răng nha!"

      Chương 72: Đối đãi đặc biệt

      "Cám ơn chị Mịch Nhi!" Triển Liên Tranh mười tuổi trổ mã càng thêm phấn điêu ngọc trác ( ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn) đáng , trắng sáng như viên ngọc, Loli đáng gì sánh được, ôm lấy hộp quà, cười cực kỳ vui vẻ. Mười tuổi chính là tuổi ham mê đồ ngọt, nhưng bình thường Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa sợ con sâu răng cũng cho phép ăn nhiều, lọ thuốc này tuyệt đối rửa sạch vi khuẩn, Triển Liên Tranh muốn có nhất!

      "Mịch Nhi chị lại thiên vị!" Triển Dĩ Mặc tiến lên chìa tay, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nhưng là đầy đủ phong thái của Shota( là các bé trai dễ thương dưới 18 tuổi), "Quà của em đâu rồi, chị quên, ngày sinh nhật còn có em chứ?"

      "Có rồi, có rồi, cũng có quà của em!" Mịch Nhi qua loa ném cho cậu hộp quà, "Nghe gần đây em say mê súng? Đây là cho em!"

      "Cái gì vậy, cái gì vậy!" Ánh mắt Triển Dĩ Mặc sáng lên, sốt ruột mở hộp, "Oa, là súng!" Cậu cầm lấy súng vuốt vuốt chút, lập tức cau mày oán trách Mịch Nhi: " phải súng . . . . . ."

      "Súng dám cho tiểu hài tử xấu xa em tìm chơi sao!" Mịch Nhi bày ra bộ dạng của chị dạy dỗ em trai : "Đây chính là chị đặt mua trước với Dịch Nhi, em ấy mới len lén nhường ra cây súng này của chú Joe thiết kế! Em cũng đừng xem thường nó, sản xuất từ tay thiên tài chế tạo vũ khí mạnh nhất căn cứ chúng ta, loại súng chế tạo lại này hoàn toàn cảm giác giống súng , em tìm khắp thế giới cũng có thanh thứ hai!"

      "Nhưng là so với đưa quà cho Liên Tranh, chị chính là công bằng!" Triển Dĩ Mặc mạnh miệng oán trách Mịch Nhi, thực tế nhưng là ôm súng buông tay. Cậu cũng biết có thể có súng mô phỏng hoàn toàn súng chơi cũng tệ rồi, cha mẹ tuyệt đối để cho cậu sờ súng .

      " thích trả chị a!" Mịch Nhi quay đầu lôi kéo Triển Liên Tranh , "Chúng ta cần để ý em ấy! Liên Tranh, mặc dù chị vừa mới tới, bữa tiệc sinh nhật của em cũng coi như kết thúc, cha mẹ chị và A Cẩn cũng về nhà, nhưng hôm nay chị hạ quyết tâm với Tiểu Thọ Tinh này! , chúng ta tìm Tiểu Bạch chơi ——"

      "Được. . . . . ." Triển Liên Tranh thuận theo gật đầu cái, nghe chị Mịch Nhi gọi tên thân mật của cả, ở trong lòng lại nở nụ cười.

      tại, người duy nhất có thể tiếp tục gọi Liên Tĩnh Bạch là Tiểu Bạch cũng chỉ có Mịch Nhi thôi. Liên Tĩnh Bạch chỉ đồng ý Mịch Nhi gọi là " Tiểu Bạch " , loại đối đãi đặc biệt này khiến phụ huynh nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng thầm lắc đầu cười trộm. Hai tiểu quỷ này vô tư cùng nhau lớn lên, dường như là thân mật, chặt chẽ chấp nhận những người khác nhúng tay vào.

      Tố Tâm và Mục Thần trải qua nhiều năm quan sát cẩn thận,sâu sắc, tiến hành kiểm tra đánh giá toàn bộ phương vị của Liên Tĩnh Bạch, đối với lớn lên cùng Mịch Nhi, cũng bắt đầu vui khi việc thành rồi. Ít nhất cái tiểu tử thối nhà họ Triển này rất lòng với nữ nhi nhà mình, dù sao cũng tốt hơn tương lai xuất người biết từ nơi nào muốn cướp Mịch Nhi nhiều!
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 73: Ái muội

      Mặc dù Mịch Nhi vốn định lôi kéo Liên Tranh tìm Liên Tĩnh Bạch, nhưng tìm khắp nơi thấy , hai người liền nắm tay nhau mở quà sinh nhật.

      Triển Liên Tranh và Mịch Nhi hợp sức mở quà hồi lâu, chỉ vừa nhìn thấy phân nửa đống quà, Triển Dĩ Mặc liền tới đây len lén kéo Triển Liên Tranh muốn rời khỏi, Liên Tranh đương nhiên bỏ Mịch Nhi lại, hai người cùng nhau thần thần bí bí theo Triển Dĩ Mặc, tới phòng sách của nhà họ Triển.

      Bên trong căn phòng sớm tụ tập mọi người trong nhà họ Triển, dạng vẻ đứng cùng nhau của vợ chồng Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, hai người vẫn là bộ dạng thướt tha đẹp như vậy, hoàn toàn nhìn ra là người gần 40 tuổi; ngồi ở ghế sa lon Liên Tĩnh Bạch lại có thay đổi lớn, mười lăm tuổi lớn lên trở thành thiếu niên tuấn ngọc thụ lâm phong, có lẽ bởi vì sớm tiếp xúc với nghiệp của gia tộc, từng cử động của cũng cho thấy chín chắn và chững chạc, có loại khí thế hoàn mỹ. nhìn thấy Triển Liên Tranh vào, mặt mỉm cười thần bí trừng mắt nhìn em , ám hiệu có kinh ngạc vui mừng.

      Liên Hoa tiến lên ôm lấy con , hôn lên khuôn mặt nhắn của Liên Tranh cái: "Bảo bối, mẹ thêm câu nữa sinh nhật vui vẻ! Về sau mỗi ngày con cũng phải vui vẻ, lo âu, phấn chấn, hạnh phúc như thế!"

      Triển Thiếu Khuynh cũng cưng chiều sờ sờ tóc Triển Liên Tranh, cười : "Liên Tranh, mới vừa rồi các , chú tặng quà cho các con, chúng ta dĩ nhiên cũng sớm chuẩn bị rồi, quà tặng mới vừa đưa tới, chỉ cho mình con, chỉ vì công chúa duy nhất của nhà chúng ta mà chuẩn bị quà tặng ——"

      Liên Hoa kêu con trai trưởng : "Tĩnh Bạch, còn mau lấy tất cả quà tặng của mọi người trong nhà chúng ta ra ——"

      "Dạ!" Liên Tĩnh Bạch lấy ra hộp quà tinh xảo, xinh xắn, giới thiệu trước, "Bởi vì em đến tuổi biết chưng diện, và mẹ quyết định thành lập mặt nữa của FL về đồ trang sức, châu báu thiếu nhi, nhãn hiệu gọi là ‘ Ái muội ’, ái trong mờ ám, muội trong em . Sau này tất cả đồ trang sức của em đều do ‘ Ái muội ’ thiết kế, hôm nay, món đồ trang sức đầu tiên là do mẹ, cha, còn có Dĩ Mặc cùng nhau đặc biệt thiết kế vì em, chúc em sinh nhật mười tuổi vui vẻ!"

      Trong lúc chuyện, Liên Hoa nhàng mở hộp ra, sau đó, đội vương miện thủy tinh kỳ lạ vào giữa tóc con ; Triển Thiếu Khuynh cũng lấy ra cái kim cài áo hình bướm buớm khảm đầy đá quý, cài nó ở trước ngực con ; Liên Tĩnh Bạch cười vì em đeo lên vòng tay dùng kim cương vỡ khảm thành hình hoa bách hợp, ngay cả Triển Dĩ Mặc mười tuổi cũng có nhàn rỗi, cậu đem đôi khuyên tai bạch kim hình cá vàng đưa cho Triển Liên Tranh, để cho đeo lên trang sức bản thân chăm chỉ thiết kế.

      Triển Liên Tranh dường như sững sờ mặc cho người nhà vì trang trí, cho đến khi tất cả mọi người tặng quà đẩy đến trước gương, lúc này mới tỉnh táo lại.

      Liên Tranh đứng ở trước gương thưởng thức châu báu xung quanh, những thứ này cũng tập hợp tất cả tình của người nhà, nhào lên cho mỗi người nụ hôn: " là xinh đẹp! Cám ơn mẹ, cám ơn cha, cám ơn cả, hai! Em rất thích, nhưng mọi người như vậy làm hư em mất, đối xử với em tốt quá!"
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 74: Biết

      "Ai bảo con là công chúa duy nhất của nhà chúng ta chứ, cưng chiều con cưng chiều ai!" Triển Thiếu Khuynh nâng con lên cao khỏi đầu, dùng chóp mũi cọ chóp mũi Liên Tranh, cưng chiều , "Hơn nữa Liên Tranh của nhà chúng ta mới bị làm hư đâu ——"

      "Nhưng cũng cần đặc biệt dùng tên của con thành lập chi nhánh công ty ? FL chưa từng có thành lập qua xác định vị trí với đồ trang sức trẻ em, chỉ vì mình con mà cứ như vậy huy động nhân lực, ảnh hưởng việc làm ăn của mẹ chứ ——" Triển Liên Tranh lại nghi ngờ quay đầu hỏi Liên Hoa, từ tiếp xúc biến đổi ngầm của sản nghiệp gia tộc, đương nhiên cũng biết đồ trang sức trẻ em được tính là sản phẩm lôi cuốn, cứ như thế bỗng nhiên thành lập chi nhánh công ty, như vậy được ?

      "Liên Tranh ngốc, em quên, FL còn có Bách Bảo?" Liên Tĩnh Bạch cười thầm, đối với thương trường khá hiểu, vì vậy nhắc nhở em : " Đây chính là quảng cáo miễn phí vô hạn **, chỉ cần ở Bách Bảo tuyên truyền ‘ Ái Muội ’, chẳng lẽ còn lo nguồn tiêu thụ?"

      "Em thấy mọi người cũng quyết định kỹ rồi ——" Triển Liên Tranh khẽ nhếch miệng lên, "Ngay cả chuyện thiết kế đồ trang sức đeo tay cũng cùng nhau gạt em...em cũng muốn được thiết kế đồ trang sức nha!"

      "‘ Ái Muội ’ về sau là ở chỗ đó, em có linh cảm muốn thiết kế, có rất nhiều cơ hội, tạm thời cũng gấp nha!" Triển Dĩ Mặc nghịch ngợm chọc khuyên tai của em cái, "Liên Tranh em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thương em là trách nhiệm của mọi người trong nhà, em chỉ cần hưởng thụ là được rồi! Em vĩnh viễn là em mà chúng ta thương nhất!"

      "Đúng là, mặc dù gọi nick name em của em, nhưng Liên Tranh vẫn là em sai a!" Hiếm thấy Mịch Nhi có cùng ý kiến với Triển Dĩ Mặc, kéo Triển Liên Tranh qua, ngừng nhìn những thứ đồ trang sức kia, miệng lẩm bẩm, "Liên Tranh cũng đừng tức giận, Tiểu Bạch còn vì em mà giấu chị chuyện thiết kế quà! Sớm biết vậy chị cũng thiết kế đồ trang sức đưa cho em mừng sinh nhật mười tuổi —— lại đây, cho chị nhìn chút, trình độ thiết kế của Tiểu Bạch rốt cuộc kém dì Liên bao nhiêu, về sau để cho chị cười nhạo ấy!"

      "Hì hì, chị Mịch Nhi, chị thích cái nào, em đưa cho chị a!" Triển Liên Tranh cười trộm ra tiếng, "Dạ, chị bình thường ở phòng thí nghiệm đeo dây chuyền mang vòng tay được, em đưa khuyên tai cho chị , chị vừa đúng có lỗ tai!"

      "Chị có lẽ trời sinh thích hợp loại đồ nữ tính này, Liên Tranh em đừng để chị làm nhục đồ ——" Mịch Nhi thở dài, "Chị hối hận chết khi tin lời của bạn học xỏ lỗ tai đau chút nào! Chị chỉ xỏ cái liền đau đến khóc, chết cũng xỏ lần thứ hai! Nhưng lỗ tai này cũng rất thảm, thể chất của chị là dị ứng kim loại, dường như cái khuyên tai gì cũng thể mang! Chị cũng muốn khuyên tai xinh đẹp như vậy a. . . . . ."

      Liên Tĩnh Bạch mỉm cười nhìn hai người bàn luận xôn xao, câu kia than thở sau cùng của Mịch Nhi lại làm cho tim chợt run lên, còn có hai tháng nữa chính là sinh nhật mười tuổi của Mịch Nhi, nghĩ, biết phải đưa quà sinh nhật gì rồi. . . . . .

      Chương 75: theo

      Rất nhanh, hai tháng trôi qua nhanh, cuối cùng tới ngày đó, sinh nhật mười tuổi của Mịch Nhi.

      Nhà họ Mục vì Mịch Nhi tổ chức bữa tiệc sinh nhật long trọng, náo nhiệt, toàn bộ thành viên nhà họ Triển đương nhiên tham gia bữa tiệc cùng nhau. Nhưng lúc tất cả quá trình tiến hành bữa tiệc hoàn tất, sau khi tan cuộc, bỗng nhiên Liên Tĩnh Bạch thần thần bí bí kéo Mịch Nhi từ trong phòng khách ra ngoài.

      " Tiểu Bạch muốn dẫn em đâu?" Mịch Nhi mặc váy công chúa hỏi ngừng, "Dì Liên bọn họ về nhà, cùng sao?"

      "Cứ theo ." Bóng đêm, Liên Tĩnh Bạch ít mà ý nhiều.

      "Này, về nhà, em còn phải về nhà đây ! Có cái gì mà phải đến nơi xa như vậy , rốt cuộc muốn đâu. . . . . ." Mịch Nhi dậm chân kêu la, nhưng vẫn bị Liên Tĩnh Bạch cứng rắn kéo về phía trước.

      "Chính là chỗ này. . . . . ." Lại hồi, Liên Tĩnh Bạch dừng bước, nhìn xung quanh, xác nhận nơi này bốn bề vắng lặng, cũng miễn cưỡng phù hợp cầu của mình, mặt mới hơi lộ ra vẻ mỉm cười.

      "Đài phun nước ? Tại sao muốn tới nơi này?" Mịch Nhi nhìn cảnh vật trước mặt, nơi này là đài phun nước sai, nhưng Tiểu Bạch dẫn xa như vậy làm cái gì.

      Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi ngồi xuống ghế dài đối diện đài phun nước, sau đó có chút ngượng ngùng mà : "Tới đây đương nhiên là lý do, có quà muốn tặng cho em."

      "Quà sinh nhật?" Mịch Nhi chớp chớp đôi mắt tím, nghi ngờ hỏi, " phải vừa tặng quà rồi sao? Là bộ sách y học em tìm kiếm, em rất thích. . . . . ."

      "Trừ cái đó, còn có quà tặng khác." Liên Tĩnh Bạch giống như loại thôi miên dịu dàng, "Mịch Nhi, nhắm mắt lại, được nhúc nhích, mở mắt em được di chuyển cái, muốn quà sinh nhật liền ngoan ngoãn nghe lời. . . . . ."

      "Thứ gì thần bí vậy? trước cho em biết có được ?" Lòng Mịch Nhi lại đầy hiếu kỳ, lôi kéo ống tay áo của hỏi ngừng, nhìn thấy khuôn mặt tuấn của Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn bị thuyết phục, mới nhắm mắt lại, "Được rồi được rồi, em nhắm mắt lại chuyển động. . . . . ."

      "Như vậy là được rồi, mở mắt ra, liền tuyệt đối cho phép em nhúc nhích ——"

      Lòng bàn tay thiếu niên Liên Tĩnh Bạch trưởng thành chợt có chút đổ mồ hôi, chuyện kế tiếp cần làm khiến nhịp tim của chợt tăng nhanh, cái này so với lần đầu tiên mình xử lý nghiệp vụ của Triển thị càng làm cho khẩn trương.

      Liên Tĩnh Bạch trước tiên cẩn thận sắp xếp số thứ ở trước đài phun nước, sau đó tiến lên, lấy ra hộp gấm màu hồng, lướt qua tai Mịch Nhi, thận trọng thả thứ gì đó lấp lánh vào vị trí thích ứng trong hộp.

      Bộp tiếng giòn vang, vang lên bên tai Mịch Nhi, tiếp, tiếng lớn hơn bùm vang dội vườn hoa .

      "Là cái gì?" Mịch Nhi hoảng sợ, mở mắt, mờ mịt hỏi theo phản xạ.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 76: Cực kỳ lãng mạn

      mở mắt ra, đám pháo hoa rực rỡ chợt nở rộ trước tầm mắt của Mịch Nhi, tiếp theo, pháo hoa từng chùm liên tiếp sớm bị thiết kế ngòi nổ liên kết tốt, từng cái xếp thành đường gạch vuông bốc cháy.

      Phía sau pháo hoa, đài phun nước cũng chợt vọt lên, ánh đèn lãng mạn ở dòng nước vẽ thành hào quang xinh đẹp, mà pháo hoa cái này nối tiếp cái kia lấp lánh, tạo thành biển cây Ngân Hoa vô cùng xinh đẹp.

      Liên Tĩnh Bạch đứng bên cạnh Mịch Nhi, dịu dàng nhìn : "Sinh nhật vui vẻ! Chẳng qua chỉ là quà tặng cho em thôi!"

      " là đẹp!" Mịch Nhi nhất thời nhìn ngây người, đây là cảnh đẹp cực kỳ lãng mạn hoàn toàn có thể giết bất kỳ phụ nữ trẻ tuổi trong nháy mắt, thầm cảm thán, " là đẹp. . . . . . Em rất thích món quà này!"

      Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch lên vẻ gian xảo, kéo tay Mịch Nhi : "Em thích là tốt rồi, chẳng qua vừa rồi còn tặng cho em món quà khác, là rất thích ."

      "Đúng a, cho em đeo cái gì?" Lúc này Mịch Nhi mới nhớ tới thanh nho giòn vang kia, hình như tai trái của mình bị mang vật. Ngón tay sờ về phía vành tai, vuốt hình dáng vật kia, Mịch Nhi nhất thời hét rầm lên, "Đây là cái gì! Khóa? Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu rồi, mau đưa cái chìa khóa cho em!"

      Liên Tĩnh Bạch né tránh Mịch Nhi phát điên, hài lòng nhìn hình dáng lúc này của Mịch Nhi: ở tai trái của , đeo lên khuyên tai hình khóa tinh xảo duy nhất do thiết kế giám sát toàn bộ quy trình, phía sử dụng kim cương khéo léo, các loại đá quý hồng ngọc khảm thành chữ "Mịch " trong Mịch Nhi. Vật liệu của khóa là do sai người tiến hành vô số lần thí nghiệm kim loại hiếm mới quyết định, ít ỏi vô cùng độc có hại, hơn nữa tuyệt đối khiến dị ứng.

      Nhưng chỗ đặc biệt nhất, là ở cái khuyên tai hình khóa này cũng có thiết kế lỗ khóa, nó chỉ có thể đeo lên, có cách nào lấy xuống. Đây là quà sinh nhật chuẩn bị vì Mịch Nhi, luôn muốn đeo đồ trang sức.

      Liên Tĩnh Bạch đưa tay nhéo vành tai Mịch Nhi, khóe miệng vểnh lên tuyên bố: " có chìa khóa! Nếu em cũng bị khóa lại, đó chính là chuyện đời, vĩnh viễn đừng nghĩ tháo xuống!"

      " đời rất dài, bây giờ đắc ý còn sớm! Hừ, em tin, em vĩnh viễn tháo nó xuống được!"

      Mịch Nhi giận dữ tuyên chiến với Liên Tĩnh Bạch, phải là thích cái khuyên tai này, cũng phải là muốn lấy nó xuống, nhưng chính là muốn gọt giũa loại bộ dạng liều lĩnh tự tin này của Tiểu Bạch, khi nào còn sống, nhất định phải tháo nó xuống!

      Mịch Nhi ở những năm tháng còn sống rốt cuộc có lấy khuyên tai xuống hay , trước khi tới cuối cuộc đời, ai cũng thể bảo đảm, nhưng trong những năm qua, khi Mịch Nhi mười bảy tuổi Liên Tĩnh Bạch hai mươi mốt tuổi cái khuyên tai hình khóa đó vẫn như cũ vững vàng ở lại bên tai Mịch Nhi, dường như trở thành dấu hiệu đại diện .

      "Mịch Nhi, hoàng tử đại nhân nhà em lại tới đón em rồi !" trong phòng thí nghiệm đại học y khoa T, giọng nữ cười trộm đứng ở trước cửa hô, "Nhanh lên chút giải cứu hoàng tử, nếu trễ, những người muốn làm công chúa lọ lem kia đoạt hoàng tử về á!"

      Chương 77: Châm chọc

      "Ai ấy là hoàng tử của em. . . . . . đàn chị Cửu Cửu chị đừng quấy rầy em làm thí nghiệm!" Mịch Nhi mặc áo blouse trắng của bác sĩ cẩn thận đặt ống nghiệm tay xuống, nhìn Cửu Cửu ở trước cửa chỉ sợ thiên hạ loạn, đối với việc này cùng nhau theo học tập bên cạnh bậc thầy thế giới y học cao cấp, lại là đàn chị lớn hơn bảy tám tuổi, là vừa vừa hận! Tại sao lại có người thích tham gia náo nhiệt đến mức độ này, thời thời khắc khắc chú ý từng biến động trong học viện!

      Mịch Nhi đẩy đẩy mắt kiếng, xoay người tiếp tục vùi đầu xuống kính hiển vi, vừa lòng thuận miệng : "Ai muốn cướp cũng nhanh chút kéo ấy , em vô cùng cảm ơn ta!"

      "Được rồi được rồi, biết tiểu học muội em quen tính ngạo kiều ( là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ), lời đều lòng!" Cửu Cửu tiến lên kéo Mịch Nhi ra, giúp cởi áo blouse, "Bên này giao cho chị dọn dẹp, bản báo cáo thí nghiệm chị cũng giúp em chỉnh sửa lại vậy! Em mau gặp hoàng tử, hoàng tử sốt ruột chờ cần em nữa, chị xem em khóc thế nào!"

      " hiểu được, Tiểu Bạch rốt cuộc cho đàn chị ưu đãi gì, khiến chị bảo vệ cho ấy như vậy. . . . . ." Mịch Nhi bất đắc dĩ thay quần áo của mình, rầu rĩ , "Em nghi ngờ rốt cuộc là chị có phải trúng cổ của ấy hay , chuyển lời vì ấy biện hộ vì , rốt cuộc là ai luôn luôn giúp chị chỉnh sửa bài luận chỉnh sửa bản báo cáo!"

      "Đương nhiên là thiên tài nhảy lớp mạnh nhất Học viện Y học và Nghiên cứu từ trước tới nay tiểu học muội Mịch Nhi, em tuyệt nhất rồi !"

      Cửu Cửu chân chó sờ sờ mái tóc dài của Mịch Nhi, hoàn toàn bình tĩnh, chững chạc của người hai mươi lăm tuổi, phồng mặt say mê : "Nhưng tiểu sư muội em nhất định phải nghe lời đàn chị quấn chặt lấy hoàng tử điện hạ! Vị hoàng tử nhà em kia nhưng là ngậm thìa đẻ ra vàng, người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Triển thị và FL, bắt đầu tiếp quản nghiệp gia tộc từ mười mấy tuổi lần thất thủ, được khen là kỳ tài vượt qua cha mẹ! Hơn nữa tướng mạo hoàng tử xuất sắc tính tình dịu dàng, chưa từng có những sở thích xấu trêu hoa ghẹo nguyệt kia của người giàu có, quả chính là cực phẩm trong mơ! tại cậu ấy hơn hai mươi tuổi liền bị em bắt nhốt, cũng đến trường học đón em trở về nhà họ Triển rồi, em có biết có bao nhiêu người ao ước ghen tị hay ! Chị đây làm đàn chị chính là vì muốn tốt cho em, mới thời khắc đẩy em phen, còn mau theo hoàng tử về nhà!"

      "Đàn chị biết cái gì. . . . . ." Mịch Nhi nghe đàn chị Cửu Cửu khen ngợi Liên Tĩnh Bạch, chỉ có thể bất đắc dĩ lầm bầm câu. D.D.L.Q.D

      Đôi mắt tím của cúi xuống ở trong lòng thầm châm chọc: tại sao Tiểu Bạch và đứng chung chỗ, bọn họ đều cảm thấy giống như là chiếm bao nhiêu tiện nghi của !

      chẳng qua là tương đối khiêm tốn có được , thân là đại tiểu thư nhà họ Mục, có cha bên kia công ty lan tràn khắp toàn cầu và mẹ bên này Bạch Cốt Sinh Cơ y thuật vô song làm núi dựa, cần nịnh bợ Tiểu Bạch sao. . . . . . Chẳng qua là quá say mê với y học, chưa bao giờ xuất ở thương giới, có khổng tước xòe đuôi khoe khoang giống như mà thôi!

      Ai lại tung tin đồn tới đón về nhà họ Triển? Hai nhà bọn họ chỉ có bức tường ngăn cách, từ cùng nhau chơi đùa đến lớn, đâu có phân chia cái gì nhà họ Triển, nhà họ Mục. . . . . .
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :